1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 106: Đánh phủ đầu, mượn đao giết người

      “Như thế nào? Các ngươi khẳng định?” An Bình Hầu gia có chút kinh ngạc nhìn về phía an Ninh rồi lại nhìn Tam phu nhân Sở Sở, ánh mắt cực kì nhu hòa trước nay chưa từng nhìn ai như vậy.

      Tất cả phu nhân An Bình hầu gia dù ở giường cũng dùng ánh mắt ôn nhu này nhìn các nàng, đối sử với Tam phu nhân đặc biệt, nên trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt Tần Song Ngọc có chút khó coi, trong mắt tràn đầy ghen tị dù nàng ta cố gắng che dấu nhưng ghen tị vẫn lộ ra ngời đôi chút.

      Đặc biệt hơn hôm nay là ngày Đại phu nhân được thả ra khỏi Cẩm Tú Các, thời gian trong đó ngày nào Đại phu nhân cũng lo lắng cho an Như Yên, cả người Đại phu nhân tiều tụy rất nhiều, nhìn đến Tam phu nhân trong lòng Đại phu nhân ngoài ghen tị còn có chút xấu hổ hận thể trược tiếp rời khỏi đại sảnh tiếp tục ở trong Cẩm Tú các của nàng.

      Tam pju nhân a, trước đây có nghe về nàng ta nhưng có đoán được nàng ta lại là nữ nhân xinh đẹp như vậy, sợ là Tuyết nhi khi còn trẻ đứng cạnh Tam phu nhân cũng thể lấn lướt được nhan sắc của nàng ta, người Tam phu nhân có từng trải, mặn mà tuổi trẻ thể có được. Tuyết nhi tuy còn trẻ nhưng có nét đẹp thành thục như người Tam phu nhân.

      Khó trách Tam phu nhân bị lão gia kim ốc tàng kiều, bả hộ chu toàn như vậy, nguyên lại chính là con hồ ly tinh.

      Trong lòng Đại phu nhân nghĩ như vậy nhưng dám biểu lộ ra ngoài, bĩnh tĩnh mơt mắt nhìn dám nhiều lời, lần trước Yên nhi có chuyện liên lụy đến nàng, lão gia còn chưa hết tức giận nha! Nàng thể lại làm lão gia khó chịu.

      “Ân, may mắn gặp qua vài lần.” Sở Sở ôn hòa mở miệng, mặt tươi cười làm cho người ta cảm thấy thân thiết, gương mặt nhìn về phía An Ninh, “Thiết thân Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, cũng là gặp được vị tiểu thư này ở Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia, vị này là Nhị tiểu thư? Quả nhiên là nha đầu hiếu thuận.”
      “Nga! Phải ? Ninh nhi a, nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này, mau tới gặp dì ba , mặc dù từng gặp qua nhưng cũng phải giữ lễ.’ an Bình Hầu gia lỗ sắc mặt vui mừng, nhìn an Ninh cũng có chút nhu hòa.

      An Ninh sớm tiêu hóa xong kinh ngạc, nghe lời Tam phu nhân , mặt cũng lộ vẻ tươi cười, tiến lên vài bước cố ý đứng trước mặt Tam phu nhân, An Ninh cúi đầu làm lễ, “Ninh nhi kính chào dì ba, ngày nhìn thấy dì ba liền thấy thân thiết ngờ lại là người nhà.”

      An Ninh vừa chuyện vừa đưa mắt nhìn Tam phu nhân, Tam phu nhân dối, xem ra mục đích nàng ta đến Thiên linh tự có đơn giản như vậy, đến cả An Bình hầu gia cũng bị lừa.

      Nghĩ đến chỗ trống linh vị kia, trong đầu An Ninh từng nghĩ đó là phu quân của nàng ta, ngờ phu quân của nàng ta lại là lão cha của chính mình, giờ đây nàng đoán ra chỗ trống linh vị kia là gì.

      Phu nhân xinh đẹp đó ngờ là Tam phu nhân. hiểu vì sao An Ninh luôn cảm thấy Tam phu nhân có khí chất tao nhã hơn hẳn các vị phu nhân bình thường thậm chí An Bình hầu gia cũng hề xứng đôi, An Bình Hầu gia là người lãnh huyết vô tình nhưng đối Tam phu nhân có vài phần tình thân thiết.
      sớm nghe An Bình hầu gia nhị tiểu thư tài đức vẹn toàn, nghĩ tới sáng sớm liền may mắn gặp gỡ, xem ra vận khí của ta thực kém, lão gia, về sau thiếp muốn Thiên linh tự cầu phúc cho lão gia cũng có bạn, Ninh nhi ngươi có phải ?” Tam phu nhân có ý xấu, đối An Ninh tình.

      An Ninh cười nhưng , hướng Tam phu nhân gật đầu cái, qua ánh mắt hiểu lòng nhau.

      An Bình hầu gia ha ha cười ra tiếng,”Tốt, ngươi mình Thiên linh ntuwj ta có chút lo lắng, về sau có Ninh nhi cùng ta liền có thể yên tâm.”

      Tam phu nhân cúi đầu như suy nghĩ cái gì, quay mắt sang con mười mấy tuổi ở bên , “Niệm nhi còn mau qua chào Nhị tỷ của ngươi .”

      An Ninh theo tầm mắt Tam phu nhân nhìn qua, lại nhớ đến hài nữ ngày ấy gặp qua ở đường, trêm mặt ý cười càng đậm, Niệm nhi hướng an Ninh tới gần, lấy phương thức của nam nhi chắp tay hướng An Ninh cúi đầu, “Niệm nhi chào tỷ tỷ.”

      Hành động này làm mọi người hết sức kinh ngạc, Tần Song Ngọc sớm thầm để ý, làn này nàng bắt được, khi bắt được làm sao có thể bỏ qua? Khóe miệng nhếch lên cười khẽ, “A, Tứ tiểu thư giống người thường, sao có thể giống tiểu thư khuê các? Tam tỷ, tỷ có dạy tứ tiểu thư lễ nghi khuê các sao?”

      Niệm nhi cùng Tam tiểu thư an Lan hinh sai biệt lớn , An Lan Hinh sinh trước Niệm nhi ba tháng mà thôi, nay Niệm nhi qua tuổi mười ba bộ dạng so với An Lan Hinh khác biệt, thậm chí so với An Lan Hinh còn nhiều hơn mấy phần khí.

      Tam phu nhân sinh được nam nữ hôm nay con tới đây còn con trai vẫn chưa có tới, An Bình Hầu gia có nhiều thê thiếp, ngoại trừ Lục phu nhân Tuyết nhi mới vào cửa còn có Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc là chưa có con nối dõi, chuyện này với Tuyeetss nhi có gì nhưng với Ngũ phu nhân từ xưa tới nay đây đều là cái gai trong lòng nàng ta, hôm nay thấy tiểu thư Niệm nhi nàng ta càng thêm ghen tỵ với Tam phu nhân.

      Lời Tần Song Ngọc vừa ra mọi người đều đổi sắc mặt, chỉ có An Ninh và Tam phu nhân Sở Sở vẫn giữ bộ dạng như trước, coi như nghe thấy lời Tầm Song Ngọc cố ý gây khó dễ.

      “Ngươi cái gì vậy? Bổn tiểu thư chính là khinh thường cái gì tiểu thư khuê các, bổn tiểu thư chính là muốn làm nữ tướng quân sao có thể để ý mấy lễ nghi khuê phòng.” Niệm nhi chính là sợ gây chuyện, nàng tuy còn nhưng lời Tần Song Ngọc nàng nghe sao hiểu? Nàng giống Tam tiểu thư An Lan Hinh muốn dựa vào Tần Song Ngọc cho nên mới cố ý lấy lòng, huống hồ, Niệm nhi vốn vô cùng ỷ lại mẫu thân Sở Sở, lời này chính là muốn nhắc tới mẫu thân của nàng sao?

      “Ngươi…” Tần Song Ngọc nghĩ tới tiểu nha đầu này nhưng miệng lưỡi lanh lợi, còn dám cãi lại lời của trưởng bối, trong mắt nàng ta coi Ngũ phu nhân nàng là cái gì? Sắc mặt nhất thời trắng bạch, từ khi nàng nắm quyền chủ mẫu An Bình Hầu gia, ai cũng đối nàng cung kính, thời gia dài ai dám chống đối lại nàng, hôm nay lại bj tiểu nha đầu chống đối, lúc này nàng tức giận đến mức ngực ngứng phập phồng lên xuống, nhìn vẻ mặt khinh thường của Tứ tiểu thư, Tần Song Ngọc gắt giọng, “Lão gia, người xem xem, nàng sao với Song Ngọc như vậy, Tam tỷ giáo dục Tứ tiểu thư như thế nào? Nếu bọ người ngoài nhìn thấy liền An Bình Hầu gia chúng ta có giáo dục.

      “Đủ rồi! Ngươi câm mồm cho ta.” An Bình Hầu gia lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn Tần Song Ngọc, “Ngươi gây chuyện phải ? Niệm nhi ý trí cao xa nữ tử binh thường sao có thể sánh bằng, có giáo dục, ngươi có giỏi sinh cho ta rồi hảo hảo giáo dục nàng ý, làm cho nàng ý thành gia giáo a!”

      Tần Song Ngọc giống như bị sét đánh, cả người cương cứng, sắc mặt tái nhợt.

      Miệng An Bình Hầu gia độc, toàn bộ An Bình hầu phủ ai ai cũng biết Ngũ phu nhân nhiều năm sinh được đứa , vất vả lắm mới có thai cuois cùng lại rơi vào kết cục đẻ non, An Bình Hầu gia lại thèm để ý tới mặt mũi và tâm tình Ngũ phu nhân, trước mặt mọi người chạm vào vết thương của Tần Song Ngọc làm nàng đau đớn bội phần.

      Giây phút này đến cả Đại phu nhâ cũng thấy vui sướng khi người gặp họa là Tân Song Ngọc, “Đúng vậy ngũ muội, bỏ Tuyết nhi qua bên , tỷ muội chúng ta đều chờ tin mừng từ ngươi, ngươi nhớ phải nắm chặt điểm này nếu mấy năm nữa dù có muốn cũng thể sinh được đâu nha!”

      Thời gian này Lão gia đưa quyền chủ mẫu An Bình Hầu phủ cho Tần Song Ngọc, quyền vào tay nàng ta, nàng ta liền cao cao tại thượng tưởng nghĩ chính mình là chính thất phu nhân hay sao? Đoạt lại quyền chủ mẫu đương nhiên nàng luôn nghi nhớ nhưng phải nhẫn nhịn xuống, vài lần Tần Song Ngọc đến Cẩm Tú các của nàng tùy ý đùa cợt, chẳng qua nàng lo lắng tới an nguy của Yên nhi nên để ý tới nàng ta sủa loạn lên như thế nào, hôm nây có thể nhìn thấy bộ dạng nàng ta bị lão gia nhục nhã, nàng sao có thể vui?

      Nàng chính là chờ ngày này đến, Tần Song Ngọc nghĩ rằng lão gia giao quyền chủ mẫu cho ngươi người chính là người lão gia thương nhất sao? Hừ, người sáng suốt ai ai cũng nhìn ra người lão gia thực lòng thương là ai, Tần Song Ngọc bất quá cũng chỉ hơn người làm trong phủ mà thôi.

      Đôi mắt khôn khéo của Đại phu nhân như nhìn thấu mọi chuyện.

      “Ngươi... Hừ!” Sắc mặt Tần Song ngọc từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng cứ như vậy vòng tuần hoàn, cam lòng chỉ chỉ Đại phu nhân hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng , “Kẻ tiện nhân ngươi sinh ra thế nào? Sinh ra cái hạng gì ai ai cũng biết, Hừ đêm tân hôn liền bị vứt bỏ, sợ rằng đời này cũng cỉ có mình nữ nhi của ngươi.”

      “Được lắm Tần Song Ngọc, ngươi dám Yên nhi như vậy xem ta xử lý cái miệng ngươi như thế nào!” Đại phu nhân buông mạnh chiếc đũa tay, đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế sắc bén, hướng Tần Song Ngọc phóng tới.

      Chính là mới được hai bước liền bị Cố đại nương bên cạnh giữ chặt cánh tay, “Đại phu nhân xin người bớt giận!”

      chương 106.2

      “Như thế nào thể ? Ngươi còn muốn động thủ sao? Ngươi tới, ngươi động thủ ta vẫn , ngươi sinh ra cái thứ gì? Còn phải bị lão gia đuổi ra khỏi Hầu phủ, hừ, sống chết giờ này vẫn , ngươi còn ở đây đắc ý cái gì? Theo ta thấy, tiểu tiện nhân kia sớm phơi mình ngoài đầu đường xó chợ, ta chính là muốn đâm ngươi đao cho mẹ con ngươi đoàn tụ!” Tần Song Ngọc cũng vô cùng tức giận, Đại phu nhân muốn tiến tới chỗ nàng kì thực càng làm nàng thêm tức giận, Đại phu nhân hôm nay cũng còn là Đại phu nhân của ngày xưa nữa, quyền chủ mẫu giờ đây được giao cho nàng cùng Lục phu nhân, nhưng thực tế Lục phu nhân cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn, nữ nhân có quyền cao nhất trong Hầu phủ chính là nàng, Hầu phủ sớm còn là thiên hạ của Đại phu nhân nữa rồi.

      Đại phu nhân bình tĩnh lại động thủ. Tần Song Ngọc lại cố tình khiêu khích nàng, nàng vì An Như Yên mà tâm tình khó chịu, rốt cục cũng đến cực điểm, bộc phát tất cả ra ngoài bất chấp Cố đại nương khuyên bảo, phen giãy khỏi Cố đại nương nhanh về phía trước.

      Phúc nhi nhìn Đại phu nhân hùng hổ đến liền chắn trước mặt Tần Song Ngọc, Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, “Tần Song Ngọc ngươi có bản lĩnh đừng trốn!”

      “Phúc nhi, ngươi tránh ra!” Tần Song Ngọc quát, nàng sao phải trốn? Nàng tin Lưu Hương Liên có thể làm gì được nàng. Nếu thực phải gây nàng cũng hạ thủ lưu tình, cuối cùng ai chịu thiệt còn chưa biết.

      “Ngũ phu nhân....” Phúc nhi kêu lên, nhưng vừa kêu ra ba chữ này nàng bị Đại phu nhân đẩy ra.

      Đại phu nhân tới trước mặt Tần Song Ngọc, cầm tóc nàng ta đánh loạn xạ, nàng quên, lần trước Tần Song Ngọc nổi điên túm đầu nàng giựt nắm lớn, vừa vặn đây là cơ hội trả thù chuyện trước kia.

      “A…” Tần Song Ngọc hô đau, tự nhiên cũng buông tha cho Lưu Hương Liên, tay tùy tiện vơ cái bát bàn đánh lên đầu Lưu Hương Liên, Đại phu nhân bị đau thở mạnh, cũng học theo bộ dạng Tần Song Ngọc với ty tìm cái bát bàn.

      Hai người đánh nhau bộ dạng vô cũng phấn khích, trong đại sảnh có rất nhiều người nhưng ai tiến tới can ngăn, sắc mặt An Bình Hầu gia sớm khong thể đen hơn nhưng có lên tiếng, cẩn thận cùng Tam phu nhân Sở Sở đừng bên bảo hộ Tam phu nhân chỉ sợ hai nữ nhân điên loạn kia khoác lóc om sòm làm ảnh hưởng tới Tam phu nhân.

      Khuôn mặt Tam phu nhân trầm tĩnh, dịu dành tựa vào trong lòng An Bình hầu gia giống như nhìn thấy trò khôi hài trước mặt.

      Mà Bích Châu cùng Lục phu nhân Tuyết nhi theo bản năng đều đến bên cạnh An Ninh, giống như che chở cho An Ninh, An Ninh nhìn màn trước mắt trong lòng khỏi buồn cười, nữ nhân trong Hầu phủ tranh giành phu quân. Hừ sợ rằng Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc có phát ra kết cục của hai người chính là lưỡng bại câu thương thôi.

      “Tần Song Ngọc, con tiện nhân này…”

      “Lưu Hương Liên ngươi mới là tiện nhân…”

      Hai người bên chửi, bên đánh làm đám nha hoàn trong phủ cũng phải hoa mắt chóng mặt, chuyện gì xảy ra vậy? Ngày thường đều là các vj chủ nhân cao cao tại thượng, nhưng trước mạt mọi người đánh nhau chút kiêng nể. Đại phu nhân là nhất đẳng tiểu thư khuê các của Vệ Thành, Ngũ phu nhân ngày thường đều là ôn nhu mà chiếm được nhiều thương từ lão gia, hôm nay hai người này… đây chính là bản tính biểu lộ sao?

      “A…”

      “A….”

      Tay chân hai người có nhàn rỗi mắn bắt mọi cơ hội để công kích đối phương, để đả kích đối phương hai người liền chửi bậy cũng thanh bát đũa rơi xuống đất vỡ vụn, vang vọng khắp địa sảnh.

      Hai người đánh nhau tới khi mệt mỏi, người vô số vết thương chứ đùng đến mặt, máu tươi cũng chảy ra rất nhiều.

      Niệm nhi nhìn trò hay diễn ra liền vỗ tay , “Tốt, tốt lắm, tiếp tục đánh ! Các ngươi như thế nào liền đánh? Niệm nhi còn muốn xem!”

      Nghe thanh vui sướng khi người khác gặp họa, Tần Song Ngọc cùng Đại phu nhân trừng mắt nhìn chủ nhân của thanh kia, nìn thấy Niệm nhi tươi cười, trong lòng tức giận càng đậm, đột nhiên ý thức được đại sảnh trầm mặc quỷ dị lạ thường hai ngươi bọn họ đều thất kinh. Tần Song Ngọc phản ứng nhanh hơn vội vàng đứng dậy, để ý quần áo hỗn độn cùng đầu tóc rũ rợi chạy đến trước mặt An Bình hầu gia, “Lão gia, người nên vì Song Ngọc làm chủ a! Đại tỷ nàng…”


      “Tần Song Ngọc ngươi cái gì hả? Cái gì mà làm chủ? Ngươi đến khóc lóc kể lể cái gì? Ngươi coi lão gia là người mù nhìn thấy ác ý của ngươi sao?” Đại phu nhân lớn tiếng quát, Tần Song Ngọc tưởng tới trước cáo trạng, nàng tự nhiên để nàng ta thực được, đảo mắt về phía An Bình Hầu gia: "Lão gia, Hương Liên biết tội!”

      Đại phu nhân chủ động nhận tội làm người khác kinh ngạc, bất quá rất nhanh mọi người liền hiểu ý đồ, nàng ta chính là lấy lùi để tiến a, nàng thỉnh tội ra chính là chiếm được ưu thế như vậy càng làm cho Tần Song Ngọc khổ sở, bây giờ Tần Song Ngọc khoong thể học Đại phu nhân hướng lão gia thỉnh tội chỉ có thể yên lặng trừng mắt nhìn Đại phu nhân, lời. (đúng là Đại phu nhân vẫn cao tay hơn!)

      Hôm nay Đại phu nhân làm nàng bùng phát, hại nàng mất lý trí, ở trước mặt lão gia luống cuống, hơn nữa còn bị Tam phu nhân nhìn thấy như vậy tam phu nhân để nàng vào trong mắt.

      “Còn biết tội! Ngươi nhìn hai người các ngươi xem có giống phu nhân ? Nhìn bộ dang ngươi xem dù gì cũng xuất thân từ Lưu gia ở Vệ Thành, thực làm mất mặt An Bình Hầu phủ, các ngươi chỉ cần được phần như Sở Sở ta liền thấy mỹ mãn, nhìn xem….. Nhìn xem các ngươi giờ ra cái dạng gì?” An Bình hầu gia tức giận chỉ tay về phía hai kẻ giống nữ nhân ngày thường ở trước mặt bộ dạng đoan trang, làm hết khẩu vị.

      Sắc mặt Đại phu nhân hồi trằng rồi lại chuyển xanh, Tần Song Ngọc cam lòng, hai bọn họ cùng nhau tranh đoạt mà người được lời lại là Tam phu nhân.

      “Lão gia! Đại tỷ cùng Ngũ muội tốt xấu cũng là chủ từ, trước mặt hạ nhân xin người giữ lại cho chút mặt mũi.” Tam phu nhân dịu dàng mở miệng, đối An Bình hầu gia , vẻ mặt chân thành, mọi người thấy dấu hiệu vui sướng của nàng khi có người gặp họa làm Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc có chút cảm kích nhưng nháy mắt tất cả đều biến mất khi lão gia ôn nhu nhìn Tam phu nhân, địch ý lại trỗi dậy trong lòng hai ngươi.

      “Liền nghe ngươi Sở Sở, ngươi chớ để ý tới các nàng, bữa tiệc hôm nay coi như hủy !” An Bình hầu gia lạnh lùng nhìn thoáng qua đống hỗn độn, tâm tình bị hai nữ nhân này làm hỏng, hôm nay định tới biệt viện phía Nam cùng Sở Sở đoán sinh nhật nhưng Sở Sở lại nỡ làm Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc thất vọng liền cùng hồi Hầu phủ, như thế nào có thể bỏ Sở Sở ở lại mà rời ! Cuối cùng, căn nhắc hồi liền cùng Sở Sở và Niệm nhi hồi Hầu phủ.

      ngờ Hầu phủ lại có cảnh tượng như này.
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      thuyle thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      thuyle thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 106.3

      “Lão gia…” Trong lòng Tần Song Ngọc lộp bộp chút, nhất thời cảm thấy thất sách, hôm nay mình nàng chuẩn bị bữa tiệc này,
      [​IMG]
      thuyle thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 106.4

      “Chuyện này liên quan tới tiểu nữ, bất quá lão gia đối với Tam phu nhân giống như người khác, thời điểm Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân tranh chấp lão gia lòng che chở Tam phu nhân, trước kia chưa từng thấy lão gia che chở cho các vị phu nhân như vậy.” Bích Châu bưng cho An Ninh ly trà, đối với Tam phu nhân cũng có chút cảm tình, người Tam phu nhân có chút gì đó lạnh nhạt nhưng ra nàng ta cùng tiểu thư có vài phần tương tự.

      “Tam phu nhân hoặc là bản tính lương thiện hoặc là nàng ta che giấu quá giỏi.” An Ninh nhợt nhạt nhấp ngụm trà, vừa rồi Tam phu nhân tham gia vào bất cứ việc gì cuối cùng nàng ta lại là người chiến thắng, nếu hôm nay Tam phu nhân về Hầu phủ cấp cho nữ nhân Hầu phủ cái ra uy cũng rất hợp lý, An Bình Hầu gia đối với nàng ta che chở đầy đủ, muốn cho mọi người điều gì đương nhiên là tâm của nam nhân này!

      “Tiểu thư Tuyết nhi thấy Tam phu nhân chắc có ý định gì đâu, bộ dạng Tam phu nhân chính là đóa hoa được nâng niu trong lòng bàn tay, biết Tam phu nhân xuất thân từ nhà nào, người nàng ta luôn lộ ra khí chất hơn người.” Trong đầu Tuyết nhi ra thânảnh Tam phu nhân, mảnh mai, nhu nhược điển hình của tiểu thư khuê các.

      An Ninh chỉ cười , có người thân? Nếu có người thân vậy tại sao nàng ta phải dối An Bình hầu gia, mục đích nàng ta đến Thiên linh tự là gì? Bộ dạng nàng ta dối chớp mắt làm người khác phân biệt được thực hư, nàng ta có người thân An Ninh thực tin được.

      Về xuất thân của Tam phu nhân nàng cũng tò mò, càng tò mò hơn vì sao nàng ta lại lừa An Bình hầu gia, chỗ trống linh vị kia rốt cuộc là ai?

      mặt ý cười ngày càng nồng đậm, xem ra Tam phu nhân rất thần bí, bất quá nếu nàng ta thực muốn về Hầu phủ về sau tự nhiên có cơ hội vạch trần bộ mặt của nàng ta.

      Ba người chuyện, Quân Nếu vào sân nhìn thấy An Ninh khỏi kinh ngạc, muốn tránh An Ninh hướng phòng mình tới, lại bị An Ninh gọi lại.

      “Quân Nếu công tử, hôm nay thấy ta sao lại tránh mặt?” An Ninh nhíu mày, thoáng nhìn sắc mặt lại thấy tái nhợt, mi tâm khỏi cau, mỗi tháng đều tới ngày này Quân Nếu suy nhược cơ thể, (ko phải cũng đến ngày như con chứ hí hí), hơn nữa trước ngày này tự nhiên mất tích.

      An Ninh trước kia cũng thấy, phải để ý mà loại tình huống này cơ hồ bắt đầu từ khi nhận thức quan hệ rồi cứ vậy tiếp tục tới bây giờ, mỗi tháng đều như vậy có ngoại lệ.

      Quân Nếu dừng chân, “ có việc gì, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cho nên định về phòng.”

      Quân Nếu thản nhiên cười, trước sau như cười đến lạnh băng, giống như có chuyện gì, những lời này lừa người khác có thể, còn An Ninh dễ dàng như vậy, ngược lại càng làm cho An Ninh hoài nghi, An Ninh đứng dậy đến trước mặt Quân Nếu cao thấp đánh giá phen, nhíu mày trầm tư “ phải làm chuyện gì xấu a!”

      An Ninh dứt lời, khóe miệng Quân Nếu cười bỗng cứng đơ, “Nha đầu này, ta có thể làm chuyện gì xấu đây?”

      xong vòng qua An Ninh trở về phòng , An Ninh cũng đứng dậy tại chỗ nhìn phòng hồi lâu mi tâm hề giãn ra, Quân Nếu a Quân Nếu nàng phát ra có chuyện gạt nàng, thôi, nếu chắc có lý do của , khi nào đến lúc cần biết cho nàng biết.

      ngày này trong Cẩm Tú các vô cùng yên tĩnh, hồi lâu Đại phu nhân cũng tìm được tin tức mong muốn, lâu có tin tức của An Như Yên nhưng Đại phu nhân vẫn hết hy vọng nữ nhi An Như Yên bình an vô .

      Trong Tuế Lan hiên, Tần Song Ngọc cũng vô cùng an phận nhưng ngẫu nhiên vẫn nghe thấy tiếng nàng mắng chửi hạ nhân, sinh nhật An Bình hầu gia lần này trong phủ vô vùng quỷ dị.

      Khi đêm đến An Ninh dùng cơm chiều trong Thính Vũ hiên lại bất ngờ nghênh đón vị khách mời, An Ninh nhìn vị khách xinh đẹp kia trong lòng khỏi suy nghĩ.

      Trễ thế này nàng ta còn đến đây làm gì?

      Chương 106.5

      Trong đầu An Ninh ngừng nghi vấn nhưng vẫn có biểu ra ngoài, cúi đầu hành lễ nghênh đón, “Ninh nhi chào dì ba, dì ba mời vào bên trong, Bích Châu mau dâng trà!”

      Tam phu nhân vẻ mặt ôn hòa, ý cười thân thiết, “Ninh nhi, đến quấy rầy ngươi rồi, chúng ta coi như có duyên cho nên ta cố tình đến thăm ngươi, cần quá mức phiền toái.”

      “Dì ba người cái gì vậy? Sao lại phiền toái? Dì ba đến Thính Vũ hiên đó là vinh hạnh của Ninh nhi, đạo tiếp khách ly trà sao có thể có đây?” An Ninh thập phần thân thiện cùng Tam phu nhân ngồi xuống, Bích Châu dâng trà rồi lẳng lặng đứng bên cạnh.

      Đối với Tam phu nhân Bích Châu cũng tò mò cho nên nàng cũng có ý định tránh .

      Tam phu nhân cùng An Ninh thân thiện hàn huyên, đột nhiên Tam phu nhân cười , “Ninh nhi a, có vài điều dì ba muốn , biết...”

      Tam phu nhân cố ý điều chỉnh nhưng ánh mắt rời khỏi Bích Châu, An Ninh là người thông minh chỉ cần động tác, ánh mắt liền sáng tỏ ý Tam phu nhân, hướng Bích Châu phân phó “Bích Châu ngươi làm chút điểm tâm mang lên!”

      “Vâng, nô tỳ ngay.” Bích Châu cúi đầu lĩnh mệnh ra khỏi phòng.

      Trong phòng chỉ còn An Ninh cùng Tam phu nhân. An Ninh biết Tam phu nhân muốn Bích Châu rời hẳn là có chuyện muốn cho người khác biết, trong lòng ngầm suy đoán.

      Vô duyên vô cớ Tam phu nhân sao lại tới Thính Vũ hiên của nàng?

      An Ninh mở miệng, chậm chạp uống tách trà, nàng đợi, chờ Tam phu nhân chủ động mở miệng.

      Quả nhiên, Bích Châu ly khai Tam phu nhân liền buông tách trà trong tay xuống nhìn An Ninh chậm rãi , “Ninh nhi có thể gặp ngươi hai lần ở Thiên Linh tự chúng ta có duyên, nhưng chúng ta chỉ có duyên tương phùng mà thôi, dì ba có việc cầu mong Ninh nhi có thể thành toàn cho dì ba.”

      “Dì ba cần như vậy, cái gì cầu hay ? Dì ba cũng chúng ta phải duyên phận trùng phùng bình thường, có chuyện gì dì ba cứ phân phó Ninh nhi cố gắng.” An Ninh ôn hòa , nhìn thái độ Tam phu nhân nàng liền có thái độ tương tự, biết đối phương nông sâu thế nào dưới tình huống này đơn giản chính là lựa chọn tốt nhất.

      “Ngươi cũng biết hôm nay ta dối lão gia, ngươi có muốn biết nguyên nhân vì sao ta dối? Ninh nhi ngươi có thể giữ bí mật ?” Tam phu nhân thân thiết lôi kéo tay An Ninh, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng trong mắt tất cả đều điềm đạm đáng , đây là thỉnh cầu của nàng ta cũng nên để nàng ta thất vọng!

      An Ninh thất thần lát rồi nhanh chóng hiểu ý của nàng ta nhưng cố ý ngốc nghếch: “Dì ba chuyệ người Thiên Linh tự sao?”

      “Đúng vậy.” Tam phu nhân gật đầu, “Ngươi có thể đồng ý giữ bí mật ?”

      “Dì ba Ninh nhi phải là người nhiều chuyện người Ninh nhi tự nhiên cũng , dì ba yên tâm chỉ là...” An Ninh đến đây rồi dừng lại gióng như khó xử khẽ cau mày.

      “Chỉ là cái gì?” Tam phu nhân truy vấn.

      “Dì ba, Ninh nhi thắc mắc biết chỗ trống linh vị kia là ai?” trong mắt An Ninh ngoài tò mò có nửa điểm tà niệm.

      Tam phu nhân hoang mang trong nháy mắt nhưng qua mắt được An Ninh, An Ninh nhìn thấy nhưng có nhiều lời, Tam phu nhân lập tức mở miệng “Đó là người tỷ muội (chị em) có quan hệ rất tốt.”

      “Vậy tại sao thể để phụ thân biết?” vẻ mặt vô hại An Ninh truy vấn.

      “Lão gia thích tỷ muội (chị em) kia, cho nên...” Tam phu nhân thở dài tiếng, ánh mắt nồng đậm đau thương cùng bất đắc dĩ, “Ta cũng là còn cách nào cho nên mới... thể gạt lão gia.”

      An Ninh có chút đắn đo “Nguyên lai là như vậy, dì ba người chớ để tâm Ninh nhi giúp người giữ bí mật, lần đầu tiên gặp dì ba Linh nhi tưởng đó là linh vị của phu quân cơ!”

      “Sao...sao có thể?” Tam phu nhân run lên chút, kéo kéo khóe miệng, ánh mắt bối rối nhanh chóng được bình ổn lại, “Ninh nhi a! Ngươi đừng đoán mò, cha ngươi vẫn còn sống đó!”

      “Đúng vậy, là Ninh nhi đại nghịch bất đạo, xin dì ba đừng mách phụ thân.” An Ninh ra vẻ cầu xin .

      Tam phu nhân vỗ tay nàng, “Đây là đương nhiên, đây là bí mật giữa hai ta có người thứ ba biết.”

      Tâm tình Tam phu nhân thoải mái ít, sâu sắc như An Ninh tự nhiên cảm thấy, đúng lúc này Bích Châu đưa điểm tâm lên vừa đặt lên bàn Tam phu nhân liền đứng dậy hướng An Ninh cáo từ.

      “Dì ba người thể ngồi lại thêm lát sao?” An Ninh cũng đứng dậy, đây là muốn sao?

      được, về sau có cơ hội, ta chỉ lát nếu quay về kịp lão gia tức giận.” Tam phu nhân ôn nhu như trước thập phần lễ nghi.

      An Ninh tự nhiên cũng giữ lại, tự mình tiễn Tam phu nhân ra ngoài cửa Thính Vũ hiên nhìn nàng rời An Ninh mới quay về, nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Tam phu nhân dị thường khóe miệng An Ninh gợi chút ý cười.

      Nàng chính là cố ý hỏi thử chỗ trống linh vị kia là ai, thời điểm nàng là phu quân nàng ta trong mắt Tam phu nhân lộ vẻ bối rối giống như bị phát bí mật gì đó.

      “Tỷ muội sao? Thực là tỷ muội sao?” An Ninh thấp giọng nỉ non, trực giác cho nàng ta biết chỗ trống linh vị kia đơn giản là tỷ muội như vậy, ngược lại là người có quan hệ thân thiết hơn.

      Sau lưng nàng rốt cuộc có chuyện gì? Trải qua chuyện vủa rồi An Ninh ngạc nhiên bởi thái độ của Tam phu nhân với An Bình hầu gia.

      Chuyện An Bình hầu gia sủng ái Tam phu nhân nàng từng nghe đồn, hôm nay coi như được chứng kiến tận mắt, quả nhiên là thương hết mực, dù An Binh hầu gia lãnh huyết vô tình cũng nữ nhân mà nhu tình như nước?

      Nghĩ đến mẫu thân mình bị ghẻ lạnh vô tình An Ninh bỗng thấy việc Tam phu nhân có lừa dối An Bình hầu gia mà vui sướng vô cùng.

      Chương 106.6

      Sáng sớm hôm sau Tuyết nhi đến Thính Vũ hiên Đại phu nhân hôm qua cho người gọi nàng sang, An Ninh nghe xong liền sáng tỏ ý Đại phu nhân. Đại phu nhân bị nhốt tại Cẩm Tú các được ra ngoài đương nhiên nàng ta phải tranh thủ cơ hội Tam phu nhân quay về quý phủ, với tính tình của mình Đại phu nhân nhất định buông tha.

      “Tiểu thư Đại phu nhân muốn hỗ trợ Tuyết nhi tranh thủ sủng ái của lão gia, hừ bây giờ Đại phu nhân vẫn quên lợi dụng ta.” Nhắc tời Đại phu nhân trong lòng Tuyết nhi tràn đầy hận ý, ở trước mặt An Ninh nàng cần phải che dấu, chuyện của mình nàng đều giữ lại, đây chính là trung thành với chủ nhân.

      An Ninh nhìn hận ý trong mắt Tuyết nhi “Tuyết nhi ngươi yên tâm, ngươi gọi ta tiếng tiểu thư ta ắt giúp ngươi báo thù.” Giúp nàng báo thù nhưng ra là chuyện thuận đường mà thôi, Đại phu nhân là kẻ thù chung của hai người phải sao?

      Tuyết nhi cảm kích : “Cảm ơn tiểu thư, chuyện kia Tuyết nhi nên làm thế nào cho phải?” từ ngày giết Lưu nhị công tử cùng Lâm đại thiếu gia được Nhị tiểu thư cứu mọi chuyện của nàng nàng đều xin ý kiến của Nhị tiểu thư.

      Nên làm như thế nào? An Ninh suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên ý cười “Tuyết nhi nếu ta nhầm lúc này Ngũ phu nhân chắc cũng muốn mượn sức ngươi, tới khi đó ngươi cứ theo ý nàng ta mà làm.”

      Tuyết nhi lộ ra chút nghi hoặc, Ngũ phu nhân? Ngũ phu nhân xưa nay có để nàng vào trong mắt bởi nàng ta nắm quyền chủ mẫu trong phủ, Tần Song Ngọc cũng chỉ coi nàng như chân chạy việc mà thôi, nàng ta muốn mượn sức mình?

      Tuy nghi hoặc Tuyết nhi cũng có hỏi nhiều nàng biết tiểu thư vậy ắt có lý của nàng, rất nhanh Tuyết nhi liền hiểu được tiểu thư đúng, ban đêm Tuyết nhi vừa muốn ngủ Tần Song Ngọc đến phòng nàng.

      “Lục muội đây là cây trâm ngọc, ta nhìn biết rất hợp với muội cho nên ta từ chối những thứ mình thích mà mua cây trâm này cho muội.” Ngày trước Tần Song Ngọc đối Tuyết Nhi lạnh nhạt, sau khi bước vào phòng lại thân thiện lôi kéo nàng.

      Tuyết nhi có phần kinh ngạc, phải biết từ sau khi Tuyết nhi chuyển vào Tuế Lan hiên Tần Song Ngọc vẫn tự cho mình là chủ nhân nơi này cho Tuyết nhi vào mắt, đôi khi còn lớn tiếng, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Nàng ta sao lại đối tốt với nàng như vậy?

      Tuyết nhi kéo kéo miệng, “Ngũ phu nhân Tuyết nhi vô công bất thụ lộc, thể nhận đại lễ này của người a.”

      “Cái gì nhận được với nhận được, ta và người đều là thiếp của lão gia, là tỷ muội, tỷ muội có phúc cùng hưởng ngươi có đúng ? Hơn nữa ngươi mới vào phủ lâu cũng giống ta có nhà mẹ đẻ dựa dẫm như vậy chúng ta càng phải chiếu cố lẫn nhau, ngươi tỷ tỷ có đúng ?” Tần Song Ngọc như vậy nhưng ánh mắt lạnh thấu xương, thầm nghĩ Tuyết nhi chính là mệnh nha hoàn dù có danh hiệu chủ tử có tác dụng gì? Thứ nhất thông minh, thứ hai có tâm tư tính kế, sớm hay muộn cũng bị thu thập bất quá tại Tuyết nhi còn có chút giá trị lợi dụng.

      “Như vậy xin đa tạ Ngũ phu nhân.” Tần Song Ngọc xong Lục phu nhân liền hiểu tiếp tục từ chối nữa, tiếp nhận trâm ngọc tay ánh mắt bừng sáng Tần Song Ngọc lại có nhận ra.

      Tần Song Ngọc thấy nàng nhận khóe miệng gợi lên chút thâm ý, “Lục muội a về sau chúng ta chính là đứng trấn tuyến, ai..., tại lão gia mang Tam phu nhân trở về ở trong viện, chúng ta mặc dù trong tay quyền chủ mẫu, lão gia lại bị Tam phu nhân mê hoặc a, nếu lão gia đến phòng ta ta chính là ở cạnh người ngươi tốt để cũng đến phòng ngươi, tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ lão gia, nhưng là...”

      tới đây, Tần Song Ngọc trăn trở thở dài nếu chỉ nhìn qua tưởng Tuyết nhi cảm động nhưng dự đoán được nàng ta lại cúi đầu cổ họng phát ra bất ki thanh nào, biết nàng ta có nghe lọt tai lời nào của nàng ? Tần Song Ngọc nhẫn hề hờn giận, nghĩ đến mục đích của mình mà hòa nhã “Lục muội, tỷ tỷ ngươi có nghe thấy ?”

      “Nghe được, dĩ nhiên là nghe được, Tuyết nhi vẫn nghe làm sao có thể chậm trễ Ngũ phu nhân.” Tuyết nhi ngẩng đầu lên, nguyên bản nàng ta chính là đơn thuần, giờ phút này dùng ánh mắt đó nhìn Tần Song Ngọc chút ý dối trá.

      Tần Song Ngọc sờ sờ khóe miệng, “Vậy ngươi có gì muốn ?”

      Hừ! đúng là bị khiêu khích sao?

      “Tuyết nhi tự nhiên nghe theo Ngũ phu nhân an bài, Ngũ phu nhân tặng Tuyết nhi trâm ngọc, Tuyết nhi liền nghe theo Ngũ phu nhân.” Vẻ mặt Lục phu nhân chân thành, dứt lời quả nhiên mặt Tần Song Ngọc lên nụ cười thỏa mãn.

      “Thực là muội muội tốt của ta, có lời này của ngươi trong lòng tỷ tỷ dễ chịu.” Tấn Song Ngọc chớp chớp mắt, có lời này của nàng ta quả uổng công đưa cây trâm ngọc, trong măt nàng Tuyết nhi chính là mệnh nha hoàn, nàng ban cho như vậy là quá rộng lượng (đồ ki bo kẹt sỉ).

      Lục phu nhân cười cười , Tần Song Ngọc đạt được mục đích ở lâu liền ra, trong phòng còn lại mình Lục phu nhân lúc này nàng mới trút bỏ ngụy trang đơn thuần mặt, nhếch miệng cười.

      Tiểu thư muốn sinh tồn trong phủ đôi khi phải cúi đầu, so với ai hành động cũng phải cao tay hơn, ngụy trang tốt, mới vừa rồi Ngũ phu nhân chính là cũng nàng diễn trò.

      Trong phủ nhiều lắm lá mặt lá trái, chân chính có thể phó thác chỉ sợ chỉ có mình Nhị tiểu thư.

      Bất quá, nàng rất muốn biết Ngũ phu nhân làm gì nàng.

      Sáng sớm hôm sau, Tuyết nhi liền có đáp án Tần Song Ngọc mang theo Phúc Nhi mang canh tới, Lục phu nhân Tuyết nhi nhìn Tần Song Ngọc tự tay mang cho mình có chút tụ sủng nhược kinh “Ngũ phu nhân đây là”

      “Như thế nào được? Ngươi quên, chúng ta là tỷ muội a, đến, mau chút thừa dịp nóng đem canh này uống lên!” Ngũ phu nhân thúc giục, Tuyết nhi từ chối xong, liền cũng chỉ có uống xong, ở mặt ngoài kinh sợ, trong lòng cũng là phòng bị Tần Song Ngọc, bất quá nàng lo lắng Tần Song Ngọc hạ độc trong canh của mình, huống hồ tại nàng ta mượn sức chính mình, phải sao?

      Đợi cho Lục phu nhân đem chén canh uống hết, ánh mắt liếc về phía Phúc nhi thấy tay nàng ta còn bưng chén, giật mình, mày theo bản năng nhíu lại, “Ngũ phu nhân, Tuyết nhi thực uống được, này...”

      “Muội muội a, ngươi tưởng người nào vậy? Ngươi uống được, tỷ tỷ có thể ép ngươi sao?” Tần Song Ngọc cười .

      “Kia là...”

      “Này cũng phải là đưa cho ngươi, Phúc nhi làm nhiều nỡ làm phí, cho nên bằng tỷ tỷ đưa muội muội đem cánh này cấp Tam phu nhân đưa qua, lấy lòng nàng, ngày sau chúng ta tỷ muội ngày ngày cũng quá chút phải?” Tần Song Ngọc mâu quang chớp động, hết sức ràng.

      “Sao tỷ tỷ tự mình...”

      “Hừ, muội muội, ngươi có điều biết, muốn ta lấy lòng Tam phu nhân, ta như thế nào cũng làm. Hôm qua cũng gặp Đại phu nhân hai mắt nhíu lại...” Tần Song Ngọc thở dài, lời này nàng , nàng nhu thế nào cũng nguyện xuất trước mặt Tam phu nhân, trừ phu, chính mình đem nàng dẫm nát dưới chân, bằng , đôi mắt kia chính là nhắc nhở nàng, nàng là thế thân của Tam phu nhân.

      Lục phu phân liễm mi, “Ngũ phu nhân cần thương tâm, Tuyết nhi mang canh đưa qua Tam phu nhân.”

      “Hảo, kia liền cảm ơn muội muội.” mặt Tần Song Ngọc nháy mắt ra sắc vui mừng, cấp Phúc Nhi ánh mắt, ánh mắt đảo qua chén canh, thừa dịp Tuyết nhi chú ý khóe miệng xẹt qua chút ngoan độc, Tam phu nhân? Hừ, nàng tính cái gì vậy!

      Tuyết nhi bưng canh, ra khỏi Tuế Lan hiên, lại cố ý vòng qua Thính Vũ hiên thấy Bích Châu cùng tiểu thư ra, Tuyết nhi nhìn xung quanh gặp bốn bề vắng lặng, liền lập tức tới đem chuyện Tần Song Ngọc đêm qua mược sức, cùng chuyện sáng nay toàn bộ cho An Ninh.

      An Ninh nghe xong Tuyết nhi tự thuật, ánh mắt dừng bát canh, mâu quang vi liễm vào tai Tuyết nhi, thản nhiên phân phó vài câu, Tuyết nhi vừa nghe, ánh mắt sáng ngời, “Hảo, Tuyết nhi cái này làm!”

      thôi! Mau chút đem canh đưa đến chỗ Tam phu nhân, canh này thừa dịp nóng uống, mới mỹ vị!” khóe miệng An Ninh giơ lên chút ý cười, đáy mắt cũng có chút tinh quang chợt lóe mà qua, nàng chờ xem kịch vui !
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      thuyle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 107: tam phu nhân dị thường, ám sát


      editor: Pemichio


      An Ninh nhìn Tuyết Nhi bưng canh đến viện của An Bình hầu gia, Bích Châu ở phía sau liền tò mò , "Tiểu thư, mới vừa rồi ngài gì với lục phu nhân vậy?"


      An Ninh liếc nàng cái, mâu quang vi thiểm, khóe miệng nổi lên ý cười càng đậm,


      "Muội muốn biết?"


      "Đương nhiên là muốn biết rồi, gần đây tiểu thư đối với lục phu nhân vô cùng tốt nha!" Bích Châu bĩu môi, sẳng giọng, từ sau khi tiểu thư cứu lục phu nhân, lục phu nhân liền thường đến Thính Vũ hiên, cũng giống nàng gọi tiểu thư là"Tiểu thư", vị lục phu nhân này nghiễm nhiên đem bản thân trở thành nha hoàn của tiểu thư! Nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, nhìn thấy cảnh đó liền có cảm giác như “địa vị” của nàng giống như bị đoạt , trong lòng tự nhiên là có chút hoảng .


      "Như thế nào? Nha đầu Bích Châu của chúng ta cũng biết ghen tị?" Vẻ mặt An Ninh bỡn cợt cười .


      An Ninh đem biểu tình của nàng ấy xem ở trong mắt, nha đầu Bích Châu này có cái gì đều viết ở mặt, nàng mới chân chính là người đơn thuần, hơn nữa kiếp trước Bích Châu cùng với kiếp này đều tuyệt đối trung thành với nàng, nàng đành lòng làm cho Bích Châu tiếp xúc với những thứ đen tối để tránh ô nhiễm trong sáng trong mắt nàng ấy.


      Mà Tuyết Nhi lại giống vậy, nàng ta tuy rằng lúc đầu cũng là đơn thuần nhưng tại lại phải vậy , lòng của nàng ta tràn ngập cừu hận và ý chí báo thù, rất nhiều việc thể để cho cho Bích Châu làm lại có thể để Tuyết Nhi ra mặt, như vậy cũng coi như là tăng thêm sức mạnh lẫn nhau.


      Tuyết Nhi cũng là nha đầu thông minh, nhưng vận mệnh lại quá trêu cợt khiến nàng ta gặp phải người như đại phu nhân, bị kéo vào trong bãi nước đục Hầu phủ này.


      "Ghen, tự nhiên là ghen, Bích Châu sợ hãi ngày tiểu thư chỉ nhớ lục phu nhân tốt lại đem Bích Châu quăng chín từng mây ." Bích Châu bất mãn , tuy rằng ở mặt ngoài là bất mãn, nhưng tâm địa cũng có nghĩ như vậy, tiểu thư đối đãi với nàng như thế nào, nàng còn cảm thụ được sao? Đời này có thể theo tiểu thư, đó phúc khí lớn nhất của nàng.


      "Đúng vậy, ta cũng tính là ngày nào đó liền đem muội đuổi !" An Ninh nhíu mày, thần sắc nghiêm túc lên, nhưng ánh mắt vẫn như trước dừng ở người Bích Châu, quả nhiên nghe nàng như vậy Bích Châu nhất thời hoảng lên.


      "Tiểu thư, người sao? cần a, Bích Châu có chỗ nào chọc tiểu thư vui, tiểu thư cho Bích Châu, Bích Châu sửa là được, tiểu thư chớ đuổi Bích Châu a!" Muốn so tâm tư, Bích Châu phải đối thủ của An Ninh, kích như vậy liền khiến Bích Châu lo lắng lôi kéo tay An Ninh, giông như An Ninh sắp sửa đuổi nàng vậy


      An Ninh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bích Châu giờ phút này đều muốn rối rắm cùng chỗ khỏi cười , "Ta đem muội đuổi ? Muội như thế nào lập gia đình? Chẳng lẽ muội muốn hầu hạ ta cả đời?"


      Nhắc tới ba chữ lập gia đình, lo lắng và bối rối lúc đầu của Bích Châu nhất thời biến mất, gương mặt lại chợt đỏ bừng, trong đầu ra bóng dáng của Phi Phiên, nhất là khi nhìn thấy nụ cười bỡn cợt của An Ninh lại càng khiến Bích Châu xấu hổ vô cùng, "Bích Châu mới lấy chồng!"


      Chính lúc này, Phi Phiên lại vừa mới làm việc từ bên ngoài về, An Ninh từ rất xa nhìn thấy Phi Phiên liền cố ý cất cao ngữ điệu, "Muội lấy chồng như vậy liền có người nóng nảy!"


      Quả nhiên, Phi Phiên phi thân lên cái liền đứng ở bên cạnh Bích Châu, lúc này cũng có kiêng dè đến An Ninh ở đây, nắm Bích Châu lại, bàn tay vòng qua thắt lưng của nàng nhìn về phía An Ninh, "Tiểu thư thiện lương như vậy, tự nhiên là giữ nàng cả đời ."


      Khuôn mặt nhắn của Bích Châu liền hồng rực lên, muốn giãy ra từ trong vòng tay của , Phi Phiên làm sao có thể để cho nàng được như ý, quan hệ của hai người trước đó lâu bước tiến triển tất nhiên phải bắt được tất cả cơ hội, thể thả lỏng chút nào.


      Phi Phiên ngược lại càng ôm càng chặt khiến cho Bích Châu xấu hổ đến mức thậm chí dám nhìn tới An Ninh, chỉ có thể nắm tay thành quyền đánh lên ngực của Phi Phiên, trong miệng ngừng thào, "Buông ra, ngươi buông ra..."


      " được, ta nếu buông ra nàng chạy mất làm sao bây giờ? Nàng nếu chạy mất rồi đời này ta trở thành người đơn , nàng bỏ được sao?" Phi Phiên nghiêm khắc quán triệt phương châm "Da mặt dày", mặc nàng đánh chửi đều nhất quyết chịu buông tay, phải biết rằng chưa từng để ý qua nữ tử nhiều như vậy, trước kia có ai dám đánh như vậy nha? ngoắc ngoắc ngón tay, còn có vô số nữ nhân như tre già măng mọc, nhưng lại có khí tiết rơi vào tay của Bích Châu, cơ hồ có thể tưởng tượng những ngày về sau thoát khỏi chuyện bị thê quản nghiêm, bất quá, mặc dù là thê quản nghiêm, cũng để ý!


      Có cái gì so với bị nữ tử mà mình âu yếm gõ mõ cầm canh thêm hạnh phúc đâu? Ở trong mắt , mỗi cú đánh của Bích Châu vào ngực đều là a!( này hết thuốc chữa rồi, nhưng mà ta thích ^_^)


      Phải biết rằng, tại Phi Phiên cũng phải là Phi Phiên trước kia tự xưng là phong lưu, vì theo đuổi Bích Châu, liền biến thành tên vô lại, bất quá hoàn hảo, cũng chỉ vô lại với mình Bích Châu thôi!


      "Ngươi... Ngươi... Ngươi sao lại biết xấu hổ như vậy !" Bích Châu lại dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp kỳ cục.
      thuyle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :