1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105.2

      "Người đâu, dụng hình!" Sùng Chính đế cao giọng ra lệnh, lần này, Tư Đồ Diệp rốt cuộc kiên trì được liền ngừng dập đầu, "Hoàng thượng, thuộc hạ nhận tội, đêm qua thuộc hạ quả thiêu bát trân các, quả lệnh bài là làm rơi ở trong đám cháy đó."

      Thấy Tư Đồ Diệp nhận tội, khóe miệng An Ninh gợi lên chút lãnh ý, ánh mắt thản nhiên đảo qua Sùng Chính đế, mâu quang vi liễm, làm cho người ta thấy suy nghĩ của nàng, sau khi trầm mặc lát, An Ninh chậm rãi mở miệng, "Hoàng thượng, nghe áo xanh vệ đều là trực tiếp nhận mệnh lệnh từ hoàng thượng, như vậy thảo dân muốn biết, hoàng thượng vì sao phải phái người hỏa thiêu bát trân các?"

      Lúc An Ninh chất vấn,ánh mắt sắc bén của Hải Táp cũng dừng ở người Sùng Chính đế, Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, ý thức được việc này tốt, vội hỏi, "Nhị công tử, việc này cùng trẫm có quan hệ, ngươi phải tin tưởng trẫm."

      "Tin tưởng? Hoàng thượng, chẳng lẽ Tư đồ Đội trưởng tự dưng đến bát trân các phóng hỏa? Tổng nên có cái động cơ !" An Ninh liễm mi, thanh bình tĩnh vô ba, nhưng giờ này khắc này làm cho người ta nghe xong cũng cảm giác hề thoải mái như vậy.
      Đúng vậy! Tư Đồ Diệp phóng hỏa, về lý nên có động cơ, ngày thường bát trân các cùng Tư Đồ Diệp oán cừu, như vậy khả năng duy nhất chính là nhận lệnh của ai đó,cứ thế suy ra chủ tử của áo xanh vệ chính là người có hiềm nghi lớn nhất, Sùng Chính đế thân là hoàng đế, làm sao có thể để bản thân chịu oan uổng?

      Giờ phút này trong lòng tức giận lại tràn đầy, tên Tư Đồ Diệp này lại mang đến phiền toái cho ông, khôn khéo như Sùng Chính đế đương nhiên ông cũng đoán ra người có thể sai khiến chắc chắn phải có thân phận và địa vị thấp, mà bên trong hậu cung này cũng chỉ có mấy người là có khả năng, nhưng nếu hôm nay ông điều tra ra tức là ông tiếp tục bị hàm oan sao?

      Cân nhắc lợi hại, mâu trung Sùng Chính đế mảnh thâm trầm.

      "Người đâu, gia hình!" Sùng Chính đế rốt cục quyết định, tức giận phân phó, tổng quản
      thái giám lập tức lĩnh mệnh xuống, bao lâu, tấm ván tràn đầy mũi nhọn liền bị mang vào trong ngự thư phòng, đám mũi nhọn kia làm cho người ta nhìn thấy cũng phát rét, Tư Đồ Diệp co rúm lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

      "Tư Đồ Diệp, là ai sai ngươi phóng hỏa ? Hôm nay nếu ngươi , mười tám loại hình thiên lao nhất định cho ngươi nếm thử từng cái!" Ánh mắt lạnh lùng của Sùng Chính đế nhìn Tư Đồ Diệp, nghiêm khắc cảnh cáo, thấy ánh mắt lóe ra nhưng cũng có tiếp tục hỏi mà phân phó nhân trực tiếp dụng hình.

      Vài thị vệ tiến lại gần Tư Đồ Diệp, giữ chặt hai tay hai chân của , trực tiếp đặt ở tấm ván đầy mũi nhọn kia.

      "A..." Dù là thân nam nhi,nhưng khi mũi nhọn kia đâm vào trong da thịt cũng nhịn được thê lương kêu lên, tiếng kêu quanh quẩn ở trong ngự thư phòng, gương mặt của vì đau đớn mà càng toát ra vẻ dữ tợn.

      An Ninh, Hải Táp lẳng lặng nhìn, gương mặt tuấn tú dưới mặt nạ của Vân Cẩm cũng khó nén kích động, có cái gì hưng phấn hơn so với việc nhìn thấy kẻ thù của bản thân chịu khổ hình trước mặt mình a?

      Trong ngự thư phòng, trừ bỏ người chịu hình, tất cả mọi người khác đều trầm mặc, trầm mặc lúc này càng toát ra vẻ quỷ dị..."Hoàng thượng, ta , ta ..." Tư Đồ Diệp chung quy là chịu nổi đau đớn tê tâm liệt phế kia liền khai ra, "Là Minh Nguyệt công chúa, là Minh Nguyệt công chúa sai thuộc hạ làm..."

      Oanh tiếng, đây như đạo sấm sét nổ tung trong đầu Sùng Chính đế, thân thể cũng lảo đảo cái, Minh Nguyệt ? đúng là Minh Nguyệt sao? Mới vừa rồi trong lòng ông cũng phỏng đoán có phải là do con bé làm hay , ngày ấy con bé ám sát nhị công tử thành, nhất định là canh cánh trong lòng, mấy ngày nay ông đem con bé nhốt vào trong tẩm cung của nó, lại bảo người khác nghiêm ngặt trông giữ cho nàng ra ngoài, ông là bảo vệ nàng nha nhưng Minh Nguyệt lại chịu thua kém như vậy!

      phen khổ tâm của ông vẫn bị con bé Minh Nguyệt kia chui chỗ trống!

      An Ninh nghe thấy Tư Đồ Diệp ra Minh Nguyệt công chúa là chủ mưu, mâu trung liền xẹt qua đạo lãnh, quả là nàng ta!

      Hay cho cái Minh Nguyệt công chúa, lần trước là nàng xem mặt mũi của Thương Địch nên mới buông tha cho nàng ta đường sống, nghĩ đến nàng ta vẫn chưa có chết tâm,nàng ta vẫn muốn mạng của nàng a!Đây cũng đúng là tính cách của Minh Nguyệt công chúa,nhưng An Ninh nàng trước giờ chưa từng sợ hãi trước dâm uy của Minh Nguyệt công chúa, lúc này Minh Nguyệt công chúa lại đụng vào đầu nàng vạn vạn có khả năng có thêm lần may như lần trước.

      Ánh mắt An Ninh nhìn về phía Sùng Chính đế, "Hoàng thượng, Minh Nguyệt công chúa tựa hồ là cực kì muốn mạng của thảo dân a! Ngài , thảo dân có phải nên dâng mạng lên cho nàng ấy hay ?"

      Sùng Chính đế cả kinh, "Nhị công tử, có thể trong chuyện này còn có hiểu lầm gì đó hay ?"

      "Còn có thể có cái hiểu lầm gì? Hoàng đế Đông Tần lão nhân, ngươi chẳng lẽ lại muốn bao che cho nữ nhi kia của ngươi nữa sao? Đêm qua, tràng lửa kia thiêu gần như tất cả của Bát Trân các, thậm chí còn có người chết ở trong đám cháy,cũng may là chủ tử của ta mạng lớn nếu chẳng phải là giống như ý muốn của Minh Nguyệt công chúa? Mạng của nàng ta là mạng chẳng lẽ mạng của chủ tử ta phải là mạng sao?"

      Hải Táp cất cao giọng điệu, cố ý tăng thêm giọng điệu cho hai chữ "Chủ tử" ,tựa hồ là muốn cho Sùng Chính đế biết nhị công tử chỉ là con dân của Đông Tần quốc mà còn là người mà Hải Táp cực lực bảo hộ vì thế mạng của nhị công tử so với mạng của Minh Nguyệt công chúa còn trân quý hơn gấp trăm lần.

      Sắc mặt Sùng Chính đế hết xanh lại trắng, lần trước nhị công tử ràng thủ hạ lưu tình, coi như là nhị công tử bán ông cái nhân tình nhưng ai kêu kia Minh Nguyệt biết tốt xấu lặp lặp lại nhiều lần muốn đẩy người ta vào chỗ chết, vô luận là từ phương diện nào bọn họ cũng đều là người sai!

      Minh Nguyệt a Minh Nguyệt , ngươi cũng biết ngươi rốt cuộc là gây ra tại họa như thế nào rồi chư? Tuy rằng nhị công tử bình yên vô nhưng nháo ra mạng người, lúc này lại muốn đem nàng giam lại có thể giải quyết được sao ?

      "Người đâu, đem Minh Nguyệt công chúa lại đây cho trẫm." Sùng Chính đế cắn chặt hàm răng,tình huống như thế này ông còn có thể làm gì được? Dù là nhị công tử muốn giết Minh Nguyệt tì ông cũng thể bất cứ cái gì, nhị công tử hôm nay cũng phải là nhị công tử ngày xưa, có Hải Táp chống lưng vậy chẳng khác nào là tay cầm toàn bộ binh quyền của hải quốc như vậy làm sao ông có thể kiêng kị ba phần?

      Thái giám tổng quản lĩnh mệnh xuống,Tư Đồ Diệp vẫn còn đợi chỗ hình cụ, tiếng đau đớn hô trận lại trận, mũi nhọn sớm xuyên phá da thịt , y phục màu xanh lây dính vết máu, giọt giọt rơi hình cụ, bộ dáng nhìn thấy ghê người.

      Trong tẩm cung của Minh Nguyệt công chúa.

      Thái giám tổng quản vội vàng chạy đến, truyền ,trong lòng Minh Nguyệt công chúa thập phần vui vẻ, "Phụ hoàng cho truyền bản công chúa sao? Ta biết sau mấy ngày phụ hoàng chắc chắn thả ta ra mà."(Pe nghĩ con điên này bệnh cũn nặng lắm rồi, chết đến nơi mà còn nhảy tưng tưng)

      "Công chúa, hoàng thượng ra lệnh cho ngài mong chóng đến ngự thư phòng giống như là có việc gì rất gấp." Thái giám tổng quản cúi đầu rũ mắt, cung kính .

      "Phải ? Được, bản công chúa liền cám ơn phụ hoàng thả ta ra." Minh Nguyệt công chúa hất cằm, vẻ mặt đắc ý, từ sớm Tư Đồ Diệp truyền tin đến đêm qua bọn họ hành động , nghĩ đến cái tên nhị công tử kia , khóe miệng Minh Nguyệt công chúa gợi lên nụ cười độc, muốn cùng nàng đấu, nhị công tử kia còn thua kém nàng rất xa, nếu ta chết trong trận đại hỏa liền thể tốt hơn
      Diệp Diệp, thuyleTôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 105.3

      editor: Pemichio

      Thái giám tổng quản thấy Minh Nguyệt công chúa tràn đầy vui mừng, trong lòng thầm thở dài, ông sinh hoạt trong hoàng cung rất nhiều năm nên cũng là người thông minh, ông biết nếu trực tiếp hoàng thượng giận dữ việc đưa Minh Nguyệt công chúa đến ngự thư phòng là việc rất khó khăn,nếu ông chỉ đơn giản là hoàng thượng triệu kiến ngài, những cái khác đều đề cập tới chắc chắn Minh Nguyệt công chúa nghĩ rằng có chuyện tốt mà vui mừng ra tẩm cung.

      Ngự thư phòng.

      Minh Nguyệt công chúa vừa tiến đến, nguyên bản tâm tình vui vẻ trong nháy mắt liền cứng đờ, dù là nàng cũng có thể cảm nhận được bầu khí quỷ dị , còn chưa kịp nhìn thấy Sùng Chính đế nàng nhìn thấy tên nhị công tử kia cùng với Hải Táp công tử, đương nhiên còn có nam tử nằm mũi nhọn, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cả người cảm thấy lạnh buốt.

      "Phụ... Phụ hoàng..." Minh Nguyệt công chúa giọng kêu, phụ hoàng mặt chút thay đổi, tựa hồ giống với tưởng tượng của nàng dọc đường đến, tên nhị công tử kia làm sao có thể ở chỗ này? Chớ phải là..."Quỳ xuống!" Sùng Chính đế lập tức đánh gãy lời của Minh Nguyệt công chúa, đột nhiên bùng nổ, lớn tiếng quát.

      Thân thể Minh Nguyệt công chúa mềm nhũn, quỳ mạnh mặt đất, "Phụ... Phụ hoàng... Ngài kêu Minh Nguyệt đến là có chuyện gì phân phó?"

      Minh Nguyệt công chúa cố gắng làm cho chính mình có vẻ trấn định nhưng hoàn cảnh chung quanh kia như những bùa chú gắn tầm mắt của nàng, làm cho nàng quỳ xuống cũng bất an, giờ phút này quỳ mặt đất, đỉnh đầu giống như có cỗ áp lực đè nặng nàng, làm cho nàng cho dù là muốn ngẩng đầu lên chút cũng thập phần khó khăn.

      Trong lòng Sùng Chính đế nhịn được thở dài nhưng có mở miệng, An Ninh đem phản ứng của Minh Nguyệt công chúa xem ở trong mắt, quét mắt nhìn về phía Tư Đồ Diệp cái, "Tư đồ Đội trưởng, ngươi chút, Minh Nguyệt công chúa là hạ mệnh lệnh với ngươi như thế nào?"

      Minh Nguyệt công chúa giật mình, theo bản năng xoay mặt nhìn về phía người bên cạnh,gương mặt kia vì đau đớn mà nhăn nhúm lại cùng chỗ nhưng lại làm cho con mắt của nàng phút chốc trừng lớn, kia phải Đội trưởng áo xanh vệ Tư Đồ Diệp là ai?

      Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Minh Nguyệt công chúa hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt cái, tiên phát chế nhân, "Ngươi đừng vội bậy!"

      "Minh Nguyệt công chúa bảo cho thuộc hạ mang vài người đến, đến bát trân các phóng hỏa, là muốn khiến người bên trong chết cháy... Thuộc hạ... Thuộc hạ dám làm trái mệnh lệnh của công chúa điện hạ, cho nên... Cho nên mới..." Tư Đồ Diệp thấy Sùng Chính đế tức giận nên vội cúi đầu, tự ngừng lại dám tiếp"Ngươi ngậm máu phun người... Phụ hoàng, người cần phải tin lời , Minh Nguyệt là bị oan uổng, phụ hoàng hạ chỉ khiến Minh Nguyệt ở lại trong tẩm cung, thể ra, bất luận kẻ nào cũng thể tiến lại gần tẩm cung của Minh Nguyệt như vậy làm sao Minh Nguyệt có thể sai khiến được chứ? ràng là muốn hãm hại Minh Nguyệt a." Minh Nguyệt công chúa thấy tình bị bại lộ liền bất chấp mọi thứ, luôn miệng đem tất cả mọi tội danh đổ lên đầu Tư Đồ Diệp, biết vì sao vào thời điểm bước vào trong ngự thư phòng, lúc thấy được gương mặt trầm của phụ hoàng nàng lại cảm thấy, tức giận lúc này của phụ hoàng cũng hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

      Những lời này của nàng càng khiến cho sắc mặt Sùng Chính đế đen vài phần,bây giờ mà nàng còn cứng đầu cãi chối, nàng biết tình huống tại sao, nàng biết nàng càng dối càng khiến đám người nhị công tử mất hứng sao?

      "Hoàng thượng, thuộc hạ có oan uổng Minh Nguyệt công chúa, ngày ấy, Minh Nguyệt công chúa bảo cung nữ bên người nàng ấy đưa đến phong thơ, chỉ cần thuộc hạ dẫn người thay nàng phóng hỏa Bát Trân các, nàng liền xin phụ hoàng cho chở thành phò mã của công chúa điện hạ, cho nên thuộc hạ nhất thời bị ma quỷ ám mới làm nên việc sai trái này, cầu hoàng thượng khai ân, tha cho thuộc hạ mạng, hoàng thượng khai ân a!" Tư Đồ Diệp lại sót cái gì, mới vừa rồi Minh Nguyệt công chúa kia chỉ trích phen thể nghi ngờ là chọc giận , tại mới thanh tỉnh lại, Minh Nguyệt công chúa là người tự cao tự đại đến bực này, có bao nhiêu công tử vương công quý tộc đến nàng đều chướng mắt làm sao có thể xin để trở thành phò mã? Nàng ta chỉ hứa lèo mà lại tin là mới cam nguyện mạo hiểm thay nàng bán mạng, phải biết rằng, áo xanh vệ bọn họ chỉ nghe lệnh hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng tự mình mở miệng hạ chỉ bọn họ mới có thể lĩnh mệnh, tội tại của cũng tương đương là cãi lời hoàng mệnh !

      " có, đều là giả , bản công chúa làm sao có thể đáp ứng chuyện như vậy? Phụ hoàng, Minh Nguyệt là nữ nhi của người, người phải tin tưởng Minh Nguyệt." Minh Nguyệt công chúa đau khổ cầu xin, vừa nhìn thấy cái bàn đầy mũi nhọn dưới thân Tư Đồ Diệp cùng với từng giọt máu chảy xuống từ người , tất cả những điều đó đều làm cho đáy lòng nàng phát lạnh,cảm giác giống như người kế tiếp bị đặt lên hình cụ lạnh như băng đó chính là nàng.

      Ở trong cung, nàng thấy qua ít hình cụ, cũng sử dụng ít hình cụ, hình ảnh người vì chịu hình mà thống khổ nàng thấy qua rất nhiều, thể tưởng tượng nhưng thứ kia khi dùng người nàng có bộ dáng gì nữa.(Pe cảm thấy con này ghê tởm sao ak, dùng người người khác được chứ dùng người mình sợ , hừ)

      "Hoàng thượng, theo như thảo dân thấy bằng để Tư Đồ Đội trưởng đem bức thư mà Minh Nguyệt công chúa viết cho lấy ra, vừa nhìn liền biết thiệt giả." An Ninh thản nhiên mở miệng, ánh mắt đảo qua Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, Minh Nguyệt công chúa này phải là giãy dụa sao? Nếu nàng là Tư Đồ Diệp oan uổng nàng ta như vậy,nếu nàng có thể đem bằng chứng ra xem nàng ta còn có thể xạo như thế nào!

      Sùng Chính đế nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tư Đồ Diệp, "Lời của nhị công tử ngươi cũng nghe ?"

      "Nghe thấy được, thuộc hạ nghe thấy được, thuộc hạ đem lá thư này đặt ở trong cái hộp gấm dưới gối đầu, thỉnh hoàng thượng phái người lấy." Tư Đồ Diệp giữ lại lá thư này, vốn là muốn làm bằng chứng cho hứa hẹn của công chúa nhưng ngờ lại phải dùng đến nó cho trường hợp này, bất quá chỉ cần có thể cứu mạng, liền cảm thấy mỹ mãn , còn chờ mong làm cái gì phò mã ?

      "Phụ hoàng..." Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa càng thêm trắng bệch vài phần, Sùng Chính đế căn bản là để ý đến nàng, đối cung nhân phân phó , "Lập tức đến chỗ ở của Tư Đồ Diệp, đem lá thư lại đây cho trẫm."

      Cung nhân tức khắc lĩnh mệnh xuống, ánh mắt Minh Nguyệt công chúa lóe ra, bất an trong lòng càng thêm dày đặc, thẳng đến khi cung nhân đem lá thư tiến vào, Sùng Chính đế vừa thấy nội dung bên trong quả hề khác những lời Tư Đồ Diệp , bút tích kia lại đúng là của Minh Nguyệt công chúa, Sùng Chính đế đem thư tín đập mạnh lên bàn, cả người tràn đầy tức giận, "Vô liêm sỉ, ngươi bây giờ còn có cái gì có thể ? Thân là nữ nhi hoàng gia nhưng lại có tâm tư ác độc như thế, quả thực là đánh mất mặt mũi của Đông Tần hoàng thất, trẫm còn giữ ngươi lại làm cái gì?"

      Chương 105.4

      "Phụ hoàng, , phụ hoàng... Minh Nguyệt biết sai rồi, Minh Nguyệt xin bồi tội với nhị công tử , từ nay về sau Minh Nguyệt cũng dám nữa ." Minh Nguyệt công chúa quỳ đến trước mặt Sùng Chính đế, lôi kéo vạt áo của ông, đau khổ cầu xin, phụ hoàng cần nàng? Kia có ý nghĩa gì? Dù là nàng cũng thể tưởng tượng nổi.

      "Biết sai? Ngươi tại biết sai lầm rồi? Giờ muốn sửa chữa sai lầm này, trẫm cũng khó bảo toàn ngươi ." Sùng Chính đế cân nhắc lợi hại, Minh Nguyệt tùy hứng làm bậy như vậy, hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bão.

      "Phụ hoàng..."

      "Nhị công tử, việc này trẫm liền giao lại cho ngươi xử lý ." Sùng Chính đế đánh gãy lời của Minh Nguyệt công chúa, áp chế đau đớn trong lòng, Minh Nguyệt là nữ nhi của ông nhưng nàng lại phạm trọng tội,cũng liên lụy đến nhị công tử cùng Hải Táp công tử, ngày ấy, ông bảo vệ nàng lần , lúc này dù ông có muốn bảo vệ nàng cũng phải là chuyện dễ dàng, dù sao, cũng nháo ra mạng người a! Dù là hoàng đế như ông cũng bất lực .

      An Ninh liễm mi, ánh mắt cũng dừng lại ở người Tư Đồ Diệp, "Tư đồ Đội trưởng, đêm qua, những người ngươi mang gồm có những ai?"

      "Tổng cộng bảy người, đều là tiểu đội trưởng trong áo xanh vệ." Tư Đồ Diệp dám có chút giấu diếm, chi tiết ra, cũng may giờ phút này, thị vệ mang hình cụ xuống nhưng cả người bị đâm ra vô số lỗ thủng, lại ngừng chảy máu dù là cường tráng như cũng có vẻ suy yếu chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, cả người giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

      "Người đem, đem bảy người kia tới đây cho trẫm." Còn chưa đợi An Ninh gì, Sùng Chính đế liền mở miệng phân phó, ở mặt ngoài tuy rằng có vẻ quả quyết nhưng trong lòng lại cực lực giãy dụa , thế lực áo xanh vệ là của ông,nó so với vũ lâm quân còn mạnh hơn vài phần, hôm nay Tư Đồ Diệp sợ là qua khỏi , kết cục của bảy tiểu đội trưởng kia cũng khó giữ, nếu đều chết hết cả nếu muốn bồi dưỡng lại là phải tốn thêm khoảng thời gian dài nữa.

      Nhưng dù là thế ông làm gì còn biện pháp nào? Hải Táp công tử, ai có thể chọc được?
      Bảy người cuối cùng bị đưa đến bên ngoài ngự thư phòng, Minh Nguyệt công chúa và Tư Đồ Diệp cũng bị dẫn theo ra ngoài, nếu hoàng thượng đem tình giao cho An Ninh xử lý, An Ninh tự nhiên là từ chối, bên trong quảng trường ngoài ngự thư phòng, chung quanh đứng vô số người, Sùng Chính đế uy nghiêm ngồi ở ghế những người khác đều đứng.

      Bảy tiểu đội trưởng Áo xanh vệ cùng với Tư Đồ Diệp Đội trưởng đều bị buộc chặt thân thể đặt ở trung tâm quảng trường, ràng người mấy người đều rất ẩm ướt, An Ninh nhìn mấy người kia liếc mắt cái, nghĩ đến những người bị thương và chết trong Bát Trân các,trong mắt xẹt qua đạo quang mang sắc bén, lập tức lấy cung tiễn trong tay thị vệ bên cạnh, nhắm ngay bảy người kia.

      Nhìn thấy hành động của An Ninh, mặt bảy người kia mỗi người đều tràn đầy sợ hãi, An Ninh đối với bảy người kia ngắm hồi lâu, liền đem cung tiễn giao cho Vân Cẩm, năm đó là những người áo xanh vệ này bắt Vân gia, như vậy hôm nay liền đem sinh tử của những người này giao cho Vân Cẩm.

      Vân Cẩm nhìn về phía An Ninh, chống lại ánh mắt nhu hòa của nàng, trong lòng vừa động, Ninh Nhi là người am hiểu lý lẽ, trời biết, nghĩ muốn chính tay đâm những người này biết bao nhiêu lần, làm cho những người này chết có chỗ chôn, nay, bọn họ ở ngay trước mặt mình, liệt hỏa báo thù trong lồng ngực sớm thiêu đốt thể vãn hồi, nghĩ đến màn trong đêm kia, Vân Cẩm dứt khoát tiếp nhận cung tiễn Ninh Nhi đưa qua, hướng tới Đội trưởng Tư Đồ Diệp bắn qua mũi tên.

      Tên phá mà ra, thẳng tắp cắm ở chân trái Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp thét lớn tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, mũi tên thứ hai cũng như mới vừa rồi, thập phần tinh chuẩn nhập vào đùi bên phải, chuẩn xác trật tí nào thẳng táp cắm vào đầu gối.
      Hai chân Tư Đồ Diệp đều trúng tên, cả người ràng quỳ gối trước người bắn tên, giương mắt chống lại mặt nạ màu bạc kia, Tư Đồ Diệp cảm thấy lạnh cả người, người này lúc này giống như tula đến từ địa ngục, người phát ra sát khi sắc bén làm cho người ta rét mà run.

      "Công tử tha mạng..." Tư Đồ Diệp theo bản năng cầu xin tha thứ, ai sợ chết? có thể thấy được chết chóc trong mắt ngân diện công tử.

      Lúc này, cầu xin tha thứ Vân Cẩm có thể thấy được nhưng nó lại khơi dậy thù hận trong , tha mạng? Năm ấy, làm những việc kia , có nghĩ tới thủ hạ lưu tình? Năm ấy, dẫn người vây bắt Vân gia, có thể có nghĩ tới đối với bọn họ thủ hạ lưu tình?

      Con ngươi căng thẳng, Vân Cẩm lại lần nữa đem tên kê lên cung , kéo cung như trăng tròn, muốn thả tay đến mi tâm Tư Đồ Diệp lại nghe thấy thanh nhàng của Ninh Nhi vang lên, "Chậm ..."

      Vân Cẩm dù rất phẫn nộ nhưng khi nghe thấy lời của An Ninh cũng dứt khoát buông xuống cung tiễn, nhìn về phía An Ninh, mặt lộ vẻ hỏi.

      An Ninh cười , lập tức ở phân phó câu bên tai Hải Táp , bao lâu sau Hải Táp liền đem mũi tên khác đến, mọi người thấy tên kia đều có thần sắc khác nhau, tên kia khác ở chỗ ở đầu mũi tên có nhóm mồi lửa!

      An Ninh đem hỏa tiễn đưa tới tay Vân Cẩm tay, mâu quang vi liễm, "Hôm qua bọn họ phóng hỏa thiêu Bát Trân các, như vậy hôm nay liền làm cho bọn họ nếm thử tư vọ bị hỏa thiêu ! Hoàng thượng, ngài cảm thấy như vậy có được ?"

      An Ninh giọng hỏi, Sùng Chính đế còn có trả lời, Hải Táp liền bước lên phía trước mấy bước, tựa hồ là cảnh cáo Sùng Chính đế, Sùng Chính đế sao dám có cái gì dị nghị? ông nếu muốn buông tha cho áo xanh vệ Đội trưởng cùng bảy tiểu đội trưởng còn quản bọn họ chết như thế nào làm gì?

      Nhị công tử có ý tứ, là bọn thiêu bát trân các trước như vậy cũng thể trách nhị công tử dùng phương pháp đồng dạng đến để đối phó bọn họ !

      "Nhị công tử xin cứ tự nhiên, mấy người bọn họ trừng phạt là đúng tội, dù nhị công tử phạt, trẫm cũng tha cho bọn họ." Giờ phút này Sùng Chính đế chỉ hy vọng, hôm nay có thể khiến cho ba vị này đem tức giận phát ra ngoài hết là tốt rồi!
      An Ninh vừa lòng gật đầu, cấp Vân Cẩm ánh mắt, thấp giọng ở bên người Vân Cẩm,lấy thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy , "Biểu ca, những người này ngươi tùy ý xử trí, dùng mạn của bọn họ đến để tế tiểu nhị chết cháy trong bát trân các, tế hơn trăm mạng người Vân gia."

      Trong mắt Vân Cẩm mảnh lửa đỏ, kiên định gật đầu, mắt sáng như đuốc, đem hỏa tiễn nhắm ngay Tư Đồ Diệp, ánh mắt Tư Đồ Diệp hoảng sợ, ngừng lắc đầu, trong miệng nỉ non, ", cần... cần..."
      Diệp Diệp, Tôm Thỏthuyle thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105.5

      Nhưng tiếng nỉ non của chỉ có thể trở thành di ngôn cuối cùng của , hoảng sợ trong mắt khi thấy được đoàn hỏa nhanh chóng hướng tới chính mình, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, chuẩn xác sáp nhập thân thể của chính mình, hỏa liền thiêu ở trước ngực , ngừng lan tràn, thể vãn hồi.

      "A..." Tê tâm liệt phế tru lên tiếng, lửa người Tư Đồ Diệp rất nhanh lan tràn, cuối cùng toàn bộ thân thể đều bị liệt hỏa kia hừng hực thiêu đốt, cùng với những tiếng kêu dãy dụa của , Vân Cẩm rất nhanh bắn ra mũi tên thứ hai, thứ ba ... Thứ tám ,bảy người khác ai may mắn thoát khỏi, trước quảng trường, ước chừng có tám tiếng kêu dãy dụa đau đớn hòa thành chỗ, thê thảm dị thường, dần dần, những đám lửa kia cũng chậm lại, tiếng rên ầm ĩ cũng ít rất nhiều, thời gian từng giây từng phút giây qua, thẳng đến khi tám người kia còn nhúc nhích nữa, nhưng hỏa vẫn tiếp tục thiêu đốt ... Mọi người xung quanh khi nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, cho dù là Sùng Chính đế cũng ngoại lệ, động tĩnh bên này rất nhanh đưa tới những người ở chỗ khác, các cung tần phi nghe thấy liền tiến tới, liền ngay cả hoàng hậu nương nương cũng chạy lại đây.

      Ở giữa mọi người , bị dọa đến nặng nhất chính là Minh Nguyệt công chúa , lúc này gương mặt xinh đẹp nhắn chỉ dùng hai chữ "Trắng bệch" để hình dung là được . Cả người giống như mất linh hồn, trong miệng ngừng kêu, " cần... cần... cần thiêu ta..."

      Nàng xem kết cục của đám người Tư Đồ Diệp làm sao có thể sợ hãi? Mới vừa rồi phụ hoàng ràng , chuyện này giao cho nhị công tử xử lý, nhị công tử thiêu hết mấy người bọn họ xử lý nàng như thế nào?

      An Ninh tự nhiên có đem Minh Nguyệt công chúa thêm vào, mới vừa rồi lúc hỏa thiêu mấy người Tư Đồ Diệp nàng cũng chặt chẽ lưu ý phản ứng của Minh Nguyệt công chúa, dọa đến sao? Dọa choáng váng sao? Tốt lắm, đây đúng là mục đích mà An Ninh, bất quá, như thế này còn chưa đủ!

      Liễm hạ mặt mày, An Ninh lại bên cạnh Vân Cẩm, giọng công đạo câu, Vân Cẩm nghe xong An Ninh phân phó, mâu quang vi liễm, đáy mắt cũng là bắn nhanh ra đạo lịch quang, lấy mũi tên lửa từ trong tay Hải Táp đặt lên cung,nhắm đến chỗ, mọi người theo phương hướng của mũi tên nhìn lại, trong lòng đều là cả kinh..." cần..."

      " cần..."

      Hai thanh vang lên, Sùng Chính đế muốn từ ghế đứng lên, mà sắc mặt hoàng hậu nương nương cũng là trắng bệch, hướng tới phương hướng mà hỏa tiễn kia phóng tới chạy qua.

      Chính là, tốc độ của bà làm sao có thể bằng vận tốc tên bay? Cơ hồ là lúc nghe thấy hai người kêu ra " cần"kiac, Vân Cẩm liền buông lỏng tên, tên thế như chẻ tre, bắn nhanh ra... Minh Nguyệt công chúa nhìn tên kia bay tới, đoàn hỏa kia cách chính mình càng ngày càng gần, cả người liền cứng lại, trong lòng nàng muốn tránh khỏi nhưng thân thể lại giống như chịu điều khiển của nàng, cứ như vậy mà đứng ở nơi đó, thân thể ngừng run run , nàng muốn chết sao? Muốn chết sao? Nàng muốn chết a!

      Tất cả mọi người nghĩ đến tên này của Minh Nguyệt công chúa hẳn là phải chết thể nghi ngờ, nhưng ngay tại lúc chỉ mành treo chuông chỉ nghe đinh tiếng, tên kia giống như bị cái gì đánh trật, lệch khỏi quỹ đạo của nó, Minh Nguyệt công chúa chỉ cảm thấy bên tai trận nóng bỏng, giống như bị hỏa nướng bình thường,tên kia chỉ xẹt qua bên tai nàng chút, thẳng tắp hướng về phía sau nàng bay tới... trong lòng Minh Nguyệt công chúa thở dài nhõm hơi, cả người nhất thời xụi lơ, phanh tiếng, quỳ gối xuống, mới vừa rồi tuy rằng hữu kinh vô hiểm nhưng kinh hoảng này cũng làm cho nàng giống như chết qua lần.

      "Minh Nguyệt a... Nguy hiểm , nguy hiểm a!" Hoàng hậu nương nương cũng là sợ tới mức cả người run run, ôm đầu Minh Nguyệt công chúa, đặt tại trong lòng, sau lúc sợ hãi.

      Sùng Chính đế rốt cục cũng lần nữa ngồi xuống ghế , nhìn Minh Nguyệt công chúa, theo bản năng nâng lên cổ tay áo, chà lau mồ hôi lạnh trán, đột nhiên ý thức được cái gì, Sùng Chính đế lập tức cao giọng mở miệng, "Minh Nguyệt , còn mau tạ ơn ân cứu mạng của nhị công tử !"

      sai, mới vừa rồi người đánh trật tên đúng là An Ninh , An Ninh nhợt nhạt cười, ánh mắt dừng ở người Minh Nguyệt công chúa, lúc này Minh Nguyệt công chúa hoàn toàn có khí thế ương ngạnh ngày xưa, vậy, mới vừa rồi tình huống kia quả rất đáng sợ, nó giống như dứng sát bên bề vực tử vong!

      Người như Minh Nguyệt công chúa nếu dọa dọa nàng ta chút làm sao có thể hết giận?

      "Minh Nguyệt cảm ơn ân cứu mạng của nhị công tử." Minh Nguyệt công chúa suy yếu mở miệng, thầm nghĩ trong lòng: nếu nhị công tử cứu nàng, vậy tiếp tục xử trí nàng ? Ý tưởng này khiến nàng rất vui mừng khi tránh được kiếp tử vong.

      An Ninh cười , thông minh như nàng, làm sao có thể nhìn ra ý tứ vui mừng trong mắt Minh Nguyệt công chúa? Hừ, vui sướng sao? Nghĩ đến mình giết nàng sao?

      Nàng lúc trước tha Minh Nguyệt công chúa lần, nàng cũng nghĩ đến nếu còn có lần sao Minh Nguyệt công chúa may mắn như vậy , đáng tiếc, Minh Nguyệt công chúa vẫn là đụng đến, nay người thiêu bát trân các chết, mà nàng ta lại là người đứng sau mọi việc làm sao nàng có thể buông tha?

      Thả hổ về rừng, xưa nay đều là tối kỵ, Minh Nguyệt công chúa tuy rằng phải là con hổ gì nhưng lại là người có tâm tư ác độc, thả nàng ta liền tương đương với việc lưu lại cho bản thân mối họa!

      "Hoàng thượng, thảo dân tạ hoàng thượng thay thảo dân chủ trì công đạo, thảo dân xin cáo lui." An Ninh chắp tay, hướng Sùng Chính đế làm cái lễ.

      "Được rồi , là trẫm nghiêm trị nghiêm, bát trân các bị thiêu hủy, trẫm phụ trách tu sửa cho tốt, xem như lời xin lỗi của trẫm đối với nhị công tử." Sùng Chính đế đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng tươi cười này lại càng chua sót, thịt ông đau a! duyên cớ mấy người thị vệ áo xanh gây họa ông còn phải theo sau chùi đít.
      Tôm Thỏ, Diệp Diệpthuyle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105.6


      "Như thế liền đa tạ hoàng thượng ." An Ninh tự nhiên là cự tuyệt, xoay người rời trước khi ánh mắt cố ý đảo qua Minh Nguyệt công chúa, thấy mặt nàng ta lộ ra nụ cười, đáy mắt xẹt qua đạo hào quang.


      Hải Táp, Vân Cẩm, An Ninh ba người ra khỏi hoàng cung, trực tiếp lên xe ngựa, Hải Táp rốt cục nhịn được , "Vì sao giết Minh Nguyệt công chúa kia?"


      "Sao huynh biết ta giết? Muốn giết nàng, cũng phải là ở thời điểm mới vừa rồi, Minh Nguyệt công chúa chung quy là nữ nhi Sùng Chính đế, dù ông ta kiêng dè với huynh nhưng dù sao ông ta cũng là hoàng đế, ta cũng muốn huynh vừa ly khai nhị công tử này liền trở thành đích ngắm của hoàng thượng." An Ninh liễm mi, vuốt ve ngọc bội rũ xuống bên hông, nếu mới vừa rồi trước mặt Sùng Chính đế giết Minh Nguyệt công chúa, Sùng Chính đế tuy rằng mặt ngoài cái gì nhưng trong lòng sợ rằng luôn có khúc mắc, vì nghĩ đến đại cục về sau, nên hoàn toàn đắc tội với Sùng Chính đế .


      "Vậy nàng còn kế hoạch khác sao?" Hải Táp nhíu mày, lam mâu lóe ra quang mang hứng thú.


      An Ninh thản nhiên quét liếc mắt cái, ý có điều chỉ , "Này chỉ sợ còn cần phiền toái Hải Táp công tử, chuyến !"


      An Ninh trong lòng tự nhiên là có tính toán mới có thể như vừa rồi tạm thời giết Minh Nguyệt công chúa.


      "Được, chuyện này đơn giản, phải làm như thế nào, nàng chỉ cần phân phó là được." Hải Táp vừa nghe thấy An Ninh muốn làm chuyện này, tự nhiên là càng thêm hưng trí, ánh mắt nóng bỏng nhìn An Ninh đợi nàng phân phó.


      "Lần trước ta có dặn ngươi xử lý thất bước xà, bây giờ nó có còn tay ngươi ?" thanh An Ninh cực kỳ bình tĩnh, giống như về chuyện thời tiết bình thường, nhìn ánh mắt giật mình của Hải Táp, khóe miệng khẽ nhếch, "Là nên đem nó đưa đến tay chủ nhân chân chính của nó ."


      "Ha ha... Tốt, chuyện này liền giao cho ta, cam đoan đem con thất bước xà kia đưa trả lại cho Minh Nguyệt công chúa hoàn hảo tổn hao gì, vậy chứ ta nghĩ nếu nàng ta thấy được nó chắc chắn thập phần cao hứng!" Hải Táp vỗ đùi, ha ha cười , tình như thế này lại để cho làm, quả thực chính là tuyệt mỹ, ngày ấy Minh Nguyệt công chúa nghĩ rằng chén canh mà nàng ăn chính là canh thất bước xà , hiển nhiên là sai lầm , canh ngày ấy mà nàng ta ăn , bất quá chỉ là canh xà bình thường thôi, đó là An Ninh dọa nàng ta nên mới cố ý để nàng ta nghĩ rằng đó là canh của con thất bước xà, tại, sợ phải nàng ta ăn phải độc xà mà là độc xà ăn nàng ta nha!


      Ha ha, đêm nay, quyết định đến hoàng cung chuyến... Đêm, trong hoàng cung,tại tẩm cung của Minh Nguyệt công chúa.


      Hôm nay Minh Nguyệt công chúa ở ngoài ngự thư phòng bị dọa sợ tới mức cả người vô lực, ngay cả chân cũng thể đứng lên nổi, vẫn là hoàng hậu nương nương phân phó cung nhân đến đỡ Minh Nguyệt công chúa về tẩm cung.


      Sau khi trở lại tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa liền vẫn nằm ở tháp, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, hồi lâu thể khôi phục lại, đến lúc dùng bữa tối, Minh Nguyệt công chúa ăn qua loa vài thứ tâm trạng mới đỡ hơn chút, sau khi tinh thần tốt lên liền phân phó cung nữ chuẩn bị nước tắm, nàng muốn tắm rửa dâng hương phen cho tốt để xả đợt xui xẻo này.


      Tắm rửa cho tốt rồi Minh Nguyệt công chúa mới trở về phòng bảo cung nữ đến châm huân hương sau đó liền cho tất cả mọi người lui xuống, ngồi ở tháp suy nghĩ mọi chuyện xảy ra hôm nay, khi trong đầu ra bóng dáng nhị công tử lập tức mâu quang cũng lạnh như băng.


      Nàng có thể nuốt xuống cục tức này sao? , nàng thể! Nếu nàng nuốt xuống vậy phải là Minh Nguyệt công chúa nàng, điển hình cho việc chấm dứt khi chưa dứt sinh mạng, cực kỳ ngoan độc. Hôm nay lại bêu xấu công chúa như nàng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nàng càng thêm ghen ghét,nó chỉ có tăng lên chứ hề ít .


      tại nàng thể nào động đến tên nhị công tử này, nhưng nàng tin chắc ngày nào đó nàng có cơ hội(có ko có ko, chị ấy hoang tưởng đúng hem????)


      "Nhị công tử, chúng ta cứ chờ xem!" Khóe miệng Minh Nguyệt công chúa gợi lên chút lãnh, nhị công tử nên trăm ngàn lần cầu xin thần linh phù hộ cho có thể vĩnh viễn may mắn như vậy.


      Mệt mỏi đánh úp lại, Minh Nguyệt công chúa ngáp cái, đứng dậy tới bên giường lớn, từng bước , từng bước tiến lên, xốc lên tấm chăn dày, chút để ý đến thứ được giấu dưới tấm chăn là con rắn màu bạc thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.


      "A..." Minh Nguyệt công chúa chỉ cảm thấy lưng đau xót, lập tức bừng tỉnh đứng dậy,nhìn lướt đến con rắn màu bạc nằm giường hướng tới nàng thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi.


      Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa nhất thời trắng bệch, "Tiểu... Tiểu Thất..."


      Ánh mắt dời từ con vật sang tấm lưng của mình, đau đớn kia rất ràng, nghĩ đến cái gì, cả người Minh Nguyệt công chúa lảo đảo cái.


      Tiểu Thất cắn nàng? có ai so với nàng càng biết con thất bước xà này lợi hại thế nào, chỉ với lần cắn chất độc này chắc chắn cũng lan tràn khắp toàn thân của nàng, độc của thất bước xà khiến người trúng độc trong bảy bước chết…Minh Nguyệt công chúa nắm chặt bàn tay , đối mặt với tiểu thất thè lưỡi ra với nàng khiến nàng muốn chạy trốn nhưng chỉ cần nàng ra bảy bước tương đương với việc nàng mất mạng, ngay cả con đường giãy dụa để sống cũng đều có!


      Hai mắt của Tiểu Thất vẫn như trước trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ đối với lần cắn vừa rồi khiến nó hài lòng, lại hướng tới chỗ Minh Nguyệt công chúa muốn chạy trốn..."A... Cứu mạng... Cứu..." Tiếng kinh hô của Minh Nguyệt công chúa ở trong tẩm cung vang lên, rơi vào tai của người bên ngoài, mà lúc nóc nhà xuất nam tử mặc xiêm y màu đen, người này giống như hòa cùng thể với bóng đêm nhưng đôi lam mâu kia lại phát ra ánh sáng như ngọc,đây phải chính là Hải Táp sao?


      Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng Hải Táp giơ lên chút độ cong, "Hừ, tự làm bậy thể sống, nuôi dưỡng con thất bước xà để hại người, hôm nay lại bị thất bước xà giết chết, nhân quả báo ứng, coi như là trừng phạt đối với ngươi !"
      Tôm ThỏDiệp Diệp thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 105.7

      Trúng độc thất bước xà làm sao còn có mạng để sống? Minh Nguyệt công chúa này sợ rằng chỉ có thể trở thành dĩ vãng!

      Trở lại trong phòng, thanh của Minh Nguyệt công chúa tắt lịm, sau đó là những tiếng kêu kinh hoàng của nhóm cung nữ thái giám, Hải Táp cũng tiếp tục ở lại hoàng cung, biết, tối nay hoàng cung sợ là thể an bình, mà việc mà tại phải làm chính là phục mệnh với chủ tử.

      hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao phó nha!

      Sau đêm, kinh thành truyền ra đại , Minh Nguyệt công chúa ở chính tẩm cung của mình bị rắn cắn, trúng độc thể chữa trị mà chết, Sùng Chính đế hạ lệnh tra nhưng lại có kết quả, chỉ cho là chết ngoài ý muốn liền lập tức hạ lệnh đem công chúa hậu táng, sai người chém chết con rắn kia tuẫn táng theo Minh Nguyệt công chúa.

      Hoàng hậu nương nương bởi vì cái chết của Minh Nguyệt công chúa nên ngã bệnh ở ngay giường,ngày đưa tang cho Minh Nguyệt công chúa được quyết định vào bảy ngày sau... An Ninh ở An Bình hầu phủ nghe thấy hai người Bích Châu cùng Tuyết Nhi bàn tán chuyện này, chút ngoài ý muốn là ngày thứ ba khi Minh Nguyệt công chúa chết, đối với An Bình hầu phủ mà hôm nay cũng chỉ là ngày lớn , ngày này là An Bình hầu gia cỏ chè thần(??), tuy rằng phải đại cỏ chè(??), nhưng Tần Ngọc Song vì mới tiếp nhận quyền lợi của đương gia chủ mẫu Hầu phủ, tự nhiên là muốn làm cho tốt phen, nhân cơ hội lần này nàng quyết định ở trong phủ thiết gia yến, mọi người trong nhà đều cùng nhau tụ lại chỗ.

      Sáng sớm hôm đó, lục phu nhân Tuyết Nhi liền giúp đỡ Tần Ngọc Song chuẩn bị mọi việc, An Ninh căn bản muốn tham gia cái gia yến gì, đối với An Ninh mà , cỏ ché thần của An Bình hầu gia, cùng nàng có quan hệ gì đâu

      Chính là, Tuyết Nhi đột nhiên vào Thính Vũ hiên, báo cho nàng biết tin tức, cũng chính là nó khiến cho mặt An Ninh lên tia kinh ngạc.

      "Là sao? Người đến đây rồi chứ?" An Ninh liễm mi, vẫn còn khiếp sợ với thông tin mà Tuyết Nhi đưa tới.

      "Lão gia tự mình mang tam phu nhân vào phủ , Tuyết Nhi nghe , tất cả những người trong phủ đều chưa từng gặp qua tam phu nhân, tam phu nhân này rốt cuộc là loại người gì đây? Bà ta có thể khiến cho lão gia che chở như vậy?" Tuyết nhi nhíu mày, ở trước mặt An Ninh, nàng liền trở lại làm nha hoàn của An Ninh cho nên khi vừa biết được tin tức nàng liền mượn cớ rời đến Thính Vũ hiên, đem tình bẩm báo cho An Ninh.

      "Phụ thân nếu muốn đem tam di nương hồi phủ, về sau chắc chắn có cơ hội biết đến, thôi, chúng ta xem chút vị tam phu nhân kia có phải là người ba đầu sáu tay hay !" An Ninh đứng dậy, với Tuyết Nhi cùng Bích Châu, phải biết rằng, kiếp trước, vị tam phu nhân này thủy chung đều có xuất ở Hầu phủ đâu! Cơ hội này, nàng tự nhiên phải bắt được, xem vị tam phu nhân rốt cuộc là ai!

      Ba người bước ra Thính Vũ hiên, rất nhanh liền đến bên ngoài đại sảnh, còn chưa có tiến vào đại sảnh An Ninh mơ hồ cảm nhận được khí quỷ dị bên trong,đáy mắt An Ninh xẹt qua tia hiểu , tam phu nhân hồi phủ, quý phủ này sợ lại trở nên náo nhiệt hơn .

      Vào đại sảnh, An Ninh nhất nhất thỉnh an, lúc giương mắt nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh An Bình hầu gia trong lòng An Ninh liền ngẩn ra, "Là bà?"

      gương mặt xinh đẹp kia là vết sẹo, đây phải là vị mỹ phụ nhân nàng gặp ở trong chùa sao? Bà ấy là tam phu nhân? Lúc An Ninh còn khiếp sợ ,đồng thời tam phu nhân cũng là vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều, đáy mắt còn kèm theo vài phần bất an.

      "Như thế nào? Các ngươi... Biết nhau?"

      Hết chương 105
      Last edited: 10/6/15
      Tôm Thỏ, Diệp Diệpthuyle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :