1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103.6:

      Sáng sớm hôm sau, trong cung các cung nữ vô cùng bận rộn vì cái gì khác, đơn giản là sáng sớm Hoàng thượng hạ chỉ muốn cùng Nhị công tử và Hải Táp công tử dùng bữa sáng, hơn nữa còn phân phó phi tần cùng các công chúa tới dùng bữa.

      Minh Nguyệt công chúa đến từ rất sớm, cứ tưởng việc hôm qua thành công, sáng nay nghe thái giám truyền đến ý chỉ của Hoàng Thượng liền vội vàng rời tẩm cung, đường thuận theo thưởng thức cảnh đẹp của Ngự hoa viên.

      “Ngươi nghe ? Đêm qua linh lung cung có rắn?” cung nữ mở miệng , than sắc mang theo vài phần hoảng sợ.

      “Rắn? Trong Hoàng cung định kì đều có người tuần tra sao lại có rắn!” cung nữ khác kinh ngạc , sắc mặt có chút trắng bệch.

      “Sao ngươi biết chuyện kia? Mới vừa rồi ta qua linh lung cung, sắc mặt Hải Táp công tử thực tốt, khó coi như muốn giết người!”

      “Ta nghe ….”

      tới đây hai người tựa hồ phát bóng dáng Minh Nguyệt công chúa đứng ở cửa, hai người vội vàng quỳ gối hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Minh Nguyệt công chúa, nô tỳ phải cố ý chuyện phiếm…”

      “Được rồi, đều đứng lên ! Bản công chúa cũng phải quái thú các ngươi sợ cái gì?” Minh Nguyệt cười , nghe tin tức hai cung nữ chuyện trong lòng nàng vui sướng cực điểm.

      “Tạ Minh Nguyệt công chúa.” Hai cung nữ tạ ơn rồi mau chóng đứng dậy dám có chút chậm trễ.

      Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, trong mắt đầy ác độc, sắc mặt Hải Táp công tử tốt, như vậy Nhị công tử sợ rằng lành ít dữ nhiều! Tiểu thất bảo bối đúng là bảo bối của mình, mới qua đêm liền thay nàng trừ khử Nhị công tử, đợi lát nữa nàng phải hảo hảo thưởng cho nó.

      Nghĩ như thế Minh Nguyệt công chúa lại bước nhanh hơn, đợi đến lát nữa chính mình phải hướng phụ hoàng thỉnh công, mình muốn mạng Nhị công tử như vậy chính là đem mỏ vàng Ngu sơn cướp về cho phụ hoàng hay sao?

      Hôm qua phụ hoàng còn dùng địa vị Vương gia dụ dỗ, dùng cả mỹ nhân kế nhưng có kết quả đâu? Hết thảy đều là công dã tràng( ko ăn thua gì) tất cả đều bằng Tiểu thất bảo bối của nàng, lấy mạng Nhị công tử vậy là xong mọi chuyện.

      Phụ hoàng biết nàng thay người lập được công lớn chắc chắn nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

      Lúc này nàng làm sao biết rằng Tiểu thất bảo bối bị bắt giữ.

      Lúc Minh Nguyệt công chúa tới đại điện, Sùng Chính đế, Hoàng hậu nương nương, Uyển quý phi cùng các cung tần đến, Minh Nguyệt hướng mọi người hành lễ làm cho tất cả đều kinh ngạc. Ngày thường Minh Nguyệt công chúa ngoài trừ mẫu thân cùng phụ hoàng nàng cấp ai mặt mũi ngay cả Uyển quý phi nàng cũng để vào mắt, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?

      Trong lòng mọi người đều nghi ngờ nhưng chỉ Hoàng hậu mở miệng hỏi, “Hôm nay tâm tình sao lại tốt như vậy? xảy ra chuyện tốt gì sao? Mau cho mẫu thân biết.”

      “Đương nhiên là chuyện tốt, việc vô cùng tốt.” Minh Nguyệt công chúa cười cười, lộ điều gì ngồi thẳng tại vị trí của mình, như có như nhìn phụ hoàng Sùng Chính đế, thử mở miệng. “Phụ hoàng nếu Minh Nguyệt thay phụ hoàng lập được công lớn, phụ hoàng thưởng cho Minh Nguyệt cái gì?”

      Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, cố nhìn thấu Minh Nguyệt cười , “Ngươi có thể lập công lớn gì?”

      Nữ nhi của sao lại hiểu? Đừng là lập công lớn, chỉ cần nàng an phận chút, làm bản thân gặp rắc rối, chính là ngàn vạn lần cảm tạ, hàng ngày nàng ngấm ngầm gây chuyện trong cung dù biết cũng là nhắm mắt mở mắt nhìn.

      Sùng Chính đế nghi ngờ chẳng khác nào dội chậu nước lanh và Minh Nguyệt công chúa , Minh Nguyệt công chúa khẽ hừ lạnh tiếng, “ví dụ như Ngu sơn…”

      Minh Nguyệt công chúa cố ý điều chỉnh lượng, cố ý hết, vẻ mặt cao thâm nhìn Sùng Chính đế, Sùng Chính đế lập tức hiểu , nghĩ Minh Nguyệt có diệu kế gì, mở miệng hỏi, “ nhanh biện pháp của người là gì?”

      Biện pháp của nàng là gì? Nàng sớm từ biện pháp đến hành động hơn nữa còn có hiệu quả, bất quá tại nàng tiện cho phụ hoàng , đợi đến khi Tiểu thất bảo bối quay về nàng mới cho phụ hoàng biết, đợi đến lát nữa nhìn thấy kết quả như vậy càng thêm cao hứng như vậy ban thưởng cho nàng càng nhiều phải sao?

      “Kia nhị công tử đâu? Sao còn chưa tới?” Minh Nguyệt công chúa cố ý đánh lạc đề, ánh mắt lóe lên.

      Sùng Chính đế nhíu mày, “Vừa rồi trẫm cho người tới tìm, nghe trong phòng đóng kín cửa, tựa hồ chưa có dậy.”

      “Còn chưa dậy, Trong lòng Minh Nguyệt càng thêm vui mừng, càng thêm khẳng định Nhị công tử bị ểu thất của nàng cắn, đời này đừng có mơ tới việc rời giường.

      Tâm tình Minh Nguyệt công chúa lại tốt lên, “Sáng nay ăn gì?”

      Minh Nguyệt công chúa nhìn bàn, trước mặt mỗi người có cái chén được đậy kín, chưa có ai đụng vào, trong lòng có chút tò mò, thẳng tay mở ra ngưởi hương thơm bay lên, cầm thìa chậm trãi ăn.

      “Minh Nguyệt, khách còn chưa tới sao ngươi lại hiểu chút ít quy củ này?” Hoàng hậu nương nương lên giọng uất hận trách cứ, Hoàng thượng còn chưa đồng ý sao nàng có thể tự tiện ăn như vậy, nếu để người khác bắt được điểm yếu này phiền toái.

      “Khách mời? Mẫu thân con sợ người ta có đến được, đợi thêm làm gì?” Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, tiếp tục ăn, canh kia thực là mĩ vị, nhìn thôi cũng làm người ta muốn động.

      “Làm càn.” Sùng Chính đế trách cứ .

      Chính lúc này bên ngoài truyền đến thanh , “Ha ha hoàng thượng đây là canh rắn như là thứ vô cùng tốt, Minh Nguyệt công chúa vội vàng muốn thưởng thức, Hoàng thượng chớ nên trách nàng.”

      Mọi người theo thanh truyền đến nhìn qua, Nhị công công tử khuôn mặt tươi cười, khí chất ôn hòa nho nhã, cả người tản ra hơi thở làm cho người ta cảm thấy thân thiết, ngoại trừ Thương Địch bên canh còn có Hải Táp công tử theo sau, Sùng Chính đế nhìn ba người đến lập tức đúng dậy, thân thiện ngênh đón, “Nhị công tử rốt cục cũng đến, trẫn chờ ngươi từ nãy tới giờ a!”

      Tuy ngày hôm qua Sùng Chính đế tính kế với Ngu sơn thất bại nhưng có buông tha ước nguyện ban đầu, đem Nhị công tử ở lại trong cung, đây là chuyện hi vọng có thể xoay chuyển, Hoàng đế như thế nào cũng phải hòa nhã chào đón.

      An Ninh liễm mi, tự mình hành lễ “Thảo dân làm Hoàng thượng đợi lâu, làm cho các vị nương nương cùng Minh Nguyệt công chúa phải đợi lâu, thất lễ.”

      An Ninh hành lễ bái chào, cung kính, thái độ khiêm tốn, cuối cùng hướng Minh Nguyệt công chúa cúi đầu, nhưng cũng có quay lại cứ như vậy dùng ánh mắt khóa chặt Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng gợi lên chút biến hóa kì lạ.

      “Ngươi… Ngươi…” Ở thời điểm bọn họ tiến vào Minh Nguyệt công chúa uống ngụm canh, nhìn thấy Nhị công tử tiến vào nàng ta nhất thời choáng váng, cả người oanh tiếng, sét đánh ngang tai, nháy mắt trong đầu bỗng chống rỗng, giờ phút này nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhị công tử càng cảm thấy thể tin nổi, “Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

      phải chết sao? Tiểu thất bảo bối của nàng ra tay như thế nào còn có thể lưu lại mạng sống? Trúng độc của tiểu thất chỉ cần bảy bước là mất mạng, nhưng là Nhị công tử chút tổn hại đứng ở chỗ này, lúc này mặt Minh Nguyệt công chúa trắng bệch.

      An Ninh nhìn phản ứng của Minh Nguyệt, mắt nhíu lại, “Minh Nguyệt công chúa, tại sao thảo dân nên xuất ở đây? Xin công chúa cho thảo dân biết lý do?”

      Thanh An Ninh nhàng, khí thế lộ ra khiến người khác thở nồi.

      Thân thể Minh Nguyệt run run, ánh mắt hoảng hốt,cánh tay cầm thìa quên buông xuống, hành động khác thường mọi người đều nhìn thấy, ý thức được chuyện này tầm thường, Sùng Chính đế nheo nheo đôi mắt lão luyện, trong lòng trồi lên tia bất an.

      phải tìm hiểu tại sao Minh Nguyệt lại hành động như vậy, trực giác cho biết khi tìm hiểu kết quả kia sợ rằng thể đoán cũng như nắm trong tay.

      Sùng Chính đế cố ý lảng tránh, điều này An Ninh dự đoán được, An Ninh liếc nhìn sang Sùng Chính đế, muốn chạy trốn nàng làm sao để được như ý? Phải biết rằng tối qua nếu nàng phản ứng nhanh hoặc ngủ thất bộ xà kia lấy mạng của nàng, nàng làm sao có thể tức giận.

      Huống hồ, Minh Nguyệt công chúa thành công nhất định còn hạ thủ, tiếp theo rất có thể hạ độc thủ cho nên lúc này đây nàng nhất định phải cấp nàng ta chút giáo huấn, phải cho nàng biết Nhị công tử cũng phải dễ chọc.

      Cấp Hải Táp ánh mắt, Hải áp nhận được ý nàng lập tức mở miệng , “Đông Tần Hoàng thượng, trong Hoàng cung của ngươi đúng là sát khí tứ phía a, chỉ là ở lại đêm mà xuýt chút nữa mất mạng, đây chính là ý chỉ của ngươi?”

      Hải Táp mở miệng đây chính là chất vấn hơn nữa còn đổ mọi chuyện lên người Sùng Chính đế, Sùng Chính đế là người khôn khéo, vừa nghe liền biết chính là thể trốn tránh, “Hải Táp công tử lời này từ đâu đến a!”

      Tuy biết cụ thể chuyện gì xảy ra nhưng trước phản ứng của Minh Nguyêử công chúa cùng lời của Hải Táp công tử cũng đoán ra vài phần, thầm nghĩ trong lòng: Minh Nguyệt định mang cho phiền toái sao? Hy vọng phiền toái này lan đến chỗ , như vậy mới tốt a!

      “Hừ, từ đâu ? Chính là từ rắn ra, đêm qua đột nhiên trong phòng chủ từ bỗng có rắn, chính là thất bộ xà mọi người chắc có nghe qua! Có người muốn mạng của chủ từ, Đông Tần hoàng thượng rắn kia là ngươi phải người thả?”

      Hải Táp khí thế bức người, phen chất vấn dù là Đông Tần Hoàng trong lòng cũng chảy mồ hôi lạnh, dù sao cũng là Thuyền vương a, khí thế đó là do sóng biển cùng những biến động và rèn luyện thành

      “Làm sao có thể? Chuyện này nhất định là nhầm lẫn, trẫm làm sao có thể thả rắn hãm hại Nhị công tử?” Sắc mặt Sung Chính đế cũng nhợt nhạt vài phần, người lão luyện như hiểu tội danh này rất trầm trọng.

      “Ha ha…, phải Hoàng thượng sao? Kia là ai đây?” An Ninh nhíu mày giống như suy tư, đáy mắt trầm ổn vô tình dừng lại người Minh Nguyệt công chúa, nhìn thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, ôn nhu mở miệng, “ tại thất bộ xà kia cũng bị làm nhành món canh rắn, lại bị Minh Nguyệt công chúa ăn, nên còn chứng cớ! Minh Nguyệt công chúa canh rắn kia có mùi vị thế nào?”
      Diệp Diệp, thuyleTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: lòng xấu xa bất tử thể tha thứ

      editor: Pemichio

      Nếu xuất mới vừa rồi là đả kích mạnh đến Minh Nguyệt công chúa lời mới vừa rồi của An Ninh lại càng khiến sắc mặt của Minh Nguyệt công chúa trở nên trắng bệch xanh mét, xanh lại trắng, hoảng sợ nhìn nhìn chén canh mà nàng vừa ăn kia, lúc sau mới phản ứng được mọi chuyện, cả người chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc lên trận.

      "Tiểu Thất... Ngươi thế nhưng đem Tiểu Thất..." Minh Nguyệt công chúa sớm mất lý trí, còn bận tâm đến những người khác vẫn còn ở đây, mở miệng , canh rắn này lại là ... Tiểu Thất?

      Nàng thể nào đoán được, vì sao Tiểu Thất lại khiến nhị công tử chết, ngược lại là bị nhị công tử bắt được, phải biết rằng ngày thường nàng luôn đặc biệt quan tâm huấn luyện Tiểu Thất, năng lực của Tiểu Thất làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy?

      Tiểu Thất chẳng những có kịch độc, mà tốc độ cũng rất nhanh nhẹn,nó là loại rắn kiệt suất nhất trong các giống rắn, đừng muốn bắt giữ nó, ngay cả muốn tránh công kích của nó là chuyện thập phần khó khăn.

      Nhị công tử chẳng những bắt nó, mà còn nấu nó thành canh rắn! chỉ có như thế, canh rắn kia lại bị nàng ăn phải, trong lồng ngực bốc lên luồng khí nóng, Minh Nguyệt công chúa chưa từng chịu qua đối đãi như vậy? Rất nhanh , nàng liền biết,nhị công tử này nhất định là cố ý .

      Đột nhiên, trong đầu liền xuất ý nghĩ gì đó, Tiểu Thất có độc, như vậy chén vừa rồi nàng mới ăn... Còn ... Nghĩ đến điều này, Minh Nguyệt công chúa lại móc móc họng mình giống như là muốn nhổ ra cái gì đó, nhưng nàng làm sao biết, nếu là độc khi vào dù có nhổ ra được cũng có tác dụng gì?

      Lúc này nàng lâm vào trong hoảng sợ, nên hề để ý được việc mọi người thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục.

      Mới vừa rồi bọn họ chỉ hoài nghi công chúa bình thường, nhưng vào khắc khi nghe được Minh Nguyệt công chúa kêu lên tên “Tiểu Thất” khẳng định tình hình trước mắt này chắc chắn có quan hệ tới Minh Nguyệt công chúa , mọi người ở đây khi liên hệ tất cả mọi chuyện vào với nhau liền có thể khẳng định được ai là người muốn nhị công tử chết!

      "Minh Nguyệt , ngươi to gan!" Sùng Chính đế lúc này dù muốn tránh cũng thể nào tránh được, sau những hành động vừa rồi của Minh Nguyệt công chúa thể nghi ngờ là thừa nhận con rắn kia là do nàng thả vào, Hải Táp công tử chất vấn ép sát như vậy, nếu bây giờ ông ra mặt có thể liên lụy đến người ông.

      Minh Nguyệt công chúa bị Sùng Chính đế rống cái, trong đầu liền trống rỗng,sau đó cũng rất nhanh thanh tỉnh lại, ánh mắt nhất nhất nhìn mọi người liếc mắt cái, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều cực kỳ quái dị, các tần phi giống như nhìn trò hay, hoàng hậu nương nương nhanh cau mày, vẻ mặt lo lắng, gương mặt bình thản của hoàng thượng nay che kín tức giận, Thương Địch cũng cau mày, tựa hồ chứa tức giận, lam mâu của Hải Táp híp lại , bộ dáng kia giống như muốn chuyện này chắc chắn bỏ qua.

      Mà nhị công tử kia... Khóe miệng thản nhiên giơ lên, khuôn mặt trầm tĩnh làm cho người ta đoán ra suy nghĩ của “”.

      "Minh Nguyệt công chúa, sao ngài lại quản tốt Tiểu Thất của ngài? Để nó chạy đến phòng của ta đây, mà cũng may là nó chạy đến phòng của ta, nếu như nó chạy đến là phòng của hoàng thượng, vậy chẳng phải là đả thương long thể của hoàng thượng sao?" An Ninh thản nhiên mở miệng, thanh bình tĩnh như nước nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến cho người khác nghe ra tia trách cứ trong câu .

      Làm bị thương long thể của hoàng thượng, việc này lớn lớn cũng , lời của An Ninh vừa dứt, lấy Uyển quý phi cầm đầu tần phi, đều bắt đầu khe khẽ , Uyển quý phi lại nhíu mày , "Hoàng thượng, nô tì nghe con rắn thất bộ kia có độc tính rất lợi hại,người bị cắn chỉ cần ra bảy bước chắc chắn phải chết."

      Hoàng hậu nương nương lạnh lùng liếc Uyển quý phi cái, mi tâm mặt nhăn càng chặt, "Hoàng thượng..."

      "Đủ." Sùng Chính đế lạnh giọng quát, lúc này trong lòng ông phiền chán bất an,ông phải đối mặt là Thuyền vương của Hải quốc, chỉ thế thôi cũng đủ làm nhức đầu rồi vậy mà đám nữ nhân này lại còn đến làm phiền nữa, hoàng hậu muốn biện hộ cũng phải cứ thế mà , muốn cũng phải có năng lực mà làm chứ sao? tại muốn biện hộ cũng phải là với nhị công tử chứ với có ích lợi gì?

      Hoàng hậu nương nương ngậm miệng, trong lòng dù vẫn bất an yên, ngày thường Minh Nguyệt kiêu căng ương ngạnh, lại làm theo ý mình, hay lấy cung nữ thái giám ra khai đao cũng liền thôi, nhưng tại... Bà chỉ biết với tính tình này của Minh Nguyệt sớm hay muộn cũng làm ra tại họa, nghĩ tới ngày này lại tới sớm như vậy.

      "Hoàng thượng Đông Tần, Minh Nguyệt công chúa muốn mạng chủ tử của ta, việc này ngươi phải làm như thế nào" Vẻ mặt Hải Táp tràn ngập sắc bén, cứ vậy trở thành đối lập với An Ninh,đêm qua hai người cũng thương lượng tốt, hôm nay người sắm vai phản diện, cái xướng mặt đỏ, phối hợp lẫn nhau, dù thế nào cũng phải xả ra cục tức này.

      Lời này vừa ra, vô luận là sắc mặt của Sùng Chính đế hay là hoàng hậu nương nương cùng Minh Nguyệt công chúa đều trở nên càng thêm khó coi, lúc này Minh Nguyệt công chúa mới tỉnh táo lại, ý thức được tình bại lộ liền mở miệng , "Hừ, ngươi chớ có ngậm máu phun người,con rắn kia phải là do bản công chúa thả ."

      Sau khi suy nghĩ, Minh Nguyệt công chúa quyết đoán lựa chọn chống chế, nhưng chống chế này cũng còn lực thuyết phục,An Ninh đúng là đoán ra chiêu này của Minh Nguyệt công chúa cho nên mới diễn ra kế hoạch mới vừa rồi làm cho Minh Nguyệt công chúa sợ hãi mà lộ ra sơ hở, làm cho tất cả mọi người đều đem chuyện này liên hệ đến người Minh Nguyệt công chúa, như vậy đợi đến khi nàng ta chống chế chẳng khác nào là vô dụng .

      Quả nhiên, Minh Nguyệt công chúa vừa mới xong, Sùng Chính đế liền quát chói tai tiếng nữa, "Vô liêm sỉ, còn mau nhận lỗi với nhị công tử ."

      Minh Nguyệt này đúng là quá ngây thơ, nàng ta cho rằng mọi người ở đây đều là ngốc từ sao? Mới vừa rồi ràng như vậy, thậm chí kêu ra tên của con rắn thất bộ kia, Tiểu Thất, đúng là chuẩn xác a! giờ còn ai có thể tiếp tục tin nàng được nữa?

      Giờ phút này, Minh Nguyệt công chúa càng làm ra hành động ác trạng như vậy càng khiến người ta thích.

      "Phụ hoàng..." Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, muốn nhận lỗi với nhị công tử? Nàng làm sao có thể nhận lỗi với ? Nàng đường đường là công chúa của nước, còn tên nhị công tử kia chỉ là tên có công danh, chỉ là tên dân chúng tóc húi cua làm sao có thể nhận đại lễ của bậc kim chi nọc diệp như nàng?
      Minh Nguyệt công chúa lạnh lùng nhìn nhị công tử, hừ lạnh , "Ngươi là ai!"

      "Ba..."

      Minh Nguyệt công chúa vừa xong liền cảm giác có bóng dáng xuất trước người, ai có thể nhìn thấy người nọ ra tay như thế nào, chỉ nghe ba tiếng, mặt Minh Nguyệt công chúa đỏ rực mảnh, thân thể bĩ nội lực cường mạnh kia chấn cái lảo đảo.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104.2

      editor: Pemichio

      Đánh nàng? Thế nhưng có người dám đánh nàng? ! Minh Nguyệt công chúa nổi trận lôi đình, đời này ngay cả phụ hoàng đều luyến tiếc đánh nàng, là ai có lá gan lớn như vậy dám đánh Minh Nguyệt công chúa nàng bạt tai?

      Cơ hồ là khắc khi cái tát dừng ở mặt Minh Nguyệt công chúa,tất cả mọi người trong đại sảnh đều cả kinh ngây người,ngay cả Sùng Chính đế nhìn người nọ cũng là thần sắc biến ảo.

      "Ngươi..." Minh Nguyệt công chúa bụm mặt, giờ phút này nàng cũng cần biết là người nào đánh nàng, trong lòng nàng chỉ xác định, bất kể là kẻ nào,dám đánh nàng phải trả cái giá lớn, dương tay muốn đánh lại nhưng thời điểm khi thấy gương mặt người đánh nàng,trong lòng Minh Nguyệt công chúa liền run lên, tay giơ cao nhưng vẫn hạ xuống, vì cái gì khác , đơn giản là người đánh nàng ai khác chính là Thần vương Thương Địch!

      Thần vương Thương Địch chưa từng động tay với bất kỳ ai? Huống hồ, Minh Nguyệt công chúa lại là nữ nhi của Sùng Chính đế, bọn họ ngày mặc dù cũng thân cận nhưng Thương Địch hoặc nhiều hoặc ít vẫn cho Minh Nguyệt công chúa ít mặt mũi, nhưng hôm nay, lại trước mặt Sùng Chính đế và hoàng hậu nương nương đánh Minh Nguyệt công chúa bạt tai.Mặc cho là ai đều nhìn ra vài phần tầm thường.

      "Biểu... Biểu ca..." Minh Nguyệt công chúa cho tới bây giờ đều sợ Thần vương biểu ca này, giờ phút này, người phát ra khí thế sắc bén, nhất là cặp mắt sâu thấy đáy kia, giống như muốn kéo nàng vào trong con ngươi đen đó, lại làm cho đáy lòng Minh Nguyệt công chúa sinh ra từng trận hàn ý, đối mặt với Thần vương biểu ca như vậy,cánh tay giơ lên của nàng làm sao dám hạ xuống?

      " được vô lễ với !" Thương Địch trầm giọng cảnh cáo, mới vừa rồi khi bước vào nơi này mới biết được đêm qua Ninh Nhi lại rơi vào vòng nguy hiểm, thất bộ xà, Minh Nguyệt là muốn hại chết Ninh Nhi sao? Tâm tư của nàng sao lại ác độc như vậy? Ngày thường ác độc đối với những người khác cũng liền thôi, lúc này lại động tâm tư đến người Ninh Nhi, mới vừa rồi vẫn luôn nhẫn , nhưng lúc này bạo phát ra rồi, ai cũng đừng mơ tưởng thương tổn đến Ninh Nhi!

      Minh Nguyệt công chúa hiển nhiên là bị tức giận của Thương Địch khiến cho kinh sợ, sợ hãi Thương Địch đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cam lòng, biểu ca dựa vào cái gì mà che chở cho nhị công tử kia?

      Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế nhưng Minh Nguyệt công chúa vẫn ngại Thương Địch nên gì nhưng bàn tay trong tay áo gắt gao nắm lại chặt, cam lòng nhắm mắt lại, mặt vẫn đau đớn như trước , lại chỉ có thể đem cam lòng nuốt xuống bụng.

      "Cậu, Địch nhi thỉnh tội với cậu."

      Ngoài dự kiến của mọi người , Thương Địch lại xoay người quỳ xuống trước mặt Sùng Chính đế, Sùng Chính đế bước lên phía trước nâng lên, trong lòng cũng sáng tỏ, Địch nhi đánh Minh Nguyệt ,ông cũng có tức giận, chnhưng lúc này lại thỉnh tội với mình, đây chính là tôn trọng với mình.

      "Địch nhi có tội gì? Là Minh Nguyệt biết phân biệt, nên đánh." Sùng Chính đế trầm ngâm , trong lòng thở dài, nếu giữa Minh Nguyệt và Địch nhi muốn giữ lấy người ông cũng hề suy nghĩ mà chọn Địch nhi, đây là huyết mạch duy nhất còn sót lại của tỷ tỷ ở đời, mấy năm nay,ông cũng xem như đứa con thân sinh của mình, , thậm chí so với con thân sinh còn muốn thương hơn, thậm chí cố ý đem đế vị nào truyền cho Thương Địch.

      Thương Địch đánh Minh Nguyệt công chúa bạt tai này,tuy rằng đối với Sùng Chính đế là rất bình thường nhưng làm cho hoàng hậu nương nương thay đổi sắc mặt,tuy thế bà vẫn mở miệng cái gì, trình độ thương của hoàng thượng đối với Thương Địch còn sâu hơn đối với nữ nhi thân sinh như Minh Nguyệt rất nhiều, ông đối với Chiêu Dương trưởng công chúa có bao nhiêu kính đối với con trai của nàng có bao nhiêu thương, tình cảm của tỷ đệ bọn họ dù là hoàng hậu như bà hay bất cứ ai đều thể so sánh được .

      Thương Địch đánh Minh Nguyệt công chúa, làm cho tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Thương Địch thỉnh tội như vậy , cùng với bảo hộ của Sùng Chính đế cũng làm cho mọi người lại lần nữa khiếp sợ, qua chuyện này, trong lòng bọn họ hình như hểu ra chuyện gì.

      Nhắc tới hoàng cung Đông Tần, nếu có người mà Thần vương điện hạ để ý , người kia cũng chỉ có thể là Sùng Chính đế , mà người hiểu Sùng Chính đế nhất chính là Thần vương điện hạ này là thể nghi ngờ , thậm chí ngay cả hoàng tử thân sinh đều kém hơn rất nhiều.

      An Ninh nhìn màn này, trong lòng vừa động, nàng biết, Thương Địch làm ra hành động này là vì muốn bảo vệ nàng!

      Nghĩ đến thân thế của Thương Địch, năm đó Thương Địch bị cha của là hoàng đế Bắc Yến trục xuất, lưu lạc đến Đông Tần quốc, lại được Sùng Chính đế thu lưu chiếu cố, trước đó Sùng Chính đế cũng ba lần bốn lượt muốn truyền ngôi vị hoàng đế lại cho , Thương Địch ba lượt cự tuyệt, nàng biết, sở dĩ cự tuyệt là vì người còn gánh vác cừu hận, cho nên mới lựa chọn về Bắc yến quốc, Sùng Chính đế đối với Thương Địch tốt, Thương Địch lại càng thêm kính đối với người cậu là Sùng Chính đế này, cơ hồ là đem tất cả hiếu tâm dồn lại người Sùng Chính đế.

      Tô Cầm vốn là người của Thương Địch nhưng kiếp trước Thương Địch vì báo đáp Sùng Chính đế liền dứt khoát để cho Tô Cầm ở lại Đông Tần quốc, đưa ngôi vị thừa tướng để giúp đỡ Sùng Chính đế.

      An Ninh nhìn thoáng qua Minh Nguyệt công chúa, liễm liễm mi, giống như cân nhắc cái gì.

      "Minh Nguyệt , còn mau bồi tội với nhị công tử !" Sùng Chính đế lớn tiếng mở miệng , lúc này là bồi tội, cho phép từ chối.

      Minh Nguyệt công chúa cắn chặt môi, vẻ mặt cam lòng, nhưng nghĩ đến phụ hoàng cùng Thần vương biểu ca, lại thể tiến lên từng bước, "Nhị công tử, Minh Nguyệt nên tâm tồn ác ý, thỉnh nhị công tử thứ tội."

      Dứt lời, An Ninh còn chưa có mở miệng, Hải Táp cũng nhíu mày, nhớ nhiệm vụ tranh cãi của của , hừ lạnh tiếng, " cái mạng mà chỉ cần lời xin lỗi của ngươi là có thể xong sao ? Thứ tội? Tội này làm sao có thể tha thứ?"

      "Ngươi..." Trong lòng Minh Nguyệt cứng lại, nghĩ tới vị Hải Táp công tử này lại chịu tiếp thu, “Chẳng phải lúc này nhị công tử cũng có việc gì sao?"

      Mạng của nhị công tử sao lại lớn như vậy? Đáng tiếc cho Tiểu Thất bảo bối của nàng,nàng huấn luyện thất bộ xà này rất lâu lần này thế nhưng liền mất như vậy , về sau sợ khó tìm được rồi.

      " có việc gì? Vậy nếu có việc gì nên làm sao bây giờ?" Tức giận trong mắt Hải Táp càng đậm.

      "Kia..."

      "Minh Nguyệt , từ hôm nay trở , ngươi liền ngoan ngoãn ở trong tẩm cung của ngươi cho trẫm, có mệnh lệnh của trẫm, thể ra, ngươi tốt nhất là nên an phận chút cho trẫm!" Sùng Chính đế thấy Minh Nguyệt công chúa lại muốn mở miệng, liền lớn tiếng đánh gãy lời của nàng, Minh Nguyệt này vẫn còn chưa biết hối cải sao? Cứng rắn muốn đánh mất cái mạng này mới yên ổn sao?

      "Phụ hoàng..."

      2c bù lại mấy ngày trông ngóng vừa qua của các nàng nhé
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Diệp Diệp, Tôm Thỏthuyle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104.3

      "Minh Nguyệt , còn mau cút về tẩm cung của ngươi ?" Người mở miệng quát lớn lúc này là hoàng hậu nương nương, trí tuệ như hoàng hậu, tự nhiên là biết hoàng thượng muốn giúp Minh Nguyệt, đây cũng coi là xử phạt nhất rồi nếu Minh Nguyệt còn tiếp tục đại nháo nữa dù là hoàng thượng cũng thể bảo vệ được nàng .

      Minh Nguyệt công chúa nắm chặt bàn tay, ức khí trong lòng sắp nổ tung, tất cả mọi người đều trách cứ nàng, nàng là nữ nhi của phụ hoàng mẫu hậu a, thế nhưng bọn họ lại giúp nàng, ngược lại muốn trừng phạt nàng!

      "Còn mau ?" Hoàng hậu nương nương thấy Minh Nguyệt công chúa động đậy gì lại tiếp tục thúc giục ,sau đó lại cho cung nữ Ngân Sương ánh mắt, Ngân Sương lập tức hiểu ý bước đến bên cạnh Minh Nguyệt công chúa, lôi kéo nàng bước ra ngoài điện.

      "Hoàng đế Đông Tần..." Hải Táp tự nhiên là muốn để nàng ta trốn thoát như vậy, lập tức mở miệng nhưng sau đó lại nhận được ánh mắt của An Ninh, liền lập tức á khẩu, nhưng mi tâm lại nhăn nhanh, vì sao lại truy cứu ?

      An Ninh liễm mi, nhưng có gải thích nghi hoặc của , ban đầu nàng tính là dễ dàng bỏ qua cho Minh Nguyệt công chúa, nhưng nàng mới vừa cân nhắc lại,sau đó liền quyết định cho Minh Nguyệt công chúa cơ hội, đây coi như là xem mặt mũi của Thương Địch.

      Thương Địch rất tôn kính người cậu này của , Minh Nguyệt công chúa chung quy vẫn là nữ nhi của Sùng Chính đế, lúc này xem như nàng vì Thương Địch làm việc ! Bất quá, chỉ có lần này nếu Minh Nguyệt công chúa vẫn còn có lòng xấu nàng nhất định bận tâm cái gì.

      Minh Nguyệt rồi, ăn sáng tiếp cũng giải quyết được gì, An Ninh cùng Hải Táp cũng ở trong hoàng cung ở lâu, lập tức hướng Sùng Chính đế cáo từ, Sùng Chính đế cũng tiếp tục giữ lại, tại ông rất hối hận để cho nhị công tử lưu lại đêm qua, ông vốn tính toán muốn vãn hồi chuyện Ngu sơn, nhưng lại làm cho Minh Nguyệt kia gây ra họa, đây là ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo a!

      Bất quá, Sùng Chính đế vẫn giữ lại Thương Địch, trong ngự thư phòng, Sùng Chính đế cho mọi người lui ra, lúc này trong phòng chỉ có Sùng Chính đế cùng Thương Địch.
      Sùng Chính đế bày ra bàn cờ, "Địch nhi, đến đánh cờ với cậu."

      Thương Địch có cự tuyệt, hai người cùng ngồi xuống, Thương Địch lấy cờ trắng, Sùng Chính đế lấy cờ đen, thời gian từng giây trôi qua, rất nhanh bàn cờ đều đầy cờ trắng và đen, Thương Địch bình thản ung dung, Sùng Chính đế lại trầm tư suy nghĩ, cờ đen trong tay như thế nào cũng hạ xuống được, rốt cục Sùng Chính đế đem viên cờ trong tay quăng lên bàn khiến cả bàn cờ đều lộn xộn khiến Thương Địch hết sức kinh ngạc, phải biết rằng hai người bọn hạ chơi cờ nhiều năm như vậy cjo tới bây giờ Sùng Chính đế chưa từng có hành động “chơi xấu” như vậy, dù là thua Sùng Chính đế cũng là thua thập phần chính trực

      "Ai, già , trẫm già rồi." Sùng Chính đế thở dài tiếng, "Đầu óc này của trẫm là đủ dùng."

      "Cậu chính trực tráng niên, làm sao có thể già?" Thương Địch liễm mi, khóe miệng khẽ nhếch, đây cũng phải là lần đầu tiên cậu than già như vậy , lúc trước mỗi lần đều dùng cớ này để thúc giục thành hôn, lúc này đây..."Số lần trẫm thắng ngươi dạo gần đây cơ hồ là có,như vậy làm sao có thể già?" Sùng Chính đế ha ha cười , con ngươi lão luyện có chút tinh quang chợt lóe qua, có chút suy nghĩ nhìn nhìn Thương Địch, tiếp, "Con nay có người để , trẫm cũng còn lo lắng về hôn của con, con xem khi nào thích hợp đem hôn làm ! Bất quá... Trẫm còn có việc giao cho con làm."

      "Cậu có chuyện gì? Chỉ cần cậu phân phó tiếng là được." Nhắc tới An Ninh, trong mắt Thương Địch phát ra nồng đậm ôn hòa.

      Sùng Chính đế đến bên bàn ngọc, lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, Thương Địch nhìn hành động của ông, con ngươi căng thẳng, có vài phần dự cảm bất hảo.

      "Địch nhi a, luận đức, luận bá khí, những đứa con trẫm có cũng bằng con, con là đứa con duy nhất của tỷ tỷ , trẫm xưa nay đều đem con trở thành con thân sinh mà đối đãi, trẫm muốn sau trăm tuổi đem giang sơn Đông Tần quốc giao cho con như vậy cũng làm cho tổ tiên thất vọng." Sùng Chính đế muốn cầm ngọc tỷ truyền quốc đưa cho Thương Địch.

      Nhưng chưa kịp làm gì Thương Địch quỳ mạnh mặt đất, "Cậu, này... thể” cậu đối luôn thương ,ông chỉ lần muốn vào triều làm quan nhưng đây lại là lần đầu tiên ông ra những lời này, gì đức gì để có thể có được coi trọng và thương của cậu?

      "Có gì thể? người của con cũng chảy dòng máu của hoàng thất Đông Tần ta, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con cũng hề phạm sai lầm gì" Sùng Chính đế kiên định , ông có quyết định thể này là vì sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng mới có thể đưa ra quyết định này,nếu đem so ra Thương Địch so với con của ông hơn biết bao nhiêu lần, nhưng thủy chung đều muốn vào triều, nếu ở trong triều làm quan nhất định có thế lực riêng trong triều đình rồi.

      Khóe miệng Thương Địch gợi lên chút chua sót, "Địch nhi muốn phụ tấm lòng của cậu,những năm gần đây Địch nhi tồn tại là vì cái gì cậu còn hiểu sao?"

      Tay cầm ngọc tỷ truyền quốc của Sùng Chính đế cứng lại, nhìn về phía Thương Địch, ánh mắt thay đổi liên tục"Con đây là làm tội gì? Con cũng biết bên hoàng thất Bắc Yến kia cùng với tam đại vọng môn thâm căn cố đế, làm sao có thể để mình con lay động ? Tỷ tỷ nếu biết, nhất định cũng muốn nhìn con vất vả như vậy, "

      "Dù vất vả con cũng muốn báo thù cho mẫu thân con, chung quy cũng ngày con trở về." Ánh mắt Thương Địch có tia trầm, bên trong con ngươi thâm thúy hình như có thay đổi bất ngờ , "Cho dù là chỉ có thể kéo xuống ít căn cơ của họ, ta cũng cố gắng hết sức!"

      "Ai... Con... Con thủy chung cho ta biết, tỷ tỷ là chết như thế nào nhưng mấy năm nay nhìn con luôn sống trong cừu hận, cậu cũng hiểu được lúc trước khi còn sống tỷ tỷ chắc chắn chịu ít cực khổ, năm đó, trẫm thực đáng chết, nếu vì tên hoàng đế Bắc Yến kia tỷ tỷ đế mức gả xa qua Bắc Yến, trẫm..." Sùng Chính đế đến đây liền có chút nghẹn ngào,nếu ông có năng lực nên thay tỷ tỷ báo thù, nhưng là hoàng đế Đông Tần, người gánh trọng trách trọng đại thể chăm lo ngàn vạn con dân Đông Tần quốc.

      Thời điểm tỷ tỷ còn ở Đông Tần hình tượng của tỷ ở trong lòng dân chúng giống như tiên nữ, năm đó, nếu tỷ tỷ là nam nhi chăc chắn người được chọn kế vị ngai vàng hoàng đế Đông Tần, đáng tiếc... Thương Địch nghĩ đến chuyện mẫu thân chết, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, "Cậu, người cứ yên tâm,thù của mẫu thân Địch nhi chắc chắn báo."

      "Ngọc tỷ này..." Sùng Chính đế nhíu nhíu mày, thực tế, ông muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thương Địch, phần cũng là vì muốn dời lực chú ý ủa để cho có thể chậm rãi quên thù hận,chỉ là hoàng thất Bắc Yến thôi cũng rất cường đại rồi,ngay cả tam đại võng môn ủa họ nếu đem so sánh với tứ đại gia tộc của Đông Tần Bên Đông Tần chẳng khác nào là trứng chọi với đá.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Diệp Diệp, Tôm Thỏthuyle thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 104.4

      Nhưng khi nhìn thấy kiên định trong mắt của Thương Địch, Sùng Chính đế liền biết quyết tâm này của là mãnh liệt biết bao nhiêu,chỉ sợ rằng ngay cả ông cũng thể dao động được.

      "Cậu, thân thể người còn rất cường tráng,người hãy thu lại cái này !" Thương Địch mở miệng , sau đó giống như nghĩ đến cái gì, khóe miệng giơ lên chút ý cười, "Cậu, bên trong nhóm các vị biểu đệ Dự vương là người ó tài nhất, cậu hãy bồi dưỡng tốt, nếu sau này ngôi vị rơi vào trong tay Dự vương, Đông Tần quốc chắc chắn càng thêm phồn thịnh,người đừng tiếp tục để Dự vương ở vùng đất kia nữa như vậy là công bằng với đệ ấy."

      Tâm tư của cậu tâm tư làm sao có thể ?

      Cậu là người khôn khéo , Dự vương có tài bao nhiêu làm sao ông lại biết? Nhưng năm đó cậu lại phái Dự vương đến châu huyện khác,sau cũng hạ lệnh, có truyền triệu thể nhập kinh, cậu là sợ Dự vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với mình a!

      Trong lòng Sùng Chính đế cứng lại, chống lại hai tròng mắt của Thương Địch sau đó lại ha ha nở nụ cười, "Quả nhiên hổ là chất nhi của trẫm, trẫm nghĩ đến thiên y vô phùng(ko chút kẽ hở), lại vẫn bị con liếc mắt cái nhìn thấu, Địch nhi a, cái Dự vương lại làm sao? Chỉ cần con muốn, trẫm..."

      "Dự vương rời kinh thành nhiều năm như vậy bây giờ cũng nên triệu hồi kinh ."

      Thương Địch đánh gãy lời của Sùng Chính đế , biết Sùng Chính đế muốn gì, vô tâm với đế vị ủa Đông Tần quốc , đây là chuyện thể thay đổi.

      Sùng Chính đế liễm liễm mi, giống như suy tư về cái gì, rốt cục, sau khi trầm mặc hồi lâu, Sùng Chính đế lại mở miệng, "Được, lát nữa trẫm xuống chỉ triệu Dự vương hồi kinh."

      "Tạ cậu thành toàn." Thương Địch chắp tay, ý cười mặt càng đậm, cậu đợi như vậy có năng lực gì để giúp cậu đây?

      "Bất quá, triệu hồi kinh cũng thể đại biểu trẫm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho , trẫm vẫn là câu kia..." Sùng Chính đế thấy Thương Địch muốn mở miệng ngăn trở, liền lập tức , "Địch nhi, con cho trẫm , trẫm cũng muốn , con tùy thời đều có thể thay đổi tâm ý, người thứ nhất có thể làm người thừa kế luôn luôn là con."

      Thương Địch cười lắc lắc đầu, nụ cười kia lại có vẻ cực vì chua sót, nên làm thề nào để báo đáp đại ân đại đức của cậu đây!

      Chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của cung nhân, là thượng thư đại nhân cầu kiến, Thương Địch thấy vậy liền lập tức đứng dậy cáo từ, muốn , lại nghe thanh của Sùng Chính đế truyền đến từ phía sau.

      "Địch nhi, thay trẫm cảm ơn vị nhị công tử kia hôm nay thủ hạ lưu tình." Thanh Sùng Chính đế hơn vài phần trầm thấp.

      Thương Địch ngẩn ra, nháy mắt liền hiểu được, đúng vậy, chuyện Minh Nguyệt mới vừa rồi quả là Ninh Nhi thủ hạ lưu tình , nhìn ra, cậu cũng nhìn ra, liễm liễm mi, Thương Địch mở miệng , "Vâng, Địch nhi chắc chắn chuyển lòng biết ơn của cậu đến "

      Ninh Nhi cùng Hải Táp rời khỏi hoàng cung thời gian, sau đó liền đến bát trân các hay là trở về An Bình hầu phủ?

      Lúc này An Ninh bên trong phòng của bát trân các, xé mở mặt nạ da người bên ngoài, đứng phía sau là Hải Táp, nếu bị Hải Táp phát manh mối, như vậy nàng cũng cần tiếp tục kiêng dè nữa mặc cho ở sau người nhìn.

      "Hừ, dĩ nhiên là tấm da như vậy, giấu giếm ta khổ a!" Hải Táp giọng , cứ nghĩ đến hôm qua khi phát ra nhị công tử chính là An Ninh, trong lòng liền thể bình tĩnh trở lại, đêm qua, sau khi trở về phòng cả đêm đều ngủ, trong đầu ngừng ra bóng dáng của nhị công tử,sau đó lại ra bóng dáng của
      An Ninh, cuối cùng hai bóng dáng đó đó lại trùng lắp vào nhau.

      An Ninh từ trong gương đồng có thể nhìn thấy được gương mặt tuân tú nghẹn uất của Hải Táp, khóe miệng khỏi giơ lên chút ý cười, nhưng lại có để ý tới bực tức của .

      Trầm mặc trong chốc lát, thần sắc Hải Táp đột nhiên trở nên đứng đắn chút, "Mới vừa rồi vì sao phải phóng cho Minh Nguyệt công chúa con ngựa?"(giống như là cho 1 cơ hội)

      Sau khi thấy An Ninh thu thập tốt mặt nạ da người liền nhắc tới chuyện này, nhíu mày, "Mặt mũi Thần vương."

      Câu trả lời này khiến Hải Táp nhíu mày, hừ tiếng, "Mặt mũi của lớn như vậy sao?"

      An Ninh chỉ cười , chính lúc này, Thương Địch đẩy cửa vào, mới vừa rồi ở ngoài cửa vừa vặn nghe được hai người đối thoại, trong lòng ấm áp, thẳng đến, nhìn thấy mặt An Ninh còn lớp da giả, mà Hải Táp lại ở trong phòng, mặt lên tia kinh ngạc, nhưng sau lát liền khôi phục như thường, xem ra Hải Táp biết được thân phận của nhị công tử .

      An Ninh nhìn thấy Thương Địch, tự nhiên là nghênh đón, "Ngươi đến rồi."

      Thương Địch gật đầu mỉm cười, nghĩ đến lời đối thoại mới vừa rồi của hai người , "Ninh Nhi, cậu bảo ta đến nhắn lại lời cảm ơn vì ngươi thủ hạ lưu tình."

      An Ninh cười , chuyện của công chúa Minh Nguyệt mới vừa rồi xem như là nàng xem mặt mũi của Thương Địch nên An Ninh mới bỏ qua cho nàng ta lần, chỉ hy vọng nàng ta có thể an phận chút, đừng tiếp tục động tâm tư bằng ..."Về sau vô luận là ai, nàng cũng cần xem mặt mũi nữa.” lúc An Ninh suy nghĩ thanh của Thương Địch lại lần nữa vang ở bên tai của nàng khiến An Ninh giật mình, có chút bất khả tư nghị nhìn Thương Địch, thế nhưng... khóe miệng Thương Địch giơ lên chút tươi cười, dù đó là Minh Nguyệt công chúa , nữ nhi ủa cậu cho nữa, nếu nàng muốn gây thương đến Ninh Nhi, như vậy,dù là để tự mình ra tay cũng chùn bước, đời này, với , có ai có thể trọng yếu hơn so với Ninh Nhi?

      An Ninh sáng tỏ ý tứ của , trong lòng ấm áp, là muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng!

      Hai người nhìn nhau, tầm mắt giao hội, bỏ quên người bên ngoài... Mà lúc này trong hoàng cung, người bị Sùng Chính đế hạ lệnh nhốt tại tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa lại cam lòng an phận, từ lúc trở về tới giờ liền đem những thứ có thể đập trong phòng đập bể, đồ sứ, ngọc khí vỡ vụn, thậm chí ngay cả cái bàn đều nghiêng ngả, cung nữ thái giám trong cung đều quỳ đất, thể ngăn cản vị ông chúa ương ngạnh này tức giận.

      "Hừ, đều do tên nhị công tử kia , đều do tên nhị công tử kia..." Minh Nguyệt công chúa kêu lên từng tiếng, kêu tiếng, liền đập đồ, giống như hận thể xem mấy thứ bị đập bể kia trở thành nhị công tử.

      Cứ nghĩ đến Tiểu Thất bảo bối bị mình ăn vào bụng trong lòng nàng lại cảm giác được cái gì, Thần vương biểu ca thế nhưng đánh nàng, ngay cả phụ hoàng cũng giúp đỡ nhị công tử.

      "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương..." Bên ngoài phòng truyền đến thanh của cung nhân, hoàng hậu nương nương chưa kịp kêu các nàng đứng dậy, liền bước vào phòng,sau khi vào phòng liền nhìn thấy những mảnh đổ nát hỗn độn đất, sắc mặt lại khó coi, "Minh Nguyệt , con dừng tay! Con có biết con làm gì hay ?"

      Minh Nguyệt công chúa giơ cái bình ngọc lên liền nghe được giọng của hoàng hậu, giật mình nhưng lại ngừng lại, thu hồi tầm mắt, ngay sau đó tiếp tục đem bình ngọc trong tay ném xuống đất, phanh tiếng, bình ngọc vỡ vụn .

      Hoàng hậu nương nương ngờ con bé ngay cả lời của chính mình cũng nghe vào tai, liền bước lên phía trước giữ chặt nàng, "Minh Nguyệt , con điên rồi sao? Con có phải muốn phụ hoàng con hạ chỉ chém đầu của con, con mới cam tâm?"

      "Chém , chém , dù sao phụ hoàng cũng đau cho nữ nhi như ta, trong lòng phụ hoàng chỉ có Thần vương biểu ca, theo ta thấy, ngay cả ngôi vị hoàng đế ông ấy cũng muốn truyền cho Thần vương biểu ca thôi!" Minh Nguyệt công chúa mất lý trí, ăn kịp suy nghĩ, cứ nghĩ đến chuyện tình ngày hôm nay, nàng liền tức giận thôi, dựa vào cái gì? Vì sao phụ hoàng lại về phe mọi người mà về phe nàng chứ?
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Tôm Thỏ, Diệp Diệpthuyle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :