1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.1: người ham sống hận ý tứ phía

      Hải Táp ý thức hành động của mình có bao nhiêu sai lầm, nếu biết trước nhị công tử chính là Ninh nhi, mà chính mình vừa rồi có ý tốt dẫn đường, lại vừa vặn làm cho Thương Địch xuất trước mặt An Ninh thổ lộ, nếu biết trong lòng An Ninh suy nghĩ cái gì, có hay hối hận phen mà đâm đầu chết.

      Bất quá lúc này thực hi vọng nhị công tử cùng Thương Địch tách ra, lần này nắm lấy cơ hội dễ dàng buông tay. Lam mâu khó chặt nhị công tử, đợi tỏ thái độ, thấy hồi lâu gì, rốt cục chịu được, thúc giục: “Chủ từ, ngươi sao?”
      Thương Địch
      nhìn An Ninh chớp mắt, con ngươi đen tràn đầy cưng chiều cùng nhu tình, chờ An Ninh trả lời.

      Cảm nhận được tầm mắt của hai người, An Ninh biết muốn lừa rối hai nam nhân trước mặt phải là chuyện dễ dàng, liễm liễm mi, An Ninh thản nhiên mở miệng, “Nhị tiểu thư được Thần Vương ưu ái chính là phúc của nàng!”

      Nhớ tới kiếp trước, lại nhớ lại khi nãy ở Dương Hiên nghe lén lời , nếu ở kiếp trước có nam tử quả quyết chân thành như vậy đối nàng, nàng cũng bị tỷ tỷ cùng phu quân phản bội, luận thủ đoạn, tâm tư, cùng diện mạo vô luận phương diện nào, Uyển quý phi đều hơn An Như Yên.

      Đối mặt với Uyển quý phi vẫn như vây lạnh lung, quả quyết cự tuyệt, dập tắt hi vọng của nàng huống hồ đứng trước mặt nữ tử khác.

      An Ninh trả lời trong lòng Thương Địch khẽ nhúc nhích, khóe miệng giơ lên chút tươi cười, ánh mắt thâm tình cơ hồ có thê ra nước, nếu phải Hải Táp ở đây vì kích động mà ôm Ninh nhi vào lòng, hận thể khảm vào xương tủy.

      Khôn khéo như , hẳn biết ý tứ của An Ninh, An Ninh chính là cho biết tình cảm của cũng phải đơn phương, dĩ vãng Ninh nhi cũng chưa từng cự tuyệt ý tốt cùng thương, nhưng cho tới giờ chưa từng tở vẻ quá quan tâm . Hai chữ có phúc tuy rằng mịt mờ nhưng cũng đủ cho thấy tâm ý, trong lòng nàng cũng có a! Điều này thể làm Thương Đich hưng phấn!

      Tay nắm thành quyền khắc chế kích động trong lòng, dù nội tâm trấn định như Thương Địch giờ phút này thần sắc cũng có chút dị thường, nếu bây giờ phải là ban đêm, mọi người liền có thể thấy Thương Địch vì kích động mà mặt phiếm hồng bất quá nhờ màn đêm che dấu ngay cả Hải Táp cũng phát chút manh mối.

      “Nếu là nhị tiểu thư bằng lòng phó thác trung thân, đời đời kiếp kiếp, Thương Địch vĩnh viễn phụ long!” Thương Địch kiên định mở miệng, tầm mắt dời khỏi An Ninh, nhìn An Ninh thần sắc vẫn như cũ nhưng ánh mắt có chút biến hóa.

      Đời đời, kiếp kiếp vĩnh viễn phụ? Với An Ninh mà đây là kiên định hứa hẹn! Nàng tin tưởng Thương Địch giữ lời.

      “Thần Vương trong lòng ngị tiểu thư hiểu , nếu ngày Thần Vương điện hạ có thể ôm mỹ nhân về nhà xin hãy nhớ kĩ hứa hẹn ngày hôm nay.” An Ninh giơ lên ly rượu, mặt nở rộ tươi cười, chống lại tầm mắt Thương Địch, tâm tư tuy còn bình tĩnh như trước nhưng giờ phút này có thêm vài phần an tâm, sai, ánh mắt kiên định của Thương Địch làm cho nàng an tâm!

      Ngửa đầu uống xong ly rượu, kiên định mà quả quyết, hai tròng mắt linh động rạng rỡ, so với ngôi sao còn muốn chói mắt hơn vào phần.

      “Nếu có ngày này, Thương Địch ắt quên ngày hôm nay.” Thương Địch gằn từng tiếng, năng có khí phách, đồng dạng ngửa đầu uống cạn ly rượu, có thể có được nữ tử như Ninh nhi, lại như thế nào quên hứa hẹn?

      Hải Táp nhìn hai người như vậy dù thông minh cũng có chút hiểu, ánh mắt dao động tìm kiếm hai người, mặt hai người đều mang theo ý cười.
      Nhị công tử vốn vô tình với Thương Địch bây giờ cười làm tâm tình Hải Táp được tốt lắm, hừ lạnh, “Thần Vương điện hạ, ta xin khuyên ngươi câu, nếu tâm tư để người nhị tiểu thư An Bình hầu phủ như vậy liền toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, những người khác ngươi chớ nên đụng vào, bằng tới lúc đó trộm gà được mà còn mất nắm gạo.”

      Ha ha ….. Thương Địch cười , “Tạ Hải Táp công tử nhắc nhở, Thương Địch ghi nhớ trong lòng!”

      xong ánh mắt quay về phía An Ninh, tầm mắt hai người giao nhau tâm ý cần cũng biết, nghĩ đến cái gì Thương Địch bưng ly rượu hướng Hải Táp, “Hải Táp công tử, Thương Địch xin kính công tử ly, hy vọng ngaỳ Hải Táp công tử có thể thành toàn tâm ý cùng ta với nhị tiểu thư.”

      Hải Táp nhíu mày hiểu vì sao, có cảm giác kì quái nhưng biết kì quái ở nơi nào, muốn tìm kiếm chỗ kì quái lại nghe thanh của Thương Địch vang lên.

      “Uống!” Thương Địch nhận ra khác thường lập tức lớn tiếng đánh gãy suy nghĩ của Hải Táp.

      Thương Địch lớn làm Hải Táp nhíu mày, Thương Địch quả quyết uống hết ly rượu nếu chính mình chậm trễ phải, Hải Tap hừ lạnh tíêng “Ngươi cùng nhị tiểu thư có liên quan gì tới ta? Hải Táp ta còn muốn chúc các ngươi bách niên giai lão!

      Nghe được hai chữ bách niên giai lão, sắc mặt an Ninh đỏ hồng, Thương Địch cũng ha ha cười ra tiếng, “Tạ Hải Táp công tử nào, chúng ta tiếp tục uống, say về!”

      Mới vừa rồi còn đối địch lẫn nhau giờ đổi lại chạm cốc hòa khí lan tỏa, An Ninh cũng lặng lẽ ở bên nhoẻn miệng cười, trong mắt mảng thâm thúy mặc cho ai thấy cũng biết nàng suy nghĩ cái gì.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.2

      Trong cung quý phi

      Sau khi rời khỏi Ức Dương hiên quý phi giống như người mất hồn mỗi bước chân như nặng ngàn cân, trong đầu luôn xoay quanh lời vừa rồi của Thương Địch, rốt cục tới cung quý phi, thị nữ Nhi nhìn đến chủ từ thất hồn lạc phách của mình trở về, vội vàng tiến lên, “Nương nương, ngài, ngài làm sao vậy?”

      Sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, khuôn mặt tiều tụy giống như gặp phỉa đả kích lớn.

      “Vô luận điểm nào cũng đều kém nàng ta….. điểm nào cũng kém nàng ta sao? Nàng ta có chỗ nào tốt, bất quá là cái nha đầu, nàng ta có chỗ nào tốt a!” Uyển quý phi đẩy thị nữ bên cạnh, trong mắt đầy điên cuồng.

      “Nương nương….” Nhi lo lắng nương nương bị làm sao vậy? Vì sao lại như thế này? Trước khi ra ngoài nương nương vẫn bình thường phải sao? Vì sao trong thời gian ngắn có thể biến hóa như vậy?

      Nhi ngươi bản cung có đẹp ?” Uyển quý phi vội vàng bắt lấy cánh tay Nhi.

      “Đẹp, nương nương chính là rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất hậu cung bằng tại sao Hoàng thượng thương nương nương nhiều như vậy?” nhi mỉm cười , nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc tại sao nương nương lại hỏi vậy?
      “Đúng vậy! Bản cung là nữ tử đẹp nhất hậu cung…!” Uyển quý phi nỉ non , từ tứ quốc tế lần trước bị đám mèo làm bị thương, chính mình lại bị liên lụy khi An Ninh gặp nạn ở khu vực săn bắn, khoảng thời gian dài Hoàng thượng có đến cung quý phi của nàng, từ đó tới giờ cũng khong co phát sinh chuyện gì, nàng có lẽ nào như vậy bị thất sủng?

      Nàng dùng ngụ y cùng dược tốt nhất trị liệu vết thương cổ nhưng do vết thương quá lâu mà để lại sẹo rất lớn cổ, vô cùng dữ tợn, ngày thường nàng chỉ có thể dùng phụ kiện che dấu.

      Hai tháng nay Hoàng thượng có việc muốn dựa vào phụ thân mới để ý mà tới cung của nàng tá túc hàng đêm, lần này nàng phải nắm lấy cơ hội làm Hoàng thượng sủng ái chính mình, tuy bây giờ người đối với nàng rất tốt nhưng so với trước kia còn kém vài phần.

      Nàng để ý Hoàng thượng có nàng hay , nàng thủy chung chỉ để ý người kia mà người đó chưa từng để nàng vào mắt.

      Nàng là nữ tử đẹp nhất hậu cung, ôn nhu, cao quý, vài năm lại đây nàng càng thêm yểu điệu, có người nam nhân nào thương? thể nào….

      “Điểm nào cũng kém nàng ta……… điểm nào cũng kém nàng ta a!” Uyển quý phi nghiến răng nghiến lợi , An Bình nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ mới cập kê, như vậy trúc trắc làm sao có thể lọt vào mắt Thương Địch, Nàng hận, nàng cam lòng, nàng cam lòng khi trong mắt Thương Địch nàng là gì mà An Bình hầu phủ nhị tiểu thư trong mắt Thương Địch lại thể thay thế!

      nhị đứng bên nhìn Uyển quý phi cũng dám nhiều lời, ánh mắt Uyển quý phi sắc bén làm người ta sợ hãi, đột nhiên thanh trầm thấp lộ ra sát ý, theo miệng nàng truyền lại, “ nhi, mau cho gọi Cúc Sinh tới.”

      nhi giật mình hiển nhiên là do tên Cúc Sinh mà có phản ứng, tuy khiếp sợ nhưng nàng vẫn như phục tùng, “Vâng, nô tỳ xin tuân lệnh”

      Trong cung Quý phi dù đêm khuya nhưng đèn đuốc vẫn thắp sáng trưng, Uyển quý phi cũng ngủ, tại tẩm cung hạ nhân cáo lui hết chỉ còn lại Uyển quý phi, tỳ nữ nhi bên cạnh và cung nữ khác.

      “Cúc Sinh” tham kiến quý phi nương nương”. Tỳ nữ cúc sinh quỳ mặt đất, ánh mắt lộ ra cỗ hàn ý, cung kính hành lễ đối Uyển quý phi.

      Uyển quý phi nguyên bản ngồi tháp, dịu dàng đứng dậy di đến trước mặt Cúc sinh tự tay đem nàng ta nâng dậy, “Chúng ta là tỷ muội, Cúc Sinh sao lại làm như thế với tỷ tỷ?”

      “Cúc Sinh dám, quý phi nương nương….” Cúc sinh kinh sợ , lại muốn quỳ xuống tạ tội bị cánh tay Uyển quý phi ngăn lại chỉ có thể đứng yên nhìn Uyển quý phi.

      Uyển quý phi thản nhiên cười, đánh gãy lời “Cúc Sinh, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào bản cung đều coi ngươi là muội muội, thân thể chúng ta đều chảy huyêt mạch Lâm gia, tỷ tỷ làm sao hy vọng ngươi như vậy thành cái …..cung nữ? Bổn cung cũng qua mấy với phụ thân cho ngươi về nhận tổ tông cũng như cho mẫu thân ngươi cái danh phận, nhưng phụ thân …..”

      “Quý phi nương nương lão gia có tính toán của lão gia, Cúc Sinh chỉ nguyện Lâm phủ có mẫu thận liền thỏa mãn.” Nhắc tới chuyện này, trong mắt Cúc Sinh thêm tia sầu bi, nàng vốn là nữ nhi của Lâm Thanh người chủ đứng đầu Lâm gia, nhưng mẫu thân nàng xuất thân nha hoàn. Ở Lâm gia mỗi phu nhân đều xuất thân từ quan gia hoặc thương gia, mẫu thân nàng bất quá ngoài ý muốn có nàng nhưng vì vậy mà địa vị được nâng lên.

      Sau khi nàng được mẫu thân sinh ra cũng vẫn là nha hoàn của Lâm gia, Lão gia còn tuyên bố thân phận của nàng ra ngoài. Khi nàng được tám tuổi Lão gia mời đến sư phó dậy nàng tập võ, nàng tưởng lão gia cuối cùng cũng chú ý tới mình nên mỗi ngày khổ luyện, đến khi Uyển quý phi tiến cung nàng mới biết mục đích lão gia bồi dưỡng nàng là vì cái gì.

      Hậu cung hiểm ác, nguy cơ tư phía, mục đích nàng tiến cung chính là bảo vệ an nguy Lâm đại tiểu thư Lâm Uyển Nhi và thay Lâm Uyển Nhi loại bỏ hết toàn bộ chướng ngại.

      Mấy năm nay nàng ở trong cung lấy thân phận cung nữ, cũng hầu hạ trực tiếp Uyển quý phi, nàng biết lão gia an bài như vậy là vì cái gì, nếu ngày kia nàng hành động thất bại cũng có liên lụy đến Uyển quý phi.

      Trước khi tiến cung lâu Uyển quý phi mới biết thân phận của Cúc Sinh từ miệng phụ thân. Nàng những thương xót mà còn vui mừng vì có quân cờ trong tay, nàng có thể tùy thời mà sử dụng.

      Mấy năm nay hậu cung lục đục tất cả đều là Uyển quý phi tính kế, chẳng qua nàng ta chưa bao giờ ra mặt, tất cả đều do Cúc Sinh hành động.

      Trong mắt những người khác Uyển quý phi là dịu dàng cao nhã là tấm gương tốt cho mọi người nhưng sau lưng tâm tư nàng ta hiểm ác kém bats kì ai.

      “Cúc Sinh cũng thể như vậy a! ngươi chung quy cũng là người Lâm gia, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào ta cũng thuyết phục phụ thân cho ngươi về nhận tổ tông, cho mâu thân ngươi cái dnah phận, như vậy mẫu thân ngươi ở Lâm phủ cũng phải làm lụng vất vả.” Uyển quý phi thân thiết lôi kéo tay Cúc Sinh. Tuy Cúc Sinh để ý nhưng như thế nào có thể để ý?

      “Nương nương…” Cúc Sinh nghe Uyển quý phi hứa hẹn trong lòng nảy sinh vài phần kích động, nàng có mong muốn gì ngoại trừ mong muốn mẫu thân có thể sống tốt, nếu cả đời mẫu thân làm nha hoàn sợ rằng khi về già sức khỏe còn. Uyển quý phi hứa hẹn như vậy nàng sao có thể động tâm?

      “Xung quanh vắng ve, ngươi mau gọi ta tiếng tỷ tỷ !” Uyển quý phi chính là muốn nàng cảm động cùng cảm kích, mục đích sắp đạt được, khóe miệng Uyển quý phi gợi lên cao.

      “Tỷ …tỷ…..” Cúc Sinh khẽ mở miệng, nàng cảm thấy mấy năm nay làm việc ác, hại chết người nhiều như vậy cũng đáng giá.

      Lúc này nàng đâu biết bản thân đối với vị tỷ tỷ kia cũng chỉ là quân cờ để lợi dụng mà thôi.
      "Muội muội, chỗ ta có việc quan trọng cần ngươi giúp tỷ tỷ xử lý, ngươi xem...." Uyển quý phi liễm liễm mi, có điều chỉ là mở miệng nhờ cậy, giống trước kia trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh, chuyện này đối với nàng mà là vô cùng quan trọng nên nàng mới bỏ xuống dáng vẻ hàng ngày, chỉ vì hi vọng Cúc Sinh tận tâm tận lực làm việc này.

      “Tỷ tỷ có chuyện gì, chỉ cần phân phó Cúc Sinh, Cúc Sinh nhất định dốc toàn lực, làm tỷ tỷ thất vọng.” Cúc Sinh kiên định biết rằng đây là điều Uyển quý phi chờ.

      “Tốt lắm, ta muốn ngươi….. thay ta giết người.” trong mắt Uyển quý phi bắn ra cỗ ác độc cùng hiểm.

      “Tỷ tỷ muốn giết ai?” Cúc Sinh hỏi, vói nàng đây là chuyện hết sức bình thường mà thôi, mấy năm nay tay nàng dính máu cũng ít, lúc này đây, chỉ cần tỷ tỷ ra lệnh, nàng chắc chắn giết người đó.

      Uyển quý phi hướng nàng ý bảo lại gần, Cúc Sinh tiến lại gần Uyển quý phi, Uyển quý phi giọng ở bên tai nàng ra cái tên, lập tức hỏi, “Nhớ kỹ, nhấ định phải giết chết, bị chết càng khó coi càng tốt.”

      “Vâng! Cúc Sinh nhớ .” Cúc Sinh đem cái tên kia ghi tạc trong long.

      “Như thế rất tốt, tỷ tỷ chờ tin tức tốt của ngươi, mặt khác ngày mai ngươi tìm cơ hội ra ngoài cung, nhớ kĩ nhất định phải nấp tốt chờ thời cơ mà hành động, phải nhớ hành động nhất định phải thành công, tốt lắm cứ như vậy a! Sắc trời tối, ngươi di xuống trước .” Uyển quý phi phân phó vài câu liền khoát tay áo, ý bảo Cúc Sinh lui xuống.

      “Vâng, nô tỳ cáo lui!” Cúc Sinh cúi người lùi ra sau, nàng lại biến thành cung nữ bình thường, xoay người ra khỏi phòng, ra ngoài cung quý phi, biến mất trong bóng đêm.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Diệp Diệpthuyle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.3

      Đợi cho Cúc Sinh rồi UYển quý phi nhìn ra ngoài trời tối đen khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, “Nàng vô luận là điểm nào cũng hơn ta? Tốt lắm, nếu như vậy ta liền làm cho nàng ta biến mất thế giới này, ta Lâm Uyển Nhi chiếm được An Ninh cũng đừng mơ tưởng.”

      Lúc này trong Hoàng cung cũng xuất mưu.

      Trong bóng đêm, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy mặt nữ nhân, trong ánh mắt nàng ta có bao phần ương ngạnh, nhìn cung nữ dẫn đến nam nhân khóe miệng cũng gợi lên chút ý cười.

      “Nô tài tham kiến Minh Nguyệt công chúa.” Nam tử cao lùn, diện mạo vô cùng bình thường, người mặc y phục thái giám nhưng giọng bén nhọn giống thái giám trong cung chút nào.

      "Tiểu Thất bảo bối của bản công chúa đâu? Có mang đến ?" Minh nguyệt công chúa lạnh giọng .

      "Mang đến, nô tài vừa nghe mệnh lệnh của công chúa liền mang nó đến." Tên nô tài kia đưa ra bộ mặt nịnh nọt, đem chiếc bình cầm trong tay đưa cho Minh Nguyệt công chúa.
      Minh Nguyệt công chúa cau mi lại, chán ghét " , đừng có làm bản công chúa sợ nếu phải tội ngươi gánh được sao?"

      Tên nô tài quỳ mặt đất hơi ngẩn ra, "Nô tài đáng chết mong công chúa tha mạng."

      "Được rồi được rồi, mạng của ngươi bản công chúa cần, hôm nay bảo ngươi mang tiểu Thất đến là có việc muốn nó làm." Minh Nguyệt liếc nhìn tên nô tài cái, tại nàng cũng có tâm tư đối phó với hạ nhân, nghĩ đến mục đích hôm nay khóe miệng nàng phát ra lãnh ý nồng đậm.

      "Thỉnh Minh Nguyệt công chúa phân phó." Tên nô tài cảm thấy Minh Nguyệt công chúa có ý sử phạt trong lòng thở phào nhõm, nếu mình hoàn thành nhiệm vụ chừng có thể được Minh Nguyệt công chúa ban thưởng.

      Minh Nguyệt công chúa thủ đoạn tàn nhẫn, những người làm việc cho công chúa bị nàng sử phạt đều hiểu , nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ công chúa cao hứng ban thưởng cũng cực kì hậu hĩnh.

      "Đêm nay, bảo bối tiểu Thất có thể phát huy hết công dụng." Minh Nguyệt công chúa lạnh giọng cười , "Ngươi bây giờ hãy Linh Lung cung, đem bảo bối tiểu Thất phóng vào trong phòng nhị công tử, trăm ngàn lần được có sai xót, xong việc ta ban thưởng hậu hĩnh."

      "Vâng, nô tài xin ngay." Nô tài kia đồng thanh đáp, lập tức xoay người hướng Linh Lung cung tới.

      Minh Nguyệt công chúa nhìn bóng lưng khuất dần, khóe miệng gợi lên, Hừ Nhị công tử hôm nay làm co ta mất mặt như vậy nếu làm phò mã của nàng vậy ở đời còn có ý nghĩa gì nữa? đúng lúc phụ hoàng nghĩ rằng Nhị công tử có mỏ vàng Ngu Sơn, tối nay nàng cho Tiểu Thất bảo bối tới chỗ Nhị công tử chừng khi phụ hoàng biết còn ban thưởng cho nàng.

      Hừ! Khiến nhị công tử tối nay thành vong hồn!

      Linh Lung cung.

      Ba người Thương Địch, Hải Táp, An Ninh ước chừng uống hết vò rượu đều tự tảm , thương Địch tiễn An Ninh về phòng xác định nàng nằm xuống mới trở về phòng, trở về bỗng nhớ đến Dương hiên.

      Trong phòng, An Ninh ngà say nhưng chưa ngủ, hình ảnh tối nay Thương Địch thổ lộ ngừng lên trong đầu, nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thương Địch như thế nào cũng xua được, có lẽ đợi sau khi báo thù xong nàng dùng cả đời này để bù đắp đoạn tình cảm thất bại ở kiếp trước, phải chăng đây là do ông trời thương xót nàng nên phái Thương Địch đến bên nàng, được Thương Địch đó chính là món quá lớn nhất mà ông trời ban tặng cho nàng.

      An Ninh khẽ xoay người, cảm giác trong phòng có chút khác thường, thanh tê tê truyền đến, An Ninh nhạy cảm phát giác, tuy trong phòng tắt đèn nhưng ánh trăng giúp nàng nhìn ra bóng đen.

      An Ninh ngồi ở giường cả người phòng bị, ánh mắt sắc bén quét quanh bốn phía, thanh tê tê kia càng ngày càng gần, đột nhiên hướng tới An NInh là ngân xà khoảng cách với nàng chỉ còn vài bước, liếc mắt cái nàng nhìn ra ngân xà kia chính là Thất Bộ Xà, vật kịch động người bị cắn trúng độc chỉ sau bảy bước mà chết.

      An Ninh ngẩn ra, cơ hồ theo bản năng lấy ra ngân châm hướng mục tiêu bắn nhanh tới.
      Trong đêm tối ngân trâm vẫn chính xác bắn vào chính giữa ót Thất Bộ Xà, ngân châm kia bình thường có tác dụng gây tê rất hiệu quả, tuy khoảng cách gần nhưng hiệu quả vẫn rất rệt, chỉ cần dính vào cũng đủ để lan truyền toàn thân, đối phương dù là mãnh hổ khi trúng ngân châm của nàng người cũng tê liệt, mất năng lực hành động.

      Hiển nhiên, thất Bộ Xà trúng ngân châm liền ngừng tiến lên phía trước, toàn bộ thân thể dần xụi lơ mặt đất.

      An Ninh nhìn Thất Bộ Xà con ngươi căng thẳng, Thất Bộ Xà này ít khi xuất ở Đông Tần quốc, thường xuất tại Nam Chiêu Quốc, trong cung bỗng xuất loại xà nayfhieenr nhiên phải ngẫu nhiên, người khác có lẽ biết lai lịch của thất Bộ Xà nhưng nàng thể biết.

      Trong đầu lên bóng dáng, khóe miệng An Ninh gợi lên chút khinh thường quả nhiên Minh nguyệt công chúa vẫn là kiềm chế được tính tình của mình mà ra tay muốn giết nàng, nghĩ chuyện này cũng thực hợp lý nhưng nàng tài nào đoán được Minh Nguyệt công chúa lại vội vàng như vậy hơn nữa còn xuống tay trong hoàng cung, Minh nguyệt bộ biết nàng là khách quý Hoàng Thượng mời đến sao?
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Diệp Diệp, thuyleTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.4

      Nhớ lại kiếp trước, sau khi Minh Nguyệt công chúa bị Lâm đại thiếu gia chiếm đoạt, người xưa nay tự cho mình thanh cao làm sao có thể cam tâm khuất phục dưới Lâm đại thiếu gia ăn chơi trác táng? Rốt cục ngày Minh Nguyệt công chúa thả ra thất bộ xà để nó cắn chết Lâm đại thiếu gia, chuyện này khiến Hoàng thất Triệu gia cùng Lâm gia bất hòa. Bởi Lâm Thanh nên Uyển quý phi thuận theo cũng buông ta, cuối cùng đến Sùng Chính đế khỏi cân nhắc năng mà hạ lệnh xử tử công chúa Minh Nguyệt lấy mạng đền Lâm đại thiếu gia.

      Thất bộ xà? Minh Nguyệt công chúa dùng vật này để đối phó với nàng?

      Hôm nay nàng bất quá làm trái ý nàng ta, khong lẽ vì vậy mà Minh Nguyệ công chúa định dồn nàng vào chỗ chết?

      Ánh mắt đảo qua vật còn nguy hại, thản nhiên chớp mắt, An Ninh đóingười xưa nay luôn là người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, trả gấp bội, kiếp trước nàng cũng đối kẻ thù như vậy cả đời mưu toan hại người.

      Đột nhiên xuất bóng dáng bên ngoài, ánh mắt An Ninh run sợ, "Ai?"

      Chời giây lát nàng nghĩ bóng dáng kia muốn rời người đó lại đẩy cửa vào, An Ninh thản nhiên nhìn bóng dáng tiến vào, suy nghĩ vẫn để người thất bộ xà có chú ý tới người vào, Hải Táp chạy đến trước mặt An Ninh, nhìn bộ dạng An Ninh như thấy quái vật, lớn tiếng quát " Ngươi...... ngươi như thế nào lại ở tong này? Nhị công tử đâu?"

      An ninh giật mình, nhị công tử? Nhị công tử phải chính mình sao? Đột nhiên nàng ý thức được cái gì, thân thể căng thẳng, theo bản năng đưa tay chạm vào mặt mình, trong lòng thầm nguyền rủa, "đáng chết vừa rồi chính mình thế nào lại đem mặt nạ da người gỡ xuống!"

      ràng nàng nhìn thấy Hải Táp uống say về phòng cho nên mới an tâm gỡ xuống mặt nạ, vừa nãy lại vì thất bộ xà mà buông lỏng phòng bị với Hải Táp, lần này tự đem chính mình bại lộ trước mặt xem ra thể giấu diếm chuyện này với Hải Táp được nữa.

      "Ta chính là nhị công tử." An Ninh chút kiêng dè tự mình thừa nhận. tại Hỉa Táp chưa phát ra có nghĩa là sau này biết, ngày nào đó cũng phát ra bí mật, huống hồ nếu để biết thân phận của chính mình như vậy nàng cần cải trang, với bản thân đây chính là có lợi.

      "Ngươi,... ...... là nhị công tử?" Hải Táp đen mặt, nhìn người phía trước nhận thức đây phải Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ là ai? Nhưng là.... Lắc lắc đầu, bởi say mà nhìn lầm sao? Vẫn là....

      Nhị công tử đó là An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư?

      Thông minh như Hải Táp vẫn có chút mơ hồ, mơ hồ nhưng phát này làm cho khiếp sợ vô cùng, nó mãnh liệt tới mức thích ứng được, sao có thể đoán được nhị cong tử chính là nhị tiểu thư!

      Trong đầu nghừng lên vô số hình ảnh, ngời nàng tự nhiên xuất hương thơ, ở Bát trân các có quần áo nữ nhân, còn có.... Còn có ngày ấy ở đường thấy bóng dáng nhị công tử lần, nhị tiểu An Bình hầu phủ cũng ở đó, vừa lúc Thần vương đến còn mượn cơ hội lừa gạt lượng ngân phiếu .

      nhị công tử làm sao có thể tự nhiên biến mất? Nguyên lại chính là ve sầu lột xác a!

      Lại ngĩ tới chuyện vừa xảy ra, trong đầu Hải Táp oành tiếng như sấm rền bên tai, hối hận muốn đâm dầu vô tường mà chết.

      thế nhưng... thế nhưng....

      Khó trách, khó trách Thương Địch cùng nhị công tử lại thân mật như vậy.

      Khó trách quan hệ giữa nhị công tử cùng Thương Địch giống quan hệ giữa và nhị công tử.

      Khó trách cảm thấy ôm nhị công tử có chút thoải mái hơn ôm nữ nhân.

      Khó trách nhị công tử xuất quỷ nhập thần, tự nhiên biến mất, mặc ch khổ công tìm kiếm cũng ra chút manh mối.

      Kia tự trách mình thích nam nhân!

      Nguyên lại nhị công tử phải nam nhân mà chính là nữ nhân, nàng chính là nhị tiểu thư An Binh haaif phủ- An Ninh.

      Hai bóng dáng dần dần đứng về chỗ, Hải Táp hiểu tâm tình của mình là vui sướng? Chua xót? Kích động? hoặc lại cái gì đó khác? Tất cả mọi cảm xúc lúc này đều có.

      "Ngươi.... ngươi gạt ta." Hải Táp trầm mặc hồi lâu, nhìn An Ninh hồi lâu, rốt cục ra được câu, trời biết thời điểm phát mình thích Nhị công tử trong lòng có bao nhiêu rối răm, đường đường là thuyền vương thế nhưng lại thích nam nhân đây là chuyện nghe cỡ nào rợn người.

      An Ninh nhíu mày, "Ta lừa người? Ta khi nào lừa gạt ngươi?"

      oan uổng nha! Dịch dung cải trang, vốn là muốn che tai mắt mọi người, tại sao lại thành lừa gạt người? Nhiều lắm chính là giấu diếm thôi.

      "Ngươi chính là nữ tử vì sao lại phải cải trang thành nam nhân? Ngươi có biết ......" Hải Táp mạnh mẽ tiến lên từng bước, xiết chặt tay tựa hồ nhẫn cái gì đó.

      "Vì thuận tiện làm việc, vậy thôi!" An Ninh đánh gãy lời , lẽ biết nàng là nữ trong khi thích man nhân vậy nên mới gận chó đánh mèo?

      "Kia nếu phải hôm nay chính mình phát , ngươi định bao giờ mới cho ta biết bí mật nay?" Hải táp trấn định chút, trong lòng cảm xúc đan xen.

      An Ninh nhíu mày chỉ cười , nếu bị phát , chính mình chẳng bao giờ cho biết đâu.
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Diệp Diệp, thuyleTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 103.5:

      Khóe miệng Hải Táp gợi lên chút chua sót, hít thân sâu hơi Hải Táp rất nhanh còn buồn khổ, khuôn mặt tuấn mĩ rất nhanh nở rộ tươi cười, tà mị gần như nghiệt, nhíu mày ánh mắt lấp lánh "Nếu vậy chủ từ từ trước tới nay là nhị tiểu thư An Bình hầu phủ?"

      Có lẽ còn cần chút thời gian để tiêu hóa này, đồng thời tiêu hóa khiếp sợ của bản thân bất quá cũng có chút vui mừng đó là Hải Táp thích nữ nhân a!

      Chẳng biết tại nhìn Hải Táp cười An Ninh thấy da đầu run lên, nhưng cảm giác đó rất nhanh được xóa bỏ, ánh mắt dừng thất bộ xà, "Nếu như vậy, Hải Táp công tử liền mau chút đem vật kia ra ngoài, chúc ngủ ngon!"

      Hải Táp giật mình, theo tầm mắt An Ninh nhìn qua thế nào giờ phút này mới biết trong phòng có tồn tại thêm vật, ý thức được cái gì, nhất thời giận tím mặt, "Lão hồ ly Đông Tần hoàng đế kia….”

      Con rắn vùa nhìn thấy chính là vật kịch độc, sao lại xuất tròn phòng AN Ninh, điều này chứng minh cái gì, liền suy đoán trong lòng, cả người Hải táp chợt rét run nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi, nếu con rắn này thực có thể gây thương tổn cho An Ninh lúc này nên làm sao cho phải?

      Vừa rồi chính mình vì khuôn mặt thực của An Ninh làm cho khiếp sợ nên chú ý đến vật lạ trong phòng, hoàn toàn cho rằng con rắn này nguy hại, như vậy cũng thể quên vô luận như thế nào cũng phải tìm Đông Tần hoàng đế , muốn thương tổn chủ từ của Hải Táp cũng nên hỏi qua có đồng ý hay .

      Liếc mắt cái có thể thấy được suy nghĩ trong lòng Hải Táp, An Ninh khỏi thừa nhận chút, Hải Táp ngoại trừ khó đối phó chút, quyền cao chút đúng là thuộc hạ tốt, thuộc hà mà chính xác phải là bằng hữu, nhìn phẫn nộ liền biết thực quan tâm an nguy chính mình.

      “Rắn này phải ý Sùng Chính đế!” An Ninh thản nhiên mở miệng, Minh Nguyệt công chúa muốn động thủ giết nàng chắc chắn cho hoàng thượng biết trước huống hồ, hoàng thượng khôn ngoan như vậy chắc chắn lộ liễu ở trong cung sát hại nàng.

      “Vậy….” Hải Táp nhíu mày, “Trong hoàng cung chuyện gì xảy ra đều can hệ tới ông ta nên tất cả đều có thể tìm ông ta làm tính sổ, dù tính sổ cũng phải tìm ông ta để tra ra cái người chủ mưu.”

      An Ninh nhíu mày, lức trước nàng còn đau đầu biết nên xử lí chuyện này như thế nào để có thể vạch trần Minh Nguyệt công chúa bất quá nàng thể trực tiếp hướng Sùng Chính đế tố cáo. Minh Nguyệt công chúa tự nhiên cũng có nhiều biện pháp chống chế, trong tay bọn họ chỉ có con rắn cũng bắt được người thả rắn, có căn cứ chỉ Minh Nguyệt công chúa, đến lúc đó, rất có thể Minh Nguyệt công chúa tìm người ra chịu tội thay.

      Huống hồ nàng ta dù gì cũng là nữ nhi của Sùng Chính đế, nếu che dấu cho nàng ta cũng là điều dễ hiểu.

      Khóe miệng gợi lên, An Ninh hướng Hải Táp vẫy vẫy tay ý bảo lại gần, lập tức hướng tai kế hoạch, Hải Táp lẳng lặng nghe, ánh sang vụt lên nơi khóe mắt, đợi An Ninh xong, ánh mắt Hải Táp nhìn An ninh càng thêm pần nóng bỏng, “Hảo, ngày mai liền theo lời ngươi làm.”

      An Ninh gật đầu, “Vật này nên thu lại.”

      An Ninh phân phó, trong tay áo lại xuất ra mấy cây ngân tram, bắn lên người thất bộ xà cho nó nhúc nhích, chất gây tê ngân trâm bắn ra đủ để vây khốn nó trong ngày đêm, như vậy sợ nó trốn hay tiếp tục làm loạn.

      Hải Táp đêm theo con rắn bị tê liệt ra hướng ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn thứ chính mình mang vào, đêm nó đưa lên tay An Ninh hừ lạnh tiếng, “Vốn đến là muốn ngươi thực lời hứa, tại xem ra cũng cần, quần áo này hơi , ngày khác thay .”

      Hôm nay Hải Táp được tin tức lớn như vậy, tự nhiên là buôn bán có lời, An ninh là nữ tử, chính là gặp nữ tử dả dạng, hôm nay cho nàng cái nhân tình, chừng nàng có thể nhớ về tốt, huống hồ nhị công tử lại chính là An Ninh, về sau nang thể tự nhiên biến mất, khóe miệng gợi lên chút đắc ý, nhìn An ninh liếc mắt cái, mang theo rắn bước ra khỏi phòng.

      An Ninh nhìn theo, trong lòng rối rắm bất đắc dĩ lắc đầu, để Hải Táp biết nhị công tử là nữ nhân đúng là hao tổn tâm tư mà.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Diệp Diệp, Tôm Thỏthuyle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :