1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102.3


      Con ngươi thâm thúy của Thương Địch vẫn dán vào người An Ninh, sau đó cũng uống rượu, thêm câu nào.


      "Này... Nhị công tử , , hôm nay trẫm tìm ngươi đến là vì có chuyện muốn nhờ." Sùng Chính đế dụ lợi thất bại, mỹ nhân kế lại thất sách, nay chỉ có thể quang minh chính đại ra mục đích của mình,ông cố gắng hạ mình chỉ dùng chữ”nhờ”, mục đích chính là hy vọng nhị công tử có thể thấy phần lễ ngộ này mà bán cho ông cái mặt mũi.


      An Ninh giật mình vội vàng , "Hoàng thượng xin đừng như vậy, thảo dân sao có thể nhận được chữ “nhờ” của hoàng thượng? Như vậy khiến trong lòng thảo dân trở nên bất an a."


      An Ninh cũng phải là nên bất an sao? Ngu sơn kia là cái mỏ vàng, có thể là mở vàng lớn nhất trong tứ quốc,nếu cho Sùng Chính đế ly canh nàng cũng tiếc đứt ruột a!


      "Nhận được,nhận được." Sùng Chính đế ha ha cười , "Trẫm nghe kia là khu vực thuộc quyền sở hữu của nhị công tử, nay nơi đó phát mỏ vàng lớn, nếu chỉ có mình nhị công tử khai thác sợ là thập phần khó khăn , bằng để cho triều đình..."


      "Hoàng thượng là muốn thảo dân đem nộp mỏ vàng ra?" An Ninh nhíu mày, trong phút chốc liền cất cao ngữ điệu.


      ", , , nếu như vậy chẳng phải là làm nhị công tử thất vọng sao" Sùng Chính đế cảm nhận được khí thế của nhị công tử đột nhiên trở nên sắc bén liền lập tức mở miệng , nội tâm ông đương nhiên là hy vọng nhị công tử có thể đem Ngu sơn nộp ra, cái mỏ vàng lớn như vậy ai lại muốn mình có được a?


      Bắc Yến quốc có hai mỏ vàng, đều do hai trong ba đại gia tộc giữ là Phượng gia và Chiêm gia, hai nhà bọn họ sở dĩ có thể ở Bắc yến hô phong hoán vũ cùng với thương gia hoàng thất chính là vì ỷ mình có hai


      Cái mỏ vàng này, vàng mà Đông Tần quốc họ lưu th6ng đều là đổi từ Bắc Yến về, hoàng kim ở Đông Tần quốc cực kỳ trân quý, điều này hoàng đế như ông biết rất .

      “Trẫm là muốn thỉnh Nhị công tử để trễm phái người giúp ngươi khai thác, chỉ như thế mà thôi.” Sùng Chính đế cẩn thận, vừa vừa quan sát thần sắc Nhị công tử.

      Trong lòng An Ninh hừ lạnh, Sùng Chính đế quả nhiên là lão hồ li! Giúp nàng khai thác? Giúp đỡ này chừng ngày nào đó liền chiếm làm của riêng, nếu bản thân cho phép người cùa hoàng gia tiến vào mỏ vàng Ngu Sơn vậy chẳng khác nào là chắp tay đem mỏ vàng nhường cho người khác!

      “Thảo dân đa tạ ý tốt của hoàng thượng, bất quá chỉ là nhân thủ khai thác mà thôi, nay thảo dân cũng an bài xong hết rồi, bây giờ chỉ sợ là….” An Ninh nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó xử, trầm mắt lát, sau đó lại tiếp tục , “Sợ lá khiến hoàng thượng thất vọng rồi.”

      Cự tuyệt? Trong lòng Sùng Chính đế ngẩn ra, Nhị công tử thế nhưng trực tiếp cự tuyệt ông!

      Sùng Chính đế tuy rẳng cố ý hạ mình, nhưng tốt xấu ông cũng là người đứng đầu của quốc gia, hôm nay ông cố tình nhiều lần hạ mình nhưng Nhị công tử này lại bất vi sở động*, khiến ông bây giờ cảm thấy rất tức giận.

      *bất vi sở động: có động tĩnh, bị thuyết phục.

      “Ngươi đừng rượu mời uống lại th1ich uống rượu phạt!” Cuối cùng Sùng Chính đế cũng ám chế được lửa giận của mình, tức giận quát.

      An Ninh ho tiếng, thản nhiên quét mắt nhìn Hải Táp cái, tiếp theo đến phiên Hải táp rồi, quả nhiên, Hải Táp nhận được ám chỉ của nàng liền đặt mạnh chén trà xuống bàn, “Hoàng đế Đông Tần, cái gì là rượu mời rượu phạt, Hải táp ta cũng muốn nếm thử chút.”

      Hải Táp lúc này hề giống kẻ giở hơi đuổi the An Ninh mới vừa nãy, ánh mắt lúc này của chứa đầy quý khí (khí chất cao quý), cả người phát ra bá khí khiến người khác thể nào hoài nghi thân phận bá chủ biển của , người Hải Táp có loại khí chất như hòa cùng cuồng ngạo, cũng có loại yên tĩnh của biển cả, mà giờ phút này phần khí thế như sóng dữ biển cả liền ra, dù là An Ninh hay Thương Địch nhìn thấy cũng nhịn được tâm sinh ra tán thưởng.

      Hay cho Thuyền vương! Hay cho bá chủ biển!

      Sùng Chính đế nghe thấy lời của Hải Táp, khí thế người ràng là yếu rất nhiều, tứ phía của bốn quốc gia đại lục đều giáp biển, tương đương là bị Hải quốc của hải táp vây quanh a, nếu phải do ước hẹn lúc trước và Hải quốc có tâm đánh chiếm đại lục chỉ sợ là toàn bộ tứ quốc đại lục đều là thiên hạ của Hải quốc , như vậy ông làm sao có thể làm càn trước mặt Thuyền vương? Dù hoàng đế Đông tần như ông phẩn nộ cũng phải cố kỹ đại cục a!

      “Hải táp công tử lo lắng quá rồi, trẫm bất quá là tùy ý vậy mà thôi, tùy ý mà thôi.” Sùng Chính đế liễm liễm mi, nhất thời càm thấy đau đầu đến cực điểm, đối mặt với Nhị công tử này thậm chí còn mệt nhọc hơn so với chuyện quốc gia đại .

      Ông cũng nghĩ tới, mạnh bạo là vạn vạn được, nếu Ngu sơn kia là do người khác sở hữu, ông cũng ngại dùng cứng rắn, nhưng chủ nhân của nó lại là Nhị công tử, vậy thể cân nhắc rồi, trong tay Nhị công tử có hải thần châu, lại là chủ tử của Hải Táp, nếu chọc giận , vậy tình càng thêm khó làm a.

      Nhưng tại, cứng rắn được, mềm yếu cũng được, Sùng Chính đế cảm thấy thất bại đến cực điểm, cứ nghĩ đến mỏ vàng Ngu sơn trong lòng Sùng Chính đế lại thập phần cam lòng, chẳng lẽ muốn cứ như vậy buông tha cho? Dụ hoặc của mỏ vàng Ngu sơn kia quá lớn, dú phải dùng bất kỳ biện pháp nào ông cũng muốn có được a.

      Theo bản năng nhìn về phía Thương Địch, ánh mắt Sùng Chính đế lóe áng, ha ha cười , “Trẫm nghĩ nếu tin trẫm phái người giúp Nhị công tử truyền ra ngoài sợ là làm cho người khác nghĩ rằng đây là mỏ vàng cùa hoàng thất, như vậy ổn, lúc nãy là do trẫm lo lắng nên suy nghĩ được chu toàn, bất quá… bằng như vậy, ở phương diện khai thác giao cho Địch nhi thay trẫm giúp Nhị công tử như thế nào?”

      Thương Địch giật mình, khôn khéo như chỉ cần liếc mắt cái là biết được dụng ý của Sùng Chính đế, An Ninh cũng như thế, hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm nhau liền quay mặt tránh , An Ninh liễm mi, hay cho Sùng Chính đế, thế này mà vẫn chưa chịu buông tay! Để Thương Địch hỗ trợ sao?

      Bất quá, nàng ra cũng muốn biết, Thương Địch là đứng về phía cậu của ? Hay là quan tâm đến lợi ích của nàng đây?
      Last edited: 18/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102.4


      Thương Địch nhíu mày, "Cậu, mấy ngày nay chất nhi bận rộn công việc, sợ là thể phân thân, khiến cho cậu thất vọng rồi."


      "Ngươi..." Trong lòng Sùng Chính đế cả kinh, bận rộn công việc? thể phân thân? Thần vương như đầu tiên là làm quan trong triều, thứ hai là cần vì kế sinh nhai mà bôn ba, ngay cả là có việc chắc cũng làm xong lâu rồ, mới vừa rồi trước khi bọn họ đến ông cũng ám chỉ cứ theo ánh mắt của ông mà làm việc, tuy rằng ông là để cho Thương Địch hỗ trợ, nhưng kì thực đây chỉ là mang danh nghĩa của thôi, về phần người được phái ra đương nhiên là người của Sùng Chính đế ông,nhưng lại ngờ Thương Địch lại phối hợp.


      "Hoàng thượng, Thần vương điện hạ nếu rảnh, vậy việc này hay là thôi ! Ý tốt của Hoàng thượng, thảo dân ghi nhớ, chờ ngày sau khi khai thác mỏ vàng, nhóm hoàng kim đầu tiên tự nhiên là dùng để tạ ơn ý tốt của hoàng thượng hôm nay ." An Ninh mở miệng , Thương Địch ở bên phe nàng nàng làm sao có thể để Thương Địch bị hoàng thượng trách cứ?Vô tình liếc mắt về phía Thương Địch cái, ý cười nơi khóe miệng càng phát ra nồng đậm.


      Nhị công tử đột nhiên câu như vậy khiến Sùng Chính đế cảm thấy bất ngờ , nhóm hoàng kim đầu tiên? Nhị công tử là muốn đem nhóm hoàng kim đầu tiên đưa cho ? Buồn bực mới vừa rồi lại chuyển biến tốt lên chút.


      "Như thế cũng được, như thế cũng được!" Sùng Chính đế thở dài, nghĩ đến nếu hôm nay muốn tiếp tục thuyết phục nhị công tử sợ là vô vọng , nhưng dù thế nào bây giờ cũng có nhóm hoàng kim đầ tiên, đây cũng coi như là an ủi !


      Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, mỏ vàng trong Ngu sơn kia so với trong tưởng tượng của Sùng Chính đế còn dày hơn, nhóm hoàng kim đầu tiên đối với mỏ vàng kia mà bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạt, đáng kể mà thôi.


      Yến hội lại tiếp tục, đến kết lúc kết thúc, Sùng Chính đế lại mở miệng lưu hai người bọn họ ở lại hoàng cung dừng chân đêm, An Ninh cũng có cự tuyệt, Thương Địch cũng *thuận lý thành chương ở lại, hoàng thượng đem hai người An Ninh cùng Hải Táp an bài ở Linh Lung cung, Thương Địch ở Ức Dương hiên bên cạnh Linh Lung cung.


      *Thuận lý thành chương:cứ như vậy mà thành


      Ức dương hiên nguyên bản là điện Chiêu Dương của Chiêu Dương trưởng công chúa, sau Chiêu Dương trưởng công chúa lại gả xa đến Bắc Yến, tiên đế tưởng niệm nữ nhi liền đem điện Chiêu Dương này đổi thành Ức Dương hiên, mỗi khi tưởng niệm nữ nhi tiên đế ngồi mình trong Ức Dương hiên, về sau khi Sùng Chính đế lên ngôi cũng đem Ức Dương hiên bảo hộ rất khá, Chiêu Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ mà ông thân nhất ,quan hệ tỷ đệ của bọn họ xưa nay đều tốt lắm, sau khi tin Chiêu Dương trưởng công chúa chết truyền đến , Sùng Chính liền duổi hết mọi người, tự nhốt bản thân trong Ức Dương hiên suốt ba ngày, ba ngày này ông để ý tới bất kỳ chuyện gì chỉ thương tiếc cho vong hồn của tỷ tỷ.


      Sau khi Thương Địch đến Đông Tần quốc, Sùng Chính đế càng thêm thương, tuy rằng bên ngoài cho phủ trạch, nhưng vẫn giữ lại Ức Dương hiên cho Thương Địch ,mỗi lần Thương Địch ở lại trong cung đều trụ lại trong Ức Dương hiên này.


      Thời gian còn sớm nên Thương Địch mang theo An Ninh dạo ở ngự hoa viên, đương nhiên, Hải Táp tự nhiên là tấc cũng rời khỏi An Ninh, nhất là mới vừa rồi khi Thương Địch chắn ở trước mặt , ngăn cản tới gần nhị công tử,phòng bị trong lòng đối với Thương Địch được kích hoạt lên.


      Trực giác nam nhân cho biết, tên Thương Địch này tựa hồ đối với nhị công tử có chút đặc biệt.


      Ba người cùng chỗ, Thương Địch cùng Hải Táp đều phân ra ở hai bên An Ninh, ba người đều là công tử tuấn mỹ ở trong ngự hoa viên viên này liền đưa tới ít ánh mắt của cung nữ, tâm tư thích chưng diện đều có, huống chi lần này xuất lúc ba nam tử cực kỳ tuấn mỹ, từng người lại có từng phong cách khác nhau, đúng là so với cảnh đẹp nơi ngự hoa viên này còn muốn đẹp hơn nhiều.


      "Hừ, Thiên Duệ biểu ca, ngươi xem, hai người kia chính là hai người có sở thích thích nam nhân nha, là quái thai, biết liêm sỉ."


      Thanh quen
      thuộc truyền đến khiến ba người đều nhíu nhíu mày, nhìn theo hướng thanh phát ra, kia phải là Minh Nguyệt công chúa là ai? Mà bên cạnh Minh Nguyệt công chúa là Uy Viễn đại tướng quân Nam Cung Thiên Duệ.

      Lúc này ánh mắt Minh Nguyệt công chúa hàm chứa bất mãn và ghen ghét, giống như là có ý tốt, An Ninh liễm mi, thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp, Minh Nguyệt công chúa này phải là bỏ qua chuyện lúc nãy ? An Ninh càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra, Minh Nguyệt công chúa là ai? Trừ bỏ mấy người mà nàng ta kiêng kị, còn lại là để nàng ta *duy ngã độc tôn, nếu ai chọc nàng vui chẳng khác nào là chịu nổi trừng phạt của nàng ta, nghĩ đến thủ đoạn của Minh Nguyệt công chúa kiếp trước, lông mày An Ninh nhíu lại càng chặt.

      *duy ngã độc tôn: mình đứng ở nơi cao nhất

      “Minh Nguyệt, chớ có vô lễ!” Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày .

      “Vô lễ cái gì vô lễ? Điều ta vốn là .” Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, ngược lại bởi vì lời của Nam Cung Thiên Duệ khiến nàng càng trở nên tức giận.

      Nam Cung Thiên Duệ lắc lắc đầu, vị biểu muội này bị làm hư, đến cách hoàng thượng đối xử với Hải Táp công tử kia đầy lễ ngộ, mà nhị công tử lại là chỉ tử của Hải Táp công tử nào có thể để Minh Nguyệt vô lễ như vậy?

      Nam Cung Thiên Duệ nhìn kia nhị công tử liếc mắt cái, lập tức tiến lên, chắp tay , “Nhị công tử xin đừng trách, Minh Nguyệt công chúa hiểu chuyện, còn thỉnh nhị công tử chấp nhặt với nàng.”

      “Thiên Duệ biểu ca!” Minh Nguyệt công chúa hiển nhiên là rất bất mãn với lời khi Nam Cung Thiên Duệ xin lỗi.

      “Làm càn, còn mau đến chỗ mẫu hậu của ngươi , người còn chờ ngươi đó!” Sắc mặt Nam Cung Thiên Duệ trầm xuống, tăng thêm ngữ khí quát lớn, nếu Minh Nguyệt công chúa vẫn tiếp tục ở lại, chừng còn có thể chọc đến chuyện gì nữa.

      Có thể Thương Địch khiến cho Minh Nguyệt công chúa sợ hãi, nhưng người khiến nàng ta phục tùng chính là Nam Cung Thiên Duệ, hoàng hậu nương nương xưa nay thương Nam Cung Thiên Duệ, bởi vậy Nam Cung Thiên Duệ cùng Minh Nguyệt công chúa cũng rất thân nhau, vì thế lời của Nam Cung Thiên Duệ rất có trọng lượng với Minh Nguyệt công chúa, huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ xưa nay đều rất ít ít khi tức giận với nàng, nên tiếng quát lớn này tự nhiên là làm cho Minh Nguyệt công chúa hoảng sợ, nhưng vẫn là xoay người rời .

      Trong lòng cũng ác độc tính toán, hừ, nàng nhất định phải làm cho nhị công tử kia đẹp mặt!

      “Mấy vị, thứ Thiên Duệ tiếp tục bồi nữa, Thiên Duệ cáo từ.” Nam Cung Thiên Duệ nghĩ đến hoàng hậu nương nương tuyên tiến cung chuyện, liền cũng ở lại lâu.

      An Ninh nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ cảm thấy trận hoảng hốt, nhiều ngày gặp, hôm nay nhìn thấy nhưng lại chưa kịp cùng với huynh ấy câu nào, trong lòng luôn có loại cảm giác mất mát tràn ngập, kiếp trước, An Như Yên đem hết thủ đoạn gả cho Nam Cung Thiên Duệ, nhưng ở kiếp này An Như Yên chắc chắn có khả năng trở thành phu nhân tướng quân, vậy ai mới là chân mệnh thiên nữ của huynh ấy?

      Nàng muốn nhìn thấy bóng dáng lẻ loi mình của Thiên Duệ ca, tấm lưng kia làm cho nàng có chút đau lòng.

      Cúi đầu thở dài, An Ninh liễm hạ mặt mày, thần sắc còn thoải mái giống vừa rồi, tất cả biểu cảm của nàng Thương Địch đều xem ở trong mắt liền ôn như mở miệng, “ thôi!”

      Giọng nhàng này đánh thức An Ninh khỏi suy nghĩ của bản thân, phục hồi tinh thần lại, An Ninh nở nụ cười, lập tức gật gật đầu, tới Linh Lung cung…

      Bóng đêm gần bao phủ, nhìn thời gian vẫn chưa quá tối, sau khi An Ninh dùng xong bữa tối liền nhìn thấy Hải Táp, sau khi tìm cung nữ nghe ngóng, lại nghe thấy tin tức khiến nàng dở khóc dở cười, Hải Táp kia lại thượng y cục (chắc là nơi cung cấp quần áo cho người trong cung)

      An Ninh vừa nghe liền đoán được mục đích Hải Táp thượng y cục là gì, nghĩ đến cam kết của nàng và , khóe miệng An Ninh liền rút trừu, thở dài hơi, lắc đầu, Hải Táp này đúng là giữ chặt buông, thể buông tha cho nàng sao?

      An Ninh biết, chỉ cần Hải Táp cầm theo quần áo từ thượng y cục trở về, nàng khẳng định là trốn thoát, trong lòng thần tính toán có thể trốn được bao lâu hay bấy lâu a!

      Nghĩ như thế An Ninh liền cho cung nữ lui xuống, lặng lẽ ra khỏi Linh Lung cung, bất tri bất giác vào cung điện bên cạnh, mặt ghi ba chữ to làm cho An Ninh giật mình.

      “Ức Dương hiên” ! Nơi này chắc là nơi Thương Địch trụ lại rồi!

      Trong đầu ra thân ảnh Thương Địch, An Ninh chút do dự hướng phía trước đến…
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Diệp Diệp, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102.5


      Trong Ức Dương hiên, bởi vì hoàng thượng từng hạ lệnh, ngày thường ngoại trừ cung nhân quét tước những người liên quan đều thể bước vào Ức Dương hiên, cho nên, trong Ức Dương hiên có vẻ càng thêm lạnh lùng, tuy rằng lạnh lùng, nhưng đêm nay Ức Dương hiên lại là đèn đuốc sáng trưng.


      Thương Địch tắm rửa xong cũng có lập tức ngủ, mà chỉ đổi lại thân xiêm y rồi ra phòng, trong tay cầm vò rượu, đây là mới đào được dưới gốc cây mai trong Ức Dương hiên, vò rượu này là năm đó cùng cậu chôn xuống, hôm nay lấy ra chỉ vì người, người đó là An Ninh.


      Quen biết An Ninh càng lâu, nàng càng khiến có thêm nhiều kinh hỷ, vẫn nhớ sau khi cậu gọi mình đến hoàng cung có chuyện mới bàn với , nguyên lai là cậu điều tra được người đứng sau mỏ vàng Ngu sơn là An Ninh.


      Nghĩ đến thất vong hôm nay của cậu, Thương Địch cúi đầu thở dài, có thể nào giúp đỡ cậu tính kế Ninh Nhi đâu? Cho

      nên thời điểm cậu nhờ ra mặt, quả quyết từ chối.
      Nhớ tới cái nhăn mày nụ cười của An Ninh, khoé miệng Thương Địch liền xuất nụ cười ôn nhui, càng tăng nhanh cước bộ....
      Mà lúc này An Ninh sớm vào Ức Dương hiên, núp ở sau núi giả tính đột nhiên xuất hù doạ Thương Địch phen, thấy Thương Địch muốn ra ngoài, muốn mở miệng gọi lại, nhưng lại có giọng nhanh hơn nàng bước...
      “Thần vương điện hạ...”
      Thanh nữ nhân truyền đến từ phía sau, thanh kia đối với Thương Địch quá quen thuộc, Thương Địch dừng lại cước bộ đồng thời khỏi nhíu mày, “Người liên quan được vào Ức Dương Hiên, ngươi biết sao?”
      “Bản cung... Ta...Ta phải cung nữ.” Thanh kia mang theo phần buồn bã, nữ tử từ trong bóng đêm bước ra, nhờ ánh trăng chiếu rọi xuống làm gương mặt của người nọ, nếu người trong cung nhìn thấy người nọ, chắc chắn quỳ mặt đất cung kính hành lễ, kêu nàng tiếng: “Uyển quý phi nương nương.”
      Sau khi An Ninh thấy gương mặt của người gọi Thương Địch, trong lòng liền cả kinh, dĩ nhiên là nãng ta? trễ thế này, nàng ta tìm đến Thương Địch là muốn làm gì? Nghĩ đến phát của nàng lúc trước ở tứ quốc tế, An Ninh khỏi nhíu nhíu mày, biết vì sao, trong lòng nàng lại cảnh giác lên.
      Thương Địch quay lại nhìn nàng cái, “đây phải là nơi mà ngươi nên đến.”
      “Vì sao thiếp nên tới? Chàng khôngmuốn nhìn thấy thiếp sao?” Uyển quý phi bước gần đến chỗ Thương Địch, ánh ắmt dời khỏi người Thương Địch giây nào, ánh mắt mang theo vô tận luyến mộ (quyến luyến + ái ), dù là ở trước mặt hoàng thượng nàng cũng chưa từng như thế, hôm nay khi nàng nghe thấy tin Thương Địch ngủ lại trong cung,lại nghe được tin tức hoàng thượng ở trong cung của Hoàng Hậu nương ngương, mới vụng trộm từ cung quý phi vủa nàng đến đấy, mục đích chính là muốn mình ở cùng Thương Địch.
      Trong mắt Thương Địch xẹt qua tia trầm, “Quý phi nương nương có hồ đồ hay ? Ta có đồng ý có quan hệ gì với ngươi sao?”
      Thái độ cường ngạnh chút lơi lỏng, An Ninh đứng sau núi giả tự giác cắn môi, xem ánh mắt Uyển quý phi nhìn Thương Dịch làm cho nàng cực kỳ buồn bực, giống như thứ của mình bị người khác nhòm ngó nhờ thương, cái cảm giác kia rất khó chịu.
      “Có quan hệ gì sao?” Uyển quý phi đột nhiên cười khinh ra tiếng. “Vì sao sau khi thiếp tiến cung, chàng liền thèm nhìn thiếp lấy cái? Thiếp biết, chàng hận thiếp vì lựa chọn lúc đó, nhưng lúc đó thiếp còn cách nào khác, phụ thân muốn thiếp tiến cung làm phi, thiếp thể theo, chàng cũng biết, thiếp chỉ nguyện cùng chàng...”
      “Đủ rồi!” Thương Địch lớn tiếng đánh gãy lời của Uyển quý phi, con ngươi thâm thuý giống như hoà cùng bóng đêm, nhìn Uyển quý phi hồi lâu, Thương Địch mới thản nhiên mở miệng, thanh mang theo tia gợn sóng, “Quý phi nương nương, ngươi sợ là hiểu lầm rồi, ngươi tiến cung làm phi, cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta vì sao phải hận ngươi?”
      “Vì sao? Trước kia chàng đối với thiếp tốt như vậy, nhưng...”
      “Quý phi nương nương, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, trước kia trong mắt ta chưa hề có bất kì nữ nhân nào, cho nên, suy nghĩ trong lòng người, chỉ là tự mình suy diễn thôi.” Thương Địch lạnh giọng, mở miệng, ngữ khí lạnh như băng, mang theo tia ấm nào. nhờ trước kia cũng hề có ấn tượng với Uyển quý phi.
      Thân thể Uyển quý phi giật mình, hiểu lầm? Ảo giác? Trong mắt chưa từng có nữ nhân nào? Nhưng trước kia tiến cung năm, sau khi hai người quen biết nhau, đối nàng ràng tốt như vậy, là do nàng hiểu lầm sao? Chẳng lẽ tất cả đều là do nàng đơn phương tình nguyện?”
      tại sao? tại vẫn có ai lọt vào trong mắt ngươi sao?” Uyển quý phi híp mắt, thái độ của nàng lúc này có chút biến hoá so với lúc nãy.
      tại?” Thương Địch giống như nghĩ đến cái gì, gương mặt mới vừa rồi còn lạnh như băng, giờ lại xuất nụ cười ôn nhu, nụ cười ánh Uyển quý phi xem ở trong mắt, cũng là kích thích quá lớn với nàng, Uyển quý phi tốt xấu gì cũng là ngươi sinh sống ở trong cung được bốn năm, ánh mắt này, biểu tình đại biểu cho cái gì, nàng làm sao lại biết? Nhu tình tia ấm áp kí, ràng là vì nghĩ đến nữ tử mình .
      “Là ai? Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ sao?” Bàn tay trong ống tay áo tự chủ nắm lại thành quyền, nàng mặc dù ở trong cung,nhưng cũng nghe chuyện xảy ra trong yến tiệc sinh nhật của Thần vương, sau khi nghe thấy tin đó, trong lòng nàng tràn đầy ghen tị, nàng nghĩ tới Thương Địch lại che chở An Ninh như vậy!

      Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của , lại đau đớn hai mắt của nàng.
      Last edited by a moderator: 20/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102.6

      Thương Địch cũng có trả lời vấn đề của nàng, nhưng phản ứng của sớm biểu lộ đáp án của , thản nhiên liếc Uyển quý phi cái, xoay người ra ngoài, thanh lạnh như băng như trước, "Ức Dương hiên chào đón người ngoài vào, thỉnh Quý phi nương nương sớm rời , bằng ..."

      thế nhưng lại vội vàng hạ lệnh trục khách như vậy, trong lòng Uyển quý phi tràn ngập tức giận, tiến lên ôm sau lưng Thương Địch...

      An Ninh nhìn thấy hành động đó của nàng ta liền nhanh chóng bước qua, hận thể đẩy Uyển quý phi ra xa,nhưng cũng trong nháy mắt khi Uyển quý phi chạm vào, Thương Địch liền phản ứng lại, chút thương tiếc đẩy Uyển quý phi ra, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, "Đừng quên thân phận của ngươi!"

      Lời này rất ràng là mang theo cảnh cáo và uy hiếp, Uyển quý phi là phi tử của hoàng thượng,nếu chuyện hôm nay bị hoàng thượng biết được phạm vào tội giữ trinh tiết, nữ tử trong hậu cung nếu phạm tội này có kết quả như thế nào cần phải , mà trong lòng Uyển quý phi càng thêm ràng, nhưng trong lòng nàng vẫn cam lòng, nếu Thương Địch vẫn như trước để bất kì nữ tử nào vào mắt nàng cũng cảm thấy gì, nhưng ... cố tình lại có An Ninh ở đó!

      "Ta có điểm nào bằng nhị tiểu thư An Bình Hầu phủ kia?" Uyển quý phi lảo đảo cái, vất vả mới ổn định thân thể của mình, cắn chặt môi, chất vấn Thương Địch.
      Trong đầu Thương Địch ra từng cái nhăn mày và nụ cười của An Ninh, trầm ngâm lát, sau đó ôn nhu mở miệng, "Bất kì điểm nào của ngươi so ra đều kém nàng!"

      Ở trong mắt Thương Địch, đời này làm gì có ai có thể so sánh được với Ninh Nhi của ? Nữ tử coi trọng,nữ tử , mặc kệ như thế nào, đều là tốt nhất đời này.(Pe” LIKE cho a câu này)

      Trong lòng Uyển quý phi ngẩn ra, lời này thể nghi ngờ chính là cái búa tạ giáng vào trong lòng nàng, nàng vẫn luôn thích Thương Địch, dù là sau khi tiến cung, nàng mặc dù hầu hạ hoàng thượng, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới Thương Địch, nàng từng nghĩ đến Thương Địch tam phiên bốn lần(ba lần bốn lượt) cự tuyệt hoàng thượng ban mỹ nữ là vì nàng, nhưng tại xem ra, nàng tựa hồ là suy nghĩ nhiều rồi.

      Nhưng mặc dù là suy nghĩ nhiều, mặc dù mới vừa rồi Thương Địch vì nghĩ tới An Ninh mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy, nàng vẫn thích như cũ, vài năm say đắm sao có thể bỏ là bỏ được ?

      Sau núi giả, bởi vì câu kia của Thương Địch khiến lòng An Ninh cũng cứng lại, trong lòng có cái gì đó tạc mở ra, chính mình ở trong lòng là như vậy sao? Vô luận là điểm nào đều so ra kém nàng!

      Lo lắng mới vừa rồi nhất thời biến mất, bàn tay nắm chặt lại vì lo lắng
      của được thả ra, mặt xuất nụ cười mỉm, cũng tiếp tục nhìn Uyển quý phi nữa, nàng tựa vào núi giả, tâm tình lâu cũng thể bình tĩnh lại, đợi cho đến khi phục hồi lại tinh thần Uyển quý phi cũng bước ra khỏi Ức Dương hiên.

      Thương Địch nhìn rượu trong tay, cũng nhanh bước tới Linh Lung cung…

      An Ninh cũng có gọi Thương Địch lại mà là cẩn thận theo sát phía sau, đợi cho đến khi thấy hướng , trong lòng lại có chút lo lắng, đợi cho đến khi Thương Địch bước vào Linh Lung cung, An Ninh ở bên ngoài bồi hồi lát rồi cũng lập tức vào.

      “Nàng vừa đâu vậy?” Thương Địch tìm được An Ninh ở bên trong, muốn ra ngoài tìm, vừa tới cửa liền nhìn thấy An Ninh trở về, trong lòng vui vẻ, lập tức lên đón.

      Bất quá lúc này An Ninh lại nghĩ đến câu mới vừa rồi của Thương Địch, nhận lấy ánh mắt sủng nịch của , mặt An Ninh nhất thời trướng hồng, may mắn là ở trong đêm đen nên nhìn quá ràng, nhưng nhiệt độ mặt này lại chỉ có chính nàng biết được, cúi đầu, ôn nhu mở miệng: “ ra ngoài dạo lát.”

      Cơ hồ là tự nhiên thấy Thương Địch giơ tay qua An Ninh liền đem tay bé để vào trong bàn tay của , hai người muốn đến trước bàn thạch ngồi xuống, tay còn chưa tách ra liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ từ phía sau.

      “Các ngươi làm gì?” ràng là tức giận đến bắt kẻ thông dâm ở giường, hai người cả kinh quay đầu nhìn về phía người tới, kia phải Hải Táp là ai?

      Ánh mắt của Hải Táp khóa chặt hai bàn tay quấn lấy nhau của hai người giống như gặp phải chuyện rất quan trọng… Nắm tay, này còn thể thống gì?

      An Ninh lưu ý đến tầm mắt của Hải Táp, liễm liễm mi, nghĩ đến bây giờ mình trong thân phận là nhị công tử, trong lòng liền giật mình, rút tay ra khỏi bàn tay của Thương Địch, sắc mặt nhất thời có chút xấu hổ, xấu hổ rất nhiều, nhưng sau đó An Ninh cũng rất nhanh trấn định xuống, đơn giản cũng để ý tới câu chất vấn của Hải Táp, đảo mắt chống lại ánh mắt của Thương Địch: “Thần vương điện hạ, bên này mời ngồi.”

      Cung kính có lễ, thái độ khiêm tốn, có chút cảm giác thân mật mới vừa rồi mà giống như là bằng hữu bình thường, Thương Địch là người thông minh, liếc mắt cái liền biết ý tứ của An Ninh, cũng đồng dạng xoay người, làm ra cái thỉnh thủ thế: “Nhị công tử, thỉnh.”

      Hai người đều tự nhiên ngồi xuống ghế, Thương Địch lập tức phân phó cung nữ lấy hai chén rượu, thay hai người đổ rượu, tựa hồ đều để ý tới Hải Táp.

      Lam mâu của Hải Táp híp lại, mang theo vài phần nguy hiểm, tuy rằng hai người giờ phút này có vài phần xa cách, nhưng hình ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau lúc nãy vẫn cứ luôn khắc ghi trong đầu ngừng ra, hôm nay ở đại điện, nhận ra thái độ của Thương Địch này đối với nhị công tử quá bình thường, cho nên, mới theo nhị công tử, mục đích là vì đề phòng Thần vương điện hạ này, nhưng mới vừa rồi bất quá phải thượng y cục chuyến liền khiến cho ta chui chỗ trống.

      ta thế nhưng nắm tay nhị công tử? Hừ, là buồn cười, ngay cả đều chưa có chạm qua lại để cho tên Thần vương này đoạt trước!

      Giờ phút này, Hải Táp nhìn Thương Địch thế nào cũng vừa mắt, hai người lại vẫn đem trở thành người trong suốt, điều đó càng chọc giận Thuyền vương Hải quốc, dù uy phách phương nhưng ở trước mặt nhị công tử cũng mười phần khốn cùng.

      Hít hơi sâu, tạm thời áp chế phẫn nộ trong lòng, phân phó với cung nữ: “Lấy cái chén đến đây!”

      Cung nữ lĩnh mệnh xuống, lập tức đưa lên cái chén, An Ninh cùng Thương Địch xem ở trong mắt, nhưng cũng nhiều, đợi đến khi Hải Táp ngồi ở bên cạnh An Ninh, lúc An Ninh rót rượu cũng có quên rót cho , phải biết rằng, Hải Táp chung quy cũng là Thuyền vương, làm chủ tử của vị Thuyền vương này có mạnh mẽ có mềm dẻo, hơn nữa hôm nay cũng giúp mình việc lớn, khao chút cũng rất đúng.

      Hành động của An Ninh khiến tức giận trong lòng Hải Táp vơi chút, bất quá cũng trừ khử toàn bộ.

      “Trong tay Hải Táp công tử cầm cái gì vậy?” Ngửa đầu uống cạn ngụm rượu, Thương Địch trầm giọng hỏi, nhìn ra Ninh Nhi là hoàn toàn nắm giữ Hải Táp, Hải Táp ở trước mặt Ninh Nhi làm gì còn quyền uy của Thuyền vương? Ninh Nhi tốt đẹp như vậy, Hải Táp thích nàng cũng là điều chính đáng, Hải Táp tất nhiên là đối thủ cạnh tranh cường đại, nhưng với , cũng quá để ý, mấu chốt là thái độ của Ninh Nhi, Ninh Nhi ở trước mặt mình với trước mặt Hải Táp là giống nhau, chính là vì cái giống này, mới có chút tự tin.
      Last edited by a moderator: 20/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102.7 Từ sau khi Hải Táp tiến vào liền vẫn luôn cầm cái túi kia, ngay cả ngồi xuống cũng muốn thả ra, có thể thấy được đối với cái
      Túi này có bao nhiêu là xem trọng, Thương Địch vừa xong, An Ninh uống rượu lại cả kinh, ho khụ khụ mấy cái, nhưng rất nhanh liền bình ổn xuống dưới, ánh mắt chạm tới cái túi kia khiến An Ninh khỏi nhíu nhíu mày.

      Thương Địc tự nhiên là biết ước định của nàng và Hải Táp, Hải Táp này chuyến đến thượng y cục, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ biết trong tay cầm cái gì. Trong lòng thầm kêu rên. Hải Táp này, lúc này chỉ sợ là thể trốn rồi!

      Trong lòng hải táp lại là quan cảnh khác, mi phong nhíu nhíu, lam mâu kia nhìn thoáng qua An Ninh, mâu trung rạng rỡ sinh huy, càng ôm chặt bảo bối trong tay, trong đầu lên bộ dáng Nhị công tử mặc quần áo này, lại bật cười lên, “Hắc…hắc…Đây chính là thứ khó lường!”

      “Nga? Như thế nào khó lường?” Lúc này Thương Địch cũng phát vài phần dị thường, thần sắc An Ninh mất tự nhiên, mà tiếng cười kia của Hải Táp quả là quỷ dị làm cho da đầu người ta run lên, chính là như vậy, Thương Địch mới hỏi câu này, hy vọng có thể mượn cơ hội lôi ra càng nhiều gì đó.

      Nhưng là, Thương Địc khéo, Hải Táp cũng ngu ngốc, lúc này Hải Táp hề lập tức tiếp lời, mãn nhãn phòng bị Thương Địc liếc mắt cái, khẽ hừ tiếng, ràng chính là muốn cho biết.

      Chê cười! Đây là phúc lợi của mình Hải táp , làm sao có thể để cho người khác nhìn? Huống hồ người khác này lại là Thương Địch, nghĩ đến mới vừa rồi Thương Địch nắm tay Nhị công tử, trong lòng Hải Táp liền hốt hoảng, làm sao có thể ra ước định của (HT) và Nhị công tử cho ta (TĐ) biết?

      Thương Địch nhìn thấy hành động của , trong lòng liền hiểu , ba người tiếp tục uống rượu, Hải Táp giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt dao động ở người Thương Địch và Nhị công tử, rốt cuộc mở miệng, “Trong kinh thành đều truyền nhau rằng Thần vương điện hạ cực kỳ thích An Bình hầu phủ Nhị tiểu thư, là sao?”

      Thương Địch cùng An Ninh đều ngờ Hải Táp hỏi như vậy, thần sắc giật mình, khóe miệng An Ninh khỏi rút trừu, nhìn Thương Địch liếc mắt cái, ý cười và nhu tình trong mắt Thương Địch càng phát ra nồng đậm, “Tự nhiên là , bổn vương đối với Ninh nhi là thiệt tình nhật nguyệt nhìn thấy, thiên địa chứng giám!”

      Tay nắm chén rượu của An Ninh run run, nghĩ đến lời mới vừa rồi mình vô tình nghe được ở sau núi giả, giờ lại nghe thổ lộ như thế, tim đập bang bang nhanh biết bao nhiêu lần. An Ninh chỉ cảm thấy mặt như có lứa thiêu, biết là cảm giác say hay vẫn là cái khác, theo bản năng cúi đầu, tựa hồ là che tình trạng lúc này của nàng.

      “Hừ, vậy lúc nãy ngươi nắm tay Nhị công tử là có ý gì? đàng làm nẻo, ngươi sợ tiểu mỹ nhân của ngươi ghen sao?” Hải Táp nhìn thấy mặt An Ninh, tự nhiên mà đem phản ứng của nàng trở thành tức giận, trong lòng thầm oán thầm: Hừ, Thương Địch a Thương Địch, ta đem bộ mặt của ngươi vạch ra trước mặt Nhị công tử, xem ngươi làm sao?

      Trong lòng tràn đầy tự đắc, lập tức nghe thấy Thương Địch trả lời lại: “Nàng ăn dấm chua, huống hồ quan hệ giữa ta và Nhị công tử cũng giống như quan hệ của ta cùng Ninh nhi, Ninh nhi cùng Nhị công tử đều quen biết đối phương.”

      Con ngươi Thương Địch tràn đầy sủng nịch, lại thêm vài phần tựa tiếu phi tiếu (cười như cười), nhìn sắc mặt Hải Táp cáng ngày càng khó coi, mâu quang vi liễm, Hải Táp này là muốn chăm ngòi quan hệ của bọn họ sao? Nhưng lại biết Nhị công tử cùng Ninh nhi chính là cùng người, Ninh nhi cũng chính là Nhị công tử, câu mới vừa rồi của hoàn toàn đều là , hề dối.

      Hải Táp a Hải Táp, giờ phút này cũng thấy sao? Nếu biết Nhị công tử là Ninh nhi phải làm như thế nào?

      Giờ phút này mặt của Hải Táp muốn đen hơn cả bóng đêm ngoài kia, ba cái, ném mạnh ly rượu xuống đất, Thương Địch lại ra lời như vậy, có thể nào giận? Bất quá, cũng là nhìn về phía Nhị công tử cúi đầu xuống, “Chủ tử, người nghe thấy được ! An Bình hầu phủ Nhị tiểu thư kia, nhưng lại cũng đối với ngươi như thế, còn các ngươi đều biết đối phương, thể tha thứ, ngươi cần phải thấy bộ mặt của !”

      An Ninh khẽ nhíu mày, giương mắt chóng lại hai tròng mắt của Thương Địch, tốc độ tim đập càng nhanh, thấy bộ mặt của ? Nàng tựa hồ muốn thấy ! Nàng xem tình cảm của Thương Địch đối mình so với trong tưởng tượng của nàng còn sâu hớn Mà chính nàng tựa hồ cũng….
      Last edited: 22/3/15
      Diệp Diệp, thuyleTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :