1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101.2


      Chính là nàng biết khi vừa ra ngoài liền rơi vào ma trảo của Phi Phiên.

      Hai người cứ như vậy náo loạn, khí trong phòng mới trở nên vui vẻ chút, An Ninh nghe thanh bên ngoài truyện đến khóe miệng giơ lên chút ý cười, đúng là cặp oan gia, Phi Phiên cho dù là nam tử nhưng trước mặt Bích Châu cũng phải hóa nhu hòa, Bích Châu ngày thường nhu thuận chỉ đứng trước mặt Phi Phiên mới hóa cọp mẹ.

      "Thực hâm mộ nương Bích Châu có nam tử như vậy trân trọng." Lục phu nhân than tiếng, tầm mắt hướng ra bên ngoài, Phi Phiên công tử kia hướng Bích Châu đúng là che trở bảo vệ, ngày thường nàng hiếm thấy Phi Phiên công tử, nay vừa thấy biết võ công của vô cùng tốt, mới vừa rồi Bích Châu véo Phi Phiên công tử, nếu phần tồn tại công tử sao lại để nàng ta tùy ý khí dễ? chính là cố ý a!

      An Ninh giật mình, tự mình tiến lên đem chùy thủ trong tay nàng tiếp nhận, vứt trêm mặt đất, sau đó giúp Lục phu nhân đến bên giường nằm xuống, "Ngươi thả lỏng cơ thể, hôm nay cần quay về An Bình hầu phủ, ta tự nhiên giúp ngươi chu toàn."

      "Cám ơn tiểu thư." Lục phu nhân cảm kích hướng An Ninh cười, trong nụ cười đó hàm chứa vài phần chua xót.

      An Ninh xem ở trong mắt, Lục phu nhân tuy rằng giết Lưu nhị công tử, đâm chết Lâm đại thiếu gia nhưng nàng cũng truy cứu, nhớ ngày đó Tuyết nhi tiến vào An Bình hầu phủ lá gan cũng lớn hơn Bích Châu bây giờ là mấy, nhưng hôm nay tay nàng lại dính đầy máu tươi, hết thảy đều là bắt buộc, tất cả đều do Đại phu nhân bức bách a!

      Các nàng có chung kẻ thù, giờ phút này cũng có chút thương cảm cho nhau.

      Ngày hôm nay ở kinh thành diễn ra đại , Lâm đại thiếu gia cùng Lưu nhị thiếu gia chết trong rừng rậm phía thành Tây, sáng sớm thợ săn vào núi săn thú phát ra hai cái xác, xác chết bị tàn phá chịu nổi, giống như bị dã thú cắn qua.

      Tin tức nhanh chóng truyền về Lâm gia đúng lúc Lâm phu nhân dùng điểm tâm.

      “Ngươi cái gì? Con ta ......." Lâm phu nhân nghe được tin tức ầm ầm đứng dậy, nhất thời chú ý hình tượng, chưa xong, ánh mắt lộn xộn cả người liền ngất .

      Người chủ Lâm gia, Lâm Thanh hai mắt nhíu lại, nghĩ tới tin tức vừa rồi, "Người đâu? Thi thể đâu? Có phải hay đúng ?"

      "Lão gia, Nhị vị thiếu gia được đưa về đến đây, còn ngoài cửa, nhưng là.... .... nhưng là.... ......" Gia đinh ấp úng, vừa nghĩ tới thi thể kia, trận trong lòng lại bốc lên, bỗn chữ “nhìn thấy ghê người” cũng thể hình dung cho hết.

      Quả thực vô cùng thê thảm a!

      Gia đinh còn chưa xong, Lâm Thanh liền hướng ngoài cửa đến, mà Lưu phu nhân cũng vội vàng theo sau, lúc này, nàng vẫn tin mới vừa rồi nghe đến là , con trai của nàng sao chết?

      Hai người đến cửa nhìn hai cỗ thi thể bị vải trắng che đậy, Lâm Thanh có xốc vải trắng lên, nhìn miếng ngọc bội lộ ra ngoài là lúc trong lòng lộp bộp thân thể lảo đảo.

      Đó là Tương nhi a! Ở Lâm gia mỗi người đều có miếng ngọc bội như vậy nó biểu cho thân phận của bọn họ, đây là tự tìm người chế tác, sao lại nhận ra? Dù ngọc bội dính đầy vết máu nhưng chỉ liếc cái liền có thể nhận ra.

      "A.... ....... Nhi a!... ...... .... Con của ta.... ........ Ngươi tỉnh tỉnh a, tỉnh lại a.... ...." Bên này Lưu phu nhân xốc lên miếng vải trắng, bên dưới đúng là con trai nàng, nàng nhất thời khóc rống lên, bao nhiêu kì vọng giờ phút này toàn bộ đều là hụt hẫng.

      Lầm này bọn họ tới kinh thành là để tìm Bảo nhi, nhưng Bảo nhi có tìm thấy mà lại.... ..... như thế này làm sao có thể chấp nhận? Nàng trở về Vệ Thành làm sao hướng lão gia công đạo.

      Lục phu nhân hướng vào thi thể phía trước, khóc lóc như đứt từng khúc ruột, rốt cục chịu nổi mà ngất .

      Lâm đại thiếu gia tử, làm cho nhiều người trong kinh thành trầm trồ khen ngợi, Lâm đại thiếu gia làm hại nhiều người con , lại ức hiếp dân chúng, bọn họ sớm mong ngóng ngày này, nghĩ tới ngày này lại đến sớm như vậy.

      Thời điểm Lâm Thanh nhận lại thi thể Lâm đại thiếu gia phát bên dưới khố bị tàm phá, trong lòng khỏi hoài nghi cái chết của còn có tình, chính là cho người thầm điều tra, nhưng lại thủy chung thu được kết quả.

      An Ninh hủy hoại hoàn toàn hai thi thể, đó là cấp cho Lâm gia cái cảnh cáo(chắc là vậy), nàng chính là muốn nhìn, sau khi Lâm lão gia biết con chết có phản ứng như thế nào.

      Nhớ ngày đó trăm mạng người Vân gia....., mạng của Lâm đại thiếu gia này coi như điểm báo vận rủi của Lâm gia mới chỉ bắt đầu.
      Cẩm Tú Các mười lăm ngày sau được người thần bí đưa tới hộp gấm, đại phu nhân còn khóc lóc thê thảm mà thay vào đó là trầm mặc, điều này chứng tỏ nội tâm của nàng bị đả kích, cùng đau khổ càng nhiều, An Ninh nhớ ngày mình gặp đại phu nhân, hai bên tóc chuyển màu hoa râm, cả người tựa hồ già hai mươi tuổi.

      An Ninh xem ở trong mắt, ngày này nàng đến nơi giam giữ An Như Yên, An Như Yên so với đại phu nhân lại càng thêm nghiêm trọng, khi đưa nàng ta vào phòng này cũng còn có chút nở nàng nhưng bây giờ chỉ còn da bọc xương, giống như khô héo vậy.

      Mà Dĩnh Thu, mười đầu ngón tay đều bị cắt bỏ, cánh tay dị thường làm cho người ta sợ hãi, cả người đầy máu tươi nằm mặt đất vẫn nhức nhích, nhưng An Ninh biết Dĩnh Thu vẫn chưa chết, nàng dùng dược đặc chế để nuôi dưỡng vết thương bị thối rữa, miệng vết thương nhìn giống như mới, Dĩnh Thu cùng An Như Yên đều giống nhau cho phép của An Ninh muốn chết cũng dễ dàng.

      An Như Yên nhìn đến An Ninh, trong mắt như trước nồng đậm hận ý, thời khắc này hận ý theo suy yếu của nàng ta mà trở nên vô lực nằm mặt đất, ở trước mặt An Ninh bỗng trở nên bé, như con kiến có thể tùy ý giết chết.

      "Mới có năm ngày, mười ngày, đầu ngón tay của Dĩnh Thu liền bỏ , nên đến phiên tỷ tỷ nga!" An Ninh dịu dàng mở miệng, giọng điệu nhàng như đàm luận thời tiết bình thường, quả nhiên khi nàng dứt lời trong mắt An Như Yên ngoài hận ý còn có chút sợ hãi.

      Mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng chứng kiến cảnh Dĩnh Thu bị kẹp đầu ngón tay, hơn mười ngày, tuy là Dĩnh Thu nhưng nội tâm nàng cũng chịu tra tấn kém, nhất là khi An Ninh xong Dĩnh Thu đến lượt nàng, nàng mỗi ngày đều khổ sở nhìn thời gian trôi qua, nàng biết hôm nay dao găm người Dĩnh Thu nhưng có lẽ ngày mai, cũng là ngày kia, bộ phận nào đó của nàng bị cắt bỏ.

      Nàng thể thừa nhận An Ninh cao minh, tra tấn thế này so với chính thân thể đau đớn càng thêm khổ sở.

      An Ninh vừa lòng nhìn An Như Yên sợ hãi, khóe miệng giơ lên chút ý cười, ở lâu liền xoay người dời khỏi phòng, mới ra khỏi cửa đá, Thương Địch liền tiến lên đón, An Ninh trong lòng vui vẻ, nhìn tới gần, mặc cho bàn tay bao trùm lấy bàn tay bé, hai người nhìn nhau cười, nhiều lời, nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ càng trở nên ràng hơn.

      An Ninh lại lần nữa chùa tế bái mẫu thân, lại đặc biệt nhìn đến Chiêu Dương trưởng công chúa, từ phòng đặt linh vị Chiêu Dương trưởng công chúa ra người quen thuộc, An Ninh ngẩn ra, là nàng, lần trước ở trong chùa cũng gặp phu nhân này.

      "Thât đúng là khéo, nghĩ đến lần này lại gặp nương." Hai người đều nhìn thấy nhau, lúc này vị phu nhân kia liền tiến lên chào hỏi An Ninh.

      An Ninh cũng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, "Lần trước phu nhân mới , lần này phu nhân cũng muốn tế bái sao?"

      Nghĩ đến nơi đặt linh vị kia, An Ninh liễm liễm mi.

      "Uh, tế bái qua, muốn trở về! ta liền trước bước." Sở Sở cũng có ở lâu, chính là chào hỏi An Ninh xong liền rời .

      An Ninh cười gật đầu, nhìn vị phu nhân kia lên chiếc xe ngựa, đợi cho xe ngựa biến mất mới thu hồi ánh mắt, hai người hai lần gặp nhau ở chùa, đều có tìm kiếm thân phận của nhau, đối với vị phu nhân kia là ai trong lòng An Ninh cũng tò mò, vị phu nhân kia dịu dàng mềm mại, cao quý thanh lịch, khí chất đó hồn nhiên thiên thành, hình như xuất thân từ nhà giàu, An Ninh khỏi suy nghĩ nhà giàu nào lại dưỡng ra vị phu nhân như vậy?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101.3:

      hôm An Ninh vừa trở lại An Bình hầu phủ, Vân Cẩm liền cho người truyền tới tin tức Hoàng thượng thiết yến mời nhị công tử tiến cung, trong lòng An Ninh ngẩn ra chút, nàng thực có thể đoán ra mục đích Sùng Chính đế mời nàng tiến cung, nghĩ đến khóe miệng An Ninh liền nhếch lên, ngờ tin tức lại đến nhanh như vậy, Sùng Chính đế nhịn được muốn phân ly canh sao (muốn chia chút lợi tức).

      Hôm sau An Ninh trở về Bát Trân các quả nhiên Hải Táp còn trong phòng nàng, nhìn thấy nàng Hải Táp giống như làn gió xoáy phi tới cạnh người nàng, đến gần, An Ninh mới phát mặt nam nhân này tràn đầy tức giận, đôi lam mâu hừng hực lửa giận.

      "Ngươi.... ..." Hải Táp cắn chặt hàm răng, cái "ngươi" theo hàm răng cắn chặt mà nuốt vào trong, gắt gao nắm chặt tay tựa hồ tở nhẫn tức giận.

      Sắc mặt An Ninh trầm xuống, Hải Táp lần này thực tức giận, đường là Thuyền vương nhưng hai lần bị nàng trêu chọc, An Ninh tuy trấn định nhưng trong lòng khỏi lộp bộp, nghĩ đến thời điểm nắm đấm sắp hạ xuống người nàng lại nghe thấy bịch tiếng, trong đại đường Bát Trân các , đầu sỏ gây nên truyện này phải Hải Táp còn ai nữa.

      An Ninh biết Hải Táp có thể trở thành Thuyền Vương chỉ vì có huyết mạch hoàng thất hải quốc, nam nhân thần bí tồn tại ở Hải quốc hoặc ít hoặc nhiều cùng thân thủ của nhất định có quan hệ, đây có phải là Thuyền Vương chi nộ? Vẫn là nhẫn sau tức giận?

      Trong đại sảnh khách nhân dùng cơm cũng bị tiếng động này thu hút, trong mắt mọi người đều là giật mình, phải biết rằng cái bàn chỉ bị phá mà còn biến thành bột phấn, nếu quyền kia đánhvào vị công tử mảnh mai trước mặt, chẳng khác gì muốn mạng của !

      "Hải Táp!" Vân Cẩm nghe thấy động tĩnh lập tức từ lầu hai phi xuống, trong lòng giận dữ, muốn làm thương tổn Ninh nhi sao? Có Vân Cẩm ở đây, ai muốn thương tổn Ninh nhi phải bước qua xác .

      Chính là, Vâm Cẩm vừa tới gần định chống lại Hải Táp chỉ thấy tức giận mặt Hải Táp bỗng chốc biến mất chỉ còn lại vẻ tươi cười, mọi người còn chưa theo kịp thay đổi của , mở miệng, "Chủ từ, ta chờ người khổ sở!"

      Khi chuyện hai tay đưa ra nhanh chóng đem An Ninh ôm đến trước ngực.

      "Uy, buông ra!" An Ninh phục hồi tinh thần, ý thức được hành động của , sắc mặt nhới thời bạo hồng, phải biết rằng nàng là nữ tử sao có thể cùng nam nhân ôm ấp dưới bao cặp mắt thiên hạ? Huống hồ giờ phút này, nàng thân nam trang, là nhị công tử, trong mắt mọi người nàng chính là nam nhân, Hải Táp như vậy ôm nàng còn ra cái thể thống gì?

      Mọi người nhìn màn này, cả miệng đều thể ngậm, thậm chí còn đánh rơi chén tra, này.... ..... Đây là cái tình huống gì?

      Kia vóc dáng công tử cùng vị tiểu công tử đều vô cùng tuấn mĩ, như vậy ôm nhau ra có chút.... .... đẹp mắt!

      "Buông ra !" An Ninh quát, lực đạo Hải Táp so với An Ninh lớn hơn rất nhiều, nàng như thế nào giãy dụa đều thẻ thoát khỏi cánh tay của , chỉ vậy, giãy dụa còn làm tăng thêm mập mờ giữa hai người.

      " !" Hải Táp nhíu mày, ai kêu hai lần đối Hải Táp như vậy! Lần trước nhị công tử đường quăng ra sau, trở về Bát Trân các, nhị công tử nhăn mày cười, nhất cử nhất động tái trong đầu càng lúc càng nhiều, có mấy đêm trong mộng của nhị công tử biến thành nư tử, bộ dạng xinh đẹp làm thể dời .

      Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng tựa hồ muốn thành ,,,,,,, Hải Táp thích nam nhân.

      Ý nghĩ này tra tấn lâu, thậm chí nhị công tử vì sao muốn hấp dẫn , giờ phút này ôm nhị công tử trong ngực, tim của trở lại bình thường, nam nhân sao? thích chính là nhị công tử nam tử huống hồ.... ......... Cảm nhận được ôm thân thể trong lòng còn thoái mái hơn ôm nữ nhân.

      An Ninh lung túng , trong đầu suy nghĩ biết nên làm thế nào để thoát than, thầm nghĩ là Hải Táp chuyện gì cũng có thể làm a!
      Nghĩ đến cái gì, con ngươi An Ninh căng thẳng, nâng chân lên hung hăng hướng dưới chân Hải Táp thả xuống mạnh, quả nhiên, vài giây tiếp theo liền cảm nhận được thân thể Hải Táp giật mình, biểu tình mặt Hải Táp có chút đau khổ, phải biết rằng cước này An Ninh dùng toàn bộ lực đạo có cảm giác đau mới lạ.

      An Ninh thừa dịp cứng đơ lại dùng lực thoát khỏi lồng ngực , rời khỏi mấy bước dùng vẻ mặt phòng bị nhìn Hải Táp. Hôm nay nàng đến vốn là muốn cùng Hải Táp tiến cung, nàng đoán được mục đích của Sùng Chính đế, mang theo Hải Táp chính là cấp cho Sùng Chính đế cái uy hiếp, nhưng xem ra thể tới gần Hải Táp rồi.

      Nếu mang chừng nàng còn bị cuấn lấy thoát than được, An Ninh hung hăng trừng mắt nhìn cái, lập tức xoay người rời khỏi Bat Trân các.

      Hải Táp vất vả mới tìm được nhị công tử làm sso có thể để cho nhj công tử như vậy rời ? Huống hồ sau khi xác định được tâm ý của chính mình, nhìn nàng ra đến cửa, bất chấp chân đau Hải Táp khập khiễng đuổi theo.

      “Chủ từ……… đợi ta với!” Bộ dạng cực kì quái dị, ai cũng thể tưởng tượng được đường đường là Thuyền Vương nhưng lại mặt dày mày dạn đuổi theo người khác, nếu để cho con dân Hải quốc nhìn thấy nhất định dám tin đây là quân Vương cao cao tại thượng của bọn họ.

      An Ninh vừa lên xe ngựa, Hải Táp tươi cười cũng liền tiến vào, vẻ mặt lấy lòng chủ từ nhưng sắc mặt An Ninh vẫn như trước chút hòa nhã, Hải Táp cũng thèm để ý, ngồi xuống xe ngựa ánh mắt như cũ dời khỏi người An Ninh.

      Ánh mắt kia đúng là kiêng kị gì mà đánh giá nàng, xe ngựa hướng Hoàng cung tiến vào, trong đầu Hải Táp ra hình ảnh mấy ngày nằm mộng gần đây, mặt ý cươi càng đậm, ánh mắt tà mị dị thường chói mắt.

      “Nếu ngươi mặc nữ trang như thế nào?”

      Đột nhiên Hải Táp câu đầu đuôi như vậy làm An Ninh nhíu mày, rung mình, liếc cái, nàng biết giờ phút này trong đầu Hải Táp nghĩ gì đó, nhất định là chuyện thiếu nhi nên “Ngươi còn dám loạn tưởng, ta đem ngươi quăng khỏi xe ngựa.”

      Nếu là người khác quăng câu uy hiêp như vậy khinh bỉ xem thường nhưng lời này theo miệng An Ninh ra, Hải Táp cũng phải giật mình, thu lại suy nghĩ nhị công tử mặc nữ trang.

      Đường đường là bá chủ biển giờ phút này lại rối rắm, nếu đem nhi công tử trở về Hải quốc hai người như thế nào ở chung? Nhị công tử liệu có theo mà làm nữ tử, như vậy tốt nhưng là…….. Mới vừa rồi nhị công tử biểu lộ thái độ dễ thuyết phục.

      Xe ngựa tới cửa Hoàng cung dừng lại, xe ngựa vừa dừng An Ninh vội vàng vén rèm xuống, phải biết rằng ở xe ngựa bị Hải Táp nhìn “thâm tình chân thành” như vậy làm cho da đầu run lên.

      Nàng vừa xuống xe, Hải Táp ở phía sau câu làm nàng dở khóc dở cười.

      “Ngươi muốn mặc nữ trang, vậy về sau ta liền mặc nữ trang !” (*phut* huynh đài hài hước a!)

      An Ninh đột nhiên dừng lại, khóe miệng khỏi run rẩy, Hải Táp này rốt cục suy nghĩ cái gì? Nàng công nhận Hải Táp tuấn mỹ nếu thực mặc nữ trang cũng thua kém nữ tử, nhưng đường đường là Thuyền Vương lại muốn làm nữ tử, để cho con dân biết được người người tự sát mới lạ.

      “Như thế nào?” Hải Táp nhíu mày, khuôn mặt tuấn mĩ cười đến xinh đẹp tà mị, tựa hồ chờ nhị công tử cảm động! Xem tốt, đây chính là nhựơng bộ lớn nhất của .

      Nhưng ai biết, trong lòng tràn ngập chờ mong nhị công tử cảm động, nhị công tử lại nhìn lát rồi buông câu:

      “Đầu óc ngươi có bệnh?” An Ninh lạnh lung mở miệng, quăng cho cái nhìn bình thường, để ý Hải Táp cứng đờ, nàng thẳng hướng bên trong Hoàng cung đến.

      Hải Táp bị chửi rủa coi như bình thường, nháy mắt mặt đầy quỷ quyệt, tựa hồ có tiêu hóa câu kia của nhị công tử.

      Đầu óc có bệnh? cảm động chớ còn Hải Táp đầu óc có bệnh?

      Hải Táp trong lòng lửa giận trùng sinh nhưng nhanh chóng tràn đầy thất bại, đường đường là Thuyền vương muốn nữ nhân như thế nào cũng có. Vì lí gì thích nhị công tử, lấy lòng như thế đổi lại được câu “Đầu óc có bệnh”!

      chưa từng bị đối đãi như vậy? Này cũng chỉ có nhị công tử dám…..

      Phục hồi lại tinh thần, hít sâu hơi, bên cạnh thấy nhị công tử, Hải Táp liền bất chấp tức giận đuổi theo.

      Đầu óc có bệnh sao? Có lẽ lúc đối nhị công tử sinh ra hảo cảm là lúc đầu óc có bệnh ! Ngày đó nhị công tử thắng viên Hải Thần châu, chính mình còn biến thành nô lệ, vậy mà vẫn mặt dày mày dạn mong chờ , thế này đầu óc có bệnh mới lạ.

      Bất quá trong lòng Hải Táp cũng kiên định thêm chút, trả giá nhiều như vậy nhất định phải ôm mỹ nhân về………… ….mỹ nam mới phải (há há)

      An Ninh thực biết ý niệm trong đầu Hải Táp, đợi cho Hải Táp đuổi kịp, mặc cho ở bên tai liên miên cằn nhằn nọ kia cũng để ý tới , hai người cung nhân dẫn đường dẫn đến ngoài điện dừng lại. An Ninh nhìn thoáng qua Hải Táp, liễm liễm mi, “Đợi lát nữa xem ánh mắt ta mà làm việc!”

      Hải Táp dự đoán được nhị công tử vốn để ý đột nhiên ra cái công đạo thông minh, lập tức phản ứng lại, nhíu mày ho , “Nhìn ánh mắt ngươi làm việc ta có thể, bất quá ta được lợi gì?”

      An Ninh cho ánh mắt xem thường, “ Ngươi cầu!”

      Nhị công tử hổ là nhìn trúng, thông minh lại quả quyết, đôi mắt nhìn nhị công tử tuấn mỹ mà dao động, “Mặc nữ trang cho ta thấy lần!”

      Hải Táp vẫn để ý điểm này, lần đó trong Hoàng cung cùng nhị công tử cá cược liền có ý tưởng này, nay thực thích nhị công tử đương nhiên càng them hy vọng nhìn nhị công tử mặc nữ trang, bất quá lần này chỉ muốn nhị công tử mặc nữ trang ở trước mặt chính mình thôi.

      An Ninh nhíu mày, liếc mắt nhìn cái, “Ngươi đừng có được tấc lại đòi thước!”

      “Kia ngượng ngùng, đợi lát nữa sợ rằng nô tài thể phối hợp cùng chủ từ!”. vất vả mới có được cơ hội như vậy Hải Táp sao có thể bỏ qua. Nhị công tử muốn nhìn ánh mắt mà làm việc ắt phải việc đơn giản, nhị công tử ắt phải khuất phục.

      Quả nhiên, An Ninh trầm ngâm lát, hung hăng trừng mắt nhìn , “như ngươi mong muốn!”

      Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, An Ninh khỏi cảm thán, Thần Vương là nô lệ, đúng phải cái gì cũng nắm trong tay được.

      Hải Táp nhất thời vui vẻ ra mặt, “Đợi lát nữa chủ từ nhớ cấp nô tài ánh mắt đó!”

      Rốt cục có thể thấy nhị công tử mặc nữ trang nha! Giờ phút này trong long Hải táp tràn đầy kích động, tựa hồ có chút khẩn cấp, trong đầu sớm nghĩ đến nhị công tử thay nữ trang có bộ dạng mê người như thế nào!!!

      An Ninh để ý tới Hải Táp thẳng bước vào trong điện, trong đại điện, Sùng Chính đế sớm dọn xong yến hội chờ người, nhìn thấy nhị công tử xuất , lập tức cười hớn hở đứng dậy, An Ninh muốn hành lễ lại bị Sùng Chính đế ngăn lại, “Nhị công tử cần đa lễ, gia yến(bữa tiệc gia đình) hôm nay là để chúng ta tụ họp lại thôi, cần lễ nghĩa rườm rà.”
      “Thảo dân tạ Hoàng thượng!” An Ninh có quỳ xuống nhưng vẫn chắp tay, thái độ kì cục của Sùng Chính đế bị An Ninh để trong mắt, hiểu tâm kế, nghe được hai chữ gia yến An Ninh nhíu mày, nếu là gia Yến gọi nàng đến làm gì?

      Cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, An Ninh nhìn qua, nhìn đến chủ nhân ánh mắt, khóe miệng trồi lên ý cười, Thương Địch ở đây!

      “Cái gì thảo dân, thảo dân? chỉ cần ngươi nguyện ý, trẫm tùy thời đều có thể phong ngươi làm Vương gia, thừa kế tước vị, bổng lộc gấp bội, thế nào? Nhị công tử, phải ai cũng có được đãi ngộ như thế này a!” Ban đầu Sùng Chính đế dụ hoặc, trong lòng hi vọng nhị công tử có thể cắn miếng mồi này, chỉ cần nhị công tử nhận phong Vương gia, như vậy chuyện tình đề xuất sau đó cũng nắm chắc vài phần.

      “Thảo dân tạ Hoàng thượng ưu ái, thảo dân xưa nay nhàn hạ, quen trói buộc, lại tài đức, như thế nào làm Vương gia? Việc này về sau xin Hoàng thượng nên nhắc lại, bằng trong lòng thảo dân thực an tâm.” An Ninh là ai, vị trí Vương gia với nàng từ xưa tới nay đều có chút năng lực dụ hoặc, ngược lại càng phiền toái, Sùng Chính đế mang ra cái vương vị cấp cho nàng đều là tính toán trước, nàng làm sao có thể mắc mưu.

      Sắc mặt Sùng Chính đế nhất thời xuất ba vạch hắc tuyết, nghĩ đến cái gì lại rất nhanh hồi phục, như trước thân thiện dị thường, “Đến, nhị công tử mời ngồi, Hải Táp công tử cũng mời ngồi!”

      An Ninh nhìn vị trí kia khỏi cảm thán, vị trí kia so với những chỗ khác bên cạnh Sùng Chính đế, thậm trí so với Thần Vương Thương Địch hay thuyền Vương Hải Táp còn muốn tôn quý hơn vài phần, An Ninh thầm nghĩ trong lòng : Hôm nay Sùng Chính đế muốn đem nàng hoàn toàn tôn sung làm tân thượng a!

      Nếu Sùng Chính đế có như vậy hảo ý, An Ninh cũng có cự tuyệt, nàng biết dù chính mình cự tuyệt cũng kị tuyệt được, Sùng Chính đế chính là Hoàng đế quốc gia a! huống hồ vừa rồi mình làm phật ý lần nếu lại lần nữa làm vui, mọi chuyện sau này thực khó a!

      An Ninh ngồi xuống cái vị trí tôn quý kia, Hải Táp cũng theo vào vị trí, An Ninh nhìn tình huống tại, Thương Địch cùng Hải Táp lần lượt ngồi bên cạnh nàng và Sùng Chính đế, sắp xếp như vậy cũng có thể chấp nhận, Hải Táp tuy là Hải quốc vương nhưng cũng là nô lệ của nàng, vị trí ngồi như vậy có gì bất ngờ.

      “Nhị công tử, hôm nay trẫm vì ngươi chuẩn bị ca múa nhạc, hi vọng nhị công tử thích.” Sùng Chính đế cười , nhưng đáy mắt lại đầy tính toán.

      “Tạ Hoàng thượng!” An Ninh liễm liễm mi, hôm nay nàng muốn nhìn xem Sùng Chính đế như thế nào từ tay nàng lấy xuống chút lợi ích.

      Sùng Chính đế thâm ý liếc mắt nhìn nhị công tử cái, vỗ vỗ tay, lập tức khúc nhạc nổi lên, cùng với nhạc khúc là vài cái bóng dáng thướt tha duyên dáng nối đuôi nhau mà vào, mỗi vũ nữ đều có vài phần tư sắc, mỗi động tác đều tràn ngập dụ hoặc, ánh mắt nhìn An Ninh đều hết sức khiêu khích.

      An Ninh nhất thời hiểu được dụng ý của Sùng Chính đế, mới vừa rồi dùng danh lợi dụ hoặc nàng thành, lúc này đây là sắp dùng mỹ nhân kế a! hảo cái mỹ nhân kế! Bất quá Sùng Chính đế sợ rằng có kết cục thất bại, chính nàng là nữ nhân, mỹ nhân kế với nàng có nửa phần lực sát thương.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101.4:

      Chính là An Ninh nhìn thấy cái gì, tay nắm ly rượu đột nhiên khựng lại, ngay cả rượu cũng sái(rơi) ra ngoài chút, đơn giản bởi vì nữ tử dẫn đầu đoàn múa xốc lên cái khăn che mặt, kia là Minh Nguyệt công chúa.

      Điều này sao có thể làm cho nàng giật mình? Sùng Chính đế dùng mỹ nhân kế thôi nhưng sao lại dùng chính con mình, Minh Nguyệt công chúa là cành vàng lá ngọc như vậy trước mặt mọi người hiến vũ, phải biết nàng ta luôn cho mình là thanh cao, Sùng Chính đế lúc này có thể là dùng chính con mình làm vốn a!

      Xem ra đối với Ngu sơn dung là tình thế băt buộc!

      “Nhị công tử, như thế nào?” Sùng Chính đế bên nhìn bên dò hỏi, vừa rồi chính là lưu ý phản ứng của côngtử, khi Minh Nguyệt xốc lên ấm khăn che mặt, rượu sái ra ngoài nhị công tử cũng phản ứng xem ra hấp dẫn a!

      “Khúc động lòng người, vũ đạo tuyêt đẹp, làm cho người ta vui vẻ thoái mái.” An Ninh mở miệng, tùy ý ca ngợi.

      “Ha ha, tốt tốt! Sùng Chính đế được ca ngợi, tâm tình tốt, càng thêm cảm thấy hi vọng, đợi vũ khúc kết thúc, Sùng Chính đế triệt hạ cho vũ công lui xuống chỉ để lại mình Minh Nguyêt, cao giọng : “Minh Nguyệt a! vị này là nhị công tử mà phụ hoàng hay nhắc với ngươi, còn mau tới kính nhị công tử ly?”

      Minh Nguyệt công chúa xưa nay cao ngạo, nếu phải hôm nay phụ hoàng hạ lệnh nàng có chết cũng đến hiến vũ, huống hồ phụ hoàng còn muốn đem chính mình gả cho Nhị công tử, trước kia nàng có nghe qua phụ hoàng nhắc đến Nhị công tử nhưng có để ý, giờ phút này nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ ngay cả nàng cũng khỏi thất thần.

      Nhị công tử này vô cùng tuấn mỹ, hơn nữa rất hợp ý nàng. Nàng đường đường là công chúa muốn kén phò mã cũng muốn tìm người nàng có thể nắm giữ được, nhị công tử ôn hòa vô lại đối với Minh Nguyệt công chúa là lựa chọn tốt nhất.

      Nghĩ đến lời của phụ hoàng, Nhị công tử kia có mỏ vàng, còn có quan hệ cùng Bát Trân các và Lâm Lang hiên, nhất thời ánh mắt Minh Nguyệt công chúa trở nên tươi vui giống như mèo thấy mỡ đối nhị công tử tăng thêm nhiều phần hảo cảm, nàng thu hồi bộ dạng ương ngạnh ngày thường, hướng nhị công tử bước tới gần, tao nhã rót ly rượu ôn nhu mở miệng, “Minh Nguyệt kính nhị công tử ly.”

      , đối mặt với Minh Nguyệt công chúa như vậy An Ninh có phần thích ứng kịp, trước kia mỗi lần nhìn thấy Minh Nguyệt công chúa nàng ta luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, duy nhất lần ở sinh nhật Thần Vương nàng ta chủ động khiêu khích, An Ninh khóe miệng rút trừu nhưng cũng ngửa đầu ngụm đem ly rượu uống cạn.

      Sùng Chính đế nhìn phản ứng của Minh Nguyệt, khóe miệng ý cười càng đậm, hấp dẫn, hấp dẫn a!

      Sùng Chính đế lão luyện nhìn qua Minh Nguyệt rồi lại nhìn tới Nhị công tử, “Nhị công tử a! thực dám dấu diếm, từ xưa tới giờ trẫm chưa thấy Minh Nguyệt có hảo cảm với nam nhân nào như vậy a! thời điểm trẫm với nàng về Nhị công tử nàng liền hâm mộ Nhị công tử…. haha Nữ đại bất trung lưu a!(con lớn thể lưu lại), trẫm thấy Minh Nguyêt sợ là thể lưu lại lâu a!”

      Ý tứ Sùng Chính đế quá rang, là cố ý muốn gả Minh Nguyệt công chúa cho Nhị công tử, nếu Nhị công tử trở thành phò mã của Đông Tần quốc, tòa mỏ vàng Ngu sơn kia phải thuộc sở hữu của hoàng thất hay sao?

      Còn có cái gì so với quan hệ thông gia có liên hệ ràng buộc hơn đây.

      Ý tứ của Sùng Chính đế cả Hải Táp cùng Thương Đich đều nghe ra, hai người thần sắc khác nhau, Thương Địch như trước uống rượu, mâu trung thấy đáy, khóe miệng tựa như có như chút quỷ dị, bí mật liếc mắt An Ninh cai thấy An Ninh vẫn như trước nghe hiểu ý tứ của Sùng Chính đế, giả ngốc, ý cười khóe miệng Thương Địch càng nồng đậm.

      Ngoài ai biết thân phận nữ tử của nhị công tử, vậy nên căn bản có khả năng trở thành phò mã của Minh Nguyệt công chúa.

      biết An Ninh chính là nhị công tử khuôn mặt Hải Táp đen lại càng đen, Đông Tần Hoàng đế lão nhân này có ý gì đây? Muốn cấp Minh Nguyệt công chúa cho nhị công tử làm thê tử sao?

      Nếu là trước kia quản chuyện này, nhưng là, tại biết tâm ý của mình, lại có như thế nào để cho nhị công tử cưới vợ?
      Nhìn về phía nhị công tử chỉ thấy thản nhiên uống rượu có cự tuyệt Hoàng đế.

      An Ninh như thế nào cự tuyệt? Sùng Chính đế còn hiểu vấn đề, lúc này nàng giả ngu là thích hợp nhất.

      Bất quá Sùng Chính đế để ý là nàng giả ngu, nàng , ám chỉ thành liền lập tức , “Nhị công tử, trẫm đem Minh Nguyệt công chúa gả cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

      được!”

      thể!”
      Sùng Chính đế vừa xong, An Ninh còn chưa trả lời, ngược lại Thương Địch cùng Hải Táp hẹn mà cùng mở miệng cự tuyệt, Sùng Chính đế giật mình, liếc mắt nhìn hai người, mi tâm phút chốc nhíu chặt, “Này…”

      Sùng Chính đế biết Thương Địch cùng nhị công tử là bằng hữu cho nên hôm nay mới cố ý kêu Thương Địch tới hi vọng vào thời điểm mấu chốt có thể giúp mình khuyên nhủ nhị công tử, tại sao lại cùng chính mình cạnh tranh?

      Mà Hải Táp công tử dựa vào cái gì mà quản hôn của nhị công tư?

      Trong thời gian ngắn, khỉ trở nên vô cùng quỷ dị, sắc mặt Minh Nguyệt công chúa cũng trở nên cứng đơ, thầm oán hai nam nhân quản chuyện bao đồng.

      Ngược lai An Ninh nhấp ngụm rượu, mở miệng cười, “Hoàng thượng, người cũng thấy đấy, phải thảo dân muốn, mà là Hải Táp công tử đồng ý a!”

      “Hải Táp công tử….” Sùng Chính đế nhăn mày, Hải Táp công tử đồng ý?

      dám dấu diếm, chủ từ ta đây ở trước mặt nô lệ, thực có chút địa vị.” An Ninh ủy khuất thở dài hơi, Sùng Chính đế có điểm kiêng kị Hải Táp, đem chuyện này đá qua cho Hải Táp thực thể tốt hơn, nàng biết điều đó nên hôm nay có ý đem Hải Táp dẫn tới nơi này.

      Sùng Chính đế mâu quang vi liễm, liếc mắt nhìn Hải Táp có hoài nghi lời nhị công tử, Hải Táp đường đường là Thuyền Vương, nhị công tử tuy là chủ từ, là nô tài nhưng Thuyền Vương sao có thể dễ dàng khuất phục người khác như vậy.

      Hải Táp thông minh, nhị công tử như vậy liền hiểu, lại nhíu nhíu mày , “Ta được chính là được!”

      Khí thế kia, Sùng Chính đế muốn bỏ qua cũng được, đường đường là bá chủ biển được lẽ nào lại muốn thành cái đinh trong mắt.

      “Chuyện này chúng ta để sau rồi a!” Sùng Chính đế thể chịu thua, nếu đắc tội với Thuyền Vương ngay đến cũng chịu nổi, thể mạo hiểm, chuyện nhị công tử, mỏ vàng Ngu sơn nên bàn bạc kĩ lại a!

      được!” Minh Nguyệt công chúa mở miệng kháng nghị, tuy phụ hoàng xem xét lại nhưng nàng có ngốc, Hải Táp công tử là cái gì tại sao muốn cho nhị công tử thú nàng, mà phụ hoàng đối Hải Táp công tử thập phần kiêng kị, nàng vất vả kén trọn mới coi trọng vị phò mã này, như thế nào có thể dễ dàng buông tay?

      An Ninh mâu quang vi liễm, Hải Táp căng thẳng, ngay đến Thương Địch cũng khỏi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Minh Nguyệt công chúa.

      Minh Nguyệt công chúa còn giả vờ ôn nhu như trước nữa, lập tức trở nên cường thế, mở miệng, "Ta muốn nhị công tử làm phò mã, ai cũng ngăn cản được!”

      Lời vừa ra, mấy người có chút giật mình, trong mắt An Ninh đây mới chính là tác phong Minh Nguyệt công chúa, Thương Địch nhíu nhíu mày, “Minh Nguyệt ngươi như thế phải bức hôn sao? Bộ dáng công chúa đâu hết rồi?”

      “Bức hôn như thế nào? Minh Nguyệt hừ lạnh tiếng, ngẩng cao đầu nhìn An Ninh tuyên cáo, “Bản công chúa chính là coi trọng ngươi, ngươi thú cũng phải thú, cưới cũng phải thú!”

      An Ninh khóe miệng giật giật, Minh Nguyệt công chúa cường hãn, cưới cũng phải thú sao? An Ninh liễm liễm mi, “Minh Nguyệt công chúa, thảo dân thực thể thú người a!”

      Nàng chính là lòng, nàng là nữ tử làm sao có thể thú công chúa đây?

      “Ngươi! Ngươi…..” Minh Nguyệt công chúa dự đoán được trực tiếp cự tuyệt mình, tuy rằng cố tình bức hôn nhưng nghe nhị công tử trực tiếp như vậy nàng vẫn chịu ít đả kích, nàng chính là công chúa đó! Ai cũng muốn lấy lòng nàng! Nhị công tử này lại…. Nhưng chính như vậy càng làm cho Minh Nguyệt công chúa hạ quyết tâm muốn nhị công tử làm phò mã của nàng, hừ lạnh tiếng, “ Chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, ta tin có ai dám kháng chỉ!”

      Kháng chỉ chính là tội lớn phải chu di cửu tộc, nàng tin nhị công tử chống lại thánh chỉ cũng muốn thú nàng, tuy nhị công tử cam tâm tình nguyện nhưng nàng là công chúa, ắt có biện pháp làm cho phải cam tâm làm phò mã chính mình.
      Thương Địch khẽ rung mình, ràng có chút tức giận, “Minh Nguyệt, ngươi chớ có làm càn!”

      Minh Nguyệt công chúa quả nhiên là bị làm hư, như vậy mà vẫn cường thế, ương ngạnh, nếu Hoàng thượng hạ chỉ, tình liền dễ dàng.

      “Phụ hoàng…… người nên vì Minh Nguyệt mà làm chủ a! Minh Nguyệt muốn nhị công tử làm phò mã a!”

      Thương Địch quát lớn Minh Nguyệt công chúa sợ là gạt người, nàng luôn sợ Thần Vương biểu ca, lần trước bị Thần Vương biểu ca đuổi ra khỏi Vương phủ vì vậy nàng cam lòng, tại sao cho vị biểu muội công chúa này chút mặt mũi.

      Nhưng giờ phút này Minh Nguyệt biết nàng quấn quýt bám lấy phụ hoàng là lựa chọn sáng suốt, chỉ cần phụ hoàng ủng hộ mình nàng còn sợ cái gì?

      Sùng Chính đế khó sử, nhíu mày , “Này….. này!”

      An Ninh nhíu nhíu mày, đáy mắt có chút biến hóa chợt lóe lên, “Thú công chúa cũng phải thể, bất quá……!”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102.1: Thương Địch thổ lộ tình cảm

      edit+beta: Pemichio


      An Ninh đến đây liền dừng lại khiến người nghe ai cũng có thần sắc khác nhau,con ngươi lão luyện của Sùng Chính đế vi liễm, thầm nghĩ trong lòng, chớ phải là có hi vọng chứ?


      Mà mi tâm của Thương Địch và Hải Táp càng nhăn chặt, con ngươi thâm thúy của Thương Địch khóa chặt gương mặt của An Ninh, Ninh Nhi muốn làm gì? Nàng làm sao có thể cưới công chúa?


      Tay Hải Táp sớm nắm chặt thành quyền, nhị công tử này muốn kết hôn với công chúa Minh Nguyệt bỏ kia sao? Vậy bản thân phải làm sao bây giờ? Con ngươi trở nên căng thẳng, trong lòng hừ lạnh, muốn kết hôn với Minh Nguyệt công chúa, có cửa đâu!


      "Bất quá cái gì?" Minh Nguyệt công chúa thấy nhị công tử mở lời, trong lòng thực vui vẻ, vội vàng mở miệng hỏi, bất quá hành đông này của nàng ta sớm còn chút rụt rè nào.


      Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nhìn Minh Nguyệt công chúa, "Bất quá, mới vừa rồi công chúa cũng nghe thấy có người đồng ý,nên chỉ mong làm phiền Minh Nguyệt công chúa thuyết phục Hải Táp công tử ."


      "Bản công chúa dựa vào cái gì phải thuyết phục ?" Minh Nguyệt công chúa hừ tiếng, người nàng phải gả là nhị công tử, cũng phải cái tên Hải Táp công tử bỏ này, Hải Táp công tử ràng chính là muốn ngăn trở(ngăn cản+ cản trở) nàng nàng làm sao có thể thuyết phục được ? Nhị công tử này ràng chính là cố ý đưa cho nàng chướng ngại lớn.


      An Ninh tự nhiên là cố ý , cố ý đem tình vứt cho Hải Táp, thái độ mới vừa rồi của Hải Táp nàng tự nhiên cũng thấy được, muốn mình cưới Minh Nguyệt công chúa , trong số những người có mặt ở đây cũng chỉ có mình Hải Táp mới có khả năng chấn nhiếp Sùng Chính đế !


      "Hoàng thượng, ngài có phải nên cho Minh Nguyệt công chúa biết , dựa vào cái gì ?" An Ninh cười đến cực kỳ vô hại,đem này củ khoai lang phỏng tay này quăng cho Hải Táp giải quyết, nghĩ đến ước định mới vừa rồi của hai người,nếu bây giờ cho ít chuyện khó giải quyết làm sao khiến nàng hả dạ?


      Sùng Chính đế bị điểm danh, mới vừa rồi trong lòng còn mang chút hy vọng,nhưng giờ phút này hy vọng kia lại càng ngày càng xa vời, nét mặt già nua hé ra càng thêm khó xử, ông đương nhiên là đứng về phía công chúa Minh Nguyệt , nhưng đối thủ này ông cũng dám dây vào nha!


      "Phụ hoàng, ngươi mau , chuyện Minh Nguyệt lập gia đình có liên quan gì tới nha?" Minh Nguyệt công chúa thuận theo .


      "Này..." Chuyện này ra cũng liên quan gì tới ta, nhưng mà đứng phương diện khác mà đường đường là Thuyền vương nếu muốn xen vào chuyện của người khác ai dám có dị nghị gì?


      "Hừ!" Hải Táp hừ lạnh tiếng, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, "Ngươi lập gia đình tự nhiên là liên quan đến bản công tử, nhưng nếu người ngươi gả là nhị công tử,vậy chắc chắn cũng liên quan tới ta ."


      "Ngươi... Dựa vào cái gì như vậy?" Tính tình ương ngạnh của Minh Nguyệt công chúa nổi lên, nàng biết thân phận của Hải Táp,nhưng nếu biết được e rằng vẫn nhắm mắt lao vào cây đinh cứng rắn này.


      "Dựa vào cái gì?" Ánh mắt Hải Táp vi liễm, bên trong lam mâu tia sáng u, giống như biển cả rộng lớn vô ngần, có giới hạn, bước ra khỏi chỗ ngồi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị làm cho da đầu người ta run lên.


      Nhìn kia Hải Táp công tử đến gần, Minh Nguyệt công chúa khỏi nuốt xuống ngụm nước miếng, rồi nhích lại gần Sùng Chính đế vài phần, "Ngươi nếu dám làm càn, ta kêu phụ hoàng lập tức đem ngươi chém."


      "Hồ nháo!" Sùng Chính đế lớn tiếng quát nhưng đối tượng là Minh Nguyệt công chúa vẫn còn hiểu tình huống bây giờ, muốn chém đầu Hải Táp? Ông dù có trăm lá gan cũng dám chém đầu Hải Táp a, Minh Nguyệt này là muốn đem phiền toái đến cho ông sao? tại,ông rất hối hận khi nước cờ này, đem Minh Nguyệt gọi tới trợ hứng, những kế sách thành công mà còn tạo nên cục diện thể thu thập được , nếu chọc giận Hải Táp công tử phải làm gì cho tốt đây a?


      Ngàn tính vạn tính, thậm chí gọi Thương Địch tới làm thuyết khách, nhưng lại có tính đến nhị công tử này thế nhưng lại cũng đem Hải Táp vào cung.


      "Phụ hoàng!" Minh Nguyệt công chúa hiển nhiên ngờ phụ hoàng lại trách cứ nàng, trưng ra vẻ mặt nghi hoặc cùng bất khả tư nghị.


      "Ta tại liền cho ngươi biết ta dựa vào đâu!" Nụ cười quỷ dị kia lan tràn đến tận trong con mắt xanh kia, dị thường quỷ dị chói mắt, cúi đầu nhìn Minh Nguyệt trước mặt, thanh kia lại đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe thấy.


      Tất cả mọi người nhìn về phía Hải Táp, chỉ thấy tầm mắt chậm rãi chuyển dời đến người nhị công tử,ánh mắt mị hoặc kia làm cho trong lòng An Ninh lộp bộp chút, có dự cảm bất hảo, cùng lúc đó, bàn tay nắm ly rượu của Thương Địchcàng thêm buộc chặt, ánh mắt nóng bỏng của Hải Táp nhìn Ninh Nhi kia, cũng rất quen thuộc bất quá ý thức được cái gì, Thương Địch bỏ lại ly trà, thân hình chợt lóe...


      Hải Táp đem ánh mắt tập trung đến người nhị công tử nên cũng rất nhanh bước về phía nàng, chỉ thấy hai bóng dáng, bóng đen bao lấy, như gió xoáy quét về phía An Ninh vẫn ngồi phía .


      chậm, nhưng cơ hồ là trong nháy mắt, hai người liền đồng thời hoàn thành động tác, nguyên bản Hải Táp muốn đến gần nhị công tử nhưng vị Thần vương Thương Địch kia lại chắn trước mặt khiến lòng xuất tia tức giận, "Ngươi chắn trước mặt ta làm gì? Tránh ra!"


      Nhưng Thương Địchvẫn che chở chặt chẽ cho An Ninh, khóe miệng gợi lên tia khinh thường, giống như đem Hải Táp để vào trong mắt.


      Ánh mắt hai người đối diện nhau, khiến xung quanh bắt đầu có mùi khói thuốc súng, sâu sắc như An Ninh, lão luyện như Sùng Chính đế, đều cảm thấy có điều gì đó quỷ dị xảy ra, ngay cả Minh Nguyệt công chúa giờ phút này cũng phát hai người họ có địch ý tầm thường, đây là cái tình huống gì ?


      Khóe miệng An Ninh rút trừu, sau đó liền nghe được giọng trầm thấp của Thương Địch vang lên, "Nhớ kỹ thân phận của ngươi!"


      Nghiêm trang cảnh cáo, mang theo vài phần sắc bén, Hải Táp là người hầu của Ninh Nhi, điểm này sứ giả của tứ quốc đều có thể làm chứng, ai cũng thể thay đổi được.
      Cũng giống như việc Thương Địch đem Hải Táp để vào mắt, Hải Táp cũng có đem lời cảnh cáo của Thương Địch để ở trong lòng, Hải Táp nhíu mày, hừ tiếng, "Thân phận của ta?Thân phận của ta làm gì đến phiên ngươi nhắc nhở? Ngươi lấy thân phận gì để chống lại ta?"
      Thương Địch nhíu mày, ánh mắt bắn ra tia nguy hiểm, nhưng thần sắc của Hải Táp vẫn tự nhiên như trước, ", là người của Hải Táp ta! Là Hải Táp ... Nam nhân!"(là nam nhân của HT, nhưng chỗ này ta thấy cứ để nguyên mang tính chất nhấn mạnh hơn)
      Sue ú, Andrena, Diệp Diệp2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102.2


      cố ý cường điệu hai chữ cuối cùng, vừa dứt lời chỉ những người có mặt ở đây mà ngay cả những cung nhân hầu hạ ở bên đều trừng lớn mắt nhìn về phía nam tử vừa xuất khẩu kinh người kia


      Nam nhân? Từ này nên lý giải như thế nào?Mới vừa rồi phải bọn họ nghe nhầm chứ? Hải Táp công tử cùng nhị công tử...


      Ý niệm này vừa xuất trong đầu mọi người đều khiến họ hóa đá , lông mày của Thương Địch nhíu lại càng chặt, Minh Nguyệt công chúa sớm khiếp sợ đến rối tinh rối mù, con mắt lợi hại của Sùng Chính đế híp lại giống như suy tư cái gì,ánh mắt kia dừng ở người nhị công tử càng phát ra cao thâm.


      "Chớ có bậy." Thương Địch hừ lạnh, Ninh Nhi là nam nhân? Hay là Hải Táp là nam nhân? Đây là chuyện cười lớn nhất mà từng nghe thấy,Hải Táp này chính mình tự biết lấy bản thân giờ còn ở đây hưu vượn ,quả nhiên là đáng buồn cười!


      " bậy? Bản công tử chưa bao giờ biết bậy cái gì." Lam mâu Hải Táp vi liễm, nếu bây giờ cũng ra mọi chuyện vậy cũng tiếp tục kiêng dè nữa, thích nhị công tử như thế nào? là thoải mái thích, cần gì phải cất giấu diếm ? Vòng quá Thương Địch, nhìn An Ninh, lúc này An Ninh khẽ cau mày, sắc mặt bình tĩnh, giống như suy tư về cái gì, nhưng lại làm cho người ta nhìn ra cảm xúc của nàng.


      "Chủ tử, Hải Táp thích ngươi, còn ngươi sao?" Hải Táp thẳng, cũng lăn tăn cái gì, ánh mắt khóa chặt đối phương, hôm nay muốn đối phương cho chính mình đáp án.


      Nếu ta cũng có ý, như vậy chút do dự lập tức đưa nhị côn tử về Hải quốc, dù ở bất cứ nơi đâu chỉ cần ta muốn đều có thể thỏa mãn, thậm chí tiếc bất cứ thư gì để sủng ái !


      "A?" An Ninh giống như vừa phục hồi tinh thần lại, nháy mắt mấy cái, "Ngươi cái gì? Ta làm sao?"


      Hải Táp nhíu mày, lặp lại, "Ta thích ngươi, còn ngươi sao?"


      Tất cả mọi người nhìn về phía nhị công tử tuấn mỹ kia, nhưng An Ninh lại cười , thực tế, nàng cũng có dự đoán được mọi chuyện diễn ra như thế này, Hải Táp thích nàng? Là thân phận nhị công tử của nàng sao? Nàng vẫn nghĩ Hải Táp đối với nhị công tử như vậy chính là muốn trả thù, cho dù là hành động mới vừa rồi ở Bát Trân Các, hay là

      lời đầu đuôi ở xe ngựa, nàng cũng chỉ nghĩ là Hải Táp muốn trêu ghẹo nàng thôi, nên cũng dự đoán được Thuyền vương lại có thứ đam mê này!

      Thuyền vương thích nam nhân? Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu nàng, nếu thích là nam nhân, như vậy nàng có thể cái gì? hỏi ý của nàng? Nàng làm sao có thể trả lời? cho biết, ta phải là nam nhân, mà là nữ tử hàng giá , cho nên, thể thỏa mãn hứng thú của ngươi?

      Buồn cười! Đây là cái trường hợp gì? An Ninh tự nhiên là phun ra bí mật này của bản thân, cho nên, việc nàng có thể làm chính là lời nào, có đôi khi, tác dụng của trầm mặc so với trong tưởng tượng còn tốt hơn.

      Bất quá, trầm mặc lúc này của nàng càng khiến khí trở nên quỷ dị. An Ninh liễm mi, thần sắc có chút dao động, càng khiến người ta nhìn thấu nàng, ngay cả Thương Địch cũng nhìn thấu, Ninh nhi rốt cuộc nghĩ như thế nào?

      Hải Táp thích nhị công tử. nhưng trong mắt , người ta thích chính là An Ninh, như vậy làm sao có thể để ý?

      Hải Táp là Thuyền vương, nắm trong tay toàn bộ các quốc gia biển, với thân phận cùng diện mạo của Hải Táp đều là lợi thế hấp dẫn nữ tử thể nghi ngờ.

      Nhưng An Ninh lại lời nào lâu, mặc cho mọi người dùng ánh mắt ướm hỏi nàng, nàng đều khép chặt miệng, câu.

      “Ngươi thích nam nhân sao?” Minh Nguyệt công chúa vừa mới hoàn hồn lại sau phen khiếp sợ, đến bên cạnh An Ninh chất vấn, trong đôi mắt hàm chứa tức giận.

      An Ninh nhíu nhíu mày, điểm này là chắc chắn rồi. Nàng là nữ tử đương nhiên là thích nam tử, cho nên An Ninh liền gật gật đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười tự tiếu phi tiếu kì lạ. Quả nhiên, khi Minh Nguyệt công chúa nhận được khẳng định của nàng, cả người trong nháy mắt nổi giận, run run chỉ tay vào mặt An Ninh, “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi như thế nào có thể?”

      Nàng vất vả mới coi trọng tên nhị công tử này, nhưng cái tên nhị công tử này lại thích nữ nhân, mặt mũi Minh Nguyệt công chúa nàng biết để đâu?

      “Phụ hoàng, bọn họ khi dễ Minh Nguyệt, xin ngài làm chủ thay Minh Nguyệt a, nhất định phải nghiêm trị bọn họ!” Tính tình của Minh Nguyệt công chúa xưa nay ương ngạnh, hôm nay tên nhị công tử này cùng Hải Táp ở trước mặt biết bao nhiêu người ngang nhiên đánh mặt nàng bạt tai, nàng làm sao có thể buông tha? Mới vừa rồi nàng còn hy vọng nhị công tử làm phò mã của nàng nên mới lấy lễ đối đãi, nhưng giờ phút này, phò mã muốn vô vọng, nàng còn cố kỵ cái gì nữa chứ?

      “Nghiêm trị cái gì mà nghiêm trị? Còn mau trở về cho trẫm!” Sùng Chính đế phẫn nộ quát, trong lòng cũng tức giận, nếu vị nhị công tử kia thích nam tử như vậy, mỹ nhân kế hôm nay của ông còn có tác dụng gì? Hơn nữa, Thuyền vương lại có ý với nhị công tử, như vậy, ông làm sao dám chọc giận Thuyền vương?

      Trong lòng thầm thở dài, chiêu này xem ra ông tính sai hoàn toàn, nghĩ tới mục đích hôm nay, trong lòng Sùng Chính đế khỏi bất an, xuất sư bất lợi a, như thế về sau làm sao có thể thành công đây?

      Minh Nguyệt công chúa dự đoán được phụ hoàng chẳng những thay nàng xả giận mà còn la mắng nàng, lửa giận trong lòng nhất thời bùng lên, nhưng nàng biết tính tình của phụ hoàng, nếu nàng lại tiếp tục làm càn phụ hoàng chắc chắn trách phạt người nàng.

      Hung hăng trừng mắt nhìn nhị công tử cái, Minh Nguyệt công chúa vạn phần cam lòng, chà chà chân, lòng tràn đầy tức giận, chạy ra đại điện.

      Tình huống này làm cho An Ninh thập phần vừa lòng, mới vừa rồi, nàng sỡ dĩ làm cho Minh Nguyệt công chúa hiểu lầm, chính là mượn cơ hội này đoạn tuyệt tâm tư muốn nàng trở thành phò mã, tại xem ra, Minh Nguyệt công chúa chắc quấn quýt lấy nàng, muốn nàng làm phò mã.

      Mà Sùng Chính đế cũng lại dùng mỹ nhân kế đến dụ hoặc nàng, với hiệu quả này, nàng làm sao lại hài lòng đây?

      Trong đại điện, thiếu Minh Nguyệt công chúa, bên Sùng Chính đế cũng tính toán nên làm như thế nào để nhị công tử này đem phần Ngu sơn nhả ra ít, khí ở bên khác cũng trở lại bình thường, coi như để ý tới trò khôi hài lúc nãy, bất quá bên dưới hòa thuận vui vẻ lại là những suy tính khác nhau.

      Mới vừa rồi nhị công tử tỏ thái độ với , điều này làm cho trong lòng Hải Táp cực kì buồn bực, nhưng lại bởi vì nhị công tử thừa nhận thích thích nam nhân nên trong lòng lại có thêm tia mừng thầm, vì thế, trong lòng trở nên rối rắm mâu thuẫn. Hải Táp trở về ngồi lại vị trí cũ, vùi đầu vào uống rượu giải sầu.
      Last edited: 14/3/15
      Sue ú, thuyle, Andrena2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :