1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bên ngoài An Bình hầu phủ, đội ngũ đón dâu dài đứng ở cửa, đứng dài đến chỗ góc đường, Ly vương Triệu Cảnh Trạch thân cao lớn mặc hỷ phục, thần thái sáng láng, nhạc dạo, nghĩ đến hôm nay kết hôn cùng An Ninh trong lòng liền kích động thôi, đêm nay có thể có được nàng sao?

      Từ ngày ấy ở An Bình hầu phủ gặp qua lần, thời gian sau có gặp qua nàng, là nhung nhớ, hình ảnh An Ninh nheo mắt cười ngừng lên trong đầu , phát , chính mình đối nàng tựa hồ chỉ là động tâm.

      An Ninh là nghĩa nữ của Hoàng hậu, lại tác động đến tâm Nam Cung Thiên Duệ cùng Thương Địch, tác dụng của nàng tự nhiên thể khinh thường, nhưng cũng đừng quên, danh hiệu đệ nhất tài nữ là An Như Yên lợi dụng An Ninh mà có, như vậy An Ninh mới là xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài, An Ninh có thể là là tài mạo song toàn, vô luận là cái gì đều có thể làm cho nam nhân mê muội, đối mặt với nữ tử như vậy nào có thể thích đây?

      Nàng trở thành nữ nhân của a!

      Ý niệm này ngừng quanh quẩn ở trong đầu Triệu Cảnh Trạch, cả người cũng như tinh thần càng thêm hưng phấn.

      "Tân nương xuất môn!" Bà mai tiếng hô to, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cửa phủ, chỉ thấy tân nương được thị nữ cõng ra, mọi người kinh ngạc, có người cười ra tiếng.

      Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch trầm trầm, vội hỏi, "Đây là chuyện gì?"

      "Hiền tế, chớ hoảng sợ! Như vậy tân nương mệt a!" An Bình hầu gia lập tức mở miệng , ngôn ngữ bên trong mang theo vài phần ý có điều chỉ ái muội, người sáng suốt vừa thấy liền hiểu được, Triệu Cảnh Trạch cũng khôi phục tươi cười, vừa lòng gật đầu, quả thể mệt, đây chính là vì đêm xuân tối nay động phòng mà suy nghĩ!

      Triệu Cảnh Trạch có nghi ngờ.

      Đội ngũ đón dâu xuất phát, hướng tới Ly vương phủ, dọc theo đường , kèn, pháo đan vào cùng chỗ, hai bên ngã tư đường chật ních dân chúng xem náo nhiệt, đàm luận Ly vương điện hạ tân thú vương phi.

      "An Bình hầu phủ tiểu thư, hẳn là nhị tiểu thư An Ninh !"

      "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ là đại tiểu thư kia? Ly vương tốt xấu cũng là hoàng tử vương gia, kia đại tiểu thư đó cấp bổn đại gia xách giày cũng xứng, nào có tư cách gả đến hoàng thất làm phi?"

      "Đúng là, đúng là, ta nếu là Ly vương, cũng biết nên thú ai, nên thú a, kia đại tiểu thư nghe là phế nhân, thú trở về còn phải làm cái bài trí, liền ngay cả động phòng hoa chúc sợ đều làm được."

      Thanh đàm luận náo nhiệt bao phủ cả bầu khí, đội ngũ đón dâu cố ý ở trong thành vòng, cơ hồ muốn qua từng con phố, điều này tự nhiên là Triệu Cảnh Trạch an bài vì mục đích của muốn cho số người biết, hôm nay là ngày mừng của Triệu Cảnh Trạch , bọn họ chiếm được gì đó, nay lai nằm trong tay .

      Đến bên ngoài Thần Vương phủ, Triệu Cảnh Trạch nhìn đến khí phái phủ đệ, trong lòng sinh ra tia ghen tị, nhưng rất nhanh ghen tị liền bị đắc ý thay thế, hạ lệnh đội đưa dâu lập tức ngừng lại, Triệu Cảnh Trạch đối với thị vệ Thần vương phủ phân phó ,

      "Mau chút gọi Vương gia nhà ngươi ra."

      Vừa mới xong, thanh Thương Địch liền vang lên, "Là ai vội vàng như vậy muốn tìm bổn vương?"

      Thanh của Triệu Cảnh Trạch, Thương Địch tự nhiên là nghe được mà ra , vừa vặn xuất môn, lại nghĩ rằng Triệu Cảnh Trạch cố ý chiếu cố Thần vương phủ của , đứng ở cửa Thần vương phủ Thương Địch ra, theo phía sau là Tô Cầm cùng thân áo trắng xám tiểu công tử, Thương Địch nhìn thoáng qua phía tuấn mã Triệu Cảnh Trạch đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch.

      "Nguyên lai là Ly vương điện hạ, hôm nay Ly vương điện hạ đại hôn, biết có thể gặp tân nương ?"

      Nhắc tới tân nương, mặt Triệu Cảnh Trạch đắc ý sắc càng đậm, nhìn thoáng qua phía sau kiệu hoa, cao giọng mở miệng, Đương nhiên là nghênh đón, biểu ca, ngươi là biểu ca của bổn vương, cho nên bổn vương cố ý đứng ở cửa Thần vương phủ, chính là hy vọng có thể được tiếng chúc phúc, biểu ca."

      Triệu Cảnh Trạch với thân phận tân nương vẫn giữ bí mật, vì giấu giếm Thương Địch.
      Đợi cho gạo nấu thành cơm kia khắc, lại làm cho Thương Địch biết, tin tưởng, Thương Địch chắc chắn thống khổ vạn phần, theo đuổi nữ tử, thành chính mình nữ nhân, đả kích này, có thể giúp nguôi ngoai phần nào ngày ấy Thương Địch ở trong hoàng cung đối nhục nhã.

      "Nguyên lai là như vậy, Ly vương biểu đệ đại hôn, ta này làm biểu ca tự nhiên là muốn chúc phúc, biểu ca liền ở trong này chúc Ly vương điện hạ cùng Ly vương phi vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, cầm sắt cùng minh." Thương Địch chút nào keo kiệt chúc phúc, nếu Triệu Cảnh Trạch muốn chúc phúc, cho đó là, nghĩ đến Nhị công tử đứng bên cạnh mình chính là An Ninh, Thương Địch cười đến lại ý vị thâm trường.

      Ninh Nhi đem mọi tình cho , đương nhiên biết Triệu Cảnh Trạch nghĩ đến người thú là Ninh Nhi, nhìn thấy mặt thần thái bay lên, khóe miệng gợi lên chút biến hoá kỳ lạ, lúc này đây, Triệu Cảnh Trạch sợ là muốn thông minh bị thông minh lầm !

      biết khi phát thú sai người, là như thế nào phấn khích biểu tình, lại có hành động như thế nào?!

      Nghĩ đến này, Thương Địch liễm liễm mi, "Biểu đệ, cùng biểu ca uống ly rượu mừng như thế nào?"

      Như vậy hảo diễn, nghĩ bỏ qua, như vậy bên cạnh An Ninh sợ cũng nghĩ bỏ qua !

      Bên cạnh quả nhiên trong lòng An Ninh vui vẻ, nàng biết, hôm nay An Ninh là thể xuất nên nàng làm nhị công tử, mục đích chính là muốn trà trộn vào Ly vương phủ, chính mắt thấy trò hay diễn ra! tại thỉnh cầu này của Thương Địch, thể nghi ngờ chính là hợp ý của nàng, quang minh chính đại tiêu sái tiến Ly vương phủ xem kịch vui, còn có chuyện gì so với chuyện này vui sướng hơn?

      Triệu Cảnh Trạch đương nhiên chối từ, "Ha ha... Đương nhiên có thể, Thần vương biểu ca, chỉ cần ngươi nguyện ý uống, uống bao nhiêu cũng có vấn đề gì."

      "Như thế liền tạ biểu đệ." Thương Địch ý cười càng đậm, nhìn nhìn người bên cạnh, " ngại bổn vương mang bằng hữu cùng?"

      "Ly vương phủ ta lại thiếu điểm ấy rượu, đừng là hai cái bằng hữu, nếu mang theo hạ nhân trong phủ ngươi, cũng thành vấn đề ."

      Triệu Cảnh Trạch sảng khoái trả lời, liếc mắt nhìn hai người kia cái, nguyên lai là Tô Cầm cùng kia nhị công tử, trong lòng hừ lạnh, như thế rất tốt, liền làm cho hai người kia chứng kiến Thần vương điện hạ thất bại!

      Triệu Cảnh Trạch trong lòng tính toán đợi lát nữa kế hoạch, đầu tiên phải làm chính là đem gạo nấu thành cơm, lại mang tân nương tử ra kính rượu, tại thời điểm kia, Thương Địch thấy được tân nương của là An Ninh, nhất định thập phần…!

      liền có thể đường đường cấp Thương Địch mời rượu, xem như chính mình tìm Thương Địch trong tân hôn đại lễ !

      Nhất tưởng đến vậy, Triệu Cảnh Trạch còn có chút khẩn cấp, cao giọng phân phó đội đón dâu phía sau, "Lập tức quay về Ly phủ!"

      Triệu Cảnh Trạch như tướng quân ca khải hoàn quay về, An Ninh cùng Thương Địch đều đem thần sắc của để trong mắt, khóe miệng cười càng phát ra bí hiểm.
      "Thần vương điện hạ, hôm nay ly rượu mừng này, định là thập phần mỹ vị, ta là khẩn cấp tưởng sớm nếm thử đâu!" An Ninh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, Triệu Cảnh Trạch a Triệu Cảnh Trạch, nhìn ngươi phát tướng mạo tân nương tử, còn có hay đắc ý như vậy!

      Đối cẩu nam nữ này, phải kiếp trước liên hợp phản bội nàng, còn giường của nàng động phòng hoa chúc sao? Tối nay, xem bọn như thế nào động phòng hoa chúc!
      Diệp Diệp, fujjkolion3012 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97.1: đêm tân hôn bị chồng ruồng bỏ

      Phủ Ly vương

      Trong hoàng cung ngoại trừ mẹ đẻ của Ly vương điện hạ là Lệ Phi đến Vương phủ, Sùng Chính đế cũng có xuất , chú rể, tân nương bái đường, bất quá phương thức bái đường có chút quái dị, tân khách cùng với chú rể tuy rằng nghi hoặc, khí náo nhiệt giảm xuống, nhưng lại gì.

      Chỉ cần Triệu Cảnh Trạch , người khác cũng chỉ có thể nhìn.

      Tân nương được đưa vào tân phòng, chân trước , chú rể Triệu Cảnh Trạch liền khẩn cấp muốn theo sau, nghĩ cho dù bái đường, An Ninh là Vương phi của nhưng nếu chân chính giữ lấy thân thể, chuyện xấu vẫn có thể xảy ra.

      thể để cho chuyện đó xảy ra. Nhất là khi nhìn thấy Thương Địch ở trong bữa tiệc, mặt còn lộ ý cười, Triệu Cảnh Trạch càng thêm kiên định nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, như vậy lát nữa ở trước mặt Thương Địch có thể hảo hảo khoe ra, bước chân Triệu Cảnh Trạch càng nhanh hơn.


      "Chú rể vội đâu vậy? Còn chưa bồi mọi người uống rượu đâu! Như vậy là được nha!” Tô Cầm cười xấu xa, tay chân nhanh nhẹn chặn đường của Triệu Cảnh Trạch, làm như vậy bởi An Ninh trước, muốn nhanh như vậy để ta vào động phòng, như vậy có thú vị, An Ninh muốn có chút trở ngại.

      Thanh của Tô Cầm đủ cho tân khách ở đây nghe được, lực chú ý tự nhiên bị kéo lại, sắc mặt Triệu Cảnh Trach tự nhiên trầm xuống, Tô Cầm cũng thèm để ý, cũng có cố kị sắc mặt ngược lại thân thiện khoác tay lên vai , “Ly vương điện hạ vội vã muốn gặp tân nương? Gấp cái gì? Thời gian còn nhiều, tân nương ở tân phòng chờ đợi, còn sợ nàng chạy mất sao? Uống rượu trước, cái gì cũng phải uống rượu trước, say về, các người phải ?”

      “Được! say về. Ly vương tỏ vẻ mừng rỡ, muốn bồi mọi người nhưng nổi!” Dù gì cũng có Thương thư đại nhân quan viên nhất phẩm, là đại thần Sùng Chính đế tin tưởng, thân phận đó buộc Ly vương cũng phải nhựơng bộ vài phần.

      Tân khách khác cũng tới phụ họa, trong lòng Triệu Cảnh Trạch muốn nhưng nhìn đến khách mời tất cả đều là là người có uy tín, danh giá, việc tranh vị Hoàng đế sau này phải muộn sức những người này, bọn họ mở miệng, chính mình thể cự tuyệt như vậy là có đạo lý, nhưng nghĩ đến nương tử ở trong phòng lại yên tâm, Triệu Cảnh Trạch khó xử đứng lên.

      “Bổn vương rời chốc lát trở lại, các vị cứ uống trước, lát bổn vương bồi các vị, say về.” Triệu Cảnh Trạch chắp tay làm đại lễ rồi đứng lên, nghĩ rằng có thể vào trong càng nhanh càng tốt nhưng nhiều người vây quanh như vậy, thể dễ dàng thoát ra.

      Còn chưa bước được bước liền bị người đẩy xuống, nhị công tử nhếch miệng nhìn Triệu Cảnh Trạch “Ly vương điện hạ chẳng lẽ là khinh thường mọi người? Mọi người đến là muốn chúc phúc cho ngài vậy mà ngài ly rượu cũng bồi?”

      An Ninh mở miệng để chút đường lùi nào cho Triệu Cảnh Trạch, lời vừa rứt tân khách xung quanh liền đổi sắc mặt.

      “Đúng vậy! Là nể mặt sao? Cúng ta còn tới nơi này làm gì? Nếu tiếp đón rượu mừng này uống cũng như !” Tô Cầm đen mặt lớn tiếng kêu lên, ly rượu tay nhanh chóng rơi mặt đất, hành động của mang chút uất hận mà vẫn có chút tiêu sái, An Ninh nhìn tức giận mà trong long khẽ run sợ.

      Tô Cầm hổ là cao thủ diễn trò, phối hợp như vậy An Ninh khỏi vừa lòng.
      Nhá loạn, tân khách lục đục buông ly rượu xuống, Triệu Cảnh Trạch nóng nảy vội mở miệng “Các vị bớt giận, là bổn vương chiêu đãi chu toàn, bổn vương xin tự phạt ba chén.”

      xong, ý bảo quản gia rót rượu, ngửa đầu uống ngụm xong, muốn uống chén thứ hai lại nghe được thanh của Thương Địch “Ba chén sao được, nơi này nhiều quan khách như vậy tất cả đều là quan viên trong triều bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đến chúc phúc, dù thế nào ít nhất cũng phải mười chén a!”

      Triệu Cảnh Trạch cầm ly rượu cứng đơ, lạnh lùng nhìn Thương Địch liếc mắt cái, chỉ thấy như trước ý vị cười cười, cười đến nỗi trong lòng bất an, bất quá những lời này của Thương Địch được rất nhiều người ủng hộ.

      “Thần vương sai, chúng ta nhiều người như vậy phạt mười chén cũng tính là nhiều.”

      “Đúng vậy! Ly vương điện hạ thể để mọi người thất vọng nha!”

      …..

      Mọi người vậy quanh Triệu Cảnh Trạch, còn cách nào khác đành phải chiều ý mọi người, “Được, bổn vương liền phạt mười chén!”

      Dứt lời uống xong chén thứ hai mọi người cùng hô to ồn ào, rất nhanh mười chén uống hết, Ly vương thừa nhận tửu lượng của thấp điểm này An Ninh cũng biết, sau khi Triệu Cảnh Trạch uống hết mười ly rượu, An Ninh cấp Thương Địch ánh mắt, “Biểu đệ, mới vừa rồi chúc phúc người, nhưng chén này đại diện cho tâm ý của bổn vương, biết như thế nào?”

      Thương Địch kính rượu, Triệu Cảnh Trạch lại thể cự tuyệt, trong lòng thầm tính toán kế hoạch của mình, hừ lạnh, giờ phút này Thương Địch uống là rượu ngon nhưng lát nữa uống rượu ngon biến thành mật vàng.

      “Đa ta Thần vương biểu ca.” Triệu Cảnh Trạch ngửa đầu uống ngụm hết ly rượu
      Diệp Diệplion3012 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97.2

      “Đa ta Thần vương biểu ca.” Triệu Cảnh Trạch ngửa đầu uống ngụm hết ly rượu, nếu nghĩ rằng uống xong ly rượu này là có thể thoát thân như vậy hoàn toàn sai lầm, vừa uống xong ly rượu của Thương Đich, Tô Cầm liền nghênh đón, Triệu Cảnh Trạch còn muốn chạy nhưng tân khách nữa lại tiến lên kính rượu chúc mừng, Trieeuj Cảnh Trạch chỉ có thể kiên trì ly ly uống xuống.

      An Ninh nhìn mặt Triệu Cảnh Trạch có chút ứng đỏ, biết lượng rượu muốn uống cũng sai biệt lắm.

      được,.... bổn vương được....” Triêu Cảnh Trạch hạ chén xuống, thân thể lảo đảo, quan khách ở đây đều kính rượu vòng, mỗi người ở đây đều có ý lui xuống, ước chừng cũng có tới trăm người, cũng uống chừng trăm chén, dù tửu lượng có cao cũng chống đỡ nổi.

      “Ha ha, hôm nay Ly vương điện hạ tân hôn làm sao có thể được ?” Có người mở miệng chế nhạo nhất thời mang đến trận cười vang.

      Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch mê ly, thân thể mất cân bằng thiếu chút nữa ngã mặt đất, khẽ nhíu mày phân phó, “Quản gia, phù bổn vương đến tân phòng”(phòng tân hôn)

      Triệu Cảnh Trạch uống đến dạng này tự nhiên ai đến mời rượu thêm nữa, mục đích của An Ninh đạt được tự nhiên sinh ra mong muốn nhanh chóng vào động phòng, nghĩ đến bên trong là An Như Yên khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên có chút ý vị thâm trường.

      Trong tân phòng.

      An Như Yên cũng có giống nương tử bình thường ngồi giường chờ tân lang, Dĩnh Thu sớm an trí nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.

      “Vưng gia, ngài chậm bậc cửa, cẩn thận bậc cửa...” thanh quản gia truyện đến ăn nhịp với tiếng bước chân.

      “Chậm? Bổn vương muốn gặp vương phi của mình, như thế nào có thể chậm trễ? Bổn vương phải nhanh chân thể để vương phi đợi lâu.” Triệu Cảnh Trạch mang chút men say, đến cửa đẩy quản gia, “Cút sang bên , đừng làm phiền bổn vương cùng vương phi động phòng hoa trúc!”

      Quản gia giám làm sai ý, lui xuống, Triệu Cảnh Trạch đẩy cửa ra, phanh tiếng vang rội.

      “Nô tì tham kiến vương gia.” Dính Thu nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch tiến vào liền hành lễ, nhưng ý tứ chính là đại phu nhân muốn nàng hầu hạ vương gia, đối với điểm ấy nàng ta cũng cao hứng, có thể từ nha hoàn hóa thnahf nữ nhân của vương gia cũng phải coi vận khí của người đó,. Đêm nay tuy là đêm động phòng hoa chúc của Vương gia và tiểu thư nhưng nàng biết tình huống của tiểu thư như vậy sợ thể động phòng! Bởi vậy, nàng là muốn mượn cớ để được vương gia sủng hạnh.

      Chính là, Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Dĩnh Thu cái, lớn tiếng quát, “Còn mau cút ra ngoài, ở trong này làm gì?”

      Sắc mặt Dĩnh Thu cứng đờ, trong lòng trồi lên tia mất mát nhưng vẫn là cúi đầu cáo lui rời .

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, tân nương và tân lang, An Như Yên nghe thấy động tĩnh Triệu Cảnh Trạch vào trong lòng tràn đầy vui sướng, tuy nàng nằm nhưng khăn voan vẫn trùm đầu chưa gỡ xuống, Triệu Cảnh Trạch tiến đến nhìn tân nương giường, khóe miệng giơ lên, xem ra tân nương so với còn nóng vội hơn.

      “Vương phi...” Trệu Cảnh Trạch mở miệng kêu to, người đa muốn đổ xuống bên giường nhìn quần áo tân nương lung linh, bởi vì say rượu mà hai mắt thêm tia ám sắc, mặc dù say rượu nhưng vẫn nhớ kế hoạch của mình, tại việc quan trọng là gạo nấu thành cơm, đợi lát nữa mang theo tân nương ra ngoài kính rượu cho người người biết Ly vương phi của là ai!

      “Vương gia! Yên nhi hầu hạ người...” An Như Yên mở miệng nhưng rất nhanh ý thức được tình huống của mình thể hầu hạ , khăn voan có hạ xuống.
      Diệp Diệp, fujjkolion3012 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97.3

      Triệu Cảnh Trạch say có để ý đến xưng hô của nương tử thẳng tay xốc khăn voan lên, nhìn thấy dung nhan bên dưới khăn voan, “Vương phi, khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tối nay bổn Vương hầu hạ Vương phi cởi áo.”

      Triệu Cảnh Trạch hé mắt nhìn thấy dung nhan, người có thể nằm giường chắc chắn là nương tử của , nghĩ nhiều, Triệu Cảnh Trạch khẩn trương cởi bỏ xiêm y tân nương.

      An Như Yên biết lại vội vàng như vậy, trong lòng thấy xấu hổ nhưng vẫn mặc cho cởi ra quần áo, trong phòng chỉ có hai người, những mảng quần áo lần lượt rơi mặt đất, xuân sắc kiều diễm, Triệu Cảnh Trạch say biết người mình ôm phải nữ nhân như tưởng tượng.

      Bên ngoài!

      Khách khứa vẫn uống rượu, đêm xuống người chưa có tản , đột nhiên tiếng gầm từ trong viện truyền đến, tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng thầm đoán mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đinh gia Vương phủ lập tức theo phía thanh hướng đến xác định thanh kia xuất phát từ phòng tân hôn.

      Trong đại sảnh quan khách cũng lũ lượt kéo đến, An Ninh chính là chờ giây phút này để xem kịch vui, nhìn thoáng qua Thương Địch hai mắt giao nhau, cùng đến phòng tân hôn.

      Trong phòng, Triều Cảnh Trạch tỉnh phần nào đứng trước cửa sổ mặc xiêm y cẩu thả, kinh ngạc nhìn nữ nhân lõa thể giường, say cũng bị đánh tỉnh hơn phân nửa, tức giận quát, “Ngươi là ai?”

      An Như Yên khó hiểu vì sao man nhân mới vừa rồi còn ôm nàng giờ thay đổi, nàng là ai? biết nàng là ai sao?

      “Ta là Yên Nhi a?” An Như Yên nhíu mày, điềm đạm đáng đáp, đầu vai lõa lổ lộ ngoài chăn mặt ửng hồng lưu lại dấu vết hoan ái.

      Yên nhi? An Như Yên? Triệu Cảnh Trạch đương nhiên biết nàng ta là An Như Yên, như mấu chốt là…

      “Ngươi vì sao lại ở trong này?” Triệu Cảnh Trạch nghiến răng , nghĩ đến vừa rồi mình ôm là nàng ta liền coi như dẫm phải cứt chó, nghẹn uất, “, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

      An Như Yên bị rống giận hoảng sợ, chán ghét mặt Triệu Cảnh Trạch giống như nhát kiếm đâm vào lòng nàng, cắn cắn môi, An Như Yên trầm giọng mở miệng, “Vương gia, Yên nhi là người cưới hỏi đàng hoàng, vào cửa là Vương phi, đương nhiên nên ở trong này a!”

      Nàng ở trong này lẽ nên ở trong này là người khác sao?
      “Câm mồm!” tức giận trong Triệu Cảnh Trạch tăng vọt, “Bổn Vương thú Vương phi ràng phải ngươi!”

      muốn kết hôn là An NInh phải sao? An NInh đâu? Vì sao nữ nhân trong này lại là An Như Yên?

      Nghĩ đến “thành tích” ác liệt trước kia của An Như Yên con ngươi Triệu Cảnh Trạch căng thẳng, “ ngươi đem Ninh nhi đâu? Nữ nhân ác độc này mau giao Ninh nhi ra đây, bằng bổn vương nhất quyết tha cho ngươi.”

      Ninh nhi, An nHư Yên ngẩn người, hai chữ này khác gì thiên lôi đánh trúng, đầu nàng nổ tung, so với chán ghét lúc trước của Triệu Cảnh Trạch càng làm nàng khó chịu hơn, nét mặt ửng đỏ phút chốc tái nhợt, cố chấp nhìn Triệu Cảnh Trạch, rống lớn, “Ngươi cái gì? Ngươi ngươi kết hôn là ta An Như Yên phải An Ninh!”

      “Thú ngươi? Bổn vương ngu ngốc sao? Bổn vương lấy ngươi?” Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh ra tiếng, An Như Yên có xách giày cho cũng xứng như thế nào có thể xứng với danh hiệu Ly vương phi?

      “Nhưng ngươi Yên thương ta phải sao?” An Như Yên nghĩ đến lời của An Ninh, từ đầu rút xuống cây trâm, gắt gao cầm trong tay, “Vương gia người xem, đây phải ngươi tặng Yên nhi, ngươi quên sao?
      Diệp Diệp, fujjkolion3012 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97.4


      Triệu Cảnh Trạch nhìn cây trâm tự nhiên nhận ra, tiến nhanh đến đem cây trâm trong tay An Như Yên đoạt lại hung hăng ném xuống đất.

      …” An Như Yên nhìn cây trâm rơi xuống, thanh thanh thúy vang lên trâm ngọc gẫy làm ba, An Như Yên muốn xuống nhặt cây trâm nhưng nửa người dưới tài nào động được, “ cây trâm của ta….”

      “Hừ thương người? Bổn Vương có bị mù làm sao có thể thương ngươi? Ngươi đừng có ảo tưởng, áo choàng ngân hồ mặt thiếp vàng kia là ta tặng cho Ninh nhi, nàng ý vui liền qua tay cho ngươi, mà cây trâm này… Là chính ngươi biết xấu hổ, thấy thích liền chiếm lấy, bổn Vương khi nào muốn tặng cho ngươi?”

      Lời Triệu Cảnh Trạch như chậu nước lạnh tạt người An Như Yên, trong lòng nhất thời lạnh tanh, “, phải như thế… phải như vậy…”

      An Như Yên xưa nay tự cao, lại đem An Ninh dẫm đạp dưới chân nay biết nàng ta là bảo bối, An Ninh lại cần điều đó, trời ơi bảo nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện này?

      An Ninh, quả nhiên lại là An Ninh, tại sao tất cả mọi người đều thích An Ninh, tại sao ai để nàng vào trong mắt?

      Nàng cam lòng a!

      , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”Triệu Cảnh Trạch tiến lên, phen kéo tóc An Như Yên đem nàng ta ấn xuống giường, toàn bộ cơ thể An Như Yên căn bản có lực chỉ có thể theo động tác thô bạo của bị kéo xuống.

      Đầu vai loang lổ ra ngoài, da thịt bóng loáng còn lưu lại dấu vết của Triệu Cảnh Trạc, giường ga trắng còn lưu lại dấu vết lạc hồng, tất cả đều rất châm chọc với An Như Yên.

      “A..” An Như Yên đau đớn, kịp phục hồi tinh thần, nàng ta bị bàn tay to nắm lấy, nàng giường, giương mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Triệu Cảnh Trạch làm cho người ta sợ hãi, giống như muốn ăn thịt nàng.

      , mau, bằng bổn vương giết ngươi!” Triệu Cảnh Trạch nghiến răng nghiến lợi, tay dùng thêm lực chút thương tiếc, giống như quên hết những ân ái vợ chồng lúc trước của hai người.

      “Ta biết, ta chỉ biết người ta gả là Vương gia ngươi, vừa rồi bái đường, động phòng, chúng ta vợ chồng.” An Như Yên đáp, có số việc nàng nhìn thấu nhưng cũng có số việc nàng hiểu được, nàng là người của Ly vương điện hạ, bọn họ bái đường, thành thân, đây là , Ly vương muốn cũng phải chấp nhận.

      Trong tình huống này nàng tự nhận định, vô luận thế nào cũng phải nắm được vị trí vương phi.

      “Chó má! Vợ chồng? Ngươi bổn vương cũng biết phải tìm ai để đòi lại công đạo!” Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng bỏ An Như Yên ra, để ý nửa thân nàng động được xoay người hướng bên ngoài ra…

      “Vương gia…. Vương gia…” An Như Yên kêu lên, khóc lóc nức nở nhưng bóng dáng nam nhân kia có chút do dự cũng quay đầu lại vẫn tiến về phía trước.
      Diệp Diệplion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :