1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phủ Thần vương.


      Sáng sớm, hạ nhân trong Thần vương liền bận rộn lên, trong thư phòng của Phủ Thần vương, Thương Địch vừa xem xong tin tức từ bên Bắc Yến, thần sắc vi liễm, lập tức cầm tờ giấy trong tay chầm vào ngọn lửa, nhìn nó chậm rãi hóa thành tro tàn.


      Tô Cầm đẩy cửa ra, nhìn thấy hình ảnh này, cũng có chút giật mình hoặc là khác thường, tìm cái ghế ngồi xuống, giơ ra quạt trong tay, xem bộ dáng kia, giống như có chút vui.


      "Là ai chọc Cầm công tử tức giận?" Thương Địch nhíu mày, vui đùa , cả người còn bộ dáng nghiêm túc mới vừa rồi, thoải mái rất nhiều.


      "Hừ, đến là tức giận, vị nhị công tử kia tự cho mình là rất cao sao? Ngươi biết, hôm qua ta bát trân các, Ngân Diện công tử kia lại nhị công tử có ở đó, hại ta ăn cái bế môn canh, sáng sớm hôm nay , ta lại , vẫn ở đó, chẳng lẽ nhị công tử kia tự nhiên biến mất sao? ràng chính là cho Tô Cầm ta mặt mũi!" Tô Cầm thầm oán , chỉ có như thế, Ngân Diện công tử kia cũng là bộ dáng xa cách, Tô Cầm còn chưa chịu qua đãi ngộ như vậy đâu! Ngay cả hoàng thượng cũng đối với với bộ mặt hòa nhã, nhị công tử kia đúng là biết cách làm tức giận!
      Ánh sáng trong mắt Thương Địch chợt lóe qua, " chừng chính là tự nhiên biến mất ."


      Nghĩ đến An Ninh, gương mặt Thương Địch có vài phần ôn nhu, Ninh Nhi hôm nay đến , biết bây giờ xuất môn chưa.


      "Hừ, ta nữa , lần sau nếu nhìn thấy vị nhị công tử kia, ta định cũng cho ăn bế môn canh, Tô Cầm ta đời này vẫn là lần đầu tiên bị sập cửa vào mặt." Tô Cầm gấp mạnh quạt lại, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày, "Thương Địch, ta thấy cách vách Phủ Thần vương xây dựng rầm rộ, phụ đệ kia cũng xây thành hình, xem ra cũng có thể so với Phủ Thần vương của ngươi nha, biết phủ đệ kia là của ai? Lại có thể rầm rộ như vậy!"


      Nhắc tới việc này, Thương Địch cũng khẽ nhíu mày, "Chuyện này ta cũng biết."


      "Ngay cả ngươi cũng biết?Có người muốn làm hàng xóm của ngươi mà ngươi cũng quan tâm." Tô Cầm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ .


      "Ta quan tâm chuyện này làm chi?" Thương Địch cười , lập tức đứng dậy, "Muốn biết ai là chủ nhân, khi nào gặp đám người chuyển vào tự ngươi hỏi chút phải là được sao , thôi! Sợ rằng cậu ta cũng đến rồi."


      Tô Cầm nhíu mày, thấy Thương Địch đứng dậy muốn ra cửa, liền lập tức theo, đứng ở ngoài thư phòng , liền có thể thấy lầu các cao ngất bên cách vách, cái sân kia thế nhưng cùng với thư phòng chỉ cách nhau bức tường, biết vì sao, Tô Cầm đối với chủ nhân của ngôi nhà này thập phần tò mò, xem lầu các kia giống như là chuẩn bị cho nữ tử ở, nếu là tiểu thư nhà nào ở tại lầu các kia, như vậy chỉ cần dứng nhìn là có thể trông thấy mọi động tĩnh của thư phòng trong Phủ Thần vương sao?


      Nghĩ đến lời mới vừa rồi của Thương Địch, có lẽ đến lúc đó cũng nên qua hỏi,chủ nhân của căn nhà cách vách là của ai!


      Bên trong Phủ Thần vương, do hoàng đế ở Phủ Thần vương thay Thần vương làm tiệc sinh nhật, sáng sớm,ngự trù trong cung liền đến Phủ Thần vương, trong buổi sáng, liền có tân khách lục tục kéo đến, Thần vương rất ít khi rầm rộ thế này, trong triều chỉ có quan viên từ nhất phẩm trở lên mới được mời,quan viên nhất phẩm vất vả mới có cơ hội tiến vào trong Phủ Thần vương , tự nhiên là chuẩn bị món quà lớn, hơn nữa còn mang theo khuê nữ nhà mình tiến vào dự tiệc.


      Phủ Thần vương ở kinh thành sở hữu phủ đệ lớn nhất trong các vương gia , năm đó, khi Sùng Chính đế còn chưa kế vị, tiên đế ban cho Sùng Chính khi vẫn là vương gia phủ đệ này, sau Sùng Chính đế lại đem phủ đệ này mở rộng tu sửa, ban cho Thần vương điện hạ ở lại, nay Phủ Thần vương chiếm khoảng diện tích lớn gấp hai lần so với An Bình hầu phủ , càng cần phải đến những thứ bên trong phủ , đường nét độc đáo, xa hoa có thể so với hoàng cung.


      Quan viên nhất phẩm khi đưa nữ nhi của mình tới đây còn hưng phấn hơn khi vào hoàng cung, hoàng cung các nàng từng qua nhưng với phủ Thần vương đây là lần đầu tiên các nàng tới!


      An Ninh còn chưa tới Phủ Thần vương, liền cố ý xốc mành xe bên cạnh lên, nhìn sang phủ đệ bên cạnh phủ Thần vương, khóe miệng giơ lên, đây là nhà của nàng về sau nha! Vân Cẩm biểu ca tiến độ cực nhanh, chỉ đến ba tháng, cũng gần xong , lâu sau, bọn họ có thể tùy thời chuyển vào sống ở trong phủ này!


      Xe ngựa vừa dừng lại, thanh nào nhiệt liền truyền ra từ trong phủ Thần vương , An Ninh xuống xe ngựa, Đồng Tước liền lên đón , "Nhị tiểu thư, chủ tử phân phó Đồng Tước ở đây chờ đón nhị tiểu thư, nhị tiểu thư thỉnh cùng Đồng Tước vào phủ."


      "Như thế liền cám ơn Đồng Tước công tử ." An Ninh gật đầu , muốn cùng Đồng Tước vào, Phi Phiên liền bước lại , cố ý che ở giữa Đồng Tước và Bích Châu, lại ra vẻ thân thiện , "Huynh đệ, Phủ Thần vương hôm nay bận rộn, ngươi làm việc của ngươi, về phần tiểu thư, có Phi Phiên chiếu cố là được."


      "Nhưng là..." Đồng Tước nhíu mày, nhưng lại cảm giác Phi Phiên đề phòng mình cái gì đó, nghĩ đến lời dặn của chủ tử, chủ tử chính mồm dặn , đợi nhị tiểu thư đến được rời nửa bước , nhưng Phi Phiên đây là...


      " có gì là nhưng , huynh đệ ngay cả ta ngươi còn tin được sao? Đừng quên sứ mệnh của ta." Phi Phiên có chút kiên nhẫn thúc giục, trong lòng hạ quyết tâm, tuyệt đối thể để cho Đồng Tước tới gần tiểu thư... Bên cạnh Bích Châu!( PP này dễ thương thiệt kaka)


      xong, liền đem Đồng Tước đẩy ra, Đồng Tước tự nhiên là tin khả năng của Phi Phiên , nghĩ đến chủ tử, hôm nay Phủ Thần vương nhiều người, chính mình cũng cần phải theo bên người chủ tử, bảo hộ chủ tử an toàn, thấy Phi Phiên kiên trì như thế, liền cũng lại từ chối.


      Phi Phiên rốt cục cũng đuổi được Đồng Tước , liền thở dài nhõm hơi, An Ninh xem ở trong mắt, Phi Phiên này, ngày thường luôn đợi ở nơi bí mật gần đó, có đôi khi, nàng cũng cần theo bên người, liền phân phó tiếng, liền biến mất, nhưng hôm nay, vốn đến Phủ Thần vương dự tiệc nên cũng có cái gì nguy hiểm, cho nên, An Ninh cũng tính cho Phi Phiên theo, nhưng Phi Phiên này cũng sớm chuẩn bị xe ngựa, ngồi ở vị trí xa phu , chủ động xin giết giặc muốn đưa các nàng đến đây.


      Thông minh như An Ninh tự nhiên là biết được dụng ý của , Phi Phiên này là đề phòng nàng a! Xem hành động đuổi Đồng Tước , An Ninh khỏi mỉm cười, giống như vô nhìn thoáng qua Bích Châu bên cạnh, lại vừa vặn thấy Bích Châu hung hăng trừng mắt nhìn Phi Phiên liếc mắt cái, mà Phi Phiên chẳng những có tức giận, ngược lại là nở nụ cười, cắm đầu sau An Ninh và Bích Châu.


      An Ninh vào Phủ Thần vương, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Vân Cẩm, nhưng trong trường hợp này, chính mình trong thân phận An Ninh , tự nhiên là thể tỏ ra quen biết với Vân Cẩm , hai người nhìn nhau, nhưng chỉ có tầm mắt giao nhau cái, liền hiểu được ý định của đối phương, bất quá bên cạnh Vân Cẩm là Hải Táp, cũng làm cho An Ninh có chút kinh ngạc, nàng biết trong khoảng thời gian này Hải Táp đều đợi "Nhị công tử", lâu như vậy, nhưng cũng bỏ cuộc, xem ra là đợi được "Nhị công tử", Hải Táp bỏ qua !


      "A, này phải là nhị tiểu thư An Bình hầu phủ sao?" thanh từ phía sau truyền đến,thân thể An Ninh giật mình, thanh này, nàng biết , quay người lại, quả nhiên nhìn thấy bộ quần áo nữ tử , phải Công chúa Minh Nguyệt là ai?


      "An Ninh gặp qua công chúa Minh Nguyệt." An Ninh cúi đầu, nhưng cũng liếc mắt qua gương mặt của công chúa Minh Nguyệt, liền biết công chúa Minh Nguyệt này là muốn khiêu khích nàng.


      Theo sau công chúa Minh Nguyệt là nhóm nữ tử quý tộc, đến bên cạnh An Ninh, nhìn từ xuống dưới nàng, "Theo ta được biết, An Bình hầu gia tựa hồ được mời đến dự tiệc, ngươi tới đây làm gì?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      An Bình hầu gia ở trong triều là quan nhị phẩm, hôm nay tự nhiên là có tới, An Bình hầu gia có tới, như vậy An Ninh tự nhiên cũng có tư cách xuất ở trong này, trừ phi... Trừ phi chính nàng có thiếp mời, chắc hẳn phải là vậy,nhưng công chúa Minh Nguyệt lại tin rằng An Ninh có thiệp mời ,yến hội lần này tất cả đều do phụ hoàng lo liệu, ngay cả thiệp mời cũng do mẫu hậu tay xử lý, người nào được mời , người nào có được mời, công chúa Minh Nguyệt nàng tự nhiên là biết được , nàng thấy danh sách hề có tên An Ninh.


      "Đúng vậy, được mời mà nhị tiểu thư lại tích cực như vậy." Có nữ tử mở miệng , đối với vị nhị tiểu thư này, các là có bao nhiêu ghen tị , ngày thường các nàng cũng dám làm khó dễ vị nhị tiểu thư này, đó là bởi vì nàn còn có thân phận là nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương, nhưng hôm nay lại giống vậy,có công chúa Minh Nguyệt ở đây, công chúa Minh Nguyệt mới là nữ nhi thân sinh của hoàng hậu nương nương, xứng đáng cái tên kim chi ngọc diệp, An Ninh này chỉ là nghĩa nữ, tự nhiên là kém hơn so với công chúa Minh Nguyệt.


      "Cũng đúng,nếu như tích cực làm sao có thể câu được con rẻ kim quy?" nữ tử khác phụ họa , trong mắt các nàng Thần vương điện hạ cùng Nam Cung tướng quân đều đối xử với vị nhị tiểu thư này rất đặc biệt, nghĩ vậy chắc vị nhị tiểu thư này cũng có chút thủ đoạn .


      "Sinh nhật của Thần vương điện hạ , An Ninh tự nhiên đến chúc mừng." Đối mặt với áp lực do công chúa Minh Nguyệt cùng với nhóm nữ tử phía sau tạo ra, An Ninh vẫn trấn định như trước, mặt đổi sắc, "Các tiểu thư cũng rất tích cực , chẳng lẽ cũng phải vì muốn câu chàng rể kim quy?"


      Nàng có thể xem mặt mũi của hoàng hậu nương nương mà cho công chúa Minh Nguyệt mặt mũi, nhưng đối với khiêu khích của nhóm nữ tử này, nàng cũng có nhân từ như vậy, lời này vừa ra, quả nhiên liền nhìn thấy gương mặt của nhóm nữ tử trướng hồng.


      "Ngươi... Ngươi..." Hai nữ tử chỉ vào An Ninh, nghĩ tới nàng thế nhưng lại có cái miệng lợi hại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tức giận đến ra lời, đơn giản là vì những điều An Ninh đều là , phụ thân mang các nàng tới nơi này, tự nhiên đều có tâm tư , nếu có thể có mối quan hệ với Thần vương, cho dù là với các công tử khác dự tiệc, kia cũng là buôn bán có lời nhất, nhưng... Ý định lại bị ra trắng trợn như thế, nhất thời các nàng cảm thấy mặt giống như bị đánh cái bạt tai.


      An Ninh liễm mi, vẫn trấn định như lúc ban đầu, giống như cái gì cũng chưa có phát sinh qua.


      "Công chúa, ngươi mới vừa nghe thấy, nàng nhưng lại như vậy, công chúa ngươi phải làm chủ cho chúng ta a." Hai ác nữ lên tiếng cáo trạng trước, phía sau là công chúa Minh Nguyệt, tự nhiên cho là đúng .


      Ánh mắt của công chúa Minh Nguyệt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi từ người An Ninh, trong lòng có tia tức giận, nhưng cũng phải do cáo trạng của hai nữ tử, mà là vì mặt An Ninh vẫn rất lạnh nhạt tự nhiên, con ngươi híp lại , này An Ninh, giống như mỗi lần nàng gặp nàng ta đều thấy thay đổi khác biệt của nàng ta, nàng vẫn mẫu hậu vì sao muốn nhận nàng ta làm nghĩa nữ, ở trong mắt nàng, dù mẫu hậu có muốn nhận nghĩa nữ người đó chắc chắn phải An Ninh, nhưng mẫu hậu chẳng những nhận nàng ta , nàng còn nghe mẫu hậu chỉ lần khen nàng ta, mẫu hậu xưa nay rất ít khi tán thưởng người khác, nhưng An Ninh này lại là ngoại lệ, mẫu hậu rất thích An Ninh, nữ nhi thân sinh như nàng làm sao có thể ăn giấm?


      Nếu có thiệp mời mau ra ngoài cho ta, nơi này cũng phải là nơi mà người thấp kém như ngươi có thể tới!" Công chúa Minh Nguyệt lạnh giọng quát.

      Thiệp mời? Cái này hình như An Ninh có, mới vừa rồi lúc vào cửa , nàng quả thấy có thị vệ gác ở cửa , có thiệp mời mới có thể nhập phủ, nhưng nàng là được Đồng Tước đưa vào, Đồng Tước là thị vị bên người Thương Địch, đó là cái thiệp mời sống, tự nhiên ai dám làm khó xử.

      "Cái gì mà là thấp kém ?" Phi Phiên tiến lên, che ở trước mặt An Ninh,trong tay cầm thanh kiếm.

      Nhóm nữ tử vẫn còn tập trung người An Ninh lại thấy công tử tuấn tú bước ra, bộ dáng giống như hộ giá, khỏi khẽ nhíu mày, "Ngươi từ đâu đến đây, dám chuyện với công chúa như vậy, từ đâu đến trở về đó !"

      Phi Phiên thân là trong bát tuấn, bát tuấn chỉ nghe theo lệnh của Thần vương Thương Địch, nay Phi Phiên lại nhận An Ninh làm chủ nhân, lại có khắc tinh là Bích Châu, lời của ba người này trong mắt hằn chính là thánh chỉ, ngoại trừ ba người này những người khác, Phi Phiên cũng sợ!

      Nhóm nữ tử kia vừa xong kiếm trong tay Phi Phiên liền rút ra khỏi vỏ, thân kiếm sắc bén làm cho người ta sợ, "Ngươi ta nên trở về là muốn ta về đâu a?"

      ràng uy hiếp, làm cho nhóm nữ tử sợ tới mức thân thể cũng run run, tránh ở phía sau công chúa Minh Nguyệt , "Người đâu, hộ giá! Mau tới a... Có người muốn đả thương công chúa!"

      Nhóm nữ tử kêu to ra tiếng, công chúa Minh Nguyệt cũng cảnh giác lên, nhưng có ngăn cản hành động của nhóm nữ tử,thị vệ xung quanh nghe thấy động tĩnh, liền chạy tới vây quanh lại, rút đao kiếm ra, tùy thời đợi lệnh, sắc mặt Phi Phiên nhất thời đen sì, cũng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt trở nên sắc bén.

      Công chúa Minh Nguyệt thấy mọi việc diễn ra như vậy hình như cũng vượt qua mong muốn của nàng, nàng vốn là muốn gây khó dễ An Ninh, chứ cũng muốn rút đao giằng co, nhưng giờ phút này nàng cũng còn đường lui nữa, nàng đường đường là công chúa,làm sao có thể tha thứ cho người dám rút kiếm với nàng!


      "Đem bọn họ đuổi ra khỏi Vương phủ!" Công chúa Minh Nguyệt mở miệng hạ lệnh, dứt lời, thị vệ liền lập tức tiến lên.


      " làm gì ở đây?" Chính lúc này, thanh hùng hậu vang lên, giọng điệu kia ràng chứa tia tức giận.


      Mọi người nhìn sang hướng người tới, Thương Địch với bộ cẩm bào màu đen hướng tới nơi này, ánh mắt sắc bén, tỏ tức giận, ở trong mắt mọi người, Thương Địch càng tới gần, trong lòng Công chúa Minh Nguyệt trong lòng kêu to tốt, biểu ca Thần vương thích nhất là người khác trong địa bàn của gây rối, huống chi đây lại là sinh nhật của , khép hờ mi mắt,tiến đến đón, "Biểu ca, Minh Nguyệt phát vài người lạ được mời mà đến, nên muốn kêu người đuổi ra, sao biểu ca lại đến đây? Việc này cứ giao cho Minh Nguyệt là tốt rồi."


      Công chúa Minh Nguyệt vẻ mặt tươi cười lấy lòng, phụ hoàng thương Thần vương biểu ca còn hơn các hoàng tử, cũng hơn công chúa là nàng, dù nàng là công chúa tự cho mình rất cao, lại có chút kiêu căng nhưng cũng chủ động chọc Thần vương tức giận.


      Công chúa Minh Nguyệt đến trước mặt Thần vương, Thần vương cũng nhìn nàng cái, qua bên người nàng ta, tiêu sái đứng bên cạnh An Ninh, rất tự nhiên nắm lấy tay An Ninh, ánh mắt tức giận, bây giờ cũng thoáng giãn ra, mọi người thấy hai người có hành động vô cùng thân thiết, đều giật mình, ngay cả Công chúa Minh Nguyệt trong lòng cũng là lộp bộp chút, kêu to tốt, nàng nghe Thần vương cùng An Ninh qua lại gần nhau, nhưng dự đoán được, bọn họ lại thân cận như vậy!
      Thần vương biểu ca xưa nay gần nữ sắc, nhưng giờ phút này lại coi ai ra gì nắm tay An Ninh, này đại biểu cho cái gì, người sáng suốt liếc mắt cái là có thể nhìn ra được , nhóm nữ tử giật mình, lại càng thêm ghen tị, trông bộ dáng kia của Thần vương,giống như là cực kì che trở cho An Ninh.


      "Biểu ca..." Công chúa Minh Nguyệt kéo kéo khóe miệng, phần cao ngạo lúc trước nay còn chút nào.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chà chà hum nay được nghỉ nên cho các bạn thêm 1c nữa vậy coi như là bù lại mấy ngay nay mình chậm trễ


      "Minh Nguyệt , ngươi mới vừa có người lạ cần phải đuổi ra khỏi Vương phủ, vậy người lạ kia là ai?" Thương Địch trầm giọng mở miệng, hề nhìn Công chúa Minh Nguyệt cái, nhưng thanh này cũng lộ ra áp lực vô tận, khiến nhóm nữ tử bị ép dám tiếng nào.

      "Này... Này..." Ánh mắt Công chúa Minh Nguyệt lóe ra ,bây giờ nàng làm sao dám đem An Ninh đuổi ra?

      "Thần vương điện hạ, tiểu thư có thiệp mời, cho nên..." Bích Châu đứng ở bên chợt mở miệng, vừa dứt lời liền đón lấy ánh mắt trừng trừng của Công chúa Minh Nguyệt, nhưng Bích Châu chút cũng sợ hãi, chê cười, có Thần vương ở trong này, Công chúa Minh Nguyệt ràng là e ngại Thần vương, có Thần vương ở đây, nàng còn lo lắng Công chúa Minh Nguyệt xử nàng thế nào được chứ?


      Con ngươi Thương Địch trùng xuống, cũng gì, trực tiếp từ trong thắt lưng lấy ra cái lệnh bài, tự mình cẩn thận cột lên bên hông của An Ninh, mọi người thấy lệnh bài kia, thần sắc trong mắt khác nhau, mọi người vẫn còn giật mình khi thấy Thần vương coi ai ra gì nắm tay An Ninh, nhưng lệnh bài kia... Là lệnh bài tượng trưng cho Thần vương a!


      Nó có ý nghĩa gì? Gặp lệnh bài như gặp Thần vương!


      Đừng là nhóm nữ tử giật mình, ngay cả Sùng Chính đế và hoàng hậu nương nương vừa tới cũng hoảng sợ.


      "Địch nhi, này sợ là ổn." Sùng Chính đế tiến lên, cao giọng mở miệng, lệnh bài này có ý nghĩa rất lớn, đó là thứ luôn ở người Thần vương, Sùng Chính đế tuy rằng rất vui khi thấy Thương Địch và An Ninh thành chuyện tốt, nhưng Thương Địch đem lệnh bài này đưa cho An Ninh, chuyện này khỏi cũng quá nghiêm trọng .


      An Ninh tự nhiên biết lệnh bài này có ý nghĩa gì, thấy Thương Địch chút do dự, trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng biết, Thương Địch là che chở cho nàng, cho mọi người biết, An Ninh nàng dù có thiệp mời, nhưng vẫn có thể tiến vào Vương phủ, hơn nữa là lúc nào cũng có thể! chỉ có như thế, nếu nàng muốn đuổi bất cứ người nào nàng đều có thể đuổi, thấy lệnh bài như thấy Thần vương, mệnh lệnh của nàng, là đại biểu cho mệnh lệnh của Thương Địch.


      An Ninh nhìn lệnh bài kia, nhìn Thương Địch , trong lòng dòng nước ấm chảy qua , nàng cảm giác được mình được che chở .


      Đợi cho Thương Địch cột xong lệnh bài , cười vừa lòng, nắm lấy tay An Ninh, xoay người nhìn về phía Sùng Chính đế, "Chất nhi gặp qua cậu, mợ, chuyện này có gì là ổn, là chất nhi có lo lắng chu toàn, làm cho Ninh Nhi chịu ủy khuất, như vậy lệnh bài này coi như là thiệp mời chất nhi đưa cho Ninh Nhi ."


      Ý tứ của Thương Địch rất ràng bất quá, cái gọi là “thiệp mời” cũng giới hạn ở trong tiệc sinh nhật lần này a! là trước mặt những người này, mời An Ninh tùy thời có thể tiến vào Phủ Thần vương của !


      Sùng Chính híp mắt lại, có chút suy nghĩ nhìn An Ninh hồi lâu, thần sắc cao thâm kia làm cho người ta đoán ra, sau lát, rốt cuộc Sùng Chính đế cũng phát ra tiếng cười sang sảng, "Cũng tốt, nếu là tâm ý của Địch nhi, Ninh Nhi cũng nên từ chối a!"


      An Ninh giật mình,ý tứ của Sùng Chính đế, nàng tự nhiên là hiểu được , tuy rằng giọng điệu của ôn hòa, nhưng uy hiếp trong lời thoát được lỗ tai của An Ninh lỗ tai, khép hờ mắt, khóe miệng An Ninh giơ lên, nhưng cũng câu nào.
      Hoàng hậu theo sát hoàng thượng chạy tới cùng với Nam Cung Thiên Duệ cũng vừa đem hết màn ở đây xem ở trong mắt, ánh mắt dừng lại ở người An Ninh, tay theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm, nhíu chặt lông mày lại , Ninh Nhi... Thương Địch thích Ninh Nhi, mà Ninh Nhi sao? Lòng của nàng có phải hay người Thương Địch?


      Nhìn Ninh Nhi bị nắm tay Thương Địch , Ninh Nhi phải là nữ tử tùy tiện, nàng có thể ngầm đồng ý Thương Địch đối với nàng làm ra hành động như vậy, nghĩ đến lòng của nàng...


      Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Cung Thiên Duệ đau xót, nhắm mắt lại, xoay người nhìn tới màn khiến nội tâm đau đớn , mà Nam Cung Ngạn bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, tâm tư của con mình, làm sao có thể ? Trong lòng Thiên Duệ vẫn luôn có nữ tử, lúc trước ông cũng biết người đó là ai, mặc dù trước kia nghe được ít lời đồn,nhưng ông cũng quá tin, nhưng xem ánh mắt đau xót của Thiên Duệ giờ phút này, Nam Cung Ngạn nếu còn nhìn ra nàng kia là ai, ông cũng thể làm gia chu của Nam Cung gia nữa.


      Phát này làm cho Nam Cung Ngạn theo bản năng nhìn An Ninh nhiều thêm chút,nhị tiểu thư hầu phủ An Ninh tiểu thư sao?


      Lập tức,ánh mắt ông dừng lại ở người Thương Địch, gượng mặt của cùng với người kia có mười phần giống nhau, lại khơi dậy cơn sóng trong lòng ông, nghĩ đến cái gì, Nam Cung Ngạn liền hạ tầm mắt xuống, con ngươi lão luyện xẹt qua chút trầm, nhưng rất nhanh liền biến mất thấy.


      Nam Cung Ngạn thân là gia chủ Nam Cung gia,đứng thứ hai trong tứ đại thế gia, gần với Lâm gia, đa mưu túc trí của ông là thể khinh thường , cũng chỉ có đối mặt với chuyện của trưởng công chúa Chiêu Dương , ông mới có thể thể khống chế được như vậy, lúc ông tập trung suy ngẫm nghiễm nhiên là lão hồ li.


      Vỗ lên vai Nam Cung Thiên Duệ, thấp giọng , "Thần vương điện hạ cùng hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh đương nhiên rất xứng đôi, nhưng đời này có rất nhiều chuyện xảy ra, hôm nay như vậy, đến ngày mai, có lẽ khác , ngươi là tướng quân, ở chiến trường ngươi đánh đâu thắng đó gì cản nổi, người có thể địch, hôm nay hồi kinh, ngươi so với bất cứ ai ở bất cứ phương diện nào cũng hề thua kém, nếu thích hãy dốc toàn lực tranh thủ, nếu ngươi ngay cả tranh thủ cũng dám, như vậy liền chỉ có kết cục là thất bại, đánh mà thua, đây là tác phong của tướng quân nên có sao?"


      Năm đó, ông nghĩ rằng ông cùng với Chiêu Dương thành thân là chuyện rất chắc chắn,nhưng ai có thể đoán được xuất chuyện xấu như vậy , làm thay đổi cuộc đời của ông?


      "Nhưng là..." Nam Cung Thiên Duệ giật mình, nhìn về phía phụ thân của mình, bản thân mình nhưng lại bị phụ thân xem thấu tâm tư, biểu ràng như vậy sao?


      " có nhưng nhị gì hết, bước ra bước, ngươi liền thành công nửa." Nam Cung ngạn đánh gãy lời của con trai, thanh đè thấp giọng chút, tiếp tục ,


      "Chẳng lẽ con ta hy vọng nhìn người con con , vì người khác sinh nhi dục nữ sao? Con xác định nỗi thống khổ đó con có thể chịu được?"


      Ông là người từng trải, mấy năm nay ông làm sao có thể bước tiếp được, chỉ có bản thân ông mới biết được.


      Con ngươi của Nam Cung Thiên Duệ híp lại, có thể bước ra từng bước này sao? Nguyên bản thầm nghĩ bảo vệ, canh giữ ở phía sau Ninh Nhi , chỉ cần lúc nàng cần , nhất định phấn đấu quên mình che ở trước mặt của nàng, nếu tranh thủ, có năng lực tranh thủ được sao?


      Nếu tranh thủ được , như vậy cần vĩnh viễn chỉ nhìn đến bóng dáng của nàng, giống như hai người nhau, đứng ở bên cạnh nàng, giống Thương Địch nắm tay An Ninh giờ phút này!


      Này quả là dụ hoặc !
      Diệp Diệp thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nam Cung ngạn ý vị thâm trường nhìn Nam Cung Thiên Duệ cái, nhưng thêm cái gì, ông biết, lời của ông giống như quăng cục đá vào trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ , khơi dậy gợn sóng, về phần có thể thành công hay , như vậy phải xem sau này .


      Phụ tử hai người chuyện chỉ có phụ tử hai người biết được, mà bên này, Thương Địch vẫn như trước nắm tay An Ninh , đột nhiên,trong ánh mắt tia hàn ý, lạnh giọng mở miệng, "Minh Nguyệt , ngươi vội vã như vậy, là muốn đâu?"


      Thương Địch vừa xong, tầm mắt của mọi người đều theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Công chúa Minh Nguyệt, lúc này Công chúa Minh Nguyệt cũng còn đứng ở vị trí lúc nãy nữa, mọi người vất vả tìm được, lại phát công chúa Minh Nguyệt cẩn thận bước từng bước, tựa hồ là sợ kinh động đến ai, nghe thấy Thương Địch đột nhiên gọi tên của nàng, trong lòng Minh Nguyệt lộp bộp chút, thầm thấp rủa: giờ tốt lắm, ngay cả lén cũng được!


      Xoay người, Công chúa Minh Nguyệt xả ra nụ cười, vẻ mặt lấy lòng, "Biểu ca... Cái kia... Người có ba cái gấp thôi..."


      "Vội vã chạy trốn sao?" Thương Địch cũng để ý đến nàng ta lấy lòng mình, Minh Nguyệt kiêu căng , nhưng chung quy vẫn là biểu muội của , ngày thường nàng làm những việc này cũng để ý, nhưng hôm nay, nàng ở Phủ Thần vương khi dễ An Ninh , tự nhiên để nàng ta được tốt như vậy.


      Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt cứng đờ, biểu ca nhưng lại nể mặt nàng như vậy, nhìn về phía phụ hoàng mẫu hậu cầu cứu, lại chỉ thấy bọn họ nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng liếc nhìn nàng cái, thầm nghĩ trong lòng: hôm nay vận khí của nàng sao lại kém như vậy, phụ hoàng giúp mình còn chưa tính, nhưng mẫu hậu cũng...


      Hoàng hậu nương nương sở dĩ nhúng tay, là vì bà biết, Thương Địch chỉ cho Minh Nguyệt chút giáo huấn, thương tổn đến con bé, dù sao cũng là người nhà, huống hồ, cũng nên có ngưởi giáo huấn Minh Nguyệt chút !


      "Công chúa Minh Nguyệt muốn đuổi người liên quan , chúng ta có phải hay nên nhìn xem ai là người liên quan ?" Mâu quang Thương Địch sắc bén, người phát ra uy nghiêm, thậm chí so với Sùng Chính đế còn muốn đặc hơn rất nhiều .


      Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt khẽ biến, mới vừa rồi "Người liên quan", lại biến thành chủ tử cách nhanh chóng , nhìn nhìn An Ninh, chỉ thấy nàng như trước dịu dàng cười, đoán ra ý định của nàng, Công chúa Minh Nguyệt tự biết mới vừa rồi đắc tội An Ninh, nên bây giờ phải cho biểu ca lời giải thích , trong đầu rất nhanh chuyển động , nghĩ biện pháp thoát thân.


      Đột nhiên, con ngươi của Công chúa Minh Nguyệt sáng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đến bên trong đám người, đối mặt mới nhóm nữ tử lúc nãy phía sau mình, lớn tiếng mở miệng, "Đem thiệp mời trong tay các ngươi lấy ra!"
      Hành động này của Công chúa Minh Nguyệt, nhất thời làm cho nhóm nữ tử đằng sau choáng váng.


      Thiệp mời của các nàng? Các nàng đều do phụ thân mang vào, làm sao có thiệp mời?
      "Như thế nào? lấy ra được sao? Nếu có, bản thân hãy tự bước ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản công chúa kêu người đưa các ngươi ra ngoài?" Công chúa Minh Nguyệt cất cao giọng, giọng điệu lại sắc bén.


      Nhóm nữ tử bị Công chúa Minh Nguyệt dọa, nhất thời mất phương hướng, nhưng rất nhanh cũng hiểu được ý đồ của Công chúa Minh Nguyệt, nàng ta là muốn dùng các nàng để báo cáo công tác với Thần vương điện hạ!


      Nhưng các nàng hiểu được như thế nào? Công chúa Minh Nguyệt đường đường là kim chi ngọc diệp, nếu là cãi lời của nàng, chừng lại càng phải chịu thêm tội! Công chúa Minh Nguyệt này thủ đoạn trừng trị cung nữ trong cung các nàng nghe qua, ai muốn chọc tới sát tinh này? !


      Nhóm nữ tử tuy rằng cam lòng, nhưng vẫn thể phúc phúc thân, qua hướng cửa của Phủ Thần vương ...


      "Biểu ca, người liên quan, Minh Nguyệt đều giải quyết ." Công chúa Minh Nguyệt cao giọng mở miệng, mang theo vài phần đắc ý, như thế này biểu ca nên vừa lòng !


      "Nga? Đều giải quyết ?" Thương Địch mâu quang vi liễm, góc độ của An Ninh vừa vặn nhìn thấy được tinh quang nơi đáy mắt của , quả nhiên, nghe được giọng của Thương Địch "Minh Nguyệt công chúa, của ngươi đâu?"


      Oanh tiếng, đầu của Công chúa Minh Nguyệt nháy mắt trống rỗng, của nàng đâu? Đúng vậy, của nàng đâu? Nhưng có trời mới biết, nàng cũng là có thiệp mời, nàng là biểu muội của Thần vương , lại theo phụ hoàng cùng mẫu hậu cùng đến, dù là có thiệp mời,nhưng ai dám ngăn nàng? Nhưng là...


      Mọi người thấy gương mặt nghẹn uất của Công chúa Minh Nguyệt, nhịn được buồn cười, Công chúa Minh Nguyệt là lấy ra được thiệp mời a!


      "Như thế nào? lấy ra được sao? Nếu có, bản thân hãy tự bước ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản vương kêu người đưa công chúa Minh nguyệt ra ngoài " Thương Địch lại lời mới vừa rồi Công chúa Minh Nguyệt dùng để đuổi nhóm nữ tử , từng chữ từng chữ trả lại cho nàng ta.


      Lúc này sắc mặt của Công chúa Minh Nguyệt sớm trận xanh trận trắng, nhìn nhìn hoàng thượng hoàng hậu, "Phụ hoàng, mẫu hậu..."


      Biểu ca ngay cả nàng đều đuổi sao sao?


      Hoàng hậu nương nương cũng dự đoán được Thương Địch ngay cả Công chúa Minh Nguyệt cũng muốn đuổi ra , bất quá đối mặt với cầu cứu của Minh Nguyệt, nàng cũng có mở miệng, ý tứ ràng bất quá , nàng là từ ý tứ của Thương Địch mà ra.
      Công chúa Minh Nguyệt thấy có người giúp nàng, phẫn hận chà chà chân, dù là muốn, nàng cũng chỉ có thể rời nơi này, lúc này mặt mũi của nàng mất hết! Nếu người khác dám đối với nàng như vậy, nàng sớm đem chém đầu, nhưng trước mắt là Thần vương, dù là nàng cũng thể trêu vào .(Như vậy mọi người cũng thỏa lòng nhá, Địch nhà ta là vô đối nha http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif )


      An Ninh thấy bộ dáng Công chúa Minh Nguyệt tức giận mà dám xả, trong lòng thấy vui sướng, Công chúa Minh Nguyệt này xưa nay kiêu căng, sợ cũng chỉ có Thương Địch mới có thể làm cho nàng kiêng kị như vậy !


      "Địch nhi a, bao che khuyết điểm như vậy là được a!" Sùng Chính đế cố ý mở miệng, nhìn thoáng qua An Ninh, ha ha cười ra tiếng, ngay cả mặt mũi của Công chúa Minh Nguyệt cũng cho, để ý của Thương Địch đố với An Ninh , tựa hồ vượt qua dự tính của ông.


      Khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, chắp tay làm lễ với Sùng Chính đế, "Cậu, mợ, nơi này liền giao cho hai vị !"


      Dứt lời, đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, liền nắm tay An Ninh , chút kiêng dè mang theo nàng tới hướng khác , phía sau trừ bỏ vài người thần sắc cứng ngắc, đều là vẻ mặt ái muội nhìn bóng dáng hai người.


      An Ninh cảm nhận được những ánh mắt này, cùng với những tiếng bàn tán ái muội phía sau, gương mặt đỏ lên, tim đập càng nhanh, Thương Địch... Nắm tay nàng rời như vậy, người khác nhìn thấy lại thêm hiểu lầm.


      Nhưng giờ phút này, nàng cũng chỉ có thể mặc cho Thương Địch lôi kéo, thẳng đến khi được hồi lâu, khi An Ninh vẫn chưa hồi phục lại tinh thần .


      "Ninh Nhi..." thanh của Thương Địch chợt vang lên đỉnh đầu, vì nhịp tim đập rối loạn nên An Nhinh có nhận thấy trong thanh kia lộ ra tia khác thường, An Ninh ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia liền ở trước mắt chậm rãi phóng đại, hai mắt tràn ngập linh khí của nàng nháy mắt liền trừng lớn lên.


      tay Thương Địch nhàng ấn cái ót của An Ninh , tay đem thân thể mềm mại của nàng kéo vào lòng mình, sau đó, cẩn thận hôn môi của nàng..

      Hết chương 93
      Diệp Diệp thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 94: Thẳng thắn thành khẩn cho nàng biết bí mật dưới đáy lòng

      Edit & Beta: vittm

      Giờ phút này An Ninh thấy mình như người si (ngốc), đôi môi của Thương Địch như nham thạch nham thạch nóng chảy hòa tan nàng, nàng lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, trước mắt bao phủ sương mù, có chút tỉnh táo, hai môi kề cận chỗ, nhiệt độ theo đôi môi truyền đến, vẫn lan tràn, nhanh chóng lan đến toàn thân.

      Thương Địch kìm lòng được cảm thụ đôi môi mang cảm giác mê người kia mát lạnh như thạch, tay kia khẽ xoa vòng eo mảnh khảnh của nàng, chạm vào vòng eo mê người kia, thần trí có chút giật mình, vội buông An Ninh trong tay ra, rời khỏi môi nàng, Thương Địch mau chóng lui nhanh về phía sau, giống như sợ rằng chính mình nếu buông tay, chỉ đơn giản là cái hôn đơn thuần mà thôi.
      mặt An Ninh đỏ mảng như lửa, mười lăm tuổi cơ thể phát dục tốt rồi,có lồi có lõm đầy đủ, bởi vì hô hấp đều mà phập phồng, giống như vẫn hưởng thụ nụ hôn vừa rồi, tuy rằng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đối với nàng mà , lại mang đến rung động thể tưởng tượng được.

      Tay khẽ vuốt hơi ấm còn lưu lại môi, bần thần hồi lâu, tim nàng đập bình bịch mãi thể bình ổn lại.

      Cũng giống như nàng, Thương Địch cũng hết sức hoảng hồn trước màn thân mật vừa rồi, xưa nay chưa bao giờ đem tâm tư đặt ở người nữ sắc, đối với An Ninh, thích nữ tử trí tuệ như màng, càng muốn che chở nàng, muốn cả đời đều được cùng nàng ở chỗ, nhưng lại chưa từng sinh ra ý nghĩ gì quá phận, dù chỉ là dắt tay, cũng hiểu được đây là cực hạn, trong lòng cũng thập phần thỏa mãn , nhưng là... Mới vừa rồi nhìn nàng thẹn thùng, lại kìm được lòng mà hôn nàng, mà cái hôn vừa rồi lại chứng minh với rằng, phải là muốn cùng nàng thân mật, nếu muốn là rất thích.

      Nghĩ đến xúc cảm đụng chạm vừa rồi, xoát cái mặt chàng cũng đỏ bừng, ý thức được chính mình vừa rồi hình như có chút lỗ mãng, đường đột giai nhân, Ninh Nhi đánh giá như thế nào?

      Ninh Nhi. . . Mới vừa rồi ta... Ta… - Thương Địch vội vàng giải thích, vừa rồi là kìm lòng đậu mới có thể...

      Nhưng chính lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Cầm nhìn thấy hai người đều ở đây, liền mở miệng cười :

      - Thương Địch, ngươi thế nhưng trở về thư phòng, khó trách ta tìm thấy... A, Nhị tiểu thư cũng ở đây, làm sao thế? Mặt sao lại hồng như vậy?

      Tô Cầm vừa ly khai trong chốc lát, đương nhiên nhìn thấy được chuyện phát sinh vừa rồi ở trong viện, cũng biết An Bình đến Vương phủ, giờ phút này nhìn thấy An Ninh, tâm tình sung sướng đến cực điểm.

      An Ninh khẽ nhíu mày, lúc này mới ý thức được, bất tri bất giác(vô thức) nàng đến giữa thư phòng, xem ra là thư phòng Thương Địch.

      Tô Cầm hỏi han lại làm cho An Ninh thấy quẫn quẫn, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, An Ninh lại hận thể có cái lỗ nẻ cho nàng chui xuống..

      Có phải bị bệnh hay ? Muốn tìm đại phu nhìn xem ? - Ngày thường cho dù Tô Cầm thông minh, nhưng giờ phút này cũng thấy được tình huống, quan tâm hỏi thăm, muốn tới gần An Ninh lại bị Thương Địch ngăn trở.

      Thương Địch đem An Ninh ôm ở trước ngực, đưa lưng về phía Tô Cầm, ngăn cách Tô Cầm đến gần, thấy An Ninh ngay cả thùy tai cùng cần cổ trắng nõn cũng hồng thấu, trong lòng say mê đồng thời cũng khỏi thầm ảo não, mới vừa rồi có phải làm sai? Ninh Nhi có thể hay tức giận? Mấy vấn đề này cứ xoay vòng ở trong đầu Thương Địch, được, muốn giải thích, dù là Ninh Nhi có trách mình, trừng phạt chính mình, cũng mong muốn được nàng tha thứ!

      Cánh tay dài ôm trọn lấy nàng, vững vàng ôm lưng áo nàng, bất quá lúc này đây, bàn tay cũng dám xuống dù chỉ mảy may, an phận uất ức đặt cạnh thắt lưng, lại cố ý đặt ở chỗ đai lưng dày rộng, sợ khiến An Ninh càng thích.

      An Ninh cảm nhận được động tác của , trong nháy mắt bị mang theo ra khỏi thư phòng, bay lên trời, lướt qua tường cao, song song bay ra Thần vương phủ… ( cứ như người chim…)

      Phía sau Tô Cầm thấy hai người hình như cố né tránh , mặt mảnh mịt mờ đuổi theo ra khỏi thư phòng:

      - Này, Thương Địch, các ngươi chạy cái gì? Ta có phải ăn thịt người đâu, chạy cái gì vậy!
      vừa mới nhìn thấy An Ninh lại bị Thương Địch mang nàng , cũng cần phải che chở như thế chứ!

      Đột nhiên, Tô Cầm ngẩn ra, trong nháy mắt tâm thần như được khai sáng, cặp mắt hoa đào phút chốc trợn to, nhìn phương hướng Thương Địch cùng An Ninh biến mất, miệng mở lớn, vẻ mặt xấu hổ...

      Thế nhưng... Nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, cũng khó trách Thương Địch lại đem An Ninh che chở, tự xưng là thông minh, ngay cả chút nhãn lực ấy cũng có, mới vừa rồi dáng vẻ An Ninh ràng là xấu hổ đến kỳ cục, có cái gì có thể làm cho An Ninh luôn trấn định tự tại lại ngượng ngùng như vậy?

      nam quả nữ chung sống chỗ, nữ tử lại là người nam tử thích, chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra !

      Tô Cầm a Tô Cầm, ngươi có mắt, vừa rồi chắc phải là phá hủy chuyện tốt của huynh đệ chứ?- Tô Cầm ảo não nỉ non, thu lại chiết phiến(quạt) đánh mạnh lên cửa, nhưng đến giây tiếp theo, trong lòng cũng là hơn tia mất mát, nhìn nơi bóng người muốn tiêu thất, thầm thở dài.

      Mà lúc này, An Ninh tựa vào trong lòng Thương Địch, nguyên lai thân thể cứng ngắc, sớm thả lỏng trở lại, nàng vừa từ trong cái hôn vừa rồi hoàn hồn lại, dọc theo đường , Thương Địch khẩn trương nàng cũng xem ở trong mắt, cho đến khi hai người rơi xuống đất, An Ninh mới từ trong lòng ra.

      Ôn hương nhuyễn ngọc(thân thể mềm mại thơm ngát) trong lòng rời , Thương Địch có chút buồn bã, nghĩ đến chính mình còn thiếu An Ninh lời giải thích, liền mở miệng:

      - Ninh Nhi, mới vừa rồi là ta tốt, là ta mạo phạm nàng, ta chỉ là... Kìm lòng được...

      câu “kìm lòng được”, làm cho mặt An Ninh cười đỏ hồng, nhưng lúc này so với vừa rồi nàng trấn định hơn vài phần, nàng biết là hành động vừa rồi là mạo phạm, chắc là phản ứng của mình làm cho lo lắng, bất quá, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi hết sức quẫn bách, An Ninh cũng muốn dễ dàng buông tha cho người khởi xướng, khẽ cụp mắt:

      Thần vương điện hạ đối với ai cũng kìm lòng được như vậy sao?

      Trong lời bao hàm hờn giận, làm cho mi tâm Thương Địch hơi nhíu, tâm lại khẩn trương lên, cho tới bây giờ chưa từng để ý đến cảm thụ của người khác, chính mình quả là chọc nàng tức giận a!
      Diệp Diệplion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :