1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit + Beta : Lạc Hoa Hữu Ý

      90.2

      ?” Trong lòng Tần Ngọc Song tràn đầy vui mừng, nhưng phát trong mắt người ôm nàng lúc này có chút khác thường chợt lóe qua.

      "Ngọc Song, nàng hãy ở trong phủ hảo hảo mà nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này ngựa xe lại mệt nhọc, lại có thai đừng để xảy ra sơ sót.” An Bình hầu gia công đạo , kéo Tần Ngọc Song ở trong lòng vào sát ít.

      “ Lão gia, người muốn đâu nghỉ?” Từ sau khi màng thai lá gan của Tần Ngọc Song khỏi lớn lên vài phần, nàng ta biết mình mang thai lão gia gây bất lợi cho nàng ta, tại lão gia muốn rời khỏi Vô Song các phải muốn đến chỗ của ả Lục phân nhân kia chứ?

      Nghĩ đến vị Lục phu nhân mới 19 tuổi kia, Tần Ngọc Song khỏi cảnh giác vài phần.

      “ Hôm nay vừa hồi kinh, tất nhiên là phải vào cung diện thánh, công việc ở U châu xử lý thuận lợi, khi ta báo cáo với hoàng thượng chừng còn được hoàng thượng ban thưởng.” An Bình hầu gia khẽ hạ mi mắt , thay bộ xiên y.

      Tần Ngọc Song nghe là vào cung diện thánh, nghi ngờ gì nữa tự mình tiễn An Bình hầu gia ra khỏi Vô Song các, liền đặt tâm tư của mình ở đứa trong bụng, thời gian này phải hảo hảo chú ý mới được, phòng vạn nhất Lưu Hương Liên nảy sinh lòng dạ xấu xa… Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tần Ngọc Song liền nghiêm túc lên.

      Trong lúc Tần Ngọc Song suy nghĩ, từ đầu đến cuối đều chú ý đến lúc rời An Bình hầu gia có mặc triều phục.

      Đại thần tiến cung diện thánh đều phải mặc triều phục, đằng này An Bình hầu gia mặc thân cẩm phục tất yếu phải tiến cung diện thánh. Còn về phần hồi báo cho hoàng thượng cũng phải đợi đến buổi lâm triều ngày mai.

      Lúc này An Bình hầu gia xe ngựa, xe ngựa hướng về phía thành Nam mà chạy tới, trong đầu lên bóng dáng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ôn nhu đó của An Bình hầu gia ở trong Hầu phủ thể nào nhìn thấy được, cho dù là Tần Ngọc Song có mang thai cũng thấy được ôn nhu lúc này.

      Xe ngựa dừng ở bên ngoài sân viện an tĩnh, An Bình hầu gia xuống ngựa, lại vội vàng, có chút hấp tấp.

      “ Lão gia… lão gia trở lại.” Hạ nhân ở bên trong viện nhìn thấy An Bình hầu gia vui mừng kêu lên, lập tức ông lão chừng năm mươi tuổi nghe được tiếng ra đại sảnh tiếp đón, “ Lão gia, ngài trở lại.”

      “ Trình bá, phu nhân đâu rồi?” An Bình hầu gia vội vàng hỏi.

      “ Phu nhân cùng tiểu thư ở sau viện ạ! Tiểu thư hôm nay làm bài thơ được phu nhân khen ngợi, tiểu thư liên quấn lấy phu nhân đòi phu nhân thưởng, lôi kéo phu nhân và thiếu gia cùng với nàng đùa nghịch.” Trình bá chính là quản gia của sân viện này, vẻ mặt từ ái, lúc nhắc tới phu nhân cùng tiểu thư ý cười mặt chút che dấu.

      An Bình hầu gia nồng đậm ý cười, “ Nha đầu kia chỉ biết ép buộc người khác, làm cho nương của mình mệt muốn chết rồi! Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta rời , phu nhân có ra ngoài ?”

      Trình bá giật mình, nhanh chóng trả lời: “ Có, thời gian trước phu nhân có Thiên Linh tự chuyến, ở lại đó đêm, sáng hôm sau liền quay trở về.”

      “ Sao? Thiên Linh tự?” An Bình hầu gia khẽ nhí mày, nàng ấy lại Thiên Linh tự sao? “ Vậy có phái người bảo vệ phu nhân ?”

      “ Chuyện này… lão gia, phu nhân Thiên Linh tự là nơi phật gia trọng địa, tất nhiên an toàn, cho nên …” Trình bá cẩn thận bẩm báo, tuy rằng ra, nhưng bản thân cũng thái độ của lão gia với phu nhân là thế nào, quang minh chính đại là bảo hộ nhưng thực chất là giám sát phu nhân, phu nhân sống ở sân viện này cũng mười mấy năm, trong những năm này số lần phu nhân ra ngoài chỉ đếm được đầu ngón tay, lại thêm mỗi lần ra ngoài đều là lên Thiên Linh tự lễ phật.

      “ Tốt lắm, ngươi lui xuống ! Ta tự mình tới hậu viện, đúng rồi, chuẩn bị số đồ ăn mà phu nhân thích, mang thêm ít rượu lên.” An Bình hầu gia trầm giọng phân bố, nhưng tâm trí vẫn chưa dứt được từ tin tức mới được nghe.

      bao lâu, An Bình hầu gia tới hậu viện, rất xa nghe được thanh vui vẻ, “ Nương, người xem, Niệm nhi đánh ngã ca ca này!”

      tiểu nương mười ba tuổi cất tiếng cười như chuông bạc, vô ưu vô lo, cả người cưỡi lên thiếu niên tần mười lăm mười sáu tuổi, mặt tràn đầy vui vẻ đắc ý.

      “ Mau chút đứng lên, con làm cho quần áo của ca ca bẩn hết rồi.” Thanh ôn hòa của vị phu nhân vang lên, có chút trách cứ, nhưng trong đó nồng đậm sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

      Tiểu nương được gọi là Niệm nhi lại đứng dậy khỏi người vị thiếu niên, ngược lại cầm lấy quần áo thiếu niên, “ Niệm nhi tương lai phải là nữ tướng quân, tại ca ca chính là chiến mã của Niệm nhi!”

      “ Ha ha… tốt cho nữ tướng quân, Niệm nhi của nhà ta rất có chí khí a!” An Bình hầu gia nhìn ba người ở trong viện, cả người còn chút lạnh nhạt thường có ở An Bình hầu phủ, tiến lại phía ba mẫu tử.

      Niệm nhi nhìn thấy An Bình hầu gia liền đứng lên khỏi người của thiếu niên, vui mừng hướng về phía An Bình hầu gia chạy tới.

      “ Phụ thân…” Niệm nhi chạy tới gần An Bình hầu gia, mở rộng hai tay, An Bình hầu gia cũng giang hai tay ra đón Niệm nhi tiến lại, Niệm nhi vọt người cái, hướng vào vòng tay của An Bình hầu gia, nhảy lên người hai tay vòng qua cổ An Bình hầu, ở mặt hôn mạnh cái. “ Phụ thân lâu rồi chưa có đến thăm Niệm nhi, Niệm nhi còn tưởng phụ thân quên Niệm nhi quên luôn mẫu thân cùng ca ca nữa.”

      “ Làm sao có thể? Phụ thân làm sao có thể quên nha đầu Niệm nhi con? Phụ thân thương nhất là con đó.” An Bình hầu phủ nhéo nhéo cái mũi xinh của tiểu nương, tình thương biểu ràng ở lời .

      “ Còn nương nữa? Phụ thân thương nương sao?” Niệm nhi xoay người nhìn về phía ca ca đứng cạnh phụ nhân xinh đẹp, cười chọc ghẹo.

      Vị phu nhân sắc mặt quẫn bách, mơ hồ có hai rạng mây đỏ lên hai má, nhìn chăm chú Niệm nhi người An Bình hầu gia, tiến về phía hai người, “ Niệm nhi, con đừng ở trước mặt phụ thân làm càn, mau xuống dưới con nặng như vậy, đừng làm cho phụ thân mệt mỏi.”

      thanh của vị phu nhân ôn nhu như nước, bị tầm mắt nóng rực của An Bình hầu gia nhìn liền cảm thấy mất tự nhiên.

      “ Phụ thân nhất chính là nương con, làm sao có thể thương nương con được?” An Bình hầu gia kìm lòng được cầm lấy tay vị phụ nhân xinh đẹp, “ Sở Sở …”

      Nhiều ngày nay gặp nàng ấy vẫn như trước làm cho xao xuyến tâm can, nhìn khuôn mặt khắc sâu vào trong lòng, đôi mắt của An Bình hầu gia tràn ngập nhu tình, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo mờ mờ, con ngươi căng thẳng, tràn trong mắt vài phần thương tiếc, nâng cánh tay nhàng chạm vào vết sẹo, thần sắc trong mắt vài phần biến đổi.

      “ Ha ha … Phụ thân nương, Niệm nhi cũng nương!” Niệm nhi từ người An Bình hầu gia nhảy xuống, cố ý đẩy nương nàng chút, thân thể của nương nàng hướng về lòng An Bình hầu gia ngã vào, An Bình hầu liền ôm nàng ấy vào lòng.

      “ Niệm nhi!” Sở Sở nhíu mày, nhìn nhi nữ nghịch ngợm của mình, trong giọng mang vài phần bất bắc dĩ.

      An Bình hầu lại thập phần vừa lòng động tác của nhi nữ nhà mình, liếc mắt nhìn Niệm nhi cái, chỉ thấy Niệm nhi chạy về phía ca ca của mình, hướng về phía hai bọn họ vẫy tay, “ Cha, nương hai người từ từ chuyện, Niệm nhi cùng ca ca đến chỗ khác chơi.”

      xong, bóng dáng xinh xắn khéo léo nhanh chóng chạy , trong viện chỉ còn lại hai người là An Bình hầu gia và Sở Sở.

      Trình bá sau khi chuẩn bị tốt rượu và thức ăn liền mang đến đình nghỉ mát ở hậu viện, An Bình hầu gia và Sở Sở cùng ngồi trong lương đình.

      “ Nghe … nàng Thiên Linh tự?” An Bình hầu gia hỏi, trong lời mang theo vài phần ý dò xét.
      Sở Sở thay An Bình hầu rót rượu cánh tay có phần hơi run, nhưng rất nhanh hồi phục như thường “ Dạ*, phải chuyến”
      (*L: trong cv là ân mọi người thích để ân hơn hay là đổi sang thuần việt luôn? Cmt góp ý giùm Lạc nha ^^ )

      Sở Sở giấu diếm điều gì, đặt bình rượu trong tay xuống, từ trong lòng lấy ra cái túi gấm, “ Thiếp thấy người xa nhà, trong lòng có chút bất an, đêm đó lại nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy…” Lông mày Sở Sở khẽ nhíu lại, thần sắc dường như có chút sợ hãi, dừng chút mới tiếp, “ Cho nên thiếp mới quyết định Thiên Linh tự cầu phúc cho lão gia, thuận tiện mang túi gấm lúc trước mới thêu xin trụ trì Thiên Linh tự cầu phúc, lão gia…”

      Sở Sở đem túi gấm trong tay tới trước mặt An Bình hầu, An Bình hầu gia trong lòng căng thẳng, quả vừa rồi trong lòng có chút hoài nghi, nhưng giờ phút này nhìn thấy tâm ý của Sở Sở, mặt mang đầy vẻ tự trách, bàn tay hướng về phía Sở Sở, cầm lấy túi gấm, đồng tời cũng cầm lấy tay Sở Sở, “ Là ta tốt, là ta… ta nên hoài nghi nàng.”

      Sở Sở thông minh như vậy, mình vừa rồi mới thử thăm dò nàng tất nhiên bị nàng nhìn ra tuy rằng Sở Sở nhưng trong lòng An Bình hầu gia càng thêm tự trách.

      “ Lão gia, người hi vọng thiếp ra ngoài là sợ thiếp bị thương tổn , tâm ý của người Sở Sở làm sao có thế ?” Sở Sở mặc cho tay mình bị An Bình hầu gia nắm chút ý tứ trách cứ, nghĩ đến mục đích mình Thiên Linh tự, Sở Sở hơi hạ mi mắt, nhưng lộ ra chút khác thường nào, lên chút tươi cười, “ Lão gia, người uống thêm chén .”

      Sở Sở rút tay lại, lần nữa cầm bình rượu lên, thay An Bình hầu rót rượu, An Bình hầu gia mình nữ nhân mình thương lúc này hết mực ôn nhu, sớm đem những nữ nhân ở An Bình hầu phủ vứt ra sau đầu, ở trong lòng , chỉ có Sở Sở mới là thê tử, chỉ có nơi này mới chân chính là nhà của !

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      90.3
      Edit + beta : Lạc Hoa Hữu Ý

      đêm này, An Bình hầu gia về phủ, mà bên trong Hầu phủ lại xảy ra chuyện đại .
      An Bình hầu phủ, bên trong Cẩm Tú các.

      giường, Đại phu nhân tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tin tức vừa nghe được, tấm đệm phía dưới bị nắm chặt, mang thai! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia vậy mà có thể mang thai!

      cỗ lửa giận nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực, nghĩ đến những gì mình sắp đặt, trong lòng Đại phu nhân lại tràn đầy cam lòng, ai có thể dự đoán trước được, lần này U châu Tần Ngọc Song có thể tránh được kế của mình?

      “ Phu … phu nhân, người tỉnh rồi.” Lục phu nhân Tuyết nhi trông coi ở cạnh giường, nhìn thấy Đại phu nhân tỉnh lại, liền nhanh chóng tiến tới đỡ Lưu Hương Liên dậy.

      “ Lão gia đâu?” Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đại phu nhân, vừa hỏi Đại phu nhân nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp của Lục phu nhân Tuyết nhi , trong lòng càng thể ra có tư vị gì.

      Ánh mắt có chút úp mở, muốn lại thôi, Đại phu nhân lại nổi lên tức khí, “ Ngươi câm hay điếc rồi? Ta hỏi ngươi lão gia đâu?”

      Tuyết nhi thoáng cái co rút lại, “ Lão … lão gia… Lão gia sau khi hồi phủ, liền vào Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, sau… sau này Tuyết nhi cũng biết.”

      “ Vô Song các ! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia muốn chiếm lấy lão gia sao?” Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi, xốc chăn lên, tại bà ta rất kích động, cũng vì thế mà bà ta nhìn thấy trong mắt của Lục phu nhân lên điều gì đó khác thường, bị lửa giận công tâm, vừa nghĩ đến lão gia cùng Tần Ngọc Song ở cùng chỗ, bà ta liền hận thể nhanh chóng chạy tới Vô Song các lôi lão gia ra khỏi đó.

      “ Phu nhân, người nguôi giận, đừng chọc tức chính mình.” Lục phu nhân thân thiết ở bên , “ Có lẽ là vì Ngũ phu nhân vừa có thai, lão gia để ý đến đứa , cho nên mới tới Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, tới khi lão gia nhớ tới phu nhân tất nhiên mau chóng tới thăm phu nhân.”

      “ Có thai? Hừ, Tần Ngọc Song kia nghĩ rằng ta có thai rất giỏi sao? Có thể duy trì tới ngày sinh ra hay vẫn còn là hai việc khác nhau.” Vừa nhắc tới việc Tần Ngọc Song có thai, lửa giận của Đại phu nhân lại tăng vọt.

      “ Phu nhân, người…” Lục phu nhân nghe được ý tứ trong câu của Đại phu nhân, con ngươi thâm thúy co lại, “ Phu nhân người tới việc ám hại đứa của Ngũ phu nhân? Trước đó lão gia… a…”

      “ Ba…” Lục phu nhân còn chưa có hết lời, Đại phu nhân liền tát lên mặt Lục phu nhân cái, đồng thời cũng cắt ngang lời của Lục phu nhân, “ Ngươi linh tinh gì? Cẩn thận lời từ miệng ngươi ra làm hại đứa của Ngũ phu nhân, đứa đó cũng là con của lão gia, ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, xem thử ta có lột da của người ?”

      “ Đúng là do Tuyết nhi lung tung, sau này Tuyết nhi bao giờ lung tung nữa.” Lục phu nhân bụm mặt, vội vàng xin tha thứ, cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy oán hận, cùng lúc này nàng ta cũng nhìn ra được Đại phu nhân dung nạp Ngũ phu nhân, càng chấp nhận đứa của Ngũ Phu nhân.

      Có lẽ, Đại phu nhân muốn động thủ!

      Suy đoán này hình thành trong đầu của Tuyết nhi, nghĩ đến chuyện Đại phu nhân làm với mình, Lục phu nhân cố gắng cho dấu bàn tay nắm chặt thành quyền ở trong tay áo, trong lòng cũng thầm tính toán.

      “Được rồi được rồi, mau chóng trở về, nếu lão gia có thể đến chỗ của ngươi tốt, ngươi cũng thể thua kém người khác, lúc này Ngũ phu nhân có thai, với coi trọng của ta với đứa này ắt hẳn giữ lão gia lại qua đêm, ngươi phải tận dụng cơ hội này, nhất định phải giữ được lão gia, bằng … chuyện ngày hôm kia tất yếu ngươi còn nhớ , hậu quả ngươi cũng tự biết, tự bản thân suy nghĩ cho tốt rồi làm việc.” Đại phu nhân lạnh giọng , hàm ý với Lục Phu nhân, tại phải giữ im lặng.

      “ Dạ, Tuyết nhi cáo lui.” Lục phu nhân phúc thân hành lễ, lưu lại lâu thêm, vội vàng rời khỏi Cẩm Tú các, dọc theo đường , Lục phu nhân ngừng nghĩ tới những lời vừa rồi Đại phu nhân , nếu thực Đại phu nhân muốn làm hại đứa trong bụng Ngũ phu nhân, như vậy…. tại mình nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ hồi lâu, cho đến lúc qua Thính Vũ hiên, Lục phu nhân khỏi dừng chân lại, trong Thính Vũ hiên đèn đuốc sáng trưng, trong viện truyền ra hai tiếng cười vui vẻ, giống như về chuyện gì rất vui vậy, Lục phu nhân tự chủ được, chân hướng về phía cửa Thính Vũ hiên mà , rất lâu rồi mình chưa nghe qua tiếng cười vui vẻ như vậy, từ khi vào hầu phủ, bản thân liền bị giam vĩnh viễn trong những toan tính.

      Thính Vũ hiên, chỗ này chính là chỗ ở của Nhị tiểu thư, ngày thường bản thân mình cùng Nhị tiểu thư có qua lại, khi gặp cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, nhưng từ người Nhị tiểu thư, mình luôn cảm thấy được cảm giác rất tốt rất dễ chịu, nàng ấy vân đạm phong kinh, luôn đặt mình ở ngoài mọi chuyện, nhất là vào ngày đó Nhị tiểu thư lưu lại câu cho mình, Lục phu nhân cắn môi, muốn vào trong, đứng ở trước cửa Thính Vũ hiên, nhưng lại nhớ tới câu của Đại phu nhân, liền thu chân lại từng bước tiến ra ngoài.

      Lục phu nhân nghe Đại phu nhân rất ghen ghét Nhị tiểu thư, tuy rằng việc thế nào, nhưng nếu sau này để cho Đại phu nhân biết được mình vào Thính Vũ hiên, những ngày tiếp đó sợ là những ngày gian nan.

      Hít vào hơi sâu, Lục phu nhân tiếp tục về phía nơi ở của mình.

      Bên trong Thính Vũ hiên.

      “ Người mới vừa rồi hình như là Lục phu nhân, bà ấy tới đây làm gì?” Bích Châu từ trong phòng ra ngoài, bóng dáng vừa rời khỏi rơi vào trong mắt, “ Nhưng ràng đứng ở ngoài lâu như thế tiến vào nay lại rồi?”

      An Ninh cũng nhìn thấy bóng dáng của Lục phu nhân, hơi thu lại mi mắt, “ Như thế nào? Ngươi muốn có thể cùng Lục phu nhân trở thành bạn bè?”

      “ Nào dám ạ? Lục phu nhân là chủ tử, Bích Châu cùng lắm chỉ là nha hoàn.” Cho tới nay, Bích Châu đều có thương hại cho Lục phu nhân, đơn giản vì mình và bà ấy đều xuất thân nghèo khổ, nhưng lại chưa từng có tâm tư trở thành bạn bè cùng Lục phu nhân.

      “ Cái gì mà nha hoàn với phải là nha hoàn, nhà ngươi tay nắm giữ sổ sách, còn ai dám Bích Châu nương là nha hoàn chứ?” An Ninh bỡn cợt , cũng chỉ có thời điểm này An Ninh mới cùng Bích Châu đùa giỡn, bất quá năng lực hỏi học của Bích Châu rất tốt, từ sau khi mình đưa sổ sách cho Bích Châu xem, mỗi lần biểu ca ngầm đem sổ sách đến, đều do Bích Châu xem qua, An Ninh tính toán, sau khi rời khỏi Hầu phủ, cũng là lúc để cho Bích Châu tiếp xúc trực tiếp với công việc buôn bán, bao lâu sau Bích Châu cũng có thể mình quản lí vùng rồi.

      Ngày hôm trước nhận được tin tức của biểu ca, biểu ca báo rằng phủ đệ của bọn họ được xây dựng, chẳng qua nghĩ tới chỗ mà biểu ca chọn lựa, An Ninh khỏi nhíu mày, nơi này lại ở bên cạnh Thần vương phủ, này… Thân ảnh của Thương Địch ra trong đầu, bao lâu nữa, bọn họ trở thành hàng xóm rồi!

      phải như vậy mà.” Bích Châu hơi dương cằm lên, thần sắc mang vài phần đắc ý , tại Bích Châu này còn là Bích Châu của trước kia, nhưng những thứ này tất cả đều do tiểu thư ban cho mình, cả đời này mình nguyện là nha hoàn của tiểu thư!

      Vô Song các.

      Trời tối đen, Tần Ngọc Song bảo quản gia sai bảo hạ nhân mang bữa tối lên, đợi An Bình hầu gia trở về cùng ăn, nhưng lúc này cũng trễ, lại thấy người đâu, phải là lão gia chỗ của Lục phu nhân? Tần Ngọc Song tìm quản gia đến truy hỏi, nhưng cuối cùng cũng hỏi ra kết quả gì, đành sai hạ nhân đem đổ cả bàn đồ ăn .

      Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tần Ngọc Song mở tờ giấy cầm trong tay ra, mặt giấy có viết hơn mười loại dược liệu, thứ này là lúc Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan sắp chết để lại cho nàng ta làm lễ vật, nhiều năm như vậy, Tần Ngọc Song cuối cùng cũng có thể mang thai, Tần Ngọc Song tự nhiên đem hết công lao dành cho phương thuốc này.

      Vào thời gian trước nàng ta dùng phương thuốc này cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt cuối cùng cũng có thu hoạch.

      “ Tứ tỷ, Ngọc Song lòng cảm ơn người, đợi sau khi đứa của Ngọc Song sinh ra, Ngọc Song nhất định mang theo đứa bái tế người, mặc khác, Tứ tỷ hãy yên tâm, Tứ tỷ giúp ta đại ân như vậy, nữ nhi An Lan Hinh của người Ngọc Song cố gắng chiếu cố tốt nhất.” Tần Ngọc Song nỉ non với phương thuốc, cẩn thận đem phương thuốc cất , thứ này thể đánh mất, bảo bối tốt như vậy phải cất giữ cho tốt.

      đợi đến lúc An Bình hầu gia trở lại, Tần Ngọc Song tự biết cơ thể mình còn như trước, nên phải cẩn thận, đợi được nàng ta liền đợi, nghỉ ngơi cho tốt, phải tĩnh dưỡng thân thể mình cho tốt mới là quan trọng nhất, để Phúc nhi hầu hạ nghỉ, lâu sau đó liền ngủ, nhưng đến nữa đêm lại bỗng dưng tỉnh giấc vì khó chịu.

      “ Phúc nhi… Phúc nhi…” Tần Ngọc Song lớn tiếng gọi, biết vì sao ngực của nàng rất khác thường, cứ như bị tảng đá nặng đè lên, rất khó chịu.

      Ở bên ngoài Phúc nhi nghe được tiếng gọi, bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng tiến vào, mặt đầy vẻ khẩn trương, “ Phu nhân… phu nhân người làm sao vậy?”

      Phúc nhi thắp sáng đèn, nhìn thấy Ngũ phu nhân ôm ngực giường, Ngũ phu nhân tại có thai, mọi chuyện phải cực kì cẩn thận, thấy bộ dạng khó chịu như vậy của Ngũ phu nhân, chân tay của Phúc nhi luống cuống lên.

      rót cho ta chén nước, biết tại sao lại thế này, trong ngực ta rất khó chịu.” Tần Ngọc Song nhíu mày, nhanh chóng phân phó, xốc chăn lên, vịn vào giường đứng lên đến tháp ngồi xuống, biết vì sao kèm với cảm giác khó chịu trong lòng lại nổi lên tia bất an.

      Phúc nhi nhanh chóng bưng nước lên, Tần Ngọc Song uống xong, ngồi ở tháp thể nào ngủ tiếp được, nghĩ đến đứa trong bụng Tần Ngọc Song phân phó Phúc nhi: “ Thời gian này, ngươi phải hết sức chú ý, ngươi nên quên lần trước bị Lục phu nhân tận dụng chỗ trống, canh ngươi đem cho ta uống bị người ta hạ dược, may mắn đó chỉ là thuốc mê, chỉ có thể làm ta ngủ mê, nhưng nếu lần này lại có người hạ thuốc, làm hại đến đứa con trong bụng ta, ngươi có thể đoán được hậu quả gì xảy ra."

      Thân thể phúc nhi ngẩn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất, “ Phúc nhi biết sai, ngày đó là do Phúc nhi sơ xuất, biết Đại phu nhân động tay động chân ở trong canh, Phúc nhi…” Cho tới bây giờ Phúc nhi cũng biết chén canh đó bị hạ dược bằng cách nào, ngày ấy Ngũ phu nhân chưa có trách phạt, Phúc nhi có thể nhìn ra được thực Ngũ phu nhân cũng chút có oán trách.

      “ Tốt lắm, ngươi mau đứng lên, về sau đừng để cho chuyện như thế phát sinh nữa là được, tương lai của ta cùng tiểu thiếu gia đều là do ngươi chiếu cố, đợi cho đến lúc tiểu thiếu gia sinh ra, ta tất quên công lao của ngươi.” Tần Ngọc Song liếc mắt nhìn Phúc nhi, tại chuyện quan trọng nhất phải là trách cứ, Phúc nhi là nha hoàn thân cận của Tần Ngọc Song, thu mua được Phúc nhi mới có thể khiến cho bản thân mình và đứa con trong bụng được an toàn hơn nữa, Đại phu nhân tất nhiên để cho mình an toàn sinh hạ đứa con này, tính tình của Đại phu nhân phải Tần Ngọc Song biết, ở ngoài mặt tuy rằng rất hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực chất chính là tiểu nhân hiểm, hèn hạ ghen tị , còn có thủ đoạn độc ác, lần trước làm cho mình phải chịu điền tỉnh ( Lạc chưa đọc chương này theo QT là hình phạt dìm giếng nên để nguyên từ dám dịch bậy :”> ) chính là có tâm tư dồn mình vào chỗ chết, ngay cả lời của lão gia hôm nay cũng mang theo vài phần cảnh cáo, nghĩ kĩ lại bản thân phải càng phòng bị đối với Đại phu nhân.

      “ Cảm ơn phu nhân, Phúc nhi nhất định chú ý, lơ là.” Phúc nhi đứng lên, nghe thấy Ngũ phu nhân quên công lao của mình, trong lòng tất nhiên vui vẻ, ở trong phủ này, chủ tử có địa vị cao, những người hầu kẻ hạ địa vị cũng cao theo, tựa như Cố đại nương hầu hạ Đại phu nhân vậy, nếu như Ngũ phu nhân sinh cho lão gia tiểu thiếu gia sau này chắc chắn rằng địa vị của Ngũ phu nhân ở trong phủ thấp, Đại phu nhân tuy rằng là chính thất nhưng lại có con, chỉ có duy nhất nữ nhi là Đại tiểu thư, nay cũng nằm giường, người ra người quỷ ra quỷ, cả ngày ở Khởi Thủy Uyển đánh chửi hạ nhân làm niềm vui, so với người điên cũng chẳng khác là bao.

      Đại tiểu thư thể trông cậy vào, địa vị sau này của Đại phu nhân ở trong phủ sợ rằng khó trước.

      đêm này, khi trời hừng sáng Tần Ngọc Song mới ngủ lại được, cũng chỉ nằm ở tháp thượng, vừa ngủ được bao lâu lại bị Phúc nhi đánh thức, Tần Ngọc Song mở mắt trong lòng khỏi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà nổi lên tia khó chịu, “ Chuyện gì? phải ta rồi sao? Lúc ta ngủ được quấy rầy.”

      “ Ngũ phu nhân…” Phúc nhi vẻ mặt khó xử, phía sau liền vang lên tiếng khác cắt ngang lời của Phúc nhi.

      “ Ngũ muội, thời gian sắp tới trưa mà muội còn chưa thức dậy sao? Ngũ muội có phúc khí nha.” Tiếng của Đại phu nhân truyền đến, người cũng tới theo tiếng , theo phía sau Đại phu nhân còn có Cố đại nương, nhìn thấy Tần Ngọc Song nằm ở tháp, mày khẽ nhíu lại, “ Kìa, Ngũ muội sao lại nằm ngủ ở tháp? Thân thể muội bây giờ còn như trước kia, ngủ ở tháp làm sao có thể so với nằm ở giường? Vạn nhất làm hại đến đứa của muội phải tính làm sao?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90

      Tần Song Ngọc nhìn vẻ mặt tươi cười của Đại phu nhân, trong lòng thầm nghĩ dối trá nhưng mặt cũng tươi cười, “Phiền đại tỷ quan tâm, đại tỷ đến Vô Song Các của ta ắt là có việc?”

      “Có việc đương nhiên là có việc.” Đại phu nhân ngồi thẳng tháp, lôi kéo tay Ngũ phu nhân vô cùng thân thiết, “Ngươi là tỷ muội của ta, tỷ tỷ đến thăm muội muội ngươi có được tính là đại ? Muội muội nay có thai ta là tỷ tỷ đương nhiên muốn quan tâm chiếu cố, ngươi và ta đều là thê thiếp của lão gia, dù có làm gì cũng vì người nam nhân.”
      Trong lòng Tần Song Ngọc cười lạnh, “Nếu muội nhớ lầm, hôm qua tỷ tỷ nghe Song Ngọc mang thai liền hôn mê bất tỉnh.”

      Ngữ khí lạnh như băng, nàng che dấu chút châm chọc, dứt lời, quả nhiên mặt Đại phu nhân trắng bệch vài phần, haha cười , “Muội muội hiểu lầm,tỷ tỷ cao hứng còn kịp làm sao có thể vì vậy tức giận, còn hôn mê? Lời này truyền ra ngoài ta làm sao gặp mặt người khác?”

      Tần Song Ngọc vẫn như trước cười cười, nhưng trong lòng vẫn là thầm oán: Lưu Hương Liên ngươi còn có mặt mũi sao?

      Đại phu nhân thấy Tần Song Ngọc lời nào, dừng chút, lại tiếp tục mở miệng, “Ngươi cùng lão gia U Châu, quý phủ từ xuống dưới đều do ta lo liệu, vì nghênh đoán ngươi cùng lão gia hồi phủ, tỷ tỷ ta đây sáng sớm chờ tại cửa phủ, chắc do thân thể suy nhược mới chống đỡ được liền ngất , muội muội chớ hiểu lầm tỷ tỷ.”

      “Nga? Phải ? Kia Song Ngọc là hiểu nhần tỷ tỷ?” Ngoài mặt Tần Song Ngọc thế xong trong lòng có cho là hiểu lầm. Nàng nào có hiểu lầm nàng ta? Tần Song Ngọc hiểu Lưu Hương Liên a!

      “Muội muội ngươi có bầu, sáng nay tỷ tỷ liền cho cố đại nương nấu bát canh năm đó tỷ tỷ mang Yên nhi từng uống qua, những bổ thận mà đối với việc nôn ọe cũng có chút tác dụng.” Đại phu nhân xong liền cấp cho Cố đại nương bên cạnh ánh mắt.
      Tần Song Ngọc nhìn đến tay Cố đại nương bưng cái bát, bộ dạng cẩn thận, thập phần để ý. Tần Song Ngọc vừa thấy bát canh trong lòng liền cảnh giác, đêm qua nàng vừa mới phân phó tình với Phúc nhi, ngờ sang sớm hôm nay, Đại phu nhân liền động thủ? Vẫn là tự mình đem canh đưa lại đây!

      Bổ thận? Hừ! Sợ là mục đích Đại phu nhân phải giúp nàng bổ thận.

      “Đại tỷ! lòng tốt của tỷ muội xin nhận, nhưng Song Ngọc vừa tỉnh, có khẩu vị, Phúc nhi mau nhận canh tay Cố đại nương chớ để Cố đại nương mệt nhọc, đại tỷ, canh này để lát nữa ta uống được ?” Tần Song Ngọc có chút khó xử hỏi, vừa bộ dạng nàng nhìn có chút suy yếu.

      Đại phu nhân nhíu mày, “Này sao được? Muội muội canh nguội mùi vị khó uống, muội tốt nhất là uống ngay .”

      Khi chuyện muốn đem bát canh tay Phúc nhi nhận lấy, tự mình múc thìa đưa đến bên miệng Tần Song Ngọc.

      Tần Song Ngọc càng cảm thấy canh này có vấn đề, làm sao có thể thuận theo nàng ta uống canh, uống xong ngụm sợ rằng đứa trong bụng khó bảo toàn, nàng thể lấy đứa ra mạo hiểm.

      “Đại tỷ, Song Ngọc muốn uống, Song Ngọc vừa tỉnh có chút thoải mái, cũng có khẩu vị, Đại phu nhân nếu có việc Song Ngọc thể tiễn, Phúc nhi ngươi thay ta tiễn Đại phu nhân cùng Cố đại nương.” Sắc mặt Tần Song Ngọc hơi trầm xuống, vừa rồi mặt còn mang theo vài phần ý cười, tại, thấy chút ôn hòa, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, nàng cũng mặc kệ trước mặt có phải là Đại phu nhân hay , dù là Đại phu nhân nàng vẫn hạ lệnh tiễn khách.

      Mặt Đại phu nhân đen lại, trong mắt lên tia tức giận nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, “Nếu muội muội thoải mái, tỷ tỷ liền , bất quá bát canh bổ này cũng tệ, ta để ở đây, khi nào muội có khẩu vị liền nếm thử, tỷ tỷ chính là muốn tốt cho ngươi, ngày mai tỷ tỷ lại cho người mang đến.”

      Đại phu nhân đứng dậy, đem bát canh đặt lên bàn, liếc nhìn Tần Song Ngọc cái trong lòng hừ lạnh tiếng, lập tức khỏi phòng.

      Đợi cho Đại phu nhân khỏi Vô Song Các, Tần Song Ngọc mới thoáng nhìn đến bát canh bàn, lạnh giọng phân phó, “Phúc nhi, đem thứ này đổ cho ta.”

      Hừ, Đại phu nhân muốn hại nàng, có dễ dàng như vậy.

      “Vâng, phu nhân.” Phúc nhi theo phân phó, đem canh Đại phu nhân mang đến liền đổ , trong lòng Ngũ phu nhân nghĩ gì nàng tự nhiên cũng hiểu, Ngũ phu nhân chính là đề phòng Đại phu nhân hạ thủ nhưng nghĩ đến cái gì Phúc nhi nhíu mày, “Phu nhân, Đại phu nhân vừa rồi ngày mai còn đưa tới.”

      “Hừ, nàng ta đưa là việc của nàng ta, ta đổ là việc của ta, xem nàng ta như thế nào.” Ngũ phu nhân vuốt ve bụng mình đầy vẻ ôn nhu, “Đứa , ngươi yên tâm, nương bảo hộ ngươi tốt, ai cũng thể hại đến mẫu tử chúng ta.”

      Xem ra, mấy tháng này nàng phải đề phòng Đại phu nhân mới được.

      Đại phu nhân cùng Cố đại nương rời khỏi Vô Song Các, ý cười mặt Đại phu nhân biến mất, nghĩ đến bộ dạng Tần Song Ngọc vừa rồi trong lòng liền lên chút khinh thường.
      “Phu nhân, nô tỳ thấy ý tốt của người Ngũ phu nhân sợ là dám nhận đâu!” Cố đại nương thử mở miệng, “ biết tốt xấu, Ngũ phu nhân chắc uống canh kia .”

      “Cũng có kì vọng nàng ta nhận, nếu nàng ta uống, thực cũng sao, nàng ta phải sợ ta hạ thủ trong canh hại nàng ta cùng nghiệt chủng sao? Tần Song Ngọc quá coi thường Lưu Hương Liên ta rồi.” Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, nàng là thể chấp nhận đứa nhưng làm sao có thể ngây ngốc trắng trợn hạ độc vào canh như vậy?”

      Tần Song Ngọc phòng bị nàng thái quá, ngay cả điểm này cũng nghĩ thông suốt, nếu thực uống canh mình đưa đến rồi sinh non, lão gia trách tội xuống nàng cũng thể chống đỡ được. Nàng thể vì hại Tần Song Ngọc mà đem chính mình kéo xuống.

      “Phu nhân, vạn nhất Ngũ phu nhân sinh ra tiểu công tử, nên làm cái gì bây giờ?” Cố đại nương cẩn thận liếc nhìn chủ từ cái, Ngũ phu nhân nếu sinh công tử, đối với Đại phu nhân là bất lợi, ngày trước Đại phu nhân còn có đại tiểu thư nhưng tại đại tiểu thư….

      Vừa nghĩ tới tính tình đại tiểu thư ở Khởi Thủy Uyển, Cố đại nương nhíu chặt mi thể giãn ra.

      “Nếu sinh tiểu công tử ta đây là tỷ tỷ đương nhiên nên vì nàng ấy mà vui mừng.” Khóe miệng Đại phu nhân giơ lên, trong lòng đầy ác ý, ha ha…. Tần Song Ngọc a Tần Song Ngọc hi vọng ngươi có thể thuận buồm xuôi gió sinh con, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh đó .

      Suốt ba ngày Đại phu nhân đều theo lời mỗi ngày mang canh cho Tần Song Ngọc, bọn hạ nhân nhìn hành động của nàng đều ca ngợi Đại phu nhân hiền lành rộng lượng, mà ngay cả An Bình Hầu gia cũng có cái nhìn khác với Đại phu nhân, nhưng có để ý nhiều lắm.

      Đương nhiên Đại phu nhân đưa canh Ngũ phu nhân có uống, mỗi ngày sau khi Đại phu nhân rời liền cho Phúc nhi đem canh đổ, giọt cũng có uống.

      Ba ngày nay Tần Song Ngọc cũng có dễ chịu, biết tại sao, nửa đêm nằm giường ngực liền khó chịu, thể ngồi dậy, có đôi khi cả đêm ngủ được, đến ngày hôm sau mới miễn cưỡng ở tháp nhắm mắt được lúc.

      Ba ngày nay biết An Bình Hầu gia đâu, có qua đêm ở Vô Song Các điều này làm Tần Song Ngọc có chút hờn giận. Tần Song Ngọc liền tìm An Bình Hầu gia làm nũng phen rốt cục An Bình Hầu gia cũng đáp ứng nàng đêm nay nghỉ tại Vô Song Các.

      Tâm tình Tần Song Ngọc tốt lên sớm tắm rửa ở trong phòng chờ An Bình Hầu gia, lúc này An Bình Hầu gia có nuốt lời, đến qua đêm vào phòng Tần Song Ngọc nhìn đến bộ dạng mê người của nàng, mâu quang vi liễm.

      "Lão gia...." Tần Song Ngọ kéo tay An Bình Hầu gia, muốn thay cởi áo lại bị đẩy ra.

      "Ngủ !" An Bình Hầu gia đẩy thân thể nàng ra, chính mình đến bên giường tự mình cởi ra đai lưng, Tần Song Ngọc nhíu mày, ngờ lão gia lạnh nhạt như thế, chớ phải là.... Trong lòng trồi lên tia bất an, ý nghĩ nảy ra, "Lão gia thích Song Ngọc sao?"

      An Bình Hầu gia biết suy nghĩ của nàng, trấn an , "Nàng quá lo lắng, tại nàng có bầu có thể nào như trước đây được."

      "Nhưng là...." Tần Song Ngọc tự nhiên hiểu ra nhưng trong lòng nàng vẫn phòng bị Đại phu nhân cũng Lục phu nhân nếu vì mình mang thai mà lão gia đem lòng để lên người Lục phu nhân, nàng cam lòng, nàng phải tính toán cẩn thận để xảy ra chuyện gì.

      " Đêm nay đáp ứng nàng ở chỗ nàng qua đêm, ta đáp ứng rồi, nàng còn lo lắng cái gì? Mau ngủ ! Nàng ngủ nhưng đứa trong bụng nàng muốn nghỉ ngơi nha!" xong, liền kéo tay Tần Song Ngọc, cả hai ngươi đều nằm xuống.

      Tần Song Ngọc cảm nhận được hơi thở nam nhân bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo tay An Bình Hầu gia đặt lên bụng mình, thầm nghĩ trong lòng: con, cha ngươi thực chờ mong ngươi!

      Trong lòng Tần Song Ngọc tràn đầy ngọt ngào, tựa vào trong lòng An Bình Hầu gia, rất nhanh liền ngủ nhưng đến nửa đêm nàng lại tỉnh dậy, buồn bực khó chịu ngực giống mấy ngày trước, lúc này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn.

      Tần Song Ngọc định giống như trước nhàng xuống giường nhưng nhìn đến An Bình Hầu gia ngủ nếu nàng xuống giường nhất định làm lão gia tỉnh, hơn nữa nàng có chút muốn rời xa lão gia, cứ như vậy cố nén, tựa vào lòng An Bình Hầu gia, nghĩ thầm kiên trì lập tức tốt hơn.
      Nhưng thời gian trôi qua, khó chịu ngực giảm mà còn tăng, thậm chí bụng cũng bắt đầu lẩm nhẩn đau, Tần Song Ngọc ý thức được việc nghiêm trọng, cũng cảm nhận được giữa hai chân có vật gì đó chảy ra.

      "A.... ..." Tần Song Ngọc chạm vào chất lỏng dinh dính kia, kêu to ra tiếng, đây là chuyện gì? Đứa của nàng làm sao lại vậy? Nghĩ đến trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an, lúc này nàng bất chấp tất cả, vội vàng lay nam nhân bên cạnh, bối rối kêu "Lão gia.......Lão gia.... .... người mau tỉnh lại người mau tỉnh lại......"

      An Bình Hầu gia bị tiếng gọi này bừng tỉnh, còn buồn ngủ, "Có chuyện gì?"
      "Đứa , mau cứu đứa của thiếp!" Tần Song Ngọc bối rối kêu to, trong đầu lên vô số ý niệm, vì sao lại như vậy? Canh Đại phu nhân đưa tới nàng chưa có uống giọt nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này?

      Cảm nhận giữa hai chân mãnh liệt, sắc mặt Tần Song Ngọc trắng bệch, đứa của nàng có việc gì?!

      hết c90!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 91: kích thích thú tính

      edit:pemichio

      "Mau, mau, người đâu mau tới!" Ý thức được tình huống trước mắt của Tần Ngọc Song, An Bình hầu gia từ trong mơ hồ hoàn toàn thanh tỉnh, xuống giường thắp đèn sáng lên, liền nhìn thấy phía dưới hai chân của Tần Ngọc Song bị máu nhiễm đỏ cả mảng, sắc mặt trắng nhợt, "Mau, người đâu, mau tìm đại phu! Mau tìm đại phu!"

      An Bình hầu gia cũng gấp lên, thanh phát ra to đến mức giống như đam tất cả nha hoàn của Vô Song các đánh thức , từ sau khi Tần Ngọc Song có bầu, ông liền điều thêm vài nha hoàn đến ở trong Vô Song các, cùng Phúc Nhi hầu hạ Tần Ngọc Song, Phúc Nhi là người tỉnh lại đầu tiên, nghe thấy động tĩnh,liền chạy vào, từ ngoài cửa nhìn thấy vệt đỏ chói mắt giường Tần Ngọc Song , hoảng sợ mở to mắt, liền chạy ra ngoài, việc quan trọng nhất tại là phải mau gọi đại phu đến, trăm ngàn lần thể xảy ra chuyện gì!

      “Lão gia... Ngọc Song đau quá... Con của chúng ta... Mau cứu cứu , lão gia, mau cứu cứu ..." Cả người Tần Ngọc Song bị sợ hãi vây quanh , nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của An Bình hầu gia ,trong lòng của nàng lại bất an.

      cần,con của nàng trăm ngàn lần cần có việc gì a! Nàng mong muốn lâu như vậy, đợi lâu như vậy, vất vả mới như ý nguyện , làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Nàng như thế nào cũng nghĩ ra, rốt cuộc là sai ở chỗ nào.

      "Ngọc Song, ngươi cố gắng kiên trì, đợi lát nữa, đại phu sắp đến rồi ." An Bình hầu gia cầm tay Tần Ngọc Song, lúc này sắc mặt nàng sớm tái nhợt như tờ giấy, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu ngừng tuôn ra, lần trước Dương Mộc Hoan đẻ non, khi ông trở về việc sớm thành , giờ phút này ông tận mắt nhìn thấy máu tươi chảy ra từ giữa hai chân củaTần Ngọc Song, máu chảy nhiều đến mức khiến lớp vải dưới người nàng cũng trở nên ướt sũng

      “Lão gia... Ngươi đáp ứng ta, phải giữ lại đứa ... Ngươi đáp ứng ta..." Tần Ngọc Song cầm lại tay của An Bình hầu gia , cắn chặt môi, bất an mãnh liệt làm cho nàng như bắt được cây cỏ cứu mạng , nàng muốn có lới hứa, nàng muốn lão gia bảo vệ đứa của bọn họ, An Bình hầu gia nhíu mày, ông cũng hiểu được, muốn giữ được đứa này, sợ là rất khó , có thể thấy được hai mắt gần như tuyệt vọng của Tần Ngọc Song ,đôi mắt này lại giống nhau đến thế khiên ông thể cự tuyệt được,cắn chặt răng, An Bình hầu gia lại nắm chặt tay nàng, "Tốt, ta đáp ứng ngươi."

      "A..." Tần Ngọc Song cắn răng nhịn đau, được An Ninh bình hầu gia hứa hẹn, trong lòng có ít hy vọng, máu giống như vẫn tiếp tục chảy, nàng cũng cảm giác được thân thể mình càng ngày càng suy yếu, trong đầu xoay quanh rất nhiều nghi vấn, vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?

      Đêm khuya, Hầu phủ im lặng, nhất thời loạn cả lên, các sân đều bị động tĩnh bên Vô Song các đánh thức, bên trong Thính Vũ hiên, Bích Châu vội vàng mặc xiêm y, chạy vào phòng của An Ninh, "Tiểu thư, ngươi cũng tỉnh, bên Vô Song các xảy ra việc lớn, tiểu thư, chúng ta... Có nên qua đó xem ?"

      Thời điểm An Ninh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng biết được xảy ra chuyện gì, liễm liễm mi, đứng thẳng dậy, " cần gấp, thu thập chút rồi qua cũng muộn."

      Tất nhiên là muốn , Hầu phủ phát sinh chuyện lớn như vậy , nàng làm sao có thể bỏ qua?

      vậy chắc bên chỗ đại phu nhân cũng biết được tin này rồi!

      An Ninh cùng Bích Châu mặc xiêm y, ra Thính Vũ hiên, liền gặp được lục phu nhân Tuyết Nhi cũng lại đây , lục phu nhân nhìn thấy An Ninh, trong mắt có phần lo lắng, "Nhị tiểu thư, ngũ phu nhân nàng..." xong, lại vội vàng tiến lên, bắt lấy tay An Ninh , thấp giọng , "Đại phu nhân... Có phải đại phu nhân động thủ hay ."

      Chung quy chỉ là tiểu nương mười chín tuổi, quá mức đơn thuần , để nàng đối mặt với chuyện như vậy, liền biết dấu diếm cảm xúc của mình, nàng chỉ biết nhị tiểu thư này là người thành , liền tự chủ được ra, nghĩ đến lời của đại phu nhân ngày ấy, sắc mặt trở nên trắng bệch, việc này nhất định có liên quan tới đại phu nhân, hai ngày này, nàng vẫn luôn lưu ý , muốn tìm chút manh mối, nếu có thể bắt được nhược điểm của đại phu nhân, có gì có thể tốt hơn , nhưng nhiều ngày qua, nàng lại có bất kỳ thu hoạch nào


      "Tuyết di nương, chớ lung tung,dù nơi này của chúng ta chỉ có mấy người nhưng nếu để cho những người khác nghe thấy..." An Ninh nhíu mày nhắc nhở , Tuyết Nhi theo bên cạnh đại phu nhân ,chắc chắn là nhìn ra chút manh mối, nàng có thể đem lời này với mình, có thể thấy được, nàng đối với mình có vài phần tin tưởng, tuy rằng nàng đối với vị lục phu nhân này chưa từng có quá nhiều cảm tình, nhưng để báo đáp chút tin tưởng này nàng cũng nhắc nhở nàng ta chút.

      Thân thể lục phu nhân ngẩn ra, ý thức được việc làm của mình, lập tức nhìn ra xung quanh, phát giác chỗ này chỉ có ba người các nàng lúc này mới thở phào nhõm hơi, nhưng trong lòng cứ nghĩ tới mà sợ, "Lúc nãy ta hồ đồ , mong nhị tiểu thư chớ coi là ."

      Lục phu nhân nhìn An Ninh liếc mắt cái, đối với vị nhị tiểu thư này càng thích thêm vài phần,nàng nhắc nhở mình, nếu lời mới vừa rồi bị người khác nghe thấy, rơi vào trong tai của ngũ phu nhân, mà trong tay của mình lại có chứng cớ, như vậy là vu oan giá họa, nếu rơi vào trong tai của đại phu nhân , như vậy, những ngày sau của nàng cực kì khốn khổ."Mới vừa rồi bất kể cái gì ta cũng chưa nghe thấy, Bích Châu, ngươi có nghe thấy gì ?"
      Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, thản nhiên mở miệng.

      "Hồi tiểu thư, nô tỳ cũng cái gì cũng chưa từng nghe thấy." Bích Châu trả lời, sợ rằng cũng chỉ có tiểu thư mới có thể trong tình trạng như thế này mà vẫn trấn định như vậy.

      Ánh mắt lục phu nhân nhìn hai người có thêm vài phần cảm kích, kéo kéo khóe miệng, buông lỏng tay An Ninh, "Nhị tiểu thư, vậy Tuyết Nhi liền trước ."

      muốn đại phu nhân phát cái gì, nàng tiện xuất cùng nhị tiểu thư, xong, liền vội vàng tăng nhanh cước bộ, hướng tới Vô Song

      An Ninh nhìn bóng dáng của nàng,hiểu ý tứ của nàng, lục phu nhân này rất đơn thuần,
      nhưng trong vài ngày này nàng cảm nhận được lục phu nhân giống như ngày trước, còn nhát gan khi đứng trước mặt đại phu nhân mà thay bằng nhẫn dễ phát , có đôi khi, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy hận ý trong đôi mắt của nàng đối với đại phu nhân

      An Ninh tất nhiên là biết chuyện xảy ra đêm đó ở Tuế Lan hiên, nếu biết được,liền có thể hiểu được hận ý của lục phu nhân đối với đại phu nhân là từ đâu mà đến!

      Bên trong Cẩm Tú các.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đại phu nhân vừa nghe bên Vô Song các xảy ra chuyện, trước tiên liền rời khỏi giường, bà cũng phải là lo lắng, mà là cao hứng đến ngủ được .

      " tốt quá, tiện nhân Tần Ngọc Song kia rốt cục thể tiếp tục đắc ý ." Đại phu nhân cười lạnh,ánh mắt tràn đầy ngoan tàn nhẫn, máy ngày nay, bà mỗi ngày đều đưa canh bổ đến chỗ Tần Ngọc Song, sớm quen nhìn gương mặt đắc ý của nàng ta, tại rốt cục truyền đến tin tức tốt, lần này, xem Tần Ngọc Song thống khổ như thế nào!

      "Phu nhân, chúc mừng phu nhân, nghe động tĩnh bên kia, có thể tình cực kỳ nghiêm trọng! Nếu ngũ phu nhân có đứa này, như vậy phải cám ơn ông trời chiếu cố phu nhân ." Cố đại nương vẻ mặt tươi cười phụ họa .

      "Ông trời chiếu cố? Ngươi nghĩ rằng chuyện bên kia là do ông trời sắp đặt sao ?" Đại phu nhân hừ tiếng, ánh mắt lên ánh sáng

      Tươi cười của Cố đại nương chợt tắt, ý tứ của đại phu nhân, "Phu nhân, ý của người….”

      Chẳng lẽ là đại phu nhân động tay chân sao? Nhưng bà vẫn luôn hầu hạ bên cạnh đại phu nhân, cũng phát đại phu nhân làm cái gì nha, huống hồ, nếu đại phu nhân muốn làm cái gì, cũng phân phó bà mới phải, ngay cả canh mà mỗi ngày đại phu nhân đưa cho ngũ phu nhân , đều có động qua bất cứ cái gì cả!

      Nhưng mặc dù là động qua tay chân, ngũ phu nhân vẫn dám uống, mỗi ngày đều mang canh đổ , điểm này, đại phu nhân cũng biết được .

      "Ngươi cho là ngũ phu nhân qua nhiều năm như vậy vẫn thể mang thai là vì cái gì? Hừ!"

      Đại phu nhân cười cách cao thâm, thấy mặt Cố đại nương càng phát ra nghi hoặc, nhưng cũng trực tiếp giải thích nghi hoặc cho Cố đại nương, lãnh trong mắt càng sâu, thản nhiên phân phó , "Mau thu thập chút, ngũ phu nhân xảy ra chuyện, ta làm tỷ tỷ đương nhiên phải đến trước tiên!"

      Lời tuy như thế, lại nghe ra chút quan hệ, ngược lại ý tứ vui sướng khi người gặp càng đặc hơn, bà là khẩn cấp muốn nhìn thấy tinh huống bi thảm của tiện nhân Tần Ngọc Song a!

      Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, ngươi ngàn phòng vạn phòng, đúng là vẫn còn phòng được ! Hừ, bằng kỹ xảo nhặt này của ngươi, cũng muốn cùng Lưu Hương Liên ta đấu, biết tự lượng sức mình!

      Cố đại nương thấy đại phu nhân ra phòng, nhưng bà vẫn còn đắm chìm trong nghi vấn lúc nãy, phu nhân rốt cuộc làm gì, mà ngay cả bà cũng biết ?

      Bên trong Vô Song các, bao lâu sau khi nghe thấy động tĩnh liền có nhiều người chạy lại đây, đại phu nhân, lục phu nhân, An Ninh, An Lan Hinh, cùng với quản gia đều đợi ở trong sảnh, thần sắc ngưng trọng.

      Trong phòng, An Bình hầu gia vẫn đứng ở chỗ cũ , đại phu thỉnh đến, trong phòng, ngũ phu nhân sớm ngất , đại phu kiểm tra chút, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, "Bẩm hầu gia, thai nhi ... còn."

      Thân thể của An Bình hầu gia lảo đảo cái, còn? Liền mất như vậy? Tuy rằng trong lòng ông sớm có dự cảm, nhưng giờ nghe được đại phu ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng thể thừa nhận, lúc này cũng giống như lúc trước của Dương Mộc Hoan,lần này ông là tận mắt nhìn thấy thai nhi mất !

      "Hầu gia ngươi yên tâm, thai nhi tuy rằng còn, nhưng ngũ phu nhân cũng có trở ngại, nếu điều trị tốt, thân mình mau khôi phục ." Đại phu thấy An Bình hầu gia có bộ dáng khổ sở , vội an ủi.

      Mi tâm của An Bình hầu gia nhăn càng nhanh, so với ngũ phu nhân, thứ ông để ý hơn chính là đứa trong bụng nàng, "Thai nhi vì sao lại mất ?"

      Đêm nay, ông luôn ngủ ở bên cạnh Tần Ngọc Song, thẳng đến khi Tần Ngọc Song thống khổ đánh thức ông,ông mới nhận thấy được xảy ra chuyện gì, nhưng hai ngày trước đều rất tốt , thể nào trong thời điểm ngủ thai nhi liền mất ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :