1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 10 khám xét


      edit: như nhã tiểu thư
      beta:phù thuỷ già


      An Bình nhậy bén cảm nhận đạo ánh mắt của người kia người mình, vẫn ngẩng đầu, nàng cũng biết chủ nhân của ánh ắt kia là ai, có ai so với An Như Yên càng đắc ý, trong đầu ra màn kiếp trước .

      Tỷ muội hai người bđồng thời xuất giá, từng chấn động thời, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra lúc ấy An Như Yên khuôn mặt bên dưới khăn hỉ tươi cười đắc ý như thế nào!

      Nhóm tiểu thư thế gia trong lòng đều tính toán nên như thế nào được đến hoàng hậu nương nương ưu ái, An Như Yên vẫn muốn đặt An Bình vào chỗ chết, đối với vị trí tướng quân phu nhân, nàng là nhất định phải đạt được, nghĩ đến bức "Mẫu đơn tranh diễm", nàng cũng tin hoàng hậu nương nương thích!

      Trước hết quan trọng nhất, chính là xử lý An Bình,mới có thể giải tỏa được buồn bực cùng lo lắng trong lòng nàng!

      Nghĩ ra việc gì, An Như Yên nhìn thoáng qua phía nào đó, cùng người nào đó trao đổi dánh mắt, lại rất nhanh lướt qua...

      "Tướng quân oai dũng thần minh, tuổi còn trẻ liền chiến công hiển hách, là hùng trong suy nghĩ của bao nhiêu nữ nhi của Đông Tần quốc ta, đại tỷ cũng cần lo lắng."

      Uyển quý phi vẫn trầm mặc ngồi ở vị trí đầu vẫn ôn hòa cười ,nàng vốn là Đông Tần thứ nhất thế gia dLâm gia đại tiểu thư, ba năm trước đây gả vào hoàng dcung, bởi vì mỹ mạo côn nhu, lại săn sóc cẩn thận, được hoàng thượng vô cùng thương, ba năm này, vinh sủng giảm, từ quý nhân, rất nhanh ngồi lên vị trí quý phi, ở hậu cung, địa vị gần bằng với hoàng hậu nương nương, nhưng so với hoàng hậu nương nương, nàng lại có tuổi trẻ xinh đẹp, nàng cũng bất quá là so với Minh Nguyệt công chúa lớn hơn hai ba tuổi.

      "Lời tuy như thế, nhưng đứa cháu kia của bản cung tính tình quá bướng bỉnh , liền ngay cả bản cung đưa ba cái thông phòng nha đầu, nhưng lại dám phái đến phòng bếp cái nơi khói bếp mù mịt , ngay cả nhìn cũng liếc mắt cái, caai..."
      Hoàng hậu nương nương thở dài tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

      An Bình nghe hai người đối thoại, trong lòng suy nghĩ, nhất thời cảm thấy có chút châm chọc.

      Đối mặt đối thủ mạnh như vậy, hoàng hậu đương nhiên thập phần kiêng kị, nhưng Uyển quý phi này cũng là người thập phần biết cách cư xử chưa bao giờ cùng hoàng hậu nương nương đối địch, mặc dù là năm đầu hoàng hậu nương nương cố ý làm hó dễ, nàng cũng thèm để ý, chính là yên lặng chịu đựng, dần dần, hoàng hậu nương nương cũng còn luôn nhằm vào nàng, hơn nữa nàng luôn luôn khuyên hoàng thượng đến trong cung hoàng hậu , này cũng càng thêm làm cho hoàng hậu nương nương thích, năm trở lại đây, hai người cực kỳ hòa thuận, giống như thân tỷ muội bình thường.

      Nhưng là, thân tỷ muội lại như thế nào? nhớ tới kiếp trước chuyện xảy ra trong vài năm sau, Uyển quý phi này quả nhiên là kẻ thâm trầm , so với An Như Yên , lại chỉ có hơn chớ kém, ngay cả hoàng hậu là người sinh tốn trong đâu đá ở hậu cung , cũng là đối thủ của nàng!

      Lúc này hoàng hậu nương nương sợ là biết, chính người "muội muội" vì nàng lo lắng mọi việc này, chung quy có ngày lại chính tay đem nàng đưa lên đoạn đầu đài ! Nhớ lại kiếp trước hồi tử hình làm cho người ta sợ hãi, cả trăm mạng người của gia tộc hoàng hậu, toàn bộ đầu người rơi xuống đất, máu nhiễm pháp trường, duy chỉ có An Như Yên bởi vì có được miếng miễn tử kim bài duy nhất của tướng quân mới tránh 6được kiếp, An Bình thân thể khỏi đánh cái rùng mình, vừa phục hồi tinh thần lại, liền nghe được thanh ôn nhu mềm mại của Uyển quý phi lại vang lên.

      "Con cháu đều có phúc của con cháu , tỷ tỷ cũng đừng nghĩ nhiều , chờ tướng cquân lần này trở về, nô tì nhất định giúp tỷ tỷ hảo hảo xem xét chọn người cháu dâu này... Đúng rồi, hôm nay mẫu đơn yến, nô tì nghe hoàng thượng chuyên môn tặng tỷ tỷ khối huyết ngọc hiếm thấy, điêu khắc thành hình hoa mẫu đơn , biết nô tì cùng các vị tiểu thư có hay vinh hạnh nhìn cho mắt, xem xem huyết ngọc hiếm thấy được hoàng thượng ban cho rốt cuộc là hình dáng như thế nào!"

      Uyển quý phi trong mắt tràn ngập chờ mong, xen lẫn vài phần hâm mộ.

      Những lời này vừa , mọi người ở đây đều nóng lòng muốn thử, các nàng đều nghe chuyện hoàng thượng ban thưởng huyết ngọc a, nếu là có được vinh hạnh liếc mắt cái, như vậy lần tham gia mẫu đơn yến này, xem ra là uổng phí.

      Nhắc tới khối huyết ngọc kia, hoàng hậu nương nương trong lòng lại thoải mái, kia là đại biểu cho hoàng thượng đối của nàng sủng ái a!

      Nhìn ánh mắt thích và ngưỡng mộ của mọi người, hoàng hậu trong lòng quyết định đem huyết ngọc lấy ra khoe phen, làm cho mọi người chiêm ngưỡng chiêm ngưỡng, nhưng nàng cũng là hạ hạ mi, "Bất quá chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần là hoàng thượng ban cho , cho dù là tảng đá, bản cung cũng xem nó như bảo bối!"

      "Hoàng hậu nương nương, ngài liền thông cảm cho mọi người chúng ta , để cho chúng ta nhìn mắt !

      Hoàng thượng đối hoàng hậu nương nương sủng ái tự nhiên là cần phải bàn !"
      An Như Yên phụ họa , lập tức các thế gia tiểu thư khác, thậm chí là các cung tần phi cũng đều thỉnh cầu, nhóm tần phi này trong lòng đều biết, trong cung này, chân chính được sủng ái nhất phải hoàng hậu, mà là Uyển quý phi, liền ngay cả Uyển quý phi đều lấy lòng hoàng hậu nương nương, các nàng càng phải ra sức đón ý hùa

      Từ đầu đến cuối, ngồi ở trong góc An Bình đều lẳng lặng lưu ý tình huống, khóe miệng hơi cong lên có chút giống như châm chọc, chỉ có nàng biết, các nàng muốn xem huyết ngọc là giả, chân chính mục đích, là muốn làm cho nàng máu nhiễm nơi đây!

      An Bình có chút giương mắt, nhìn thoáng qua Uyển quý phi, trong lòng mảnh hiểu , nàng đột nhiên nhắc tới muốn xem huyết ngọc, này sợ phải trùng hợp đơn giản như vậy !

      Hoàng hậu nghe mọi người ngươi lời ta lời, bất đắc dĩ lắc đầu, " thế, bản cung nếu là lại cất giấu , sợ làm cho các ngươi ghen ghét , Ngân Sương, đem huyết ngọc mà hoàng thượng ban cho bản cung mang tới."

      "Tuân lệnh, nô tỳ lập tức ngay."

      Ngân Sương cúi cúi người,liền xoay người rời , lại nghe hoàng hậu nương nương mở miệng.

      "Cần phải cẩn thận chút, đừng chạm hỏng ." Hoàng hậu nương nương .

      Ngân Sương lĩnh mệnh xuống, những người còn lại bên nhàn thoại việc nhà, bên cùng đợi Ngân Sương đem huyết ngọc mang lên, qua lâu, Ngân Sương lại vội vàng trở lại, vẻ mặt sợ hãi, "Hoàng hậu nương nương..."

      Hoàng hậu có chút nhíu mày, Ngân Sương ở bên người nàng hầu hạ nhiều năm, vẫn rất hiểu chuyện , nếu là chuyện thường, nàng như thế kích động, lập tức trong lòng hoàng hậu liền có tia dự cảm hay, "Làm sao vậy?"

      Ngân Sương mâu quang chợt lóe, giống như vô tình nhìn thoáng qua mọi người ngồi , cuối cùng tiến lên vài bước, cúi người ở bên tai hoàng hậu nương nương thầm vài câu.
      "Ba " tiếng, hoàng hậu nương nương sắc mặt đột biến, đập mạnh vào mặt bàn, tất cả mọi người đều cả kinh!

      "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì?"

      Uyển quý ghi hoặc hỏi, đáy mắt cũng là lên chút quang mang dấu vết,nội liễm làm cho người thể bắt được.

      Hoàng hậu sắc mặt sớm xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người ngôi, nghĩ đến lời của Ngân Sương, huyết ngọc thấy ?

      Làm sao có thể thấy? Tối hôm qua nàng tự mình xem qua, tại lại thấy! được! Đây là hoàng thượng ban cho nàng, nàng tuyệt đối thể đánh mất!

      "Tìm, mau tìm cho bản 9cung , nhất định phải tìm được!"

      Hoàng hậu nương nương bất chấp tất cả, tại tìm được huyết ngọc mới là là quan trọng nhất!

      "Tỷ tỷ, chẳng lẽ là huyết ngọc bị mất?"

      Uyển quý phi kinh hô ra tiếng, suy đoán làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, Uyển quý phi nhìn hoàng hậu vẻ mặt lo lắng, lập tức tiến lên an ủi , "Tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, mẫu đơn yến hôm nay, nhiều người phức tạp, trong cung hoàng hậu người ra vào cũng ít, nếu là trong các nàng nổi lên lòng tham tất nhiên cũng nhanh như vậy liền rời tay, nô tì nghĩ, đem mọi người xét thân, nhất định có thể tìm được huyết ngọc."

      "Đúng, soát, xem thử kẻ nào lớn gan như vậy, dám lấy đồ vật của mẫu hậu ta! Tìm được rồi, bản công chúa nhất định phải chặt tay nàng!"

      Minh Nguyệt công chúa cao giọng quát, vẻ mặt tức giận.

      "Hoàng hậu nương nương, soát ..."

      "Hoàng hậu nương nương, liền từ thần nữ nơi này bắt đầu !"

      Lập tức, mọi người đều theo phụ họa, huyết ngọc kìa người bọn họ, bọn họ đương nhiên lo lắng, hơn nữa mừng rỡ xem kịch hay.

      Duy chỉ có An Bình cúi đầu, trong đầu ra màn kiếp trước, theo bản năng sờ ờ túi gấm bên hông, lắng nghe động tĩnh soát người chung quanh ,trong đầu muôn vàn suy nghĩ , cho đến đỉnh đầu vang 7ên giọng của Ngân Sương, "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, tới phiên ngươi!"
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Thu được kết quả ngoài ý muốn
      Edit: Thúy vũ
      Beta: Như nhã tiểu thư + Thúy vũ

      An Ninh vội vàng đứng lên, ánh mắt rối ren, dáng vẻ hoảng loạn, hề nghi ngờ, hành động như vậy ở trong mắt mọi người, chính là biểu cho việc có tật giật mình. Trong khoảng thời gian ngắn, tầm mắt mọi người đều dừng ở người An Bình hầu phủ nhị tiểu thư.

      Hoàng hậu nhìn bao quát hết thảy, đánh giá An Ninh, "Ngươi chính là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư?"

      Mặc dù trong lòng An Ninh rất bình tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi, khó nén lo sợ trong mắt, "Bẩm... Bẩm Hoàng hậu nương nương lời của... Thần... Thần nữ đúng là, thần nữ... An... An Ninh ra mắt Hoàng hậu nương nương."

      ", có phải ngươi trộm huyết ngọc của mẫu hậu ta?" Minh Nguyệt công chúa khí thế hung hãn bước nhanh đến phía trước. Tuy rằng vừa rồi An Ninh cho nàng cái bậc thang xuống, nhưng nếu nàng ta là người trộm huyết ngọc mẫu hậu, nàng nhất định gộp cả chuyện lúc nảy, phạt lần!

      Dám cả gan trộm đồ ở trong hoàng cung, thể nghi ngờ nàng ta chắc chắn bị trị tội thích đáng.

      "Thần nữ... Thần nữ có, thần nữ tuyệt đối dám... Thần nữ..." An Ninh ngừng lắc đầu, tay giống như vô tình lướt qua túi gấm bên hông, càng làm tăng thêm hoài nghi của mọi người ở đây.

      An Như Yên liếc túi gấm kia cái, trong mắt lên khác lạ, ra hiệu cho Cầm Phương, khóe miệng như có như giương cao lên. An Ninh ơi An Ninh, cho dù ngươi dám trộm huyết ngọc, cũng có nghĩa là huyết ngọc người ngươi. Đợi đến khi bị Ngân Sương khám xét, cho ngươi hết đường chối cãi.

      Xem ra, đây là trò hay, đến chỗ đặc sắc rồi! Trong lòng An Như Yên tràn đầy tự mãn.

      Uyển quý phi nhàn nhạc nhìn lướt qua An Ninh, nha đầu kia, hẳn là chưa từng gặp qua chuyện này, mà An Như Yên lại xem nàng thành uy hiếp với mình, đối thủ như vậy, đáng giá chút nào!

      "Hừ! Bản công chúa cần biết ngươi có dám hay , Ngân Sương, mau lục soát nàng ta, chờ tìm thấy đồ, Bản công chúa xem ngươi đến tột cùng là dám hay dám!" Minh Nguyệt công chúa nhất quyết bỏ qua, xem bộ dáng An Ninh mập mờ bối rối như thế, chắc chắn trộm huyết ngọc rồi!

      Ngân Sương nhìn thoáng qua Hoàng hậu, giống như xin chỉ thị, thấy bà gật đầu, ngầm hiểu ý lập tức sang đây, xoay mặt nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư, thứ lỗi cho nô tỳ lục soát người."

      Thân thể An Ninh ngẩn ra, càng thêm run rẩy dữ dội, giống như gặp chuyện gì đó rất kinh hãi. Kiếp trước, ở thời điểm này, nàng biết mình là "người có tội". Cho đến khi huyết ngọc được tìm thấy từ người mình, nàng vẫn biết tại sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Nhưng, cả đời này, nàng sao có thể để cho mình con đường giống như ngày trước được?

      Thản nhiên nhìn thoáng qua túi gấm bên hông, giây tiếp theo, túi gấm kia bị bàn tay giật xuống, An Ninh kinh hô ra tiếng, "Ngân Sương, này..."

      Ngân sương khẽ nhíu mày, nắm túi gấm trong tay, trong lòng khẳng định, huyết ngọc mà Hoàng hậu nương nương mất, nằm bên trong túi gấm này. Trong chốc lát, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở đây, thần sắc khác nhau, chờ xem rốt cuộc bên trong túi gấm kia chứa cái gì.

      Trước mặt mọi người, Ngân Sương mở túi gấm ra, cẩn thận từng li từng tí lấy thứ gì đó. Chẳng qua là, thời điểm vật kia xuất trước mặt mọi người, nhóm chúng gia quý nữ liền bàn luận xôn xao, đó phải huyết ngọc, vậy có trò hay để xem rồi?

      Xem ra, huyết ngọc này vẫn phải tiếp tục tìm, kịch hay còn ở phía sau!

      Sắc mặt Hoàng hậu và Minh Nguyệt công chúa thay đổi lần nữa. Các nàng đều nghĩ huyết ngọc hẳn là ở người An Ninh, thế nhưng, lúc này...

      Uyển quý phi khẽ chau mày, liếc nhìn An Như Yên. Chuyện gì thế kia? An Như Yên này, ngay cả chuyện như vậy cũng làm được!

      Mà An Như Yên như bị sét đánh, mặt vốn mang theo tươi cười trong nháy mắt liền sụp đỗ, thể tưởng tượng nổi nhìn đồ vật trong tay Ngân Sương chỉ là khối ngọc bội bình thường. Tại sao có thể như vậy? Sao phải là huyết ngọc? Nàng ràng... Nàng ràng dặn dò Cầm Phương đem huyết ngọc bỏ vảo người An Ninh mà, nhưng... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      An Như Yên hung hăng trừng mắt Cầm Phương, khiến cho nàng ta giật mình , túi gấm là túi gấm lúc đầu, sai mà, thời điểm tay nàng cầm túi gấm, đích thân chứng thực bên trong đúng là có tồn tại khối huyết ngọc giá trị liên thành. Nhưng vì sao... Cảm nhận được tầm mắt chất vấn của tiểu thư, Cầm Phương bất chợt hoảng hốt, Sao lại thế này? Nàng nên làm gì bây giờ? Mới vừa rồi tiểu thư vì việc hoa mai, trách cứ nàng. Bây giờ, nàng lại làm hư chuyện này, e rằng tiểu thư tha nàng!

      tại Cầm Phương khỏi có chút lo lắng, khối huyết ngọc vốn nên ở người An Ninh rốt cuộc nơi nào.

      cần nhìn, An Ninh có thể tưởng tượng ra tình trạng của mọi người lúc này.

      Theo bản năng giương mắt, An Ninh nhìn lướt qua hướng khác, khuôn mặt quen thuộc xuất ràng trước mắt nàng. ngờ đến, người nọ cũng nhìn nàng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu. Nhớ lại kiếp trước, huyết ngọc được tìm thấy người nàng, chỉ có Ly vương giải thích giúp nàng ở trước mặt mọi người. Cả đời này, có cơ hội để biện hộ cho nàng!

      "Hừ! Huyết ngọc người ngươi, ngươi kích động cái gì? Làm như là có tật giật mình." Minh Nguyệt công chúa liếc mắt khinh thường, trong lòng nên lời, cảm giác tựa như bị đùa giỡn. Nhưng, nhìn An Ninh khúm núm, bộ dáng nhát như chuột, nàng cảm thấy, An Ninh này lấy đâu ra bản lãnh đùa giỡn các nàng!

      An Ninh thu hồi tâm tư, bất chợt quỳ xuống, cúi đầu, vẻ mặt hết sức lo sợ, "Thần... Thần nữ ngu dốt, trời sanh tính nhát gan, lần... Lần đầu tiên đến hoàng cung uy nghiêm như vậy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ... Cho nên... Cho nên thập phần khẩn trương, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ tội."

      "Đứng lên ! Động tĩnh lớn như vậy, ngươi chỉ là tiểu nương, hẳn là rất sợ hãi, quả ngươi phải người trộm ngọc, Bản cung sao có thế so đo với tiểu nha đầu, bất quá..." Hoàng hậu nương nương bước chậm rãi đến trước mặt An Ninh, nhìn ngọc bội và túi gấm trong tay Ngân Sương, tinh tế đánh giá, "Bản cung thấy đây phải vật hiếm lạ gì, sao ngươi lại cẩn thận xem nó giống như bảo bối vậy."

      "Đây là vật mà tỷ tỷ thần nữ tặng cho thần nữ, tỷ tỷ rất tốt với thần nữ, vì vậy thần nữ luôn nhớ tới tốt đẹp của nàng, nàng đưa cái gì, thần nữ tự nhiên phải xem như bảo bối." Vẻ mặt An Ninh chân thành, khiến Hoàng hậu ha ha cười ra tiếng.

      "Đúng là nha đầu có hiểu biết." Sau khi phát mất huyết ngọc đây là lần đầu tiên Hoàng hậu tươi cười, nhìn An Như Yên vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại đây, "Yên nhi, ngươi có muội muội như vậy, được hưởng phúc rồi!"

      "Yên nhi và muội muội xưa nay tình cảm thắm thiết, thương muội muội, là chuyện Yên nhi nên làm." An Như Yên khôi phục vẻ tươi cười thân thiết mặt.

      An Ninh chống lại ánh mắt An Như Yên, vô hại cười, "Đúng vậy! Tỷ tỷ thương Ninh nhi nhất, buổi tiệc Mẫu đơn lần này, nếu phải tỷ tỷ cầu Hoàng hậu nương nương ân chuẩn Ninh nhi sao có thể tham gia, Ninh nhi còn ngờ có được cơ hội nhìn thấy phong thái Hoàng hậu nương nương đây!"

      Lời An Ninh vừa dứt, nét cười mặtAn Như Yên bỗng chốc cứng đờ, ai hiểu hơn nàng, chính Hoàng hậu nương nương chủ động mở miệng để cho An Ninh tham gia. Chẳng qua là nàng muốn ban ân tình cho An Ninh, làm cho nàng càng thêm mang ơn mình, nhưng... Đúng là thứ có đầu óc, thế nhưng nhắc tới việc này ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, rồi người nghĩ nàng sao đây?

      "Vậy à? Phải ?" Hoàng hậu nương nương khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn An Như Yên liếc mắt cái, trong lòng mơ hồ có tia vui, xoay người hướng Ngân Sương nhàn nhạc phân phó: "Tốt lắm, Ngân Sương, tiếp tục kiểm tra ! Cần phải tìm được huyết ngọc cho bản cung!"

      An Như Yên cảm nhận được Hoàng hậu nương nương thất vọng về nàng, suy nghĩ muốn giải thích, nhưng mà biết nên mở miệng giải thích từ đâu... Xem ra, dường như Hoàng hậu muốn để ý tới nàng nữa, nàng chỉ có thể cắn chặt môi, đem lời trong bụng nuốt xuống! Nhưng, nỗi uất ức này, như thế nào cũng áp xuống được, giống như là nuốt vào con ruồi chết, mắc ở cổ họng, nuốt được, mà nhả xong, khó chịu!

      An Ninh nhìn thấy phản ứng của An Như Yên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, An Như Yên ơi An Như Yên, ráng mà chịu đựng ! đánh trả của nàng chỉ mới bắt đầu thôi!
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: giết người diệt khẩu


      edit: pemichio
      beta:u như kỹ

      Bên này, hoàng hậu nương nương hạ lệnh tiếp tục soát người, Ngân Sương liền tiếp tục bận rộn, An Bình bình tĩnh ngồi về vị trí của mình, chờ đợi gặt hái trò hay mà Như Yên ở bên trong lòng của còn lại là tràn đầy cam lòng, thủy chung nghĩ ra tại sao ràng trong túi gấm kia vốn nên chứa huyết ngọc mà giờ lại là khối ngọc bội khác, nàng càng thêm buồn bực là An Bình vẫn như cũ hoàn hảo như lúc ban đầu, ra khiến nàng ăn khổ ở trước mặt hoàng hậu nương nương , nàng lần hoài nghi là an bình cố ý lâm vào , nhưng là, nhìn nàng có bộ dáng đơn thuần , rồi lại hủy bỏ cái ý nghĩ này, an bình nếu là có này chút tâm cơ này cũng bị họ đùa bỡn lâu như vậy!

      Nàng quá mức tự đại , cũng là quá coi thường an bình bây giờ, nên biết,moi việc diễn ra ở đây đều được người mà nàng xem thường khống chế hết.

      "Ngươi ra chút, đây là cái gì?" Ngân Sương thanh đột nhiên vang lên, vẻ mặt bình thản mang theo vài phần bén nhọn, nhất thời hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Mọi người ở đây nhìn về phía Ngân Sương, chỉ thấy trong tay của nàng đột nhiên nằm khối đỏ tươi như máu,trong suốt ướt át ,là huyết sắc Mẫu Đan, hồi tiếng thán phục nhất thời vang lên, đây cũng là khới ngọc do hoàng thượng thưởng ban cho hoàng hậu nương nương sao? làm cho người ta kinh ngạc, xứng với bốn chữ ‘ Giá Trị Liên Thành ’ !

      Tất cả mọi người cố thưởng thức huyết ngọc, mà như yên, hoàng hậu nương nương đám người tầm mắt cũng là rơi vào người khác người, người nọ phải là người khác, chính là Cầm Phương, nàng lúc này, gương mặt trắng bệch, mặt tràn đầy là bất khả tư nghị ( thể tin), tựa như chưa thể hoàn toàn hồi phục lại tinh thần.

      "Tốt! Rốt cuộc tìm được tên ăn trộm ngọc rồi!" Minh Nguyệt công chúa hai lời, lập tức tiến lên, cái tát hung hăng đánh vào mặt cầm phương, nhất thời, năm dấu tay lên, Cầm Phương chỉ cảm thấy hồi đau rát ở mặt lan tràn ra.

      tát này, đánh thức Cầm Phương, càng thêm khiến những người chăm chú vào khối huyết ngọc tập trung ánh nhìn vào đây…….

      "Nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ. . . . . ." Cầm Phương hoảng sợ quỳ mặt đất, ngừng dập đầu, đến tại, nàng vẫn đến cùng là có chuyện gì xảy ra, khối huyết ngọc kia, ràng là nên ở người của nhị tiểu thư , vì sao. . . . . . lại xuất người của nàngNhư Yên cũng là gương mặt khiếp sợ, lúc này, nàng có ý định suy nghĩ ngọc bội kia tại sao phải ở người cầm phương , chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng lại có tia dự cảm lành.

      Chuyện giống như vượt ra khỏi khống chế của nàng, để cho nàng có chút biết làm sao, đôi tay cũng ngừng được khẽ run.

      "Oan uổng? Nhân chứng cũng lấy được, cái con tiện nhân này còn dám oan uổng, chẳng lẽ mọi người chúng ta cũng mắt bị mù hay sao!" Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh tiếng, vừa cái tội lỗi thêm đến người của Cầm Phương , "Ngươi là người hầu nhà nào ? Lại dám to gan như vậy, dám trộm huyết ngọc của mẩu thân bản công chúa, ngươi sợ là muốn sống chăng !"

      Như Yên cả kinh, thấp thỏm trong lòng,cầm phương này, cũng nên lung tung , chớ liên lụy nàng mới phải a!

      Cầm Phương vừa nghe sống được, trong lòng càng thêm hoảng loạn, nhưng có chút nàng lại hiểu ràng, nếu là mình là nha hoàn của nhị tiểu thư , chắc chắn đem nhị tiểu thư cùng nhau liên lụy vào, mặc dù đánh chết nàng, cũng cho nàng ấn lên tội danh quản giáo nghiêm, như vậy cũng đạt tới mục đích hãm hại nhị tiểu thư , nhưng nhị tiểu thư ở trước mặt những người này chuyện hề có phân lượng, lấy Minh Nguyệt công chúa tính tình tàn nhẫn, nàng cuối cùng cũng là khó thoát khỏi cái chết.

      , nàng thể chết được!

      Ai có thể cứu nàng? Tiểu thư! Đúng, là tiểu thư, lúc này, chỉ có tiểu thư có thể cứu nàng! Tiểu thư rất được hoàng hậu nương nương thích, phải sao? Còn nữa, tiểu thư Hòa Uyển quý phi. . . . . .

      "Tiểu thư, cầu xin ngươi cứu cứu nô tỳ, cứu cứu nô tỳ ! Huyết ngọc phải nô tỳ trộm, phải. . . . . ." Cầm Phương tựa như bắt được cuối cùng cây cây cỏ cứu mạng, nhìn Như Yên, khổ khổ cầu khẩn.

      Nhất thời, tầm mắt mọi người cũng theo Cầm Phương, thấy được mặt trắng bệch của Như Yên.

      " ra là nha hoàn của ngươi a!" Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, nàng biết, mẫu hậu đối với An Bình Hầu phủ đại tiểu thư hết sức thích, Như Yên trong ngày thường cũng là vô cùng hiểu được cách làm người, đối với nàng càng thêm mọi cách nghênh phụng lấy lòng, nhưng là nàng lại dạy dỗ ra này chính là cái này nha hoàn!

      Hoàng hậu cũng là gương mặt thất vọng cùng vui, tựa như cũng có ngờ tới cái kết quả này.

      Nha hoàn trộm huyết ngọc, đây là phải chủ tử bày mưu đặt kế, còn chừng đâu !

      "Thần. . . . . . Thần nữ. . . . . ." Như Yên nhất thời luống cuống, đây là điều mà nàng sợ, muốn nhất nhìn thấy, nhưng là, này cầm phương như thế nào mà biết đúng mực! Lúc này, ràng là muốn liên lụy nàng!

      , được! Nàng vô luận như thế nào cũng thể bị lôi xuống nước!

      có người nào so với nàng cũng biết cái ngọc bội này là thế nào có được, theo bản năng liếc mắt nhìn Uyển quý phi, nếu là Cầm Phương tiếp tục lung tung , chắc chắn cho nàng rước lấy đại họa, cái mạng này của nàng nếu hoàng hậu lấy chỉ sợ Uyển quí phi cũng để mắt đến, cân nhắc hơn thiệt, Như Yên trong lòng rế lạnh, nhanh chóng làm quyết định, chợt hướng Cầm Phương cấp tốc tới, nhìn Cầm Phương, vì chịu dính líu, nàng thể diết người diệt khẩu.

      "Tiểu thư, cứu cứu nô tỳ, nô tỳ có trộm huyết ngọc. . . . . . . . . . . ." Cầm Phương cầu xin thương xót nhìn như yên, huyết ngọc này rang là tiểu thư đưa cho nàng, để cho nàng hãm hại nhị tiểu thư , phải nàng trộm nha! Nàng ngay cả là có gan to bằng trời , cũng dám trộm bất cứ cái gì của hoàng hậu nương nương nha !

      tại, nàng chỉ hi vọng tiểu thư có thể vì nàng phục vụ nàng nhiều năm mà thay nàng van nài, cứu nàng mạng.

      Nhưng là, nàng lại biết, nàng trong lòng tràn đầy mong đợi nhìn tiểu thư, sớm tính toán đem lấy nàng bỏ để tự cứu lấy mình.

      "tiện tỳ lớn mật , lại dám làm ra chuyện như vậy, đừng hoàng cung tha, dù là ta An Bình Hầu phủ cũng là chứa nổi ngươi!" Như Yên đến gần Cầm Phương, cũng là ngoài dự liệu của mọi người , rút ra cây trâm cài tóc , chút do dự đâm vào trong long Cầm Phương .

      "A. . . . . ." Chúng quý nữ lên tiếng kinh hô, bị màn này dọa sợ hết hồn, trong ngày thường An Bình Hầu phủ đại tiểu thư xưa nay lấy dịu dàng hiền thục trứ danh, là hình tượng củ những quí khuê tú, nhưng là, nàng như thế này mà tàn nhẫn, như vậy lưu loát ra tay giết cái này nha hoàn!

      Máu tươi tung bốn phía, cầm phương mở to mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu thư của mình, tại sao? Tiểu thư cứu nàng, ngược lại muốn giết nàng!

      "Ngươi. . . . . ." Cầm Pương nhất thời hiểu rồi, tiểu thư nàng là sợ mình ra tất cả, làm liên lụy tới nàng a!

      Hung ác! là ác độc như yên! Nàng phục vụ nàng nhiều năm như vậy, còn nghĩ vì nàng hãm hại nhị tiểu thư, thậm chí còn muốn giết nhị tiểu thư, tốt tuyệt tất cả hậu hoạn, nhưng cuối cùng cũng là rơi vào kết quả như vậy, nhưng là, nàng hiểu quá muộn, sinh mạng dần dần trôi qua, cho đến khi hô hấp dừng lại. . . . . .

      Toàn bộ cung hoàng hậu, hoàn toàn tĩnh mịch, yên tĩnh làm cho người ta sợ, ngay cả Minh Nguyệt công chúa, lúc này cũng vậy trợn to mắt! ngờ như yên lại có phương diện như thế, trình độ rat ay như thế này, đúng là quá hung ác!

      Uyển quý phi thở phào nhõm, nàng đối với như yên rất hiểu , cái này cũng là ở trong dự liệu của nàng , như yên như thế nào lại vì người nha hoàn mà mạo hiểm?

      Hoàng hậu cũng là khẽ cau mày, đôi con ngươi nhất thời thâm thúy ít, làm cho người ta đoán rabất kỳ suy nghĩ nào của nàng.

      Xác định Cầm Phương chết, Như Yên trong lòng dần dần định tâm lại, nhưng là, nàng lại biết, chuyện còn chưa kết thúc, nàng trước mặt mọi người tại trong cung của hoàng hậu xử trí Cầm Phương, thủy chung phải cho ý kiến, nhưng đám người hoàng hậu , như thế nào lại là dễ dàng hồ lộng?

      Rối loạn. . . . . . Tất cả đều rối loạn, tại, nàng cũng chỉ có bấp chất tất cả mọi việc!

      bên An Bình, lẳng lặng nhìn đây tất cả, thời điểm cừa rồi, Như Yên đối với Cầm Phương hạ ngoan thủ , trong óc của nàng cũng là ra hình ảnh nàng lúc sắp chết , ra là Như Yên vào lúc này cũng ác như vậy nữa rồi!

      Chỉ là, hung ác như thế nào? Qua lần nay hình tượng hiền lành mà như yên cố gắng xây dựng sợ là muốn hoàn toàn phá hủy rồi.
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 13: Ly vương Triệu Cảnh Trạch


      edit:pemichio
      beta:u như kỹ



      "Ô uế cung mẫu hậu của ta, là xui, người đâu còn chưa đem cái người này ra ngoài cho bản công chúa!" Minh Nguyệt công chúa vẻ mặt ghét, giống như thấy quen kia mùi máu tươi , khẽ che miệng mũi, nhanh cau mày, phân phó bên thái giám.

      Mùi máu tươi tràn ngập trong đại điện, chúng gia quý nữ sớm có chút chịu nổi... Chính là, các nàng càng thêm mừng rỡ xem này trò hay,điển phạm tiểu thư khuê các , quý nữ mà hoàng hậu nương nương luôn luôn thân cận, thế nhưng làm ra việc như thế này!

      Các nàng ra muốn nhìn chút, kế tiếp việc gì phát sinh tiếp theo.

      "Hoàng hậu nương nương, thần nữ... Thần nữ vô dụng, có để ý can quản nha hoàn cho tốt, nàng thế nhưng ở bên trong hoàng cung bên làm ra hành động phạm tội này , thần nữ sợ tiện tỳ này va chạm vào hoàng hậu nương nương, cho nên mới... trong Tình thế cấp bách , còn thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội."

      An Như Yên cố gắng nghĩ cách ứng đối , nàng biết, biết hình tượng nhiều năm duy trì bị vấy bẩn , bất quá, nàng thể làm cho tình thế tiếp tục đối với nàng bất lợi hơn nữa!

      Hoàng hậu ngồi trở lại chủ vị, mặt chút thay đổi nàng vuốt ve huyết ngoc trong tay , nghĩ tới, khối huyết ngọc, nhưng lại dẫn chuyện lớn như vậy! Đối với lời của An Như Yên, nàng cũng có tỏ thái độ, nhưng trong lòng cũng là sinh ra 1 suy nghĩ, này An Như Yên, ngày thường luôn nhu thuận hiền lành, nhưng vừa rồi khi giết kia động tác rất ngoan độc, nàng cũng là lĩnh giáo đến.

      Nghĩ đến chính mình còn có ý đem nàng gả cho chất nhi mà minh thương , nhất cảm thấy hối hận, nữ nhân như vậy, như thế nào xứng đôi với chất nhi cao ngạo của nàng?

      "Nương nương..." An Như Yên quỳ mành mặt đất, hoàng hậu trầm mặc làm cho trong long nàng thập phần bất an, nàng nên như thế nào vãn hồi mới tốt a!

      Hoàng hậu nhíu mi, đem huyết ngọc đưa cho ngân sương, ý bảo nàng thu vào , tầm mắt uy nghi dừng ở người An Như Yên, "Ngươi đúng là có tâm, còn thay bản cung lo lắng , bất quá... nha hoàn này, đúng là có để ý quản giáo cho tốt, hôm nay may mắn trộm là huyết ngọc của bản cung, nếu là ngày khác, trộm ngọc tỷ của hoàng thượng, làm như thế nào cho phải?"

      An Như Yên trong lòng chợt lạnh, sắc mặt càng thêm trắng bệch, liền ngay cả Uyển quý phi cũng là đổi đổi sắc mặt!

      "Nương nương... Thần nữ biết sai, thần nữ có để ý quản lí tốt nô tài, cam nguyện chịu trách phạt của hoàng hậu nương nương" An Như Yên là bất cứ giá nào , cầm phương chết, có ai ra chân tướng việc trộm huyết ngọc, có chứng cớ, nàng nhiều nhất cũng chỉ rơi vào cái tội quản giáo nghiêm, nếu hoàng hậu nương nương muốn trách phạt mới có thể hết giận, nàng liền cũng chỉ có thể thừa nhận rồi.

      An Bình nghe An Như Yên lấy lí do lấy lùi để tiến , khóe miệng nếu có chút giống như giơ lên, tội danh quản giáo nghiêm cũng lớn, huống hồ... Theo bản năng nhìn thoáng qua Uyển quý phi, coi bà cùng An Như Yên có quan hệ, nàng sợ dễ dàng như vậy làm cho hoàng hậu trừng phạt An Như Yên.

      Mâu quang vi thiểm, An Bình trong lòng muốn có tính toán của chính mình, dáng vẻ cuống quít đứng dậy, đến bên cạnh An Như Yên quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương, tỷ tỷ ngày thường đối hạ nhân thương rất tốt, nghĩ tới Cầm Phương lại có tâm tư này, tỷ tỷ tuy có sai lầm, nhưng chúng ta tỷ muội tình cảm thâm hậu, thân là muội muội, thần nữ nguyện cùng tỷ tỷ cùng nhau bị phạt!"

      Hành động của An Bình , nhất thời khiến cho người chung quanh khe khẽ , nơi nhóm hoàng tử ngồi , Ly vương Triệu Cảnh Trạch vuốt ve ly trà trong tay, con ngươi nội lễm mảnh thâm trầm, ánh mắt giống như vô tình đảo qua người An Bình, giống như có chút suy nghĩ.

      "Đây là tỷ muội tình thâm!" Hoàng hậu nhìn an bình, khuôn mặt nghiêm túc cũng nhất thời nhu hòa hơn, nha đầu kia, mới vừa rồi như vậy khẩn trương nhát gan, tại vì tỷ tỷ, thế nhưng chủ động tiến lên chia sẻ trách phạt, đúng là cái nha đầu hữu tình có nghĩa, đối An Bình, hoàng hậu trong lòng hơn vài phần hảo cảm.

      "Tỷ tỷ, xem các nàng tỷ muội tình thâm, hôm nay lại là ngày tốt như thế này , nô tì xem cũng đừng trừng phạt chuyện này ! Dù sao huyết ngọc cũng tìm trở về , kẻ cắp cũng chịu hình phạt , nếu lại trách phạt, làm mất hưng trí của tỷ tỷ, vậy tốt ."

      Uyển quý phi dịu dàng cười, tự mình đem mâm điểm tâm trước mặt mình đưa đến trước mặt hoàng hậu.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn lướt qua An Như Yên, trong lời Uyển quý phi phải có lý, huống hồ, nếu Uyển quý phi mở miệng , nàng cũng nên làm mất mặt nàng ấy ! Nghĩ nghĩ, thản nhiên mở miệng, "Quên , này canh giờ khai yến cũng sắp đến , chúng ta mau di giá qua, thiết đừng làm cho hoàng thượng đợi lâu."

      Dứt lời, hoàng hậu liền ý bảo Ngân Sương nâng nàng, lập tức hướng tới đại điện ở ngoài ...

      Nhóm Quý nữ cũng theo sát , lưu lại An Bình cùng An Như Yên quỳ mặt đất, An Như Yên rốt cục thở dài nhõm hơi, tuy rằng tránh được trừng phạt, nhưng nàng lại biết, hoàng hậu nương nương đối của nàng ấn tượng suy giảm nặng, nghĩ đến mục đích của chính mình, An Như Yên trong lòng có chút hoảng hốt, nên làm cái gì bây giờ? có hoàng hậu nương nương ưu ái, muốn để nàng gả cho tướng tướng quân, đó là người si mộng, huống hồ, tâm tư của tướng quân ...

      Theo bản năng nhìn thoáng qua An Bình, trong mắt trồi lên tia ghen tị cùng cam lòng.

      "Tỷ tỷ, ngươi có khỏe ? Vừa rồi khả hù chết Ninh Nhi !" An bình đem nàng cảm xúc trong mắt xem ở trong mắt, nàng vốn có chờ mong An Như Yên hội cảm kích nàng thay nàng ấy cầu tình, nàng sở dĩ cầu tình, cũng phải vì cứu An Như Yên, mà là còn có tính toán của chính nàng.

      An Như Yên cau mày, lúc này đây nguyên bản kế hoạch hãm hại An Bình nhưng lại thất bại , chỉ có như thế, nàng còn ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo, còn làm bắt lửa tới than nàng, nghĩ đến chính mình hình tượng hoàn mỹliền như vậy nhiễm tỳ vết, khí ở trong người thể nuốt trôi đii, An Như Yên thủy chung nghĩ khôn ra , kia khối ngọc bội rốt cuộc vì sao có ở người An Bình ?

      Chớ phải là... Nghĩ đến cái gì, An Như Yên con ngươi căng thẳng, mơ hồ có tia dò xét, "Hù chết còn thay ta cầu tình, ngươi sợ cùng ta cùng nhau chịu trách phạt?"

      An Bình cũng nở rộ ra nụ cười tươi, trong mắt trừ bỏ hồn nhiên, tìm thấy gì tạp chất, "Ninh Nhi lúc ấy chính là nghĩ nhìn tỷ tỷ bị phạt, cũng... Cũng tưởng nhiều lắm, thầm nghĩ thay tỷ tỷ chia sẻ!"

      thực tế, kết quả này nàng cũng nắm trong tay, dù sao, Uyển quý phi cũng để cho An Như Yên bị phạt, như vậy nàng đương nhiên cũng bị liên lụy đến.

      An Như Yên thấy nàng bộ dáng rành thế , trong lòng nhất thời buông xuống hoài nghi đối An Bình, liền nàng kia bị bán còn thay người ta đếm bạc , lại làm sao có thể có tâm tư thâm trầm thủ đoạn?

      nay đối nàng mà chuyện trọng yếu nhất, chính là bù lại tổn thất mới vừa rồi , hoàng hậu nương nương muốn đối nàng tâm sinh bất mãn , vì tướng quân, nàng nhất định phải lần nữa đoạt lại thích của hoàng hậu nương nương , đột nhiên, nàng nhớ tới bộ "Mẫu đơn tranh diễm", ánh mắt phút chốc sáng ngời, đúng , nàng còn có cơ hội, đợi lát nữa ở mẫu đơn yến, nàng nhất định phải làm cho những người đó đều nhìn xem phong thái của An Như Yên nàng!

      Nàng An Như Yên như trước vấn là đệ nhất tú nữ !

      "Dĩnh Thu, chúng ta !" An Như Yên có tâm tư lại bận tâm an bình, nghĩ tới đợi lát nữa làm như thế nào để tỏa sáng, có bộ "Mẫu đơn tranh diễm" kia, nàng tuyệt đối có thể lần nữa đoạt đến thích của hoàng hậu nương nương !

      An Bình nhìn hai người rời , có vội vàng theo sau, ngược lại là nhanh chậm bán ra bước chân, nàng đương nhiên có thể đoán ra An Như Yên trong lòng suy nghĩ cái gì.

      "Mẫu đơn tranh diễm" !

      là là cái lợi thế cuối cùng của nàng ta , nhưng là... Nghĩ cái gì, An Bình khóe miệng có chút giơ lên, An Như Yên càng là vội vàng muốn biểu , lại càng là tự chui đầu vào rọ!

      Nàng nhưng ra muốn nhìn, nàng đưa cho An Như Yên này phân đại lễ, nàng phải như thế nào thừa nhận! Nàng còn như thế nào có thể được như phong cảnh kiếp trước ? !

      "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư..."

      An Bình tới, đột nhiên thanh vang lên, làm cho cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại,

      thân thể thoát ra tia lạnh lẽo, tâm cũng theo chậm vỗ, thanh này, là thanh mà nàng rất quen thuộc , có hóa thành tro, nàng cũng nhận được!

      Ly vương Triệu Cảnh Trạch!

      Kiếp trước, lúc nàng nàng bị phạt , chỉ có duy nhất Ly vương thay nàng cầu tình, tuy rằng có tác dụng gì , nhưng nàng cũng là nhớ kỹ ân tình của , nhưng là...

      Mới vừa rồi ở trong cung hoàng hậu trông thấy từ xa, tâm của nàng hề gợn sóng, nhưng giờ phút này mình tương đối, nàng cũng có tâm tình khác.

      Nghĩ đến ngày nàng khó sanh, nhẫn tâm cùng tuyệt tình,trong lòng an bình vẫn như cũ khó có thể bình tĩnh!

      Nàng cũng nghĩ đến,nàng cùng sớm giao thủ như thế này, nhưng có dự đoán được, lại vẫn là nhanh như vậy liền tìm tới cửa!
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 14: nhắc tới hôn

      edit: pemichio
      beta: u như kỹ


      "Nhị tiểu thư..." Triệu Cảnh Trạch thấy nàng vẫn nhúc nhích, có chút nhíu mi, lại thử kêu lên, thân hình cao lớn tuấn đến trước mặt An Bình.

      An Bình cảm nhận được hoi thở của , trong lòng oán hận càng thêm mãnh liệt, cố gắng áp chế hận ý trong lòng , giương mắt chống lại gương mặt mà nàng quen thuộc, hình dáng tuấn lãng, mặc dù thành thục của vài năm sau, nhưng tuổi trẻ phong thái, lại như trước có thể làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

      Này khuôn mặt là ngày thường vô cùng tốt , kiếp trước, nàng quả trước mắt sang ngời , tâm cũng mụ mị , thậm chí sâu lâm vào trong cặp mắt mê người kia, nhưng là, giờ này khắc này, trong đầu của nàng chỉ có ý niệm, chính là hướng vào gương mặt kia cái tát! Chất vấn , vì sao đối nàng cùng đứa con chưa xuất thế của nàng như vậy vô tình tàn nhẫn?

      Triệu Cảnh Trạch bị nàng nhìn như vậy , cũng có loại cảm giác kỳ quái , giống nữ nhân khác nhìn thấy mê luyến,lại cảm thấy có cỗ cảm giác lạnh theo thân thể thoảng qua, giống như nàng bất ngờ cấp chính mình bạt tai!

      Bọn họ phía trước cũng biết qua, huống hồ xử xưa nay cẩn thận, rất ít đắc tội với người, cảm giác này khỏi tới cũng quá quỷ dị , thoát ra suy nghĩ, Triệu Cảnh Trạch
      mặt khôi phục nhất quán ôn hòa tươi cười, "Nhị tiểu thư có ý như thế nào?"

      An Bình phục hồi tinh thần lại, chính mình mới vừa rồi căn bản có lưu ý đều gì đó, áp chế hận thù trong lòng , nàng biết, lúc này chính mình cũng đủ để cùng Triệu Cảnh Trạch đối kháng, lúc này , tuy rằng vẫn chưa giống vài năm sau quyền thế ngập trời, nhưng chung quy là cái vương gia, an bình rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ở trong mắt mọi người , nàng là nhát gan yếu đuối nhị tiểu thư, như vậy, nàng liền muốn đem nhân vật này diễn tốt .

      Nàng hoảng sợ cúi đầu, mặt hơn tia xấu hổ, "Thần nữ... Vương gia thứ tội, có thề lại cho thần nữ biết, vương gia mới vừa rồi cái gì?"

      Triệu Cảnh Trạch mặt tươi cười đột nhiên cứng đờ, chính mình mới vừa đống lớn như vậy , này nhưng An Bình hầu phủ nhị tiểu thư lại chữ cũng có nghe vào?

      "Thần nữ... Thần nữ..." An bình ấp úng, xấu hổ đỏ mặt, tiểu nữ nhi kiều thái tẫn hiển.

      Bộ dáng này ở Triệu Cảnh Trạch trong mắt, cũng lại quen thuộc giống như tình cảm của các quý nữ đối với hăn , đó là chân tay luống cuống, này An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, trong lòng đối sợ cũng như những quý nữ! Nghĩ đến sức quyến rũ của vẫn như cũ hữu hiệu, mới vừa rồi kia hiểu hàn ý định là nhìn nhầm!

      Triệu Cảnh Trạch tràn đầy tự đắc , giọng điệu lại ôn nhu, " có gì, bổn vương chính là thỉnh nhị tiểu thư cùng bổn vương cùng nhau đến yến hội mà thôi, biết bổn vương có hay vinh hạnh này?"

      An Bình mâu quang vi thiểm, ở đánh cái chủ ý gì ?

      "Nhị tiểu thư..." Gặp an bình tỏ thái độ, Triệu Cảnh Trạch lại mở miệng.

      "Thần nữ... Nguyện... Nguyện ý." An Bình biểu lại thẹn thùng kích động, nàng biết, hành động này của nàng, nhất định làm triệu Cảnh Trạch to thỏa mãn tâm lý tự đại của .

      Quả nhiên, Triệu Cảnh Trạch ha ha cười ra tiếng đến, hai tay chắp sau lưng, vừa lòng xoay người, hướng tới yến hội , xem ra, mới vừa rồi ở cung hoàng hậu biểu của an bình , có lẽ có ít tâm tư, nhưng chung quy là cái tiểu nữ nhân, ở trước mặt , còn phải dễ dàng liền bị nắm trong tay chặt chẽ hay sao!

      Nhìn bong dáng Triệu Cảnh Trạch, An Bình nguyên bản mặt ngượng ngùng, cũng xuất hiên tia lạnh lùng, trong mắt quang mang quỉ dị chợt lóe mà qua, làm cho người ta kịp bắt

      lấy, rất nhanh đuổi kịp bước của Triệu Cảnh Trạch..

      Hai người rồi, cách đó xa cây cũng là có chút động tĩnh, Tô Cầm duỗi thân người, nhíu chặt mi phong tỏ kiên nhẫn, "Nhiễu nhân thanh mộng! Này hoàng cung đúng là phải cái địa phương tốt để ngủ! Mặc kệ đến chỗ nào đều có quấy rầy người!"

      Bất quá, cũng là cái địa phương xem kịch tốt, mặc kệ ở đâu đều có trò hay xem!

      Trong đầu ra mới vừa rồi chính mình nhìn thấy trong mắt nữ tử kia xuất quang mang, khóe miệng giơ lên chút tựa tiếu phi tiếu hứng thú...

      Này An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, quả nhiên là thú vị a!

      Trong ngự thư phòng, huân hương lượn lờ.

      Quần áo minh hoàng Sùng Chính đế nhanh cau mày phong, tay vỗ về cằm, tay kia chấp nhất bạch tử ở bàn cờ thượng du di, lại như thế nào cũng đặt xuống được, như vậy giằng co hồi lâu, ánh mắt Sùng Chính đế phút chốc sáng ngời, giống như tìm được đường ra.

      "Cái này trẫm nên thắng !" Sùng Chính đế cầm trong tay bạch tử vững vàng hạ xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn nam tử ngồi đối diện với mình, hai người đánh vài canh giờ, mỗi cục đều là thắng , nếu thể hòa nhau lần kia quả nhiên là mất mặt về nhà !

      Cũng như dự liệu, vừa mới xong, liền nhìn đến đối thủ cười cao thâm , trong tay hắc tử cũng chút do dự hạ xuống... Sùng Chính đế nhìn thế cục của bàn cờ , sắc mặt nhất thời suy sụp xuống dưới...

      "Cậu, đa tạ !" Thương địch chắp tay, cũng là kiêu ngạo siểm nịnh, lại lần nữa thắng hoàng đế.

      Sùng Chính đế trong lòng cam lòng, lại cũng chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu, cùng cháu ngoại trai thiên tài chơi cờ, hoàn toàn là tự rước lấy nhục a!

      "Hừ! Cũng biết làm nhường cho lão nhân gia, còn biết kêu cậu!" Sùng Chính đế giả bộ uấn giận, thản nhiên nhìn thương địch liếc mắt cái, nhưng trong lòng cũng là thập phần tự hào, hổ là Đông Tần hoàng thất huyết mạch, trò giỏi hơn thầy mà thắng cho lam a!

      này hoàng đế, lâu cũng chưa có cơ hội thắng quá Thương Địch lần .

      Thương Địch nét mặt tuấn lãng cương nghị biểu lộ chút nhu hòa, hùng hậu tiếng như nước chảy nhàng, "Thương Địch nếu là nhường cho cậu, cậu sợ là muốn càng cảm thấy thú vị , huống hồ, cậu chính trực tráng niên, làm sao cùng từ 'Lão' có được nửa điểm quan hệ?"

      "Ha ha... Địch nhi chính là hội dỗ trẫm vui vẻ." Sùng Chính đế ha ha cười to, nghĩ đến cái gì, lão luyện con ngươi vi thiểm, "Địch nhi nếu là có thể sớm cưới vợ sinh con, kia trẫm liền càng thêm vui vẻ ."

      Thương Địch giật mình, mặt tươi cười cũng giống như mới vừa rồi nhu hòa, "Cậu, chúng ta đến chuyện hôn ."

      Quen thuộc con người của , liền biết này tươi cười muốn tỏ hờn giận, khôn khéo Sùng Chính đế tuy rằng trong lòng hiểu được, nhưng nghĩ đến hôn của thương địch, lại cũng thể kiên trì, tiếp tục mở miệng, " chuyện cưới vợ , kia trẫm đưa kia vài cái mỹ nhân, ngươi vẫn là mang về phủ ! Hoàng tỷ chỉ có ngươi duy nhất đứa con trai, nếu là ngay cả đại cả đời của ngươi, trẫm cũng xử lý tốt, kia trẫm sau khi mất , như thế nào có mặt mũi gặp hoàng tỷ?"

      Trước Hoàng tỷ lâm chung uỷ thác , như trước cất chứa , mỗi khi nhìn đến, đều tự trách thôi, vẫn tưởng cấp Thương Địch tứ hôn, khả thương địch tính tình, cho dù có biện pháp, cũng chưa có thể đạt tới mục đích.

      Thương Địch có chút nhíu mi, nghe hoàng đế nhắc tới mẫu thân qua đời của , trong mắt xẹt qua chút đau xót, nhưng lại rất nhanh qua , "Cậu, Thương Địch còn có việc trong người, xin cáo lui trước."

      "Hảo hảo hảo, chúng ta chuyện này nữa..." Sùng Chính đế lập tức đứng dậy, giữ chặt Thương Địch, tự giác muốn chọc thương địch bất khoái, đối với đứa cháu ngoại trai này, là từ trong lòng chút cũng luyến tiếc ủy khuất .

      Thương Địch sắc mặt có điều dịu , lần nữa ngồi trở lại vị trí, Sùng Chính đế trong lòng rốt cục thở dài nhõm hơi, càng thêm cẩn thận, "Địch nhi, trẫm tuổi lớn, này trong triều chuyện tình ngày càng rắc rối, này cái triều thần tuy nhất định có năng lực, nhưng thể hiểu tâm của trẫm , ngươi xem... Trẫm lần trước đề kia kiện ngươi lo lắng như thế nào ? Trong triều đình, chính cần Địch nhi nhân tài như vậy, ngươi chung quy là hoàng thất huyết mạch, vào triều đường cũng là theo lý là chuyễn thường tình phải làm ."

      Năng lực của Thương địch , xem ở trong mắt , này triều thần trăm người sợ là hơn mình Thương Địch !

      Rất nhiều tình, tối nhưng vẫn còn trưng cầu ý kiến của Thương Địch.

      Thương Địch cũng là thản nhiên cười, hơn vài phần bất đắc dĩ, "Cậu, địch nhi trong thân thể quả chảy dòng máu hoàng thất Đông Tần , nhưng cậu đừng quên, Địch nhi chung quy là họ Thương!"

      Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, họ Thương! Là họ hoàng thất bắc yến! Địch nhi trong thân thể chỉ có chảy huyết mạch hoàng thất Đông Tần , mà còn huyết mạch của hoàng thất Bắc Yến!

      Bắt gặp đến vẻ lo lắng trong mắt Thương Địch, Sùng Chính đế khỏi thở dài tiếng, nhiều năm như vậy, xem ra Địch nhi chung quy còn có buông kiện của nhiều năm trước kia a!!!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :