1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85.2

      Hải Táp dừng lại chút, mắt xanh đảo qua mọi người, thấy vài người thần sắc thay đổi, nhị công tử vẫn vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hừ lạnh, nếu mà thắng, điều đầu tiên là làm cho tên nhị công tử này trước mặt sứ thần tứ quốc mất mặt, bắt lạy Hải Táp đây ba lạy, trước mặt mọi người nhận chủ!

      Dám khiêu khích Hải Táp chính là tự tìm lấy tủi nhục!

      "Mặt khác cái gì?" Ánh mắt An Ninh sáng lên, cơ hồ có thể biết được ý đồ của Hải Táp, nếu là muốn mình trước thiên hạ nhận là chủ, nàng có biện pháp làm cho nhục nhã lại!

      Hải Táp chống lại tầm mắt của An Ninh, hướng đến lại gần nàng vài phần, "Nhị công tử, ngươi nên biết là ngươi phải nhận ta làm chủ tử, về phần khác... Mặt khác, ta hy vọng Hoàng thượng thành toàn, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ban cho Hải Táp ta."

      Dứt lời, cơ hồ sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.
      " được!"
      " được!"
      " được!"
      " được!"
      " được!"

      Thần vương Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Vân Cẩm, ngay cả Triệu Cảnh Trạch cũng ở trong đó, năm người cùng lúc trả lời, liền cự tuyệt!

      vài người sắc mặt khó coi đến cực điểm, Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, ba người đều chú ý đến An Ninh, bọn họ như thế nào có thể trơ mắt nhìn nàng trở thành tiền cược? Đem An Ninh ban cho Hải Táp? có cửa đâu!

      Vân Cẩm đương nhiên muốn chính biểu muội mình trở thành tiền đặt cược, bây giờ Ninh Nhi là người thân duy nhất của , vì nàng mà Vân Cẩm quyết tâm báo thù, quyết tâm phục hưng Vân gia, cũng trơ mắt nhìn Ninh Nhi dễ dàng trở thành vật để thưởng? Đây chính là vũ nhục người khác, Hải Táp chỉ là ban cho , lại muốn kết hôn với Ninh nhi muốn nàng làm vợ, sao có thể để biểu muội duy nhất của mình trở thành phẩm vật để giao dịch?

      Cho tới Triệu Cảnh Trạch, trong lòng cũng là có tính toán khác, lần trước Hầu phủ, tuy rằng bất lợi, thậm chí làm cho mất mặt, đến nay đều phát giác chút manh mối nào, nhưng An Ninh với , là quân cờ có giá trị , trong lòng từ trước có chủ ý muốn nên duyên cùng với An Ninh, làm thể nào có thể để cho An Ninh ban cho Hải Táp loại người bỏ này?

      Năm thanh vang lên làm cho những ngưới khác đều ngẫn ra, ánh mắt Hải Táp nhất thời liếc mọi người cái, giờ này khóe miệng càng lúc càng công lên, xem ra, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư quả nhiên là đơn giản, nếu như vậy, càng muốn kiên trì mang nàng ta thành tiền cược.

      "Đông Tần hoàng thượng, ý của ngươi như thế nào?" Hải Táp tầm mắt cuối cùng dừng lại ở người Sùng Chính đế, chỉ thấy Sùng Chính đế vẫn như trước tầm mắt đặt ở viên Hải thần châu, nên cố ý quơ quơ, tại thời điểm tay cầm Hải Thần Châu, cũng biết, Đông Tần hoàng thượng xác định thân phận của , nếu biết thân phận của mình, như vậy, thân là hoàng đế của quốc gia, về lý nên biết cân nhắc lợi hại.

      Đúng như dự đoán của Hải Táp, Sùng Chính đế tính toán lần này... Vô luận thấy thế nào, nhất đinh phải giao dịch, nếu là vị nhị công tử thắng, Hải Thần Châu kia của Thuyền Vương liền rơi vào tay của nhị công tử , như vậy liền mượn sức nhị công tử, nắm giữ Hải Thần Châu này, đối với Đông Tần mà , thể nghi ngờ đây là trong những chuyện tốt nhất. Có Hải Thần Châu, sợ là ngay cả Bắc Yến quốc đối với Đông Tần đế quốc cũng phải kiêng sợ ba phần.

      Nếu là Thuyền vương thắng, tựa như mong muốn của , đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ban cho , đến lúc đó, đem nhị tiểu thư phong làm công chúa, lấy thân phận công chúa ban cho Thuyền vương, như vậy khác nào Đông Tần quốc cùng với Hải quốc liên mình, điều này so với việc có trong tay Hải Thần Châu cũng phải là lời.

      Này mặc kệ như thế nào, đối với Đông Tần quốc của đều có lợi nha!
      "Trẫm..."
      "Cậu." Thương Địch trầm giọng mở miệng, đánh gãy lời của Sùng Chính đế, cả người tựa hồ hướng về phái Sùng Chính đế như muốn truyền đạt tin tức gì đó .

      Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, nhìn về phía Thương Địch, đây là quyết định đúng, nhưng giờ phút này lại trở nên khó khăn, mấy người khác cũng đồng thời nhìn , ánh mắt khẩn cầu, hoặc uy hiếp.

      Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều thích An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, điểm này, biết, Hoàng hậu từng cùng đề cập qua việc này, hai người thương lượng, nên đem An Ninh hứa hôn cho Thương Địch, hay là hứa hôn với Nam Cung Thiên Duệ, Nam Cung Thiên Duệ là đại tướng quân uy phong, vốn thương thần tử này nhất, thân lại là chất nhi của Hoàng hậu, lập nhiều chiến công hiển hách, thành toàn hôn nhân cho , cũng là việc quân vương nên làm.

      Mặt khác, Thương Địch thân là chất nhi của , là đứa con duy nhất tỷ tỷ của để lại đời, vẫn luôn quan tâm đến hôn của nó, nhiều lần ban thưởng mỹ nữ, đều bị tặng trở về, tại vất vả mới thích được nữ tử, thân làm cậu, cũng nên thành toàn chuyên tốt này.

      Nhưng An Bình hầu phủ nhị tiểu thư chỉ có , cùng Hoàng hậu rất khó khăn, tại lại thêm Thuyền vương Hải Táp nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Sùng Chính đế vẻ mặt rối rắm, "Này... Này..."
      "Hoàng Thượng..."
      "Cậu..."
      "Đông Tần hoàng đế..."

      Vài thanh liền lần nữa vang lên bên tai , Sùng Chính đế càng thêm phần khó xử, nhìn Nam Cung Thiên Duệ, nhìn Thương Địch, lại nhìn nhìn Hải Táp trong tay kia cần Hải Thần Châu, tay phút chốc nắm chặt, "Để tự nhị công tử quyết định ."

      Đây như củ khoai lang nóng thổi nếu vứt bỏ, rất đáng sợ.

      Tầm mắt mọi người đều chuyển dời người An Ninh, An Ninh nhất thời lướt qua, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm trong mắt lộ vẻ uy hiếp, Thương Địch mi mắt nhanh chóng nhắm lại, Vân Cẩm hướng tới nàng lắc đầu, hai người tựa hồ là cho nàng, nên đáp ứng cuộc đánh cược này với Hải Táp .

      An Ninh liền cuối đầu, lại nghe thấy Hải Táp khiêu khích, "Như thế nào? phải Nhị công tử sợ hãi sao?"

      Sợ? Nàng là trùng sinh lần, ngay cả cái chết cũng trãi qua, An Ninh nàng đây còn điều gì để sở hãi?

      "Ta suy nghĩ, tiền đặt cược này có phải hay công bằng?" An Ninh khẽ cau mày, thản nhiên mở miệng.

      "Vậy ngươi cứ , tại sao lại công bằng?" Hải Táp hừ lạnh tiếng, công bằng? Cũng chính là , có người dám cùng bàn luận công bằng, nếu là ở hải quốc, chỉ cần là Thuyền vương câu, ai sống ai chết đều do quyết định ! ai dám có nửa lời đồng ý, chỉ có thể cảm ơn ân điển của .

      "Ta nếu thua, làm nô lệ của ngươi, ta đây nếu thắng, công tử Hải Táp có phải hay cũng nên trở thành nô lệ của ta? Thế này mới công bằng, phải sao?" An Ninh điềm tỉnh sợ hãi ra những lời này, vừa xong, liền bị Sùng Chính đế lớn tiếng quát.

      "Làm càn... Ngươi... Ngươi..." Sùng Chính đế phẫn nộ chỉ vào An Ninh, nhị công tử này, làm sao có thể có lá gan lớn như vậy, dám bắt Thuyền vương làm nô lệ! Theo bản năng nhìn về phía Thuyền vương Hải Táp, "Thuyền... Công tử Hải Táp, khi nãy cái gì cũng chưa ... Đừng so đo với ."

      Sùng Chính đế vừa kêu ra cái tự ( danh) "Thuyền", liền thấy ánh mắt cảnh cáo của Hải Táp, nên sửa lời.

      "Hoàng thượng, thế này mới công bằng, phải sao? Chẳng lẽ công tử Hải Táp và nhị công tử này có điểm gì khác nhau? Vậy cần gì phải đánh cuộc nữa!" Khóe miệng An Ninh gợi lên chút châm chọc, nàng đúng là xác định Thuyền Vương muốn nhiều ngước biết thân phận của , cho nên mới như thế " kiêng nể gì", dù sao, nàng cũng biết Hải Táp này đường đường chính là Thuyền vương nha! A, để Thuyền vương làm nô lệ, là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với những người biết thân phận của cũng bị trách tội, ở đây chỉ là công tử có ánh mắt màu xanh mà thôi.

      "Được!" Hải Táp ra sảng khoái hưởng ứng, vẫn như trước tràn đầy tự tin, muốn Thuyền vương làm nô lệ, đời này sợ cũng chỉ có mình nhị công tử dám. Sao cũng được! Đợi cho đến khi thắng, lại đưa tên kia mang về Hải quốc, đến lúc đó cho biết, hôm nay chính phạm phải loại đại tội bất kình nào.

      "Đồng ý đập tay ăn thề Hoàng Thượng làm chứng." An Ninh chống lại cặp mắt của Hải Táp, kiên định mở miệng, giơ bàn tay lên, cùng Hải Táp đồng nhất.

      "Trữ...... Nhị công tử!" Thương Địch kêu lên, nén khỏi lo lắng, thân phận Thuyền Vương hẳn Ninh nhi có thể đoán ra chứ.
      Tứ hải, dễ dàng thắng được, vạn nhất Ninh nhi thua, như vậy, chẳng những phải chịu nhục mà còn bị ban cho thuyền Vương.

      cái "Trữ" làm thân thể An Ninh ngẩn ra, nhìn Thương Địch thân thể ngẩn ra, trong lòng lộp bộp chút, giờ phút này hẳn Thương Địch nhìn thấu nàng là ngụy trang tới đây, khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt của lợi hại hay chính mình dịch dung vụng về? Nhưng là nơi này ngoại trừ Vân Cẩm trước đó biết được, sợ cũng chỉ có Thương Địch nhận ra nàng.

      "Vừa rồi đập tay, liền thể thay đổi, nếu ai đổi ý chính là nhận thua, ha ha....... Nhị công tử đợi xem lát nữa ta nhừng ngươi a!" Khuôn mặt của Hải Táp cười đến tà mị.

      "Cũng vậy!" An Ninh liễm hạ khuôn mặt, khí thế thua Hải Táp.

      "Ha ha, tốt, Hoàng Thương Đông Tần quốc, ta trước dễ dàng thắng người của tam quốc, lại don dẹp chút tên tiểu tử biết trời cao đất dày này!" Hải Táp sảng khoái cười ra tiếng, tiếng cười vang vọng khắp ngự thư phòng, bóng dáng cao lớn muốn hướng bên kia tới.
      Mấy người đứng ngoài ngự thư phòng đều là trận trầm mặc.

      "Nhị đệ, chúng ta ." Vân Cẩm tiến lên lôi kéo cổ tay An Ninh, Hoàng Đế ở đây cũng có chút kiêng kỵ, thể để An Ninh cùng Hải Táp đánh cuốc, vừa thấy biết Hải Táp kia đơn giản nhất là khí thế vừa rồi phát ra cùng với Sùng Chính đế đối dị thường tôn trọng, tất cả đều bình thường.

      "Ca." An Ninh khẽ gọi ra tiếng, nhìn Vân Cẩm nàng sáng tỏ suy nghĩ trong lòng , "Ca, mới vừa rồi , nếu rời khỏi là chủ động nhận thua, đánh mà bại, chắng phải quá tiện nghi cho ?"

      Nàng chính là muốn cho Vân Cẩm vô luận như thế nào nàng đều thể rút lui, nếu bọn họ rồi, nàng "Nhị công tử" vẫn như cũ trở thành nô lệ của Hải Táp mà chính nàng cũng có thể bị Hoàng Thượng ban cho Hải Táp vận mệnh.

      Đó là Hải Táp, Thuyền Vương oai phong cõi sao? ngày thường tuấn sao? là chúa tể toàn bộ vùng biển đế quốc sao? An Ninh nàng cả đời chỉ thành nữ nhân của nam nhân chân chính nàng, tiền kiếp nàng bị Triệu Cảnh Trạch phụ bạc, cả đời này nếu tìm được nam nhân toàn tâm toàn ý mình, suốt đời nàng quyết lấy chồng.

      "Nhị đệ...... Chúng ta rời Đông Tần." Vân Cẩm như trước mâu trung kiên định, cùng lắn buông tha cơ hội phục hưng Vân gia, mang Ninh nhi tha hương, Ninh nhi là người thân duy nhất đời này của , vì nàng còn có cái gì thể buông tha?

      "Ca, người điên rồi sao?" An Ninh ngờ Vân Cẩm thế nhưng để ý chính mình, rời Đông Tần chính là buông xuôi tất cả những gì bọn họ cố gắng! Trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, "Ca, ngươi tin tưởng ta!"

      Huynh muội hai người đối diện, Vân Cẩm nắm cổ tay An Ninh chặt, cắn răng, coi như quyết định bình thường, nếu như Ninh nhi thua, lúc đó thay mặt Ninh nhi dập đầu nhận chủ, còn chuyện đem Ninh nhi ban cho Hải Táp, hừ, liều mạng cũng phải giết Hải Táp, như vậy Ninh nhi được bảo toàn.

      bên con ngươi Thương Địch nheo lại, trong mắt công tử Ngân Diện này có nhiều thân thiết cùng tình nghĩa đối An Ninh, đối với An Ninh tựa hồ thua kém gì mình, Ngân Diện? rốt cuộc là ai?

      Lần trước sau khi ở thuyền hoa trở về, liền cho người điều tra Ngân Diện công tử, nhưng tin tức thu được vô cùng ít, là thương nhân đột nhiên nửa năm trước xuất ở Đông Tần quốc, trong tay nắm giữ Bát Trân Các, Lâm Lang hiên, thực là vì mở cửa hàng mà sản nghiệp rộng lớn vô cùng, người này làm việc đều thần thần bí bí, nhưng buôn bán trang sức trẻ con vô cùng độc đáo.

      Ngoài thông tin này tất cả đều trống rỗng, ngay cả họ tên, xuất thân đều ràng, thậm chí có người gắp qua khuôn mặt của , tuy kêu An Ninh là " Nhị đệ" nhưng Thương Địch có thể khẳng định, biết chuyện An Ninh là nữ nhân giả nam trang.

      Trong lòng trồi lên tia ghen tuông, Vì vậy đặc biệt chú ý Ngân Diện công tử, vừa rồi An Ninh gọi Ngân Diện công tử là "Ca" trong mắt lóe lên tia ấm áp, phải chăng vì xúc động.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85.3


      Mà lúc này, nơi khác trong lòng cũng sinh tia khác thường, quận chúa xinh đẹp thông minh, chính là liếc mắt cái nàng liền nhận ra Vân Cẩm đối với nhị công tử vô cùng đặc biệt thân thiết, ngay cả nàng cũng chưa từng cảm nhận được, trực giác cho nàng biết Vân Cẩm vì vị nhị công tử mà buông tha tất thảy.

      "Vị này tiểu công tử, đợi lát nữa ngươi cần hết sức nha." Sùng Chính đế mở miệng, giờ cũng chỉ có hi vọng nhị công tử này có thể thắng Thuyền Vương, chỉ có thắng Thuyền Vương mới có thể nghĩ đến Thần Châu đồng thời bảo vệ được An Bình hầu phủ nhị tiểu thư. Xem ra vô luận là Thương Địch Hay Nam Cung Thiên Duệ nhị tiểu thư này sớm hay muộn đều là vợ chất nhi của .

      "Tuân mệnh" An Ninh kiên định mở miệng, tại vô luận như thế nào nàng cũng phải thắng Hải Táp mới được.

      " thôi, thời gian sai biệt lắm, hôm nay Tứ quốc tế tiến hành trong điện Trọng Dương, ba quốc gia khác sợ là có chuẩn bị tốt, chúng ta qua, đợi lát nữa gặp các ngươi." Sùng chính đế cao giọng mở miệng, lập tức kéo long bào, dẫn đầu hướng Trọng Dương điện đến.

      Trong Trọng Dương điện.

      Hoàng hậu nương trước bước tới nơi, tự mình chiêu đãi sứ thần các nước, Trọng Dương điện vì hôm nay mà chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt chia Trọng Dương điện thành bốn khu vực, Bắc Yến đại Hoàng tử mang theo mười người ngồi ở vị trí phía Bắc, nữ hoàng Tây Lăng mang theo mười người sứ thần Tậy Lăng quốc ngồi phía Tây, hôm nay Thượng Quan Mẫn quần áo đỏ thẫm cũng an phận ngồi cạnh nữ hoàng Tây Lăng, roi đặt bên hông lời nào trông có vài phần thục nữ, chính là, ai biết giờ này Thượng Quan Mẫn sớm đứng ngồi yên, nếu phải mẫu hoàng bệ hạ ban lệnh cấm cho nàng, nàng làm sao có thể nghe lời ngồi chỗ này?

      Trong khu vực phía Nam, lấy quốc chủ Nam Chiếu quốc dẫn đầu, thái tử Sở cũng ngồi bên cạnh, còn có nữ tử đứng, nàng phải chăng là nha hoàn, dáng điệu cúi thấp mặc dù cúi thấp nhưng khi An Ninh vừa bước chân vào Trọng Dương điện liền nhận ra.

      Khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, nàng kia nàng nhận ra, tuy ngày thương hay xuất nhưng mạng của nàng do nàng ta lo lắng, phải ai khác, chính là người trong bức tranh sát thủ vẽ.

      A! Muốn mạng của nàng a!

      Sau ngày ấy, Thương Địch ra lệnh Kinh Chập trong vòng ba ngày mười hai sát thủ phải san bằng sát thủ minh, chưa hết ba ngày trong chốn võ lâm truyền ra tin tức, sát thủ minh đêm bị giết, ai biết người ra tay, chỉ nghe căn cứ của sát thủ minh nhuộm đầy máu tươi, ai sống sót, hai minh chủ sát thủ minh cũng cũng thoát khỏi, xác treo bên ngoài cửa chính, mặt bị chính kiếm của mình gắt gao đâm nhát, bộ dạng muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu.

      An Ninh nhìn về phía Nam, bên trong trừ bỏ Nam Chiếu quốc chúa còn có mười chỗ ngồi, mười chỗ ngồi hết chín, mà nữ tử kia tự mình rót cho thái tử sở ly trà rồi ngồi vào vị trí còn lại, mắt An Ninh xẹt qua chút, ra là thế a! Nữ tử này có tư cách ngồi vào vị trí kia còn có thể là nha hoàn sao?

      Đáp án đó sao có thể.

      Theo mọi người đến khu vực phía Đông, Hoàng hậu ngồi ở đó, ngoài Hoàng hậu còn có Hải Táp, nhìn An Ninh tới khóe miệng Hải Táp giơ lên chút tươi cười, chỉ vị trí bên cạnh mình, "Ngồi đây ! Ta cần cái gì, ngươi hãy hầu hạ cho tốt, sớm muộn là nô lệ của ta, trước thích ứng chút cũng sao."

      Lời vừa làm vài người đen mặt, nhưng An Ninh vẫn như trước thản nhiên cười, coi như nhìn thấy khiêu khích.

      "Hắc hắc! Hải Táp công tử, Tô Cầm ta tới hầu hạ người như thế nào?" Tô Cầm cà phơ cà phất tới ngồi cạnh Hải Táp tỏ vẻ thù địch, sao lại ban An Ninh cho ? Phải ban thưởng trăm người quái dị cho mới đúng!

      Ngày ấy, thời điểm quận chúa Thiều Hoa mời du hồ, nhờ nhị công tử kia mà mọi người biết, vì An Ninh giờ phút này bọn họ mới chung trận tuyến.

      Hải Táp nhíu mày, nếu có An Ninh bao hiêu khiêu khích với đều giống nhau, đem đich ý của Tô Cầm để trong lòng, ngược lại im lặng nhìn vị trí kế bên, Nam Cung Thiên Duệ thân cẩm y màu đen tiến lên, thản nhiên mở miệng, "Hải Táp công tử ngại ta ngồi đây chứ?"

      Người muốn ngồi xuống nên mới quăng ra câu đó, mặc kệ Hải Táp có đồng ý hay , Nam Cung Thiên Duệ ngồi ở chỗ này.

      Khóe miệng Hải Táp co giật, cảm giác chính mình trở thành kẻ địch của mọi người, cười , thầm nghĩ trong lòng: cũng được! Đợi lát nữa nhị công tử thua, liền đem khó chịu trong lòng phát tiết lên người nhị công tử kia là được rồi, dù sao Hải Táp cũng có chịu thiệt!

      An Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Địch cái, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thương Địch, bên cạnh nàng là Vân Cẩm, Quận chúa Thiều Hoa ngồi cạnh Vân Cẩm, sau đó là Ly vương Triệu Cảnh Trạch, Dụ Thân vương phủ đại công tử Triệu Thiên Lân, cùng với An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong.

      Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Sùng Chính đế mới ở trước mặt mọi người, nhất nhất quyết mắt cái, " Các vị đều là tinh hoa của trời đất, hôm nay mọi người ngồi ở đây đều là thông minh kiệt xuất, tài hoa hơn người. Hôm nay là ngày cuối cùng của Tứ quốc tế, tứ quốc nào chiến thắng giành vị trí số được tam quốc mậu dịch thông hành, về sau khách nhân tới tam quốc đều có gì trở ngại, thậm chí còn nhận được bảo hộ của tam quốc, đây là việc lợi quốc lợi dân, mặt khác, trừ bỏ mậu dịch thông hành, quốc gia kia còn nhận được hứa hẹn của tam quốc, đó là trong mười năm tới, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng chủ động khai chiến với quốc gia kia.

      Tất cả mọi người đều là người thông minh ắt hẳn hiểu được bên trong có bao nhiêu lợi, hại. Bắc Yến quốc nhất định phải thắng bởi vì chỉ cần Bắc Yến Quốc thắng, quyền tự chủ trong tay , tam quốc khác thể đối khai chiến nhưng có thể khai chiến với tam quốc. Mặt khác Nam Chiêu quốc cũng vì điều này mà đến, lần này Nam Cung tướng quân đánh bại Nam Chiêu, trạng thái tạo bọn họ cấp bách cần cái kia thắng lợi, lợi dụng hứa hẹn của tam quốc làm đảm bảo để nghỉ ngơi lấy lại sức."

      Sùng Chính đế mâu quang vi liễm, lát sau cười ha hả ra tiếng, "Dụ Thân Vương, đem vật kia lên."

      Dứt lời, Dụ Thân Vương liền đem vật kia trình lên, hiển nhiên sáng sớm chuẩn bị tốt, gấm vóc màu vàng phủ phía được xốc lên, mười miếng lệnh bài ràng xuất trước mặt bọn họ.

      "Đây là đặc biệt tạo ra, đời này chỉ có mười miếng, hôm nay nếu thắng lợi, các ngươi mỗi người nhận được miếng, dựa vào lệnh bài này, các ngươi có thể hướng trẫm đưa ra cầu, chức qua, ngân lượng, công danh lợi lộc, chỉ cần tổn hại lợi ích Đông Tần quốc trẫm đều nhận lời, biết các vị có bằng lòng?" Sùng Chính đế mỉm cười, bất quá trong tâm tính toán, người trước mặt đều là những nhân tài hiếm có, nếu cầu công danh, vừa vặn có thể trọng dụng, nếu cầu tiền tài ở điểm này quốc khố Đông Tần cũng thiểu bạc.

      Chính là, nghĩ đến tính toán của An Ninh, nhìn lệnh bài kia khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, ánh mắt Vân Cẩm cũng sáng ngời, giờ phút này rốt cuộc cũng hiểu vì sao Ninh nhi kiên trì làm cho tới giúp Hoàng Thượng việc, nếu có được lệnh bài kia, như vậy Vân gia liền có thể quanh minh chính đại xuất ở Đông Tần quốc.

      Nhất thời máu trong lòng sôi trào:. "Thảo dân nhất định tận lực ứng phó."

      Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Triệu Thiên Lân, Hải Táp cùng Thiều Hoa quận chúa có nhiều lắm hứng thú nhưng trong lòng Triệu Cảnh Trạch tràn đầy vui mừng, nếu mình được tấm lệnh bài, đến lúc đó thỉnh phụ hoàng lập làm Thái tử, biết có được , trong lòng thầm tính toán, lát nữa cũng phải dốc sức mới được.

      Lệnh bài kia đối với An Lạc phong thể nghi ngờ có sức hút cực kì lớn, mặc dù là đại công tử An Bình hầu phủ nhưng trong nhà địa vị cũng cao, thậm trí còn bằng An Như Yên đại tiểu thư tôn quý, mặc dù ra triều làm quan nhưng chỉ là chức quan muốn lớn lớn muốn , hơn nữa xuất thân là thứ xuất, trong triều mọi người đối với được tốt lắm, nếu có được lệnh bài này, như vậy chính mình thăng chức rất nhanh.

      Trong lòng tính toán lợi ích của lệnh bài đem tới nên càng ra sức quyết tâm giành thắng lợi.

      Sùng Chính đế đem thần sắc của tất cả thu vào tầm mắt, tất cả phản ứng đều làm cho hết sức vừa lòng, xem ra lần khích lệ này thực có tác dụng.

      "Hoàng Thương nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người ắt dốc toàn lực."

      An Ninh chắp tay, cao giọng , ngôn ngữ bên trong mang theo vài phần dẫn dắt, Sùng Chính đế là vua nước, quả quyết nuốt lời, nhưng lệnh bài kia có ý nghĩa trọng đại, mà Vân gia ở Đông Tần quốc là điều cấm kị, nàng thể cần Hoàng Thượng hứa hẹn.

      "Trẫm tất nhiên là nhất ngôn ký xuất tứ mã nam truy, việc hôm nay liền xem là đại ." Ngôn ngữ bên trong có thêm vài phần nghiêm túc, với chỉ là mười lời hứa hẹn mà thôi, làm sao có thể so sánh vơi hẹn kia của tam quốc.

      Sùng Chính đế nếu người đến đông đủ có phải hay nên bắt đầu?"

      Chính lúc này ở phía Bắc, thanh của Bắc Yến đại hoàng tử truyền đến, lộ vài phần khinh thường, hôm nay Bắc Yến thắng lợi là điều bắt buộc, Bắc Yến nay Hoang đế tuy khoẻ mạnh, vài Hoàng tử đều mơ ước cài ngôi vị hoàng đế, nhưng là Bắc Yến đại hoàng tử con Hoàng Hậu, ngôi vị Hoàng đế Bắc Yến sớm hay muộn cũng về tay , thắng lợi ngày hôm nay với đặc biệt quan trọng.

      Phụ hoàng thế lực cường đại, nhưng mấy năm nay có chút bảo thủ, muốn phát triển, từng góp ý nhiều lần, thỉnh phụ hoàng xuất binh tấn công tam quốc thống nhất tứ quốc đại lục, nhưng phụ hoàng nhất nhất cho phép mỗi lần đều mắng , lần trước tứ quốc tế, Tây Lăng quốc đúng kỳ hứa hẹn tấn công tam quốc khác, như vậy Đông Tần quốc đâu? cho rằng phụ hoàng tấn công Đông Tần quốc chính vì nữ nhân đó!

      Nghĩ đến nữ tử phong nhã tài hoa kia, nữ nhân khiến phụ hoàng cả đời chết, cả đời kiêu ngạo phụ hoàng cũng chưa từng quên nàng ta, mẫu hậu từng , nếu năm đó nàng ta chết, chừng Bắc Yến hoàng hậu còn là mẫu hậu cho nên năm đó nữ nhân kia phải chết.

      Mẫu hậu từng nếu nhi tử của nữ nhân đó ở Bắc Yến quốc phụ hoàng nhất định truyền ngôi cho kẻ đó, nhưng đây lại là tam đại vọng môn Bắc Yến muốn nhìn đến, hoàng thất Bắc Yến cùng tam đại vọng môn có quan hệ cực kì tế nhị, bọn họ thể để con của nữ nhân Đông Tần quốc trở thành quân chủ Bắc Yến quốc, thể đem giang sơn Bắc Yến cho người có huyết thống của Đông Tần và Bắc Yến.

      Nay nhi tử đó lớn, nghĩ đến ngày đó Thương Địch trong tay chịu nhiều thiệt thòi, tổn hại, vị Hoàng đệ này so với tưởng tượng của thất khó giải quyết.

      Bất qua ngôi vị Bắc Yến hoàng đế nhất định phải có được.

      Nếu tam quốc chủ động gây chiến tranh, như vậy liền bị tam quốc hạn chế, đợi khi đăng cơ, chuyện đầu tiên làm đó là hướng tam quốc phát động chiến tranh, mà đứng mũi chịu sào đó là Đông Tần quốc.

      Cho nên, thắng lợi hôm nay cũng nhất định phải được.

      Ánh mắt sắc bén nhìn về phíatrái khu vực trung tâm, thân huyền sắc cẩm y nam tử Thương Địch, có ngày huynh đệ bọn họ người sống kẻ mất.

      Sâu sắc nư Thương Địch, lại như thế nào nhận ra tầm mắt của , khóe miệng giơ lên chút ý cười giống như trào phúng, lại giống như khinh thường, vị hoàng huynh này này muốn đưa chính mình vào chỗ chết, trước kia là như thế, tại cũng vẫn như thế. Bản thân là cái đinh trong mắt hoàng thất Bắc Yến quốc cũng như tam đại vọng môn Bắc Yến, mà với bọn họ chính là kẻ thù đội trời chung, chắc chắn có ngày nợ máu phải trả bằng máu.

      "Bắt đầu ! Bổn Hoàng cũng muốn biết hôm nay ai có thể đem phần vinh hạnh này cướp !" Tây Lăng nữ hoàng mở miệng, mười năm trước Tây Lăng thắng cuộc, bên cạnh nàng ta là thị nữ, tay thị nữ có cầm bình rồng, có được nó là có được hứa hẹn của tam quốc cũng như mậu dịch thông hành.

      Mười năm nay, Tây Lăng quốc vì tín vật này mà chiếm được rất nhiều chỗ tốt, đó cũng là vì sao Tây Lăng nữ hoàng có thể phát triển Tây Lăng như ngày hôm nay.

      Lời như vậy nhưng giọng điệu của Tây Lăng nữ hoàng muốn nhượng lại tín vật chút nào. Có nó, chẳng những có thể giữ được quốc gia bị tam quốc nhòm ngó, mà còn có thể nhanh chóng phát triển kinh tế, tuy lời là muốn nhương nhưng làm sao có thể dẽ dàng nhượng lại đây?

      "Nữ hoàng điện hạ, lúc này có phải hay tín vật nên đến Nam Chiêu quốc rồi?" Nam Chiêu quốc chúa cười nhìn tín vật tay thị nữ, cũng mơ ước giờ phút này lấy tình trạng cảu Nam Chiêu quốc để xem xét, Đông Tần quốc muốn ngưng chiến, cũng kí hiệp nghị nhưng Tây Lăng cùng Bắc Yến có thể hay nhân lúc Nam Chiêu quốc suy yếu mà đốt nhà hôi của, vậy chừng, vì bảo vệ mình bọn họ bằng bất cứu giá nào cũng phải thắng.

      Tranh đấu còn chưa bắt đầu trong Trọng Dương điện ngập tràn khói thuốc súng, tứ quốc tế đều khao khát chiến thắng như vậy mới là chân chính tranh đấu.

      "Nếu đến giờ, mọi người có chuẩn bị tốt, liền bắt đầu !" Chủ nhà tứ quốc tế Sùng Chính đế cao giọng tuyên bố, lập túc có người nhảy lên đài tuyên bố quy tắc.

      Dựa theo lệ thường, mười người của các quốc gia có hai cơ hội rút thăm, vòng thứ nhất rút thăm quyết định cùng ai quyết đấu, đợt hai rút thăm trong hai người ra quyết định lựa chọn hạng mục. Đến cuối cùng quốc gia đạt số lần thắng nhiều nhất giành chiến thắng, nếu có hai nước có số lần thắng bằng nhau, hai bên phái ra người thi đấu để phân thắng bại.

      Cung nữ sớm mang thẻ thăm lên, Bắc Yến quốc bắt đầu, lại đến Tây Lăng quốc, sau đó là Nan Chiêu quốc, cuối cùng là chủ nhà Đông Tần quốc, mỗi nước mười người lần lượt rút thẻ, mỗi the đều được đánh số, có hai cái giống nhau, mà có cùng số chính là tổ.

      Đợi cho mọi người đều sở hữu thẻ bài, cung nữ liền lên đài công bố kết quả.

      "Bắc Yến đại hoàng tử đối Đông Tần Ly Vương Triệu Cảnh Trạch."

      Xôn xao tiếng moij người đều ồ lên, hai Hoàng tử cùng tổ, biết là trùng hợp hay là do vận khí, Bắc Yến đại hoàng tử thản nhiên nhìn qua Ly Vương, trong mắt xetj qua chút khinh thường, nơi này ngoại trừ Thiên Địch có chút kiêng kị những người khác đều để trong mắt, muốn được cùng Thương Địch vào tổ, bởi vì theo lệ thường ở đài làm bị thương đối phương, hoặc giết đối phương cũng cho phép bất luận kẻ nào can thiệp, trừ bỏ đối phương mất mạng hoặc chủ động nhận thua.

      Trước nay Thương Địch chưa bao giờ nhận thua, sợ bj mọi người khí dễ, luôn cắn răng kiên trì, về điểm này chắc chắn chịu , như vậy chỉ có thể đài mà mất mạng, như vậy Thương Địch còn là uy hiếp đối với .

      Lấy ngẫu nhiên cái Triêu Cảnh Trạch quả nhiên là lãng phí.

      Mà lúc này thân thể Triệu Cảnh Trạch run lên, đối mặt là Bắc Yến đại hoàng tử, đều đồng dạng là Hoàng tử nhưng trước mặt là Bắc Yến đại Hoàng tử dĩ nhiên là thể sánh bắng.

      "Thần vương Đông Tần quốc Thương Địch đối Nam Chiêu thái tử Sở."

      Tổ thứ hai tuyên bố, Thương Địch và thái tử Sở đều tự nhìn về phía đối phương, ánh mắt gặp nhau, gật đầu chào hỏi.

      Bên cạnh Thương Địch, An Ninh khẽ nhíu mày, thái tử Sở mặt ngoài dịu dàng, nhưng nàng lại biết thực tế thái tử Sở phải như thế, thủ toàn tàn nhẫn đây là kiếp trước nàng nhận nhận được từ thái tử Sở, liễm liễm mi, An Ninh hướng Thương Địch bên cạnh :" cần bị hình tượng Sở mê hoặc, có đôi khi nhìn như ôn hòa như con cừu nhưng cũng là đầu sói hung mãnh."

      Nàng nhiều, Thương Địch thông minh tự nhiên hiểu , Thương Địch nghe nàng nhắc nhở tự nhiên trong lòng trồi lên tia lo lắng, khóe miệng giơ lên độ cong sán lạn, "Ngươi là quan tâm ta sao? Hay là chỉ ám chỉ ta cái tin tức khác?"

      Khi chuyện, tay dưới bàn hướng An Ninh va chạm vào tay nàng, trong mắt xẹt qua chút bỡn cợt.

      An Ninh giật mình, trừng mắt liếc cái, nàng khẳng định Thương Địch biết nàng là An Ninh, nhưng lại ở phía sau đùa giỡn nàng, có chút giống ngày thường Thần vương Thương Địch nghiêm túc, đạm bạc.

      Chính lúc này, lại truyền đến thanh cung nữ tuyên bố:" Nhị công tử Đông Tần đối Trầm Hương của Nam Chiêu quốc."

      An Ninh nghe được nhị công tử, lập tức phục hồi tinh thần, nhìn về khu vực của Nam Chiêu quốc, nữ nhân đứng lên, An Ninh nhìn đến nàng trong lòng hiểu , Trầm Hương? Nguyên lai người thuê sát thủ giết nàng kêu Trầm Hương a!

      Oan gia ngõ hẻm nhưng ra hôm nay gặp gỡ như vậy chuyện ngày ấy cũng nên quên .

      hết!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: trả giá lớn

      edit+beta:pemichio




      Bên kia, Trầm Hương cũng nhìn lại , giống với dịu ngoan mới vừa rồi khi thay Sở thái tử châm trà, mà lại có thêm lãnh liệt cao ngạo,phong thái kia tuyệt đối thể là nha hoàn có thể có, phần cao ngạo kia, tất nhiên là trải qua thời gian dài tích lũy cùng lắng đọng lại, mới có thể nhìn thấy được từ trong mắt cách tự nhiên như vậy, khiến cho người ta khó mà bỏ qua

      Trầm Hương này... An Ninh liễm hạ mặt mày, đánh giá thân thế của nàng ta, Trầm Hương? Lại là người bên cạnh Sở thái tử, đột nhiên, trong đầu giật mình cái, An Ninh thể tin được nhìn nữ tử được cho là nha hoàn đứng đối diện, Trầm Hương? Hay cho cái Trầm Hương!

      Đường đường là công chúa, nhưng lại cam nguyện ngụy trang thành nha hoàn ở bên cạnh Sở thái tử, là vì cái gì? Vì Sở thái tử ? Hay là vì tỷ tỷ Vũ Dương công chúa của nàng?

      Nữ tử tên Trầm Hương này, ở Nam Chiếu quốc xưa nay điạ vị khá thấp, kiếp trước, Sở thái tử có thể làm hoàng đế là do Trầm Hương công chúa giúp lên ngôi, vị công chúa này như Vũ Dương công chúa, từ bị ánh mắt của mọi người quay chung quanh , Trầm Hương là do cung nữ sinh ra, mẹ ruột của nàng ở thời điểm sinh nàng vì khó sinh mà chết, cho nên, nàng dù có huyết mạch hoàng gia Nam Chiếu, nhưng lại bởi vì thân phận mẫu thân thấp kém, nên được phong hào công chúa, người ngoài chỉ biết là có Vũ Dương công chúa vũ quan quần phương(khả năng múa cao siêu), được nhiều người thương, lại biết Nam Chiếu quốc còn có vị công chúa như vậy.

      Trầm Hương ở trong hoàng cung Nam Chiếu cũng được chấp nhận, trưởng thành trong cung như cung nữ, kiếp trước, sau khi nàng ta giúp Sở thái tử đăng đế, Sở thái tử mới thông cáo thân phận công chúa của nàng, cũng ban thưởng danh hiệu "Đại công chúa", đem mẫu thân là cung nữ của nàng đến hoàng lăng Nam Chiếu.

      Khi An Ninh nhìn qua Trầm Hương,đồng thời tầm mắt của Trầm Hương cũng dừng ở người An Ninh, tên nhị công tử này, mặt mày như ngọc, tuấn mỹ dị thường, hơn kém bất kì nam tử nào, mặt luôn treo lên nụ cười ôn nhuận, làm cho người ta cảm thấy nhàng như gió xuân, tựa hồ có thể làm ấm đến tận tâm hồn của người đối diện.

      Nhưng Trầm Hương cũng phải là người dễ dàng bị lây nhiểm ấm áp như vậy,bởi hoàn cảnh sống từ bé đến lớn của nàng, rèn luyện cho nàng có bộ ý chí sắt đá, thản nhiên thu hồi tầm mắt, đáy mắt lên chút khinh thường, ở Nam Chiếu,ngoài mặt nàng chỉ là cung nữ, nhưng trong tối nàng lại được phụ hoàng huấn luyện rất nghiêm khắc,ông ta dùng tất cả mọi phương thức để huấn luyện nàng , phải vì sủng ái,mà vì phụ hoàng chỉ coi nàng như là quân cờ để sử dụng.

      Lần này nàng sở dĩ xuất trong mười người của Nam Chiếu quốc, hoàn toàn là vì mệnh lệnh của phụ hoàng, nàng phải vì Nam Chiếu quốc ra phần lực để thắng được trận đấu hôm nay , cách khác, nàng và tên nhị công tử này đấu với nhau, nàng nhất định phải thắng , từ bất kì thủ đoạn nào!

      Hơn nữa dựa vào huấn luyện mà bản thân nàng trải qua, đợi lát nữa vô luận là rút thăm do ai quyết định mục thi đấu, nàng đều có thể thành thạo mà ứng phó.

      Nam Chiếu hoàng đế theo bản năng nhìn nàng cái, Trầm Hương gật gật đầu, giống như cho biết, nàng tất thắng!

      "Đông Tần Nam Cung Thiên Duệ đối Tây Lăng Thượng Quan Mẫn."

      "Đông Tần quốc Hải Táp đối Bắc Yến quốc Phượng Thành."

      "..."

      "..."

      Cung nhân công bố kết quả phân tổ, Thiều Hoa quận chúa đối Tây Lăng quốc Từ Phong, Vân Cẩm đối Nam Chiếu quốc Cao Tuấn Thần, Tô Cầm đối Nam Chiếu quốc Lịch Thiên Tinh, Triệu Thiên Lân đối Bắc Yến quốc Chiêm Quyết, An Lạc Phong đối Tây Lăng quốc Thượng Quan Thu Nhạn...

      Cung nhân tuyên bố xong, liền chính thức bắt đầu trận đấu, tổ thứ nhất , Nam Cung Thiên Duệ đối Thượng Quan Mẫn, hai người đều tự lên sân, cung nhân liền đưa lên hai cái hộp, đều tự rút tờ, nhìn kỹ nội dung, mi tâm Thượng Quan Mẫn cau lại, "So văn hay là luận võ? Tự ngươi quyết định!"

      Tờ giấy của nàng là giấy trắng, như vậy hề nghi ngờ là Nam Cung Thiên Duệ bốc trúng ,nên là người quyết định đấu cái gì, khóe miệng Nam Cung Thiên Duệ gợi lên nụ cười, "Tây Lăng từ xa đến là khách, quyền quyết định này ta tặng cho công chúa."

      Mọi người ồ lên, quyền quyết định ở trong tay, đối bản thân có lợi rất lớn, có thể lựa chọn phương thức mà chính mình am hiểu nhất, như vậy tỷ lệ thắng lợi của bản thân cũng cao lên rất nhiều, Nam Cung Thiên Duệ này nhưng lại nhường lại quyền quyết định, chẳng lẽ muốn thắng sao?

      Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, phương thức Nam Cung Thiên Duệ nhường lại cho Thượng Quan Mẫn cực kì xảo diệu, là nam tử, mà Thượng Quan Mẫn là nữ nhi, cùng tổ với Thượng Quan Mẫn, nhiều khía cạnh cũng chiếm ưu thế, phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, liền quyết định như vậy, như thế đối với Thượng Quan Mẫn càng thêm công bằng.

      "Nam Cung tướng quân này, quả hổ là quân tử đích thực!" Mắt Tây Lăng nữ hoàng lộ ra khen ngợi, chỉ có là quân tử, mà còn là người rất biết săn sóc, vốn là vì thân phận nam nữ, nhưng xảo diệu dùng chủ làm cho khách, như vậy khiến cho người ta dễ dàng chấp nhận hơn, huống chi với tính tình của Thượng Quan Mẫn, nếu Nam Cung Thiên Duệ thực ra "Lấy nam nhường cho nữ", kia nàng lại có thể nào nhận?

      mặt Thượng Quan Mẫn nở rộ ra nụ cười, " ?"

      Người này là tướng quân của Đông Tần quốc, nghe người này trừ bỏ võ công rất cao , văn chương cũng là số , nếu lựa chọn võ đấu, Thượng Quan Mẫn nàng còn có vài phần nắm chắc, dù sao, Thượng Quan Mẫn nàng từ liền tập võ, tay roi công lại xuất thần nhập hóa, nhưng nếu là đấu văn, chính mình phải thua thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả cơ hội giãy dụa đều có.

      "Tất nhiên là , Tuệ Mẫn công chúa thỉnh." Nam Cung Thiên Duệ cao giọng mở miệng, nghiêm túc chút đùa giỡn.

      Thượng Quan Mẫn khỏi nhìn Nam Cung Thiên Duệ này nhiểu thêm chút,
      trong mắt cũng là khen ngợi, nhưng rất nhanh sau đó trong đôi mắt nàng xuất tia giảo hoạt, "Kia Mẫn Mẫn liền cung kính bằng tuân mệnh , Nam Cung tướng quân, thỉnh tiếp chiêu!"

      Khi chuyện, chiếc roi bên hông biết từ khi nào nằm ở tay nàng, Thượng Quan Mẫn đối với roi công của nàng cực kỳ tự tin, nếu Nam Cung Thiên Duệ cho nàng cơ hội tốt như vậy, nàng đương nhiên muốn chọn phương thức chính mình am hiểu , võ đấu, nàng liền muốn dùng roi trong tay thắng tướng quân trẻ tuổi của Đông Tần quốc này!

      Roi vừa ra, như linh xà, hướng tới Nam Cung Thiên Duệ chạy tới,tốc độ ra tay kia, ngay cả mọi người ở bên nhìn thấy đều kinh ngạc,Thượng Quan Mẫn này, ràng muốn tiên cơ, đánh người trở tay kịp!

      Chính là, cái này đối với Nam Cung Thiên Duệ mà là cái gì? Nhìn roi tập kích đến khuôn mặt của , trong mắt xẹt qua tia hào quang, khẽ nhấc tay cái, roi kia giống như có sinh mệnh, cuốn lấy cổ tay của , con ngươi căng thẳng, nếu mới vừa rồi roi kia tiếp xúc đến cổ của như vậy giờ phút này bị cuốn lấy nhất định là cổ , đương nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì.

      Thượng Quan Mẫn thấy né qua kích, roi chấn động, ý đồ đem roi thu hồi về,nhưng chính lúc này , nàng lại cách nào thoải mái tự tại như dĩ vãng, nguyên bản roi giống như có sinh mệnh, giờ phút này giống như nghe lời của nàng, Thượng Quan Mẫn nhìn về phía Nam Cung Thiên Duệ, đối diện là con ngươi tựa tiếu phi tiếu(cười như cười) của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thượng Quan Mẫn thấy né qua kích, roi chấn động, ý đồ đem roi thu hồi về,nhưng chính lúc này , nàng lại cách nào thoải mái tự tại như dĩ vãng, nguyên bản roi giống như có sinh mệnh, giờ phút này giống như nghe lời của nàng, Thượng Quan Mẫn nhìn về phía Nam Cung Thiên Duệ, đối diện là con ngươi tựa tiếu phi tiếu(cười như cười) của .

      Nam Cung Thiên Duệ híp mắt lại,cuốn lấy roi trong tay, dùng sức giật mạnh, lực đạo kia làm cho Thượng Quan Mẫn theo bản năng buông lỏng tay ra.

      "A... Ngươi..." Trong lòng Thượng Quan Mẫn thất kinh, trơ mắt nhìn roi của bản thân bị đối phương đoạt , chính là rất cam lòng, khi roi kia lại bị Nam Cung Thiên Duệ khống chế , hướng tới cổ của nàng đánh úp lại, thủ pháp giống y như thủ pháp của nàng mới vừa rồi, Thượng Quan Mẫn cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện, giống như Nam Cung Thiên Duệ lấy tay ra đỡ.

      Roi cũng giống như như mới vừa rồi, cuốn lấy cổ tay của Thượng Quan Mẫn, Nam Cung Thiên Duệ thấy thế, cũng cho nàng thời gian để thở, huy động roi, thân hình chợt lóe, nhanh nhẹn vòng qua Thượng Quan Mẫn, hai vòng như thế, đợi cho dừng lại , hai tay Thượng Quan Mẫn bị trói trước ngực, bị chính roi của nàng chặt chẽ trói lại.

      "Tuệ Mẫn công chúa, đa tạ ." Tiếng hung hậu của Nam Cung Thiên Duệ vang lên, buông lỏng tay cầm roi, nhưng dù buông ra nhưng dù Thượng Quan Mẫn cố sức giẫy như thế nào đều giẫy ra, oán hận nhìn gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Thiên Duệ liếc mắt cái, "Hừ!"

      Hừ lạnh tiếng, gì, lấy hành động thay lời , bước xuống đài, về tới khu vực phía tây của chính mình, Thượng Quan Mẫn tuy rằng cam lòng, nhưng thua chính là thua, là kỹ năng của nàng bằng người khác, huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ người ta mới vừa rồi còn nhường nàng chọn !

      "Đông Tần Nam Cung Thiên Duệ thắng! Đông Tần quốc thắng !" Cung nhân cao giọng tuyên bố.

      Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tướng quân trẻ tuổi này, thân roi công của Thượng Quan Mẫn,bọn họ đều kiến thức qua ,nó giống như được sinh trưởng từ người nàng, lần trước ở ngự hoa viên, ngay cả đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực cũng ăn mệt bởi roi trong tay Thượng Quan Mẫn, nhưng hôm nay đối mặt với Nam Cung Thiên Duệ, Thượng Quan Mẫn ngay cả vũ khí của chính mình đều bị cướp , lại thua ở chính roi của nàng.

      Bọn họ sớm nghe qua về vị tướng quân trẻ tuổi của Đông Tần quốc này, võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến, quả là danh bất hư truyền!

      Nhìn Nam Cung Thiên Duệ trở lại chỗ ngồi, mặt An Ninh nở rộ nụ cười,
      đối với thân thủ của Nam Cung Thiên Duệ, nàng cho tới bây giờ đều có hoài nghi, hai năm trước, cũng thập phần cường hãn, huống chi, lúc này còn trải qua hai năm chiến tranh.

      "Bắc Yến đại hoàng tử Thương Dực đối Đông Tần Ly vương Triệu Cảnh Trạch."

      Cung nhân tuyên bố tổ tiếp theo lên sân khấu, đại hoàng tử Bắc Yến quần áo hạnh hoàng cẩm y, dẫn đầu lên đài, từ đầu đến cuối, khóe miệng đều lộ vẻ khinh miệt chút che dấu, Triệu Cảnh Trạch lên, đứng ở trước mặt , khí thế ràng yếu rất nhiều.

      An Ninh xem ở trong mắt, kiếp trước phải vài năm sau khí thế của Triệu Cảnh Trạch mới có thể so với đại hoàng tử Bắc Yến, nhưng tại, dù ở trong vài hoàng tử của Đông Tần được xem như là nổi tiếng ,nhưng so với Thương Dực, còn kém cỏi hơn rất nhiều.

      Sau vòng rút thăm, đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực đạt được quyền lựa chọn,
      Thương Dực hừ lạnh tiếng, "Võ đấu."

      Quăng ra hai chữ này, khiêu khích nhìn Triệu Cảnh Trạch, Triệu Cảnh Trạch giống như ngoại lựa chọn của , con ngươi căng thẳng, hai người đứng đối diện nhau,trong lòng Triệu Cảnh Trạch tính toán, nếu bản thân mình có thể thắng được đại hoàng tử Bắc Yến này, như vậy, phụ hoàng chắc chắn càng thêm coi trọng mình, vô luận như thế nào, đều phải toàn lực ứng phó.

      Nhưng,sau khi hai người giao thủ được vài hiệp, lòng kiên định của Triệu Cảnh Trạch lại bắt đầu dao động , ngày ấy từng thấy qua Thương Dực chịu thiệt ở tay Thượng Quan Mẫn, nhưng giờ phút này lại phát , ngày ấy ta có lẽ là cố ý thu liễm.

      Đương nhiên , có thể ở trong tay Thập Nhị Sát vây đánh giữ được thời gian lâu như vậy mà chết, Thương Dực quả quyết phải là người dễ đối phó.

      Hai người quyết đấu, rất nhanh liền có kết quả, Thương Dực cuối cùng dùng chưởng, đem Triệu Cảnh Trạch đánh quỳ rạp mặt đất, thắng bại định, nhưng Thương Dực lại như trước có xu thế muốn thu tay lại, trong mắt xẹt qua tia sát ý ràng, Triệu Cảnh Trạch này tuy rằng bằng , nhưng năng lực cũng thấp , con của hoàng đề Đông Tần như thế nào? liền ngay đài này giết ta, dù là hoàng đế Đông Tần cũng thể cái gì.

      Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng bị đánh bại mặt đất , trận tỷ thí này cũng phân ra thắng bại, nhưng có dự đoán được, chưởng phong sắc bén của Thương Dực lần nữa đánh úp lại, thẳng hướng tới đầu của ,trong lòng Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra,sáng tỏ ý đồ của Thương Dực, lập tức rống to ra tiếng, "Ta nhận thua!"

      Đại chưởng kia cách đầu của chỉ chút, nếu lại gần thêm chút,kết cục của Triệu Cảnh Trạch chỉ có chết,trong lúc chỉ mành treo chuông, thể phun ra vài chữ khuất nhục này, đường đường là vương gia, việc này với thể nghi ngờ là cực kì nhục nhã.

      "Ha ha... Tốt! Nếu nhận thua, vòng này, là Bắc Yến quốc thắng." Trong lòng Thương Dực tuy rằng cam lòng, thiếu chút nữa , liền có thể giải quyết Ly vương này,nhưng quy củ chung quy cũng là quy củ, có thể lợi dụng sơ hở, về việc ta chưa nhận thua mà ép ta vào chỗ chết,nhưng cũng thể phá hư quy củ, nếu Triệu Cảnh Trạch nhận thua, dưới nhiều ánh mắt nhìn như vậy, dù có muốn giết ta,cũng được .

      Bất quá, Thương Dực cũng phải là người tốt như vậy , nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua tia ác ý, xoay người nhìn về phía đông khu vực của Sùng Chính đế, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, "Hoàng thượng Đông Tần, có gì dị nghị ?"

      Thắng bại định, ai dị nghị gì? Nhưng Thương Dực lại cố ý hỏi như thế , tính toán trong lòng tự nhiên là đơn thuần, dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Sùng Chính đế cứng đờ, tuy rằng cực lực che dấu, nhưng tức giận này Thương Dực vẫn nhìn ra như trước, khóe miệng gợi lên nụ cười thực được, lập tức tà liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch bị đánh bại cái, bước trở về vị trí của

      Cái này,Ly vương trở về, sợ là có gì tốt!

      Mới vừa rồi sát ý của Thương Dực, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng đối với hành vi tàn nhẫn của đại hoàng tử Bắc Yến này, bọn họ cũng thể cái gì

      "Đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực thắng, Bắc Yến quốc thắng ." Cung nhân tuyên bố , mà lúc này Triệu Cảnh Trạch vẫn còn ở đài, sắc mặt trận xanh trận trắng, nghe thấy cung nhân tuyên bố, cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa nhấc mắt về hường đông liền chạm ngay vào tầm mắt của Sùng Chính đế, ánh mắt kia chứa lãnh ý làm cho thân thể Triệu Cảnh Trạch cứng đờ, nhất thời hiểu được ý đồ của Thương Dực.

      giết bản thân mình, liền khơi mào phụ hoàng khiến phụ hoàng bất mãn với mình, làm cho bản thân mình tốt?

      Hay cho cái Bắc Yến Thương Dực , chẳng những thủ đoạn độc ác, còn am hiểu tâm kế.

      Triệu Cảnh Trạch ăn mệt lớn như vậy, nhưng thể đem tức giận cùng cam lòng nuốt vào trong bụng, xuống , trở lại khu vực của Đông Tần quốc, thừa nhận tầm mắt của mọi người, Triệu Cảnh Trạch quỳ mạnh xuống trước mặt Sùng Chính đế, "Phụ hoàng, nhi thần bị đánh bại, thỉnh phụ hoàng trách phạt."

      Sùng Chính đế lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh Trạch liếc mắt cái, bị đánh bại? Bị đánh bại còn chưa tính, còn cho đại hoàng tử Bắc Yến có cơ hội cười nhạo ta như vậy, nghĩ đến thần thái mới vừa rồi của Thương Dực, trong lòng tức giận càng đậm, "Cút sang bên , tự xem lại bản thân mình cho tốt."

      Đối với đứa con trai này , Sùng Chính đế đều là vô tâm , thập phần thương, cũng có bao nhiêu bài xích, nhưng biểu hôm nay của ta quả là làm cho chính mình phẫn nộ.

      Triệu Cảnh Trạch đơn trở lại vị trí của mình ngồi xuống, tay nắm thành quyền, biết, hôm nay gặp hạn là kết quả tốt, nếu muốn bù lại, càng phải trả giá rất nhiều thứ , ánh mắt nhìn về phía vị trí phương bắc, vị trí ngồi của Thương Dực, chỉ thấy đắc ý nhìn mình, trong mắt tràn ngập thần sắc xem kịch vui.

      An Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, giờ phút này đơn,
      làm cho người ta cực khoái trí, nghĩ đến ngày ấy bị mình tính kế , khóe miệng trồi lên chút ý cười.

      Mấy tổ kế tiếp đều có người Đông Tần quốc tham dự, sau mấy tổ, liền đến phiên Thương Địch đối Nam Chiếu quốc Sở thái tử

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thượng Quan Mẫn thấy né qua kích, roi chấn động, ý đồ đem roi thu hồi về,nhưng chính lúc này , nàng lại cách nào thoải mái tự tại như dĩ vãng, nguyên bản roi giống như có sinh mệnh, giờ phút này giống như nghe lời của nàng, Thượng Quan Mẫn nhìn về phía Nam Cung Thiên Duệ, đối diện là con ngươi tựa tiếu phi tiếu(cười như cười) của .

      Nam Cung Thiên Duệ híp mắt lại,cuốn lấy roi trong tay, dùng sức giật mạnh, lực đạo kia làm cho Thượng Quan Mẫn theo bản năng buông lỏng tay ra.

      "A... Ngươi..." Trong lòng Thượng Quan Mẫn thất kinh, trơ mắt nhìn roi của bản thân bị đối phương đoạt , chính là rất cam lòng, khi roi kia lại bị Nam Cung Thiên Duệ khống chế , hướng tới cổ của nàng đánh úp lại, thủ pháp giống y như thủ pháp của nàng mới vừa rồi, Thượng Quan Mẫn cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện, giống như Nam Cung Thiên Duệ lấy tay ra đỡ.

      Roi cũng giống như như mới vừa rồi, cuốn lấy cổ tay của Thượng Quan Mẫn, Nam Cung Thiên Duệ thấy thế, cũng cho nàng thời gian để thở, huy động roi, thân hình chợt lóe, nhanh nhẹn vòng qua Thượng Quan Mẫn, hai vòng như thế, đợi cho dừng lại , hai tay Thượng Quan Mẫn bị trói trước ngực, bị chính roi của nàng chặt chẽ trói lại.

      "Tuệ Mẫn công chúa, đa tạ ." Tiếng hung hậu của Nam Cung Thiên Duệ vang lên, buông lỏng tay cầm roi, nhưng dù buông ra nhưng dù Thượng Quan Mẫn cố sức giẫy như thế nào đều giẫy ra, oán hận nhìn gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Thiên Duệ liếc mắt cái, "Hừ!"

      Hừ lạnh tiếng, gì, lấy hành động thay lời , bước xuống đài, về tới khu vực phía tây của chính mình, Thượng Quan Mẫn tuy rằng cam lòng, nhưng thua chính là thua, là kỹ năng của nàng bằng người khác, huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ người ta mới vừa rồi còn nhường nàng chọn !

      "Đông Tần Nam Cung Thiên Duệ thắng! Đông Tần quốc thắng !" Cung nhân cao giọng tuyên bố.

      Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tướng quân trẻ tuổi này, thân roi công của Thượng Quan Mẫn,bọn họ đều kiến thức qua ,nó giống như được sinh trưởng từ người nàng, lần trước ở ngự hoa viên, ngay cả đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực cũng ăn mệt bởi roi trong tay Thượng Quan Mẫn, nhưng hôm nay đối mặt với Nam Cung Thiên Duệ, Thượng Quan Mẫn ngay cả vũ khí của chính mình đều bị cướp , lại thua ở chính roi của nàng.

      Bọn họ sớm nghe qua về vị tướng quân trẻ tuổi của Đông Tần quốc này, võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến, quả là danh bất hư truyền!

      Nhìn Nam Cung Thiên Duệ trở lại chỗ ngồi, mặt An Ninh nở rộ nụ cười,
      đối với thân thủ của Nam Cung Thiên Duệ, nàng cho tới bây giờ đều có hoài nghi, hai năm trước, cũng thập phần cường hãn, huống chi, lúc này còn trải qua hai năm chiến tranh.

      "Bắc Yến đại hoàng tử Thương Dực đối Đông Tần Ly vương Triệu Cảnh Trạch."

      Cung nhân tuyên bố tổ tiếp theo lên sân khấu, đại hoàng tử Bắc Yến quần áo hạnh hoàng cẩm y, dẫn đầu lên đài, từ đầu đến cuối, khóe miệng đều lộ vẻ khinh miệt chút che dấu, Triệu Cảnh Trạch lên, đứng ở trước mặt , khí thế ràng yếu rất nhiều.

      An Ninh xem ở trong mắt, kiếp trước phải vài năm sau khí thế của Triệu Cảnh Trạch mới có thể so với đại hoàng tử Bắc Yến, nhưng tại, dù ở trong vài hoàng tử của Đông Tần được xem như là nổi tiếng ,nhưng so với Thương Dực, còn kém cỏi hơn rất nhiều.

      Sau vòng rút thăm, đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực đạt được quyền lựa chọn,
      Thương Dực hừ lạnh tiếng, "Võ đấu."

      Quăng ra hai chữ này, khiêu khích nhìn Triệu Cảnh Trạch, Triệu Cảnh Trạch giống như ngoại lựa chọn của , con ngươi căng thẳng, hai người đứng đối diện nhau,trong lòng Triệu Cảnh Trạch tính toán, nếu bản thân mình có thể thắng được đại hoàng tử Bắc Yến này, như vậy, phụ hoàng chắc chắn càng thêm coi trọng mình, vô luận như thế nào, đều phải toàn lực ứng phó.

      Nhưng,sau khi hai người giao thủ được vài hiệp, lòng kiên định của Triệu Cảnh Trạch lại bắt đầu dao động , ngày ấy từng thấy qua Thương Dực chịu thiệt ở tay Thượng Quan Mẫn, nhưng giờ phút này lại phát , ngày ấy ta có lẽ là cố ý thu liễm.

      Đương nhiên , có thể ở trong tay Thập Nhị Sát vây đánh giữ được thời gian lâu như vậy mà chết, Thương Dực quả quyết phải là người dễ đối phó.

      Hai người quyết đấu, rất nhanh liền có kết quả, Thương Dực cuối cùng dùng chưởng, đem Triệu Cảnh Trạch đánh quỳ rạp mặt đất, thắng bại định, nhưng Thương Dực lại như trước có xu thế muốn thu tay lại, trong mắt xẹt qua tia sát ý ràng, Triệu Cảnh Trạch này tuy rằng bằng , nhưng năng lực cũng thấp , con của hoàng đề Đông Tần như thế nào? liền ngay đài này giết ta, dù là hoàng đế Đông Tần cũng thể cái gì.

      Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng bị đánh bại mặt đất , trận tỷ thí này cũng phân ra thắng bại, nhưng có dự đoán được, chưởng phong sắc bén của Thương Dực lần nữa đánh úp lại, thẳng hướng tới đầu của ,trong lòng Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra,sáng tỏ ý đồ của Thương Dực, lập tức rống to ra tiếng, "Ta nhận thua!"

      Đại chưởng kia cách đầu của chỉ chút, nếu lại gần thêm chút,kết cục của Triệu Cảnh Trạch chỉ có chết,trong lúc chỉ mành treo chuông, thể phun ra vài chữ khuất nhục này, đường đường là vương gia, việc này với thể nghi ngờ là cực kì nhục nhã.

      "Ha ha... Tốt! Nếu nhận thua, vòng này, là Bắc Yến quốc thắng." Trong lòng Thương Dực tuy rằng cam lòng, thiếu chút nữa , liền có thể giải quyết Ly vương này,nhưng quy củ chung quy cũng là quy củ, có thể lợi dụng sơ hở, về việc ta chưa nhận thua mà ép ta vào chỗ chết,nhưng cũng thể phá hư quy củ, nếu Triệu Cảnh Trạch nhận thua, dưới nhiều ánh mắt nhìn như vậy, dù có muốn giết ta,cũng được .

      Bất quá, Thương Dực cũng phải là người tốt như vậy , nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua tia ác ý, xoay người nhìn về phía đông khu vực của Sùng Chính đế, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, "Hoàng thượng Đông Tần, có gì dị nghị ?"

      Thắng bại định, ai dị nghị gì? Nhưng Thương Dực lại cố ý hỏi như thế , tính toán trong lòng tự nhiên là đơn thuần, dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Sùng Chính đế cứng đờ, tuy rằng cực lực che dấu, nhưng tức giận này Thương Dực vẫn nhìn ra như trước, khóe miệng gợi lên nụ cười thực được, lập tức tà liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch bị đánh bại cái, bước trở về vị trí của

      Cái này,Ly vương trở về, sợ là có gì tốt!

      Mới vừa rồi sát ý của Thương Dực, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng đối với hành vi tàn nhẫn của đại hoàng tử Bắc Yến này, bọn họ cũng thể cái gì

      "Đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực thắng, Bắc Yến quốc thắng ." Cung nhân tuyên bố , mà lúc này Triệu Cảnh Trạch vẫn còn ở đài, sắc mặt trận xanh trận trắng, nghe thấy cung nhân tuyên bố, cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa nhấc mắt về hường đông liền chạm ngay vào tầm mắt của Sùng Chính đế, ánh mắt kia chứa lãnh ý làm cho thân thể Triệu Cảnh Trạch cứng đờ, nhất thời hiểu được ý đồ của Thương Dực.

      giết bản thân mình, liền khơi mào phụ hoàng khiến phụ hoàng bất mãn với mình, làm cho bản thân mình tốt?

      Hay cho cái Bắc Yến Thương Dực , chẳng những thủ đoạn độc ác, còn am hiểu tâm kế.

      Triệu Cảnh Trạch ăn mệt lớn như vậy, nhưng thể đem tức giận cùng cam lòng nuốt vào trong bụng, xuống , trở lại khu vực của Đông Tần quốc, thừa nhận tầm mắt của mọi người, Triệu Cảnh Trạch quỳ mạnh xuống trước mặt Sùng Chính đế, "Phụ hoàng, nhi thần bị đánh bại, thỉnh phụ hoàng trách phạt."

      Sùng Chính đế lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh Trạch liếc mắt cái, bị đánh bại? Bị đánh bại còn chưa tính, còn cho đại hoàng tử Bắc Yến có cơ hội cười nhạo ta như vậy, nghĩ đến thần thái mới vừa rồi của Thương Dực, trong lòng tức giận càng đậm, "Cút sang bên , tự xem lại bản thân mình cho tốt."

      Đối với đứa con trai này , Sùng Chính đế đều là vô tâm , thập phần thương, cũng có bao nhiêu bài xích, nhưng biểu hôm nay của ta quả là làm cho chính mình phẫn nộ.

      Triệu Cảnh Trạch đơn trở lại vị trí của mình ngồi xuống, tay nắm thành quyền, biết, hôm nay gặp hạn là kết quả tốt, nếu muốn bù lại, càng phải trả giá rất nhiều thứ , ánh mắt nhìn về phía vị trí phương bắc, vị trí ngồi của Thương Dực, chỉ thấy đắc ý nhìn mình, trong mắt tràn ngập thần sắc xem kịch vui.

      An Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, giờ phút này đơn,
      làm cho người ta cực khoái trí, nghĩ đến ngày ấy bị mình tính kế , khóe miệng trồi lên chút ý cười.

      Mấy tổ kế tiếp đều có người Đông Tần quốc tham dự, sau mấy tổ, liền đến phiên Thương Địch đối Nam Chiếu quốc Sở thái tử

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :