1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: mỗi người mục đích


      edit:yuki_piano
      beta: u như kỹ


      Ở Đông Tần quốc, từ trước đến giờ người dân luôn có lối sống cởi mở, địa vị mặc dù so ra kém phương bắc Bắc Yên quốc cùng Tây Phương Tây Lăng quốc, nhưng so với Nam Chiếu quốc coi như là cao hơn rất nhiều, khi nhìn vào trang phục, luôn thể sang trọng, những năm gần đây, các quý nữ bên trong xã hội thượng lưu, cách trang điểm hoa mai được lưu hành phổ biến, loại trang điểm này, vừa dịu dàng lại thêm mấy phần quyến rũ, và chỉ có các đến tuổi câp kê mới có thể vẽ lên.

      An Bình nhìn mình ở trong gương, tựa như biến thành người khác, lại có thêm phần phong thái thiếu nữ mới lớn,càng làm cho người ta thêm lóa mắt, Đặc biệt giữa hai hàng lông mày ít đóa hoa mai nở rộ, nàng thể thừa nhận kỹ thuật hóa trang của Cầm Phương hết sức tinh xảo, chỉ là. . . . . . Nghĩ đến các hành động trước đây, An Bình liềm hạ mi mắt, khuôn mặt biến sắc.

      "Vâng, nhị tiểu thư là xinh đẹp, so đại tiểu thư cũng đẹp hơn mấy phần ! An Bình Hầu phủ của chúng ta có đến hai vị tuyệt sắc giai nhân, các hầu phủ khác làm thế nào để hơn chúng ta!" Cầm Phương đem cuối cùng cây trâm ngọc cài lên tóc của An Bình, nhìn An Bình trong gương, trong lòng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng, từ trước đến giờ nhị tiểu thư luôn ăn mặc giản dị, ngờ sau khi nhị tiểu thư trang điểm và tạo tóc, nàng lại xinh đẹp động người như vậy, xem ra lâu nữa, nhị tiểu thư trởi thành uy hiếp đối với đại tiểu thư!

      An Bình từ trong gương nhìn Cẩm Phương, mặt lộ vẻ xấu hổ , "Chuyện . . . . . . Hoa mai. . . . . . Sợ là tốt cho lắm. . . . . . Ta nghĩ nên lau !"

      xong, liền làm bộ chủ động lau, Cầm Phương lanh tay lẹ mắt ngăn cản, nhanh chóng đảo mắt vòng rồi , "Nhị tiểu thư, rất đẹp ! Lau rất đáng tiếc a, hôm nay là nhị tiểu thư lần đầu tiên tham gia Mẫu Đơn yến tiệc, đại tiểu thư cũng vừa mới phân phó, thể để cho nhị tiểu thư thất lễ nghi, nếu mặc trang phục đúng cách, đến lúc đó so với các tiểu thư Hầu phủ khác phần nào thua thiệt, đối với An Bình Hầu phủ. . . . . ." Cầm Phương tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của An Bình , thấy nàng nhíu chặt lông mày, hình như sắp bị nàng thuyết phục, trong lòng trở nên hả hê, dừng chút, tiếp tục lái miệng, "Nhị tiểu thư cứ làm theo ý mình ! mình ngươi là chuyện , làm liên lụy tới cả An Bình Hầu phủ vậy . . . . . ."

      "Vậy hãy nghe ngươi, lau liền lau thôi." An bình thở dài tiếng, khéo léo thỏa hiệp, đáy lòng cũng trở nên bình tĩnh vô cùng.

      mặt Cầm Phương lập tức ra nụ cười đắc ý, từ trong lòng móc ra túi gấm tinh sảo, cẩn thận treo bên trong thắt lưng của An Bình.

      "Đây là cái gì? Bên trong nhất định chứa đồ hết sức quý giá!" An Bình tỏ vẻ tò mò, đem túi gấm cầm tay, nhìn Cầm Phường, liền muốn lấy đồ vật bên trong ra xem chút, nhưng kịp mở túi gấm ra, tựa như nàng đoán từ trước Cầm Phương liền ngăn cản.

      "Đây cũng phải là cái gì quý giá, cũng chỉ là đồ chơi bình thường thôi!" Cầm Phương vội vàng , như muốn che giấu cái gì, "Nhị tiểu thư, đến lúc rồi, chúng ta phải nhanh chóng, vào cung, thuận tiện dạo trong cung luôn, cơ hội như vậy cũng nhiều !"

      An Bình đem tất cả các hành động của Cẩm Phương thu vào trong mắt, nhớ lại chuyện của kiếp trước, khóe miệng cong lên, cũng thêm gì nữa.

      Cầm Phương thở phào nhõm, nghĩ đến việc tiểu thư phân phó, vì kế hoạch hôm nay, tiểu thư làm cho người trong cung đều kinh động, nhìn bóng lưng của An Bình, ánh mắt của Cầm Phương càng thêm ác độc, nhị tiểu thư a nhị tiểu thư, lần này nàng có tích bao nhiêu phúc đức cũng khó qua khỏi kiếp nạn này!

      Hai người ra khỏi Thính Vũ Hiên, vòng qua mấy hành lang, liền đến đại sảnh, trong đại sảnh, An Như Yên sớm chuẩn bị xong, chời đợi, mặt mơ hồ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày ác mọng đối với An Bình, nàng liền nén lại và trở nên bình tỉnh, tiếp tục chờ, chỉ là, khi nàng thấy An bình xuất tại lối vào đại sảnh, vốn định tiếp tục uống trà *những tay cầm lại trở nên cứng đơ, nhìn chằm chằm An Bình, tay cầm ly trà dần dần nắm chặt.(yuki:送入口中的 dịch là đưa vào trong miện những thấy ko đúng vs phong cách của An Như Yên nên chuyển thành uống trà)( yuki chuyển thể như thế cũng được)

      "Tỷ tỷ, Bình nhi khiến tỷ tỷ đợi lâu, tỷ tỷ chớ trách." An Bình khẽ cuối đầu, cảm nhận được ánh mắt của An Như Yên người mình, ánh mắt mang đến cảm giác lạnh lẽo, kiếp trước cũng là như vậy, chỉ là nàng để ý, nhưng mà giờ phút này, nàng lại là hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt kia.

      sau mỹ nhân kia là khuôn mặt vô cùng độc ác xấu xa, mà nàng tận mắt thấy qua!

      An Như Yên nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, đặt ly trà xuống, dịu dàng tiến lên kéo tay An Bình, "Đều là tỷ muội, cũng chỉ là đợi trong chốc lát, có cái gì tốt trách tội hay sao? Muội muội hôm nay là xinh đẹp!"

      Tuy là tán dương, những giai điệu vang lên thành cứ như nghĩ đằng nẻo, cho dù là cố ý che giấu, nhưng trong đáy mắt lại suất dấu vết ghen tị hài lòng, An Bình cảm nhận được, dĩ nhiên điều diễn ra trong đai sảnh thoát khỏi cập mắt của người khác.

      "Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đúng là tỷ muội tình thâm, chỉ là, nhị tiểu thư mỹ lệ sợ là muốn vượt qua đại tiểu thư rồi! Nhị tiểu thư cũng mau mau cập kê ? Danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân. . . . . ." Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan cười, giống như vô tình nhắc tới.

      "Dương di nương, ăn no có chuyện làm sao? Thay vì đem khí lực ra luyên thuyên, bằng thành thành ở trong Quỳnh Hoa Viện của người, hảo hảo chỉ giáo Tam muội." Tứ phu nhân như thế, trong lòng An Như Yến càng thêm vui, cho dù là quá khứ luôn là duy trì dịu dàng hiền thục những nàng cũng mất phần nào lý trí, để ý đến thân phân trưởng bối của Dương Mộc Hoan, lạnh lùng mở miệng, liếc mắt cái bên cạnh Tứ phu nhân Tam Tiểu Thư, trong lòng càng thêm vui, qua thêm vài năm, lại thêm đối thủ!

      "Ha ha. . . . . . Là ta lỡ lời, đại tiểu thư chớ trách, chớ trách!" Tứ phu nhân liên tục lôi kéo con mình ngừng nhận sai, cực kì hạ mình, bộ dạng hết sức lấy lòng An Như Yên, giống với nử phủ, trái ngược lại như cực kỳ sợ chủ tử trách phạt tôi tớ.

      "Hừ!"An Như Yên hừ lạnh tiếng, để tâm đếm Dương Mộc Hoan, lôi kéo An Bình, vội vã ra khỏi đại sảnh, tới hướng cửa chính Hầu phủ . . . . . .

      Sau khi mọi người , dáng vẻ vốn khúm núm của Tứ phu nhân cũng đừng thẳng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng với nụ cười mỉa mai, cũng chỉ là người tiểu nha đầu, nhìn ngươi còn có thể tỏ vẻ đến khi nào!

      "Mẹ, Hinh Nhi cũng muốn ăn mặc giống như Nhị tỷ tỷ như vậy, hoàng cung dự Mẫu Đơn yến tiệc." Tam Tiểu Thư An Lan Hinh ngửa đầu nhìn Dương Mộc Hoan, nghe Mẫu Đơn yến tiệc rất xa hoa nhưng kém phần sang trọng, trong lòng nàng cũng sớm mong đợi dứt, nhưng nàng chỉ có mười ba tuổi, cách tuổi cập kê còn kém hai năm.

      Dương Mộc Hoan thân mật lôi kéo tay của nữ nhi, lời đầy thương, "Hinh Nhi yên tâm, cuối cùng cơ hội đến, đến lúc đó, Hinh Nhi nhất định đẹp hơn các tỷ tỷ."

      Còn có thời gian hai năm ! chừng có chuyện xảy ra, nhị tiểu thư An Bình từ trước đến giờ cũng chỉ là hòn đá đưới chân của An Như Yến, bà vẫn để ở trong mắt, con của bà tuy là Tam tiểu thư, nhưng tới cuối cùng, ai có thể con của Lưu thị vẫn có thể được hào quang như bây giờ, họ cũng thể quên,đại công tử của An Bình Hầu phủ là do Dương Mộc này sinh thành là cốt nhục của bà.

      xe ngựa.

      Bầu khí hài hòa xen lẫn mấy phần quỷ dị, An Bình ngoài mặt mang theo vài phần hốt hoảng, nhưng đáy lòng bình tĩnh như nước, nàng đợi, chờ đợi hôm nay kịch hay.

      Những lúc An Như Yên vô ý nhìn về hướng An Bình, lời vừa rồi của Dương Mộc Hoan lại vang vọng trong tai nàng, muốn xua cũng được, xuất hiên của An Bình quả có vượt qua nàng, cộng thêm tài hoa của nó tuy chưa được ai biết đến. . . . . .

      Nghĩ tới đây, An Như Yên vô thức nắm chặt bàn tay lại, trong lòng trồi lên tia tàn nhẫm!

      Xem ra, kế hoạch hôm nay sai, ở An Bình Hầu phủ, tại bất cứ thời điểm nào, An Như Yên này phải là người tỏa sáng nhất, người khác đừng mơ tưởng có bất kỳ cơ hội vượt qua nàng!

      Đệ Nhất Mỹ Nhân. . . . . . Hừ!

      Nàng ngược lại muốn nhìn chút, qua hôm nay Mẫu Đơn yến tiệc, An Bình có còn hay cơ hội mơ ước danh hiệu‘ Đệ Nhất Mỹ Nhân ’ này!
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: thầm tính toán


      edit: pemichio
      beta :u như cũ


      Xe ngựa dừng lại ở trướccửa Chu Tước dừng lại,chung quanh sớm có nhiều nương quí tộc lục tục vào Chu Tước môn, an bình cùng như yên được cầm phương cùng dĩnh thu nâng đở xuống xe ngựa,đến cửa cung nộp lên thiếp mời đặc trưng cho thân phận,liền lập tức được cung nhân của mình chỉ dẫn đến trong cung vì bọn nàng chuẩn bị kiệu liễn bên cạnh.

      An bình lên kiệu trước sau đó quay lại nhìn như yên cái, vừa đúng chống lại tầm mắt của nàng, ngoài dự đoán , nàng quả nhiên là từ mặt của nàng thấy nụ cườcó thâm ý, trong mắt người ngoài, đó là dịu dàng ưu nhã, nhưng ở trong mắt nàng, cũng là lộ ra u ý lạnh, hình như là muốn cho nàng biết, nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị vở kịch hay chờ nàng.

      An Bình tựa như thường ngày làm bộ ngu ngốc, vô hại đáp lại nụ cười của Như yên, thuhồi tầm mắt, trước thúc dục của cung nhân chậm rãi bước lên cỗ kiệu, kịch hay? Này ra kịch hay rốt cuộc là ai đưa cho của người nào, còn chưa nhất định ! Chỉ hy vọng đại tỷ của nàng có thể ở mình đùa giỡn trong thời điểm, còn có thể cười đến xán lạn như thế vui ở bên ngoài cỗ kiệu, trước khi lên kiệu Như Yên cho Cẩm Phương 1 cái nháy mắt ám hiệu, Cầm Phương gật đầu cái, liền theo cỗ kiệu ,cùng nhau hướng cung nội tới, dọc theo đường ,ngồi liễn kiệu an bình nhắm mắt dưỡng thần , trong đầukhôngngừng thoáng qua hình ảnh kiếp trước, dần dần, phía ngoài tiếng bước chân càng ngày càng ít, lại qua hồi lâu, chính là hồi náo nhiệt từ nơi xa truyền đến, nghe được thanh huyên náo, an bình biết, nên đến vẫn là đến!

      Quả nhiên, như nàng đoán, cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại , bên ngoài truyền tới thanh bén nhọn, "tiểu thư nhà nào có qui củ, lại dám ngồi cỗ kiệu xông vào Ngự Hoa Viên, thiếu chút nữa đụng phải Minh Nguyệt công chúa, còn mau xuống kiệu nhận tội với Minh Nguyệt công chúa "

      An Bình hít vào hơi dài,nhưng trong lòng hết sức trấn định, ung dung xuống kiệu liễn, nhưng có quỳ xuống, làm cho tất cả thế gia quý nữ túm tụm trong hoa viên khiếp sợ nhìn than hoa phục, đứng bên cạnh gai là Như Yên sớm nhìn thấy hành động này của An Bình , trong lòng khỏi hừ lạnh tiếng, lên tia hả hê, chưa từng thấy qua quen mặt, cho dù là nàng rataynhưng sovớithủ đoạn tính toán nàng, chính nàng cũng đem mình lâmvào tình cảnh nguy hiểm, Minh Nguyệt công chúa là thân phận gì? ! nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu nương nương, lại được hoàng thượng nhất mực thương cưng chiều, từ được bao vây xung quanh là kim chi ngọc diệp, ghét nhất chính là người khác ở trước mặt nàng có quy củ, An Bình cứ như vậy nhìn thẳng Minh Nguyệt công chúa, chọc giận nàng mới là lạ chứ!

      Hừ! Giận ! Giận dữ mới phải, nàng mừng rỡ nhìn vở kịch hay!

      Quả nhiên, Minh Nguyệt công chúa sắc mặt lập tức trầm xuống, nguyên bản là ánh mắt có gì tốt nay lại càng trở nên sắc bén, " Tiểu Đề Tử, người là từ đâu tới, dám nhìn thẳng bản công chúa như vậy, người đâu ,cấp cho bản công chúa. . . . . .""bạt tai" hai chữ còn chưanói hết, An Bình liền vội vàng quỳ xuống, hết sứclo sợ, "Công chúa bớt giận, thần nữ may mắn thấy được công chúa điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn bị công chúa mỹ lệ cùng tôn quý làm cho bất ngờ, mới đối với công chúa vô lễ, nếu công chúa trách tội, thần nữ cam nguyện chịu phạt."

      câu của An Bình ngược lại làm cho trong long của Minh Nguyệt công chúa trở nêndịu lại , lại nhìn cúi đầu quỳ mặt đất, khóe miệng khẽ nhếch, "Hả? Là cảm thấy bản công chúa Mỹ Lệ tôn quý?"

      "Là ! Thần nữ lúc trước liền nghe tỷ tỷ về Minh Nguyệt công chúa tựa như Tiên nữ hạ phàm, nhân gian tiên tử, hôm nay gặp mặt, quả thế, ngược lại so tiên nữ trời còn nhiều hơn mấy phần quý khí, cho nên, thần nữ mới. . . . . ." An Bình nhanh chậm mở miệng, nàng biết, Minh Nguyệt công chúa xưa nay kiêu ngạo, lại ỷ mình cóvẻ đẹp lệ, càng thêm thích người khác vượt qua nàng, kiếp trước, thậm chí còn có hồng biến hoa khôi kinh thành, bởi vì người phong lưu công tử khen ngợi nàng dung nhan xuất sắc, so kim chi ngọc diệp Minh Nguyệt công chúa đều muốn đẹp hơn mấy phần, sau lại quá ba ngày, này hoa khôi liền bị mời vào trong cung, là bị hủy hết dung nhan, bị hành hạ mà chết.

      Đây cũng là Minh Nguyệt công chúa! Biết những thứ này, nàng dĩ nhiên biết nên như thế nào ứng đối, lúc này, đắc tội Minh Nguyệt công chúa khác gì tự tìm chết, huống chi, nàng còn phải mượn tay Minh Nguyệt công chúa . . . . . .

      "Ha ha, ngược lại lại gặp được biết cách chuyện, hômnay bản công chúa tâm tình tốt, tạm thời cùng người so đo, đứng lên , đúng rồi, tỷ tỷ của ngươi? Ngươi là tiểu thư của nhà nào?" Minh Nguyệt công chúa quan sát An Bình,rất có hăng hái mà hỏi.

      "Dạ thưa Minh Nguyệt côngchúa, nàng chính là muội muôi của thần nữ , lâu nữa liền đến tuổi cập kê rồi, chỉ là người cũng trổ mã được vô cùng xinh đẹprồi." đợi An Bình mở miệng, như yên liền trước bước tiến lên, có điều ngụ ý , mới vừa vốn tưởng rằng An Bình chọc giận tới Minh Nguyệt công chúa, tất phải trốn thoát trách phạt của Minh Nguyệt công chúa , tính tình của Minh Nguyệt công chúa , nàng cũng là tỉ mỉ tính toán qua, xưa nay thích người khác nghênh phụng nàng, ngay cả nàng trong ngàythường tại trước mặt minh nguyệt công chúa đều là thận trọng ở liễm Tàng Phong mũi nhọn đồng thời, cũng làm trái với ước nguyện ban đầu nghênh hợp nàng, mà an bình lần này thế nhưng chó ngáp phải ruồi, mấy câu liền hóa giải tức giận của Minh Nguyệt công chúa , chuyện này đối với nàng mà cũng phải là vui mừng, chỉ là, kế hoạch hôm nay của nàng giờ mới bắt đầu, nàng cũng tin, An Bình có thể thoát khỏi.

      Nàng cố ý tới An Bình còn chưa kịp cập kệ, lại cố ý qua sắc đẹp của An Bình,vi làlần nữa kích thích Minh Nguyệt công chúa đối với gương mặt này của nàng trong long xuất ghen tị.Quả nhiên, Minh Nguyệt công chúa khẽ cau mày, dò xét cẩn thận an bình gương mặt, mi tâm càng nhíu thậtchặt, An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư, quả nhiên là ngày thường quốc sắc, đẹp đẽ động lòng người.

      Đợi chút. . . . . . Minh Nguyệt công chúa tựa như bị bắt được cái gì, nhìn chằm chằm giữa hai hàng lông mày của an bình cái kia đóa tinh sảo hoa mai, thoáng qua trong mắt tia ý lạnh, "Nhị tiểu thư còn chưa kịp kê? Còn chưa kịp kê thế nào vẻ lên hình mai hoa ?

      Quả nhiên là biết quy củ sao? Này mai hoa trang cũng phải là ngươi tùy tiệnmà có thể vẽ đấy!"

      An Bình thân thể ngẩn ra, nhưng trong lòng vẫn trấn định như cũ tự nhiên, đây tất cđều cùng kiếp trước dạng, tỷ tỷ của nàng như yên chính là muốn lợi dụng đóamaihoa này làm cho nàng mở ra mầm tai vạ!

      Chung quanh thế gia quý nữ cửa bắt đầu bàn luận xôn xao, đều là thái độ xem kịch vui duy chỉ có áo trắng nhíu chặt lông mày ngọn núi, đây cũng trongdự đoán của nàng.

      "Công chúa điện hạ, ta xem nàng còn , vừa lần đầu tiên phạm sai lầm, cũng đừng cùng nàng tưởng ." Nữ tử áo trắng cười tiến lên thác an bình thuyết tình, điều này làm

      cho An Bình ngoài ý muốn, càng làm cho Minh Nguyệt công chúa cũng là giật mình , cả Kinh Thành cũng biết, Dụ Thân Vương phủ cảnh xuân tươi đẹp Quận chúa, nổi tiếng là người kiệm lời, đừng thay cho người ta xin tha, ngay cả hoàng thượng tự mình hỏi, nàng cũng chỉ là câu quá mười chữ, chính là như vậy, nàng chẳng những có chọc giận hoàng thượng, cũng là rất được hoàng thượng cùng Dụ Thân Vương thương , tán thưởng kia cẩn thận còn thắng cả những bậc nam tử!

      Hôm nay nàng thế nhưng thay tiểu nha đầu cầu cạnh!

      "Đường tỷ. . . . . ." Minh Nguyệt công chúa đối với người đường tỷ này cũng là sợ hãimấy phần, đành lòng phá hủy mặt mũi của Quận chúa, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của an bình nếu lại qua thêm vài năm, nha đầu này sợ càng thêm khuynh quốc khuynh thành rồi.

      được! Tất cả người đối với nàng có uy hiếp , nàng đều phải bóp chết trong trứng nước! Trong lòng hạ quyết định, lập tức liền làm quyết định, lần này làm mất hết mặt mũi của Quận chúa , cùng lắm là hôm nào tự mình tới cửa bồi tội.

      "Lễ thể bỏ, quy củ nếu là mặc cho người ta phá hư, vậy còn thành cái gì quy củ? Còn chưa kịp kê liền vẽ hình hoa Mai , có thể thấy được kỳ tâm trong mắt cũng , vừa là như vậy, vậy càng nên phạt." Minh Nguyệt công chúa lạnh giọng mở miệng, hôm nay nhất định phải phá hủy gương mặt này!Như Yên lập tức thở dài ra hơi, trong lòng khỏi oán quận chúa , chỉ là cũng may, cuối cùng là có thay đổi quyết định của Minh Nguyệt công chúa

      An Bình nghe truyền tới bên tai tiếng cười trộm, để lại dấu vết liếc mắt cái Như Yên, nàng lúc này nở nụ cười như kế hoạch thực được, tựa như kịp chờ đợi chờ nhìn Minh Nguyệt công chúa như thế nào trừng phạt nàng

      Đời trước, nàng bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, cũng là bởi vì cái hình bong hoa mai nà a.

      *****
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Tô Cầm công tử
      Edit: Thúy vũ
      Beta: Thúy vũ + Như nhã tiểu thư


      "Người đâu, đánh cho ta, để cho những quý nữ khác xem chút, quy củ là gì, hơn nữa khiến mọi người đều biết, bất kính với ta Chiêu Dương trưởng công chúa, có kết cục như thế nào!" Minh Nguyệt công chúa cao giọng quát, chỉ câu , đem tội trạng An Ninh tăng thêm mấy phần.

      Nghe Minh Nguyệt công chúa nhắc tới Chiêu Dương trưởng công chúa, ngay cả Thều Hoa quận chúa trong lòng khỏi run lên, xem ra hôm nay An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư sợ là khó thoát kiếp nạn này rồi, may mà mới vừa rồi nàng nhận biết được mấy phần hiểu biết từ người nàng ta. . . . . .

      đáng tiếc! Rơi vào trong tay Minh Nguyệt, nếu nàng chết, cũng phải lột tầng da.

      Mọi người đều biết, Chiêu Dương trưởng công chúa và Đương Kim Hoàng Đế là cùng mẹ sinh ra, Hoàng thượng chỉ có duy nhất người tỷ tỷ này, là trưởng nữ của tiên đế. Khi còn sống đẹp nghiêng nước nghiêng thành, địa vị vô cùng tôn quý. Hơn hai mươi năm trước, nước Đông Tần và Bắc Yên đại chiến thất bại, lần vô tình Hoàng đế Bắc Yên trông thấy Chiêu Dương trưởng công chúa, cả người chấn động, chút do dự ở hiệp ước cầu hòa lên muốn lấy Chiêu Dương trưởng công chúa. Lúc đó, trong người Chiêu Dương trưởng công chúa vốn có hôn ước, nhưng vì toàn bộ xã tắc Đông Tần quốc, nàng quyết định hy sinh hạnh phúc của mình lấy chồng ở Bắc Yên xa xôi. Ngày xuất giá, tất cả tướng sĩ và dân chúng ra khỏi thành đưa tiễn. Nghe , lúc ấy có trận gió thổi bay khăn voan đỉnh đầu của trưởng công chúa, làm lộ ra nhan sắc gì sánh nổi, ở giữa hai hàng lông mày của nàng được vẽ đóa hồng mai nở rộ, cực kỳ tao nhã quý phái.

      Về sau, nước Đông Tần liền có tập tục này, nữ tử cập kê phải vẽ hoa mai khi trang điểm, biểu thị cho việc họ có thể lập gia đình. Mấy năm sau đó, Bắc Phương truyền đến tin tức Chiêu Dương trưởng công chúa bệnh nặng qua đời, tất cả dân chúng đều đau lòng dứt, càng xem tập tục này vô cùng quan trọng. Lúc bấy giờ mai hoa được dùng để biểu lộ tưởng niệm của bọn họ với Chiêu Dương trưởng công chúa. Nếu nữ tử nào chưa cập kê mà vượt khuôn, chính là bất kính lớn với Chiêu Dương trưởng công chúa !

      Trong lòng An Như Yên vui sướng mãnh liệt, An Ninh gánh phải tội danh dám mạo phạm Chiêu Dương trưởng công chúa, cái chết càng thêm gần kề rồi!

      An Ninh hít vào hơi dài, hai cung nữ Như Hoa, Như Ngọc của Minh Nguyệt công chúa lập tức tiến lên, đối với chuyện trừng phạt người, hai người các nàng thành thạo đến cực điểm. Ai từng chịu qua dạy dỗ của hai người bọn họ đều biết, các nàng xuống tay có chút lưu tình.

      "Ha ha, Minh Nguyệt muội muội, ta vất vả mới tìm được chỗ nghỉ ngơi, các ngươi tốt, dám đánh thức ta từ trong mộng đẹp, Hoàng cung này chỗ yên tĩnh nha, rốt cuộc có để cho người ta sống vậy?" giọng đột nhiên truyền đến, cắt ngang hành động Như Hoa, Như Ngọc, làm cho mọi người ở đây đều ngẩn ra. Lâu như vậy, họ thế nhưng phát được, cách đó xa ở cây, có người nằm ngủ.

      Ngay cả An Ninh tránh khỏi có chút nhíu mày, giương mắt nhìn về phương hướng người kia, chỉ thấy bộ bạch y từ chỗ cao bay xuống, vững vàng rơi mặt đất. Thân thể cao ngất, mày sắc như đao, mắt tựa như sao, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, như ánh mặt trời trong ngày mùa đông, ấm áp lòng người.

      Người này An Ninh biết, sau ít năm nữa chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong triều chính ——Thừa Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đông Tần quốc Tô Cầm!

      Bất quá, bây giờ chỉ là Cầm công tử ở triều đình có chức tước gì.

      "Cầm ca ca. . . . . ." Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa khẽ biến, vừa kêu lên, liền bị Tô Cầm ngắt lời.

      "Ngừng! Minh Nguyệt muội muội, ta phải là Tình ca ca của ngươi!" Tô Cầm khều khều đỉnh lông mày đẹp đẽ, bộ dáng cợt nhã, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc ít ánh mắt tiểu thư thế gia.

      Minh Nguyệt công chúa khẽ cau mày, mặc dù Tô Cầm chỉ là thế gia công tử, nhưng người sau lưng , ngay cả nàng là công chúa cũng dám chọc đến. Mà Tô Cầm này, nhìn như phong lưu càn rỡ, thế nhưng dưới nụ cười vô hại ấy lại cất giấu tâm tư, ai cũng thể suy đoán được.

      Áp chế tức giận trong lòng, Minh Nguyệt công chúa dịu dàng cười, "Quấy rầy Tô đại ca nghỉ ngơi, là Minh Nguyệt đúng, bây giờ Minh Nguyệt bảo mọi người rời , trả lại chỗ này cho Tô đại ca ngủ tiếp."

      Tô Cầm tựa hồ hết sức bất mãn với an bài này, con ngươi hơi thu lại, vẻ mặt làm cho người ta khó có thể suy đoán, "Việc này thể được."

      Nghe vậy Minh Nguyệt công chúa có chút nóng giận, nhưng vẫn nhẫn chịu đựng, thử mở miệng, "Chẳng lẽ Tô đại ca muốn giúp nàng ta?"

      Đây chính là điều mà An Như Yên lo lắng, Tô Cầm phải người bình thường, tuy chỉ là thế gia công tử vô quan vô chức, nhưng lại có thể ở trong hoàng cung tự nhiên tới lui, còn xem Ngự Hoa Viên thành nơi để ngủ, cộng với việc Minh Nguyệt công chúa lại kiêng kỵ ba phần, tất cả bởi vì Cầm công tử và người nọ có quan hệ sâu đậm! Cho dù Minh Nguyệt công chúa có cố ý mai hoa này của An Ninh là bất kính với Chiêu Dương trưởng công chúa, chỉ cần câu có việc gì, đúng là sao!

      Tay An Như Yên thầm nắm chặt thành quyền, giữa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, hi vọng Tô Cầm làm hỏng chuyện tốt của nàng!

      Khóe miệng Tô Cầm khẽ nhếch, khuôn mặt cười như cười, như suy nghĩ điều gì đó thong thả tới trước mặt An Ninh, đôi mắt cẩn thận dò xét nàng, tràn ngập tìm kiếm. Vừa rồi sớm tỉnh, vừa lúc đem tất cả thu vào trong mắt, nữ tử này nhanh mồm nhanh miệng, còn là người hiểu được tiến thoái!

      Từ trong mắt của nàng, dường như nhìn thấy chút ý đồ tầm thường.

      An Ninh tiếp nhận ánh mắt của , muốn gì, Tô Cầm xưa nay thích xen vào chuyện người khác,sao có thể giúp đỡ nàng đây?

      Quả nhiên, sau trận trầm mặc quỷ dị. Tô Cầm tao nhã mở rộng quạt giấy, thân thể nhàng nhảy cái trở lại nhánh cây vừa rồi, tay chống đỡ lấy đầu, oán giận , "Đánh thức ta từ trong mộng là rất tàn nhẫn, thế có kịch hay sao lại để cho ta xem, Minh Nguyệt muội muội, phải ngươi cố ý để cho ta thoải mái chứ?"

      Thân thể An Ninh ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía nam nhân kia, vừa đúng chống lại tầm mắt cười như cười, trong lòng thầm oán giận, quả nhiên chỉ sợ là thiên hạ loạn!

      Mà câu này của Tô Cầm, khiến Minh Nguyệt công chúa và An Như Yên thở phào nhõm, hóa ra Tô Cầm chỉ là muốn xem kịch vui thôi.

      như vậy, đương nhiên phải ra sức phối hợp diễn sao cho tốt nhất mới được.

      "Như Hoa, Như Ngọc, các ngươi còn chờ cái gì?" Minh Nguyệt công chúa còn lo lắng trước sau nữa, tiếp tục công việc mới vừa bị cắt đứt.

      Như Hoa, Như Ngọc vén tay áo, xông lên bắt An Ninh lại, mắt thấy cái tát rơi mặt An Ninh, thế nhưng lại nghe được giọng chợt vang lên.

      "Từ từ !"

      Người mở miệng phải ai khác, mà chính là An Ninh!

      "Ngươi muốn giở trò gì?" Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, khóe miệng gợi lên vẻ khinh thường, có người chịu giúp nàng, hôm nay gương mặt này, e rằng chắc chắn bị hủy!

      An Ninh bình tĩnh từng bước tiến lên, thoải mái phơi bày dung nhan của mình trước mặt Minh Nguyệt công chúa, "Minh Nguyệt công chúa hiếu kính với Chiêu Dương trưởng công chúa khiến cho người ta khâm phục, lâu nay nghe thấy Minh Nguyệt công chúa có trái tim nhân hậu, thưởng phạt phân minh, là tấm gương sáng ở trong hoàng cung, bên được Hoàng thượng và Hoàng hậu thương cưng chiều, bên dưới được cung nữ thái giám tôn kính, nếu người nào phạm sai lầm, nghiêm trị tha, ngược lại với người làm sai, cũng gây khó dễ. . . . . ."

      "Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Minh Nguyệt công chúa khẽ nhíu mày, tại việc An Ninh tán dương nàng, cơ hồ khiến nàng rất thỏa mãn. Chỉ là, rất nhanh, nàng liền thu lại ý nghĩ, An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư muốn giở trò gì!
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: nợ ân tình

      edit: chuồn chuồn kim
      beta:u như kỹ



      An Bình cúi chào, nhàng mở miệng, " trán tiểu nữ phải hoa mai mà là đóa hoa đào bình thương."

      Hoa đào, lời vừa , mọi người ở đây đều nổi giận, trong lòng An Như Yên càng thêm lo lắng. Tất cả đều tế nhị nhìn giữa hai hàng lông mày An Bình, đúng là có đóa hoa,cũng nhin ra chút đầu mối, ràng là hoa mai a!

      "Ngươi muốn lừa gạt bản công chúa hay sao?” Công chúa Minh Nguyệt hừ lạnh tiếng, "chẳng lẽ bản công chúa biết phân biệt hoa mai, hoa đào?"

      An Bình vội quỳ mặt đất hết sức lo sợ, "Minh Nguyệt công chúa minh xét tiểu nữ cho dù có to gan cũng dám lừa gạt công chúa, công chúa thông minh cơ trí hơn
      người, tiểu nữ chỉ là con nhóc sao có thể lừa dối được?"

      Chỉ câu chặn được miệng công chúa Minh Nguyệt, tiến cũng được thối cũng xong.

      "Tiểu nữ tuy là Bình nhi của tỷ tỷ, nhưng theo phép tắc thể tình, theo tiểu nữ nhìn...... Hoa này thực giống hoa mai." An Như Yên cố ý lừa dối , trong lòng đột nhiên sinh ra tia lo lắng, nàng tuyệt đối thể để An Bình vượt qua kiểm tra!

      An Bình liền giật mình, An Như Yên à An Như YÊn, tỷ chính là như vậy thể chờ đợi, muốn nhìn ta bị Minh Nguyệt công chúa trừng phạt sao?

      "Ha ha...."

      Tiếng cười từ cây truyền đến. Tô Cầm lắc mình cái từ cây nhảy xuống mọi người còn chưa nghe thanh , xuất trước mặt An Bình. Đột nhiên có nam nhân hướng nàng tới theo bản năng nàng muốn lùi về phía sau bước, chưa kịp hành động bàn tay to đưa tới bắt được cổ tay của nàng , làm nàng thể động đậy.

      Khoảng cách giữa hai người rất gần, xung quanh nhất thời vang lên những tiếng hít vào, họ đều nghe Cầm công tử xưa nay có hứng thú đối với nữ sắc, ngay cả công chúa Minh Nguyệt cũng để trong mắt, nhưng giờ phút này, nhìn tư thế hai người nhiều tiểu thư ở trong lòng khỏi ghen tị với An Bình.

      Cầm công tử là người phong lưu phóng khoáng, thân phận lại hiển hách, là mẫu phu quân tương lai mà bao khuê nữ, tiểu thư mơ ước. tiểu thư An Bình Hầu phủ còn chưa tới tuổi cập kê sao có thể làm cho Cầm công tử "Đắm đuối liếc mắt đưa tình"Trong mắt mọi người là "Đắm đuối đưa tình" nhưng trong mắt An Bình đều là" lạnh lẽo tĩnh mịch", nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, nam nữ thụ thụ bất thân, lại ở bữa tiệc của hoàng cung xuất trường hợp như vậy, rốt cuộc Tô Cầm muốn làm gì?

      " tệ, tệ" con ngươi Tô Cầm sáng lên lóng lánh, tựa như hài lòng gật đầu trong miệng chậc chậc than thở.

      bên sắc mặt của các vị tiểu thư càng thêm khó coi, chẳng lẽ Cầm công tử lại nhìn chúng nhị tiểu thư.

      Trong lòng An Như Yên nhất thời lại nổi lên bất an, bất chấp mọi thứ, lập tức xông lên phía trước, đem An Bình từ trong lòng Cầm công tử kéo ra che chở sau lưng, "Cầm công tử ngươi chớ vô lễ với muội muội ta, nàng còn chưa tới tuổi cập kê, Cầm công tử như vậy đùa cợt, sau này nàng làm sao có thể lập gia đình.”

      An Bình nhìn An Như Yên vì mình mà giữ gìn nhưng trong lòng nổi lên tia châm chọc, nếu là kiếp trước, An Bình cảm động đến rơi nước mắt, nhưng giờ phút này nàng lại nhìn thấu tâm tư An Như Yên, nàng ta lo sợ Cầm công tử có ý với nàng!

      An Như Yên chính là cho An Bình có bất cứ điều gì hơn mình.

      Đối với Tô Cầm, An Bình có bất kỳ ý định gì, ngày thường nhìn luôn trong bộ dạng phóng đãng thể kiềm chế, nam nhân này sắp trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất nước Đông Tần, dễ dàng đối phó.

      " ai thèm lấy? Nếu ai thèm lấy nàng, Bản công tử phụ trách nửa đời sau của nàng." Tô Cầm nhíu mày nhàn nhạt mở miệng.

      Tại chỗ các tiểu thư vừa nghe, nhất thời giật mình , ngay cả An Bình cũng nghĩ tới câu như vậy, nhìn bộ dạng nhàng mặt An Bình biết người này để ý câu của mình đưa tới sóng to gió lớn.

      Chỉ là nàng đáng thương, lại trở thành cái gai trong mắt các vị tiểu thư.

      "Mặc kệ nàng có lấy chồng hay đều phải ra ngoài, đem chuyện này ràng cho bản công chúa". Minh Nguyệt công chúa đối với Tô Cầm có suy nghĩ, nàng thân là công chúa, tìm phò mã đương nhiên là muốn tìm người nàng có thể khống chế được nhưng với Tô Cầm nàng biết nam nhân này nàng thể nắm lấy điểm trong tay.

      Bởi vì sau lưng có người nọ, nàng đối với Tô Cầm chỉ có thể "kính nhi viễn chi" (kính trọng mà thể gần gũi).

      "Nàng sai trán nàng phải hoa mai." Tô Cầm hướng mắt nhìn An Bình trừng trừng, nhìn như dí dỏm cợt nhả, nhưng đáy mắt lại làm cho người ta nhìn thấu, thâm thúy, này quả nhiên đơn giản!

      "Hả?" công chúa Minh Nguyệt khẽ cau mày, trong lòng có chút vui nhưng Tô Cầm như vậy nàng thể làm như thấy, "Này Tô đại ca làm sao chứng minh là đúng?"

      Tô Cầm hừ tiếng, mang theo mấy phần coi , "Việc này còn muốn bản công tử phải ra tay, là phí phạm nhân tài."Tuy lời như thế nhưng Tô Cầm vẫn hướng An Bình tới, vẫn là khuôn mặt hào hứng bừng bừng. An Bình nhìn đến gần, mặc dù Tô Cầm giúp nàng chuyện, nhưng đối với việc người theo lẽ thường tình xuất , trong lòng nàng có cỗ áp lực lớn.

      Tô Cầm đem phản ứng của An Bình thu vào trong mắt còn khóe miệng hếch lên , chợt bắt được cổ tay của nàng, lần nữa đem nàng kéo đến cạnh mình, dùng thanh tất cả mọi người nghe thấy hắng giọng , "Hoa trán An tiểu thư mặc dù cực kì giống hoa mai, nhưng từng đỉnh cánh hoa đều là thiếu miếng, Minh Nguyệt muội muội, ngươi tin có thể tự mình tới xem chút."

      Công chúa Minh Nguyệt bán tín bán nghi, trong mắt xẹt qua tia vui nhưng thể tiến lên dò xét đến cùng, nếu giống như lời Tô Cầm , nàng tất nhiên muốn cho An Bình bài học.Nàng chăm chú nhìn, mi tâm cũng nhíu chặt hơn, quả nhiên như Tô Cầm , từng đỉnh cánh hoa đều có khoảng lỗ hổng lớn.....

      "Minh Nguyệt muội muội thấy thế nào?" Tô Câm nhíu mày, vẻ phong lưu vẫn giảm Minh Nguyệt công chúa chỉ hừ lạnh tiếng gì, có gì.Trong lòng An Bình biết, công chúa MInh Nguyệt còn lời nào để , mới vừarồi nàng khen tặng công chúa Minh Nguyệt chính là vì thời khắc này để cho công chúa có lời nào để , nhưng mà kiếp trước công chúa là chủ mưu việc đánh nàng phải sưng mặt sưng mũi,….. nàng báo thù cần vội vã. Lúc này công chúa cần lối thoát, nàng thỏa mãn nàng ta chuyện này đối với nàng mà chỉ có lợi chứ có hại.

      Thu lại tầm mắt, An Bình hướng công chúa cúi đầu tự trách "Tiểu nữ ngu dốt sáng nay thấy trong vườn có mấy cây hoa đào nở liền nhất thời vui mừng, ở trán vẽ đóa bởi thủ pháp tinh làm cho mọi người nhìn giống hoa mai, nhưng cho dù có giống cũng phải là hoa mai thấm hương, cũng bì kịp hoa mai thanh cao, tao nhã, nên chỉ có thể dám nhìn mà thôi đó,tiểu nữ...."

      "Hừ, thân phận đê tiện, ngươi cũng chỉ xứng đáng với thứ tầm thường mà thôi.
      Các tiểu thư ngoài cửa thấy công chúa liền lập tức theo sau, An Bình trong lòng thầm thở phào nhõm, cửa ải này coi như qua,... .....

      "Ta vừa rồi giúp ngươi, ngươi nợ ta cái ân tình!" Bên tai đột nhiên có thanh của Tô Cầm.

      An Bình phục hồi tinh thần, lùi về phía sau bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, "Đa tạ Cầm công tử ra tay giúp đỡ, nhưng tiểu nữ tài mọn, sợ trả nổi....."
      "Trả nổi cũng phải trả tóm lại ta nhớ kĩ" An Bình chưa hết liền bị Tô Cầm cắt đứt, vừa ngẩng đầu Tô Cầm lần nữa trở lại cây, hai mắt nhắm nghiền.Nhớ tới lời của , trả nổi cũng phải trả, khóe miệng An Bình khỏi kéo ra, quả người quái dị!

      nghĩ tới Tô Cầm, trong đầu An Bình lên bóng dáng An Như Yên, nếu phải thời điểm Cầm Phương chú ý liền đối với cánh hoa mai mặt động tay .... ....... Nghĩ đến kết cục bi thảm kiếp trước, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cũng may nàng qua cửa ải này, đối với tỷ tỷ độc ác, sợ dễ dàng thả nàng như vậy!
      Nghĩ đến cái gì đó trong mắt An Bình chợt lóe lên thâm thúy.
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Tướng quân trở về

      edit: pemoicho
      beta: yuki_piano


      Kể từ lúc An Bình tránh được kiếp nạn của Công chúa Minh Nguyệt, mặc dùtrên mặt An Như Yên vẫn như cũ dịu dàng và bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tíchtụ tức giận, nghĩ như thế nào, cũng thể đem tức đè xuống.
      Thế những xưa nay Tô Cầm công tử chưa từng giúp đỡ An Bình, điều này càng làm cho lòng An Như Yến càng thêm cực kỳ tức giận! "Cái người này đôi tay rút cuộc còn dùng hay ? Thậm chí ngay cả đóa hoa mai cũng vẽ tốt." nơi vắng vẻ, An Như Yên thừa dịp mọi người chú ý, nhìn Cầm Phương, với bộ mặt vui trách cứ.
      Cầm Phương trong tâm run lên, muốn qùy xuống xin đại tiểu thư thứ tội, nhưng, vừa mới qùy được nửa, đỉnh đầu liền truyền tới thanh mang theo tức gận cực kỳ của An Như Yến, "Đồ khốn kiếp, qùy cái gì? Nơi này là hoàng cung, chút quy củ cũng hiểu, tại đây, nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải là tổn hại hình tượng bản tiểu thư , nha đầu thối, ngươi là cố ý chọc tức bản tiểu thư phải hay ?"
      Cầm Phương lập tức đứng lên, hết sức lo sợ, khúm núm cúi thấp đầu, liên tục ngừng nhận lỗi, "Nô tỳ biết sai, là nô tỳ có suy tính chu toàn, xin tiểu thư thứ tội."

      Tiểu thư ở trong mắt người ngoài, dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối với người hầu càng thêm dịu dàng cũng gây khó khăn, duy nhất chỉ có những người hàng ngày luôn theo người phục vụ, mới biết, đại tiểu thư An Bình Hầu phủ hoàng toàn như vậy!
      "Tiểu thư, ràng nô tỳ vẽ đóa hoa mai, cũng biết tại sao. . . .
      Cầm Phương cố gắng bảo vệ mình, nàng là oan uổng a! Trời mới biết,tại thời điểm đó nàng vẽ đóa hoa mai, nàng rất nghiêm túc, chính nàng cũn hi vọng là đóa hoa mai trước mắt có thể làm cho nàng ta thêm phần tỏa sáng, lậptức có người chú ý, nhưng vì sao đến hoàng cung, này đóa hoa mai lại độtnhiên thay đổi dạng?
      Cầm phương cố gắng suy xét mọi nguyên nhân, chợt nghĩ ra, "Tiểu thư,chẳng lẽ chính là nhị tiểu thư động tay động chân?"
      An Như Yên khẽ cau mày, nàng cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng, nhanh chóng bác bỏ cái phỏng đoán này, nhìn lại bộ dạng ngày thường của An Bình như kẻ ngốc ngốc luôn bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm sao nó có thể phát ra được mưu trong chuyện này chứ?
      Nàng là từ đáy lòng tin An Bình có thể suy nghĩ kín đáo như vậy. "Hừ! Coi như là nàng ta vận khí tốt, bản tiểu thư cũng tin vận khí của nàng ta luôn luôn tốt như vậy!" ánh mắt An Như yến sáng lên, mặc kệ chuyện mới vừa rồi là phải chó ngáp phải ruồi, nàng tạm thời gác lại việc này, hôm nay nàng chỉ là đào cái bẫy cho nàng ta rơi vào, Cầm Phương nháy mắt, để cho nàng nhích tới gần mình mấy phần, rồi thấp giọng thâm vào tai mấy câu.
      Cầm phương nghe, ánh mắt bỗng chốc sáng lên, khóe miệng nâng lên đường cong ác độc, cùng An Như Yến liếc mắt nhìn nhau, "Nô tỳ hiểu, nô tỳ phải ngay làm."
      An Như Yên nhìn Cầm Phương rời , An Bình ơi An Bình! Tránh được kiếp thế nào? Đợi lát nữa mày làm sao có thể trốn! . . . . . . Hồ Thúy, so với những địa điểm náo nhiệt khác, nơi này lại rất là yên tĩnh.
      An bình đứng ở bên hồ, nhìn bóng mình bên trong hồ, tuy cơ thể còn non nớt, những bên trong cơ thể đó lại chứa linh hồn già đau khổ! Cầm phương tìm hồi lâu, mới nhìn thấy bóng dáng của An Bình bên cạnh Thúy Hồ, thấy chung quanh ai, trong tâm Cầm Phương đột nhiên ra suy nghĩ ác độc, đại tiểu thư đối với nhị tiểu thư càng ngày càng kiêng kỵ, hôm nay ở đây ít người, nếu là. . . . . . Nhị tiểu thư"Trượt chân" rơi xuống hồ, mất mạng, như vậy nàng đồng nghĩa với là giúp đại tiểu thư trừ cái gai trong mắt!
      Nghĩ như thế, Cầm Phương cố ý bước chân nhàng, từng bước từng bước hướng đến gần An Bình, nhưng, nàng lại biết, mọi cử động của nàng sớm bị phát ! Cầm phương ở sau lưng An Bình đứng lại, đưa đôi tay ra, ở sắp chạm được nàng An Bình cũng là đột nhiên quay đầu lại.
      "Cầm phương, ngươi đâu hả ? Mới vừa ta tìm được ngươi, ta rất nôn nóng, hoàng cung này to, ta cũng tìm được tỷ tỷ, ta. . . . . ."
      An bình che giấu bất lực và lo lắng của mình, nhưng trong lòng sáng tỏ, Cầm Phương đối với mình nổi lên sát ý! Đột nhiên xảy ra biến cố khiến cầm phương liền giật mình, mất tự nhiên khóe miệng giật giật, "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ mới vừa nhà xí, nô tỳ cũng tìm nhị tiểu thư."
      Kém chút! Mới vừa rồi chỉ kém ít, nàng có thể đẩy nhị tiểu thư xuống hồ rồi ! " sao?" ánh mắt An bình lóe lên, trong phút chốc mắt xẹt qua tia hoang mang, thực tế, tại thời điểm thấy Cầm Phương, nàng cũng đoán được Cầm Phương đâu, nàng biết nàng ta lại nhận được chỉ thị gì từ chủ! Mặc kệ là cái gì, nàng đều chờ đợi bọ họ ra chiêu!
      "Dạ dạ dạ!" Cầm Phương liên tục ngừng gật đầu, như muốn che giấu cái gì, lo lắng thúc giục: "Ah, nhị `tiểu thư, các vị quý nữ và các tiểu thư khác đến cung điện của Hoàng Hậu, trong cung các vị Tần phi cũng đến đó! Nhị tiểu thư, chúng ta cũng phải nhanh chân đến đó! Nếu quá muộn, sợ trở thành trò cười."
      ra là như vậy! Nhớ tới chuyện của kiếp trước, an bình trong lòng sáng tỏ, gật đầu cái, liền cùng Cầm Phương, hướng về cung điện Hoàng Hâu. . . . . . . . . . . . bên trong cung Hoàng hậu, tất cả tiểu thư khuê cáv đều tề tụ ở chỗ đây, ngoài các tiểu thư, còn có các vị hoang tử trong cung đều tới. Hoàng Hậu mặt lể phục yên vị ở chủ để, dịu dàng thanh tao lịch , mặc dù hơn 40 tuổi, do có cách bảo dưỡng, nên vẻ quyến rũ vẫn trường tồn, người lại tỏ ra khí chất đế vương, càng làm cho bà thua kém bất kể phương diên nào so các tiểu thư trẻ tuổi.
      "Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, khó được lúc các vị có lòng đến thăm mụ già như Bổn cung." Hoàng hậu cười, ngay cả thanh nhu hòa cũng mang theo uy nghi. "Mẫu hậu, ngươi nơi nào già rồi? Ngươi xem chút, làn da ngài nhưng so Minh Nguyệt đều tốt hơn !"
      Minh Nguyệt công chúa nép vào bên cạnh hoàng hậu, làm nũng, cũng vào lúc đó, đồng thời lời phụ họa của nhiều người cùng vang lên.
      "Đúng vậy a, đúng a! Ở trước mặt hoàng hậu nương nương, mọi người, ngay cả Hoa Mẫu Đơn tươi đẹp nở rộ nhất cũng phải chỗ thua kém mấy phần nhé!"
      An Như Yên nét mặt tươi cười như hoa, nàng và hoàng hậu nương nương quá gần gủi, hiểu được sở thích hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thích nhất là Hoa Mẫu Đơn, nàng đương nhiên là muốn hợp ý.
      Hoàng hậu nương nương tâm tình càng thêm tốt, cưng chìu nhìn Minh Nguyệt công chúa cùng An Như Yên cái, " phần là nhờ những lời ngọt ngào của các ngươi! cũng là, do ở cùng chổ với những người tuổi trẻ trong thời gian dài, làm Bổn cung cũng cảm giác mình trẻ lại ít, Bổn cung muốn, sau này có nhiều hơn nữa các buổi họp gặp, mọi người cùng nhau vui vẻ, các ngươi a! Cũng nên cùng Bổn cung gần gũi thân mật hơn nữa, ha ha. . . . . .
      Mấy ngày trước Bổn cung nhận được tin tức, cháu trai Bổn cung tướng quân Chất nhi phi ngựa ngừng hướng về Kinh Thành, sợ là bao lâu nữa đến, đứa cháu kia, chỉ biết là lãnh binh đánh giặc, này cũng có tuổi, còn chưa có lấy vợ, ngay cả người thiếp cũng chưa từng lấy!
      Ai da. . . . . . là làm cho Bổn cung lao tâm!"
      Hoàng hậu tới Tướng quân, mặt lên quan tâm cùng đầy thương, người nào cũng biết, hoàng hậu nương nương có con trai ruột, liền đối với cháu trai đặc biệt thương nhiều hơn, hàm ý trong lời của hoàng hậu, quá ràng, bà có lòng muốn thay Tướng quân tìm kiếmngười làm thể tử!
      Tại chỗ quý nữ các tiểu thư, trong lòng vô cùng vui mừng, nếu là có thể được hoàng hậu nương nương thích, vị trí phu nhân Ly tướng quân lại gần bước!
      An Như Yên cắn môi, tin tức này, nàng sớm nghe hoàng hậu nương nương , nhưng nàng nghĩ tới hôm nay hoàng hậu nương nương lại đề cập đến, chẳng lẽ bà có dự tính khác với các tiểu thư này?
      Xem ra, nàng phải thêm chút sức nữa để khiến hoàng hậu nương nương đem nàng gả cho tướng quân!
      Theo bản năng liếc mắt nhìn vào nơi vắng vẻ nhất An Bình ngồi, thấy nàng ta cúi thấp đầu, biết ở tại đây nghĩ cái gì, trong lòng trồi lên tia châm chọc, kẻ ngu này, sợ là biết hoàng hậu nương nương nhắc đếnvị Tướng quân, chính là câu thiếu niên khi còn bé đuổi theo ở sau lưng nàng ta!
      Nghĩ đến kế hoạch kế tiếp, An Như Yên khỏi hả he ở trong lòng đợi đến Tướng quân trở lại, nếu thấy bộ dạng chật vật của An Bình, như thế!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :