1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 58: liên thủ cùng tứ phu nhân


      edit:pemichio
      beta: như nhã tiểu thư


      An Ninh ngờ Nam Cung Thiên Duệ ở ngoài phòng, phi khoát lên môt tấm áo choàng, An Ninh ra mở cửa,khoác bộ cẩm y màu xanh nhạt, Nam Cung Thiên Duệ đưa lưng về phía nàng, tấm lưng kia, lộ ra vài phần phong sương, trong lòng An Ninh giật mình, vài năm này, Đông Tần quốc cùng Nam Chiếu quốc vẫn chiến hỏa ngừng, hai năm này ở quân doanh sống cũng dễ dàng !

      "Nam Cung tướng quân có việc gì ?" An Ninh bình tĩnh mở miệng, đến bên cạnh Nam CunThiên Duệ , cùng sóng vai mà đứng.

      "Ngươi sống tốt ?" Nam Cung Thiên Duệ dám nhìn An Ninh, rốt cục hỏi ra câu hỏi vẫn luôn ghim trong lòng bấy lâu, chính là tiêng "Nam Cung tướng quân" giống như xuất khoảng cách giữa hai người, tưng có thời gian nàng vẫn luôn gọi là “Thiên Duệ ca ca”, chẳng lẽ giống như lời đồn của hai năm vừa qua, rằng nàng quên sao?

      Sống tốt ư? An Ninh khóe miệng gợi lên chút châm chọc, bị mưu hại tánh mạng, bị mẹ con hai người kia hại trở thành ngốc tử để lợi dụng, đó chẳng lẽ gọi là sống tốt ư? Bất quá, cho đến tại nàng chưa bao giờ hối hận, vô luận như thế nào, kế hoạch báo thù của nàng đều tiếp tục, mặc dù con đường phía trước khói thuốc súng tràn ngập, bụi gai trùng trùng, nàng vẫn như cũ lùi bước, nàng chỉ vì báo thù mà sống!

      đợi cho An Ninh trả lời,trong đầu Nam Cung Thiên Duệ ra gương mặt trước mặt Thương Dực ăn đường hỏa thiêu tươi cười sáng lạn của nàng, như thế nào có thể tốt dâu? Đường đường Thần vương đối nàng dụng tâm như thế, nàng nên hạnh phúc !

      Vào lúc tối hôm qua An Ninh say rượu nàng thích ăn đường hỏa thiêu, nhưng cũng dự đoán được vì câu đó mà Thương Địch lại tìm đường hỏa thiêu cấp cho nàng, xem vẻ mặt thỏa mãn của nàng khi bỏ những viên đường hỏa thiêu vào miệng , Nan Cung Thiên Diệu ra được trong lòng là cái tư vị gì

      Nụ cười thỏa mãn kia phải chỉ vì mà nở rộ sao?

      "Sắc trời tối muộn, nhị tiểu thư sớm nghỉ ngơi, Thiên Duệ cáo từ." Giống như sợ hãi lưu lại nhiều hơn giây, có thể nhịn được luống cuống lãm nàng gặp phiền toái, thân hình nhảy, ra tường viện, An Ninh nhìn bóng người bên cạnh biến mất , trong đầu suy nghĩ thâm trầm.

      Sau khi rời cách xa Thính Vũ Hiên Nam Cung Thiên Duệ, kiền sờ sờ vật vẫn đặt ở trong lòng, khóe miệng gợi lên chút chua sót, Ninh Nhi thích ăn đường hỏa thiêu, chung quy có đem tặng ra!

      "Uống chén như thế nào?"

      Phía sau truyền đến thanh làm cho Nam Cung Thiên Duệ ngẩn ra, quay đầu, liền thấy Tô Cầm hướng tới, như trước là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng ở trong mắt mọi người lại rất mê người.

      Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, mặt trồi lên tia tức giận khi tâm tư bị người khác đoán được, nhưng sau lát, khóe miệng lại dấy lên chút tươi cười thoải mái, "Chỗ cũ!"

      Hai người nhìn nhau, chỗ cũ, hai năm nhiều tiền, hai người bởi vì say rượu kết bạn, chỗ cũ, tự nhiên là hảo địa phương để uống rựu mua vui.

      "Người nọ là An Ninh!" Tô Cầm đột nhiên mở miệng, khóe miệng cười coi như còn bộ dáng thản nhiên, "Ngươi trong lòng của ngươi."

      Nam Cung Thiên Duệ cười mà , nhưng nụ cười chua sót này cũng trả lời vấn đề của Tô Cầm , Tô Cầm nhún vai, vốn là đoán ra, nhưng sau khi tự mình chứng suy đoán, trong lòng lại có tia quái dị, đó là cảm xúc mà chưa bao giờ có qua, sáp sáp , ngực đổ hoảng.

      Trong đầu ra bóng dáng An Ninh , Tô Cầm thở ra hơi, nháy mắt lại khôi phục bản tính cà lơ phất phơ , ôm lấy cổ của Nam Cung Thiên Duệ , cười to , ", uống rượu !"

      Trong bóng đêm, hai bóng dáng càng lúc càng xa, biến mất ở trong đêm đen...

      Mây ngày kế tiếp, khí toàn bộ Hầu phủ phá lệ quỷ dị, Dương Mộc Hoan bị gia pháp, bị nhốt tại Quỳnh Hoa Viên, đại phu nhân lần nữa lấy về quyền lực bị Dương Mộc Hoan đoạt , hạ nhân lúc trước lấy lòng tứ phu nhân , toàn bộ bị đại phu nhân giận chó đánh mèo, toàn bộ hạ nhân Hầu phủ đều cẩn thận, mỗi người đều cảm thấy bất an.

      An Ninh bước vào Quỳnh Hoa viện, trước mắt lộ vẻ tiêu điều, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, Dương Mộc Hoan nay thất thế, sợ là mỗi người đều tự lo cho mình !

      "Tiểu thư... Chúng ta tới nơi này làm cái gì?" Bích Châu bên cạnh nghi hoặc hỏi, tại tất cả mọi người đều muốn tới gần Quỳnh Hoa Viện đâu.

      Nhưng An Ninh lại cười , vào phòng, chỉ thấy tứ phu nhân Dương Mộc Hoan ghé vào giường, toàn bộ lưng lộ ở bên ngoài, miệng vết thương mặc dù trải qua xử lý, nhưng như trước huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, Dương Mộc Hoan trong miệng rên rỉ thống khổ, An Lan Hinh ngồi bên mà chảy lệ nhìn thấy An Ninh đến, hai mắt khóc đỏ trồi lên tia hận ý.

      "Ngươi tới làm gì?" An Lan Hinh hung hăng trừng mắt An Ninh, nắm chặt bàn tay, nhằm phía An

      NInh, ngừng ở người nàng đánh, "Đều là ngươi... Đều là ngươi... nương ta có muốn giết ngươi, ngươi đưa nương ta..."

      An Ninh đem hận ý của nàng xem ở trong mắt, nghĩ đến nha đầu kia là đem thê thảm của mẫu thân nàng ta đổ hết lên đầu mình , tùy ý đẩy,An Lan Hinh ngã mạnh xuống dưới đất, An Ninh thản nhiên liếc nàng cái,lạnh giọng mở miệng "Người ngươi nên hận phải ta!"

      An Lan Hinh chưa từng gặp qua bộ dáng như vậy của nhị tỷ tỷ, lúc trước nàng, đều là thản nhiên cười, làm cho nàng sợ hãi, giờ phút này lãnh ý người nàng ta, làm cho trong lòng nàng ngẩn ra.

      An Ninh để ý đến An Lan Hinh, thẳng đến trước giường Dương Mộc Hoan, nhìn đến chén thuốc để bên cạnh , thân thủ cầm lên, "Dương di nương, đem dược uống lên ! Uống lên vết thương mới có thể tốt."

      Dương Mộc Hoan thân thể vi cương, thân thể suy yếu, chua sót cười ra tiếng đến, "Hảo? Tốt lắm lại như thế nào? Mặc dù là tốt lắm, thân hình ta cũng coi như bị phế ."

      Ngày ấy quất roi,dù đoạt tính mạng cua nàng, là tốt lắm rồi, nghĩ đến chuyện tình ngày đó , con ngươi Dương Mộc Hoan căng thẳng, bình tĩnh nhìn An Ninh, "Ta có muốn giết ngươi."

      "Kia lại như thế nào? Tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi ra tay, ngày đó mọi người ở đây đều là nhân chứng." An Ninh dao động, đem chén thuốc đưa đến bên môi của Dương Mộc Hoan , làm cho nàng uống xong .

      Thanh An Ninh bình tĩnh làm cho Dương Mộc Hoan giật mình, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh hồi lâu, chớp mắt, đột nhiên, nàng coi giống như hiểu được cái gì, ha ha cười lớn, "An Ninh, hảo cái An Ninh, ta xem ngươi , chúng ta đều xem ngươi !"

      Nữ tử trước mắt vẫn là cái An Ninh nhát gan yếu đuối bị đại phu nhân khống chế lơi dụng sao?

      Nàng cũng từng muốn lợi dụng An NInh, lại ngờ, nữ tử này sợ phải người dễ dàng để người ta lợi dụng được .

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, "Dương di nương cái gì, An Ninh nghe hiểu."

      " hiểu sao?" Dương Mộc Hoan nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng, "Nhị tiểu thư chắc nhớ lại thân thế của chính mình ?"

      An Ninh nắm tay lại, "Nhớ lại có sao? nhớ lại lại như thế nào?"

      Dương Mộc Hoan mở mắt ra, nhìn thấy mặt bình tĩnh cùng lãnh ý trong mắt của An Ninh, thân thể suy yếu, bắt lấy tay An NInh , "Cầu ngươi, giúp ta!"

      "An NInh làm gì có bản để có thể giúp người khác?" An Ninh liễm hạ mi mắt, trong lòng cũng hiểu , tứ phu nhân biết chính mình bị hãm hại, coi tính tình của nàng ta, cho dù có chết cũng phải làm cá chết lưới rách, huống chi, nàng bại tại trong tay đại phu nhân, có thể nào cam tâm?

      Dương Mộc Hoan giật mình, nắm tay An Ninh chặt, lập tức nghe được thanh của An Ninh lại
      truyền đến, "Có thể giúp ngươi , cũng chỉ có chính ngươi." Dứt lời, lập tức đối với Bích Châu phân phó , "Bích Châu, tam tiểu thư mệt mỏi, mang nàng xuống nghỉ ngơi, thuận tiện nấu chén cháo, cho nàng ăn, đừng để bị đói ."

      ", ta ly khai." An Lan Hinh kêu lên.

      "Hinh Nhi, nghe nhị tỷ tỷ ngươi ." Dương Mộc Hoan suy yếu mở miệng, An Ninh muốn ly khai Lan Hinh, nhất định là có số điều muốn Lan Hinh biết, tại, nàng cũng chỉ có thuận theo An Ninh.

      An Lan Hinh bị Bích Châu mang ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có An Ninh cùng Dương Mộc Hoan , Dương Mộc Hoan An Ninh hồi lâu lời nào, dẫn đầu mở miệng, "Nhị tiểu thư... Có thể hay cho di nương biết, ta phải như thế nào mới có thể giúp chính mình?"

      An Ninh khóe miệng gợi lên chút độ cong, "Di nương là người thông minh, cùng nương của ta ở chung nhiều năm, hẳn là hiểu được tính tình của nàng mới đúng, ngươi nay muốn là cái dạng này , hai ngày này, nàng cũng chưa đến xem ngươi sao?"

      Xem nàng? Dương Mộc Hoan giống như bị điểm tỉnh , đúng, tiện nhân Lưu Hương Liên kia đem nàng hại thành cái dạng này, tất nhiên đến xem trò hay của nàng, chế ngạo cười nhạo nàng phen, "Ý của ngươi là... Lấy ta làm mồi, đúng, lấy ta làm mồi! Ta nhất định phải làm cho lão gia thấy bộ mặt thất của tiện nhân Lưu Hương Liên kia!"

      An Ninh cười , thấy bộ mặt của Lưu Hương Liên ? Xem ra Dương Mộc Hoan vẫn biết tính tình của nam nhân mà nàng theo nhiều năm này a!

      Buông chén thuốc trong tay, lần này đến đây mục đích muốn đạt tới, An Ninh liền hề ở lâu, phúc phúc thân, ôn thanh mở miệng, đáy mắt có hào quang chợt lóe mà qua, "Dương di nương khả bảo trọng, Ninh Nhi chờ xem biểu của ngươi."

      Dứt lời, xoay người xuất môn, Dương Mộc Hoan nhìn bóng dáng An Ninh, trong mắt quang mang dị thường chói mắt, điên cuồng cười lớn, "Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, ngươi cũng thể
      tưởng được ! Ngươi cũng chẳng hay biết gì ! Ha ha... Nàng nhớ ra rồi! Ngươi nếu biết đước , sợ rằng hộc máu a! Ha ha... Ta chờ , chờ nhìn kết cục của ngươi!"

      Thanh phía sau dần dần bay xa, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, đại phu nhân nếu biết chính mình phải An Ninh trước kia hội như thế nào?

      Nàng cũng chờ ngày đó đến, ngày nào đó, nàng muốn đẩy hai mẹ con nàng ta xuống địa ngục !

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 59: ý của tứ phu nhân


      edit: yuki
      beta: như nhã tiểu thư

      Tại Cẩm Tú viện, Cố Đại Nương vào phòng đại phu nhân, phu nhân liền nháy mắt hướng về phía người hầu, hiểu ý các người hầu liền lui ra, đại phu nhân vừa xem sổ sách vừa cầm ly trà Long Tỉnh lên làm hương thơn lan tỏa khắp phòng, đại phu nhân vừa cảm nhận trà hương, liền buông sổ sách, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý, "Vẫn là trà này hương thơm nhất."

      Nghĩ về quá khứ, tiên nhân Dương Mộc Hoan kia nắm giữ quyền làm chủ trong phủ, nàng lại nằm giường dậy nổi, ngay cả trà đều bị Dương Mộc Hoan cắt xén , điều đó khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thấp kém.

      "Chắc chắn, sau này xuất tình huốn tương tự như vậy nữa." Cố ĐạiNương phụ họa, nghĩ đến tình trạng tại của tứ phu nhân, ánh mắt sáng lên, "Nay tứ phu nhân kia ở Quỳnh Hoa viện, chịu đau đớn khổ sở, nửa đêm khóc thảm, điều đó làm cho đầy tớ vô cùng phàn nàn, là vì tiếng kêu kia quá mức thê lương, làm cho bọn họ buổi tối thể nào nghỉ ngơi."

      "Ha ha..." Ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, vì trong thời gian này, nàng bận rộn tiếp nhận quyền làm chủ bị Dương Mộc Hoan cướp hai tháng trước, vì chuyện này liền quên đị trạng của tiện nhân kia, nghĩ đến điều đó, ánh mắt mang theo tán dương liếc nhìn Đại Nương, "Ít nhiều ta cũng nên tiếng cảm ơn đối với cao nhân kia, vào ngày khác, ta phải tự mình tạ ơn ."

      "Cao nhân kia quả có chút bản lĩnh, việc lần này làm vô cùng tốt, ngày hôm đó bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy tư thể của tứ phu nhân muốn giết nhị tiểu thưnhư thế nào, cũng làm bất cứ ai hoài nghi chuyện này liên quan đến chúngta."

      Cố Đại Nương cười , nhưng lập tức nhíu mày lại, nghĩ đến lơi dặn dò của phu nhân đối với nàng, trong lòng trở nên lo lắng.

      Như nhìn thấy tâm tư Cố Đại Nương tâm tư, đại phu nhân buông ly trà, lôi kéo Cố đại nương ngồi xuống bên cạnh mình, "Ngày đó khi tiến hành việc thể cho ngươi biết được, Vì tại Hầu phủ này, người dễ gây ra chú ý, vạn nhất bị người khác phát , lúc đó chẳng những đại việc thành, mà liên lụy đến ngươi, ngươi từ lúc còn ở Lưu gia mực trung thành theo ta, liền trở thành cánh tay phải của ta, ta đành lòng để cho ngươi mạo hiểm."

      "Nô tỳ hiểu." Cố Đại Nương nhõm, ánh mắt trở nên kiên định, "Nô tỳ đời này nhất định đối với phu nhân tận tâm hết lòng, vì người chết, cũng đáng ."

      " cái gì đến chuyện sống chết, ngày lành của chúng ta còn rất dài! Yên nhi cũng lớn, tại, ngóng trông cho Yên nhi nhanh tìm phu gia xuất sắc, nha đầu này, lòng mê muội Nam Cung tướng quân, là cố chấp." Đại phu nhân nhắc tới An Như Yên, vẻ mặt đầy thương.

      "Nam Cung gia trong tứ gia vốn là đệ nhất, lại độc quyên toàn bộ vận chuyển đường bộ cũng như đường biển tại Đông Tần quốc, mặc khác sản nghiệp cũng rất ấn tượng, mà Nam Cung tướng quân rất tuấn tú lịch , trong tay lại nắm quyền điều binh kiển tướng, tại triều đình được hoàng thượng hết sực cọi trọng ! Tiểu thư đúng tinh mắt, nếu lên làm tướng quân phu nhân, so với làm vương phi nhất định thua kém!"

      Cố đại nương vừa xong, liền gặp An Như Yên vội vàng tiến vào, vẻ mặt hờn giận, "Tiểu thư làm sao vậy? Là ai dám chọc giận ngươi?"

      An Như Yên mới từ bên ngoại trở về, nghĩ đến việc mình mới vừa đến Nam Cung phủ tìm Nam Cung Thiên Duệ, nhưng lại được mấy câu, lại biến mất nhanh chóng, điều nàynhư làm nhục kiêu ngạo của mình.

      " nương, ngày đó tại sao tiện nhân Dương Mộc Hoan kia giết An Ninhđi?" An Như Yên ngồi xuống, tuy hai năm, tâm của Nam Cung Thiên Duệ vẫn ở người người An Ninh, nàng có thể nào cam tâm?

      Đại phu nhân liếc mắt cái liền có thể nhận ra tâm tư của nữ nhi, chắc vì Nam Cung Thiên Duệ lạnh nhạt, nhàng uống ngụn trà, "Ngày ấy rất may mắn giết nàng ta."

      Lời của đại phu nhân làm cho An Như Yên ngẩn ra, mắt càng thêm hờn giận,

      "nương, ngươi chớ đem nàng ta trở thành nữ nhi của mình ? Đừng quên mẫu thân của nàng..."

      "Yên nhi!" Đại phu nhân lạnh lùng ngất lời của An Như Yên, "Nương như vậy, tất nhiên là vì ngươi mà lo lắng."

      "nương, ngươi có ý tứ gì?" An Như Yên tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn đại phunhân.

      Đại phu nhân cười thâm sâu, "Ngươi từng là đệ nhất tài nữ, là đệ nhất mỹ nữ, nhưng vào ngày cập kê của An Ninh, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của ngươi sợ sau này mất ."

      "Ta đây phá hủy dung nhan của nàng ta, xem nàng làm cách nào để cướp những thứ vốn thuộc về ta!" ánh mắt An Như Yên căng thẳng, vẻ mặt trở nên ác độc.

      " nên khẩn cấp, mặc dù muốn bị hủy dung nhan của nàng ta, cũng phải chờ tới sau tứ quốc tế, đến lúc đó, ngươi thực muốn giết nàng, ta ngăn cản ngươi." Đại phu nhân lần nữa đem sổ sách ra, khóe miệng tràn ngập mưu kế.

      "Tứ quốc tế?"

      "Tứ quốc tế, mười năm mới diễn ra, chẳng lẽ ngươi muốn tư bỏ cơ hội tốt nổi danh cả tứ quốc lần này?" Đại phu nhân nhìn thoáng qua An Như Yên, tất nhiên,"Đệ nhất của Đông Tần quốc như thế nào? Làm sao có thể so được với đệ nhất của tứ quốc ?"

      "Ngươi ..." An Như Yên trở nên điểm tỉnh, nhất thời tỉnh ngộ, "Đúng vậy! Tài hoa của An Ninh, nhất định có thể giúp ta, nếu ta đệ nhất, đến lúc đó tướng quân..."

      "Ha ha... Trong lòng ngươi, chỉ có tướng quân của ngươi, nữ đại bất trung lưu a!

      Nhưng ngươi đừng quên, về sau đối tốt với Ninh nhi tốt vào, dù có việc gì, qua lại, trước kia làm như thế nào , bây giờ cũng làm như thế, hiểu chưa?" Đại phu nhân công đạo( công bằng), nhưng ngữ điệu khó nén cưng chiều.

      An Như Yên vui mừng đứng dậy, tiến lên dựa vào lòng đại phu nhân, tràn đầy tự tin, "Nương, Yên nhi biết, nha đầu An Ninh kia, phải rất dễ lứa sao?"

      Dễ lừa sao? Đại phu nhân khẽ nhíu mày, tổng thể cảm thấy An Ninh có chỗ nào đó đúng, nhưng thể tìm ra bất cứ dấu vết cụ thể nào, nghĩ đến Vân Trăn, trong đầu đại phu nhân ý thức tay nắm chặt, nếu thực thể kiểm soát được trong tay, sau tứ quốc tế, định thể nương tay với An Ninh !

      "Tốt lắm, tại nương đến chổ xem tứ phu nhân kia, xem nàng ta khi nào tắt thở." Đại phu nhân rùng mình, đem sổ sách đập mạnh xuống bàn.

      mắt An Như Yên sáng lên, cũng nhất thời hưng phấn, nghĩ đến mình vì Dương Mộc Hoan mà hai tháng bị cấm đoán, lập tức đứng dậy theo đại phu nhân, xem Dương Mộc Hoan trở thành hình dạng, nàng làm sao có thể bỏ qua đâu?

      Trong Quỳnh Hoa viện, An Bình tự tay mốn cháo cho An Lan Hinh, nhìn thấy ánh mắt An Lan Hinh vẫn như trước kia tràn ngập địch , An Bình thản nhiên cuối đầu xuống.

      Bích Châu vội vàng tiến vào, ở bên tai An Bình thầm câu, An Bình miệng nhếch lên, trong mắt tia ánh lóe lên, rốt cục đến đây sao?

      "Ra lệnh cho Phi Phiên bố trí chút, mặt khác, dựa theo kế hoạch, cho người mời lão gia tới." An Ninh thấp giọng phân phó, nghĩ đến lời thỉnh cầu của Dương Mộc Hoan, con người An Bình hầu như thế nào, nàng quá ràng, nhưng, nếu Dương Mộc Hoan cầu như vậy , nàng cũng theo ý của nàng ta, chỉ là kếtquả...Ánh mắt hạ xuống, An NInh khỏi thở dài, thấy Bích Châu lĩnh mệnh ra, đứng dậy, đến bên cạnh An Lan Hinh, kéo tay nàng ta, hướng vào trong phòng.

      Nhưng An Lan Hinh bỏ mạnh tay nàng ra, vẫn như trước ánh mắt đầy đối địch.

      An Ninh để tâm cười lên, "Nếu là muốn biết ai mới là người hại mẹ ngươi,liền theo ta, nếu muốn , xin mời ngươi tự mà tìm, đây chính ngươi lựa chọn."

      Sau khi xong, An Ninh để ý tới An Lan Hinh, thẳng tiến vào phòng Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Ninh đến, vội vàng hỏi, "Đến đây sao?"

      An Ninh gật gật đầu, Dương Mộc Hoan hai đêm vất vả la hét, uổng phí, "Kế tiếp liền giao cho ngươi ."

      Dứt lời, An Ninh vào khoang phía sau giường.

      "Nhị tỷ tỷ..." An Lan Hinh khóc lóc, theo phía sau An Ninh.

      Trong mắt An Ninh xẹt qua tia hiểu ý, ra hiệu cho nàng ta tiến tới bên cạnh mình chính vào lúc này, bên ngoài tiếng bước chân vang lên, sau đó thanh đại phu nhân theo đó truyền đến...

      "Ô, tứ muội của ta, tại sao lạ thành bộ dángnhư thế này ? đán thương... Đều do ta những ngày gần đây bajn rộn chuyện chuyện to trong phủ, thể rút thân đến thâm ngươi, ngươi nên trách tỷ tỷ ta ta vì diều đó?"

      Đại phu nhân đầy mặt tươi cười, nhìn Dương Mộc Hoan gường đán thương, tâm địa bất đầu xuất những ý định đen tối, trong lòng lên tia đắc ý.

      Tiện nhân Dương Mộc Hoan này tưởng có thể cùng đấu với nàng, thực tại tuy dịu dàng, cũng suy nghĩ đen sức mình, điều này ràng là tự tìm đến cái chết!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 60: lộ mặt


      edit: pemichio
      beta: như nhã tiểu thư


      "Lưu Hương Liên, là ngươi làm hại ta thê thảm như vậy , ngươi còn giả bộ hảo tâm làm cái gì?"

      Dương Mộc Hoan cắn chặt hàm răng, nhìn thấy đại phu nhân cười đắc ý, hận thể đem nàng cùng nhau kéo vào địa ngục.

      mặt đại phu nhân lại vui mừng, đến bên giường, lấy khăn thêu tay phất qua miệng vết thương lưng của Dương Mộc Hoan , động tác kia mặc dù nhìn như mềm , nhưng khăn thêu va chạm vào chỗ da bị tróc lồi cả thịt đau đớn giống như bị kim châm, đau đau khó nhịn, nhưng Dương Mộc Hoan lại như trước cắn chặt hàm răng, cho chính mình kêu ra tiếng, muốn ở trước mặt Lưu Hương Liên yếu thế.

      "Nghĩ đến ngươi cũng ngốc, biết là ai khống chế hết thảy, nhưng là, ngươi nhưng có chứng cớ, có chứng cớ, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Ngươi phải muốn quyền lực của chủ mẫu Hầu phủ sao? Hai tháng này ngươi cũng thử qua phen, những đại giới trong đó ngươi cảm thấy thế nào, tứ muội muội của ta!”

      Đại phu nhân nâng cằm của nàng lên, bức nàng nhìn thẳng chính mình, nàng muốn cho Dương Mộc Hoan rành mạch nhìn đến thắng lợi của chính mình , đây chính là hậu quả của việc an phận.

      "Ngươi ngoan độc, ta Dương Mộc Hoan xem như bại ở tay ngươi !" Dương Mộc Hoan mặt quật cường mơ hồ tia suy yếu.

      "Hừ, tứ di nương, ngươi sớm chút nhận thua, đừng có tâm tư tính kế nương của ta, cũng rơi vào kết cục như thế này." An Như Yên hừ lạnh, "Ngày đó mạng ngươi lớn, đánh mạnh như vậy mà ngươi cũng chết được, cha là cố kị đứa con trai của ngươi nên mới giữ lại mạng của ngươi, nhưng xem những vết thương ở lưng của ngươi sợ là cũng sống được bao lâu”

      "Phong nhi hồi kinh, ta nhất định phải làm cho thay ta báo thù." Dương Mộc Hoan hung hăng trừng mắt An Như Yên, nữ nhân này, cùng nương của nàng giống nhau đều ngoan độc, nhớ tới An Như Yên hại chết đứa trong bụng nàng, trong lòng nàng hận như có thủy triều trào dâng.

      "Ngươi nghĩ rằng ta lưu ngươi lại cho đến lúc đó sao?"

      Đại phu nhân mâu quang rùng mình, lòng của nàng sớm có tính toán, Dương Mộc Hoan cái khác được, chính là thay hầu gia sinh đứa con trai, An Lạc Phong kia cũng coi như có vài phần bản , tuy là thứ xuất, nhưng ở triều đình lại có công danh .

      Nàng người con trai, An Lạc Phong vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nàng !

      "Các ngươi muốn giết ta? Ha ha... Các ngươi giết ta, lão gia cùng Phong nhi chắc chắn phát manh mối, đến lúc đó, chỉ cần Phong nhi điều tra, biết tất cả mọi chuyện đều là hai người các ngươi làm trò quỷ, các ngươi cũng đừng mơ tưởng thoát thân!" Dương Mộc Hoan càn rỡ lớn tiếng cười, nghĩ đến mục đích của chính mình, lấy tính tình đại phu nhân, phải kích thích nàng, mới có thể làm cho nàng ra chân tướng.

      An Như Yên cùng đại phu nhân nhìn nhau, như là nghe xong chuyện cười, mãn nhãn trào phúng, An Như Yên lại mở miệng châm chọc, "Ngươi cảm thấy chúng ta làm cho ngươi điều tra ra điều gì sao? Đừng có nằm mộng, bản của cao nhân kia..."

      "Yên nhi!" Đại phu nhân mạnh đánh gãy lời của An Như Yên trong, cảnh giác đứng lên.

      An Như Yên lại lơ đễnh, "Nương, nàng biết lại như thế nào? Chỉ cần cao nhân kia vừa động thủ, liền có thể cho nàng chết thần biết quỷ hay, sợ nàng làm cái gì?"

      Trong căn phòng kế bên thân thể An Ninh giật mình, cao nhân? Nghĩ đến ngày ấy ở trong phủ nghe được hạ nhân đàm luận, cao nhân kia có phải chính là người Cố đại nương thỉnh về ?

      Trong mắt xẹt qua chút hiểu , trong lòng có tính toán.

      Dương Mộc Hoan nghe được chút manh mối, mâu quang vi thiểm, "Cao nhân? Ha ha...

      Nguyên lai các ngươi tìm người đến đối phó ta, các ngươi rốt cuộc đối ta làm cái gì?"

      Đại phu nhân liễm hạ mi mắt, này vốn là bí mật, nên làm cho bất luận kẻ nào biết, nhưng nay Yên nhi lỡ miệng, Dương Mộc Hoan nếu biết có cao nhân tồn tại, kia liền thể để lại, nếu là người sắp chết, nàng cũng sợ nàng tiết lộ cái gì, khóe miệng gợi lên chút tươi cười, "Ngươi muốn biết, ta liền cho ngươi hiểu được, ngày ấy lúc ngươi giết Ninh Nhi, có phải chuyện gì cũng biết a? Ha ha... Ngươi đương nhiên biết , đó là bởi vì..."

      Phanh tiếng, ngoài cửa lập tức bị đẩy ra, mọi người trong phòng đều cả kinh, An Ninh khẽ nhíu mày, cần xem, nàng cũng biết người đến là ai, chính là, nhưng lại lựa chọn trước khi đại phu nhân ra chân tướng mà phá cửa vào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng rất đúng với tính tình của !

      "Lão gia..."

      "Cha..."

      Đại phu nhân cùng An Như Yên thấy người ngoài cửa, sắc mặt phút chốc trắng bệch, nghĩ đến đối thoại mới vừa rồi của các nàng, có phải hay bị lão gia nghe hết ? Nhìn đến sắc mặt bình tĩnh của An Bình hầu lúc này , các nàng cũng đoán ra.

      "Lão gia, ngươi nên vì Hoan nhi làm chủ a, chuyện tình ngày đó là do đại phu nhân cùng đại tiểu thư tính kế, là các nàng yếu hại Hoan nhi, càng muốn mưu hại Ninh nhi nha, tại các nàng còn buông tha Hoan nhi, còn muốn giết Hoan nhi..." Tứ phu nhân bi thương khóc kêu, mới vừa rồi nàng nhẫn lâu như vậy, vì chính là giờ khắc này, nay lão gia nghe được chân tướng, nàng nhất định phải làm cho cấp cho mình công đạo, đối với hai mẹ con lang tâm cẩu phế này thi hành gia pháp!

      Đại phu nhân cùng An Như Yên quỳ mạnh mặt đất, trong lòng bất an yên, "Lão gia, phải như người nghĩ!"

      Giờ phút này, ngay cả là đại phu nhân cũng rối loạn phương hướng, cẩn thận suy tư, liền bừng tỉnh đại ngộ, hung hăng trừng Dương Mộc Hoan giường, ánh mắt càng phát ra sắc bén, Dương tiện nhân này... Mới vừa rồi nàng sơ suất quá, đây là cái bẫy, Dương tiện nhân là cố ý dụ lời của nàng!

      " phải như ta nghĩ ? Vậy lời của ngươi là như thế nào ?" khuôn mặt An Bình hầu lãnh liệt, nghĩ tới này đúng là do hai người các nàng nhiễu loạn, bước đến trước mặt đại phu nhân , cước đem đại phu nhân đá văng ra.

      "A..." ngực Đại phu nhân đau xót, cước kia thẳng tắp dừng ở ngực của nàng , lực đạo kia giống như muốn đánh gẫy xương sườn của nàng.

      An Như Yên trong lòng ngẩn ra, sợ hãi co rúm lại , dám tiến vào.

      "Lão gia..." Dương Mộc Hoan liễm trong mắt hả hê khi kế hoạch thành công, suy yếu kêu.

      An Bình hầu gia đến bên người nàng, nắm tay nàng, "Ngươi yên tâm, ta trả lại cho ngươi cái công đạo, ngươi hảo hảo dưỡng , mau chút đem thân mình dưỡng hảo, ta chắc chắn bù lại nỗi đau ngày hôm nay ngươi phải chịu."

      Dương Mộc Hoan thút thít khóc, "Lão gia, tạ Tạ lão gia, lão gia có thể thay Hoan nhi chủ trì công đạo, Hoan nhi là vô cùng cảm kích, đời này, Hoan nhi có gả sai người."

      An Bình hầu thần sắc vi liễm, an ủi vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu mở miệng, "Đêm nay ta lại đến nhìn ngươi."

      Dứt lời, ánh mắt lãnh liệt chuyển hướng đến vẻ mặt tái nhợt của đại phu nhân cùng An Như Yên, "Còn mau cút ra đại sảnh, chờ gia pháp hầu hạ!"

      "Cha..."

      "Lão gia..."

      An Như Yên cùng đại phu nhân trong mắt lại tràn ngập hoảng sợ, nghĩ đến tối hôm đó Dương Mộc Hoan chịu bị quất roi, theo bản năng nhìn thoáng qua tấm lưng đỏ rực , trong lòng từng đợt lạnh, nếu là đánh vào người các nàng ... An Như Yên thể tưởng tượng,da thịt của nàng biến thành như thế nào

      Dương Mộc Hoan trong lòng trồi lên tia vui sướng, nàng sở chịu đau, cũng muốn làm cho đôi mẹ con ác độc này phải chịu như nàng!

      Đợi cho những người khác đều rời ,trong phòng chỉ còn lại mình Dương Mộc Hoan, An Ninh cùng An Lan Hinh mới ra, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh, vẻ mặt hưng phấn, "Ta rốt cục trong sạch , tiện nhân Lưu Hương Liên kia rốt cục cũng bại vào trong tay ta."

      Giờ phút này nàng, giống như quên mất đau đớn lưng, trong mắt sâu đắc ý, An Ninh đem phản ứng của nàng xem ở trong mắt, nghĩ đến mới vừa rồi lời cảm kích của Dương Mộc Hoan đối với An Bình hầu gia , khóe miệng gợi lên chút châm chọc.

      có gả sai người sao? Hy vọng nàng có gả sai người, có thể tính tình An Bình hầu ...

      An Ninh mâu quang vi thiểm, quay mặt rời , người phía sau lại giựt mạnh tay áo của nàng, An Ninh nhìn qua, thoáng nhìn khuôn mặt nhắn rối rắm thành chỗ của An Lan Hinh .

      "Nhị tỷ tỷ... Hinh Nhi... Hinh Nhi hiểu lầm ngươi , ngươi hội để ý tới Hinh Nhi sao?" An Lan Hinh điềm đạm đáng nhìn An Ninh, nàng rốt cục biết người hại nương phải nhị tỷ tỷ, nghĩ đến mình đối với An Ninh đầy địch ý, trong lòng liền rối rắm An Ninh thản nhiên cười, chính là liếc mắt cái, liền nhìn ra băn khoăn trong lòng nàng ta, An Lan Hinh này vẫn là sợ đắc tội nàng !

      "Nhị tỷ tỷ phải người keo kiệt, Hinh Nhi, ngươi cùng nương ngươi ở lại cùng nhau trò
      chuyện chốc lát." An Ninh công đạo , lại nhìn thoáng qua Dương Mộc Hoan, nàng như trước đắm chìm ở trong vui sướng , trong lòng khỏi thở dài, nhanh như vậy liền quên nam nhân kia đối với nàng vô tình cùng lãnh huyết, quả nhiên là đáng buồn!

      Nghĩ đến dự đoán của chính mình , An Ninh lắc lắc đầu, Dương Mộc Hoan càng là vui mừng, đợi cho nàng biết được bản tính của nam nhân kia, sợ là càng thêm thống khổ!

      An Ninh ra Quỳnh Hoa viện, nghĩ đến tin tức mới vừa rồi được,vừa vừa suy nghĩ, tại, nàng còn có chuyện trọng yếu phải làm, theo lời đại phu nhân , nàng cần phải xử lý vấn đề này chút!

      " ra!"

      Dứt lời, bóng dáng dừng ở bên cạnh An Ninh, cung kính chắp tay, "Tiểu thư có gì phân phó."

      " theo cố đại nương hoặc là Dĩnh Thu, lúc này các nàng tất có động tĩnh, xem các nàng cùng người nào bàn bạc." An Ninh trầm giọng phân phó, con ngươi có chút buộc chặt, cao nhân trong miệng hai mẹ con kia , nàng nhất định phải bắt được, xem là thần thánh phương nào, lại như thế nào khống chế này hết thảy!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 61: bộ mặt của An Bình hầu


      edit: pemichio
      beta: như nhã tiểu thư


      Bên trong phòng , An Ninh lẳng lặng uống trà, vừa buông ly trà, liền nghe được có người tiến vào, vừa nhấc mắt, quả nhiên là Phi Phiên.

      "Tiểu thư, chính là người này , ta theo Cố đại nương, quả nhiên tìm ra người này,ta phải mất rất nhiều công sức mới bắt được ." Phi Phiên lấy kểm gõ thất mạnh lên đầu người kia, tỏ ra rất bất mãn.

      An Ninh đánh giá nam nhân bị Phi Phiên giữ chặt, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi , cao mà gầy, hai chùm râu cá trê, thân đạo bào, bên hông còn có cây phất trần, An Ninh nhíu nhíu mày, "Đây là cao nhân trong miệng của đại phu nhân?"

      "Hừ, còn mau thả ta, bằng các ngươi yên với ta đâu!"

      nam tử trung niên rống to , nhưng biết vì sao, thấy tiểu nương này đánh giá , lại làm cho trong lòng sợ hãi, trong con mắt của nàng ánh lên luồng sáng bình thường .

      An Ninh khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, "Tiên sinh đừng quên, tại ngươi là ở tay của ta , , ngươi vìAn Bình hầu phủ đại phu nhân làm việc gì ?"

      Nam tử trung niên mở mắt, lại dẫn tới tức giận của Phi Phiên , cước đá qua, nam tử trung niên rơi mạnh mặt đất, thống khổ kêu rên, Phi Phiên từ trong lòng lấy ra thứ gì đó, đưa cho An Ninh, "Đây là thứ lấy được từ trong phòng của ."

      An Ninh nhìn rối gỗ tay Phi Phiên , trong lòng ngẩn ra, hiểu được.

      Bọn họ đúng là dùng phương pháp như vậy để khống chế Dương Mộc Hoan!

      Nàng từng nghe qua loại bí thuật này, dùng rối gỗ để chế người khác, chỉ cần đối với rối gổ phát ra mệnh lệnh,người bị khống chế kia làm y như lệnh , mặc dù là tự sát cũng chút do dự, kiếp trước, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cũng dung loại phương pháp này để trừ bỏ Dự vương gia, người đối thủ lớn nhất trong đời .

      Khó trách Dương Mộc Hoan trong khi ám sát mình trong mắt lại điên cuồng quái dị như vậy, khó trách sau đó Dương Mộc Hoan cái gì cũng nhớ, hảo cái đại phu nhân! Chiêu mượn đao giết người này, hòn đá ném hai chim,đúng là tuyệt diệu!

      "Vừa rồi, Cố đại nương muốn ngươi làm cái gì?" An Ninh nhìn sang nam tử trung niên , vuốt ve rối gỗ trong tay, con ngươi sâu thấy đáy.

      Nam tử trung niên hừ lạnh tiếng, như trước trả lời vấn đề của An Ninh , khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, đứng dậy chậm rãi đến gần nam tử trung niên , nhíu mày, thản nhiên mở miệng, " phải ? Kia liền để cho ta tới đoán thử, nàng lệnh ngươi dùng rối gỗ khống chế Dương Mộc Hoan tự sát có phải hay ?"

      Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy thân thể nam tử trung niên ngẩn ra, An Ninh đưa phản ứng của xem ở trong mắt, con ngươi xẹt qua tia hiểu , đại phu nhân bị đánh vỡ chân tướng, cũng bỏ qua cho Dương Mộc Hoan,nàng phẫn nộ nên muốn trước tiên giết Dương Mộc Hoan, để tiêu nỗi hận trong lòng, may mắn, nam nhân này còn chưa kịp động thủ liền bị Phi Phiên bắt được.

      Nghĩ đến Dương Mộc Hoan, mâu quang An Ninh vi thiểm, chính vào lúc này, Phi Phiên đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, An Ninh nhìn qua, chỉ thấy Phi Phiên chỉ vào nam tử trung niên, vẻ mặt quái dị, trong miệng nỉ non , " có khả năng... Làm sao có thể..."

      "Chuyện gì?" An Ninh mi tâm hơi nhíu.

      Phi Phiên đảo mắt nhìn về phía An Ninh, "Người này nhưng lại cũng bị người khác khống chế!"

      An Ninh cả kinh, nhìn đến ấn ký cổ nam tử trung niên, kia đúng là... sâu hít hơi, bình phục khiếp sợ trong lòng, "Đây là thuật con rối !"

      Phi Phiên giật mình nhìn An Ninh, nghĩ tới nàng thế nhưng cũng biết loại bí thuật tông phái này, trong mắt khỏi xuất tia khen ngợi, trầm giọng mở miệng, " nghĩ tới hôm nay nhưng lại có thể gặp được người sử dụng thuật con rối ở nơi này!”

      Thuật con rối bắt nguồn từ bên trong Tây Lăng quốc , lấy quỷ dị cùng tàn nhẫn trứ danh, lúc ấy, đại lục còn có tứ quốc giống như tại, tứ quốc hình thành sau, sách lệnh ràng cấm loại bí thuật tà ác này, thế cho nên mấy trăm năm trước,thuật con rối liền thất truyền, bọn họ như thế nào cũng nghĩ tới, đời này lại vẫn có người sử dụng được thuật con rối!

      "Cao nhân..." An Ninh nỉ non, "Sau lưng cái người khống chế con rối mới là cao nhân chân chính!"

      Rối gỗ này đó vu cổ thuật ở con rối thuật trước mặt, bất quá là gặp sư phụ thôi, huống hồ, lấy tình huống trước mắt để xem, người nọ có thể khống chế người làm con rối, bản kia nhất định cùng đẳng cấp!

      "Tiểu thư, chúng ta tại làm như thế nào?" Phi Phiên nhìn về phía An Ninh, thấp giọng hỏi.

      An Ninh nụ cười lướt qua, thản nhiên nhìn lướt qua nam tử trung niên, mâu quang vi

      liễm, "Đưa an trí xuống dưới, ta tự có chỗ dùng."

      Cao nhân bực này, nàng nhất định phải gặp cho bằng được!

      Đêm khuya, trong Quỳnh Hoa viện, đèn đuốc sáng trưng.

      Dương Mộc Hoan như trước ghé vào giường, nàng giờ phút này,trong lòng tràn đầy vui mừng, cố nén đau đớn người, mặt ý cười thản nhiên, vì cái gì khác , liền vì nam tử trước mắt này.

      An Bình hầu, là lão gia của nàng, quả nhiên như hứa hẹn ban ngày , buổi tối đến đây xem nàng.

      "Lão gia, đại phu nhân cùng đại tiểu thư các nàng..." Dương Mộc Hoan thử hỏi, có tự mình xem tiện nhân Lưu Hương Liên kia chịu quất roi, thủy chung có chút thất vọng, bất quá, nghĩ đến ngày ấy đau đớn của chính mình phải chịu, trong lòng lại phá lệ vui sướng, Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, cũng bị đánh đâu!

      An Bình hầu gia có chút liễm mi, "Ngươi quan tâm các nàng làm cái gì? Các nàng đem ngươi làm hại còn chưa đủ sao? Đến, làm cho ta xem xem thương thế của ngươi."

      An Bình hầu quan tâm làm cho trong lòng Dương Mộc Hoan càng thêm cao hứng, nở ra nụ cười sáng lạn "Lão gia, Hoan nhi tuy rằng bị đau chút, nhưng có lão gia quan tâm, Hoan nhi đau cũng là đáng giá ."

      Tay An Bình hầu gia cứng đờ, mặt lên chút dị sắc dấu vết, đem Dương Mộc Hoan nhàng mà nâng dậy , "Ta... đành lòng cho ngươi chịu đau, đến, mau đem dược uống vào."

      "Lão gia uy Hoan nhi được ?" Dương Mộc Hoan nghe được tiếng ' đành lòng làm cho nàng chịu đau', lại vui vô cùng, xem ra lần này chịu gia pháp, gợi lên láy náy của lão gia đối với mình, về sau sợ là đối với chính mình càng thêm ôn nhu săn sóc.

      An Bình hầu có cự tuyệt, ngụm ngụm uy Dương Mộc Hoan, mặt tuy rằng cười, nhưng nhìn kỹ, trong đấy mắt lại lên lãnh ý.

      Nhìn lão gia ôn nhu với chính mình, Dương Mộc Hoan hoàn toàn đem đau đớn quẳng ở sau đầu, toàn tâm toàn ý đặt ở người An Bình hầu gia , ngụm ngụm uống.

      Chính là, đột nhiên, bụng truyền đến trận đau đớn kịch liệt, cổ họng khí huyết dâng lên, phốc tiếng, ngụm máu tươi từ trong miệng Dương Mộc Hoan phun ra, chạm vào rơi xuống cái bát trong tay An Bình hầu gia, suy yếu lên tiếng .

      "Lão gia..." Dương Mộc Hoan nhìn vết máu người An Bình hầu gia ,con ngươi lên bất ngờ thể tả, ý niệm trong đầu càng phát ra ràng, " ... ... Lão gia..."

      Lão gia uy nàng uống thuốc...

      An Bình hầu liễm ôn nhu mới vừa rồi, mâu trung mảnh lạnh như băng, "Hoan nhi, ta đành lòng cho ngươi chịu đau."

      đành lòng làm cho nàng chịu đau? Ha ha... đành lòng làm cho nàng chịu đau, liền muốn giết nàng sao?

      "Vì sao..." Bụng càng đau mãnh liệt, Dương Mộc Hoan trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, "Vì sao... Muốn giết ta? Ta làm sai cái gì?"

      "Hoan nhi, chuyện này , nhất định phải có người chết, mới có thể có công đạo trước mặt hoàng hậu nương nương" An Bình hầu gia vỗ lưng của nàng, có che dấu mục đích của chính mình.

      Dương Mộc Hoan trong lòng trầm xuống, công đạo? Cho nên, giết nàng đó là công đạo? Việc này chính do mẹ con Lưu Hương Liên làm trò quỷ phía sau, nàng chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, vì sao... Người phải chết là nàng sao?

      Chợt, nàng giống như hiểu được , sau lưng Lưu Hương Liên có Lâm gia còn có Uyển quý phi, mà nàng sao? Nàng bất quá chỉ là nữ nhi của quan gia bình thường nàng có thể cho lợi ích gì, lại bằng Lưu Hương Liên!

      "Ha ha..." Dương Mộc Hoan cười đến thê lương, ai uyển, châm chọc, tuyệt vọng, đây chuyện cười lớn, nàng hôm nay còn chính mình có gả sai người, vừa rồi còn đắm chìm ở trong ảo tưởng, nhưng là, nam nhân này, chén thuốc, hoàn toàn đem mộng của nàng đánh nát!

      "Ngươi đừng như vậy, thuốc này còn có thể cho ngươi sống nửa canh giờ, nửa canh giờ này, ta ở cùng ngươi tấc cũng rời, xem như đối với ngươi bù lại." An Bình hầu gia thản nhiên mở miệng, giống như bố thí cho ăn xin.

      "ở cùng ta? Nửa canh giờ?" Dương Mộc Hoan cười điên cuồng,tình nghĩa vợ chồng nhiều năm như vậy , nhưng lại chỉ xứng đổi lấy nửa canh giờ bố thí của , nàng nên cảm tạ "Thương tiếc" nàng sao?

      là buồn cười lại đáng buồn, nàng gả rốt cuộc là gả như thế nào cho nam nhân lãnh huyết vô tình như thế chứ? Nghĩ đến Vân Trăn hai năm trước, Dương Mộc Hoan trong lòng lại tuyệt vọng, khi đó nàng thấy qua vô tình , phải sao? đáng buồn, nàng lại vẫn như cũ đối mang ảo tưởng.

      Đau khôn cùng đánh úp lại, Dương Mộc Hoan cảm thấy chính mình giống như ngã vào trong địa ngục, trong đầu ra bóng dáng đại phu nhân, là nữ nhân này làm hại mình thê thảm như thế,nữ nhi của nàng lại hại đứa trong bụng nàng, nàng cam lòng! thù này thể báo...

      Tay phút chốc nắm chặt, Dương Mộc Hoan cắn chặt hàm răng, hung hăng đem An Bình hầu đẩy ra, "Cút! Ta hiếm lạ nửa canh giờ tướng bồi của ngươi, cút ra Quỳnh Hoa viện cho ta!"

      Con ngươi An Bình hầu gia căng thẳng, trong lòng trồi lên tia giận dữ, vung ống tay áo, "Hừ, biết phân biệt!"

      Lạnh lùng nhìn Dương Mộc Hoan liếc mắt cái, chút lưu niệm xoay người rời ...

      Dương Mộc Hoan suy yếu ghé vào giường, nàng chết sao? , mặc dù là chết, nàng cũng muốn hoàn thành chuyện kế tiếp mới có thể chết, đúng, nàng còn có nửa canh giờ, bắt lấy ván giường, cố nén đau, vội vàng đối với Mai Hương ngoài cửa phân phó, "Mau, nhanh thỉnh nhị tiểu thư... Cùng ngũ phu nhân... Lại đây, còn có Hinh Nhi, nhanh ..."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Tứ phu nhân chết


      Edit: Thuý vũ
      Beta: Như nhã tiểu thư + Thúy vũ


      An Ninh vốn nằm xuống ngủ, nhưng Mai Hương lại đột nhiên chạy tới gọi nàng dậy, An Ninh cũng có thể lường trước được chuyện gì xảy ra, nhìn Dương Mộc Hoan, An Ninh tránh khỏi nhíu mày.

      "Nhị tiểu thư... Là lão gia... Đúng là lão gia tự tay giết ta!" Dương Mộc Hoan nhìn chằm chằm An Ninh, giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng cùng tự giễu, nhìn thấy thần sắc An Ninh có chút nào giật mình. Trong lòng khỏi suy sụp, tiếp đó điên cuồng cười ra tiếng, "Ha ha ha...

      Ngươi sớm nghĩ tới chuyện như vậy phát sinh có phải ?

      Ngay cả ngươi cũng biết, chỉ có ta là ngu ngốc cho rằng nam nhân để ta có thể phó thác cả đời, ta bằng ngươi... Ta bằng ngươi!"

      "Dương di nương, ông ấy vốn là người lãnh huyết vô tình, trong lúc đó giữa lợi ích cùng nữ nhân, ông ấy đương nhiên dễ dàng lựa chọn, với ông ta mà , nữ nhân chẳng có ý nghĩa gì, mang lại cho ông ấy được bao nhiêu lợi ích."

      An Ninh nhàn nhạc mở miệng, nghĩ đến hai năm về trước, ông ta đối với mẫu thân vô tình, An Ninh nắm tay chặt, thu hạ mi mắt, "Mà ngươi 'Sợ tội nên tự sát', là có thể làm cho chuyện này rất an ổn."

      Sợ tội nên tự sát? Hận ý trong mắt Dương Mộc Hoan càng đậm.

      Đúng vậy, ở trong mắt người khác, chắc chắn là cho rằng nàng sợ tội nên tự sát. Nhưng, nàng cũng bởi vì tiện nhân Lưu Hương Liên kia vu oan gíá họa, nàng sao có thể cam tâm?

      Ánh mắt như bao quát hết thảy, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh, "Ninh nhi, là Lưu Hương Liên hại mẫu thân Vân Trăn của ngươi, chính nàng ta đoạt vị trí chính thất phu nhân của mẫu thân ngươi, tiện nhân An Như Yên kia hại ngươi thành, cho là ngươi mất trí nhớ, lợi dụng điểm này dối để lừa gạt ngươi, còn cho bất luận kẻ nào nhắc tới, ngoài mặt các nàng đối xử tốt với ngươi, thực tế hận thể muốn ngươi chết , chung quy ngươi như cây gai đối với trong lòng hai mẹ con họ, các nàng cũng diệt trừ ngươi giống như từng diệt trừ mẫu thân ngươi vậy!"

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, vẻ châm chọc lên, "Thù của mẫu thân ta, ta tự nhiên báo, Dương di nương yên tâm, thù mẫu thân chưa báo, ta để cho các nàng diệt trừ ta dễ dàng như vậy!"

      Đại phu nhân cùng An Như Yên tính kế, trong lòng nàng đều có tính toán. Muốn trừ bỏ nàng? Nên nhìn xem các nàng có bản lãnh đó hay !

      Dứt lời, quả nhiên mặt Dương Mộc Hoan nổi lên chút tươi cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."

      Tiện nhân Lưu Hương Liên kia, tự nhiên có người thu thập nàng ta, nàng chỉ cần chờ đợi xem cuối cùng nàng ta rơi vào loại kết cục nào!

      An Ninh thu toàn bộ thần sắc của bà ta vào trong mắt, trong lòng hiểu , Dương Mộc Hoan suy nghĩ cái gì, đánh cái chủ ý gì, nàng làm sao có thể ? Bà ta sắp chết, mà Đại phu nhân còn hoàn hảo sống tốt, bà ta cam lòng.

      Cho nên, bà ta nghĩ có thể kích thích thù hận trong lòng nàng, lợi dụng nàng giúp bà ta báo thù. Hừ, lúc này, vẫn còn có chủ ý muốn lợi dụng người khác, Dương Mộc Hoan quả nhiên cũng có ý tốt đẹp gi!

      Chính vào lúc này, An Lan Hinh vội vã chạy tới, theo phía sau là Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, hai người nhìn đến khóe miệng cùng ngực của Dương Mộc Hoan chảy máu, trong lòng liền cả kinh. An Lan Hinh mạnh mẽ tiến lên, "Nương, người làm sao vậy? Người đừng dọa Hinh Nhi... Người rốt cuộc làm sao vậy?"

      Thời điểm Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Lan Hinh, nụ cười mặt trở nên nhu hòa, vỗ về gương mặt dính đầy nước mắt của An Lan Hinh, ôn nhu mở miệng, "Nương có việc gì, chỉ là nương... Sợ là thể chăm sóc ngươi được nữa."

      Điều nàng yên lòng nhất đó chính là An Lan Hinh, nàng vừa chết, Lưu Hương Liên mặc dù là trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), nhưng chỉ sợ cuộc sống sau này của An Lan Hinh tránh khỏi khổ sở.

      "Tứ tỷ, vì sao..." Tần Ngọc Song nhìn tình huống trước mắt, tuy rằng Dương Mộc Hoan bị thương, nhưng cũng đến mức phải hộc máu, mà cái bát mặt đất cộng với sắc mặt đen thui của nàng ta, đây ràng là dấu hiệu trúng độc.

      Lời còn chưa hết, Tần Ngọc Song bắt lấy cánh tay bị thương của Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan như bắt được cơ hội cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tần Ngọc Song, "Ngũ muội, xưa nay ta và muội có giao tình tệ, ta luôn luôn xem muội như người thân của ta mà đối đãi, tại tỷ tỷ có... có chuyện muốn nhờ... Muội nể tình tỷ muội của chúng ta nhất định phải giúp giúp... Giúp giúp tỷ tỷ."

      "Tứ tỷ có chuyện gì, chỉ cần phân phó muội nhất định làm." Tần Ngọc Song ân cần cầm tay Dương Mộc Hoan.

      "Sau khi ta chết, Hinh Nhi liền giao phó cho muội, nàng mặc dù còn , nhưng cũng coi như hiểu chuyện, sở trường cũng thiếu. Ngày sau, nàng chính là nữ nhi của muội.Sau này, nếu nàng may mắn có được phu gia tốt... Hưởng được vinh hoa phú quý, nàng nhất định phụng dưỡng muội như mẹ ruột của mình." Khi Dương Mộc Hoan xong, lại phun ra ngụm máu tươi, theo khóe miệng chảy xuống, nhìn thấy mà ghê người.

      "Tứ tỷ, sao người lại khách khí như vậy? Hinh Nhi là nữ nhi của người, ta đương nhiên thương hết mực, huống hồ..."

      Trong lòng Tần Ngọc Song là mảnh vui mừng. Cho đến nay, nàng vẫn có cách nào mang thai, cho nên việc có con để nối dòng vẫn là tảng đá lớn ở trong lòng nàng, làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng luôn trong trạng thái bất an.

      Nàng biết, ở trong phủ này, khi có chỗ dựa, cho dù là tại ỷ vào trẻ tuổi được sủng ái, nhưng ngày khác khi ân điểm bị chặt dứt, nàng có cái gì để dựa vào. Bây giờ Dương Mộc Hoan nhắc tới chuyện này, nàng tự nhiên là nguyện ý tiếp nhận.

      Dương Mộc Hoan thấy nàng đáp ứng, trong lòng thở dài nhõm.

      Chẳng qua là, trong lòng vẫn an tâm, khó khăn gỡ khối ngọc bội từ người, giao vào trong tay Tần Ngọc Song, "Hôm nay Phong nhi ở bên ngoài, sợ là... Sợ là kịp trở về gặp mặt ta lần cuối cùng, tín vật này giao cho muội, ngày sau nếu muội có chuyện, lấy ra khối ngọc bội này, Phong nhi chắc chắn dốc toàn lực giúp đỡ muội...

      Mặt khác..."

      Dương Mộc Hoan bởi vì đau đớn nên hơi dừng chút, hít thở cái sâu, nhưng hơi thở phát ra càng lúc càng suy yếu, nàng tựa hồ cảm giác được hơi thở tử vong tới gần, nghĩ đến chuyện tình của bản thân chưa được phó thác hết, Dương Mộc Hoan cố gắng kiên trì, càng thêm dùng sức cầm lấy tay của Tần Ngọc Song, "Ngũ muội, ở bên trong tủ quần áo của ta, có phương thuốc, đó là thứ mà ngày trước ta nhờ nhà mẹ đẻ tìm cho muội, vốn nên sớm đưa cho muội, nhưng thời gian này xảy ra nhiều việc nên bị... Trì hoãn ...

      Hy vọng nó có thể giúp muội sớm ngày... Sớm ngày vì Hinh Nhi sinh thêm đệ đệ..."

      Ánh mắt Tần Ngọc Song phút chốc sáng ngời, thoáng qua rồi biến mất, nàng đương nhiên biết ý tứ của Dương Mộc Hoan, phương thuốc kia nhất định là trợ giúp nàng mang thai, "Tỷ tỷ vì Ngọc Song mà suy nghĩ, Ngọc Song chắc chắn chăm sóc tốt Hinh Nhi, tỷ tỷ hãy yên tâm, chờ nàng lớn lên, Ngọc Song nhất định dụng tâm vì nàng mà tìm nhà chồng tốt."

      Nàng biết lúc này Dương Mộc Hoan lấy lòng nàng, vì tương lai của An Lan Hinh mà lấy lòng nàng! Xem ra, vì An Lan Hinh, nàng ta vô tình giúp nàng sở hữu được chỗ tốt, còn có phương thuốc kia, nàng có lẽ có thể mang thai, thay lão gia mà sinh con trai nối dòng.

      Chính là, vì quá mức cao hứng, nên nàng ta có chú ý tới trong mắt Dương Mộc Hoan chợt lóe lên vì mục đích đạt được. Dương Mộc Hoan rốt cục cũng an tâm, ở chung nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết Tần Ngọc Song rất để ý tới chuyện có con nối dòng, có cái phương thuốc kia...

      "Hinh Nhi... Mau, mau quỳ xuống dập đầu trước di nương , kêu di nương tiếng nương..." Dương Mộc Hoan vội vàng phân phó An Lan Hinh.

      An Lan Hinh cắn chặt môi, ngừng lắc đầu, nàng cần những người khác làm nương của nàng, nàng tuy rằng còn , nhưng cũng biết cái quỳ này là có ý nghĩa gì.

      "Hinh Nhi... Nghe lời... Lời của nương... Ngươi cũng nghe sao? Khụ khụ..." Dương Mộc Hoan khó khăn cất cao giọng.

      An Lan Hinh ngẩn ra, nhìn Dương Mộc Hoan hồi lâu, vẻ mặt bất ngờ thay đổi. Rốt cục, bịch tiếng, An Lan Hinh quỳ xuống, nắm chặt quả đấm, hướng về phía Tần Ngọc Song dập đầu ba cái, khẽ gọi, "Nương..."

      Tần Ngọc Song trong lòng vui vẻ, cao hứng đáp tiếng.

      Dương Mộc Hoan rất haì lòng nhìn hết thảy, bộ ngực khí huyết dâng trào, tất cả tinh lực như tiêu hao hết, hơi thở dần dần suy yếu, ánh mắt dừng ở người An Lan Hinh, "Hinh Nhi... Này... Đây là nương... Đây là điều duy nhất nương có thể làm vì ngươi... Làm , nhớ kỹ, hãy thay nương... Báo... Báo thù..."

      xong hai chữ "Báo thù", thân thể Dương Mộc Hoan liền rơi mạnh xuống, xụi lơ nằm ở giường.

      "Nương... Nương... Người thể bỏ lại Hinh Nhi..." An Lan Hinh đứng dậy lay mạnh Dương Mộc Hoan, khóc lớn, hai mắt mơ hồ sớm đẫm lệ, kích động lắc lắc thân thể Dương Mộc Hoan, "Người mau tỉnh lại ... cần bỏ lại Hinh Nhi... A..."

      Nương chết? Nương chết sao? Nương từng phải đợi nàng lớn lên, hưởng hết vinh hoa phú quý của nàng, nhưng nàng còn chưa lớn lên, nương bỏ nàng lại mà rồi sao?

      "Hinh Nhi..." Tần Ngọc Song nắm chặt thân thể kích động của An Lan Hinh, "Nếu nương ngươi muốn như vậy... Ngươi nên làm cho nàng yên tâm mà ra thanh thản."

      ", cần... Ta muốn nương, người cần bỏ lại ta..."

      An Lan Hinh giãy dụa dữ dội, nỗi đau mất nương làm cho nàng rảnh quan tâm đến ai.

      "Đừng sợ, về sau ta chính là nương của ngươi." Tần Ngọc Song ôm chặt thân thể An Lan Hinh, kiên định mở miệng, thế nhưng đôi mắt kia bên trong lại chứa quá nhiều cảm xúc. Đúng vậy, từ đây về sau, An Lan Hinh là "Nữ nhi" của nàng.

      An Lan Hinh giật mình, khóc như trước nữa, An Ninh nhìn thấy hết thảy, nhất là khi nghe được Tần Ngọc Song câu "Về sau ta chinh là nương của ngươi ". Trong mắt xẹt qua chút châm chọc, những lời này quen thuộc như vậy, Đại phu nhân cũng tứng qua với nàng.

      Kết quả là, nàng bất quá cũng chỉ là quân cờ trong tay đại phu nhân mà thôi, mà An Lan Hinh này? Nghĩ đến tình phát sinh ở kiếp trước, cùng với cái phương thuốc mới vừa rồi được ra từ trong miệng của Dương Mộc Hoan, ánh mắt An Ninh chợt lóe.

      Dương Mộc Hoan trước lúc chết cũng quên tính kế, sao nàng lại biết, nếu hôm nay để nàng ta được như ý, ngày khác khổng phải để lại mầm tai vạ hay sao? Tần Ngọc Song cũng phải là người đơn giản!

      Dương Mộc Hoan chết, nhưng Hầu phủ này còn có Tần Ngọc Song, ngoài ra bên trong biệt viện ở thành Nam còn nuôi dưỡng tam phu nhân thần bí.

      An Ninh nhìn An Lan Hinh khóc đứt ruột đứt gan, Dương Mộc Hoan chết, trong lòng An Lan Hinh gieo xuống mầm móng cừu hận, hai người đại phu nhân cùng An Như Yên, về sau sợ là khó có được ngày an bình!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :