1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 48: đoạt quyền làm nữ chủ


      edit :yuki
      beta: như nhã tiểu thư


      Tiếng chất vấn của An Ninh truyền đến tai đại phu nhân, nàng từng bước lại gần hơn,trong lòng đại phu nhân sợ hãi làm cho thần sắc hơi hỗn loạn, liều lĩnh hướng ra giữa hồ giãy dụa, An Ninh để trong mắt, đây là nhược điểm của đại phu nhân sao? Vì vậy, nắm trong tay nhược điểm này, nàng liền có phương pháphành hạ tra tấn bà ta !

      Nhìn đại phu nhân giãy dụa cùng An Như Yên dần dần mất khí lực, người dần dần đầu chìm xuống hồ nước, An Ninh có chút nhíu mi, bọn họ làm sao dễ dàng chết như vậy, như vậy quá dễ dàng với họ! Mặc cũng là tử, nhưng nàng muốn bọn họ phải chịu tra tấn khủng kiếp nhất, hãy từ từ tận hưởng báo thù củanàng, sau khi mất tất cả, bọn họ tự biết kết cục của mình như thế nào!

      Kiếp trước, bọn họ lừa dối nàng, kiếp này, nàng kiến bọn họ thưởng thức nỗi thống khổ như nàng từng trải qua!

      Chính vào lúc này, Cố đại nương cùng Dĩnh Thu từ ngoài sân vội vàng tiến vào,nhìn nữ nhân giãy dụa trong hồ, rối loạn gang tấc, "Phu nhân... Tiểu thư... Ai da, ở đây xảy ra chuyện gì?"

      Cố đại nương kêu lên, liền nhảy xuống hồ, cứu tất cả mọi người lên, đại phu nhân cùng An Như Yên như muốn ngất , mà Lâm đại thiếu suy yếu nằm ở bên hồ,mặt tái nhợt vô sắc, tựa hồ như linh hồn vẫn con nóng và thống khổ vô cùng.

      Cách Viên nhất thời lúng túng, Cố đại nương sai tìm đại phu, đại phu chuẩn bệnh cho An Như Yên, Lâm đại thiếu được giai nô đưa về lâm phủ, trước khi rời , vẫn như cũ quên An Ninh, phân phó cho thuộc hạ chuyển lời đến An Ninh, nhanh chóng tìm đến nàng.

      Trong mắt An Ninh xẹt qua tia khinh thường, đều loại người này , sắp chết mà còn sắc tâm, nếu biết nàng cố ý làm như chuyệ kia, biết thiếu gia kia có còn nhưng biểu như vừa rồi?

      Đại phu nhân tỉnh lại, sau vài canh giờ, trong lúc này, An Ninh vẫn canh giữ ở trước giường, nhìn giường thấy đại phu nhân nhíu chặt mi, trong lòng hừ lạnh, mặc dù là hôn mê nhưng vẫn bất an phải ?

      Đại phu nhân mở mắt ra, nhìn thất An Ninh lần nữa rơi vào khủng hoảng sợ hãi từ từ ngồi dậy, "Ngươi tránh ra... Vân Trăn, ngươi tránh ra, ngươi tha ta...Đừng muốn mạng của ta!"

      An Ninh giật mình, liền ra vẻ mặt quan tâm vương tay hướng đến bà ta, "Nương, con là Ninh Nhi a, Vân Trăn gì ạ? Ngươi còn cho Ninh Nhi rốt cuộc Vân Trăn là ai?"

      "Vân Trăn..."

      "Phu nhân, ngươi rốt cục tỉnh, mau, mau nằm xuống, đại phu , ngươi là do nhất thời khủng hoảng, thân thể lại bị rơi xuống nước gây hàn, nhất định phải hảo hảo an dưỡng ." Cố đại nương ngắt lời của đại phu nhân, đem đại phu nhân an trí nằm xuống gường, giọng nhàng trấn an , đảo mắt nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư, ngươi về nghỉ ngơi trước ! Nơi này có nô tỳ."

      "Làm sao như vậy được? Ninh Nhi muốn đích thân chăn sóc di nương, Cố đại nương cứ xem Ninh Nhi như người con tận tâm hiếu thảo, xin người đừng đuổi Ninh Nhi ." An Ninh khẩn cầu Cố đại nương, trong lòng cũng sáng tỏ ý đồ của Cố đại nương, vừa rồi người đàn bà kia là cố ý gián đoạn lời của đại phunhân, Cố đại nương chung quy cũng là nô lâu năm bà ta, cũng chính là nha hoàn thân tín của đại phu nhân, vẫn hầu hạ đại phu nhân, chuyện năm xưa, Cố đại nương đương nhiên biết, bà ta sợ hãi bí mật được tiết lộ trước mặt mình sao? Bọn họ lại biết, là chính nàng sớm khôi phục trí nhớ, nếu bọn họ bị An Ninh đùa giỡn như bây giời!

      Cố đại nương cũng nhìn thấy An Ninh giống Văn Trăn, trong lòng khỏi rùng mình, sắc mặt cũng khẽ biến dạng , muốn gì, lại nghe thấy ngoài cửa nhiều bước chân dồn dập truyền đến.

      An Bình hầu vội vàng vào, theo phía sau là tứ phu nhân Dương Mộc Hoan,đại phu nhân vừa thấy An Bình hầu gia, cả người lại loạn lên, tinh thần càng thêm hỗn loạn bà ta đẩy mạnh Cố đại nương ra, xuống giường về phía An Bình hầu, ánh mắt hoảng sợ , "Lão gia, ta nhìn thấy Vân Trăn , Vân Trăn nàng muốn giết ta... Nàng đem ta đẩy vào trong hồ, nàng muốn tới đoạt mạng của ta , lão gia..."

      "Hoang đường!" An Bình hầu nghe được hai chữ "Vân Trăn", nhất thời sắc mặt thay đổi, nghĩ vậy đến chuyện Vân Trăn vẫn còn đời, thân thể khỏi xẹt qua rùng mình, nhưng lại trấn an định thần, "Ngươi cho rằng ta hồ đồ, lại ăn khùng điên như vậy!"

      Đại phu nhân bị quát, nhất thời tỉnh lại vài phần, nhưng, nghĩ đến việc rơi xuống nước kỳ lạ kia, trong lòng bà ta vẫn khẳng định như cũ , nhất định là oan hồn của Vân Trăn thành quỷ, Vân Trăn này ngay cả khi đẫ chết cũng buông tha nàng!

      "Cha, nương luôn kêu tên'Vân Trăn', Vân Trăn này rốt cuộc là ai a?" An Ninh ra vẻ nghi hoặc hỏi, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của An Bình hầu càng thêm tái nhợt vài phần.

      "Ha ha... Vân Trăn này a..." khuôn mặt Dương Mộc Hoan liền sáng lên, vẻ mặt cười đắc ý, rồi lại như vô tình liếc mắt đại phu nhân cái, trong lòng khỏi vui sướng khi người kia gặp họa, hôm nay, mặt dù người kia chìm sâu trong nước lạnh lẽo, nhưng vẫn còn làm cho người sống chịu nhiều khổ sở! Hừ, làmđiều ác như các người, sợ ngay cả quỷ cũng bỏ qua!

      "Ăn Lung tung cái gì ?" An Bình hầu lạnh giọng quát lớn, đảo mắt nhìn về phía An Ninh, "Bất quá là giai nhân liên quan thôi!"

      An Ninh trong lòng ngẩn ra, theo bản năng tay nắm chặt lại, chỉ là giai nhân liên quan? Nương gả cho nhiều năm như vậy, ở trong lòng , hoàn toàn có tình nghĩa vợ chồng sao? thể làm nữ chủ sao? Nương ở trong lòng đúng là bằng giai nhân xa lạ! Nam nhân này quả nhiên là lãnh huyết vô tình!

      "Lão gia, nay đại tỷ bị bệnh, trước giờ nhưng việc lớn cho của Hầu phủ đều do tay tỷ tỷ làm chủ, thiếp thân là muội muội, cùng nên ở phía sau vì đại tỷ mà phân ưu, bằng..." Dương Mộc Hoan liễm hạ mặt mày, nàng sớm tính toán trong tay nữ nhân này nắm quá nhiều quyền gia chủ mẫu, tại vừa vặn thời cơ đến, nghĩ đến chính mình vưa bị An Như Yến hại mắt đứa chưa hành hình kia, lòng hận của Dương Mộc Hoan tăng vọt.

      "Dương Mộc Hoan, trong tâm ngươi rốt cuộc có mưu kế gì?" Đại phu nhân liền ngắt lời của Dương Mộc Hoan, nàng tưởng có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đem tâm tư động đến quyền gia chủ mẫu to gang đấy!

      Dương Mộc Hoan làm như ủy khuất cau mày, "Đại tỷ oan uổng, muội muội là thành tâm nghĩ đến thân thểt của tỷ tỷ, Hầu phủ này từ xuống dưới đều là do người ngày đêm nhập tâm vất vả, còn quý hơn cả sản nghiệp hầu phủ... Muội muội tưởng có thể chia sẻ bớt cho tỷ tỷ, đây là toàn tâm vì đại tỷ thân thể suy nghĩa!"

      Đại phu nhân lửa giận bùn lên, tiện nhân Dương Mộc Hoan này, ở trước mặt nàng giả nhân giả nghĩa sao?

      "Lão gia, thân thể thiếp có bất kỳ vấn đề gì, cần người khác hỗ trợ."

      Đại phu nhân nhìn phía An Bình hầu gia, hy vọng có thể được chủ ý.

      An Bình hầu cũng có chút nhíu mi, con mắt lão luyện thận trọng đảo qua mọi người, trầm giọng mở miệng, "ngày cập kê của Ninh Nhi nhanh đến , hoàng hậu nương nương lại tự thân chủ trì nghi lễ Ninh Nhi, chúng ta Hầu phủ khong thể nào qua loa, thân nàng tại còn hoảng sợ dậy nổi, nay còn lại mấy ngày, hãy để lão tứ giúp đỡ ! Nhất thiết đừng đánh mất mặt mũi của An Bình hầu phủ!"

      "Lão gia..." Đại phu nhân ngờ An Bình hầu gia lại đồng ý, trong lòng khỏi phản đối.

      "Tốt lắm, việc này cứ như vậy mà quyết định !" An Bình hầu ngắt lời đại phu nhân.

      "Lão gia minh, Hoan nhi nhất định giúp đỡ đại tỷ đem lễ cập kê của nhị tiểu thư làm long trọng nhất." Dương Mộc Hoan đắc ý hướng tới đại phu nhân liếc mắt cái, lập tức đến bên cạnh An Ninh, thân thiết lôi kéo tay nàng, "Nhị tiểu thư là hảo phúc, hoàng hậu nương nương tự mình chủ trì lễ cập kê, trong thiên hạ này, trừ nữ nhi công chúa Minh Nguyệt, sợ chỉ có nhị tiểu thư !"

      Khóe miêng An Ninh co lên, nhận thấy ánh nhìn sắc bén của đại phu nhân, liền cúi đầu, đáy mắt cũng chợt lóe hào quang, đoạt quyền? Ha ha... Thú vị, tứ phu nhân này sợ cũng phải là tay vừa, kiếp trước, tứ phu nhân tuy rằng an phận, nhưng cũng có cơ hội gây sóng gió gì lớn, chỉ khổ tâm bồi dưỡng nữ nhi An Lan Hinh của bà, cuối cùng sau tất cả mọi chuyện đều là vì nữ nhi, xem ra lúc này, bà ta thể chờ đợi được nữa, An Như Yên hại đứa trong bụng bà, bà ta làm sao có thể nuốt troi cục hận này?

      Quả nhiên, Dương Mộc Hoan tựa như khiêu khích đại phu nhân, nhìn thấy nét mặt phẫn nộ khó nén, khóe miệng khẽ nhếch, "Đại phu nhân, đại tiểu thư sợ có phúc đức như nhị tiểu thư này đâu!"

      "Dương Mộc Hoan... Ngươi..." Đại phu nhân giận trừng mắt nhìn Dương Mộc Hoan, hơi thở đều, liền ngất , té mặt đất.

      "Phu nhân..."

      Trong phòng nhất thời hỗn loạn, An Ninh nhìn đại phu nhân té mặt đất,thoáng nhìn An Bình hầu mặt trầm lắng cùng với ánh mắt đắc ý của Dương Mộc Hoan, trong lòng nổi lên tia khoái ý.

      Trong Hầu phủ này mấy vị phu nhân cũng là tầm thường, xem ra, Hầu phủ sau này càng thêm phần phấn khích !

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49 ý tốt của tứ phu nhân

      Edit: chipchau


      Từ sau khi đại phu nhân bị chấn kinh rơi xuống nước, nhiễm phong hàn, lại còn bị Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan nhân cơ hội này tranh quyền đoạt lực, khiến thể xác và tinh thần của bà đều chịu đả kích nghiêm trọng, bệnh tình kéo dài mãi dậy nổi.

      Người hầu ở Cẩm Tú các đều ra khỏi cửa, hàng ngày hầu hạ đại phu nhân uống thuốc, nhưng bệnh tình cũng thấy chuyển biễn tốt.

      Nghe nguyên nhân là do mỗi đêm đại phu nhân đều dám ngủ, sợ gặp ác mộng.

      Mà dù ngủ cũng ngẫu nhiên nhìn thấy có bóng trắng bất chợt bay qua trong phòng. Thân thể bị bệnh, mà khi nào cũng cảm thấy sợ hãi, cả người và tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề. Trong phủ ra lệnh cấm hạ nhân được vụng trộm nghị luận về chuyện của chủ tử, nhưng trong lòng bọn họ đều tự suy đoán, đại phu nhân nhìn thấy cái gì? Người kia là người hay là quỷ hồn?

      "Tiểu thư, nô tỳ vừa nghe đại tiểu thư chuyển ra khỏi Cách viên, đêm nay có để Phi Phiên công tử Cách viên nữa hay ?" Khi giúp An Ninh thay quần áo, Bích Châu
      giọng hỏi. Trong thời gian này, nàng thấy được tiểu thư thay đổi, nhưng có hỏi nhiều, trong lòng Bích Châu hiểu được, tiểu thư tin tưởng nàng, chính là vì tiểu thư tin tưởng, nàng càng muốn trung thành với tiểu thư.

      Hai tháng này, đại phu nhân cùng đại tiểu thư mỗi đêm đều gặp quỷ, kỳ chính là do Phi Phiên cố tình giả thần giả quỷ!

      An Ninh mặc xiêm y, mặt cười dịu dàng, "Cách viên cần nữa, nhưng Cẩm Tú các bên kia được dừng lại."

      Hai tháng xử phạt An Như Yên hết, vốn chỉ là giam lại cách ly mà thôi, bất quá, An Ninh để cho Phi Phiên ở trong đó tạo ra chút thần bí. Nghĩ đến bộ dạng thê thảm bị dọa cho sợ hãi của An Như Yên, khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, hai tháng này sợ là nàng ta chịu ít đau khổ. Lần cuối nhìn thấy nàng ta, thiên kim đại tiểu thư của trước kia cả người tiều tụy chịu nổi, gầy vòng lớn, sao có thể tin được đó lại là đệ nhất mỹ nhân của Đông Tần quốc chứ?

      Dùng xong đồ ăn sáng, An Ninh mình ở trong phòng xem thư của Vân Cẩm gửi tới, doanh thu của lương điếm hai tháng này quả . Vân Cẩm ra giá mua, quả nhiên Lâm gia bán lượng lớn lương thực, mặt khác từ tam đại thế gia kia cũng thu được khoản lời lớn, toàn bộ đều nằm trong khống chế của An Ninh.

      Vài ngày trước, thiên lao truyền ra tin tức, Vũ Dương công chúa ở thiên lao chết nguyên nhân. Nghe khi chết áo rách quần manh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

      Thiên lao của Đông Tần quốc đối với nữ tử mà , chính là địa ngục trần gian. khi vào, còn hi vọng còn trong sạch mà ra khỏi đó.

      Mọi người đều biết quy tắc ngầm ở đây, ngoại trừ chịu tra tấn, còn phải như kỹ nữ hầu hạ lính canh thiên lao. Vũ Dương công chúa tính tình cao ngạo như vậy, sợ là chịu ít khổ cực!

      Sùng Chính đế hạ lệnh đem di thể Vũ Dương công chúa đuổi về Nam Chiếu quốc. Vốn nghĩ rằng gây ra cuộc đại chiến, cũng ngờ hoàng đế Nam Chiếu quốc nghe Vũ Dương công chúa đâm bị thương Nam Cung tướng quân trách tội. Chẳng những gì thêm, mà ngược lại đưa thái tử Sở sang Đông Tần quốc làm con tin, còn đem theo vàng bạc châu báu cống nạp, mười ngày trước đến kinh thành.

      An Ninh nghe được tin này, mi tâm nhíu lại, thái tử Sở? Người này nàng biết, thái tử Sở ở Nam Chiếu quốc thanh danh hiển hách, thủ đoạn cường hãn, tác phong tàn nhẫn. Kiếp trước,lúc Sùng Chính đế băng hà, thái tử Sở từng tự mình dẫn sứ thần đến Đông Tần quốc tham dự tang lễ.

      Đó là nam nhân cả người tràn ngập hắc ám, là người rất khó giải quyết. Nam Chiếu hoàng đế lại để làm con tin, điều này nằm ngoài dự kiến của nàng.

      "Nhị tỷ ... nhị tỷ .. tỷ xem Hinh Nhi mang đến cho tỷ cái gì này."

      Người còn chưa thấy, tiếng vọng tới, cắt ngang suy nghĩ của An Ninh. An Ninh thu lại bức thư, mặt cười ôn hòa, đợi chủ nhân của tiếng kia đến.

      "Nhị tỷ , mau mau, thừa dịp ăn khi còn nóng a." Tay An Lan Hinh cầm đĩa điểm tâm, đưa đến trước mặt An Ninh, vẻ mặt lấy lòng, "Nhị tỷ tỷ, đây là nương phân phó Mai Hương Bát Trân các mua thủy tinh cao, mất rất nhiều bạc, Hinh Nhi cũng luyến tiếc ăn đó!"

      Bát Trân các là tửu lâu trong kinh thành, chỉ trong hai tháng này nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Thức ăn ở đó, tất cả đều là cực kỳ mỹ vị, ngay cả trong hoàng cung các nương nương cũng đều lén kêu cung nữ vụng trộm ra ngoài mua về, ăn vào khen dứt miệng.

      Bất quá, thức ăn của Bát Trân các lại quý dọa người, những vậy, có bạc cũng nhất định có thể mua được, vì thế có thể ăn thức ăn của Bát Trân các cũng là thỏa mãn loại hư vinh.

      An Lan Hinh nhìn đĩa điểm tâm, nuốt nuốt nước miếng, nếu phải tại nương cùng đại phu nhân cùng nhau quản lý Hầu phủ, mấy thứ này, nàng ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ đến đâu!

      Vừa rồi nàng nếm chút thủy tinh cao, vốn định ăn no, nhưng nghĩ đến có vài thứ
      so với ăn no còn quan trọng hơn. Ngày ấy biểu của nhị tỷ tỷ ở hoàng cung làm cho nàng khiếp sợ, nàng biết, mình phải nắm chắc nhị tỷ , theo nàng, học được rất nhiều!

      An Ninh nhìn An Lan Hinh, hai tháng này, nàng luôn xuất tại Thính Vũ hiên, mỗi lần đến đều mang theo thứ tốt gì đó. Trong lòng tam muội muội này tính toán cái gì, nàng sao lại biết? Chỉ là có chút suy nghĩ, nàng biết nhưng gì mà thôi!

      "Lan Hinh chúng ta cùng nhau ăn ." An Ninh gắp khối thủy tinh cao, nghĩ đến Bát Trân các, khóe miệng có chút giơ lên, đáy mắt có tia ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.

      "Xem hai tỷ muội các con, quan hệ tốt như vậy, khiến ta hâm mộ!" Dương Mộc
      Hoan bước vào, ha ha cười , gần đây bà nắm quyền trong phủ, có thể là tương lai rộng mở, liếc hai người cái, ra vẻ ghen tị , "Lan Hinh ăn thủy tinh cao, ngay cả người làm nương như ta mà còn chưa được cho khối, đem ngay tới Thính Vũ hiên rồi, xem ra hai đứa là tỷ muội thân thiết a!"

      "Nương, người Hinh Nhi thích nhất chính là nhị tỷ tỷ đó." An Lan Hinh vẻ mặt lấy lòng, giống như đứa trẻ, nhưng ra lại có vài phần lõi đời.

      An Ninh cũng mỉm cười, "Nhị tỷ tỷ cũng thích Hinh Nhi, Dương di nương, nghe hai
      tháng này di nương vì An Bình hầu phủ kiếm thêm ít thu nhập, chúc mừng Dương di nương ."

      Nghe An Ninh nhắc tới chuyện này, Dương Mộc Hoan trong lòng lại đắc ý, cười đến toe toét, "Cơ hội buôn bán phải lúc nào cũng tới, Dương Mộc Hoan ta bản lĩnh khác có, chỉ là có khả năng chọn đúng thời cơ, bởi vậy, kho hàng lương thực của Hầu phủ mới đổi thành bạc trắng a!"

      "Dương di nương, người trong thời gian ngắn đem toàn bộ kho hàng lương thực bán sao?" An Ninh cắn miếng thủy tinh cao, thử hỏi.

      "Đương nhiên, có cơ hội kiếm bạc tất nhiên là phải làm." Dương Mộc Hoan tràn đầy đắc ý, nghĩ bà vừa tiếp nhận việc quản lý Hầu phủ, ông trời liền ban cho bà cơ hội tốt như vậy, chỉ thu được lợi nhuận cao gấp đôi, lão gia còn khen bà có khả năng kinh doanh a!

      những vậy, số lần lão gia ngủ lại Quỳnh Hoa viện của bà cũng càng ngày càng nhiều.

      An Ninh cúi mặt xuống, đáy mắt lên tia quỷ dị, tốt lắm, xem ra Hầu phủ vào bẫy, như vậy khi thời cơ thích hợp, nàng lưới bắt cả mẻ, chắc chắn kết quả tốt như mong muốn!

      "Ai nha, Ninh Nhi, ta lại quên mất chuyện quan trọng, ngày mai chính là ngày con cập kê, lão gia , hoàng hậu nương nương đích thân tới, đó là vinh quang của An Bình hầu phủ chúng ta, tuyệt đối thể qua loa. Con cứ yên tâm, tất cả ta chuẩn bị tốt, vì lễ cập kê của con, hại ta mệt thảm nha." Dương Mộc Hoan ánh mắt gian tà liếc An Ninh cái, tuy như vậy nhưng trong lòng cũng khó nén ghen tị.

      "Ninh Nhi khiến cho Dương di nương phải lo lắng rồi." An Ninh như trước cười dịu dàng, tâm tư của Dương Mộc Hoan cũng chỉ là muốn nàng nợ bà ta cái nhân tình mà thôi!

      Quả nhiên, Dương Mộc Hoan ha ha cười , "Đúng vậy, tuy ta là di nương của con, nhưng cũng coi con như con ruột của mình mà đối xử a, Ninh Nhi, con có hiểu được ?"

      "Ninh Nhi tất nhiên hiểu được." Bất động thanh sắc, An Ninh giọng đáp lại, trong lòng trồi lên tia châm chọc, con ruột? Nàng quên đêm hôm đó, người có ý đồ thiết kế màn vu oan cho nàng đương vụng trộm, chính là vị Dương di nương này!

      Dương Mộc Hoan vừa lòng cười, trong lòng thầm tính toán, nay mượn sức của An Ninh hỗ trợ, tất có nhiều ưu thế hơn a!

      Đúng vào lúc này, quản gia vội vàng chạy vào Thính Vũ hiên, nhìn thấy Dương Mộc Hoan, kích động mở miệng, " hay, hay rồi, đại sảnh xảy ra chuyện lớn rồi."

      "Sao? xảy ra chuyện gì?" Dương Mộc Hoan cau mày, thần sắc nghiêm túc vội vàng đứng lên.

      "Chuyện này..." Quản gia ánh mắt lóe lên, muốn lại thôi, lúc nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại có chút quái dị, "Tứ phu nhân, nhị tiểu thư, hai người mau xem chút !"

      An Ninh nhận thấy thần sắc phức tạp trong mắt của quản gia, ánh mắt chợt lóe, trong lòng cũng hiểu , xem ra, "chuyện lớn" này chắc hẳn là có liên quan tới nàng rồi!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 50: Thần vương tướng quân đêm khuya dò hỏi

      An Ninh, tứ phu nhân cùng với An Lan Hinh đuổi tới đại sảnh, ở ngoài đại sảnh, hạ nhân Hầu phủ châu đầu ghé tai, giọng đàm luận, nhìn thấy chủ tử đến, lập tức tránh ra đường, ba người vào đại sảnh, nhìn vào đại sảnh có các loại thùng khác nhau , trong lòng đều ngẩn ra.

      "Đây là có chuyện gì?" Tứ phu nhân mở miệng hỏi.

      "Lão nô cũng biết, mới vừa rồi lão nô bảo hạ nhân chuẩn bị các thứ đồ cho lễ cập kê của nhị tiểu thư những người đó đem những thùng này vào , lão nô hỏi cái gì, những người đó cũng đáp, đem thùng bỏ vào rồi bước , lão nô vội chuyện khác nên cũng để ý, qua nén nhang lại có thêm bảy tám người đưa tới những thứ khác, cũng đặt trong đại sảnh hai lời lại bước , cứ như vậy bảy tám người lục tục tiến vào , chỉ có những người cuối cùng vào những đồ này là do chủ tử tặng cho lễ cập kê của tiểu thư." Quản gia tự thuật tình huống lúc đó.

      "Kia bọn họ có thể có chủ tử bọn họ là ai ?" An Ninh liễm hạ mặt mày, đến cái rương tiền thứ nhất, tùy tay đem thùng mở ra, những thứ bên trong quả làm cho nàng cả kinh, tràn đầy thùng đầu tiên là quần áo trang sức, tất cả đều là những loại mới nhất thịnh hành, đều xuất thân từ các danh gia có tay nghề cao.

      Dựa theo phong tục Đông Tần quốc, sau khi nữ tử cập kê, trừ bỏ vãn phát, quần áo ngày xưa cũng được dung cho nên nữ tử bình thường khi cập kê đều được những người có quan hệ thân thiết đưa tặng quần áo , nếu nữ tử cho phép những đồ vật đó đều do vị hôn phu đưa tặng, nếu hứa gả cho ai những đồ đó đều do huynh trưởng chuẩn bị.

      Tứ phu nhân nhìn thoáng qua, trong lòng cũng là giật mình,phần của An Ninh, nàng sớm dặn dò chuẩn bị tốt, nhưng mấy thứ này….... Tứ phu nhân mở ra những thùng khác, quần áo trang sức bên trong cơ hồ làm nàng chói mắt, hạ nhân chung quanh thấy cũng khỏi thở dốc vì kinh ngạc, ngày thường đưa những thứ này cũng có gì, nhưng ngày lễ cập kê khác , nó mang ý nghĩa phi phàm!

      "Là Ly vương điện hạ, còn có... Còn có Nam Chiếu quốc Sở thái tử ." Quản gia chi tiết bẩm báo.

      Ly vương? Sở Thái tử ? Hai người này... An Ninh có chút nhíu mi, nàng cơ hồ có thể đoán ra những người đưa lễ vật này là ai, Ly vương nàng có thể nhận, nhưng ngờ Sở thái tử cũng tham gia giúp vui ở đây!

      mới tới kinh thành mười ngày mà thôi, huống hồ, bọn họ lúc trước có gặp nhau, vì sao đưa nàng lễ vật như vậy? Nam nhân kia vô duyên vô cớ làm việc này, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, Sở thái tử trong lòng rốt cuộc đánh cái chủ ý gì?

      "Muội muội có bản tốt, chỉ có cùng Ly vương quan hệ, nhưng còn cùng Nam Chiếu quốc thái tử cũng có giao tình, có thể đưa lễ này , giao tình này sợ còn ít !"thanh An Như Yên từ bên ngoài đại sảnh truyền đến, mới vừa rồi nàng nghe thấy động tĩnh bên naỳ , liền chạy lại đây, nghe xong lời quản gia thuật lại trong lòng khó nén ghen tỵ , nàng khẳng định trong sáu người đưa lễ tới chắc chắn có tướng quân!

      Lời của An Như Yên , là trúng tâm tư của mọi người ở đây, các nàng trong lòng trừ bỏ giật mình, đều thầm đoán , trừ bỏ Ly vương cùng cái kia Nam Chiếu quốc thái tử, bốn người khác là ai?

      An Ninh nhìn về phía hướng An Như Yên tới, liễm hạ mặt mày, "Tỷ tỷ quá lời, Ninh Nhi cũng biết bọn họ vì sao hội đưa mấy thứ này đến, nếu là tỷ tỷ xem vừa mắt..."

      Đột nhiên, An Ninh cảm giác được tầm mắt sắc bén của An Như Yên, lạnh rung lui về phía sau từng bước, "Ninh Nhi sai , ý tứ Ninh Nhi là tỷ tỷ nếu là thích, Ninh Nhi liền làm cho người ta đem mấy thứ này trả về."

      An Ninh biết hành động chính mình có thể kích thích đến An Như Yên, quả nhiên,sắc mặt An Như Yên nhất thời dữ tợn lên, này chính là hợp ý nàng, nàng muốn đem bản tính của An Như Yên kích phát ra! Nàng muốn cho tất cả mọi người biết, An Bình hầu phủ đại tiểu thư, cái kia đệ nhất mỹ nhân kiêm đễ nhất tài nữ, ở mặt ngoài dịu dàng , nhưng bản chất bên trong xấu xí đến như thế nào!

      Hạ nhân chung quanh nhìn An Như Yên làm cho mọi người trở nên sợ hãi, trong mắt trồi lên tia chán ghét, tứ phu nhân hừ lạnh tiếng, "Ta xem, đại tiểu thư là ghen tị ! Cũng đúng, quà tặng lớn thế này, lại là do hang hậu nương nương chủ trì , ai mà ghen tị đâu?”

      Mọi người ở đây đều đồng ý ý tứ trong lời tứ phu nhân, gia nữ bình thường cập kê , có thể thu được phần cũng khó mà nhị tiểu thư lần thu được gấp sáu lần, chuyện này ngay cả công chúa cũng khó có được!

      "Ngươi..." An Như Yên vừa thấy sắc mặt Dương Mộc Hoan, thù mới hận cũ nhất thời đan vào cùng chỗ, hận thể đem Dương Mộc Hoan bầm thây vạn đoạn, nhưng nghĩ đến lời dặn của mẫu thân mới vừa rồi , cố gắng bình ổn lửa giận của mình, thần sắc quỷ dị nhìn An Ninh liếc mắt cái.

      Ngày mai chính là ngày An Ninh cập kê , hừ! Mặc dù là hoàng hậu nương nương đến chủ trì lại như thế nào? An Ninh nàng cũng đừng mơ tưởng đến có ánh hào quang, ngày mai... Hừ, có thể thuận lợi hay còn biết được đâu!

      "Dương di nương, ngươi như vậy châm ngòi quan hệ của ta cùng muội muội , như vậy là có ý gì?Ninh Nhi là muội muội của ta, ta làm sao có thể ghen tị? chỉ ghen tị, làm tỷ tỷ, đương nhiên cũng muốn đưa lên đại lễ mới đúng, lễ vật ta đều chuẩn bị tốt , chắc chắn làm cho muội muội suốt đời khó quên!"

      An Như Yên mặt đầy vẻ tươi cười, vô cùng thân thiết tiến lên lôi kéo cánh tay của An Ninh.

      An Như Yên đột nhiên chuyển biến, An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng cũng là hiểu , xem ra,phần “Đại lễ” trong miệng nàng kia là điều tốt a! Lấy tính tình An Như Yên, làm sao có thể trơ mắt nhìn chính mình nổi trội hơn nàng?

      "Ninh Nhi trước tạ tỷ tỷ ." An Ninh liễm hạ mặt mày, khóe miệng khẽ nhếch, đại lễ sao? Nàng nhưng muốn nhìn, “Đại lễ” của An Như Yên rốt cuộc như thế nào làm cho nàng suốt đời khó quên!

      Đêm khuya, trong Thính Vũ hiên , cũng là đèn đuốc sáng trưng.

      An Ninh nghĩ ngày mai là lễ cập kê, thể nhập miên, xưa nay nữ tử cập kê, đều là domẫu thân chủ trì, nghĩ đến mẫu thân, An Ninh nắm chặt cổ tay, như thế nào cũng vô pháp buông ra, nhắm mắt lại, trong đầu ra dung nhan mẫu thân, nàng tươi cười vĩnh viễn đều là như vậy ấm áp từ ái.

      "Suy nghĩ cái gì?"

      Đột nhiên, thanh từ phía sau vang lên, thân thể An Ninh ngẩn ra, mở hai mắt, quay người lại, chống lại đôi con ngươi ngăm đen thâm thúy , chủ nhân của con ngươi kia đúng là Thương Địch!

      "Thần vương điện hạ..." An Ninh muốn hành lễ, lại bị đôi tay , đỡ lấy thân thể , đôi mắt kia khóa chặt dung nhan của An Ninh dung, ôn nhu mở miệng, " suy nghĩ về mẫu thân của ngươi?”

      Đôi tay xuyên qua mái tóc đen bong của An Ninh, còn thưởng thức, cảm giác được thân thể nữ tử ngẩn ra

      "Ngươi như thế nào..." An Ninh giật mình nhìn , nàng hiểu được ý tứ của , “Mẫu thân” trong miệng là chỉ mẹ ruột chết của nàng, mà phải đại phu nhân!

      "Thời điểm nhớ về nương, ta đều uống chén, thế nào? Có muốn ta cùng ngươi uống ?"

      Thương Địch đánh gãy lời của An Ninh, biết từ chỗ nào biến ra vò rượu, gương mặt tuấn mỹ biết khi nào hơn chút tươi cười, lập tức lôi kéo An Ninh đến dưới gốc cây trong viện, bên dưới còn có tấm chiếu.

      An Ninh mặc cho tay bị nắm , trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm nhưng lại làm cho nàng có chút an tâm, trong lòng thở dài, Thần vương Tương Đh nếu muốn biết tình gì, đó là điều đễ dàng, phải sao? Nghĩ đến lời mới vừa rồi của Thương Địch , An Ninh cũng khẽ nhíu mày, thời điểm Chiêu Dương trưởng công chúa chết bệnh , Thương Địch tuổi cũng lớn !

      Nàng vẫn nghi hoặc,Thương Địch ràng là Bắc Yến quốc hoàng tử, mặc dù là Chiêu Dương trưởng công chúa mất, cũng đường đường hoàng tử, ở Bắc Yến tốt sao, vì sao lại trở lại Đông

      Tần quốc? Mặc dù là kiếp trước, nàng cũng biết nguyên do trong đó, nàng tổng cảm thấy, đôi mắt của Thương Địch chứa rất nhiều bí mật.

      nghĩ tới, cái bao đặt ở đùi nàng, An Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thương Địch bên cạnh , thấy ngửa đầu uống xong ngụm rượu, tiếng hung hậu vang lên bên tai , "Mở ra nhìn xem."

      An Ninh dựa theo cầu của , mở bao ra, khi nhìn thấy thứ bên trong , đôi mắt lên tia kinh diễm, này...

      "Đây là lễ phục năm đó nương của ta cập kê mặc, tiên đế tập hợp những tú nương giỏi nhất thiên hạ, dùng sợi tơ màu vàng làm thành bộ lễ phục này, ta nghe cậu , năm đó thời điểm nương mặc vào lễ phục rất đẹp, ta vẫn muốn nhìn chút bộ dáng lúc đó của mẫu thân , khả..." Thương Địch dừng chút, mâu trung hơn tia nhu tình, có vài phần chờ mong, "Ngươi có thể giúp ta thực nguyện vọng này ?"

      An Ninh giật mình, "Vì sao là ta?"

      Nguyên lai đây là đồ của Chiêu Dương trưởng công chúa, khó trách làm người ta kinh diễm như thế, nhưng vì sao Thương Địch lại đưa cho nàng? Rất nhiều người có thể giúp thực nguyện vọng này, phải sao?

      mặt Thương Địch trồi lên chút ý cười, nhưng có mở miệng, trong mắt sáng vài phần, cho nàng, đem quần áo này giao cho nàng, nhiều hơn là muốn nhìn thấy hình dáng của nàng khi mặc nó lên, biết vì sao, biết nàng cập kê, liền muốn cho nàng mặc vào quần áo này, ý niệm đó xuất trong đầu cách nào chuyển được.

      hiểu được, phải vì mẫu thân, thực nguyện vọng bất quá chỉ là cái lấy cớ thôi!

      Trầm mặc hồi lâu, An Ninh mặc dù hiểu được đáp án của , nhưng như trước đành lòng cự tuyệt cầu của , cũng gật đầu mở miệng, "Hảo, ngày mai ta mặc nó!"

      Vừa mới xong, liền nghe được thanh hung hậu của Thương Địch đột nhiên cất cao, hướng tới phía tường viện thản nhiên mở miệng "Tướng quân nếu đến đây, liền ra cùng nhau uống chén !"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51 cuộc tình tay ba


      Edit: chipchau
      beta; như nhã tiểu thư

      An Ninh giật mình, tướng quân? đến đây sao? Nhìn theo tầm mắt của Thương Địch, quả nhiên thấy bên tường viện, có bóng đen nhảy lên, trong bóng đêm, đúng là Nam Cung Thiên Duệ đón gió mà đứng.

      "Tướng quân có nhã hứng, đêm khuya ngủ lại thích ngồi tường hóng mát, xem ra ngươi có hứng thú với Hầu phủ a." Con ngươi Thương Địch thâm thúy hết sức chói mắt, giơ tay lên, vò rượu trong tay bắn mạnh ra, bay nhanh về phía Nam Cung Thiên Duệ.

      Ánh mắt Nam Cung Thiên Duệ căng thẳng, nhìn vò rượu càng ngày càng gần, tay vừa vung lên, vững vàng bắt lấy, rượu rơi ra ngoài giọt. Ngửa đầu uống ngụm rượu ngon, chống lại ánh mắt Thương Địch, "Có lẽ là vậy, đa tạ Thần vương điện hạ thưởng rượu."

      Cảm thấy có hứng thú sao? Ánh mắt dấu vết liếc sang An Ninh ngồi bên cạnh
      Thương Địch, cảm thấy hứng thú, sợ rằng Thương Địch cũng cảm thấy hứng thú !

      Ngày mai Ninh Nhi cập kê, chuyện lo lắng nhất bất chợt lúc nào cũng có thể xảy ra. Từng đó thời gian, tự mình vì An Ninh chuẩn bị lễ vật, lại dự đoán được, ngoài mình ra, còn có năm người khác cùng hướng Hầu phủ tặng lễ. Việc này có ý nghĩa gì, đương nhiên hiểu , cho nên đêm nay mới đến đây, nhưng ngờ Thần vương Thương Địch cũng ở trong này. Thương Địch này mặc dù là tùy ý ngồi chiếu, cũng là quý khí bức người. từng nghe Thương Địch sâu lường được, hành động quỷ dị, bí mật. Quả

      , lời đồn kia phải giả, nam nhân này, ngay cả cũng tìm được chút cảm xúc trong cặp mắt thâm thúy kia.

      "Ngày tốt đêm đẹp thế này, khó có được tướng quân chịu nể mặt như vậy. Nếu tướng quân chê, vậy ngồi xuống đây cùng chúng ta uống sảng khoái hồi." Thương Địch tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, trong mắt đối với Nam Cung Thiên Duệ có vài phần khen ngợi.

      nghe hoàng đế cữu cữu qua năng lực của Nam Cung Thiên Duệ, giết địch nơi chiến trường, chỉ lấy mà đánh vạn, vì Đông Tần quốc lập vô số công lao, hoàng đế cữu cữu vô cùng tán thưởng.

      Chỉ là, đối với nam nhân này có chút nghi vấn, ánh mắt dấu vết liếc sang An Ninh bên cạnh, con ngươi thâm thúy khẽ động, thân thể An Ninh cứng ngắc, vô tình để lộ ít bí mật, hai người này hẳn là có chút quen biết, mà rốt cuộc là dạng quen biết nào? biết vì sao, lại muốn biết.

      Thương Địch nhìn Nam Cung Thiên Duệ đến gần, tiếp nhận vò rượu đưa qua, ngửa đầu uống ngụm.

      An Ninh nhìn Nam Cung Thiên Duệ ngồi xuống bên cạnh mình, trong khoảng thời gian ngắn, vị trí của ba người cực kỳ quỷ dị. An Ninh ngồi giữa hai nam nhân, khóe miệng khỏi co rút, vì sao nàng có cảm giác khí này làm cho người ta có chút hít thở thông.

      Thương Địch tới nơi này, là vì tặng lễ phục, còn Nam Cung Thiên Duệ sao? Vì sao đêm khuya lại xuất tại Thính Vũ hiên của nàng?

      "Lần trước ở hoàng cung, đa tạ tướng quân ra tay cứu giúp, khiến cho tướng quân bị thương, vết thương tại khá hơn chưa?" An Ninh mở miệng, đánh vỡ bầu khí trầm mặc quỷ dị giữa ba người. Nàng biết vết thương của khỏi, đêm đó sau khi Thương Địch đem phương thức giải dược đưa vào hoàng cung, hoàng hậu nương nương lập tức thúc giục thái y, cả đêm điều chế giải dược, Nam Cung Thiên Duệ uống xong, thương thế cũng chuyển biến tốt.

      "Chỉ cần nàng sao là tốt rồi." Nam Cung Thiên Duệ ôn nhu mở miệng, ngày ấy cùng ra tay cứu nàng cũng chỉ có , mà còn có Thương Địch!

      Lại trận trầm mặc, An Ninh đoạt lấy vò rượu trong tay Thương Địch, uống ngụm, nhưng bởi vì rượu quá mạnh, khiến cho nàng liên tục ho khan. Thương Địch lấy lại vò rượu, vỗ lưng của nàng, giúp nàng nhuận khí, "Rượu này nàng thể uống được đâu."

      Bên trong lời khó nén quan tâm, Nam Cung Thiên Duệ xem ở trong mắt, con ngươi thâm trầm, " bằng chơi tửu lệnh thế nào, nếu thua phạt uống rượu!"

      An Ninh cùng Thương Địch đều ngẩn ra, chơi tửu lệnh? Nhưng đó cũng phải là chủ ý tồi, chỉ là… Thương Địch cúi mặt xuống, tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Thua trả lời câu hỏi, nếu trả lời được, phạt rượu, như thế nào?"

      An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ nhìn về phía Thương Địch, trả lời câu hỏi? An Ninh cúi mặt xuống, xem ra đêm nay, màn chơi tửu lệnh này sợ là giấu đao quang kiếm ảnh, tàn sát khốc liệt đây!

      Tầm mắt Nam Cung Thiên Duệ dừng ở người An Ninh, con ngươi lóe lên.

      "Được."

      An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ trăm miệng lời, nhất thời, trong mắt ba người đều hàm chứa ý. Cả ba người đều biết, muốn từ trong miệng đối phương tìm câu trả lời mà mình muốn. Như vậy, cuộc đấu này thực chất là xem ai có công lực thâm hậu, có thể giữ vững được bí mật của mình!

      "Ta bắt đầu trước ." An Ninh giương mắt, hương rượu tràn ngập trong miệng, "Tửu bất túy nhân nhân tự túy." ( Rượu say người người tự say)

      Thương Địch nghe tiếng ấm áp, mềm mại của An Ninh, khóe miệng khẽ nhếch, "Túy lý khiêu đăng khán kiếm." (Say khi đốt đèn xem múa kiếm)

      "Kiếm ngoại hốt truyền thu kế bắc."(?) Nam Cung Thiên Duệ mở miệng. Ba người nhìn nhau cùng cười, hiệp , ba người ngang tay, phân được thắng bại.

      An Ninh biết, đây mới chỉ là khởi động thôi, ván kế tiếp được ước định là chữ “Tương” mở đầu, chữ “Nhân” kết thúc. Thương Địch bắt đầu trước, "Tương phùng bất ẩm hồi khứ, động khẩu đào hoa dã tiếu nhân." (Gặp nhau uống về vô ích, cửa động đào hoa cũng cười người)

      Ánh mắt An Ninh chợt lóe, cúi mặt xuống, "Tương thức mãn thiên hạ, tri tâm năng kỷ nhân?"

      (Quen biết khắp thiên hạ, tri tâm có mấy người?)

      An Ninh vừa xong, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều ngẩn ra, ánh mắt hẹn mà cùng nhau nhìn về phía An Ninh, tri tâm có mấy người?

      Bàn tay Nam Cung Thiên Duệ nắm chặt, rất muốn với nàng, nguyện làm tri tâm của nàng, nhưng... nghĩ đến bức thư của nàng hai năm trước, chỉ có thể nhẫn. Biệt vô tín hai năm, trở lại kinh thành, càng thêm dè dặt, cẩn thận đối với nàng.

      Con ngươi thâm thúy của Thương Địch lên vô số cảm xúc, người tri tâm? Trong lòng

      khẽ động, chưa từng có cảm giác như bây giờ, muốn thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của nàng, muốn đem nàng bảo hộ trong vòng tay, muốn làm người tri tâm như nàng vừa !

      "Nam Cung tướng quân, ngươi thua." Thương Địch nhíu mi, thản nhiên mở miệng.

      Nam Cung Thiên Duệ cười chua xót, ván tửu lệnh này, thực thua! "Hỏi !"

      "Nam Cung tướng quân thích Ninh Nhi hay ?" Thương Địch cao giọng mở miệng, chút quanh co lòng vòng, vào vấn đề trực tiếp mà bén nhọn.

      Lời vừa ra, trong mắt An Ninh cùng Nam Cung Thiên Duệ đều lên chút kinh ngạc. An Ninh ngờ Thương Địch hỏi vấn đề này, mà Nam Cung Thiên Duệ lại hề nghĩ tới lại hỏi trực tiếp như thế. nghĩ Thương Địch quanh co thử dò xét, ngờ... ra trong lòng chút tán thưởng với Thương Địch, trực tiếp bén nhọn như vậy, khí thế bức người, thực khiến cho người khác ngưỡng mộ.

      "Có." Nam Cung Thiên Duệ cũng kiêng dè, thứ nhất mượn cớ chơi trò chơi để tình cảm, thứ hai cũng thể yếu thế trước mặt Thương Địch. Nhìn về phía An Ninh, chỉ thấy nàng cúi đầu, nhíu mi, trong bóng đêm, nhìn cảm xúc.

      Nghe được đáp án, Thương Địch nhíu mi chặt, đôi mắt kia như trước sâu lường được.

      Ván tiếp theo, Nam Cung Thiên Duệ mở đầu, trầm tư lát, cao giọng mở miệng, "Oanh tự tam cá xa, dư đấu tự thành tà; xa xa xa, viễn thượng hàn sơn thạch kính tà." (?)
      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, "Phẩm tự tam cá khẩu, thủy dậu tự thành tửu; khẩu khẩu khẩu, khuyến quân canh tận nhất bôi tửu." (?)

      An Ninh xong, cả Nam Cung Thiên Duệ và Thương Địch cùng khen ngợi, tài hoa của nàng làm cho bọn họ giật mình!

      An Ninh nhìn về phía Thương Địch, trong lòng nàng hy vọng Thương Địch đối đáp được. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể hỏi ra nghi vấn vẫn luôn ở trong lòng, nhưng khôn khéo như Thương Địch, sao có thể đối đáp được tửu lệnh này chứ?

      ngờ, sau khi trầm mặc lát, An Ninh lại nghe được thanh cười khổ của Thương Địch.

      "Ta thua." Khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Địch dị thường nhu hòa, giọng điệu chút ảo não nào.

      An Ninh giật mình, cảm giác vui sướng, "Tốt lắm, Thần vương điện hạ, người là hoàng tử của Bắc Yến, vì sao ở Bắc Yến quốc?"

      Thương Địch di chuyển tầm mắt, nhìn vào màn đêm tối đen, vì sao ở Bắc Yến quốc?

      ra Ninh Nhi cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?! Hít hơi sâu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phun ra chữ, "Thù."

      Thù? Thù hận? An Ninh có chút nhíu mi, nàng ngờ là đáp án này, đôi mắt

      Thương Địch sâu thẳm thần bí che giấu thù hận sao? Thù hận kia vì sao mà có?

      Nam Cung Thiên Duệ đem thần sắc của Thương Địch xem ở trong mắt, trong lòng cũng hiểu được, vừa rồi Thương Địch phải thua, mà là cố ý thua, để An Ninh đặt câu hỏi. Xem ra, tâm tư của Thương Địch đối với An Ninh cũng thua gì !

      Trận quyết đấu kế tiếp, ba người đều có thắng có bại, gặp phải vấn đề muốn trả lời, liền dùng uống rượu để thoái thác. May nhờ có Phi Phiên, biết từ nơi nào đưa đến vài hũ rượu ngon, rượu qua ba lần, trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng cả ba người đều thấm mệt.

      Khuôn mặt trắng nõn của An Ninh có chút phiếm hồng, ngữ điệu ấm áp mềm mại khi đối đáp càng khiến cho người khác trầm mê, có thể sánh bằng rượu làm say lòng người. Tầm mắt của Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều thể dời khỏi thân thể của nàng. Nàng có hơi say, động tác giơ tay nhấc chân, đều mềm mại đáng , hình ảnh này bọn chưa từng nhìn thấy trước kia.

      "A, ta thua." Thân thể An Ninh khẽ tựa vào thân cây phía sau, cười đến thiên chân vô tà, vô cùng khí phách chỉ lên bầu trời đêm tối đen, "Cứ tới đây , vấn đề gì ta cũng trả lời hết!"

      Vấn đề gì cũng trả lời hết sao? Con ngươi thâm thúy của Thương Địch chợt lóe, chói mắt dị thường, vẫn như cũ trực tiếp vào vấn đề, làm cho người ta trở tay kịp, "Giữa ta và Nam Cung tướng quân, nếu cho nàng chọn người làm phu quân, nàng chọn ai?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 52: gặp cố nhân


      edit: pemichio

      An Ninh trong lòng ngạc nhiên, giật mình cái, câu của thương địch như tiếng sấm, làm đầu óc An Ninh nổ tung, nhất thời tỉnh rượu phân nữa, cả người như tỉnh lại từ giấc chiêm bao, cảm nhận được tâm mắt hai người kia đều đặt người mình, khóe miệng khỏi run lên, oán thầm trong lòng:

      may mắn, thiếu chút nữa rơi vào mưu kế của Thương Địch rồi.

      Liền thu hồi cánh tay, An NInh ngồi xuống, hạ mặt mày, cầm vò rượu bàn,nhìn thẳng vào ánh mắt hai người, nhíu mày, "An Ninh cam tâm uống rượu chịu phạt."

      Trò đùa, nàng như thế nào có thể trả lời vấn đề này? Tưởng nhân cơ hội này có thể hiểu được lòng của nàng sao, dễ dàng như vậy!

      khác với kết quả mà hai người dự tính, làm cho Thương Địch khỏi giật mình, ánh mắt sắc sảo lóe lên, này, trông giống như người say rượu, nhưng lại kiến vô cùng phấn kích, có thể trong nháy mắt tỉnh táo,rất nhanh lấy lại lý trí, xem ra, trong cơ thể mền yếu kia lại đầy năng lượng, sợ là vượt quá tưởng tượng của ak! Trong lòng càng thêm hứng thú, sựcàng ngày càng muốn tìm ra, tình gì có thể làm cho nàng hoàn toàn buông phòng bị.

      Nam Cung Thiên Duệ khóe miệng gợi lên chút chua sót, Ninh Nhi còn giống với trước đây, nàng tại, tâm tư kín đáo, ngay cả cũng thể nhận ra!

      Thấy An NInh mở miệng ngửa đầu uống rượu, Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày,thân thủ đoạt lấy vò rượu tay nàng, "Đủ, nàng thể uống nữa!"

      An Ninh cũng biết, chính mình thể uống được nữa, nếu tiếp tục, nàng sợ là có thể cảnh giác như vừa rồi nữa, An Ninh chống tay đứng dậy, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, liền ngã xuống .

      "Ninh Nhi..." Nam Cung Thiên Duệ mắt lộ lo lắng, muốn tiến đến giữ eo An Ninh lại, những cánh tay trước từng bước tiến đến chổ ngồi của An Ninh và ôm lấy, An bình cả người rơi vào trong lòng Thương Địch.

      "Ta đưa nàng vào nhà nghỉ ngơi." thanh trầm thấp của Thương Địch vang lên,hết sức êm tai, thân hình cao lớn xoay người hướng tới khu phòng của An Ninh.

      Nam Cung Thiên Duệ cầm vò rượu siết chặt, nhìn bóng dáng hai người, trái tim tràn ngập cảm xúc kỳ quái, có phải trở lại quá muộn?

      An Ninh được Thương Địch ôm vào phòng, từ đầu đến cuối, An Ninh đều nhắm hai mắt, nhưng ý thức nàng vẫn còn tỉnh táo, cảm nhận được độ ấm trong lòng Thương Địch, đem nàng đặt thẳng giường, đắp chăn, tựa hồ đứng ở trước giường nhìn nàng hồi lâu rồi mới xoay người , trước khi , nàng nghe thấy thanh trầm thấp phần nào mạnh mẻ của Thương Địch truyền đến, "Ngày mai ta lại đến tìm nàng!"

      Nghe được tiếng đóng cửa , hai con mắt An Ninh mới chậm rãi mở ra, ngày mai sao? Nghĩ đến sáu lễ vật nhân được ngày hôm nay, Thương Địch và Nam Cung Thiên Duệ nhất định có trong đó, trừ bỏ bọn họ còn có Ly vương và Sở thái tử, còn lại hai phân chắc là của Tô Cầm và Biểu Ca Vân Cẩm, Vân Cẩm thân phận bây giờ thể bại lộ, nhưng năm người kia ngày mai sợ nhất định là ghé thăm Hầu phủ .

      Nghĩ đến những lời hôm nay của An Như Yên, nhất định gửi cho nàng " Đại lễ" suốt đời khó quên, đôi mắt An Ninh vài phần lãnh lẽo.

      Xem ra ngày mai... Hầu phủ sợ là náo nhiệt trước nay chưa từng có !

      Ngoài phòng truyền đến thanh chuyện rất , nàng biết, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ vẫn chưa , tựa hồ còn uống rượu, nhưng nàng lại nghe lắm nội dung chuyện của hai người, men say truyền đến, An Ninh nhắm mắt lại, ngủ thiếp ...

      Sáng sớm hôm sau, An Ninh bị cơn nhức đầu đánh thức tỉnh.

      Nghe trong phòng có động tĩnh, ngoài phòng thanh của Phi Phiên tuyền đến,"Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi sao? Phi Phiên có đồ muốn tặng tiểu thư."

      Tặng đồ? An bình có chút nhíu mi, xuống giường mở cửa, tuy thời gian này, Phi Phiên luôn luôn ở trong bóng tối bảo vệ nàng, rất ít khi thân, đưa nàng cái gì vậy?

      "Tiểu thư tối hôm qua say rượu, ăn này còn cảm thấy khổ chịu nữa." Phi Phiên trình lên hộp gấm, mặt chút quan tâm(), có ai hơn biết chiếc hộp gấm này quý giá cỡ nào!

      An Ninh tiếp nhận hộp gấm, mở ra liền thấy, bên trong ràng là viên thuốc màu trắng bạc, ánh sáng mờ nhạt hiên ra, khi nhìn thấy vật phẩm vô giá, An Ninh có chút nhíu mày, "Phi Phiên từ khi nào ngươi quan tâm đến ta ?"

      Nàng vẫn biết, Phi Phiên tuy rằng bảo hộ nàng, nghe theo của nàng mệnh lệnh, nhưng đáy lòng vẫn hoàn toàn phục nàng, có thể làm cho đưa quý phẩm kia tới, người phía sau ... Trong đầu lên khuông mặt tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt chập chờn, tầm mắt dừng ở gốc cây đại thụ tối hôm qua uống rượu, chung quanh toàn là vò rượu so với lúc nàng rời nhiều hơn mấy phần,xem ra, tối hôm qua sau khi nàng ngủ sau, Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ ở lại uống lâu mới rời ! Nhưng, rút cuộc bọn họ chuyện gì?

      Phi Phiên giống như bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt trở nên cứng đờ, thể thừa nhận, cái nhìn sâu sẵc của nữ nhân này cũng vài phần ngưỡng mộ, bị nhìn thấu, Phi Phiên cũng che dấu, "Thần vương quan tâm tiểu thư..."

      "Thay ta cảm tạ hảo ý của Thần vương, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, ai mới là của ngươi chủ nhân, chủ nhân tại, nếu như ngươi nhận thức được điều này, ngươi liền hồi lại bên cạnh Thần vương ."

      An Ninh ngắt lời của ,rời khỏi cửa phòng, xoay người, ánh mắt dừng ở vật phẩm giường, tiến lên mở ra, tuy phải là lần thứ đầu nhìn thấy, nhưng lại bị sang trọng quý giá của cái váy này làm nàng kinh sợ, nghĩ đến lời hứa hẹn tối hôm qua của Thương Địch, An Ninh có chút liễm mi, mặc váy này xuất , sợ là vì mà gây ra sựnáo động!

      Tuy nhiên, nếu nàng đáp ứng , sau đó nàng cũng có lý do bội ước

      Toàn bộ Hầu phủ, theo sáng sớm mà bắt đầu bận rộn lên, Dương Mộc Hoan hấp tấp chỉ huy hạ nhân.

      Cung Cẩm tú, cố đại nương hầu hạ đại phu nhân trang điểm, thấy vóc dáng tiều tụy của nàng, lo lắng mở miệng, "Phu nhân, hay hôm nay người nên nghỉ ngơ tại phòng !"

      "Vậy sao được? Nữ nhi của ta đến tuổi cập kê, ta thân là mẫu thân , làm sao có thể xuất chứ?"

      Đại phu nhân lão luyện con ngươi nắm chặt, khuôn mặt gầy yếu phần nào lên mộy chút dữ tợn.

      Ánh mắt Cố đại nương lóe lóe, "Phu nhân người định làm như thế nào?"

      Đại phu nhân trong mắt lên chút ác độc, làm như thế nào? Nàng nghe Dương Mộc Hoan tất cả các phủ đều gửi mời thiếp, cái kia tiện nhân khi đánh bại nàng, hận thể cho thiên hạ biết đến uy quyền hiệ tại của mình phải ? Dương Mộc Hoan đem lễ cập kê làm long trọng như vậy, ý đồ đơn giản là ở trước mặt lão gia tranh công, nghĩ đến hôm nay Hầu phủ nhất định tập hợp đông đủ khách, đông đúc, vừa vặn, nàng hòn đá ném chết hai con chim!

      ", giúp ta ra ngoài." Đại phu nhân giọng trầm ra lệnh, nghĩ đến mưu kế của mình, ánh mắt lên chút tàn nhẫn và độc ác.

      Mà tại cung Thính Vũ Hiên lúc này, An Ninh nhìn nữ tử trước mắt, có chút có chút kinh ngạc.

      "Nhị tiểu thư nhớ ta sao? Ngày ấy mẫu đơn yến, chúng ta từng có quá gặp mặt lần." Nữ tử dịu dàng mở miệng, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều lên vẻ tao nhã quý phái, nữ tử phải ai khác, chính là Thiều Hoa quận chúa của Thân vương phủ.

      "An Ninh nào quên có thể quên? An Ninh tham kiến quận chúa." trong mắt An Ninh lên dịu dàng, ngày ấy quận chúa Thiều Hoa từng giúp nàng cầu xin, nàng làm sao có thể quên? Nữ tử này, chỉ cần gặp qua lần, sợ bao giờ quên!

      "Nơi này có người ngoài, đừng để ý đến các nghi thức xã giao." Quận chúa Thiều Hoa tiến lên, vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, "Hôm nay là lễ cập kê của ngươi, ta là phụng chỉ hoàng hậu nương nương, trước tiên đến giúp ngươi chuẩn bị, hoàng hậu nương nương thực rất quý ngưới đó!"

      thực tế, quân chúa Thiều Hoa cũng rất thích hầu hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh này, lần trước sau mẫu đơn yến, nàng vẫn muốn tìm cơ hội cùng An Ninh kết giao, nhưng lại có thời gian tốt, ngày hôm qua được hoàng hậu nương nương chỉ định, nàng liền cao hứng tiếp nhận , hôm nay nhìn thấy An Ninh, nàng là càng ngày càng thích.

      "Như thế, làm phiền quận chúa Thiều Hoa ." mặt An Ninh ra chút tươi cười, đối với quận chúa Thiều Hoa này, nàng lại cảm thấy phần nào thân thuộc.

      "Cái gì phiền toái phiền, nhiệm vụ hôm nay của ta, chính là làm cho nhị tiểu thư thêm phần xinh đẹp khi xuất trước mặt mọi người." Quận chúa Thiều Hoa chớp mắt, lôi kéo An Ninh ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhàng vỗ tay, lập tức, năm nha hoàn nối đuôi vào phòng, An Ninh nhìn này cảnh này,giương mắt lập tức nhìn vào ánh mắt của quận chúa Thiều Hoa quận chúa, chỉ thấy nàng ta mỉm cười, tiếp tục ra lệnh, "Bắt đầu ! Nhị tiểu thư giao vào tay các ngươi."

      "Vâng, quận chúa." Năm nha hoàn tiến tới, thay quần áo, chải tóc,vẽ lông mi,trang điểm... Những nha hoàn đó phối hợp ăn kiến cho nàng cảm nhận như mười cánh tay kia là từ người, lát sau, sau khi trang điểm xong An Ninh liền bị năm nha hoàn đưa đến trước mặt quậ chúa Thiều Hoa.

      Quận chua Thiều Hoa buông ly trà trong tay xuống, vừa nìn lên, thấy nữ tử trước mặt, thân thể khỏi ngẩn ra, mắt lộ vẻ kinh ngạc, này...

      Rất nhanh ngồi dậy, đến trước mặt An Ninh, nàng ta từ từ thảo bước quanh vòng nhìn đóa mai hồng ở hai hàng lông mày của An Ninh, lui ra phía sau vài bước, vừa lòng nhìn An Ninh, nàng biết An Ninh vốn là đại mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy dánh vẻ nữ tử trưởng thành của An Ninh ở trước mắt, nàng thân là phụ nữ, cũng cách nào dời tầm mắt , trong mắt khó nén được kinh ngạc.

      "Sau ngày hôm nay, nhưng công tử quý tộc đến quý phủ cầu thân, sợ là đạp nát cửa của An Bình hầu phủ." Quận chúa Thiều Hoa tươi cười ca ngợi, lôi kéo tay An Ninh, " thôi! Giờ lành đẫ đến, ngươi là nhân vật chính nên đến trễ!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :