1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Vương - Minh Tinh (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Câm miệng cho ta, ngươi phải là phu quân của ta, ta chỉ có phu quân là Phượng Kỳ!"

      "Nàng sao? Vậy được, ta được là phải được!" điểm tay vào cổ họng mình, đột nhiên giọng cũng thay đổi: "Được rồi được rồi, nàng Tiểu Lạt Tiêu này. . . . . . Nàng làm ta sắp tắc thở rồi đó!"

      Đột nhiên nghe thấy kêu Tiểu Lạt Tiêu, Đoạn Cửu Ngân lập tức buông lỏng tay.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi mới vừa gọi ta là gì?"

      "Khụ khụ. . . . . . Nguy hiểm nguy hiểm , thiếu chút nữa nàng mưu sát chồng thành công rồi"

      Đoạn Cửu Ngân cau mày nhìn chằm chằm tên nam nhân ngừng ho khan trước mặt. Mặc dù ngoại hình của giống như hơn bốn mươi tuổi, nhưng. . . . . .nhưng da tay của lại hề có vết nhăn, còn có hầu kết của tựa hồ nhìn rất quen mắt, điều khiến nàng kinh ngạc nhất là qua lần động thủ vừa rồi chỗ da phía sau tai của tựa như bị xé rách.

      "Phượng Kỳ?" Nàng thử kêu tên của , trái tim vô cùng kích động.

      Người nọ ho hồi lâu, khóe môi mỉm cười, hài hước liếc nhìn khuôn mặt nhắn của nàng."Nàng gọi Phượng Kỳ? Hay là gọi phu quân đây?"

      Nàng đột nhiên đứng dậy, kéo lấy cổ áo của , bàn tay khách khí tóm lấy miếng da bị rách kia giựt mạnh.

      Người nọ kêu lên thảm thiết, "Oa! Tiểu Lạt Tiêu, đau muốn chết đấy, nàng có biết hả?"

      Nhìn lại , quả nhiên khuôn mặt xấu xí được thay bằng tuấn dung quen thuộc, Đoạn Cửu Ngân định thần nhìn lại. phải Phượng Kỳ là ai!

      "Phượng Kỳ! Quả nhiên là chàng. . . . . ."

      Đoạn Cửu Ngân biết nên tức hay nên vui mừng, bị cái tên nam nhân này đùa giỡn hồi, may mà trái tim nàng khỏe mạnh, nếu khẳng định sớm vỡ tim mà chết.

      Thấy tận mắt vẫn còn sống, nàng xuống giường, nhìn từ xuống dưới, lại đưa tay sờ loạn hồi, xác định quả nhiên có bị thương, sống mũi cay cay nhào vào lòng .

      "Phượng kỳ, chàng chết, chàng chết, tốt quá, chàng chết. . . . . ."

      Chợt nhớ tới cái gì, nàng lập tức rời khỏi ngực của , đôi tay dùng sức đánh tới hai vai .

      "Cái tên khốn kiếp này, dám gạt ta, hôm nay ta đánh chết ngươi. . . . . ."

      Phượng Kỳ chỉ mực đứng cười, nhìn nàng hồi khóc hồi cười, Đoạn Cửu Ngân thường ngày trầm ổn trấn định, hôm nay đúng là đem các loại vẻ mặt cùng lúc thể , vô cùng đặc sắc.

      "Tốt lắm tốt lắm, nên lộn xộn nữa, mới vừa thấy nàng muốn tự sát, dọa ta chết khiếp! Nữ nhân ngốc nghếch này, nếu kiếm kia chém xuống, nàng bảo ta phải làm thế nào?"

      "Ai bảo ngươi gạt ta?" Nàng lớn tiếng mắng, "Phượng Kỳ, ta hận ngươi, ngươi chết !"

      Ngoài miệng tuy hận, lại tự chủ ôm chặt , mặc dù chỉ chia lìa hai tháng, nhưng đối với nàng lại dài như cả đời.

      "Phượng Kỳ, ta nghe lúc hai quân giao chiến quân địch có nữ tướng dáng dấp giống ta xông tới, vì thế nên ngươi mới bị trọng thương. . . . . ."

      dịu dàng ôm nàng vào trong ngực.

      "Đích xác là có nữ tướng có tướng mạo tương đồng với nàng, Mục Tát Nhĩ là kẻ hiểm, người của điều tra được mối quan hệ giữa ta và nàng, nên mới sử dụng thủ đoạn mờ ám này hòng lừa gạt ta, nhưng đáng tiếc chính là. . . . . ." cười tà siết chặt gương mặt của nàng."Nữ nhân kia và nàng mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng phong cách lại khác biệt quá xa, bọn họ cho là tìm người có tướng mạo giống nàng có thể mê loạn tâm trí ta, nhưng ta lại ngờ tới, điều mà ta thích chính là con người của nàng, tấm lòng thiện lương của nàng, liên quan tới diện mạo."

      "Phượng Kỳ. . . . . ." Đoạn Cửu Ngân nghe vậy, khỏi khiếp sợ.

      "Cho nên, khi nữ nhân kia cầm kiếm đâm tới trước ngực ta ta kịp thời tránh thoát, cuối cùng ả chết dưới kiếm của ta, đáng tiếc cho gương mặt này." xong, còn nghiêm chỉnh đùa giỡn nàng phen.

      "Nhưng là, vì sao thơ hỏa tốc báo về ngươi bị đâm trọng thương?"

      cười hì hì."Lá thư này là ta tự mình sai người viết, khi đó tinh thần của quân Đột Quyết bị đánh đến tan tác, mà quân ta khí thế như chẻ tre, Mục Tát Nhĩ hề nghĩ tới lại thảm bại như vậy, rốt cuộc phải phái sứ thần nghị hòa cùng quân ta, Uyên Quốc đại thắng, mà ta lại muốn hồi triều, cho nên sai người viết như vậy, là muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng triều đình, hai là. . . . . ."

      búng lên mũi của nàng."Đương nhiên là muốn biết ở trong lòng nàng, ta rốt cuộc có quan trọng hay ? Nếu như nàng biết tin trong thư có còn quan tâm tới ta, nhất định tìm ta, cho nên ta đánh cuộc, xem là nàng có xuất hay ."

      "Chàng. . . . . . Ý chàng muốn là, cái bẫy rập chết tiệt kia, còn có cái gì mà gặp thổ phỉ núi Thổ Đậu, đều là do chàng tay bày kế?" Đoạn Cửu Ngân quả giận điên lên.

      Thấy khách khí gật đầu, nàng tức giận nâng nắm đấm.

      "Cái tên khốn kiếp này, chàng có biết suốt dọc đường ta lo lắng sợ hãi đến độ sắp phát điên hay hả?"

      Phượng kỳ nhanh tay bắt lấy nắm đấm của nàng, ánh mắt tĩnh mịch."Ai bảo nàng chỉ cho ta góc trong trái tim nàng. Nàng chẳng lẽ biết lòng ta rất đau? Nàng cho là ở nơi biên quan, ta nhớ tới nàng sao? Nhưng nàng thà tình nguyện hy sinh hạnh phúc của chúng ta, cũng nhất định phải giữ được Uyên Quốc, nàng như vậy tin tưởng ta? Cho ta là người xấu tim phổi, nghĩ tới an nguy của đất nước?

      "Phượng Kỳ ta làm việc luôn luôn tự có chừng mực, nếu như ta quan tâm tới Uyên Quốc, quan tâm tới dân chúng trong thiên hạ, lần đó khi cha nàng bị tập kích, tại sao ta lại theo nàng trở về? Nếu lựa chọn hồi kinh, cũng chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường, thế nhưng nàng lại hành động như vậy. ."

      Đoạn Cửu Ngân cảm thấy mình rất uất ức."Làm sao ta biết được ý nghĩ của chàng? Lúc ấy, vì sao chàng lại tuyệt tình như thế, hơn nữa còn cùng hoàng thượng huyên náo như vậy, khiến ta cho là. . . ."

      "Ta chỉ muốn dạy dỗ hoàng thượng chút, ai bảo năm đó dám khi dễ ta, thậm chí còn động sát cơ muốn giết ta, mặc dù tên kia đối với ta bất nhân, có nghĩa là ta đối với bất nghĩa, lấy quốc nạn làm đầu, dẫu gì cũng là ca ca của ta, ta có thể nào giúp ."

      "Hừ! Nợ cũ giữa huynh đệ chàng có quan hệ gì với Đoạn Cửu Ngân ta? Nhưng tại, tất cả thành ta như vậy đều là do ta phải." Nàng bĩu môi oán trách.

      Nàng từng nghĩ, làm sao Phượng Kỳ lại tuyệt tình như vậy, ra là hai huynh đệ người ta bát nháo, lại lôi người vô tội như nàng vào cuộc .

      Khó thấy được dáng vẻ nũng nịu của nàng - dáng vẻ vô cùng đáng , khiến trái tim Phượng Kỳ nóng lên, nhằm cái miệng nhắn của nàng hôn rồi lại hôn.

      "Tốt lắm tốt lắm, tại Đột Quyết lui binh, quốc thái dân an, nàng cũng phải ngu ngốc nghĩ tới cái gì mà đền đáp quốc gia nữa, đừng quên, nàng cùng ta bái đường thành thân, từ nay về sau, chính là người của ta, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì đều phải nghe lời của ta, cho phép nàng rời xa ta, cho phép nàng tin tưởng ta, lần này coi như cho nàng bài học, để xem sau này nàng có còn dám quan tâm tới ta!"

      "Được được được, ta về sau cũng dám đắc tội với Kỳ đại thiếu gia nữa, chàng hãy tha thứ cho ta lần này thôi."

      Nàng bỏ qua tùy hứng của , mặc dù bản thân tức gần chết, còn bị trêu cợt, nhưng hành động của là toàn tâm toàn ý vì nàng, nàng cảm động vô cùng, trong lòng cũng thấy ấm áp.

      "Phượng Kỳ, tại Uyên Quốc thắng, nhưng thân là Đại nguyên soái, chàng cứ như vậy bỏ lại đại quân mà , có phải là hành động thiếu trách nhiệm ?"

      "Ta chỉ đồng ý với hoàng thượng đánh thắng trận, chưa từng đồng ý với mang binh hồi triều, bọn họ cứ việc yên vui mà sống nào có quan hệ gì tới ta đâu? Ta chỉ muốn cùng áp trại phu nhân của ta trở về đảo Thần Tiên, ta lại là Kỳ thiếu, còn lão bà của ta sinh cho ta nhiều tiểu oa nhi chơi cùng ta, như vậy là ta hài lòng rồi."

      Đoạn Cửu Ngân dựa vào cười, ôm chặt hông ."Phượng Kỳ, đời này kiếp này, chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa!"

      Phượng Kỳ cũng ôm lấy nàng, nở nụ cười mê người."Được, đời này kiếp này, chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa!"

      ****

      Ba năm sau

      Ngự thư phòng của Uyên Quốc, hoàng thượng xem tấu chương trong tay, bên trong viết, các quan viên vùng Tứ Xuyên Vân Nam khi biển du ngoạn bị đám Hải tặc trừng trị, chẳng những lấy toàn bộ tài sản, đám quan lại kia còn bị Hải tặc tra ra tội chứng bọn chúng tư thông cùng nhau cắt xén quân lương.

      Rất nhanh, những tội chứng này liền được dâng lên triều đình, chờ đợi hoàng thượng điều tra.

      Tục truyền, bên cạnh thủ lĩnh đám Hải tặc kia còn mang theo hai tiểu hải tặc, dáng dấp hết sức đáng , còn có người thiếu phụ mang lục giáp, hành động cử chỉ đối với thủ lĩnh Hải tặc rất ân ái ngọt ngào.

      Hoàng thượng nhìn tấu chương trong tay, lắc đầu cười.

      Lạc đệ, ngươi ở nơi đó có khỏe ? Có thỉnh thoảng nhớ tới trẫm ?

      Trẫm mỗi ngày đều nghĩ đến các ngươi!

      Mùa xuân Uyên Quốc năm thứ mười sáu, sứ giả Đột Quyết chính thức đem hàng thư đưa tới triều đình Uyên Quốc, công bố năm mươi năm tới tuyệt tuyên chiến, hơn nữa còn bồi thường hơn hai ngàn vạn lượng vàng, vải vóc cùng vô số châu báu. . . . . .

      Các nước lân bang đều sợ thực lực Uyên Quốc, dám đắc tội, quan hệ hữu nghị giữa các nước bỗng chốc trở nên hài hòa trước nay chưa từng có .

      Từ đó, bách tính Uyên Quốc an cư lạc nghiệp.

      năm sau, hoàng hậu sanh hạ vị hoàng tử thứ mười, Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, đại xá thiên hạ!

      Ở đảo Thần Tiên xa xôi, Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân cũng trải qua cuộc sống ân ái thần tiên khiến người người đều ngưỡng mộ.

      ~ Hết trọn bộ ~

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :