1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hải Thượng Phồn Hoa - Phỉ Ngã Tử Tồn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  Ngoại truyện 1


                  Xanh non mờ khói bỗng hóa già


      Quan Hạ cảm giác chưa bao giờ mình đen như ngày hôm nay, thoạt đầu trời mưa, mưa rấm rức trọn ngày, đến sẩm tối vẫn chưa ngớt. Dịp cuối tuần, đúng giờ tan tầm cao điểm, xe bus chẳng khác nào cái hộp cá mòi, tay mỗi người là chiếc ô sũng nước, giơ lên được mà đặt xuống cũng chẳng xong. Kế bên phụ nữ trạc tuổi trung niên xách túi to túi đựng thức ăn tươi sống mua ở siêu thị, cây rau diếp xanh mơn mơn quệt vào quần Quan Hạ, khủy tay tựa ngay chỗ thịt đông buốt cả da, lại thêm cái ô vừa lạnh vừa ướt dán lưng .

      Lúc tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Quan Hạ đành chật vật co tay mò mẫm tìm di động, vừa lật được nắp gấp, bất thình lình nghe “ầm” tiếng, cả thân xe sững lại, bác tài thắng gấp, toàn bộ hành khách xe hẹn mà cùng ồ lên thất thanh, rồi đồng loạt ngã dúi dụi về phía trước. Chiếc điện thoại Quan Hạ cầm ngay tức khắc theo quán tính văng khỏi tay, rơi bốp tiếng nặng trịch xuống sàn xe.

      Suýt nữa Quan Hạ ngã đè lên người lên người phía trước, vừa đứng vững liến thoắng “Xin lỗi”, đoạn lách qua nhặt điện thoại, vậy mà lúc mở máy ra xem tài nào khởi động được nguồn, còn chưa kịp kiểm tra xem ai vừa gửi tin, có thể Thư Hi Viên nhắn, mà e là đài phát thanh. Bụng dạ nôn nao, có điều đuôi xe bus bị chiếc ô tô lấn làn đường ưu tiên đâm vào, bác tài hằm hằm nhảy xuống, đôi co với chủ nhân chiếc xe kia, trong xe ấm hơn bên ngoài rất nhiều, hơi nước bám vào những ô cửa kính, tô cho nó màu bàng bạc, trong màn mưa giăng giăng xám xịt, Quan Hạ chỉ ngó thấy dáng thuôn sang trọng của chiếc xe con màu đen, có vị khách sau lưng cứ liên tục xuýt xoa: “Úi! BMW 7 series nhé!”

      Xe đẹp thế này mà đâm phải xe bus, cũng chẳng biết ai cáu hơn ai, người quanh đấy mở cửa sổ cốt hóng chuyện bên ngoài, lác đác mấy hạt mưa lạnh buốt ùa vào, vậy mà nhiều người cứ luồn lỏi ngóng ra ngoài kia, Quan Hạ bị người ta chen chúc suýt dán người vào cửa sổ, đành lách mình nhường lối, để mấy vị hành khách tò mò sau lưng đủ trông chiếc BMW “hàng khủng”.

      Cái từ “hàng khủng” này là câu cửa miệng của Thư Hi Viên, khi nàng ta thích cái gì là làm nũng làm nịu bảo: “Quan Hạ ơi cậu nhìn thấy chưa, kiểu tóc hôm nay của Trình Mặc hàng khủng quá mất!”

      Thế là Quan Hạ dội ngay cho nàng ta gáo nước lạnh: “Này cái giọng Hồng Kông, cẩn thận quen mồm, chốc nữa để thầy bắt gặp, bị mắng là cái cái chắc đấy.”

      Thư Hi Viên vẫn điệu đà bảo: “Tớ là người Phúc Kiến, chuyện vốn giọng đó rồi đấy chứ, vùng nhà cậu kì thị khiếp.”

      Có câu đó mà làm Quan Hạ dở khóc dở cười, thực ra trước đây Thư Hi Viên thi chuyên ngành chẳng ra đâu vào đâu, may mà được cái ngoại hình, tư duy nhanh nhẹn, điểm văn hóa lại đứng đầu, nên mới được tuyển. Sau này mỗi lần đến giờ phát , thầy nghe giọng ấy là lại đau cả đầu, đến kỳ thi cấp bằng tiếng phổ thông A1, may cũng qua được vòng nguy hiểm.

      Thỉnh thoảng tức lên, Quan Hạ lại chọc ấy: “Tiếng của cậu phát còn chuẩn hơn cả tiếng phổ thông đấy, hay nhân lúc còn sớm chuyển sang học chuyên ngành phát thanh tiếng

      Thư Hi Viên ngờ nghệch đáp: “Tớ cũng muốn chứ, nhưng trường có cho chuyển chuyên ngành đâu.”

      Cuối cùng, bác tài cũng thôi đôi co với chủ chiếc BMW, ngồi vào đến ghế lái, khởi động xe rồi, mà miệng còn cạnh khóe, trong khi Quan Hạ vẫn chăm chăm ra sức ấn nút nguồn mở điện thoại, nhưng nó trơ lì tí nhúc nhích. Vừa ngước đầu trông ngay chiếc BMW tà tà lướt qua cửa sổ, cửa kính chưa kéo hết, vừa đủ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trang điểm tinh tế, cùng nụ cười lộ má lúm đồng tiền sâu hoắm, nghiêng mặt chuyện với người đàn ông lái xe. Tim Quan Hạ chợt nảy lên, chiếc BMW phóng tít xa, Quan Hạ đứng đờ đẫn suốt cả tuyến đường, chiếc xe bus chòng chành.

      Về trường lúc trời sụp tối, trong phòng im phăng phắc, quả nhiên chỉ có mình Thư Hi Viên ngủ ở giường . Quan Hạ buộc phải vỗ vào giường: “Này Thư Hi Viên, mấy giờ rồi mà còn ngủ, cậu là lợn đấy à.”

      Thư Hi Viên kéo cao cái chăn, ừ ờ mấy tiếng, Quan Hạ bảo: “Điện thoại của tớ rơi hỏng rồi, đưa cái của cậu cho tớ mượn để tớ xem tin nhắn cái nào. Cậu mau dậy , dậy luôn là thế nào cũng ngủ đến sáng mai đấy.”

      Thư Hi Viên mò điện thoại dưới gối đưa Quan Hạ, rồi mới dậy mặc áo, đoạn lèo nhèo: “Sao điện thoại lại rơi à.”

      “Biết thế nào được, dạo này cái số tớ nó tốt thế đấy.” Quan Hạ vừa thay sim vừa : “Còn có người tốt số lắm nhé, hôm nay tớ thấy bạn trai mới của Hàm Thu rồi.”

      Thư Hi Viên hỏi: “Đẹp trai ?”

      Quan Hạ : “ nhìn , nhưng nhìn được xe, BMW 7 series nhé.”

      Thư Hi Viên bảo: “Chẳng trách, giàu thế cơ mà.”

      Quan Hạ kìm được cái cười khảy: “Đấy cậu xem, bạn trai của Hàm Thu nhất định phải loại vừa đâu, chứ dựa vào sức ta mà cũng vào được đài truyền hình thực tập ấy à?”

      Thư Hi Viên vỗ vai : “Thôi Quan Hạ ơi, chỉ sợ sau này chúng mình cũng có giám đốc, lái BMW, ở biệt thự, lúc ấy đài truyền hình trung ương có mời chúng mình cũng thèm.”

      Quan Hạ cúi đầu xem tin nhắn, bận tâm đến lời bạn . Thư Hi Viên lấy sữa rửa mặt rửa mặt mũi, từ trước đến nay lúc nào cũng lề mề, xong xuôi quay trở về Quan Hạ bật máy tính ngồi mạng, Quan Hạ ngoái lại, chỉ bảo: “Có việc đấy, cậu làm ?”

      Thư Hi Viên buột miệng hỏi: “Lương lậu thế nào?”

      “Sao lần nào cậu cũng hỏi câu này thế, sáng tạo tý .”

      “Vấn đề cốt lõi mà lại, hỏi cái này hỏi cái gì?”

      “Làm quảng cáo cho công ty bất động sản Vũ Thiên, công ty này ấy à, trả chắc sộp đấy.”

      Thư Hi Viên cười rạng rỡ: “Cưng ơi, tớ cậu, tớ cậu trọn đời.”

      “Hừm, cậu đừng có mơ, tớ cậu đâu.” Quan Hạ nhéo cái vào bên má trắng mịn hồng hào như trái đào của Thư Hi Viên: “Lấy lương rồi nhớ khao tớ đấy.”

      Bốn mươi hai giây ngắn cỏn con mà phải qua đến năm cửa ải chém sáu tướng, những cần công ty quảng cáo kiểm định, mà còn phải tới Thiên Vũ, lấy xác nhận từ các phòng ban liên quan.

      Với Thư Hi Viên chẳng thành vấn đề, sẵn tiện tham quan văn phòng cao cấp luôn thể, Quan Hạ từng bảo Thư Hi Viên có bệnh “nghiện nhà”, cần biết là nhà ở, chung cư, hay văn phòng, thậm chí cả khách sạn, cái gì cũng có hứng thú, cứ đến khu biệt thự nổi tiếng trong thành phố là rành rọt đâu ra đấy. Mơ ước của Thư Hi Viên là trúng xổ số tầm tám trăm vạn, rồi mua hết những căn nhà mình thích…

      Tiếc thay giá địa ốc ngày tăng, giờ có trúng tám trăm vạn, ước chừng cũng chẳng mua được mấy căn.

      Công ty bất động sản Thiên Vũ tọa lạc ngay khu vực vàng, tòa văn phòng trí tuệ và năng lực hóa, đứng trước vách kính ngoài hành lang, ngó xuống xe cộ xíu rít rịt như đàn kiến đổ hướng ngược xuôi xuyên suốt đại lộ phía Đông - Trường An, tại nơi cao vời vợi và xa tít tắp ấy, vạn dặm hồng trần chỉ là cát bụi nhoi, tựa như giấc mơ về cõi phồn hoa.

      Thư Hi Viên ngẩn người lơ đễnh, tận khi thang máy báo tiếng “đing” tênh, mới ngoảnh mặt nhìn.

      người đàn ông với phong thái đĩnh đạc bước ra khỏi thang máy, nhiều người kính cẩn vây lấy , khi lướt qua nhau, bước chân chững lại, ngoảnh mặt, nhìn lượt.

      Cặp mắt ấy thăm thẳm như lòng đại dương giữa đêm tối, lúc ngoái đầu trông, dường như tròng đen có lấp lánh ánh sao. Tự dưng Thư Hi Viên muốn huýt gió, ở trường , sinh viên nam nom bảnh trai cũng phải ít, thậm chí, có bạn ở học viện điện ảnh Bắc Kinh và học viện hí kịch Trung Ương, trai đẹp hai trường ấy nhìn chán rồi. Có điều con người ta hơn nhau ở khí thế, đám người quanh đấy tỏ vẻ khúm na khúm núm cũng dừng theo , vừa ngó biết địa vị người đàn ông này hề tầm thường. Mà dáng dấp còn rắn rỏi cao to, gợi hình dung đến câu : hạc đứng giữa đàn gà.

      Trong khi hơi nheo mắt, như thể có nắng đỏ chói xuyên qua vách kính cửa sổ, chỉ khoảnh khắc ấy thôi mà Thư Hi Viên cảm giác có lẽ hề nhìn mình, dường như trông về thứ gì đó khiến thấy lóa mắt.

      Cảm ơn trời cảm ơn đất, có mắc bệnh bản thân quá đà chăng nữa cũng chẳng đến nỗi tưởng bở vẻ đẹp của mình có thể khiến người đàn ông này phải sửng sốt.

      Gặp mặt giám đốc Tôn của Thiên Vũ, vừa mới được mấy câu điện thoại đổ chuông, giám đốc Tôn liền cáo lỗi với , sau nhận điện thoại, chỉ chừng hai câu, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, ánh mắt quét qua , trong khi vẫn lia lịa đáp vâng.

      Cúp máy xong, ông ta nhã nhặn bảo Thư Hi Viên: “Xin lỗi Thư…”

      Nghe giọng điệu này, bất giác thoáng có chút ngao ngán, ngờ đâu tay giám đốc Tôn đó : “Chẳng hay Thư có thể giúp chúng tôi đóng loạt quảng cáo truyền hình được , về vấn đề thù lao …” con số ông ta đưa ra, khiến cứ ngỡ mình nghe nhầm.

      Lúc bước vào thang máy, nhéo mình cái mạnh, đau nhói khiến cảm thấy ra phải là mơ, chiếc bánh từ trời rơi xuống, thực đập đúng đầu rồi.

      Quan Hạ nghe kể đóng quảng cáo cho Thiên Vũ thở dài đánh cái sượt, Quan Hạ nhấc cằm , ngắm nghía cẩn thận: “Cậu có nghiêng nước nghiêng thành quái đâu, sao Thiên Vũ lại nhắm cậu nhỉ?”

      Thư Hi Viên vẫn vui vẻ: “Tuần sau kí hợp đồng, lấy được tiền tớ khao cậu.”

      Trước kia Thư Hi Viên chưa từng thử sức với việc quay quảng cáo, may mà học chuyên ngành dẫn chương trình phát thanh, nên bản thân quen đứng trước máy quay, sau khi trải qua loạt các xử lý hậu kỳ phức tạp, đoạn quảng cáo dự định tung ra lại đẹp đến độ đáng kinh ngạc, thậm chí bản thân cũng chẳng ngờ mình lên hình đẹp thế.

      Loạt quảng cáo cuối cùng quay xong, cả đoàn bao gồm công ty quảng cáo tổ chức tiệc ăn mừng công việc kết thúc mỹ mãn, mọi người ngồi thành hai bàn ăn uống xôm tụ. Họ đều là thanh niên, trải qua mấy ngày sống chung trở nên thân quen, câu chuyện cười vô cùng rôm rả. Giữa chừng cuộc vui, lúc giám đốc Tôn rửa tay về, bảo: “Vừa khéo gặp tổng giám đốc Lôi cũng ở đây dùng cơm, tổng giám đốc lát nữa qua uống rượu mừng với mọi người.”

      ra người hôm ấy chạm mặt ở hành lang chính là Lôi Vũ Tranh, thể ngờ còn trẻ thế. Tối nay, vẫn đóng bộ comple, song tác phong nhàng thanh thoát, khóe môi khẽ nhích cười. Đến lượt , khi ánh nhìn đầy trầm tĩnh ấy lướt qua, hiểu cơn cớ nào mà trong lòng thoáng bối rối: “Cảm ơn Thư, tôi xem phim mẫu, quay rất đẹp.”

      có chất giọng êm dịu, tiếng phổ thông ràng, mang hơi hướm của người Bắc Kinh, học ngành phát thanh, nên trong đầu tự nhiên nảy ra nhận xét chuyên môn— vội dăm câu nhã nhặn, quay sang cụng ly với người khác.

      Bữa cơm đến muộn mới kết thúc, phải về trường, mà cùng đường với bất kì ai, đứng bên vỉa hè chặn taxi, vừa lúc chiếc xe từ hầm gửi xe ra, đáng lẽ vọt qua rồi, bất ngờ tà tà đánh xe quay lại, cửa kính hạ xuống, khỏi ngớ người: “Tổng giám đốc Lôi ạ.”

      về mình à?” khẽ nheo mắt: “Lên xe , tôi đưa về.”

      liếc chiếc xe thể thao màu đen, tần ngần giây lát, : “Về trường phải ? Muộn rồi, taxi an toàn đâu.” mở lời ung dung bình tĩnh, mà giọng điệu chắc nịch, đẳng cấp như quen chỉ tay sai khiến, buộc những người xung quanh phải bảo sao nghe vậy.

      Thư Hi Viên ngoan ngoãn lên xe.

      trầm tư suốt suốt dọc đường , xe lao nhanh như điện xẹt, cửa sổ đầu hé mớ, gió đùa mái tóc dài, lần đầu tiên được ngồi xe thể thao, chỉ cảm giác tốc độ nhanh chóng mặt, đèn dọc hai bên đường nối nhau vút qua như những vệt sao băng, cao ốc từ xa cho đến gần, gợi cảnh lầu son gác tía bập bềnh nổi giữa dòng sông ánh sáng, cứ ào ào trôi tuột về đằng sau.

      Lúc gặp đèn đỏ, cứ tưởng vượt, nhưng cuối cùng lại thắng gấp, may mà thắt dây an toàn, người chỉ hơi ngả về phía trước. Bên tai có lời : “Tối mai, Thư có thời gian , tôi muốn mời Thư bữa cơm.”

      Con người thoang thoảng hương thuốc lá chưa phai, nên phảng phất vị bạc hà thanh mát, quyện mùi rượu lãng đãng, bấy giờ mới cảm thấy có lẽ say rồi chăng, bởi lẽ đôi bàn tay còn nắm vô lăng, trong khi ánh nhìn mơ màng gửi đến cột đèn giao thông giữa ngã tư đường.

      Tám mươi lăm giây dừng đèn đỏ, mà trí óc chỉ có ngỡ ngàng, biết lúc ấy nghĩ gì, có điều, giống , cũng nhìn vào cột giao thông tính số giây.

      Đèn xanh, xe vút như mũi tên bắn ra khỏi cung, lại rơi vào trầm lặng, chăm chú lái xe, còn nghi ngờ bản thân mình mới nãy có phải đồng ý rồi … rút cuộc mình đồng ý chưa?

      Về phòng ngủ, leo lên giường rồi mà vẫn xao xuyến hồi tưởng, rút cuộc mình đồng ý chưa nhỉ?

      Xế chiều ngày hôm sau, nhận được cú điện thoại, dãy số hiển thị lạ lẫm vô cùng, giọng cất lên êm dịu mà bình thản: “Là tôi.”

      “Hả.” điện thoại cầm tay có chút bối rối, dường như là luống cuống.

      “Đúng lúc tôi tạt qua, nên tiện đường ghé đón em, em phiền chứ?”

      Hỏi đằng lại trả lời nẻo: “ ở đâu thế?”

      “Trước cổng chính trường em.”

      thay đồ, rồi cuống cuồng chải tóc, vớ lấy túi là lao ra cửa, song vẫn lộn lại, soi gương bôi vội lớp son, xong mới lộc cộc chạy xuống lầu.

      Chạy ra đến cổng chính mới cảm thấy tim đập hụt hơi, có lẽ cuống chân chạy, nên cả người toát mồ hôi, bụng bảo dạ trách mình chẳng dè dặt gì cả, mà Quan Hạ lúc nào cũng dạy rằng, “sốt ruột là ăn được đậu phụ nóng đâu, vả lại đàn ông càng có tiền lại càng thích cậu kích thích lòng ham muốn của ta”, thế mà trán nóng bừng lên, choáng váng chẳng nhớ được gì.

      Xa xa trông thấy chiếc xe thể thao màu đen, nét thuôn cong dưới ánh chiều tà, khiến tốp năm tốp ba sinh viên phải ngoái đầu nhìn, trước cổng trường luôn có xe hạng sang đứng chờ, trước đây Thư Hi Viên cũng từng gặp Mercedes, BMW đợi đầu cổng, chẳng ngờ hôm nay mình lại trở thành đối tượng được đợi. Lòng thấp thoáng thứ cảm giác bồng bột xốc nổi, nhiệt độ trong xe vừa vặn, mà bữa nay, vận mình chiếc áo phông nhạt màu nom có phần trẻ trung, thêm chiếc kính đen, nên thấy gì trong đôi mắt ấy, hình như thoáng đó bình tĩnh trở lại.

      “Em thích ăn gì?”

      “Tùy ạ.”

      Khóe môi cong lên, có lẽ cười: “Sao cứ hỏi phái đẹp câu này, là nào cũng trả lời y chang nhau thế nhỉ?”

      hiểu đằng sau câu ấy có ý, người đàn ông này hẳn số bạn của ta phải nhiều như sao dải ngân hà, việc ta hẹn , dễ chừng chỉ là nổi hứng nhất thời, hoặc, ngắm chán các loại hoa rồi, nay đổi món xem sao.

      Bọn họ ăn đồ Ý, cử chỉ của tao nhã chỗ nào bắt bẻ được, giảng cho nghe cách chọn rượu, giữa ánh nến và hoa tươi, thầm kể về các vùng sản xuất rượu lâu đời trứ danh thế giới, người đàn ông này quả thực thượng hạng.

      Về đến ký túc mà dường như vẫn chếnh choáng, Quan Hạ chơi điện tử, liền lườm : “Ngất ngây trở về rồi đấy à? Đừng quên nhắc đại gia ấy giúp cậu sắp xếp việc làm nhé, thực tập xong cũng là lúc phải tìm việc đấy.”

      Gò má Thư Hi Viên nóng bừng, có thể là do men rượu, hoặc tiết đêm quá oi ả, vươn vai: “Sao cậu biết ấy là đại gia?”

      lớn nhà tôi ơi, tôi đứng ngoài cổng thấy cậu lên chiếc Spyker ấy rồi, cậu nghe ngóng xem dòng xe đấy giá bao nhiêu tiền à.” Quan Hạ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Giữ cho chắc lão đại gia ấy vào, cậu làm ơn động não hộ tớ cái, xấu hổ cho thân cậu cả ngày gào thét muốn câu rùa vàng.”

      Lần thứ hai hẹn , trong lúc nhất thời, tính hiếu kỳ khiến bật ra câu hỏi hết sức thành : “Chiếc xe này của bao nhiêu tiền?”

      lườm, bảo: “Kiểu xe này thích hợp cho phụ nữ lái, nếu em thích, tôi tặng em chiếc MINI, em thích màu gì?”

      Thư Hi Viên ngẩn ngơ ngay tức , thời gian trôi bao lâu, mới hiểu lời , bụng dạ thoáng chút nao nao, là đau, hay chăng là thứ cảm xúc nào khác.

      bảo: “Em đừng từ chối tôi, đáng lẽ tôi cũng định làm theo lẽ thường tình, ví dụ, mười ngày nửa tháng tặng hoa trước , sau đó hẹn em ăn cơm, chơi thể thao, nghe nhạc, từ từ rồi mới bàn đến chuyện này, nhưng giờ tôi lại thấy, cứ thẳng thắn chút cũng chẳng sao cả, tôi còn hứng thú làm những việc nữa—công ty có tòa nhà mới khai trương ở phía Tây thành phố, nếu em đồng ý, tôi chọn cho em căn.”

      Lòng rối như tơ, thứ cảm giác nao nao kia càng thêm phần mãnh liệt, dường như có thứ gì đó cháy, nó thiêu rụi tất cả cách dễ như trở bàn tay, hỏi: “Vì sao?”

      Khi nhích miệng, vành môi ra nét: “ sao cả, chẳng qua tôi muốn có em.”

      Dường như giọng của chứa đựng nôn nóng, mà lại thoáng nét uể oải, ràng chẳng phải câu tỏ tình, mà từng câu từng chữ vẫn làm bỏng rát trái tim , nghe thấy mình lên tiếng, như thể giọng ấy vọng từ xa xăm, nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Vì sao ạ?”

      nhiều, bất ngờ nghiêng người, hôn .

      Bờ môi ấy thoảng hương mát lành, kỹ thuật hôn của thể chê vào đâu dược, đây chẳng phải nụ hôn đầu đời, nhưng lúc đó Thư Hi Viên sực hiểu ra vì sao tiểu thuyết tình lại dùng cụm từ “có luồng điện chạy qua” để miêu tả, cảm giác mềm mềm, mà tê tê, râm ran như thể có dòng điện thực luồn lách, khiến cả cơ thể cứ đắm chìm bải hoải.

      Chỉ riêng có lần ấy, từ đó về sau, hôn như thế nữa.

      Kể cả những lúc thân mật, đến vô cùng thân mật, nụ hôn của còn được như lần đầu

      Giữa họ ít khi có những cuộc gặp gỡ thường xuyên, rất bận, công việc chỉ là phần, bên cạnh đó chỉ có mình là bạn , song cũng chẳng hề giấu giếm điều này. Thỉnh thoảng có lần nghe điện trước mặt , hầu như chỉ ậm ờ mấy tiếng, nghe giọng điệu có đôi chút uể oải nôn nóng, thậm chí còn hời hợt chiếu lệ, bao gồm cả . Những lúc vui, thường từ chối nhận điện thoại, mười ngày nửa tháng gặp cũng là chuyện hết sức thường tình.

      Quan Hạ chí phải, đàn ông có tiền mà lăng nhăng là loại hạ lưu, trong khi đàn ông có tiền mắc thói lăng nhăng, người ta lại bảo họ phong lưu, chỉ tính phong lưu mà thôi.

      Có điều rằng, vẫn quan tâm theo cách riêng của mình, chưa hề đề cập gì, vậy mà vừa tốt nghiệp ký được hợp đồng với đài truyền hình, làm MC cho chương trình quan trọng. Dần dà hiểu , song chẳng thể nào cắt nghĩa trọn vẹn được.

      Thực ra đâu có gì tốt, là người tình tuyệt vời, chi rộng rãi hào phóng, gì cũng có thể cho, ngoại trừ trái tim.

      Thư Hi Viên cứ mê mẩn tự hỏi, có trái tim chăng? Người đàn ông này có trái tim chăng?

      Thậm chí còn chẳng thiết hôn môi, từ trước đến nay, xong việc, lập tức vào nhà tắm xối nước, sau đó luôn, hề ở lại qua đêm— chống cự, thậm chí cự tuyệt mối quan hệ này từ sâu trong thâm tâm mình—đương nhiên cũng có ngoại lê, có hôm nửa đêm mò đến chỗ , lúc ấy người say khướt, khiến sợ hết hồn. hành động thô bạo, hoang dại như thể hóa thân thành kẻ xa lạ, quần áo rách tơi tả dưới bàn tay, hùng hổ như chực muốn dầm nát ra thành trăm mảnh. Đau đớn khiến đầu ngón tay bất giác cào xước da .

      “Tiểu Thư…” gò má nóng rang của áp lên , gọi cái tên ấy bằng chất giọng dịu dàng như nước: “Tiểu Thư…”

      thích gọi như thế vào những lúc thân mật, vào khoảnh khắc thỏa mãn nhất gọi: “Tiểu Thư!”

      Bẵng bấy lâu nay, cuối cùng cho nụ hôn, thoáng ngẩn ngơ, nụ hôn này đê mê, nụ hôn này sâu lắng làm sao, thế mà hàng mi dài thướt của lại cụp xuống, phảng phất đớn đau, song vẫn hôn bằng tất cả sức lực.

      ngủ lại chỗ đến sáng vẫn chưa tỉnh, điện thoại của rơi thảm trải sàn, nhặt lên, thoạt đầu định đặt lên kệ đầu giường, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đem vào nhà tắm. tìm số điện thoại sau cùng được gọi , dãy số chẳng hiểu đại diện cho điều gì, chỉ chứng tỏ số máy ấy chưa từng tồn tại trong danh bạ của .

      Cổ họng khô khốc, tựa như là chiếc lá bị mất nước, vẫn còn mạch sống đấy, nhưng bay màu xanh tươi.

      Buổi tối, dùng điện thoại công cộng gọi đến số máy kia, chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, đầu giây bên kia là giọng người phụ nữ còn trẻ, nghe xa xăm nhưng ràng: “A lô.”

      bảo: “Xin lỗi, tôi nhầm máy.”

      trăn trở nhờ người quen làm bên viễn thông, cuối cùng tìm ra tên đăng ký của số máy nọ, chỉ có ba chữ đơn giản ngắn gọn: “Đỗ Hiểu Tô.” mà dường như là cả vỡ lẽ, Hiểu Tô (Xiǎo Sū), Tiểu Thư (Xiǎo Shū).

      ra là ấy.

      * Về 2 cái tên: lấy ví dụ thế này cho dễ hiểu, XiǎoShū (Tiểu Thư) và XiǎoSū (Hiểu Tô), đọc na ná nhau, giống mình đọc 2 cái tên Chung và Trung, Xu và Su.

      *Về Quan Hạ và Thư Hi Viên: nếu các cậu đọc Đời này Kiếp này, 2 này xuất ở chương 7 (đoạn Thủ Thủ nhận được bánh kem), riêng Quan Hạ còn xuất trong chương 10, là người cho Thủ Thủ vé xem ca nhạc.

                  Ngoại truyện 2


                  chiếc lá dưới đất




      Lôi Vũ Tranh ở nhà hai ngày, đến tối chủ nhật, gọi điện cho thư ký dặn đặt vé máy bay, bà Thiệu Khải Hoàn lại bất ngờ bảo với : “Đặt thêm vé nữa .” Đoạn tiếp lời, “Con bác Trần về rồi, con bé Trần Nghi Già nhà bác ấy vừa về, mai cũng Thượng Hải. Con bé ở nước ngoài mười mấy năm, về đây lạ nước lạ cái, đến Thượng Hải con đưa em nó loanh quanh chơi.”

      ngây người, Vi Lạc Huyền nấp sau lưng bà Thiệu Khải Hoàn, liền le lưỡi trêu , đoạn cười tươi roi rói, đành cười xòa: “Mẹ ơi, con còn bận việc…”

      “Xong việc mời người ta ăn bữa, dẫn em nó đây đó.” Thiệu Khải Hoàn hỏi: “Con tất bật đến độ dứt ra được lúc à?”

      Lôi Vũ Tranh sợ mẹ nổi giận, liền vội : “Vâng, vâng.”

      sáu bảy năm rồi chưa gặp lại Trần Nghi Già, lần cuối cùng thấy mặt nhau có lẽ là từ nhiều năm trước, bé về nước nghỉ lễ giáng sinh. Năm đó cùng lắm cũng chỉ tầm mười năm mười sáu tuổi, chỉ nhớ con bé có mái tóc nhuộm đỏ loẹt, nom khác gì dân bụi đời, vừa nghĩ đến thôi mà thấy đau cả đầu.

      Rút cuộc, đợi ở sân bay nửa ngày trời mà chẳng thấy nàng bụi đời trong trí nhớ kia đâu, tự nhủ, chắc lại đến muộn rồi đây. Mấy tiểu thư này chuyên môn chẳng bao giờ có ý thức về thời gian, trong khi mình lại thể đợi được, may mà vé máy bay có thể hoãn ngày.

      tính đổi vé, chợt nghe sau lưng có người gọi tên mình bằng chất giọng lanh lảnh: “Lôi Vũ Tranh!”

      Ngoái đầu nhìn, gần như thể nhận ra nổi, cho cùng nhiều năm gặp, tuy dáng dấp Trần Nghi Già vẫn vậy, song đường nét khuôn mặt nở nang, tóc ngắn mắt to, lại quần bò áo phông xuyệt tông, nom hoạt bát như đứa con trai. Chỉ khi bật cười mới lộ ra vẻ thanh tú của người con , trái ngược với , Trần Nghi Già tỏ vẻ rất cởi mở tự nhiên: “Cửa kiểm tra an ninh ở đâu thế nhỉ?”

      Hai người có hành lí là mấy, nên kiểm tra rất chóng vánh xong, Trần Nghi Già lòng khấp khởi, mồm miệng luyến thoắng, suốt chuyến bay chỉ nghe tiếng ấy líu lo tíu tít, nào là tiếp viên hàng xinh chưa kìa, nào là bánh nướng mai cua vàng ở Bắc Kinh ngon lắm nhé. Tiếng ấy lanh lảnh véo von, nếu theo miêu tả của người xưa là: “mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu”, có điều châu ngọc còn nảy dở dương Lôi Vũ Tranh thấy đầu mình ỷ cơn đau.

      Ra khỏi sân bay, có tài xế đến đón, vẫn phiền não vấn đề bố trí làm sao cho ổn thỏa tiểu thư này đây, Trần Nghi Già nhanh nhảu: “Đưa em đến biệt thự cao cấp, em đặt phòng bên đó rồi. Bạn em còn đợi để lượn phố nữa, cứ lo việc mình , cần bận tâm đến em.”

      Bất giác thở phào: “Vậy tối mai tiếp đãi em sau.”

      đồng ý rất thẳng thừng: “Thế nhé! Nhưng mà em ăn đồ Tây đâu đấy!”

      chuyển lời cho thư ký hay, Thiệu Uyển Đình tận tâm tận lực đặt chỗ ở nhà hàng chuyên các món đặc sản. Vậy mà vừa vào cửa, thấy ngay Thượng Quan Bác Nghiêu. Trần Nghi Già cũng để ý: “Kia chẳng phải Thượng Quan sao? Ồ, ấy đưa bạn ăn à? Kinh chưa, còn dẫn đến cả hai em!”

      Thượng Quan Bác Nghiêu xem chừng kể chuyện khôi hài nào đó, chọc ngồi đối diện phì cười, còn bên cạnh vẫn cúi đầu nhấp trà. Trần Nghi Già qua đằng đấy, vỗ vai cậu ta: “Này Thượng Quan!”

      Thượng Quan Bạc Nghiêu quay đầu nhìn thấy ấy vui mừng xen lẫn kinh ngạc: “Là em à? Về từ bao giờ đấy?”

      “Về được nửa tháng rồi, cả ngày ở nhà quấn đuôi bố mẹ, cuối cùng mẹ mới chịu thả em ra ngoài vui chơi.” đến đó liền hạ giọng: “Nhưng lại phái người đến giám sát em.”

      “Giám sát á?”

      Trần Nghi Già giảo mồm thế, Thượng Quan liền ngoảnh mặt, ngó thấy Lôi Vũ Tranh, tức phá ra cười: “Lôi Nhị à, bây giờ cậu càng ngày càng khá đấy.”

      Lôi Vũ Tranh cười trừ, song lên tiếng. Trong khi Trần Nghi Già nổi tính hiếu kỳ hỏi người con cùng Thượng Quan: “Đây là…”

      “Bạn , Đỗ Hiểu Tô, Trâu Tư Kỳ.” Đoạn ngoảnh lại, giới thiệu với Đỗ Hiểu Tô và Trâu Tư Kỳ: “Đây là Trần Nghi Già, em này học dưới .”

      Trần Nghi Già nở nụ cười đáng , chào hỏi bọn họ, rồi bảo Lôi Vũ Tranh: “Hay chúng ta ngồi chung bàn với Thượng Quan và mấy chị ấy luôn nhé.”

      Thượng Quan mừng rơn, bảo: “Nào nào, ngồi cùng cho vui. Ăn xong cả bọn đánh mạt chược, ai thua phải khao bữa đêm.”

      Trần Nghi Già hào hứng: “Hay quá! Từ hồi được bạn cùng phòng dạy trò mạt chược đến giờ, em chưa chơi trận nào đời nào cả, lúc chuyển nhà khó lắm mới có bà hàng xóm biết chơi, tiếc bà ấy lại là người Nhật Bản, chỉ biết đánh mạt chược theo kiểu Nhật thôi. Cơ mà thế này ổn rồi, ba người còn thiếu chân, trời ơi, chán chết được.” đoạn vừa , vừa gọi bồi bàn: “Đem menu lại đây nhé, mau gọi món , ăn xong chúng ta đánh bài vậy.”

      Bấy giờ Lôi Vũ Tranh mới lên tiếng: “Đánh bài cái nỗi gì.”

      Trần Nghi Già đảo quanh bảo: “Vậy hát nhé, em là chúa hay hát, chỉ sợ chị đọ được em thôi.”

      Chung quy, sau bữa ăn đó mọi người cùng hát Karaoke, Thượng Quan là khách quen ở mấy quán hoạt động về đêm, nên địa điểm tùy cậu ta chọn. Vừa đặt chân vào cửa, toàn bộ quầy tiếp tân đều nhẵn mặt cậu ta, nom hãnh diện vô cùng, dọc đường, còn có vô số nhân viên phục vụ đánh tiếng chào hỏi: “Hôm nay đến hát ạ?”

      Vậy nên lúc vào phòng hát, Trần Nghi Già liền hỏi: “Này Thượng Quan, chúng mình quen nhau nhiều năm rồi, sao em biết ở giang hồ cũng có tiếng nhỉ?”

      Thượng Quan rầu rầu: “Nhắc đến làm gì, có biết đâu.”

      “Trông cái dáng vẻ biết là cậu ấm con nhà giàu rồi!” Trần Nghi Già cười tươi rói: “Tiếng Quảng Đông nhà thế nào ấy nhỉ?” đoạn cố rặn giọng Quảng Đông: “Quan Tử Cốt Cốt.” ( đẹp trai hào hoa)

      Thượng Quan nhấc ly, suýt nữa chết sặc nước lạnh: “Em còn biết cả câu này cơ á?”

      “Bạn cùng phòng với em là người Hồng Kông, nó dạy em đấy.” Trần Nghi Già đùa: “Chốc nữa cả nhà mình đừng chọn mấy bài tiếng Quảng nhé, kẻo có thiếu gia đất Lĩnh Nam ở đây, hát hay ta lại cười cho thối mũi.”

      Đỗ Hiểu Tô hơi bất ngờ, đánh bạn với Thượng Quan bấy lâu nay, ngày thường quen nghe giọng Bắc Kinh, giờ mới biết gốc Quảng Đông. Thượng Quan đoán biết tin, mà trong phòng ồn ào quá, phải nghiêng mình giải thích với : “Mẹ là người Bắc Kinh.” Lúc ấy lại bị Trần Nghi Già bắt quả tang: “Này! Cấm chỉ xầm xì nhé!” đoạn bé nháy mắt với Thượng Quan.

      Thượng Quan cốc đầu con bé cái, bảo: “Chỉ được cái tinh ranh.”

      Trần Nghi Già xoa chỗ vừa bị cốc đau, vội kề tai Lôi Vũ Tranh thào: “Em thấy chị Đỗ nhất định là bạn Thượng Quan rồi, chàng quan tâm chị ấy thế cơ mà.”

      Lôi Vũ Tranh gì, song Thượng Quan réo: “Này này! Cấm chỉ xầm xì nhé!”

      Trần Nghi Già nhe răng nheo mắt trêu cậu ta: “Quan châu đốt đèn cấm dân đen nổi lửa!” Lôi Vũ Tranh dúi chiếc míc vào tay , bảo: “Hát .” Quả nhiên Trần Nghi Già là trùm sò karaoke, chiếc mic truyền qua truyền lại từ tay sang tay Trâu Tư Kỳ, hai người đàn ông bị chầu rìa. Thượng Quan là người thích ngồi yên chỗ, liền kéo Lôi Vũ Tranh ra ngoài hóng gió. dần về cuối hành lang là vườn hoa rất to, có hồ bơi lộ thiên và ghế nằm, bên hông tay vịn kê chiếc ghế mây nhìn thẳng ra màn đêm phồn hoa. Cái khí ồn áo, huyên náo của phố xá cận kề bên tai, mà cảm như nghe lòng mình tĩnh lặng lạ. Hai người tựa hờ bên lan can, châm điếu thuốc, cùng nhau chuyện trò, Thượng Quan sực nhớ ra: “Đúng rồi, tôi có bạn muốn mua nhà bên chỗ công ty cậu, cậu cho tôi cái giá ưu đãi nhé.”

      Lôi Vũ Tranh buột miệng: “ cậu cứ bảo người ta đem danh thiếp của cậu đến tìm thư kí chỗ tôi.”

      “Thế nhé.” Thượng Quan nhe hàm răng trắng bóng ra cười: “Cảm ơn cậu.”

      Đến hôm sau Lôi Vũ Tranh cũng quên khuấy mất chuyện này, công việc của vốn tất bật, may mà Trần Nghi Già hoạt bát hiếu động, thêm cái bạn bè ở Thượng Hải cũng nhiều, nên chẳng qua, chỉ bớt chút giờ đưa nàng ăn cơm, mua sắm, hoặc thỉnh thoảng phụ trách đưa đón, tạm thời mọi việc vẫn dễ xoay xở. Đến cuối tuần, làm thêm giờ ở công ty, Đơn Uyển Đình sực nhớ ra phải hỏi : “Đúng rồi, thưa Lôi, có bạn của Thượng Quan cầm danh thiếp đến, chỉ đích danh muốn mua căn hộ loại trong thành phố. Mà căn đó trước đây vốn đứng tên Đỗ, bởi dặn dò cẩn thận rằng căn nhà đó do đích thân xử lý, nên tôi đành lưu số điện thoại của người kia lại, đến nay vẫn chưa trả lời họ được.”

      thư kí dè dặt quan sát sắc mặt giám đốc, thực ra cũng chẳng đoán biết được gì, xưa nay Lôi Vũ Tranh vẫn luôn mang dáng vẻ Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng biến sắc, chuyện to bằng trời cùng lắm chỉ khẽ nhíu mày, còn hôm nay, đôi chân mày vẫn bình lặng hề chụm đầu vào nhau, nghe giọng điệu trầm tĩnh: “Tôi biết rồi.”

      Buổi tối về nhà, cân nhắc phút chốc, rồi mới gọi cho Thượng Quan, chuông đổ hồi lâu mà ai nhận điện, tính thôi đầu dây bên kia nhấc máy, là người con : “Xin chào.”

      lên tiếng.

      “A lô!” lập lại câu hỏi: “Xin hỏi ai thế ạ?” Đợi mấy giây mà thấy tiếng trả lời, rồi dường như giọng gọi với về nơi xa: “Này Thượng Quan, thấy ai gì, hay qua nghe này.”

      Thế là cụp máy.

      Bấy lâu nay hề hay biết mình có thể nhận ra tiếng ấy, cứ ngồi thừ ra đó phải đến vài giây mảy may suy nghĩ, lúc sau, điện thoại bất ngờ đổ rung, trong căn phòng im ắng, tiếng ro ro lại trở nên đột ngột khác thường.

      vẫn lặng người, điện thoại trong tay rung lên bần bật, run rẩy hệt như trái tim lúc này, cứ run mãi, run ngừng, nó khiến tay ngứa ran, cuối cùng đành nhận điện.

      “Lôi Nhị hả” Giọng điệu Thượng Quan bẫng: “Mới rồi cậu gọi tôi à?”

      Chốc lát sau mới trả lời: “Ừ, tìm cậu ăn.”

      “Tôi ở bờ hồ.” dường như Thượng Quan vô cùng mãn nguyện trả lời: “Qua đây chơi , bọn này làm thịt nướng, cậu ngửi thơm chưa này… chẹp chẹp”

      Lôi Vũ Tranh biết cậu ta có tòa biệt thự ở ven bờ Thái Hồ, thoạt đầu là tòa biệt thự cũ xây từ thời dân quốc, sau giải phóng bị tịch biên sung công. Vài năm trước được đưa ra đấu giá, cuối cùng vào tay Thượng Quan, bao lâu sau sửa chữa lại toàn bộ như mới. Vườn hoa giả sơn có hồ bơi nhân tạo, bảo là từ hồ nhìn ra, có thể thưởng thức được toản cảnh non xanh nước biếc. Thượng Quan thường rủ rê bạn bè đến đó chơi vào dịp cuối tuần, nhóm bạn thường dựng lò nướng thịt ở sân, cũng bởi quanh năm khói lửa hun như thiêu như đốt, nên nghe có giàn hoa tử đằng cổ xưa, do đích thân danh sĩ tự tay trồng từ những năm Quang Tự Thanh Mạt, cuối cùng thành ra bị hun chết nghẻo luôn, nhiều lần Diệp Thận Khoan hay khen đùa rằng đây quả là tấm gương điển hình cho việc “đốt đàn làm củi, giết hạc làm thịt, phơi quần giữa ngàn hoa, suối trong chỉ để rửa chân”. tóm lại , cả bọn theo thói quen hay ăn đồ nướng thế nào cũng đến biệt thự của Thượng Quan.

      “Thôi, mai bận rồi.” vội , “Thế nhé, cậu cứ làm việc của mình , tạm biệt.”

      “Ờ, bái bai.”

      cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

      Cứ mà chẳng hề có đích đến, ráng chiều bên đường cứ vùn vụt lướt qua mắt mình, chắc là tím, là đỏ, hay là những màu lung linh buông mình qua khung kính ô cửa xe. Thành phố tổ chức kỷ niệm vì hòa bình, náo nhiệt phồn hoa len lỏi khắp nơi nơi. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng thường trực nỗi ngán ngẩm.

      Sau cùng, dừng xe, gọi bừa cho số điện thoại lưu trong danh bạ.

      Xem chừng người đó ngờ chủ động liên lạc, nên thậm chí nghe giọng điệu có đến vài phần mừng vui kinh ngạc, nửa nũng nịu nửa quở trách: “ à?”

      “Em ở đâu thế?”

      “Em vẫn ở trường quay.” Rồi vồn vã như chỉ sợ ngắt máy: “Nhưng mà xong xuôi cả rồi, hay em qua chỗ ?”

      “Vậy đợi em ở khách sạn.”

      “Vâng.” Cách nhau xa lắc bên kia đường dây điện thoại mà có thể suy ra điệu bộ khấp khởi của , rồi ngay cả giọng cũng thêm phần ngọt ngào: “Em lập tức tới ngay.”

      Sau khi thân thể rệu rã cực độ, trí óc tạm thời là khoảng trống hoác, nhưng lại có thứ cảm giác hư vô ùa về, khiến thấy mệt mỏi đeo đẳng. Mặc những dòng nước vòi hoa sen xối người, dường như có tê dại, mà càng thêm nỗi bải hoải, cứ như là cả con người thiếu hụt mảnh nào đó, song cũng chẳng biết phải điền vào đâu.

      tắm ước chừng rất lâu, sau đó Hứa Ưu gõ cửa, cất giọng dí dỏm: “Cần em vào kì lưng hộ ?”

      trả lời, tắt vòi hoa sen, cầm khăn tắm lau khô những giọt nước người, thay quần áo xong xuôi rồi ra ngoài.

      Hứa Ưu biết thói quen của , vậy nên tuy có thất vọng, song thấy mái tóc ướt dầm dề, ấy dịu dàng hỏi: “Để em sấy tóc cho rồi hẵng về?”

      cần đâu, cảm ơn.” Cách ấy khách sáo mà xa cách, dường như tâm trí để đâu. Dưới ánh đèn vàng vọt của gian phòng, chỉ thấy viền môi mỏng mảnh khẽ nhếch lên đường cong đượm vẻ hững hờ, tướng số đàn ông có môi mỏng thường bạc bẽo, Hứa Ưu thể phủ nhận, người đàn ông này xưa nay mang trong mình lòng gang dạ sắt. Qua lại gần hai năm mà hầu như cách nào cắt nghĩa được bất kì nét mặt nào của , huống hồ đêm nay nom tâm trạng có chút khác thường, tuy dễ đoán biết, nhưng cảm nhận của rất mẫn cảm. Vậy nên chẳng nhiều lời hơn nữa, lấy áo khoác, giúp mặc xong xuôi, ánh mắt ngóng theo ra đến tận cửa: “ lái xe cẩn thận nhé.”

      Tay đặt nắm đấm cửa, bất ngờ ngừng lúc, đoạn quay người nhìn : “Dạo trước em muốn đổi xe đúng ? Porsche 911 cũng khá đấy, rất hợp với em, mua dòng đó , lúc lấy xe nhớ gọi điện cho tài xế của , có người đến thanh toán.”

      mừng rơn, kiễng chân níu cổ , tươi cười bảo: “ ? Sao đột nhiên lại tặng em quà to thế? mưu mô gì đúng ?” rồi liền chu môi định hôn , vậy mà lại nghiêng mặt tránh né: “Em vốn dĩ rất thông minh, em nên tự hiểu.”

      Vòng tay quàng lấy cổ dần lỏng lẻo, dường như sức lực toàn thân bị rút cạn, mười ngón tay bắt đầu rét run, cái lạnh chạy đến lòng bàn tay, khiến còn chống đỡ được nữa, cánh tay trượt khỏi vai , lúc đó chừng như điếng người, chỉ biết đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn .

      “Sau này nhớ tự chăm sóc bản thân, nếu phải quay phim đừng thức khuya, cũng đừng tin bạn bè mà vung tiền đầu tư bừa bãi.” Khóe môi khẽ nhích lên, thực ra những lúc ấy nom quyến rũ nhất, vậy mà từ nay trở còn được nhìn thấy nữa.

      “Có gì khó khăn cứ gọi cho .” hôn lần cuối, nụ hôn đặt gò má như chuồn chuồn lướt nước, chạm , mà chẳng gợi lên bất kì ấm áp nào, thế rồi mở cửa rảo chân thẳng.

      Bước vào thang máy, soi thấy khuôn mặt mình, nó vô hồn mà hốc hác, lúc ấy tầm rạng sáng, thành phố sầm uất giờ lắng mình vào giấc ngủ, trong thang máy lặng ngắt như tờ.

      Cũng chưa hẳn là chán ngán, có điều muốn duy trì mối quan hệ này nữa, tuy rằng Hứa ưu rất xuất sắc, lại chưa hề gây phiền hà gì cho , ấy từng là bông hoa xinh đẹp khiến hài lòng mãn nguyện. Song chẳng hiểu tại sao, đêm nay thấy mình rệu rã, vậy nên mới chọn cách chia tay.

      Biết đâu thay đổi cuộc sống trước đây cho hợp lý tý lại chẳng tốt hơn.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lôi Vũ Tranh vừa đánh tennis, thấy còn sớm, liền gọi điện cho Trần Nghi Già: “ ăn cơm trưa nhé.”

      Trần Nghi Già phấn khởi bảo: “Được thôi, em dạo phố với bạn, qua đón em .”

      bé đứng ở góc quảng trường đợi , lái xe đến, thấy đứng bên đường, chỗ đó cấm đỗ, đành giảm tốc độ, định bảo qua bên kia đợi. Ai ngờ kéo xoạch cửa xe, lao như bay lên ô tô.

      “Liều thế!”

      “Thỉnh thoảng làm liều tẹo cũng thú vị phết.” tủm tỉm, thắt dây an toàn: “Lại đưa em ăn đồ gì ngon đấy?”

      “Thấy món thịt nướng thế nào?”

      bảo: “Cái đó phải tự nướng mới hấp dẫn.”

      “Vậy đưa em đến nơi này.”

      Ra khỏi thành phố rồi song hề hỏi đâu, chỉ chăm chăm nhìn lái xe đường cao tốc, rồi bụm miệng ngáp dài cái, chẳng mấy chốc lăn đùng ra ngủ.

      đảo mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thực ra mặt mũi bé vẫn vương nét ngây thơ của trẻ con, xem chừng có vẻ thiếu ngủ, có em , nhưng cứ cảm giác, nếu có, chắc cũng thế này thôi.

      lao xe rất nhanh, lúc sắp đến nơi bé vừa tỉnh, căn biệt thự của Thượng Quan nằm ở vị trí rất đẹp, khuất sau góc ven hồ, nom như bờ biển, nhưng nước hồ so với nước biển có phần tĩnh lặng hơn. Dọc hai bên đường trồng toàn hoa mai, độ này chỉ thấy lá cành sum suê, bao giờ hoa nở hẳn ngát hương muôn nơi. trông cảnh sắc đẹp nhường vậy, bất giác hỏi: “ có biệt thự bên hồ à? Xa xỉ quá nhỉ!”

      “Của Thượng Quan đấy.”

      Mặt mày cong cong nét cười: “ ra là nhà tư bản Thượng Quan.”

      Cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn dần rộng mở, Thượng Quan đích thân ra đón tiếp họ: “Ô, chẳng ngờ, đường xa thế cơ mà, nể quá .”

      hoan nghênh à?”

      “Hoan nghênh chứ, đương nhiên hoan nghênh rồi!” Thượng Quan nở nụ cười thường trực: “ hoan nghênh cậu, tôi vẫn phải hoan nghênh Nghi Già cơ mà.”

      Tài xế đến đưa xe , và Nghi Già vừa chuyện cùng Thượng Quan, vừa theo lối qua khu giả sơn, từ xa, quả nhiên thấy lò than nướng thịt, cả đám người cười rôm rả, sôi nổi khác thường. Dẫu cách nhau khoảng xa xôi, nhưng vừa đưa mắt thấy ngay ấy.

      Đỗ Hiểu Tô ngồi chiếc ghế dựa dưới tán hoa quế, ngả đầu trò chuyện cùng Trâu Tư Kỳ. Nhìn từ đằng xa, gương mặt nghiêng nghiêng trông có phần thoải mái, song đầu mày khóe mắt vẫn đượm nét buồn bã. Chẳng hiểu tại sao, lồng ngực có cảm giác yên bình đến là lạ, dường như việc nhìn thấy khiến an lòng.

      Dẫu gần nhưng cũng rất xa xôi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  Ngoại truyện 3


                  Từ Boston đến Bắc Kinh




      Nắng rực rỡ xuyên qua lớp tường kính, rọi vào phòng chờ sân bay, trong phòng bật điều hòa nên ít người xung quanh thiu thiu gà gật.

      Tớ lại rất tỉnh táo, mấy khi mới được cầm PSP chơi cho ghiền, chợt nghe có tiếng bước chân tiến lại gần, rồi người đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

      Tớ chẳng buồn ngước lên, mà cũng lấy làm lạ vì xuất của bác ấy.

      Mẹ tiễn tớ đến cửa kiểm tra an ninh là quay về luôn, lúc chia tay còn rưng rưng, như thể yên tâm để tớ ngồi máy bay mình, mà tớ cũng ngại bóc mẽ cơ. Thực ra mẹ tớ dã man lắm, hồi tớ 3 tuổi mẹ quẳng tớ lên máy bay, thân mình từ Mỹ về Trung Quốc, tuy mẹ có người đón tớ ở sân bay, nhưng cả hành trình dài đến mười mấy tiếng đồng hồ, tớ muốn vệ sinh cũng phải nhờ mấy chị tiếp viên hàng xinh đẹp giúp, kì thực chuyện đó khiến tâm hồn trẻ thơ của tớ bị tổn thương kinh khủng.

      Đứng trước các chị ấy, các cậu có tè được hả? Tuy lúc đó tớ mới chỉ 3 tuổi thôi, nhưng tớ cũng là đàn ông chứ bộ!

      SO, tớ phải cố lờ chị ấy vậy.

      “Đừng suốt ngày chơi điện tử nữa.”

      Tớ chỉ muốn lườm cho bác ấy cái, dễ gì mẹ tớ vừa , có ngay người khác đến cằn nhằn.

      Ở phương diện này, 2 người quả thực là đôi trời sinh.

      Bác lại với tay xoa đầu tớ, như thường ngày tớ vẫn làm với Hate ở nhà. Nhưng Hate là cún, tớ phải cún. Mẹ tớ ghét chó lắm, nhưng cuối cùng vẫn cấm được tớ nhận nuôi Hate, mà cái tên này là do mẹ tớ đặt, mẹ tớ chó đáng ghét, chỉ có mèo mới đáng thôi, trong khi tớ chả thích mèo.

      “Cao thêm rồi nhỉ.” Bác ấy ngày càng táo tợn, vò tóc tớ sắp rối hết rồi này. Đành rằng tóc tớ có ngắn , nhưng cũng có phong cách cả đấy nhé?

      Cuối cùng, tớ gườm: “Bác lại đến Boston họp à?”

      “À, đến bàn chuyện làm ăn.” Bác thảnh thơi ngả lưng vào thành ghế, dáng dấp khanh khảnh đầy phóng khoáng, mang nét đẹp điển hình của người đàn ông Châu Á, tuy tớ chưa tiếp xúc nhiều với người Châu Á, nhưng dù sao tớ cũng từng sống ở Bắc Kinh mấy tháng, tớ biết số đàn ông đẹp trai như ông bác đây quả nhiều. Tuy tớ vẫn chưa hiểu rốt cuộc mẹ và bác là thế nào với nhau, song từ lúc biết chuyện đến nay, dường như lúc nào bác ấy cũng xuất quỷ nhập thần, ra như kỳ tích vào đúng lúc mẹ bỏ lại tớ mình.

      Lần đầu tiên, hình như năm đó tớ 2 tuổi, nếu trí nhớ của tớ chưa đến nỗi nhầm lẫn, khi ấy đánh nhau với thằng cha Eamon cao to hơn hẳn ở nhà kế bên, đúng lúc bảo mẫu vào bếp nó cầm hòn đá chọi đầu tớ, thế là mình tớ đứng đấy khóc tu tu, rồi chẳng hiểu bác ấy từ đâu nhảy ra, ôm đứa bị vỡ đầu là tớ, lao xe như bay đến bệnh viện gần nhất.

      Lúc khâu ở bệnh viện, tớ khóc ngừng, bác ấy làm dở đủ trò dỗ dành, cuối cùng đồng ý đưa tớ ăn kem. Sau đó chỉ dẫn tớ ăn kem, mà bác còn đưa tớ xem hải âu, kết quả tớ ngủ quên xe, lúc mở mắt ra, thấy mình nằm chiếc giường con ở nhà.

      Tớ chưa từng với mẹ về chuyện này, lúc đó tớ cảm giác như thể bác ấy là do mình tưởng tượng ra, hoặc chỉ là mơ. Nên cả quãng thời gian dài, tớ gọi bác ấy là Aladdin, cũng bởi tớ cảm thấy bác ấy chính là nhân vật trong cổ tích, xoa xoa cây đèn thần là lập tức xuất , rồi có thể đáp ứng mọi điều ước của tớ, miễn là những điều ước ấy đừng xa vời quá.

      Điều ước xa vời thực tế nhất mà tớ từng thổ lộ với bác ấy là vào trước đêm Giáng Sinh năm ngoái, bác hỏi tớ thích quà giáng sinh gì, cả năm rồi tớ cứ ao ước có con ngựa cho riêng mình, thế là tớ tớ thích ngựa con.

      “À, quà này to quá nhỉ, ông già Noel nhét vừa chiếc tất của cháu đâu.” Bác ấy tủm tỉm bảo trêu thế, tớ biết vậy là được ngựa rồi, lần nào mẹ muốn mua gì cho tớ, mẹ luôn giả lả với y chang.

      Sau đó bác nghĩ cách đút lót bảo mẫu, nhân lúc mẹ vắng nhà, bác lén dẫn tớ tới trường đua ngựa chơi nửa ngày, tớ vui lắm, vui vô cùng. Tớ thích con ngựa màu nâu đến độ lên rồi muốn xuống nữa, tớ biết mỗi lần tớ nũng nịu, là bác chịu ngay, quả nhiên bác : “Thôi được rồi, con ngựa này là của cháu, nhưng mà tạm thời đành gởi nuôi ở đây, cháu có thể đặt cho nó cái tên.”

      Tớ vừa mừng vừa ngạc nhiên, song cũng phần bán tín bán nghi, đến phút chót, bác vẫn quên dặn dò: “Về đừng kể với mẹ nhé.”

      Đương nhiên rồi, quyết để mẹ biết.

      Aladdin chỉ là của riêng tớ.

      “Mẹ cho cháu về thăm ông nội và bác cả.” Tớ nhe răng lè lưỡi trêu bác ấy: “Cả ông bà ngoại nữa.”

      Ông bà ngoại thương tớ nhất rồi, mà ông nội còn chiều tớ hơn, tuy tớ suốt ngày trêu chị Nguyên Nguyên, tớ bắt sâu róm dọa chị ấy, làm chết cá vàng ông nội nuôi, rung táo cây rụng sạch, còn cầm súng nước trèo lên hòn non bộ đóng giả điệp viên… bất kể tớ có phá phách nghịch ngợm gì chăng nữa, song ông nội vẫn quý tớ vô cùng.

      Ông phần riêng sô la cho tớ, lúc đưa còn tươi cười bảo: “Ông nội mua ở Thụy Sĩ cho cháu này, ngon ?”

      Tớ nhét đầy sô la vào miệng, ậm à ậm ờ gật đầu.

      la ông nội mua tuyệt vời.

      Bữa tối thế nào cũng có đúng món sủi cảo tớ thích nhất. Bà nội vừa gắp vào bát tớ, vừa bảo: “Bác cháu lâu lắm rồi chưa xuống bếp, hôm nay làm sủi cảo cho cháu ăn đấy nhé.”

      Thực ra, bác tớ rất bận bịu, nhưng tớ thích quấn chân bác, chơi trò diều hâu quắp gà con với chị Nguyên Nguyên, lần nào bác thua, bác cũng xách tớ với chị mỗi người tay: “Diều hâu sắp cất cánh nào!”

      Thế rồi bác quay bọn tớ choáng váng luôn, còn vui hơn cả trò đĩa bay ở vườn trẻ.

      Cả nhà có bà nội là đa cảm nhất, có lần bà tính, mỗi năm bà có thể gặp tớ mấy đợt, mỗi đợt được gặp tổng thể mấy ngày?

      Lần nào đến lúc chia tay, bà cũng rơm rớm.

      Bữa này có chị Nguyên Nguyên đứng ra gánh vác trách nhiệm: “Bà ơi, ngày nào cháu cũng ở bên bà!”

      Mà tớ chỉ có thể an ủi bà rằng: “Bà nội ơi, nghỉ hè cháu về ngay, về ngay…”

      Thỉnh thoảng ông bà ngoại lại sang Mỹ thăm tớ, vậy mà ông bà nội chưa từng, nên mỗi độ hè là mẹ sắp xếp cho tớ về thăm ông bà.

      Aladdin : “Bác với cháu vừa khéo ngồi cùng chuyến bay, hai ta chung nhé.”

      Vừa khéo á?

      Thôi , cháu có phải trẻ con đâu.

      Cơ mà ngồi máy bay với Aladdin cũng có cái hay, bác ấy mua nhiều đồ ăn ngon, còn đọc nhiều truyện cổ tích cho tớ nghe nữa chứ, giữa chừng tớ lăn ra ngủ, bác ấy phủ cho cái chăn, chăm nom chu đáo vô cùng.

      Tớ ngủ đâu chừng 2 tiếng, lúc dậy bác ấy gọi nước cam, tớ vừa uống nước cam vừa hỏi: “Bao giờ bác với mẹ cháu tái hôn?”

      Vẻ mặt bác trông khác hẳn.

      thực từ lâu lắm rồi, tớ dự tính hỏi bác ấy câu , mỗi lần chỉ cần hơi đả động đến chuyện này thôi là bác ấy đánh trống lảng rồi. Lần này ngồi chung máy bay, bác có muốn chạy cũng khó nhá, vả lại còn những mấy tiếng đồng hồ nữa, tớ tha hồ vặn hỏi.

      “Trẻ con đừng lo chuyện đâu đâu.” Bác lại bắt đầu lòe cái bộ dạng đáng ghét: “Nhất là những chuyện cháu hiểu lẫn biết”

      “Chẳng lẽ cháu phải con bác à?”

      Tớ tung quả bom thứ 2, vẻ mặt bác ấy tỏ ra lúng túng ngoài dự tính. Mẹ tớ luôn lảng tránh khi tớ hỏi rốt cuộc bố tớ là ai, người có ông nội bà nội có bác cả có chị họ, sao lại có bố chứ, mẹ tớ trước nay vẫn vô tư coi tớ như trẻ con.

      Bác ấy nhìn tớ lúc lâu gì, tớ chợt có dự cảm xấu: “ phải bác với mẹ cháu chưa từng kết hôn chứ?”

      Nếu như họ li hôn, việc này còn dễ hiểu tí, nhưng trong trường hợp họ vốn chưa từng lấy nhau, vậy chuyện này phức tạp hơn tớ tưởng nhiều.

      Cuối cùng hỏi đằng, bác ấy lại trả lời nẻo: “Mẹ cháu khó theo đuổi lắm.”

      cũng là phụ nữ cả thôi, mà cũng chẳng phải người phụ nữ thông minh gì cho cam.” Tớ ói ra máu mất thôi, tớ quyết định dừng cái ý nghĩ người này là bố mình, người thế này sao có thể sinh ra đứa trẻ thông minh như tớ được, bác ngốc, tớ sắp ói ra máu đến nơi rồi: “Đừng bảo với cháu bác theo đuổi mẹ cháu tám chín năm nay mà vẫn chưa được nhé.”

      “Đây là chuyện riêng giữa bác với mẹ cháu, cháu đừng xen vào.”

      Người đàn ông sĩ diện bắt đầu thẹn quá hóa giận.

      Tất cả bè phái phản động đều là lũ hổ giấy, ông nội tớ dạy thế.

      Tớ bắt đầu uống nước cam: “Được rồi, từ nay cháu giúp bác nữa.”

      Người đàn ông này bắt đầu cân nhắc, sau hỏi: “Cháu giúp gì được bác?”

      Buộc lòng phải rằng đàn ông con trai khi vướng vào chuyện đương là chỉ số thông minh tụt hẳn, ví dụ như ông bố Aladdin này của tớ.

      “Đương nhiên giúp được nhiều chứ”, tớ hào hứng bảo: “Mẹ cháu thương ai nhất nào? Đương nhiên là cháu rồi, chỉ cần cháu về phe bác, bác thua thế nào được?”

      Bác là người mua ngựa cho tớ, bác dạy tớ đánh bóng chày, bác dẫn tớ công viên xem gấu bắc cực, mà cũng chính bác dạy tớ bơi, bác bế tớ đến bệnh viện, bác còn khụy gối thắt dây giầy cho tớ, bác ấy chính là bố tớ.

      Tớ giúp ai giúp bố đây?

      Tớ tám tuổi rồi, vả lại tớ là đàn ông, đàn ông con trai giúp đỡ lẫn nhau, thế là trái lẽ trời.

      Còn như mẹ tớ —–hừm, hai người đàn ông thông minh hợp sức tác chiến mà mẹ xiêu lòng mới lạ đấy!

                  Ngoại truyện 4


                   Ngược tí cho nó khỏe


                   


      Bố tớ là người, phải thế nào nhỉ, thời trẻ cũng là nhân vật có tiếng tăm. Nghe trước đây, bố tớ cùng mấy chú bạn thân lâu năm được mệnh danh là “Tứ Thiếu Kinh Thành”, nghe cái tên biết hay ho gì rồi.

      Mẹ tớ vẫn bảo, tớ chớ có quấn lấy bố, kẻo lại bị lây cái tính hư hỏng. Nhưng nguyên văn được như thế, trước nay mẹ thừa nhận đó là bố ruột tớ, mà cứ khách sáo bảo rằng: “Con tránh xa bác hai của con ra, theo học tập bác cả kia kìa.”

      Theo bác cả học được cái gì? Học cái mẽ cả ngày tủm tỉm nhưng thực chất bụng dạ suy tính toàn mấy thứ đen tối ấy à? Đừng chỉ đánh giá vẻ bề ngoài nom như quân bài tây của bố tớ (poker face), thực ra bố tớ rất tốt bụng. Dùng từ thích hợp để miêu tả đích thị phải là “miệng hùm gan sứa”. Đặc biệt là khi gặp phải khắc tinh như mẹ tớ, mẹ nổi cơn lên bố cũng đành giơ tay chào thua, chẳng hiểu nổi trong kinh doanh, bố tớ làm ông chủ kiểu gì nữa.

      Mẹ tớ khác người lắm, chẳng giống ai, vì thế mà bố tớ toàn phải chịu ấm ức, luôn theo sau mẹ tớ, thậm chí chẳng dám to tiếng dù chỉ nửa câu. Nghe trong chuyện này còn có liên quan đến chú ba, ông nội có tổng cộng 3 người con trai, vậy nên tớ có bác cả, bác hai, chú ba, nhưng có bố. Ôi chao, đời người ấy à, chính là cái ca đựng nước đánh răng, các cậu bảo nó là chỉ là cái ca để trong nhà tắm nó chính là cái ca để trong nhà tắm, nếu bảo nó là ca uống nước nó chính là ca uống nước.

      (chỗ này chơi chữ, đời người là cốc nước, bảo nó là “hài kịch” nó là hài kịch, bảo nó là bi kịch, nó cũng chính là “bi kịch”)

      Thoạt đầu tớ học ở Mỹ, bố bay qua thăm nom suốt, lúc sắp vào tiểu học, ông nội bảo gọi tớ về quê hương. Trước nay mẹ tớ thèm để ý đến bố tớ đâu, nhưng khi ông nội lên tiếng, cả nhà đều răm rắp nghe theo. Thế là mẹ con tớ đành dọn về Bắc Kinh ở. Đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp của mẹ tớ, thực ra tính khí mẹ ngang ngạnh lắm! Bố tớ muốn đưa hai mẹ con ăn cơm mà ngày nào cũng phải gọi tổng cộng chục cuộc điện thoại cho mẹ, còn tớ ở bên giục giã nửa ngày trời, mẹ mới miễn cưỡng đồng ý. Đó là bữa cơm đầu tiên cả nhà tớ gồm 3 người chính thức cùng nhau, bố tớ vui lắm, chỉ thiếu điều chọn hết tất cả các quán ăn tại Bắc Kinh. Sau đó, tớ quyết định ăn vịt nướng. Quán bán vịt nướng nằm ở ngõ vắng vẻ mà ngoằn ngèo, nhưng ở đó họ dùng củi từ cây ăn quả, nên vịt nướng thơm ngon vô cùng.

      Có điều trước khi ăn vịt nướng, tớ biết mẹ dễ dàn hòa, quả nhiên, khi hai mẹ con bước vào phòng ăn, bố vừa hứng khởi đứng bật dậy mẹ bảo tớ: “Chào bác hai .”

      Vâng, lệnh mẹ ban khó mà cưỡng được, tớ gọi bố ruột mình là bác hai chuyện còn ra thể thống gì nữa? Chẳng bằng cứ gọi là Aladdin như trước kia.

      Mẹ tớ quả là người bảo thủ và hay tự dối gạt chính mình, trong khi sắc mặt bố trầm hẳn xuống, bữa cơm đó bố đụng đũa, chỉ cầm bánh đa cuốn thịt nướng cho tớ. Mẹ tớ bảo chiều thằng bé quá rồi đấy, làm gì có đứa trẻ nào lớn bằng từng này rồi mà người lớn vẫn phải bón cho ăn, bố tớ chưng hửng, lần đầu tiên tớ thấy bố mình tỏ thái độ với mẹ: “Chưa biết lần được bón tiếp theo là lần nào? chiều con là mấy?”
      Nghe câu ấy xong, trong lòng xót xa đến nỗi nước mắt chảy đầy chậu to.

      Có điều mẹ tớ cũng có lúc mắc lỡm bố tớ, mẹ đồng ý để tớ học ở trường tiểu học Cảnh Sơn, lúc sắp vào năm học, tớ được đăng ký vào trường tiểu học số hai Trung Quan Thôn trứ danh. Mẹ biết văn phòng mới của bố nằm ở khu Hải Điện, mỗi bận trời vừa đổ mưa to, bố lao đón tớ, thậm chí kịp gọi cả lái xe. Có hôm mưa bão, bố vẫn lái chiếc xe mui trần, mà còn bảo mui xe bị kẹt, thành ra hai bố con bị ướt từ đầu đến chân như chuột lột. Lúc về nhà, gõ cửa, mẹ tớ vừa nhìn thấy biết làm gì hơn, trừ việc đá cả hai bố con vào nhà tắm với nhau.

      (Trung Quan Thôn là khu tập trung chất xám khoa học và nguồn nhân tài mật độ cao nhất Trung Quốc, có gần 40 trường đại học, tiêu biểu là Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, có hơn 200 viện nghiên cứu khoa học quốc gia và nhiều trung tâm, viện nghiên cứu kỹ thuật công trình quốc gia…)

      Tớ ngâm mình trong bồn tắm, tiện hỏi bố: “Chiếc xe hơn ba trăm vạn của bố ấy, ghế bọc da xịn bị ẩm có đổi được ? Bố bảo mui xe bị kẹt, sau này gọi cho công ty bảo hiểm, bố sợ bên Mercedes bố vu khống à?”

      Bố tớ : “Ghế da đáng bao nhiêu? Khỏi phải tìm công ty bảo hiểm, tự bố bỏ tiền ra thay.” đến đó, bố liền vỗ đét vào mông tớ, bảo: “Chốc nữa chớ có hé răng với mẹ con, con mà là bố mua transformer cho đâu đấy!”

      Tớ lập tức ra giá, thách tận trời luôn: “Được ạ! Nhưng mà ngoại trừ transformer ra, con còn muốn cả gundam bản limited cơ!”

      Bố bảo: “Tốt thôi!”

      Nghe cái giọng huênh hoang ỷ mình có tiền này thử xem, chậc, người ta ngàn vàng khó mua nụ cười mỹ nhân, bố mình ngàn vàng khó mua đêm xuân.

      Tối đó mẹ giữ bố ở lại ăn cơm , mẹ còn tự mình xuống bếp, mà khi mẹ xuống bếp thế nào cũng có đại họa. Dẫu sao tớ cũng chẳng đụng vào đồ ăn, tớ tỏ vẻ quan tâm dồn sang cho bố, ăn xong bố còn gọi cho tớ chiếc pizza, mới được hai miếng, bố tớ lăn ra đau dạ dày. Ngoài trời mưa to như trút nước, trong khi mui xe của bố bị kẹt nhấc lên được, còn tài xế nghỉ chăm vợ đẻ. Bao nhiêu chuyện ngổn ngang dồn lại đống, mẹ cũng đành lòng hất bố ra khỏi cửa.

      Đúng chín giờ tối, tớ đánh răng, leo lên giường nghe mẹ kể chuyện, theo thường lệ là phải cầm cự lâu mới ngủ, nhưng cứ nghĩ đến transformer và cả gundam bản limited nữa chứ, thế là chốc lát sau, tớ khép mắt vờ như ngủ. Mẹ đoán tớ ngủ rồi, liền tắt đèn, ra khỏi phòng. Tớ ém mình trong chăn gần 1 tiếng đồng hồ, rồi mới lén lút bò dậy. Ngó ra xem thấy phòng mẹ tắt đèn ngủ.

      Tớ cứ đinh ninh khổ nhục kế của bố phen này thành công rồi, ai ngờ sáng hôm sau thức dậy thấy bố ngủ sô pha phòng khách.

      Tuy mẹ có chuẩn bị bữa sáng cho bố, nhưng tớ nhìn bố ăn sáng cũng chẳng vui vẻ mấy.

      Ôi, bố mình chỉ được cái gian xảo, mà lại có gan, nửa đêm bố cứ xộc vào, lẽ nào mẹ đuổi bố ra sao?

      Phụ nữ chỉ cần dỗ dành ngon ngọt là được ấy mà! Mà lúc dỗ dành, tốt nhất là nên dày mặt tý, trơ tráo tý.

      Thôi, cách mạng chưa thành công, bố ơi, bố cần tiếp tục cố gắng.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  Ngoại truyện 5&6


                  Thư gửi bác hai


      Bác hai kính mến:

      Khi bác đọc bức thư này con có mặt tại trại hè California, cùng trải qua hè vui vẻ với các bạn thân từ tấm bé như Cherry, Kenway, và cả Sandy. Thế nên đầu thư, trước tiên con muốn gởi lời cảm ơn hào phóng của bác, con biết bác là người báo danh cho con, mặc dù mẹ đồng ý cho con tiền, nhưng bác ngầm bảo công ty môi giới hạ giá, rồi tự mình móc tiền túi trả bù vào. Con thấy hóa đơn thẻ tín dụng của bác rồi, bác đừng trách thư ký Thiệu, lỗi do con nhìn lén lúc chị ấy chú ý.

      Mẹ con chỉ là bà mẹ đơn thân, nhiều lúc đời sống còn bị hạn chế, nhưng bản thân con cho rằng điều đó liên quan gì đến khả năng quản lý tài chính của mẹ, mà vấn đề là, giá cổ phiếu tụt khiến mẹ thua lỗ thảm hại. Con biết thực ra bác cũng chịu được, bởi có lần bác cố ý để lộ thông tin nội bộ trước mặt mẹ con, song mẹ lại nghĩ ra việc mua vào số cổ phiếu đó, điều này khiến con cảm thấy mừng vui thanh thản. Bác cả vừa mới có bài phát biểu tại hội nghị của Ngân hàng trung ương, bác cả nhấn mạnh vấn đề trật tự thị trường tài chính, đồng thời hy vọng Ủy ban quản lý và giám sát chứng khoán có thể tăng cường hiệu quả giám sát, tin tức này tuyên bố phần lớn các phương tiện truyền thông. Thiết nghĩ nếu Ủy ban quản lý - giám sát chứng khoán mà biết bác ngang nhiên làm trái luật pháp, để lộ tư liệu về công ty, bác cả khó xử lắm đây.

      Ông bà nội luôn mong con trải qua kì nghỉ hè đầu tiên tại Trung Quốc, nhưng bác lại tỏ thái độ kiên quyết muốn gửi con sang Mỹ, con cũng biết, đáng lẽ mẹ định đưa con sang Mỹ, nhưng tình hình công việc tạm thời thể dứt ra được. Bác hai thân mến, kì thực nếu bác muốn đá con sang Mỹ cũng cần phải phí sức vòng vo như thế, chỉ cần mua cho con bộ Transformers limited edition là con nghĩ cách để mẹ cần phải sang Mỹ với con nữa, tuy mẹ nghe lời bác, nhưng con mẹ tin.

      Bác hai ơi, con biết trong bức thư này có những câu khiến bác đau lòng. Thực ra con cố ý đấy, vì bác hại con. Bác là đồ lừa đảo! Bịp bợm! Lưu manh!

      Dạo còn bé, con tin bác biết bao nhiêu, cũng sùng bái bác nhiều. Chính bác là người dạy con bơi, bác còn dẫn con nha sĩ, dẫn con xem gấu bắc cực, mua cho con đôi giầy trượt băng đầu tiên… Ôi, quãng thời gian ấy niềm tin và tín nhiệm đặt cả ở bác, trong lòng con, dù cả thế giới có dối trá, nhưng con tin bác bao giờ lừa con.

      Thế mà bác lại phản bội lòng tin này của con!

      Thực con quá đau lòng! Bác phải biết rằng con luôn hy vọng mình có thể giúp được bác. Khi xe ô tô của bác kéo được mui, lúc ấy cả người ướt như chuột lột, mà tài xế xin nghỉ để chăm vợ đẻ, bác được con và mẹ rủ lòng tốt ra tay giúp đỡ. Buổi tối đó, con và bác cùng tắm, chính hôm ấy, bác bảo mua Gundam cho con nếu con hứa giữ bí mật cho bác.

      Thế nên sáng hôm sau thấy bác ngủ sô pha, con còn có cảm giác áy náy, con thấy mẹ con chẳng ra làm sao cả, chẳng biết thông cảm cho người ta, nhất là thông cảm cho người đàn ông trưởng thành. Nhiều năm nay, hẳn bác chịu ít cực khổ, bạn chẳng có lấy ai, lại ôm khư khư bà mẹ vốn dĩ ngẫn ngờ của con (nếu bác hiểu ngẫn ngờ ở đây có ý gì, bác có thể lên mạng tra cứu)

      Cho đến tận buổi tối hôm sinh nhật, phẫn uất của con bùng phát triệt để! Có lẽ bác cũng quên rồi, hôm đó cần gạt nước bồn vệ sinh phòng con bị hỏng, mà tối ấy ra ngoài ăn mừng sinh nhật, có người gọi thợ đến sửa. Nên nửa đêm hôm ấy con dậy vệ sinh, vậy mà hai người lại khóa cửa phòng ngủ.

      chỉ thế, chuyện xấu xa hơn ấy là vào hồi năm giờ sáng, bác cầm gối bước ra từ phòng ngủ, giả vờ nằm cả đêm ghế sô pha.

      Mà đấy vẫn chưa phải chuyện xấu xa nhất, chuyện xấu xa nhất nhất chính là nhân lúc con ăn sáng, bác hôn trộm mẹ con ở trong bếp!

      Còn có chuyện xấu xa nhất nhất nhất hơn cả chuyện , chuyện xấu xa nhất nhất nhất là, lúc hôn trộm mẹ con, bác còn bảo, Đinh Đinh đúng là đồ oắt con, có nó nên được ở trong phòng đến sáng.

      Và cả đây nữa, chuyện xấu xa nhất nhất nhất nhất là khi con phát ra hành vi phạm tội của bác phải chỉ lần đầu! Bao gồm cả chuyện chúng ta mưa ướt như chuột lột! Từ lần đó bác ngủ trong phòng, đến sáng sớm mới mò ra sô pha nằm!

      Điều kinh khủng tột cùng, xấu xa nhất nhất nhất nhất nhất, bác còn dỗ ngon dỗ ngọt mẹ con, dụ mẹ gửi con đâu đó vài ngày, vì bác ôm mẹ ngủ được! Bác còn bảo đó là giày vò, là thể chịu đựng được! Cứ thế này đau đầu mất! Bác thừa biết mẹ con hay mủi lòng, bác còn giả vờ ấn huyệt thái dương, miệng bảo giờ bắt đầu đau rồi đây này!

      Đừng tưởng con biết, bệnh đau đầu của bác 3 năm nay có tái phát đâu!

      Chỉ có bà mẹ khờ khạo của của con mới tin bác, bác là đồ lừa đảo!

      Đại lừa đảo! Bịp bợm! Trắng trợn!

      Thôi được rồi, con thừa nhận mình giận, bởi vốn dĩ con tưởng những người đàn ông cùng phe với nhau là đáng tin cậy nhất, chẳng ngờ bác là người trọng sắc khinh bạn.

      Bác làm con quá thất vọng, bác hai ạ.

      Con hiểu mẹ con thích giữ thể diện, muốn con biết chuyện của 2 người, nhưng mẹ đuổi bác ra khỏi phòng vào sáng sớm, bác hoàn toàn có thể nghĩ cách để giải quyết vấn đề này, mà cần phải giận cá chém thớt với con, có phải tại con bắt buộc bác phải rời giường ra sô pha nằm vào lúc năm giờ sáng đâu, con chỉ là đứa trẻ vô tội!

      Với tư cách người có nghiệp thành đạt, với cương vị là tổng giám đốc của công ty, là CEO của công ty, con nghĩ IQ của bác hoàn toàn có thể giải quyết êm thấm vấn đề này.

      Thực con buồn lòng lắm, thoạt đầu con còn hy vọng bác thuyết phục được mẹ theo bác công tác, coi như hai người có thể hưởng tuần trăng mật lần hai, vậy mà bác lại dùng cách tệ bạc nhất, ấy là gửi con sang Mỹ.

      Chẳng trách mẹ con tuần trăng mật đầu tiên với bác, EQ của bác quá tệ!

      Chẳng trách cho đến tận bây giờ bác vẫn chỉ là bác hai của con, EQ của bác quá thấp!

      Chẳng trách mẹ con để bác ngủ ở phòng cho đến sáng, EQ của bác còn gì để !

      Bác hai thân mến, tâm trạng con rất vui vẻ, con hy vọng bác cũng vậy. Bác cần bận tâm về phí sinh hoạt của con ở Mỹ nữa, tiền tiêu vặt con mang theo cũng đủ dùng. Bên cạnh đó, có chú thích mẹ con, chú ấy chuyển tiền cho con bằng dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế, con vô cùng thích những món đồ chơi chú ấy tặng.

      PS: Bác đừng hỏi rút cuộc ai theo đuổi mẹ con, con kể cho bác nghe đâu. Bởi vì con cảm thấy chú ấy hợp với mẹ con hơn là bác.

      PSS: Đừng cố uy hiếp mua chuộc con, con quyết đâu, đương nhiên nếu bác dùng mánh khóe gì quá quắt, con mách bà nội. Hoặc quá đáng hơn, con khuyên mẹ mau lấy người khác. Con bảo mà, mặc dù mẹ nghe lời bác cho lắm, nhưng mẹ rất tin lời con.

      Bác đừng nghĩ con giận, thực ra tâm trạng con rất vui.

      Chúc bác mọi việc thuận lợi suông sẻ

                  Ký tên:


                  Cháu bác: Đỗ Đinh Đinh






                  Thư dạy con


      Đinh Đinh thân mến:

      Lúc con nhận được thư hồi bác và mẹ con nghỉ ở New Zealand. Thấy thư con viết bằng tiếng Trung mà sai chữ nào, bác rất vui. Mà vui nhất là, con có nền tảng cơ bản về cổ phiếu và luật chứng khoán, bên cạnh đó, còn quan tâm đến những bài phát biểu của bác cả con tại Hội nghị Ngân hàng trung ương. Với tư cách là học sinh lớp của trường tiểu học danh giá, biểu của con rất đáng khen.

      Trong thư con có nhắc đến chú bí mật nào đó theo đuổi mẹ con, thậm chí chú ấy còn chuyển đồ chơi và tiền tiêu vặt cho con bằng chuyển phát nhanh quốc tế. Này con trai, đối diện với . Tiền tiêu vặt là bác nhờ người gửi cho con, mà đồ chơi cũng là bác nhờ người mang cho con, hơn nữa, bác cũng nhờ các chú bên lãnh sứ quán chăm sóc con tử tế, tuy con thân mình ở mỹ, nhưng chắc chắn kỷ nghỉ hè vui vẻ.

      Đừng bận tâm đến mẹ con, có bác chăm sóc mẹ con chu đáo rồi.

      À, phải rồi, mẹ cũng rất nhớ con, hằng tối mẹ thường hôn chúc con ngủ ngon, bác thay mặt con nhận cả rồi, sau này đích thân giao lại cho con.

      Đáng lẽ định với con nhiều chuyện hơn nữa, nhưng giờ bác phải đưa mẹ con bơi cái . Thế nên tạm dừng ở đây. Cứ chơi vui vẻ vào, lúc nào nhớ nhà gọi điện cho bác và mẹ.

      PS: Này oắt con, có giỏi phá bĩnh tuần trăng mật của bố và mẹ con thử xem, bố đem toàn bộ số robot Transformers con để ở nhà tại Bắc Kinh, cho sạch người khác.

                  Ký tên:


                  Ông bố đáng kính của con.





    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :