1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Dương - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 25

      Nắng sớm ra, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ lẻn vào, khắp phòng sáng trưng.

      Bức tường màu trắng phản xạ tia nắng, chiếu rọi gương mặt tái nhợt nhắn của người nằm giường bệnh, cũng nhìn thấy vết bầm má của do bị Carlos đánh càng thêm dọa người.

      Hai tay đan vào nhau ngồi ở bên giường, ngắm nhìn , hàm dưới buộc chặt.

      Đào Hoa ngọt ngào dịu dàng, Đào Hoa vui vẻ, Đào Hoa đau lòng, Đào Hoa tức giận... từng có sức sống như thế, nhưng lúc này lại yếu đuối bị thương nằm giường.

      Tôi họ Hà, trong từ thế nào, đào trong từ hoa đào, Hà Đào Hoa.

      mỉm cười, giọng ngọt ngào bên tai, thoáng như mọi chuyện như vừa xảy ra hôm qua.

      đôi bàn tay thần kì....

      Em ... Em muốn ở bên cả đời......

      trước kia làm gì quan trọng, quan trọng là bây giờ........

      Em muốn kết hôn, muốn ở đây bên cạnh cả đời.... cả đời.....

      cổ họng bị buộc chặt, hốc mắt ửng hồng.

      Đồ Hải Dương, em ......

      rung động nhắm mắt lại, tối hôm qua yếu ớt ngất xỉu trong ngực , giống như là cơn ác mộng sợ hãi nhất.

      Đều là lỗi của .

      Nếu phải tại , giờ phút này còn an toàn trong cửa tiệm, vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, ngâm nga bài hát, dù bận rộn nhưng bình an và thỏa mãn.

      Mơ ước của cả đời chính là cửa tiệm kia, hôm nay cửa tiệm bị thiêu hủy, bị bắt cóc, bị đánh, suýt chút nữa bị giết chết——

      gần như là có thể hình dung được gương mặt khổ sợ đau lòng của khi tỉnh lại phát cửa tiệm bị đốt sạch.

      Đây tất cả, tất cả do tạo thành!

      Hải Dương mở mắt ra, nhìn gương mặt yếu ớt tái nhợt của , ngực trận co rút.

      muốn phải nhìn thấy mà bị thương, càng sợ hơn khi tỉnh lại, nhớ lại mọi chuyện đêm qua, mà sợ .

      thể chịu được khi thấy ánh mặt sợ hãi của nhìn mình, sợ nhịn được mà ngừng ép buộc đừng sợ !

      Đè nén khát vọng muốn dẫn rời , giơ tay miêu tỉ mỉ miêu tả hình dáng của , từ mi mắt, rồi đôi mắt, tai, mắt, mũi miệng, đem toàn bộ gương mặt khắc họa trong lòng.

      Nắng sơm yên tĩnh, tất cả giống như trong mộng.

      cúi người hôn lên môi , dán sát vào môi , khàn giọng mở miệng: " rất xin lỗi...."

      Ngoài phòng bệnh dần dần truyền đến tiếng người, biết chỉ lát nữa, sau khi hết thuốc mê tỉnh lại.

      giúp đắp chăn, nắm chặt tay, quay người rời .

      ấy muốn là có ý gì?

      Chính là muốn rời khỏi đây.

      ? Ai muốn ?

      Mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp từ xa đến, hoang mang lo sợ.

      cứ để ấy như thế sao?

      Lão bà, đầu trọc lớn như vậy, cậu ta muốn , ai ngăn được.

      Đầu trọc? Là Hải Dương sao? muốn ?

      cần, muốn!

      cố gắng mở mắt ra, chỉ muốn thoát khỏi bóng tối bao trùm.

      —— đúng là đần độn! Người ngốc cũng nhận ra được Đào Hoa Hải Dương, ấy lúc này mất, hối hận cả đời!

      muốn cậu ấy biết, nhưng đây là lựa chọn của cậu ta.

      Lựa chọn? Lựa chọn chó má gì!

      đáng ghét, nhiều lần , còn nghe !

      Tại sao?

      Bởi vì cậu ấy ích kỉ như .

      Cảnh Dã.....

      ích kỉ? Mới là lạ!

      Người đàn ông đáng giận kia, căn bản là vô cùng ích kỉ!

      Trong lòng bốc hỏa, tức giận, rốt cuộc mở mắt ra, cố gắng nhìn, lúc sau trần nhà màu trắng từ từ ràng, cũng quen thuộc, suy yếu quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi nam nữ ở mép giường , ôm nhau.

      Là Cảnh Dã và Hiểu Dạ.

      "Kẻ địch của bọn rất nhiều, em ít ra còn có năng lực tự bảo vệ, Đào Hoa chỉ là người bình thường, nếu ấy vì Hải Dương mà chết, nghĩ cậu ta có thể chịu được." Cảnh Dã ôm Hiểu Dạ thở dài: "Huống hồ, em nghĩ nếu ấy biết chân tướng việc, còn có thể tiếp nhận cậu ấy?"

      "Phụ nữ chúng em rất kiên cường." Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn Cảnh Dã, " cũng nghe Mạc Sâm kể lại tình hình lúc đó rồi, nếu ấy tiếp nhận được, xông lên ngăn cản Hải Dương."

      Cảnh Dã trầm mặc.

      "Em phải ban đầu tự biết bảo vệ mình, cũng vậy. Nhưng con người luôn phải học, phải sao?"

      vò vò mái tóc, vô lực lầu bầu, " thế sai nhưng—— "

      "Nếu sai cũng mau ngăn ấy lại." Hiểu Dạ cắt đứt lời , cho tiếp.

      " cũng thử." Cảnh Dã nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vấn đề là, dù chết đầu trọc cũng thèm nghe ."

      " ấy..... ở đâu?"

      Đào Hoa nghe đến đó, nhịn được mở miệng chen vào hỏi, làm Cảnh Dã và Hiểu Dạ sợ hết hồn.

      "Đào Hoa, tỉnh." Hiểu Dạ thấy muốn ngồi dậy, vội vàng tiến tới đỡ .

      Đào Hoa nắm lấy tay Cảnh Dã, tức giận mở miệng: " ấy bây giờ ở đâu?"

      Thấy vẻ mặt tức giận của , Cảnh Dã chợt nhíu mày, " tại sao lại muốn biết?"

      Đào Hoa để ý vai phải bị đau, cánh tay phải cũng giơ lên, níu chặt cổ áo Cảnh Dã, kéo cả người xuống, cắn răng : "Đương nhiên bởi vì tôi cái tên ngoan cố khốn kiếp đó!"

      Cảnh Dã trừng mắt nhìn, nhe răng cười, trong nháy mắt quyết định bán đứng bạn tốt.

      "Cậu ta ở quán bia, dọn dẹp hành lí."

      Mặc dù tối hôm qua, xe cứu hỏa tới rất nhanh, nhưng quán bia cũng bị cháy sạch, chỉ còn nửa.

      lên tầng hai, cất máy tính vào trong túi, thu dọn quần áo, cầm ví và hộ chiếu mới xách ba lô xuống lầu, ngờ vừa ra cửa, nhìn thấy sau vách tường sụp đổ, đứng ở sân viện nhà bên cạnh.

      Sắc mặt tái , cả người cương cứng.

      Đào Hoa.

      Căn nhà gỗ màu trắng sụp đổ chỉ còn vài cọc gỗ màu đen, bụi cây hoa quế ở sân trước bị cháy sạch, hành lang gỗ lim, con rồng phun châu quấn quanh cổng vòm cũng bị thiêu hủy, hỗn độn mặt đất, đường mòn gạch đỏ vất vả mới được sửa sang bây giờ cũng bị vỡ thành từng mảnh , cây Phượng hoàng mộc trong sân cũng bị cháy đổ nghiêng ngả lên tường gạch.

      khí còn sót lại mùi cháy khét, "Ánh trăng biên cảnh" của chỉ chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.

      Cổ họng nghẹn chặt, biết tại sao ở chỗ này, giờ này phải ở bệnh viện mới đúng.

      hoàn nghi vì mình quá mức khát vọng nên sinh ra ảo ảnh, nhưng gió biển thổi cuốn bay mái tóc đen của , nâng lên làn váy, thậm chí còn ngửi được mùi thơm người .

      biết mình nên nhanh chóng rời , thừa dịp chưa thấy , nhưng cách nào nhúc nhíc.

      Sau đó, chuyển động xoay người nhìn thấy .

      Vừa nhìn nét mặt của , giống như bị người ta hung hăng giáng quyền nặng nề vào trái tim.

      Chris thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 26

      Gương mặt tái nhợt, tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như là thể tin được trước mắt.

      " rồi làm tổn thương em."

      Đào Hoa rưng rưng nhìn , mặt có chút máu há miệng muốn , nhưng hơi lên được, cả người choáng váng, trông thấy sắp ngã, vứt bỏ ba lô lao tới, kịp thời ôm vào ngực.

      nhắm chặt hai mắt, bàn tay bé nắm chặt cổ áo , ở trong lòng nhàng hít thở, mở mắt, yếu đuối mắng: ", cái đồ khốn kiếp.... Hại cửa tiệm của em bị cháy.... còn hại em bị người ta bắt cóc, trúng đạn.... bây giờ phủi mông muốn chạy? đời này.... làm gì có chuyện dễ dàng như thế!"

      "....." ngờ có phản ứng thế này, mở miệng được.

      Đào Hoa cảm thấy còn choáng váng nữa, mở miệng dồn ép , " có biết , em phải vay 100 vạn mới mở được cửa hàng này, tất cả tiền, đều dồn vào cửa tiệm—— "

      " trả hết cho em." Tròng mắt tối sầm lại, ngắt lời .

      Người đàn ông khốn kiếp này!

      Nghe thấy lời của , Đào Hoa bị chọc tức suýt chút nữa bất tỉnh.

      "Vậy vết thương vai em thế nào? Hai tay nắm chặt cổ áo , càng càng tức, " có phải hay cũng muốn trả hết tiền thuốc men? Nếu như vậy, đem luôn tiền phẫu thuật thẩm mĩ cho em , tránh để ông xã tương lại chê người em vết sẹo khó coi, hại em ai thèm lấy!"

      nghe vậy, mặt lúc xanh, lúc trắng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc .

      Đào Hoa thấy thế càng tức hơn, "Em hỏi , em trông rất xấu xí sao?"

      " phải."

      "Dáng người em đẹp sao? Hay chê em bộ ngực quá lớn?"

      " có."

      "Vậy em , chuyện này làm cảm thấy rất buồn nôn sao?"

      Trời a, biết có thể nghĩ như vậy, nhìn tức giận nước mắt lưng tròng, rốt cuộc đè nén được tình cảm sôi trào mãnh liệt trong lòng, nắm chặt cánh tay : "Đáng chết, làm sao lại cảm thấy buồn nôn, em là thứ tốt đẹp nhất mà đời này có được—— "

      "Vây lấy em !" nhìn chằm chằm .

      "Đào Hoa....." Đối với khí thế mạnh mẽ của , hoàn toàn biết phải làm gì bây giờ.

      căn bản hiểu được chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn, xinh đẹp ngọt ngào, nguyện ý lấy tất cả để đổi lấy, bức bách như thế, giống như người cầm chai nước suối hấp dẫn người bị chết khát trong sa mạc——

      "Em muốn kết hôn, em muốn sanh con! Nếu như cảm thấy có lỗi, lấy em, nuôi em cả đời!" hung hăng, tiến lên bước.

      "Chết tiệt, em còn hiểu?" bị ép buộc tới mức còn đường lui, chỉ có thể tức giận ra : "Chính là trước khi tới đây, là lính đánh thuê vì tiền bán mạng, em và căn bản là người hai thế giới! Người đàn ông tối qua chỉ là trong những kẻ địch của , chỉ cần em ở cạnh , loại chuyện như thế xảy ra lần nữa! cần là kết hôn, chỉ cần ở cạnh em lúc nào cũng có thể bị dính líu, bị thương—— "

      "Em biết , Cảnh Dã toàn bộ cho em." lạnh lùng ngắt lời , "Cho dù trước đây là lính đánh thuê, vậy làm sao?"

      biết? Chẳng lẽ sợ sao?

      Ánh mắt tối lại, cổ họng khô khốc, "Em biết mình ? Em biết về sau phải đối mặt với cái gì ?"

      "Em biết ." sợ hãi nhìn thẳng vào mắt : "Cảnh Dã lúc đưa em về, đem tất cả khả năng có thể xảy ra ."

      Hải Dương gì khiếp sợ nhìn , hoàn toàn thể tin được lại để ý.

      "Cảnh Dã cũng , ta trước đây cũng là lính đánh thuê, Hiểu Dạ bây giờ cũng vẫn tốt."

      "Bởi vì Hiểu Dạ và em giống nhau...." cảm thấy vô cùng ớt, phản ứng của khiến hoa mày chóng mặt.

      "Cho nên chê em vô dụng!" híp mắt, tức giận .

      " phải—— "

      "Em biết dùng súng, có thể dạy em!" lần thứ hai tức giận cắt ngang lời .

      "Em đừng mơ tưởng, cả đời cũng cho phép em đụng đến thứ quái quỷ đó!" Vừa nghĩ tới việc cầm súng, sắc mặt khó coi gầm thét ra tiếng.

      "Cả đời? Ha ha....! muốn bỏ , làm sao ngăn được em?" đưa tay chỉ chỉ vào lồng ngực , cực kì tức giận mắng: "Mà cho rằng sau khi rồi, em có chuyện gì sao? Hôm nay chỉ có kẻ thù của tới bắt cóc em, làm sao biết ngày mai có người thứ hai? bây giờ rời , em học cách tự vệ, chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ người ta bắt cóc tống tiền sao?"

      Giả thiết của khiến cả người rét lạnh, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu.

      "Vậy...... điều đó thể nào." giọng khàn khàn, đáy mắt lại hoảng sợ.

      Nhìn thấy dao động của , Đào Hoa ngừng cố gắng, "Làm sao biết là thể? có thể bảo đảm sao? thể, đúng ? Cho nên phương pháp tốt nhất, chính là lấy em!"

      chém đinh chặt sắt tuyên bố biện pháp giải quyết, làm cho vô cùng xúc động.

      Cưới ? có thể cưới ? Đây mới là phương pháp giải quyết tốt nhất?

      Ý nghĩ ngọt ngào này khống chế toàn bộ suy nghĩ của , chịu rời .

      "Chỉ cần cưới em... em có thể chăm sóc ." Đào Hoa giữ mặt , ôn nhu thuyết phục: "Em , còn có thể bảo vệ em, em nấu cơm cho , giúp em sửa sang vườn hoa, lúc rảnh rỗi có thể đàn cho em nghe, em mỗi ngày bánh dâu tây thích...."

      Nghe lời của , Hải Dương có thể tưởng tượng ra hình ảnh hạnh phúc đó.

      "Em .... sợ?"

      "Sợ? Em đương nhiên sợ, nhưng em càng sợ bỏ lại em." hốc mắt ửng hồng, khẽ vuốt ve gương mặt của , dịu dàng cầu, " khong em cũng sao, em ép phải , nhưng xin .... đừng rời bỏ em...."

      làm sao có thể ?

      Tâm trạng hoàn toàn kích động, thể tiếp tục kháng cự, chỉ có thể kéo vào trong lòng, ôm lấy .

      Trời ạ, người phụ nữ tốt như , làm sao có thể buông tay lần nữa?

      bao giờ buông tay, dùng hết tất cả mọi thứ bảo vệ , cho dù muốn cả tính mạng , cũng nguyện ý!

      "Hải Dương?"

      "Được." vùi đầu vào , khàn giọng : "Em muốn ở lại, ở lại."

      " lấy em?" giọng nghẹn ngào, dám tin lời .

      " cưới em." mở miệng cam kết.

      "Cả đời?" cắn môi dưới, nhịn được rợi lệ.

      "Đúng, cả đời." .

      " đồng ý..... cũng được đổi ý......" vịn cổ nức nở .

      " ." khàn giọng mở miệng, "Cả đời cũng !"

      Nghe được lời khẳng định của , bật khóc, dựa vào vai khóc ngừng, muốn đem toàn bộ uất ức hoảng sợ mấy ngày nay toàn bộ trút ra ngoài.

      Hải Dương hốc mắt ửng hồng, chỉ có thể ôm , vuốt lưng , tiếng động an ủi.

      vất vả mới nín khóc, đôi tay lại vẫn ôm chặt .

      "Đào Hoa?" ôm lấy , vuốt mái tóc ngắn mềm mại.

      "Hả?" Đào Hoa hít hít lỗi mũi gương mặt nhắn vẫn rúc vào vai chịu nâng lên.

      " em!"

      vừa nghe, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, nắm chặt quả đấm, đánh vào người , nức nở mắng: "Đáng ghét.... đáng ghét...."

      " nghĩ là em muốn nghe, em muốn thu hồi lại sao?"

      " cho phép! cho phép lấy lại!"

      ngẩng đầu, níu vạt áo , lại phát khóe môi hơi cong: "Em phải em ép ?"

      Mặt Đào Hoa đỏ hồng, thẹn quá hóa giận quay đầu, nhưng lại đưa tay xoay mặt lại, dịu dàng hôn.

      "Hà Đào Hoa, em!" cụng vào chán , bình tĩnh, từng câu, từng chữ : " muốn kết hôn, muốn cả đời ở chung chỗ với em!"
      Chris thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 27 (End)

      nghe thế, ôm khóc, nhưng môi lại mỉm cười.

      biết mình bây giờ trông giống người điên, nhưng thể kiềm chế.

      chút cũng để ý, chỉ ôm lấy , đưa điên khùng chạy trốn khỏi bệnh viện, trở về chăm sóc."

      Ôm người con giống như trân bảo vào trong ngực, biết từ nay về sau, bao giờ buông ra.

      ở cùng chỗ với , chăm sóc , dắt tay ——

      đời kiếp!

      Về sau

      Gió biển thổi, chim chóc ríu rít.

      Cây dừa đón gió lay động, Phượng hoàng mộc nở hoa, mặt biển xanh rộng mênh mông, ngày mới bắt đầu, xe ô tô lại đường, mọi người cũng bắt đầu những công việc thường ngày.

      Ánh mặt trời len qua cửa sổ tầng hai của ngôi nhà gỗ màu trắng, bé mũm mĩm đáng chạy vào phòng ba mẹ, nhảy lên giường, cười khanh khách : "Mẹ, mẹ, ba cùng các chạy bộ rồi."

      nằm giường giả vờ ngủ, vừa nghe thế Đào Hoa lập tức ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, sau khi xác định tầng dưới có ai, mới ôm con ba tuổi vui vẻ chạy như bay đến phòng bếp, bận rộn làm bữa sáng.

      "Mẹ, tại sao ba cho mẹ xuống giường?"

      "Bởi vì ba con quá lo lắng rồi."

      "Quá lo lắng là cái gì?"

      "Quá lo lắng ý là quá khẩn trương, gần giống như vậy." đưa tay chống lên hông, học bộ dáng hung ác của lão công .... "Mạc Sâm, cậu tháng trước ấy vẫn còn ói, tháng này lại ăn, cậu xác định như thế là bình thường sao? ấy lần trước cũng giống như bây giờ."

      lại chạy qua hướng khác, vẻ mặt thay đổi, học bộ dáng người đàn ông khác, lén thở dài, buồn cười : "Hải Dương, mình mặc dù ở tình huống khẩn cấp giúp cậu đỡ đẻ, nhưng phải là bác sĩ khoa sản, cậu nếu lo lắng đưa ấy tới khoa phụ sản, hỏi bác sĩ là được."

      Con ghế bị cho cho cười khanh khách.

      đổi lại hướng khác, ngừng cố gắng diễn lại tình huống hôm qua, giơ tay lên, "Khụ, ừ, mình vừa từ bệnh viện về, bác sĩ vậy là bình thường, nhưng chính là—— oa a!

      được nửa câu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cho đến khi ổn định lại mới phát mình bị ông xã khiêng lên vai.

      "Ba, ba!" Con nhìn thấy , mừng rỡ gọi, đưa tay ra.

      Hải Dương giơ tay, ôm con , khiêng lão bà, xoay người rời .

      "Đồ Hải Dương, bỏ em xuống!"

      thèm để ý, khiêng lên lầu.

      Đào Hoa nhìn cái mông săn chắc của : "Đồ Hải Dương, biết, em thích bị khiêng như vậy."

      vẫn hoàn toàn bỏ qua kháng nghị của , xoay người vào phòng.

      liếc mắt, vừa bực mình vừa buồn cười nhắc , "Còn nữa, , em bây giờ mang thai, thích hợp với phương thức di chuyển thế này."

      nghe vậy cứng đờ, giây sau, lập tức đặt xuống, để ngồi giường.

      Nhìn sắc mặt tái nhợt, Đào Hoa nhịn cười, rồi lại : "Nhìn xem, khiêng em thế em cũng sao, để em xuống dưới nấu cơm chút cũng có vấn đề."

      " được, em đừng mơ tưởng." tay ôm con , tay chống nạnh, giống như Tháp tháp thiên vương cúi đầu nhìn chằm chằm.

      Vẫn ngồi cánh tay , bé con nghe vậy cũng học ba lớn tiếng : " được, mẹ đừng hòng mơ tưởng."

      xong, bé mừng rỡ cười khanh khách ngừng.

      "Con cũng thế." Hải Dương đặt con ba tuổi xuống giường, dặn dò: "Trông mẹ, nếu mẹ xuống giường, hét to lên."

      "Dạ." Vừa nghe đến có thể hét to, hai mắt bé sáng lên, cười giơ tay gật mạnh đầu, "Mẹ xuống giường, con hét to!"

      "Này này, Đồ Hải Dương, sao lại dạy con như thế?" Đào Hoa nhìn con chưa lâm trận phản bội, vội lên tiếng kháng nghị.

      hai lời, nghiêng người hôn lên mặt , Đào Hoa bị hôn đến đầu óc choáng váng, đợi đến khi đứng dậy, bị giải quyết hoàn toàn nằm im giường.

      "Ngoan chút." lấy ngón cay mơn trớn đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng lên của , khàn giọng mở miệng cầu, "Được ?"

      Gương mặt đỏ bừng, nhìn , biết lo lắng mới gật đầu "Được rồi!"

      "Cám ơn." khẽ nhếch miệng lúc này mới đứng dậy rời .

      đáng ghét, cũng nhiều năm như vậy, đối với chút sức chống cự.

      Đào Hoa đưa tay che kín gương mặt đỏ bừng, lại phát ống tay bị người nào đó giật .

      "Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn hôn."

      Đào Hoa nhìn con , bật cười: "Được, hôn con, xem lợi hại của mẹ."

      lật người đè lên con , hôn khắp mặt con, hôn chọc cho con cươi vui vẻ.

      lớn chơi đùa mệt lả, mới nằm song song giường.

      "Mẹ?"

      "Hả?" Ôm con vào trong ngực.

      "Con muốn nghe chuyện xưa."

      "Con muốn nghe chuyện gì? bé lọ lem?"

      "Con muốn nghe chuyện xưa của mẹ."

      hôn lên trán con, cười : "Ngày xửa ngày xưa, có bé gọi là Đào Hoa, có cậu bé gọi là Hải Dương, Đào Hoa sống hòn đảo , Hải Dương sống ở gần khu rừng..."

      Bởi vì lo lắng xuống giường hề rời , hai tay ôm ngực đứng ngoài cửa.

      Khi nghe được giọng truyền đến, trong lòng cảm giác ấm áp.

      qua máu tanh chém giết chiến trường, còn mơ ước, nhưng người con này lại lần nữa dạy mơ ước, đưa ánh sáng và hi vọng trả lại cho .

      Ánh nắng ấm dần, giọng trong phòng cũng ngừng, cuối cùng tiếng động.

      lặng yên tiếng động vào phòng, chỉ thấy lão bà nằm ngủ giường, con vẫn mở mắt lớn, vừa thấy muốn bò dậy.

      giơ ngón trỏ ra dấu, con lập tức hiểu ý nằm xuống, lên giường, vươn tay, con lập tức lăn tới.

      "Chuyện xưa của ba mẹ chưa xong." bé úp mặt vào ngực ba giọng .

      khẽ mỉm cười, tay xoa đầu, tay vuốt lưng con , học bộ dạng của lão bà, cười : "Ngày xửa ngày xưa, có bé tên Đào Hoa, cậu bé tên Hải Dương...."

      Giọng trầm thấp bây lơ lửng trong khí, Đào Hoa nửa tỉnh nửa mê mở mắt, phát nằm bên cạnh, kể chuyện xưa cho con .

      Thấy tỉnh, vẫn ngừng, chỉ thương nhìn , giọng kể lại chuyện xưa.

      "Từ đó về sau, Đào Hoa Hải Dương, Hải Dương Đào Hoa...."

      khẽ mỉm cười, khóe mắt rơi xuống giọt lệ.

      đưa tay lau nước mắt cho , dịu dàng : "Hà Đào Hoa, em!"

      nghiêng người, vươn tay qua người con , giữ mặt , dịu dàng hôn.

      Gió biển thổi bay tấm rèm cửa sổ màu trắng.

      Trong lòng tràn đầy tình với , nếu như có kiếp sau, nguyện ý được gặp lần nữa......


      THE END.
      meoden0003Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @mytrann1230 : cam on ban nhiều, truyen edit hay va ngọt ngao qua <3
      mytrann1230 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :