1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Dương - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 20

      Trong nháy mắt, có loại cảm giác ích kỉ muốn mang chạy trốn, lợi dụng dịu dàng phụ thuộc của , mang rời khỏi, muốn xa, bắt đầu cuộc sống ở nơi khác.

      Nhưng, từ rất lâu trước kia, học được trốn tránh chỉ là tạm thời, phải là biện pháp giải quyết vấn đề.

      Có lẽ hỏi cái gì theo bỏ trốn lần, tránh lần, nhưng còn về sau? chỉ có kẻ dịch là Carlos, dù ai cũng thể bảo đảm ta tìm lại được, còn có thể chịu được mấy lần?

      lần? Hai lần? Ba lần? Mười lần? Hay.... cả đời?

      Cả đời!

      Ba chữ cuối cùng kia, giống như tiếng sầm ù ù vang vọng trong đầu , cả người bởi vì khát vọng xa vời này mà chấn động.

      nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt quả đấm.

      thể! Đồ Hải Dương, ngươi đừng ngu ngốc!

      Có thể nhẫn nhịn, có thể nguyện ý, làm sao có thể nhìn bởi vì , mà trải qua cuộc sống có thân phận, thời thời khắc khắc lo lắng sợ hãi, núp trong bóng tối cả đời?

      Tiếng cười thanh thúy lần nữa truyền đến, mở mắt ra, vừa cười, vừa cầm cái khăn mặt sạch lau mặt giúp bọn trẻ.

      Nhìn gương mặt cười vui vẻ, trong lòng cảm thấy đau đớn.

      biết, mình còn con đường thứ hai để .

      Tất cả kết thúc.

      Cứ như vậy.

      Ánh trăng treo đầu cành.

      Mùi hoa quế nhàn nhạt nhàng chui vào cửa sổ.

      Tiểu Quyên quét dọn thu xếp bàn ghế, rửa sạch chén đĩa, vứt rác rồi sau đó rời khỏi cửa hàng.

      Đào Hoa đóng cửa hàng, tắt đèn, cảm thấy kì quái vì sao Hải Dương mãi chưa trở lại, muốn đưa tiểu Lam và ba đứa nhóc về, thấy đẩy cửa bước vào.

      "Bạn của đâu?" Thấy chỉ có mình , tò mò mở miệng.

      "Ngủ." lạnh nhạt , sau đó vẫy tay gọi tiểu Lam và ba đứa nhóc, ý bảo quay trở về, muốn qua giúp, nhưng lại im lặng đứng yên tại chỗ.

      "Sao vậy?" nghi ngời dừng bước hỏi.

      "Em về sau đừng tới nữa."

      sửng sốt, ngây ngốc nhìn , "Cái gì?"

      "Em về sau đừng tới nữa." mở miệng lặp lại, giống như nhắc lại lời thoại.

      thể tin được những gì mình nghe thấy, nhình người đàn ông cao lớn đứng trước mặt.

      "Tại sao?"

      " có lí do gì."

      có nghe lầm ?

      Đào Hoa nhìn chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn lại cho mình rời vào gian kì quái nào khác, nhưng người đàn ông này lại giải thích gì thêm, chỉ xoay người ra ngoài.

      vì lí do gì? Đây là sao? Ý của là gì?

      đứng im tại chỗ, ngây người, cho đến khi đẩy cửa ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng lưng , cảm thấy kinh hoảng.

      biết, mình muốn mất , người đàn ông này, biết nguyên nhân gì, tự dưng tối nay, mới vừa rồi, quyết định cần .

      tưởng rằng nên để cho chút thời gian, tưởng rằng cũng thích chút, tưởng chỉ cần nguyện ý chờ, chuẩn bị tốt!

      sai lầm rồi sao?

      Sáng hôm nay, còn dịu dàng hôn ; buổi trưa, ràng còn ở trong phòng bếp giúp ; gần tối, ràng còn siết chặt tay .

      , tin, nhất định có tình cảm với !

      Đào Hoa hốt hoảng đuổi theo, bám vào cửa gọi : "Hải Dương, đợi ...!"

      dừng bước, nhưng quay đầu lại.

      "Hải Dương?" nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của , trong lòng rối loạn, khàn giọng gọi.

      tiếng động trầm mặc, đứng yên.

      nắm chặt quả đấm, bước lên, đến phía sau lưng , mới dừng lại.

      "Em !"

      Hải Dương toàn thân chấn động, cả người cương cứng.

      Sợ nếu ra vĩnh viễn mất , Đào Hoa bất động nhìn , lấy hết dũng khí khàn giọng mở miệng: "Em muốn ở bên cạnh cả đời!"

      Giọng của nhàng, êm ái, khẽ run, bay bổng trong trời đêm.

      cảm giác kích động điên cuồng tràn ngập trong cơ thể, gần như thể hô hấp.

      vươn tay, chạm vào lưng , trượt tới hông của , mặt dựa sát vào lưng , ôm chặt lấy , hít sâu cái, lẩm bẩm lặp lại, "Em ."

      Em .

      Lời của vang vọng trong đầu , nhắm mắt lại, cả người căng thẳng, đời này chưa bao giờ khát vọng như vậy, hình cùng ở chung tới già lại thoáng ra.

      Biển trời màu xanh mát, mỉm cười rạng rỡ chạy về phía .

      Hình ảnh sau đó, trúng đạn ngã xuống đất, chết trong lòng ——

      run sợ, dùng sức hất tay ra, rời vòng tay ấm áp của , đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào lạnh lùng , "Em ."

      "Em ." lùi bước, lặp lại.

      "Em chỉ nghĩ là em ." nắm vai , cực kì tức giận: "Em ngay cả từ đâu tới, trước kia làm gì em cũng biết, em làm sao có thể ?"

      "Em ." Đào Hoa nắm chặt quả đấm nhìn , giọng khàn khàn lại hết sức kiên định: " trước kia làm gì quan trọng, quan trọng là bây giờ."

      "Quan trọng phải là , mà vì lên giường với em." hung dữ nhìn .

      " phải ——" mặt Đào Hoa tái , hai mắt mở to, tức giận phản bác.

      "Đó phải là , chỉ là tình dục, cũng chỉ là hấp dẫn về thể xác mà thôi." cắt đứt lời , lạnh lùng : "Bởi vì tốt với em nên em lầm tưởng mình , chỉ là cảm giác sai lầm của em mà thôi."

      Như bị đánh quyền, co rúm lại, nhưng vẫn kiên định nhìn chằm chằm : " phải là em, sao biết đó phải là tình ?"

      "Phụ nữ rất dễ dàng có cảm giác sai lầm trong tình , gặp quá nhiều, em chỉ là có kinh nghiệm thôi." tổn thương , từng câu từng chữ, muốn làm đâu, đau đến mức lảo đảo muốn gục ngã, nhưng lại thể nào dừng lại, chỉ có thể ép buộc bản thân mở miệng: "Về sau em biết, chỉ cần kĩ thuật tốt, đổi lại người đàn ông khác cũng được."

      chăm chú nhìn , mặt chút huyết sắc cũng có, lâu sau mới có thể gượng cười, tự giễu: "Cho nên, ý , tất cả chỉ là ảo giác của em?"

      "Đúng."

      "Em ?" Cả người khẽ run.

      "Đúng."

      " chút cảm giác nào với em?"

      " thích em." nhìn đôi mắt đầy nước mắt của , nắm chặt hai quả đấm, trầm giọng : "Em là tốt."

      đưa tay ôm chặt lấy mình, sắc mặt ái nhợt, nhìn : "Nhưng phải em."

      Cổ họng Hải Dương bị buộc chặt, cứng rắn nặn ra chữ.

      "Đúng."

      Gió vẫn thổi, trăng vẫn tròn.

      Sao lại cảm thấy rét lạnh, tự chủ được khẽ run, lấy tay ma sát hai cánh tay.

      Lý Bạch .

      "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan"

      Cuộc sống của , cho tới bây giờ, cũng chẳng có được vài lần đắc ý, sớm quen mọi việc luôn thuận lợi.

      Cười, mau cười, có gì quan trong, mau mỉm cười!

      Cái này cũng chẳng là gì, thất tình thôi, chẳng qua người .

      Từ , luôn đơn, vất vả, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Bị cha me vứt bỏ, phải vẫn sống? thi được đại học, vẫn sống? Học nghề ở phòng bếp bị chửi mắng, vẫn sống? Sau khi tốt nghiệp giai đoạn khổ sở, thê thảm nhất, tìm được việc, có nơi ở, người xu, cả tuần chỉ dựa vào cái bánh mì nướng và bánh bao sống qua ngày, phải vẫn sống?

      Mỗi lần, phải đều mỉm cười?

      Viện trưởng , cười đối mặt với cuộc sống còn hơn là khóc, phải sao?

      phải sao?!

      thử nâng khóe miệng, biết tại sao lại thể làm được.

      Cười !

      Hà Đào Hoa, mau cười, cho ta biết những thứ này chỉ là đùa thôi.

      cười được.

      thể dùng nụ cười để cứu vãn tự ái bị đập nát, chỉ có thể nhìn , chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tại sao?"

      Ông trời, đừng hỏi "Tại sao" sắp chịu được nữa rồi.

      Nhìn vẻ mặt mờ mịt yếu đuối của , giống như chỉ cần chạm vào chút hoàn toàn tan vỡ, thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc muốn đem siết chặt vào trong ngực, lí trí cuối cùng còn sót lại giây sau cùng ngăn cản .

      " có lí do, chỉ vì còn hứng thú." Hải Dương mím môi, tay nắm chặt, ác độc giáng cho đòn cuối cùng.

      Đào Hoa choáng váng, cảm thấy toàn thân vô lực, tầm mắt mơ hồ, nhìn gương mặt , cũng nhìn toàn bộ thế giới.

      "Xin lỗi..." liều mạng chống đỡ, muốn nước mắt rơi xuống, gương mặt trắng bệch nhìn , môi khẽ run, " có thể ."

      , xoay người rời , hề quay đầu lại.

      Trước mắt , chỉ còn ánh đèn đường mơ hồ.

      Trăng sáng treo cao.

      mình đơn.

      Cuộc sống vẫn trôi qua.
      Chris thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 21

      Đào Hoa biết mình làm sao có thể vượt qua mấy ngày vừa qua, mua thức ăn, nấu món ăn, xử lí mọi việc, vẫn như con quay bận rộn cả ngày, cố gắng dùng công việc để làm cho mình còn tâm trí để nhớ.

      muốn quên, nhưng lại có cách nào quên.

      Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, đều chỉ muốn khóc.

      Quán bia nhà bên cạnh vẫn im lặng như trước, mấy ngày trôi qua, thấy bóng dáng mấy đứa nhóc, ngay cả tiểu Lam cũng thấy.

      Cửa chớp lầu hai, chưa hề mở ra.

      hiểu, hiểu mình sai ở đâu, hiểu vì sao thể .

      cầm được nước mắt, hai mắt ửng đỏ, hàng đêm đều ngủ cho đến trời sáng.

      Ngay cả như vậy, cuộc sống vẫn cứ trôi qua, cho nên ép mình ăn cơm, ép mình lao vào công việc, ép mình cười với khách hàng, nhưng tất cả vẫn thể để cho ngừng nhớ đến .

      Tháng trước, bận rộn, nhưng cuộc sống giống như thiên đường.

      Tháng này, bận rộn, nhưng lại giống như sống trong địa ngục.

      Em chỉ nghĩ là em .

      Nước sôi, bốc hơi, lại như thấy, trong đầu tất cả đều là thanh của .

      Ngay cả từ đâu tới, trước kia làm gì em cũng biết, em làm sao có thể ?

      Cà phê trong bình nổi bọt, sôi trào, bốc hơi.

      Đó phải là , chỉ là tình dục, cũng chỉ là hấp dẫn về thể xác mà thôi.

      "Chị Đào Hoa, chị Đào Hoa?"

      lấy lại tinh thần, phát A Linh vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh nhìn .

      "Cà phê sắp cạn rồi."

      quay đầu, chỉ thấy cà phê gần nư bốc hơi, còn chưa tới nửa cốc, vội vàng tắt bếp.

      "Chị Đào Hoa, chị sao chứ?" A Linh lo lắng nhìn vành mắt đỏ hồng của bà chủ.

      "Chị sao..." lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống.

      A Linh thầm thở dài, lấy giấy lau nước mắt cho , giọng quan tâm: "Chị Đào Hoa, chị có muốn nghỉ ngơi chút ? Dù sao buổi chiều cũng ít khách, em có thể trông tiệm."

      muốn khách hàng thấy bộ dạng của mình khóc, lẩm bẩm cảm ơn, xoay người vào bếp, ngồi ở bậc thang ở sân sau.

      Ngày thu, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua dàn dây leo bò tường chiếu xuống đất.

      nắm chặt khăn giấy, lau nước mắt, làm như thấy cỏ xanh mơn mởn trước mắt.

      Đủ rồi, còn phải đau lòng bao lâu?

      Hôm nay có A Linh ở đây nên có chuyện gì xảy ra, lần sau nếu lúc nấu đồ lại chú ý như vậy còn xảy ra chuyện gì?

      , biết đó phải là ảo giác, tất nhiên cũng phải chỉ là nhu cầu tình dục!

      con mèo mập mạp nhảy đầu tường, nó đứng ở tường thấy , cảnh giác dừng lại nhìn .

      và nó đối diện nhìn nhau, sau khi xác định có vẻ gì uy hiếp, liền từ đầu tường nhảy sang nhà bên cạnh, biến mất sau hàng ràng.

      Con mèo kia....

      sững sờ nhìn căn phòng của ở bên cạnh, nhớ tới con mèo bị chết kia, nhớ xử lí nó như thế nào, nhớ tới chăm sóc những đứa bé, nhớ những ngày ở bên nhau....

      Em làm sao biết làm em tổn thương?!

      làm sao lại quên?

      tin , nên tin tưởng !

      người đàn ông dịu dàng, lại chăm sóc, sao có thể ra lời như: "Chỉ cần kĩ thuật tốt, đổi lại là người đàn ông khác cũng được"

      Giống như bị sét đánh, Đào Hoa đứng bật dậy, xoay người chạy ra bên ngoài.

      "Chị ra ngoài lát." bỏ lại câu này sau khi chạy qua phòng ăn, thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của A Linh ở trong quầy, chỉ vội vã chạy đến nhà bên cạnh.

      Có lẽ đây chỉ do đơn phương, có lẽ cũng chỉ chơi đùa với phụ nữ đến khi chán vứt bỏ, nhưng làm sao lại sợ tổn thương , ngay cả giường cũng là mạnh mẽ ép buộc , người đàn ông như làm sao có thể những lời quá đáng như vậy?

      biết bản thân rất ngu ngốc, biết chuyến này phải vứt bỏ toàn bộ tự ái, nhưng có cách nào tin tưởng, cách nào buông tha, trải qua nhiều năm như vậy, vất vả mới tìm được , cho dù bị nhục nhã, cũng muốn làm mặt dày thử lần nữa!

      "Mình nghĩ cậu có khách."

      Mạc Sâm đưa tay chỉ ra ngoài cửa, Hải Dương vừa đưa mắt nhìn, thấy Đào Hoa chạy vòng qua tường rào, vào trong tiệm.

      muốn làm gì?

      Sắc mặt tái , trong nháy mắt có ý nghĩ muốn quay người chạy trốn.

      "Mình nghĩ cậu xử lí xong."

      cũng nghĩ giải quyết xong.

      Chết tiệt, có biện pháp lại những lời như thế, tại sao lại chết tâm?

      Mấy ngày nay sống ngày bằng năm, vài lần suýt chút nữa khuất phục bản năng nguyên thủy, chạy qua tìm .

      Cảm giác đơn, tối tăm, lần nữa gặm nhấm , dục vọng muốn gặp ngừng tích lũy trong lòng , nhưng chuyện của Carlos trước mắt uy hiếp ngăn trở .

      Ai biết vất vả nhẫn nại, lại còn chui đầu vào lưới!

      Hải Dương sắc mặt xám ngoét, ngoài cửa có người hay bất kì chiếc xe khả nghi nào, nhưng ai dám đảm bảo Carlos ở gần đây, có biện pháp ngăn cản vào, chỉ có thể hi vọng Carlos chỉ nghĩ rằng chỉ là hàng xóm ở bên cạnh.

      Ầm!

      Cửa lớn bị đẩy mạnh ra, sau quay ngược trở lại.

      đứng đằng sau quầy bar còn chưa nghĩ đến phải đối mặt với như thế nào, chạy tới trước mặt .

      "Em muốn kết hôn!"

      nhìn chằm chằm, cả người ngây ngốc.

      " có muốn cưới em ?"

      "Cái gì?"

      hoàn toàn chết lặng, trợn mắt há mồm, lại kiễng chân, đưa tay kéo cổ asoanh, níu lấy nghiêm túc hỏi: " có muốn lấy em ?"

      Bây giờ là điên, mà là điên rồi?

      Nhìn gương mặt đỏ bừng, hai mắt mở lớn lại kiên định, Đồ Hải Dương bắt đầu hoài nghi tất cả ngọt ngào trước mắt chỉ là do quá khát vọng mà sinh ra ảo giác.

      "Em muốn kết hôn, muốn ở bên cạnh , cả đời!"

      Kết hôn? Cả đời?

      Giọng của vang vọng bên tai, chỉ cảm giác được trận hoa mày chóng mặt, giờ phút này ở trước mặt khí thế bừng bừng, lại xinh đẹp thể tưởng tượng được.

      " rốt cuộc có muốn cưới em ?" lên tiếng lần nữa.

      "Em điên rồi..." nghe được lời của , hoảng hốt đè nén thanh của mình.

      " có." hai mắt tối sầm, lại lùi bước.

      " thể kết hôn với em." nghiên người nắm chặt vào quầy bar, đến mức gân xanh nổi lên, sợ mình thể kiềm chế đưa tay kéo qua quầy rượu, ôm chặt vào trong ngực.

      "Tại sao? kết hôn rồi sao? có lão bà rồi?"

      " có." tức giận trợn trừng mắt nhìn .

      "Vậy vì cái gì? Bởi vì em sao? sao, em là được, dù sao bây giờ rất nhiều cặp vợ chồng cũng nhau, ít nhất giữa chúng ta còn có người người khác."

      cằm dưới càng siết chặt, bị làm cho sắp phát điên.

      " và em thể kết hôn, em hiểu, chúng ta cùng thế giới——"

      " cùng thế giới?" Trong mắt lên vẻ nghi hoặc, kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi bên cạnh xem kịch vui, sắc mặt tái nhợt.

      Sau khi người đàn ông này xuất , chợt thay đổi thái độ.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ——

      Đào Hoa mặt có chút máu quay lại, nhìn chằm chằm vào : " là Gay sao?"

      Phốc——

      Người đàn ông ngồi bên cạnh phun ra ngụm bia, ho khan.

      "Tất nhiên phải!" Hải Dương gầm .

      Gay? Thế mà cũng nghĩ ra được!

      cũng quan hệ với , thế mà còn có ý nghĩ như thế này?

      " phải?" Đào Hoa nháy mắt mấy cái.

      " phải!"

      Nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của , xem ra phải.

      thở phào nhõm, chợt cau mày mở miệng: "Nếu như phải đồng tính, tại sao chúng ta cùng thế giới?"

      Hải Dương hô hấp chậm lại, tức giận trợn mắt nhìn , "Em thể buông tha sao?"

      " thể!" trả lời chém đinh chặt sắt, trừng mắt thúc giục, " , thế giới của em và , có chỗ nào giống?"

      có biện pháp trả lời, có biện pháp cho ——

      Hai mắt tối sầm, hai tay càng nắm chặt, trừng mắt nhìn , trầm giọng gằn từng tiếng : ", , thể, cưới, em,"

      tức giận, giống như con sư tử bị dồn vào góc tường, nhưng phẫn nộ của càng chứng tỏ trực giác của là đúng.

      Từ lúc bắt đầu, trực tiếp trả lời .

      Đào Hoa nhìn đôi mắt tức giận của , khóe mắt co giật, bắp thịt căng cứng, nháy mắt, biết có tình cảm với .

      " dối." nhìn thẳng vào mắt , tỉnh táo .

      Cả người toàn thân cứng đờ.

      " dối!" Đào Hoa nhìn chằm chằm, biết sao lại tức giận, buông cổ áo của , đổi lại vịn vào cổ an, dùng sức hôn lên môi , lúc sau mới cam tâm lùi lại, tức giận mắng to.

      "Đồ Hải Dương, em ! Nhưng biết ? đúng là tên cứng đầu ngu ngốc!" vừa mắng xong, lập tức quay người, giống như cơn gió, rời khỏi.

      Sau thanh đá cửa của , cả căn phòng chìm vào trong yên lặng.

      Giữa trưa, vẫn còn khá nóng, quạt trần vẫn tiếp tục phát ra tiếng kêu có quy luật.

      Mạc Sâm cầm cốc bia, từ từ tới.

      " chữ cũng đừng ."

      Mắt thấy ánh mắt hung ác của , Mạc Sâm khóe môi giương , chỉ đem cốc bia đặt quầy bar.

      Hải Dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, cậu ta gì, nhưng khóe miệng ràng mỉm cười, làm cho người ta nhịn được ý nghĩ muốn đập bẹp .
      Chris thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 23

      Nửa đêm, đêm khuya thanh vắng.

      Vì sợ liên lụy tiểu Lam và ba đứa nhóc, kể từ ngày Mạc Sâm đến, đưa bọn .

      có tiểu Lam nhiều, cùng mấy đứa , căn phòng càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc.

      Đêm thu, bắt đầu có chút lạnh.

      Mạc Sâm từ phòng tắm ra, lấy khăn lông lau tóc, người chỉ mặc chiếc quần dài.

      "Tình hình thế nào?"

      " có động tĩnh." Hải Dương liếc nhìn Mạc Sâm, ánh mắt lại nhìn về phía trước.

      Màn hình chia làm bốn hình ảnh, cũng có bất kì điều gì khác thường, ở trong phòng ăn bốn phía đều đặt máy theo dõi cùng cảm ứng, mặc dù phải dựa vào mấy cái này để tóm được Carlos, nhưng dù sao có còn hơn .

      Thấy Hải Dương, đôi tay ngừng gõ bàn phím, Mạc Sâm tò mò đến, liếc nhìn đối thoại màn hình máy tính khỏi nhíu mày.

      "G là ai?"

      "Là Hacker tình báo lần trước."

      " trai tiểu bạch kiểm?"

      "Ừm."

      Khó trách ta biết Mark, vừa muốn xoay người tránh , lại thấy đối phương tiếp tục đánh ra đoạn đối thoại.

      "Mark có thể chưa chết, là có ý gì?"

      Hải Dương hít sâu cái, vuốt cằm : "Mình và Cảnh Dã ở chỗ này, chỉ có cậu và hai người bọn họ biết, cho nên mình muốn cậu ta kiểm tra chút xem chuyện gì xảy ra. Cậu ta chỉ có bọn họ, Mark cũng biết, cho nên trong kho dữ liệu của ta nhất định có."

      "Nhưng dữ liệu tính toán của Mark phải bị lão bà của Cảnh Dã phá hỏng rồi sao?" Mạc Sâm hai tay ôm ngực, hoài nghi.

      "Ừ." Hải Dương vừa trả lời đối phương vừa mở miệng giải thích cho Mạc Sâm: "Cho nên chỉ còn lại ba phương án, là Mark có chuẩn bị tài liệu ở nơi chúng ta biết, hai là Mark có thể chưa chết, ba là Mark chỉ chết mà còn có dữ liệu dự phòng. phải ta, có thể là đồng bọn của đem tư liệu bán cho Carlos."

      "Mình cho rằng Mark bị chết trong trận nổ kia."

      "Nhưng sau khi dọn dẹp trường, ai tìm thấy thi thể ."

      Mạc Sâm chợt nhíu mày, cúi đầu nhìn Hải Dương ngồi trước màn hình máy tính, "Cậu đùa?"

      " có." Hải Dương tiếp tục gõ bàn phím, mặt thay đổi : "Đối phương trường thi thể bị cháy đen cách nào phân biệt, chúng ta đều nghĩ là , cho nên nghĩ kiểm tra lại."

      "Vậy cũng có nghĩa là thi thể kia phải của ta."

      "Nhưng cũng bảo đảm là của ." Hải Dương xong ngẩng đầu lên, nhắc nhở: "Mười năm trước chúng ta cũng nghĩ Carlos chết rồi."

      "Shit!" Đúng , chuyện giả chết như thế phải lần đầu tiên xảy ra, Mạc Sâm sắc mặt trầm xuống, nhịn được mắng tiếng, mới hỏi: "Cảnh Dã biết chuyện này ?"

      "Bọn họ máy bay, chắc ngày mai tới."

      Mạc Sâm cau mày, sau đó mở miệng, bỗng bên cạnh truyền đến tiếng nổ to!

      Oanh ——

      Năng lượng khổng lồ phá vỡ toàn bộ cửa sổ thủy tinh, mảnh kiếng vỡ như vô số con dao sắc bén nháy mắt từ bốn phía bắn ra, hai người theo phản xạ tìm vật chắn, người vẫn bị vài miếng thủy tinh làm bị thương.

      Mạc Sâm cho tay ra sau lưng, rút súng ra, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tất cả đều là ánh lửa.

      Chết tiệt, bên cạnh phải là cửa hàng của kia?

      Mạc Sâm bò người ra, Hải Dương bên cạnh động tác còn nhanh hơn, chỉ thấy thân hình cao lớn của chạy như bay tới cửa sổ, phá hết cửa sổ, làm cho muốn ngăn cản cũng kịp.

      Mạc Sâm lao tới cửa sổ, chỉ thấy căn nhà gỗ sát vách toàn bộ bốc cháy, lửa cháy đỏ rực nhanh chóng nuốt lấy hành lang bằng gỗ, khí nóng bốc lên, còn kèm theo mùi vị của xăng.

      Phía sau lại truyền đến tiếng nổ lớn, Hải Dương sớm bay ra khỏi tường, có chút dấu hiệu dừng lại, ngược lại xông ngay vào cửa sổ đối diện lầu hai.

      Vụ cháy nổ này 89% là do Carlos gây ra, Mạc Sâm vẻ mặt khó coi cũng nhảy theo, cầm súng chạy tới nhà bên cạnh, yểm trợ cho Hải Dương.

      Trước mặt có ai, phía sau cũng có.

      Lửa cháy càng to, rực sáng giữa bầu trời đêm.

      Lúc Mạc Sâm chuẩn bị vào lôi đại đầu trọc ra Hải Dương chạy vội ra ngoài.

      Chỉ có mình.

      Mạc Sâm sững sờ, nhìn chằm chằm bóng Hải Dương, "Người đâu?"

      "Bị bắt rồi." nắm tay siết chặt tờ giấy đưa cho Mạc Sâm, " để cái này giường ấy."

      Mạc Sâm mở giấy ra nhìn, phía chỉ viết số điện thoại di động, kí tên là Carlos.

      tức giận mắng ra tiếng, vừa ngẩng đầu, giọng ngừng lại, lông tơ sau gáy dựng đứng.

      Cho đến lúc này, mới thấy ràng gương mặt của Hải Dương.

      Thế lửa cháy lan tới sân vườn, ngay cả cây Phượng Hoàng Mộc cũng bốc cháy, thậm chí còn cháy lan sáng cửa hàng Hải Dương. Nháy mắt, ngọn lửa giống như nhảy múa, những đốm lửa theo luồng khí nóng bay ra, lửa cháy ngập trời chiếu sáng toàn bộ, cũng chiếu sáng gương mặt Hải Dương giống như ác quỷ Tu la.

      Quen Hải Dương lâu như vậy, Mạc Sâm chỉ thấy nét mặt dã man kinh khủng ấy của , lần đó, Hải Dương chỉ dùng con dao găm, ở trong rừng rậm giết chết toàn bộ quân đội võ trang đầy đủ.

      Từ đó về sau mọi người bắt đầu gọi —— Đồ Phu!

      Tiếng xe cứu hỏa và xe cảnh sát từ xa đến, Mạc Sâm phục hồi tinh thần, lại thấy Hải Dương xoay người rời .

      "Cậu muốn đâu?"

      "Gọi điện thoại."

      ngăn lại cậu ta.

      Lần trước người ngăn cản Hải Dương lúc cậu ta phát điên đều chết hết rồi, cũng muốn tìm chết.

      Mạc Sâm tưởng tới trạm điện thoại gọi điện cho Carlos, ngờ, Hải Dương gọi cho con Hải Đường.

      Lửa cháy rừng rực, Hải Dương thậm chí thèm nhìn quán bia mới mở bao lâu đau bị bốc cháy, sau khi gọi điện thoại, giống như bóng ma nhanh chóng biến mất, Mạc Sâm còn cách nào khác là đuổi theo.

      Mười phút sau, bé kia xe đạp, chở cậu bé lớn tuổi nhất xuất ở bên con đường gần công viên, về phía bọn họ.

      Hải Dương ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé, trầm giọng dùng tiếng chuyện, "Đào Hoa bị bắt, ấy gặp nguy hiểm, chú cần hỗ trợ của cháu, cháu có thể giúp chú ?"

      Cậu bé sắc mặt tái nhợt, nhìn Hải Dương, lại nhanh liếc Mạc Sâm cái, cậu nhớ người đàn ông này, lúc phòng nghiên cứu bị nổ tung, người này cũng ở đó.

      Cậu bé chậm chạp gì, Hải Dương có nén kích động muốn ép hỏi, chờ đợi.

      Cậu có chút chần chừ, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt, người này đối xử với cậu rất tốt, Đào Hoa cũng thế.

      Cậu thích Đào Hoa, chị ấy rất ấm áp, làm nhiều món ăn ngon cho cậu ăn.

      "Đào Hoa." Cậu bé hít sâu cái, gương mặt trắng bệch dũng cảm vươn tay, "Cháu cần đồ vật cuối cùng mà chị ấy chạm qua."

      Chết tiệt, đồ vật trong phòng bị thiêu rụi rồi!

      Hải Dương vẻ mặt sa sàm, ngược lại ở bên thấy nhưng thể trách, Mạc Sâm ở bên cạnh lại tỉnh táo đưa tờ giấy trong tay ra.

      "Cái này được ? Tôi biết Đào Hoa có chạm qua , nhưng người bắt ấy ngược lại chạm qua."
      Chris thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 23

      Cậu bé mím môi, nhìn chằm chằm tờ giấy kia, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy, giây tiếp theo, con ngươi của cậu bé mở lớn, trán đổ mồi hôi hột, cậu bé nắm chặt tờ giấy trong tay, cả người lảo đảo ngã xuống dưới đất.

      Hai tay chống vào sân cỏ, tay phải nắm chặt tờ giấy buông ra.

      "Tiểu Hoàng!" Tiểu Lam sợ hết hồn, xông lại muốn đỡ cậu bé, lại bị Hải Dương giữ lại.

      "Đừng động vào cậu ta!" Hải Dương lạnh giọng .

      "Nhưng cậu ta——" Tiểu Lam hoảng hốt mở miệng, lại thấy chú Hải Dương sắc mặt lãnh khốc dọa người, giọng bất chợt ngừng lại.

      "Tôi sao..."

      Nghe được giọng của tiểu Hoàng, tiểu Lam quay đầu lại, chỉ thấy cả người cậu quỳ đất thở, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy, con ngươi đen nhánh sáng rực đến dọa người.

      " ấy ở đâu?"

      "Thuyền...." Môi cậu trắng bệch, run giọng mở miệng.

      " con thuyền?"

      Cậu bé thở dốc, mở mắt ra, yếu đuối cố gắng tìm tên cảng, sau khi nhìn lần, lắc đầu: " phải thuyền lớn..."

      "Rất nhiều..." Cậu bé đưa tay run rẩy, chỉ về mặt biển phía đông bắc, "Nơi đó.... biển...cá voi trời.... thuyền bên cạnh... chữ thứ ba nước sơn...."

      "Đủ rồi." Hải Dương ôm lấy cậu bé, thấy cậu bé toàn thân run rẩy, cắn chặt răng : " xin lỗi."

      "Cháu... thích... Đào Hoa...." tờ giấy trong tay rơi xuống, cậu bé yếu đuối dựa vào vai , giọng đứt quãng: "Đừng để... người kia... tổn thương chị ấy..."

      "Chú biết." siết chặt tay, khàn giọng mở miệng, "Cám ơn!"

      Cậu bé an tâm nhắm mắt lại.

      Hải Dương đưa cậu bé cho Mạc Sâm, "Chăm sóc cậu bé."

      Mạc Sâm ôm cậu bé gầy yếu, còn chưa kịp kháng nghị, Hải Dương biết mất, chỉ còn cách ôm cậu bé cùng con Hải Đường mắt to trừng mắt .

      "Cháu ở đâu?"

      "Gần đây."

      Mạc Sâm nhíu mày, lại thấy ánh mắt chớp nhìn : "Nếu như chú có thể lái xe tới, cháu biết chiếc thuyền kia ở chỗ nào."

      "Chú thể mang cháu ." nhìn chằm chằm vào : "Cảnh Dã làm thịt chú."

      "Chú ba cũng biết!" hai tay tiểu Lam ôm ngực, tỉnh táo phân tích cho nghe, "Chú nếu để chú Hải Dương chết, ba phát điên. Hơn nữa chú yên tâm, sau khi tới nơi cháu ngoan ngoãn chờ ở xe, làm hỏng chuyện."

      là muốn sắp xếp hai tiểu quỷ này xong, theo sau, nhưng dù biết chiếc thuyền kia ở phía đông bắc, cũng có thể dựa vào chữ viết bằng sơn để nhận ra con thuyền nhưng cách nào xác định vị trí chính xác, đoán nó cùng cá voi trời có liên quan, nhưng ở thời điểm tranh thủ thời gian thế này, thể từ từ đoán mò.

      "Cháu biết?"

      "Vâng." Tiểu Lam gật đầu khẳng định.

      "Cháu bảo đảm gây chuyện?"

      "Cháu thề."

      Mạc Sâm tỉnh táo nhìn bé, khóe môi giương lên, nhìn bé quyết định nhanh, gật đầu.

      "Được rồi, theo chú."

      mặt biển u, gió êm sóng lặng, sóng biển nhàng vỗ lên bờ biển.

      Trừ ánh trăng chiếu xuống, cùng với ánh đèn của thuyền chài, phía trước khoảng yên tĩnh.

      Hải Dương quay đầu nhìn ngòn đèn sáng rực của khu công nghiệp, mặc dù con cá voi lồ vẽ bức tường kia hoàn toàn thấy , nhưng biết nếu ban ngày nhìn vào thấy hình vẽ buồn cười của con cá voi này.

      đỗ xe ở gần, lấy đồ thấm nước trong túi và ống nhòm hồng ngoại, nhìn về phía những chiếc thuyền câu biển đêm.

      Những chiếc thuyền câu có thể nhìn thấy cá voi nhiều lắm, rất nhanh tìm được vị trí của chiếc thuyền câu có nước sơn bị rớt, ước chừng khoảng cách, thu hồi ống nhòm, cầm con dao găm gài đùi, cởi giầy chân trần, tiếng động bơi về phía chiếc thuyền câu khả nghi.

      Biển sâu, tối đen thấy đáy, nhàng bơi, tốc độ rất nhanh giống như từ sống ở trong biển.

      cố gắng suy nghĩ đến những việc xảy ra với , chỉ chuyên tâm bơi, toàn tâm chuyên chú bơi đến chiếc thuyền đánh cá.

      Cuối cùng, cũng bơi đến gần chiếc thuyền.

      thuyền, ngọn đèn sáng rực, boong thuyền có hai ba người cầm súng canh chừng.

      lặng yên, tiếng động bơi lại gần, tới gần mép thuyền nhanh chóng nấp vào chỗ khuất.

      "Dừng tay! Đừng động đến ấy, ngươi là tên khốn, mau cút —"

      tiếng tát tai truyền đến, xóa sạch lời phẫn nộ của Đào Hoa, cùng với thanh va chạm.

      "Mẹ kiếp, đồ đê tiện, im lặng cho ta, còn tranh cãi ta cưỡng gian ngươi!"

      Hai mắt Hải Dương bốc lửa, toàn thân cứng đờ, duỗi tay nhanh chóng leo lên thuyền.

      "Chị Đào Hoa—"

      "Chị sao, đừng sợ." Đào Hoa lau máu ở mũi và khóe miệng, nổi trận lôi đình bò dậy, lần nữa ngăn trước người hù dọa tiểu Quyên, nhìn chằm chằm vào người nước ngoài cầm súng, tức giận mắng: " chết đồ tạp chủng, lão nương con mẹ nó hiểu tiếng ."

      Người đàn ông lãnh khốc vừa tát cái nhìn chằm chằm vào , Đào Hoa nắm chặt tay tiểu Quyên, chút yếu thế trừng lại, từng chữ từng câu : "Don't touch her!"

      Người đàn ông híp mắt, tiếp theo giơ súng hướng về phía .

      Đào Hoa trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch.

      Chết tiệt, người này chính là kẻ điên!

      vẫn nghĩ người nước ngoài này phải muốn giết bọn họ, bằng vừa rồi động thủ trong tiệm, cần gì phải đem và tiểu Quyên trói đến đây? Nhưng khi nhìn lại tình huống này, tất nhiên biết đại nạn đến——

      Ý nghĩ vừa thoáng qua, đối phương nổ súng, chút suy nghĩ quay người lại đụng ngã tiểu Quyên, nhưng đạn vẫn xuyên qua thân thể .

      Tiểu Quyên ôm lấy thét chói tai, nhưng thanh gầm thét khác lại lấn át tất cả.

      "Đào Hoa!"

      Vừa lên boong thuyền, Hải Dương nhìn thấy Đào Hoa trúng đạn ngã xuống, nhìn trúng đạn, nhìn ngã xuống, máu tươi bay ra giữa trung, nhiễm đỏ cả mắt .

      Phát mình tới chậm bước, tâm trạng sụp đổ, hình ảnh của toàn bộ ra trước mắt .

      đứng tảng đá lén nhìn , núp trong ngực khóc thút thít, ngồi đùi oán trách, làm ảo thuật cho bọn xem, cười về phía , gọi tên , đưa tay ôm , tò mò muốn sờ đầu trọc của , thấp thỏm lấy hết dũng khí , vịn cổ cưỡng hôn ——

      Đồ Hải Dương, em !

      Buổi chiều, còn tức giận trừng mắt với , bây giờ, lại trúng đạn ngã xuống đất, chết trước mặt !

      Tất cả hình ảnh đều bị máu nhuộm đỏ mảnh, giây thần kinh lí trí cuối cùng sót lại hoàn toàn bị đứt lìa, gầm lên, cặp mắt đỏ ngầu thẳng về phía trước.

      "Carlos——"

      Tiếng súng ngừng vang lên, đạn bay xẹt qua gương mặt , bả vai, eo, bắp đùi, cũng dừng lại, giống như quỷ thần nhanh chóng vọt đến trước mắt Carlos.

      chiếc thuyền khác tiến sát vào thuyền đánh cá, sau khi nghe được tiếng súng đầu tiên vang lên lập tức tới, Mạc Sâm thuyền nhìn thấy Đào Hoa bị trúng đạn, trong lòng thầm kêu ổn, để ý dọa sợ chủ thuyền, giơ súng ép chủ thuyền chạy tới chiếc thuyền kia.

      Quả nhiên giây tiếp theo, Hải Dương bất kể sống chết lao về phía Carlos, thậm chí quên cả dao găm ở đùi, cũng thèm quan tâm thuyền còn nhiều kẻ địch khác có súng.
      Chris thích bài này.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 24

      Mạc Sâm thở dài, từ sau lưng móc ra cây súng lục khác nhắm vào ba tên cầm súng bắn về phía Hải Dương, người súng, dùng tốc độ nhanh nhất bắn xuyên qua bàn tay cầm súng của bọn chúng.

      "Ông chủ, xin lỗi, tôi muốn làm như vậy, nhưng bạn tôi vẫn ở thuyền." Mạc Sâm thu thu lại súng, mỉm cười : "Làm phiền ông lái thuyền nhanh chút, tôi trả gấp đôi tiền."

      Chủ thuyền gương mặt còn chút máu, nhìn chằm chằm, mặc dù còn chĩa súng vào đầu nhưng vừa rồi ông nhìn rất ràng, ta người súng, bắn mấy người thuyền kia, ông đành nhắm mắt tiếp tục lái thuyền chạy tới.

      Thuyền sắp tới gần Mạc Sâm cười với ông chủ thuyền, "Nằm xuống, trốn cho tốt."

      xong, tư thế nhàng nhảy lên thuyền.

      boong thuyền, Hải Dương nổi điên đánh nhau với Carlos, ba người bị thương ở tay là đồng bọn của Carlos, tên cầm xiên bắt cá đâm về phía Hải Dương, tên khác lại cầm súng về phía khóc lóc bên cạnh Đào Hoa, còn tên biết từ đâu đào ra khẩu AK47 chĩa vào bắn liên hoàn.

      Mạc Sâm nhìn phương hướng của , sau đó lăn lộn né tránh đạn bay tới, trong lúc tránh cũng quên bắn phát súng về phía đối phương, đạn vừa bắn, trúng ngay vào khớp xương vai trái, dừng lại, tay cầm súng chĩa vào gáy .

      "Đừng động!"

      toàn thân cứng đờ, thông minh bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên, Mạc Sâm dùng sức đánh vào gáy , lập tức ta tê liệt ngã rầm xuống sàn.

      Bỗng dưng, bên cạnh truyền đến tiếng hét thảm thiết, Mạc Sâm quay đầu lại, chỉ thấy Hải Dương giữ chặt Carlos, tay bóp chặt cổ Carlos, chống lên cột trụ thuyền, tay kia nắm lấy cái xiên cá của tên muốn đối phó với , cầm xiên tấn công lại, đâm dính ván thuyền.

      Toàn thân bị lơ lửng trong trung Carlos gương mặt đỏ lên, cặp mắt lồi ra, hai cánh tay buông thõng, xương bả vai đâm lên, lộ ra xương màu trắng, máu tươi nhuốm đầy hai cánh tay , mặc dù còn năng lực phản kháng, nhưng Hải Dương vẫn buông tay, mặt mũi hung ác, cuồng bạo, xương bàn tay dùng sức manh đến mức kêu răng rắc.

      Hai mắt Mạc Sâm tối sầm lại, nhưng vẫn tiến lên, Hải Dương hai mắt đỏ ngầu, bây giờ căn bản là trong trạng thái điên cuồng, nếu qua nhất định bị đập bẹp, hơn nữa Carlos giết người vô số, mấy năm nay trở thành trùm buôn thuốc phiện ở Columbia, chết ở tay Hải Dương vừa đúng là vì dân trừ hại.

      "Trời ạ——"

      tiếng thét kinh hãi vang lên, Mạc Sâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy muốn chạy lên phía trước, sợ hết hồn, vội vàng bắt lấy tay , tránh cho chạy đến tìm chết.

      "Đừng qua!" quát to bảo dừng lại, nhưng ngờ đó là Đào Hoa, làm sợ hết hồn, chết, nhưng máu tươi lại nhuốm đầy bả vai.

      "Buông tay!" Đào Hoa mặt tái nhợt, "Tôi phải ngăn ấy lại, ấy bóp chết ta!"

      "Carlos chết cũng chưa hết tội——"

      "Vậy càng nên làm bẩn tay của ấy!" tức giận trợn trừng mắt nhìn , gần như là gào thét.

      Nhìn người con trước mắt, mặt có chút máu hai mắt lại trong suốt, Mạc Sâm sững sờ, chờ khi phát tự chủ buông lỏng tay ra.

      Đào Hoa chạy như bay xông lên phía trước, "Dừng tay!"

      Phát có người tới gần, Hải Dương theo bản năng phản kích, buông xiên cá xuống, quyền tung ra——

      Thảm rồi!

      Mạc Sâm sắc mặt trắng bệch, tưởng ngu ngốc kia trúng phải độc thủ của Hải Dương, giơ súng muốn ngăn thảm kịch phát sinh, làm Hải Dương bị thương còn tốt hơn là để cho cậu ta khi tỉnh táo phát mình giết ấy, ai ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, quả đấm của Hải Dương lại dừng lại giữa trung.

      Hải Dương nhìn chăm chú vào ở bên cạnh, có chút mơ hồ, nhưng cánh tay bóp cổ Carlos vẫn buông lỏng.

      Thấy vẫn có bất kì phản ứng nào, tên khốn kiếp kia miệng cũng sùi bọt mép, Đào Hoa cố đè nén sợ hãi, ngửa đầ nhìn ánh, thử dò xét hỏi: "Hải Dương?"

      Cặp mắt của đỏ ngầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào , vẻ mặt hung dữ như ác quỷ Tu la bỗng hơi dịu xuống.

      Đào Hoa nhìn , bình tĩnh : "Hải Dương, buông tay."

      Đồng tử của co rút lại, giống như thể tin, chậm rãi mở tay sờ vào gương mặt tái nhợt của , khẽ run lên, hoang mang khàn giọng mở miệng: "Đào Hoa?"

      "Đúng, là em, Đào Hoa." Lông mi của còn dính nước mắt, môi hồng khẽ run, giơ tay lên chạm vào mu bàn tay , đặt bàn tay khẽ run của lên mặt mình, dịu dàng : "Đừng làm bẩn tay , đáng."

      Mặt của có chút lạnh, mềm mại, nhưng chính xác là còn sống.

      buông tay cầm cổ Carlos ra, tay ôm vào trong lòng.

      Trong nháy mắt chạm vào , sợ hãi phải là , sợ nháy mắt biến mất, nhưng có, , phải ảo giác, cũng có biến mất. chân ở trong lòng của .

      Trời ạ, còn sống, có hô hấp, chuyện, mái tóc đen mềm mại, da thịt mịn màng, người còn mùi thơm quen thuộc.

      "Em có chết?" Giọng của khàn khàn ôm chặt .

      Đào Hoa cổ họng nghẹn ngào, ôm lại , " có...."

      Đào Hoa.... Đào Hoa của .... còn sống.....

      Còn sống!

      kích đông, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt vì vậy chảy xuống.

      "Đồ Hải Dương, em ...." thở phào nhõm, vết thương ở đầu vai, mất máu quá nhiều, mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, an tâm giao bản thân cho , giây sau, ngã khuỵu xuống, bóng tối mang chút ý thức còn sót lại của .

      "Đào Hoa——"

      Phát ở trong lòng ngất , Hải Dương bị dọa sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ gào thét tên .

      .... được đối xử với như vậy! vừa mới trông thấy ! Đừng lần nữa cướp khỏi ——"

      Ôm thân thể mềm yếu của , nhìn gương mặt còn chút máu, Hải Dương ngã quỵ xuống đất, như muốn nổi điên, Mạc Sâm thấy tình huống đúng, quyết định nhanh, tiến đến vung quyền đánh Hải Dương!

      "Bình tĩnh chút!" Mạc Sâm hét lớn tiếng, " ấy chỉ mất máu quá nhiều nên ngất thôi!"

      Bị đánh quyền Hải Dương cả đầu choáng váng, ngẩng đầu, nghe được lời của Mạc Sâm, lúc này mới hơi trấn định lại, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Mất máu?"

      Mẹ kiếp, xương đầu trọc cứng!

      Mạc Sâm cố quyên đau đớn ở tay phải, mở miệng: "Vai phải của ấy bị trúng đạn, đặt ấy xuống, mình giúp ấy cầm máu."

      quay đầu nhìn, mới phát vai phải của nhuốm đầy máu.

      Sắc mặt lần nữa tái , giống như đạn xuyên qua là thân thể , thực tế, cảm giác so với lúc bị trúng đạn còn đau hơn.

      cuống quít lấy tay ngăn lại vết thương vai .

      Thấy bộ dáng hoang mang sợ hãi của Hải Dương, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, Mạc Sâm thở dài, cầu buông Đào Hoa ra nữa, chỉ ngồi xuống nhìn thẳng vào : "Đạn xuyên qua, cậu chặn nữa cũng vô dụng, bỏ tay ra, mình mới cầm máu được."

      nghe vậy, hốt hoảng rụt tay lại.

      Mạc Sâm cười khổ, rút dao cắt bỏ áo ở vai phải, giúp xử lí.

      rất may mắn, đạn tổn thương tới nội tạng, cũng chạm vào xương, trừ nhiều hơn vết đạn và mất máu quá nhiều, căn bản, thương thế của quan trọng lắm, so với những vết thương gặp chiến trường, thương thế này quả có vấn đề gì.

      Nhìn gương mặt còn chút máu nào của Hải Dương, Mạc Sâm : "Đừng hôn mê, cậu vóc dáng lớn như thế, mình mang nổi."

      Hải Dương đưa mắt nhìn Mạc Sâm, giận chỉ lo sợ hỏi: " ấy có khỏe ?"

      Mạc Sâm nhìn gương mặt nghi ngời hoảng sợ và bất an của , đùa nữa, nghiêm túc bảo đảm, "Yên tâm, có chuyện gì. Đến đây , cậu ngồi lên chiếc thuyền kia đưa ấy bệnh viện, mình khắc phục hậu quả."
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :