1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Dương - Hắc Khiết Minh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 5

      Cả ngày thấy ta, vốn nghĩ là chữ "được" kia của canh chỉ là thuận miệng , dù sao chính nhà ta cũng mở nhà hàng ăn, sao lại có thể có việc gì chạy đến nhà dùng cơm.

      Ai biết, lúc mặt trời lặn, ta đến , chỉ đến, còn dẫn theo ba bé trai cũng trầm mặc như .

      Ba bé trai số tuổi khác nhau, diện mạo cũng giống nhau.

      Đứa bé nhất tóc vàng, mắt xanh, trông rất xinh đẹp; ở giữa là đứa bé tóc đen mắt đen, trông có vẻ giống người Mĩ La Tinh; đứa lớn nhất giống người châu Á nhưng giống với hai đứa bé kia xinh đẹp, mà đôi mắt tối tăm có vẻ trưởng thành sớm để lại cho ấn tượng sâu sắc.

      nhanh chóng nhận ra đôi mắt nhìn lén sau cửa chớp hôm đó chính là cậu bé nhất, còn đứa bé trong sân chính là cậu bé lớn nhất.

      tự mình đưa món ăn, mà là tiểu Quyên sinh viên làm ca tối giúp , ta cũng chào hỏi với , cũng rất bận rộn, tất nhiên cũng giả bộ làm như thấy.

      Nhưng lát sau, bên ngoài có bốn vị khách đến, đôi vợ chồng, cùng hai lớn vào, tiểu Quyên vội vàng cầm thực đơn, sau đó ra đón khách.

      "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách bốn người sao?"

      ", tám người." Người đàn ông phía trước ôm bé nhất, đưa tay chỉ vào vị tiên sinh đầu trọc ngồi phía bàn kia, nhe răng cười đáp: "Chúng tôi cùng nhau."

      "À, cùng nhau?" ra ta có bạn!

      sửng sốt chút, sau đó mới phát ra mình nên có vẻ quá mức kinh ngạc, nhưng kịp rồi, đối phương thấy vẻ mặt kinh ngạc của cúi đầu nheo mắt : " sai, cùng nhau. Nhưng yên tâm, tôi bảo đảm với , chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, tôi giúp tay, nhất định phải khiến tên đầu trọc kia trả tiền, cần mời khách."

      "Mời khách?" chớp mắt mấy cái.

      "Đúng vậy, phải ăn ngon lấy tiền sao?"

      lúc này ngẩn người, mắt mở lớn nhìn người đàn ông ôm bé, sau đó lại nhìn người đàn ông ngồi bên cửa sổ cúi đầu xem thực đơn, khốn kiếp, ta thèm ngẩng đầu, chỉ đưa tay chỉ những món ăn trong thực đơn để tiểu Quyên ghi lại.

      ra ta định tới ăn uống chùa sao?

      luồng khí nóng bốc lên, hận thể xông lên nhéo cho mấy cái.

      Khốn kiếp! Thảo nào lại tìm nhiều người như vậy!

      sai, câu kia, nhưng là a —— tại sao lại có người như thế a?

      ràng mình có tiền, lại muốn chiếm tiện nghi, ham món lợi !

      "Tiểu thư, vẫn khỏe chứ?" Thấy gương mặt đột nhiên đỏ bừng, Cảnh Dã sợ hết hồn.

      " có, tôi sao." quay đầu, cắn răng mỉm người: "Tôi sắp bàn giúp mọi người."

      "Chú Hải Dương!" Bé lớn hơn chạy nhanh như làn khói vào cửa, vòng qua và người đàn ông kia, cười cười chạy tới phía tiên sinh đầu trọc, bé vừa ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu bé trai, vừa chào hỏi với những người khác: "Hi! Tiểu Bạch, tiểu Hắc, tiểu hoàng"

      Phong Thanh Lam, con gọi tiểu cẩu à!" Cảnh Dã ôm bé trong ngực đến, vỗ đầu bé.

      "Oa, Rất đau!" cau mày quay đầu lại, biện hộ: "Con cũng chỉ muốn tìm cách xưng hô với bọn họ!"

      Cảnh Dã á khẩu, đúng là nhất thời nghĩ ra nên cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con , lúc sau mới : "Nhưng con cũng nên tìm tên gọi dễ nghe hơn chút."

      "Vậy tên là gì?" Hai mắt đen nhánh mở lớn, nhìn .

      "À...." Chết tiệt, bây giờ bảo lập tức nghĩ, cũng nghĩ ra.

      "Ví dụ như tên tiếng của bọn họ." thanh quen thuộc cho đáp án

      "Tên tiếng ? Bọn họ—— à!" Vừa mới được nửa câu, tay Cảnh Dã bị Hiểu Dạ nắm lấy, cúi đầu thấy nháy mắt, mới phát bà chủ cửa hàng phía sau hai người, vẻ mặt hoài nghi.

      thấy thế vội vàng sửa lời: "À chuyện đó, gọi tên tiếng của bọn họ."

      Tiểu Lam lúc này phát có gì đó đúng, bé trừng mắt nhìn, lập tức gió chiều nào theo chiều đấy: "Đúng rồi, tên tiếng , nhưng con được tiếng canh, nên mới giúp họ tìm nhũ danh."

      xong vội vàng quay đầu lại, chột dạ le lưỡi.

      "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, tiểu Lam, con đứng dậy, chúng ta ngồi cùng bàn." Hiểu Dạ thầm thở phào nhõm, cười khổ ôm ở trong ngực Cảnh Dã, sau đó : " cũng giúp tay ."

      Hiểu Dạ mỉm cười nhìn bà chủ cửa hàng, Hoa Đào theo thói quen cũng mỉm cười lại, nhưng vẫn hết nghi ngờ, tiến đến dưới giúp đỡ của người đàn ông đó, sắp xếp bàn cho bọn họ.

      Từ đầu đến cuối tiên sinh đầu trọc đáng ghét vẫn thay đổi, ngồi dính ghế, chút ý tứ muốn giúp, banh ta chỉ ngẩng đầu nhìn kia gật đầu cái coi như chào hỏi, sau đó xoa đầu bé lớn, rồi tiếp tục nghiên cứu thực đơn. Người đàn ông kia hơi nhiều lời, chưa đầy năm giây lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của ta.

      ra cũng cần đầu trọc giúp, bởi vì người đàn ông kia mình đem chỗ ngồi sắp xếp xong, nhưng vẫn cảm thấy tiên sinh đầu trọc chút lễ phép nào.

      Chỉ lát sau, tất cả mọi người đều ngồi xuống.

      Bị ta chọc tức, sau khi đưa món ăn đến, mỉm cười ngọt ngào: "Yên tâm, ăn ngon lấy tiền!"

      đặc biệt chú ý tới bàn của bọn họ, tự mình phục vụ, nhưng mỗi lần đưa đồ ăn đều vẻ mặt ngoài cười nhưng trong cười nhìn chằm chằm đầu trọc đáng hét, căn răng nghiến lợi trong lòng mắng thầm.

      Tốt nhất là no chết ! Đầu heo!

      Khi đưa món ăn cuối cùng lên người đàn ông kia và bé lớn cười với sau đó nhìn về phía đầu trọc ——

      "Yên tâm, ăn ngon lấy tiền!"

      Sau đó, hai người bọn họ cười lăn lộn.

      Trong nháy mắt, biết mình có chút quá mức, khỏi đỏ mặt, nhưng đầu trọc đáng ghét vẫn như cũ gì, ngược lại kia ngăn người đàn ông và con .

      Trời ạ, bực bản thân, sao lại để ý tới chuyện như thế.

      Gương mặt đỏ bừng, gần như là chạy trối chết ra khỏi bàn của bọn họ, sau đó dám quay lại, còn món điểm tâm ngọt......tất cả do tiểu Quyên đưa.

      Nhưng mà lại nhịn được rất nhiều lần nhìn lén bọn họ, toàn bộ bữa ăn, thấy đầu trọc chuyện, ngược lại thỉnh thoảng nghe thấy kia giọng cười , nhưng đa số thời điểm, đó đều chăm sóc bé ngồi trong ngực.

      đó cho người ta có cảm giác là lạ, giống những đứa trẻ khác có biểu lộ tức giận vui vẻ hay khóc lóc, bé thậm chí còn thèm cử động, cặp mắt cũng trống rỗng mờ mịt, nhưng kia hết sức cẩn thận che chở cho bé .

      Ba cậu nhóc từ đầu đến cuối trầm mặc, chỉ có bé lớn cùng người đàn ông kia giống nhau, hai người này rất nhiều, nhưng chưa được mấy câu lại ầm ĩ cả lên, mặc dù bàn tám người, có năm người im lặng giống như hồ lô, ít nhưng chỉ dựa vào hai người bọn họ, bàn cũng rất náo nhiệt.

      nhìn bọn họ cảm thấy kì quái, cũng thể đoán ra được quan hệ giữa bọn họ.

      Duy nhất nhìn ra được, là đôi nam nữ kia có thể là người hoặc vợ chồng, người đàn ông mặc dù cùng bé lớn cãi nhau, nhưng bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay ở bên cạnh, mặc dù chăm sóc bé nhưng cũng theo bản năng hưởng ứng, nắm chặt tay ta, đút món ăn cho ta, còn cười cười lau giúp ta vết bẩn dính vào mặt.

      Hai người kia trong lúc lơ đãng, thân mật, khiến người khác nhìn vừa ước ao, lại đối kị, rồi lại nhịn được bị tỉnh cảm của hai người họ hấp dẫn, nhịn được nhìn lại vài lần.

      Nhin hai người bọn họ, thấy trong lòng nhói đau, rất muốn, rất muốn có người đối với như vậy.

      Tiếng nhạc êm ái bao trùm khắp căn phòng, cúi đầu rửa ly, tránh cho việc nếu nhìn nữa, lại nhịn được, ngừng ăn năn hối hận, nhưng khi nghe tiếng đó cười, lại ngẩng đầu lên xem, cũng chú ý chạm vào tầm mắt của đầu trọc.

      ngay từ đầu cũng giống nhìn chăm chú vào hai người họ, sau đó mới nhìn , nhìn vào đôi mắt đen của , khẽ chớp mắt, cũng giống , hâm mộ hạnh phúc của bọn họ.

      Nháy mắt, như có cảm giác hiểu có bao nhiêu đơn và lo lắng, giống như có thể hiểu có bao nhiêu tĩnh mịch.......

      cổ họng như bị bóp nghẹn, trái tim chợt tăng nhanh.

      vẫn nhìn qua những cái bàn ngăn cách, qua đám người...

      Mọi người trò chuyện với nhau, tiếng nhạc dịu dàng, thời gian như ngừng lại.

      "Chị Hoa Đào, bàn ba gọi điểm tâm ngọt."

      "Cái gì?" trừng mắt nhìn tiểu Quyên, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, đỏ mặt lúng túng: "À, được, chị lấy ngay."

      hốt hoảng cúi đầu, tay chân luống cuống chuẩn bị điểm tâm ngọt, nhưng bởi vì quá lo lắng làm rơi cái mâm, càng làm sợ hơn, vội vàng nhặt lên, vất vả mới sắp xếp được đồ dăn.

      Nhưng, biết vì sao, dám ngẩng đầu nhìn về phía , chỉ nỗ lực tìm việc để làm, nhưng toàn bộ tâm trí cũng ở người đàn ông ngồi bàn kia.

      biết có phải cảm giác của bị sai , nhưng lúc này có cảm giác đầu trọc đáng ghét chăm chú nhìn , mà lại dám ngẩng đầu xác nhận.

      Khi bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời , thậm chí muốn chạy đến phòng bếp trốn, nghĩ để tiểu Quyên tính tiền cho bọn họ, nhưng tiểu Quyên lại chạy trước , vào nhà vệ sinh, hại chỉ có thể đứng cứng đờ ở trong quầy.

      Để cho thở phào nhõm, người tính tiền là phải là banh ta mà là đó.

      mỉm cười cầm hóa đơn.

      Hoa Đào nhận hóa đơn, cũng mỉm cười, còn chưa lên tiếng nghe ta .

      "Xin lỗi, Hải Dương tìm chúng tôi, hề có ý tứ là muốn ăn chùa, Cảnh Dã chỉ đùa thôi."

      Ai.

      Sau khi ấy nhắc lại, Hoa Đào lại nghĩ đến việc mình với làm chuyện ngu ngốc, người ta lại khách khí như vậy, làm càng xấu hổ, ngượng ngùng đỏ mặt : " sao, tôi như vậy, bữa ăn này tính cho tôi."

      "Sao có thể." Hiểu Dạ mỉm cười, đặt thẻ tín dụng lên bàn: "Tôi cảm thấy món ăn rất ngon."

      " đừng làm tôi thêm xấu hổ." Mặt Hoa Đào càng đỏ, đẩy thẻ tín dụng lại. "Bữa ăn này tôi mời, lần sau mọi người đến ủng hộ là được."

      Thấy lỗ tai cũng ửng đỏ, Hiểu Dạ cũng kiên trì nữa, dấn tượng với càng tốt hơn, cầm lại thẻ tín dụng, khẽ mỉm cười: "Cám ơn, vậy coi như kết giao bằng hữu , dù sao chúng ta cũng coi như là hàng xóm, tôi tên Ô Hiểu Dạ, còn ?"

      "Hà Đào Hoa." mặt đỏ tới mang tai tên của mình, sau đó lại nhịn được nghi ngờ hỏi: "Hàng xóm?"

      "Đúng vậy, Cảnh Dã." Hiểu Dạ chỉ chỉ vào người đàn ông dẫn mấy đứa ra ngoài cửa, "Tôi ... tiên sinh."

      đên đây bỗng dừng lại, giống như là quen, khóe miệng nâng lên nụ cười thần bí, lặp lại lời lần lữa, giọng kiên định: "Tôi, ấy và Hải Dương cùng mở nhà hàng bên cạnh."

      " và tiên sinh kia cũng ở nhà bên cạnh sao?" Nghe ấy nhắc tới, Hoa Đào mới nhớ đến lần trước hai người cũng ra vào nhà hàng đó, chỉ là đặc biệt chú ý, bây giờ mới nhớ ra.

      " có." Hiểu Dạ lắc đầu, "Chúng tôi ở chỗ khác."

      "À" Bỗng nhiên cảm thấy như mình hỏi quá nhiều vấn đề, Hoa Đào vội dừng lại, mỉm cười : "Vậy khi nào rảnh nhớ ghé qua ủng hộ."

      "Tôi cũng rất muốn mời lúc rảnh tới cửa hàng nhà tôi ngồi chút, chỉ là...." Hiểu Dạ ngừng chút, ngượng ngùng nhìn , xin lỗi : "Tôi gần đây có chút việc, đa số thời gian bở trong cửa hàng, Hải Dương nấu thức ăn, à... chút vừa miệng."

      Hai mắt Hoa Đào mở lớn, có chút mờ mịt, "Cái gì?"

      "Chuyện này...... e rất khó giải thích, lần sau có thời gian rảnh cùng chuyện." Nghe thấy Cảnh Dã và tiểu Lam ầm ĩ bên ngoài, Hiểu Dạ mỉm cười, chào , sau đó cầm vi da dẫn bé ra.

      Hoa Đào theo thói quen cũng chào lại Hiểu Dạ, theo tiễn ra ngoài, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, Hiểu Dạ đưa bé cho đầu trọc, lúc Hiểu Dạ ra khỏi cửa, vừa vặn quay đầu nhìn vào trong cửa hàng.

      Tầm mắt hai người lại giằng co ở chung chỗ.

      trong nháy mắt thể nhúc nhích, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cảm xúc của bị ánh mắt đen thăm thẳm kia làm cho lay động.

      Sau đó, bé lớn chạy vào gọi .

      Mãi cho đến khi dời tầm mắt, cùng bằng hữu rời , trở về căn nhà bên cạnh, trong lòng vẫn nhảy loạn, cổ họng bị nghẹn lại hiểu sao có cảm giác căng thẳng.

      Chắc là ảo giác?

      Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt của , làm sao có thể hiểu nghĩ gì?

      ... làm sao biết được đơn, hiểu được tĩnh mịch?
      Tôm Thỏ, SiAmChris thích bài này.

    2. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 6

      Tháng chín.

      Mặt trời rực rỡ, 24 độ vĩ bắc, trong thành phố, ánh nắng cuối thu tản ra uy lực của nó, phía xa cảnh vật bởi vì hơi nước bốc lên mà mờ ảo lay động.

      Ở nơi đây, tháng tám cùng tháng chinh cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ ngoại trừ mặt trời lặn sớm hơn, nhiệt độ dịu hơn chút mà thôi.

      Hà Đào Hoa đứng trong phòng bếp, có vẻ chăm chú quét bơ lên bánh ngọt, nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung.

      Kể từ sau hôm đó, nhìn lén vị tiên sinh đầu trọc ở nhà bên cạnh, sợ lại bị bắt được, cũng sợ lại có ảo giác.

      Nhưng nhìn là chuyện, nghĩ đến lại là chuyện khác.

      hoàn toàn có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu, huống chi coi như có chú ý nhìn lén, nhưng trong lúc vô tình thấy ta đường, hay gặp ta ở cửa ra vào, cho dù bất cứ thời gian nào, vẫn như cũ trong lúc phòng bị lại gặp ta.

      may ta dáng dấp cao lớn, lại thêm cái đầu trọc, nhận ra rất nhanh, từ xa trông thấy có thể nhanh chóng chạy trốn.

      biết mình làm như vậy rất kì dị lại có can đảm, nhưng có biện pháp khống chế, hơn nữa sợ chính là, mình bởi vì ảo giác, mà ngộ nhận nhiều hơn... cái gì đó, sau đó lại có cách nào bù đắp sai lầm, để càng xấu hổ hơn!

      bắt kem, tạo thành đóa hoa màu trắng, xoay bánh ngọt vòng quan sát chút, xác định mọi thứ đều ổn, mới bầy ra ngoài tủ kính.

      "Chị Hoa Đào!"

      "Hả?" Nghe tiếng A Linh gọi, tò mò quay đầu lại.

      "Chị nhìn cậu bé ở bên ngoài kìa." A Linh cau mày chỉ vào cậu bé đứng ở hàng rào sát vách.

      "Làm sao?" đến bên cửa sổ nhìn, ở trong tiệm cao nên cần đứng lên ghế cũng có thể nhìn thấy phần sân ở bên kia.

      bé trai tóc vàng đứng im lặng, liếc mắt cái nhận ra chính là cậu bé nhất ở nhà bên cạnh.

      "Cậu bé đó là lạ, cứ đứng im lặng ở chỗ đó." A Linh cảm thấy kì lạ : " biết cậu bé đứng đấy nhìn cái gì, đứng lâu, khoảng tầm mười phút."

      Bé trai nhúc nhích, cúi đầu nhìn, ở vị trí của thể nhìn thấy cậu bé nhìn cái gì.

      "Chị xem chút." Hoa Đào thấy bé trai bên cạnh có ai, quay đầu nhìn vào nhà hàng bên cạnh, cũng bóng người, trong lòng có chút lo lắng cậu bé chạy ra ngoài, mặc dù an ninh rất tốt, nhưng bên ngoài xe tải lại nhiều, cởi tạp dề đưa cho A Linh rồi ra ngoài.

      Vừa mới đẩy cửa, chạm vào mặt là luồng khí nóng thổi tới, bước chân nhanh hơn, đến bên ngoài hàng rào mới biết cậu bé nhìn vật thể màu đen.

      Đó là cái gì? Mèo sao?

      cau mày, qua cửa nhìn, bỗng sợ hết hồn.

      Vật kia chính là con mèo, nhưng chết rồi, nhìn như bị xe đâm, sau đó cố bò , cuối cùng vẫn bị chết. Hơn nữa biết chết bao lâu, dưới nhiệt độ thời tiết thế này xác con mèo bốc mùi hôi thối.

      theo bản năng bịt mũi lại, sau đó phát bé trai vẫn nhúc nhích nhìn con mèo, gương mặt chút biểu tình.

      Đứa bé này trông kì lạ.

      Có chút lo lắng cho cậu bé, mặc dù muốn đứng lại gần xác con mèo kia, Hoa Đào vẫn tiến đến bên cạnh cậu bé ngồi xuống, mỉm cười mở miệng, "Xin chào, chị tên Hoa Đào, ở nhà bên cạnh, em tên gì?"

      Cậu bé nghe giọng , rốt cuộc ngẩng đầu nhìn, nhưng đáp lại, cũng chẳng mỉm cười.

      Oa, đứa bé này là vô cùng xinh đẹp.

      Lông mi rất dài, con ngươi màu lam mở to, mái tóc vàng mềm mại....

      Lúc trước nhìn từ phía xa, cảm thấy cậu bé rất xinh đẹp, bây giờ nhìn gần mới biết cậu bé này vô cùng đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp đến mức chỉ có thể dùng hai chữ tinh xảo mà hình dung.

      "Đây là mèo của em sao?" Mặc dù thấy cậu bé phản ứng, nhưng vẫn mỉm cười, hỏi tiếp.

      Cậu bé chút phản ứng cũng có, tầm mắt vẫn dán chặt lên xác con mèo.

      Á, con mèo kia bốc mùi khó ngửi, có cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn, tiếp tục hỏi: "Em thích mèo sao?"

      Cậu nhóc vẫn gì, phản ứng duy nhất chính là trầm mặc.

      vẫn kiên nhẫn, lẩm bẩm lầu bầu : "Chị rất thích mèo, nhưng đáng tiếc nó chết."

      có phản ứng, có phản ứng, vẫn là có phản ứng.

      Cậu nhóc vẫn cúi đầu nhìn con mèo bị chết.

      muốn cậu bé ở mình nhìn xác chết con mèo, Hoa Đào chưa từ bỏ ý định, nhàng đưa tay chạm vào cậu bé, ngừng cố gắng : "Nếu chúng ta——"

      chưa xong, tay vừa chạm vào cậu bé, bé trai lại giống như bị dọa sợ, lập tức lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã nhào, gương mặt nhắn càng thêm trắng bệch, con ngươi màu lam toát lên vẻ hoảng sợ, giống như sợ đánh mình.

      ngẩn người, biết mình làm sai cái gì, vội vàng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, " xin lỗi, chị cố ý, chị có ác ý, em đừng sợ."

      Con ngươi màu lam vẫn như cũ mở lớn, cố gắng mỉm cười thân thiện, lúc này mới nhớ ra đứa bé có thể hiểu tiếng Trung.

      "A, thảm, tiếng của chị cũng tốt." cười gượng lầu bầu, biết phải làm thế nào đột nhiên nghe được giọng trầm thấp người đàn ông phía sau.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Tôi có đánh cậu bé!" sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên giải thích, vội vội vàng vàng giải thích, "Á, tôi nhìn thấy cậu bé đứng chỗ này lâu, ra ngoài xem mới thấy cậu bé nhìn con mèo bị chết, con mèo này bốc mùi, cho nên tôi muốn cậu bé nên xử lý con mèo có thể tốt hơn chút, hơn nữa làm sao để đứa bé mình ở chỗ này, nếu cậu bé chạy ra ngoài đường bị xe đụng phải làm sao? Còn nữa, tôi chỉ cẩn thận đụng phải cậu bé, tôi có ý muốn hù dọa, tôi thề, tôi có làm gì cậu bé ——"

      "Tôi làm gì thằng bé." Hải Dương cắt đứt lời giải thích dài dằng dặc của , nhìn đứa bé vẫy vẫy tay.

      Bé trai vừa thấy gọi mình, lập tức tới.

      dùng tiếng với bé trai chuỗi dài.

      Cậu bé lắc đầu cái.

      hỏi mấy câu nữa.

      Cậu bé lúc gật đầu, lúc lắc đầu, có lúc ra hai câu đơn.

      từ đầu tới cuối, chữ nghe cũng hiểu.

      ngại bẩn, cầm xác con mèo bị bốc mùi lên, sau đó ra phía sau sân vườn.

      Bản tính tò mò của Hoa Đào lập tức trỗi dậy nhưng vẫn đứng tại chỗ giãy giụa, cuối cùng nhịn được lại chạy theo. “Này, muốn làm gì?”

      “Đem chôn.” .

      “Hả?” có chút ngạc nhiên.

      “Đem chôn.” lặp lại, sau đó tới góc vườn dừng lại, trong tay vẫn cầm xác con mèo.

      tránh xa con mèo, đứng ở bên kia, ngẩng đầu nhìn ta, tò mò hỏi: “Cậu bé kia làm sao? Tại sao cứ đứng im nhìn con mèo bị chết?”

      cúi đầu nhìn , giống như suy nghĩ cái gì, lúc lâu mới : “Thằng bé biết con mèo chết rồi, nghĩ rằng con mèo ngủ, chờ nó tỉnh lại.”

      hơi sững sờ.

      biết con mèo chết rồi, đợi nó tỉnh lại?

      thể nào?” kinh ngạc bật thốt lên.

      “Mấy đứa bé kia có chút vấn đề về nhận thức vật thông thường.”

      vừa xong đứa bé cầm cái xẻng chạy đến.

      thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống cầm lấy cái xẻng, đào cái hố bỏ xác chết con mèo vào, bao lâu xong.

      chôn con mèo sau dó còn lấy cục đá đặt trước đống đất giống như là làm kí hiệu, phủ phủ hai tay, sau đó chắp tay lại hành lễ vái vái.

      Hoa Đào thấy thế tự chủ được cũng chắp tay trước ngực, vái lạy ngôi mộ nho của con mèo.

      Tiểu miêu, hi vọng lần sau ngươi đầu thai đến nhà tốt hơn, lúc đó đừng chạy lung tung nữa nhé.

      lẩm nhẩm cầu khấn, mở mắt ra, thấy bé trai nhìn , lại nhìn tiên sinh đầu trọc, cũng đưa tay học ta phủi phủi, hành lễ vái lạy.

      A a a, động tác của cậu bé rất đáng đó!

      Hoa Đào nhìn thấy, miệng khẽ mỉm cười, nhịn được lấy cùi chỏ chọc chọc tiên sinh đầu trọc, muốn ta nhìn đứa bé.

      Ai ngờ ta nhìn đứa bé, vẻ mặt quái dị nhìn .

      hoảng hốt đỏ mặt, mở miệng hỏi: “ nhìn cái gì?”

      ta trả lời, chỉ là vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào , khiến có cảm giác đầu mình mọc thêm cái sừng, hay y phục chỉnh tề, nhưng sau đó ta đột nhiên đứng dậy, cầm xẻng vào trong nhà.

      Bé trai thấy vậy, ngẩng đầu nhìn , sau đó lại nhìn đầu trọc, suy nghĩ nhiều, rất nhanh chạy đuổi theo, chớp mắt lớn bé biến mất vào trong nhà hàng.

      “Làm cái gì?”

      Nhìn cũng nhìn cái biến mất sau cửa, tự dưng bực bội, tức đến mức dậm chân cái, quay đầu về phía cửa tiệm của mình.

      Đúng là người có lễ phép.

      Hừ, hôm đó lại có cảm giác như thế, đúng là ảo giác, ảo giác mà —

      Đầu trọc đáng ghét! có giáo dục, đáng ghét!

      Tức tức nhưng thời gian vẫn trôi qua.

      trở lại tiệm, bận rộn, cũng có thời gian suy nghĩ tới người đáng ghét ở nhà bên.

      Sau bữa tối, tiểu Quyên loay hoay mệt mỏi, vất vả mới qua thời gian dùng cơm tối, khách cũng rời .

      Mười giờ tiểu Quyên cũng rửa dọn bát đũa ly tách, lau chùi bàn ăn, trong phòng cũng chỉ còn có vị khách.

      Thấy thời gian cũng còn sớm, thấy tiểu Quyên mệt mỏi mí mắt sụp xuống, cho bé về nghỉ ngơi sớm.

      “Nhưng chưa tới mười giờ!” tiểu Quyên .

      sao, hôm nay cũng có nhiều khách, em về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị đóng cửa.” khẽ mỉm cười, muốn bé an tâm, “Yên tâ, chị trừ tiền lương, nhìn xem em đứng cũng vững, mau trở về nghỉ.”

      “Có được ?” tiểu Quyên vẫn có chút lo lắng.

      cởi tạp dề của tiểu Quyên xuống, sau đó đẩy người bé, cười cười ý bảo về. “Ngày mai đừng tới muộn là được, đường về nhà lái xe cẩn thận chút, biết ?”

      “Vâng, cám ơn chị Hoa Đào.” Thấy vậy, tiểu Quyên gương mặt tươi cười, chào sau đó vui vẻ cầm túi xách về.

      Nhìn bé ngồi xe, trước khi vẫn còn quay lại vẫy tay chào mình, khỏi mỉm cười.

      cũng có mắt nhìn người đó nha, tìm hai sinh viên làm thêm, ai cũng ngoan lại còn nhanh nhẹn.

      A Linh làm thêm buổi sáng cũng rất thông minh, tiểu Quyên làm việc ca tối mặc dù ít khi chuyện nhưng làm việc rất nghiêm túc, dáng dấp lại dịu dàng ngoan hiền.

      Mấy ngày nay, có mấy cậu thanh niên đặc biệt vì tiểu Quyên mà đến, chỉ là thấy tiểu Quyên về phương diện tình cảm có vẻ hơi chậm, trừ phi có người trực tiếp bày tỏ trước mặt với bé, nếu chắc qua nhiều năm bé cũng biết được người ta thích mình.

      Hoa Đào mỉm cười, dọn dẹp quầy và phòng bếp, nửa giờ trôi qua, khách ngồi bàn cuối cùng cũng đứng dậy thanh toán, sau đó có khác tới nữa, cũng tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa.

      Dọn dẹp bàn rồi đem rác gom lại, vứt vào thùng rác trước cửa hàng, ngày mai chờ xe rác tới đổ.

      ngờ vừa mới vứt rác xuống, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông thấp lùn nhảy qua hàng rào trắng, đẩy xuống đất.
      Tôm Thỏ, ChrisSiAm thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 7

      Đối phương đến quá đột ngột, hoàn toàn có phòng bị, trực tiếp bị xô ngã, gáy đập xuống sân cỏ, khiến cả đầu choáng váng.

      vẫn còn choáng váng, lại phát gã đàn ông kia đè người , đưa tay bịt miệng lại, tay kia nắm lấy ngực xoa, nắn.

      phản ứng đầu tiên là mùi hôi thối, phản ứng thứ hai là đau đớn! Phản ứng thứ ba mới là hoảng sợ!

      Phát đối phương muốn cường bạo mình, tay phải nắm chặt, quyền đấm vào mặt ta.

      ngờ dám phản khác, ta bị đánh, người hơi ngả ra phía sau chút, thấy tay của rời khỏi miệng mình, lập tức giằng co hét lớn.

      “Cứu mạng! Có —”

      Nhưng quyền của mặc dù mạnh, nhưng đủ dùng, ta vẫn như cũ ngồi người , dùng hết sức lực nhưng vẫn trốn thoát, hơn nữa sau khi bị đánh ta càng thêm hung ác, bắt lấy tay , sau đó tát cái, đánh cho vừa rồi vẫn còn choáng váng, càng thêm xây xẩm mặt mày cắt đứt tiếng kêu cứu của .

      “Câm miệng! Câm miệng!” ta lại lần nữa bịt miệng , cúi đầu, hơi thở tràn đầy mùi rượu, mở miệng uy hiếp : “Tao chỉ muốn thoải mái chút! Mày dám kêu loạn nữa, tao giết chết mày!”

      Trời ạ, chưa bao giờ sợ hãi như vậy!

      Mặc dù cách hàng rào màu trắng là đường lớn, nhưng đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe tải lại, cũng có người chú ý đến nơi này, Tử Toàn chủ nhà hàng phía bên phải ở Đài Bắc, nghỉ phép mới trở về, bình thường căn bản có người, còn nhà hàng bên trái là của đầu trọc, nhưng tiệm của ta vốn dĩ có khách, cho dù có người, hai nhà cũng bị tường rào ngăn trở, lại bị đè ở góc khuất, trừ phi ta ở lầu nhìn sang bên này, nếu căn bản thấy được, hơn nữa cũng chắc ta có ở nhà.

      phải dựa vào chính mình!

      trừng mắt nhưng trong bóng đêm thể nhìn mặt tên khốn kiếp này, chỉ cảm giác muốn nôn.

      Hà Đào Hoa, bình tĩnh chút, đừng phản kháng , chờ tỉnh táo lại tiếp tục công kích !

      sợ hãi, thở hổn hển, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, giãy dụa nữa.

      “Đúng rồi, hắc hắc, chính là như vậy, yên tĩnh chút, lão tử chỉ muốn thoải mái chút, thoải mái xong để ngươi !” Gã đàn ông đưa tay cởi quần của mình, lúc đứng dậy chuẩn vén váy của

      Lúc này, nâng đầu gối, dùng hết sức lực húc lên cái.

      ta kêu thảm tiếng, ôm hạ thân ngã xuống bên cạnh, vôi vàng bò dậy muốn chạy , lại bị ta bắt được bắp chân!

      “Mẹ kiếp, điếm thối tha! Mày muốn ăn đòn!” ta tay che hạ thân của mình, tay kia kéo mạnh lôi trở về.

      “Buông tôi ra! Đồ khốn kiếp! Buông tay” sợ hãi co chân còn lại đạp vào mặt mạnh.

      Gã đàn ông kia mặc dù bị đạp mấy lần vẫn nắm chặt bắp chân của , cũng có cách nào đứng lên, bị ta lôi ngược trở về, mắt thấy ta vung tay, quyền kia sắp rơi vào mặt mình, cực kì hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên bảo vệ đầu, nhắm mắt đón nhận quyền kia rơi xuống.

      ngờ, cú đấm kia chậm chạp có rơi xuống người , giây tiếp theo, hai chân vốn là bị đè lên đột nhiên được buông lỏng, sững sở , mở hai mắt, quên nhân cơ hội bò về phía sau.

      Lúc mở mắt đồng thời nghe được phía trước truyền lên mấy tiếng va chạm, sau khi nhìn ràng, tiếng kêu gào cũng truyền đến, khi đó bò sát tới rìa tường, chỉ thấy tên khốn kiếp vừa nãy cường bạo bị người đàn ông cao lớn đánh.

      Là đầu trọc nhà bên!

      ta quyền lại quyền, mỗi quyền cũng rát chính xác đánh vào người đối phương, đánh cho tên kia máu chảy đầy mặt.

      lại giơ tay ra quyền, trong nháy mắt, bụi đất tung bay, máu tươi văng khắp nơi.

      chưa bao giờ chứng kiến cảnh bạo lực như vậy, bị dọa sợ đến nỗi dám nhúc nhích.

      Tên khốn kia bị đánh nhưng miệng vẫn ra những lời thô tục, mắng ngực lớn hạ tiện, ăn mặc ít vải căn bản là muốn dụ dỗ người khác! @#$%$@, nhưng ta chửi câu, là bị đấm cái, cứ thế cuối cùng đổi giọng cầu xin, nhưng đầu trọc vẫn đánh đến khi ta hộc máu nằm bẹp mặt đất, vẫn tính dừng tay.

      nhìn đến kinh hồn bạt vía, biết đánh tiếp xảy ra án mạng, cũng biết lấy dũng khí ở đâu, cố gắng đứng lên, chạy tới ôm tay phải của .

      “Đủ rồi! Dừng tay!” kinh hoàng ngẩng đầu ngăn lại.

      thiếu chút nữa thể ngừng lại được, thậm chí đem cả người kéo ra phía trước đoạn ngắn mới dừng tay.

      cúi đầu nhìn , vẻ mặt biểu cảm, chỉ có đôi mắt đen dọa người.

      ôm chặt lấy cánh tay tráng kiện của , tự chủ được nín thở, trong nháy mắt đổ mồ hôi hột, lại cố gắng lấy hết dũng khí run giọng mở miệng, “Đánh tiếp…. chết người…!”

      vẫn nhúc nhích nhìn chăm chú, bắp thịt vẫn căng cứng.

      kinh hãi ngẩng đầu nhìn , mở miệng trấn an: “Chúng ta… báo cảnh sát là được… ta chạy thoát được đâu…”

      nghe, nhưng vẫn nhúc nhích.

      cực kì khẩn trương, dám lộn xộn, tay vẫn bám chặt cánh tay , nhịp tim đập mãnh liệt trong lồng ngực, lúc định khuyên tiếp thấy buông lỏng cơ bắp, sau đó hạ tay xuống.

      thở phào nhõm, xác định đánh tên kia nữa, mới bỏ tay ra, cố gắng nở nụ cười : “Ách, nhìn , tôi báo cảnh sát.”

      gì, chỉ hơi gật đầu cái.

      Tiếp theo đó, cũng biết mình làm sao chịu đựng được, ra chính bản thân cũng ràng, chỉ biết báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến, đưa tên cường bạo này tới bệnh viện, sau đó đưa hai người bọn họ tới đồn cảnh sát cho lời khai.

      Mặc dù tên kia bị đánh gần chết, nhưng bởi vì tình trạng của hết sức nhếch nhác, mặt người vết tích bị đánh ràng, quần áo, váy bị xé rách, mà tên kia độ cồn rất cao, lại có tiền án cưỡng bức, vừa mới thả ra mấy ngày, ngờ nhanh chóng phạm tội, cho nên cảnh sát chỉ hỏi qua loa mấy câu, hoàn thành thủ tục, để bọn họ trở về.

      Đợi hai người trở về cửa hàng, cũng hơn giờ đêm.

      dừng xe, đưa xuống xe, quay người muốn cám ơn với , nhưng nháy mắt, hiểu vì sao, mới vừa mở miệng, lời còn chưa ra khỏi, nước mắt tràn mi.

      Chính cũng sợ hết hồn, vội lau nước mắt, : “Xin lỗi… xin lỗi…. Tôi… biết…. chuyện gì xảy ra….”

      Ai ngờ lời nào thôi, vừa nước mắt càng rơi nhiều hơn, thể dừng lại, mắt thấy mình nhanh chóng khóc to hơn, vội vã quay người muốn chạy về cửa hàng, nhưng lại bị kéo vào trong ngực.

      “Buông tôi ra—" mở miệng kháng nghị, lại phát chỉ nhàng ôm , vuốt tóc , giữ ở trong ngực, chỉ hai chữ.

      “Khóc .”

      nghe thấy vậy, cổ họng như bị nghẹn lại, sau đó nháy mắt, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi của , ở trong lòng khóc to, mặc cho nước mắt rơi xuống.

      sợ hãi, thực rất sợ, chưa từng bao giờ bị sợ hãi như vậy, sợ đến nỗi bây giờ toàn thân vẫn ngừng run rẩy.

      Dù từ mình, mặc dù lớn từng này cũng chịu biết bao khổ cực, nhưng vẫn cho thế giới này là an toàn, ít nhất chỉ cần cận thận chút, như vậy an toàn.

      biết, thế giới có người xấu, có tội phạm cường bạo, nhưng những thứ đó chỉ gặp trong tin tức, trong chuyện xưa, cũng gặp vài tên háo sắc, nhưng chỉ là miệng thô tục, nhiều lắm là động tay động chân, chưa bao giờ gặp qua tội phạm cường bạo, chưa bao giờ chân chính gặp phải người xấu, chưa bao giờ nghĩ những người đó vô duyên vô cớ động thủ đánh người, thậm chí tổn thương người khác— tổn thương !

      khóc ngừng, như muốn dùng tiếng khóc trút bỏ toàn bộ sợ hãi ra ngoài, nhưng sau khi khóc tinh thần cũng tỉnh táo lại, hai chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi đất, cũng may giây tiếp theo cả người bị bế lên.

      Trong mắt đầy lệ, rúc vào ngực nức nở, mặc ôm vào cửa tiệm, lên cầu thang, vào phòng .

      biết tại sao lại tin tưởng , có lẽ vì cứu , hoặc có lẽ là nếu như có ý xấu với , cũng cách nào phản kháng, hơn nữa khóc đến toàn thân còn sức lực, cho nên cũng chẳng còn tâm trí mà quan tâm tới những việc khác.

      đặt giường, đến phòng tắm lấy khăn mặt cho .

      Hai vành mắt Đào Hoa hồng hồng, ngồi giường nức nở, cầm khăn mặt tay lau nước mắt, lâu sau mới trở lại bình thường.

      thấy ở đó, lúc xuất tay cầm ly trà nóng.

      “Uống .” .

      uống, chút ý niệm phản kháng cũng có.

      tắm.” .

      , nhưng tới cửa phòng tắm, lại lo lắng quay đầu lại nhìn .

      “Tôi ở đây.” .

      Có được cam đoan của , run rẩy vào phòng tắm, tay run run cởi quần áo bị xé rách, đến vòi hoa sen, tắm rửa kì cọ toàn thân biết bao nhiêu lần, tắm đến mức da bị chà xát đỏ ửng lên, nhưng vẫn ngừng lại, vòi sen vẫn ngừng xả nước, nhịn được, đứng trong bồn tắm khóc, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

      “Ra ngoài.” đứng bên ngoài cửa phòng tắm .

      Nước nóng cọ rửa toàn thân, ôm đầu gối khóc nghẹn ngào, muốn đứng dậy.

      “Ra ngoài.” vẫn nhàn nhạt mở miệng.

      Trong nháy mắt, muốn cầm thứ gì đó ném vào cửa, muốn đuổi cút ra ngoài, muốn mặc kệ thích gọi gọi, để cho mình yên lặng ở đây.

      Nhưng giây sau, nhìn đầu ngón chân đỏ ửng, ép buộc mình tắt nước, lau khô tóc và thân thể, mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình và quần sóc ra ngoài.

      “Tới đây ngồi xuống.” đứng bên giường, nhìn .

      Hoa Đào hít hít lỗ mũi tới, ngoan ngoãn nghe chỉ thị của ngồi giường.

      biết làm sao tìm được tủ thuốc, cầm rượu cồn giúp khử trùng ở mặt và tay chân, khi rượu cồn chạm vào khóe mắt của , bị xót, đau rụt người lại.

      ngừng lại chút, mới tiếp tục giúp khử trùng, động tác của vô cùng nhàng cẩn thận, sau khi khử trùng lại so sánh vết thương nặng sau đó thoa thuốc, động tác của hoàn toàn vượt quá giới hạn.

      Nhìn giúp dán băng lên đầu gối bị thương, cổ họng nghẹn lại, bàn tay nắm chặt mép giường.

      Hải Dương thấy vết thương của xử lí tốt, ngẩng đầu lại phát đầu cúi xuống, mái tóc ngắn đen nhánh, lông mi cong veo, hàm răng cắn chặt môi.

      Bàn tay run rẩy nắm chặt mép giường, nhìn cái cũng biết vừa khóc.

      Cánh tay trắng nõn và hai chân xuất máu bầm, má trái cũng bị đánh sưng lên.

      Nhìn trước mắt nhắn yếu ớt, vết thương chồng chất, nhìn cắn môi liều mạng nhẫn nhịn, nhìn vốn xinh đẹp, nhưng lúc này má trái bị sưng bầm tím đỏ, trong nháy mắt, cảm giác bạo lực vốn bị áp chế lại kích động nổi lên.

      nên làm thịt cái đồ tạp chủng đó mới đúng!

      Sợ dọa đến , nắm chặt quả đấm, vất vả mới đè nén được tức giận dâng trào mạnh mẽ trong lồng ngực xuống. xoay người cầm cục đá bọc trong khăn mặt, ngồi xuống, cẩn thẩn từng li từng tí chạm vào má trái bị sưng của .

      Cảm giác lạnh lẽo làm hơi sợ chút, giương mắt nhìn đồng thời giọt nước mắt cũng rơi xuống.

      “Xoa.” Nhìn hai mắt ướt đẫm, đôi mắt to tràn ngập lo lắng, trong ngực bỗng nhiên căng thẳng, mở miệng thêm câu: “Ngày mai khá hơn chút.”

      đưa tay cầm khăn mặt, lại đụng vào mu bàn tay , tự chủ được rụt lại.

      Hai mắt tối sầm lại, nhưng chỉ là đưa cục đá bọc bằng khăn lông đưa cho .

      cầm lấy áp vào má trái, muốn mỉm cười, nhưng giọt nước mắt nữa lại rơi xuống!

      nhịn được cảm giác khó chịu khi nhìn thấy rơi nước mắt, đứng dậy, dọn dẹp mọi thứ, xoay người rời .

      Thấy phải , bỗng luống cuống, vội vàng đứng lên, bước chân lảo đảo đuổi theo, “Cái đó…..”

      nghe thấy tiếng dừng lại ở đầu bậc thang, quay đầu nhìn .

      “Tôi…” Hoa Đào luống cuống nhìn , biết phải gì, cũng muốn ở mình, nhưng bây giờ muộn, ta và quen biết, chẳng qua là hàng xóm của nhau, người ta cũng cần phải ngủ, người đàn ông này cứu , cùng tới đồn cảnh sát, giúp bôi thuốc, hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, có khả năng muốn ta ở bên cạnh cả đêm.

      Nhưng …. rất sợ…..

      Hình như…. Hình như chỉ vừa nhắm mắt, trước mắt lại xuất cảnh tượng người đàn ông khốn kiếp kia ở trong bóng tối, đè người , giơ tay đánh ….

      Thấy gương mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, hai mắt đen nhánh nhìn như muốn cầu cứu, Hải Dương nắm chặt tay vịn cầu thang, biết nên xen vào quá nhiều, nhưng nhìn như vậy, khiến cách nào bỏ qua.

      “Bia.” .

      “Hả…. Bia?” sửng sốt hỏi.

      thừa dịp trước khi bản thân hối hận, nhìn mở miệng đề nghị, “ chưa thử uống bia ở tiệm của tôi, có muốn tới uống thử chút?”

      mở lớn hai mắt, ngẩn người.

      Thấy có phản ứng, lồng ngực có chút khó chịu, định rời , lại thấy chạy nhanh đến.

      “Tôi muốn!”

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 8

      tửu lượng rất kém.

      bao lâu sau, lập tức phát chuyện này, hơn nữa lời của …, bình thường.

      Uống mấy cốc bia, hoàn toàn thả lỏng, chính xác hơn là quá mức buông lỏng.

      Đêm khuya yên tĩnh, ánh sao đầy trời.

      Ngồi ở hành lang trước quán, cầm cốc bia, uống ngụm, nhìn hỏi.

      “Tôi rất xấu xí phải ?”

      trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào .

      “Tôi là bây giờ, phải lúc bình thường.” cầm cốc bia lên ngồi cạnh , chất vấn: “Tôi bây giờ nhìn rất giống đầu heo phải ? Có đúng hay ?”

      biết trả lời như thế nào, lại thấy khổ sở, hai mắt lại đầy nước mắt.

      “Đáng ghét!” mắng tiếng, tức giận uống ngụm bia lớn, sau đó đặt mạnh cái cốc xuống sàn nhà, bắn ra chất lỏng màu vàng óng ánh.

      say lảo đảo đứng lên, vừa vào trong, vừa : “Cho tôi mấy cục đá lạnh!”

      “Tên đáng chết… ghê tởm, khốn kiếp…. Vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu, hèn hạ…..”

      nghe ở trong tiệm lẩm bẩm mắng, vừa lúi húi tìm, lúc sau thấy cầm khăn mặt bọc đá lạnh chườm lên chỗ bị sưng mặt trái, đặt mông ngồi cạnh , tay cầm cốc bia lên uống ngụm, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm hỏi.

      “Chườm đá như vậy, ngày mai tốt hơn chút sao?”

      Nhìn hai mắt phẫn uất rưng rưng, lên tiếng trấn : “Ừ!”

      là đau.” nhìn oán trách.

      “Ừ.” lại lên tiếng trả lời.

      “Đáng ghét!” mắng, sau đó lại uống ngụm bia.

      “Ừ.”

      “Vóc người đẹp cũng phải lỗi của tôi!” tức giận sau đó lại uống thêm ngụm bia, “ nghe tên khốn kiếp kia chưa? Dám tôi ngực lớn hạ tiện, tôi ăn mặc ít như vậy, căn bản là thiếu —— thiếu——”

      ra chữ kia, chỉ cảm thấy trong ngực càng buồn bực khó chịu, tức giận mắng, “Ai quy định ngực lớn nhất định hạ tiện? Hơn nữa tôi đâu có mặc ít? Tôi cũng phải là mặc bikini chạy ở đường! Tôi cũng chỉ có bộ ngực hơi lớn chút, nhưng mà, thế làm sao—— tôi cũng muốn làm có bộ ngực lớn a!”

      câu cuối cùng gần như là hét ra, khiến suýt chút nữa bị sặc.

      uống nốt cốc bia, sau đó đặt cốc bia hết xuống sàn, căm tức đưa bàn tay bé tóm lấy cổ áo , tức giận chất vấn: “ , ngực lớn là lỗi của tôi sao? Tôi lại thể khống chế nó lớn bao nhiêu, các , những tên đàn ông này cho rằng tôi có thể lớn là lớn, sao?”

      vừa kích động vừa tức giận, gần như cả người bò lên người , ngay cả khăn mặt bọc khối băng chườm má cũng vứt đâu mất, chỉ là dùng hai cánh tay níu cổ áo chặt, tràn đầy tức giận : “Tôi cái gì cũng làm! ràng những người đàn ông các có vấn đề, tại sao người xui xẻo lại là tôi? Tại sao tôi từ bị mọi người cười nhạo? Hơi tí là bị người ta động tay động chân! Bây giờ, còn gặp phải chuyện như vậy —”

      Chưa bao giờ nghĩ có người tửu lượng lại có thể kém như thế.

      Đồ Hải Dương nhìn căn bản giạng chân ngồi đùi , chỉ cảm thấy đau cả đầu.

      Nhìn gương mặt nhắn của ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, hoài nghi biết mình làm gì.

      Sớm biết, cho uống bia.

      ! Tôi có lỗi sao? trả lời tôi! Này ——” nhận được phản ứng của , tức giận buông cổ áo của , đổi lại dùng hai tay giữ mặt , thở phì phò : “ đừng nghĩ tôi biết, cũng nghĩ tôi là ngực lớn, thấy tôi ngực to ngốc nghếch, có đúng hay ? Đúng hay ?”

      “Tôi——” mới mở miệng, lại bị cắt đứt.

      cho phép gạt tôi! tưởng rằng ngực to rất tốt sao? có biết tôi từ bởi vì phát triển sớm bị bạn học cười nhạo, chèn ép, lúc trưởng thành lại cảm thấy tự ti, nghĩ mình được bình thường, đợi đến lúc lớn hơn chút, lại bị người ta lời ghen tị, mỗi người đàn ông nhìn tôi, cũng chỉ đắm đuối nhìn chằm chằm bộ ngực của tôi, mặt của tôi gắn lên bộ ngực!” dùng sức lay lay gương mặt , càng càng tức giận.

      “Tất cả mọi người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, mỗi người chỉ cần vừa nhìn thấy tôi, cũng chủ quan khẳng định rằng tôi có đầu óc! Tất cả mọi người cảm thấy ngực to là tốt, nhưng ai biết tôi có bao nhiêu phiền não, tôi từ chạy rất tốt, kể từ sau khi phát triển, ngay cả chạy cũng dám, bởi vì ai cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhảy lên của tôi. thể tập điền kinh thôi, ngay cả xe bus, dạo chợ đêm, ngực cũng có thể bị sắc lang “tập kích”! chỉ có thế, tôi kể từ khi lên trung học, lại rất dễ dàng bị đau lưng mỏi eo, tại sao?”

      xong, bỏ tay ra khỏi mặt , nâng bộ ngực to lớn vĩ đại, kích động : “Bời vì hai cái khối này —— quá, nặng rồi!”

      xem đến hai mắt choáng váng, nhìn thế này, khẳng định 100% tuyệt đối biết mình làm gì.

      Còn chưa kịp phản ứng, lại lần nữa tóm lấy cổ áo , căm giận bất bình : “Ngực to có cái gì tốt? Vừa nặng lại vừa dễ dàng trễ xuống, mỗi ngày đều phải mặc áo ngực, hơn nữa có biết tồi tệ nhất là cái gì ?”

      “Cái gì?” biết đối thoại sớm lâm vào trạng thái quỷ dị rồi, nhưng lại cách nào khống chế rất hiếu kì.

      “Tôi thể mua được áo ngực thích!” quá khích vung vung tay.

      “Áo ngực?” mờ mịt nhìn .

      “Đúng, chính là áo ngực!” như chém đinh chặt sắt, tức giận : “Những áo ngực đáng , hấp dẫn, xinh đẹp đều có size lớn, tất cả áo ngực size lớn đều giống như bệnh đậu mùa, hoa văn xấu xí, màu sắc đơn điệu, phải màu da là màu trắng, mỗi cái đều xấu muốn chết!”

      “Bệnh đậu mùa?” càng thêm mờ mịt.

      “Chính là loại này a!” kéo áo mình lên, lộ ra áo ngực màu phấn hồng ôm trọn bầu ngực tròn to, đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào hoa văn ngực, phẫn hận : “Như cái áo này, hoa văn thêu lộn xộn, xem phải cảm thấy rất giống như bệnh đậu mùa sao?”

      Cả người cứng đờ, gương mặt trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng.

      chút gì cảm thấy đúng, chỉ là bỏ áo xuống, lại tóm chặt cổ áo : “Cái màu phấn hồng này tôi tìm lâu, nhưng hoa văn lại xấu chết, nếu phải tôi tìm được cái đẹp hơn, tôi mới thèm mặc nó! Tôi mới 36E mà thôi! Nhưng mà mỗi lần mua áo ngực, đều phải tới vài nhà mới tìm thấy, nhiều đến mức chân cũng muốn gãy, mới có thể tìm được cái miễn cưỡng có thể nhìn được! Có lúc còn tìm được! Tại sao các có bộ ngực có thể mặc những áo ngực đáng , hấp dẫn, xinh đẹp? Tôi cũng muốn, cũng muốn mặc áo ngực đáng , hấp dẫn, xinh đẹp! cảm thấy đây chính xác là kì thị sao?”

      Câu cuối cùng của là phẫn uất hét lớn, rốt cuộc cũng đem tâm trí mất hồn của gọi trở lại

      Hải Dương mặt ửng đổ, ép buộc tầm mắt từ cổ áo rộng thùng thình của nhìn về mặt, ho hai tiếng, gật đầu phụ họa, “Ừ.”

      “Cho nên , đây đúng là rất công bằng?”

      “Ừ.”

      tôi ngực to ngốc nghếch căn bản là có thiên lý!”

      “Đúng.”

      “Sợ lại làm những hành động làm phun máu mũi, mặc kệ gì, cũng gật đầu đáp lại.”

      Liên tiếp lấy được phản ứng đồng tình của , càng càng hăng, giơ tay lên hét lớn.

      “Ngực lớn vô tội!”

      ngẩn người nhìn chằm chằm, lập tức quên cả trả lời.

      phải cùng tôi!” dùng tay trái níu chặt cổ áo , ép buộc mở miệng.

      “Gì?”

      ngực lớn vô tội a!” Thấy vẻ mặt ngây ngốc, dáng vẻ nguyện ý, hốc mắt đỏ lên: “ đồng ý đúng ?”

      “Ách….” Nhìn thấy lại muốn khóc, đành phải gật đầu, “Tất nhiên đồng ý.”

      “Có ?” tay níu cổ áo , tay nắm lại giơ cao, lớn tiếng hô: “Vậy tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau , , hai, ba——”

      “Ngực lớn vô tội!” hứng phấn hét to.

      “Ngực lớn vô tội….” Sợ nước mắt của , giọng lầu bầu.

      “Ngực lớn vạn tuế!” càng kêu càng vui mừng.

      “Ngực lớn vạn tuế….” chỉ có thể cười khổ, tiếp tục theo.

      “Ngực lớn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế——”

      “Ngực lớn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” đến câu này nhịn được bật cười.

      “Ha ha ha ha ha ha——” hô xong khẩu hiệu cũng nhịn được bật cười, cười gần như thở nổi, nằm người cười lúc mới ngừng lại.

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 9

      ra ….. lúc sáng, tôi rất tức giận, cảm thấy có lễ phép…” Sau khi cười xong, cảm giác mệt mỏi xông lên, núp trong ngực , giọng hối lỗi: “Mặc dù tôi nghĩ cho con mèo vào trong thùng rác là tốt lắm rồi, ngờ lại đem mèo chôn, ngoài dự liệu của tôi, nhưng lại bày ra gương mặt lạnh lùng, khiến tôi tức giận, biết tại sao chán ghét tôi….”

      ngờ lại nghĩ như vậy, Hải Dương trong lòng khó chịu, vội : “Tôi chán ghét .”

      ?” Vùi mình vào sâu trong ngực , giọng có chút nghẹn ngào.

      “Ừ!” chần chừ chút, mới đưa tay vuốt mái tóc của , cho an ủi và bảo đảm.

      níu chặt áo , lâu sau mới cười khàn khàn : “ đúng là người tốt.”

      sững sờ, lớn như vậy nghe qua rất nhiều lời hình dung bản thân, nhưng chưa từng nghe người nào là người tốt, nhất thời, cảm thấy biết gì.

      “Cám ơn cứu tôi…”

      vẫn như cũ biết gì, chỉ có thể trầm mặc.

      lúc này ép phải trả lời, chỉ yên lặng núp trong ngực .

      Mấy phút trôi qua, nghe thấy chuyện nữa, cúi đầu nhìn, mới phát ngủ thiếp .

      Rốt cuộc.

      mỉm cười, thở phào nhõm.

      ngủ rất ngon, thậm chí khi ôm lên cầu thang, đặt lên giường cũng tỉnh lại.

      Dưới ánh trăng, nằm chiếc giường rộng lớn, càng lộ ra vẻ nhắn yếu đuối của , mặc dù chườm đá, nhưng má trái của vẫn còn sưng, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, ngồi giường nhìn thấy dấu vết của nước mắt, đưa tay lau cho , bàn tay nhịn được nhàng chạm lên gương mặt bị sưng to của .

      Lúc ấy, nếu đến trễ hơn chút, chỉ sợ bị tên cường bạo đó đánh chết.

      Vừa nghĩ đến cảnh tượng bị gã khốn kia kéo lê mặt đất cứng rắn, đau đớn ôm người, có loại cảm giác kích động muốn giết người.

      Nếu phải ở phía sau tiến lên ngăn cản, nhất định giết chết tên khốn đấy!



      Chưa từng gặp người con nào giống như .

      ràng sợ muốn chết, lại dám xông lên ngăn cản , hơn nữa người mà cứu lại chính là kẻ làm tổn thương , biết phải dũng cảm, thiện lương, hay là ngu ngốc.

      Cả buổi tối, toàn thân run rẩy, thậm chí lúc ở đồn cảnh sát cũng thế, nhưng lại liều mạng chống đỡ, cố gắng chảy giọt nước mắt, còn cố gắng nở nụ cười cảm ơn mấy người cảnh sát.

      hiểu tại sao lại phải cậy mạnh như thế….

      Nhìn như vậy, hiểu sao lại cảm thấy phiền não, nhưng đến khi thấy bật khóc, mới thở dài nhõm, ngoài ý muốn trong lòng lại có chút buồn bực.

      Ngón tay trượt từ má xuống vết bầm dưới cằm, sau đó trượt đến đôi môi đầy đặn khiêu gợi của .

      Cũng khó trách, từ bé bị bạn bè cùng phái bắt nạt, bị bạn nam quấy rối, này căn bản chính là báu vật, nhưng cũng sai, trước đây, cũng chưa hề nghĩ qua “ngực lớn” lại có nhiều phiền não đến như vậy.

      Nghĩ đến lúc lớn tiếng kháng nghị, muốn mặc áo ngực đáng , xinh đẹp, khêu gợi khỏi mỉm cười, lại nghĩ đến ép hô to khẩu hiệu nhịn được nữa tiếng cười bật ra khỏi miệng.

      này… là… Đơn thuần rất đáng …..

      Đúng là, thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

      ban đầu, phải nghĩ ngực lớn có đầu óc, lại cũng cảm thấy đối với báu vật như có cảm giác. nghĩ vóc dáng xinh đẹp lại hề coi đó là vũ khí của bản thân, mà lại thấy phiền não.

      vừa đơn thuần thiện lương, lại dễ tin tưởng vào người khác.

      Với bộ dạng như thế này, cả đời cũng tàm tổn thương người khác.

      Thế giới của bất đồng, cho nên mặc dù bị người ta tổn thương, nhưng lại như cũ rất nhanh tin tưởng người khác.

      biết thuộc loại người này, người như luôn nhìn tới phía ánh sáng của mặt trời, ít để ý tới tồn tại của bóng tối, ngây thơ….

      đơn thuần ngây thơ, những thứ đó mất từ lâu.

      , giống như ban ngày và đêm tối.

      Hai mắt đen tối sầm lại, khóe miệng hơi cong, tự giễu bản thân, rút tay về đứng dậy mở tủ lấy chăn lông đến bên cạnh ba đứa nhóc, nằm dưới đất.

      nhắm mắt lại, để cho bản thân nghỉ ngơi, lại như cũ vẫn có thể cảm giác được ở trong phòng, nghe được hơi thở đều đặn của , ngửi được… mùi thơm giống như quả cam nhàn nhạt người ….

      Nóng quá.

      nhắm hai mắt, đưa tay sờ đầu giường.Nhưng vẫn tìm thấy cái gì.

      Kỳ quái, điều khiển điều hòa ở đâu?

      chịu được nóng bức, mở mắt ra, đập vào mắt, là xà ngang bằng gỗ to khổng lồ.

      Nhà đâu có trang hoàng thế này? Đây là đâu?

      Hoa Đào có chút mờ mịt, quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn nôn, nhắm mắt lại cố gắng kiềm chế cơn buồn non, sau đó mới mở mắt.

      nằm giường lớn, trong phòng trống trải, trống trải cũng đúng, vì trong phòng cũng có cái bàn, cái ghế, cái máy vi tính, chậu Diệp Phiến (chẳng biết cây gì nên mình để nguyên CV), ba tấm nệm, ba cái chăn, và mấy bộ y phục vứt lộn xộn.

      À còn có cái đàn piano.

      nằm gối nhìn chiếc đàn piano mầu đen.

      Vì muốn xem chiếc đàn, cố gắng ngồi dậy, quả nhiên đúng là chiếc đàn piano, màu đen sáng bóng.

      nhìn cửa chớp ở bên cạnh chiếc đàn. Bỗng ngẩn ngơ, đột nhiên lĩnh ngộ được mình ở đâu!

      Ông trời! ở nhà bên cạnh, còn ngủ giường người ta!

      Hoa Đào hoảng sợ, vội nhảy xuống giường, nhưng động tác kịch liệt lại càng làm đầu đau nhức, muốn nôn, vội nhanh tay che miệng, tay chạm vào tường để chống đỡ mình.

      vất vả mới nhịn được, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn, thể nào nhớ được mình tại sao lại chạy vào nhà người ta, leo lên giường người ta, còn ngủ đến biết trời đất.

      che miệng cau mày, cho đến khi nhìn thấy vết thương cánh tay——

      “Á!” thốt lên, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua bị cường bạo.

      Sau đó được đầu trọc cứu, ta mời uống bia.

      Sau đó sao?

      hoảng sợ, cúi đầu kiểm tra.

      Cũng may, trang phục còn nguyên.

      lo lắng đưa tay sờ vào quần lót ở bên trong, xác định quần lót vẫn còn nguyên, mới thở phào nhõm.

      lo lắng người ta sau khi uống rượu làm ra chuyện mất lí trí, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu xảy ra chuyện gì, làm sao có chút cảm giác nào? Ha ha ha….

      tự giễu bản thân, tiếng động cười gượng.

      cần cũng biết tửu lượng của mình kém, nhưng tưởng bia độ cồn cao, bản thân cũng chỉ uống mấy ngụm chắc có vấn đề, ai biết được….

      may là lần này có… gặp chuyện may? có? có chứ?

      “Ha ha….” Hoa Đào cười gượng lần nữa, biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác lo lắng.

      Mặc kệ dù thế nào, tình huống tệ nhất là say rượu mất lí trí, bây giờ cũng xảy ra, cho nên phải lo lắng.

      vuốt ngực, muốn bản thân đừng nghĩ lung tung, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử đầu giường.

      12:30 am

      “Mười hai giờ? mười hai giờ? thể nào?! kinh hãi hô to, vội vã nhảy lên giường, đẩy cửa chớp nhìn ra ngoài, nhưng lại có cảm giác buồn nôn, che miệng nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy mặt biển xanh thẳm, mặt trời lên cao.

      “Xong đời —— á——” lần nữa che miệng, mặt trắng xanh dám bỏ tay xuống.

      Bây giờ mười hai giờ, hai giờ mở tiệm, còn kịp.

      Nhưng chưa mua đồ ăn!

      Trong tiệm tủ lạnh còn ít đồ ăn, nhưng đủ để làm cả buổi tối, nhưng sao, buổi chiều đến chợ cá để mua.

      Đúng, cứ làm như thế!

      Quyết định xong, dám chạy loạn, mặt trắng bệch từ từ bò xuống giường, nhưng chưa được hai bước, cảm thấy khó chịu, toàn thân đau nhức, còn rất rất muốn ói, nhưng mới chỉ nghĩ ngày mở tiệm, khách bỏ mất, sống chết dùng hết sức tới cầu thang.

      Tầng nơi khách dùng cơm, ngay cả nửa bóng người cũng có, thở phào nhõm, muốn chuồn êm trở về vừa mở cửa thấy hai tay xách hai cậu bé, muốn vào.

      Nhìn thấy , nhíu mày, “ muốn đâu?”

      “Trở về mở——” cảm giác buồn nôn lại trào lên, vội vã lấy tay che miệng.

      nhìn chằm chằm, tay vẫn xách hai đứa bé, giống như vừa vật lộn đất.

      cau mày, tay phải xua xua, ý bảo tránh ra, nhưng vẫn đứng chắn ở cửa.

      cố gắng nhịn xuống cơn buồn nôn, dùng tốc độ nhanh nhất mở miệng: “Xin lỗi nhường đường chút, tôi có thời gian.”

      có thời gian?” lông mày nhíu lại sâu.

      “Đúng, có thời gian… Tôi mở cửa tiệm kịp…. Làm phiền nhường đường được ?” Trời ạ, sắp nôn ra mất, đau đầu quá.

      này là đầu óc bình thường.

      Toàn thân ràng bị thương, lại say rượu, vậy mà còn muốn mở tiệm?

      Đồ Hải Dương nhìn chằm chằm, nhịn được mở miệng hỏi: “ bị điên rồi?”

      có——" tức giận trợn trừng mắt nhìn , mới được câu vội vàng che miệng lại, nhưng lúc này cơn buồn nôn trào đến cổ họng, thể đè nến được, cũng mặc kệ chắn ở cửa, vội vàng che miệng xông về phía trước.

      Thấy muốn nôn, Hải Dương mới tránh sang bên, xuống tới hành lang thể nhịn được, quỳ xuống sàn nhà, đem toàn bộ những thứ trong dạ dày ói ra hết.

      Đợi đến khi nôn xong, vừa ngẩng đầu, thấy cậu bé tóc vàng đứng trước mặt, cúi đầu nghiên cứu những “sản phẩm” vừa ói ra.

      Đứa bé kì quái.

      gần như còn sức lực, chỉ cảm thấy tình trạng bây giờ là hoang đường.

      đến bên cạnh , nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở, “ nghĩ là bây giờ, còn có khả năng nấu đồ ăn sao?”

      đưa tay lau khóe miệng, tức giận, nhưng có cách nào phản bác lại .

      “Còn chưa mặt vẫn còn sưng như cái đầu heo.”

      trong lòng hốt hoảng, vội đưa tay sờ mặt, vừa sờ lại bị đau đến rụt tay lại.

      chườm đá hôm nay bớt sưng đấy!” kháng nghị ngẩng đầu nhìn .

      “Tôi đỡ hơn chút, chứ hoàn toàn biết mất.” giơ tay lên xách hai đứa bé dám dãy giụa, xoay người vào cửa, “Tôi khuyên tốt nhất nên nghỉ ngơi ngày, chờ bớt say, mặt cũng đỡ hơn hãy mở tiệm.”

      “Nhưng——" vừa , cơn buồn nôn khác lại ập tới, hại lại vội vã quay đầu ói trận, ói đến mức toàn thân còn sức lực nằm rạp hành lang, khóc ra nước mắt.

      Đáng ghét, đời này nhất định bao giờ uống rượu nữa!

      cái khăn mặt ướt đưa ra trước mặt , giương mắt, nhìn thấy , ngượng ngùng cầm lấy.

      “Đứng lên được ?”

      “Được.” lấy khăn mặt che miệng, lúng túng gật đầu.

      vào.” đứng dậy vẫy tay gọi bé trai, sau đó quay vào trong nhà : “Tôi chuẩn bị giải rượu cho .”

      nhìn ra phía bên ngoài, sau đó bất đắc dĩ thở dài, ta sai, bây giờ thế này, có thể nấu đồ mới là chuyện lạ, chỉ cần nghĩ tới mấy món canh là cảm thấy buồn nôn.

      Xem ra, phải nghỉ ngày.

      yếu ớt bò dậy, bước chân chậm chạp vào trong tiệm, chỉ thấy hai đứa bé vừa bị xách đứng ở bên tường, hai gương mặt rất khó coi, người cũng bẩn thỉu, đầu và quần áo chỉ có bùn còn có cỏ dại.

      dừng bước, thấy cầm ly nước màu xanh lá cây, nhịn được hỏi: “Mấy đứa bé làm sao?”

      “Đánh nhau.”

      “Ừ.” đưa cốc nước màu sắc rất kì dị cho , “Uống vào.”

      nhìn chằm chằm cốc nước bị nhét mạnh vào tay, cau mày mở miệng, “Đây là cái gì?”

      “Giải rượu.”

      “Tôi biết, nhưng tôi hỏi bên trong có những cái gì?”

      “Giải rượu.” vẫn nhàn nhạt đáp lại.

      Hoa Đào bất mãn trừng , ta lại cầm hai cái khăn mặt xoay người nhìn hai đứa bé câu tiếng , hai đứa bé nghe xong, dù sắc mặt khó coi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo , ra đằng sau.

      Thấy cứ như thế cùng hai đứa bé biến mất sau cửa, trong lòng lẩm bẩm vài câu, sau đó cầm cốc nước đưa lên mũi ngửi cái, lại ngửi ra vị gì kì quái.

      Ít ra làm cho có cảm giác buồn nôn.

      lấy dũng khí uống ngụm .

      Ừm, mùi vị cũng tạm, phải ngon…, nhưng cũng khó uống.

      lại uống vài ngụm, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nước chảy, chần chờ chút, cuối cùng nhịn được tò mò qua, ngờ vừa mở cửa thấy cầm vòi sen, dùng nước tắm rửa cho hai câu bé người đầy bùn và cỏ dại, cỏ dại và bùn gặp nước cũng rớt xuống.

      tắt vòi nước, đưa xà phòng cho hai đứa bé.

      Hai đứa nhóc cầm xà phòng, tự động tắm rửa.

      “Vì sao lại đánh nhau?” Từ nhi viện lớn lên, đối với mấy bé trai trần truồng sớm miễn dịch, ngược lại hai đứa nhóc thấy đứng ở đây cũng bình thản, cũng xấu hổ, giống như coi tồn tại.

      biết.” nhìn hai đứa bé, “Tôi vừa mua đồ về thấy bọn chúng cùng mấy đứa bé ở lân cận ở công viên vật lộn đánh nhau.”

      Vừa nhìn thấy , những đứa bé kia lập tức chạy toán loạn, hai đứa nhóc này bị đánh đến mặt mũi sưng vù còn cam tâm muốn đuổi theo, mới giơ tay xách chúng lại.

      có hỏi sao?”

      “Hỏi cái gì?”

      “Tại sao lại đánh nhau?”

      “Chỉ là đánh nhau, có gì lớn.” hời hợt .

      cau mày : “Nhỡ đâu hai đứa nhóc bị người ta bắt nạt, giải quyết vấn đề này, lần sau lại xảy ra nữa làm sao?”

      vẫn là trầm mặc.

      Thấy trả lời, ngẩng đầu, lại thấy cúi đầu nhìn mình.

      “Nhìn cái gì? Tôi sai sao?”

      “Có số việc cách nào thay đổi, chỉ có thể đối mặt.”

      “Ví dụ như?” nhíu mày.

      vẫn nhìn , nhưng trả lời, chỉ trầm mặc, sau đó nhìn về phía hai đứa bé, mở vòi sen.

      Xem ra, đề tài này bị chấm dứt tại đây rồi.

      Tất nhiên chỉ cần gặp phải vấn đề ta muốn trả lời, ta nhất định lấy im lặng để đuổi .

      Hai đứa bé thay phiên nhau tắm rửa, chỉ lát sau sạch .

      Sau khi tắm sạch cho bọn nhóc, tắt vòi sen, cầm khăn lông đưa cho bọn nhóc.

      “Hai bé đó tên là gì?” Hoa Đào ở bên cạnh uống mọt ngụm nước giải rượu, sau đó lại đặt câu hỏi.

      có.”

      Chưa?

      sửng sốt, mới nhớ đến lời người bạn , mở miệng hỏi: “Chưa đặt tên tiếng Trung sao?”

      ngừng lúc lâu, mới trả lời tiếng, “Ừ.”

      Oa, thức uống này hình như rất có hiệu quả, cảm thấy tốt hơn nhiều.

      Hoa Đào nhìn chăm chú vào chất lỏng màu xanh, sau đó uống thêm hớp, đưa mắt nhìn , tò mò hỏi: “ là người thân của hai cậu bé?”

      phải.”

      “Hả?” cầm cốc nước, tò mò nhìn .

      nhi.” giải thích đơn giản.

      chớp mắt mấy cái, “Cả ba đứa?”

      “Đúng.”

      nhìn hai cậu bé, nhìn lúc, im hơi lặng tiếng đứng bên cạnh Hải Dương và cậu bé, lẩm bẩm, “Sao mà lại khéo.”

      “Khéo?”

      “Tôi cũng thế.”

      “Cũng cái gì?”

      nhi.” uống cạn cốc nước rồi cầm cái cốc nhét vào tay , xoay người về phía hai đứa bé.

      nghe thế ngẩn người, tay cầm cốc, nhìn chằm chằm, nhất thời biết phản ứng như thế nào, lại thấy bức nhanh, ngăn đứa bé vừa tắm xong, tùy tiện mặc quần áo muốn ra.

      “À, chờ chút!” Tay đưa ra, cầm lấy khăn lông giúp cậu bé lau mái tóc đen ướt sũng. “Phải lau khô tóc, bị cảm.”

      Cậu nhóc người cứng lại, nháy mắt dường như nghĩ điều gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của .

      “Còn nữa, áo phải cài cẩn thận.”

      Thấy đứa bé thứ hai muốn chạy, nhướng mày, mở miệng gọi: “Này, em muốn chạy đâu, đứng lại cho chị! Em cũng thế, lau khô tóc, mặc quần áo cẩn thận.”

      Cậu bé nghe tiếng ngừng lại, cảnh giác nhìn , nhưng có bất kì động tác gì, mới nhớ bọn họ hiểu gì.

      “Khăn lông.” chỉ chỉ cái khăn lông đầu của cậu bé mà mình bắt được, sau đó chỉ chỉ vào cậu nhóc muốn chạy, rồi làm mẫu lau tóc ướt cho cậu bé vừa : “Lau khô.”

      Cậu bé đứng cách khá xa nhưng vẫn cử động, chỉ quay về phía sau nhìn cái.

      Hoa Đào muốn quay đầu lại, nghe thấy ta mở miệng câu tiếng .

      Cậu bé nghe thế, nhíu mày nhìn , rồi mới cầm khăn lông, lau tóc.

      “Còn quần áo.” quay đầu với đầu trọc.

      Hải Dương nhíu mày, giúp mở miệng với cậu bé.

      Cậu bé bị bắt được, dưới trợ giúp của , mặc quần áo cẩn thận.

      Khăn lông nhanh chóng bị thấm ướt, thấy tóc cậu bé vẫn chưa khô, hài lòng vội ngoắc tay gọi cậu bé kia lại, rồi quay sang đầu trọc hỏi: “ có máy sấy ?”

      Hải Dương dừng lại động tác mở vòi nước, nhìn chằm chằm

      Làm gì vậy? cũng nhìn chằm chằm vào , hiểu mình sai cái gì.

      “Máy… sấy… tóc?” thong thả ung dung lặp lại, dường như lâu chưa mấy chữ này.

      “Đúng vậy, chính là bình thường dùng sấy khô tóc——"

      dừng lại, đột nhiên nhớ đến, người này có tóc, làm sao mà có máy sấy.

      “Á.” nhìn đầu trọc của , lúng túng cười, “Xin lỗi, tôi nghĩ đến, tôi về nhà lấy.”

      để ở đâu?”

      “Cái gì?”

      “Máy sấy.”

      theo phản xạ trả lời: “Ngăn kéo đầu tiên ở cái tủ cạnh đầu giường.”

      nghe xong xoay người bước nhanh, lập tức biến mất sau cửa. sau khi nghe thấy thanh mở cửa mới lĩnh ngộ được muốn lấy.

      “Này——" đuổi theo, ai ngờ vừa mới chạy hai bước, lại cảm thấy muốn nôn, hại lập tức ngừng lại.

      A, ra chuyện chỉ cần dùng chút là có hiệu quả ngay quả nhiên chỉ có trong quảng cáo.

      sắc mặt tái nhợt che miệng, từ từ lùi lại ngồi lên bậc thang, ngẩng đầu thấy cậu bé tóc vàng chăm chú nhìn mình, dáng vẻ như chờ ói.

      “Xin lỗi để cho em thất vọng… Chỉ sợ trong dạ dày của chị chẳng còn cái gì….” nâng khóe miệng, nhìn , có chút yếu đuối tự giễu bản thân.

      Bé trai nghiêng đầu nhìn , ánh mắt màu xanh lam dưới ánh mặt trời càng trông xinh đẹp.

      cười cười, muốn giơ tay xoa đầu cậu bé, nhưng đột nhiên nhớ tới cậu bé thích ai động vào người mình, cánh tay lập tức dừng lại giữa trung.

      vội đổi thành giơ tay trước mặt câu bé, mỉm cười giới thiệu, “Hi! Chị tên Hoa Đào.” chỉ chỉ mình, sau đó nhìn bé trai, rồi lại quay đầu nhìn hai cậu bé còn lại, chỉ vào người mình hỏi: “Hoa Đào, hiểu ?”

      Cậu bé ở gần cửa tay vẫn cầm khăn lông hơi ướt, cảnh giác nhìn , nhưng cũng giống nhau tò mò nghi ngờ.

      “Hoa Đào.” chỉ chỉ vào mình, cười lặp lại.

      “Đòi… phát?” Cậu bé bị bắt được, chần chừ mở miệng.

      “Ừ, Hoa Đào.” khích lệ gật đầu, mỉm cười.

      “Đòi hoa.” Cậu bé thử lặp lại.

      “Ha ha ha… sai, chị tên Hoa Đào.” buồn cười gật gật đầu.

      “Hoa Đào.”

      Ah, lần này là cậu bé lớn nhất lên tiếng.

      Thấy cậu bé phát chính xác, kinh ngạc nhìn, sau đó giơ ngón tay cái : “Oa, em giỏi, good! Good!”

      Cậu bé hình như hiểu khen ngợi mình, vẻ mặt tự nhiên quay đầu , khuôn mặt nhắn khẽ ửng hồng.

      cười cười, nhìn ba đứa bé này, sau đó chợt nghĩ tới trò chơi hồi bé viện trưởng hay dạy mình.

      “Này, chị làm ảo thuật cho các em xem!”

      ngồi xổm, sau đó chọt viên sỏi dẹt,.

      Ừm, mặc dù có tiền xu, cái này cũng được, ngồi xuống bậc thang, vuốt vuốt viên sỏi, sau đó nhìn về phía ba đứa bé cười cái, hai tay giơ ra.

      “Nhìn xem, tay phải của chị có viên sỏi đúng ?” đưa tay cho ba đứa bé xem, sau đó mỉm cười rụt tay trở về nắm chặt, xoay xoay vài vòng, trong miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh, địa linh linh, hô biến!”

      xong, đưa tay ra phía trước mở ra, viên sỏi trong tay biến mất.

      Cậu bé đứng gần cửa trừng mắt kinh ngạc nhìn tay trống .

      “Ha ha, thấy!” vui mừng đưa tay giơ lên cao lòng vòng, sau đó lắc lắc để mấy đứa nhóc thấy viên sỏi có trong tay .

      “Ừm, viên sỏi chạy đâu rồi?” nhíu mày lầu bầu, tay chống cằm, bày ra vẻ mặt nghi ngờ giống hệt ba đứa nhóc.

      “A, chị biết rồi, nhất định là ở bên này.” búng ngón tay, đứng lên sờ sờ lên tai cậu bé đứng ở cửa, trong nháy mắt lấy ra viên sỏi .

      “Chà, đúng là chạy đến chỗ này.” nhìn cậu bé chớp chớp mắt, cười cười mở tay cho cậu và hai cậu bé còn lại nhìn.

      Ba đứa nhóc giật nảy mình, nhịn được bước lại gần chút, nhìn chằm chằm viên sỏi trong tay , trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

      lại quơ tay cái, nháy mắt viên sỏi lại biến mất.

      Ba đứa nhóc hít hơi, ba đôi mắt mở lớn, tự chủ, tất cả đến trước mặt .

      Hoa Đào nhìn ba đứa nhóc, bật cười, “Mặc dù lâu chơi, nhưng may vẫn chưa quên.”

      ngồi xuống bậc thang, vui vẻ nhìn ba đứa nhóc: “Còn muốn xem nữa ?”

      Ba đứa nhóc mặc dù nghe hiểu nhưng cũng tiến gần chút.

      mỉm cười ngọt ngào, hai tay giơ lên, bắt đầu đem những gì mình học trước đây biểu diễn.

      Hải Dương khi cầm máy sấy trở về, thấy ba đứa bé trước đây luôn cảnh giác lại buông lỏng vây quanh , nhìn cầm viên sỏi thay thế bao cát, chơi trò ném bao.

      Tay của rất nhanh nhẹn, kỹ thuật cũng tốt, lại thỉnh thoảng làm vẻ mặt ngáo ộp trêu đùa, khiến bọn vốn khẩn trương lập tức buông lỏng.

      Đứa bé ở giữa thậm chí còn bị chọc cười.

      Tất nhiên, cười vui vẻ nhất chính là .

      Dưới ánh mặt trời vàng óng, mái tóc ngắn bay bay, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng bật ra tiếng cười trong trẻo.

      Khi cười, cả gương mặt bừng sáng lên, giống như bé hồn nhiên xinh đẹp bướng bỉnh; khi cười, bên má ra núm đồng tiền xinh xinh, trông rất ngọt ngào.

      Mặc dù má trái còn hơi sưng, vết thương tay và chân vẫn còn, nhưng cả đời này chưa thấy nào đẹp như .

      lần cuối cùng ném viên sỏi lên, sau đó đón vào lòng bàn tay, cuối cùng khẽ vuốt, tảng đá lại biến mất.

      “Leng keng!” cười rồi chào ba vị khán giả ngồi xem trước mắt cái. “Cảm ơn mọi người tới xem đoàn xiếc ảo thuật của đoàn Hoa Đào——"

      Cậu bé ngoài cùng nhìn thấy , vẻ mặt thay đổi, từ buông lỏng nhanh chóng chuyển thành khẩn trương.

      Nhận thấy bọn thay đổi, xoay người lại nhìn thấy , gương mặt nhắn đỏ bừng.

      “Ừm.”

      “Ảo thuật rất hay.” đưa máy sấy cho .

      “À, được rồi….” sờ sờ mũi, sau đó cầm máy sấy, vẫy vẫy cậu bé ở cửa, “Chị sấy tóc giúp các em.”

      xong vào nhà, lần này cần mở miệng, cậu bé lớn nhất cũng theo, chỉ có đứa bé nhất đứng yên nhìn .

      Đứa bé thấy Hải Dương mở cửa vẫy vẫy tay mới bước vào trong.

      Hải Dương nhìn bóng lưng bé trai, lâu, mới đóng cửa đuổi theo.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :