1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      40 xuất chinh


      Trong doanh trướng, Hải Đường tựa ở trong ngực Kim Sinh, người của có hơi thở quen thuộc lâu, gần nhau như vậy, đường ngàn ngăn vạn trở, lúc trước chịu ủy khuất giờ khắc này phảng phất đều còn trọng yếu.



      Ngón tay của nàng nhàng chạm vào người Kim Sinh, ôn nhu ra: “ nghĩ tới, hôm nay chàng Thiên tổng rồi. Kim Sinh chàng biết , Niệm Sinh rất khỏe, cũng rất ngoan, tuy bộ dạng hơi béo chút, nhưng khóe mắt đuôi lông mày vẫn rất giống chàng.”



      Kim Sinh nắm tay Hải Đường chặt, có chút cảm khái mà than tiếng: “Chỉ tiếc khi Niệm Sinh chào đời, ta thể ở bên cạnh nàng, sau khi nó sinh ra, vẫn chưa nhìn thấy nó. Hải Đường, chỉ mong trận chiến này có thể mau chóng chấm dứt, ta cùng nàng trở lại thôn Phúc Duyên, sống bình yên, được ?”



      Hải Đường cười dịu dàng, về nhà, trải qua thời gian yên vui bình lặng là điều nàng mong muốn, thế nhưng trước mắt chiến càng lúc kịch liệt, nàng dám nghĩ tới cuộc sống sau này, chỉ cần tại, giờ khắc này có thể ở cùng Kim Sinh chỗ, trong lòng vô hạn yên vui.



      Đêm nay, lưu luyến triền miên tất nhiên là cần , hai người lâu cùng chỗ, lại cộng thêm trận ly biệt, tình cảm nhớ nhung càng lớn, màn ấm, lật mưa đảo mây, khiến cho khi hai người kết hợp cùng chỗ, Kim Sinh chẳng biết tại sao tận đáy lòng vừa mừng rỡ lại vừa chua xót. sợ đây chỉ là giấc mộng, sau khi tỉnh lại tất cả biến mất.



      “Hải Đường, Hải Đường…” Trong miệng nỉ non gọi tên nương tử, hai người dính đầy mồ hôi đan vào cùng chỗ, trong hoảng hốt mê mẩn thiếp .



      Đêm nay trong doanh trướng Kim Sinh truyền ra động tĩnh tự nhiên cũng kinh động đến ít người ở ngoài lều, mấy binh sĩ lôi kéo Toàn Nhị hỏi: “Thiên tổng đại nhân ở trong đó làm gì vậy? Vừa rồi, vừa rồi có nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vang ?”



      Toàn Nhị chỉ mơ hồ thấy Kim Sinh lôi kéo người mặc quần áo binh sĩ tiến vào doanh trướng, cũng hiểu gì, lại tin Kim Sinh ở trong quân doanh làm ra chuyện như vậy, huống chi Kim Sinh là người có nương tử. Bất quá như thế nào cũng là đồng hương, Toàn Nhị quanh co vài câu, kêu những người khác rời , ngoài miệng : “Nào có tiếng vang gì, đích thị là các ngươi nghe lầm. Mau chóng canh gác…”



      Nghi hoặc ở bên trong, Toàn Nhị lắc đầu cũng rời , hôm nay địa vị của Kim Sinh ở trong quân khác biệt rất lớn, nếu lúc trước phải biết tiểu tử này ngây thơ, mấy lần đánh trận, phó tướng Từ Hồng và tướng quân càng tín nhiệm khởi Kim Sinh. Lúc trước chỉ cảm thấy tiểu tử này là người có can đảm, sợ chết, nhưng vài lần ra trận lại cảm thấy đơn giản chỉ có can đảm, cũng có chút mưu trí hành quân, liền đối với càng thêm coi trọng.



      Hải Đường gối lên cánh tay Kim Sinh, đầu tóc xanh tán loạn ở trước ngực , tựa như thác nước màu đen, bao lâu, nàng có an ổn mà nằm ở trong lòng Kim Sinh như vậy rồi, thoáng chốc lại sinh ra phần cảm giác chân thực.



      “Kim Sinh , chàng trận chiến này còn phải đánh bao lâu?”



      Nàng nhàng lên tiếng như giọt sương rơi xuống, tích tích đập vào trái tim Kim Sinh, trong nháy mắt, trong đầu sinh ra ý niệm, thầm nghĩ mang theo thê tử cùng nhau rời , chân trời góc biển rời xa nơi chiến hỏa phân tranh này.



      “Cũng biết còn bao lâu, bất quá… Có lẽ quá lâu, Hải Đường, ta muốn gặp con của chúng ta!”



      Sau đêm đó, Hải Đường giả trang thành binh sĩ nho theo bên cạnh Kim Sinh. Bên cạnh Thiên tổng nhiều hơn tiểu binh sĩ vốn phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ có điều bộ dạng Hải Đường tuấn tú, mặc dù mặc trang phục binh sĩ, mặt cũng lau tầng tro, nhưng vẫn thể che hết tư sắc, cuối cùng vẫn khỏi dẫn tới ánh mắt chú ý của người khác, mà ít lời đồn đãi nhảm nhí ở trong quân doanh truyền ra.



      Đại khái chính là Kim Thiên tổng biết thế nào có thêm binh sĩ bộ dáng tuấn tú, hôm nay lại mang theo khắp nơi, cả buổi tối cũng dẫn vào trong quân doanh cùng nhau ngủ, chỉ thiếu có làm ra những hành động khiến người khác thể nhìn. Kim Sinh ngược lại chẳng hề để ý, nghe được cũng cười trừ, Toàn Nhị cảm thấy tiểu binh sĩ này hơi quen, nhưng mỗi lần nhìn luôn cúi thấp đầu thể nhìn , trong lòng nghi hoặc, nhưng nghe người bên ngoài đồn nhảm, nghĩ phải với Kim Sinh.



      ngày này, định qua tìm Kim Sinh uống rượu, trong doanh trướng cũng có người, bên ngoài binh sĩ canh gác là phó tướng đại nhân gọi qua đó.



      Kim Sinh kêu Hải Đường ở bên ngoài lều, mình gặp Từ Hồng. Hôm nay sắc mặt Từ Hồng thoạt nhìn tốt, lúc nhìn thấy Kim Sinh nhíu hai hàng lông mày lại, trong mắt tỏ ra lo lắng: “Tướng quân có lệnh, phái chúng ta đánh đột kích lần, áp chế nhuệ khí quân Hoa Triêu, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy nữa, cũng phải biện pháp. Kim Sinh , lần này tướng quân đem việc này giao cho chúng ta, ta muốn kêu ngươi tới cùng nhau thương lượng, xem có biện pháp nào tốt ?”



      Đánh đột kích?





      Qua mấy lần giao chiến với Dung Tú Thần, Kim Sinh biết là người cẩn thận tâm tư lại sâu, nếu quả muốn đánh bọn họ trở tay kịp cũng phải là chuyện dễ, cần phải bố trí chặt chẽ chu đáo tất cả mới có cơ hội thành công.



      Kim Sinh suy nghĩ chút : “Phó tướng đại nhân, Sơn ở Hoài Thành có lối , nghe nơi đó là con đường vận chuyển lương thảo của quân Hoa Triêu, nếu chúng ta phục kích bọn họ tại đó, chừng có thể đánh thắng.”



      Lối kia Từ Hồng cũng biết, suy tư lát : “Đây là chủ ý tệ, chỉ có điều cần phải bố trí kỹ càng mới được, tối nay ngươi đừng trở lại lều, ở lại chỗ này ta và ngươi cùng nhau thương lượng.”



      Mạng của Từ Hồng được Kim Sinh cứu , tuy là cấp dưới, thế nhưng đối với Kim Sinh cực kỳ coi trọng, bên trong coi trọng có thêm ba phần tôn trọng.



      Đêm, Kim Sinh ở lại trong lều Từ Hồng, đối nghiên cứu bản đồ tới khuya.



      Lúc về lều, qua canh ba. Kim Sinh nhấc vải mành vào, chỉ thấy Hải Đường ghé vào bên cạnh bàn chờ , dường như ngủ, cũng có nghe được tiếng bước chân của . Thời tiết lạnh dần, Kim Sinh thấy nàng nắm chặt hai nắm tay mơ mơ màng màng ngủ, sợ đông lạnh nàng, liền từ bên lấy ra kiện áo bông muốn phủ thêm cho Hải Đường phủ.



      Nhưng vừa khoác lên vai, ngược lại đánh thức Hải Đường. Nàng mở mắt nhìn thấy là Kim Sinh , khẽ cười : “Còn tưởng đêm nay chàng về, có chuyện quan trọng sao?” Nàng đưa tay vuốt vuốt lông mày hơi nhíu lại của Kim Sinh, “Nhìn chàng nhíu mày biết có tâm .”



      Trong quân doanh, sắc trời tối đen, chỉ có ngọn nến lung lay, bên trong lúc sáng lúc tối, phảng phất về tới gian phòng ở thôn Phúc Duyên kia, nương tử của lại ở trong phòng chờ về nhà, sau đó giọng ngọt ngào tiếng: “Chàng trở về rồi…”



      “Hải Đường, chạng vạng tối ngày mai ta phải dẫn binh ra ngoài, nàng ở chỗ này chờ ta.” Kim Sinh cúi thấp đầu .



      Hải Đường quýnh lên, vội vàng đứng dậy: “Dẫn binh ra ngoài? Chàng là muốn… Muốn đánh giặc sao?”



      Chuyện hành quân Kim Sinh cũng muốn nhiều với nàng, chỉ gật đầu, an ủi : “Đừng hỏi nhiều như vậy nữa, nàng ở chỗ này đợi ta, cẩn thận đừng bại lộ thân phận của mình. Ta nhất định chiếu cố tốt cho mình, bình an trở về.”



      được. Kim Sinh , ta muốn với chàng.”



      chiến trường khói lửa gương giáo, Kim Sinh làm sao có thể chịu mang theo Hải Đường cùng nhau ? Huống chi, nàng vốn là người Hoa Triêu quốc, dẫn binh xuất chinh, chính là cùng quốc gia của nàng giao chiến, sao có thể để nàng theo đối mặt với tất cả?



      Hải Đường cũng nghĩ đến điểm này, nên có kiên trì tiếp. Chỉ gật đầu, tựa vào ngực Kim Sinh hít hơi : “Vậy chàng nhất định phải bình an trở về!”



      Cách hừng đông có bao lâu, Kim Sinh nằm ở giường giật mình thức dậy, thừa dịp sắc trời mới sáng, liền lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo ra khỏi lều.



      Nhìn thấy bóng lưng rời , Hải Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng trống vắng, thoáng chốc nhớ tới lúc trước ở thôn Phúc Duyên, nương Kim Sinh mang theo nàng đến chỗ bà mù sờ cốt. Bà ấy từng , Kim Sinh có Bằng cốt chi tướng, nếu như thế, nhất định phen thành tựu. Có lẽ tất cả đều là ý trời, nếu có nàng, có trận chiến này, mà có trận chiến này, chừng Kim Sinh vẫn là người vô danh ở thôn Phúc Duyên, chỉ là thợ rèn bình thường mà thôi.



      Nàng cũng tham trượng phu của mình có thể lấy được công danh lợi lộc gì, nàng cầu bất quá là sống bên cạnh người trong lòng cả đời, nàng mong muốn cũng có gì, chỉ hi vọng bao lâu nữa Kim Sinh có thể bình yên vô mà trở về.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      41 Kim Sinh bị bắt


      Từ chạng vạng tối Kim Sinh là ra ngoài, Hải Đường ở lại trong quân doanh bên cạnh mực chờ đợi trở về. Thế nhưng chờ đến trời tối, chờ đến ánh trăng treo lên lại rơi xuống, vẫn chưa thấy bóng dáng Kim Sinh trở lại. Hải Đường có chút lo lắng, trong lòng nghĩ đến an nguy của Kim Sinh càng lo sợ, nhưng thân phận nàng đặc biệt, chỉ có thể trốn trong lều, thể hỏi người khác, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, cầu cho Kim Sinh đừng gặp chuyện gì, bình yên vô .



      Hải Đường đêm ngủ, suy nghĩ hồi vẫn yên lòng, liền muốn đến lều trại tướng quân phía trước thám thính chút tin tức, còn chưa đến bên kia, nhìn thấy Toàn Nhị bị thương được người đỡ trở về. Lúc trước ở thôn Phúc Duyên, Toàn Nhị là người nhiệt tình nhất, dễ đối phó nhất, thế nhưng hôm nay nổi lên chiến , dáng tươi cười cởi mở lúc trước phảng phất biến mất thấy, mặt tràn đầy bụi đất, đại khái bởi vì bị thương nặng đau đớn, trong miệng ngừng rên rỉ.



      Hải Đường thấy vậy vội vàng cúi đầu xuống qua hỗ trợ đỡ Toàn Nhị, thẳng đến đỡ ngồi xuống.



      “Toàn Nhị.”



      thanh này tinh tế ôn nhu, hoàn toàn phải giọng nam nhân, Toàn Nhị đau đớn kinh ngạc nhìn lại, cẩn thận phân biệt phen, rốt cục nhịn được gọi ra: “ là Kim gia…”



      “Hư, giọng chút.” Hải Đường đưa tay ra dấu, nhìn chung quanh, thấy có người chú ý, mới thấp giọng tiếp tục : “Toàn Nhị, chuyện ta ở đây huynh ngàn vạn lần thể tiết lộ cho người khác nửa câu. Ta chỉ muốn hỏi huynh, chạng vạng tối hôm qua, huynh theo Kim Sinh ra ngoài, nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa về? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”



      “Kim Sinh …” Toàn Nhị ấp úng đối với vẻ mặt vô cùng lo lắng của Hải Đường biết làm như thế nào mở miệng cho nàng biết.



      “Huynh mau , ấp a ấp úng làm cái gì?”



      “Con dâu Kim gia, theo như , đừng nóng vội. Hôm qua Kim Sinh dẫn chúng ta đến Sơn ở Hoài Thành phục kích quân địch, chúng ta vốn bố trí tốt rồi, quân địch cũng bị áp chế, chỉ là biết như thế nào con ngựa Kim Sinh cưỡi đột nhiên nổi điên, hắt ngã xuống, …”



      rốt cuộc làm sao?” Trong lòng bàn tay Hải Đường ngừng thấm ra mồ hôi, càng phát ra lo lắng.



      bị quân Hoa Triêu bắt giữ rồi.”



      Bắt giữ?



      Từ tối hôm qua bắt đầu, trong lòng Hải Đường luôn bất an, thình thịch phát nhảy, cảm giác sắp có chuyện phát sinh, nghĩ tới lo lắng của mình lại trở thành rồi.



      Chủ soái quân Hoa Triêu là Dung Tú Thần, tình ý của đối với mình Hải Đường đương nhiên biết. Lúc trước ngàn dặm xa xôi tới Tây Uyển tìm mình, khi đó trong lòng Hải Đường cảm thấy đối với Kim Sinh có loại xem thường và chán ghét phát ra từ nội tâm, hoặc là cho tới bây giời tự cho mình rất cao, lại nghĩ tới chính mình cuối cùng chọn gả cho Kim Sinh nam nhân như vậy.



      Bỏ qua lập trường bọn họ đối địch , chỉ là theo Hải Đường , Dung Tú Thần đối với Kim Sinh nhất định quá khách khí.



      “Vậy… Vậy Từ phó tướng đâu? Kim Sinh bị bắt rồi, chẳng lẽ các huynh bỏ mặc huynh ấy sao?” Hải Đường quýnh lên, đụng phải vết thương người Toàn Nhị, đau đến “A” tiếng.



      “Con dâu Kim gia đừng gấp gáp như vậy, ta chỉ là binh sĩ nho , biết nhiều như vậy. Bất quá Kim Sinh đối với Từ phó tướng có ân cứu mạng, hơn nữa phó tướng và tướng quân luôn rất coi trọng Kim Sinh , có lẽ ngồi yên, chừng tại bàn bạc kế sách cứu người rồi.”



      Hải Đường cắn môi dưới ngồi ở bên cúi đầu suy tư, chiến trường vốn cũng phải là nơi tình người. Kim Sinh bị bắt, cho cùng cũng chỉ là Thiên tổng mà thôi, nếu để cho Nhậm Thu phái binh tiến đến cứu viện, đại giới chung quy quá lớn, cho dù Từ hồng nhớ ân cứu mạng lúc trước, thế nhưng bỏ lấy lớn, bọn họ nhất định phái binh cứu giúp.



      Hải Đường nghĩ vậy, trong lòng thống khổ, nàng mới cùng Kim Sinh gặp nhau, chưa được mấy ngày, lại xảy ra chuyện như vậy, nhất thời nhịn được, nước mắt trào ra.



      “Con dâu Kim gia…” Toàn Nhị muốn an ủi, nhưng biết nên cái gì cho phải. biết tình cảm đôi vợ chồng này, lúc đầu ở thôn Phúc Duyên, mắt thấy bọn họ ân ân ái ái, trôi qua cuộc sống tốt đẹp, nào có từng nghĩ đến, thời thế thay đổi bất ngờ, bị đưa đến chiến trường này. Chiến hỏa tán loạn, cuối cùng gặp nạn gặp tai hoạ vẫn là đám dân chúng bé bọn họ!



      Nghĩ đến đây, cũng nhịn được thở dài tiếng.



      Lại nói bên kia quân Hoa Triêu ở Sơn bị quân Tây Uyển phục kích trận, tổn thất cũng nghiêm trọng, binh sĩ thương vong hơn bảy trăm người, cộng thêm lương thảo và những thứ dùng hằng ngày cũng mất hơn phân nửa. Dung Tú Thần ở trong quân doanh giận dữ, muốn gọi người tới chất vấn, bên ngoài có người đến báo, là bắt giữ được tướng lãnh quân Tây Uyển.



      Dung Tú Thần cơn giận còn sót lại chưa tiêu, kiên nhẫn hỏi: “Tướng lãnh, tướng lãnh nào? Là Nhâm Thu hay Từ Hồng?”





      “Dạ… Bẩm tướng quân, hình như là Thiên tổng.”



      “Chỉ là Thiên tổng, trước giam lại.” Dung Tú Thần phất phất tay, đột nhiên lại nhíu nhíu mày, dường như nhớ ra cái gì đó, lại gọi người nọ lại, “Đợi chút, giải lên đây.”



      Kim Sinh mặc dù có bị thương gì nặng, thế nhưng bị người trói gô thân thể nửa điểm được tự do như vậy, tiến vào doanh trướng, bị người dùng sức đẩy, té quỵ đất.



      Trong mắt mang theo quật cường, tuy quỳ, lại có nửa điểm khuất phục.



      “Là ngươi? Quả nhiên là ngươi…” Dung Tú Thần ra hiệu cho thủ hạ lui xuống, có chút hứng thú nhìn xem Kim Sinh , đột nhiên phá lên cười, “Ta còn tưởng là Thiên tổng nào, hóa ra chỉ là tên thợ rèn ở thôn Phúc Duyên mà thôi!”



      Kim Sinh nghe vậy ngẩng đầu nhìn : “Ngươi biết ta?”



      “Đâu chỉ biết, ta còn biết nương tử của ngươi Hải Đường, , là A Mạn, nàng và ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”



      “Ngươi… Ngươi cái gì?”



      Dung Tú Thần phen tóm cổ áo Kim Sinh, trong mắt như muốn toát ra lửa, là phẫn nộ, là ghen ghét, nhìn gương mặt Kim Sinh bị khói lửa chiến trường làm cho vô cùng bẩn, trong lòng chán ghét, chỉ là hiểu, chính mình so với tên nam nhân thôn dã này mạnh hơn trăm ngàn lần, nhưng vì sao A Mạn lại hết lần này tới lần khác nhìn trúng ?



      “Ngươi là thân phận gì, A Mạn là Thánh nữ Hoa Triêu, là cháu được Lăng Sùng lão tướng quân thương nhất, ngươi bất quá chỉ là tên nhà quê thô lỗ có tư cách gì có được nàng?” Dung Tú Thần nắm chặt nắm đấm, từ lúc ở Tây Uyển nhìn thấy Kim Sinh, ghen ghét Kim Sinh , hôm nay lại trùng hợp để cho rơi vào tay mình. Trong lòng lập tức nổi lên ý niệm, muốn cắt đứt tưởng niệm của A Mạn, muốn cho tên nam nhân này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới!



      Kim Sinh nở nụ cười, trong mắt vẫn thay đổi vẻ quật cường.



      “Ngươi cười cái gì?”



      “Ta cười ngươi chỉ là người đáng thương mà thôi.” Kim Sinh hướng mặt đất ói bún máu, đối với lời của Dung Tú Thần tựa hồ nửa điểm cũng để ở trong lòng.



      “Ta đáng thương? Bây giờ là ngươi trở thành tù binh, là ngươi rơi vào trong tay của ta, còn dám khoác biết ngượng ta đáng thương? Ngươi tin hay chỉ cần ta ra lệnh tiếng, đầu ngươi lập tức rơi xuống đất!”



      “Ta đương nhiên tin, ngươi là Đại tướng quân, muốn giết người chỉ cần mở miệng là được. Ta đường đường là đại nam nhân ở chiến trường đấu lại ngươi, bị ngươi bắt còn lời nào để , chỉ là nếu ngươi cho rằng giết ta có thể khiến Hải Đường quên ta, vậy ngươi bất quá nằm mơ mà thôi. Phu thê chúng ta nhau, tình cảm giữa chúng ta sao ngươi có thể hiểu rõ, ngươi cũng hiểu, lại chỉ muốn chiếm hữu, sao có được tình cảm của nàng? Cho nên, ta ngươi bất quá là người đáng thương mà thôi…”



      Kim Sinh thở dài, lại nhớ tới Hải Đương ở trong quân doanh chờ trở về, trong lòng quặn đau, hứa nhất định trở về, có rất nhiều lời muốn với nàng, còn chưa gặp được con của bọn họ, hôm nay, phải chết ở đây, từ nay về sau sau Dương xa cách, vĩnh viễn hề gặp lại sao?



      “Hừ, từ xưa đến nay hôn nhân đều coi trọng môn đăng hộ đối, lúc trước A Mạn bởi vì bị mất trí nhớ, mới có thể sai lầm giao chung thân cả đời cho ngươi tiểu tử rèn sắt, đợi đến lúc nàng khôi phục trí nhớ, tự nhiên để ý tới ngươi nữa, ngươi si tâm vọng tưởng bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước chút tác dụng cũng có. Nếu ngươi tin, ta trước giết ngươi, đợi đến lúc cuộc chiến chấm dứt, ta mang ngươi trở lại Hoa Triêu, ta muốn ngươi nhìn thấy A Mạn là dần dần quên ngươi như thế nào, gả cho người khác! Người tới, đưa xuống !”



      Dung Tú Thần cho là mình như vậy có thể giải tỏa oán khí trong lòng, thế nhưng thẳng đến khi có người tới đem Kim Sinh dẫn xuống, vẫn chút tư vị khoái hoạt, ngược lại trong lòng càng thêm buồn bực, trong lòng vốn bình tĩnh đột nhiên trở nên xao động loạn lên.



      Cả buổi chiều, mình đứng ở trong doanh trướng ra, phàm là có người tiến vào có việc muốn bẩm báo đều bị Dung Tú Thần lời tức giận đuổi chạy ra ngoài, thẳng đến lúc chạng vạng tối, bên ngoài có người nơm nớp lo sợ đến bẩm báo.



      “Tướng quân, Tây Uyển quốc có người đến đây cầu kiến.”



      “Tây Uyển? Kẻ nào sợ chết?” Dung Tú Thần đối với ngoài lều rống lên tiếng.



      “Dạ… Là…”



      “Ấp a ấp úng làm cái gì?”



      “Tú Thần ca ca, là muội.” giọng quen thuộc từ ngoài lều truyền vào, sắc mặt Dung Tú Thần đột nhiên biến đổi, đứng lên.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      42 nghị hòa


      tiếng “Tú Thần ca ca” kia làm cho Dung Tú Thần phảng phất trở về lúc ở phủ tướng quân trước kia. khi hai người còn , theo lão tướng quân Lăng Sùng đọc sách, A Mạn chính là gọi như vậy.



      Chỉ là nàng phải ở Hoa Triêu sao, như thế nào lại đột nhiên xuất ở chỗ này?



      Trong lúc sững sờ, Hải Đường vào, nhìn thấy Dung Tú Thần ngồi ở trong doanh trướng, dịu dàng cúi đầu quỳ xuống: “Tú Thần ca ca, hôm nay muội đích thân đến cầu huynh cầu huynh thả trượng phu của muội.”



      Dung Tú Thần nhíu mày, vừa rồi tức giận trì hoãn thoáng chốc khôi phục lại xông lên giữa lông mày: “Muội gọi ta Tú Thần ca ca, có lẽ nhớ lại chuyện cũ trước kia. Trượng phu của muội bất quá chỉ là do lúc đó muội mất trí nhớ mờ mịt gả , muội ngàn dặm xa xôi từ Hoa Triêu chạy tới nơi này, còn ăn mặc thành như vậy, chính là vì sao?”



      Hải Đường đứng thẳng người: “Tuy muội gả cho Kim Sinh khi bị mất trí nhớ , nhưng trong lòng chưa bao giờ hối hận, thành hôn hai năm qua, huynh ấy luôn đối với muội rất tốt, lại lòng ý mà bảo vệ muội. Tú Thần ca ca, nếu huynh nhớ tình cảm ngày xưa của chúng ta, xin hãy thả trượng phu của muội.”



      “Ngày đó vứt bỏ muội ở nơi hoang dã, muội mang cái bụng lớn đường gian khổ trở lại Hoa Triêu, sau đó có từng tìm muội chưa? Là phụ muội trước, chẳng lẽ muội còn đối với tình thâm ý trọng như vậy?”



      Dung Tú Thần từ thích A Mạn, tự hỏi thâm tình đối với nàng hề thua Kim Sinh nửa phần. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện kia, nàng ở Hoa Triêu sinh đứa , khi gặp lại người từ vứt bỏ mình trước kia, sau này hề tưởng niệm nữa. Thế nhưng nghĩ tới, nàng đột nhiên xuất trong Hoài Thành, lại vì chuyện Kim Sinh bị bắt mà đến đây.



      Dung Tú Thần lông mày nhăn càng chặt hơn, nhìn Hải Đường, trong từng câu chất vấn chỉ có tức giận mà còn có đau lòng.



      “Chuyện ngày đó Kim gia có khó xử của Kim gia, huống chi muội cũng chưa từng trách huynh ấy. Tú Thần ca ca, muội gả cho người này, đời này là người của huynh ấy. Nếu huynh muốn giết huynh ấy, vậy muội cũng sống mình.” Hải Đường ra mỗi chữ mỗi câu. Nàng ngược lại thực phải là muốn ép buộc Dung Tú Thần, chỉ ra suy nghĩ của mình, nhưng khi Dung Tú Thần nghe được lại cảm thấy Hải Đường lấy tánh mạng của mình ra uy hiếp, phẫn nộ càng tăng thêm chút.



      “A Mạn, muội đường đường là thánh nữ Hoa Triêu. Hôm nay quân hai nước giao chiến đối chọi, muội có biết muội làm cái gì ? Tên Kim Sinh kia là thân phận gì? Mà khỏi cần phải , chỉ riêng là thiên tổng quân Tây Uyển, giết mấy ngàn tướng sĩ của quân Hoa Triêu ta, ta thể dễ dàng thả !”



      Hải Đường thấy có ý thả người, trong lòng khỏi buồn nản thêm vài phần. Nhớ tới vài ngày trước nàng vào quân doanh Tây Uyển và tình hình lúc gặp Kim Sinh, lúc đó trong lòng nàng thề, kiếp này bao giờ rời khỏi nữa. ở nơi nào nàng ở nơi đó, nếu chết , nàng cũng sống mình ở đời này, cũng theo cùng chỗ.



      Sau nửa ngày, trong doanh trướng hai người mặt đối mặt. người tức giận yên ổn, trong lòng đau xót càng lớn, người quật cường vẫn quỳ, kìm nén nước mắt.



      Hơn nửa ngày, Hải Đường mới : “Tú Thần ca ca, nếu huynh đồng ý, Hải Đường cũng có biện pháp khác. Huynh muốn giết , hãy giam muội lại cùng chỗ với a.”



      “Muội…” Dung Tú Thần chán nản, cầm lấy nghiên mực bàn hung hăng đập xuống, “Tốt, muội muốn cùng đồng sanh cộng tử, ta thành toàn cho muội! Người tới, đem nàng giam chung với tên Thiên tổng Tây Uyển vừa bắt được!”



      Giờ khắc này, Hải Đường rốt cục nhịn được chảy xuống hai hàng nước mắt, từ từ xẹt qua hai gò má: “Đa tạ… Tướng quân đại nhân…”



      Tuy là đem Hải Đường giam lại, thế nhưng trong lòng Dung Tú Thần vẫn khó có thể bình tĩnh. Thủ hạ Lý Uy thấy tình hình như vậy, cũng biết nên khuyên hay khuyên, buổi tối lúc Dung Tú Thần gọi qua cùng nhau ăn cơm, bộ dạng mực muốn lại thôi.



      “Trong lòng ngươi nghĩ gì ra, ấp a ấp úng như vậy, giống quân sĩ Hoa Triêu.”



      Lý Uy lúc này mới mở miệng khuyên nhủ: “Tướng quân, thuộc hạ biết hôm nay ngài tức giận. Nhưng thân phận A Mạn tiểu thư đặc biệt, ngài… Ngài muốn đem nàng giam lại? Chỉ sợ là ổn đâu.”





      Dung Tú Thần đặt bát đũa tay xuống, liếc Lý Uy : “Lời hôm nay của muội ấy thực làm tổn thương lòng ta, đến bây giờ ta mới biết được nàng đối với tên thợ rèn kia tình thâm ý trọng như vậy. Trước kia nàng mất trí nhớ, ta buông tay đó là bất đắc dĩ, nhưng tại nàng ràng khôi phục trí nhớ, Lý Uy ngươi , ta có cái gì kém tên thợ rèn kia hay sao?”



      “Tướng quân tư thế thiên nhân, đương nhiên là so với tên nhà quê thô lỗ kia mạnh hơn nhiều, chỉ là A Mạn tiểu thư chọn lựa như vậy, người bên ngoài cũng có biện pháp. Tướng quân nếu lòng để ý A Mạn tiểu thư, hôm nay làm như vậy, làm cho trong lòng nàng càng thêm khó chịu, từ nay về sau chút tình cảm đối với tướng quân, chỉ sợ cũng khó bảo toàn.”



      Lý Uy câu phảng phất làm tỉnh người trong mộng, Dung Tú Thần “A…” tiếng, ngồi ở bên cạnh như có điều suy nghĩ. là tức giận, là phẫn hận, thậm chí lúc ấy có xúc động muốn giết tên Kim Sinh kia, nếu như Lý Uy , từ nay về sau và Lăng Mạn còn chút tình nào, nàng đối với mình chỉ có oán hận, vậy sau này có vui ?



      “Ta hạ lệnh giam bọn họ cùng chỗ, quân lệnh như núi há có thể thay đổi sao, ngươi có ý kiến gì hay ?”



      Lý Uy nghĩ ra cách sớm muốn với Dung Tú Thần, nhưng vì Dung Tú Thần quá muốn đánh thắng trận này, tính kiềm chế trước kia tựa hồ thiếu rất nhiều, ngược lại cố chấp nhìn .



      “Tướng quân, kỳ hai nước Tây Uyển và Hoa Triêu ở trong Hoài Thành giằng co lâu, thế nhưng đánh lâu như vậy, thua thắng, làm cho trong lòng các tướng sĩ sinh ra mệt mỏi. Dài như vậy, đối với quân tâm sĩ khí đều cực kỳ bất lợi.”



      những lời này, Dung Tú Thần tự nhiên cũng biết đến.



      “Lý Uy, ngươi đều có lý, chỉ là đám quân Tây Uyển kia bọn ỷ vào địa thế chống lại chúng ta, đích là khó đánh. Theo ngươi , ngươi có biện pháp nào tốt ?”



      “Tướng quân, trận chiến như vậy nếu đánh tiếp, Tây Uyển đương nhiên chịu thiệt thòi, nhưng chúng ta cũng lấy được lợi ích gì, chẳng bằng… nghị hòa a.”



      “Nghị hòa?” Lông mày Dung Tú Thần nhảy dựng, hơi có chút cam lòng.



      “Hôm nay chỉ có nghị hòa mới là phương pháp tốt nhất , đợi đến khi quân ta trở về Hoa Triêu nghỉ ngơi lấy lại sức, mới có thể tính toán sau này.”



      Đúng vậy a, lại kéo dài như vậy, quân bị sĩ khí sớm muộn cũng hết sạch, đích thể đánh nữa. Bọn họ như thế, Tây Uyển bên kia cũng như vậy.



      Chỉ là, phái ai nghị hòa đây?

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      43 điều kiện



      Hải Đường chỉ nhớ chính mình mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại, nằm ở giường êm trong quân doanh, Dung Tú Thần ngồi ở trước mặt nàng.



      “Tỉnh?”



      “Sao muội ở chỗ này?” Hải Đường nhớ Dung Tú Thần phái người giam nàng lại, như thế nào lại ở đây.



      “Muội bị ngất . ăn uống, muội cho là mình có thể chống đỡ vài ngày?” vẻ mặt Dung Tú Thần vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, muốn bổ não người con trước mắt này ra nhìn xem, rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì, Thánh nữ Hoa Triêu tốt như vậy muốn làm, lại chạy đến nên núi cùng nước ác chiến tranh liên miên như vậy, còn với chuyện quái quỷ gì mà muốn cùng tên thợ rèn đồng sanh cộng tử? !



      “Kim Sinh đâu? Huynh làm gì huynh ấy?” Hải Đường vừa tỉnh lại hỏi tung tích trượng phu mình, nàng hiểu Dung Tú Thần, mặc dù đối với nàng từ che chở thương, thế nhưng đối với người mình ghét chưa bao giờ lưu tia tình cảm.



      “Ta chưa giết , muội cần phải lo lắng.” Dung Tú Thần nhìn Hải Đường, , “Ta có thể tha cho mạng thả , bất quá hi vọng muội có thể đáp ứng ta hai điều kiện.”



      Hải Đường nghe chịu thả Kim Sinh , trong lòng khỏi thoáng qua tia vui sướng, nhưng nghĩ lại, sao có thể dễ dàng bỏ qua ân oán với Kim Sinh như vậy? Dừng chút, liền hỏi: “Đó là hai điều kiện gì?”



      “Chuyện thứ nhất, chúng ta muốn cùng Tây Uyển nghị hòa, sau khi thả Kim Sinh về, hi vọng muội kêu khuyên chủ soái quân Tây Uyển, trận này tiếp tục đánh chỉ hao tài tốn của, song phương đều chiếm được tiện nghi, chỉ tổn thất càng nhiều binh sĩ, hi vọng đối phương có thể đồng ý cùng chúng ta nghị hòa.”



      Hải Đường gật đầu: “Chiến hỏa ngừng, dân chúng lầm than. Nếu hai nước có thể nghị hòa, đó là phúc khí của dân chúng. Binh sĩ hai phe nghĩ đến cũng vui với kết quả như vậy, về nhà cày ruộng dệt trồng trọt, sống yên vui. Vậy chuyện thứ hai là gì?”



      “Chuyện thứ hai…” Dung Tú Thần ngừng lại chút, “Muội là Thánh nữ Hoa Triêu, thể tiếp tục cùng tên thợ rèn dây dưa. Muội phải biết, trận chiến này là vì Hoàng Thượng mượn lý do này, mới phát binh Hoài Thành…”



      Hải Đường kinh ngạc ngồi ở giường, hai tay nắm chặt lấy nhung thảm dưới thân, trong lòng giống như bị đám bông lấp kín, rất buồn bực, cảm giác thở nổi: “Cho nên… Huynh muốn ta làm gì?”



      “Cùng cái tên thợ rèn kia… hòa ly.”



      Khóe mắt trơn trượt rơi xuống giọt nước mắt, nàng đoán được có kết quả như vậy, thế nhưng Dung Tú Thần có lý, vì tánh mạng Kim Sinh, vì dẹp loạn cơn giận của Hoàng đế Hoa Triêu, nàng chỉ có thể lựa chọn như vậy.



      Rời khỏi Kim Sinh , mới có thể bảo trụ tánh mạng của , mới có thể đổi lấy thái bình cho hai nước Hoa Triêu và Tây Uyển.



      Cho dù trong lòng muốn, lại đau nhức, nàng cũng còn lựa chọn nào khác.



      “Huynh giữ lời hứa, gạt ta? Nếu ta đáp ứng, huynh lập tức thả huynh ấy.” Hải Đường kìm nén nước mắt, cơ hồ là nhịn đau hỏi Dung Tú Thần.



      “Ta và muội từ lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ còn tin ta?”



      ***



      Kim Sinh nghĩ tới chính mình còn có thể sống sót ra khỏi nhà tù có ánh mặt trời này. Vừa ra bên ngoài, lập tức cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, vô ý thức mà vươn tay che.



      “Hải Đường…” Đợi cho tới khi Kim Sinh hoàn toàn mở mắt, mới nhìn Hải Đường mặc thân quần áo binh sĩ Tây Uyển đứng trước mặt của , trong đôi mắt dịu dàng chứa đầy nước mắt.



      nghĩ tới chính mình còn có thể gặp lại thê tử, nhất thời trong lòng kích động, để ý binh lính đứng bên cạnh , xông lên phía trước, đem Hải Đường ôm chặt vào trong lòng.



      “Sao nàng lại tới đây, mình nàng chạy tới đây sao?” Kim Sinh kích động ở trán nàng hôn, ba ngày nay, ăn uống, cơ hồ sắp hư thoát, thế nhưng gặp được Hải Đường, thoáng cái lại giống như khôi phục sức lực, lúc này có thể ôm chặt lấy nàng, phảng phất như mơ.



      “Dung tướng quân giết chàng, thả chàng trở về.” Hải Đường tựa vào lồng ngực to lớn rắn chắc của Kim Sinh khẽ ra.



      Kim Sinh cảm thấy giọng nương tử có chút đúng, bưng mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Hải Đường hỏi: “ muốn thả ta? Tại sao thả ta?”



      Hải Đường cố nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, miễn cưỡng mỉm cười : “Chàng chớ khẩn trương, chỉ là nghĩ nếu trận đánh này tiếp tục song phương đều hao tổn tinh lực, chiếm được chỗ tốt nào. thả chàng, là muốn chàng đưa thư nghị hòa cho Nhâm Tướng quân, thuyết phục đáp ứng lui binh.”



      Kim Sinh lướt qua Hải Đường, nhìn thấy Dung Tú Thần đứng cách đó xa, đón gió mà đứng, mặt mang theo tia đắc ý.



      “Chỉ có như vậy?”



      “Ừm.” Hải Đường rủ mắt xuống gật đầu, nàng dám nhìn Kim Sinh nữa, chỉ sợ vừa nhìn thấy ánh mắt của , khống chế cảm xúc của mình được nữa.



      “Vậy còn nàng, có phải cũng theo ta trở về?” Trong lòng Kim Sinh cảm thấy quá tin đây là , ý cười như có như mặt Dung Tú Thần c làm có chút lo sợ.



      Hải Đường dừng chút, thu lại cảm xúc, nhớ tới hai điều kiện đáp ứng Dung Tú Thần, giống như dao găm cắm vào trong lòng. Lúc này gặp nhau có lẽ chính là lần gặp mặt cuối cùng của hai phu thê bọn họ, từ nay về sau, nếu bọn họ còn là phu thê, có lẽ nàng gặp lại Kim Sinh được nữa.



      “Chàng về trước , Dung tướng quân đợi đến lúc Nhâm Tướng quân đồng ý nghị hòa, Tây Uyển chịu lui binh, tự nhiên đưa ta trở về.”



      Kim Sinh có chút tin nhìn Hải Đường, cảm giác hôm nay Hải Đường thoạt nhìn có chút tập trung, tựa hồ có việc gạt .



      là muốn đem nàng giữ lại làm con tin? Nếu giữ lời hứa, chịu thả nàng làm sao bây giờ?” Kim Sinh nắm cánh tay Hải Đường chịu buông ra, chỉ sợ buông lỏng còn được gặp lại nàng.



      đâu, Dung tướng quân là người có tín nghĩa, đương nhiên lật lọng. Huống chi ta và chàng thành thân, cũng biết tính tình của ta, nếu là chuyện ta muốn, chỉ sợ cũng có người có thể miễn cưỡng được.” Đối với Kim Sinh mỗi chữ, Hải Đường đều cảm thấy như có cây châm hung ác đâm vào lòng. Nhưng nàng chỉ có thể cố chịu đựng, cố miễn cưỡng cười vui, nàng muốn còn sống, chỉ có còn sống, mới có thể từ từ suy tính, chuyện sau này có ai có thể ngờ tới đâu?



      Dung Tú Thần đứng ở bên nhìn bọn họ lưu luyến lời tạm biệt, hai người đều muốn rời , trong nội tâm lập tức nổi lên chua xót. Lúc , và nàng cùng học bài, cùng nhau chơi đùa, gặp qua nụ cười ngọt ngào nhất của nàng, thế nhưng sao nàng chưa từng đối với chính mình tình cảm lưu luyến như vậy?



      “Được rồi, ” Dung Tú Thần kéo Hải Đường qua bên, “Kim thiên tổng, chuyện nghị hòa ủy thác cho ngươi, A Mạn ở lại chỗ này, ta bạc đãi nàng.”



      Trong tay Kim Sinh nắm chặt thư nghị hòa do Dung Tú Thần viết, biết đây là trận giao dịch, tuy muốn chiến tranh, cũng muốn trở về thôn Phúc Duyên sống yên vui. Thế nhưng mà, bị người dùng Hải Đường áp chế như vậy, trong lòng của ngũ vị tạp trần, chỉ có thể oán trách chính mình có bảo vệ tốt Hải Đường.



      Hi vọng, tên Dung Tú Thần này giữ lời.



      Gió vi vu, bầu trời bắt đầu nổi lên mưa . Ngựa chuẩn bị xong, Kim Sinh nắm thư nghị hòa trong tay, lại lần nữa lưu luyến nhìn Hải Đường, rốt cục vượt qua lên lưng ngựa.





      “Hải Đường, ta chờ nàng trở lại!” Kim Sinh cỡi ngựa đoạn, đột nhiên kéo chặt dây cương dừng lại, hướng về phía Hải Đường đứng la lớn.



      Mưa bụi mông lung, thấy mặt Hải Đường , chẳng biết tại sao bắt đầu trở nên mơ hồ như vậy.



      Hải Đường rốt cuộc khống chế nổi nước mắt trào ra, đuổi theo vài bước, dùng sức vẫy tay hướng Kim Sinh hô: “Ta nhất định trở về!”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      44 hòa ly


      Phủ tướng quân vẫn như lúc nàng , Hải Đường ngồi ở dưới mái hiên, vươn tay chạm vào mưa bụi tinh tế dày đặc bên ngoài như bông châm, trong lòng có chút phiền muộn.



      “A Mạn, sao lại mình ngồi ở chỗ này, bên ngoài trời mưa, nhìn xem cả vai đều làm ướt.” Lăng Sùng tới, thương cháu nhàng cầm quần áo lau nước đọng bên , ôn nhu hỏi.



      “Ông nội, trong lúc rảnh rỗi ở chỗ này ngồi lát.” Hải Đường cúi đầu nhàn nhạt nói, bên kia Niệm Sinh được vú em ôm cho ăn.



      Từ Hoài Thành trở lại Hoa Triêu quốc, trải qua cùng Kim Sinh từ họp đến ly, trong lòng của nàng phảng phất như bị dao găm cắt ngàn vạn cái động, mà ngay cả đau đớn cũng chết lặng.



      Nàng cuối cùng vẫn có hết lòng tuân thủ hứa hẹn, có trở về.



      Phong thư nghị hòa kia có tác dụng, Tây Uyển quốc từ lâu chịu nổi gánh nặng chiến tranh, muốn nhanh chóng thoát thân. Hoa Triêu đưa ra nghị hòa, bọn họ thở dài hơi, tới vài ngày đáp ứng.



      Kim Sinh vốn tưởng rằng, hai bên ký hiệp định lui binh về sau, Hải Đường trở lại. Thế nhưng ngày đó, ở trong quân doanh đợi lâu lâu, cũng có thấy Hải Đường trở về, cho rằng Dung Tú Thần thủ lời hứa cố ý làm khó dễ, vì thế để ý mọi người khuyên bảo, cỡi ngựa chạy vội tới quân doanh Hoa Triêu muốn tìm Hải Đường.



      Nhưng làm sao còn gặp được Hải Đường, chỉ có Dung Tú Thần đứng ở nơi đó chờ , giao phong thư cho Kim Sinh .



      Đó là phong hòa ly, trong thư :



      Kim Sinh phu quân:



      Lúc trước ta và chàng kết hôn, ta mất trí nhớ, quên mất chuyện cũ trước kia. Thành thân hai năm, chàng đối đãi ta rất tốt, chỉ là hôm nay, ta khôi phục trí nhớ, ta sinh ra là Thánh nữ Hoa Triêu, người có sứ mạng và trách nhiệm thể trốn tránh, hôn nhân của ta, thậm chí cuộc sống của ta, đều phải do mình nắm giữ. Nếu ta theo chàng trở lại Tây Uyển, chỉ gây ra chiến tranh triền miên, sanh linh đồ thán, hôm nay ta rời , Kim Sinh phu quân phải bảo trọng chính mình, cưới thê tử khác.



      Hải Đường tự tay viết



      “Cưới thê tử khác, cưới thê tử khác…” Kim Sinh nắm lá thư trong tay run rẩy, đường đường là nam nhi bảy thuớc, lúc này cũng nhịn được rơi nước mắt xuống.



      chiến trường, chịu qua vô số vết thương, vai của , ngực , lưng , đều từng bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương qua, thế nhưng mặc kệ thế nào, đều có như lúc này Hải Đường quyết tuyệt làm càng thương tâm. sớm nên nghĩ đến, Dung Tú Thần sao có thể dễ dàng thả như vậy, sớm nên phát ngày đó Hải Đường có chỗ kỳ lạ.



      Nhưng bây giờ, tìm thấy nữa. Chỉ còn lại trời đất bao la, cát vàng đầy trời, chỉ để lại bốn chữ thẳng tắp đâm vào lòng , làm thống khổ, nàng muốn cưới thê tử khác?



      Chẳng lẽ ý của nàng, chính là cả đời này, gặp lại? Vĩnh viễn… Cũng … ?



      Vậy hôn nhân tình của bọn họ được xem là cái gì? Khoảng thời gian vui vẻ bọn họ trải qua tính toán cái gì? ? Còn Niệm Sinh của bọn họ là cái gì? ? ? ! !



      Kim Sinh phen nắm chặt vạt áo Dung Tú thần, trong hai mắt phảng phất có thể phun ra lửa: “Là ngươi ép Hải Đường có phải ?”



      Cổ Dung Tú Thần bị nắm chặt, cơ hồ sắp thể thở nữa, thế nhưng trong ánh mắt của lại tia sợ hãi, bình tĩnh : “Nàng vốn phải là Hải Đường, nàng là Lăng Mạn, là thánh nữ Hoa Triêu quốc, là hòn ngọc quý tay Đại tướng quân Lăng Sùng. Lúc trước ta qua với ngươi, cuộc sống của ngươi và cuộc sống của nàng là hoàn toàn bất đồng, ngươi và nàng thể cùng nằm quỹ tích. Hôm nay nàng nhớ lại, lần nữa trở về là Lăng Mạn, nàng quyết định như vậy có bất kỳ người nào có thể ép buộc. Chỉ là chính ngươi chịu nhìn mà thôi!”



      “Ngươi…” Kim Sinh vừa thương tâm lại chán nản, thế nhưng tìm được câu để phản bác Dung Tú Thần. Đúng vậy a, đều đúng, nàng là thánh nữ cao cao tại thượng, mà là gì? Bất quá chỉ là tiểu dân quê mùa mà thôi, chỉ biết rèn sắt, chiến trường cơ duyên xảo hợp, làm Thiên tổng, so sánh với thánh nữ, bọn họ người tựa như mây trắng trôi trời, mà người lại như bùn đất bị dẫm nát.



      Duy nhất có thể xác định chân chính là bọn họ từng… nhau… nhau…



      trận chiến đánh vội vàng xong việc, cuối cùng ai cũng thể chiếm được lợi ích gì từ đối phương. Kim Sinh ngồi lưng ngựa, nhìn con đường trở lại Tây Uyển phía trước.



      Hơn nửa năm thời gian, chỉ chớp mắt cứ như vậy qua. biết tại mẫu thân thế nào rồi, bà nhất định rất lo lắng cho mình, chiến hỏa hỗn loạn, tổng cộng chỉ có gửi qua phong thư về nhà, chắc hẳn mẫu thân nhất định lo lắng gần chết. Còn có Kim Ngọc và Kim Phúc, hai đứa muội muội biết thế nào, trong lòng của nhớ tới người thân, thổn thức cảm khái hồi, nhịn được quay đầu lại, hướng phía nam Hoa Triêu quốc si ngốc nhìn qua.



      Còn có, Hải Đường, cũng biết… tại thế nào rồi…



      ***



      Chiến Tây Uyển và Hoa Triêu kết thúc, hôm nay Tây Uyển binh hùng tướng mạnh, Dung Tú Thần , trong vòng năm năm tái chiến , nếu Hoa Triêu chưa hẳn có thể địch qua Tây Uyển. Hoàng Thượng nghe xong Dung Tú Thần , suy nghĩ lại, liền nghĩ binh sĩ Hoa Triêu nhất định cần nghỉ ngơi lấy lại sức, tạm thời cân nhắc chiến nữa.



      nơi khác ở Hoa Triêu quốc sắp có lễ tế Hoa thần vào tháng sau.



      Ở phía nam Hoa Triêu quốc, bởi vì khí hậu ôn hòa ướt át, nên bốn mùa đều như mùa xuân, trong nước, bốn mùa đều hoa tươi nở rộ, toàn bộ kinh đô chính là mảnh biển hoa.



      Hoa Triêu coi trọng hoa, càng tôn kính Hoa thần, cứ sáu năm thánh nữ Hoa Triêu quốc mặc trang phục lộng lẫy đến trước miếu Hoa thần tế trời, cũng đem máu tươi của mình hiến cho Hoa thần chí cao vô thượng.



      Ngày đó cũng chính là ngày trách nhiệm của thánh nữ chấm dứt, đồng thời chọn ra thánh nữ kế tục tiếp theo.



      Hải Đường nghe Lăng Sùng chuyện này, lúc đó nàng ôm Niệm Sinh chơi đùa, sau khi nghe chỉ cúi thấp đầu tiếng: “Dạ.”



      Lăng Sùng thấy nàng từ lúc trở về vẫn luôn như vậy, khóc náo, nếu cùng chơi với Niệm Sinh, chính là mình ngồi ngẩn người. Lăng Sùng vốn khẩn cầu Hoàng Thượng, lại vì Hải Đường chọn lựa trượng phu tốt, chỉ là Hải Đường người cũng xem vừa mắt, tất cả thế gia công tử kia đều bị nàng đẩy ra khỏi cửa, mà ngay cả Dung Tú Thần nàng cũng giống như vậy.



      Lăng Sùng đành lòng nhìn cháu như vậy, mỗi ngày rầu rĩ vui, thực sợ nàng ép mình đến sinh bệnh.



      “Cháu ngoan, đợi đến lúc tế Hoa thần kết thúc, sứ mạng thánh nữ của con cũng hoàn thành. Hôm nay hai nước Hoa Triêu và Tây Uyển xong chiến , cháu cho ông biết, tương lai cháu… Có tính toán gì ?”



      Tính toán?



      Hải Đường ngẩn người, nàng cũng biết mình có tính toán gì? Nàng để lại phong thư hòa ly cho Kim Sinh , tình trong lòng mình cũng như bị vạn tiễn xuyên tim, cho dù về tới Hoa Triêu, mỗi ngày nàng đều cảm thấy mọi thứ đời này đều còn ý nghĩa, còn nữa, người nàng tưởng niệm thể gặp được, chỉ có gặp được, mà ngay cả tưởng niệm cũng thành thống khổ.



      Nàng dùng tư cách gì nhớ , nàng còn là thê tử của nữa rồi, còn nữa rồi…



      “Ông nội, đợi đến lúc lễ tế kết thúc, cháu muốn mình mang theo Niệm Sinh hảo hảo sinh hoạt.”



      mình? A Mạn, ý cháu là muốn ở phủ tướng quân nữa sao?”



      “Ở chỗ này, những con người và đồ vật quen thuộc đều khiến cháu nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Nhớ tới trận chiến tranh kia, nhớ tới… Nhớ tới người mà cháu thể rời khỏi. Ông nội, cháu chỉ muốn bắt đầu lại, mang theo con của cháu, đến nơi thanh tĩnh.”



      Lăng Sùng nghe nàng vô cùng thành khẩn, trong lòng tuy nỡ, nhưng vẫn hỏi câu: “A Mạn, cháu định tìm tên thợ rèn kia sao?”



      “Huynh ấy sao? … Chắc có lẽ , có lẽ, huynh ấy quên cháu, cháu là người giữ lời hứa, có lẽ huynh ấy cưới thê tử khác rồi.” Bốn chữ kia là do chính nàng tự tay viết, nhưng khi chính nàng ra bốn chữ này, lại có loại cảm giác tâm đau liệt phế!



      Bọn họ từng qua ở bên nhau cả đời, bọn họ từng bất luận phát sinh chuyện gì cũng bất ly bất khí.



      Thế nhưng hôm nay… Tại sao biến thành như vậy?



      Nếu như, nàng vĩnh viễn hồi phục trí nhớ, nếu như nàng vẫn luôn ở lại thôn Phúc Duyên ngây ngốc làm thê tử , tốt biết bao a!



      Trời, lại chuyển mưa.



      mặt đất dâng lên vòng nước, Niệm Sinh trong ngực chỉ vào những cái vòng tròn kia cười ha ha ngừng. Nó như vậy, cái gì cũng hiểu, biết bi thương, tốt, tốt…



      biết lúc nào, trong mắt Hải Đường lại nổi lên nước mắt …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :