1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      35 Hải Đường mất tích


      buổi tối này, riêng gì Hải Đường và Kim Sinh thể ngủ giấc an ổn, bên kia mái hiên nương Kim Sinh cũng lật qua lật lại chút buồn ngủ cũng có, trong đầu chỉ lặp lặp lại lời Hải Đường .



      Vọng Pha mới đánh giặc xong, bà chiến trường nhặt được Hải Đường về nhà, lúc trước nhìn trúng nàng là nương tốt như hoa như ngọc, lại nhìn thấy xương cốt lớn dễ đẻ, chỉ là ôm loại tâm tính tham món lời nhỏ, mới đưa Hải Đường về nhà. Khi đó Hải Đường cái gì cũng nhớ, hơn nữa trong thôn cũng bị bà lừa gạt cho qua, những ngày này bà có nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nằm ở giường, trợn tròn mắt nghĩ kỹ lại, càng nghĩ trong lòng liền càng sợ hãi, toàn thân càng tự chủ được mà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.



      Nếu như Hải Đường thực bị điều tra ra là người Hoa Triêu quốc, vậy nhà bọn họ gặp họa lớn, đến lúc đó bị gán tội danh thông đồng với địch quốc, đây chính là muốn cả nhà mất đầu nha! Nương Kim Sinh nghĩ tới tình hình bà và ba người Kim Sinh , Kim Ngọc, Kim Phúc bị trói chặt hai tay ra sau lưng giải lên chợ, dưới đao liền mất đầu, máu tươi đầy đất, lập tức rùng mình cái, “Đằng” thoáng cái từ giường đứng lên: “ được được, phải nghĩ biện pháp mới được!”



      Sáng sớm ngày thứ hai, nương Kim Sinh liền đến phòng Hải Đường tìm nàng, trong lòng bà có suy tính, nụ cười có chút miễn cưỡng. Ngược lại là Hải Đường thoạt nhìn giống như thường ngày, phảng phất có gì khác lạ.



      “Hải Đường, bận cái gì vậy?” Nương Kim Sinh xoa xoa tay, cái này hoàn toàn có lời nào để .



      Hải Đường chỉ chỉ mấy bộ tiểu y bàn vừa làm xong trả lời: “ chuẩn bị xiêm y cho đứa ” nàng sờ lên bụng, có chút nở nụ cười, “Nương, tính ra nó cũng sắp chào đời rồi.”



      Bộ dạng hạnh phúc ấm áp sắp được làm mẫu thân của Hải Đường quả thực làm cho nương Kim Sinh dao động, bà cơ hồ muốn lui bước, muốn ném ý niệm trong lòng mình. Thế nhưng nghĩ tới tình cảnh tối qua, bà vẫn cắn răng, ra quyết định.



      “Đúng rồi Hải Đường, hôm qua những quan sai kia hỏi lai lịch của con, trong lòng nương nghĩ đến chúng ta nên trở lại thôn Hồng Sơn chuyến, tốt xấu gì bên kia cũng có số người nhà của nương, lời dối này phải cho trọn vẹn, bằng đến lúc đó điều tra ra được thứ gì, vậy chúng ta chỉ phải nhận tội thôi.” Nương Kim Sinh tuy luôn là người mạnh miệng, nhưng lúc này trong lòng mâu thuẫn đấu tranh cực kỳ, nhìn bà như vậy nhất định là biết chuyện gì.



      Trong lòng Hải Đường hiểu , nhưng mặt vẫn bình thường, gật đầu : “Được, con thu dọn chút, lát nữa theo nương.”



      Hải Đường chỉ nghe qua thôn Hồng Sơn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng . Nàng nâng cao bụng, chân lại có chút sưng vù, bước bắt đầu khỏi chậm hơn rất nhiều, mãi cho đến gần giữa trưa mới xem như ra khỏi thôn Phúc Duyên. đường, Hải Đường và nương Kim Sinh lại gặp được mấy người quan sai, hôm nay hình như bọn họ đến thôn tây dò hỏi.



      Hải Đường trong lòng tinh tường, có lẽ Dung Tú Thần khỏi đây, chỉ là bọn họ đào sâu ba thước đất hỏi như vậy, cũng rất khó tra ra được gì, lo lắng của nàng cũng phải là có đạo lý. Chỉ là nhìn nương Kim Sinh ở phía trước, Hải Đường cảm thấy bộ dáng của bà tựa hồ còn lo lắng hơn nàng.



      thôn Hồng Sơn chuyến, nhà nương đẻ nương Kim Sinh Thất cữu lão gia khoẻ mạnh, tuổi thoạt nhìn rất lớn, lông mi râu ria mảnh hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt. Vừa thấy nương Kim Sinh, hai người liền hạp lại lải nhải, Thất cữu lão gia lỗ tai tốt lắm, nương Kim Sinh phải ghé sát vào tai ông lớn tiếng ông mới nghe .



      Bà lôi kéo Hải Đường đến trước mặt Thất cữu lão gia : “Đây là con dâu con Hải Đường, cũng là lần đầu tiên đến gặp ngài, Thất cữu lão gia nhìn nàng như thế nào?”



      Hải Đường đến trước gọi tiếng “Thất cữu lão gia”, tai lão gia kia tốt, ánh mắt lại tệ lắm, nhìn Hải Đường tán dương: “Bộ dạng tốt, bộ dạng tốt… Ngươi chỗ ấy, tên gì… A, Kim Sinh, rất may mắn!”



      “Ai nha, đây còn phải nhờ phúc Kim gia sao.” Nương Kim Sinh dừng chút, lại ở bên tai Thất cữu lão gia tận lực hạ thấp giọng , “Đứa này là người tốt, chẳng qua lúc đầu mang nó về nhà, cũng biết thân phận ra sao, hôm nay sợ bị người tra hỏi. Thất cữu lão gia, nếu có người đến hỏi ngài, ngài nó là khuê nữ nhà Hồng Diệp cũng được.”



      Thất cữu lão gia lớn tuổi, trí nhớ cũng thế nào tốt, hắng cuống họng hỏi câu: “Ai… Khuê nữ nhà ai?”



      “Hồng Diệp a! Chính là cháu ngoại nữ của ngài, ngài nhớ sao?”



      Ông híp mắt suy nghĩ nửa ngày, đại khái nhớ ra ít, mới gật đầu: “A, Hồng Diệp, ngươi là Hồng Diệp nha, nó có con sao?”



      Nương Kim Sinh nhìn ông, chỉ sợ cũng rất khó giải thích thêm, liền lôi kéo Hải Đường : “Có a, đương nhiên là có, ngài nhìn bộ dạng Hải Đường, phải rất giống Hồng Diệp sao! Nàng chính là khuê nữ nhà Hồng Diệp, bất kể là ai tới hỏi, Thất cữu lão gia ngài như vậy là được!”



      “À, nha…” Thất cữu lão gia bị nương Kim Sinh sắp choáng luôn, chỉ phải liên tục gật đầu, bên cạnh cũng biết rằng cho lắm.



      Ở trong thôn Hồng Sơn dạo qua vòng, nương Kim Sinh thấy sắc trời còn sớm, mặt trời cũng bắt đầu ngã về tây, liền hướng Hải Đường : “Con à, thời gian còn sớm, chúng ta trở về .”



      “Dạ.”



      Lúc trở về, nương Kim Sinh cũng có mang Hải Đường con đường lúc đầu, trái lại thay đổi con đường hẹp quanh co, lại vắng vẻ có người qua lại.



      Hai bên đường cỏ dại mọc lên cao, nương Kim Sinh ở phía trước dẫn theo đường, Hải Đường là phụ nữ có thai, theo ở phía sau thể nhanh, nàng hướng nương Kim Sinh hỏi: “Nương, vì sao lúc trở về chúng ta phải đường này? Đường này cũng dễ .”



      “Đường khó tí, nhưng lại gần nhà. Trời sắp tối, hai người chúng ta phải nhanh chóng trở về, miễn cho… Miễn cho trêu chọc phải phiền toái gì.” Nương Kim Sinh ở phía trước vừa , vừa như vậy, thế nhưng bước chân có thả chậm, ngược lại càng lúc càng nhanh.



      Nương Kim Sinh là người sinh trưởng ở nông thôn, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng bình thường luôn xuống ruộng làm việc, đứng vẫn rất nhanh nhẹn, bà phóng nhanh bước chân, Hải Đường sao có thể đuổi kịp bà?



      “Nương, nương, nương chậm rãi chút…” Hải Đường ở phía sau hô hào, nàng mang theo bụng lớn thở hồng hộc đuổi theo, nương Kim Sinh nghe thấy, trong lòng vẫn có chút đành lòng, nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ tới cả nhà bọn họ bị trói lại giải ra chợ chém đầu, toàn thân tự chủ được rùng mình, bà tuyệt đối thể đem tánh mạng cả nhà ra đặt cược, thực xin lỗi bà cũng chỉ có thể nhẫn tâm lần, giả vờ nghe được tiếng la của Hải Đường ở sau lưng bà, bước chân càng lúc càng nhanh, phía trước có ngã ba, nương Kim Sinh rẽ vào chỗ ngoặt, lập tức liền biến mất còn thấy bóng dáng nữa.



      Hải Đường theo ở phía sau nhìn phía trước, đó là ngã ba, tuy hoàn toàn biết vừa rồi nương ngã nào. Nàng thấy bóng người, mặt trời cũng dần dần lặn, rất nhanh bóng đêm nồng đậm bao trùm lên khắp nới. Đứng ở ngã ba đường, Hải Đường hiểu , trong lòng lại có chút chua xót, bàn tay phủ lên bụng, thào lẩm bẩm: “Con ơi, hôm nay chúng ta thể về nhà rồi.”



      Nương Kim Sinh cơ hồ là nhất cổ tác khí [​IMG] chạy về nhà, đường bà căn bản cả đầu cũng dám quay lại, trong lòng bà biết làm như vậy tốt, bà vứt bỏ Hải Đường, vứt bỏ đứa cháu chưa kịp sinh ra của bà, đó cũng là vì muốn bảo trụ tánh mạng cả nhà bọn họ!

      (NHẤT CỔ TÁC KHÍ: tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc)

      Đứng ở trước sân nhà mình, nương Kim Sinh khó khăn lấy lại bình tĩnh, thở gấp thở ra hơi nhìn lại phía sau, sau lưng chỉ có bóng tối dày đặc và tiếng gió rung động ào ào, Hải Đường, nàng theo kịp.



      Đây là chủ ý bà suy nghĩ cả đêm, thế nhưng đến tận sau lúc đó, bà đứng ở trước cửa nhà, thấy trước mặt trống rỗng, trong lòng giống bị người níu lấy, cảm thấy đau nhói! Cái mũi chua xót, hốc mắt đều hồng thêm vài phần, nương Kim Sinh đưa tay lau, xóa sạch vài giọt nước mắt rơi xuống.



      “Nương, sao nương đứng ở đây mà vào nhà?” Phúc Nhi đã nghe được động tĩnh bên ngoài từ bên trong chạy ra.



      Hôm nay nương Kim Sinh và Hải Đường ra ngoài hơn nửa ngày, trong nhà cả bếp đều có động qua, Tiểu Phúc Nhi chờ tới bây giờ, sớm đói bụng, trong bụng xì xào kêu lên!



      “Đại ca con về chưa?” Nương Kim Sinh lúc này mới hoàn hồn, hạ quyết tâm thèm nghĩ chuyện vừa rồi nữa, bên lôi kéo tay Phúc Nhi, bên vào trong.



      “Trở về hồi rồi, huynh ấy thấy tẩu tử, cũng thấy nương nên hỏi con hai người đâu, con nương dẫn tẩu tử đến nhà Thất cữu lão gia.” Tiểu Phúc Nhi hướng sau lưng mẫu thân quan sát, ngửa mặt hỏi, “Nương, tẩu tử đâu rồi, tẩu ấy như thế nào về cùng nương?”



      Nương Kim Sinh nghe nàng hỏi Hải Đường cũng khỏi có chút chột dạ, dắt tay nàng thẳng vào trong nhà, trước mặt lại đụng phải Kim Sinh bưng nước ra ngoài , bà cúi đầu nhìn thấy người, nước kia thiếu chút nữa đổ vào người bà.



      “A, nương làm sao vậy? Có bị phỏng hay ?” Kim Sinh vội vàng đặt chậu nước ấm xuống đỡ mẫu thân hỏi.



      Bà vội vàng khoát tay: “ sao, có gì đáng ngại.”



      Kim Sinh thấy Hải Đường, lôi kéo mẫu thân liền hỏi: “Đúng rồi nương, Phúc Nhi nương và Hải Đường cùng nhau đến nhà Thất cữu lão gia, sao chỉ có mình nương trở về vậy, Hải Đường đâu?”



      “A, nha… Hải Đường à, khục, hôm nay nương đến nhà Thất cữu lão gia, biểu của con cũng ở đó, nàng thấy Hải Đường là đứa lanh lợi hiểu chuyện, tướng mạo lại xinh đẹp, trong lòng rất thích, nên muốn giữ nó ở lại thôn Hồng Sơn mấy ngày, nên chỉ có mình nương trở về…”



      Thường ngày nương Kim Sinh dối tung tóe, con mắt đều nháy cái, nhưng hôm nay vẻ mặt lại lòe lòe nhấp nháy, thoạt nhìn rất kỳ lạ.



      Kim Sinh nghi ngờ, đứng ở trước mặt mẫu thân nhìn thẳng vào mắt bà hỏi: “Nương ?”



      “Con đứa này, đương nhiên… Đương nhiên là !” Lúc này cũng chỉ có thể kiên trì thôi.



      Kim Sinh cầm cái áo khoác lên muốn ra ngoài, nương Kim Sinh túm lấy : “Con muốn đâu?”



      “Con nhà biểu nhìn xem Hải Đường, bụng nàng lớn như vậy, để nàng mình ở bên ngoài, con lo lắng.”



      “Ai nha đứa này!” Nương Kim Sinh hung hăng giẫm mạnh cước tức giận, “Có cái gì lo lắng, con mau trở lại cho nương!”



      Hai mắt Kim Sinh thẳng nhìn qua mẫu thân, có thể khẳng định, mẫu thân nhất định là có chuyện gạt .



      “Nương, nương , Hải Đường rốt cuộc ở đâu? Nếu ở nhà biểu đừng ngăn cản con!”



      như trước muốn ra ngoài, nương Kim Sinh túm mạnh con mình la: “Tiểu tử ngốc này, nương tử quan trọng hay tánh mạng nhà bốn miệng ăn chúng ta quan trọng? Nó là gian tế đến từ Hoa Triêu quốc, con tìm nó, cả nhà chúng ta đều phải mất mạng!”



      Bà nóng nảy lỡ miệng ra lời này, Kim Sinh nghe được ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn xem mẫu thân, ngày đó lời bọn họ ở trong phòng, ra mẫu thân cũng nghe được.



      “Nương… Rốt cuộc nương đem Hải Đường đâu?” Kim Sinh dù sao cũng là hiếu tử, dám ngỗ nghịch mẫu thân, thế nhưng bộ dạng vô cùng lo lắng khi đánh mất nương tử lại hoàn toàn đều ở mặt, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, phảng phất như dã thú bị uy hiếp, mặc dù từ bà là người nuôi lớn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của con trai, trong lòng cũng run rẩy, có chút sợ hãi.



      “Con a, lúc trước… Lúc trước là nương nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới đem nó dẫn về… Con nghe nương , nếu nó là người Hoa Triêu quốc, mang tai họa đến cho nhà chúng ta, chỉ có để cho nó rời rất xa, đây mới là biện pháp tốt nhất…”



      “Rời rất xa? Nương, Hải Đường là nương tử con cưới hỏi đàng hoàng, là con dâu Kim gia , hơn nữa trong bụng của nàng cũng có cốt nhục Kim gia chúng ta, sao nương có thể xem nàng như đồ vật bình thường muốn ném ném ? !”



      hung hăng tách tay mẫu thân ra, vội vàng chạy ra ngoài.



      Nương Kim Sinh ở phía sau đuổi theo hô: “Con trở về, trở về cho ta!”



      nghe theo, từ khi cưới Hải Đường vào nhà bắt đầu từ khắc đó, tuy trong miệng , nhưng trong lòng của sớm quyết định, từ nay về sau họa phúc cùng hưởng, nàng thân mình, trời đất mênh mông có thể chỗ nào?



      Kim Sinh chạy về phía thôn Hồng Sơn, vừa vừa lớn tiếng gọi tên nương tử, hi vọng nàng bình an vô , hi vọng nàng ở nơi nào đó xa, nghe được tiếng gọi của có thể đáp lại tiếng.



      Chỉ là đường xa xa, gọi đến cổ họng đều khô khốc, cũng chỉ có tiếng gió nức nở nghẹn ngào trong trung hướng đáp lại, mà Hải Đường của , biết nơi nào…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      36 sinh bánh bao



      Hai tháng trôi qua, Hải Đường vẫn chút tin tức, Kim Sinh mỗi ngày ra ngoài tìm nàng, nghe ngóng tin tức của nàng, nhưng vẫn thu hoạch được gì.



      Thời gian có Hải Đường ở nhà, quạnh quẽ ít, cả Tiểu Phúc Nhi cũng ít tươi cười rất nhiều, luôn lôi kéo Kim Sinh hỏi: “Đại ca, tẩu tử đâu vậy? Sao tẩu chưa về?”



      Nương Kim Sinh biết chuyện này toàn bộ do mình, thế nhưng mà hối hận cũng thể được gì, Hải Đường biết nơi nào, tuần này mấy người trong thôn tìm xung quanh trấn Khê Thủy vài lần, nhưng tìm được người.



      Vì chuyện này, hai tháng nay Kim Sinh đến cơ hồ chuyện, ban ngày ra ngoài tìm Hải Đường, buổi tối trở về, trốn mình trong phòng.



      Nương Kim Sinh nhiều lần mượn cơ hội muốn cùng vài lời, nhưng con trai lại như đầu gỗ, vô thanh vô tức, phảng phất nghe thấy bà cái gì.



      ngày này, nương Kim Sinh nhìn con trai gần đây tinh thần sa sút, đau lòng, liền đến chuồng gà bắt con gà mái, làm sạch nấu nồi canh lớn. Bà múc chén, muốn đưa vào phòng cho con trai, lại nghĩ tới nhìn thấy Kim Sinh xếp quần áo vào bao. Nương Kim Sinh giật mình đem canh gà đặt lên bàn, vội vàng qua la lên: “Con…con đây là muốn đâu? Ai nha, con a, nương biết chuyện của Hải Đường làm trong lòng con oán giận nương, nhưng nương làm vậy còn phải là vì nhà chúng ta sao, con rời khỏi cái nhà này chứ, cứ như vậy à.”



      “Con muốn tìm nàng.”



      “Tìm… Tìm ai?” Nương Kim Sinh cuống cuồng, chuyện đều có chút cà lăm.



      “Con muốn tìm Hải Đường.” Kim Sinh cúi đầu trả lời.



      “Ai nha, phải con sớm tìm chung quanh nơi này rồi sao, đâu có thấy bóng dáng Hải Đường?”



      “Ở đây có, có lẽ nàng nơi khác, các người phải đều nàng là người Hoa Triêu quốc sao, con Hoa Triêu quốc tìm nàng.” Tính tình Kim Sinh bướng bỉnh, ai cũng ngăn nổi, thoạt nhìn tìm được Hải Đường từ bỏ.



      “Con…con muốn Hoa Triêu… con a, nhà chúng ta chỉ có mình con là nam nhân, con chuyến này muốn nương và Phúc nhi phải làm sao?” Nương Kim Sinh dậm chân, sớm gấp đến độ phen nước mũi phen nước mắt.



      Đông đông đông, bên ngoài có người gõ mạnh cửa, nương Kim Sinh lau nước mắt cái, chạy ra đằng trước mở cửa. Người đến là Toàn Nhị ở bên cạnh, chạy thở hổn hển, lôi kéo nương Kim Sinh liền hỏi: “Kim đại nương, Kim Sinh … Kim Sinh có ở nhà ?”



      Kim Sinh cũng từ bên trong ra, nhìn bộ dáng Toàn Nhị thở ra hơi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



      “Người quan phủ đến thôn bên cạnh rồi, là muốn trưng binh, lúc này thôn trưởng muốn toàn bộ nam nhân ở trong thôn từ bốn mươi tuổi trở xuống đều đến sân lớn trong thôn!”



      “Trưng binh… Chẳng lẽ sắp chiến tranh rồi?” Tin tức này so với vừa rồi Kim Sinh muốn ra ngoài tìm Hải Đường càng làm cho nương Kim Sinh hoảng hốt.



      “Nghe hình như là Hoa Triêu quốc muốn khai chiến với Tây Uyển, lúc này mới vội vã trưng binh. Đừng nhiều nữa, ngươi hãy mau theo ta cùng nhau đến sân lớn .”



      Trong sân lớn của thôn Phúc Duyên, người phụ trách trưng binh dõng dạc chuyện, Kim Sinh theo phía sau Toàn Nhị, thế nhưng trong đầu lại ông ông ông ông rung động, người nọ gì đó toàn bộ có nghe, chỉ là nghĩ đến, lúc này sợ là phải ra chiến trường…



      Nam đinh ở thôn bên đều đứng chỗ, tính ra từ bốn mươi tuổi trở xuống ước chừng có hơn ba mươi người, chồng Kim Ngọc là Chu Thắng cũng ở bên trong. Bọn quen ở nông thôn nơi tranh quyền thế yên bình rồi, đột nhiên nhận được tin tức phải đánh giặc, trong lúc nhất thời bên là người trưng binh cái gì gia quốc đại nghĩa, bên lại là vợ con mẹ già, cả đám đều ở bên kia sững sờ xuất thần.



      Các nữ nhân tụ ở chỗ, dám lớn tiếng thút thít nỉ non, chỉ là mấy người đứng chung chỗ nghẹn ngào yết hầu, ánh mắt đều nhìn qua nam nhân nhà mình.



      Nương Kim Sinh và Phúc nhi cũng chạy tới, trong đám người các nàng nhìn thấy Kim Ngọc, đứng ở chỗ, ba người nhất thời nhịn được, liền ôm đầu khóc lên.



      Nam nhân đều phải ra chiến trường, trong thôn chỉ còn lại có người già phụ nữ và trẻ em, cả thôn trưởng cũng nhìn thấy trong lòng ê ẩm, nhịn được nổi lên nước mắt.



      Tiếng gió ào ào, sắp đến mùa thu hoạch, đúng là thời điểm cần nam nhân a, nhưng lại trùng hợp ngay lúc này, nổi lên chiến .



      Mấy năm nay liên tục chinh chiến, rốt cuộc khi nào mới kết thúc a…



      Trong đại viện giàu có Hoa Triêu quốc, nữ nhân chịu thống khổ dày vò. Đứa này sinh sắp hai canh giờ rồi, như thế nào vẫn nghe lời như vậy, chịu ra?



      Quần áo người Hải Đường cũng bị mồ hôi ngâm ướt đẫm, hai tay nàng nắm chặt tấm chăn dưới thân, cuống họng hô sắp khàn giọng, trước người chính là bà đỡ cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đối với Hải Đường hô: “Tiểu thư, lại dùng thêm lực, có thể nhìn thấy đầu rồi…”



      Đứa này, lúc trước ở trong bụng vẫn còn rất nghe lời, nhưng lúc này lại cứ ầm ĩ.



      Hải Đường cắn môi cái, lại hung hăng dùng phần lực!



      Bên ngoài mấy người chờ cũng lo lắng tới lui, hai tay Lăng Sùng chắp ở sau lưng, mặt thâm trầm, nhìn ra biểu cảm gì, chỉ có từ trong bước chân nôn nóng của ông nhìn ra trong lòng lão tướng quân rất lo lắng. Dung Tú Thần cũng tới, đại quân sắp xuất phát tới Tây Uyển, trước khi xuất chinh, nhận được tin tức A Mạn sắp sanh, liền để cho phó tướng mang quân xuất phát trước, mà chính mình tắc ăn mặc thân quân trang đến phủ.



      “Ông nội, A Mạn ở bên trong hơn hai canh giờ, con lo lắng nàng… Lo lắng nàng có việc…” Trong lòng Dung Tú Thần vẫn rất quan tâm nàng.



      “Ai, đây đều là ý trời, hôm nay ta chỉ mong A Mạn có thể bình an vô , nếu vì đứa , Hoàng Thượng sao lại giận dữ như thế, muốn dẫn binh đánh Tây Uyển?”



      Lại tiếp, trận chiến này nguyên là vì Hải Đường mà ra.



      Ngày ấy nương Kim Sinh để nàng mình ở lại ngã ba đường, sắc trời tối, Hải Đường biết đường về nhà, lúc này chỉ có thể mù mờ mò mẫm , tùy tiện chọn đại đường, dọc theo đường , Hải Đường mới phát tới trấn Khê Thủy.



      Nàng mang thai hơn bảy tháng, nâng cao cái bụng to lâu như vậy, vừa đến trấn chịu nổi hôn mê bất tỉnh.



      May mà hôm đó đúng lúc Liên Xa đường, nhìn thấy rất nhiều người làm vây thành đoàn cũng qua nhìn cái, nhìn liền thấy là Hải Đường nằm đường, lập tức lắp bắp kinh hãi, mang nàng trở về mời đại phu.



      Sau khi Hải Đường tỉnh lại, cũng muốn về thôn Phúc Duyên, mỗi ngày chỉ sững sờ xuất thần, Liên Xa nhìn thấy nàng như vậy tự chủ trương tìm chiếc xe định đưa nàng trở lại Hoa Triêu quốc.



      Hải Đường ngược lại cũng có phản đối kháng cự , mặc quyết định, đường rất thuận lợi, qua hơn tháng liền về tới Hoa Triêu.



      Lão tướng quân Lăng Sùng thấy cháu Hải Đường, nước mắt tuôn đầy mặt, phen ôm nàng kêu “A Mạn, A Mạn…”



      Dung Tú Thần nghe Hải Đường trở về, cũng vội vàng sang đây xem nàng, chỉ là cảm thấy nàng thoạt nhìn giống mấy tháng trước, mặc dù khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại che dấu cái gì đó.



      Hải Đường vừa về tới Hoa Triêu, trở lại phủ tướng quân, tự nhiên là đưa tới ít lời ra tiếng vào, đứa trong bụng của nàng là chủ đề đàm luận của những người dư hơi nhàm chán trong Hoa Triêu quốc, mà có bao lâu, Hoàng Thượng cũng biết chuyện này.



      Lăng Mạn là thánh nữ Hoa Triêu quốc, hôn nhân đại của nàng đương nhiên thể tùy tiện làm chủ, Hoàng Thượng vốn coi trọng Dung Tú Thần, chẳng qua là khi ba phen mấy bận cầu thân đều bị đẩy ra khỏi cửa, nên mới có nhắc lại. Hoàng Thượng định tìm chàng rể tốt khác cho Lăng Mạn, thế nhưng trận chiến ở Vọng Pha, làm nàng biết tung tích.



      Hôm nay người trở về, nhưng cái bụng lại lớn, cha đứa này còn là tên thợ rèn ở Tây Uyển quốc? !



      Hoàng Thượng giận kềm chế được, cảm thấy mặt mũi Hoa Triêu quốc đều mất hết, lập tức triệu tập chúng đại thần, đối với Tây Uyển khai chiến, mà Dung Tú Thần là chủ soái dẫn đầu đại quân!



      Ở thôn Phúc Duyên xa xôi Kim Sinh bị chưng binh làm binh sĩ cho Tây Uyển, nhưng nghĩ đến chẳng lẽ trận chiến này vốn là hướng về phía sao?



      “Oa oa…” Trong phòng bên cạnh rốt cục có động tĩnh, tiếng khóc nỉ non của đứa phá tan bầu khí trầm trọng rất lâu.



      Bên trong bà đỡ lau mồ hôi ra: “Chúc mừng lão tướng quân, tiểu thư sinh xong, là bé trai!”



      “A Mạn…” Lăng Sùng vội vàng vào phòng, Hải Đường còn chút khí lực, chỉ là dùng loại ánh mắt đặc biệt ôn nhu nhìn đứa bé bên cạnh vừa mới sinh ra.



      Nó còn như vậy, mặt nhiều nếp nhăn, chút bộ dáng cũng nhìn ra, nhưng khi nhìn nó, trong lòng Hải Đường cảm thấy đặc biệt ấm áp.



      Chỉ là, Kim Sinh thể ở bên cạnh nàng nhìn đứa này sinh ra, nghĩ tới Kim Sinh ở nơi xa ngàn dặm, trong lòng Hải Đường khỏi chảy qua tia buồn vô cớ.



      Chuyện này, trong lòng nàng cũng trách Kim Sinh , sở dĩ nàng trở lại thôn Phúc Duyên mà lựa chọn ly khai về Hoa Triêu, cũng là vì Kim gia.



      Lúc trước bọn họ thu lưu nàng, xem nàng là con dâu, cho tới nay đều đối với nàng vô cùng tốt.



      Nàng biết thân phận của mình mang đến cho bọn họ cái gì, rốt cục vẫn muốn lựa chọn rời . Có lẽ đợi đến lúc những chuyện này đều dẹp yên, nàng có thể về nhà.



      Kim Sinh , Kim Sinh … trong lòng nàng yên lặng nhớ kỹ tên nam nhân này, ngày nào đó bọn họ nhất định đoàn tụ …



      Sinh đứa về sau, tâm trạng Hải Đường phảng phất sáng sủa rất nhiều, nghỉ ngơi vài ngày, lại cộng thêm trong phủ tướng quân có người chăm sóc đặc biệt, thân thể suy yếu của Hải Đường cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.



      Lăng Sùng đến thăm nàng, ngồi ở trước giường Hải Đường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lôi kéo tay cháu , nhất thời biết cái gì cho phải, nghĩ đến những chuyện xảy ra, chỉ có ngàn vạn thổn thức.



      “Ông nội…” Hải Đường ngồi ở giường giọng gọi ông.



      “Con…con gọi ông…ông nội ?” Lão tướng quân rất lâu nghe được cháu bảo bối của mình gọi mình như vậy rồi, kích động nắm chặt tay Hải Đường, “A Mạn, A Mạn, rốt cục con nhớ ra rồi sao?”



      Hải Đường nằm ở giường, khóe mắt cũng ướt át, nàng gật đầu : “Vào ngày đó con sinh con, dường như trải qua trận sinh tử. Lúc đó, trước mắt của con phảng phất thấy được rất nhiều hình ảnh, những chuyện lúc trước nhớ cũng đều từ từ nhớ lại. Ông nội, A Mạn bất hiếu, làm ông lo lắng.”



      Ngày đó, Hải Đường khó sinh, thời điểm sinh con, đau đớn mực ngừng kích thích nàng, ngay tại trong đau đớn tê tâm liệt phế. Nàng bắt đầu từng chút từng chút nhớ về quá khứ.



      Đó là nàng ngồi vai ông nội, đưa tay hái hoa lựu nổi tiếng xinh đẹp nhất; đó là nàng và Dung Tú Thần ngồi cùng chỗ, bộ dáng cầm binh thư của ông nội, rung đùi đắc ý nhớ kỹ; đó là nàng kéo tay ông nội : “Tú Thần ca ca rất tốt, nhưng phải người trong lòng A Mạn, từ A Mạn chỉ xem là ca ca.”



      … …



      Tất cả những chuyện cũ phát sinh ở Hoa Triêu quốc, đều từ trong đau đớn kia từng chút ùa về trong óc của nàng.



      Nàng còn nhớ trận chiến ngày đó của Hoa Triêu và Tây Uyển ở Vọng Pha, nàng ở trong quân Dung Tú Thần, vốn gạt ông nội muốn đọc nhiều binh thư như vậy, cuộc chiến này đến tột cùng là đánh như thế nào. Nhưng lại nghĩ rằng, khi ở trong cục diện chiến dịch thảm thiết, nàng bị đánh ngã xuống, té xỉu ở Vọng Pha, về sau… Về sau nàng quên chính mình là ai, theo nương Kim Sinh về nhà.



      Những ngày này nàng bên dần dần hồi tưởng đến thân thế của mình, bên ôm con trong ngực, tiếng nó khóc rất lớn, phải dỗ hồi lâu mới bằng lòng an giấc. Có đôi khi nàng khỏi có chút hoảng thần, tự hỏi, nếu như lúc trước nàng ở Vọng Pha được nương Kim Sinh nhặt được, cũng có mất trí nhớ, có thể gả cho Kim Sinh ?



      Nàng ôm đứa , thương hồi, nhìn tiểu tử này, liền cảm thấy giống Kim Sinh. Hôm nay nàng mặc dù nhớ lại chuyện cũ trước kia, thế nhưng tận đáy lòng tình cảm đối với Kim Sinh vẫn giảm chút nào, chỉ như thế càng bởi vì trận chia lìa này mà càng thêm tưởng niệm .



      Giờ phút này, ở thôn Phúc Duyên biết trôi qua thế nào?



      Nàng nghĩ đến chỗ này khỏi cười chua xót, sao có thể tốt? Nàng ở bên cạnh, tung tích , sống chết chưa biết, Kim Sinh nhất định là rất lo lắng, thế nhưng cũng chỉ có kế này mới có thể làm cho Kim gia rước họa vào thân. Nàng tại chỉ mong chiến hai nước có thể nhanh chóng chấm dứt, nàng và Kim Sinh có thể sớm ngày đoàn viên.



      “A Mạn, bây giờ con nhớ lại chuyện trước kia, vậy sau này con có tính toán gì ?” Lăng Sùng nhìn thoáng qua đứa giường, nó thoạt nhìn ngủ rồi, an tĩnh như vậy, làm cho người ta đành lòng quấy rầy.



      “Ý của ông nội thế nào?”



      Từ lúc Hải Đường trở lại trong phủ tướng quân, Lăng Sùng luôn nghĩ đến vấn đề này, Lăng Mạn vốn là thánh nữ Hoa Triêu quốc, trời đưa đất đẩy làm sao mà ở Tây Uyển dạo qua vòng, hôm nay đương nhiên trở lại nhà mình, nhưng phiền toái nhất chính là nàng ở bên kia lập gia đình, còn có con, cuộc sống về sau đích khó khăn.



      “A Mạn, đứa này là cốt nhục của con cũng là cháu cố của ông nội, cả nhà dưới của chúng ta tự nhiên đều thương nó, cho dù làHoàng Thượng bên kia, ông có liều cả mạng này cũng chắc chắn bảo vệ an toàn cho nó. Chỉ có điều con nghe ông khuyên câu, từ nay về sau sau đừng trở lại Tây Uyển quốc, tại con khôi phục trí nhớ nên biết, hai nước Tây Uyển, Hoa Triêu bao nhiêu năm rồi vẫn luôn đối địch, con cũng quên tên nam nhân ở thôn Phúc Duyên kia , con là cháu Lăng Sùng ta, cho dù sinh đứa , sau này cũng lo thể tái giá cho người khác, ngày ấy Tú Thần với ông, chỉ cần con gật đầu cái, nguyện ý lấy con…”



      “Ông nội… ” Hải Đường nhàng hô tiếng, cắt ngang lời của Lăng Sùng, “Con biết ông vì nghĩ cho con, chỉ là… Chỉ là con hơi mệt muốn nghỉ chút.”



      Lăng Sùng biết tại kêu nàng làm ra quyết định như vậy đích quá khó, đến nước này, cũng chỉ để nàng trước tự suy nghĩ lại, mới quyết định.



      Nàng chỉ cảm thấy rất mệt a, trong đầu loạn loạn. Chiến tranh, lại bắt đầu chiến tranh rồi…



      Lúc nào nàng mới có thể trở về căn nhà bình thường kia, lúc nào bọn họ mới có thể an bình vui vẻ còn phiền não sống với nhau đây?



      Nghĩ nghĩ lại, khóe mắt giọt nước mắt chảy xuống, ướt nhẹp bên gối…

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      37 Toàn Nhị nhát gan


      Đại quân Hoa Triêu quốc xuất phát tới Tây Uyển quốc tạm thời đóng quân ở phạm vi trong thành, hai nước giương cung bạt kiếm, sẵn sàng chiến đấu, trận chiến này phát thể vãn hồi. Hoa Tiêu muốn chiếm đoạt hai mươi tư thành Tây Uyển từ xưa đến nay, những năm nay tìm các loại lý do ngừng xuất binh, nhưng hai nước thế lực ngang nhau, đánh hơn mười trận chiến, cũng phân thắng bại.



      Bọn họ phần lớn trong nhà đều có thê nhi già trẻ, rời xa quê hương đến nơi chiến trường hoang vu có dấu người, cho dù bọn họ là người trưởng thành, trong lòng cũng khỏi đau buồn, huống chi chiến tranh hết sức căng thẳng, tùy thời có thể mất đầu, ném tánh mạng, ngồi ở chỗ mặc dù chuyện tào lao, cũng có tâm trạng nhõm sung sướng, chỗ chuyện lúc nào cũng dễ dàng có địch tiến đánh, mỗi người uống vào chút rượu còn sót lại, nghĩ biết vận mệnh phía trước.



      Mục đích của Nhâm Thu rất ràng, lần này tập kích ban đêm là muốn đánh bất ngờ quân doanh Hoa Triêu, mà mục tiêu cũng chỉ có , đó là Dung Tú Thần!



      Dung Tú Thần là chủ chốt của quân Hoa Triêu, chỉ cần khi ngã xuống, trận chiến này đánh mà thắng. Cho dù thể chặt đầu của , khiến quân doanh long trời lỡ đất, có thể làm cho tổn thương chút nguyên khí cũng tốt. Hơn nữa theo thám tử hồi báo, lần trước Dung Tú Thần ở trong trận chiến Vọng Pha bị thương, đến nay còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.



      Kim Sinh và Toàn Nhịn chen chúc đứng trong đội ngũ đông nghịt, nghe Tây Hổ tướng quân Nhâm Thu ở phía cổ động, dõng dạc . Toàn Nhị vụng trộm hướng Kim Sinh bên này lôi kéo, thấp giọng hỏi: “Ngươi có sợ ?”



      Kim Sinh có trả lời , phía dưới buông thỏng tay vỗ vỗ mu bàn tay Toàn Nhị, : “Đừng sợ hãi, nên đến dù sao còn chưa đến. Ngươi theo ta, hai ta cùng nhau hỗ trợ.”



      “Kim Sinh , chúng ta chết sao? Tướng quân kia đánh lén, còn … Còn muốn cắt lấy cái gì mà đầu Dung Tú Thần, sao trong lòng của ta nghe chỉ cảm thấy rùng mình?”



      Kim Sinh trầm mặt lời nào, chỉ là binh sĩ nho , ở trong quân doanh cũng có tư cách chuyện. Lúc trước nghe ít lão binh trong quân về Dung Tú Thần người này, chiến trường có thể dùng từ “Giảo hoạt” để hình dung , tựa như con hồ ly, biểu như lẽ thường, thường xuyên ngoài dự đoán mọi người.



      Nhâm Thu nhất định thua bởi trong lòng của khó yên ổn, hơn nữa mấy ngày nay loại yên tĩnh khác thường này rốt cục làm cho bắt đầu kiềm chế được, nhưng nếu như Dung Tú Thần, tính toán đến điểm này, hoặc căn bản là cố ý như thế, sớm bố trí tốt tất cả, chính là đợi đám binh sĩ đến Hoa Triêu chui đầu vô lưới!



      Nếu như thế, bọn họ lần này nhất định chịu chết. nhìn Toàn Nhị bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi, liền duỗi tay nắm chặt bàn tay của an ủi: “Chưa hẳn tệ như ngươi nghĩ, nương ngươi lúc trước phải ngươi có phúc tướng sao, sống đến 99 tuổi đấy, hôm nay ngươi mới mười chín, sao có thể ngã xuống?”



      Trong lòng Toàn Nhị sớm thùng thùng trực nhảy, tựa như bồn chồn, lúc này nghe Kim Sinh như vậy, mới thoáng thả tâm xuống, gật đầu: “Kim Sinh , nếu ta chết, ngươi nhất định phải nhắn lại với nhà ta, bất kể thế nào cũng phải cho bọn họ biết .”



      “Đừng mấy lời ủ rũ này, nhanh thôi.” chuyện, quân đội xuất phát, Toàn Nhị cắn môi theo phía sau Kim Sinh, bắt đầu trận tập kích đêm nay.



      Dung Tú Thần là người cực kỳ cảnh giác, nhưng đêm nay doanh trại Hoa Triêu lại phảng phất rất lơ là. Cửa ra vào đại doanh chỉ thưa thớt bốn năm binh sĩ tuần tra ban đêm, hai tướng lãnh mang binh sĩ cảm thấy có chút đúng, liền phái trước đội nhân mã tìm hiểu, ngờ trong đại doanh hoàn toàn có người nào, chỉ thấy từng nhóm binh sĩ Hoa Triêu ở trong doanh nghỉ ngơi.



      Cát Lý và Từ Hồng suy nghĩ, vì phòng có mai phục, quyết định cho Cát Lý dẫn đội dò xét trước, mà Từ Hồng cùng đội khác ở phía sau hỗ trợ.



      Kim Sinh và Toàn Nhị theo Từ Hồng ở trong quân, đợi ở phía sau.

      Toàn Nhị thoáng nới lỏng chút, hướng Kim Sinh : “Hi vọng Cát tướng quân có thể trực tiếp mang binh quét sạch bọn họ, như vậy chúng ta cũng cần xông lên rồi.” tuy giảm thấp giọng xuống, nhưng ở trong quân doanh, sợ chết là đều tối kỵ. Kim Sinh vội vàng véo cái, giảm thấp thanh : “Chớ chuyện, chúng ta chờ tin tức phía trước là được, lát nữa ngươi nhớ kỹ theo đằng sau ta.”



      Toàn Nhị nghe Kim Sinh, quả nhiên gì thêm.



      Xa xa trong quân doanh phảng phất truyền đến từng đợt tiếng đao thương va chạm, Từ Hồng ngây người tại chỗ, biết tình hình chiến đấu như thế nào, trong lòng cũng lo lắng. riêng , sau lưng những binh lính kia cũng như thế, trong lòng đều ngóng trông tin hồi báo đánh thắng trận, có mấy tên nhát gan khẩn trương, lần đầu tiên ra chiến trường, cả nước tiểu cũng lặng lẽ chảy xuống.



      Chờ đợi, là chuyện dày vò người ta nhất, đặc biệt là chờ đợi chuyện liên quan đến sống hết của chính mình, mỗi khắc trôi qua đều dị thường chậm chạp, suy nghĩ trong đầu biết vòng vo bao nhiêu lần, chính là đợi đến thời khắc cuối cùng.



      Rốt cục, lát sau, khói lửa tràn ngập toát ra từ chỗ bóng người phía trước, đó là binh lính Tây Uyển, mặt bọn họ thoạt nhìn đầy vết máu, trong tiếng đầy sợ hãi: “Từ… Từ tướng quân, mau mau hỗ trợ, đại quân Hoa Triêu căn bản có buông lỏng đề phòng, chúng ta trúng kế! Cát tướng quân ở phía trước sắp ngăn cản nổi rồi!”



      Lúc này tình thế khẩn cấp, Từ Hồng và Cát Lý cùng nhau mang mệnh ra, tuyệt thể cứ như vậy quay đầu bỏ , liền lập tức trở về vị trí hướng binh sĩ phía sau : “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tiến công!”



      Toàn Nhị rùng mình cái, vừa vặn ở trong quân, có cách nào, đành phải kiên trì theo phía sau Kim Sinh đến nơi trú quân bên kia xuất phát.



      Chỉ có thể cầu trời phù hộ, nhất định nhất định phải sống trở về!

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      38 rầu rĩ


      Trận này đánh đặc biệt kịch liệt, cơ hồ có thể là cửu tử nhất sinh.



      Ở nơi cách doanh trại của quân đội Hoa Triêu xa, ít binh sĩ Tây Uyển sống sót sau trận chiến sinh tử vừa rồi tẩy lễ, giờ phút này vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm, trong lòng còn sợ hãi. Bên đùi phải phó tướng Từ Hồng trúng mũi tên, nếu nhờ Kim Sinh dũng cảm cõng ra khỏi khói lửa trong chiến tranh, chỉ sợ hôm nay bị chôn sống trong doanh trại Hoa Triêu rồi.



      Từ Hồng ngồi ở gò đất bên cạnh, nhìn Kim Sinh người bị thương nhiều ra vài cái lỗ, khỏi khen ngợi: “Ngươi tên là gì? Rất dũng mãnh.”



      “Kim Sinh .” Toàn Nhị ngồi ở bên cạnh Kim Sinh, vừa rồi là bị dọa muốn chết rồi.



      Dung Tú Thần hiển nhiên sớm có chuẩn bị, vài ngày nay chút động tĩnh chính là muốn làm cho đại quân Tây Uyển mất kiên nhẫn chui đầu vô lưới, chỉ có điều vốn muốn bắt sống Cát Lý, Từ Hồng, lại nghĩ tới Cát Lý dũng mãnh mang người công phá vòng vây, mà Từ Hồng tuy đùi trúng mũi tên, vốn cho là mạng sống khó giữ, lại nghĩ tới trong đám binh sĩ đó có người sợ chết, cõng đường trốn ra khỏi quân doanh Hoa Triêu.



      mặt Kim Sinh đều là bụi đất và máu đen, nhìn qua là mỏi mệt kiệt lực. Từ Hồng thưởng thức can đảm, hỏi tên , chờ khi trở lại doanh về sau, lập tức bẩm báo tướng quân, cho Kim Sinh chức vị, từ nay về sau để cho ở lại bên cạnh của mình.



      Dung Tú Thần bố trí cái bẫy như vậy, vốn tưởng rằng có sơ hở nào, nghĩ đến cuối cùng hai phó tướng Tây Uyển đều trốn thoát, trong lòng khỏi vừa tức vừa hận. Nghĩ đến vừa rồi trong ánh lửa, dường như nhìn thấy có binh sĩ cõng Từ Hồng ra ngoài, thân thủ ngược lại rất tệ, làm rung động nhất chính là, lúc ấy tình hình như vậy, Từ Hồng cơ hồ bị vây ở trong ánh lửa, có thể can đảm tiến lên cứu được Từ Hồng. Trước kia lấy được tin tức, Dung Tú Thần biết lần này trong đại quân Tây Uyển có ít người đều là nam đinh tạm thời ra quân, bởi vậy căn bản có để bọn chúng ở trong lòng, đối với trận chiến này cũng ôm quyết tâm tất thắng, chỉ là hôm nay xem ra, binh sĩ hạ đẳng như vậy đều có năng lực can đảm như thế, làm thể khinh thường.



      Kim Sinh về tới quân doanh Tây Uyển, Từ Hồng đem chi tiết chuyện đêm đó bẩm báo tướng quân. Nhâm Thu tướng quân tuy tổn thất , bất quá nghe xong Từ Hồng kể lại, cũng đối với Kim Sinh có vài phần coi trọng. Nhìn thân thể Kim Sinh thoạt nhìn khoẻ mạnh, tính tình cũng phải rất cao ngạo, có chút thưởng thức, liền theo cầu của Từ Hồng, để cho theo bên cạnh Từ Hồng, trước làm Thiên tổng.



      Kim Sinh làm việc cũng cân nhắc nhiều như vậy, cho là mình nên làm làm. Cũng như hôm nay, nhìn thấy Từ Hồng bị thương ngã vào trong biển lửa, trong đầu chỉ có ý niệm muốn đem cứu ra, những chuyện khác có nghĩ nhiều, nguyên nhân chính là như vậy mới sợ, sợ vọt lên, cứu được Từ Hồng đưa ra ngoài. cũng chưa từng nghĩ tới ở trong quân doanh thăng chức gì, suy nghĩ duy nhất chính là hi vọng sớm ngày chấm dứt chiến tranh, sớm tìm được Hải Đường chút, thế nhưng đánh bậy đánh bạ, lại trở thành Thiên tổng, lại có ân cứu mạng Từ Hồng, Từ Hồng tự nhiên đối đãi với cùng người bên ngoài có chút ít bất đồng.



      Lại nói bên kia Hải Đường ra cử, trong phủ mời vú em chiếu cố đứa . Đứa đặt tên là Niệm Sinh, lớn lên hoạt bát đáng , cả lão tướng quân Lăng Sùng thấy cũng rất thích, luôn muốn ôm trong tay chịu buông ra.



      Hải Đường tuy khôi phục lại trí nhớ, nhưng đối với Kim Sinh tưởng niệm ngày càng tăng thêm. Ngày đó Lăng Sùng ở bên giường với nàng, muốn nàng quên Kim Sinh , gả cho người khác, đừng hôm nay có Tiểu Niệm Sinh, cho dù có, trong lòng nàng cũng sớm chỉ có mình Kim Sinh. là vương hầu tướng tướng cũng tốt, là thợ rèn bình thường cũng được, cả đời này có cách nào xóa bỏ khỏi tâm trí Hải Đường.



      Chỉ là đối với Lăng Sùng, Hải Đường chút cũng có hiển lộ ra việc tưởng niệm Kim Sinh, ngoại trừ đối với Niệm Sinh đặc biệt thương ra, hề đề nhắc tới tên Kim Sinh. Lăng Sùng nhìn cháu như vậy, cho rằng nàng khôi phục trí nhớ đích hối hận đoạn nhân duyên lúc trước, đối với tên thợ rèn kia còn tình cảm.



      Vì vậy mấy ngày nay, trong phủ tướng quân khách tới chơi dần dần nhiều hơn. ít thế gia quyền quý Hoa Triêu coi trọng thân phận Hải Đường, có ít người nghĩ muốn lôi kéo Lăng gia, sắc mặt ân cần, cũng đối với chuyện Hải Đường gả cho người khác, còn hồ đồ sinh con để ý.



      Trong lòng Hải Đường thầm than tiếng, những nam tử này và nàng căn bản vốn có giao tình gì, thậm chí mới gặp mặt lần đầu thôi. Nếu phải bọn hết sức coi trọng địa vị Lăng gia, sao lại chút nào để ý chuyện lúc trước của nàng, hôm nay đám chạy đến phủ đối với nàng lấy lòng? Tình ý như vậy có vài phần là thực, vài phần là giả, trong lòng nàng rất .



      khỏi lại nghĩ tới trước đây Kim Sinh đối với nàng tốt bao nhiêu, vừa nghĩ tới, trong lòng đau xót, thiếu chút rơi lệ.



      Lăng Sùng thấy cháu sững sờ ngồi ở đàng kia, vẻ mặt có phần rầu rĩ, sau khi người rời , liền hỏi: “A Mạn, mấy công tử này con đều nhìn trúng ai sao?”



      Hải Đường lấy khăn thêu che miệng trầm thấp : “Ông nội, A Mạn vừa mới sinh Niệm Sinh, thân thể còn chưa hồi phục tốt, hôm nay muốn những chuyện này, bằng sau này hãy a.”



      “Được được được, dù sao Tú Thần vẫn còn đánh trận. Ông cũng là người biết chuyện, theo ông thấy, đời này người nam tử nào có tình cảm với con như Tú Thần. A Mạn, nó đợi con nhiều năm như vậy, ông khuyên con câu, đừng suy nghĩ nữa, ít nhất nhân phẩm của nó ông và con đều tin được, Nếu Tú Thần cưới con, ông nội tin nó cũng nhất định đối với con tốt.”



      Hải Đường cũng tin điều đó, chỉ là đáng tiếc, nàng đối với Dung Tú Thần có tình ý như vậy, chỉ có thể cười cười cho qua, nhắc tới chuyện này.



      Lại nói ngày đó Dung Tú Thần thiết lập cái bẫy như vậy muốn bắt sống Cát Lý và Từ Hồng, lại trơ mắt nhìn tên binh sĩ hạ đẳng cứu được Từ Hồng đưa ra ngoài, sau chuyện này, Dung Tú Thần cũng phái người đến quân doanh đối phương tìm hiểu ràng, kết quả có được tin tức làm kinh ngạc thôi. Người cõng Từ Hồng chạy ra khỏi trùng trùng điệp điệp lớp người vây quanh, vậy mà tên là Kim Sinh !



      Lý Uy thấy Dung Tú Thần mình ngồi sững sờ xuất thần, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, thuận tiện : “Tướng quân, tên Kim Sinh ở thôn Phúc Duyên bất quá là người thợ rèn bình thường, chưa hẳn chính là .”



      “Thám tử , người mới nhậm chức Thiên tổng là tân binh được chiêu mộ ở trấn Khê Thủy, ngoại trừ tên Kim Sinh ở thôn Phúc Duyên ra , chỉ sợ còn người nào khác, huống chi ngày đó tuy hỗn loạn, nhưng ta vẫn mơ hồ thấy được dáng dấp người nọ, xác thực cùng rất giống…”



      Lý Uy thấy Dung Tú Thần do dự, hai tay nắm lại đặt lên bàn, biết trong lòng rốt cuộc nghĩ gì, vì vậy dò hỏi: “Tướng quân, nếu đó là Kim Sinh là A Mạn tiểu thư… là người nọ… nếu nghĩ biện pháp loại bỏ trước rồi sau?”



      Dung Tú Thần lườm Lý Uy: “Đừng nóng vội, ” dừng chút, “Đợi ta viết lá thư gửi tới phủ tướng quân, xem ý của ông nội thế nào rồi tính.”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      39 tìm phu


      Sau giờ ngọ ngày hè, thời tiết có chút nóng bức khô hanh, Hải Đường ngẩn người trong phòng hồi lâu, khó tránh khỏi có chút bực mình, vì vậy liền đứng dậy muốn ra ngoài chút. Niệm Sinh được bà vú ôm đến chỗ lão tướng quân, Hải Đường cũng thích hạ nhân theo, tự mình người muốn tản bộ trong sân.



      tới tới, vượt qua hành lang, liền đến thư phòng Lăng Sùng, có lẽ do thời tiết quá nóng, cửa thư phòng hơi mở. Hải Đường định vào vấn an ông nội, nhưng ai ngời tới cửa nhìn vào, bên trong người, có thể ông nội có việc đúng lúc ra, hoặc chừng là ôm Niệm Sinh ra ngoài chơi rồi.



      Đây là lần đầu tiên Hải Đường tới thư phòng của ông nội, bên trong đơn giản mộc mạc, có loại hương sắc cổ xưa, ngoại trừ kệ đặt cây cung Hổ Văn được điêu khắc tinh xảo ra, tuyệt giống gian phòng của võ tướng. Hải Đường vào, cửa sổ phía tây mở, đột nhiên có cơn gió thổi tới, gió mát quất vào mặt, làm người mát mẻ rất nhiều. Gió , cũng thổi bay mấy tờ giấy bàn Lăng Sùng, có ít rơi xuống đất.



      Hải Đường vội vàng qua, giúp ông nội nhặt lên. Vốn cũng chú ý, chỉ là bỗng nhiên ngay lúc đó ánh mắt thoáng nhìn phía dưới có phong thơ bên viết hai chữ “Kim Sinh “, trong lòng lộp bộp tiếng, khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng cầm thư lên, nhìn kỹ.



      Đó là thư của Dung Tú Thần từ Hoài Thành gửi về cho Lăng Sùng, trong thư trong chiến trường nhìn thấy địch quân là Thiên tổng, tên Kim Sinh , lòng nghi ngờ là trượng phu của Hải Đường lúc còn ở thôn Phúc Duyên. Dung Tú Thần muốn hỏi Lăng Sùng việc Hoàng Thượng đối với Hải Đường sinh con có ý gì, mà tên Kim Sinh kia có cần ra tay diệt trừ hay .



      Hải Đường bên cầm thư tron tay xem, bên khỏi rung động. Mùa hè nóng bức, người của nàng lại cảm nhận được từng đợt hàn ý ùa về.



      Kim Sinh , Kim Sinh của nàng ở chiến trường? làm Thiên tổng, mà bây giờ Dung Tú Thần lại muốn tánh mạng của ? !



      Hải Đường cả người ngơ ngác ngồi xổm mặt đất, trong đầu chỉ có ý niệm, nàng muốn gặp , muốn gặp ! Nàng muốn cho trượng phu của nàng, nàng tưởng niệm cỡ nào, nàng muốn cho , nàng là trải qua cực khổ như thế nào mới sinh ra Niệm Sinh, đó là con của bọn họ.



      Hải Đường đem đồ đạc thu dọn xong, lúc này trong phủ yên tĩnh, đúng là lúc ngủ trưa, Hải Đường mình đến hoa viên ngồi hồi, suy nghĩ kỹ càng.



      Tuy hôm nay nàng nhớ lại tất cả, nàng là thánh nữ Hoa Triêu quốc, là viên minh châu được Biên lão tướng quân nâng trong tay ở Lăng phủ. Lúc trước tuy là nương Kim Sinh cố ý muốn vứt bỏ nàng, thế nhưng dù sao đó phải ý của Kim Sinh, nếu biết nhất định đáp ứng.



      Mà bây giờ mạng sống Kim Sinh như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ lại ở hai nơi, chân trời xa xăm tưởng niệm, Hải Đường làm sao lo lắng ?



      Nàng phải rời khỏi đây, đến Hoài Thành tìm Kim Sinh , Niệm Sinh ở chỗ này, có ông nội chiếu cố có lẽ có việc gì, chỉ là núi cao đường xa, nàng là nữ nhân nên như thế nào mới có thể đến nơi đó?



      Ngày thứ hai Hải Đường phái người mời Lăng Sùng, Niệm Sinh sinh ra, nàng muốn đến miếu nữ thần cầu phúc cho đứa , cầu nó cả đời bình an.



      Lăng Sùng vốn mang theo hộ vệ cùng nhau , Hải Đường mỉm cười ở trong phạm vi Hoa Triêu, cần làm phiền mọi người, vì vạy chính mình mang theo mấy thiếp thân nha hoàn tự .



      Thế nhưng Hải Đường vừa rời khỏi Lăng phủ, cũng trở về, cầu phúc chỉ là ngụy trang mà thôi. Nàng lừa gạt mọi người, hướng Hoài Thành .



      tại Kim Sinh là Thiên tổng trong quân Tây Uyển, mặc dù phải chức vị gì đặc biệt to lớn, nhưng theo phó tướng Từ Hồng vào sinh ra tử, chiến trường cũng lập được chút ít công lao hãn mã.

      Hải Đường mất tích, Lăng Sùng lập tức gửi thư cho Dung Tú Thần ở nơi xa ngàn dặm, có lẽ Hải Đường là đến Hoài Thành tìm Kim Sinh, kêu Dung Tú Thần nên vọng động, trước lưu lại tánh mạng tiểu tử kia sau.



      Dung Tú Thần nhận được thư vừa tức vừa sốt ruột, mới biết được ra Hải Đường nhớ lại mọi chuyện trước kia, thế nhưng nàng tuy khôi phục trí nhớ, lại vẫn tìm Kim Sinh , làm cho Dung Tú Thần có điểm nghĩ được.



      Kim Sinh xuất thân là tên thợ rèn, nhưng ở chiến trường lại vô cùng dũng mãnh, mấy lần ra trận, đừng là Từ Hồng đối với vài phần kính trọng, cả Đại tướng quân Nhâm Thu cũng bắt đầu chú ý tới người trẻ tuổi này, muốn cho nhiều cơ hội chút, để phát huy phen.



      ngày này, hồi chiến vừa chấm dứt, Kim Sinh kéo lấy thân thể mệt mỏi từ chiến trường trở về.



      Toàn Nhị đưa bầu rượu qua cho , Kim Sinh cực kỳ mệt mỏi, cũng muốn nhiều lời, liền khoát khoát tay biểu thị muốn ở mình. Toàn Nhị thấy như thế, hề quấy nhiễu nữa, tự mình tìm huynh đệ khác uống rượu.



      Hôm nay chiến trường chém giết, lại phảng phất như dạo qua vòng quỷ môn quan, những ngày này trải qua nhiều khói lửa pháo hỏa như vậy, quá khứ đủ loại sinh hoạt yên vui tựa như mộng đẹp, sờ tới tìm được. Bên tai lúc nào cũng đều là tiếng trống trận, là tiếng chém giết, cuộc sống lúc trước hướng tới bình thường tốt đẹp, thê tử nhất, biết ở nơi nào.



      “Hải Đường…” trầm thấp gọi tên ái thê, thở khẽ trong khí, lượn lờ trong lòng. Thế nhưng tiếng gọi trầm thấp này, ngoại trừ trong lòng nghe được ra, còn có ai có thể trả lời đây?



      “Kim Sinh , ta ở chỗ này.”



      ngỡ chính mình tưởng niệm quá độ, nên thấy ảo giác, thanh kia quen thuộc như vậy, giống như lúc trước, mỗi ngày đều ở bên cạnh gọi thân thiết như vậy.



      “Nương tử, ta trở về!”



      “Kim Sinh , ta ở chỗ này.”



      nhà, phòng, núi, nước, nhưng hôm nay ngàn trượng cách trở, như thế nào còn có thể nghe được thanh quen thuộc như vậy? Suy nghĩ, chính mình liền khỏi khẽ cười tiếng, lắc đầu.



      “Kim Sinh , ta ở chỗ này.” đôi tay phủ lên mặt của , dưới ánh trăng mông lung, bốn phía đều là mảnh an bình, chỉ có nàng là tồn tại chân như vậy.



      Hải Đường mặc quần áo binh sĩ Tây Uyển quốc, đứng ở bên cạnh , tựu như rất nhiều ngày bình thường trước kia, khẽ vuốt mặt trượng phu, tình ý thân cận, nhưng trong hốc mắt lại nhịn được mãnh liệt tuôn ra nước mắt!



      “Hải Đường, là nàng sao? Ta phải nằm mơ?” Kim Sinh hoảng hốt, đứng dậy, bước chân có chút bất ổn, biết là do uống rượu hay vì cái gì khác.



      mặt của nàng tràn đầy tro bụi, từ kinh đô Hoa Triêu quốc đến Hoài Thành, xa xa, gần cũng gần, nàng ngày đêm gấp, xuyên qua sơn cùng thủy tận, cũng biết ăn bao nhiêu đau khổ.



      “Là ta.”



      Cho dù là ảo giác sau say rượu, dù chỉ là giấc mộng, giờ này khắc này, Kim Sinh cũng chỉ muốn chặt chẽ mà ôm nương tử nhà mình, tuyệt muốn buông tay.



      “Hải Đường, nàng rời khỏi ta chín mươi mốt ngày rồi.” Chín mươi mốt ngày, mỗi ngày đều nhung nhớ khắc cốt minh tâm trôi qua, ba tháng nay, lúc ngọt ngào bất quá chỉ thoáng qua, ở hai nơi ngăn cách người trong lòng, mỗi ngày trôi qua gian nan.



      “Ta đến rồi, trở về rồi.” Hải Đường ngưỡng mặt lên, đưa tay vuốt mặt trượng phu, rám đen, người còn có rất nhiều vết thương, nàng ngờ cũng ra chiến trường, càng nghĩ đến, từ biệt mấy tháng, lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.



      Vô tận vui mừng sắp tràn đày trong lòng Kim Sinh, cực kỳ cao hứng, đem Hải Đường ôm lấy, xiết chặt trong lòng hận thể quát lên: “Nương tử, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi!”



      Nhưng như vậy thôi, đương nhiên là thể hô lên. Ai cũng biết Hải Đường là nữ tử, trong quân doanh có nhiều bất tiện, càng quan trọng hơn nàng là người địch quốc, nếu như bị người khác biết được, chỉ sợ tánh mạng cũng khó bảo toàn.



      Kim Sinh dặn dò Hải Đường ở lại bên cạnh mình, tạm thời làm binh sĩ thiếp thân, lại bàn bạc kỹ hơn.



      Toàn Nhị có chút nghi hoặc, đêm nay bầu rượu này thoạt nhìn đúng là tác dụng , Kim Sinh mới uống lát, vốn mặt ủ mày chau lại nở nụ cười.



      Đêm đó, kéo Hải Đường đến trong lều nghỉ ngơi, nghe nàng đem những chuyện trải qua từng chuyện chậm rãi kể lại.



      Hải Đường săn sóc Kim Sinh , : “Lúc trước nương bỏ ta cũng có nổi khổ tâm riêng của bà, ta cũng trách bà. Hôm nay sinh đứa ra, chuyện vui, chỉ mong chiến mau chấm dứt, chúng ta cùng nhau trở về, tiếp tục cuộc sống yên vui.”



      Kim Sinh nặng nề gật đầu, trận chiến này bởi vì Hải Đường mà bùng nổ, hôm nay hai quân vô cùng lo lắng, chẳng biết lúc nào mới có thể chấm dứt a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :