1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      30 giao thừa

      Giao thừa năm này, bụng Hải Đường có thể nhìn ra được bộ dáng. Tiểu Phúc Nhi bò tới giường gạch Hải Đường, thò tay nhàng vỗ về bụng Hải Đường, sắc mặt tràn đầy hiếu kỳ: “Tẩu tử, trong đây có bé sao?”



      Hải Đường cười cười, sờ sờ đầu Tiểu Phúc Nhi: “Đúng vậy a, là đứa lanh lợi đáng như Phúc nhi!”



      Tiểu Phúc Nhi trừng mắt nhìn, ục ục miệng lại hỏi: “Vậy sau này tẩu tử có còn thương Phúc Nhi như bây giờ ? Hay là chỉ thích nó, muốn Phúc nhi theo sau lưng tẩu nữa?” tại Phúc nhi đặc biệt thích Hải Đường, luôn theo phía sau của nàng, cảm thấy tẩu tử đặc biệt gần gũi, trong lòng của đứa bè đều mẫn cảm, tuy Phúc nhi cũng vui vẻ khi trong nhà nhiều hơn người, nhưng còn có chút lo lắng từ nay về sau Hải Đường thích chính mình nữa.



      Hải Đường cười vuốt vuốt tóc Phúc nhi, kéo Phúc nhi vào trong lòng : “Muội muội ngốc, nếu muội nguyện ý, cả đời theo phía sau tẩu cũng được. Nhưng sau khi Phúc nhi lớn lên giống như Nhị tỷ, cũng phải xuất giá, đến lúc đó chỉ sợ là tẩu càng nỡ xa muội!”



      Các nàng tuy phải ruột thịt, nhưng tình cảm sớm sâu đậm, Phúc nhi nghe Hải Đường như vậy, trong lòng vui vẻ, liền càng cọ cọ trong lòng tẩu tử.



      Đêm giao thừa, nương Kim Sinh vội vội vàng vàng bên ngoài bận việc rất lâu. Lễ mừng năm mới dùng sao cũng phải có bộ dạng lễ mừng năm mới, gia đình nông thôn mặc dù có chú ý nhiều như thị trấn, nhưng người nhà vẫn phải ngồi vây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên ngon, thức ăn bàn tuy cũng tính là đặc biệt phong phú, nhưng dù sao cũng có cá có thịt, Kim Sinh hâm nóng bình rượu, rót cho mẫu thân, Phúc nhi và chính mình trong chén. Hải Đường có thai, Kim Sinh để rót cho , trong chén bên cạnh rót chút trà nóng, coi như là “Dùng trà thay rượu” ăn tết .



      Bên ngoài tiếng pháo nổ vang lên trận, Tiểu Phúc Nhi là đứa ham chơi, thích náo nhiệt, ăn xong cái mông ngồi yên, muốn chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Nương Kim Sinh cười hì hì , dặn dò Phúc nhi về sớm.



      Theo lý, giao thừa phải gác đêm, mực phải canh giữ đến giờ tý (11 giờ đêm – 1 giờ sáng) ngày hôm sau, như vậy mới có thể đem những cái xui năm cũ khô đều cùng chỗ mang , tiếp theo nghênh đón năm mới may mắn.



      Bên ngoài gió sưu sưu thổi, Hải Đường cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt, Kim Sinh vốn lo lắng tiếng pháo nổ quá lớn, làm kinh sợ đứa trong bụng, nhưng Hải Đường khó được thích thú như vậy, Kim Sinh liền choàng lên cho nàng kiện áo dày, nắm tay nương tử cùng nhau ra ngoài.



      Trong thôn bên cạnh rất náo nhiệt, vừa ra khỏi cửa phòng, có thể nghe được vài tiếng chúc mừng. Bên ngoài tuyết rất nhiều, Kim Sinh và Hải Đường hồi, thấy có chút mệt mỏi, liền tìm chỗ ngồi xuống nghỉ lát.



      “Nương tử, bên ngoài thời tiết lạnh, chúng ta sớm về sớm.” Kim Sinh nắm tay của nàng, đặt lên miệng giúp thổi khí.



      Hai người ôm nhau ngồi, Hải Đường tựa vai Kim Sinh, đột nhiên cảm thấy trong lòng có vài lời rất muốn cho biết.



      “Kim Sinh , đây là giao thừa đầu tiên ta với chàng cùng vượt qua, chàng có thể cho ta biết trong lòng chàng có cảm giác gì ?”



      Kim Sinh biết Hải Đường như thế nào đột nhiên hỏi cái này, thẳng thắn : “Lúc trước trong nhà mừng năm mới là bốn người, ta, Kim Ngọc, Phúc nhi và mẫu thân, năm này thay đổi lớn, Kim Ngọc xuất giá, nàng lại tới, tại còn có thêm tiểu bảo bảo chưa chào đợi. Trước kia là bốn người mừng năm mới, năm nay là năm người. Hải Đường, trong lòng của ta cảm thấy rất đủ rồi, thầm nghĩ cuộc sống vui vẻ như vậy có thể tiếp tục trôi qua chính là tâm nguyện lớn nhất của ta.”



      Hải Đường rũ mắt xuống, than tiếng : “ biết lúc trước thời điểm giao thừa mỗi năm, ta vượt qua với ai? Kim Sinh , chuyện lúc trước tuy ta nhớ , nhưng lại luôn luôn có số đoạn hình ảnh vụn xuất trong đầu ta, tuy cũng chỉ là ít hình ảnh mơ hồ, nhưng những ngày này ta có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ đời này ta còn có người thân, có lẽ bọn họ cũng tìm ta khắp nơi…”

      Nàng vừa , thân thể có chút run rẩy, trước mắt phảng phất lại xuất những người trong mộng nàng gặp.



      Bọn họ, rốt cuộc là ai? Bọn họ ở đâu?



      “Người thân…” Kim Sinh dừng chút, chà xát tay Hải Đường, “Nàng nhớ lại mấy thứ gì đó, nếu muốn có thể cho ta nghe. Hải Đường, nếu nàng ở đời còn có người thân, ta nhất định nghĩ hết biện pháp giúp nàng tìm được bọn họ.”



      ?”



      “Đương nhiên là .” Kim Sinh kiên định nói.



      Cho tới nay, những cảnh trong mộng kia Hải Đường đều chỉ đem chúng giấu trong lòng, nhưng thời gian qua lâu, nàng rất muốn ra, thời điểm do dự luống cuống, cảm thấy mờ mịt, nàng rất muốn cho người thân nhất nhất của mình tới dỗ dành. từng giữa phu thê phải biết cùng nhau giúp đỡ, bất luận chuyện gì, đều có thể cùng nhau chia sẻ.

      “Ta thường xuyên mơ thấy biển hoa lớn, chỗ kia tuyệt giống ở đây, có nhà cửa rất lớn, có ông lão tuổi khá lớn, còn có người đàn ông mắt màu rượu đồng mặc áo trắng. Bọn họ gọi ta là A Mạn, vẻ mặt thoạt nhìn ôn hòa, tiếng ấm áp… Kim Sinh , ta nghĩ có lẽ ta qua chỗ đó, bằng tại sao lại nhìn thấy cảnh như vậy, mà người trong mộng cũng chỉ lần xuất , chỉ là ta cũng biết bọn họ là người nào, cũng biết tên của bọn họ. Những ngày này, từng đoạn hình ảnh vụn vặt vẫn cứ thỉnh thoảng ra, ta từng tự với mình cái đó bất quá là mộng mà thôi, tuy vẫn thường xuyên nhớ tới. Mỗi lần nghĩ tới , ta đều hoảng thần rất lâu, tư vị trong lòng nên lời…”



      Kim Sinh lần đầu tiên nghe được Hải Đường những thứ này, trong lúc nhất thời biết trả lời nàng thế nào. Lúc trước lần đầu gặp nàng, nàng cái gì cũng nghĩ ra, thế nhưng nghĩ ra cũng có nghĩa là nàng chưa từng nghĩ tới. Lúc trước mất nhớ cũng có nghĩa là cả đời mất trí nhớ.



      Nàng những thứ kia, Kim Sinh giúp được gì, từ đến lớn đều ở trong thôn Phúc Duyên, chưa từng tới nơi nào có biển hoa lớn như nàng , người trong mộng nàng gặp, cũng biết đó rốt cuộc là những người nào.



      Trận chiến kia, là Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc đánh ở Vọng Pha. Chẳng lẽ, Hải Đường là người Hoa Triêu?



      Hải Đường nhìn thấy Kim Sinh sững sờ xuất thần, vội vàng lắc : “Sao vậy? Chàng nghĩ gì?”



      Tây Uyển và Hoa Triêu là hai nước đối địch, nếu như Hải Đường là người Hoa Triêu quốc, vậy chính là người chứa chấp người của địch quốc, nếu bị người khác phát rồi…



      Kim Sinh nhịn được rùng mình cái, chợt đem Hải Đường ôm chặt vào trong ngực. Có lẽ gió đêm quá lạnh, giọng nghe có chút chát chát chát chát : “Hải Đường, tại nàng vẫn chỉ nhớ tới ít đoạn ngắn vụn vặt, rất nhiều chuyện trong quá khứ chính nàng cũng ràng lắm. Chuyện này cần nóng vội, nàng từ từ nghĩ, nếu nàng nhớ tới, nếu là nhớ tới… Nàng muốn làm như thế nào, ta đều giúp nàng…”



      Kim Sinh nhíu mày, động tác như vậy rơi vào trong mắt Hải Đường, người thẳng tính thành , bất luận có cái gì cũng mặt.



      Lo lắng của cũng dấu được, mặc dù trong miệng , nhưng Hải Đường bắt đầu hối hận nên những điều này với .



      muốn gì đó an ủi Kim Sinh, cách đó xa phía chân trời rực rỡ pháo hoa lộng lẫy, đó là trấn Khê Thủy phóng pháo hoa.



      “Kim Sinh chàng nhìn kia, pháo hoa đẹp!” Hải Đường nhảy dựng lên, chỉ về phía chân trời mỉm cười hô.



      Màu đỏ pháo hoa chiếu lên mặt của nàng, trong đêm tối nhìn lại, nàng tựa như đóa hoa nở rộ. Thế nhưng khắc này, ở dưới pháo hoa nửa sáng nửa mờ, Kim Sinh lại đột nhiên có chút hốt hoảng, mặt Hải Đường thoạt nhìn rực rồi lại xa xôi, phảng phất sau khắc biến mất, nàng rời xa .



      “Hải Đường!” Kim Sinh cũng đột nhiên đứng lên, thào gọi tên nàng tiếng, khẩn trương ôm nàng vào trong ngực, tựa hồ chỉ có ôm nàng như vậy, mới có thể xác định nàng còn ở lại bên cạnh của mình, nàng luôn ở đây…



      Đêm giao thừa, xe ngựa Dung Tú Thần sắp đến Tây Uyển.



      Vừa đến Tây Uyển, khí hậu càng ngày càng lạnh, người Dung Tú Thần vốn có vết thương, hai ngày nay tinh thần phấn chấn, thỉnh thoảng còn ho khan, càng làm Lý Uy, Liên Xa lo lắng.



      Dung Tú Thần muốn gặp A Mạn thể đợi được nữa, phân phó xa phu ra roi thúc ngựa, theo tốc độ này, trong tháng hai có lẽ đến trấn Khê Thủy.



      A Mạn, A Mạn, Tú Thần ca ca tới tìm muội đây, muội tại ở đâu, trôi qua như thế nào? Trong lòng có nhớ tới ta ?



      A Mạn, ta muốn dẫn muội trở lại Hoa Triêu quốc, chỗ đó mới là nhà của muội…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      31Gặp lại



      Hai mươi ba tháng hai, là hội thợ rèn mỗi năm lần. Hôm đó đám thợ rèn trong mấy thôn chung quanh đều đến trấn Khê Thủy, từng người thi triển bản lãnh của mình, để cho dân chúng xung quanh tới quan sát, sau đó hoặc mang đồ sắt nhà mình tới sửa chữa, hoặc là tìm thợ rèn mình hài lòng chế tạo công cụ, coi như là buổi tụ hội náo nhiệt.

      Ngày hội này, Tiêu đại thúc để cho Kim Sinh mình, mấy năm nay ở trong tiệm học tập, trong tay cũng là có bản lĩnh, có thể mình ra ngoài xông xáo.

      Hải Đường nghe Kim Sinh ở đó náo nhiệt lại thú vị, từ lúc nàng mang thai đến nay, chỉ ở trong nhà, cả công việc nội trợ cũng chỉ làm ít việc đơn giản nhàng, khó được dịp náo nhiệt như vậy, nam nhân nhà mình lại muốn , Hải Đường liền cũng nổi lên hào hứng, lôi kéo Kim Sinh muốn mang mình cùng trấn xem náo nhiệt.

      Bụng Hải Đường rất lớn rồi, Kim Sinh vốn muốn đáp ứng, nhưng nghĩ đến Hải Đường luôn ở nhà cũng rất nhàm chán, hơn nữa trong khoảng thời gian này thai nhi cũng xem như ổn định, ra ngoài chút ngược lại cũng có vấn đề gì quá lớn, nên đáp ứng, cũng dẫn theo Phúc Nhi cùng , kêu Phúc Nhi giúp đỡ chiếu cố tẩu tử.

      Đến ngày tụ hội, Kim Sinh đến tiệm thợ rèn, mang theo đồ đạc các thứ lên trấn trước. Ước chừng gần giữa trưa, Phúc Nhi và Hải Đường cũng cùng nhau lên trấn, còn có số người trong thôn cũng muốn cùng nhau , bởi vì nhiều người có người chăm sóc, nương Kim Sinh mới yên tâm để cho nàng .

      Trấn Khê Thủy tập trung ít người, đám thợ rèn chuẩn bị tốt mọi thứ đất trống, bắt bếp đốt lửa. Bọn họ mỗi người đều là các hán tử thân thể khoẻ mạnh, cánh tay tráng kiện có lực, thời tiết tuy có chút lạnh, nhưng đều cởi áo đâm vào bên hông, bên kéo ống bễ, bên đem khối sắt nung đỏ đặt lên thớt, vung chùy sắt, vung cánh tay, đinh đinh đập vào khối sắt.

      Ở trấn người xem náo nhiệt vây tới ba tầng trong ba tầng ngoài, còn có số người tụ tập chỗ đối với mấy thợ rèn ở trần tùy tiện bình phầm, bọn họ cuồng nhiệt. Cái này ở trấn có thể là khí thế ngất trời, tiếng , tiếng cười, còn có mấy thanh leng keng thùng thùng nối tiếp nhau là sôi nổi, làm khí lạnh người người nghe cũng xua , chỉ còn lại cảm giác hăng say hừng hực.

      Hải Đường nâng cao bụng ngồi gần nơi Kim Sinh bắt bếp, chỗ đó nhìn thấy bộ dạng nam nhân nhà mình lúc làm việc, cũng bị đám ng\ười lui tới chen chúc gạt ra ngoài. Sau giờ ngọ ánh mặt trời rơi xuống, đem thân hình to lớn của Kim Sinh tạo ra cái bóng đen kịt, đứng giữa, liền rơi vào trước mặt Hải Đường.

      Nàng cúi đầu nhìn, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra mỉm cười, vươn tay ở bóng đen kia lung lay chút, tựa hồ làm như vậy nàng cũng có thể sờ đến Kim Sinh. Tươi cười phát ra từ nội tâm, là ý cười lòng người.

      Dung Tú Thần chưa từng nhìn thấy A Mạn cười như vậy, nhớ lúc còn rất , khi đó nàng còn chưa hiểu thế ở bên cạnh lão tướng quân Lăng Sùng lộ ra nụ cười sáng lạn. Nàng đối với chính mình gần đây kính trọng, từ đến lớn, nàng cùng chính mình chỗ, luôn kêu “Tú Thần ca ca”, đáp lời, nhưng vẫn suy nghĩ, nếu là có thể đem hai chữ “Ca ca” phía sau xóa tốt biết bao.

      Có lẽ chính bản thân cũng biết, ở trong lòng A Mạn, nàng bất quá chỉ xem ca ca. Nàng kính trọng , ngưỡng mộ , thậm chí vụng trộm theo, trốn ở trong quân muốn cùng đến Tây Uyển đánh trận, là muốn học ít chiến thuật quân lược của Tú Thần ca ca, có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Tú Thần ca ca chiến trường.

      Thế nhưng, dù thế nào, nàng cũng bất quá chỉ xem trở thành ca ca của mình. Nếu như nữ nhân bụng lớn kia ngồi dưới ánh mặt trời, cười đến vẻ mặt ấm áp thực đúng là A Mạn, nàng cho tới bây giờ chưa từng lộ ra nụ cười như vậy với mình.

      Dung Tú Thần đứng ở trong đám người, nhìn nữ tử cúi đầu ngồi xa xa, trong lòng trận buồn vô cớ.

      Trong lòng ngóng trông, nhớ nhung muốn gặp nàng, có lẽ thà rằng hi vọng thời điểm nhìn thấy A Mạn nàng sống tốt, lúc này có thể vô cùng dễ dàng đem nàng mang . Thế nhưng sững sờ ngay tại chỗ, thậm chí trong lúc nhất thời biết nên đối mặt với nàng như thế nào.

      “Tướng quân, người đó chính là Hải Đường…” Lý Uy giọng ở bên tai của ra.

      Bọn họ mới đến trấn Khê Thủy có mấy ngày, vốn là định dàn xếp tốt, liền thôn Phúc Duyên tìm người, nhưng còn chưa có gặp được ngày hội mỗi năm lần này, lại càng ngờ là ở chỗ này gặp được A Mạn.

      “Nàng gọi Hải Đường… ” Thân thể Dung Tú Thần có chút run rẩy, thấp giọng thào, phảng phất là tự hỏi.

      “Vâng, lúc trước thuộc hạ thấy nàng, nàng như thế.”

      “Nhất đôi hồng tuyết mị thanh xuân, tích biệt tu giáo lệ mãn cân. Kí hiệu của nàng chính là hoa hải đường, nghĩ đến nàng lại dùng cái này làm tên của mình.”

      Lý Uy, Liên Xa nhìn trong ánh mắt Dung Tú Thần tràn đầy đau buồn, phảng phất nhớ lại quá khứ, bọn họ đều biết tâm ý của tướng quân, nhưng lúc này, ngay cả câu an ủi cũng .

      đời này có bao nhiêu đại trượng phu tung hoành ngang dọc, gây dựng sơn hà cẩm tú, sợ vinh nhục, sợ sống chết. Nhưng lại đối với chữ “Tình” cửa ải khổ sở này cứ khăng khăng xông vào, dù cho chiến trường, dù cho gặp được đại quân đột kích, Dung Tú Thần cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.

      Nhưng hôm nay, bất quá chỉ là xa xa nhìn qua nữ tử cực giống A Mạn tiểu thư, lòng của lại dường như tan thành từng mảnh .

      Hải Đường ngồi ở đó, Tiểu Phúc Nhi là đứa ngồi yên, chỗ đại ca nhìn cái, trong chốc lát liền trở về. Đám người đứng ngoài xem rèn sắt, khí cũng giống như bị lửa than đốt cháy nóng lên, Hải Đường móc ra khăn tay muốn lau mồ hôi, khẽ cong eo lại nhìn thấy sau lưng có hai bóng người đứng ở nơi đó.

      Quay đầu nhìn lại, Hải Đường mở to hai mắt cả kinh : “Như thế nào lại là các ngươi?”

      Bọn cũng khách khí như lần trước, Lý Uy tiến lên bắt lấy tay Hải Đường : “Tiểu thư, có người muốn gặp , mời theo chúng ta chuyến, hai người chúng ta đả thương tiểu thư đâu.”

      Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Liên Xa bịt kín miệng Hải Đường, dưới che chắn của đám người lui tới, bọn vô cùng thuận lợi mang Hải Đường dẫn tới gian phòng khách điếm nơi Dung Tú Thần ở.

      Trong lòng Hải Đường hơi khó hiểu, hai người này gặp mặt hai lần, nếu bọn họ là người tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại luôn mấy lời kỳ kỳ quái quái, lần này còn ra tay “Bắt cóc” nàng, nhưng nếu bọn mưu đồ làm loạn, lần trước ở Viêm Lương Sơn cũng là nhờ bọn ra tay cứu giúp, nàng mới thoát khỏi đạo phỉ.

      Nàng biết hai người kia đến tột cùng là thân phận gì, cùng nàng lại có quan hệ gì, tim đập mạnh và loạn nhịp, vào trong phòng gặp người. Bọn họ thấy đối phương đều chấn động.

      Dung Tú Thần chấn động là vì nhìn Hải Đường gần như thế, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn đối với nàng kể ra, rất muốn hỏi nàng, những ngày này muội sống như thế nào, có khỏe , có chịu khổ ? lại muốn cho nàng biết, hơn nửa năm nay, tuy bị thương nằm ở giường, nhưng cả ngày lẫn đêm, khắc ngừng nhớ tới nàng. còn muốn với nàng, A Mạn, ta cuối cùng tìm được muội rồi, theo ta về nhà a…

      Rất nhiều rất nhiều lời muốn , nhưng lúc Dung Tú Thần nhìn thấy cái bụng nhô ra của Hải Đường, rốt cục vẫn ra được, chỉ là giật mình hồi lâu, hỏi câu: “A Mạn, muội gả cho người như thế nào?”

      Hải Đường mới đầu tới đây, biết Lý Uy, Liên Xa muốn dẫn nàng gặp ai, trong lòng bất ổn thời điểm gặp được Dung Tú Thần. thoạt nhìn xa lạ, nhưng đứng trước người này lại cảm thấy quen thuộc, đôi mắt rượu đồng của nhấp nháy và thần thái kia, giống như trong mộng nàng nhìn thấy.

      Người trong mộng chính là người kia, nàng nhớ bộ dáng, nhưng khi Dung Tú Thần dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, Hải Đường cơ hồ có thể khẳng định, chính là người xuất trong mộng của nàng!

      “Huynh… Là ai?” Yết hầu bị nghẹn, thời điểm hỏi giọng hơi phát run.

      Những cảm xúc cực lực che dấu vừa rồi lúc này rốt cục bạo phát ra, Dung Tú Thần lên phía trước hai tay cầm chặt lấy cánh tay Hải Đường, lực đạo mạnh cơ hồ muốn véo đau nàng: “A Mạn, muội nhớ ta sao?”

      Hải Đường lắc đầu, muốn tránh khỏi tay của : “Huynh là người nào? Ta phải A Mạn, ta gọi Hải Đường, trượng phu của ta còn ở bên ngoài, nhất định là huynh nhận lầm người, mau buông ta ra, ta muốn tìm trượng phu của ta.”

      “Nhận lầm người?” Dung Tú Thần mũi chua xót, cho dù nhận lầm tất cả mọi người đời này, sao lại có thể nhận lầm nàng?

      “Muội họ Lăng tên Mạn, từ đến lớn, ông nội của muội còn có ta cũng gọi muội là A Mạn. Muội phải người Tây Uyển quốc, quê hương của muội ở phía nam Hoa Triêu quốc, chỗ đó năm bốn mùa như mùa xuân, muội thích nhất hoa hải đường, muội sinh ra lâu, liền được chọn làm thánh nữ Hoa Triêu quốc, ở người của muội được ký hiệu hoa hải đường. A Mạn, lúc trước ta phát muội lén lút vào quân doanh nên cái gì cũng muốn đem muội đưa trở về, thế nhưng quyết định sai lầm của ta lại làm muội ở lại Tây Uyển, hôm nay còn… Muội cho ta biết, muội lập gia đình, trượng phu của muội chính là tên thợ rèn?” xong lời cuối cùng, Dung Tú Thần khỏi nghẹn ngào lên, dường như còn có biện pháp tiếp nhận Hải Đường lập gia đình còn sắp làm mẫu thân.

      đều có sai, người của nàng chính xác có kí hiệu hoa hải đường, nhiều khi nàng cúi đầu nhìn xem cũng hoảng sợ xuất thần, biết cuối cùng là cái gì. nàng phải người Tây Uyển quốc, mà là thánh nữ Hoa Triêu quốc, nơi đó là quê hương của nàng, là nơi bốn mùa như mùa xuân…

      Ở trong mộng, phải cũng có nơi như vậy sao? , chẳng lẽ đều là ?

      Hải Đường đứng ở nơi đó, đối với những lời này của Dung Tú Thần nhữ nàng có cách nào thờ ơ, nhưng cũng có cách nào phán định tất cả đều là . Càng nghĩ, đầu lại càng đau, đầu tê rần, tác động đến mạch đập người, làm bụng xoắn đau.

      Hải Đường lời gì cũng được nữa, nàng ôm bụng chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, tay chống bàn, cả người sắp đứng vững, trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

      Dung Tú Thần thấy thế, vội vàng đỡ nàng lên giường, mặt tràn đầy ân cần nhu tình: “A Mạn, muội làm sao vậy? Có phải thấy thoải mái ở đâu ?”

      “Bụng… Bụng đau quá…”

      “Lý Uy, còn sững sờ cái gì, nhanh tìm đại phu đến!” Dung Tú Thần hướng quát.

      Lý Uy vội vàng bừng tỉnh, quay người hướng ngoài cửa chạy , nhanh tới y quán mời đại phu.

      Dung Tú Thần nắm tay Hải Đường cắn răn chịu đau, vừa đau lòng vừa thương tâm: “A Mạn, muội rắng chịu chút, đại phu rất nhanh đến.”

      Mà chính vào lúc này, ở bên ngoài hội rèn sắt Kim Sinh vừa quay đầu lại thấy bóng dáng Hải Đường…

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      32 buông chấp niệm


      Hải Đường đại khái là nhất thời động thai khí, trong bụng quặn đau trận, được Dung Tú thần đỡ ngồi vào bên giường. Cũng may Lý Uy là người nhanh nhẹn, rất nhanh dẫn đại phu đến. Đại phu kia vốn ở trong y quán xem bệnh cho bệnh nhân, đột nhiên bị người đàn ông “Cướp” , còn chưa hoàn hồn, lại bị đưa lên trước mặt Hải Đường.



      “Mau xem vị nương này, nàng bị sao vậy?” Dung Tú Thần tuy là người có phong thái tuấn tú, nhưng chuyện lại có uy nghi, vị đại phu này là nhân vật bé, ở làm sao từng gặp người như vậy? Lập tức thất kinh, đầu óc rối loạn thắng đến bị đẩy lên, bắt mạch cho Hải Đường.



      “Vị nương tử này mang mang thai, hẳn là vừa rồi cảm xúc kích động, mới động thai khí. có chuyện gì đáng ngại, tiểu nhân kê cho nàng đơn thuốc, uống xong có chuyện gì nữa.”



      Dung Tú Thần nghe đại phu có gì trở ngại, lòng luôn căng thẳng lúc này mới buông lỏng, thở ra hơi nhìn Hải Đường, mang vẻ mặt bất đắc dĩ: “A Mạn, muội đừng có gấp, chuyện lúc trước nghĩ ra từ từ nghĩ, tại muội có thai, nên chiếu cố thân thể của mình cho tốt.”



      Hải Đường cúi thấp đầu, biết nên cái gì cho phải.



      Bên kia Dung Tú Thần nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nhiều lời muốn , nhưng lại biết sao, nhìn nửa ngày, cái gì vẫn được.



      Hải Đường nằm trong chốc lát, lại uống thuốc xong, vừa rồi đau bụng lập tức giảm bớt ít. Nàng nghĩ chính mình đột nhiên biến mất như vậy, Kim Sinh nhất định lo lắng, vì vậy liền chống thân thể ngồi dậy : “Huynh còn có việc gì ? có việc gì, vậy… Ta phải về nhà rồi.”



      Trong lòng Dung Tú Thần đau nhói, giương mắt nhìn nàng, vẫn là giống như trước. Nàng là A Mạn cũng tốt, Hải Đường cũng được, thời điểm nhìn đều có vẻ mặt này, ôn hòa, tôn kính, có lẽ còn có chút cảm kích cùng áy náy, nhưng chỉ có tình , nàng !



      Lời phảng phất bị nghẹn trong cổ họng, ngàn dặm xa xôi tới tìm nàng, đến cuối cùng nàng lại vẫn nhớ được . Nàng nàng phải về nhà, phải phủ tướng quân Hoa Triêu quốc, mà là thôn Phúc Duyên ở Tây Uyển quốc kia, nàng xem chỗ đó trở thành nhà của mình.



      Mà tên nam nhân thợ rèn kia, là trượng phu của nàng, người thân của nàng. đời này, còn ai có thể có quan hệ thân mật với nàng như nữa.



      Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Dung Tú Thần hoàn toàn biết tư vị, chỉ cảm thấy từng cơn chua xót bất đắc dĩ.



      Nàng tới cửa, quay đầu lại: “Ta… Ta phải , huynh còn có thể tới tìm ta hay ?” Hải Đường nhìn thoáng qua Lý Uy và Liên Xa đứng bên cạnh. `



      Dung Tú Thần lắc đầu: “Ta lại tới tìm muội nữa. A Mạn, hôm nay muội còn nhớ chuyện trước kia cho nên mới như vậy, thế nhưng ta tin tưởng thời gian dần qua, muội nhớ lại.”



      “Vậy huynh phải à?”



      vẫn lắc đầu: “Ta cũng , ta ở chỗ này, ta chờ tới khi muội nhớ lại tất cả về Hoa Triêu quốc, nhớ tới thân phận của muội, nhớ tới ông nội, nhớ tới nhà muội, còn có… Nhớ tới ta là ai. Nếu có ngày muội nhớ ra tất cả, muội hãy đến nơi này tìm ta, A Mạn, ta chờ dẫn muội về nhà.”





      Hải Đường nhìn Dung Tú Thần, hai hàng lông mày của hơi nhăn lại thành đoàn, trong ánh mắt nhìn nàng phảng phất cất giấu rất nhiều thứ, làm cho nàng cách nào thừa nhận.



      Trong lòng nàng nhớ tới Kim Sinh , gật đầu xem như tạm biệt, vội vàng rời khỏi khách điếm.



      Liên Xa nhìn tình hình này khỏi vội la lên: “Tướng quân, để tiểu thư cứ như vậy sao?”



      liếc mắt, giận dỗi : “ cho nàng , chẳng lẽ ép buộc nàng người mang thai rời sao? Nếu nàng muốn rời , có lẽ còn có thể ghi hận ta cả đời.”



      Dung Tú thần thở dài sâu: “Các ngươi cũng đều nhìn thấy, nàng là A Mạn, nhưng bây giờ A Mạn còn là tiểu nương như lúc trước nữa. Nàng gả cho người khác, cả con cũng sắp sinh ra rồi. Dung Tú Thần ta cho dù trời sinh si tình, giờ khắc này còn có thể buông tay sao? Chỉ là ngờ tới, ta đường đường là Trấn hải tướng quân Hoa Triêu quốc, chiến trường đánh được, lại ở tình trường thua bởi tên thợ rèn, là buồn cười!”



      Lý Uy nghe lời này, ngẩn người hỏi: “Tướng quân… Ý của ngài là… Ngài đối với A Mạn tiểu thư…”



      “Lúc trước hai lần ta cầu thân, mặc dù nàng cự tuyệt ta, nhưng dù sao vẫn chưa gả , ta nghĩ đến hai lần được, có lẽ lần thứ ba được, chỉ cần nàng vẫn còn ở Lăng phủ, ta có lòng tin có ngày làm nàng rung động. Ta trèo non lội suối tới đây, vốn tin A Mạn chọn tên thợ rèn làm trượng phu, nhưng mà vừa rồi ta nhìn thấy nàng, nhìn thấy cái bụng nhô cao của nàng, tất cả dự đoán trước kia đều tan vỡ. Mặc kệ nàng có phải bị mất trí nhớ hay , ra đến bây giờ ta mới biết được, nàng thích loại nam nhân như vậy.”



      Vừa rồi ở bên ngoài, Dung Tú Thần cũng nhìn thấy Kim Sinh , người nam nhân ở trong mắt Hải Đường chứa chan tình cảm. giống tuấn tú như Dung Tú Thần, toàn thân có loại nhiệt huyết và phòng khoáng, thân thể của to lớn, lúc rèn sắt, mỗi cái chùy rơi xuống boong boong đều có lực, thoạt nhìn là người thành , đối với A Mạn hẳn là vô cùng tốt…



      Lúc , Dung Tú Thần luôn rất chắc chắc A Mạn chính là thê tử của , bọn họ lớn lên cùng nhau, sủng ái nàng, thương nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại , Tú Thần ca ca, muội luôn xem huynh là ca ca của muội a!



      Người nàng vừa ý, lại là Kim Sinh nam nhân như vậy.



      “Tướng quân, nếu ngài thấy được tất cả, từ bỏ A Mạn tiểu thư, vì cái gì… Vì cái gì trở lại Hoa Triếu, còn muốn ở lại chỗ này làm gì? Nếu như bị người Tây Uyển quốc phát , chúng ta rất phiền toái.” đường Lý Uy mực lo lắng vấn đề này, bọn họ dù sao phải dẫn binh xuất chinh, hơn nữa thân phận đặc thù, ba người bọn họ nếu bị người Tây Uyển quốc phát , đích vô cùng phiền phức.



      “Ta và A Mạn là thanh mai trúc mã, cho dù nàng thể trở thành thê tử của ta, có thể coi như là muội muội của ta. Nếu nàng nhớ ra tất cả, muốn trở lại Hoa Triêu, ta tất nhiên phải dẫn nàng về. Ta thấy vẻ mặt vừa rồi khi nàng nhìn thấy ta, chưa chắc cái gì cũng quên, chờ chúng ta dàn xếp tốt, lại tìm đại phu y thuật tốt nghĩ biện pháp chữa trị cho nàng.”



      Dung Tú Thần đường xa như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa rồi nhìn thấy Hải Đường, lại đau lòng trận, lúc này cái gì cũng muốn nghĩ nữa, nằm ở giường nhắm mắt lại : “Các ngươi ra ngoài trước , ta muốn nghỉ ngơi lát.”



      cố giả vờ biểu lộ có chuyện gì để người khác nhìn ra, nhưng Lý Uy, Liên Xa là tâm phúc của làm sao dấu diếm được? Hai người cũng cảm khái hồi, yên lặng ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, cũng thêm gì nữa.



      Hải Đường ra khỏi khách điếm, mới phát vừa rồi sân bãi vô cùng náo nhiệt kết thúc. Nhìn qua, có số cửa hàng thu dọn về nhà, còn có số chưa rời cũng thu thập đồ đạc, lần hội họp lớn như vậy, ít cửa hàng đều thắng lợi trở về, còn có số vốn có tên tuổi cũng dựa vào lần này mà xuất , xem như tạo danh tiếng.



      Hải Đường qua, nhưng lại thấy bóng dáng Kim Sinh. Cửa hàng vẫn còn, thế nhưng chùy sắt ném xuống đất, trống rỗng làm cho người nhìn hoảng hốt.



      Hải Đường muốn quay đầu tìm Kim Sinh , hai chân đột nhiên bị người ôm lấy, Tiểu Phúc Nhi kéo cuống họng hướng nàng hô hào: “Tẩu tử, tẩu tử, sao tẩu tử bỏ ? Làm muội và đại ca rất lo lắng…” Nàng vừa vừa ô ô khóc, có lẽ kiện lần trước ở Viêm Lương Sơn thực hù dọa đến nàng.



      Hải Đường nhìn bộ dạng nàng như vậy, vừa buồn cười vừa khuyên nàng, : “Tốt rồi tốt rồi, Phúc Nhi đừng khóc, tẩu tử có bỏ . Muội nhìn, tẩu vẫn phải khỏe mạnh đứng trước mặt muội sao? Đại ca muội đâu rồi?”



      Phúc Nhi nâng hai mắt đẫm lệ lên, mặt còn treo nước mũi, cong môi chỉ xa xa : “Đại ca tìm tẩu.”



      chỗ nào tìm?” Hải Đường hướng phía nàng nhìn qua, đâu có bóng dáng Kim Sin?



      “Đại ca huynh ấy tìm tẩu, chưa chỗ nào tìm, huynh ấy phân phó muội nếu nhìn thấy tẩu, cùng tẩu ở chỗ này đợi huynh ấy, huynh ấy còn nếu tìm thấy tẩu, trở lại chỗ này.”



      Hải Đường dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tại Kim Sinh khẩn trương thành bộ dáng gì, nàng mang mang thai lại thể loạn khắp nơi, sau nếu vạn nhất ngỏ khác vậy càng phiền toái, liền kéo Phúc Nhi vẫn còn ở chỗ kia ngồi xuống.



      “Vậy chúng ta ở chỗ này chờ a.”



      Phúc Nhi lau nước mắt, ôm cổ Hải Đường cọ xát: “Tẩu tử, tẩu đừng có đột nhiên biến mất như vậy nữa, lần đầu tiên muội thấy đại ca quýnh lên như vậy, cả muội cũng sợ hãi.”



      Nàng “Ừm” tiếng gật đầu, trong lòng vừa ngọt lại vừa đau xót, nhịn được nước mắt cũng tuôn ra vành mắt.



      “Tẩu tử…” Phúc Nhi lại hô tiếng, hai mắt rưng rưng đáng thương mà nhìn xem nàng.



      Nàng sờ sờ bụng, chỗ đó ầm ỹ nổi lên “ thành kế” rồi, “Tẩu tử… muội đói bụng…”

      ( thành kế: kế vườn nhà trống)

      hơn nửa ngày rồi, Tiểu Phúc Nhi bình thường ăn nhiều, kỳ sớm đói bụng, mà ngay cả Hải Đường cũng đã nghe được tiếng bụng nàng ọt ọt ọt ọt kêu gọi. Nàng nhìn bên kia phố vẫn còn bán đồ ăn vặt, liền kêu Phúc Nhi ngồi chờ, chính mình qua định mua hai cái bánh bao cho tiểu muội ăn.



      Bánh bao thịt nóng hổi thơm ngon, thường ngày đến trấn cũng rất ít ăn được, Hải Đường cầm bánh bao tín trở về, lại nghe sau lưng giọng quen thuộc hướng nàng gọi: “Nương tử…”



      Bất quá chỉ mới lát, thế nhưng nghe được giọng Kim Sinh lại có loại cảm giác dường như cách xa mấy đời. đứng ở cách đó xa, lúc nhìn về phía Hải Đường, trong mắt cấp bách, vô cùng lo lắng đều biến thành mừng rỡ. Quanh quẩn lại, mặc kệ nàng ở nơi nào, vẫn có thể tìm được nàng.



      Nhìn thấy Kim Sinh khắc này, Hải Đường chỉ cảm thấy trong lòng an tâm, cái loại cảm giác an ổn ấm ấm áp áp này rất nhanh lan tỏa toàn thân của nàng.



      người của chỉ mặc cái áo mỏng vừa rồi rèn sắt, mồ hôi sớm ướt đẫm, khóe môi Hải Đường nổi lên mỉm cười, sau đó giương môi, cười đến trước mặt Kim Sinh, lấy ra khăn tay trong ngực giúp lau mồ hôi mặt.



      Cái gì cũng cần , gặp được nàng, chính là an tâm. Kim Sinh ở trán Hải Đường nhàng hôn xuống, kéo tay của nàng dịu dàng : “Nương tử, theo ta về nhà.”



      Giờ khắc này trong lòng của nàng càng khẳng định việc, nơi có Kim Sinh chính là là nhà của nàng, chân trời góc biển ở cùng chỗ, chỗ đó là nơi hạnh phúc nhất của nàng.



      “Được, chúng ta về nhà.” Hải Đường cầm ngược lại tay Kim Sinh, hai người nắm tay dẫn theo Phúc nhi cùng nhau trở lại thôn Phúc Duyên.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      33 Tai họa bắt đầu


      Lại qua hai tháng, Hải Đường vốn cho rằng Dung Tú Thần đến đây tìm nàng có lẽ chỉ là cơn gió thoáng qua, nhưng lại ngờ đến cơn gió này qua , cơn gió khác lại nổi lên.



      Lúc đó Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc mặc dù ngưng chiến, nhưng dù sao vẫn là hai phe đối địch, hơn nữa thân phận Dung Tú Thần đặc biệt, ở lại Tây Uyển là chuyện vô cùng mạo hiểm.



      Trấn Khê Thủy là thị trấn , bên trong lớn nhất bất quá chỉ là cái đình trường mà thôi, về phần Dung Tú Thần nhân vật như vậy, tuy rằng ở trong khách điếm ít hành , nhưng thân là Trấn hải tướng quân Hoa Triêu quốc, người hào quang và khí thế cường đại lại rất khó che giấu. Trấn Khê Thủy là nơi bé khi nào xuất nhân vậy phong thái tuấn tú như vậy, người nhìn thấy khỏi truyền ra, rất nhanh đưa tới chú ý của người khác.



      Lý Uy cảm thấy tiếp tục như vậy rước họa vào thân, liền cùng Liên Xa khuyên can Dung Tú Thần nên ở chỗ này lâu, vẫn là về Hoa Triêu trước mới tốt. Vết thương người Dung Tú Thần còn lành hẳn, tuy rất cẩn thận, nhưng cũng phát gần đây có ít người luôn quanh quẩn trước cửa khách điểm, dường như là nhìn chằm chằm vào , cái khác sợ, nhưng nếu kinh động đến quan binh điều tra được thân phận của , vậy cũng phải là chuyện .



      suy xét liên tục, lấy đại cục làm trọng, nên quyết định nghe theo đề nghị của Lý Uy và Liên Xa, trở về Hoa Triêu, bất quá trước khi chuẩn bị , Dung Tú Thần muốn thôn Phúc Duyên trước, gặp lại Hải Đường lần.



      Bụng Hải Đường bảy tháng, ngày trong nhà người, Hải Đường thấy khí trời bên ngoài tốt, liền ôm chăn ra sân phơi nắng cho tốt. Gần đây tiểu bánh bao ở trong bụng làm ầm ĩ lợi hại, có đôi khi duỗi bàn tay bé cào nàng vài cái, có đôi khi còn có thể giơ chân đá bụng nàng cước. Như ngày hôm trước, nàng ở trong phòng bếp nấu nước nóng, đứa bất ngờ hung hăng ở bụng nàng đá cước, làm hại nàng thiếu chút nữa đem nước nóng vẩy vào người mình.



      Sau đó nàng đem việc này kể cho Kim Sinh nghe, Kim Sinh liền ghé vào bụng nàng đối với đứa bên trong : “Con nha, con đúng là nghịch ngợm, sao lại làm ầm ĩ nương con như vậy? Còn có hơn hai tháng con phải ngoan ngoãn mà ở trong đó đừng có lại náo loạn, bằng chờ con ra cha nhất định buông tha con.”



      Hải Đường nghĩ tới bộ dạng nghiêm túc của Kim Sinh ngày ấy khỏi mỉm cười, làm như lời với đứa trong bụng nó nghe hiểu. thương nàng nàng, bình thường thoạt nhìn là đại nam nhân, nhưng bất quá thời điểm ở cùng nàng lại có vẻ mặt hệt như đứa bé, nghĩ tới những thứ này Hải Đường cảm thấy trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, thấm vào ruột gan.



      “A Mạn…” Sau lưng có người gọi tên nàng, Hải Đường phơi chăn. Quay đầu lại, dưới ánh mặt trời ấm áp Dung Tú Thần bộ áo trắng đứng dưới tàng cây, trong đôi mắt rượu đồng nhìn ra buồn vui, chỉ là như mây trôi nước chảy mà gọi tên của nàng.



      “Sao huynh lại tới đây?” Hải Đường nhìn thấy vẫn có điểm bất an, tự giác mà lui về phía sau bước.



      Dung Tú Thần nhìn thấy, trong lòng khỏi đau nhói lên.



      “Hôm nay ta tới cáo từ với muội.”



      “Cáo từ?” Hải Đường hỏi.



      “Ngày đó ta ở khách điếm nếu muội nhớ lại chuyện lúc trước, ta dẫn muội cùng nhau về nhà. Thế nhưng hôm nay, ta sợ thể tiếp tục ở chỗ này.” nhìn cái bụng nhô lên của Hải Đường, ra, “Lý Uy và tôi trở về Tây Uyển, mà Liên Xa ở chỗ này, nếu muội có chuyện gì, có thể đến hẻm Vương gia tìm , chỉ có điều chuyện này muội đừng với người khác.”



      Hải Đường nghe được trịnh trọng, biết cũng phải là đùa, cũng tốt, nếu mỗi lần Hải Đường nhớ tới đôi mắt rượu đồng thường xuất trong mơ của nàng trấn Khê Thủy chờ nàng, trong lòng khỏi có chút lo sợ. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt Dung Tú Thần sầu lo, nàng vẫn nhịn được hỏi: “ xảy ra chuyện gì sao?”



      có việc gì, ” dừng chút , “A Mạn, ta phải . Muội ở nơi này… Ở chỗ này luôn luôn phải nhớ bảo trọng chính mình. Nếu tên thợ rèn kia đối với muội có nửa điểm tốt, ta nhất định dễ dàng tha cho .”



      quay người rời bóng lưng thoạt nhìn mang theo chút đơn, đơn giản chính là Dung Tú Thần có ép buộc Hải Đường theo. Thế nhưng tuy mình rời , vẫn khó bình tình!



      Dung Tú Thần cũng ngờ, hôm nay từ trấn Khê Thủy đến thôn Phúc Duyên khiến cho người bên ngoài chú ý. Lúc ly khai thôn Phúc Duyên trở lại khách điếm, mấy người cải trang theo cũng hiểu được như bên ngoài , nam nhân này ở trấn Khê Thủy thoạt nhìn có chút tầm thường. Lúc đó, hai nước mặc dù dùng ngưng chiến, nhưng sợ nhất chính là có thám tử gián điệp, mấy người cải trang dò hỏi này bất quá chỉ là quan sai của nha môn, lập tức trở về bẩm báo đại nhân.



      Thời điểm Dung Tú Thần đến làm kinh động người bên ngoài, lúc rời cũng là đêm khuya, những người mới nhận được tin tức ở Tây Uyển còn có tra ra được nửa điểm tin tức ràng, Dung Tú Thần và Lý Uy rời .



      Chuyện đến nhà tìm Hải Đường, Hải Đường cũng cho Kim Sinh biết. Nàng tuy chưa nhớ chuyện trước kia, nhưng trong lòng cảm giác Dung Tú Thần có lẽ là người có quan hệ mật thiết với nàng, nàng là cảm thấy nếu như cho Kim Sinh , bất quá chỉ làm thêm lo lắng. Dung Tú thần rồi, vậy cũng có gì lo lắng nữa.

      Cứ như vậy yên lặng qua hai ba ngày, Hải Đường cũng cơ hồ sắp quên chuyện này.



      ngày nọ, Tiểu Phúc ra bờ sông chơi đùa, qua hồi lâu cũng trở về. Hải Đường mình ở nhà, gặp mặt trời sắp lặn, liền đứng dậy nâng bụng nhô cao muốn tìm phúc.



      Khi sắp đến bờ sông cảm thấy có chút đúng, vịn gốc cây hòe, Hải Đường lờ mờ nhìn thấy có ba bốn người mặc quần áo quan binh lôi kéo người trong thôn hỏi lung tung này nọ. Hải Đường vốn phải người thôn Phúc Duyên, cả nàng cũng biết thân phận của mình, lại nhìn bộ dạng mấy quan binh hỏi hình thần ác sát, đối với nương gia cũng khách khí chút nào.



      Trong đầu Hải Đường nhớ tới Tiểu Phúc, nhưng lại muốn trêu chọc phiền toái, suy nghĩ, vẫn là quay người về nhà trước.



      Buổi tối nương Kim Sinh ở bàn cơm đến chuyện này, bà nhắc tới buồn bực đến não, cả cơm ngon cũng có khẩu vị, mới động chiếc đũa, đặt chén xuống : “Hôm nay biết gặp vận xui gì, buổi tối lúc trở lại vậy mà gặp phải mấy quan sai, mỗi người đều thoạt nhìn hung tợn, lôi kéo ta hỏi này nọ.”



      Kim Sinh vội hỏi: “Thôn chúng ta như vậy, sao lại trêu chọc quan sai? Nương, nương có việc gì chứ?”



      Nương Kim Sinh nổi giận bĩu môi : “Ta ngược lại có việc gì, nương con tuy bình thường miệng lợi hại chút ít, nhưng rốt cuộc vẫn hiểu được nặng , những quan sai này xem xét cũng phải là nhân vật dễ trêu chọc, ta đương nhiên thành thành cúi đầu, đừng để bọn họ thực đem ta trở thành cái gì tội phạm quan trọng là được rồi.”



      Tim Hải Đường nhảy loạn thình thịch, cũng buông chén đũa xuống, cố gắng trấn định hỏi: “Nương, mấy quan sai đó đến thôn chúng ta là muốn làm gì? Là nhà ai báo án sao?”



      Nương Kim Sinh lắc đầu : “Thoạt nhìn phải, bọn họ cầm bức họa vẽ nam nhân, hỏi ta có quen , từng gặp qua chưa. Ôi, nam nhân bức họa nhìn thấy chính là thiếu gia, đâu giống mấy nam nhân trung thực trong thôn chúng ta? Tự nhiên là chưa gặp qua, bọn hỏi mình ta tính, ta thấy bọn về sau lại phía tây, đoán chừng là đến đó hỏi .”



      Kim Sinh cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là bằng trực giác, kinh động đến quan sai, vậy có lẽ nhất định phải chuyện việc . đối với mẫu thân : “Nương, mấy ngày này nương đừng ra ngoài, ở nhà với Hải Đường, nếu muốn tìm người, chừng lúc nào đó đến hỏi nhà chúng ta, Hải Đường mình ở nhà, cái bụng lại lớn như vậy, con sợ nàng ứng phó được. Để mai con để nhà trưởng thôn hỏi thăm, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”



      Trong lòng Hải Đường cũng có chút loạn, nhớ tới tình hình hai ngày trước Dung Tú Thần tới tìm nàng, lại suy nghĩ lời vừa rồi nương Kim Sinh , thế cho nên sững sờ xuất thần, vừa rồi Kim Sinh gì đó toàn bộ để ý.



      “Nương tử, nương tử…” Kim Sinh lắc nàng, nàng lúc này mới hồi phục thần trí, hỏi: “Làm sao vậy?”



      “Phải là ta nên hỏi nàng làm sao vậy, tâm hồn để ở đâu thế? Có tâm gì?” Kim Sinh nắm chặt tay Hải Đường, chỉ cảm thấy hai tay nàng mảnh lạnh buốt, trong lòng bàn tay còn thấm ra chút mồ hôi.



      “Nương tử, vừa rồi ta với nương, ngày mai kêu nương ở nhà với nàng, miễn cho đến lúc đó quan binh đến nhà, mình nàng biết ứng phó như thế nào. Có phải nàng thấy thoải mái ở đâu , nếu ta gọi Phùng đại phu đến nhìn xem?” Kim Sinh thấy sắc mặt Hải Đường kỳ lạ, thoạt nhìn thất hồn lạc phách, tưởng rằng lại bị bệnh gì, khỏi sốt ruột, đứng dậy muốn tìm Phùng đại phu đến.



      Hải Đường vội vàng tay giữ chặt lại, vội hỏi: “Ta có gì trở ngại, có thể là hôm nay tinh thần tốt lắm, có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi chút tốt thôi.”



      Hải Đường phiền muộn nằm ở giường, nhưng lại khó có thể chìm vào giấc ngủ. Ngày đó Dung Tú Thần từng với nàng, nàng đến từ phía nam rất xa, nơi đó gọi là Hoa Triêu quốc, có bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở.



      Thế nhưng nàng cũng từ trong miệng Kim Sinh nghe , Hoa Triêu quốc và Tây Uyển quốc là hai quốc gia đối địch nhau, đánh nhiều năm, mực cũng có dừng lại.



      Những quan binh kia phải là hướng về phía Dung Tú Thần, hướng về phía nàng mà tìm đến? Nếu là như vậy, nàng nên giải quyết như thế nào? Thân phận nàng nhạy cảm như vậy nếu khi bị người Tây Uyển quốc phát , đối với chính nàng và cả nhà Kim Sinh chỉ sợ đều có hại, có lẽ…



      Nàng dám nghĩ thêm nữa, hai tay khỏi nắm chặt lấy góc chăn, hít sâu hơi.



      bên Kim Sinh ngủ say, cũng biết giờ này khắc này trong lòng Hải Đường mâu thuẫn giãy dụa cùng sợ hãi do dự, ngủ ngon như vậy, trong mơ còn nhịn được tản ra mỉm cười, có lẽ trong đêm yên lặng, mơ thấy nương tử mà thương sinh đứa

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      34 Tâm tư của Hải Đường


      Hải Đường suy đoán cũng sai, đám quan sai kia đến thôn Phúc Duyên đích xác tựu là vì Dung Tú Thần. Ngày ấy có người cải trang theo phía sau Dung Tú Thần, thấy tiến vào thôn Phúc Duyên về sau, liền còn dám theo nữa, sợ bại lộ hành tung. Bọn họ có được tin tức, có nhân vật quan trọng của Hoa Triêu quốc đến Tây Uyển, tiến vào trấn Khê Thủy, theo các loại dấu vết, người này vô cùng có khả năng chính là Dung Tú Thần.

      Trước khi đến thôn Phúc Duyên, cũng biết rốt cuộc làm cái gì, những quan sai kia từng nhà tra hỏi, chính là vì có thể tìm được tia manh mối.

      Rốt cục, hỏi tới nhà Kim Sinh.

      Thời điểm thôn trưởng mang theo mấy quan sai tới, nương Kim Sinh ở trong sân cho gà ăn, Hải Đường nghỉ trong phòng thuê thùa đơn giản. Thôn trưởng thấy nương Kim Sinh thuận tiện : “Kim gia tẩu tử, mấy đại ca này có chuyện muốn hỏi, ngươi tới đây chút.”

      Nương Kim Sinh lau tay tới: “Ơ, ra là mấy vị à, hôm qua phải đều hỏi rồi sao, như thế nào hôm nay còn muốn tới hỏi?”

      Mấy quan sai liếc nhau cái, : “Trong nhà ngươi còn người nào, đều kêu để chúng ta tra hỏi.”

      Tiểu Phúc Nhi hôm nay cũng ra ngoài chơi, từ trong phòng bên cạnh ra, nhìn mấy người quan sai tướng mạo dữ tợn khỏi có chút sợ hãi, hướng sau lưng mẫu thân né tránh, hỏi: “Nương, bọn họ là ai?”

      “Nó là người nào?” Mấy quan sai chỉ vào Tiểu Phúc Nhi hướng thôn trưởng hỏi.

      “A, nó là con của Kim gia, tên là Kim Phúc, là người trong thôn Phúc Duyên chúng ta.” Thôn trưởng cung kính mà đáp.

      Đám quan sai đánh giá Phúc Nhi phen, lại lấy bức họa Dung Tú Thần trong tay ra hướng nàng hỏi: “Tiểu nha đầu, người này ngươi có từng gặp qua chưa?”

      Phúc Nhi cẩn thận nhìn coi, nơm nớp lo sợ mà lắc đầu, bất quá nàng đích là chưa từng gặp qua Dung Tú Thần, lúc ở trấn Khê Thủy, tuy Dung Tú Thần nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại biết có người như thế tồn tại.

      “Mấy vị sai gia, trong thôn Phúc Duyên chúng ta đều là thôn dân tuân theo pháp luật, bình thường chút việc cũng dám phạm, bọn họ cũng có lá gan lớn như vậy dám chứa chấp tội phạm quan trọng.” Thôn trưởng ở bên phụ họa , tuy mấy quan sai này cũng muốn tìm Dung Tú Thần là vì chuyện gì, bất quá xem tình hình như vậy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, người kia đích thị là khâm phạm triều đình muốn tìm.

      “Trong nhà các ngươi còn có người nào?” Quan sai lại hỏi câu.

      “Còn có… Còn có con dâu ta, bất quá nó mang thai, chỉ sợ tiện ra gặp khách.” Nương Kim Sinh kéo Phúc Nhi ra sau lưng, lại giọng trả lời.

      “Cái gì tiện hay tiện, bất kể là ai, tất cả đều phải ra để cho chúng ta trả hỏi, mau kêu con dâu ngươi ra!”

      Nương Kim Sinh rốt cuộc chỉ là thôn phụ bình thường, ngày thường đấu võ mồm với người trong thôn thành vấn đề, nhưng thực gặp quan sai, vẫn có chút khiếp đảm. Hải Đường ở trong phòng sớm nghe thấy bên ngoài la hét ầm ĩ, vốn còn đứng ở bên trong, nhưng lúc này cũng tránh khỏi gặp mặt, liền dứt khoát thoải mái mà ra, hướng mấy quan sai cung kính hành lễ.

      “Ồ, tiểu nương tử này lớn lên rất tốt, nàng là con dâu ngươi?” Mấy quan sai lộ ra là quá tin tưởng thôn Phúc Duyên nơi bé như vậy, có thể có Hải Đường tuyết da hoa mạo (da như tuyết tướng mạo như hoa) sao.

      “Đương nhiên là !” Nương Kim Sinh lôi kéo Hải Đường vội , “Nhìn cái bụng nó cũng lớn như vậy rồi, còn giả được sao?”

      “Vậy nàng cũng là người thôn Phúc Duyên?”

      Nương Kim Sinh nghẹn họng, lúc trước bà dẫn Hải Đường về đại thân phận, những quan sai này thoạt nhìn phải dễ gạt gẫm, nhưng tuyệt đối thể Hải Đường là được bà từ Vọng Pha nhặt về làm con dâu. Bà còn chưa trả lời, thôn trưởng cũng thay bà: “Nương tử Kim Sinh phải người trong thôn Phúc Duyên chúng ta, là người trong thôn Hồng Sơn của nương Kim Sinh Thất cữu lão gia… Thất cữu lão gia…”

      “Là cháu ngoại của Thất cữu lão gia.” Nương Kim Sinh tiếp.

      “Thôn Hồng Sơn?” Người nọ vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng lại nhìn cái bụng nhô cao của Hải Đường, hình như cũng phải giả, liền đem bức họa Dung Tú Thần giơ lên hỏi, “Ngươi có từng gặp người này ?”

      Hải Đường trong đầu lộp bộp cái, bọn họ quả nhiên là tới tìm Dung Tú Thần, chẳng lẽ hành tung của bị phát ? Bọn họ tra hỏi từng nhà như vậy, chỉ sợ biết đến cũng cũng nhiều, bất quá nếu tra được gì đó, sợ chọc ít phiền toái.

      Nàng nhìn thoáng qua cái Dung Tú Thần trong bức họa, rủ mắt xuống lắc đầu: “Chưa từng gặp.”

      “Thật ?”

      Hải Đường nâng cao bụng, vẻ mặt sợ hãi, nhìn bọn họ vô cùng khẳng định : “Hoàn toàn chưa từng gặp qua.”

      Thôn trưởng ở bên cười : “Mấy vị sai gia, nương tử Kim gia là người mang thai, xưa nay chỉ sợ ra khỏi cửa rất ít, như thế nào lại nhìn thấy người ngoài như thế? Chúng ta nên tới nhà khác hỏi .”

      Bọn họ cũng hỏi ra cái gì, liền theo thôn trưởng rời di, chỉ là trước khi dùng loại ánh mắt nửa tin nửa ngời nhìn xem Hải Đường, trong đó người cầm đầu vài bước, lại quay đầu hỏi câu, “Ngươi … Ngươi là người trong thôn Hồng Sơn phải ? có gia đình?”

      Bọn quan sai rời xong, chân nương Kim Sinh mềm nhũn thiếu chút nữa chóng mặt té xuống, bà đương nhiên ngờ rằng bọn quan sai này lại có thể hỏi cẩn thận như vậy. Bà ở thôn Hồng Sơn đích là có người nhà nương đẻ, nhưng mà cái gì cháu ngoại Thất cữu lão gia kia hoàn toàn thêu dệt vô cớ, người trong thôn đương nhiên miệt mài theo đuổi cái này, thế nhưng vừa rồi trong giọng và vẻ mặt của mấy quan sai gặng hỏi, chỉ có nổi lên nghi ngờ, phảng phất còn muốn điều tra kỹ lưỡng phen.

      Hải Đường là bà nhặt từ Vọng Pha về làm con dâu, bà vốn luôn cảm thấy đây là trời ban nhân duyên, cũng là may mắn của Kim Sinh, thế nhưng hôm nay gặp chuyện như vậy, rất nhiều sợ hãi dấu ở trong lòng đều chạy vội ra, trong lúc nhất thời trán mồ hôi chảy ròng ròng, nương Kim Sinh đặt mông ngồi mặt đất, trong miệng thào lẩm bẩm: “Ai nha, cũng dẫn tai họa đến…”

      Trong lòng Hải Đường cũng ổn, nàng đỡ nương Kim Sinh lên, an ủi : “Nương, những quan sai này bất quá chỉ đến tìm người, chúng ta lại có phạm chuyện gì, bọn họ làm khó chúng ta, nương hãy an tâm.”

      Chính nàng khuyên bà bà như vậy, nhưng trong lòng cũng biết, những quan sai này nếu tra ra nàng phải người thôn Hồng Sơn, chỉ sợ phải lên môn, trong lòng khó xử, càng nghĩ càng muốn đem tình hình thực tế cho Kim Sinh nghe.

      Đêm nay Kim Sinh trở về nhà, cảm thấy mẫu thân và nương tử đều có chút kỳ lạ, lúc bàn cơm, nương Kim Sinh tập trung, luôn sững sờ xuất thần. Hải Đường khẩu vị tốt, mới ăn ít về phòng.

      Kim Sinh thu dọn xong, cũng về phòng chiếu cố Hải Đường, nàng mình ngồi sững sờ, bàn còn có ít tiểu y cho đứa .

      “Hải Đường, sao nhìn tinh thần nàng có vẻ được tốt lắm?” Kim Sinh ở bên cạnh nàng ngồi xuống, “Hôm nay có quan sai tới?”

      Hải Đường gật đầu: “Ừm, tới hỏi chút chuyện, bất quá bao lâu rời .”

      “Bọn họ hỏi cái gì?”

      Hải Đường dừng chút, vẻ mặt trịnh trọng mà lôi kéo tay Kim Sinh : “Cũng có vấn đề cái gì. Bất quá Kim Sinh , những quan sai này bọn họ dường như tìm người, ta nghe … Nghe là từ Hoa Triêu quốc đến…”

      “Người Hoa Triêu quốc?”

      “Cũng biết có phải hay , bất quá phải chàng với ta sao, Hoa Triêu và Tây Uyển là hai nước đối địch, nếu bắt được người đến từ Hoa Triêu quốc, chỉ sợ cho rằng là thám tử mật thám. Hôm nay những quan sai kia đến nhà, bọn họ hỏi thân phận của chúng ta, chỉ là chàng cũng biết đấy, ta là được nương nhặt về từ Vọng Pha, sau lại bịa ra thân phận muốn dấu diếm lừa gạt, nhưng giấy dù sao cũng gói được lửa, hôm nay những người kia tới, ta cảm thấy phát sinh cố. Ban đầu ở Vọng Pha, Tây Uyển và Hoa Triêu vừa đánh qua trận chiến, nơi đó là chiến trường, ta được nương dẫn về, nhưng cái gì cũng nhớ . Kim Sinh , ra chàng có từng nghĩ qua… Có lẽ, có lẽ ta là người Hoa Triêu quốc?”

      Kim Sinh xiết chặt tay Hải Đường, nàng là người Hoa Triêu quốc… đương nhiên từng nghĩ qua, chỉ là Hải Đường nhớ ra được chính mình là ai, mà bọn họ ở thôn Phúc Duyên vẫn sinh hoạt rất yên vui, cho tới bây giờ muốn nghĩ nhiều. Thân phân Hải Đường đến tột cùng là gì, đối với cũng quan trọng, nếu như phải hôm nay có quan binh đến, có lẽ vĩnh viễn cũng nguyện ý đề cập vấn đề này.

      “Hải Đường, cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng đồng ý cùng ta chỗ, nàng chính là thê tử của ta, bất luận phát sinh chuyện gì, ta liều cái mạng này cũng nhất định bảo vệ nàng tốt.” Trong lòng của hiểu dâng lên nổi sợ hãi, vấn đề kia luôn đặt trong lòng hôm nay rốt cục phải phơi bày ra, muốn bảo vệ nàng, giữ nàng lại, còn có con của bọn họ.

      “Kim Sinh , ta và chàng sống chung trong thời gian qua, chàng đối đãi với ta như thế nào trong lòng ta tất nhiêu hiểu . Ta cũng thực phải người biết suy nghĩ, huống chi trong lòng của ta có chàng, có cái nhà này, như thế nào lại đồng ý cùng chàng chia lìa? Chỉ là ta lo lắng bọn họ hỏi như vậy, sớm muộn gì cũng tra ra thân phận ta bình thường, chừng còn có thể người từ Hoa Triêu quốc kia đến chính là muốn tìm ta, đến lúc đó nhất định gán cho ta tội danh gian tế, chỉ sợ nhà chúng ta cũng được an bình.”

      Trong lòng bàn tay Kim Sinh tràn đầy mồ hôi: “Nương tử, trong lòng nàng… Có chủ ý gì?”

      Hải Đường thở dài hơi: “Nếu ta là người có thân phận ràng, lúc này ở lại trong nhà liên lụy mọi người, ta nghĩ bằng ra ngoài tránh thời gian, đợi chuyện này qua rồi trở về cũng muộn.”

      được!” Kim Sinh chém đinh chặt sắt , “Bụng của nàng lớn như vậy, sao ta có thể cho ở thời điểm này cho nàng rời khỏi nhà? Huống chi, nàng ai thân thích, có thể chỗ nào?”

      nắm chặt tay Hải Đường, chỉ sợ buông lỏng chút, nàng rời .

      Sao nàng có thể cam lòng rời ? Thế nhưng vì toàn bộ Kim gia, nàng thể ích kỷ như vậy.

      “Ta tất nhiên là có nơi để , chàng yên tâm, ta chiếu cố tốt cho mình nhất định để cho người ta dễ dàng tìm được. Bọn họ tìm được người trong bức họa, cũng tìm được ta, qua thời gian chuyện này trôi qua, đến lúc đó ta nhất định mang theo đứa bình an về nhà.”

      Kim Sinh cắn môi, vẫn mực nắm lấy tay Hải Đường: “ được!”

      vẫn câu này, bất luận thời điểm nào, cũng thể cho phép Hải Đường mình đối diện với những khó khăn mưa gió này, mặc kệ tình huống như thế nào, cũng thể cho phép chính mình bỏ mặc Hải Đường, dù cho thực phải lên núi đao biển lửa cũng trùng bước, muốn cùng nàng cùng .

      kiên định như vậy, nắm chặt tay thê tử, tuyệt buông ra. Thế nhưng nương Kim Sinh đứng bên ngoài cửa phòng đã nghe được những lời này, tim lại đập càng thêm lợi hại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :