1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      20, Cửu Cung Cách . . .


      Chu Thắng đuổi đường, vất vả mới đuổi kịp Kim Ngọc tới cái cây xiêu vẹo cạnh bờ sông, thấy nàng cảm xúc kích động, muốn hướng bờ sông chạy , liền vội vàng gọi nàng: “Kim Ngọc, muội đừng làm chuyện điên rồ, ta có lời muốn với muội.”



      đại khái cho rằng Kim Ngọc bị kích thích, nghĩ thông muốn nhảy sông tự vận. Kim Ngọc xoay người trở lại, mặt vệt nước mắt vẫn chưa khô, liền đưa tay lau cái, khóc hỏi: “Huynh cái tên đầu gỗ này, còn đuổi tới làm cái gì? Để ta làm nương tử cho Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên là được rồi , về sau lại sinh ra đống tiểu mặt rỗ…”



      “A Ngọc, việc hôn nhân kia là nương của muội gạt muội thôi, ta muốn thành thân với muội!” Chu Thắng thân hình cao lớn, nhưng lại là lần đầu tiên cố lấy dũng khí hướng nương thổ lộ tiếng lòng như vậy, nếu thực bị dồn đến đường cùng, chỉ sợ cả đời này cũng làm chuyện như vậy.



      vừa xong, mặt liền như bị hỏa thiêu, bị phỏng lợi hại, dám nhìn ánh mắt sáng quắc của Kim Ngọc theo dõi , cúi đầu xuống.

      “Huynh…huynh cái gì?” Trong lòng Kim Ngọc chấn động, nghe vừa như vậy, trong đầu hồi nghi hoặc kích động, lại là hồi vui mừng.



      “Ta … Ta là muốn thành thân vơi muội. Nương muội vốn muốn gả muội thôn Bão Tiên. A Ngọc, vừa rồi muội tới nhà của ta những lời kia, ta đều nghe được tinh tường, hai ta khi còn bé từng chơi chung với nhau, tuy về sau lui tới được nhiều lắm, nhưng tận đáy lòng của ta thể quên muội. Nếu… Nếu muội chê ta là nông dân nghèo khổ, ta đây muốn thành thân với muội, muội có đáp ứng ?” Lần này, rốt cục Chu Thắng nâng mắt đem tiếng lòng của mình ra với Kim Ngọc.



      Hai người bọn họ tính tình cũng khá giống nhau, lúc trước mặc dù có ý với đối phương, nhưng lại cứ để ở trong lòng, cái gì cũng , hôm nay ngược lại tốt rồi, tất cả đều ra, nam nguyện lấy nữ nguyện gả, chút vấn đề cũng có!



      Hai mắt sưng đỏ của Kim Ngọc rốt cục còn mắt nước mắt lưng tròng nữa, nàng thổi phù tiếng bật cười, nhìn Chu Thắng đứng cách đó xa, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.



      Chu Thắng chạy đến ôm lấy Kim Ngọc, ở mặt của nàng hung ác hôn cái lẩm bẩm : “A Ngọc, A Ngọc, ta hôm nay mới biết được tâm ý của muội, đúng là ngốc chết được! Ta về bàn bạc với nương, ngày mai đến nhà muội cầu hôn được ?”



      Kim Ngọc bị ôm vào trong ngực, xấu hổ đỏ mặt cười sẳng giọng: “Vậy huynh ngàn vạn lần đừng quên…”



      Buổi tối thời điểm người nhà cùng nhau ăn cơm, Kim Ngọc luôn nhịn được cúi thấp đầu khẽ cười, Phúc nhi cảm thấy kỳ quái, hướng trong chén nàng xem xét: “Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy? Trong chén này có cái gì buồn cười sao?”



      Mặt Kim Ngọc đỏ lên, ngẩng đầu trừng nàng, nương Kim Sinh ngồi ở bên cũng ha ha nở nụ cười: “Ngọc nhi, con còn mắc cỡ cái gì? Nương hỏi có, hôm nay con cùng tiểu tử Chu Thắng kia ?”



      “Dạ.” Nàng gật đầu.



      “Vậy con còn hận nương ?”



      “Nương, nương xem, con như thế nào hận nương đâu?” Kim Ngọc vội vàng .



      “Vậy sao, đó là tại con cùng tiểu tử Chu gia kia , nếu nương muốn đem con gả cho cái Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên, chỉ sợ từ nay về sau con hận ta đời thế rồi!” Lúc này nương Kim Sinh cũng là cười híp mắt, mừng rỡ ngậm miệng được.



      Bà làm mẫu thân, chức trách quan trọng nhất chính là nhìn Kim gia khai chi tán diệp, lại nhìn mấy đứa con đều vui vui mừng mừng, hạnh phúc bình an, đó là thỏa mãn lớn nhất.



      Hải Đường tuy là nhặt được, nhưng thời gian vợ chồng son này trôi qua vẫn vui cười ấm áp, mà hôm nay Chu Thắng kia mặc dù trong nhà chưa tính là giàu có gì, nhưng dù sao cũng là người trung thực an phận, quan trọng nhất chính là Kim Ngọc thích , trong lòng của đầu cũng có Kim Ngọc, như vậy là đủ rồi.



      Nhắc tới chuyện này, vẫn phải cảm ơn Hải Đường.

      Trong lòng Kim Sinh còn có chút lo sợ, thẳng đến Chu Thắng đưa sính lễ đến, xác định cuộc hôn nhân này, mới thở dài hơi, mặt giản ra mà cười.



      Đêm nay, Kim Sinh ôm cả người Hải Đường phen vuốt ve an ủi, nằm ở giường gạch, Hải Đường rúc vào trong lồng ngực đầy mồ hôi của Kim Sinh. Chỉ cảm thấy bàn tay thô lệ của người mình nhàng lướt qua, làm từng cơn run rẩy.



      “Nương tử, lúc nào, nàng mới sinh cho ta đứa ?” khẽ , nhịn được nhàng gặm cắn vành tai Hải Đường, chọc cho nàng từng đợt ngứa ngấy.



      Hải Đường vươn tay xẹt qua ngực Kim Sinh, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, tiếng êm ái: “Chờ đến lúc có có thôi.”



      xoay người lại đem Hải Đường đặt ở dưới thân, cặp mắt mang theo nhàng vui vẻ. Đôi mắt này phảng phất như có ma lực, hấp dẫn vào, làm càng trầm mê.



      Là từ khi nào bắt đầu, thời gian dần qua nàng, cũng đem nữ tử xinh đẹp như đóa hoa hải đường đặt trong trái tim của mình.



      muốn đứa bé, phải vì theo lời nương là nối dõi tông đường, mà là dung hợp giữa máu của và Hải Đường, đứa con của bọn họ.



      nàng, nàng, nàng như vậy.



      Mỗi tấc da thịt của nàng, mỗi lần hô hấp đều làm mê muội.

      Nhiệt huyết cuồn cuộn, lại lần nữa kìm lòng được mà tiến nhập vào trong thân thể của nương tử mình.



      “Hải Đường, chúng ta sinh đứa bé a…”



      ***



      Mọi người trong thôn , từ lúc Kim Sinh cưới Hải Đường về sau làm việc càng hăng say, mỗi ngày luôn vui cười hớn hở, chỉ cần người bên ngoài nhắc tới nương tử nhà , mặt Kim Sinh liền nở hoa.



      Mà Hải Đường, gả cho , dung mạo vốn xinh đẹp tựa hồ càng phát ra dung quang toả sáng.



      Những nữ nhân trong thôn, mới đầu đều đối với Hải Đường thế nào quen thuộc, thế nhưng thời gian dần trôi qua cũng hiểu được tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp này tính tình cũng rất ôn hòa, mọi người lại thường xuyên cùng nhau đến bờ sông giặt quần áo , cũng bắt đầu nguyện ý cùng nàng chuyện, từ từ quen thuộc chút ít.



      Liền có nữ nhân giọng tới hỏi Hải Đường: “Nương tử Kim gia, bộ dáng như vậy sau này sinh con ra nhất định đẹp mắt. Làn da non mịn, chút xíu khuyết điểm, có bí phương gì hay sao?”



      Hải Đường ngượng ngùng trả lời: “Ở đâu ra bí phương gì, bất quá giống như mọi người thôi.”



      Có người cũng thầm với nhau, nhìn bộ dạng tiểu tử Kim Sinh khỏe mạnh. Đích thị là đối với nương tử cực kỳ ôn nhu, là chuyện gì trong nhà cũng muốn nàng hao tâm tổn trí, thứ hai là ở phương diện khác đem nàng hầu hạ vô cùng tốt, lúc này mới khiến cho Hải Đường càng phát ra xinh đẹp hơn.



      Cái này vừa , đám người bọn họ đều có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Chuyện phòng the nhà người ta, các nàng tự nhiên biết , chỉ là nam nhân nhà mình có cho lực hay trong lòng lại nắm chắc, trong đầu mọi người nghĩ đến tình cảnh Kim Sinh ra sức người Hải Đường, bên thầm cười, bên cũng hâm mộ.

      Hải Đường nào biết các nàng còn mang tâm tư như vậy, nếu biết, chỉ sợ mắc cở chết được.



      Nàng giặt quần áo xong, thấy đám người bọn họ lại ghé vào đống biết to cái gì, cũng xem náo nhiệt, nghĩ đến tiểu Phúc nhi vẫn còn ở dưới gốc cây phía đông cùng mấy đứa khác chơi đùa, liền bưng bồn giặt quần áo định đón tiểu Phúc nhi trở về.



      tới cây hòe lớn ở phía đông . Hải Đường thấy tiểu Phúc nhi cùng mấy đứa bạn ngồi chồm hổm mặt đất ngẩn người nhìn cái gì đó.



      Hải Đường tới, nhìn xuống mặt đất, hóa ra mặt đất vẽ cái “Cửu Cung cách” ở đầu, mấy đứa này nhìn cái này mà phát buồn.



      “Phúc nhi, làm cái gì đấy? Cùng tẩu về nhà a.” Hải Đường kêu lên.



      “Tẩu tử, ” tiểu Phúc nhi vừa thấy nàng liền ngọt ngào nở nụ cười, chạy tới kéo tay Hải Đường , “Hôm nay vốn muốn tìm Đại Bảo, Nhị Bảo đến chơi, kết quả bọn họ bị người ta ra vấn đề khó khăn, phát sầu, nên kêu muội tới cùng nghĩ.”



      “Vấn đề khó, là cái gì?” Hải Đường nhìn sang Cửu Cung cách mặt đất, cười tiếng.



      “Ừ, chính là vật này.” Phúc nhi lôi kéo Hải Đường tới.



      Đại Bảo chính là đứa có khuôn mặt tròn mập mạp, nâng cái đầu hướng Hải Đường : “Đây là tiểu tử Trần Phàm kia hôm nay cùng bọn đệ đánh cược, vấn đề này rất khó, nếu đệ và Nhị Bảo có thể giải ra, ngày mai đưa cho bọn đệ con diều chuồn chuồn.”

      Đại Bảo, Nhị Bảo còn có Trần Phàm kia đều là đứa học, cái đề mục này cũng biết là Trần Phàm từ chỗ nào nghe được, dùng cái này cùng hai đứa đánh cược, tiền đặt cược chính là con diều chuồn chuồn cực xinh đẹp.



      Chỉ có điều Đại Bảo, Nhị Bảo suy nghĩ cả nửa ngày rồi, chút đầu mối cũng có.



      Cửu Cung cách này, kỳ cũng phải là vật quý hiếm gì.



      cái ô vuông lớn, chia làm chín cái ô , cầu trong chín ô điền vào từ đến chín, sao cho hàng ngang, hàng dọc và hàng xéo cộng lại phải bằng nhau.



      Bọn họ bất quá chỉ là đứa ở nông thôn, kiến thức học được cũng khá đơn giản, vấn đề này đối với bọn họ mà , có chút khó khăn.



      Hải Đường nghe bọn họ xong, lắc đầu cười : “Vấn đề này làm khó cho các đệ buồn cả nửa ngày, nếu tỷ tới sớm, các đệ cần nhăn nhó lâu như vậy đâu.”



      Tiểu Phúc nhi nghe Hải Đường như vậy, vỗ tay hỏi: “Tẩu tử, chẳng lẽ tẩu có thể giải ra? Nếu tẩu có thể giúp đỡ Đại Bảo và Nhị Bảo chuyện này, bọn họ cho muội mượn con diều chuồn chuồn chơi tháng đấy.”



      Hải Đường đặt bộn giặt quần áo xuống mặt đất, nhặt nắm đá, qua vừa bày vừa : “Muốn hàng ngang, hàng thẳng, hàng xéo cộng lại tất cả đều bằng nhau, cái này rất dễ, nhưng phải có khẩu quyết mà theo: hai bốn phía , sáu tám phía dưới, giữa là chín, trái bảy phải ba, chính giữa là năm, như vậy các đệ tính tính toán toán có phải cộng lại đều bằng nhau hay ?”



      Hải Đường xếp đá vào ô vuông, cái đứa tính toán lại tính toán, quả nhiên ngang, dọc, xéo gì cộng lại đều bằng nhau. Lông mày vốn trói chặt lập tức giương ra, vui mừng mà : “Tiểu phúc, tiểu phúc, tốt quá, lần này Trần Phàm nhất định phải đem con diều cho chúng ta rồi!”



      Kim Phúc cũng vui vẻ theo bọn họ: “Hai ngươi đừng quên cho ta mượn chơi tháng nha!”



      quên, quên, nhất định quên!”



      Kim Phúc vui vẻ kéo Hải Đường trở về, vừa , Kim Phúc đối với Hải Đường vừa vui lại vừa kính nể, luôn ngừng: “Tẩu tử, tẩu lợi hại, lợi hại. Làm sao tẩu có thể nhanh như vậy nghĩ ra đáp án này?”

      Hải Đường vuốt ve tóc Phúc nhi, dịu dàng : “Đây cũng phải là việc gì khó, dù sao muội cao hứng là tốt rồi.”



      Cái khẩu quyết kia, tại thời điểm nàng nhìn thấy Cửu Cung cách, tự nhiên mà nhảy đến trong đầu, đây cũng là thứ lúc trước nàng được học sao? Thế nhưng nàng là nữ nhi, sao phải học mấy thứ này?



      Mỗi lần nàng muốn nhớ tới cái gì, liền cảm thấy mê mang, cho nên dứt khoát nghĩ tới nữa.



      Việc hôn nhân của Kim Ngọc quyết định vào tháng sau, nương Kim Sinh vốn định trấn đặt mua ít đồ cưới, chỉ là khéo mấy ngày nay bị phong thấp, eo đau, Hải Đường liền xung phong nhận việc bằng để cho mình làm là được.



      ở chung lâu như vậy, nương Kim Sinh nhìn ra được Hải Đường kỳ chút cũng ngốc, còn là con dâu cực kỳ thông minh lanh lợi, nên đáp ứng, đồ vật cần mua cho Hải Đường.



      Kim Phúc là đứa ham vui, nghe tẩu tử phải trấn mua đồ, liền kiên quyết theo. Trong nhà cảm thấy cũng có gì lo lắng, nên cũng đồng ý để cho Phúc nhi cùng .



      Chỉ là có ngờ tới, lần này trấn xảy ra chuyện.

      * * *

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      21, Hải Đường bị bắt . . .


      Trấn Khê Thủy cách thôn Phúc Duyên xa, trong thôn thường xuyên có người đến trấn đặt mua đồ đạc, mọi người cũng đều quen thuộc đường, nhưng đây là lần đầu Hải Đường đến trấn .



      Phúc nhi lần đâu cùng tẩu tử trấn , cũng là cảm thấy mới lạ mười phần. Hải Đường trí nhớ rất tốt, trước khi mẹ chồng những thứ muốn mua đều chưa quên, đến trấn liền dắt tiểu Phúc nhi từng cửa hàng mua xong mọi thứ. Cái gì nữ nhi trang điểm cây lược gỗ, hộp trang sức, thùng tắm và ít quả vỏ cứng ít nước, còn muốn vải đỏ làm giá y cho Kim Ngọc.



      nửa ngày, đồ đạc mua ít, Hải Đường cùng Phúc nhi cầm được nhiều đồ đạc như vậy, nên thuê chiếc xe trâu, định chốc lát dùng xe chở về là được. Tiểu Phúc nhi khó được chuyến trấn , thấy những trò xiếc ảo thuật rất hứng thú, vỗ tay liền đầu đâm vào xem náo nhiệt.



      Đây là trò mới ở trấn , đặt tảng đá lớn lên ngực sau đó dùng búa đập bể, dẫn tới ba tầng trong ba tầng ngoài, tiếng trầm trồ khen ngợi hồi cao hơn hồi, tiểu Phúc nhi còn lại lanh lợi, liền chui vào bên trong cùng, xem thích thú. Hải Đường thấy hơi mệt chút, nàng chen vào xem náo nhiệt, đem đồ đạc để ở bên, đến quán trà cách chỗ xiếc ảo thuật xa ngồi xuống, lau mồ hôi trán, : “Ông chủ, phiền toái cho ta chén trà lạnh.”



      “Có ngay!” Ông chủ quán nhìn Hải Đường tướng mạo đẹp, ngữ khí chuyện lại ngọt ngào ôn nhu, liền vui vẻ vài phần, cho nàng trà lạnh cũng nhiều hơn tí.

      Hải Đường rất khát, bưng chén trà lên, dùng ống tay áo che miệng uống lên, ông chủ quán vừa vặn cũng nhàn rỗi, liền cùng Hải Đường hàn huyên.



      nương, nhìn lạ mặt, là người của trấn Khê Thủy này sao?”



      Hải Đường khẽ cười cười, đáp: “Ta tới từ thôn Phúc Duyên, giúp trong nhà đặt mua vài thứ.”



      “Khó trách, những thôn bên cạnh cũng thường đến đây rất nhiều, bất quá nương bộ dáng như vậy, ở trấn … Hắc hắc, cũng gặp nhiều a.” Ông chủ này chút nào che giấu ca ngợi bộ dáng Hải Đường, ngược lại cũng có ác ý gì, chỉ là lòng cảm thấy mỹ mạo như vậy hoàn toàn chính xác làm cho người nhìn thấy cũng là cảnh đẹp ý vui.



      Hải Đường cười cười, cái gì nữa, nhìn mặt trời cũng bắt đầu ngã về tây, nghỉ ngơi thêm chút cũng nên dẫn tiểu Phúc nhi trở lại trong thôn.



      Nàng bất quá chỉ ngồi trong quán trà lát, nhưng lại ngờ phen này trấn , lại bị người khác chú ý.



      Dưới chân tường cách quán trà xa, mấy người mặc vải đay xiêm y thô sơ, chân đạp giầy rơm, người trong miệng ngậm cọng cỏ từ lúc Hải Đường tiến vào trấn Khê Thủy theo dõi nàng, ở sau lưng nàng lén lút theo rất lâu, xem nàng đến từng cửa hàng mua này nọ, sớm đánh chủ ý lên người Hải Đường.



      Lúc này, mấy người kia trốn ở dưới chân tường thương lượng: “Nhị ca, huynh nhìn tiểu nương tử kia bộ dáng xinh đẹp nha? Khuôn mặt trắn noãn, bàn tay duỗi ra trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn muốn sờ phen, còn có bộ ngực kia, cái mông vễnh lên… Chậc chậc, là làm cho lòng người đều ngứa…”



      “Ba~!” đầu tiểu tử vừa rồi chuyện bị vỗ mạnh cái, người có vết sẹo ở góc mắt trái đứng bên cạnh lên tiếng, “Tiểu nương tử này đẹp, nhưng đó là ta định đem về làm áp trại phu nhân cho đại ca, tiểu tử ngươi động ý niệm gì?”

      “Dạ dạ nhị ca, hì hì, đệ phải vừa sao…” Tứ Thử bị đánh sờ lên đầu ngượng ngùng ra.



      “Được rồi, cẩn thận canh chừng, lát nữa đợi nương kia đến nơi vắng vẻ ta tranh thủ hành động.” Tên gọi là nhị ca Nhị Hầu Tử khàn khàn cuống họng phân phó tiếng.



      Đám người này bọn thổ phỉ ở vùng núi Lương Sơn phương Bắc, ở nước Tây Uyển, thổ phỉ kỳ cũng ít gặp, chỉ là trong cuộc sống an nhàn, bọn thổ phỉ ngược lại cũng thường quấy nhiễu dân, nhưng hôm nay chinh chiến liên tục , những thổ phỉ này liền bắt đầu từ núi chạy trốn xuống dưới, trộm cướp lừa gạt, vào nhà cướp của.



      Lần này bọn đến trấn Khê Thủy, vốn tính nhìn địa hình chút, xem có gia đình nào giàu có để kiếm chát, lúc trở về, ngoài ý muốn lại gặp Hải Đường bộ dáng xinh đẹp như vậy, trong lòng liền động tà niệm.



      Hải Đường cũng phát giác có người theo dõi nàng, uống trà trong chốc lát, tiểu Phúc nhi xem náo nhiệt cũng sai biệt lắm, muốn dẫn nàng trở lại trong thôn.



      “Ông chủ, đến tính tiền.” Hải Đường hô tiếng, nàng nghiêng mặt , ánh nắng ngã về tây chiếu vào mặt của nàng, chiếu ra nhan sắc mỹ lệ, hai người nam tử mặc quần áo màu xanh đứng gần quán trà, luôn cúi đầu khi nhìn thấy Hải Đường nháy mắt thần sắc lập tức đại biến, hai người giật mình tại chỗ.



      “Phó tướng, ngài thấy ?” người trong đó thấp giọng hỏi.



      “Thấy được, giống…” Tên còn lại cũng nhìn qua Hải Đường suy nghĩ xuất thần.



      “Có cần bẩm báo với tướng quân hay , tìm lâu rồi.”



      “Chậm , ” phó tướng kia đưa tay ngăn lại, “Ta và ngươi cũng biết tướng quân tìm nàng sắp điên rồi, nếu vạn nhất này cũng phải, đây chẳng phải là lại làm cho tướng quân vui sao? Phải tìm hiểu kỹ rồi sau. Liên huynh đệ, nàng sắp rồi, chúng ta cùng qua nhìn cái.”



      Hai người ăn mặc áo xanh, thấy Hải Đường rời khỏi quán trà, cũng xa xa mà theo phía sau Hải Đường.



      “Tẩu tử…” Tiểu Phúc nhi từ trong đám người chui ra, khuôn mặt nhắn đỏ rực, trán đầy mồ hôi, vừa thấy Hải Đường hưng phấn mà khoa tay múa chân kể cho nàng nghe biểu diễn đặc sắc vừa rồi, đến chỗ kích động, nước bọt đều văng đến mặt Hải Đường.



      “Tẩu tử, muội chiếm được vị trí tốt, đáng tiếc tẩu tiến vào xem cùng.” Tiểu Phúc nhi cong miệng, tiếc nuối.



      Hải Đường móc khăn tay trong ngực ra lau mồ hôi cho tiểu Phúc nhi cười : “Nghe muội hình như rất thú vị, nếu muội thích, lần sau chúng ta lại đến trấn , được ?”

      “Được được, lần sau muội còn muốn xem chui vào vòng lửa, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ vật đẹp mắt.” Phúc nhi cọ ở trong ngực Hải Đường, hôm nay lần này ra, lộ vẻ cực kỳ cao hứng.



      Hải Đường vuốt vuốt tóc có dính mồ hôi ướt nhẹp của Tiểu Phúc Nhi, ôn nhu : “Giờ cũng còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng trở về, bằng nương sốt ruột.”



      Phúc nhi hì hì cười cười: “Còn có đại ca gặp được tẩu tử cũng sốt ruột nữa nha!”



      “Ngươi cái này nha đầu linh tinh.” Hải Đường cười gắt cái, dẫn Phúc nhi, phụ giúp đầy xe chở đồ vật trở về.



      Chỉ là nàng biết, ở phía sau của nàng, có hai nhóm người theo dõi nàng.



      Từ trấn Khê Thủy trở lại thôn Phúc Duyên đường xá xa, bất quá các nàng mang theo nhiều đồ vật, hồi cảm thấy mệt mỏi, đến bờ sông, Hải Đường định nghỉ ngơi chốc lát. Xoắn khăn lau mồ hôi, lại cảm thấy có chút khát nước, Phúc nhi , nàng qua bên kia múc ít nước suối.



      Hải Đường gật đầu, dựa lưng vào cây đại thụ thoáng nhắm mắt nghỉ ngơi.



      “Soạt soạt, soạt soạt…” Sau lưng có người dùng ngón tay đâm lấy bờ vai của nàng, Hải Đường híp nửa mắt cười ra: “Phúc nhi, ầm ỹ cái gì, uống nước xong cần phải .”



      “Hắc hắc, tiểu nương tử, ngươi cũng phải muốn theo chúng ta sao.” thanh này vừa cứng lại thô, còn mang theo giọng mũi khàn khàn, ở đâu là Phúc nhi? Hải Đường cả kinh, nhìn lại, đứng phía sau mấy người đàn ông mặt mũi dữ tợn lỗ mãng, có ý tốt mà chằm chằm vào Hải Đường.



      Trong lòng nàng khẽ giật mình, đứng lên lui lại mấy bước, nhìn chung quanh, yên tĩnh người, tiểu phúc nhi lấy nước còn chưa có trở lại.



      Trong đầu Hải Đường trăm ngàn ý niệm, những người này xem xét liền biết phải là người lương thiện gì, phải cướp của chính là cướp sắc, nàng chịu đựng kinh hoảng, vững vàng hỏi: “Các ngươi là người nào, muốn làm cái gì?”

      Tên Tứ Thử kia nhìn Hải Đường sắp chảy nước miếng ra, mắt hí cười, đứng đắn : “Tiểu nương tử, mình ngươi lẻ loi trơ trọi đứng ở chỗ này tịch mịch, chúng ta muốn mang ngươi trở về núi, hưởng phúc mua vui, cũng bồi đại ca chúng ta đùa giỡn chút, chừng còn có thể làm áp trại phu nhân nha!”



      Hải Đường xem bốn người bọn họ đều là cao lớn vạm vỡ, thân thể khoẻ mạnh, mình là nữ nhân tay trói gà chặt, làm sao có thể đấu lại bọn họ? Nếu vạn nhất Phúc nhi trở về, làm liên lụy tới nàng càng tốt, nàng quyết định chủ ý, cũng hoảng loạn nữa, ra: “Các vị đại ca cất nhắc như vậy, ta đây với các ngươi đến sơn trại.”



      Nàng đáp sảng khoái như vậy, ngược lại làm những người kia bất ngờ, bất quá dễ dàng như vậy, đúng là tự nhiên chui tới cửa. Tên Nhị ca kia là người khôn khéo, sợ tiểu nương tử này đường nghĩ ra mưu quỷ kế nên phân phó mấy huynh đệ trói hai tay hai chân nàng lại, ngay cả mắt cũng che lại, nhét vào trong vải bố, khiêng về Lương Sơn.

      Hai người mặc áo xanh, xa xa thấy màn này, tiến lên ngăn cản, nhưng vẫn bị Lý Uy ngăn lại.



      “Phó tướng, ngươi ngăn cản ta làm gì nha? Tiểu thư bị đám thổ phỉ kia bắt !” Liên Viễn bắt đầu sốt ruột.



      Lý Uy trừng mắt liếc cái, suy nghĩ lát hỏi: “Ngươi có thể xác định, người nọ quả là tiểu thư?”

      gãi gãi đầu, kỳ cũng dám khẳng định: “Là… chính là rất giống…”



      “Chúng ta ở Tây Uyển, thể tùy tiện bại lộ thân phận, nếu xác định người nọ là tiểu thư, chúng ta tuyệt đối thể hành động thiếu suy nghĩ.”



      “Thế nhưng mà, thế nhưng mà… Phó tướng, nếu người nọ là tiểu thư sao?”



      “Đừng nhảm nữa, chúng ta theo sau là được, nếu là tiểu thư, mất cả mạng này, lão tử cũng đem nàng cứu ra!”



      Hai người đứng dậy đuổi theo, bên kia trong rừng tiểu Phúc nhi cũng tới, nàng nhìn thấy đồ cưới và hai người áo xanh đứng đấy, sửng sốt khắc, kế tiếp liền ném nước nhào tới Lý phó tướng lớn tiếng gào rú hỏi: “Tẩu tử ta đâu rồi, tẩu tử ta đâu rồi, tẩu tử đâu a? ! ! !”



      Lý phó tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, sợ trời sợ đất, nhưng lại cứ sợ nhất là lão bà và tiểu hài tử, theo lời , chỉ có nữ tử cùng “Tiểu nhân” là đáng sợ! Bị tiểu Phúc nhi quậy như vậy, lập tức rối loạn tay chân, vội vàng an ủi nàng: “Bé ngoan đừng làm rộn, đừng làm rộn! Vừa rồi tiểu nương tử kia là tẩu tử ngươi? cho ta biết, nàng tên là gì?”



      Tiểu Phúc nhi căn bản chút cũng để ý tới , vẫn quyền đấm cước đá mà liều mạng nện lên người : “Đem tẩu tử trả lại cho ta, đem tẩu tử trả lại cho ta!” Nàng ô ô khóc lớn, Liên Viễn nhìn bộ dáng Lý Uy, đúng là dở khóc dở cười, liền khuyên nhủ, “Phó tướng, chúng ta nếu trước tiên đem đứa này dàn xếp rồi, mất dấu hay.”



      Lý Uy ngẫm lại thấy đúng, tiểu hài này quá mức vướng bận, thế nhưng đem nàng đưa trở về cũng ổn, liền thở dài hơi, hướng về phía tiểu Phúc nhi quát: “Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ, cho phép khóc!”



      Tiểu Phúc nhi vốn là đứa rượu mời uống, muốn uống rượu phạt, bị rống như vậy, lập tức dám lên tiếng nữa, trừng lớn hai mắt, nước mắt lưng tròng mà nhìn Lý Uy.



      Lý Uy sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chỉ vào Liên Viễn hù dọa nàng : “Tiểu hài nhi, cho ngươi biết, muốn tìm tẩu tử ngươi về ngoan ngoãn theo chúng ta cho phép lên tiếng, chúng ta hỏi ngươi cái gì đáp cái đó, nếu lại thúc thúc này đem ngươi nuốt vào trong bụng đấy!”



      Phúc nhi liến nhìn Liên Viễn, hai tay bịt miệng lại, dọa trốn vào phía sau Lý Uy.



      “Phó tướng, tại sao là ta?” Liên Viễn thấy tiểu Phúc nhi nhìn thần sắc lập tức phiền muộn thôi, là quân doanh cực kỳ có tấm lòng mến người a!



      Lý Uy cười hắc hắc, thấp giọng : “Cũng nên có người trấn giữ nàng mà!” xong đem Phúc nhi khiêng lên đầu vai, ba người cũng hướng phía Lương Sơn đến…



      ***



      Bọn thổ phỉ Lương Sơn tuy là đám ô hợp, nhưng coi như có chút quy mô, bọn họ cũng vào nhà cướp của, chỉ là quấy rầy nông hộ mà thôi, trấn ít kẻ có tiền cũng khỏi bị quấy rầy, báo quan phủ, nhưng bọn họ chiếm núi làm vua, cũng có biện pháp gì.



      Hải Đường bị bọn họ cột vào trong bao bố, đường trong lòng cũng đập bịch bịch, chỉ là cố tự trấn định nghĩ cách thoát thân.



      được đường, khó khăn đến Lương Sơn trại.



      Hải Đường bị bọn nhốt vào gian phòng, bao tải được mở ra, tên Tứ Thử lén lút thậm thụt nhìn chằm chằm vào nàng, trong đầu mưu ma chước quỷ cần đoán cũng ghi mặt. Nếu phải tên Nhị Hầu Từ liều mạng kéo ra ngoài, chỉ sợ cái miệng ghê tởm kia đụng vào mặt Hải Đường.



      Cách cửa phòng, Hải Đường loáng thoáng nghe được Nhị Hầu Từ răn dạy Tứ Thử: “Tứ đệ, nàng là lưu cho đại ca, ngươi đừng đánh cái chủ ý gì, trong trại này do đại ca định đoạt, là lớn nhất, nếu chọc giận đại ca, ta cách nào bảo vệ ngươi.”



      Tên Tứ Thử trầm mặc lát, lại phảng phất bất mãn mà phun vài tiếng, cũng hề ra tiếng, bất quá thoạt nhìn tựa hồ là cùng đại ca có chút lục đục.



      Hải Đường đảo tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ ra chủ ý.



      Lại Lý Uy cùng Liên Viễn mang theo tiểu Phúc nhi cũng luôn lặng lẽ theo đằng sau, nhưng lại dám thân cận quá, chỉ sợ bị những thổ phỉ kia phát đối với Hải Đường bất lợi.



      Thừa dịp đường nhàn rỗi, Lý Uy hướng Kim Phúc hỏi: “Nha đầu, tẩu tử ngươi tên là gì?”



      Tiểu Phúc nhi ôm lấy cổ Lý Uy hỏi lại: “Ngươi râu quai nón này, hỏi tên tẩu tử ta làm cái gì? Ngươi mau giúp ta tìm được nàng, bằng nương ta và đại ca ta lo lắng!”



      “Chậc chậc, tiểu nha đầu, ngươi tẩu tử ngươi tên gì, ta giúp ngươi tìm. Ngươi nghĩ lại , ta ngay cả tên nàng cũng biết, vì sao phải chạy ngược chạy xuôi tìm nàng?”



      Phúc nhi nghe có lý, lúc này mới đáp: “Tẩu tử ta gọi Hải Đường.”



      “Hải Đường… ?” Lý Uy nhíu nhíu mày, lại hỏi, “Nàng là người trong thôn các ngươi?”



      “Gả cho đại ca ta, đó phải là người trong thôn chúng ta sao?”



      “Vậy trước khi gả cho đại ca ngươi? Nàng cũng ở trong thôn?”



      Tiểu Phúc nhi hì hì cười cười, cúi đầu tóm lấy râu tia Lý Uy hỏi: “Râu quai nón, ngươi luôn hỏi thăm tẩu tử ta làm cái gì? Đây chính nương tử của đại ca ta, ngươi đừng nghĩ cách nữa!”



      “Ta…” Lý Uy nghĩ đến con bé này nhanh mồm nhanh miệng, lập tức bị nàng nghẹn ra lời.



      Bất quá, kia giống A Mạn tiểu thư, nếu là nàng, vậy do dù mất tánh mạng mình cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, huống chi còn có đại tướng quân tâm tâm niệm niệm nhớ nàng!

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      22, Thoát hiểm khỏi sơn trại . . .



      Hải Đường ở trong phòng bọn thổ phỉ ngây người chốc lát, bao lâu, cửa được mở ra, Hải Đường nhìn lên, người tiến vào chính là tên Tứ Thử lén lút thậm thụt. bước mũi chân vụng trộm lẻn vào, chạy đến bên cạnh Hải Đường, tay ôm nàng từ ghế lên giường, trong bóng đêm đen dần, hai mắt Tứ Thử muốn phát sáng, xem xét chính là bộ dạng háo sắc.



      “Ôi tiểu mỹ nhân của ta, là nghĩ đến nàng lòng của ca ca đây đều ngứa lên, nhanh để cho ca ca tới hôn cái…” Hải Đường nghĩ thầm, tên Nhị đương gia kia vừa là muốn đem nàng mang về để làm áp trại phu nhân, nhưng chính bản thân lại lén lút sờ soạng tới, nàng hơi nghiêng mặt sang bên cạnh, ra: “Ngươi gấp cái gì? Đại ca, nhị ca ngươi đâu? Như thế nào thấy bóng dáng bọn ?”

      Tứ Thử nghiêm mặt cười : “Đại ca, nhị ca bọn ở bên ngoài uống rượu vô cùng vui vẻ, nên ta tiến đến nhìn tiểu mỹ nhân của ta chút. Ôi, nàng bộ dạng nàng xinh đẹp như thế này, đúng là trời sinh để cho người ta đau để cho người ta nha…” vừa , bên liền chẳng biết xấu hổ mà đụng lên người Hải Đường.



      Tay chân Hải Đường được giải thoát, nhưng với khí lực của mình nàng cũng phải đối thủ của tên nam nhân lỗ mãng này, nàng bị Tứ Thử áp dưới thân thể, sắp bị lấn lên, Hải Đường tay chống đỡ lấy lồng ngực , vội la lên: “Ngươi cứ như vậy tiến đến, nếu lát nửa bị nhị ca ngươi nhìn thấy, bị đánh cho trận, còn đại ca kia của ngươi nữa, ngươi sợ ?”



      Tên Tứ Thử này là thừa dịp các ca ca ở bên ngoài uống rượu lẻn vào đây, phải sợ đại ca, nhị ca, chỉ là uống chút rượu tăng thêm chút ít gan, lại tâm tâm niệm niệm bộ dáng xinh đẹp của Hải Đường , lúc này mới lấy hết can đảm, cảm thấy thẹn mà sờ soạng tiến đến. Vốn định mượn rượu mang theo tiểu nương tử này khoái hoạt hồi trước, ai có thể liệu lại bị nàng hỏi như vậy.



      Tứ Thử này ở trong sơn trại xếp thứ tư, nhưng lại là người vô dụng nhất, tất cả đều là nhờ vào chút ít khôn vặt từng bước ngồi lên vị trí này, nhưng trong lòng của luôn rất sợ lão đại hung thần ác sát kia, tại nghe Hải Đường vừa như vậy, lá gan mới vừa rồi được rượu kích lên chút lập tức cũng bị sợ trở về.



      Nhưng tiểu nương tử trước mặt này nhìn kiều mỵ động lòng người như vậy, làm cho lòng người ta ngứa ngấy khó nhịn. Tên Tứ Thử vừa muốn âu yếm, trong nội tâm lại kiêng kị lão đại uy nghiêm, cứ như vậy nằm ở người nàng, động cũng phải, động cũng phải, ngược lại trán rỉ mồ hôi như hạt châu rơi xuống.



      Hải Đường thừa cơ đẩy ra, cố ý trách mắng: “Nhìn ngươi bộ dáng này dù sao cũng là đàn ông, như thế nào lại có khí phách như vậy? ra làm thổ phỉ, lại còn phải sợ đầu sợ đuôi như thế, nghe người khác sai sử, xách giày cho người khác.”

      “Ta… Ta…” Tứ Thử bị Hải Đường mắng trận, quanh co hai tiếng, ra lời.



      “Ta tuy là nữ lưu, nhưng trong lòng cũng coi trọng những nam tử có khí khái.” Hải Đường giả vờ thở dài hơi ra, “Tên nam nhân trong nhà ta là người bệnh sắp chết, ra ta cũng sớm muốn theo người khác, vốn tưởng rằng trong lòng ngươi thích ta, là người tệ, nhưng nhìn thế này, lại là người chút tác dụng đều có, cực kỳ có khí phách.”



      Tên Tứ Thử vừa nghe Hải Đường như vậy, trong đầu lập tức bị kích thích lên, phen kéo Hải Đường vào trong ngực: “Nương tử tốt, vậy nàng , phải như thế nào mới xem là người có khí phách?”



      Hải Đường nhàn nhạt cười tiếng : “Ngươi có bản lĩnh đánh ngã tên kia lên làm lão đại, lão Nhị, lão Tam, chính ngươi làm trại chủ cho ta xem, đó chính là có khí phách, ta cũng cam tâm tình nguyện theo ngươi.”



      Tứ Thử lộ vẻ do dự, nhưng rượu này bị người kích thích như vậy nửa điểm cũng lui, huống chi tiểu nương tử như hoa như ngọc như vậy, trong lòng của hắnsuy nghĩ, thời điểm này vì chứng minh là nam tử hán cũng tuyệt thể rút lui, lúc này liền đứng lên, vỗ vỗ ngực ra: “Được, tiểu mỹ nhân, phải là trại chủ sao! Ta nghĩ biện pháp lên vị trí này trở lại cho nàng nhìn thấy, đến lúc đó nhất định nàng phải cam tâm tình nguyện theo ta!”



      biết sợ, hay là tìm cách, bất quá cũng may tạm rời khỏi phòng trước.



      Hải Đường lúc này mới thật dễ dàng thở dốc hơi, vừa rồi tên Tứ Thử giúp nàng đem dây thừng tay chân đều mở ra. Bên ngoài ăn uống linh đình, đám thổ phỉ hô to uống rượu chuyện phiếm, Hải Đường lặng lẽ đứng dậy mở cửa ra ngoài, muốn điều tra hoàn cảnh nơi này, tìm cách chạy trốn.

      Sắc trời đen, cũng biết người trong nhà thấy nàng trở về, gấp thành bộ dáng gì, còn có Kim Sinh , đích thị là lo lắng. Hải Đường nghĩ tới nam nhân nhà mình, mặc dù ở chỗ này, nhưng trong lòng vẫn khỏi ấm áp, phảng phất chỉ nghĩ đời này còn có Kim Sinh , còn có trượng phu của nàng, cái kia chính là nguồn suối lực lượng vô tận.



      “Tẩu tử, tẩu tử…” Hải Đường vừa ra cửa, đã nghe được tiếng tiểu Phúc nhi gọi nàng, lúc đầu nàng còn tưởng là nghe nhầm, nhưng vừa quay đầu nhìn về phía thanh, lại nhìn thấy có bàn tay từ hốc tường ló ra, hướng về phía nàng vẫy gọi!



      Hải Đường tới, lúc nhìn thấy Tiểu Phúc Nhi và hai nam nhân cao lớn thô kệch ở cùng chỗ khỏi chấn động, kéo tiểu Phúc nhi qua ôm ở trong lòng mình, lui ra phía sau bước hỏi: “Các ngươi… Các ngươi là người nào?”



      Hai người kia nhìn hề giống những tên sơn tặc thổ phỉ, thế nhưng Hải Đường thực biết bọn họ, biết bọn họ mang theo Tiểu Phúc Nhi đến tột cùng là dụng ý gì.



      Vừa nhìn thấy Hải Đường, sắc mặt Lý Uy lập tức thay đổi. Ở quán trà có nhìn lầm, tướng mạo của nử tử đứng trước mặt này cùng A Mạn tiểu thư sai khác chút nào, đồng dạng giống như tiên nữ, linh hoạt xinh đẹp, thế nhưng, thế nhưng nếu nàng là A Mạn tiểu thư, vì sao nhận ra a?



      Lý Uy ngẩn người, hành lễ cung kính hỏi: “A Mạn tiểu thư, ngài còn nhận ra tiểu nhân?”

      “A Mạn… ?” Vì sao cái tên này nghe quen như vậy, ai là A Mạn? chuyện với chính mình sao? Hải Đường có chút hoảng hốt, nhưng tay vẫn che chở Tiểu Phúc Nhi, “Ta các ngươi cái gì, các ngươi rốt cuộc là ai, bắt muội muội của ta làm gì?”



      Nàng quả nhiên là nhận ra bọn họ, bất quá chỗ này hoàn toàn chính xác phải chỗ để chuyện. Liên Xa đụng đụng Lý Uy : “Phó tướng, chúng ta trước mang các nàng ra ngoài rồi sau. Ở đây dù sao cũng là ổ của sơn tặc, có lời gì ra ngoài rồi sau.”



      Hải Đường thấy bộ dạng hai người bọn họ cũng giống người xấu, có người giúp nàng chạy khỏi nơi này, tốt hơn là có. Hải Đường nghĩ nghĩ, vẫn là mang theo Tiểu Phúc Nhi theo Lý Uy, Liên Xa cùng nhau lặng lẽ trốn thoát.



      Sơn trại này có người trông coi, bất quá những đương gia kia đều ở phía trước uống rượu, tên Tứ Thử kia lén lút chạy tới, cũng phát lên nổi ngọn gió ngọn sóng nào. Lý Uy và Liên Xa đều có thân thủ số trong quân doanh, muốn bất động thanh sắc tiêu diệt hai tên thủ vệ cũng phải việc gì khó.



      Bất quá khắc thời gian, mang theo Tiểu Phúc Nhi và Hải Đường trốn khỏi sơn trại.



      Sắc trời càng ngày càng đen, Hải Đường cùng Tiểu Phúc Nhi đều vội vã muốn về nhà. Nhưng Liên Xa lại nhớ tới thân phận Hải Đường, cho Hải Đường cứ như vậy rời , ngăn nàng lại vội la lên: “Tiểu thư, ngài thể cứ như vậy nha.”



      Hải Đường lôi kéo Tiểu Phúc Nhi ngẩn người, bọn họ đường, qua cánh rừng phía trước là có thể về nhà rồi, nhưng Liên Xa những lời này làm cho người ta biết đến tột cùng là có ý gì.

      “Hai vị đại ca, rất cám ơn các huynh cứu ta và tiểu muội. Thế nhưng, thế nhưng ta biết tiểu thư trong miệng các huynh gọi là ai, ta giúp được các huynh hãy để cho chúng ta nhanh chóng về nhà a.”



      “A Mạn tiểu thư, ” Liên Xa vẫn ngăn cản nàng, bọn họ phụng mệnh ở chỗ này tìm hơn hai tháng, hôm nay vất vả tìm được tí đầu mối, làm sao có thể đơn giản buông tha?



      “A Mạn tiểu thư, ngày đó chiến trường, thấy được ngài, tướng quân gấp đến độ sắp nổi điên rồi. Ngài nghĩ kỹ lại, còn nhớ tướng quân Dung Tú Thần ?”



      Hải Đường muốn lại cùng bọn họ nhảm nhiều, những gì bọn họ nàng căn bản chút cũng nghe hiểu.



      “Rất xin lỗi, ta biết các huynh gì? Ta là người của thôn Phúc Duyên, biết các huynh tướng quân gì, cũng biết hai huynh. Hôm nay được các huynh cứu giúp, trong lòng Hải Đường vô cùng cảm kích, nếu hai vị đại ca nguyện ý có thể đến nhà Hải Đường ngồi chơi, nhưng nếu tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ như vậy, Hải Đường nhớ tới ân vừa rồi được hai huynh cứu.”



      Liên Xa còn muốn tiếp, bị Lý Uy ngăn cản, ho cuống họng ra: “Hải Đường nương, xin lỗi, có lẽ… Có lẽ là ta và huynh đệ nhận lầm người, đưa hai người đến đây có lẽ an toàn, vẫn là nhanh chóng về nhà a.”



      Hải Đường cảm thấy hai người bọn họ rất kỳ quái, bất quá lúc này bọn họ ngăn cản nữa, Hải Đường cũng vội vàng lôi kéo Phúc Nhi hướng trong nhà chạy tới .

      Trong bóng đêm, Liên Xa đập mạnh cước, hướng Lý Uy ra: “Phó tướng, người đó… người đó nhất định chính là A Mạn tiểu thư, vì sao huynh cứ như vậy thả ấy hả?”



      “Xem như đó là A Mạn tiểu thư, tiểu thư cũng nhớ ra được cái gì, chúng ta cho dù lại hỏi tiếp cũng có ý nghĩa gì, tốt nhất nên trở về bẩm báo tướng quân, để tướng quân quyết định nên làm như thế nào a.”



      Trong nước Hoa Triêu, chỉ có mình Lăng Mạn là có ký hiệu hoa hải đường.



      A Mạn, Hải Đường…



      Các nàng nhất định chính là cùng người!

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      23, Hải Đường về nhà . . .



      Thời điểm Hải Đường lôi kéo Tiểu Phúc Nhi trở lại thôn Phúc Duyên, hơn phân nửa thôn đều sớm rối loạn. Người đâu tiên nhìn thấy Hải Đường chính là Khánh Phương tẩu tử, xa xa bà nhìn thấy bóng người hướng trong thôn tới, vội vàng nghênh tiếp, thấy Hải Đường ôm lấy nhân tiện : “Con , con trở về rồi, con như thế nào chuyến lên trấn lại thấy bóng dáng, làn tất cả mọi người lo lắng muốn chết!”

      Hải Đường vội vàng muốn hướng trong nhà chạy: “Khánh Phương đại nương, Kim Sinh đâu?”



      “Đừng nóng vội đừng nóng vội, Kim Sinh cùng mấy chàng trai trong thôn tìm con rồi, bà bà của con ở trong nhà đợi, con trước dẫn Phúc nhi về nhà, đại nương tìm người báo tin cho Kim Sinh biết!”



      Nương Kim Sinh lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng ba lại dám tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ biết lúc nào Hải Đường và Phúc nhi trở về.



      ở trong phòng bên cạnh xoa xoa tay tới lui, bên ngoài liền vang lên tiếng Khánh Phương tẩu tử: “Nương Kim Sinh, Hải Đường và Phúc nhi về rồi!”



      Nương Kim Sinh vội vàng ra mở cửa, dưới ánh trăng, Hải Đường lôi kéo Kim Phúc từ từ về, tuy chỉ mới ngày gặp, bây giờ nhìn thấy hai người, nương Kim Sinh vui mừng đến nước mắt ào ào xông ra. Tiểu Phúc Nhi trải qua nhiều chuyện như vậy, đến cùng vẫn là tiểu hài tử, lập tức đầu chạy vào trong ngực mẫu thân ô ô khóc rống lên.



      “Tốt rồi tốt rồi, xảy ra chuyện gì thế? Các con phải trấn mua đồ cho Ngọc nhi sao, như thế nào đến lúc này mới trở về, đồ đạc đâu?” Nương Kim Sinh liếc nhìn sau lưng các nàng, rỗng tuếch, cái gì cũng có.



      Trước cửa nhà Kim Sinh vây quanh đám thôn dân đến xem náo nhiệt, thời điểm mặt trời lặn, vì muốn ra ngoài tìm Hải Đường và Kim Phúc, sớm kinh động đến ít người, lúc này mọi người tụ ở nơi này chính là muốn tới xem bát quái phen, nhìn xem đến tột cùng tiểu nương tử xinh đẹp này đường xảy ra chuyện gì.



      Hải Đường nhìn thoáng qua đám người đứng phía sau, giọng đối với nương Kim Sinh ra: “Nương, vào trong nhà rồi sau. tại con và Phúc Nhi có việc gì bình yên trở về rồi, nên để cho tất cả mọi người sớm trở về .”



      Nương Kim Sinh là người khôn khéo , bà đại khái cũng đoán được lần này Hải Đường đích thị là gặp chuyện gì, nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ có cái gì tốt, liền tới cửa cám ơn mọi người phen, là cảm tạ mọi người giúp đỡ, tại có việc gì rồi, mời mời mọi người trước về nghỉ ngơi.



      Người trong thôn Phúc Duyên vốn đều có lòng nhiệt tình, nhà có chuyện gì, hơn phân nửa người trong thôn đều đứng ra trượng nghĩa tương trợ, chuyện , mọi người cũng đều tản ra.



      lát sau, Kim Sinh cùng mấy chàng trai trong thôn ra ngoài tìm Hải Đường cũng đều được báo tin trở về.



      Kim Sinh xông vào nhà, thấy Hải Đường bình yên đứng ở giữa nhà, liền hoàn toàn để ý mẫu thân, muội muội còn đứng ở bên, xông lên đem Hải Đường hung hăng mà kéo vào trong ngực, ở trán nàng mãnh liệt hôn cái: “Nàng nơi nào thế, muộn như vậy còn chưa trở về, làm ta lo lắng muốn chết!”

      Hải Đường bị hai cánh tay mạnh mẽ của ôm chặt, sắp thở nổi, ngưỡng mặt ra, ràng trong hốc mắt ngậm lấy nước mắt, nhưng lại ngăn được muốn đối với Kim Sinh cười rộ lên.



      lo lắng như vậy, tất cả đều treo mặt, tựa như đứa bé, khẩn trương, đối với nàng quý trọng, nàng cũng nhìn thấy ràng.



      Trong nội tâm, là cảm động. giống như nàng gặp chuyện, trong đầu nghĩ đến cũng đều chỉ có mình Kim Sinh, là chồng nàng, là tất cả cuộc sống của nàng, Hải Đường tựa vào lồng ngực Kim Sinh, nghe tiếng tim đập có lực của , chợt cảm thấy bình yên.



      “Nương tử, đến cùng hôm nay nàng và Phúc nhi gặp chuyện gì?” Buổi tối ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Kim Sinh ôm Hải Đường nằm ở trước ngực của , ngón tay thô lệ mơn trớn đầu vai hơi lộ ra dưới áo. Bọn họ thành thân gần ba tháng, những ngày này Hải Đường ngày ngày ở bên cạnh cũng cảm thấy bình thường, thế nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, Kim Sinh mới cảm thấy khẩn trương lo lắng.



      Thời điểm cùng mấy người trong thôn ra ngoài tìm Hải Đường, trong đầu lặp lặp lại ý nghĩ, nếu còn gặp được Hải Đường nữa, từ nay về sau, phải sống sao cho tốt đây?



      Nàng vốn là kỳ tích đột nhiên xuất , phảng phất là ông trời ban ân cho , trước kia biết, nhưng hôm nay lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu như Hải Đường rời , biết lúc đó như thế nào.



      Chỉ có đem nàng ôm trong ngực, hôn lấy đuôi mắt của nàng, ngón tay mơn trớn mỗi tấc da thịt thân thể nàng, như vậy mới có được cảm giác chân thực, mới làm chính thức cảm thấy, tất cả phải giấc mộng, Hải Đường là nương tử .



      Những sơn tặc thổ phỉ kia quá mức dã man làm càn, nếu phải Hải Đường nhanh nhẹn, nếu phải có người tương trợ, hậu quả thật đúng là thể lường được.



      Vừa nghĩ đến đây, Kim Sinh cúi mặt xuống hung hăng ngậm chặt môi của Hải Đường, thở hổn hển đường hôn môi xuống phía dưới, khiến cho Hải Đường ngừng ở trong lòng ngực của thở gấp. Hôm nay giống như mọi ngày, phảng phất như có chuyện muốn , nhưng muốn rồi lại , lực đạo trong tay lại càng mạnh hơn phần.

      Đôi mắt Hải Đường nhìn qua Kim Sinh , hôm nay thoạt nhìn có chút giống bình thường, trong ngày thường Kim Sinh vĩnh viễn đều ôn hòa trìu mến mà nhìn qua nàng, nhưng tối nay trong ánh mắt lại càng thêm vài phần sợ hãi cùng bất an. nam nhân đội trời đạp đất, thế nhưng cũng có thời điểm sợ hãi, chỉ hận mình có che chở Hải Đường cho tốt, chui ở trước ngực mềm mại của nàng lưu luyến trằn trọc, Kim Sinh nỉ non : “Nương tử, sau này ta nhất định bảo vệ nàng tốt, để chuyện như vậy xảy ra nữa, tin ta.”



      Hải Đường nâng mặt Kim Sinh lên, sớm biết như vậy, nàng chuyện đó ra. Có lẽ, quá mức quan tâm như vậy a, ngày đó bà mù sờ cốt cũng , ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.



      Khi đó, nàng bất quá là nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay nàng lòng muốn cùng Kim Sinh sống chung cả đời.



      “Tin chàng, tự nhiên tin chàng. Chàng là nam nhân của ta, cả đời này, ta chỉ tin chàng, mình chàng…”



      Trong ánh nến sương mù, tình dục lặng yên mà phát sinh, chỉ có hung hăng chiếm giữ nàng đó mới là cảm giác chân nhất. Kim Sinh lật người Hải Đường lại, Hải Đường muốn làm gì, trong miệng khẽ kêu tiếng.



      Còn chưa kịp cái gì, chỉ cảm thấy thân thể mềm bị Kim Sinh giơ lên, trở thành bộ dạng quỳ nằm sấp. Kim Sinh nắm tay của nàng, tay kia cũng nhàn rỗi mà ở phía trước tìm bộ ngực no đủ của nàng vuốt ve, mồ hôi đầu đều rỉ ra, động thân cái, đâm sâu vào thánh địa huyền bí.



      Mỗi lần va chạm, làm Hải Đường cách nào khống chế mà nghiêng về phía trước. Nam nhân phía sau phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, đỡ lấy bờ mông tuyết trắng kiều nộn của nàng, điên cuồng mà nàng, muốn nàng.

      Nàng thở gấp đến lợi hại, chỉ cảm thấy khát vọng vô tận dưới thân từ từ chảy xuôi, có hơi đau nhức, nhưng càng nhiều hơn là sung sướng cùng hạnh phúc.



      Nếu có Kim Sinh , nàng đại khái biết, làm nữ nhân còn có những niềm vui thú này, đem nàng trở thành bảo bối trong lòng bàn tay, sủng ái, lấy như vậy, chính là e sợ mất nàng.



      Đến đỉnh cao nhất của tầng mây, nam nhân phía sau gầm tiếng, ở trong thân thể nàng gieo xuống hạt giống nóng rực, nhưng khắc đỉnh vui thích, trong đầu Hải Đường với tốc độ ánh sáng đã hiện lên khuôn mặt người nam nhân khác.



      Trong đôi mắt rượu đồng của lộ ra u buồn, áo trắng bồng bềnh, hướng nàng vươn tay ra: “A Mạn, cùng ta về nhà…” Giọng kia xa xôi phảng phất đến từ đám mây, mơ hồ, chân như vậy, nhưng lại như có thế giới khác kêu gọi nàng.



      Hải Đường tự chủ được mà hô: “Ngươi , ta biết ngươi!”



      Kim Sinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm Hải Đường vào trong ngực, kích tình qua , trong mắt nàng là mờ mịt sương mù , hoảng hốt giống như nhận thức quanh mình.



      “Hải Đường, Hải Đường, nàng làm sao vậy? Vừa rồi nàng , nàng biết ai?” Kim Sinh mực ôm nàng, nàng tựa như con thỏ vừa mới chịu qua kinh hãi, thân thể đều run rẩy.



      Nàng biết nên như thế nào, càng sợ đem những hình ảnh lẻ tẻ trong đầu ra, làm cho Kim Sinh càng thêm sầu lo. Nàng lắc đầu, rút vào trong chăn bên cạnh, gối lên cánh tay nhắm mắt : “Ta có gì, chúng ta nên sớm ngủ thôi.”

      Đêm nay, Hải Đường luôn được Kim Sinh ôm chặt chẽ, dán vào lông ngực ấm áp của Kim Sinh, nàng như thế nào cũng thể chìm vào giấc ngủ. Lời của hai người Lý Uy, Liên Xa đối với nàng mà cũng chỉ là lời mà thôi.



      A Mạn, A Mạn…



      Ở trong mộng, nam nhân có đôi mắt rượu đồng kia luôn gọi nàng là A Mạn.



      Rốt cuộc là bọn họ nhận lầm người, hay đó chính là nàng lúc trước, chỉ do mình nhớ mà thôi.



      Tay khỏi nắm chặt lại, trái tim như bị bàn tay lớn giữ lấy, thở nổi. Nàng hơi minh bạch vừa rồi trong mắt Kim Sinh lên lo lắng, hai người kia xuất tuyệt đối phải ngẫu nhiên, còn có tướng quân trong miệng của bọn họ, rốt cuộc là ai, cùng nàng lại có quan hệ như thế nào?



      Cứ như vậy níu lấy tâm đêm chưa ngủ, bất tri bất giác trời lại phát sáng lên.



      Hải Đường khẽ đẩy Kim Sinh cái, ở bên tai giọng : “Trời sáng, nên thức dậy.”



      “Ừm” tiếng trầm thấp, nhưng bộ dáng giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, Hải Đường chu môi ở dưới chóp mũi nhàng mổ cái, sợi tóc chui vào trong lỗ mũi, nhảy mũi cái, ngược lại tỉnh lại.



      Mở mắt, nhìn Hải Đường mỉm cười như gió xuân, trong lòng trận ấm áp, vươn tay ra ôm lấy nàng, : “Ta lên núi đốn củi , hôm nay nàng đừng đâu, ở trong nhà nghỉ ngơi .”



      Hải Đường cũng “Ừm” tiếng, ánh mắt ôn nhu, đưa Kim Sinh ra cửa.



      Vốn cho sau khi thức dậy, tất cả bình yên, nhưng ngày hôm sau trong thôn vẫn nổi lên lời đồn…

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      24, lời đồn . . .


      Ngọn nguồn của lời đồn này rất khó truy cứu, tối qua chuyện Hải Đường và Tiểu Phúc Nhi thẳng đến khuya mới trở lại thôn Phúc Duyên hơn phân nửa mọi người trong thôn đều biết, tuy biết người tung ra tin đồn, là Hải Đường và Kim Phúc về muộn là do bị thổ phỉ Viêm Lương Sơn bắt .



      Hải Đường là thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, mà đám sơn tặc kia cũng phải loại lương thiện gì, tiểu mỹ nhân như vậy đến tay, chẳng lẽ còn có đạo lý buông tha?



      Vì vậy, ngày thứ hai khắp thôn đều đồn lên, nương tử Kim Sinh bị bắt , sớm phải là người sạch gì nữa, nhưng lại có biện pháp gì, nhà Kim Sinh gặp chuyện như vậy, cũng đành phải cắn răng nuốt xuống, nên tối hôm qua vội vã đuổi mọi người về nhà!



      Lúc nương Kim Sinh nghe như thế, tức giận đến nổi điên, trong lòng bà thầm suy nghĩ, liền đoán được lời đồn này do ai truyền ra, vì vậy nện bước chân hướng nhà Hương Mai đến.



      Quả nhiên, còn chưa tới trước cửa nhà Hương Mai, nghe thấy tiếng nương Hương Mai, cùng số hàng xóm vây quanh ở cửa ra vào lời ong tiếng ve!



      “Mọi người đừng tưởng có chuyện tốt từ trời rơi xuống, đời này làm gì có chuyện bánh từ trời rơi xuống? Nếu có, chúng ta còn phải sống cực khổ như vậy sao, sớm ngồi trong nhà chờ cũng được. Lúc trước thời điểm Hải Đường đến Kim gia bọn họ, ta cũng sớm , bộ dáng như vậy chúng ta là người quê mùa khó mà tiêu thụ? Mới thành thân bao lâu xảy ra chuyện, bọn họ còn tưởng là bản thân có người biết, những người xuống núi sớm đã nghe được tin tức, ra hôm qua là bị sơn tặc Viêm Lương Sơn phía tây bắt .”



      Nương Hương Mai ngồi ở trong sân lớn, bắt chéo chân, gặm lấy hạt dưa, phơi nắng, chung quanh đám người kia cũng đều là tam lục bà trong thôn, đối với tin tức bát quái như vậy cảm thấy hứng thú vô cùng!



      Lúc này liền có người thở dài: “Ai nha, hóa ra là nha! Tiểu nương tử kia may, sau này đúng là khó làm người….!”

      “Cũng phải đâu, còn có Kim Sinh , nam nhân cường tráng khỏe mạnh, nương tử nhà mình bị người làm nhục như vậy, vẫn thể ra ngoài, cũng làm được cái gì, cục tức này giấu ở trong lòng có thể nghẹn chết…”



      Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, chân vô cùng, tựa như chuyện này là các nàng đứng ở bên cạnh Hải Đường tận mắt nhìn thấy. Còn thỉnh thoảng phát hai tiếng cảm khái, Kim gia biết gặp vận xui gì, gặp phải chuyện như vậy.



      Nương Kim Sinh nghe xong tức giận đến phổi đều sắp nổ tung, rốt cuộc kềm nén được, vài bước đến trước nhà nươn Hương Mai, chỉ vào mũi bà mắng lên: “Tẩu tử Ngọc gia, bà ở chỗ này hươu vượn với mọi người cái gì? cái gì mà Hải Đường nhà chúng ta bị người làm nhục, con mắt nào của bà nhìn thấy ? Lúc ấy bà ở cùng nó à ? ! Ta có thể cho các bà biết, ăn có thể ăn bậy, lời thể loạn, Hải Đường nhà chúng ta, vô cùng trong sạch, mặc dù hình dáng so người bên ngoài tốt hơn chút, nhưng cũng thể tùy tiện bị người khác huyên thuyên như vậy. Con bà xảy ra chuyện như vậy, trong lòng thoải mái mọi người đều tinh tường, nhưng tẩu tử Ngọc gia bà cũng thể cứ như vậy đem cục tức của mình trút lên mình nương tử người khác a! Việc hôm nay, nếu bà ràng, ta để yên cho bà đâu!”



      Nương Kim Sinh đùng đùng trận, tức giận thở hỗn hển, đến nương Hương Mai sắc mặt trận xanh trận trắng, lập tức cũng có chút nhịn được. Mà mấy tam lục bà kia vốn bàn chuyện bái quái, thấy sắc mặt nương Kim Sinh tái nhợt, cũng dám cái gì nữa, có im lặng, có giọng khuyên nhủ: “Tẩu tử Kim gia , bà ngàn vạn lần đừng nổi giận, mọi người bất quá là tùy tiện thôi, cũng có người là từng nhìn thấy.”

      “Đúng vậy đúng vậy, bà đừng nổi giận a!”



      Tất cả mọi người sau khi giải tán, nương Kim Sinh liếc qua nương Hương Mai, hừ tiếng :”Tẩu tử Ngọc gia, chúng ta cùng ở trong thôn, lại tiếp cũng là người cùng quê, bà có cái gì như ý mọi người trong thôn cũng đều đồng tình. cho cùng nếu phải bà lúc trước bắt Hương Mai gả cho kẻ có tiền, cũng dẫn tới tình trạng hôm nay, nếu bà có gì cần giúp, ta nhất định chối từ. Chỉ là chuyện nhà chúng ta , tẩu tử Ngọc gia, sau này bà đừng lại hồ ngôn loạn ngữ nữa.”



      Nương Hương Mai bị bà hồi, tim gan sắp nát ra, câu cũng ra được. Ừ cả buổi, đứng dậy vỗ vỗ mảnh hạt dưa người, hướng trong nhà đến.



      Bà mặc dù đem lời đồn này ngừng lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại thay đổi được ý nghĩ, đều cảm thấy Hải Đường là nữ nhân thất thân, ai, Kim gia gia môn bất hạnh a!



      Chính là ở trong tiệm rèn, có người đến tìm Kim Sinh rèn sắt thời điểm nhìn trong ánh mắt cũng đều có nhiều hoặc ít đồng tình. Toàn Nhị từ trước đến này thân thiết với Kim Sinh, kéo Kim Sinh qua muốn trấn an vài câu, nhưng là người miệng lưỡi kém cỏi, ưm a cả buổi, cứ thế cũng ra được cái gì.



      Ngược lại là làm Kim Sinh khẩn trương: “Toàn Nhị, có lời gì cứ , từ khi nào như nữ nhi quanh co nhăn nhó thế?”



      Tướng mạo Toàn Nhị lớn lên tục tằng, tính tình cũng thẳng thắn, và Kim Sinh là huynh đệ cùng nhau lớn lên, ấp úng cả buổi, rốt cục câu: “Huynh đệ, trong lòng huynh nếu có gì thoải mái, cho ta nghe cũng được. Muốn uống rượu, vậy huynh đệ ta đến trấn say về, uống bữa ra trò với huynh!”



      Kim Sinh sững sờ, hôm nay loáng thoáng cảm thấy mọi người tựa hồ có chút đúng lắm, tại cả Toản Nhị cũng cái dạng này, liền càng cảm thấy kỳ quái.

      “Huynh làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



      Toàn Nhị gãi gãi đầu, biết nên như thế nào, sau nửa ngày, đành phải dậm chân : “Ai, Kim Sinh huynh đệ, ta cũng là nam nhân nên hiểu cảm giác trong lòng huynh, nhưng xảy ra chuyện như vậy, huynh cũng đừng quá để trong lòng, bằng bản thân càng buồn bực khó chịu.”



      “Toàn Nhị, tại sao hôm nay huynh ta câu nghe cũng hiểu? Rốt cuộc huynh muốn cái gì?” Kim Sinh cau mày nhìn về phía .



      “Còn phải chuyện của tẩu tử, Kim Sinh huynh đệ, huynh nên trút tâm tốt hơn…”



      Về sau Kim Sinh mới biết được, ra trong thôn rãnh rỗi tung tin đồn như vậy. lắc đầu chỉ cảm thấy mấy tam lục bà trong thôn đúng là nhàn rỗi quá nhàm chán rồi, tuy các nàng cũng cẩn thận từng li từng tí lén truyền với nhau, sợ tổn hại đến thanh danh Hải Đường, nhưng sức mạnh của bát quái này vô cùng lớn, huống chi thôn Phúc Duyên là thôn trang như vậy.



      Mỗi lần truyền ra, ta cho ngươi nghe, nhưng ngươi phải nhớ giữ bí mật, thể cho người khác nghe. Nhưng người kia nghe xong, lại cũng lời giống vậy, lặng lẽ cho người kế tiếp nghe.



      Vì vậy truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ thôn đều biết bí mật này, đến cuối cùng, chính là Hải Đường nghe được.



      Nàng ngược lại thèm để ý, chỉ lo lắng Kim Sinh nghe được khó chịu.



      Lúc chạng vạng tối, Hải Đường đứng ở sân chờ nam nhân nhà mình trở về, ánh chiều tà cuối cùng, Kim Sinh đạp mặt đất đính nắng vàng hướng trong nhà tới.



      Mặt nàng bởi vì chờ đợi mà bị gió thổi đông cứng lại rốt cục tia tươi cười, bất kể là đợi bao lâu, chỉ cần cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng nam nhân nhà mình, đó chính là vui mừng lớn nhất.



      Chờ , nơi này là thôn Phúc Duyên, là nhà của .



      Mà nàng, nơi có chính là nhà, nàng ở chỗ này phải là vì chờ bóng dánh đạp ánh chiều tà về nhà như thế sao?



      “Kim Sinh , chàng trở về rồi…” Hải Đường sửa sang lại tóc có chút rối loạn do gió bấc thổi trúng, mở hàng rào bằng gỗ ra nghênh đón.



      Thời tiết dần dần se lạnh, Kim Sinh thả đồ vật trong tay xuống đem Hải Đường ôm vào trong ngực, đau lòng : “Thời tiết lạnh như vậy, nàng như thế nào đứng ở chỗ này, vào trong nhà?”



      “Ta ở chỗ này đợi chàng về.” Hải Đường tựa vào ngực Kim Sinh, ôn nhu .



      là khờ a!” Kim Sinh nâng khuôn mặt nương tử lên, dùng tay kẹp cái mũi của nàng nhéo nhéo cười , “Sau này đừng như vậy nữa, đông lạnh tổn hại thân thể, ta đau lòng.”



      thoạt nhìn giống như thường ngày, tựa hồ chút bất đồng

      Buổi tối trở về phòng, Hải Đường vài lần muốn lại thôi, Kim Sinh nhìn nàng như vậy, liền biết nàng có chuyện muốn , lên giường đem nàng kéo vào trong ngực hỏi: “Nàng có chuyện muốn với ta?”



      Hải Đường cúi thấp đầu, xoắn tay vào nhau : “Hôm nay ta ở trong nhà nghe được người khác ít lời.”



      “A, gì?” Kim Sinh để ý hỏi.



      Hải Đường có ý định dấu diếm , nhìn vào mắt Kim Sinh : “Người trong thôn đồn đãi, tối hôm qua ta bị sơn tặc Viêm Lương Sơn bắt , thất thân…”



      Kim Sinh quay mặt lại, hai con ngươi cũng nhìn Hải Đường, xem cực kỳ chăm chú, phảng phất muốn đem hai mắt Hải Đường hút vào trong mắt của mình.



      “Hôm qua phải nàng tất cả với ta sao, nàng có là có, ta tin nàng.” Giọng của lớn, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại vang có lực, chữ chữ như sắt.



      Hải Đường nghiêng đầu, đại khái rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Kim Sinh như vậy, nàng đột nhiên trêu chọc hỏi: “Vậy nếu ta lừa chàng sao? Nếu người khác đều là , ta bị những tên sơn tặc kia làm nhục thất thân , chàng như thế nào?” Nàng dừng chút, bĩu môi hỏi, “Có thể từ nay về sau vứt bỏ ta, đừng cần ta…”



      Lời còn chưa dứt, môi Hải Đường lập tức bị Kim Sinh cường ngạnh ngang ngược hôn. hôn lấy nàng, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, tìm kiếm lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, triền miên lưu luyến, cái hôn này sâu đến cơ hồ muốn làm cho nàng cách nào hô hấp được.



      vất vả mới ngừng lại, khẽ cắn môi Hải Đường, hắng cuống họng : “Nếu là như vậy, ta chỉ hận chính mình thể bảo hộ nàng tốt, nếu là như vậy, ta chắc chắn lên viêm Lương Sơn báo thù cho nàng. Hải Đường, ta là nam tử hán đội trời đạp đất, chức trách của ta chính là bảo vệ cái nhà này, bảo hộ mẫu thân, muội muội và nàng, nếu các người bị chút ủy khuất, vậy đều là ta có làm tốt chức trách của mình, ta chỉ biết tự trách chính mình, như thế nào lại đối với nàng có nửa điểm oán trách?”

      vừa , khóe mắt Hải Đường tự kìm hãm được liền chảy nước mắt xuống.



      Nàng nên trêu đùa, nàng biết trong lòng Kim Sinh lại tự trách như vậy.



      Thế nhưng, nếu nàng trêu đùa, sợ hiểu rõ như vậy, nguyên lai trượng phu của nàng là người có trách nhiệm nha!



      Nàng có gả sai người !



      đêm này, lại là phen triền miên, làm ầm ĩ đến khuya hai người mới cùng thiếp .



      đêm này, trấn Khê Thủy có hai người ra khỏi trấn, hướng phía đông bắc giục ngựa .



      Lý Uy, Liên Xa, bọn ở chỗ này ngây người hơn ba tháng, cuối cùng cũng có chút đầu mối!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :