1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      15, Kim Sinh xảy ra chuyện! .

      Lúc nửa đêm Hải Đường đứng dậy mới phát nguyệt tới, nàng rửa sạch phen, đổi lại quần áo sạch xong, bụm lấy bụng đau đớn nằm xuống giường gạch.



      Thời điểm lên giường, nàng tận lực di chuyển nhàng, ngờ vẫn đánh thức Kim Sinh.



      “Hải Đường?” Kim Sinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nắm tay Hải Đường, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nương tử tràn đầy mồ hôi lạnh như băng, lập tức kinh hoảng ngồi dậy, hỏi: “Nàng làm sao vậy? Như thế nào lòng bàn tay lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”



      chỉ có lòng bàn tay, cả trán cũng chảy ra ít mồ hôi, Hải Đường chỉ cảm thấy trong bụng như có cái gì quặn xoắn, vô cùng đau đớn, ngay cả giọng cũng rung rung: “Ta… bụng ta vô cùng đau đớn…”



      Kim Sinh vội vàng đứng dậy thắp đèn, dưới ánh đèn nhìn sắc mặt Hải Đường trắng bệch, chút cũng có thần thái như ban ngày.



      thương nương tử vội hỏi: “Hải Đường… Nàng là, nàng là chỗ nào thoải mái? Ta mời đại phu!” Kim Sinh mặc xiêm vào muốn hướng ngoài cửa .



      “Đừng… Đừng …” Hải Đường gọi lại, “Ta có gì đáng ngại.”



      đau thành như vậy, còn có gì đáng ngại? Có phải ăn trúng gì nên bị đau bụng, hay là…”

      có chuyện gì lớn, ” Giọng Hải Đường suy yếu chặn đứng lời của Kim Sinh, nắm lấy tay , “Là… Chính là nữ nhân mỗi tháng đều có ngày như vậy, có lẽ thân thể ta được tốt, mới đau đến như vậy.”



      Kim Sinh hiểu cho lắm, gãi gãi đầu vội la lên: “Ai nha nương tử, nàng cái gì nữ nhân… Cái gì mỗi tháng… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”



      Hải Đường ở tay nhéo cái: “Chàng đừng la lớn, nếu để cho mẫu thân nghe thấy được, ta chuyện bé xé ra to. ra cũng có gì, chàng là đại nam nhân, tự nhiên bình thường lưu tâm nên biết rồi, ta là có nguyệt , cho nên mới đau bụng đấy.”



      Vừa như vậy, Kim Sinh liền hiểu , tuy là người nông dân trung thực, nhưng lúc cùng mấy người bạn trong thôn cũng từng đến chuyện này.



      chỉ biết là, thời điểm nữ nhân tới nguyệt , nam nhân thể cùng nàng thân mật, còn biết hóa ra là đau đến thế, nhìn thấy nương tử như vậy cực kỳ đau lòng.



      Kim Sinh xuống bếp nấu chút nước ấm cho Hải Đường, sau đó lại ôm nàng để nàng chậm rãi uống, lúc này mới phảng phất trì hoãn chút.



      đỡ Hải Đường nằm xuống, nhưng lại dám ngủ tiếp, sợ người nương tử vô cùng đau đớn, vẫn ở bên cạnh nửa ngồi cùng nàng, thẳng đến qua hồi, Hải Đường mới ngủ, Kim Sinh lúc này mới nằm xuống thoáng nhắm mắt lát.



      Đợi trời sáng, tìm mẫu thân, cho mẫu thân biết chuyện thân thể Hải Đường thoải mái.

      Kỳ a, nữ nhân nông thôn phần lớn đều là quen làm việc nặng, cho dù là nguyệt tới cũng giống như ngày thường, rất ít người có tật xấu này.



      Nhưng Hải Đường dù sao cũng phải nữ nhân trong thôn, có lẽ lúc trước còn là tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng, nàng được chiều chuộng cũng là thể tránh khỏi.



      Nương Kim Sinh nghe phen, thuận tiện : “Phùng đại phu trong thôn phải thường sao, thông đau, đau nhức tắc thông. Ta coi Hải Đường nha đầu kia, có chút điều thuận, ta đến nhà lão Phùng hỏi xem có biện pháp gì . Con chỉ cần lo công việc ở lò rèn, khỏi phải quan tâm.”



      Kim Sinh sao có thể quan tâm, mặc dù người ở tiệm rèn, nhưng nhớ tới tối hôm qua Hải Đường đau đến lông mày đều nhăn lại, mồ hôi lạnh ứa ra, tựu là ngăn được tâm đau thương tiếc, cũng biết lúc này nàng ở nhà như thế nào rồi. Lại nghĩ tới nàng , nữ nhân mỗi tháng đều có…



      Vậy há phải là , mỗi tháng Hải Đường đều phải đau nhức như vậy hơn mấy ngày?



      Nghĩ tới cái này, lòng Kim Sinh đột nhiên như bị túm, chùy sắt trong tay đập xuống lại càng tăng thêm vài phần lực đạo, “Keng” tiếng, rồi lại nện lệch.



      “Kim Sinh …” Cách đó xa, nương Kim Sinh bước chân đạp đạp đạp mà chạy tới, vừa vừa cầm khăn lau mồ hôi trán.



      Ngày mùa thu đến, mấy ngày nay nắng gắt chói chang, ngày đặc biệt nóng nực, đoạn đường ngắn làm nương Kim Sinh chạy đến mồ hôi đầm đìa.

      “Nương, sao nương tới đây?” Kim Sinh buông công việc trong tay xuống, nghênh đón.



      “Cũng có gì, ta phải mới vừa chỗ lão Phùng trong thôn sao, cùng chuyện thân thể Hải Đường thoải mái. đây là triệu chứng của mấy tiểu thư trong thành mới có, cũng có biện pháp trị tận gốc, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”



      Kim Sinh nghe có biện pháp gì, khỏi có chút lo lắng: “Vậy… vậy Phùng đại phu có cho đơn thuốc gì điều dưỡng ?”



      “Ai nha cần đơn thuốc, ” Nương Kim Sinh quơ quơ khăn , “Đơn thuốc kia ta nhắm mắt đều có thể ra, như vậy , con xin phép sư phó trấn chuyến, mua long nhãn, đương quy, sau đó trở về bồi bổ cho Hải Đường là được rồi.”



      Bà vừa vừa lắc đầu giận dữ : “Lúc trước ta thấy đứa con dâu này xương chậu lớn dễ đẻ, trong lòng còn nghĩ có lẽ sắp có cháu bồng, nhưng xem nha, điều dưỡng tốt, cũng chỉ sợ là… Ai…”



      Mẫu thân ở bên kia than thở, chọc cho đầu Kim Sinh cũng hồi thoải mái, với sư phó tiếng, liền thừa dịp ngày còn sớm, lên trấn .



      Thôn Phúc Duyên cách trấn Khê Thủy bất quá hai ba dặm, kỳ mất nửa ngày thời gian là tới.

      Trấn so với trong thôn náo hơn nhiều, Kim Sinh chuyến đến cửa hàng hoa quả khô, tìm ông chủ chọn ít cây long nhãn và đương quy, cũng may trong nhà vẫn còn táo ngọt, nên cần mua.



      Ông chủ nhìn thấy Kim Sinh chọn xong cầm lấy cân, Kim Sinh chờ chuẩn bị trả tiền, bên tai lại nghe thấy giọng quen thuộc gọi : “Kim Sinh ca, quả là huynh?”



      Kim Sinh quay đầu lại, đứng phía sau là phu nhân quần áo thanh lịch, mặc dù gả làm vợ người ta, nhưng giảm phong thái lúc còn là nương, chỉ là sắc mặt tựa hồ bằng lúc trước. Trước kia thời điểm ở thôn Phúc Duyên, khuôn mặt hồng nhuận hơn, nhưng bây giờ xem, lại cảm thấy phía phủ tầng u buồn.



      Kim Sinh ngẩn người, lâu mới từ trong cổ họng nặn ra câu: “Hương… Hương Mai… , nghĩ tới ở chỗ này gặp được .”



      Nàng tốt xấu cũng là gả cho ông chủ Đồng ở trân , nhưng Kim Sinh nhìn sắc mặt nàng chút vui vẻ, hơn nữa bên người ngay cả nha hoàn cũng có.



      Ông chủ đem đương quy, cây long nhãn gói kỹ đưa cho Kim Sinh , Kim Sinh muốn cùng Hương Mai chào hỏi liền , nhưng vừa ra khỏi cửa hàng hoa quả khô, Hương Mai chần chờ chút, liền cũng theo ra, lại hô tiếng: “Kim Sinh ca.”



      Trấn Khê Thủy có con sông , bờ sông có người nào, Hương Mai cùng Kim Sinh đến nơi này. Kim Sinh đại khái cảm thấy Hương Mai lập gia đình, mình cũng là người có nương tử, hai người cứ như vậy ở bên cạnh chuyện tựa hồ có chút ổn, là người thẳng tính, liền mở miệng : “Hương Mai, có chuyện gì cần ta giúp sao?”



      Nàng thoạt nhìn thế nào vui sướng, ngơ ngẫn mà nhìn qua nước sông, sau nửa ngày mới : “Huynh cũng thể giúp ta, bất quá hôm nay đường nhìn thấy huynh, lòng ta vốn nguội lạnh giống như thoáng cái ấm lên, cuối cùng cũng là gặp được người trong thôn nhà mình rồi.”



      Nàng vừa , tiếng lại nghẹn ngào lên, hốc mắt hồng hồng, thoạt nhìn chính là muốn khóc.



      Kim Sinh bối rối : “Hương Mai, có cái gì hài lòng, nếu cam tâm tình nguyện , ta cũng vui vẻ nghe, nhưng … nhưng ngàn vạn lần đừng khóc nha, bằng người khác đều tưởng rằng ta bắt nạt .”



      ngược lại cũng may, vừa như vậy, Hương Mai mà khóc lên: “Sao có thể khóc được? Kim Sinh ca, lúc trước ta… nếu ta gả cho huynh tốt rồi, mặc dù thể trải qua cuộc sống giàu sang gì, nhưng tốt xấu huynh cũng là người thành thực, lòng đối đãi ta. Nhưng hết lần này tới lần khác khi đó ta lại mê muội hiểu, nghe nương ta nhất định phải gả cho nhà có tiền ở trấn , hôm nay vừa vặn rất tốt, trở thành người thiếp thứ năm của Đồng lão gia, nhưng thực tế còn bằng nha hoàn!”



      Nàng vừa , những ủy khuất sau khi gả liền như lũ quét bạo phát ra, nước mắt càng ngăn được mà chảy xuống.



      Kim Sinh chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cái này quả thực chính là luống cuống tay chân, lại biết phải an ủi nàng như thế nào mới tốt, chỉ có thể ngừng : “Hương Mai, Hương Mai… đừng khóc nha…”

      “Ta chính là bị ma quỷ ám rồi, Đồng gia cao thấp chỗ tốt, lão già kia mới đầu đối với ta coi như là tốt, bao lâu, chẳng quan tâm nữa. Trong nhà còn có đại nãi nãi và ba bà , các nàng nhìn ta là người trong thôn tới, vốn nhìn vừa mắt, mà ngay cả nha hoàn cũng chưa cho ta, chuyện gì cũng phải tự ta làm. Ta vốn cho là gả tới hưởng phúc, nghĩ đến phúc có hưởng, lại còn phải hầu hạ các nàng, thời gian này… Thời gian này có cách nào trôi qua! Bọn họ có việc xoi mói, có việc gì cũng xoi mói, lão gia lại cưới thêm người dung mạo càng xinh đẹp, nghe là người trấn , ta ở trong nhà càng dễ chịu lắm…”



      Kim Sinh nghe nàng như vậy, cũng đại khái hiểu Hương Mai xảy ra chuyện gì rồi.



      Lúc trước thời điểm chưa gặp Hải Đường, muốn cưới Hương Mai làm nương tử, nhưng cũng biết người ta cầu cao, căn bản nhìn trúng , nên cũng bỏ ý nghĩ này.



      Hương Mai gả , cho rằng từ nay về sau trải qua cuộc sống sung sướng của phu nhân, lại ngờ khổ sở như vậy, nếu theo như nàng , thoạt nhìn đúng là bằng gả cho người trung thực ở trong thôn Phúc Duyên.



      Nhưng hôm nay ván đóng thuyền, ngoại trừ an ủi hai tiếng, cũng biết nên cái gì cho tốt.



      Hương Mai khóc khóc, thân thể liền nghiêng về phía Kim Sinh , ghé vào người Kim Sinh mà ô ô khóc lớn.



      Kim Sinh hồi xấu hổ, tuy ở đây ít người, nhưng nếu bị người nhìn thấy, vậy đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch, khó lòng giãi bày !



      “Hương Mai, Hương Mai… Ta đưa trở về, chúng ta đừng lời như vậy…”



      muốn nâng Hương Mai dậy về, lại nghe phía sau truyền đến tiếng hét lớn: “Tốt cho đôi dâm phu dâm phụ, dưới ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì? Trói bọn họ lại!”


      Mai Trinh thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      16, Kim Sinh trở lại thôn . . .


      Nghe được người phía sau hét lớn tiếng, làm Hương Mai và Kim Sinh đều sợ hãi, hai người song song quay đầu lại, chỉ thấy vị phu nhân tướng mạo hung ác đứng phía sau, tay phải chống nạnh trợn mắt nhìn bọn họ.



      Hương Mai mới vừa rồi còn khóc sướt mướt , gặp được phụ nhân này, lập tức tựa như con gà con thấy chồn, liền nức nở cũng dám nức nở tiếng, chỉ nắm chặt hai tay, cắn môi mặt lộ vẻ hoảng sợ, lát đè nặng cuống họng hô tiếng: “Dì hai, dì làm sao tới đây?”



      Kim Sinh hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn con cọp cái đứng trước mặt, cùng đám gia đinh phía sau nàng có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích: “ phải, phải, chúng ta cái gì cũng có làm… Tuyệt đối phải như các ngươi nghĩ!”

      Nữ nhân này chính là dì hai của Đồng gia, vừa rồi ở thị trấn, nàng nhìn thấy Hương Mai lôi kéo nam nhân khờ khạo này hướng bờ sông tới, liền tưởng tượng, thầm nghĩ: Giỏi cho ngươi tiểu dụ dỗ, trong nhà cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, vậy mà dưới ban ngày ban mặt dám trộm nam nhân? ! đúng là lật trời rồi, nếu cho ngươi ăn chút đau khổ, còn biết quy củ.



      Ở trong nhà, Hương Mai có địa vị, hai lại cùng mấy phu nhân này thế nào vui sướng, lần này rơi vào trong tay dì hai, còn phải để cho nàng chuyện bé xé ra to?



      Chỉ là đáng thương cho Kim Sinh , cái gì cũng , cái gì cũng có làm, chỉ nhìn bộ dạng đáng thương của Hương Mai muốn hỏi thăm chút có cái gì có thể giúp được , lại vô duyên vô cớ cứ như vậy bị vu oan.



      ***



      Ngày đó khi Kim Sinh về nhà là buổi tối, Hải Đường đứng ở cửa thôn chờ trở về. Rất xa, Kim Sinh nhìn thấy bóng dáng Hải Đường liền vội vàng nghênh đón la lên: “Thân thể nàng thoải mái, như thế nào còn đứng ở đầu gió, nhanh về nhà.”



      Hải Đường xác thực đợi hơi lâu rồi, mẫu thân trấn mua đồ, thế nhưng người lại từ trưa cho tới bây giờ mới trở về, mới đầu Hải Đường còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, trong lòng lo lắng thôi, nên cũng chẳng quan tâm chính mình thân thể suy yếu, kiên trì ở cửa thôn chờ .



      Thấy được Kim Sinh , lúc này lòng mới xem là yên ổn xuống. Nàng lôi kéo Kim Sinh hỏi: “ trấn mua cái gì vậy?”

      Kim Sinh lấy ra hai bao quả khô : “Nương những vật này có ích cho thân thể nàng, ta liền trấn mua. Chỉ là may gặp chút ít chuyện…”



      Trở về là tốt rồi, Hải Đường cầm đương quy, cây long nhãn, trong lòng hồi cảm động, : “Chuyện gì chốc lát trở về rồi từ từ a, chàng chắc chắn còn chưa ăn cơm, ta có chừa lại ít cho chàng, trở về hâm nóng ăn trước sau.”



      Ăn cơm xong, Kim Sinh đến bờ sông tắm rửa rồi trở về nhà. Hải Đường lên giường, trở về hơi trễ, mẫu thân và tiểu muội ngủ.



      sốt ruột muốn đem chuyện hôm nay giải thích ràng với nương tử, vừa lên giường đặt gần lò sưởi : “Nương tử, hôm nay ta trấn , vốn tính mua xong đồ trở về, nhưng lại gặp chuyện ngoài ý muốn, ra cũng tính là chuyện gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta thành với nàng, nhưng nàng ngàn vạn lần đừng nổi giận a.”



      Hải Đường cười cười: “Chàng với ta, ta đây như thế nào lại tức giận? Từ từ cũng được.”



      Lúc này Kim Sinh mới đem chuyện buổi chiều gặp Hương Mai, lại bị người hiểu lầm gian phu dâm phụ ra, về sau và Hương Mai bị dì hai mang về Đồng gia, lập trường kiên định, cố gắng giải thích, biểu thị mình tuyệt đối có đối với Hương Mai làm bất kỳ chuyện gì bậy bạ.



      Hương Mai biết hôm nay là mình làm phiền hà đến Kim Sinh, nên cũng thay giải thích, liên quan đến Kim Sinh, là chính nàng tốt.

      Nàng mực chắc chắn là mình tuân thủ nữ tắc, người Đồng gia cũng có khó xử Kim Sinh , thả về. Nhưng Hương Mai đến cùng vẫn là người Đồng gia, sắc mặt của đại nãi nãi và dì hai đều là u, Kim Sinh mặc dù người rồi, nhưng trong lòng đến cùng vẫn còn có chút yên, biết bọn họ đối với nàng như thế nào.



      Lúc này lại với Hải Đường, Kim Sinh đều là chiếu theo , nhưng lại sợ Hải Đường nghe xong chính mình cùng nữ tử khác lôi lôi kéo kéo trong lòng mất hứng, nên bên bên nắm chặc bàn tay bé của nương tử.



      Hải Đường sau khi nghe xong, cũng gì, nằm ở giường gạch có chút trầm mặc.



      Kim Sinh sợ nàng tức giận, vội vã giải thích : “Nương tử, ta đều là , chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, bất quá ta thấy Hương Mai như vậy đáng thương.”



      “Hương Mai…” Hải Đường dừng chút hỏi, “Đó là nữ tử trước kia chàng thích phải ?”



      “Cũng thể thích, chỉ là lúc trước, cảm thấy Hương Mai rất tốt, cũng động đậy tâm tư khác.” Kim Sinh ăn ngay , “Từ lúc ta thành thân với nàng đến nay, trong lòng chỉ có mình nang, Hải Đường, đừng là nàng tin ta?”



      quýnh lên, lập tức đỏ mặt tía tai, Hải Đường thổi phù tiếng bật cười, than tiếng : “Ta nếu tin chàng, vừa rồi sớm giận. Chỉ là chàng trở về rồi, vậy Hương Mai nương chừng chọc phiền toái, vừa rồi nghe chàng , bọn người Đồng gia bên kia đều xa lánh nàng, chỉ sợ chuyện này nhanh chấm dứt như vậy, có lẽ còn có thể gây ra chút ít phong ba.”

      “Đúng vậy a, cũng biết Hương Mai như thế nào. Vốn tưởng rằng nàng gả cho người tốt, nhưng lại có ngờ tới, cuối cùng ngược lại như ý. Ai…”



      Hải Đường cũng cảm khái tiếng: “Nếu lúc trước nàng chấp nhận gả cho người thành , như thế rồi.” Nàng lườm mắt nhìn Kim Sinh , cố ý trêu chọc , “Nếu lúc trước Hương Mai nương chính xác gả cho chàng, có lẽ hạnh phúc rồi, chỉ là đáng tiếc…”



      Kim Sinh phen đem Hải Đường chặt chẽ kéo vào trong ngực, cúi mặt hôn lông mày cong cong của nàng: “Nào có nhiều nếu như vậy, ta chỉ cần mình nàng, đời này như vậy đủ rồi!”



      Lời này xuất phát từ đáy lòng, Hải Đường vốn chỉ giỡn, lúc này trong lòng lại ấm ấm áp áp, bị ôm trong ngực, cảm giác được hạnh phúc nên lời.



      Kim Sinh ôm Hải Đường, trong lòng bắt đầu nóng lên, thân thể nương tử khỏe, vẫn còn nguyệt , tất nhiên phải càng thêm quan tâm chăm sóc.



      Đêm nay, cơ hồ ngủ sâu, mực lưu tâm nương tử có chỗ nào khỏe, cũng may so với tối hôm qua giống như là đỡ ít rồi, chỉ là nửa đêm tỉnh dậy lần, hô đau vài tiếng, rồi lại tựa vào ngực Kim Sinh ngủ say.



      Ai… Nữ nhân trời sinh yếu đuối, tự nhiên là để cho nam nhân đau.



      Ngày thứ hai, nương Kim Sinh nấu đương quy và long nhãn cho Hải Đường uống, Hải Đường thấy người trong nhà đều đối với nàng tốt như vậy, ngược lại cảm thấy ngượng ngùn, lòng ngóng trông mấy ngày nay nguyệt nhanh chút qua, cũng thể cứ chiều chuộng như vậy được.

      Vốn đêm qua Hải Đường nghe Kim Sinh chuyện Hương Mai, xong liền bỏ qua, cũng có nghĩ nhiều, nàng tất nhiên là tin tưởng nam nhân nhà mình đối với nàng là toàn tâm toàn ý.



      Nhưng lại ngờ tới, chuyện này có qua vài ngày, trong thôn lại xảy ra chuyện.



      Chuyện Hương Mai và Kim Sinh ở bờ sông bị người Đồng gia bắt được, qua ba ngày sau truyền đến trong thôn.



      Ngày hôm đó Hải Đường bờ sông giặt quần áo, cảm thấy những nữ nhân chung quanh tụ tập lại chỗ đối với nàng chỉ trỏ, phảng phất gì đó.



      Có mấy người giọng hơi lớn, hoặc cố ý lớn, Hải Đường liền nghe được ít.



      “Nhìn nương tử Kim gia như vậy còn có thể kiềm chế được đến bờ sông giặt quần áo, chuyện lớn như vậy, như thế nào chút phản ứng cũng có?”



      chừng người ta còn chưa biết…”



      “Ai nghĩ đến Kim Sinh thoạt nhìn thà như vậy lại làm những chuyện đó, còn phải ăn trong chén nhìn trong nồi sao.”

      “Ai nha nha, ta nghe Hương Mai bị Đồng gia mắng chập, sáng sớm hôm nay khóc sướt mướt trở về nhà, là về nhà nương đẻ, nhưng ta nghe nha, đó là bị đuổi về, sau này còn có thể trở về hay thực xác định được!”



      “Cái này thế nhưng mà tốt, Hương Mai bị đuổi trở về, nương tử Kim Sinh cũng trong thôn, đúng là có trò hay để nhìn…”



      Những thôn phụ kia ngươi lời ta câu rất nhiều, kỳ tất cả đều ôm loại tâm tính xem kịch vui . Muốn nhìn Hải Đường tức giận, muốn nhìn trò khôi hài này nên như thế nào diễn thôi.



      Hôm nay Hương Mai là nhân vật khổ vì tình , Kim Sinh là đại nam nhân cảm thấy thương hại rồi sinh lòng mếm, Hải Đường làm nương tử xử trí như thế nào?



      Hải Đường phối hợp giặt quần áo, mắt đều ngẩng lên, lông mày cũng nhăn, làm nư cái gì cũng nghe thấy, giặt rửa xong xiêm y ôm lấy chậu về nhà.



      Nương Kim Sinh cũng nghe chuyện này, bà vốn thích Hương Mai, hôm nay nghe được trong thôn nổi lên lời đồn đãi này, càng căm tức thôi.



      Hôm nay bà định đến lò rèn, hỏi Kim Sinh đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại ngờ đến nửa đường gặp được mẫu thân Hương Mai.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      17, Hải Đường cầu . . .


      Nương Kim Sinh và nương Hương Mai chính là hai cái mồm lợi hại nhất thôn Phúc Duyên, lần này oan gia ngõ hẹp, thể buông tha, náo loạn lên sao!

      Nương Hương Mai vừa thấy nương Kim Sinh, gào thét cuống họng bả nước mắt nước mũi mà chống nạnh vọt tới: “Kim gia đại tẩu, ta còn đáng tính tìm ngươi đây. Ngươi chút hôm nay trong thôn đều truyền thành bộ dáng gì hả? Hương Mai nhà chúng ta sau này làm sao có thể gặp người nữa?”

      Nương Kim Sinh nghe xong liền vui, chuyện này sao có thể đổ trách nhiệm cho con trai bà? Lập tức cũng trừng mắt, phản bác : “Ngọc gia tẩu tử, lời này của ngươi cũng vô lý, trong thôn người nào biết Kim Sinh nhà chúng ta , đây chính là người đỉnh đỉnh trung thực, huống chi con dâu Hải Đường nhà chúng ta bộ dáng là trong trăm có đấy, còn có thể đánh chủ ý lên Hương Mai nhà các người?”

      “Làm sao lại thể? Người nào biết Kim Sinh từ nhìn trúng Hương Mai, bằng như thế nào lại ở bờ sông Khê Thủy lôi lôi kéo kéo, đích thị là Kim Sinh nhà các người có tâm tư bất chính, lúc này mới làm phiền hà Hương Mai nhà chúng ta!” nương Hương Mai mực chắc chắn chính là do Kim Sinh .

      Nương Kim Sinh cũng phải dễ chọc, nghe bà như vậy, cũng nổi lên ngọn lửa, rống lên: “Cái gì gọi là tâm tư bất chính? Ngược lại con mắt nào của ngươi nhìn thấy Kim Sinh chúng ta đối với con của ngươi động thủ động? Ngọc gia tẩu tử, ngươi đừng trách ta chuyện dễ nghe. Hương Mai nhà các ngươi quá khứ là cành hoa của thôn Phúc Duyên, bất quá hôm nay cũng chỉ là đóa hoa sắp tàn, còn đắc ý cái gì? Người nào biết Hương Mai gả cho Đồng gia ở trấn chỉ là làm thiếp, dễ nghe chút là có danh phận, trắng ra chính là hầu hạ người ta, bất quá là thiếp thất có thân phận mà thôi. Hôm nay chính mình câu dẫn nam nhân trung thực, ngược lại còn trách người ta? Ta chuyện này trong thôn truyền ra, làm cho mọi người đều biết, đến nhìn cái đến tột cùng là ai biết xấu hổ? !”

      “Ngươi ai là câu dẫn nam nhân, ai biết xấu hổ? Chuyện này Kim Sinh phải phụ trách, hôm nay Hương Mai bị đuổi trở về nhà nương đẻ, tất cả đều do Kim Sinh, tóm lại chuyện này Kim gia các ngươi nhất định phải cho chúng ta cái công đạo, nếu ta để yên cho ngươi!”

      Hôm nay mới sáng sớm Hương Mai khóc sướt mướt trở về nhà, nương Hương Mai nghe nàng bên khóc bên tất cả những chuyện trải qua, khỏi trong lòng vừa tức vừa hận, hung hăng cầm cái chổi đánh nàng vài cái. Thầm nghĩ, còn trông cậy vào nàng có thể gả cho người phú quý, từ nay về sau cả nhà liền có chỗ dựa vào, nhưng hôm nay phú quý kiếm được , gây chuyện tốt thanh danh sau này đều bị hủy, trở thành người bị chồng ruồng bỏ ai muốn, là hỏng việc.

      Phụ thân Hương Mai ở bên than thở, chỉ trách nương nàng lúc trước ham người ta là người nhà có tiền, hôm nay lâm vào hoàn cảnh như vậy, còn biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.

      Nương Hương Mai tức tức, buồn buồn, nhưng trong lòng cũng là phiền muộn, bà ngồi ở trong nhà nghĩ nửa ngày, cảm thấy hôm nay đến tình cảnh như thế này, vậy dứt khoát da mặt dày, làm cho xong, đổ lỗi cho Kim Sinh. Vì vậy nhìn thấy nương Kim Sinh, liền ra chiêu đánh đòn phủ đầu như vậy.

      Nhưng nương Kim Sinh cũng phải đèn cạn dầu a, có thể nào cứ như vậy bị người nắm cái mũi dắt ?

      Bà bị nương Hương Mai vừa khóc vừa trách móc, nước mũi nước mắt đều thiếu chút nữa bôi người bà, tức giận : “Công đạo, còn muốn Kim gia công đạo cái gì? Nha đầu nhà ngươi, hủy danh dự Kim Sinh, khoản sổ sách này còn có cùng ngươi tính toán!”

      “Tóm lại, hoặc là Kim Sinh lấy Hương Mai về làm bình thê, hoặc là ta mỗi ngày đến quậy nhà các ngươi, lại đến chỗ thôn trưởng kêu làm chủ cho nữ nhi nhà chúng ta!”

      “Bình thê?” Nương Kim Sinh biết nữ nhân này nghĩ như thế nào, vội hỏi, “Ôi trời ạ, ta là dân quê, cũng phải là mấy nhà giàu có trở trấn . Trong nhà, chỉ cần nàng dâu là được rồi, cái gì bình thê cũng tốt, thiếp thất cũng tốt, tất cả đều liên quan tới ta. Lúc trước ngươi phải thường sao, mệnh Hương Mai trời sinh chính là gả cho nhà phú quý, chúng ta cũng dám trèo cao, dám trèo cao a!”

      “Đúng vậy a nương, Kim Sinh kết hôn rồi, ở đây có ai lấy hai vợ đâu?”

      Nương Kim Sinh cùng nương Hương Mai hướng bên nhìn lại, đường đúng là Hải Đường bưng chậu giặt quần áo tới, vừa rồi hai người bọn họ lớn tiếng, có mấy lời Hải Đường cũng nghe được.

      Nương Kim Sinh chìm chìm mặt, đem Hải Đường kéo về phía sau, thấp giọng : “Con a, con chớ suy nghĩ lung tung, Kim Sinh đứa bé kia là người như thế nào nương có thể vỗ ngực cam đoan, những tin đồn kia đều do người khác đoán mò mà thôi, con ngàn vạn lần đừng để trong lòng a!”

      Hải Đường cười cười, nhìn nương Hương Mai : “Ngọc gia đại nương, vừa rồi hai người chuyện con cũng nghe được rồi, chuyện này Kim Sinh cũng sớm với con. Ngày đó ở sông Khê Thủy, bất quá chỉ là hiểu lầm. Có lẽ trong lòng Hương Mai tỷ tỷ khoan khoái dễ chịu, vừa lúc gặp được người cùng thôn, nên lôi kéo Kim Sinh kể khổ. Kỳ vốn có gì, nhưng hết lần này tới lần khác bị người Đồng gia bắt gặp. Lúc này mới náo loạn lên. là hiểu lầm, đại nương ngại mang theo Hương Mai tỷ tỷ trở lại Đồng gia ràng, muốn cho Kim Sinh lấy nàng, chỉ sợ có rất nhiều điều ổn đâu. Đến lúc đó tin đồn trong thôn truyền ra, đại nương sợ người bên ngoài ngài là cố ý ỷ lại vào Kim gia hay sao?”

      Nương Hương Mai chỉ biết là nương Kim Sinh cái miệng lợi hại, nhưng lại nghĩ rằng con dâu của bà cũng thua bao nhiêu, những lời này rất nhu hòa, mặt Hải Đường còn thủy chung treo vui vẻ, nhưng lại làm nương Hương Mai nghẹn đến câu cũng nên lời.

      Bà vốn là đuối lý, lần này lại phải đối phó với ai người, càng đùa nghịch được cái gì, chỉ có thể dậm chân, tức giận bĩu môi quay đầu hướng trong nhà mình .

      Nương Kim Sinh thấy Hải Đường thông tình đạt lý, còn chọc cho người đàn bà chanh chua đạo lý kia tức giận bỏ , trong lòng khỏi cao hứng lên: “Con a, con nghĩ được như vậy là quá tốt, mới đầu nương còn lo lắng con nghe được tin đồn trong thôn , tức giận.”

      “Như thế nào lại vậy, Kim Sinh là dạng người gì, trong lòng con tinh tường. như thế nào có thể ở bên ngoài tùy tiện trêu chọc nữ tử nhà người ta?” Đối với nam nhân nhà mình chút lòng tin ấy, Hải Đường vẫn phải có.

      Buổi tối ở trong chăn, Hải Đường liền đem chuyện phát sinh ban ngày kể cho Kim Sinh nghe. mới đầu nghe, còn nhíu lại lông mày, thầm nghĩ chuyện này nháo lớn rồi, biết làm như thế nào mới giải quyết tốt. Nhưng sau khi nghe Hải Đường với nương Hương Mai, khỏi nở nụ cười.

      Lập tức cảm thấy, bên ngoài mặc kệ có lời ra tiếng vào gì, đều hề trọng yếu, chỉ cần có nương tử ở trong nhà, có thể đạt được nàng trấn an, mãn nguyện rồi.

      Nguyệt của Hải Đường vất vả qua, mấy ngày nay Kim Sinh cố chăm sóc nàng, cũng nghĩ nhiều.

      Nhưng dù sao cũng là đại nam nhân huyết khí phương cương, hơn nữa mấy ngày nay náo nương tử rồi, khó tránh khỏi trong lòng có chút ngứa.

      Đêm nay hai người vui vẻ, Kim Sinh ôm Hải Đường, trong lòng liền nóng lên, ghé vào bên tai nàng giọng hỏi: “Nàng khỏe lên chưa?”

      Ban đầu Hải Đường có minh bạch ý của , đợi hiểu ra, khỏi mặt nóng lên, hơi sẳn giọng: “Mới vừa rồi còn chàng trung thực, thoạt nhìn đúng là chút cũng khoe được, lúc này còn nghĩ đến chuyện bắt nạt ta như thế nào rồi.”

      “Ta… Ta đau lòng nàng còn kịp, như thế nào lại bắt nạt nàng?” Kim Sinh hôn Hải Đường chút, “Tính toán thời gian, có thể hết rồi.”

      Hải Đường bị ôm trong ngực, râu ria cằm vuốt ve khuôn mặt non mềm của Hải Đường, đâm vào nàng có chút đau đớn, liền đấm qua: “Đừng làm rộn.”

      “Náo, phải náo, nương tử cần phải náo a!” Kim Sinh giờ phút này càng nhìn Hải Đường, trong đầu càng nóng lên, đem nàng đánh ngã liền muốn lấn lên.

      Ai ngờ Hải Đường nằm ở dưới con ngươi vừa chuyến, nhớ tới ít gì đó trong sách kia, phen níu lấy xiêm y Kim Sinh, đưa kéo qua : “Luôn là chàng bắt nạt ta, hôm nay phải cho ta bắt nạt chàng lần.”

      Kim Sinh muốn thoát xiêm y, nhưng ngờ Hải Đường như vậy, lập tức có chút ngây ngẩn cả người: “Nàng…nàng muốn bắt nạt ta như thế nào?”

      Hải Đường rũ mắt xuống, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh : “Lúc này, chàng để cho ta ở phía náo trận chứ sao…”
      Mai Trinh thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      18, Hải Đường đá người . . .

      Hải Đường rủ xuống mí mắt, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh : “Lúc này, chàng để cho ta ở phía náo hồi chứ sao.”



      Nàng được ôn nhu mị mị, phảng phất muốn đem xương cốt người ta mềm nhũn ra, cổ họng Kim Sinh trận khô nóng, đành phải nuốt từng ngụm nước, còn chưa trả lời, cảm giác nương tử đem môi ánh lên gương mặt của .



      “Người bên ngoài cái gì cũng được, dù sao ta tin, trừ phi là trong lòng chàng cất giấu tâm tư khác, hoặc là , cả đời này ta xem như là dựa vào chàng.” Hải Đường trầm thấp mà nỉ non, mỗi câu đều phảng phất mang theo hấp dẫn cực lớn, làm người Kim Sinh như bắt lửa.



      Mỗi chuỗi hôn rậm rạp từ từ dời xuống, Kim Sinh bị đẩy ngã xuống giường gạch , mặc kệ nàng đường ôn nhu hôn xuống dưới, cái hôn kia tựa như chút mưa xuân, rơi vào lồng ngực cường tráng, bụng bằng phẳng rắn chắc của , sau đó đường hướng phía dưới, lại hướng xuống.



      Kim Sinh chưa từng thử qua tư vị như vậy, khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ, dưới đáy huynh đệ kia bị trêu đùa phen, cũng càng bắt đầu cứng lên. Bàn tay mềm mại bé của Hải Đường nắm lấy nó, chợt tách hai chân ra, ngồi ở ngang hông Kim Sinh, trong miệng khẻ ngâm tiếng, liền đem vật kia nhét vào cơ thể.



      Dưới ánh nến mờ, Kim Sinh nhìn nương tử nhà mình ở phía , chỉ cảm thấy có cỗ động lòng người nên lời, nàng nhàng trước sau đong đưa lấy cái mông của mình, nhàng chậm chạp nhu hòa, làm lòng Kim Sinh thực ngứa khó nhịn. trong cổ kêu rên tiếng, chợt đứng thẳng người lên, tay nắm cả eo nhắn của Hải Đường, tay kia văn vê lên chỗ mượt mà no đủ, cúi đầu hung hăng hôn nương tử, càng thêm mãnh liệt mà bắt đầu chuyển động.



      Mấy ngày có náo, lúc này hai người đều khó ức chế động tình, cái kia hỏa thiêu phen thể vãn hồi, thanh cũng đều tự kìm hãm được lớn lên.

      Nương Kim Sinh ở trong phòng của Kim Ngọc và Phúc nhi, Phúc nhi lỗ tai linh mẫn, nằm ở giường còn chưa ngủ, loáng thoáng nghe thấy tẩu tử phát ra thanh hừ hừ ngày đó. Liền lôi kéo ống tay áo Kim Ngọc: “Nhị tỷ, tỷ có nghe được cái gì ?”



      Kim Ngọc dù sao cũng đại nương hiểu chuyện, lập tức đỏ mặt lên, phen bưng kín lỗ tai Phúc nhi: “ có, cái gì cũng có nghe.”



      Lỗ tai nương Kim Sinh có tốt như vậy, ra khỏi phòng mới mơ hồ nghe được chút ít, trong lòng lại vui vẻ lên, thoạt nhìn Hải Đường còn là con dâu hiểu lý lẽ, cũng có vì chuyện của Hương Mai mà tức giận Kim Sinh. Hơn nữa, thoạt nhìn, công việc nối dõi tông đường bọn họ làm được cực kỳ chăm chỉ, chút đều có qua loa.



      Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt… Nương Kim Sinh vừa nghĩ vừa vụng trộm cười tóe miệng, trở về phòng của mình.



      Lại ngày đó nương Hương Mai muốn đổ thừa trách nhiệm cho nhà Kim Sinh chưa đạt được, chuyện này cũng biết là bị ai nghe được, cũng có thể nương Kim Sinh sớm đem chân tướng truyền ra ngoài. Thời gian dần qua, trong miệng mọi người đều có chút thay đổi hướng gió, vốn còn có người Kim Sinh là ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng từ đó về sau, đều biến thành Hương Mai gả cho người ta lại biết liêm sỉ mà câu dẫn nam nhân nhà người ta, kết quả ngược lại là hai đầu đều có tin tức manh mối, huyên náo chính mình chút mặt mũi có, hôm nay bị đuổi về nhà.



      Trong nhà Hương Mai, mấy ngày nay cũng đều là than ngắn thở dài mà suy nghĩ nên làm sao mới tốt, nương Hương Mai còn mặt mũi ra ngoài, liền ở trong nhà cả ngày mà mắng con .



      khỏi nhớ tới lời lúc trước của bà mù sờ cốt.

      Tâm cao ngất, phú quý khó được, bước sai, từng bước đều sai.



      Hôm nay xem ra, đều đúng là ứng nghiệm.



      Lại phía trước nương Kim Sinh cùng Kim Sinh bắt đầu vội vàng muốn thu xếp việc hôn nhân cho Kim Ngọc, vốn tính trước để Kim Sinh thăm dò ý của mấy tiểu tử tệ trong thôn, nhìn xem ý của bọn , sau đó lại chờ gia đình những người đó đến để chuyện, lần nữa chọn cho Kim Ngọc nhà tốt.



      Trần Hữu Tài ở trong thôn sớm nổi lên tâm tư này, muốn vội tới cầu hôn, hôm nay liền tay mang theo hai bao thịt khô lớn, táo đỏ cũng mấy thứ đồ đạc, tự mình chạy đến Kim gia, muốn tìm nương Kim Sinh chuyện này.



      Ai ngờ, trong nhà chỉ còn mình Hải Đường, nàng mới từ bờ sông giặt quần áo trở về, xoa xoa tay, muốn phơi quần áo lên.



      Trần Hữu Tài mang theo đồ đạc còn chưa đến sân Kim gia, xa xa nhìn thấy Hải Đường. Lúc trước chỉ nghe Kim Sinh lấy được thê tử xinh đẹp, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, ai nghĩ đến hôm nay nhìn thấy được, lập tức cả kinh đến miệng đều thể khép lại được.



      Trần Hữu Tài vốn là người cà lơ phất phơ, thấy nương xinh đẹp có năng lực chống cự. Xưa nay miệng lưỡi lại trơn tru, thích động thủ động cước, lúc trước từng quấn quýt si mê Hương Mai, bị nương Hương Mai cầm gậy đánh qua vài lần, lúc này mới vứt bỏ ý nghĩ của .

      Về sau nhìn trúng Kim Ngọc, tuy bộ dáng bằng Hương Mai, nhưng cũng là nha đầu ngọt ngào, huống chi dáng người tốt, bộ ngực đầy đặn nhô lên, tiểu mông tròn vo, làm cho Trần Hữu Tài xa xa nhìn thấy nước miếng muốn rơi đầy đất, lúc này mới đến hỏi cưới.



      nghĩ đến, hôm nay ở ngoài sân gặp được Hải Đường, cái này rất giống như gặp được tiên nữ trời, chỉ còn lại có kinh ngạc tán thán, hoàn toàn quên bước , lâu mới hồi phục thần trí.



      Dưới gầm trời này lại có nữ nhân đẹp như vậy, lả lướt đặc biệt như vậy? Tuy ở chỗ này là trong sân nhà nông, nhưng người nàng toát ra cảm giác xuất trần thoát tục, chính là cười cái tựa như có thể làm cho người ta mất hồn.



      Trần Hữu Tài hoàn toàn bị Hải Đường mê hoặc, quên mục đích hôm nay mình đến là muốn tìm Kim Ngọc cầu hôn, cũng quên Hải Đường thế nhưng là nương tử nhà Kim Sinh. Phảng phất như bị ma xui quỷ, Trần Hữu Tài tới trong sân bên cạnh, đến trước mặt Hải Đường phơi quần áo lên gậy trúc, nghiêm mặt cười : “Tiểu nương tử, bộ dáng đúng là xinh đẹp nha!”



      Hải Đường vốn phơi quần áo hết sức chuyên chú, hoàn toàn có chú ý tới người đột nhiên từ phía sau nhảy ra, lập tức lại càng hoảng sợ.



      Ngẩng mặt lên, người này lấm la lấm lét, đôi mắt có ý tốt ở người nàng loạn chuyển, ngữ khí chuyện cũng ngả ngớn.



      Hải Đường lui về phía sau bước, xụ mặt hỏi: “Ngươi là người nào, chạy vào nhà chúng ta làm cái gì?”

      Lúc này Trần Hữu Tài làm sao còn nhớ chính mình họ tên là gì, càng đừng đề cập đến chuyện cầu hôn, trong não tất cả đều là bộ dáng thanh tú động lòng người tựa như tiên nữ của Hải Đường.

      “Ta… Ta phải là đến tìm tiểu nương tử ngươi sao…” Trần Hữu Tài biết xấu hổ, lại động tay động chân muốn qua giữ chặt bàn tay bé của Hải Đường.



      Hải Đường phun ngụm, cả giận : “Ngươi là tiểu tử nhà ai, cách cư xử xấu, cẩn thận lát nữa ta với nam nhân nhà ta.” Nàng vừa , bên liền bưng chậu gỗ còn quần áo vào trong nhà.



      Nào biết tên Trần Hữu Tìa này nhanh chân lẹ mắt, đợi Hải Đường đóng cửa lại, bước cùng vào trong nhà, phen túm lấy Hải Đường, trơ mặt : “Tiểu nương tử, nam nhân nhà ngươi ta biết, mà cũng biết ta, bộ dáng ngươi đẹp mắt như vậy, nam nhân nhà khác làm sao có thể động tâm đâu?” Vừa , bên mân mê mồm heo của tính hướng mặt Hải Đường hôn tới.



      Hải Đường lập tức cảm thấy trận buồn nôn, người này cũng quá biết xấu hổ!



      Hải Đường khí lực có lớn bằng , nhưng đầu óc lại linh hoạt, nàng đem mặt né ra phía sau, liền giơ chân lên hung hăng đá vào điểm chí mạng của Trần Hữu Tài!



      Phải biết chỗ kia chính là địa phương nam nhân quý nhất cũng đồng thời là nơi yếu ớt nhất a, cước này của nàng tuy khí lực đặc biệt lớn nhưng dầu gì cũng là dùng hết toàn lực, mặt Trần Hữu Tài lập tức trở thành màu gan heo, thoáng cái buông tay ngã mặt đất, gào khóc hô đau.

      Hải Đường vội vàng chạy đến cửa phòng mở miệng lớn tiếng hô hào: “Mọi người mau tới, trừng trị tên lưu manh vô lại này!”



      Trong thôn Phúc Duyên, nhà nối tiếp nhà, hộ cách hộ, vừa nghe Hải Đường hô hào như vậy, đều chạy tới, trùng hợp lúc này, nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc cũng từ ngoài đồng trở về, nghe được tiếng la của Hải Đường, tranh thủ thời gian chạy vội tới.



      Trần Hữu Tài vốn là tên háo sắc, lúc này thế nhưng ăn trộm gà được còn mất nắm gạo, bụm lấy điểm chí mạng của bản thân ngồi chồm hổm mặt đất đau đến kêu to, bên ngoài đám hương thân phụ lão chạy tới vây xem, lần này mặt mũi của còn chỗ đặt rồi.



      hận thể tìm cái lỗ vội vàng chui vào.



      Hải Đường chỉ vào : “Chính là cái tên vô lại này, chạy vào nhà người ta, còn biết là muốn làm gì? Mọi người nên xử trí thế nào mới tốt?”



      Mọi người trăm miệng lời, mang theo côn gỗ đòn gánh hô: “Đánh!”



      Vì vậy, gậy gọc liền như mưa rơi, đùng đùng đều rơi xuống người Trần Hữu Tài.



      Chuyện này vừa náo loạn ra như vậy, đừng muốn cầu hôn lấy Kim Ngọc , chính là sau này cũng còn mặt mũi cưới nương tử ở thôn Phúc Duyên này nữa.

      Cái này có thể ứng với câu, trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt thể sống!



      Chỉ có điều đuổi Trần Hữu Tài , chuyện tính tìm nam nhân tốt cho Kim Ngọc thể đề cập tiếp.



      Tối hôm đó, Hải Đường cùng Kim Sinh ở trong phòng đến chuyện này, Hải Đường cười cười : “ ra muốn tìm nam nhân tốt có gì khó? Ta có chủ ý này, bảo đảm Kim Ngọc có thể gả cho nam tốt!”



      “A, nàng , nàng có chủ ý gì?”

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      19, Việc hôn nhân của Kim Ngọc. . .


      Kim Sinh tiến tới hỏi Hải Đường: “Nàng , có ý kiến gì hay?”



      Hải Đường trừng mắt nhìn, quấn quít lấy cánh tay Kim Sinh hỏi: “Ta tới hỏi chàng, muội muội nhà chàng có vừa ý người nào trong thôn ?”



      “Người vừa ý? Chuyện này có nghe nó đề cập qua, lúc trước ngược lại có người tên là Chu Thắng ở thôn Tây hình như có chút lui tới, bất quá đó là chuyện khi nó còn . Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?”



      Hải Đường trong miệng cắn táo ngọt Kim Sinh cho nàng, nghiêng đầu cười : “Lúc chàng và nương với Kim Ngọc chuyện tìm nhà chồng cho nàng, ta nhìn vẻ mặt của Kim Ngọc, mới đầu có chút thẹn thùng, sau đó lại như là có chút hưng phấn, nhưng nghe hai người càng kéo càng xa, nàng tựa hồ lộ ra chút mất hứng. Ta thấy, đích thị là nàng sớm có người trong lòng, chỉ có điều còn chưa có ý định ra.”



      Kim Sinh giật mình, là nam nhân trung thực, nơi nào biết được nữ hài tử có nhiều tâm tư này, nhưng nghe Hải Đường vừa như vậy, lờ mờ nghĩ lại, phảng phất đích là như vậy . Lúc trước vẫn cho rằng đó là bởi vì Kim Ngọc có chút xấu hổ, muốn ở trước mặt bọn họ đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe Hải Đường phân tích phen, cũng khỏi cảm thấy nàng có vài phần đạo lý.



      “Nương tử, nếu Kim Ngọc có người trong lòng, vậy chúng ta trực tiếp chuyện với muội ấy, hỏi ràng là ai, tìm người nọ được sao?”



      Hải Đường kéo tay Kim Sinh qua, đem hạt táo nho vừa ăn xong nhả trong lòng bàn tay của , cười : “Chàng làm sao có thể hiểu được tâm tư nữ hài tử? Kim Ngọc tuy phải người hay thẹn thùng, nhưng đến cùng cũng là đại nương, nếu chàng tìm người nọ, lại bị người ngụm từ chối, vậy sau này mặt mũi của Kim Ngọc phải đặt ở đâu?”



      Kim Sinh gãi gãi đầu: “Nương tử có lý, vậy chủ ý vừa rồi nàng định là cái gì?”



      Hải Đường trừng mắt nhìn : “Có câu chàng từng nghe chưa, gọi là lạt mềm buộc chặt.”

      “Lạt mềm buộc chặt?” Kim Sinh có đọc qua sách, tự nhiên là chưa từng nghe qua, vội vàng lắc đầu.



      “Lạt mềm buộc chặt chính là, chúng ta phải có biện pháp, làm cho người trong lòng của Kim Ngọc sốt ruột ra, còn muội muội chàng nữa, nếu như nàng bị ép, cũng nhất định ý nghĩ thực trong lòng mình ra.”



      Kim Sinh nghi hoặc nhìn xem Hải Đường: “Nương tử, vì sao nàng … Ta tựa hồ nghe hiểu?”



      Hải Đường cười cười hì hì, tiến tới bên tai Kim Sinh, đem chủ ý của mình ra. Kim Sinh nghe xong con mắt trừng lớn, mới đầu la hét nên nên, tuyệt đối được, nhưng nghe Hải Đường tiếp tục , phảng phất có chút buông lỏng xuống, cuối cùng lúng ta lúng túng gật đầu, có chút chần chờ mà hỏi thăm: “Nương tử… Cái này, nàng cái gì lạt mềm buộc chặt, có thể được ?”



      Bàn tay phấn nộn của Hải Đường nắm thành quyền gõ vào lồng ngực Kim Sinh cái cười : “Ta nghĩ, hẳn là có thể thành công.”



      “Được, ta đây nghe lời nàng. Nếu có thể làm thỏa mãn Kim Ngọc, cũng là chuyện tốt. Chỉ là nương tử, cái này cái gì mà… Lạt mềm buộc chặt… Vì sao nàng biết được?”



      Nụ cười mặt Hải Đường thoáng cái bị đọng lại, trong đầu vang lên từng đợt thanh “Ông ông”.

      Đúng vậy a, nàng như thế nào nghĩ được chủ ý này, “Lạt mềm buộc chặt”, dường như là tự nhiên mà xuất trong đầu nàng cái từ này, giống như là trời sinh có, mực tồn tại ở trong óc nàng.



      Thế nhưng vì sao nàng biết được, Kim Sinh ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua hay sao?



      “Được rồi nương tử, đừng suy nghĩ tiếp nữa. Chuyện này chiếu theo lời nàng làm, nếu Kim Ngọc Chân có thể tìm được lang quân như ý, vậy tốt quá!” Kim Sinh ôm Hải Đường lên đầu giường đặt gần lò sưởi, ban ngày làm việc mệt mỏi, nằm xuống đầy lát ngủ rồi.



      Nhưng Hải Đường lại có buồn ngủ, nghĩ đến nguyên nhân vì sao nàng biết, nàng cố gắng suy nghĩ, trầm tĩnh trong đêm tối, trong đầu phảng phất lên chút hình ảnh lẻ tẻ.



      “Lạt mềm buộc chặt, ve sầu thoát xác… Những…từ này con sớm học thuộc lòng a…, gia gia chút cũng thắng được A Mạn.” Đó là khuôn mặt mơ hồ của tiểu nương, giọng kia dường như có chút quen thuộc, là nghe qua ở nơi nào hay sao?



      A Mạn, A Mạn…A Mạn là ai?



      Nàng còn muốn cố gắng tìm kiếm mấy thứ gì đó, nhưng trong miệng tự chủ được mà phát ra tiếng than , lại cũng nhớ nổi cái gì.



      Thôi được thôi được, dứt khoát lật người cái, tựa vào trong ngực Kim Sinh, từ từ nhắm hai mắt lại ngủ.

      Ngày thứ hai, Kim Sinh thương lượng với nương về hôn của Kim Ngọc. Nương Kim Sinh phản ứng giống như Kim Sinh tối hôm qua, cau mày nghĩ thầm, như vậy có thể thành công sao? Nếu vạn nhất làm Kim Ngọc cùng người trong nhà trở mặt nhau, vậy cũng có biện pháp kết thúc chuyện này.



      Kim Sinh vỗ ngực cam đoan, Hải Đường tính toán qua, đích thị là có vấn đề, lúc này nương Kim Sinh mới bán tín bán nghi đáp ứng.



      Vì vậy ngày thứ hai, việc hôn nhân của Kim Ngọc định cho Lý nhị mặt rỗ bên cạnh thôn Bão Tiên truyền ra khắp thôn Phúc Duyên.



      Kim Ngọc mới đầu còn biết, lúc ra đồng gặp được bạn tốt là Bảo San, nghe nàng .



      Bảo San lôi kéo Kim Ngọc vẻ mặt khó hiểu cùng đồng tình, dậm chân ở bên tai nàng giọng : “A Ngọc, nương ngươi trước kia còn nương Hương Mai là người thấy tiền sáng mắt, mấy cái túi gạo trắng, ít thỏi bạc đem nữ nhi nhà mình bán lên trấn làm thiếp. Nhưng lúc này đến phiên chuyện chung thân của ngươi , nương ngươi phải cũng hồ đồ ?”



      Kim Ngọc cái gì cũng biết, hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”



      “Ôi trời, hóa ra ngươi còn chưa biết? !” Lúc này Bảo San mới năm mười đem chuyện chính mình nghe được cho Kim Ngọc nghe.



      Trong thôn truyền ra, nương Kim Ngọc muốn tìm nhà chồng cho nàng, nhưng ngại bần phú, nghe Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên cho sính kim nhiều, lại hứa cho nương Kim Ngọc hai mẫu ruộng nước giội, nương nàng mừng rỡ, hấp tấp đồng ý, định đem nữ nhi mình bộ dáng chỉnh tề gả !

      Kim Ngọc buông thỏng mắt nghe Bảo San xong, môi dưới đều sắp bị cắn ra vết máu, hai cánh tay càng ngừng trở mình xoắn lấy, nhưng lại câu nào. Bảo San thấy nàng như vậy, khỏi có chút luống cuống, đẩy Kim Ngọc: “A Ngọc, ngươi làm sao vậy? Ngàn vạn đừng nghĩ quẩn, nếu ngươi trở về cùng nương ngươi thương lượng tốt chuyện này … ?”



      Kim Ngọc trong hốc mắt đều sắp rơi nước mắt xuống, hung hăng dậm chân, vứt bỏ cái cuốc, quay người hướng trong nhà mình chạy !



      Nàng phải gả cho Lý Nhị mặt rỗ? Lý Nhị mặt rỗ, người kia vừa già lại xấu mặt rỗ… !



      đường Kim Ngọc càng nghĩ càng thương tâm, bên chạy bên khóc như mưa, vất vả đến nhà, Kim Ngọc lôi kéo nương liền hỏi: “Nương, chuyện chung thân của con nương định cho ai rồi?”



      Nhìn nàng như vậy, đích thị là biết chuyện này rồi, nương Kim Ngọc thay đổi sắc mặt, ho tiếng : “Ngọc nhi a, nương cũng là vì muốn tốt cho con, muốn con ngày sau trải qua thoải mái. Con đến nhà Lý Nhị, sau này chính là nữ chủ nhân Lý gia, gia cảnh nhà bọn họ tệ, để cho con chịu khổ.”



      Kim Ngọc nước mắt vẫn ngừng mà tuôn ra bên ngoài, khóc ra tiếng: “Nương, con còn tưởng nương giống những người khác lòng vì tiền mà muốn bán nữ nhi , hôm nay xem ra, đều là giống nhau, đều là giống nhau, nương có từng nghĩ tới con của nương chút cũng thích Lý Nhị mặt rỗ kia, gả cho làm sao có thể vui vẻ đây?”



      Nương Kim Ngọc đảo tròng mắt hỏi lại: “Vậy con , trong lòng con thích người nào?”

      Kim Ngọc sửng sờ chút, lẩm bẩm : “Hôm nay nương nhận sính lễ của người ta, toàn bộ thôn cũng biết chuyện này, chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?” Nàng lau nước mắt cái, cũng có vào nhà, ngược lại quay người hướng thôn phía tây đến.



      Nương Kim Sinh vội vàng vào nhà kéo Hải Đường hỏi: “Con dâu, con nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Ngọc nhi a, chiêu này có thể dùng được chứ? Nếu vạn nhất là bức tử nó, đến lúc đó ta có lẽ bị người trong thôn mắng chữi a? !”



      Hải Đường bỏ đồ vật trong tay xuống, lôi kéo mẹ chồng ra ngoài: “Nương, đừng nóng vội. Con trước theo A Ngọc nhìn cái, xem nàng muốn đâu?”



      Tính tình Kim Ngọc bình thường thoạt nhìn mềm như bông gòn, dịu dàng ngoan ngoãn, cùng người ta tranh cãi, có thể là trong lòng mình có việc, suy nghĩ cái gì, chính là chịu ra.



      Lần này, xem như thực ép nàng.



      Hải Đường cùng nương Kim Sinh theo phía sau Kim Ngọc, chỉ thấy nàng như người có linh hồn hướng thôn tây đến, theo đường, chờ đợi lo lắng đường, ra nương Kim Sinh nhìn bộ dạng này của nữ nhi nhà mình, trong lòng như thế nào lại đau lòng? Chỉ là vì hạnh phúc chung thân của nàng, đành phải đánh cược phen.



      Nàng , cuối cùng tới nhà Chu Thắng ở thôn Tây. Chu Thắng này khi còn bé có cùng chơi với Kim Ngọc, nhưng lớn lên tựa hồ có tới lui gì, hai nhà cách nhau cũng khá xa, lại lại cũng ít, nương Kim Sinh theo ở phía sau, thấy nàng vào, liền hỏi Hải Đường: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

      Hải Đường khoát khoát tay, giọng ra: “Nương, đừng nóng vội, chugns ta trước ở bên ngoài chờ xem.”



      Kim Ngọc tiến vào lúc, trong phòng chút động tĩnh cũng có, ngược lại làm nương Kim Sinh ở bên ngoài gấp đến độ hai chân sắp nhảy lên, muốn xông vào, mới nhìn thấy nữ nhi của mình cúi thấp đầu, lau nước mắt hướng ra ngoài.



      Nàng đường cấp thiết hướng ra ngoài, thoạt nhìn là có chút đúng, Hải Đường vội vàng lôi kéo nương Kim Sinh hướng trong nhà Chu Thắng đến, chỉ thấy cái đầu rất lớn của nam nhân ngồi ở trước bàn sững sờ xuất thần, ngay cả có người tiến vào nhà hồi lâu mới hồi phục thần trí.



      “Kim… Kim đại nương, các người vì sao tới đây?” Kim Ngọc vừa , nương nàng lại tới, trong đầu Chu Thắng ông ông ông ông, cực kỳ rối loạn.



      Hải Đường hướng Chu Thắng hỏi: “Chu đại ca, vừa rồi A Ngọc nhà chúng ta gì với huynh?”



      Chu Thắng gãi gãi đầu, : “Ta có chút mơ hồ, nàng cái gì chúng ta khi còn bé cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt, lại cái gì hôm nay việc hôn nhân định như ý, chỗ gả thuộc mình, cả đời này cứ như vậy bị hủy, còn hỏi ta đến cùng có lời gì muốn với nàng …”



      Chu Thắng nhìn vẻ mặt nương Kim Sinh cũng u, liền thêm gì nữa.



      “Ai…” Nương Kim Sinh thở dài tiếng, “Hóa ra trong lòng nó luôn nhớ tiểu tử ngươi, tiểu tử Chu gia, việc hôn kia của Kim Ngọc phải , nó tới tìm ngươi thoạt nhìn là thực thích ngươi, ngươi ngây ngốc kiểu gì mà lòng nữ nhi nhà người ta chút cũng ràng? Nếu trong lòng ngươi thực có Kim Ngọc, muốn nó cứ như vậy gả cho Lý Nhị mặt rỗ ở thôn Bão Tiên, tranh thủ thời gian đem nó trở về !”



      “Kim đại nương, ý của ngài là…”



      Hải Đường khẽ mỉm cười đẩy cái: “Nếu huynh thực thích A Ngọc chúng ta, lấy nàng làm nương tử được ?”



      Mặt Chu Thắng lập tức đỏ lên, lúc trước thời điểm Kim Sinh muốn thu xếp việc hôn nhân cho Kim Ngọc, trong lòng của cũng phải là có động đậy ý niệm, chỉ có điều cũng là người thành thực, cho tới bây giờ biết chủ động, phút cuối cùng mới rốt cục kiếm được chỗ then chốt.



      “Mau đuổi theo nha!” Hải Đường nhắc nhở , lúc này Chu Thắng mới giơ chân chạy đuổi theo Kim Ngọc.



      Nhìn tình cảnh này, nương Kim Sinh mới thở dài hơi: “Cũng may tiểu tử này còn tính quá ngốc, bằng bà già này bị nữ nhi hận a!”



      Hải Đường kéo mẹ chồng : “Nương, nương trách chủ ý này của con quá độc ác a?”



      Nương Kim Sinh vuốt mũi Hải Đường cái cười : “Con nha, nếu chuyện này thực thành, muội muội nhà con biết cảm ơn con như thế nào đây!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :