1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      10, rốt cục thành công! . . .

      Kim Sinh đem Hải Đường ôm đến giường, hôn lên trán nàng, ra: “Nương tử, đêm nay chúng ta có thể bổ sung động phòng hôm qua rồi.”



      Dưới ánh nến, Hải Đường nằm ở giường gạch, híp nửa mắt nhìn . Lồng ngực Kim Sinh phập phồng bất định, áo ngoài có chút nới lỏng, lộ ra ít lồng ngực cường tráng, thực là làm người nhìn xấu hổ tim đập.



      Nàng ngượng ngùng muốn quay đầu , nhưng lại nhịn được liếc nhìn nhiều lần, bàn tay bé dò xét lên, tiến vào trong nội y Kim Sinh.



      Động tác nửa mềm mại đáng , nửa lộ ngượng ngùng, dưới đầu ngón tay mềm mại, là da thịt nóng bỏng của Kim Sinh, tấc tấc chạm đến, dẫn tới toàn bộ lỗ chân lông người nam nhân hồi run rẩy.



      “Hải Đường…” Kim Sinh bật ra tiếng kêu khàn khàn, cúi đầu xuống, liền ngậm lấy đôi môi đào mềm mại ngọt ngào của tiểu nương tử. dám dùng sức quá mức, sợ kinh sợ kiều thê ở dưới thân, bởi vậy trước hết dùng đầu lưỡi nhàng miêu tả môi hình của nàng. Môi chạm môi trong lúc đó hương thơm bốn phía, chậm rãi hút lấy môi, Kim Sinh càng thâm nhập vào, đầu lưỡi cuốn lấy, cảm giác cái lưỡi đinh hương của Hải Đường cũng xoắn lấy , tránh được phen giao nhu triền miên.



      Trong ánh mắt mê ly tràn đầy khát vọng, toàn thân như muốn nổi lửa lên, Hải Đường trong cổ khó có thể ức chế mà phát ra tiếng ngâm khẻ.



      Bàn tay bé mềm mại của nàng ở thân thể Kim Sinh ra tầng mỏng mồ hôi, chậm rãi trượt xuống dưới. Mặc dù đêm qua cũng bị hôn hít phen, nhưng hôm nay lại bớt chút ngượng ngùng, Kim Sinh nhìn mặt của nàng dần dần ánh lên tầng mỏng vầng sáng, càng nổi bật lên vẻ đẹp, động tác cũng lớn mật lên.



      tự tay cởi bỏ áo ngoài của Hải Đường, da thịt như ngọc sứ ở dưới ánh nến phía dưới càng lộ ra dịu dàng sáng bóng, vừa rồi phen hôn môi, chọc cho Hải Đường cũng động tình, dưới lớp áo mỏng kiều mai ngang nhiên đứng thẳng, phảng phất đợi người bên ngoài nhấm nháp hái.

      Lòng bàn tay của ấm áp lại mang theo thô lệ của người thợ rèn, ở dai thịt trơn nhẵn như lụa của nàng chạy, đem cái no đủ tựa như ngọc giữ ở lòng bàn tay, cách vải vóc, nàng vẫn có thể cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay , dùng sức mà xoa nắn lấy bộ ngực của nàng.



      Phảng phất rơi vào trong suối nước nóng, Hải Đường chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu nên lời, lòng bàn tay của dường như mang theo ma lực, ở người của nàng đốt lên những đóm lửa, càng ngày càng nóng, càng ngày càng cuồng dã…



      Trước ngực hơi lạnh, áo lót người bị cởi ra ném sang bên. Buổi tối hôm qua tối như bưng, Kim Sinh chỉ là nằm ở trước ngực Hải Đường dựa theo bản năng mà hôn môi, thấy cũng đủ ràng, nhưng hôm nay ở dưới ánh nến, đem tất cả cảnh đẹp đều thu hết vào mắt.



      Ngọc tuyết phủ khắp núi, phấn mai xinh đẹp, mà làm cho Kim Sinh choáng váng nhất chính là ở bên cạnh ngực của nương tử nhà lại nở rộ đóa hải đường đỏ tươi kiều diễm, màu hồng chói mắt làm nổi bật làn da tuyết trắng, càng làm nàng tăng thêm vài phần mị hoặc.



      “Hoa này… Đẹp quá…” Kim Sinh nhàng khẽ vuốt vuốt từng mảnh cánh hoa ở trước ngực nàng, “Nương tử, vì sao… Vì sao người của nàng có cái này… ?” mới đặt câu hỏi, chợt cười , “Ta ngược lại quên, chính nàng cũng nhớ chuyện lúc trước.”

      Hải Đường cho rằng Kim Sinh ghét bỏ trước ngực nàng có đóa hoa này, hơi giơ lên thân thể, trong mắt tràn ngập hơi nước trong suốt, Hải Đường khẽ cắn môi dưới, giọng : “Chàng thích à?”



      “Như thế nào lại thích? Ưa thích cực kỳ…” Bàn tay to lớn của Kim Sinh đem nương tử ôm vào trong lòng, cúi người hôn lên từng mảnh cánh hoa, “Ưa thích, ta đều ưa thích, Hải Đường, ta thích nàng.”



      Đầu lưỡi lướt tới cánh hoa khô cạn, nhụy hoa, động tác của tinh tế tỉ mỉ lại Ôn Nhu, thoạt nhìn ngược lại giống nam nhân cao lớn thô kệch. nơi cổ họng rên rỉ, ngụm liền ngậm lấy viên Tiểu Hồng đào, đặt ở trong miệng nhấm nháp phen, khi gặm cắn, khi hút, làm cho Hải Đường vừa tê vừa ngứa, thân thể sắp mềm nhũng ra, hóa thành nước.



      Nàng “Ôi” tiếng, Kim Sinh vội hỏi: “Sao thế, ta cắn nàng đau?”



      vừa rồi nhất thời vong tình, khỏi dùng sức chút, Hải Đường vươn tay vuốt ngực , gật đầu: “Là đau đây này.”



      “Vậy nếu… Nếu trong chốc lát càng đau, nàng có thể chịu được?” Kim Sinh đem nàng áp ngã giường, ngón tay ở bụng của nàng chỗ vẽ nên các vòng tròn.



      Hải Đường vặn vẹo uốn éo thân thể, hỏi : “Làm sao chàng biết đau? Chẳng lẽ chàng thử qua?”



      có, trời đất chứng giám, tuyệt đối có!” Kim Sinh nghe xong nàng như vậy, vội vàng cuống lên, “Ta là nghe Lý Gia Sinh trong thôn , thời điểm và thê tử động phòng, thê tử đau đến nước mắt đều chảy ra.”



      Hải Đường lệch cái đầu tin: “Thực đau thành như vậy? Nhưng ta nhìn tập tranh kia, phải như vậy đấy.”

      “Vậy chúng ta thử xem, chẳng phải biết sao…” Kim Sinh vừa , bên hướng phía eo bụng Hải Đường hôn tới, bàn tay sờ dây lưng của nàng, cởi xuống, liền thoát .



      “Vậy chàng cần phải đụng nhẹ…” Hải Đường nghĩ nghĩ, vẫn có chút khẩn trương, dặn dò tiếng.



      Kim Sinh “Ừ” tiếng gật đầu: “Được, ta đụng nhẹ…” Ánh mắt của giống như bắt lửa, tình dục bắt đầu khởi động phía dưới, ánh mắt nóng rực thiêu đốt người, giọng khàn khàn quanh quẩn trong khí.



      “Còn có… Lý Gia Sinh kia, sau này đừng tìm thân cận quá, người này tốt, việc khuê phòng nhà mình cư nhiên còn có thể với người khác.”



      “Được…” Kim Sinh lại đáp tiếng, trêu chọc Hải Đường hỏi, “Nương tử còn có gì cần phân phó vậy?”



      Hải Đường cười cười, còn muốn tiếp, nhưng rừng cây trong lúc đó bị người chiếm, Kim Sinh thò tay dò xét xuống dưới, chậm rãi vuốt ve thăm dò, khiêu khích phen, Hải Đường ở đâu còn được ra lời, tóc đen tán loạn ở trước ngực, chỉ còn lại tiếng rên rĩ.



      Giữa ánh sáng chiếu xuống, suối ngọt chảy đá lưu.

      (toàn dùng từ dụ, mọi người tự hiểu nha ==’’)

      Hải Đường chỉ cảm giác dưới bụng mình rất nóng, lại phảng phất rất hư , vội vàng muốn cái gì đến bổ khuyết, cả thân thể sắp tràn ra nước, giống như trong chốc lát bị ném đến tận trong mây, trong chốc lát lại bị ném tới sâu trong nước.



      Thân thể bị nóng lợi hại, tiếng thở gấp ở bên trong, chính nàng cảm thấy như đạp gió cỡi mây, hoa dịch nóng rực ngừng tràn ra, Kim Sinh thấy bộ dạng nàng như vậy liền biết nương tử động tình, chính mình càng là khó nhịn, bỏ quần áo, thân thể cường tráng ra ở trước mặt Hải Đường.



      “A.., ” nàng thấp giọng kinh hô, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ này của nam nhân, lại nghĩ tới lớn như vậy, nếu vào, thân thể nàng như vậy có thể chịu đựng được sao?



      Nhớ tới bà bà dặn dò, Hải Đường lại hỏi: “Vừa rồi chàng cẩn thận nghiên cứu tốt chưa?”



      Kim Sinh sững sờ, chợt mới hồi phục tinh thần lại, minh bạch nàng cái gì, cúi mặt xuống, hôn Hải Đường cái: “Yên tâm, đều coi xong rồi.”



      Đùi ngọc bị tách ra, Kim Sinh đem hai chân Hải Đường cuộn lên, áp xuống dưới. Huynh đệ nhà mình sớm khó dằn nổi, ở dưới đáy lục lọi lát, tìm được chỗ vào, cũng may vừa rồi nương tử nhà bị trêu chọc hồi, trong đầm nước kia lộ vẻ ướt át, Kim Sinh trong cổ than , “Ba” tiếng, liền nặng nề tiến vào.



      “Ah…” Hải Đường hô lên, quyền tay bé nện lên lồng ngực Kim Sinh, “Ô ô… Chàng gạt người ta, còn đụng nhẹ, đau… Đau chết mất…” Nàng thế mới biết Lý Gia Sinh kia đều có sai.

      đúng là đau, đau đến nước mắt đều muốn chảy ra rồi!



      Kim Sinh nhìn nương tử nhà mình, đúng là đành lòng, thầm nghĩ, có đau đến vậy ? Chỉ có điều đừng Hải Đường, chính cũng cảm giác có chút đau.



      Huynh đệ xưa nay vô câu vô thúc ( bị giam giữ bó buộc), lần này tiến nhập vào trong hàng lang vừa hẹp lại vừa chặt, lập tức liền giống như bị xoắn, tuy có chút đau, nhưng lại có cỗ cảm giác thoải mái nên lời, chỉ muốn dốc sức liều mạng động vài cái, lúc này mới tính toán tốt!



      Kim Sinh bỗng nhúc nhích, lập tức cảm thấy dường như là phá tan tầng cách trở, mà Hải Đường bị va chạm cái này, hai tay lập tức với lên đầu vai của , dùng sức cắn ngụm.



      “Đau, đau chết… Mau thả ta…” Nương tử tựa như con mèo bị bắt nạt, bị áp dưới thân thể ô ô mà khóc tha.



      Thời điểm này, ở đâu có thể thả xuống được?



      Kim Sinh lại động vài cái, trong miệng khuyên nhủ: “Nương tử, ta chút là được. Nàng có cảm thấy khá hơn ?”



      Vừa rồi thoáng phát kia, hoa dịch cùng với chút tơ máu rơi xuống, Hải Đường đau đến cơ hồ muốn khóc kêu lên. Thế nhưng Kim Sinh lại động vài cái, ngược lại giống như có đau như trước nữa.

      Cái thân thể cường tráng kia ở người nàng chuyển động, nam tử thuần hậu trung thực trong mắt đối với nương tử sủng nịch thương.



      “Hải Đường, Hải Đường…” khẽ gọi lấy tên của nàng, ở người của nàng xuất binh trinh phạt, công thành đoạt đất. Hôm nay nàng trở thành nương tử của , có danh cũng có thực!



      Mà đối với Hải Đường mà , quá khứ quên hết thảy cũng như mây khói tán , nàng chỉ biết là người nam nhân trước mắt này là trượng phu của nàng, là người cả đời này nàng muốn .



      Kim Sinh thấy Hải Đường phảng phất như bớt đau, động càng mãnh liệt lên, Hải Đường chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, có chút giơ lên vòng eo, động tác này, ngược lại càng đón ý hùa Kim Sinh , cảm thấy càng thêm thoải mái, tựa như đại tướng dẫn binh chinh chiến, ra lệnh tiếng, muốn công chiếm tới cuối cùng.



      Hải Đường tự chủ được vòng chân đến lưng Kim Sinh, ở thời khắc từ từ mê ly, như cưỡi con ngựa hoang chiến trường, Hải Đường đột nhiên cảm thấy hoa hải đường ở ngực có chút đau đớn, trước mắt lên hình ảnh kỳ quái.



      tiểu nương, bị vây quanh trong vòng người, bọn họ đều mặc xiêm y trắng thuần sạch , thoạt nhìn mỗi người đều lạnh như băng.



      bà lão tóc hoa râm trong đó cầm ngân châm đến trước người của nàng : “Đến đây , ta vẽ kí hiệu cho con…”



      Kí hiệu, kí hiệu…



      Trong nháy mắt, tình cảnh trước mắt lại biến mất thấy gì nữa, Kim Sinh rốt cục đạt tới đỉnh cuồng nhiệt, san bằng thành trì, tuyên cáo thắng lợi của mình.



      Trong cơ thể hồi nóng rực, Hải Đường trách móc tiếng, cũng còn khí lực, yếu ớt nằm ở trong ngực Kim Sinh.



      “Nương tử, nương tử…” hôn lấy đôi má Hải Đường, “Vừa rồi, đau lắm hả?”



      Nàng gật đầu: “Bắt đầu có chút… Về sau, chẳng đau nửa.” Hải Đường tựa ở lồng ngực Kim Sinh, trầm thấp xong.



      Kim Sinh nghĩ nghĩ : “Đích thị là lần đầu có chút quen, đợi về sau thời gian lâu rồi, náo thêm mấy lần, nàng chắc chắn đau nữa.”



      Hải Đường nghe trong lời của trêu đùa chính mình, vỗ lồng ngực của cái sẳng giọng: “Còn chàng là người thành , lại có đứng đắn như vậy.” Đột nhiên nhớ tới hình ảnh vừa rồi lên trong đầu, Hải Đường khỏi sợ hãi, càng ôm chặt lấy Kim Sinh , chỉ có dựa vào lồng ngực ấm áp của , cảm giác bất an vừa rồi mới dần dần lui xuống.



      Bên ngoài, nương Kim Sinh đứng trong sân hồi lâu rốt cục vỗ tay mà cười: “Ai nha, cuối cùng cũng thành công!”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      11, Hải Đường nấu cơm . . .


      Cái này động phòng hoa chúc, tuy chậm ngày, nhưng cũng coi như là bổ sung rồi.



      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hải Đường tỉnh lại, bên cạnh Kim Sinh còn ngủ say, nhớ tới tối hôm qua hai người kết hợp lại với nhau, Hải Đường vừa có ngọt ngào, vừa vui mừng, khỏi tựa đầu hướng lồng ngực Kim Sinh cọ cọ.



      Sợi tóc mềm mại của nàng cọ ở giữa cổ Kim Sinh, tí ti ngứa, còn có mấy sợi chui vào trong mũi Kim Sinh, bị Hải Đường cọ tỉnh, “Hắt xì” tiếng.



      “Hì hì…” Quay đầu lại, nhìn nương tử nhà mình nghiêng đầu nhìn cười ngừng. Cánh tay bạch ngọc của nàng, lộ ở ngoài chăn, che lấy bộ ngực nửa nửa , đám tơ lụa đen rơi trước ngực, tình cảnh này là sáng sớm quấy nhiều tâm thần người ta.



      “Chàng vừa tỉnh, sao lại hắt xì, bị lạnh sao?” Hải Đường hỏi Kim Sinh , lại chưa phát giác ra dưới đáy lều vải của bắt đầu chuyển động, kêu gào ngẩng đầu đứng thẳng!



      Kim Sinh nhìn bộ dáng nửa che nửa lộ của Hải Đường, là tâm ngứa khó nhịn. Vốn định thừa dịp sắc trời còn sớm, lại náo hồi trước, bất quá nhớ tới tối hôm qua là lần đầu của Hải Đường, lại luôn hô đau, sáng nay nếu náo nàng, chỉ sợ ổn, thấy còn nhiều thời gian, nương tử dù sao cũng là người nhà mình.

      Nghĩ đến, liền đưa tay đem Hải Đường ôm vào trong lòng, hung hăn hôn phen nhân tiện : “Ta đứng dậy đốn củi, gánh nước , thời gian còn sớm, nàng ngủ tiếp .”



      xoay người ngồi dậy, mặc xiêm y tối qua Hải Đường may vá tốt cho , nhàng mở cửa phòng, sắc trời có chút sáng, đến núi đốn củi gánh nước .



      Hải Đường ở giường nhắm mắt nằm trong chốc lát, nghe gà trống ở bên ngoài gáy gọi bình minh, cũng đứng lên.



      Tối hôm qua hành hạ như thế, sáng nay bắt đầu cảm thấy eo chân nhức mỏi, có chút chịu nổi! Vừa nghĩ tới chính mình thành ra cái dạng này đều là do Kim Sinh tối hôm qua làm ầm ĩ, nàng khỏi che chăn cười tiếng, cúi đầu nhìn lại, trước ngực trắng noãn đầy dấu vết, lập tức xấu hổ tim đập, mắc cỡ vội vàng kéo xiêm y đặt ở bên mặc vào.



      Sáng hôm nay, nương Kim Sinh nhìn bộ dạng Hải Đường cũng tầm thường, phảng phất luôn mang theo tia vui vẻ .



      Thời điểm nàng từ buồng trong đến nhà chính giúp Kim Ngọc đặt điểm tâm lên bàn, bà bà nhìn xem nàng cười.



      Nàng đến trong sân, muốn nhìn xem Kim Sinh trở lại chưa, bà bà cũng đứng ở phía sau nàng xoa xoa tay cười.

      Đợi Kim Sinh trở về, cả nhà ngồi xuống ăn cơm, bà bà động đũa, gắp thức ăn cho vào trong chén, vẫn nghiêng đầu nhìn xem Hải Đường cười.



      Phúc nhi vươn tay ở trước mắt bà quơ quơ, lớn tiếng : “Nương, con để ý nương từ sáng sớm rồi, có phải Hải Đường tẩu tử có cái gì thú vị hay ? Nương như thế nào nhìn chằm chằm vào tẩu ấy cười như vậy?”



      Hải Đường cũng buông đũa xuống, nhìn bà bà, đúng là cười đến làm cho nàng có chút lông mao dựng đứng. Nàng nhớ tới hôm qua giặt quần áo phá hư cái áo của Kim Sinh, nghĩ bà bà vì chuyện này mà nhìn nàng cười, khỏi muốn giải thích phen, : “Nương… Kỳ …”



      “Con a, ” Nương Kim Sinh đoạt lời, nhưng lại có nhắc tới việc xiêm y, chỉ , “Hôm nay các con thành thân, chuyện quan trọng nhất chính là phải tranh thủ thời gian để cho Kim gia nhà ta có cháu a!”



      “Nương ” Phúc nhi lại ở bên xen vào hỏi, “Tẩu tử làm sao mới có thể cho Kim gia nhà ta có cháu? Có phải như Lý gia tẩu tử phình bụng lên, sau đó lại sinh ra tiểu tử mập mạp ?” Trong miệng nàng chậc chậc lấy bánh ngô, mơ hồ .



      Kim Ngọc thầm nghĩ, con bé này đúng là đồng ngôn vô kỵ, biết xấu hổ mà ở trước mặt Hải Đường hỏi cái này, lập tức cầm bánh ngô hướng trong miệng nàng lấp đầy, “Mau ăn mau ăn, ăn nguội lạnh đấy!”

      (đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ cố kỵ)



      “A…… Tỷ, tỷ… Nghẹn chết muội rồi…”



      ăn xong điểm tâm, Kim Sinh phải lò rèn, Hải Đường tiễn nam nhân nhà mình ra sân , giọng : “Nhớ về sớm.”

      Kim Sinh “Ai” tiếng, nghĩ đến hôm nay trong cửa tiệm cũng có nhiều việc, đợi buổi trưa tranh thủ về nhà, lại đến nhà Toàn Nhị xin chút ít táo ngọt, buổi tối để cho nương tử ăn.



      Kim Ngọc phải ra đồng làm việc, hôm nay nương Kim Sinh muốn đến thôn Hồng Sơn thăm người thân, có thể về trễ.



      cho Hải Đường, hôm nay cơm tối để nàng nấu, đồ đạc đều ở trong phòng bếp, rau củ luộc qua nước lần là được, khoai lang nấu chung với cháo, còn có con cá hôm qua Kim Sinh ra sông bắt về, giết sạch cho chút dầu vào chảo chiên lên.



      được rất nhàng, giống như nghe qua tuyệt phức tạp, tuyệt khó làm. Thế nhưng Hải Đường nghe xong, vẻ mặt lại mờ mịt.



      Rau củ luộc qua nước lần, có lẽ dễ dàng; khoai lang nấu chung với cháo, đại khái cũng được a; thế nhưng mà, thế nhưng mà… Con cá sống kia, nàng cần phải làm sao mới “Giết sạch”, lại như thế nào mới “Cho vào chão chiên” đây?



      Nương Kim Sinh rồi, Hải Đường ngồi xổm trước chậu nước trong phòng bếp, cùng con cá kia mắt to trừng mắt lâu, lâu…



      Phúc nhi ở bên ngoài chơi vòng trở về, thấy Hải Đường vẫn ngồi xổm ở đó, liền qua hỏi: “Tẩu tử, tẩu như thế nào vẫn còn xem nó nha?”



      “Tiểu phúc, giết cá… muội có biết làm như thế nào ?” Nàng cũng có người nào có thể hỏi, tuy nàng biết tiểu Phúc nhi hiểu được đoán chừng thể so với nàng nhiều hơn bao nhiêu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể hỏi nàng.



      Phúc nhi qua xem xét con cá bơi vui vẻ trong chậu nước, suy nghĩ chút : “Cái này dễ a, tẩu bắt lấy nó, cầm cây dao hướng đầu nó băm xuống, vậy xong thôi.”



      “Ah… Lấy dao… Băm nó a…” Hải Đường cảm thấy, vì sao nghe qua đều giống như có chút huyết tinh khủng bố.

      Nhìn nhìn bên ngoài, nếu lại ra tay làm, chờ bọn họ trở về, bị đói bụng. Nàng nhớ tới mình bây giờ là thê tử của Kim Sinh rồi, đây đều là chuyện nàng nên học, liền cứng ngắc da đầu, vén tay áo lên, thò tay bắt con cá trong chậu muốn đem nó ra.



      Nhưng con cá kia trơn trượt thể nắm trong tay, vừa bắt được nó, còn chưa có vớt lên, “Di trượt” từ trong lòng bàn tay chạy trốn, Hải Đường phí hết phen công phu lớn, lúc này mới đem cá ra.



      Vừa ra chậu nước, Hải Đường hơi nới lỏng tay, con cá trượt mặt đất, “Phịch phịch” co mình ầm ỹ chịu nổi, trán Hải Đường toát ra tầng mỏng mồ hôi, bên tiểu Phúc nhi cầm dao tới, đưa cho nàng : “Tẩu tử, nhanh!”



      Nàng nhận lấy, ôi, cái cây dao phay này đúng là rất nặng, nàng nhắm mắt nghĩ thầm, phải là giết cá thôi sao, có khó như vậy!



      Vì vậy nhìn đúng về sau, dùng sức dao hướng đầu cá chặt xuống!

      Bên lưỡi dao dính vết máu của cá, Hải Đường nhìn coi, con cá này tựa hồ còn động đậy được nữa, liền hướng Phúc nhi hỏi: “Cái này xem như ‘Giết sạch’ rồi hả?”



      Phúc nhi cũng tiến lên liếc cái, nhìn con cá này đại khái bị tẩu tử tiêu diệt, toàn bộ có nhiệt tình đắc chí như vừa rồi, liền gật đầu : “Muội thấy vậy.”



      Bà bà trước khi , “Giết sạch” cá xong phải cho dầu vào “Chiên cá” . Tuy nàng chưa từng làm qua, nhưng có lẽ chỉ là đem cá ném vào trong chảo nấu chín, cá được nàng “Giết sạch” rồi, vậy kế tiếp có lẽ cũng có gì khó khăn nữa.



      Hải Đường đến bên cạnh bếp lò, ở dưới đáy nhóm lửa, mắt thấy phía nồi sắt bắt đầu bốc lên nhiệt khí , nàng múc thìa dầu rót vào trong nồi.



      Kế tiếp, nên đem cá bỏ vào à nha.



      Hải Đường cầm sạn súc thân thể cá phen, sau đó tới gần bên cạnh chảo nóng, cắn răng, đem cá ném vào.



      Con cá kia mặc dù vừa rồi trúng dao, nhưng kỳ lại chưa chết hẳn, bất quá là nửa chết nửa sống ngất thôi, vừa vào chảo lập tức tỉnh lại, thân thể nó bị nóng vùng vẫy trong chảo, dầu nóng cũng tung tóe lên cao ba thước, Hải Đường cùng Phúc nhi đều bị dọa lui về phía sau bước, lập tức rối loạn tay chân.



      Vẫn là Phúc nhi cơ linh, bước xa cái đến bên cạnh cầm nắp nồi đưa tới cho Hải Đường hô: “Tẩu tử, nhanh… Nhanh che lại !”

      Hải Đường nghe nàng như vậy, đành phải cả gan qua, cầm nắp nồi nhanh chóng ném qua, trùm lên con cá.



      thể , con cá này sống trong sông hoang dại sức lực đúng là ương ngạnh, Hải Đường và tiểu Phúc nhi đứng ở bên cạnh chút cử động cũng dám, chỉ chú ý nghe tiếng con cá phịch phịch trong nồi.



      Thời gian dần qua, lửa cháy lớn, thanh bên trong giống như cũng dần dần lại. qua lâu, Hải Đường nhìn nhìn Phúc nhi trốn ở sau lưng nàng hỏi: “Muội cảm thấy… Con cá này… chiên xong chưa?”



      Phúc nhi mới vừa rồi bị con cá trong nồi nhảy loạn vẫn còn kinh sợ, giật giật xiêm y Hải Đường : “Có lẽ… chưa xong… Cái kia, tẩu tử, chúng ta vẫn nên chờ lát a.”



      Hải Đường cũng nghĩ thế, vừa rồi nàng cũng bị dọa cho trận, nếu trong chốc lát mở nắp nồi ra, cái con cá kia lại nhảy dựng lên, nàng có thể lại bị dọa.



      Vì vậy, hai người đứng bên cạnh bếp lò, nhìn khói bốc lên xì xì, đầu mồ hôi cũng rỉ ra.



      Lại qua hồi lâu, Hải Đường nghe bên trong tựa hồ chút động tĩnh cũng có, lúc này trong phòng bếp tràn đầy mùi khói, còn tràn ngập cỗ khét lẹt.



      “Tẩu tử, tẩu tử, khục khục…” Tiểu Phúc nhi ho hai tiếng, hướng Hải Đường , “Lúc này… Lúc này được rồi!”



      Tắt lửa, mở nắp nồi nhìn vào, Hải Đường lập tức sững sờ choáng váng, con cá này mặc dù động đậy được nữa, thế nhưng đoán chừng cũng thể ăn rồi. Toàn thân đều là màu đen xì, còn tản ra lượng mùi thúi.



      Hải Đường uể oải, nghĩ thầm, tồi tệ, lần đầu tiên nấu cơm thành cái dạng này, lát nữa mọi người trở về có thể ăn cái gì đây?



      Phúc nhi thấy bộ dạng Hải Đường khổ sở sắp khóc lên, liền lôi kéo nàng : “Tẩu tử tẩu tử, đừng khổ sở , trước tiên đem cá lấy ra , phải còn có đồ ăn khác sao.”



      Nàng dùng cái xẻng lớn, tốn sức lực lớn, mới đưa được con cá kia từ trong nồi ra.

      Thế nhưng đại khái là vừa rồi bị lửa thiêu quá lâu, do con cá này dính ở đáy nồi, làm cho nồi sắt bị đốt ra cái hố, con cá này nấu thành, ngược lại còn phá cái nồi!



      Đúng lúc này, Kim Sinh mang theo giỏ táo đỏ trở về.



      Vừa vào phòng ngửi thấy mùi khét, nghĩ trong nhà bị cháy, vội vàng chạy vào phòng bếp, thấy nương tử vẻ mặt phiền muộn mà đứng ở trước bếp lò.



      “Làm sao vậy?”



      “Kim Sinh …” Hải Đường ủy khuất mà chỉ vào trong nồi sắt “Đều là ta tốt, ta làm hư cái nồi…”


    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      12, Mộng kỳ quái . . .

      Hải Đường như thế nào cũng nghĩ tới, chính mình lần đầu tiên nấu cơm, cơm nấu thành, ngược lại phá hư cái nồi, cuối cùng vẫn là đến nhà Kiều thẩm ở bên cạnh mượn cái nồi mới coi như là miễn cưỡng làm ra bữa cơm tối, lấp đầy cái bụng cho cả nhà.

      bàn cơm, sắc mặt nương Kim Sinh có phần lúng túng, dù sao trong thôn con dâu nhà khác đều là người giỏi làm việc, còn đến mức xảy ra cố như vậy, có ít người giỏi giang xuống ruộng làm việc nhà nông. nghĩ đến, Hải Đường chỉ giống, còn xém chút có đem phòng bếp lật ngược lên.

      Buổi tối, vốn muốn ăn cá có, Kim Ngọc cũng có chút ủ rũ, buồn bực đầu chỉ lo bới bát cháo khoai lang, tiếng cũng phát ra.

      Ngược lại là tiểu Phúc nhi tuổi còn , đối với ăn cũng có bắt bẻ. Hơn nữa buổi chiều trận “Đại chiến phòng bếp” kia, nàng coi như là cùng Hải Đường trải qua phen, vì vậy cũng có câu oán hận gì, mấy ngụm bới xong cơm trong chén bỏ chạy ra sân chơi.

      Buổi tối, Kim Sinh cầm mấy trái táo đỏ tới trước phòng mẫu thân. Nương Kim Sinh định lên giường ngủ, nhìn thấy nhi tử vào, liền ra bên cạnh bàn ngồi xuống, lại nhìn thấy đem rổ táo đỏ đưa tới, lúc này mới cười rộ lên: “Như thế nào lúc này lại đưa đến đây, để ngày mai ăn .”

      Kim Sinh nhìn thấy bàn cơm, sắc mặt mẫu thân có chút tốt, lúc này mới định tới lên vài câu hữu ích, để cho nương bớt giận, thoải mái dễ chịu chút.

      : “Nương, đây là Hải Đường ta đưa tới cho nương, nàng thấy nương đêm nay cũng có ăn mấy ngụm cơm, là quan tâm nương đấy.”

      Nương Kim Sinh có đáp trả, chỉ là “Ừm” tiếng.

      Kim Sinh tiếp tục : “Nương, ra chuyện hôm nay nương cũng đừng oán Hải Đường, lúc trước có lẽ nàng cũng chưa làm qua việc nhà, cái gì cũng đều hiểu. Đến nhà chúng ta cũng mới có vài ngày, rất nhiều công việc phải bắt đầu từ từ mà học, thời gian dài tốt rồi.”

      Nương Kim Sinh lườm nhi tử , giờ mới hiểu được đây là tới nịnh nọt biện hộ cho nương tử nhà mình.

      Kỳ trong lòng nương Kim Sinh vẫn rất ưa thích con dâu này, dù sao cũng là mình tay tác hợp xử lí hôn cho bọn nó, huống chi bà mù sờ cốt cũng , Hải Đường có mệnh vượng phu, sau này Kim Sinh đại phú đại quý đều dựa vào mệnh nàng!

      Bà lắc đầu, thò tay cầm trái táo đỏ hướng trong miệng lấp đầy ra: “Nương cũng phải oán trách nó, chỉ có điều việc nhà vẫn phải bắt đầu từ từ học, bằng sau này trong thôn chê cười. Như vậy , công việc nấu cơm nương từ từ dạy nó a, ngày mai con với Hải Đường, để cho nó nhìn ta làm trước.”

      “Dạ…”

      “Bất quá… Cái nồi bị phá kia, con vẫn phải trước tiên đem sửa lại cho tốt.” Nương Kim Sinh nghĩ đến cái lỗ lớn dưới đáy nồi sắt, khỏi đau lòng lên.

      “Được, mai con mang cửa hàng sửa lại cho tốt.”

      Kim Sinh thấy nương cuối cùng tiêu tan tức giận, hề trách Hải Đường nữa, trong lòng coi như là thở dài hơi.

      Trong phòng bên cạnh, Hải Đường cũng ngồi chờ . Hôm nay nấu cơm, nàng biết chính mình làm hỏng, trong lòng cũng thầm ảo não. Thấy Kim Sinh tiến vào, liền vội hỏi: “Nương còn giận ta sao?”

      Kim Sinh ngồi xuống bên cạnh Hải Đường, đem nương tử ôm vào trong ngực, : “Nương có giận nàng, chỉ có điều bà biết nàng có thiệt nhiều việc chưa học, muốn nàng từ từ theo học. ra việc làm nội trợ này cũng quá khó, sau này nàng nhìn nhiều, cũng biết thôi.”

      Hải Đường ủy khuất mà bỉu môi : “Kim Sinh , chàng có thể ghét bỏ ta là nương tử tay chân vụng về ?”

      .”

      “Vậy chàng có thể hội ghét bỏ ta so với nương tử nhà khá biết làm việc nhà, giúp được gì ngược lại còn gây rắc rối ?” Nàng trong mắt lóe ra hơi nước, thoạt nhìn, chuyện hôm nay, cũng làm cho trong lòng nàng dễ chịu!

      “Tự nhiên .” Kim Sinh đem Hải Đường ôm càng chặt hơn, “Nàng gả cho ta, ta tất nhiên thể để cho nàng chịu khổ chịu ủy khuất, hôm nay để nàng làm những việc chưa bao giờ làm, là làm khó nàng rồi.” cúi đầu hôn khóe môi Hải Đường, chỉ cảm thấy thiên hạ trong ngực mềm mại động lòng người, cực kỳ làm cho người mến, lại cộng thêm buổi tối hôm qua giằng co phen tựa như ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, lại vùi đầu hung ác hôn nương tử vài cái, bế nàng lên, đặt lên giường.

      Đêm nay, thân thể mềm mại của Hải Đường bị hung hăng khi dễ. Về phần khi dễ như thế nào, đó chính là chuyện lúc hai vợ chồng thổi đèn tắt lửa, giường quấy rối, thể làm người ngoài biết được.

      Ba phen mấy bận, làn da màu đồng cổ của Kim Sinh đầy mồ hôi sền sệt, đến sau nửa đêm nằm ngủ, vẫn nhịn được ôm Hải Đường chịu buông tay, ở trong mộng còn gọi tên nàng vài tiếng, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Hải Đường bị hết sức náo loạn vài lần, người tuy là hưởng thụ, thế nhưng đến cùng có chút chịu nổi, tựa vào trong ngực Kim Sinh, nghe tiếng hít thở đều đều của , chính mình hai mắt cũng nặng nề nhắm nghiền lại.

      ***

      Sương mù sương mù,che chắn, lúc lúc , trước mắt Hải Đường lại xuất vài hình ảnh.

      “Sư phụ, tổ chim cây kia là ta đào đấy, liên quan đến A Man, ngài muốn phạt phạt mình ta.”

      Giữa hè trong trang viên lớn, thiếu niên thân mặc bạch y, phía dưới chân mày rậm rạp là đôi rượu đồng đặc biệt bắt mắt, đối với nho sinh lớn tuổi quỳ xuống lạy, bên cạnh còn có đôi mắt linh động đứng.

      bé kia… Vì cái gì thoạt nhìn quen mắt như vậy?

      “Thanh Tú Thần, ngươi lại bao che A Man!” Nho sinh khuôn mặt nghiêm túc, cầm thước dài đến trước mắt hai đứa bé, “Đều vươn tay ra, hai đứa đều phải bị đánh!”

      Tiểu nương kia run run đưa tay ra, thước hung hăng mà quất vào tay bé kia, phát, lại phát…

      “A…” Hải Đường ở trong mộng cả kinh mở mắt ra, la hét, “Đau, đau quá?”

      Kim Sinh bị tiếng la đột ngột của đánh thức, vội hỏi: “Nương tử, nàng làm sao vậy? Đau ở đâu?”

      Nàng cúi đầu sờ lên tay của mình ở trong chăn, là nằm mơ, thế nhưng vì sao bên lòng bàn tay phải còn có cảm giác nóng rát?

      Đối với đôi rượu đồng, nàng tựa hồ sau khi mất trí nhớ, phải là lần đầu tiên ở trong mộng gặp được, đến cùng là người nào, cùng chính mình có quan hệ gì? bé gọi A Man, là ai?

      Thần trí nàng hãm sâu trong mộng vừa rồi, người thấm ra tầng mồ hôi lạnh, Kim Sinh vội vàng sờ lên trán Hải Đường, đem nàng ôm vào ngực mình hỏi: “Nương tử, nàng gặp ác mộng? Như thế nào người lạnh buốt như vậy?”

      Hải Đường nhắm mắt lại, tình cảnh trong mộng thấy nữa, phảng phất bất quá chỉ là tầng tâm trí mây bay lướt qua, thoáng chớp mắt liền biến mất.

      Tay của nàng dán ở lồng ngực Kim Sinh, giọng : “ có, chỉ là gặp mộng kỳ quái.”

      Về sau đến hừng đông, Kim Sinh cũng dám ngủ say, luôn ngừng chiếu cố nhìn Hải Đường ở bên cạnh, nhìn nàng ngủ say, mới yên tâm. Lúc này thời điểm bắt đầu sáng, Kim Sinh mặc dù cơ hồ đêm chợp mắt, có thể vẫn dám tham ngủ, nghĩ đến còn ít việc phải làm, liền nhàng xuống giường, mặc xiêm y ra cửa.

      Sau khi gặp mộng kia, đến lúc nửa đêm, Hải Đường ngủ được coi như là an ổn, khi tỉnh lại, thế nào nhớ mộng trước kia, nàng cũng muốn nghĩ nhiều thêm nữa.

      Hôm nay sáng sớm nương Kim Sinh cũng có lại kéo dài mặt, gặp Hải Đường còn lôi kéo nàng bà làm mẹ chồng tốt, dạy nàng làm việc nội trợ trước, chuyện hôm qua trách nàng, sau này từ từ lại học là được.

      Hải Đường trong lòng có chút xấu hổ, nhân tiện , hôm nay làm cơm nhất định như thế.

      Nương Kim Sinh cười , hôm nay giặt quần áo xong cho gà ăn là được, về phần cơm tối đợi buổi trưa Kim Sinh đem nồi sửa xong trở về, lại theo học cũng được.

      Hải Đường nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, nếu bản thân làm lung tung, lại rối loạn lên.

      Cho gà ăn nha, phải chỉ là cho gà cái ăn thôi sao?

      Cái này có cái gì khó, Hải Đường nghĩ thầm, lúc này xảy ra cố nha!


    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      13, Hải Đường cho gà ăn . . .


      Nhắc tới cho gà ăn, cũng coi như là công việc nhà dễ nhất rồi. Hải Đường thầm nghĩ, cho gà ăn cái này có gì khó?



      Bất quá chỉ là bắt bọn nó từ trong chuồng gà đuổi ra chỗ, sau đó ném chút ít thóc lên mặt đất, đợi chúng ăn no, lại đuổi trở về là được.



      Hải Đường nghĩ thầm, hôm nay chuyện này nhất định thể lại làm trò cười nữa, nếu trở thành người thê tử tay chây vụng về nhất trong thôn Phúc Duyên này, dù cho là đối với bà bà và em chồng nhà mình, chỉ sợ đều ngẩng đầu lên được.



      ăn xong điểm tâm, người trong nhà đều hết, mà ngay cả tiểu Phúc nhi cũng hấp tấp chạy đến thôn phía nam tìm mấy đứa chơi.



      Hải Đường mở chuồng gà ra, đem gà bên trong chạy ra, trong nhà nuôi năm con gà, ba con gà mái, con gà trống, còn có đám gà con vừa trưởng thành.



      Cái con gà trống kia, chính là con gà mỗi sáng sớm vô cùng cần cù phụ trách gáy gọi cả nhà rời giường, tiếng gáy của nó bén nhọn tuyệt đối có thể đứng vị trí số trong thôn Phúc Duyên!



      Ba con gà mái, đều có thân hình to mập, vặn vẹo mông thảnh thơi mà lung lay ra, nương Kim Sinh có nhắc, ba con gà mái này chính là “Bảo bối” nhà chúng ta a! Đẻ trứng có thể toàn bộ nhờ chúng, Hải Đường liền ở trước mặt mấy con gà mái trước mặt ném nhiều thóc chút



      Còn có mấy con gà con kia hoàn toàn chính là bộ dạng nhanh nhẹn , mặc kệ Hải Đường đuổi nó như thế nào, nó đều có thái độ hợp tác, vừa mới tới trước mặt cho nó ăn, nhưng chỉ chớp mắt, thấy bóng dáng, ra là bản thân chạy đến hàng rào bên cạnh vẽ vòng tròn.



      Hải Đường đuổi nó mấy lần, vẫn như vậy, liền dứt khoát để ý tới nó, trước cho mấy con kia ăn nó bụng rồi tính.

      Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, mấy con gà mái ăn no rồi, liền bất động, bắt đầu đứng ở đàng kia xếp bánh, đống bánh bánh lớn, tới lát xếp chồng lên các loại hình dạng khác nhau.



      Hải Đường mắt nhìn thấy “Bảo bối” nhà Kim gia cư nhiên ở trước mặt nàng giải quyết vấn đề sinh lý trọng đại ngay tại chỗ, lập tức có chút sững sờ giật mình, đứng yên nhúc nhích.



      Thế nhưng nàng thể tùy ý cứ để mấy cái bánh cứ ở trong sân như vậy a, nếu đợi đến lúc bà bà trở về nhìn thấy có thể lại mất hứng.



      Hải Đường quay người nhìn coi, chỉ thấy thùng nước buổi sáng Kim Sinh gánh đặt ở bên cạnh chân tường, liền qua, múc bầu nước muốn đem phân gà mặt đất cuốn .



      Nhưng thứ này lại mực dính mặt đất, rất khó cuốn , Hải Đường múc bầu nước giội tới, mặt đất ngập nước, nhưng phân gà lại như cũ bất động, lù lù ở tại đó.



      Hải Đường lại múc bầu nước, tiếp tục hướng mặt đất giội , cuối cùng rung chuyển chút phân gà, Hải Đường lau mảnh mồ hôi trán, lại tiếp tục múc nước giội, ngừng cố gắng, ngừng kiên trì.



      đời có việc khó, chỉ sợ người có ý chí, Hải Đường tin tưởng, chỉ cần kiên trì ngừng mà hướng về phía trước, cái đống phân gà này bị giội sạch.

      Nhưng mặt đất nước ngày càng nhiều, thời gian dần qua bắt đầu có xu thế tích góp, trong sân năm con gà bắt đầu chạy tán loạn bốn phía tránh né nước.



      Vì vậy trong sân lập tức loạn làm đoàn, ba con gà mái đung đưa thân hình to mập, chổng mông lên bên kêu ác ác ác bên tựa như con ruồi có đầu mà chạy loạn, cái con gà trống kia vốn còn rất bình tĩnh, nhưng lại bị ba con gà mái này tránh né đến đầu óc choáng váng , ở nguyên tại chỗ vòng vo mấy cái, sau đó lại hùa theo kêu “Ò ó o o”.



      Lúc này trong sân náo nhiệt lên, nước ngập đầy đất, mấy con gà ầm ĩ thành đoàn, mà vừa rồi đám gà con kia ngồi xổm góc tường khoan thai bình tĩnh cũng đứng vững nữa, nhìn màn mờ mịt lộn xộn này, thẳng đến con gà mái vọt tới trước mặt của nó, nó kêu lên tiếng vỗ cánh , ngã sấp người gà mái, sau đó gà mái lại vỗ cánh, kêu ác ác nhảy ra hàng rào sân .



      Bên ngoài hàng rào kia đúng lúc con chó ngồi xổm dưới tàng cây giơ chân lên, lúc này đột nhiên xuất “Gà từ trời bay xuống” làm cho giật mình, tiểu tâm can đều ngăn được rung động, phục hồi tinh thần lại, gâu gâu hướng về phía gà mái sủa lên, vung ra bắp chân mà bắt đầu đuổi theo “Tên đầu sỏ” vừa rồi làm nó kinh hãi thiếu chút nữa bí nước tiểu mất cân đối sinh lý.



      Cảnh tượng này, chỉ có thể dùng từ để hình dung—— gà bay chó sủa!



      Hải Đường bên kia vừa đổ “Nước ngập núi cao”, vừa phải vội vàng đem mấy con gà ở trong sân loạn thành bầy đuổi trở về chuồng gà, cũng là sứt đầu mẻ trán, bên ngoài còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, làm cho nàng có chút luống cuống chân tay.



      Đúng lúc này, Kim Sinh đem nồi sửa xong trở về, nhìn thấy Hải Đường ở đàng kia sầu mi khổ kiểm, bộ dạng luống cuống tay chân, vội vàng đặt nồi xuống, chạy tới trong sân.

      Lúc này chính là thời điểm nam nhân phát huy tác dụng, hai cánh tay có lực của Kim Sinh, tay bắt cái đem mấy con gà con đặt trong tay, ném vào chuồng gà, còn có mấy con gà mái ở bên ngoài bị con chó vàng của nhà hàng xóm bên cạnh đuổi chạy tán loạn cũng bị Kim Sinh đuổi trở về, cũng cùng chỗ ném vào chuồng gà.



      Thời gian lâu, cuối cùng yên tĩnh trở lại, thế nhưng trong sân khắp vẫn đều là nước, hai thùng nước sang sớm Kim Sinh gánh về lúc này chỉ còn lại có nửa thùng.



      Kim Sinh lau mồ hôi trán Hải Đường, nhìn nương tử bộ dạng phiền muộn, khỏi cảm thấy nàng đúng là đáng đến lợi hại, cười : “Hải Đường, đây là xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành cái dạng này?”



      Hải Đường chỉ chỉ mấy đống phân gà mặt đất, bỉu môi : “Vốn muốn rửa sạch nó, thế nhưng lại nghĩ đến càng làm càng loạn, ĩ thành cái dạng này.”



      Kim Sinh lúc này mới nhìn , mặt đất bị nhiều lần dội rửa về sau, còn thừa lại ít đống đống đồ đạc, mà bên trong chuồng gà đám “Bảo bối ” ghé vào chỗ nhìn xem bên ngoài.



      “Thứ này cần dùng nước thanh lý, ” Kim Sinh cười cười, đến góc bên cạnh, chỉ vào bụi đất cùng dụng cụ hốt rác , “Đem bụi đất nèm vào vật kia, quét vào ki sau đó đổ xuống dưới gốc cây hoa quế, như vậy thanh lý những đống phân và nước tiểu, lại có thể cho cây quế thêm phân bón.”



      Hải Đường nghe vừa như vậy, mới biết được có nhiều thứ cần chú ý như vậy, làm việc nhà nông, hiểu chuyện nhà nông.

      Hôm nay nếu phải Kim Sinh trở về sớm, giúp nàng thu thập phen, biết thu dọn đến khi nào xong.



      Hải Đường khỏi có chút như đưa đám, vào trong nhà, thầm thở dài : “ nghĩ tới, ta đúng là cái gì cũng biết làm. Giặt quần áo đem quần áo của chàng giặt đến hỏng mất, muốn nấu cơm, lại đem cái nồi nấu cho hư, vốn nghĩ đến cho gà ăn là chuyện đơn giản nhất, lại làm cho huyên náo đến gà bay chó chạy. Kim Sinh , ta cảm giác mình rất vô dụng.”



      “Sao lại vô dụng?” Kim Sinh xoa xoa tay, lau vết bẩn mặt Hải Đường, “Nương tử, ra nàng cũng coi như làm tệ rồi. Giặt quần áo, tuy làm hư mất cái áo, nhưng nàng khâu lại rất tốt; chuyện nấu cơm phải học từ từ cho quen, đợi ngày mai nhìn nương làm, đảm bảo nàng biết, về phần cho gà ăn, đó là do lúc trước nàng chưa thấy qua, cũng biết nên xử lý như thế nào, hôm nay nàng biết, đến mai lại cho nó ăn phải được rồi sao. Đừng khổ sở nữa, dù sao trong lòng ta, nương tử nhà ta chút cũng phải là người vô dụng.”



      Hải Đường nghe như vậy, mới giơ mắt lên, vành mắt hơi đỏ, hỏi: “Chàng lòng sao?”



      “Đương nhiên là .” Kim Sinh ngồi xuống, đem Hải Đường ôm ngồi ở đùi của mình, cúi người liền hôn mạnh vào khuôn mặt nhắn của nàng cái, “Nương tử nhà ta… Còn có ngàn ngàn vạn vạn chỗ tốt, người khác như thế nào lại biết ?”



      Hải Đường ngưỡng mặt lên, giật giật khóe miệng hỏi lại: “Vậy chàng , ta có chỗ nào tốt?”



      “A…… Hiền lành, khéo tay…”

      Hải Đường thổi phù tiếng bật cười: “Hiền lành hay tạm thời nhắc tới, còn khéo tay, chàng nghĩ như vậy?”



      Kim Sinh chân thành : “Thực nghĩ như vậy, tuy thời gian chúng ta thành thân dài, nhưng ta thấy được nương tử là người thông minh khéo léo, phàm là làm việc gì, cũng nên có quá trình. Giống như ta làm thợ rèn, lúc đầu vừa đến cửa hàng, ta cái gì cũng biết, làm cái gì đều bị sư phó mắng, nhưng thời gian dần qua quen tay, ta nghĩ cái đó cũng giống như nương tử làm việc nhà.”



      Trong lòng Hải Đường khỏi ấm áp, trước kia còn lo lắng đến chính mình bị người trong nhà chê cười, nhưng những lời này của trượng phu nhà mình như dòng nước ấm tuôn ra, làm cho nàng cảm thấy cho dù quên chuyện trước kia, nhưng ở đời này nàng lại phải côi cút mình, còn có Kim Sinh ở bên cạnh của nàng mực đều chờ đợi nàng.



      Nàng ôm cổ Kim Sinh, cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Kim Sinh , ta nhất định học tốt, nhất định đem những chuyện đều làm tốt.”



      Kim Sinh vuốt mái tóc mềm mại của Hải Đường, dịu dàng : “Nương tử nhà ta ngoại trừ hiền lành, khéo tay ra, còn khéo hiểu lòng người, lòng đối đãi ta… Hơn nữa thời điểm chúng ta cùng chỗ, cũng là vui vẻ cực kỳ…”



      Hải Đường nghe câu này, khỏi xấu hổ, sẳng giọng: “Nhìn chàng kia, miệng biết ngượng, như thế nào đến chuyện này rồi.”



      Lúc này trong nhà chỉ có hai người bọn họ , nương tử trong ngực càng xem càng kiều mỵ, hơi thở ấm áp của nàng phun ở bên cổ Kim Sinh, tựa như sợi tơ nhện chui vào, hết sức gãi trái tim của .

      Ngồi ở đùi Kim Sinh Hải Đường lập tức cảm thấy phía dưới bị cái gì đó đính trụ, còn nhúc nhích.



      Nàng lập tức ý thức được, đó là tiểu huynh đệ của Kim Sinh lại có cảm giác, khỏi nghĩ muốn từ người xuống: “Nhìn cái, chàng lại suy nghĩ cái gì, nghe chàng nữa, ta muốn ra ngoài.”



      “Ai… Chớ …” Kim Sinh kéo Hải Đường lại, hôn lên môi đào phấn nộn của nàng, ở bên tai nàng trầm thấp : “Dù sao trong nhà cũng có người, ngại náo hồi trước.”



      “Nhưng tại là ban ngày…” Tiếng của Hải Đường càng phát thấp xuống, cúi đầu ở trước ngực cọ cọ, giọng trầm thấp thể nghe thấy.



      Nhưng tiểu huynh đệ kia tỉnh lại, như thế nào dễ dàng có thể dập tắt lửa nóng.



      Huống chi Kim Sinh là nam nhân huyết khí cương dương như vậy, trong ngực ôm tiểu kiều thê, trong lòng sớm nổi lửa.



      Nương cùng Kim Ngọc chắc ở ngoài đồng, Kim Phúc ra ngoài chơi.



      Hoàn cảnh này vừa vặn đúng lúc, có người quấy rầy.



      “Ban ngày sợ cái gì, dù sao cũng có người ở đây…”

      Cuống họng Kim Sinh khô khốc trận, kéo vạt áo Hải Đường…

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      14, lại náo hồi . . .

      Kim Sinh đem nương tử ôm ở người, mở quần áo của nàng, ở bên tai Hải Đường khẽ : “Nương tử, chúng ta lại náo hồi được ?”



      Hải Đường nửa lộ ra bộ ngực trắng nõn, cúi đầu thẹn thùng : “ tại là ban ngày, vạn nhất có người tới làm sao?”



      “Nương với Kim Ngọc ra đồng, Phúc nhi cũng ra ngoài chơi rồi, xem ra trong thời gian ngắn cũng trở về. Cho dù… Cho dù là có người trở về, lại sợ cái gì, nàng nương tử ta, ai có thể được cái gì?”



      Kim Sinh cúi đầu xuống, ở hai ngọn núi mềm mài như bạch ngọc trằn trọc hút, lưu luyến rời. Từng đợt cảm giác ngứa từ tuỷ sống chậm rãi bò lên, Hải Đường ngồi ở người Kim Sinh, lập tức mềm mại tê liệt, phảng phất hóa thành vũng nước.



      Nàng vốn khẽ cắn môi dưới cố gắng chịu đựng, nhưng sau mấy buổi tối, Kim Sinh tìm tòi những nơi mẫn cảm người Hải Đường , biết Tiểu Hồng mai của nàng vô cùng khó nhịn khi bị khẽ cắn như vậy, đầu lưỡi phía liếm láp quyển quyển đảo quanh, rốt cục nàng nhịn được ưm tiếng.

      tiếng mềm mại này, càng làm Kim Sinh thể vãn hồi, dưới đáy càng thêm cương cứng lên. Lần này, gấp thể chờ mà lập tức vén quần áo Hải Đường lên, giật xuống tiết khố, liền đâm thẳng vào.



      tại giữa ban ngày, tuy là ở trong chính nhà mình, nhưng hai người đến cùng vẫn còn có chút thẹn thùng, phảng phất như đương vụng trộm. Thở dốc liên tục, trong phòng tràn ngập tầng mờ mịt hương vị tình dục, bọn họ song song ôm cùng chỗ, thân thể kết hợp chặt chẽ lại với nhau, đại khái là bởi vì tư vị đặc biệt như vậy làm cho người ta mất hồn, đầy lát, liền song song trèo đến đỉnh.



      Hải Đường thở gấp ra hơi, nằm ở người Kim Sinh, chỉ cảm thấy chút khí lực cũng có, tùy ý đem chính mình ôm chặt chẽ vào lồng ngực đầy mồ hôi.



      Hai người mới trải qua đời, luôn tránh được thêm chút ít hào hứng, nháo trận như vậy, Kim Sinh nhìn nương tử, liền cảm thấy nàng càng kiều mị.



      muốn đem ôm nương tử ôm , lại nghe bên ngoài truyền đến hồi tiếng vang.



      Hải Đường trong lòng cả kinh, cùng Kim Sinh vội vàng mặc quần áo xong mở cửa ra ngoài. Bên ngoài nhà chính nhìn thấy Phúc nhi ngồi chồm hổm mặt đất chơi con quay, Hải Đường lập tức xấu hổ đỏ mặt, quay đầu lại trừng Kim Sinh, nét mặt rất có ý oán trách, tựa như : nhìn , đều tại chàng tốt, nên ầm ỷ ban ngày, biết tiểu Phúc nhi có nghe được gì .

      Kim Sinh cũng hơi đỏ mặt, đến bên cạnh Hải Đường, thò tay nhéo nhéo bàn tay mềm mại bé của nàng, lại đến trước người Phúc nhi đem nàng bế lên cười hỏi: “Phúc nhi, sao muội lại mình ngồi xổm ở chỗ này chơi, muội trở về lúc nào?”



      Phúc nhi trừng mắt nhìn : “Muội sớm trở lại a.”



      Hải Đường lập tức đầu càng xuống thấp chút, hận thể tìm cái lỗ chui xuống. Làm thế nào bây giờ, Phúc nhi sớm trở về, vậy vừa rồi hai người bọn họ ở trong phòng làm ầm ĩ cũng đích thị là bị nàng nghe được , Phúc nhi tuy là đứa bé, nhưng dù sao năm sáu tuổi, cũng hiểu chuyện rồi.



      Hải Đường càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, đứng ở bên cạnh Kim Sinh, nhấc chân liền hướng chân giẫm tới.



      Kim Sinh biết nàng giận cái gì, tuy bị nương tử giẫm phải, nhưng cố nhịn đau, dám kêu rên.



      Phúc nhi : “Vừa rồi muội giống như nghe được tiếng tẩu tử ở trong phòng kêu rên, đại ca, huynh bắt nạt đại tẩu à?”



      “Muội muội ngốc, là do muội nghe lầm. Vừa rồi… Vừa rồi ta và đại tẩu muội chuyện. Đại ca thương đại tẩu muội còn kịp, như thế nào lại khi dễ nàng a?” Kim Sinh dù sao cũng là người thành , có kinh nghiệm dối tiểu nha đầu, bằng nửa phần của nương , có chút trắc trở, trong lòng Phúc nhi càng thêm nghi ngờ, nhìn qua Hải Đường.



      Hải Đường thầm nghĩ, Kim Sinh nha Kim Sinh , chàng thể lấy lý do tốt hơn chút sao, có nhà ai chuyện lại như vậy , xem Phúc nhi là kẻ đần à! Nhưng thời điểm này, cũng chỉ có thể cứng rắn phụ họa theo: “Ừm, đúng vậy. Đại ca muội… làm sao có thể bắt nạt ta… Cái kia, Phúc nhi, lát nữa nương với Kim Ngọc trở về, muội đừng vừa rồi nghe được chúng ta ở trong phòng ‘ chuyện’ công việc, được ?”



      “Vì sao?” Phúc nhi biết , gãi gãi đầu hỏi.

      Hải Đường : “Muội nghĩ , nếu muội với nương như vậy bà phải lại tới hỏi chúng ta lần nữa ư, nếu bà thực nghĩ đại ca muội khi dễ đại tẩu, chắc chắn bị mắng cho trận, muội cũng muốn thấy đại ca muội bị nương mắng .”



      Phúc nhi cảm thấy Hải Đường có lý, nương là người rất lải nhải cũng phải mỗi người đều chịu được, mấy chuyện linh tinh này nhiều chuyện bằng bớt chuyện, tuy trong lòng có chút khả nghi chưa hiểu, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu.



      Hải Đường cuối cùng thở dài hơi.



      ra mà , từ khi nàng được nhặt về Kim gia, cả nhà này mặc kệ lớn hay đều đối với nàng rất tốt. Nương Kim Sinh đem nàng trở thành nữ nhi của mình mà thương, Kim Ngọc tính tình ôn hòa lại khéo tay, trong trong ngoài ngoài cũng đối với nàng giúp đỡ chiếu cố, tiểu Phúc nhi mở miệng ngậm miệng đều là cười híp mắt gọi nàng “Đại tẩu”, còn có Kim Sinh , gả cho mặc dù thời gian dài, nhưng nhìn ra nam nhân trung thực trầm ổn lại có trách nhiệm.



      Ngồi ở thềm đá trong sân , Hải Đường nhớ tới tình hình chính mình thường xuyên ở trong mộng nhìn thấy, khói lửa chiến tranh, thiên quân vạn mã, còn có người có đôi rượu đồng…



      Nàng đột nhiên có chút sợ hãi ngày chính mình nhớ lại chuyện lúc trước, nàng đến tột cùng là ai, ở đâu?

      Nếu có ngày nàng nhớ tới chuyện lúc trước, vậy cuộc sống an tĩnh như vậy có phải cũng bị phá hủy hay ?



      Kim Sinh , Kim Sinh …



      Thời điểm đem nàng cõng lưng, từ trong thôn đến Vọng sườn núi, lại từ Vọng sườn núi chạy về trong thôn, nàng cảm giác lòng mình người của .



      Cuộc sống gợn sóng sợ hãi, trôi qua bình thản ấm áp, cuộc sống như vậy, nàng rất muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cứ như vậy trôi qua…



      “Hải Đường…”



      Đón lấy ánh chiều tà, Hải Đường ở trong sân nhìn thấy nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc từ nơi xa tới, các nàng ra đồng làm ngày việc, dưới ánh mặt trời mặt đỏ bừng của các nàng vẫn còn mồ hôi nổi bật. Sắp tới ngày mùa thu hoạch rồi, đây là thời điểm bận rộn nhất, ba mẫu đất nhà bọn họ đều dựa vào tay các nàng quản lý.



      Hôm nay nương Kim Sinh ở bên chỉ đạo, Hải Đường rốt cục nấu xong nồi canh rau, mặc dù hương vị hơi nhạt chút ít, nhưng coi như tạm được.



      Nương Kim Sinh tán dương nàng vài câu, cũng là con dâu khéo tay, những chuyện này từ từ học biết thôi.

      Kim Sinh ăn nhiều nhất, cơm đều thêm vài chén, Kim Ngọc cười , dù sao cũng là cơm do chính nương tử mình làm, ăn vào hương vị cũng ngọt ngào hơn!



      Nương Kim Sinh cũng nở nụ cười, nghĩ thầm cuộc hôn nhân này đúng là sai, nhặt được con dâu này, lại nghĩ rằng nhi tử thương như vậy, coi như là phúc khí.



      Lại nghĩ tới Kim Ngọc hôm nay tuổi tác cũng , tới lúc phải chuyện gia đình rồi, mấy ngày hôm trước trong thôn nương Hữu Tài gặp bà từng qua chuyện này, là Hữu Tài nhà bọn họ cũng tới thời điểm lấy vợ, nhìn Kim Ngọc nhà bà cực kỳ tệ, nên muốn tới cầu hôn.



      Nương Kim Sinh trong đầu cũng hài lòng Hữu Tài lắm, nhà bọn họ trong thôn tuy là có chút của cải, nhưng tiểu tử kia bộ dáng lại thoạt nhìn cà lơ phất phơ chín, đem nữ nhi gả cho , trong lòng nương Kim Sinh nỡ. Chỉ có điều, nhấc tới chuyện này, vậy cũng nên cân nhắc đến chuyện hôn của Kim Ngọc rồi.



      Buổi tối, nương Kim Sinh gọi Kim Sinh lại chuyện hồi.



      Trở về nhà, Hải Đường liền hỏi , nương gọi qua cái gì.



      Kim Sinh lên giường, ôm Hải Đường : “Là vì việc hôn nhân của Kim Ngọc.”



      “Kim Ngọc phải lập gia đình rồi hả?” Hải Đường ngẩng đầu nhìn qua , phảng phất hơi có chút nỡ.



      “Cũng tới tuổi rồi, “Trong nhà đến cùng chỉ có Kim Sinh là nam nhân, trong trong ngoài ngoài, vẫn phải lo lắng, “Nương bảo ta để ý chút, xưa nay những người có giao tình tốt trong thôn, xem ai đáng tin cậy, cũng thám thính dò xét ý kiến của bọn họ. Nương , cũng cần nhà trai giàu có, chúng ta ở nông thôn, được no ấm là tốt rồi. Chỉ cần nhân phẩm tốt, lại biết đối xử tử tế với muội muội, là được rồi.”



      “A, vậy chàng cần phải để ý tốt rồi. Kim Ngọc là nương tốt, nên gả cho nam nhân tốt mới bị ủy khuất.”



      Kim Sinh xoay người qua, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của nương tử cười hỏi: “Vậy nàng ngược lại ta nghe chút, thế nào mới xem là ‘Nam nhân tốt’?”



      Hải Đường oán trách tiếng, quay mặt qua chỗ khác cố ý : “Ta cũng biết.”



      biết?” Kim Sinh nằm ở giữa cổ Hải Đường thổi khí.



      Nàng bị chọc ngứa lên, cười khanh khách : “Biết rồi biết rồi, tha cho ta , ta là được…” Hai mắt nàng dịu dàng nhìn Kim Sinh , rủ mắt xuống , “Chàng chính là nam nhân tốt nhất đời này.”



      Nam nhân tốt nhất đời.



      Kim Sinh nghe xong trong lòng giống như nở hoa, ôm nương tử mãnh liệt hôn phen, râu ria cắm đau khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng, Hải Đường đưa tay đấm , “Đừng quậy đừng quậy…”



      Kim Sinh ngừng lại, nghĩ thầm nương tử hôm nay cũng bị náo loạn hồi, hai ngày nay chính mình luôn kìm lòng được, có lẽ là muốn nhiều lắm. Nàng dù sao thoạt nhìn mảnh mai gầy, thân thể chỉ sợ khó chịu được, tối hôm đó chính là thành thành mà ôm Hải Đường ngủ đêm.



      Chỉ là có ầm ỹ, Hải Đường chính mình lại bắt đầu ầm ỹ.



      Đến sau nửa đêm, Hải Đường chỉ cảm thấy dưới bụng trận lại trận trướng đau, dưới thân chỉ cảm thấy nhiệt lưu ồ ồ tuôn ra, liền vội vàng xuống giường.



      Mỗi tháng nữ nhân luôn luôn vài ngày như vậy.



      Chỉ là Hải Đường nghĩ tới, nguyệt của mình, như thế nào lại đau lợi hại đến như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :