1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường nương tử – Đào Tiểu Yêu Nhi (48 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      45 Lễ tế Hoa thần


      Lễ tế Hoa thần vào mười lăm tháng hai, cái này đối với toàn bộ hoa hướng quốc mà đều là cái lễ lớn.



      Ngày hôm nay còn chưa tới, khắp phố lớn ngõ Hoa Triêu quốc ít người bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Các nữ hài hái rất nhiều cánh hoa tươi, may thành túi thơm, tản mát mùi thơm nhàn nhạt, phong tục Hoa Triêu, nữ hài tự mình may túi thơm và thêu tên mình lên, vào ngày tế lễ đến miếu Hoa thần cầu thần linh phù hộ, rồi đem túi thơm này đưa cho người trong lòng, có thể phù hộ tình duyên hai người cả đời, bách niên hảo hợp.



      Hải Đường nhìn mấy nha hoàn trong phủ tướng quân hai ngày nay đều tụ tập cùng chỗ, làm túi thơm, cắt song hoa, còn có ở gấm thêu đủ các dạng kiểu dáng, có đôi khi còn tụ cùng chỗ hình như thấp giọng gì đó.



      Niệm Sinh thích mùi hương của những túi thơm kia, khi nó nắm được trong tay ngăn được cười ha ha rộ lên, Hải Đường cũng nhàn rỗi nhàm chán, liền tự tay may cái túi thơm có thêu hoa hải đường, cho Niệm Sinh đeo người.



      tại tay nghề may vá của Hải Đường so với lúc mới đến thôn Phúc Duyên tiến triển ít. Hoa hải đường thêu túi thơm với đường may rậm rạp, sắc thái diễm lệ, nhìn thoáng qua như đóa hoa lay động. Nhớ lại lúc nàng lần đầu tiên vá áo cho Kim Sinh, giống như giấc mơ, qua đủ loại, những mảnh ký ức ngọt ngào ấm áp, cho tới bây giờ nàng chưa từng quên, chỉ là tương lai, nhất định phải đem chúng để sang bên, thời gian dần trôi qua, nhớ, nghĩ nữa, có lẽ cuối cùng có ngày, cũng quên lãng…



      Hôm nay là lễ tế Hoa thần, trong hoàng cung sớm phái nữ hầu tới phủ tướng quân. Hôm nay, Hải Đường phải mặc triều phục của Thánh nữ, cầm trong tay ngọn đèn lưu ly , từ cửa đông Hoa Triêu quốc vòng quanh thành, cuối cùng đến đế miếu Hoa thần tế lễ.



      Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy ý để mấy nữ hầu chải đầu búi tóc cho nàng, những thứ hoa văn rực rỡ muôn màu từng cái được cắm vào đầu, dưới lớp trang điểm dày đậm, Hải Đường thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp mê người. Chỉ là dưới lớp son phấn này, lại ai có thể thấy biểu cảm chân của nàng.



      Bên ngoài tiếng cổ nhạc, tiếng kèn nặng nề vang lên, thị nữ trái phải đỡ Hải Đường đứng lên, kéo bộ trang phục dài của nàng, đường ra khỏi phủ tướng quân.



      Rất nhiều con dân Hoa Triêu tụ tập đường cái, người của bọn họ đều mang theo những món trang sức có hình những bong hoa, từng đợt hương khí hợp lòng người, tràn ngập cả đầu đường cái.



      Hải Đường ngồi trong xe ngựa có che lụa mỏng, nhìn bên ngoài vô cùng náo nhiệt, thế nhưng biết như thế nào, chính mình chút cũng cười nổi đấy. Y phục người tầng lại tầng bao trùm lấy nàng, làm cho nàng cơ hồ sắp thở nổi, còn có những thứ trang sức nặng nề kia, ép tới cổ nàng đau buốt.



      vất vả đến miếu Hoa thần, rốt cục mới thanh yên tĩnh trở lại.



      Miếu Hoa thần là thánh địa Hoa Triêu quốc, dân chúng thấp cổ bé họng đừng tiến vào, cả đến gần đều thể, chỉ có quý tộc Hoa Triêu quốc và hậu phi triều thần mới có thể đến đây.



      Hải Đường được dìu xuống xe, đến trước mặt hoàng đế Hoa Triêu hành lễ, Dung Tú Thần đứng ở bên, si ngốc nhìn xem nàng, nhưng ánh mắt Hải Đường lại đặt vào , hành xong lễ, liền ở trong tiếng nhạc tế tự từ từ hướng phía Thánh Điện đến.



      Hoa thần có linh, xin hãy phù hộ Hoa Triêu quốc mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Hôm nay ở trong xe chứng kiến bộ dạng dân chúng hân hoan tung nhảy nhót, Hải Đường chỉ cảm thấy cuộc sống an vui là việc tốt cỡ nào. có chiến loạn, có gút mắc, có trôi giạt khấp nơi, có kêu rên khắp nơi, dân chúng an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống bình dị bên gia đình, nếu như sau này mỗi năm mỗi ngày bọn họ đều trôi qua như vậy, tốt a!



      Nàng nghĩ như vậy, thành kính quỳ gối thần nữ Hoa triêu. Sứ giả tế tự đứng bên, đem thủy linh tinh khiết vẩy vào người Hải Đường, và sử dụng hoa hải đường tươi mới nở rộ nhất làm tế vật, đốt cánh hoa lên, hai tay dâng tặng đặt vào tế đàn.



      Hải Đường vừa định lên trước, đem máu tươi của mình vào trong chén tế bên cạnh, trong lúc đó, mái hiên “Xoẹt lạp” rung động hồi, có người trong tay cầm hàn kiếm từ trời giáng xuống, binh khí nhắm thẳng vào Hải Đường, nàng cả kinh, vội vàng lui về phía sau vài bước, thế nhưng người bịt mặt kia võ công cao cường, vài cái đem thị nữ trái phải đều đánh lui xuống, trong miệng reo lên: “Người thuần khiết sao có thể làm Thánh nữ Hoa Triêu? !”



      Hải Đường chỉ cảm thấy trước mắt mảnh mơ hồ, nàng sửng sờ tại chỗ, trong thoáng chốc chỉ nhìn thấy lợi khí lạnh như băng kia, thấy được từ ngực mình chảy xuống máu tươi, còn có nam tử mặc áo trắng tay ôm lấy nàng, gọi tên của nàng: “A Mạn, A Mạn, muội đừng sợ…”



      mảnh u tối, nàng nằm chiếc thuyền lung lay, chung quanh đều là biển lớn mênh mông, sóng cả nhiều tiếng, đập vào thuyền chỉ phát ra thanh xuy xuy. Nàng cái gì cũng nhìn được, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng cuống họng lại như bị bông ngăn chặn, cái gì cũng ra được.



      Con thuyền kia càng trôi càng xa, mãi cho đến vòng xoáy màu đen, như muốn điên cuồng cắn nuốt tất cả. Hải Đường có đường lui, con sóng hung mãnh đánh tới, nàng liền bị vòng xoáy cuốn , rơi vào vực sâu đáy…



      “Ah!” Nàng kinh hô tiếng, rốt cục tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi lớn như hạt đậu nành, lúc này mới phát ra vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.



      Nàng chỉ nhớ vừa rồi chính mình ở miếu Hoa thần, sau đó, sau đó có người dùng kiếm đâm nàng, nhưng bây giờ, nơi này là phủ tướng quân, là phòng của nàng. Lão tướng quân Lăng Sùng đứng ở bên, thấy nàng tỉnh vội vàng tới: “A Mạn, cháu tỉnh rồi à, cũng may vừa rồi tên thích khách đâm lệch chút, mới bảo trụ tánh mạng của cháu, bằng …” Vành mắt Lăng Sùng đỏ ao, nghĩ tới tình cảnh kia làm cho người ta sợ hãi, vẫn còn có chút rét mà run. Khi đó, nếu phải Dung Tú Thần ra tay cứu cháu , lúc này chỉ sợ nàng mất mạng rồi.



      “Ông nội, ông là… Thích khách?” Hải Đường chống người lên, nàng mặc dù nằm ở giường, nhưng vết thương người vẫn đau, làm cho nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, “Là người nào có thâm cừu đại hận với cháu, muốn tánh mạng của cháu?”



      “Là tổ chức trong dân gian, bọn họ vô cùng thờ phụng Hoa thần, còn vụng trộm tự xưng là dòng dõi của Hoa thần. Cũng biết đám người này từ đâu nghe được tin tức, biết cháu lập gia đình sinh con, bọn họ cảm thấy làm ô uế Hoa thần, nên muốn dùng máu tươi của cháu để tế điện Hoa thần.



      Hải Đường nghe xong trong lòng phát lạnh, Thánh nữ tuy là thần thánh thể xâm phạm, thế nhưng chưa bao giờ nghe thành thân sinh con thể làm thánh nữ. Lúc trước nàng được chọn làm thánh nữ là từ trong mười mấy nữ hài thông minh lanh lợi nhất tuyển ra, điều quan trọng nhất là, thánh nữ phải sinh ở tháng hai, mà Lăng Mạn sinh ra ngày ấy, đúng là ngày Hoa Triêu trăm hoa đua nở, lúc này mới được Hoàng Thượng chọn làm thánh nữ.



      Nhưng những dân chúng kia lại tự mình đặt ra định nghĩa như vậy, hôm nay liền giận chó đánh mèo lên người Hải Đường.



      Dung Tú Thần ở bên ra: “A Mạn, muội yên tâm, người nọ bị bắt giữ, tổn thương muội được nữa.”



      “Tú Thần ca ca, đa tạ huynh.”



      Dung Tú Thần cúi thấp đầu, hơi có chút tự giễu cười cười: “Từ đến lớn, nghe muội nhiều nhất có lẽ cũng là câu này. Cám ơn, A Mạn, có lẽ muội biết, ta muốn cũng chỉ là câu cám ơn. Nếu ta hỏi muội lại lần nữa, có nguyện gả cho ta, muội có thể đáp ứng ?”



      Hải Đường sửng sờ chút, ngờ đến hôm nay, Dung Tú Thần còn có thể cùng nàng ra chuyện này. và nàng, từ cảm tình thân thiết, đối với nàng càng có ân cứu mạng, nàng biết tình ý của , tuy thể đáp ứng, cũng dám đáp ứng, chỉ có chứa đựng nước mắt trầm thấp : “Tú Thần ca ca, tội gì phải như vậy?”



      than tiếng, lần này mới xem như hết hy vọng. Nguyên lai mặc kệ làm tiếp bao nhiêu chuyện, người trong lòng Hải Đường cũng , nàng càng miễn cưỡng chính mình gả cho người .



      Mà thôi, mà thôi, chỉ là mối tình si được đáp lại. tiếp tục sở cầu, tiếp tục chấp niệm nữa.



      tháng sau, Hoa Triêu quốc chọn ra thánh nữ mới tiếp nhận phúc của Hoa thần che chở, được vạn dân ném hoa chi lễ.



      Cùng lúc đó, lại có tin tức truyền ra, thánh nữ tiền nhiệm của Hoa Triêu, Lăng Mạn phủ tướng quân bởi vì bị bệnh trị, hồn quy ly hận. có thánh nữ mới, mọi người cũng lại để ý chuyện lúc trước nữa, trong nghi thức nhận thánh nữ mới, mọi người dần dần quên lãng còn có người là Lăng Mạn tồn tại.



      Thời điểm rời khỏi Hoa Triêu quốc, Hải Đường ngồi trong cỗ xe ngựa, nhìn vạn dân quỳ bái thánh nữ mới, Niệm Sinh ở trong lòng còn khóc, đong đưa bàn tay bé sờ lên mặt mẫu thân, nàng ôm ôm tiểu Niệm Sinh.



      Đúng vậy a, kỳ từ lúc nàng mất trí nhớ, đời này còn Lăn Mạn nữa, chỉ có Hải Đường.



      Nàng phải , rời khỏi Hoa Triêu, rời khỏi nơi huyên náo ầm ĩ này, nàng muốn tìm nơi thanh tĩnh, hảo hảo mà cùng tiểu Niệm Sinh của nàng sinh sống.



      Về phần những người khác, chuyện khác, nàng muốn từ từ quên lãng…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      46 cố thủ


      Tây Uyển và Hoa Triêu từ khi đánh xong trận Hoài Thành, ba năm qua, đều rất yên ổn, cũng tiếp tục tái khởi. Ngược lại là Tây Uyển quốc, xảy ra mấy lần nội loạn, bất quá cũng rất nhanh liền bị trấn áp .



      Kim Sinh sau khi từ chiến trường Hoài Thành trở về, rất được Đại tướng quân Nhậm Thu tín nhiệm, đem tiến cử cho hoàng đế Tây Uyển, ở trong mấy lần dẹp loạn Kim Sinh biểu vô cùng dũng, nhiều lần lập chiến công, tuy thợ rèn, nhưng hoàng đế Tây Uyển lại đối với có chút thưởng thức, phong làm “Nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh vệ”, tương đương với phó tướng.



      Kim Sinh được thăng quan, nghĩ đến đầu tiên chính là mẫu thân và muội tử trong nhà, rời nhà lâu như vậy, nương Kim Sinh trông mong trở về đến cổ cũng sắp dài ra. người trong thôn Phúc Duyên, nghe Kim Sinh được phong làm quan, cũng nịnh nọt nương Kim Sinh tốt số, có nhi tử có tiền đồ nư vậy.



      Nương Kim Sinh nhớ tới năm đó mang theo Hải Đường tới chỗ bà mù sờ cốt, bà mù kia phải từng qua, Kim Sinh nhà bọn họ là người có cốt làm quan, mà Hải Đường có vận vượng phu. Nghĩ tới Hải Đường, nương Kim Sinh vừa mới nhếch miệng cười khỏi thu liễm vài phần, trong lòng có chút biết tư vị.



      Lúc trước, bà và Kim Sinh tình cảm mẫu tử thân thiết, đứa con trai này đối với bà vừa cung kính lại hiếu thuận, thế nhưng từ khi bà vứt bỏ Hải Đường, Hải Đường mất tích về sau, Kim Sinh tuy vẫn tôn kính bà, nhưng tình cảm mẫu tử thể so với trước kia.



      Chiến chấm dứt, Kim Sinh cần về quân doanh, liền trở về nghỉ ngơi đoạn thời gian.



      vẫn như lúc trước, thời điểm rảnh rỗi giúp trong nhà đem vài cái nồi ,cái cày tu sửa phen, Tiểu Phúc Nhi lâu gặp Kim Sinh , liền luôn quấn quít lấy , có đôi khi Tiểu Phúc Nhi hiểu chuyện, mở miệng nhắc tới Hải Đường, hướng Kim Sinh hỏi: “Tẩu tử vì sao về với đại ca? Tẩu tử đâu vậy?”



      Nương Kim Sinh dặn dặn lại thể ở trước mặt Kim Sinh nhắc tới Hải Đường , vội vàng qua giả vờ ở mông Kim Phúc đánh hai cái, đem nàng đuổi qua bên.



      “Kim Sinh , con cũng về mấy ngày rồi. Đúng rồi, nghe Hoàng Thượng… phong con làm quan rồi hả?”



      “Dạ.”



      “Là… Là quan gì?” Nương Kim Sinh kỳ sớm nghe Toàn Nhị qua, lúc này có gì để , muốn thêm với con trai vài lời.



      “Chỉ là nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh vệ, Hoàng Thượng ban thưởng căn nhà, con định ngày mai đưa nương và Phúc nhi qua đó ở.” Kim Sinh cúi đầu bên rèn sắt, bên cùng mẫu thân chuyện.



      Nương Kim Sinh cười : “Hoàng Thượng lại còn ban thưởng nhà, vậy nhất định phải mở mang tầm mắt a.”



      Căn nhà này ở trấn Khê Thủy, Kim Sinh nghĩ mẫu thân vất vả cả đời, đem huynh muội bọn họ tay nuôi lớn, rất dễ dàng, hôm nay đã có tiền đồ, đương nhiên phải để cho mẫu thân hưởng phúc

      Trong nhà còn có vài nha hoàn, mấy đầy tớ, còn có quản , đều đứng ở cửa ra vào cung kính mà chờ bọn họ.



      Thấy Kim Sinh mang theo mẫu thân và tiểu muội đến, đều xếp thành hàng đứng ở trước cửa, cúi đầu hô: “Lão phu nhân khỏe, Đô Thống Đại Nhân khỏe, tiểu thư khỏe.”



      Nương Kim Sinh bị bọn họ gọi, lập tức sửng sờ chút, chợt cười rộ lên : “Bọn họ… Bọn họ vừa gọi ta cái gì… ?”



      “Là Lão phu nhân.” Kim Phúc lôi kéo ống tay áo mẫu thân, “Bọn họ còn gọi con là tiểu thư đấy!”



      Kim Sinh dẫn mẫu thân và Phúc nhi dạo quanh nhà vòng, cái nhà này lớn gấp mấy lần căn nhà trước kia của bọn họ, chỉ như thế, còn có mấy cái sân , thư phòng, phòng ngủ, đầy đủ mọi thứ, nương Kim Sinh tới chỗ nào sau lưng đều có phục thị nha hoàn theo.



      “Ở đây tốt!” nương Kim Sinh khen.



      “Nương cảm thấy tốt dời qua đây , về sau có người hầu hạ, cũng thoải mái hơn. Dù sao thôn Phúc Duyên đến trấn Khê Thủy cũng gần, con thường xuyên tới thăm hai người.”



      “Cái gì?” Nương Kim Sinh lập tức đứng lên hỏi, “Vậy con cùng chúng ta ở đây sao?”



      Kim Sinh nhìn xunh quan căn phòng: “Con vẫn thích ở trong thôn phúc Duyên, sống ở chỗ này cảm thấy toàn thân có chút được tự nhiên.”



      Mặt nương Kim Sinh nặng nề, có chút áy náy mà hỏi thăm: “Con à, có phải con vẫn trách mẫu thân ? ra… ra lúc trước chuyện của Hải Đường, cũng là mẫu thân nhất thời bị quỷ ám nên mới làm như vậy, nếu có thể quay ngược thời gian, ta định bỏ rơi nó.”



      Nhắc tới Hải Đường, Kim Sinh liền nhớ tới phong thư hòa ly, trong lòng như ngàn vạn cây kim đâm. Ba năm nay, mang binh dẹp loạn, mực ở bên ngoài chém giết, chính cũng biết lấy dũng khí từ đâu, hay là vì chiến trường , cái gì cũng cần suy nghĩ, chỉ cần liều chết mới có thể ức chế cái loại đau đớn mất thê tử này.



      Nàng rốt cuộc là quyết tâm thế nào, mới có thể viết xuống bốn chữ cưới thê tử khác?



      “Nương, chuyện Hải Đường qua, ngài là mẫu thân của con, sao con có thể trách nương đây.”



      “Vậy… nhiều năm như vậy rồi, con có muốn cưới người khác làm thê tử ? Kim gia chúng ta phải có người nối dõi tông đường.” Nương Kim Sinh thấy sắc mặt nhi tử càng ngày càng khó coi, tiếng cũng khỏi dần dần hơn.



      “Nương, con từng qua, con lấy người khác, nương cứ việc yên tâm, Kim gia tuyệt hậu đâu!”



      Hai năm trước, từng vụng trộm Hoa Triêu, thế nhưng thăm dò được tin Lăng Mạn chết, về phần chết như thế nào, có ai biết.



      Lúc ấy Kim Sinh chợt nghe tin ái thê chết, trong lòng như muốn nổ tung ra, tin, tin Hải Đường chết, màn đêm buông xuống liền lẻn vào phủ Lăng Sùng.



      Trong phủ có linh vị, phía có khắc tên Lăng Mạn. Nhưng Niệm Sinh đâu? Cho dù Hải Đường mất, Niệm Sinh cũng phải ở trong phủ tướng quân chứ.



      Ba đêm liên tiếp đều phủ tướng quân, thẳng đến buổi tối nghe trộm được Lăng Sùng và Dung Tú Thần chuyện mới biết được, hóa ra Hải Đường chưa chết, mà là mang theo Tiểu Niệm Sinh rời khỏi Hoa Triêu.



      Nàng còn là thánh nữ nữa, nàng cùng Hoa Triêu quốc có bất cứ quan hệ nào. Phong thư hoa ly trước kia có lẽ cũng còn tác dụng, nhưng vì sao nàng trở về? Nàng nên biết, ở trong thôn Phúc Duyên, còn có người luôn chờ đợi nàng!



      Còn có Niệm Sinh, con của , chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy, cũng chịu để cho gặp mặt lần sao?



      Hải Đường, rốt cuộc nàng ở đâu?



      Nương Kim Sinh và Phúc nhi sau khi đến trấn Khê Thủy sống, căn nhà ở trong thôn Phúc Duyên thoáng cái trở nên vắng vẻ. mình Kim Sinh ở, rất yên tĩnh, thế nhưng cũng rất tịch, đây là điều chưa bao giờ cảm nhận qua. chấp nhất ở lại chỗ này, ở lại nơi bọn họ từng sống những ngày hạnh phúc, dương như là vì bảo vệ thứ gì đó, lại phảng phất nhưng đợi cái gì.



      “Kim Sinh đại ca.” Ngoài cửa thanh nũng nịu truyền đến.



      Kim Sinh ở trong phòng thu dọn đồ đạc, thấy nàng tiến vào cũng khỏi sửng sờ chút: “Hương Mai, sao lại tới đây?”



      Hương Mai mặc thân quần áo trắng thuần khiết, từ lúc nàng bị Đồng lão gia vứt bỏ, liền mực ở lại trong nhà. Lúc trước trong thôn bên cạnh truyền tin đồn nàng và Kim Sinh, mặc dù phải là , nhưng nàng rốt cuộc là thiếp thất nhà người ta, cũng có người đến đề cập chuyện cưới sinh. Nương Hương Mai nghĩ tới chuyện này, tránh được đấm ngực dậm chân trận.



      Hôm nay Kim Sinh trở về rồi, lại nghe nương tử Hải Đường nhà sớm thất lạc vài năm, sống chết chưa biết, Hương Mai biết lúc trước trong lòng Kim Sinh thích mình, hôm nay nàng lại thấy Kim Sinh làm quan, nhìn như thế nào đều nếu so với lúc trước thuận mắt hơn, mà ngay cả tướng mạo cũng tuấn thêm vài phần.



      Hôm nay nàng nghe nương Kim Sinh và Kim Phúc chuyển đến trấn Khê Thủy, nên cố ý sang đây xem Kim Sinh . Hương Mai vào phòng, bên trong đồ đạc lộn xộn đống, có thứ phải vứt bỏ, có thứ phải thu dọn lại, Kim Sinh dù sao cũng là nam nhân, thu dọn phòng việc tinh tế, Hương Mai liền vén tay áo lên qua muốn giúp tay.



      Kim Sinh ngăn nàng lại: “Những chuyện này tự ta làm là được, Hương Mai, nên về .”





      “Kim Sinh ca, ta chỉ muốn giúp huynh, vậy huynh ở đây thu dọn, ta… Ta ra ngoài giúp huynh cho ăn…” Hương Mai khỏi giải thích, ra sân bên cạnh, mở cửa chuồng gà đổ chút ít lúa cho gà ăn.



      Kim Sinh thấy ngăn nàng nổi, cũng đành phải cho phép nàng .



      Thời điểm Hương Mai cho gà ăn, cảm giác có chút đúng, hình như có đôi mắt nhìn nàng. Thế nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, vẫn thấy ai.



      Những đàn gà này sớm thay đổi bầy, có nghịch ngợm gây như lúc trước, Hương Mai cho ăn chỉ chốc lát chúng ăn no, đều trở lại chuồng gà ở ngủ.



      “Đa tạ Hương Mai.” Kim Sinh ở bên trong cũng thu dọn sai biệt lắm, ra rửa tay.



      “Kim Sinh ca…” Hương Mai đến bên cạnh giọng , “Ta cảm giác bên cạnh… Có người…” Nàng là nữ tử, có chút nhát gan, sợ có kẻ có ý tốt.



      “Có người?” Kim Sinh ra sân dạo vòng, đâu có người, chỉ có Đại Hoàng ở nhà bên cạnh dựa vào hàng rào mệt mỏi ngủ!



      Xác định có người, Hương Mai lúc này mới bình tĩnh lại, trời sắp chạng vạng tối, Hương Mai xách chậu nước muốn vào phòng bếp nấu cơm: “Kim Sinh ca, buổi tối huynh muốn ăn gì?”



      Kim Sinh cảm thấy khó xử, nhưng người ta có hảo ý, cũng thể quá nể tình. Trong nhà còn có chút rau củ, Hương Mai nhanh chóng nấu xong bữa cơm cho hai người.



      “Kim Sinh ca, huynh thể luôn ăn những thứ này, để mai ta mua chút ít thịt, làm món thịt lăn bột cho huynh ăn được ?” Hương Mai vừa ăn, vừa kẹp đũa rau vào chén cho Kim Sinh.



      “Hương Mai, hôm nay tới giúp ta, ta rất cảm tạ. Thế nhưng, về sau đừng nên tới đây nữa. Nương ta và muội tử đều ở trấn , ở đây chỉ có ta đại nam nhân, nếu tới thường xuyên, chỉ sợ trong thôn có nhiều người rảnh rỗi đồn bậy đồn bạ, như vậy đối với tốt.”



      Kim Sinh vô cùng trực tiếp, Hương Mai sửng sờ chút, buông chén đũa xuống, cúi đầu : “Ta sợ người khác này nọ. Kim Sinh ca, kỳ … Kỳ ta rất muốn ở bên cạnh huynh chiếu cố huynh.”



      Kim Sinh lắc đầu: “Hương Mai, ta có nương tử, là nữ tữ độc thân, cho dù quan tâm lời người khác, nhưng ta cũng tuyệt đối thể làm việc có lỗi với nương tử ta.”



      “Thực xin lỗi… Nương tử huynh?” Hương Mai dừng chút, , “Nương tử huynh phải sớm bỏ rồi, nàng còn có thể trở về sao?”



      , nàng .” Ngữ khí của Kim Sinh bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định, “Chỉ cần ta luôn chờ ở chỗ này, ngày nào đó nàng trở lại.”



      Tuy hi vọng xa vời, nhưng trong lòng của vẫn tin tưởng, nàng trở về, cứ như vậy từ nay về sau chân trời tương quên!

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      47 sầu triền miên


      Kim Sinh rốt cuộc vẫn cự tuyệt Hương Mai, tuy lúc trước Hải Đường lưu lại cho phong thư hòa ly có viết bốn chữ như khoét vào tim “Cưới thê tử khác”, nhưng trong lòng của sớm có nàng, thế nào có thể cưới thê tử khác được? Chẳng lẽ bọn họ thành thân lâu như vậy, nàng lại hiểu sao?



      Đêm dài đằng đẵng, Kim Sinh nằm ở giường, ngoài phòng ánh trăng màu ngà sữa từ cửa sổ chiếu vào bên trong, yên tĩnh trong im lặng, biết có phải ảo giác hay , dường như đã nghe được ngoài cửa sổ có người khẽ thở dài tiếng.



      tiếng “Ai” kia, có vài phần chua xót, vài phần bất đắc dĩ, thanh đó…



      Kim Sinh thoáng cái từ giường ngồi dậy, phủ thêm kiện áo ngoài, cả giày cũng kịp mang, liền vọt ra ngoài cửa.



      Dưới ánh trăng, bóng dáng kia có thể thấy được, nhưng vừa thấy Kim Sinh ra, cuống quít muốn , Kim Sinh lúc này mới tin vừa rồi phải ảo giác, cũng phải nằm mơ. Trong lòng giống như sôi trào lên, vội vàng đuổi theo vài bước, kéo lại người mặc thân xanh nhạt, đem nàng túm đến bên cạnh mình.



      Dưới ánh trăng, khuôn mặt kia thoạt nhìn tiều tụy ít, chỉ là trong ánh mắt thương vẫn còn. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Kim Sinh vì kinh hỉ mà sửng sốt, hơn nửa ngày, mới nghẹn ra câu: “Năm đó phải với chàng rồi sao, kêu chàng lấy người khác, sao chàng phải ủy khuất chính mình như vậy?”



      Nàng chưa dứt lời, vừa nhắc tới chuyện đó, trong mắt Kim Sinh đều hận thể muốn toát ra lửa, cúi mặt hôn lên môi mềm mại của Hải Đường, cái này phóng đãng nhiệt liệt hôn, cái này tàn sát bừa bãi mang tất cả nàng gắn bó ở giữa hôn, như vậy kịch liệt, phảng phất muốn đem nàng cả người đều nuốt hết.



      Môi lưỡi của cùng nàng dây dưa chỗ, mấy năm qua, ngày qua ngày tưởng niệm, hàng đêm chờ đợi, hôm nay rốt cục gặp lại nàng, phải bắt được nàng, nắm chặt nàng, cho nàng thoát khỏi mình nữa.



      “Kim Sinh , Kim Sinh …” Hải Đường thở phì phò từ trong lòng ngực của giãy giụa, trong hai mắt sớm đầy nước mắt.



      “Nàng muốn ta cưới thê tử khác? Hải Đường, lúc trước mẫu thân của ta mang nàng từ Vọng Pha trở về, lúc đó nàng gật đầu đáp ứng gả cho ta, trong lòng của ta liền chỉ có mình nàng thể chứa thêm được ai.” cầm lấy hai tay Hải Đường đốt ngón tay trở nên trắng, có rất nhiều lời muốn với nàng, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng. Thế nhưng khi nàng xuất trước mặt , chỉ muốn ôm nàng, cả đời cũng buông tay.



      Kim Sinh ôm ngang Hải Đường lên, vào trong nhà. cái giường kia là nơi bọn họ từng sầu triền miên, ngoại trừ Hải Đường, ai cũng muốn!



      Tóc đen tán loạn ở giường, dài đằng đẵng như thác nước chảy xuống, nàng hề cự tuyệt, hề xoắn xuýt chính mình, giơ tay ôm cổ Kim Sinh.



      hôn lông mày, mắt của nàng, hôn vành tai bạch ngọc, hôn đôi môi đào của nàng, mỗi điểm hôn đều mang theo ôn nhu dày đặc, tựa như lúc bọn họ vừa mới thành thân, săn sóc và dịu dàng như vậy.



      “Nàng luôn ở trong thôn Phúc Duyên phải ?” Kim Sinh bên hôn, bên ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, “Xế chiều hôm nay là nàng ở bên ngoài, gặp được Hương Mai núp vào, phải hay ?”



      Hải Đường nhớ tới màn buổi chiều nhìn thấy, nàng kỳ đến thôn Phúc Duyên cũng có bao lâu. Lúc trước nàng mang theo Niệm Sinh rời khỏi Hoa Triêu, vốn định tìm nơi thanh tĩnh từ nay về sau sống cuộc đời bình yên. Mới đầu bọn họ đến thôn Cẩm Tây, nhưng bao lâu Tây Uyển quốc phát sinh phản loạn, đánh trận chiến, bọn họ chỉ có thể dời , cũng là lúc đó, Hải Đường biết Kim Sinh trở thành phụ tá đắc lực cho hoàng đế Tây Uyển, còn được phong làm ” nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh úy” .



      Nàng biết nên nơi nào, cuối cùng về thôn Phúc Duyên. Mỗi lần nhớ tới phong thư hòa ly kia, đều nghĩ, biết Kim Sinh có phải “Cưới thê tử khác” hay ? Nàng rất muốn trở lại xem thế nào, cả Tiểu Niệm Sinh có đôi khi cũng ôm cánh tay của nàng nhíu mày hỏi: “Mẫu thân, vì sao người khác đều có phụ thân, con lại có? Cha con ở đâu?”



      Hôm nay nàng nghe được lời Kim Sinh với Hương Mai, trong lòng là cảm động hay cảm khái, càng muốn gặp lại, nhưng trong lòng lại càng khiếp đảm, vừa rồi ở bên ngoài giọng thở dài hơi, vốn muốn rời , lại ngờ bị nghe thấy được.



      “Kim Sinh , tâm ý của chàng đối với ta, cả đời này ta đều quên. Chẳng qua là lúc trước…”



      tự tay che môi của nàng cho nàng tiếp tục nữa : “Chuyện lúc trước là có nổi khổ, ta biết nàng vì cứu ta, mới có thể nhẫn tâm viết phong thư hòa ly kia cho ta, ta mực chờ ở chỗ này, Hải Đường, ta là đợi nàng về nhà …”



      Đúng vậy, nàng còn là Lăng Mạn nữa. Nàng là Hải Đường, là người được Kim Sinh cõng từ Vọng Pha trở về, bái thiên địa trở thành nương tử của .



      Trong mắt của nàng lóe vui sướng, kích động ngẩng đầu lên hôn cái cằm râu ria của Kim Sinh.



      “Hải Đường…” bao lâu thể ôm nàng, lâu đến chỉ có thể ôn lại cảm giác này trong mộng. Thân thể của nàng vẫn hoàn mỹ như trước,than thể ngọc phấn dưới ánh trăng làm say mê lòng người, nụ hôn của tinh tế dày đặc, từng chút rơi xuống da thịt nàng.



      “Hải Đường, nàng nhẫn tâm như vậy, hôm nay ta muốn nàng phải đền bù tổn thất cho ta.”



      Thân thể của nàng sớm nóng lên, Kim Sinh ngồi ở người nàng, bỏ áo ngoài ra, mượn ánh trăng nhìn thân thể Hải Đường run run trận.



      “Chàng muốn ta… đền bù như thế nào?” Hải Đường nghiêng đầu, vừa rồi ở bên ngoài dám gặp mặt, hôm nay gặp, nàng liền lo lắng nữa. Vặn vẹo uốn éo thân thể, hơi có chút ngượng ngập : “Chàng ngược lại tốt a, ban ngày mới cùng người ta liếc mắt đưa tình, đến buổi tối, lại muốn bắt nạt ta!”



      “Nào có liếc mắt đưa tình?” Kim Sinh đỡ mặt Hải Đường qua, ở trán nàng hôn sâu, “Hải Đường, ta thích bắt nạt nàng như vậy, sau này nàng còn muốn ở cùng ta hay ?”



      muốn.” Hải Đường cố ý quay mặt .



      “Thật muốn?” Kim Sinh liếm mặt Hải Đường, làm nàng ngứa ngấy trận.



      “Chàng bắt nạt ta như vậy, ta muốn…” Lời còn chưa dứt, bị Kim Sinh dùng môi ngăn lại.



      “Nàng muốn?” Kim Sinh ra vẻ nghiêm túc nhìn xem nàng, lại sớm thò tay xuống phía dưới khiến cho Hải Đường mảnh ẩm ướt, cũng may sắc trời lờ mờ, cũng nhìn lúc này mặt Hải Đường lên đỏ ửng.



      Ba năm nay, bọn họ chờ đợi lẫn nhau quá lâu, muốn, đương nhiên muốn! Như thế nào muốn đâu?



      Trong mắt Hải Đường mờ mịt, thấp giọng : “Ta chỉ mong từ nay về sau còn phân tranh phiền muộn nữa, chỉ có hai người chúng ta, còn có Niệm Sinh, cùng nhau sống tốt.”



      “Nàng phải nhớ đó, nếu như còn nhắc tới thư hòa ly, sau này cho dù là chân trời góc biển, ta cũng bắt nàng trở về!” Kim Sinh vừa , vừa dùng tay vịn lấy, dùng sức mà tiến nhập vào người Hải Đường.



      trận đau đớn mãnh liệt lập tức xâm nhập vào người Hải Đường, nàng cắn môi dưới lại thể nhịn được, “Ưm” tiếng hô lên.



      đêm này điên loan đảo phượng, trong phòng chiến kịch liệt. Phảng phất trong mỗi lần hung hăng va chạm, Kim Sinh mới có thể cảm nhận được, Hải Đường trở về rồi, nàng rốt cục trở về rồi!



      Mãi cho đến Đông Phương trở nên mờ trắng, sắc trời hơi sáng, hai người mới ôm nhau ngủ lát.



      Nàng an tĩnh nằm lên cánh tay nam nhân của mình ngủ, an ổn như vậy là điều nàng luôn chờ đợi trong suốt ba năm qua. Lúc trước nàng quả nhiên có nhìn lầm người, nam nhân này đáng giá cho nàng chờ đợi ba năm, cũng đáng giá cho nàng cả đời.



      Kim Sinh tỉnh, giúp nàng lau mồ hôi người, ôn nhu hỏi: “Ngủ ngon giấc ?”



      “Chàng hành hạ cả đêm như thế, sao có thể ngủ ngon?”



      “Vậy tối nay đổi cho nàng giày vò ta, được ?” Kim Sinh cười hì hì hỏi.



      Hải Đường bỉu môi sẳng giọng: “Quả nhiên là làm quan giống với lúc trước, lúc trước nhìn chàng…”



      Hải Đường bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng ngồi dậy, kéo y phục mặc vào muốn .



      “Nàng muốn đâu?” Kim Sinh kéo nàng lại, bao giờ cứ để cho nàng rời khỏi mình như vậy nữa.



      Hải Đường dậm chân : “Trời sắp sáng, lát nữa nếu Niệm Sinh thức dậy thấy ta, có thể khóc rống lên, ta phải nhanh chóng trở về.”



      “Ta cùng với nàng.” Kim Sinh cũng đứng dậy mặc quần áo, lôi kéo Hải Đường, “Nàng nương tử độc ác, tại Niệm Sinh cũng hơn ba tuổi, nhưng cả phụ thân bộ dạng gì cũng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ nàng muốn cả đời cho nó biết phụ thân nó là ai sao?”

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      48 chương cuối


      “Mẫu thân, thúc ấy là ai vậy?” Tiểu Niệm Sinh mới vừa thức dậy, thấy mẫu thân mình dẫn người nam nhân đồng thời trở về, dụi dụi mắt, có chút giật mình hỏi.



      Kim Sinh tay bế Tiểu Niệm Sinh lên, nhìn kỹ, đứa này mặt mày đúng là rất giống . Niệm Sinh, Niệm Sinh, những ngày ở Hoa Triêu quốc, có lẽ nàng vì ngày ngày tưởng niệm mình mới đặt tên cho tiêu tử này như vậy ?



      hướng mặt Tiểu Niệm Sinh đụng đụng, muốn hôn nó. Niệm sinh nghiêng đầu tránh khỏi, chỉ vào Kim Sinh hướng Hải Đường hỏi: “Mẫu thân, thúc này là ai?”



      Hải Đường ôm lấy Niệm Sinh, cười : “ phải con luôn quấn quít lấy mẫu thân hỏi, phụ thân ở nơi nào, là phụ thân của con a!”



      “Thúc này là phụ thân?” Niệm Sinh gãi gãi đầu có chút tin, “Thế nhưng phụ thân nhà người ta giống như vậy?”



      “Ha ha, vậy phụ thân nhà người ta là dạng gì?” Kim Sinh nở nụ cười.



      Kỳ Niệm Sinh cũng chỉ từng nhìn thấy phụ thân của Tiểu Hắc ở thôn Cẩm Tây mà thôi, nên cho rằng phụ thân mọi người đều cùng bộ dáng. Nó chưa từng gặp Kim Sinh , nên bởi vì lạ lẫm cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng bây giờ thấy cười rộ lên, ngược lại lập tức thêm vài phần cảm giác thân thiết, cũng hề chán ghét bị ôm.



      Kim Sinh đem Tiểu Niệm Sinh cưỡi ở cổ, chạy vòng quanh trong phòng, chọc cho nó cười ha ha. Đứa này cũng là số khổ, từ khi sinh ra luôn theo mẫu thân, hôm nay mới chính thức nhận biết phụ thân, xem như con cháu Kim gia rồi.



      Căn nhà này là Hải Đường thuê, ra ở đây thuộc địa phận thôn Phúc Duyên, cách nhà Kim Sinh khoảng cách rất xa. Tuy lúc trước Hải Đường rời khỏi Hoa Triêu, Lăng Sùng cho nàng ít bạc, nhưng mấy năm nay, cũng sớm dùng còn bao nhiêu. Hải Đường rời khỏi Hoa Triêu, bao giờ trở về xin giúp đỡ nữa, tại ở căn phòng đơn sơ này, phía sau chính là khe nước hôi thối, mùi thế nào dễ ngửi.



      Kim Sinh : “Nương tử, hôm nay nhà chúng ta đoàn tụ, vậy đừng sống ở đây nữa, nàng theo ta cùng nhau về nhà , còn có Niệm Sinh, sau này ba người chúng ta ở cùng chỗ, được ?”



      Hải Đường còn chưa trả lời, Tiểu Niệm Sinh bên hoa chân múa tay vui sướng mà vỗ tay: “Được được, ở cùng phụ thân chỗ!”



      Nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi sau khi tới trấn Khê Thủy ở, mỗi ngày đều có mấy nha hoàn theo phía sau, muốn ăn cơm uống nước, các nàng đều phục thị, ngược lại làm hai người đều được tự nhiên.



      Ngày hôm nay, nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi thương lượng trở lại thôn Phúc Duyên chơi, thuận tiện cũng làm cho Kim Sinh ít thức ăn. Còn chưa ra ngoài, quản gia tới : “Phu nhân, Đô Thống Đại Nhân… trở lại rồi!”



      “Ơ, trở về à?” Nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi nhìn nhau cười cười, liền ngồi ở đại sảnh chờ .



      Trở về cũng chỉ mình Kim Sinh, nữ tử theo phía sau , phải là Hải Đường sao? !



      Nương Kim Sinh dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm rồi, vẫn là tiểu Phúc nhi vọt tới, phen ôm Hải Đường : “Tẩu tử, tẩu tử, tẩu trở về rồi, tiểu Phúc Nhi nhớ tẩu muốn chết!”



      Vài năm thấy, tiểu Phúc nhi sớm lớn lên, vóc dáng cũng cao ít, chỉ là thích dính lấy Hải Đường vẫn giống như trước, chút đều thay đổi.



      Niệm Sinh ở bên nhìn Phúc nhi quấn lấy mẫu thân, liền lôi kéo tay áo Hải Đường, thanh hơi thở như trẻ bú hỏi: “Mẫu thân, họ là ai?”



      Hải Đường chỉ vào Phúc nhi : “Đây là tiểu a di của con, đó… Là bà nội của con, mau gọi bà nội …”



      Nương Kim Sinh nhìn Hải Đường vào, trong lòng là ngũ vị tạp trần, lúc trước mẹ con bọn họ cũng bởi vì chuyện Hải Đường mới nổi lên ngăn cách, tại con của mình thành quan, Hải Đường cũng trở về, nương Kim Sinh vừa mừng vừa sợ, qua, lôi kéo tay Hải Đường khóc : “Con ngoan, đúng là con trở về rồi sao?”



      “Nương, con trở về.” Hải Đường kêu Niệm Sinh đến bên cạnh, “Đây là Niệm Sinh.”



      “Tốt tốt tốt, tốt…” Nương Kim Sinh sớm hai mắt đẫm lệ, run rẩy mà dùng mu bàn tay lau nước mắt cái , “Con ngoan, lúc trước là nương hồ đồ, mới làm chuyện sai lầm, vứt con ở…”



      “Nương, chuyện năm đó đừng nhắc nữa, con biết nương cũng là vì nghĩ cho người trong nhà. Con trách nương.”



      Nếu lúc trước có nương Kim Sinh cứu nàng về nhà, làm sao lại có đoạn nhân duyên này? Bà mù sờ cốt kia rất đúng, hai người bọn họ là ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, quanh quẩn lại, cuối cùng vẫn thể chia rẽ bọn họ, rốt cuộc vẫn ở cùng chỗ.



      Nương Kim Sinh vui đến phát khóc, nhìn tiểu tử Niệm Sinh mập mập càng vui mừng, ôm trong ngực nỡ buông tay. Lúc trước muốn ôm cháu trai, mới làm cho Kim Sinh cưới Hải Đường, hôm nay con dâu trở về rồi, cháu trai cũng hơn ba tuổi, bộ dạng chỉnh tề, đời này có chuyện gì so với nhà đoàn tụ tốt hơn.



      Mà Kim Sinh , cũng lâu chưa cười vui sướng tự tại như vậy, còn cầu gì nữa?



      “Đúng rồi nương, vừa rồi lúc con tiến vào nghe quản gia , nương và Phúc nhi muốn ra ngoài?” Kim Sinh hỏi.



      “Ai, đừng nữa.” Nương Kim Sinh lôi kéo nhi tử , “Con a, nương biết con là hiếu thuận mới đem ta và tiểu Phúc nhi tới chỗ này, bất quá ta ở trong thôn Phúc Duyên quen, lúc đầu cảm thấy có người phục thị hầu hạ rất tốt, nhưng sau thời gian cảm thấy toàn thân đều được thoải mái nữa. Thường ngày , mỗi ngày ta phải giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn, nhặt củi, tại ngược lại tốt, cái gì cũng cần làm, đến giờ có người đem thức ăn lên, y phục của mình giặt sẵn, ta muốn làm chút chuyện , lại bị nha hoàn cướp lấy. Con nhìn ta vài ngày làm việc, gân cốt đều sắp rụng rồi.”



      Phúc nhi cũng : “Đúng vậy a đại ca, Phúc nhi thích ở thôn Phúc Duyên hơn, ở đây buồn bực muốn chết, mỗi ngày chỉ có thể trong sân dạo, còn luôn luôn có đống người theo, Phúc nhi muốn cùng đại ca và tẩu tử về nhà được ?”



      “Đúng vậy a,” Nương Kim Sinh tiếp lời, “Chúng ta cũng phải là người có mệnh hưởng phúc, trước kia ta sợ trong lòng con vui mới chưa , hôm nay thấy Hải Đường cũng trở về rồi, chúng ta nhà đoàn tụ, còn ở nhà lớn làm cái gì a, cùng nhau về nhà, các con được ?”



      Hải Đường: “Nương , chính là tốt.”



      năm sau, trong thôn Phúc Duyên.



      Mặt trời ngã về tây, Kim Phúc cùng Niệm Sinh ở bờ sông chơi, Toàn Nhị vội vã chạy tới : “Kim Phúc, mau dẫn Niệm Sinh nhà ngươi về nhà, tẩu tử ngươi sắp sinh á!”



      “A? Tẩu tử sắp sinh à? !” Kim Phúc kích động nhảy dựng lên, kéo Niệm Sinh hướng trong nhà chạy vội trở về.



      Bên ngoài, nương Kim Sinh và Kim Sinh cũng chờ ở đàng kia, Kim Ngọc và Chu Thắng cũng mang theo tiểu tử nhà mình tới. Chỉ nghe lấy Hải Đường ở bên trong đau đến thẳng hô, bà mụ cũng lớn tiếng la hét: “Dùng sức, dùng sức!”



      Kim Sinh gấp đến độ như kiến bò lò lửa, hận thể đẩy cửa xông vào, nương Kim Sinh ngăn cản : “Con là đại nam nhân, vào có điềm xấu, Hải Đường sanh đứa, có việc gì đâu.”



      Niệm Sinh hiểu nhiều lắm, lôi kéo Kim Sinh hỏi: “Phụ thân, mẫu thân làm sao vậy? Vì sao hô lớn tiếng như vậy?”



      “Nương con sắp sinh em bé!”



      “Sinh em bé?” Niệm Sinh chỉ biết là bụng nương càng lúc càng lớn, phụ thân từng qua chỗ đó chứa tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội của nó, vậy bây giờ nó rất nhanh có thể gặp được sao?



      Cả nhà mọi người lo lắng đợi ở ngoài cửa, tới khi mặt trời lặn xuống, ánh trăng sắp bò lên, nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc “Oa oa”, nha, rốt cục sinh ra!



      Bà mụ vui vẻ ra mở cửa báo tin vui : “Chúc mừng Kim gia tẩu tử, con dâu của bà đúng là giỏi, lần này sinh ra đôi long phượng thai a!”



      “Long phượng thai!” Cả nhà đều mừng rỡ thôi, Kim Sinh lập tức đẩy cửa vào trong phòng. Hải Đường sinh ra hai đứa , kiệt sức, nằm ở giường, khẽ cười , “ tiểu tử, khuê nữ, sau này chúng ta rất mệt đấy.”



      Kim Sinh vui vẻ ở trán nương tử mãnh liệt hôn cái: “Sau này nhà chúng ta lại có thêm người, nương tử tốt, ta ngại nhiều người, sau này nàng ngừng cố gắng, lại vì ta sinh mười con trai, mười đứa con .”



      Hải Đường sẳng giọng: “Chàng xem ta là heo mẹ sao?”



      dám dám, tham ăn là phúc, có thể sinh cũng là phúc, tại ta cũng từ quan rồi, sau này nàng dạy bọn học bài biết chữ, ta dạy bọn họ võ nghệ phòng thân.”



      Hai người xong, lúc này mới phát đám người ở ngoài cửa đều nhìn bọn họ cười, Niệm Sinh cười vui vẻ nhất, chạy đến bên giường Hải Đường, nhìn hai đứa bé vừa sinh, cúi người xuống hôn hôn.



      Đêm dần khuya, cả nhà cùng mở tiệc ăn mừng.



      Chuyện nhân duyên do trời định, có thành hay , thể cưỡng cầu. tại xem ra, chọn đúng người để gả, cho dù chỉ là áo vải thô thực, cũng có thể trôi qua hoà thuận vui vẻ hạnh phúc.



      Bọn họ là hạnh phúc, cũng nhất định mãi hạnh phúc như vậy…

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :