1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hải Đường Hoa Lệ - Dư Lạc Thuần (Truyện Việt+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 19.

      Lâm Hải Đường mơ màng, trong mơ, ký ức chợt xuất . chưa từng mơ về chuyện này, khoảng thời gian bị cự tuyệt và lúc bị tai nạn chết qua đời!! Cảm giác giống như mọi thứ trước kia đều là mơ còn đây mới lại . Lâm Hải Đường đổ mồ hôi lạnh, tay siết chặt lấy tấm chăn dày, hơi thở trở nên mất ổn định. Trong đầu, lặp lặp lại những lời đau lòng, chán ghét đầy xem thường "Lâm Hải Đường, sớm chết cho rồi."

      "Đừng bám lấy tôi, người chỉ biết ăn nhờ ở đậu. Còn mơ tưởng đến tôi? Hoang đường."

      "Cút ."
      ...

      Lâm Hải Đường hoảng loạng kêu lên "Đừng... Tích Ngôn... .."

      Tiệp Tích Ngôn nghe tiếng gọi gấp gáp của nữ nhân bên cạnh lập tức mở mắt, nhìn mê ngủ, vội đánh thức "Hải Đường... Hải Đường... là đây..."

      "A...." Lâm Hải Đường thét lên, cơ thể bật dậy. Cả người run rẩy, làm sao lại mơ về quá khứ? Mơ đến lúc mình chết, cảnh tượng nhìn Tiệp mẫu phủ tấm khăn trắng lên mặt khiến khỏi sợ hãi và lạnh sống lưng. Tiệp Tích Ngôn ôm vào lòng, trấn an "Hải Đường, là ... sao. ở đây."

      im lặng, dần điều hòa hơi thở, cổ họng khô khốc, cố gắng cất tiếng "Tích.... Ngôn... nướ... c... cho em... nước.."

      Bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp lấy nước, sau đó đưa cho . Tiệp Tích Ngôn vươn tay lau mồ hôi khuôn mặt nhắn, giúp chải lại tóc "Em sao chứ?"

      Lâm Hải Đường gật , khóe môi miễn cưỡng nâng lên nụ cười "Ừ."

      "Em nằm nghỉ ."

      Lâm Hải Đường nằm im giường, dám ngủ, chỉ im lặng như vậy. Tiệp Tích Ngôn đến gặp bố mẹ mình ở nhà chính. Bọn họ rất lo lắng với tình trạng của .

      Tiệp Tích Ngôn điềm đạm cất tiếng "Con cần đứa bé."

      Câu của khiến mọi người khỏi kinh ngạc. Tiệp mẫu dù biết tính mạng của Lâm Hải Đường quan trọng hơn, nhưng... đứa bé trong bụng là cháu đức tôn của bà. Vấn đề quan trọng, Tiệp gia cần có người nối dõi.

      Như hiểu được bà nghĩ gì, Tiệp Tích Ngôn khẽ thở dài "Con biết trọng trách của mình, nhưng con... thể từ bỏ Hải Đường. Dù ấy hay mọi người có hận, con cũng muốn bỏ đứa bé. Sản nghiệp của Tiệp gia có thể trao cho Chiếu Tiên hoặc Thẩm Lang."

      Mọi người đều im lặng, khí ngột ngạt bao trùm, Tiệp Minh sâu kín thở dài, ông hiểu con mình, khi quyết định thay đổi, thà mất tất cả còn hơn mất Hải Đường. "Tích Ngôn... bố biết cảm giác của con, nhưng... liệu Hải Đường có đồng ý?"

      " cần cho ấy biết."

      "Chú, chú muốn vậy?" Tiệp Chiếu Tiên cất tiếng. Cậu nghĩ, Tiệp Tích Ngôn có thể hi sinh tất cả vì vợ của mình, đây phải đơn giản là sản nghiệp mà còn nòi giống Tiệp gia.

      gật đầu.

      " được... em đồng ý." Lâm Hải Đường đột nhiên xuất , khuôn mặt đau thương cùng sợ hãi. nghe hết. Vốn dĩ muốn tìm , cuối cùng lại nghe những lời kia.

      chỉ , tất cả mọi người đều như bất động. bước đến gần, bàn tay run run nắm lấy tấm áo sơ mi "... , thể làm vậy. Nó là con mà, con của . Tích Ngôn. NÓ LÀ CON ." Câu cuối cùng là hét lên đầy tuyệt vọng.

      phải cũng rất mong chờ đứa bé này sao? Bây giờ lại nhẫn tâm giết nó? Nước mắt nhanh chóng rơi dài khuôn mặt , lắc đầu, áp tay vào mặt "Hải Đường... thể mất em."

      Lâm Hải Đường nức nở, cố gắng van xin "Em sao đâu, nên... ... ..." Giọng cũng vì sợ mà run lên. biết Tiệp Tích Ngôn lo cho mình nhưng phải vì thế mà giết hại sinh linh vô tội còn chưa chào đời, nó còn là con của .

      Nhìn như vậy, tâm thực rất đau lòng, từng giọng của như tiếng than uất ức hết đỗi chua xót. thể tưởng tượng được nếu ngày, khi thức dậy bên cạnh như thế nào. Thế giới của sụp đổ. Hốc mắt phút chốc phiếm hồng, Tiệp Tích Ngôn hít hơi lạnh "Vậy còn ? Nếu... em thể qua khỏi phải làm sao đây? phải sống thế nào? Em...sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

      Lâm Hải Đường giương đôi mắt ngơ ngác nhìn , có ý đó, chỉ là...

      Tiệp Tích Ngôn ôm lấy , siết chặt trong lòng "Hải Đường, là con của nhưng... thà mất nó còn hơn mất em."

      "... cầu xin , đừng giết nó. Em hứa, nhất định em sống bên đến răng long đầu bạc, nên... đừng giết nó... Tích Ngôn, hứa với em... " Chỉ cần nghe đến câu đó, liền phản kháng, cự tuyệt. sao có thể hiểu được tình mẫu tử thiêng liêng như thế nào. Đứa trẻ này còn là đứa con đầu lòng của . Tình của ?

      biết , sống chết phải do bản thân quyết định, mà là số phận. Con người tuy thể cự tuyệt nhưng có thể thay đổi.

      Lâm Hải Đường nuốt nước mắt vào trong " nhìn em, em nhất định bình an vô cùng con của mình bên cạnh. Tích Ngôn, hứa với em. Có được ?"

      Tiệp Tích Ngôn nhìn đôi mắt đầy khẩn cầu của vợ mình, còn có thể từ chối? 10℅, chưa từng căm thù con số này như vậy. Có thể người khác ích kỷ, vì vợ mà giết con, khiến Tiệp gia người nối dõi, nhưng, là lẻ sống, là sinh mệnh, là cả thể giới của . Mất , như mất tất cả, còn hơn người trắng tay. Tiệp Tích Ngôn đứng im lặng như thế, nội tâm hỗn loạn, vô vàn cảm xúc lẫn lộn.

      Tiệp mẫu cầm nước mắt, xoa đầu , bà thương như con ruột của mình, dù muốn có cháu nhưng thể vì vậy mà mất . Lâm Hải Đường, đứa trẻ này luôn kiên cường như vậy, bà tin có thể vượt qua "Mẹ hứa với con. Nếu được mẹ cho phép, Tích Ngôn, nó được phép làm bất cứ điều gì."

      Tiệp Tích Ngôn quay mặt bỏ , nhìn theo bóng lưng , lòng đầy bi thương. làm tổn thương?! Tiệp mẫu ôm vào lòng "Đường nhi..."

      Tiệp Minh và Tiệp Chiếu Tiên chỉ biết lặng người đứng bên, họ thể hiểu được nỗi đau phải chịu đựng. Nhưng, quả thực còn đau hơn nỗi đau thể xác.

      Lâm Hải Đường im lặng, chôn đầu vào lòng bà. muốn chết...

      ....

      Tiệp Tích Ngôn đóng cửa, tự nhốt mình trong phòng. Ngồi dưới sàn gỗ lạnh lẽo, gục đầu thở dài, giọt nước trong veo rơi xuống sàn. thể mất , vạn lần thể ! Tiệp Tích Ngôn đau thương, tay liên tục đấm mạnh sàn gỗ để chuốc giận, đến nỗi rỉ máu. Sao có thể vô dụng như vậy, chưa từng khiến hạnh phúc, sống vui vẻ như bình thường??

      "Tích Ngôn... mở cửa." Bên ngoài truyền vào giọng của Lâm Hải Đường. Nhưng đáp lại im lặng.

      kiên trì gõ tiếp "Tích Ngôn, đừng giận, em xin lỗi."

      "Đối với em, cũng là tất cả, nhưng em... thể từ bỏ con của mình. Tích Ngôn... đừng như vậy. sao mà, chẳng phải cũng nhờ 10℅ mà em mới có thể nhìn thấy? Tin em... có được ?"

      "Mở cửa ... Tích Ngôn...!"

      Tiệp Tích Ngôn cuối cùng cũng chịu mở cửa, gục đầu vào vai , thều thào " em!"

      "Em cũng ." Lâm Hải Đường hít hít mũi, mỉm cười vỗ lưng ."Chúng ta cùng nhau cố gắng."

      Tiệp Tích Ngôn im lặng, vòng tay mạnh mẽ siết lấy ...

      ....

      Ôm nằm giường, thể ngủ được, Lâm Hải Đường ngước nhìn , khóe môi nâng lên nụ cười rạng ngời "Sinh con xong, chúng ta tổ chức lễ cưới nhé."

      Tiệp Tích Ngôn cười "Ừ, sau đó đưa em sang Mỹ để phẫu thuật mắt lần nữa. Cả nhà ba người chúng ta cùng du lịch. Em thích ?"

      "Vâng."

      Tiệp Tích Ngôn mệt mỏi nhắm mắt, tâm tư ngừng vang lên lời khẩn cầu: Cầu xin em, đừng bỏ rơi . Cầu xin Thượng Đế đừng cướp mất em. tình nguyện bỏ cả sinh mạng để đánh đổi cho em đời bình yên.

      Nước mắt chảy ngang xuống gối... chất đầy bi thống..

      ......

      Sáng sớm, ban mai dịu chiếu vào phòng ngủ của vợ chồng Tiệp Tích Ngôn, người đầu tiên thức giấc là Lâm Hải Đường, dụi mắt, vòng eo bị bàn tay to lớn giữ chặt, khóe miệng nhịn được mà giương lên, nằm nghiêng, vươn tay chạm vào khuôn mặt góc chết của người bên cạnh, động tác như vậy cũng có thể đánh thức Tiệp Tích Ngôn.

      mỉm cười "Tiệp tổng, chào buổi sáng."

      Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, mắt đen sâu thẳm nhìn , giọng còn ngái ngủ "Sao lại gọi như thế?"

      "Em thích." Cũng biết, chỉ buột miệng gọi thôi.

      hỏi thêm, xoay người ôm chặt lấy , nhắm mắt ngủ tiếp. Lâm Hải Đường hỏi " định làm à?"

      "Ừ."

      " được lười, mau, dậy ăn sáng với em."

      Tiệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, thèm trả lời, bảo bối của sao nhiều thế? Nghỉ ngày chết. Lâm Hải Đường càng kiên quyết bắt ngồi dậy "Tích Ngôn, có chịu dậy ?"

      "Bà xã, mệt, ngủ thêm ."

      Bất lực, đành nằm im, làm tổng giám đốc như mà suốt ngày ở nhà với vợ sợ người khác chê cười sao? Hơn nữa, Lâm Hải Đường muốn vì làm. Thầm thở dài, ôm lấy , Tiệp Tích Ngôn, phải làm sao mới khiến hết lo lắng?
      *Chương 20.

      bàn ăn ở nhà chính, vợ chồng Tiệp Minh cùng cháu trai vô cùng ảo não. Tiếng thở dài liên tục phát ra. Chỉ cần nghĩ đến chuyện của Lâm Hải Đường bao nhiêu tâm tư lo lắng đều dâng lên.

      Tiệp Chiếu Hoàng đành cất tiếng "Hai người đừng như vậy nữa, , đâu phải là có hi vọng?"

      Tiệp mẫu lắc đầu "Nhưng hi vọng sống của nó cũng nhiều." Đứa trẻ tội nghiệp. Bà còn tưởng chỉ cần khỏi mắt, hạnh phúc nhưng liên tiếp chuyện vui đều xảy ra.

      Tiệp Minh vỗ lưng bà "Mình đừng lo, Hải Đường phước lớn mạng lớn, rồi ổn."

      "Chỉ mong là vậy..." Bà thể tưởng tượng được, nếu Lâm Hải Đường mất, Tiệp Tích Ngôn ra sao? nhiều như vậy, chắc chắn cứng đầu mà chối bỏ đứa trẻ. Dù cố gắng chấp nhận nó cũng thể dành tình thương trọn vẹn.
      ...

      Lâm Hải Đường mỗi ngày, chờ lúc làm sang nhà chính với Tiệp mẫu, sau đó chờ về. còn việc, là viết nhật ký... cho con trai của mình. muốn cho nó biết, nó bao nhiêu. Chỉ sợ, Lâm Hải Đường thể nhìn thấy con mình trưởng thành, kết hôn.. dù nuối tiếc, vẫn phải chấp nhận.

      Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, Tiệp Tích Ngôn làm về thấy trong nhà, chắc lại cùng Tiệp mẫu ở nhà chính. Đợi tắm rửa xong, sang đưa về.

      Bước vào phòng lấy quần áo, Tiệp Tích Ngôn vô tình thấy quyển sổ màu đỏ sẫm trong ngăn kéo, đây là gì? Tiệp Tích Ngôn nâng tay lật từng trang, cả người nhanh chóng suy sụp...

      "Con trai, mẹ là mẹ của con, con nhìn xem, hình đó là lúc con còn trong bụng mẹ 3 tháng,...."

      Đây...

      Tiệp Tích Ngôn trượt xuống sàn, tay buông lỏng quyển sổ. viết nhật ký, chẳng khác nào chấp nhận mình chết?? Tiệp Tích Ngôn ôm mặt, quăng quyển sổ vào tường. Chết tiệt! phải làm sao?

      Mỗi ngày, Lâm Hải Đường đều đặn viết nhật ký, muốn lưu giữ tất cả kí ức của mình dành cho nó, từ khi còn là thai nhi cho đến lúc sinh ra. cho nó biết, mẹ nó bao nhiêu, thương bố bao nhiêu. Dù sau này, bên cạnh, nó cũng phải là chàng trai mạnh mẽ, kiên cường giống bố mình.

      Tiệp Tích Ngôn cảm thấy mọi thứ đều trở nên tăm tối, gạt ?! Còn bên cạnh đến lúc răng long đầu bạc. Nếu chết, nhất định hận nó cả đời !

      "Chú !?" - Tiếng gọi của Chiếu Tiên vang lên bên ngoài, quản gia vừa thông báo Tiệp Tích Ngôn về nên Tiệp phu nhân nhờ cậu sang gọi .

      Thấy cửa phòng ngủ đóng, Chiếu Tiên bước vào, mắt nhìn xung quanh, thấy ngồi dưới đất, khuôn mặt thất thần. Cậu vội cất tiếng, đỡ lấy "Chú, chú sao vậy?"

      Tiệp Tích Ngôn thều thào , giống như con robot được lập trình, cả người chút sức lực " ấy..... muốn chết... muốn rời xa chú. ấy.... đứa trẻ... Chiếu Tiên.... vợ của chú..."

      Chiếu Tiên hiểu chuyện gì xảy ra, phải mấy ngày qua sống rất vui vẻ? " có chuyện đó đâu, cháu..."

      " ấy viết nhật ký cho con của mình..."

      Chiếu Tiên kinh ngạc, có tiếng bước chân, quay lại, Điềm Thẩm Lang nhặt quyển sổ dưới sàn lên, tay lật từng trang, khuôn mặt từ vô cảm chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là bi ai. Điềm Thẩm Lang đặt quyển sổ lên bàn, nhìn , sâu kín thở dài " sao đâu."

      biết , Tiệp Tích Ngôn sâu đậm bao nhiêu. từ ngữ nào có thể diễn tả hết xúc cảm này.

      Tiệp Tích Ngôn trầm mặc, lướt qua hai người bọn họ vào nhà chính. Chiếu Tiên nhìn , đáp lại cậu ngoài tiếng thở dài hết đỗi bi thương là cái lắc đầu chán nãn.

      Lâm Hải Đường đứng trong bếp, giúp Tiệp mẫu dọn thức ăn ra bàn. cười tươi "Mẹ, sao lại làm nhiều món như vậy?"

      Tiệp mẫu dịu dàng trả lời "Vừa hay mẹ mới học thêm vài món nên làm cho mọi người ăn thử."

      Lâm Hải Đường hỏi thêm, sắp xếp chén đũa xong, vẫn chưa thấy ba người đàn ông kia vào nhà, mày đẹp nhíu lại, quay lưng ra sảnh. Tiệp Minh ngồi đọc báo thấy ra, cất tiếng gọi "Hải Đường, con định đâu vậy?"

      "Con gọi Tích Ngôn." Lời vừa dứt, Tiệp Tích Ngôn liền xuất , thân hình to lớn phủ lên người , đôi mắt to tròn mở căng, sau đó mỉm cười, ôm lấy " về rồi."

      Tiệp Tích Ngôn cứ đứng im lặng trả lời, có nên cho biết, thấy quyển nhật ký? Thấy đứng lặng im, Lâm Hải Đường "Sao vậy?"

      Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, hôn lên trán , ôn nhu nhìn "Bảo bối, về nhà thôi, hôm nay đứng bếp."

      "Nhưng..."

      "Tích Ngôn, hôm nay mẹ làm rất nhiều món, con ở lại ăn ." Nghe vậy, Tiệp mẫu cất tiếng. Bà cất công làm nhiều cũng vì muốn cả nhà cùng ăn chung, con trai bà lại muốn từ chối?

      "Con xin lỗi, nhưng để lần khác vậy." Dứt lời, vươn tay bế bổng rời . Tiệp Minh vốn định lên tiếng lại bị Chiếu Tiên ngăn lại "Ông đừng cản, hãy để chú ấy . Tâm trạng của chú rất tệ."

      " xảy ra chuyện gì?"

      Điềm Thẩm Lang cất giọng, trong giọng có tiếng thở dài nhè "Hải Đường, ấy viết nhật ký cho đứa bé trong bụng, cậu ấy tình cờ đọc được."

      Tiệp mẫu như người mất hồn, ngồi phịch xuống ghế, thần sắc trắng bệch, chẳng khác nào, chấp nhận cái chết?! Ngoài mặt vui vẻ như có chuyện gì ra Lâm Hải Đường chuẩn bị tất cả...

      ...

      Lâm Hải Đường ngồi ghế, nhìn xắt thịt, lòng đầy nghi hoặc. Tiệp Tích Ngôn rửa tay, xoay sang nhéo bên má , mỉm cười " định làm em bất ngờ, nhưng em lại sang đó."

      "Để lần sau cũng được mà."

      " chuẩn bị hết rồi nên muốn đợi."

      bĩu môi trêu chọc "Tính kiên nhẫn kém."

      Tiệp Tích Ngôn liếc nhìn , đột nhiên cúi đầu chạm đôi môi chu ra khiến Lâm Hải Đường đỏ mặt nữa. Trong bếp chỉ còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của .

      Thưởng thức bữa tối của , rất hài lòng. Tất cả đều là món thích, nhìn vui vẻ ăn, Tiệp Tích Ngôn lâu lâu nở nụ cười ôn nhu, nhè như gió xuân. Chợt cất tiếng "Ngày mai đưa em chơi."

      Lâm Hải Đường ngạc nhiên nhìn " chơi?"

      "Ừ, em ở nhà mãi chán sao?" Thời gian của hầu hết đều ở nhà, số lần ra ngoài trừ khám ra chỉ đếm đầu ngón tay.

      Lâm Hải Đường nghĩ ngợi chút rồi gật đầu "Vâng." Tuy thích ra ngoài nhưng cũng muốn . ai có thể biết được, ngày mai, còn có thể ngồi đây cùng ăn cơm, chuyện. Lâm Hải Đường mỉm cười, tiếp tục ăn cơm.

      Như hiểu được lòng , tâm nặng trĩu, thêm, tay luân phiên gắp thức ăn.

      Buổi tối, vào thư phòng đọc sách, ở trong phòng xem tivi, lúc lại lấy quyển sổ trong tủ ra ghi vài dòng. Đều đặn như vậy, siêng năng viết nhật ký. Kìm nén nỗi đau trong lòng, Lâm Hải Đường nhanh tay viết chữ, muốn biết làm việc này. Nước mắt dù có giữ chặt trong lòng cuối cùng cũng bất lực rơi xuống, đưa tay quệt , khóe môi khẽ mấp máy "Bảo bảo, mẹ muốn xa con."

      Cảm giác khi biết mình cận kề cái chết, vừa sợ hãi vừa nuối tiếc. Chỉ có thể bất lực chịu đựng!

      ....

      Ngày hôm sau, tiết trời dịu hơn, đưa Lâm Hải Đường ra ngoài chơi. Trước khi, như đứa trẻ được mọi người chăm lo, bao bọc đủ lớp vải ấm cúng mới được rời khỏi nhà. Ngồi trong xe, nhăn nhó "Em có phải trẻ con đâu chứ, hừm... nóng quá."

      Tiệp Tích Ngôn bật cười, vươn tay xoa đầu , gỡ bớt áo khoác quăng ra phía sau, nhịn được mà nhéo bên mặt trắng mịn "Em thích sao?"

      " phải thích chỉ là... em nóng..."

      "Haha..." chỉ cười, gì, nhấn ga chạy . Đưa đến quán sủi cảo thích. Tiệp Tích Ngôn ôm eo Lâm Hải Đường bước vào. rất lâu, quay lại đây. Chắc bọn họ cũng nhớ là ai. Ông chủ thấy khách, niềm nở đón tiếp, chọn vị trí thoải mái nhất, gọi món. chống cằm nhìn ra ngoài, khung cảnh nơi đây thay đổi.

      Thấy trầm tư, ngón tay thon dài lướt qua cái mũi xinh "Em nghĩ gì?"

      Lâm Hải Đường mỉm cười " có gì."

      Ông chủ bê sủi cảo đặt xuống bàn, Lâm Hải Đường gắp miếng đưa cho "Ăn thử ." biết thích ăn sủi cảo, mỗi lần mua đều chỉ có ăn. Nhưng lần này, Lâm Hải Đường rất muốn chia sẻ mùi vị thơm ngon của sủi cảo nơi đây cùng .

      Tiệp Tích Ngôn há miếng nhận lấy. Ừm... ăn thử, quả thực tệ. hỏi "Thế nào?"

      "Rất ngon."

      Lâm Hải Đường cười tươi, thong thả thưởng thức sủi cảo.

      Nắm tay dạo ven hồ, Lâm Hải Đường thích khí tại, người đơn giản, nên chỉ cần có thể nắm tay , bước bên cạnh như vậy là đủ. Trước kia, thường dạo mình, lúc đó chỉ cần nghĩ đến , lại ấm ức khóc. Khi vui dạo đoạn rất xa, sau đó về nhà.

      So với kiếp trước tại vẫn là tốt nhất. Dù .... sắp phải lìa xa lần nữa.

      Bàn tay rất lo và ấm, có chút thô ráp, nhưng lại rất thích, khi chạm vào thấy nhột nhột. còn nhớ, người thích dạo như vậy, nếu có thời gian rãnh đọc sách hoặc cùng Điềm Thẩm Lang "vui vẻ". Bây giờ vì mà thay đổi. Trong lòng, cảm thấy hết đỗi ấm áp.

      "Em cười cái gì?" Thấy cứ tủm tỉm cười, Tiệp Tích Ngôn chau mày hỏi.

      Lâm Hải Đường ngước mặt "Vì lúc trước thích dạo."

      Tiệp Tích Ngôn ngây người lúc, tay đặt lên bụng , cưng chiều "Nếu em thích, mỗi ngày chúng ta đều dạo. Bất kể em muốn gì, làm gì, đều thực ."

      Lâm Hải Đường híp mắt cười, đôi mắt tựa như trăng khuyết, xinh đẹp động lòng người. Tiệp Tích Ngôn cúi đầu hôn . Tuyết bất ngờ rơi khắp thành phố, những bông tuyết tròn trĩnh lạnh lẽo, ai biết được, ngày mai xảy ra chuyện gì...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 21.

      Tiệp Tích Ngôn cùng Lâm Hải Đường chơi đến tận chiều mới về, ở ngoài lâu, cơ thể mệt mỏi nên thiếp . Tiệp Tích Ngôn ngồi trong xe, say mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng mịn của . Ngón tay dài vươn ra, lướt mặt . Từ hàng mi, đôi mắt, sóng mũi, đôi môi. Ánh mắt ánh lên tia đau lòng, môi mỏng khẽ mấp máy "Hải Đường.... đừng làm vậy, cầu xin em..."

      muốn lưu giữ khoảnh khắc này, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai sưởi ấm tim . Lần đầu gặp , đơn giản miễn cưỡng chấp nhận là em , sau này đâu cũng bên nhau. Đến lúc Lâm Hải Đường lạc bước, luôn tìm cách giữ bên mình, khiến Tiệp Tích Ngôn chán ghét, dù vậy, vẫn muốn ở bên cạnh. Tim , biét từ khi nào thuộc về Lâm Hải Đường. Khi cự tuyệt , mới nhận ra mình Lâm Hải Đường... Hạnh phúc chưa đủ lâu, lại phải xa mãi mãi...

      Lâm Hải Đường nằm giường, mơ màng mở mắt, ngủ quên từ bao giờ. Nhìn ra cửa sổ, trời tối đen. Đầu đột nhiên đau nhức, mắt mờ dần. Lắc đầu, Lâm Hải Đường xoa xoa mi tâm. Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn vào, khóe môi giương lên "Em tỉnh rồi sao?"

      Lâm Hải Đường nhíu mày, bóng sao mờ đến thế? Tiệp Tích Ngôn lại "Mẹ có làm bánh, em ăn ."

      Lâm Hải Đường nhìn trước mặt, cười gượng "Vậy sao? ... đút cho em ."

      Tiệp Tích Ngôn bật cười, cầm bánh đút cho . thích những lúc như vậy, rất đáng . Lâm Hải Đường mỉm cười. Cũng may biết gì. lát nữa, nhìn lại thôi. Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc đen dài, chạm vàng trán mịn "Vợ, ngày mai chúng ta lại chơi nhé."

      " cần làm sao? Đừng cứ mãi giao cho Thẩm Lang."

      " có, giải quyết xong rồi, tại rất rãnh."

      "Ừm. Vậy mai em muốn phố Nam Kinh." nhướn người, chạm môi . Đôi mắt xanh lam híp lại. cười, ôm chặt vào lòng...

      " rất em."

      Lâm Hải Đường ngạc nhiên, khóe môi giương lên, nép vào lòng . Chỉ sợ lúc nào đó, khi cơ thể thể chịu đựng, rời xa . Tiệp Tích Ngôn đối với là tất cả, cũng giống như xem là sinh mạng của mình...

      ....

      ai có thể quên được khoảnh khắc kinh hoàng, suy sụp nhất của đời mình. Giống như bị ám ảnh, mãi mãi thể xóa nhòa.

      Tiệp Tích Ngôn say sẫm mặt mày, nhìn nằm bàn mổ đau đớn, nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt da thịt trắng bệt. cố gắng động viên "Hải Đường... cố gắng lên, đừng sợ, đừng sợ."

      Lâm Hải Đường đau đớn vô cùng, sao sinh con lại đau như vậy? Sáng sớm, vốn định cùng chơi, lại có dấu hiệu sắp sinh. Người nhà họ Tiệp cùng Điềm Thẩm Lang đều có mặt nhưng họ chỉ được đứng ngoài, chỉ có Tiệp Tích Ngôn vào, vì rất sợ nằm trong phòng mổ.

      ghì chặt lấy tay , khóe mắt ngấn lệ, rất sợ hãi. Ngoài việc động viên, an ủi , Tiệp Tích Ngôn còn biết gì khác "Hải Đường, sao. Em đừng sợ, ở đây, ở đây." ngay cả giọng cũng run lên.

      Bụng bị đau thắt, như còn sức lực, các bác sĩ giúp điều hòa hơi thở " cố lên, thêm chút nữa, thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi. Cố gắng lên."

      Lâm Hải Đường thở dốc, nhất định phải để đứa bé chào đời. siết chặt lấy tay , khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch, cắn chặt môi dưới đến nổi có vết hằn muốn rỉ máu, Tiệp Tích Ngôn vươn tay xoa , vuốt mặt "Cố lên, Hải Đường...."

      hiểu, sao phụ nữ lại chịu nhiều nỗi đau đến thế. muốn san sẻ tất cả cùng , rốt cuộc lại chỉ có thể đứng nhìn.

      Cứ như thế, kéo dài hơn tiếng. Người của Tiệp gia trong lòng tràn đầy thấp thỏm, họ nghe thấy tiếng hét của Lâm Hải Đường, mỗi lần như thế đều giật mình sợ hãi. Tiệp phu nhân đứng ngồi yên, qua lại.

      Y tá đột nhiên chạy ra ngoài, vẻ mặt vô cùng lo sợ, lát sau cầm theo túi máu chạy vào. Tiệp Minh nhanh chóng hỏi " y tá... tôi..."

      " ấy bị mất máu, ổn rồi." nhanh rồi mở cửa. Tiệp phu nhân nghe vậy càng thêm lo lắng, bà đến gần cửa, muốn vào lại bị ông chặn lại "Đừng làm vậy. Bà bình tĩnh ."

      "Nhưng, ông, nghe ấy sao? Đường nhi... nó."

      "Bà đừng sợ, cháu nghĩ sao đâu. mau ra thôi." Thấy bà hoảng loạn, Chiếu Minh mỉm cười an ủi. Dù vậy, trong tâm tránh được suy nghĩ tiêu cực.

      ...

      Trong phòng sinh, Lâm Hải Đường mệt đến nổi thở ra hơi, sắp chịu được rồi. Bàn tay càng thêm siết lấy Tiệp Tích Ngôn, thều thào "Tích Ngôn...."

      Tiệp Tích Ngôn nén lo sợ, mỉm cười " đây."

      "Nếu... nếu em chết. nhất định.... phải chăm sóc con.... con.... của mình."

      "Em gì vậy? được... cho phép."

      Lâm Hải Đường lắc đầu, khóe môi nâng lên nụ cười nhợt nhạt "Đừng như vậy... Tích Ngôn, nó... là con .... ... phải nhớ ... điều này. Vì em .... hi sinh vì con của chúng ta, nên .... nhất định, phải chăm sóc, thương nó, thay cả phần của em..." biết, nếu xảy ra chuyện, Tiệp Tích Ngôn hận đứa bé mà bỏ mặc nó. Nó thể lại có bố.

      Tiệp Tích Ngôn cự tuyệt, thể để chết. như vậy phải rất tàn nhẫn với sao?"Hải Đường, đợi khi em khỏe.... chúng ta cũng chăm sóc con... chúng ta ...... ... cùng... " Cổ họng nghẹn lại, Tiệp Tích Ngôn cố gắng kìm những giọt nước mắt trong lòng. để Lâm Hải Đường thấy mình yếu đuối. "... thể sống thiếu em."

      "Sắp được rồi. .... dùng hết sức ." Bác sĩ thúc dục, cuối cùng cũng thấy đầu đứa bé.

      Lâm Hải Đường mím môi, dùng chút sức cuối cùng rặn mạnh, thể bé màu đỏ lần đầu tiên được sinh ra đời.

      Lâm Hải Đường thở hổn hển, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tiệp Tích Ngôn, bàn tay xinh đẹp chạm vào má , mỉm cười, dòng nước lạnh lăn dài "Ông xã, em .... kiếp trước, kiếp này, đều thay đổi. Hứa với em, được bỏ rơi con... sống tốt, nhất định.... nhất định phải sống... .....t..ố..."

      Bàn tay mặt từ từ buông lỏng, chút sức lực rơi giữa trung... Tiệp Tích Ngôn ngây người, thân thể bất động nhìn đôi mắt xanh lam khép lại, nụ cười môi biến mất. vội lay "Hải Đường... Hải Đường.... vợ à, bà xã.... bảo bối.... em... em ngủ rồi sao?"

      có gọi bao nhiều lần, Lâm Hải Đường vẫn nằm bất động. Khoảnh khắc ấy, thế giới của hoàn toàn sụp đổ, vỡ thành từng mảnh, ghim sâu vào tim, cứa rách nó. Tiệp Tích Ngôn như người mất trí, gọi tên trong vô thức. Nước mắt chảy dài xuống mặt, xuống cổ cũng nhận ra. Tầm mắt và tâm trí của vạn nhất chỉ chú ý đến người phụ nữ nằm bàn mổ.

      Người nhà họ Tiệp thấy bác sĩ bế đứa bé ra ngoài, lập tức đứng dậy, ngắm nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng ...

      "Hải Đường..." Mọi người giật mình với tiếng hét của Tiệp Tích Ngôn, bọn họ nhìn vào bên trong, chỉ thấy cố sức lay người Lâm Hải Đường, nhưng chỉ nằm im.

      Giọng y tá trở nên khẩn trương "Bác sĩ, ấy mất máu nhiều quá, chúng tôi cầm máu kịp thời, nhưng sau đó.... ấy...."

      cái lắc đầu, khiến cho vợ chồng Tiệp Minh, Chiếu Tiên, Điềm Thẩm Lang chết sững. Ánh mắt kinh hãi nhìn bác sĩ và y tá, vội vã cấp cứu cho Lâm Hải Đường, Tiệp Tích Ngôn như kẻ điên gọi mãi tên ...

      Tiệp mẫu ngã khụy, ngất xỉu. Bà chịu được cảnh tượng này. Bà thể tin, Lâm Hải Đường - đứa con bà thương chết !!

      Khi Tiệp mẫu tỉnh dậy, nhìn xung quanh nhận ra đây là phòng ngủ của mình. Bà bật dậy, Tiệp Minh ngồi bên cạnh giật mình, khóe mắt bà đỏ ửng, run rẩy hỏi "Hải Đường... tôi... sao lại ở đây? Mình à, tôi vừa nằm mơ, thấy Hải Đường nó, nó chết."

      Tiệp Minh ôm lấy bà, vỗ lưng an ủi, ông cũng thể chấp nhận , nhưng điều gì đến đến, có tránh né hay chạy trốn cũng vô dụng. Ông thở dài "Hải Đường nó rồi, chúng ta có cháu trai, nhưng... mất con bé.... bà đừng buồn..."

      Tiệp mẫu kinh ngạc, lắc đầu "Sao có thể? ... ..."

      "Bà nhìn xem..." Ông đẩy cái nôi cho bà xem. Bên trong, hình hài nằm ngủ. Tiệp mẫu hai tay run run chạm vào nó, bà bật khóc. Sao ông trời lại đối xử tệ với Lâm Hải Đường như vậy? gây nên tội gì???

      Bà nghẹn ngào hỏi "Còn Tích Ngôn?"

      "Nó.... hoàn toàn suy sụp. Tích Ngôn đưa Hải Đường về nhà rồi ôm con bé ở trong phòng."

      ....

      Trong căn phòng phảng phất mùi hương dễ chịu, thanh lạnh. Cách bài trí đơn giản, hài hòa. Tiệp Tích Ngôn như người mất hồn, ôm chặt lấy Lâm Hải Đường ngồi dựa giường. Trong đầu , lặp lại vô vàn câu , hình ảnh bóng dáng bé, nụ cười như ánh mặt trời, đôi mắt màu xanh lam của Lâm Hải Đường.

      "Tích Ngôn, cậu có thể làm bạn với tớ ?"

      "Cuộc đời này, vốn dĩ bản chất bất công nên đừng trách hay hận bất kì ai. Tha thứ cho họ, cũng như tha thứ cho bản thân mình!"

      "Tích Ngôn, nếu em mãi mãi thể nhìn thấy, vẫn tiếp tục em chứ?"

      "Đợi sau khi sinh con, chúng ta tổ chức lễ cưới nhé. Cả nhà ba người chúng ta du lịch. Bên nhau mãi mãi..."

      Vòng tay mạnh mẽ siết lấy cơ thể trong lòng, hơi ấm mỏng manh còn vươn lại người Lâm Hải Đường. Nước mắt thuận dòng rơi xuống...

      Nhìn cảnh tượng này, có ai đau lòng. Bọn họ vừa cưới nhau chỉ mấy tháng, vậy mà bây giờ, dương cách biệt. Chiếu Tiên và Điềm Thẩm Lang ngoài việc đứng nhìn ra thể làm gì. Bao nhiêu lời khuyên can, Tiệp Tích Ngôn đều để ngoài tai.

      Tiệp mẫu nhìn ngồi dựa lưng vào thành giường đặt Lâm Hải Đường nằm trong lòng, như muốn che chở bảo vệ. Bà tiến lại gần, hít hơi để bình tĩnh "Tích Ngôn, sao con lại ôm Đường nhi như vậy?"

      Tiệp Tích Ngôn im lặng trả lời, bà chua xót trong lòng, đứa con trai mạnh mẽ của bà, sao lại ra nông nổi này. Đôi mắt u tối điểm nhìn, khuôn mặt chút cảm xúc cũng biểu . Vòng tay kiên định ôm chặt Lâm Hải Đường. "Đường nhi... nó... chết rồi. Con muốn nó yên nghĩ hay sao? Còn con của con sao đây?"

      Đại não muốn chấp nhận việc Lâm Hải Đường chết, Tiệp Tích Ngôn lạnh lùng đáp " ấy chưa chết. Đứa trẻ đó con... cần."

      Bà như chết lặng, lời cay nghiệt như vậy cũng có thể thốt ra? "Tích Ngôn, sao con lại?"

      "Hải Đường...." Câu cắt ngang lời bà, như thể giữ chặt trong lòng, lại khóc, bi ai " ấy là sinh mạng, là cả thế giới của con. Mất ấy, thế giới của con cũng sụp đổ. Con thể sống mà thiếu Hải Đường. Mẹ, ấy chưa chết. Thực chưa chết."

      Điềm Thẩm Lang thở dài, lần đầu tiên thấy bộ mặt đó của Tiệp Tích Ngôn, thê lương đến đau lòng. Lâm Hải Đường nhiều như thế, cuối cùng lại thể mãi ở bên. đó là người tốt. Dù trước kia thế nào, vẫn thấy rất đáng thương. Lâm Hải Đường xảy ra chuyện, bất kể ra sao, người đau lòng nhất vẫn là Tiệp Tích Ngôn. hiểu , phàm là những kẻ gây thương tổn Lâm Hải Đường, đều bỏ qua. Đó chính là nguyên nhân chấp nhận đứa bé.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 22.

      đêm, lại thêm đêm nữa trôi qua, cứ thế hai ngày sau khi Lâm Hải Đường mất, Tiệp Tích Ngôn tự nhốt mình trong phòng. ăn uống cũng chẳng chuyện với ai. Đứa bé sinh còn chưa được đặt tên. Chậu hoa hải đường mà thích cũng dần héo úa... cứ ngồi giường, ôm chặt lấy . Đôi mắt u ám, nhìn về phía xa xăm điểm cố định, dưới cằm còn mọc vài cọng râu.

      Điềm Thẩm Lang có đến nhà gặp , nhưng ngoài việc tự độc thoại ra còn nhận bất cứ phản ứng gì của Tiệp Tích Ngôn. Công ty giờ do Chiếu Tiên và tạm thời tiếp quản trong thời gian này.

      Đứa bé kháu khỉnh đáng thương có sữa mẹ, chỉ có thể thay tạm bằng sữa bột. Nó rất ngoan, đêm khóc tiếng. Bà nhìn đứa trẻ, nó có đôi mắt, mũi giống mẹ, cái miệng giống bố. Càng nhìn càng nhớ đến Lâm Hải Đường.

      Nhà họ Tiệp liên tiếp mấy ngày bị bao trùm bởi gian u, u buồn...

      Tiệp mẫu nấu canh đem sang nhà , cửa nhà, cửa phòng vẫn luôn mở. Bà bước vào phòng ngủ, vẫn là cảnh tượng thê lương ấy. Khuôn mặt chất chứa đau thương, chút biểu cảm, mặc kệ ai đến. Bà dịu dàng cất tiếng "Tích Ngôn, ăn chút gì . Hai ngày rồi con ăn."

      Tiệp Tích Ngôn im lặng trả lời. Bà lại tiếp "Con nghe mẹ lần có được ?"

      .....

      Tiệp mẫu thể khuyên can, tức quá hóa giận, lần đầu tiên bà lớn tiếng với "Tiệp Tích Ngôn, con định ngồi đến khi nào? Khiến mọi người lo lắng con vui lắm sao? Con của con, nó còn chưa được đặt tên. Mẹ mất, bố bỏ rơi. Con muốn sau này nó trưởng thành thế nào đây? Con muốn Đường nhi nó yên nghỉ hay sao?"

      Mặt bà tức giận đến nỗi hóa đỏ, thở hồng hộc.

      ....

      "Tại sao?" - thanh trầm thấp ảm đạm khẽ vang, giống như muốn dẹp tan trách móc của bà.

      Tiệp mẫu trầm mặc nhìn người vừa lên tiếng. Câu đầu tiên trong suốt hai ngày qua chất đầy oán trách. "Sao lại ép ấy sinh con? Hải Đường vô tội, tại sao lại gián tiếp giết chết ấy? Cháu đức tôn sao? Nối dõi sao? Chỉ vì vậy mà cướp mạng sống của ấy?"

      "Tích Ngôn,ta..."

      "Con thể sống...mà thiếu Hải Đường. Mẹ nghĩ...con có thể chấp nhận đứa trẻ đó sao? Nếu có nó, Hải Đường phải chết."

      Bà ngẫn người, đơn giản, bà chỉ muốn có cháu để bế bồng. chút ích kỷ khiến mọi chuyện thành ra thế này? Tiệp mẫu thể thốt lên lời, bà cũng rất Lâm Hải Đường, bà làm vậy cũng chỉ vì Tiệp gia, muốn Tiệp gia có người nối dõi, hoàn toàn có ý muốn bỏ mặc .

      Điềm Thẩm Lang đứng ngoài cửa, đến bên giường đặt chậu cây hải đường gần héo mòn lên giường "Cậu... muốn giống như cây hoa này sao?"

      "Tích Ngôn, tôi biết đây là việc khiến cậu rất khó chấp nhận, nhưng... nếu để Hải Đường trời nhìn thấy, cậu nghĩ ấy thế nào? đứa trẻ cha mẹ, cậu biết cảm giác đó mà." Lâm Hải Đường từng trở thành nhi, lúc từng thấy ngồi khóc trước cửa, còn , mỗi đêm đều nghe tiếng nức nở gọi bố mẹ của .

      định để con trai mình giống Lâm Hải Đường?

      Tâm Tiệp Tích Ngôn giống như lay chuyển, trầm mặc suy tư. đứng bên cạnh, lộ chờ đợi.

      "Bà chủ, bà chủ...." Bên ngoài có tiếng gọi gấp gáp của bà quản gia già, theo đó là tiếng khóc của con nít.

      Tiệp mẫu giật mình quay lại, bà quản gia tiếp "Tôi xin lỗi nhưng cậu chủ khóc ngừng. Tôi cho uống sữa nhưng uống."

      Tiệp mẫu vội vàng đón đứa bé, nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì khóc lâu, nước mắt nước mũi đầy mặt. Bà dỗ dành mãi nhưng nín. Quay sang nhìn Tiệp Tích Ngô vẫn lạnh lùng vô cảm, bà cất tiếng "Tích Ngôn... mẹ mong, con suy nghĩ lại. Rốt cuộc, vì sao Đường nhi lại chấp nhận hi sinh?"

      ....

      "Đưa nó cho con."

      Mọi người đều kinh ngạc, chính là lúc Tiệp mẫu bế đứa bé đến cửa, Tiệp Tích Ngôn điềm đạm . Trong lòng họ đầy nghi hoặc, Tiệp Tích Ngôn đặt nằm chân, bà đưa đứa bé cho .

      Vừa nằm trong lòng Tiệp Tích Ngôn, nó liền im bặt khóc nữa. Khuôn mặt mũm mĩm mếu máo, đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn , sau đó cười khanh khách. Bây giờ mới nhận ra, nó quả rất giống . Tiệp Tích Ngôn gục đầu vào người nó, vì sao lại muốn sinh hạ? Bởi vì.... nó là kết quả của cuộc hôn nhân này....

      Tiệp mẫu nghẹn ngào nhìn , quả , gì có thể sánh bằng tình thân...

      "Tích Ngôn...."

      ....

      ....

      Thêm giọng phát ra, nhè như tiếng muỗi, nhưng đủ để mọi người nghe được trong gian im lặng. Tiệp Tích Ngôn hướng mắt về nơi phát ra giọng . Lâm Hải Đường...

      kéo áo Tiệp Tích Ngôn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười như trước kia. Lâm Hải Đường sống lại, như phép màu. ai tin được này, chỉ nghĩ mình nhìn lầm. Tiệp Tích Ngôn nâng dậy, ngắm kỹ, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của , bất giác bật cười.

      Nụ cười, phút chốc đông cứng khi thấy mặt mình có nước. Người đàn ông trước mặt khóc. Vẻ mặt đau khổ ánh lên vui mừng. tay ôm đứa trẻ, tay ôm chặt lấy ở trong lòng, vùi mặt vào vai .

      Trong phòng ngủ, vang lên tiếng gào khóc của Tiệp Tích Ngôn, điều kỳ lạ là đứa bé hoảng sợ mà bật khóc. Lâm Hải Đường vươn tay ôm lấy , người đàn ông mạnh mẽ của , khóc vì bao nhiêu lần???

      Những người còn lại cũng kìm được nước mắt, họ ngờ, có thể sống lại. Có lẽ là do đứa bé.... cả Thượng Đế cũng cảm động !!

      Tiệp Minh, Chiếu Tiên khi biết tin đều vội vã về nhà, chạy ngay đến nhà của Tiệp Tích Ngôn. Hai người đàn ông ngẩn ngơ nhìn vợ chồng Tiệp Tích Ngôn tay ôm đứa trẻ ngập tràn hạnh phúc. Ông xoa đầu "Hải Đường, là con...."

      "Vâng." mỉm cười.

      " chưa đặt tên cho con sao?" Lâm Hải Đường thều thào . Tiệp Tích Ngôn gật đầu. Đây còn là lần đầu nhìn thẳng nó, từ khi mất, bỏ rơi con trai của mình. chau mày tỏ vẻ vui, khiến giật mình chột dạ.

      Lâm Hải Đường mỉm cười "Em sống lại, có thể coi là kì tích. Chúng ta đặt là Tiệp Tích Hàm nhé."

      "Được, theo ý em." Tiệp Tích Ngôn cười tươi. Nụ cười đầu tiên sau mấy ngày....

      ... ...

      Đứa bé nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi, Tiệp Tích Ngôn sau khi cạo râu, chỉnh trang, lại đẹp trai như xưa. Bác sĩ khám cho , mọi việc đều bình thường, chỉ là đôi mắt sắp thể nhìn thấy. Lâm Hải Đường chải tóc, liền bị ôm từ phía sau. bật cười "Sao vậy?"

      " sợ, đây chỉ là mơ." Tiệp Tích Ngôn đặt cằm lên vai , thở dài hơi. bị tổn thương rất nhiều. Lâm Hải Đường xoay người ôm lấy , nhàng "Em xin lỗi, vì làm cho lo lắng."

      nghĩ mình có thể sống lại, hai lần trùng sinh khiến càng thêm quý trọng cuộc sống này. Có , Tiểu Hàm, bố mẹ là đủ. Tiệp Tích Ngôn cúi đầu hôn ...

      Mỗi khi Lâm Hải Đường ngủ, Tiệp Tích Ngôn đều nằm bên cạnh canh chừng, chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng lúc đó lại ra khiến thể chợp mắt. Cứ thế nằm im đến sáng.

      Nghe tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, Lâm Hải Đường mơ màng tỉnh dậy, tầm mắt mờ ảo mông lung. dụi mắt, nhìn bên cạnh thấy nhìn chằm chằm, xấu hổ nép vào lồng ngực vạm vỡ. Tiệp Tích Ngôn cưng chiều nâng cằm lên, đặt lên trán nụ hôn chào buổi sáng.

      Lâm Hải Đường híp mắt mỉm cười, cùng ngồi dậy, vuốt mặt " ngủ , chẳng phải... cả đêm thức sao?"

      Tiệp Tích Ngôn ngạc nhiên, tiếp "Tích Ngôn, đừng lo. Em sống lại, thực sống lại nên... đừng nghĩ đến nỗi đau đó nữa."

      Tiệp Tích Ngôn mỉm cười "Đừng lo, sao. Chúng ta ăn sáng."

      Lâm Hải Đường lộ vẻ lo lắng, bước xuống giường rửa mặt. phải làm sao để thôi lo lắng? Chịu cú sốc như vậy, nhất định khó vượt qua. Chỉ là.... thể để mỗi đêm đều trông chừng ngủ. Đánh răng, rửa mặt xong, Tiệp Tích Ngôn vừa lúc ở ngoài vào "Bữa sáng xong rồi."

      Lâm Hải Đường xem xét kỹ con của mình vẫn còn ngủ, mới nhàng đẩy nôi ra ngoài. Ngồi bàn, vẫn giữ thói quen gắp thức ăn cho . Lâm Hải Đường ngoan ngoãn ăn cơm.

      ... ...

      Cứ như thế mấy ngày liền, Tiệp Tích Ngôn đều thức thâu đêm, sáng lại làm, trưa về ăn cơm cùng mẹ con . Cậu nhóc này khiến người ta thương, khuôn mặt mũm mĩm cực kỳ đáng . Giao cho Tiệp Minh, Lâm Hải Đường buồn bã nhìn Tiệp mẫu " ấy, mấy ngày rồi ngủ ngon. Cứ nhắm mắt là giật mình tỉnh dậy. Con lo... Tích Ngôn chịu được lâu."

      Tiệp mẫu vuốt tóc , cũng phải thôi. Tiệp Tích Ngôn chịu đựng cú sốc rất lớn, bị tổn thương sâu như vậy. Mỗi nghĩ nhìn ngủ, tâm tuyệt nhiên lo sợ. Lúc nằm bất động hai ngày, ăn, ngủ. Bây giờ tỉnh, càng thể chợp mắt."Con đừng lo lắng, hôm nay, cứ để Tiểu Hàm ở đây, bố mẹ trông cho. Hai đứa đưa nhau đâu đó ."

      Lâm Hải Đường trầm tư lúc "Mẹ, mẹ giúp con làm bữa trưa nhé. ra... con tại nhìn được. Đợi khi mọi chuyện ổn thỏa, con nghe lời Tích Ngôn sang Mỹ." cũng chưa biết tình trạng mắt của , Lâm Hải Đường tuy muốn nhưng nhìn ngày càng tiều tụy nên im lặng.

      Tiệp mẫu gật đầu. Vợ chồng chỉ cần vượt qua chuyện này, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều như cũ.

      ....

      Tiệp Tích Ngôn ở công ty nhưng tâm trí lại đặt ở nhà. Nếu phải cứ hối thúc làm bây giờ ở nhà cùng Lâm Hải Đường. Nhìn bằng hữu tập trung, lâu lâu lại thở dài, khuôn mặt tiều tụy. Điềm Thẩm Lang cất tiếng "Cậu sao chứ?"

      Tiệp Tích Ngôn miễn cưỡng lắc đầu "Tôi sao."

      "Nếu muốn ở cùng ấy về sớm ."

      "Tôi... lo ấy lại biến mất..."

      Điềm Thẩm Lang vỗ vai , hiểu tính cách của Tiệp Tích Ngôn, chỉ là ngờ lại sợ hãi điều đó như thế. Suốt mấy ngày liền nhìn Tiệp Tích Ngôn như kẻ mất hồn khiến cũng yên tâm "Cậu về sớm . Việc còn lại cứ để tôi."

      "... Ừ." Tiệp Tích Ngôn gật đầu, cầm áo khoác ra về.

      Về đến nhà, việc đầu tiên Tiệp Tích Ngôn tìm ở đâu. Căn nhà ngập đầy mùi thức ăn thơm phức. vào trong bếp, thấy đeo tạp dề nếm thử thức ăn vừa làm, khóe môi giương lên "Bà xã, về rồi."

      Lâm Hải Đường quay lại, tháo tạp dề để lên ghế, khuôn mặt hơi đỏ. Tiệp mẫu , nên để hai vợ chồng riêng tư. đứng trước mặt , xấu hổ đến nỗi dám nhìn thẳng "Ừm... tắm thôi... em vào chuẩn bị nước."_

      xong, thẳng vào phòng để lại Tiệp Tích Ngôn ngây ngốc bần thần. Lâm Hải Đường ở trong phòng tắm, cả người như bốc khói. Tay khuấy đều nước. Nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình cái. Tiệp Tích Ngôn nhìn cơ thể kiều dưới sàn, quanh thân quấn khăn bông, để lộ vùng vai trắng mịn, đôi chân thon dài, hại người thương nhớ.

      ngồi vào bồn tắm, giương mắt nhìn , Tiệp Tích Ngôn tim đập thình thịch, ngồi đằng sau, cơ thể to lớn vì thế mà làm tràn nước trong bồn. Cánh tay săn chắc vòng qua eo , Lâm Hải Đường mỉm cười "Tích Ngôn, đừng lo gì nữa."

      Tiệp Tích Ngôn khe khẽ thở dài, xoa đầu "Tắm mau lên, em bị cảm."

      "Tích Ngôn....."

      "Ngoan... nghe lời ."

      Lâm Hải Đường sững người, muốn tránh mặt sao? Bây giờ ngay cả chạm vào , cũng muốn. Lâm Hải Đường đau lòng rơi lệ, từ bao giờ trở thành kẻ chỉ cần nhìn cũng thấy đáng thương?? "Em... khiến mệt mỏi thế sao?"

      "Hải Đường?!"

      Lâm Hải Đường nhìn thẳng vào người trước mặt, ấm ức gào lên " ghét chạm vào em đến vậy à? Mỗi đêm đều trông chừng em ngủ, em là đứa trẻ sao? Tích Ngôn...chẳng phải em ở đây với ?" vươn tay đánh mạnh vào thân thể to lớn, từng lời oán trách , cũng giống như oán trách mình " cần gì phải làm khổ mình như vậy, em biết mình là gánh nặng của , bắt phải chăm sóc đủ điều. Nhưng mà.... hãy như trước, cãi nhau, trêu đùa, vui vẻ với em. Giận hờn, đau khổ, hạnh phúc, chúng ta chỉ có thể làm được khi còn sống..."

      Tiệp Tích Ngôn vòng tay ôm lấy , trong tâm chưa từng xem lại là gánh nặng, là vợ, là công chúa của . Tiệp Tích Ngôn siết chặt lấy cơ thể trước mặt, cất giọnh trầm trầm "Hải Đường, xin lỗi em..."

      cúi đầu ngậm lấy môi , nồng nàn say sưa, bàn tay vuốt ve đường cong xinh đẹp.

      ....

      Nằm giường, Lâm Hải Đường khẽ cười, lúc ngủ cũng đẹp trai, đôi mi dài, lông mày rậm, tất cả giống như trong tranh vẽ. Đột nhiên, người trước mặt mở mắt, bàn tay chạm vào mặt bị nắm chặt khiến giật mình chột dạ. Đôi mắt đen láy tà mị nhìn , khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười mê người "Em làm gì xấu sao?"

      Lâm Hải Đường đỏ mặt ", có."

      Tiệp Tích Ngôn cười tà " dối là tốt, xem ra phải dạy lại rồi." Sau đó nâng cằm lên, hôn ngấu nghiến....

      Tháng mười hai, tuyết rơi trắng xóa Thượng Hải. Dù gió có lạnh đến đâu, trong tâm vẫn cảm thấy rất ấm áp.

      .....

      "Mẹ, bao giờ bố mới về? Tiểu Hàm muốn ăn bánh nướng." Cậu nhóc tay bám chặt lấy chân , tỏ vẻ vui. ràng bố hứa về sớm đưa cậu ăn bánh nướng cơ mà, bây giờ chẳng đâu??

      Lâm Hải Đường mỉm cười, xoa xoa đầu cậu "Đợi thêm chút nữa, bố về ngay."

      "Bánh nướng, bánh nướng." Tích Hàm lắc mạnh chân , miệng gào lên.

      "Tiệp Tích Hàm !!" Giọng trầm thấp cất lên, khiến cậu giật mình, quay lại thấy Tiệp Tích Ngôn mặt nổi ba vạch đen trừng cậu. thương tiếc, cóc cậu cái. Tích Hàm ôm đầu nhăn mặt, Tiệp Tích Ngôn lạnh lùng "Phải biết nghe lời mẹ."

      Lâm Hải Đường vươn tay xoa đầy con, trừng mắt lườm "Sao mạnh tay thế?"

      "Tại nó nghe lời."

      "Mẹ, con xin lỗi."

      "Được rồi, sao, còn đau ?"

      Tiệp Tích Ngôn kéo đứng dậy, dắt theo con trai ra ngoài, miệng càm ràm "Suốt ngày chỉ biết con trai, chồng em để đâu hả?"

      Lâm Hải Đường bật cười, sao lại ganh tị với con của mình. châm chọc "Con trai và , tâm thất, tâm nhị, mỗi người bên."

      Tiệp Tích Ngôn gì, chỉ bĩu môi cái. tay ôm vợ, tay bế con trai ra xe.

      Đời người cần lúc nào cũng có phú quý tài lộc, chỉ cần bên cạnh luôn có gia đình , có người để thương và được thương.

      END.
      *Ngoại truyện: Bảo bối Tiểu Hàm.

      Cậu nhóc Tiệp Tích Hàm vừa tròn sáu tuổi, tích cách có chút nghịch ngợm. Từ khi sinh ra, Tiệp Tích Ngôn vẫn là thương Lâm Hải Đường nhất,ít quan tâm đến cậu, đúng hơn là rất mạnh bạo. Chỉ cần cậu nghe lời mẹ, dù chỉ chút cũng bị mắng. Tiệp Tích hàm vì muốn gây chú ý của bố nên thường xuyên tranh giành mẹ với .

      “Mẹ, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm nhé.” – Cậu ngồi ghế, vừa ăn trái cây vừa .

      Nghe xong, Tiệp Tích Ngôn lập tức phản đối “ được, mẹ phải ngủ với bố. Con lớn rồi, tự lo .”

      thích. Mẹ, ngủ với con, ngủ với con.”

      “Thằng nhóc này….”

      Thấy tình hình ổn, Lâm Hải Đường vội lên tiếng "Được rồi, hôm nay mẹ ngủ với hai người." Hai bố con bọn họ sao cứ tranh cãi? Tiệp Tích Ngôn ràng đàn ông trưởng thành, vậy mà cứ tranh chấp với con trai của mình. Tiệp Tích Ngôn cảm thấy thằng nhóc này muốn tranh giành vợ với . Biết vậy lúc đó bảo sinh con là xong. - -

      "Nhóc con, chúng ta chơi bóng rổ. Nếu con thắng, tối nay và cả ngày mai cho con ở cạnh mẹ."

      Tiệp Tích Hàm nghi ngờ, ngẫm nghĩ chút, tính toán kỹ liền gật đầu "Được, nhất ngôn cửu đỉnh."

      nhếch miệng cười, kỹ thuật chơi bóng rổ của nếu nhận thứ hai ai dám nhận thứ nhất. Lâm Hải Đường lắc đầu, chầm chậm ra sân. Vợ chồng Tiệp Minh ngồi ngoài sân uống trà, thấy thế cũng đến xem. Nhưng cảnh tượng này thể chấp nhận được, Tiệp Tích Ngôn là đàn ông trưởng thành, thân hình cao ráo, kỹ thuật tất nhiên nhanh nhẹn, chiếm ưu thế. Còn Tiểu Hàm, chỉ mới sáu tuổi, sao có thể đấu lại ??

      Lâm Hải Đường đứng nhìn, ừm…quả hổ danh là con trai , tài ném bóng cũng tồi. Khóe miệng giương lên, hiếm khi thấy hai bố con bọn họ chơi đùa cùng nhau.

      Tiểu Hàm dần mất sức, nếu cậu ghi điểm bị thua mất. Mắt liếc nhìn xung quanh, cậu cất giọng “Mẹ!”

      Nghe tiếng hét của con trai, Tiệp Tích Ngôn vội quay lại, thừa dịp, cậu chạy đến giành lấy bóng, ném thẳng vào rổ. Tiệp Tích Ngôn đứng sững người, nhìn Tiểu hàm vui mừng nhảy cẩng lên, chạy đến ôm lấy chân Lâm Hải Đường “Mẹ, mẹ, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm…haha…”

      Tiệp Tích Ngôn say sẫm mặt mày, thằng nhóc chết tiệt, dám lừa ? Lúc nãy nghe cậu hét lên ,còn tưởng xảy ra chuyện ngờ… Nhìn bộ dạng của , mọi người đều bật cười. Tiệp Minh cất tiếng trêu chọc “Haha…Tích Ngôn, ngờ con trai con còn cao tay hơn…hahaha….”

      Tiệp Tích Ngôn gằn giọng “Tiệp Tích Hàm, con dám chơi xấu?”

      “Bố có được chơi xấu đâu, bố hứa rồi, thua phải chịu đấy.” Tiểu Hàm nhăn mặt, tay vẫn ôm lấy chân Lâm Hải Đường.

      Lâm Hải Đường mỉm cười, bế cậu lên “Được được, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm. Vào rửa tay rồi ăn cơm nào.”

      Tiệp Tích Ngôn cam tâm, trong lòng ngừng trách oán. Khốn khiếp, sao tôi lại sinh ra thằng con trời đánh như thế? Sao nó phải là con ? Trời ạ, sao tôi vô phước có thằng con thế này chứ?

      Buồi tối ăn cơm, bàn ăn, mặt Tiệp Tích Ngôn đen hết nửa, chỉ chờ phát hỏa. Còn Tiểu Hàm rất vui vẻ. Lâm Hải Đường ngồi giữa hai bố con , dở khóc dở cười. Đến khi rửa chén cũng bị con trai giành mất việc giúp lau chén. Tiệp Tích Ngôn bất mãm ngồi ghế xem phim.

      Lau chén xong, Lâm Hải Đường cùng con trai vào phòng đọc sách, Tiểu Hàm kéo áo “Mẹ, bố hình như rất vui, tuyệt.”

      khó hiểu “Sao vậy”

      “Bố hình như thích con, chỉ mẹ. Nên con nghĩ nếu có thể cùng bố tranh giành mẹ thu hút được chú ý của bố. Nhưng con cũng rất thương bố Tích Ngôn.” Tiểu Hàm lí nhí . Từ khi hiểu chuyện, cậu toàn ở cùng ông bà nội, lâu lâu mới cùng bố mẹ chơi. Chỉ có bố là luôn bên cạnh mẹ, hầu như rất ít khi chú ý đến Tiểu Hàm. Sinh nhật của cậu, bố cũng nhớ, chỉ có mẹ tặng quà. Trong lòng Tiểu Hàm thực rất buồn.

      Lâm Hải Đường xoa đầu cậu, vòng tay ôm lấy thân hình bé mũm mĩm, ra lâu nay Tiểu Hàm luôn tủi thân như vậy. Nhưng cậu biết rằng, mỗi năm, Tiệp Tích Ngôn đều thầm tổ chức sinh nhật cho cậu, quà của chính là do chọn. Ngoài mặt luôn nghiêm khắc với con trai nhưng cũng rất quan tâm nó. “Tiểu Hàm, bố rất thương con, chỉ là bố biết cách thể ra bên ngoài thôi, đợi mẹ chuyện với bố. Dành vài ngày rãnh rỗi, cùng Tiểu Hàm du lịch, có thích ?”

      Hai đôi mắt tròn đen láy sáng rực, híp mắt cười tươi “ ạ? Con rất thích.”

      “Được…Tiểu Hàm ngoan. Con ngủ trước nhé.”

      “Ưm..” Tiểu Hàm ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, hai mắt nhắm nghiền.

      khẽ thở dài, mở cửa ra ngoài. Nhìn nhăn nhó xem tivi, nhưng tâm trạng lại để ở nơi khác “Tích Ngôn.”

      Tiệp Tích Ngôn quay lại, kéo ngồi vào lòng “Thằng nhóc đó ngủ rồi sao?”

      Lâm Hải Đường nhíu mày “ đó, Tiểu Hàm chỉ muốn thu hút chú ý của thôi.” biết, nguyên nhân chính là do , lần đó mất mạng vì sinh hạ cậu. Nếu nhờ kỳ tích sống lại, bác sĩ đây là tượng “chết lâm sàng (1)”, là điều rất may mắn. Sau đó, rất khó để có thể gần gũi với con trai mình. “Tích Ngôn, Tiểu Hàm vẫn còn là đứa trẻ, nó chỉ muốn được thương.”

      (1)Chết lâm sàng là tượng tim bệnh nhân ngừng đập, não có tín hiệu hoạt động, song có nghĩa là người đó bị chết, mà đó chính là trạng thái thứ ba của con người ngoài trạng thái sống và chết. Ở trạng thái chết lâm sàng này, các tế bào trong cơ thể con người vẫn còn sống.

      Chết lâm sàng là trong những trạng thái kỳ lạ hiếm gặp ở con người, song lại là trong những vấn đề chứa nhiều điều bí mật mà các nhà khoa học luôn muốn khám phá, tìm hiểu.

      Tiệp Tích Ngôn trầm tư, sau đó thở dài “ biết rồi, tất nhiên là thương nó nhưng, nếu nó tranh giành em với được.”

      ..” hết nổi…

      “Lại đây.” Tiệp Tích Ngôn cất tiếng, mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ. quay sang, nhìn thấy Tiểu Hàm núp sau cửa, chạy ra ngoài, nhào vào lòng . Tiệp Tích Ngôn gằn giọng “Này…”

      “Cảm ơn bố.” – Tiểu Hàm cười khúc khích.

      nhíu mày: “Vậy tại sao ôm mẹ?

      “Bố muốn ôm con à? Nam nam thụ thụ bất tương thân đấy.”

      “Nam nữ mới thụ thụ bất tương thân. Tránh xa mẹ con ra.” – Tiệp Tích Ngôn lôi Tiểu Hàm ra, nhăn nhó .

      Lâm Hải Đường bật cười, nếu gia đình ồn ào chút cũng sao. Hai người bọn họ lạnh lùng với nhau là được.

      Tiệp Tích Ngôn nghe lời , sắp xếp công việc ổn thỏa, sau đó đặt vé máy bay du lịch ở Hawaii. Tiểu Hàm giúp bố mẹ xếp quần áo, thuận miệng hỏi “Mẹ, mẹ muốn nằm giường đôi hay giường đơn? Con sao cũng được.”

      Vừa nghe xong, Tiệp Tích Ngôn liền cất tiếng “Bố mẹ phòng, con phòng bên cạnh.”

      “Bố, chúng ta chơi bóng rổ nhé.”

      mỉm cười “Bố ném con vào rổ.”

      “Xì..” Tiểu Hàm bĩu môi.

      Lâm Hải Đường từ đầu đến cuối đều lên tiếng, mặc cho hai bố con tranh cãi. lên tiếng chỉ thêm rối, cậu biết, Tiệp Tích Ngôn đặt sẵn resort rất tiện nghi để cả nhà cũng ở sao? Biết Tiểu hàm thích biển, mới chọn Hawaii hơn nữa còn mua hẳn du thuyền để chở cậu chơi…

      Tiệp Tích Ngôn thừa lúc Tiểu Hàm sang bên nhà chính, cúi đầu hôn môi , cất tiếng “Bà xã, em thích giường đơn hay giường đôi?”

      Lâm Hải Đường đỏ mặt, ý tứ của chắc chắc có gì tốt đẹp, tốt nhất nên trả lời, Tiệp Tích Ngôn bật cười “ thấy giường đôi rộng rãi tiện lợi hơn.”

      "Lần này có Tiểu Hàm, đừng làm bậy."

      "Nhốt nó trong phòng là được."

      "...!?"

      Tiệp Tích Ngôn ôm vào lòng, nét mắt ôn nhu dịu dàng " làm đúng lời hứa với em, chăm sóc con, cả nhà chúng ta cùng nhau du lịch. , bao giờ thất hứa."

      Lâm Hải Đường mỉm cười "Cảm ơn ." Trong lòng quả rất xúc động...

      Sáng sớm, Tiểu Hàm phụ giúp mẹ xách hành lý ra xe, vô cùng phấn khích. Sắp xếp xong, tài xế lái xe đưa bọn họ ra sân bay, Tiểu Hàm vui vẻ ăn bánh nướng, lâu lâu lại đút cái.

      Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, thằng nhóc này ràng muốn gât chiến với mà. Chạy được khoảng, Tiệp Tích Ngôn liếc sang bên cạnh, thấy cậu ngủ gật, suy nghĩ chút mới "Đưa nó cho , em cũng ngủ . Khi nào đến sân bay gọi."

      Lâm Hải Đường gật đầu, cẩn thận để Tiểu Hàm nằm trong lòng . Có lẽ, còn thương con hơn cả . Tiệp Tích Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt bụ bẫm trắng mịn, khóe miệng bất chợt giương lên. Lâm Hải Đường khẽ cười " ra còn Tiểu Hàm hơn em."

      Tiệp Tích Ngôn lắc đầu, điềm nhiên "Em sai rồi, là: em còn nhiều hơn nó."

      "Haha..." Lâm Hải Đường cười tươi, thế nào cũng phủ nhận được. sao, chỉ cần biết là đủ....

      Hết ngoại truyện.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :