1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh Quân Liên - A Đồng (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.2
      [​IMG]

      Hai người hầu theo bên kiệu, hai huynh đệ Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ, vẫn nghe được bên trong kiệu truyền ra tiếng ngáp, hai người khỏi nhìn nhau.

      Mạc Ngữ lặng lẽ với ca ca Mạc Ngôn,”Gia phải trở về phòng nghỉ ngơi lát sao? Dường như có vẻ rất mệt?”

      Với thể lực của gia, cùng khí lực cường tráng từ được tập võ, theo lý thuyết cho dù hai ngày ngủ, cũng thể lộ ra vẻ mệt mỏi như thế mới đúng.

      Huống chi còn hồi phủ nghỉ ngơi chừng hai canh giờ, tinh thần sớm nên khôi phục.

      Nhìn đệ đệ, Mạc Ngôn lành lạnh đáp câu, “Ngươi quên, trong phòng gia còn có hai nha đầu sao.”

      Tính cách Mạc Ngôn cùng Mạc Ngữ bất đồng, bình thường hay mở miệng chuyện, nhưng chỉ cần mở miệng, lời ra đều là những lời mỉa mai.

      Mà Mạc Ngữ hoàn toàn giống với hàm nghĩa tên , vừa rắc rối vừa om sòm, giống nhau là mở miệng đều khiến cho người khác nhàm chán.

      Bất quá đối với Ứng Vanh mà , bọn họ lại cung cấp ít lạc thú.

      “Đúng nha, ta quên chuyện này.” Mạc Ngữ được ca ca nhắc nhở nên nhớ tới, trong phòng gia còn có hai nha đầu thị tẩm.

      Theo cỗ kiệu chưa được hai bước, Mạc Ngữ lại mở miệng ,”Lại tiếp gia chúng ta là diễm phúc cạn, trong phòng có hai nha đầu xinh đẹp hầu hạ, muốn thế nào làm thế.”

      Kỳ Mạc Ngữ cũng phải hâm mộ nhiều, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, ngoài miệng trò chuyện lung tung.

      nhìn ca ca cái, được hưởng ứng, tiếp tục bậy bạ.

      Dù sao nữ nhân này ở trong gia mắt cũng phải người quan trọng, chỉ là đối tượng phong lưu thôi.

      về quả phụ xinh đẹp kia! Trượng phu chết bao lâu, liền leo lên giường gia của chúng ta…… Với vẻ này, bọn nha đầu trong phòng sao so được chứ!”

      Dọc đường cứ như vậy khoe khoang lung tung, cũng sợ trong kiệu Ứng Vanh nghe thấy.

      Đến khi vào cửa cung, Mạc Ngữ bỗng nhiên đem câu chuyện chuyển tới người Lưu Tĩnh Minh.

      “Bất quá Lưu tiểu thư này tựa hồ có chút bất đồng, chưa từng thấy gia đối nữ nhân nào duy trì nhiệt tình lâu như thế…… Cơ hồ mỗi đêm gia đều đến Lưu gia, ta xem Lưu tiểu thư này tuyệt đối có điểm hơn người ──”

      Mạc Ngôn nghe thấy đệ đệ đem đề tài chuyển hướng về Lưu Tĩnh Minh, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng vẫn muộn bước.

      “Nô tài làm càn, vả miệng cho ta!”

      Bên trong kiệu truyền ra lời lạnh lẽo của Ứng Vanh ── càng tức giận, khẩu khí lại càng bình tĩnh.

      Nghe được lời , Mạc Ngữ cả người run lên, lập tức cứng lại tại chỗ.

      Ứng Vanh nghe thấy Mạc Ngữ lỗ mãng nhắc tới Lưu Tĩnh Minh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên phẫn hộ mãnh liệt.

      cho phép có người dùng lời khinh bạc, trêu đùa nhục nhã Lưu Tĩnh Minh!

      Người hầu nâng kiệu vừa nghe Ứng Vanh nổi giận, lập tức dừng lại.

      Mạc Ngữ kinh sợ nghe lệnh dùng sức tự vả miệng, dám chần chờ, lại càng dám dừng lại, liên tục vả hai mươi mấy cái, mặt bị đánh đến sưng đỏ, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.

      Tiếng vang làm trong lòng mọi người run sợ.

      Bọn họ chưa từng thấy tiểu vương gia nghiêm khắc với hạ nhân trong phủ như thế, huống chi tại bị trừng phạt là người hầu luôn luôn tin tưởng.

      Ngay cả Mạc Ngôn cũng dám mở miệng vì đệ đệ cầu tình, chỉ cầu vả miệng có thể làm cho chủ tử nguôi giận, nếu chỉ sợ Mạc Ngữ rước lấy họa sát thân.

      Rốt cục, trong kiệu Ứng Vanh mở miệng.

      “Được rồi. Ngươi lập tức Nghĩa Huấn Môn báo danh, hai tháng sau mới được hồi phủ. Khởi kiệu!”

      Đây có thể là trừng phạt nặng nhất đối với Mạc Ngữ ── bị chủ tử đuổi về Nghĩa Huấn Môn là có bao nhiêu sỉ nhục! Danh dự của bị suy sụp rất lớn!

      “Gia……” Mạc Ngữ miệng sưng ngay cả đều . nghĩ tới gia tức giận đến mức đuổi về Nghĩa Huấn Môn! nóng vội thôi, vội vàng muốn mở miệng cầu tình.

      Phía sau Mạc Ngôn vôi vươn tay giữ chặt , thấp giọng cảnh cáo, “Câm miệng! tại đừng nhiều lời, cút về Nghĩa Huấn Môn tự mình kiểm điểm lại cho ta, xem chính mình sai cái gì!”

      Lúc này đúng là Mạc Ngữ có chừng mực, gia đối với Mạc Ngữ coi như còn lưu tình, hạ lệnh cho thôi chức, chẳng qua là sai khiển trở về Nghĩa Huấn Môn thụ huấn lại lần nữa.

      Sau, Mạc Ngôn xoay người đuổi theo cỗ kiệu tiến đến cửa cung, hề quay đầu lại nhìn về phía đệ đệ kia.

      Mạc Ngữ đứng tại chỗ, sau khi nghe lời ca ca , đầu óc mới thanh minh, hiểu được chính mình phạm lỗi sai gì.

      cảm kích Ứng Vanh vì lưu lại đường lui, cung kính hướng Ứng Vanh rời quỳ lễ, mới đứng dậy về phía bên phải cửa cung, lập tức Nghĩa Huấn Môn báo danh, lần nữa nhận huấn luyện.

      Từ xa thấy Ứng Vanh theo hành lang tới, tổng quản thái giám Lâm công công đứng ở trước ngự thư phòng vội vàng tiến lên vài bước, cung kính quỳ lễ. “Tiểu vương gia vạn an.”

      Công công cùng các cung nữ ngoài ngự thư phòng cũng nhất nhất quỳ xuống thỉnh an.

      “Đều bình thân!” Ứng Vanh tay ngăn lại, muốn mọi người đứng dậy.

      “Tạ tiểu vương gia.” Lâm công công và đám người lớn tiếng tạ quá, mới từ đất đứng dậy, trở lại chỗ.

      “Tiểu vương gia, Hoàng Thượng chờ ngài. Hoàng Thượng dặn, ngài trực tiếp vào, cần tuyên gặp.” Lâm công công đem ý tứ Hoàng Thượng, báo lại cho Ứng Vanh biết.

      biết tiểu vương gia Duẫn Khánh phủ trước mắt là người Hoàng Thượng coi trọng nhất, cho nên chưa bao giờ dám khinh đãi.

      “Ừ.” Ứng Vanh xoay người vào trong phòng.

      Hai thái giám đứng cạnh cửa đem hai cánh cửa lớn được điêu khắc hoa văn tinh xảo mở ra, chờ Ứng Vanh bước vào thư phòng, mới nhàng, vô thanh vô tức đem cửa lần nữa đóng lại.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.3:
      [​IMG]

      Ứng Vanh bước qua cánh cửa, mới nhìn hoàng thượng Ứng Hạo ngồi ngay ngắn trang nghiêm ghế. lên trước, định hành đại lễ, lại bị Ứng Hạo ngăn cản.

      “Được rồi được rồi, có người ngoài, cũng cần hành lễ. Ngồi xuống !” Vừa chuyện, Ứng Hạo vòng qua thư trác lớn, ngồi xuống trước.

      Sau khi Ứng Hạo ngồi xuống, thả lỏng người, đem thân thể dựa vào giường gấm, cùng đường đệ chuyện.

      Nhìn tiểu đường đệ ngồi xuống, Ứng Hạo mở miệng hỏi,”Nghe vừa rồi ngươi tức giận ở trước cửa cung?”

      Ngay lúc tình phát sinh, có người hồi báo cho biết được.

      Có thể Ứng Hạo cho tới bây giờ chưa thấy qua Ứng Vanh phát giận, tại cực kì ngạc nhiên.

      Rốt cuộc Mạc Ngữ chọc giận như thế nào?

      “Bọn hạ nhân biết chừng mực, ta chỉ dạy dỗ chút.” Ứng Vanh bâng quơ trả lời.

      “Là chuyện gì chọc giận ngươi hài lòng?”

      Ứng Hạo hỏi, lại được nghe câu trả lời, nhìn nhìn Ứng Vanh chỉ lo uống trà, lại lần nữa mở miệng.

      tại ngươi , chứng tỏ ngươi vẫn còn che chở . Bất quá, cho dù ngươi , trẫm vẫn biết.”

      biết Ứng Vanh là sợ xử lí thị vệ phạm thượng, cho nên chịu cho .

      “Cũng có gì, đại khái là ta quá mệt mỏi, tinh thần tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, vừa lúc câu nghe thuận tai thôi.” Ứng Vanh dùng đến lý do qua loa tắc trách này. Kỳ cũng biết vì cái gì hôm nay lại phát đại tính tình như thế, cái đó và tính tình bình thường của giống nhau.

      Ứng Hạo chấp nhận lý do này, bởi vì từ khi Ứng Vanh bước vào, liền phát tinh thần của rất …… buồn cười lắc đầu.

      “Hoàng huynh cười cái gì?” Ứng Vanh buồn bực hỏi.

      “Ngươi soi gương chưa?” nhìn Ứng Vanh vẻ mặt mệt mỏi, cùng quanh co chuyện.

      Ứng Vanh sờ sờ mặt, hoàn toàn thể lý giải vì cái gì hoàng huynh lại hỏi soi gương ?

      “Vẻ mặt ngươi tiều tụy là vì buông thả quá độ…… Cẩn thận đừng đùa quá.” Biết luôn luôn phong lưu, Ứng Hạo khuyên bảo.

      Ứng Vanh sờ sờ cái mũi, dám phản bác cười cười. Bởi vì đường huynh hoàn toàn đoán trúng, cũng có hiểu lầm .

      “Đừng suốt ngày vui đùa cũng nữ nhân đứng đắn, thẩm thẩm nhắc nhắc nhiều lần rồi, nàng mong chờ ôm tôn tử đấy.”

      Rốt cục, Ứng Hạo đến trọng điểm hôm nay. là bị thẩm thẩm phó thác với đường đệ, xem có thể biết suy nghĩ chút, thú tiểu vương phi, cấp Duẫn Khánh vương phủ thêm mấy khẩu nhân.

      “Trong lòng ta có ý trung nhân, bất quá nàng còn chưa gật đầu. Hơn nữa……” Ứng Vanh thành cùng Ứng Hạo. Dù sao đến lúc đó vẫn phải nhờ giúp đỡ của , bằng nhân cơ hội này trước tiếng.

      “Là quận chúa vương phủ nào? Hay là thiên kim đại thần nào?”

      Hẳn phải là như vậy, nữ tử này nhất định bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, nếu làm sao có thể bắt trụ được tâm đường đệ lãng tử này, làm trong đầu có ý niệm kết hôn?

      “Đây chính là vấn đề của ta. Nàng phải quận chúa cũng phải tử nữ quan lại, chỉ là thiên kim thương nhân nghèo túng chỗ nương tựa.” Ứng Vanh xong, lại thêm vào câu, “Hơn nữa của mẹ ruột nàng xuất thân là kĩ quán thanh quan.”

      Nghe xong lời , Ứng Hạo biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng thầm kêu gào.

      tại cũng tình nguyện để Ứng Vanh tiếp tục dạo chơi nhân gian, ngày ngày phóng đãng, cũng tốt hơn tình trạng tại.

      trong lòng ràng, nếu Ứng Vanh đem tất cả thẳng với , khẳng định là muốn đem cục diện rắc rồi này tới cho xử lí.

      Ứng Hạo vạn phần hối hận, hối hận đáp ứng cầu thẩm thẩm, ra mặt bức hôn.

      “Thú nàng làm trắc phi, trẫm chỉ hôn quận chúa cho ngươi?” hoàn toàn ôm hy vọng cùng Ứng Vanh thương lượng.

      “Vấn đề ở chỗ, ta chỉ muốn cưới mình nàng.” Hơn nữa hứa với nàng, đặt nàng trong lòng bàn tay cưng chiều, cho nàng bị nửa điểm ủy khuất.

      “Trẫm tin tại ngươi chỉ có nữ nhân. Ngươi chịu được chỉ thủ người?” mới tin cái thói của Ứng Vanh, có thể thủ nữ nhân cả đời.

      ra sợ hoàng huynh giễu cợt, trước khi thành thân, ta tính ngay cả nha hoàn trong phòng ta cũng cho xuất phủ.” Tuy rằng bây giờ còn có nữ nhân khác, thậm chí mới từ người nữ nhân xuống, bất quá sau khi cưới hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với những nữ nhân khác, chuyên tâm thủ Lưu Tĩnh Minh.

      cũng hiểu chính mình, vì cái gì chỉ cần Lưu Tĩnh Minh.

      Từ sau khi biết nàng, đối với những nữ nhân khác đều có hứng thú quá lớn, liền ngay cả mới vừa rồi cùng Hồng Thiến và Lục Ba hoan ái, trong đầu lên đều là thân ảnh Lưu Tĩnh Minh.

      Nguyên tưởng rằng đầy tháng mất hết hứng thú, lại giằng co gần năm.

      Hơn nữa phát giác chính mình càng ngày càng thể rời nàng, mê luyến với nàng chẳng những có biến mất, ngược lại càng thêm cực nóng.

      Nghe vậy, Ứng Hạo thể tin lắc lắc đầu.

      Này cũng thể trách , tưởng Ứng Vanh trong triều có tiếng phóng đãng kềm chế được, giống như ong chỉ hút mật, lưu luyến ở bách hoa, làm sao có thể chỉ dừng đóa hoa?

      Nếu lời này truyền ra ngoài, sợ có người chê cười.

      Bất quá Ứng Hạo tại cười được. Với hiểu biết của hằn về Ứng Vanh, nếu chuyện nắm chắc, nhất định ra.

      “Ngươi vậy, trẫm phải giúp ngươi như thế nào?” đầu hàng, thể mặc kệ tiểu đường đệ này.

      Cũng thể để đem Duẫn Khánh vương phủ làm long trời lở đất, mà mình đếm xỉa đến?

      Ứng Vanh đắc ý nở nụ cười, “Ta chính là đợi hoàng huynh những lời này!”

      sớm nghĩ ký, chỉ cần đường huynh là Hoàng Thượng phối hợp là được.

      Ứng Vanh từ trong cung tới hậu viên, tâm tình rất tốt xuất cung, trở lại vương phủ, gần ngày đêm nghỉ ngơi , rất nhanh vào phòng liền chìm vào ngủ.

      ở trong mộng trở lại lần đầu gặp Lưu Tĩnh Minh……

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3.1:

      Lưu Tĩnh Minh cầm tú kiện (hàng thêu tay) được bọc kĩ lưỡng, theo cửa sau ra khỏi nhà, đêm tối vào thành tới hạnh hoa ngõ (đây là thanh lâu ^^) náo nhiệt.

      Bởi vì ở Lưu gia có địa vị, bọn hạ nhân tự nhiên đem chủ tớ Linh Đan để vào mắt, nên chi phí hằng ngày thường xuyên thiếu thốn.

      Nàng cũng quan trọng, cũng tìm người tranh luận phải trái.

      Dù sao nàng cùng Linh Đan từ đều theo học nữ công tinh tế của nương, dựa vào việc giúp người ta may xiêm y hài hoa đa dạng để kiếm chút tiền, có thể sống qua ngày.

      Nàng còn cất giấu chút ít trang sức đáng giá trước kia cha mẹ mua cho.

      Lưu Tĩnh Minh tính toán kĩ rồi, nếu sau này cái nhà này đợi bàn bạc được, nàng đưa Linh Đan về quê, mua căn nhà , cuộc sống tự mình lo liệu.

      Bình thường đều là Linh Đan ra ngoài giao tú kiện, hoặc là nhờ người mang mang về, Linh Đan chưa bao giờ cho phép nàng xuất đầu lộ diện.

      Ở trong lòng Linh Đan, nàng vẫn là thiên kim tiểu thư……

      Hôm nay là ngày phải giao tú kiện, nếu muộn, mất chữ tín, cho nên phải khẩn trương đem hàng đến cho người đặt.

      Sáng sớm hết lần này tới lần khác, Linh Đan đại khái là ăn gì rồi đau bụng, vẫn chạy nhà xí, xem ra hôm nay nàng thể xuất môn.

      Cho nên bất đắc dĩ, chính nàng đem tú kiện giao cho người đặt.

      Bất quá lần này người mua tương đối đặc biệt, là hoa khôi Cố Mai Hương nổi danh nhất Xuân Giang Lâu trong hạnh hoa ngõ này, cho nên nàng mới có thể sau giờ ngọ yên ắng, thời gian kĩ quán nghỉ ngơi có khách nhân, từ cửa sau tiến vào.

      Nàng vào cửa sau, qua hậu viện rộng rãi đẹp đẽ, bước đến cánh cửa khép hờ.

      Đẩy cánh cửa ra, nàng nhìn thăm dò, thấy có người, vì thế nàng vào, hô,”Xin hỏi có người ?”

      Đại trạch viện im ắng, làm cho thanh của nàng trống rỗng vọng ở trong khí.

      Qua phòng bếp, nàng tới trước lầu các, nhìn Đông nhìn Tây cũng thấy người, trong lòng nhắc nhắc lại.

      Lẽ ra phải có người mới đúng! thể kĩ quán lớn như vậy, ngay cả nha đầu sai bảo hoặc là ma ma cũng có?

      Lưu Tĩnh Minh tiếp tục vào trong, tiếp qua hoa viên xinh xắn, đứng trước gian phòng có chấn song cửa sổ chạm trổ hoa văn rất đẹp, nhìn mọi nơi xung quanh, xem có thể tìm được người , đem đồ giao cho người ta.

      Nàng định tiếp gian phòng kia, bên trong truyền đến tiếng rất , bước chân nàng ngừng lại.

      Nàng vừa định mở miệng gọi người, tai lại nghe được tiếng chuyện là của nam nhân, liền do dự trong chốc lát, biết có nên lên tiếng hay .

      Ở ngoài cửa sổ đứng lúc, nàng bỗng nhiên phát có khe hẹp chừng hai ngón tay cửa sổ dán giấy, che hết hoàn toàn.

      Lưu Tĩnh Minh lặng lẽ đưa tay xé khe hẹp lớn chút, nhìn thấy tình cảnh bên trong, hoàn toàn nghĩ tới hành vi nàng lúc này, căn bản chính là ở nhìn trộm người khác.

      Khi nàng nhìn thấy tình hình bên trong, cả người thể nhúc nhích, đứng yên ngoài cửa sổ, trừng lớn hai mắt, nhìn hình ảnh nàng tuyệt đối thể tưởng tượng ──

      Ứng Vanh cơ thể to lớn, nghiêng đầu giường, tay gấp lại chống đỡ đầu gối, chân vươn ra mép giường, đạp đệm giường, bộ dáng nhàn tản. (K hỉu đây là tư thề gì ^^ là vô lý !!!)

      “Dùng sức chút……” lẩm bẩm chỉ huy người quỳ giữa hai chân, cúi người xuống, Cố Mai Hương dùng môi lưỡi lấy lòng .

      “Ưm……” Thân thể tuyết trắng Cố Mai Hương xích lõa, mông tròn của nàng nhếch lên, nửa người phủ ở giữa hai chân , cố gắng há mồm ngậm vào thứ tráng kiện của .

      Tuy rằng nàng kinh nghiệm lão đạo, bất quá vẫn là thể đưa của hoàn toàn nuốt ngậm vào trong miệng, chỉ có thể khó khăn nhét vào nửa, hơn nữa chạm đến yết hầu nàng, đổi thành nữ nhân khác, chỉ sợ ngay cả nửa cũng nuốt vào.

      Vì thế đầu nàng di động dưới được, dùng miệng khuấy động ngay trước , hai tay bé cầm bên dưới vật nam tính của , theo động tác miệng nàng, xoa nắn .

      Nàng theo chỉ thị , ngậm đầu vật to lớn của trong miệng, dùng sức mút, đồng thời dùng cái lưỡi linh hoạt rất nhanh liếm qua liếm lại.

      Ứng Vanh nheo mắt, nhìn viên mông theo động tác đong đưa trước mắt, hưởng thụ khoái ý giữa hai chân.

      Đêm qua đến Xuân Giang Lâu, bao trọn hoa khôi Cố Mai Hương, ở trong phòng phóng đãng suốt cả đêm, tại là giờ ngọ ngày hôm sau, vẫn còn sinh lực làm bừa.

      Bên môi có nụ cười tà tứ, ánh mắt dời khỏi mông Cố Mai Hương, liếc về hướng cửa sổ bị đẩy ra.

      Khoảnh khắc từ chỗ ngoài cửa sổ nàng đứng, liền phát tồn tại của nàng.

      Mà hai huynh đệ Mạc Ngôn Mạc Ngữ vẫn theo bên người , trước nhận được chỉ thị của , chắc là thân.

      nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là tiểu kỹ nữ khác của Xuân Giang Lâu, hoặc là nha đầu hầu hạ nương, tham lam nhìn chuyện nam nữ, cho nên tránh ở bên ngoài rình coi.

      Dù sao vốn là phóng đãng kềm chế được, làm sao quan tâm chuyện cùng người hoan ái bị nhìn thấy?

      “Tốt lắm, ngồi lên đây !” Ứng Vanh muốn Cố Mai Hương bò lên người .

      Nàng nhả ra vật nam tính trong miệng, thấy rất thẳng to và dài sáng bóng cao ngẩng.

      Nàng di động thân thể ngồi khóa ở thắt lưng , lấy tay đẩy ra hoa thần ướt nhẹp dưới người mình, lại dùng tay cầm lấy vật đứng thẳng, đem nó nhét vào cánh hoa tràn đầy dâm thủy.

      Ngực lớn của nàng run run, chút ở người cưỡi.

      Cố Mai Hương mắt ngập sương mù nhìn gương mặt tuấn dật trước mắt, nghĩ tới nàng có thể hầu hạ nam nhân tuấn xuất chúng như thế.

      Các nàng làm kỹ nữ, là chọn khách nhân, cho dù nàng thân là hoa khôi, chỉ cần có nhiều bạc, mặc kệ là người thấp kém nào, cũng đều tiếp.

      Này phong nhã nhân sĩ, thương nhân nổi danh hoặc là công tử có tiền nàng hầu hạ rất nhiều, bất quá ai có thể vượt được tiểu vương gia trước mắt.

      Đừng toàn thân tản ra khí chất tôn quý, cũng đừng bộ dạng có bao nhiêu tuấn tú, chỉ là bảo bối dưới thân, khiến cho nàng danh kỹ phong trần lăn lộn lâu như vậy cũng thể thuần phục dưới chân , vì mê muội.

      “Nhanh nữa lên!” Ứng Vanh vươn tay bắt lấy cặp nhũ phong trước mắt ngừng nhảy lên, năm ngón tay đè ép xoa nắn, thúc giục nàng luật động nhanh hơn.

      mặc dù hưởng thụ khoái cảm thân thể, bất quá tâm tư có đặt ở nơi này.

      Cố Mai Hương ở người cố gắng vặn vẹo, bộ dạng cũng tệ lắm, thân mình cũng đầy đặn mềm mại, khó trách có thể có danh hiệu hoa phố (ý là hoa khôi thanh lâu đó =D). Bất quá so với tiểu quả phụ xinh đẹp dụ dỗ vài ngày trước, chính là thiếu chút hương vị, làm cho cảm thấy chưa .

      Như vậy xem ra, hứng thú đối với nàng cũng chỉ có ngày đêm ngắn ngủn.

      Nghĩ nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy thú vị nữa, ngược lại đem lực chú ý phóng tới người vẫn đứng ở cửa sổ nhìn trộm.

      đột nhiên đẩy người ra, Cố Mai Hương chìm đắm trong nhục dục, đem phái nam mình chưa giải phóng rút ra.

      “Ai nha!” Bị đẩy mạnh, Cố Mai Hương chật vật ngã dưới giường, tư thế giương đùi xấu xí, ở giữa còn chảy ra lượng lớn dâm thủy.

      hoàn toàn nhìn Cố Mai Hương kêu đau mặt đất, xuống giường bước qua người nàng, rất nhanh chuyển qua cửa sổ hé mở, kéo khung cửa sổ ra.

      Vừa thấy, ánh vào trong mắt chỉ là bóng lưng mảnh khảnh màu đỏ nhạt, nàng rất nhanh vòng qua rào chắn, biến mất ở chỗ rẽ.

      Nàng rốt cuộc là ai? Nhìn trang phục của nàng hẳn phải là kỹ nữ Xuân Giang Lâu, cũng phải nha đầu sao bảo.

      che lấp thân thể lõa lồ tinh tráng của mình, cứ như vậy mở toang cửa sổ đứng suy nghĩ.

      Cố Mai Hương trong kích tình đột nhiên bị đẩy ra, ham muốn dâng cao thể nào phát tiết, vì thế nàng theo tới bên cửa sổ đem cơ thể mềm mại từ phía sau dán chặt lấy , tay bé thân về phía trước, e lệ lấy tay cầm vật vẫn như cũ cao thẳng của .

      “Gia, bên ngoài có cái gì đâu?” Nàng xoa nắn nam tính , bộ ngực cọ xát ở lưng .

      Ứng Vanh có trả lời nàng.

      đưa tay ra phía sau, đem nàng kéo đến trước người, đẩy gục ở bệ cửa sổ, dùng chân đem hai chân của nàng tách ra, hoả tốc từ phía sau thẳng tiến vào trong cơ thể nàng.

      “A a……” rất nhanh ngừng di chuyển, làm cho nàng phát ra tiếng kêu kích tình, tay đỡ cửa sổ, phối hợp di động trước sau.

      Động tác của , Cố Mai Hương bị cao trào xâm nhập mãnh liệt, cả người thất thần hạ xuống.

      Nhưng là Ứng Vanh có ngừng lại, giữ lấy eo nàng, động tác ở mông nhanh hơn, nghĩ muốn xong việc nhanh chút.

      Rốt cục sau vài va chạm mạnh mẽ, run run, đem mầm móng ấm nòng phun ra ở bệ cửa sổ tường ──
      Prunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3.2:

      Trước mắt bởi vì khẩn trương mà có vẻ mơ hồ , Lưu Tĩnh Minh tay bắt lấy vạt áo, tay kia vẫn quên ôm chặt lấy tú kiện, bước chân hỗn loạn bỏ chạy.

      Nàng hoàn toàn dám dừng chân, lại càng dám quay đầu lại nhìn, tim đập nhanh làm cho nàng há miệng thở dốc, trong lòng ngừng lên nghi vấn cùng sợ hãi.

      Trời ạ! Trời ạ! Bọn họ rốt cuộc làm cái gì?

      Vì cái gì nữ nhân kia muốn ăn cái kia của nam nhân ──

      Nàng biết, đó là cái gì vậy, thô và dài …… cây gậy thịt?

      Vật kia ăn có ngon ?

      Giữa hai chân nữ nhân kia vì sao có thể để được vật thô to như thế?

      Vì cái gì nữ nhân kia ngừng kêu la?

      Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn hiểu chuyện mình vừa nhìn lén, nàng cũng hiểu được vì sao nhìn thấy chuyện này, lại làm nàng toàn thân nóng lên, mặt đỏ thôi.

      Nam nhân cao lớn kia bỗng nhiên xuống giường chạy đến phía nàng, nàng mới nhìn dung mạo nam nhân.

      tuấn mỹ giống người thường, giống như là thần linh mộng ảo vậy, chân .

      Mâu quang thâm trầm hắc ám kia, làm cho nàng sợ hãi xoay người bỏ chạy ──

      tại lòng của nàng, dường như muốn nhày ra khỏi cổ họng, trong đầu của nàng tràn đầy cây thịt côn kỳ lạ bên dưới nam nhân kia và hành vi quỷ dị trong lúc đó của bọn họ……

      lúc Lưu Tĩnh Minh suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng chạy trốn, bỗng nhiên có người lớn tiếng kêu to.

      “Ai nha, nương, nơi này thể tùy tiện vào! nương……” nha đầu tuổi còn trẻ chạy qua trước mặt nàng, tán loạn gọi Lưu Tĩnh Minh.

      Nhưng Lưu Tĩnh Minh bối rối hoàn toàn nghe thấy, cho nên có dừng lại cước bộ, đến khi thanh phía sau càng lớn dần, mới làm cho nàng còn hốt hoảng nữa.

      Nha đầu trẻ tuổi kia từ phía sau đuổi theo, thở phì phò với Lưu Tĩnh Minh,”Ta…… Ta gọi nương ngươi chạy cái gì? Phía sau lại có người đuổi theo ngươi, ngươi chạy cái gì mà nhanh ……”

      Lưu Tĩnh Minh xoay người lại nhìn, ra gọi nàng lại là nha đầu mười ba, mười bồn tuổi, mới thoáng an tâm, vỗ ngực mình, trấn an tim mình đập loạn.

      “Ngươi ! Ngươi vào đây có chuyện gì sao?” Tiểu nha đầu nhìn diện mạo xinh đẹp trước mắt, nương thanh tú nhưng lại tái nhợt như tờ giấy, linh hoạt hỏi.

      “Ta…… Là mang vải thêu Cố…… Cố Mai Hương tiểu thư đặt tới.” Lưu Tĩnh Minh cuối cùng nhớ ra lời dặn của Linh Đan, là tú kiện hoa khôi Cố Mai Hương muốn.

      “Ác, hóa ra là tiểu thư nhà ta. Đưa cho ta , tại trong phòng nàng có khách nhân, rất bề bộn!”

      Từ tối hôm qua, sau khi khách nhân cao quý tuấn dật kia vào phòng, bên trong khá náo nhiệt, liên tục ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

      Trước đó lâu nàng cũng có xem qua, bên trong vẫn chưa xong việc ── nam nhân kia thể lực cũng tốt quá ?

      “Được…… Đều ở đây rồi.” Lưu Tĩnh Minh giao ra cái bọc cầm chặt trong tay, giao cho tiểu nha đầu.”Tổng cộng là hai lượng bạc.”

      Tiểu nha đầu từ thắt lưng lấy bao đếm ra hai lượng bạc, giao cho Lưu Tĩnh Minh, mới hỏi,”Sao ta chưa từng thấy ngươi? Bình thường phải là Linh Đan tỷ tỷ đến sao?”

      “Linh Đan đau bụng, hôm nay thể xuất môn, sợ nhỡ đồ của Cố tiểu thư, cho nên ta giúp nàng chuyến.” Lưu Tĩnh Minh tươi cười bài trừ, hưởng ứng thiện ý người ta.

      “Như vậy nha. Nhờ chuyển lời giúp ta, nàng phải bảo trọng, còn nữa, Linh Đan tỷ tỷ phải nhớ mùng chín đầu tháng sau trở lại chuyến.”

      Hai tháng sau, là thịnh (việc quan trọng) mỗi năm lần của kỹ viện, lựa chọn hoa khôi mới.

      Kỹ quán hạnh hoa trong ngõ hẻm lớn , ai cũng dốc toàn lực, muốn cho tiểu thư nhà mình lên làm hoa khôi, như vậy suốt năm làm ăn cực kì tốt!

      Năm nay Xuân Giang Lâu các nàng chính là dựa vào Mai Hương tiểu thư kiếm vào rất nhiều bạc trắng, cho nên bọn họ dĩ nhiên hy vọng Mai Hương tiểu thư có thể tiếp tục được chọn.

      Mà bởi vì Linh Đan mỗi lần giao hàng đều làm cho người ta thực vừa lòng, cho nên mới mời nàng may xiêm y thêu hoa mới cho Mai Hương tiểu thư.

      biết, ta với nàng.” Lưu Tĩnh Minh đáp lại. Có tiền kiếm đương nhiên thể đẩy được. “Xin hỏi, ta nên lối nào ra ngoài? Ta biết đường .”

      Nàng dám xông loạn nữa, vạn nhất đụng phải nam nhân vừa rồi tốt lắm.

      theo ta, ta đưa ngươi ra ngoài.” Tiểu nha đầu vẫy tay, bảo Lưu Tĩnh Minh cùng nàng .

      Nàng bên dẫn đường, bên hảo ý , “Về sau nếu ngươi lại đến, ở cửa sau chờ là được, đừng vào trong như lúc nãy. Ngươi là nương đứng đắn, ngộ nhỡ gặp phải khách nhân chưa ly khai, sợ đối với ngươi tốt.”

      Rẽ vào hai chỗ ngoặt, các nàng trở về tiểu viện Lưu Tĩnh Minh vừa mới vào. Nha đầu đưa nàng đến cửa sau, lại dặn dò lần nữa.

      “Đừng quên lời ta vừa mới đấy!”

      “Ta nhớ kỹ rồi, cám ơn ngươi!” Lưu tĩnh biết nàng là hảo ý, gật gật đầu tạ ơn, mới xoay người rời , ra hạnh hoa ngõ .

      Bởi vì mẫu thân mất sớm, cho tới bây giờ vẫn có ai dạy Lưu Tĩnh Minh chuyện nam nữ.

      Cho nên nhìn thấy chuyện này ở Xuân Giang Lâu, trong lòng nàng chỉ cảm thấy quái dị, tim đập mạnh cùng tò mò, có cảm giác ghê tởm bẩn thỉu.

      Sau khi về nhà, Lưu Tĩnh Minh vẫn sống cuộc sống bình thường.

      Mỗi ngày bận rộn thêu hoa, đọc sách, đôi khi ứng phó chút Lưu Chức Vân tới cửa gây chuyện.

      Mặc dù nàng từng nghĩ, muốn đem chuyện ngày đó hỏi , bất quá nàng biết nên tìm ai để giải đáp.

      Đêm khuya thanh vắng, trong đầu nàng ra hình ảnh ngày đó.

      Ấn tượng khắc sâu nhất, là đôi mắt u tối sâu xa của nam nhân kia, tựa như muốn đem người hút vào, làm cho nàng mê muội ……

      Đúng vậy, hoàn toàn nhận ra, lòng của nàng bị lạc vì .

      Nàng căn bản hiểu đó là gì, cứ như vậy ngay lần đầu gặp mặt đem tâm cho , nam nhân cùng kỹ nữ giao hoan……

      Cuộc sống như vậy trôi qua gần tháng, hôm nay, Linh Đan theo ước định, đến Xuân Giang lâu mang cho Cố Mai Hương y phục mới.

      Sau giờ ngọ, Lưu Tĩnh Minh thêu trăm nếp váy màu đỏ, bàn tay khéo léo, cho từng cánh hoa nở rộ váy.

      Nàng vừa khâu, vừa cúi đầu nghe tin tức Linh Đan ở Xuân Giang Lâu.

      “Tiểu thư, xiêm y lần này cuối tháng chúng ta phải xong rồi!” Linh Đan tay ngừng, thêu áo khoác ngắn mặc ngoài.

      “Sao vậy? Trước mắt còn tới hai mươi ngày, hơn nữa lần này họa tiết lại đặc biệt phiền phức.”

      Bởi vì muốn cho hoa đào trông sống động mở ra váy, cho nên chỉ màu cùng đường thêu, nàng chuẩn bị hơn hai mươi loại. Động tác của nàng nhanh rồi, còn cần phải thêm thời gian nữa mới có thể thêu xong bông hoa đào đẹp.

      “Vì vậy tiền công lần này rất nhiều đó, gấp ba lần bình thường!” Linh Đan đối với thù lao này rất vừa lòng, cười hì hì .

      Dù sao các nàng cũng có chuyện gì, cùng lắm mỗi ngày ngủ ít , tuyệt đối có thể xong sớm.

      “Nha.” Thấy thù lao hậu hĩnh, Lưu Tĩnh Minh cũng có dị nghị. Đối với các nàng mà , có thể kiếm nhiều bạc luôn tốt.

      “Tiểu thư, có biết tại sao phải đưa sớm như vậy ?”

      “Ngươi , ta làm sao biết?” Lưu Tĩnh Minh khẽ mỉm cười, cảm thấy câu hỏi Linh Đan rất thú vị. Muốn cứ việc thẳng, còn phải hỏi câu hỏi vô nghĩa trước.

      “Mười lăm tháng sau, hạnh hoa ngõ đó phải chọn ra vị hoa khôi ── với những người này chính là việc trọng đại của bọn họ! Mặc kệ là kĩ quán nhà ai, chỉ cần có thể làm cho hoa nương nhà mình trở thành hoa khôi, tiếp đó chính là năm làm ăn may mắn của họ, khách nhân cầm bó bạc lớn tới cửa gặp hoa khôi nối liền dứt.”

      Linh Đan chỉ là nương đơn thuần, lại theo theo bên người Lưu Tĩnh Minh từ , tự nhiên cũng hiểu đời, cũng hiểu việc xem nữ tử bán rẻ tiếng cười, cho nên trong giọng cũng có khinh thường, chỉ là chuyện với tiểu thư nhà mình.

      “Hoa khôi Xuân Giang Lâu phải là Cố Mai Hương sao?” Lưu Tĩnh Minh hỏi.

      Lần trước Linh Đan cho nàng biết, sao bao lâu lại muốn đổi người ?

      “Đúng vậy, bất quá Cố Mai Hương cũng phải được chọn lựa.” Linh Đan lắc lắc cái đầu, “ năm chọn hoa khôi lần, kĩ quán đưa ra hoa nương xinh đẹp nhất để giành lấy danh hiệu này.”

      Linh Đan ríu rít, chuyện này vô cùng hăng say.

      “Em nghe Nô Nhi , trước đó vài ngày, ngay cả tiểu vương gia Duẫn Khánh vương phủ, cũng vì danh tiếng hoa khôi, mà lên Xuân Giang Lâu tìm Cố Mai Hương!”

      Nô Nhi chính là tiểu nha đầu ngày đó dẫn đường cho Lưu Tĩnh Minh, bởi vì thường đến giao tú kiện, cho nên Linh Đan rất quen nàng.

      “Tiểu vương gia?” Ngay cả người thân phận cao quý như thế cũng đến kĩ quán sao? Bọn họ là quý tộc, phải trong phủ đều nuôi rất nhiều tiểu thiếp sao?

      “Đúng! Vương gia này phải là quý tộc thông thường, là huynh đệ tốt với Hoàng Thượng! Nghe Hoàng Thượng rất coi trọng , trợ thủ đắc lực.”

      “Ngươi nghe được mấy chuyện này từ đâu vậy?” Lưu Tĩnh Minh mỉm cười, Linh Đan bình thường đâu rồi?

      “Em thường đến phố bác Trần lấy vải về may vá, cũng đều nghe được ở đó.” Linh Đan thành trả lời. Dù sao nơi nàng , cũng chỉ có những chỗ này.

      “Ngươi cẩn thận chút cho ta, bên ngoài chỉ có thể dùng tai, đừng chuyện. Nếu để cho ta biết ngươi theo người ta ở bên ngoài thuyết tam đạo tứ ──” Lưu Tĩnh Minh khẩu khí bình thường, nhìn Linh Đan ngồi đối diện.

      Nàng sợ Linh Đan bị tam lục bà này làm hư, cho nên nhàng cảnh cáo.

      Nghe được lời tiểu thư, Linh Đan khẩn trương nhìn nàng, “Tiểu thư, em có! Trước giờ em ở bên ngoài hề khoe khoang, chỉ nghe các nàng mà thôi! Em ──”

      “Được rồi.” Lưu Tĩnh Minh đánh gãy giải thích của nàng. “ có là tốt rồi, ta chỉ nhắc nhở ngươi mà thôi.”

      “Tiểu thư, em biết, người yên tâm !” Linh Đan hiểu được ý tứ tiểu thư, nhu thuận đáp lời.

      Vì thế hai chủ tớ trong ánh nến mờ mờ, ngồi thêu đến nửa đêm, mới lên giường nghỉ ngơi.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4:

      “Tiểu thư, ở chỗ này, người nhanh chút……” đường chật chội, Linh Đan quay đầu lại phía sau cách đó xa, gọi Lưu Tĩnh Minh sắp bị đám đông bao phủ.

      Hôm nay sau khi đến Xuân Giang Lâu giao tú kiện, nàng kiên quyết lôi kéo tiểu thư dạo phố.

      Hôm này là ngày họp chợ, tụ tập các loại vật phẩm mua bán cùng biển người, nàng nhất định được tách khỏi tiểu thư.

      biết hôm nay tại sao hết lần này tới lần khác, Lưu Tĩnh Minh đối với hàng rong bốn phía đều có hứng thú, chưa được mấy bước liền dừng lại nhìn đông nhìn tây lại sờ sờ chút, trái ngược với Linh Đan khẩn trương coi chừng thân ảnh nàng.

      “Đến đây đến đây.”

      Lưu Tĩnh Minh nghe được thanh Linh Đan rất , miệng đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại hộp gỗ .

      Có nên mua hay ? Cái này dùng để đựng phấn son, xinh xắn đáng , chạm khắc cũng đẹp. Nhưng nàng bình thường cũng có thói quen bôi phấn, mua cũng lãng phí……

      Lúc nàng chần chừ, người bán hàng chào khỏi khách nhân, biết khi nào đứng ở trước mặt, thân thiện chào hàng với nàng.

      “Vị tiểu thư này, có mắt nhìn, hộp phấn này là dùng gỗ hoa lê thượng hạng làm ra, hoa văn tinh xảo là do lão sư phụ mất bảy ngày mới điêu khắc thành!”

      Người bán hàng thấy y liệu (vật liệu may mặc) người Lưu Tĩnh Minh tuy phải rất cao cấp, bất quá cả người nàng tản mát ra khí chất giống với các nương tầm thường, bộ dạng lại xinh đẹp hiếm thấy, vì thế ân cần giới thiệu.

      “Cái này bao nhiêu tiền?” Lưu Tĩnh Minh nhìn người bán hàng cái. Vẫn là nên hỏi giá trước, chỉ sợ giá rẻ.

      đắt đắt, chỉ lượng bạc mà thôi.” Người bán hàng xoa xoa tay.

      lượng? Quá đắt ……” Vậy phải thêu vài món quần áo mới kiếm được…… Lưu Tĩnh Minh đau lòng, nàng nỡ tốn nhiều ngân lượng như vậy.

      Ngay tại phía sau, Linh Đan thấy tiểu thư vẫn đứng đó, cho nên lại chen chúc đám người quay trở lại.

      “Tiểu thư, người nhìn cái gì? Người……” Muốn mua hộp đựng phấn?

      Linh Đan còn chưa xong, bị Lưu Tĩnh Minh cắt đứt, “Vị tiểu ca này, cám ơn ngươi, ta trả lại.”

      Nàng buông hộp ngắm nghía trong tay ra, hướng người bán hàng cười cười, xoay người kéo tay Linh Đan, để cho nàng có cơ hội xui khiến, kéo nàng về phía trước, chen qua đám người, ly khai gian hàng kia.

      Tuy rằng thích, nhưng dùng được, giá lại rất đắt, dứt khoát mua.

      “Tiểu thư, xem lâu như vậy, sao lại mua?” Linh Đan khó hiểu hỏi. Nàng cảm thấy tiểu thư rất thích cái vật kia, nếu như thế nào lại đứng ở đó xem lâu như vậy?

      “Đồ kia lượng bạc, quá đắt. Dù sao ta cũng dùng đến, mặc kệ !” Nàng giải thích với Linh Đan.

      “Tiểu thư……” Nghe xong lời Lưu Tĩnh Minh, Linh Đan rất khó chịu.

      ràng là thiên kim tiểu thư, nhưng ngay cả hộp dựng phấn cũng dám mua…… Nếu lão gia cùng nhị phu nhân còn sống tốt rồi, tiểu thư ủy khuất như vậy……

      Lưu Tĩnh Minh quay đầu nhìn Linh Đan, ôn nhu cười, “Tiểu nha đầu đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta tự do tự tại như vậy phải tốt sao!”

      Nàng biết Linh Đan buốn thay nàng, nhưng đó chỉ là dư thừa, bởi vì nàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống tại có chỗ nào tốt.

      “Cuộc sống có trở ngại tốt rồi, chờ kiếm đủ tiền, chúng ta có thể rời khỏi cái nhà kia, đến lúc đó ta giúp ngươi chọn đối tượng tốt, đem ngươi gả ra ngoài, được ?”

      Linh Đan rất bội phục tiểu thư của nàng.

      Trước kia cẩm y ngọc thực (áo gấm thức ăn ngon), cưng chiều từ , nay phải dựa vào chính thủ nghệ của mình kiếm tiền sống, nàng chưa bao giờ từng nghe đến tiểu thư câu thầm oán, ngược lại thỉnh thoảng tiểu thư còn an ủi chính mình…… Nàng cảm thấy mình vô dụng.

      Nàng lên tinh thần, hưởng ứng tiểu thư trêu chọc, “Tiểu thư còn chưa xuất giá, làm nha đầu sao có thể xuất giá trước?”

      Nghe được Linh Đan khôi phục thanh cởi mở, Lưu Tĩnh Minh cười ,”Ta nha, phải gặp được người ta thích, nếu ngươi phải đợi lâu đó!”

      Các nàng vừa tán gẫu, vừa khó khăn di chuyển trong đám người, lại luôn nhìn về dãy phố bán hoa tới.

      Lưu Tĩnh Minh càng càng hối hận, nghĩ càng vào bên trong càng nhiều người, tại ngay cả muốn quay lại cũng được, chỉ có thể theo đám người về phía trước.

      “Ai nha!” Bỗng nhiên biết từ đâu tăng thêm mấy lực đầy, làm cho Lưu Tĩnh Minh lại lảo đảo, bàn tay cầm Linh Đan cũng bị tuột ra.

      “Tiểu thư! Tiểu thư……”

      Trong tai nghe được tiếng Linh Đan kích động kêu to, Lưu Tĩnh Minh đứng vững, cố gắng xoay qua, nhìn khuôn mặt nhắn của Linh Đan dần dần cách xa.

      “Linh Đan! Linh Đan……”

      Các nàng bị dòng người đẩy hai hướng, Linh Đan thấy thế, lo lắng kiễng mũi chân, kêu to với Lưu Tĩnh Minh, “Tiểu thư! Chúng ta gặp ở tổ miếu! Cẩn thận ……”

      Nghe thấy lời Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh vội vàng lớn tiếng đáp lại, “Ta biết!”

      Lưu Tĩnh Minh bất đắc dĩ theo đám đông di chuyển, nàng nhìn bốn phía, cũng may bên cạnh nàng là những đại thẩm cùng những nương trẻ tuổi, cũng cần quá lo lắng.

      tới, ngang qua ngã ba, nàng bỗng nhiên bị cỗ lực đẩy vào lối rẽ, nhập vào đám người khác ──

      Lưu Tĩnh Minh chưa kịp phục hồi tinh thần lại, lại bị lực phía sau đè ép lao vào lồng ngực rộng lớn đằng trước.

      Nàng vì thăng bằng, vội vàng lấy tay chống đỡ lồng ngực rắn chắc đó.

      “A……” Nàng bị lực đạo phía sau đẩy tiếp, kết quả từ đầu đến chân dán sát vào người phía trước khe hở.

      Đồng thời lúc này, Ứng Vanh vừa rồi trong lòng ngừng la mắng, giờ tâm tình ngược lại chuyển tốt lắm. cúi đầu nhìn thân thể mềm mại lao vào trong lòng.

      nhận được tin tức trong cung, đường huynh phiền toái của là Hoàng Thượng lén xuất cung, tới phố chợ náo nhiệt.

      Hành động này làm dưới trong cung lo lắng, vội vàng sai người tới báo cho , muốn cùng hỗ trợ tìm kiếm.

      nghĩ tới vừa vào đám người, hiểu sao lại bị đẩy về phía tổ miếu.

      Đám đông bốn phía khiến bựa dọc thôi, định thi triển khinh công thoát ly đám người ầm ỹ chật chội, trước ngực đột nhiên tiến vào thân thể mềm mại đáng lại thơm mát, dán chặt trước người .

      Nữ tử mềm mại nhàng kinh hô, làm cho bực bội trong lòng nhất thời quét sạch.

      cúi đầu nhìn nhân nhi chỉ cao tới ngực , lấy góc độ của nhìn tới ánh mắt của nàng, chỉ có thể nhìn đến lông mi dài cùng cái mũi và khuôn mặt trắng nõn của nàng.

      khách khí vươn tay ôm vòng qua thắt lưng nàng, bàn tay to gan đặt ở dưới lưng nàng, gần như để lên kiều đồn của nàng.

      Lưu Tĩnh Minh ràng cảm thấy mình bị người ta cợt nhả, hoảng sợ thở gấp ngẩng đầu lên.

      Làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, người trước mặt nàng, dĩ nhiên lại là nam nhân ngày đó nàng rình coi ở Xuân Giang Lâu!

      Nàng kinh ngạc nhìn , hoàn toàn để ý bàn tay to làm càn ở phía sau.

      Ứng Vanh ngày đó cũng thấy bộ dáng của nàng, cho nên cũng biết người trong lòng từng kiến dũng mãnh của .

      Nhìn nàng nâng mặt lên, hài lòng lộ ra chút mỉm cười.

      nghĩ tới nữ tử trong ngực trừ bỏ dáng người đẹp đẽ, ngay cả khuôn mặt cũng kiều diễm như hoa.

      Ứng Vanh luôn luôn phóng đãng đương nhiên bỏ qua nàng ── nếu vì ở trong biển người, vậy tìm chút chuyện thú vị giết thời gian !

      Dù sao đường huynh hoàng đế kia cũng phải biết gì, an toàn hẳn là ngại……

      rất nhanh đem Ứng Hạo vứt ra khỏi đầu, chuyên tâm tính toán câu dẫn mỹ nữ trước mặt.

      Lưu Tĩnh Minh ngây ngốc nhìn , nhìn lộ ra nụ cười tà tứ mê người, đầu óc luôn trấn tĩnh của nàng bị nụ cười của mê hoặc, hoàn toàn mất tác dụng.

      Bụng dưới lúc này bỗng nhiên xuất vật thể cứng rắn, nàng chưa từng hiểu biết, hiểu mở miệng, “Ngươi cầm cái gì đâm ta?” Cái loại cảm giác này kì quái.

      Bởi vì câu hỏi của nàng, Ứng Vanh cười khẽ tiếng, hiểu được, mỹ nhân bé trước mắt vẫn là nha đầu chưa hiểu đời.

      có trả lời nàng, ngược lại đem tay giữ chặt ở thắt lưng nàng, làm cho bụng dưới của nàng càng thêm áp chặt vào phái nam bộc phát của .

      “Ngươi nên như vậy, ta thoải mái……” Bị cánh tay mạnh mẽ của giữ chặt, nàng theo bản năng giãy giụa thân thể, muốn tránh vật cứng trước bụng.

      Tim của nàng đập giống như ngày đó, ngừng tăng nhanh, người tự dưng khô nóng.

      Nhưng thể phủ nhận, nhìn thấy lần nữa, trong lòng nàng vui vẻ hạnh phúc.

      Nhìn nét mặt của nàng phải vui cũng có dấu hiệu chán ghét, vì thế to gan hơn nữa, trực tiếp lấy tay nắm lấy ngực tròn của nàng, ngón cái cách y phục vuốt ve nhũ thịt đầy đặn, vừa quan sát biểu tình nàng

      Mặt nàng phiếm hồng, mắt ươn ướt, đó là kích thích tình dục được khơi gợi.

      Động tác vô lễ, cũng chẳng làm nàng chán ghét, nàng thành thực đối mặt với cảm nhận thoải mái người, chưa hề dời khỏi tầm mắt của .

      Thân thể mềm mại trong tay bởi vì vuốt ve mà khẽ run, như hoa đào nở bung ra bị sắc dục thôi thúc mà đỏ ửng.

      Đột nhiên, dùng hai ngón tay vân vê nhũ hoa chưa nổi lên của nàng.

      “Ưm a……” Nàng co rúm lại, trong miệng phát ra tiếng “ưm”, ngực truyền đến cảm giác ngưa ngứa làm nàng khó kìm lòng nổi.

      Nàng bị thanh của chính mình phát ra làm hoảng sợ, vội vàng dùng bàn tay bé che miệng mình, thẹn thùng đem mặt chôn vào ngực , thể tin được cái loại thanh làm cho người ta nghe xong phải đỏ mặt này, lại là từ miệng của mình phát ra.

      bị phản ứng của nàng chọc cười, cúi mặt xuống, ghé vào bên tai nàng , “Ngươi là vật nhiệt tình. Đừng xấu hổ, như vậy là ngươi thích ta chạm vào ngươi……”

      Bởi vì lúc chuyện thổi khí nóng vào tai Lưu Tĩnh Minh làm mặt nàng chuyển hồng, lỗ tai trắng hồng khiến vươn muôn lưỡi ra, liếm thịt non của nàng.

      Tay nắm ngực của nàng, liền trượt xuống thắt lưng nàng, chuyển qua trước người, hơi kéo hông nàng vào gần, tay chạm vào bụng nàng, mơn trớn sợi lông ngắn của nàng, đưa tay dò vào nơi ấm áp giữa hai chân.

      Nàng nghĩ tới lại lớn mật đến mức này, tuy rằng ở trong đám người hỗn tạp, hẳn là có người chú ý tới động tác bọn họ, bất quá nếu như bị người ta thấy, vậy phải làm sao bây giờ?

      Toàn thân căng thẳng kẹp chặt chân lại, nàng đỏ mặt nhìn nhìn đám người chật chội ầm ĩ xung quanh, may mắn cũng có ai chú ý tới bọn họ.

      Nàng quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn . “Đừng…… Ngộ nhỡ để người ta thấy……,”

      ai thấy, yên tâm.”

      Ứng Vanh trấn an hôn trán nàng, đem bàn tay to rút khỏi giữa hai chân nàng, lấy tay ôm nàng, ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

      Thân thể cao lớn hơn người, rất nhanh, phát cách bên ngoài vài bước, có ngõ tối hẹp. tại sắc trời chuyển mờ mờ, chỗ đó chính là địa điểm vụng trộm tốt.

      Vì thế theo lực của đám đông, từ từ di chuyển về phía ngõ tối kia, vừa lên phía trước vừa quay người lại ôm Lưu Tĩnh Minh thoát ly đám người, tiến vào ngõ vừa vặn có thể chứa hai người.

      đẩy nàng đất để có người đứng cao hơn, lấy áo choàng che lấp thân ảnh bọn họ, để cho thoải mái thưởng thức oa nhi xinh đẹp này.

      thể chậm giây, kéo nàng, để nàng tường, cúi đầu xuống, hôn lên môi đỏ mọng của nàng.

      “A……” Đầu lưỡi mạnh mẽ đưa vào trong miệng nàng làm nàng hoảng sợ, hiểu tại sao đem đầu lưỡi bỏ vào trong miệng nàng.

      Ở trong miệng ngừng quấy động đầu lưỡi ẩm ướt, cũng làm nàng thấy chán ghét, ngược lại bị mùi hương dễ chịu của làm cho choáng váng, cái lưỡi theo dây dưa.

      tháo đai bên hông nàng, đem quần áo người nàng đẩy ra hai bên, tay cởi yếm, lập tức bộ ngực tuyết trắng lộ ra, ở trước mắt lay động.

      Tiểu hồng của nàng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nâng bên nhũ hoa mềm mại lên, ngạc nhiên bởi đầy đặn của nó, ngay cả bàn tay to của cũng thể đem chúng áp lại.

      Hai tay vân vê nhũ hoa của nàng, mà đem chúng ép xuống, sau đó há miệng ngậm bên, dùng môi lưỡi để nó nổi lên trong miệng .

      Đầu lưỡi khéo léo ngừng quấy nhiễu điểm , dùng sức mút, làm cho nó cứng rắn mà đỏ lên.

      “A ưm……” Toàn thân nàng vô lực tựa vào tường, hai chân nhũn ra thể chống đỡ, trượt xuống theo bờ tường.

      quỳ xuống, cởi tiết khố nàng ra, lộ ra nơi thần bí được hắc mao che phủ, đem bên đùi trắng mịn của nàng nâng lên, đưa qua sau vai .

      Ở trong ngõ hẹp mờ tối, thể thấy hình dáng đóa hoa nàng, chỉ có thể ngửi thấy được giữa hai chân nàng tản mát ra mùi động tình, khiến bất giác thở gấp.

      “Bảo bối, ngươi thơm…… Ta muốn nếm xem, có phải hương vị ngươi cũng ngọt ngào như ta nghĩ ……”

      Nàng còn chưa hiểu hết ý lời của nơi riêng tư bỗng nhiên bị vật trơn trượt ấm áp chạm vào, nàng cúi đầu, mở to mắt nhìn đem miệng đưa vào nơi đó của nàng, dùng lưỡi liếm đóa hoa của nàng.

      ! thể…… Chỗ đó……” Nàng bối rối đưa tay vào giữa hai chân, muốn che lại nơi trượt vào, bàn tay bé lại chạm vào lưỡi của , cũng chạm vào chất lỏng từ cơ thể mình chảy ra.

      Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ mãi…… Trong cơ thể nàng vậy mà lại chảy ra thủy dịch biết tên, mà lại chê bẩn dùng môi lưỡi hút nơi riêng tư của nàng ?!

      cũng ngăn cản tay nàng lộn xộn, đầu lưỡi vẫn linh hoạt liếm cánh hoa ngừng chảy ra dịch thể, thỉnh thoảng lại lướt qua ngón tay nàng có ý đồ ngăn cản .

      Nàng che lại hoa huyệt, lại mút thịt non bên cạnh hoa huyệt; Nàng chuyển qua che kín nơi chạm vào, lại quay lại hoa huyệt của nàng.

      Đến khi nàng ngăn cản nữa, ngược lại đưa tay túm lấy đầu của , mới chuyên chú khẽ cắn hai cánh hoa của nàng.

      “A! Trời ạ……” Nàng thở hổn hển, quên cả giãy giụa, ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm thụ khoái ý từ hoa thần truyền đến.

      Trong đầu nàng nhớ lại cảnh tượng ở Xuân Giang Lâu, nhớ tới khi đó nghe được tiếng rên rỉ củanữ nhân, cũng giống thanh tại phát ra nàng…… ra làm chuyện như vậy, làm cho người ta phát ra thanh khiến người khác tim đập mặt đỏ!

      Nàng biết tại sao trong người mình lại chảy ra loại nước trơn trượt này, đối với chuyện làm với nàng, làm cho toàn thân nàng nóng lên, dường như có cái gì muốn lao ra khỏi cơ thể.

      Lưỡi ngừng lật khuấy nơi cửa huyệt đóng chặt của nàng.

      “A ──” Bỗng nhiên, toàn thân nàng rung động kịch liệt, hét lớn lên. Tay nàng giữ chặt mái đầu chôn ở giữa hai chân nàng, bộ ngực tuyết trắng run run.

      Hơi thở Ứng Vanh hỗn loạn, mút hoa thần của nàng, cảm nhận được rung động của nàng, há miệng đưa lưỡi vào hoa huyệt nàng, lập tức mùi hương nồng đậm cùng nhiệt dịch trong cơ thể nàng chảy ra, đều hứng vào trong miệng.

      Ngoài hẻm tiếng người ồn ào, cũng hề ảnh hưởng đến kích tình của bọn họ.

      Ứng Vanh thừa dịp cao trào của nàng chưa biến mất, đứng dậy, lấy tay lau dịch thủy dính miệng.

      đỡ nàng, cởi khố của chính mình, lấy ra vật nam tính to lớn cần được phát tiết, đem chân của nàng nâng lên, đem dục vọng nhắm ngay hoa phùng của nàng dùng sức đưa vào, phái nam cứng rắn nháy mắt phá hủy tấm màng mỏng thuần khiết, cắm vào nơi chật hẹp non nớt.

      “A! Đau……” Đau đớn như bị xé rách đưa thần trí mờ mịt của nàng quay trở về.

      Cường lực thô dài xuyên vào cơ thể nàng, làm nàng đau xót kêu lên, nước mắt chảy ra, như hạt trân châu lăn xuốn khuôn mặt mịn màng.

      “Ông trời! Ngươi buông ra, đừng dùng sức nữa……” Hoa huyệt của nàng vì đau đớn mà ngọ nguậy, muốn bài trừ vật cứng rắn này xâm nhập.

      Nhưng, cơ thể nàng phản kháng co rút lại tự nhiên, lại làm cho cảm thấy vô cùng sung sướng.

      Phái nam bị nàng nhúc nhích thôi, cánh hoa ôm chặt, khống chế được mình!

      “Ô……” Đau đớn khiến thân thể nàng giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của , chỉ muốn thoát khỏi xâm chiếm.

      Hành động của nàng làm hoàn toàn mất chế.

      để ý nàng còn non nớt, bắt đầu ở trong cơ thể nàng di động, vật nóng bỏng ngừng gạt ra huyết hồng của nàng.

      Tiếng khóc nức nở của nàng liên tục truyền vào tai , mặc dù đau lòng, nhưng lại thể dừng lại ham muốn dưới thân.

      “Ngoan, chút nữa…… chút nữa đau ……” ở nơi ướt át của nàng vừa nhanh chóng di chuyển, vừa an ủi.

      Theo ra vào, từng tia máu đỏ tươi hòa cùng chất lỏng tiết ra ngoài, chậm rãi chảy ra, trượt xuống chân .

      Hồi lâu sau, Lưu Tĩnh Minh chống cự nữa, mỏi mệt chấp nhân tiến vào của , đột nhiên, nàng cảm thấy giữa hai chân bị tàn sát bừa bãi, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là loại cảm giác bủn rún khó nên lời.

      Nàng ngừng khóc, loại cảm giác này làm nàng phát ra tiếng “ưm”.

      “Ưm a……”

      Phát phản ứng của mỹ nữ trong ngực, nghe được tiếng kiều từ miệng nàng, biết nàng thích ứng được , bắt đầu cảm nhận được khoái ý.

      Vì thế càng thêm cuồng dã rong ruổi trong người nàng.

      Vật to lớn của ở trong nàng càn quấy, dẫn ra lượng lớn dâm thủy, thấm vào , Ứng Vanh gia tăng thêm lại dùng lực vào nơi chặt khít của nàng.

      Trong mắt nàng còn chút hơi nước, mặt nước mắt còn chưa khô, nàng cảm thấy ngực nặng nề, giữa hai chân như truyền ra điện giật tê dại.

      tê …… A ──” Lần đầu nàng trải qua việc đời, chịu được lâu ra vào của , khoái cảm mãnh liệt tê dại nhanh chóng đem nàng đẩy lên cao trào.

      “Bảo bối ── a ──” Cấp tốc co rút lại trong cơ thể nàng, để cũng theo nàng lên đến đỉnh cao, phái nam to lớn sâu vào trong nàng ngừng run rẩy, bắn ra dịch vào hoa tâm nàng.

      Kích tình qua .

      Ứng Vanh nhàng ôm Lưu Tĩnh Minh, thân thể được hưởng thụ sung sướng.

      dùng tay ôm Lưu Tĩnh Minh toàn thân vô lực, xé mảnh áo của mình, cẩn thận thay nàng lau sạch lạc hồng xử nữ ở hạ thể hòa lẫn dịch thể trắng của .

      Sau đó lấy y phục cùng tiết khố, mặc vào thân thể đẫy đà của nàng, giúp nàng mặc chỉnh tề.

      ôm nàng ngồi đất, đặt nàng ở đùi, thương tiếc hôn khóe miệng nàng cái.

      “Nàng tên là gì?” đem người ta ăn sạch, còn biết tiểu nữ nhân để cho hưởng thụ đến mức tận cùng vui thích tên là gì.

      Hơi thở của nàng có chút rối loạn, “Tĩnh Minh, Lưu Tĩnh Minh.”

      dùng tay vuốt ve lưng nàng, theo sợi tóc phân tán của nàng, thân mật ở nàng bên tai , “Là nữ nhi nhà ai?”

      nghĩ cứ như vậy cùng nàng nảy sinh quan hệ, nàng mang cho cảm thụ, hoàn toàn giống với nữ nhân khác.

      Nàng có thể dễ dàng ảnh hưởng ý chí , khiến cho hoàn toàn quên mình làm cái gì ── chưa từng có nữ nhân có thể làm lạc mất mình trong tình ái, mất khống chế, để nguy ngập, nỡ đem vật nam tính rút ra khỏi hoa huyệt ấm áp chặt chẽ của nàng, mà đem mầm mống cao quý của hoàn toàn bắn vào trong cơ thể nàng.

      Bất luận về sau như thế nào, ít nhất tại buông nàng ra.

      “Thành nam, Lưu gia.” Lưu Tĩnh Minh hề giấu diếm.

      Nàng chưa từng trải qua chuyện làm cho người ta mất hồn như thế, nàng hiểu tâm của mình, tại nàng thích nam nhân ôm nàng trong ngực, nàng muốn cùng chung chỗ.

      Ứng Vanh nhìn sắc trời tối dần, đầu hẻm chiếu vào chút ánh sáng của đèn lồng, cho biết thời gian muộn rồi.

      “Muộn, ta đưa nàng về.” Như vậy có thể biết nàng ở đâu.

      “Ai nha! Nguy rồi, ta quên Linh Đan!” Lưu Tĩnh Minh lúc này mới nhớ tới Linh Đan, nàng nhất định sốt ruột muốn chết!

      Nàng từ người đứng dậy, ngiêng đầu cầm tóc búi lên, dùng cây trâm cố định lại, xoay người muốn .

      Theo nàng đứng dậy, Ứng Vanh xoay người đưa tay giữ chặt nàng, cất miếng vải vừa lau thân thể nàng vào trong ngực, hỏi, “Nàng muốn đâu? Ta đưa nàng .”

      Tuy rằng sắc trời tối mịt, bất quá đám đông bên ngoài cũng có giảm bớt, vẫn như nước chảy.

      Suy nghĩ chút, nàng gật đầu,”Chúng ta hẹn gặp ở tổ miếu, thời gian qua lâu như vậy, nàng nhất định sốt ruột muốn chết.”

      Ứng Vanh nghe được cái tên nàng vừa , hẳn là nữ, nhưng vẫn xác nhận lại, “Là ai?”

      “Linh Đan là nha đầu trong phòng ta…… nhanh !” Nàng nàng kéo tay chỉ ra bên ngoài.

      “Đừng vội, chúng ta hướng đó.” đứng im tại chỗ.

      Lưu Tĩnh Minh quay người lại, lòng tràn đầy buồn bực, “ hướng đó, đâu để ra ngoài?”

      Nhìn bộ dáng nàng ngây thơ, dùng lực ôm nàng vào trong ngực, đầu hướng ra phía khác. “Ôm ta, ta đưa nàng .”

      Nàng theo hướng nhìn, khỏi sững sờ ── chỗ đó chỉ là mặt tường, bằng bọn họ sao dám lớn mật ở trong này như thế……

      Nàng lắp bắp mở miệng,”Từ chố đó?” Chỗ đó phải chỉ có mặt tường sao?

      Ứng Vanh ha ha cười, ôm ngang nàng, “Ôm chặt ta, đừng buông tay.”

      Thân thể đột ngột bay lên, trong nháy mắt nhảy lên nóc nhà ──
      Last edited: 4/10/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :