1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh phúc quả táo chín - Lão Thảo Ăn Nộn Ngưu (34C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Cha mẹ chịu nổi [4]

      Dịch: Hoài Phạm

      Đậu Kiến Nghiệp rồi, phòng đọc sách “khôi phục hòa bình”. Quan Thục Di vừa định thở dài hơi, cửa lại bị đẩy ra, hớp khí định thở ra bị Quan Thục Di tắc ngay cổ họng, nghẹn ngang. Luồng khí thể lên, sượng mặt, chèn ở đường hô hấp, thành viêm họng.

      “Tần Tri có ở đây!” Quan Thục Di nhìn Lang Ngưng mới vừa vào, cao giọng.

      Lang Ngưng đặt hộp đồ ăn điểm tâm lên bàn, “Tôi tìm ấy, tôi tìm !”

      Quan Thục Di buông tay, “Lang Thúy Hoa nương, tôi quen chị.”

      Lang Ngưng chỉ vào hộp bánh, “Tôi mới mua bánh ngọt Black Forest, tôi còn mang theo loại cà phê mới tôi thường uống!”

      Quan Thục Di liếc Thi Á An – đứng ở cửa tò mò nhìn ngó, tạo gương mặt tươi cười cẩn thận hỏi Lang Ngưng: “ phải chị muốn tìm việc làm nên đến đây chứ?”

      Lang Ngưng che miệng cười, muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã, “Được rồi, nhà tôi còn chưa xuống dốc đến trình độ đó. cho ai cũng là Thi Hạo Khánh sao! Nghe gần đây ông ta ở công trường chuyển gạch. Công ty nhà tôi có hạng mục gần vùng núi ở đây, ở vùng này tôi chỉ quen , cho nên tới.” quay đầu, ngoắc Thi Á An, “Em trai, em lại đây.”

      Thi Á An buông thõng hai tay tay, tới, vẻ mặt mất kiên nhẫn — Nó nghe được Lang Ngưng ba nó.

      “Rửa giúp chúng tôi hai cái tách.” Lang Ngưng nhờ.

      rảnh!” Thi Á An trực tiếp cự tuyệt, Quan Thục Di khoái trá.

      “Vậy…… Cứ lấy đại hai cái tách đến đây.” Lang Ngưng biết thái độ thù địch của thằng bé từ đâu mà có.

      có!” Thi Á An cự tuyệt thẳng thừng.

      Vẻ mặt Lang Ngưng xấu hổ, quay đầu nhìn Quan Thục Di. Quan Thục Di giờ khắc này cảm thấy, Thi Á An đứa bé ngoan. Mặt nàng hớn hở, mở miệng, chờ chế giễu.

      “Tôi biết lại huấn luyện nhân viên cửa hàng đối địch với tôi. Có phải mỗi ngày làm đều giơ hình tôi cho mấy người giúp viêc trong này xem ?” Lang Ngưng châm chọc Quan Thục Di.

      Quan Thục Di định phản ứng, Thi Á An phun ra câu ác ý: “Dì là ai chứ? Tôi đối địch với dì? Đối địch với dì có tiền sao? Dì tự cho dì là đĩa đồ ăn!”

      Lang Ngưng lung túng đứng đó.

      Quan Thục Di nghẹn cười, cầm bộ dụng cụ cà phê lại gần Lang Ngưng. Nàng đốt đèn cồn, giải thích: “Đừng so đo với thằng bé thất tình, tự làm rồi uống . Tôi sợ cà phê đắng, thích uống thứ này. Tôi uống trà, mẹ tôi gần đây cũng gọi tôi lên uống, biết vì sao!”

      Lang Ngưng ngây người, cẩn thận nhìn bụng Quan Thục Di, “Mẹ chắc muốn ăn kiêng. Này, có thai ?”

      Quan Thục Di bất giác thở phì cái, “Xì, chị mới có thai! có! Tôi nhé Lang Thúy Hoa, kiến thức chị phong phú lắm nhỉ, cũng biết mấy câu này?”

      Lang Ngưng gật đầu, : “Nhà tôi cũng có vài người chị họ, chị bà con, chút tri thức đó, tôi biết. Tôi vậy thôi, chắc chắn Tần Tri muốn có con, tôi cũng vì vậy…… phải, phải, đừng hiểu lầm.”

      Quan Thục Di thở dài, “Tôi hiểu lầm, vì sao lại bảo chị cũng vì vậy…?”

      Lang Ngưng cởi áo, tuỳ tiện quẳng khăn quàng cổ và mũ xuống, “Chị , tha cho tôi , tôi lung tung thôi.”

      Quan Thục Di càng thêm tức giận, “Thúy Hoa, ràng tôi hơn chị…… Đúng rồi, khi nào chị ? rồi sau này cũng đừng đến đây!”

      Ấm nước sôi ùng ục, hai người phụ nữ lên tiếng, ngây ngốc nhìn. Họ vốn dĩ có tiếng chung, trời biết vì sao lại phải ở cùng chỗ.

      Vài nhân viên nữ vừa cười vừa vào phòng sách, gọi vài món điểm tâm, ngồi vào vị trí cửa sổ, uống trà chuyện phiếm. nhìn thấy Tần Tri, họ hỏi vài câu, dần dần thành hỏi mãi. Lát sau, Lang Ngưng cũng bưng đĩa ra ngồi cùng họ.

      Xem ra, Lang Ngưng gần đây rất độc. Quan Thục Di nhìn theo bóng , nhận ra, người phụ nữ này ra dáng vẻ cũng chỉ có vậy, có người , nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.

      Thi Á An ngồi vào chỗ Lang Ngưng, Quan Thục Di cầm bình cà phê của Lang Ngưng rót cho nó ly. Khỏi , phong cách uống cà phê của thằng bé này chính xác là người mô phỏng kiểu chó.

      “Nhìn dì tốt hơn bà dì đó.” Thi Á An đặt tách xuống, .

      Quan Thục Di chống cằm cười cười, “Nịnh bợ đủ!”

      Thi Á An nghiêm túc: “ nịnh, bà dì đó bằng dì, tuy bà ấy xinh đẹp hơn, có khí chất hơn, dáng người cũng hơn……”

      Quan Thục Di đứng lên, Thi Á An vội vàng tiếp câu cuối vuốt đuôi, “Nhưng tốt bằng dì.”

      Xoay qua, Quan Thục Di nắm hai bên hàm Thi Á An nhéo mạnh, “Cậu mới tốt, cả nhà cậu đều tốt!”

      Thằng bé hiển nhiên bị doạ hoảng, ngây ngốc ngồi yên nhúc nhích. Quan Thục Di đẩy cửa ra ngoài, bao lâu, nàng xách bình rượu rẻ rượu tiền vào nhà. Lang Ngưng tò mò nhìn nàng đến trước mặt Thi Á An, tháo giầy nó, lấy rượu lau phía sau mũi giầy cho nó.

      làm gì vậy?” Lang Ngưng tới, cười khẽ, hơi khuỵu gối xuống thấp, hỏi nàng.

      “Thằng bé mua giày mới, cấn chân, thấy nó hơi khập khiễng sao? ít rượu đế vào chỗ ma sát chân, da giày mềm , đau chân nữa.” Quan Thục Di ngẩng đầu.

      Lang Ngưng cười cười vài tiếng, khích lệ, “ tốt !”

      Quan Thục Di ngẩng đầu, há miệng muốn gì, nhưng rồi mở miệng. Nàng vỗ mặt mấy cái mạnh, lại cúi đầu rượu vào giầy.

      Tần bà nội mang theo hai hộp cơm trưa, cười hớn hở bước vào. Quan Thục Di bận rộn từ sáng, đấm lưng cho đỡ mỏi. Bà lão vừa thấy lập tức tỏ ra phấn khởi, bà tháo cặp lồng cơm, giúp Quan Thục Di xoa thắt lưng, hỏi đầy quan tâm: “Có rồi phải ? Hai tháng này phải cẩn thận.”

      Quan Thục Di quay đầu, cười khổ, “Bà nội, bà biết rồi ạ?”

      Tần bà nội vẫn cười tủm tỉm, “Con nhìn vào gương biết, khóe mắt đúng là của người có chửa.”

      Quan Thục Di cười gượng, mở cặp lồng cơm. Vừa nhìn thấy món thịt vẫn thích ăn, kịp tiếng, che miệng, lao vào phòng vệ sinh.

      Tần bà nội lại cười mừng rỡ, tay bà khẽ vuốt ngực, thở dài, khóe mắt mơ hồ ướt át.

      Quan Thục Di ói hồi, ra nhìn quanh quất, Lang Ngưng bỏ biết từ khi nào, bàn pha cà phê đặt trăm tệ, tách cà phê của miếng cũng vơi.

      Quan Thục Di cầm tiền cất , chuẩn bị lần sau gặp còn đưa lại. toạc ra, vẫn là bạn bè của Tần Tri, số tiền này nàng nên lấy.

      Tần bà nội dặn vài câu, nhếch đuôi lông mày cách vui vẻ, về nhà.

      Quan Thục Di vẫn nhúc nhích, ngồi lặng đến vài giờ.

      Quán cà phê khi còn Tần Tri, còn đặc sắc, buổi sáng, khách hàng thiếu hơn nửa, buổi chiều cơ bản có người đến. Quan Thục Di đuổi Thi Á An ra ngoài, còn nàng ngồi trong quán nhớ . Mấy ngày nay, càng ngày nàng càng nhớ chồng, biết ở ngoài sống thế nào, làm việc có mệt , có khoẻ , còn…

      Nếu biết nàng có, liệu có khuyên nàng đừng giữ con ? Nhất định như vậy.

      Quan Thục Di vuốt bụng, lòng dạ rối bời.

      Ngoài cửa, tiếng gõ vào kiếng thủy tinh lại vang ầm ĩ. Quan Thục Di ngẩng đầu, phút chốc vui vẻ, Ngụy Cầm cầm cái túi mây to bằng bàn tay, sán lại gần cửa thủy tinh, nhăn mặt làm xấu với nàng.

      “A, Sơn Ny Ny, quý hôm nay rảnh rỗi sao?” Quan Thục Di đứng lên, cười tủm tỉm cách vờ vịt, ra vẻ nghênh đón. Người bạn này dạo này vui, chuyện của nàng vẫn nên do nàng xử lý.

      Ngụy Cầm gật đâu lia lịa, “Ha ha! Đúng!”

      Quan Thục Di cầm túi của , áo khoác, vừa hầu hạ vừa hỏi: “Xem ra xem mắt vui nhỉ?”

      Ngụy Cầm tiếp tục đắc ý, “A ha ha! Đúng!”

      Quan Thục Di bật cười, “Đừng lảng, lại đây cho mình hỏi chút.”

      Ngụy Cầm xếp tay thành hình hoa lan, đặt lên má Quan Thục Di, kéo những lọn tóc mai ngậm miệng, thổi khí, “Van xin bà này …… Bà cho cháu nghe!”

      Quan Thục Di cười lạnh, vơ cái khoan đục lỗ đóng sách đến, đập lên mặt bàn.

      Ngụy Cầm lập tức biết điều, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hai tay đặt ở đầu gối, ngoan ngoãn : “Bố à, bố muốn biết cái gì? Con cho bố nghe hết.”

      Quan Thục Di kéo ghế đến trước mặt , nghênh ngang ngồi xuống, hỏi: “Bề ngoài bên kia thế nào?”

      Ngụy Cầm giơ ngón tay cái, “Người đẹp bậc nhất.”

      Quan Thục Di gật đầu, “Vóc dáng thế nào?”

      Ngụy Cầm: “So với sủng thiếp Tần Tri còn cao hơn.”

      Quan Thục Di liếc mắt về phía cái khoan, Ngụy Cầm lập tức sửa miệng, “Bằng Tần Tri, chắc là thấp hơn chút.”

      Quan Thục Di vừa lòng gật đầu, lại hỏi: “ năng thế nào?”

      Ngụy Cầm khen lia lịa, “Trời ơi, có thể gọi là đẳng cấp. ta bàn luận cả về xã hội đời Tần, còn Gia Cát Lượng phải người thông minh nhất thời kỳ Tam Quốc, Quách Gia mới là thông minh nhất. ta còn đề nghị nếu mình rảnh phải du lịch nhìn phong cảnh nước nhà, nhìn thế giới bên ngoài…… Đàn ông đích thực!”

      Quan Thục Di lau mồ hôi trộm, biết thế nào mới tốt. Nửa ngày sau, nàng thào câu, “Xã hội đời Tần cái rắm, có liên quan gì đến cậu? Đừng làm bộ với mình.”

      Ngụy Cầm đứng lên, tự rót ly cà phê. Uống ngụm, bậm môi, : “Mình nhiều lời với đồ biết lịch sử, có gì ăn ? Cho mình miếng.”

      Quan Thục Di đẩy hộp cơm nàng chưa ăn cho . Ngụy Cầm nhìn phần cơm đầy vun, hơi lo lắng, “Tiểu Phương Phương, sao cậu ăn?”

      Quan Thục Di thở dài, “Mình muốn ăn.”

      Ngụy Cầm tới, nghiêm trang đặt tay lên vai nàng, : “Tiểu Phương Phương, có phải muốn mình làm mẹ nuôi?”

      Quan Thục Di giương mắt nhìn Ngụy Cầm, thở dài, : “Này, Sơn Ny Ny.”

      Ngụy Cầm ôm vai nàng, cười, “Làm sao vậy? Tiểu Phương Phương đa sầu đa cảm?”

      Giả giọng ồm ồm, Quan Thục Di : “Bọn họ , ngày nào đó nếu địa cầu hủy diệt, là bởi vì chúng ta biết tội nghiệp môi trường.”

      Ngụy Cầm kinh ngạc, che miệng bật cười, “Trời ơi, tỉnh ngộ của trưởng thôn lại cao thêm bậc, đến mức bắt đầu quan tâm đến toàn nhân loại.”

      Quan Thục Di vẫn giơ vẻ mặt sắp chết, , là gương mặt thương tâm. Nàng xoay qua, nghiêm túc : “Mấy ngày nay mình vẫn luôn nghĩ, nếu, mình có con, có đời sau, như vậy, mình còn sợ hãi ngày đó nữa!”

      Ngụy Cầm hoàn toàn hiểu Quan Thục Di muốn gì, hít hơi dài, sờ má Quan Thục Di, : “Này, trưởng thôn, phụ nữ có thai rất dễ nổi nóng. Mấy ngày nay, mình giúp cậu trông quán, cậu nên bệnh viện khám, hoặc là phải tìm Tần Tri……”

      Quan Thục Di bỗng ngẩng đầu, lắc đầu liên tục, “, thể tìm Tần Tri, thể cho ấy, cậu nhất định được với ấy!”

      Hết chương 34



      Chương 35: Khi ba trở về, con ở nhà [1]

      Dịch: Hoài Phạm

      Chồng của em thể nhìn thấy màu sắc, thế giới của chỉ có hai màu đen trắng.

      Nhưng, chồng của em nỗ lực, chồng của em lương thiện, chồng của em lùi bước trước những khó khăn, chồng của em quý trọng những người trong nhà, chồng của em là núi, là cổ thụ chắn cho em, chồng của em em nhất đời, chồng của em là người có ích cho xã hội.

      Chồng của em và những người khác có gì khác biệt.

      Chồng của em, còn sợ hãi điều gì?

      ***

      Quan Thục Di van nài Tần bà nội giữ bí mật chuyện nàng có thai, là muốn cho Tần Tri “bất ngờ đáng vui mừng”.

      Bà lão miệng đồng ý, ngày hôm sau, thông cáo toàn chung cư.

      Bây giờ, mỗi người khi nhìn Quan Thục Di đều cổ cổ quái quái, trước xem bụng, sau nhìn người.

      Quan mẹ mua rất nhiều sơn tra, cả lòng trắng trứng. Bà còn nhớ đến hai đồng bạc tổ tiên truyền lại, tìm thợ bạc đánh thành hai cái chìa khóa bạc, muốn để cho cháu trai tương lai.

      Tần gia gia mỗi ngày đều đến đại lý hoa quả, ông chọn loại táo quý nhất, ngon nhất đặt khắp nơi trong nhà để Quan Thục Di mắt vừa nhìn thấy, tay có thể bốc ăn ngay.

      Mọi người đều phấn khởi, trừ Quan Thục Di.

      Nhìn những người thân từng ngày lộ ra vẻ mặt vui mừng vây quanh nàng, áp lực tinh thần của Quan Thục Di thể dần dần tăng từng chút.

      Tần Tri vẫn bận rộn như vậy. Có lẽ mới kết hôn tạo cho niềm hy vọng, và cả trách nhiệm to lớn, lúc này, mục tiêu mà tự đặt ra cho mình rất cao .

      người đàn ông tốt, nghĩa là phải để cho người vợ của mình phải lo đến chuyện áo cơm (quá đúng). Suốt hai tháng qua, trở về lần. theo cấp dưới, có đôi khi ở công trường xây dựng làng du lịch mới, có khi lại ở Hành Dương tham quan nhà xưởng. Nếu ở hai chỗ này, vậy nhất định ở trong văn phòng chủ tịch công ty, vất vả làm việc.

      Ngô Gia Dương mỗi tuần lễ đều ghé thăm, mỗi lần đến luôn mang quà của Tần Tri, thổ sản mua từ khắp mọi nơi trong nước cho Quan Thục Di, ăn, rồi trêu chọc nàng.

      Mỗi lần như thế, Quan Thục Di đều cười hì hì nhận quà, trong lòng lại hy vọng người về là .

      Nàng nhớ , lại sợ nhìn thấy .

      Cứ như vậy, mùa xuân tươi đẹp kéo dài, chỉ có mặt trời mặt trăng nhanh chậm chạp luân phiên từng ngày.

      Trong sân, những cây con được cánh đàn ông trồng lớn bổng, đứng dưới tàng cây có thể phơi nắng cho đến khi mặt trời đứng bóng, những người rỗi rảnh bắt đầu tụ tập. Thỉnh thoảng họ lại ngẩng đầu, cùng nhìn mấy con chim én tha bùn về xây tổ. Những bóng chim vun vút bay qua lại rất nhanh, cố gắng xây xong tổ trước hè.

      Ngoài cửa sổ phòng ngủ của Quan Thục Di ở lầu 3, có cặp chim én mới tới, có lẽ là đôi vợ chồng xây tổ. Quan mẹ , đây là điềm lành.

      Thời gian thong thả mang vài mầm sống đến, bản năng làm mẹ giúp Quan Thục Di. Nàng cũng như những bà mẹ khác, bắt đầu lấy đứa trẻ trong bụng là trung tâm cho mọi hành động và tình cảm.

      Vuốt ve bụng lén lút chuyện; luôn nhìn chằm chằm vào bụng; mỗi khi nhìn thấy phụ nữ có thai, nàng rất muốn với người ta: Nàng cũng có. Nàng nóng vội muốn chia sẻ kinh nghiệm làm mẹ với những người khác. ngang cửa hàng bán quần áo trẻ con, nàng thể dời bước, nhất định vào trong quanh quẩn. Mấy hôm trước, Quan Thục Di còn lén lút mua đôi giày vải rất bé của trẻ sơ sinh. Đôi giày màu hồng nhạt, mặt còn thêu những bông hoa rất xinh xắn.

      Toàn bộ đầu óc Quan Thục Di bị hai chiếc hài nho kia giữ chặt. Nàng lập tức trả tiền, cầm đôi giày về nhà. Đêm đó, Quan Thục Di ngừng vuốt ve hai chiếc hài, tưởng tượng ra hình ảnh năm ngón chân trắng nõn xíu, vô cùng đáng xỏ vào chiếc giày .

      Nàng cảm thấy trong bụng nàng nhất định là , nếu , tại sao hơn ba tháng, nàng vẫn cảm thấy yên tâm như thế? Nếu , vì sao khi nàng nhìn thấy đôi giày màu hồng phấn đó thể bước ?

      Con của nàng, bây giờ vẫn an ổn nằm trong bụng nàng, mỗi ngày trưởng thành. Loại tình cảm này làm tim Quan Thục Di chua xót, dằn vặt thôi.

      Nàng vừa vui sướng, lại khổ sở.

      Hôm nay sáng sớm, Quan Thục Di dậy sớm. Nàng thể thức, mỗi ngày, buổi sáng là thời điểm cơn nghén ghê tởm bắt đầu, so với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn.

      Quan mẹ bưng tô mỳ sợi bỏ rất nhiều cà chua vào nhà, nhìn con thay quần áo, hỏi: “Tần Tri còn chưa biết sao?”

      Quan Thục Di hơi phản ứng lại, gật đầu : “Công việc ấy bận rộn muốn chết, với ấy ấy có thể thay con lo lắng sao? Có cũng vậy, chờ ấy về tự nhiên cũng biết.”

      Quan mẹ gật gật đầu, nhìn con ăn hết tô mì lớn, mới hài lòng thu nồi. Ra đến nửa, Quan mẹ nhìn đồng hồ điện tử vách tường, lại nhìn con ngồi lẳng lặng, hình như có ý định ra cửa, hỏi nàng: “Hôm nay ra quán sao?”

      Quan Thục Di lắc đầu, “Hôm nay con bận, Thi Á An còn ở nhà chưa lên.”

      Càng ngày, Thi Á An càng giống nhân viên phục vụ đủ tư cách, chịu khó, có trách nhiệm.

      Quan mẹ gật gật đầu, mang nồi lên lầu. Bà có đầy bụng những chuyện muốn với con. Suốt hai tháng, Tần Tri vẫn trở về. Con từ lúc mang thai, tuy mỗi ngày vẫn cười dễ dãi, nhưng bà biết con vui.

      Quan Thục Di dựa sô pha, nhìn tấm ảnh cưới của hai vợ chồng, nàng nhìn vào mắt Tần Tri trong bức ảnh, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, dường như có ánh sáng phát ra từ đó. Phía đối diện, ánh mắt Tần Tri mang theo trách cứ, nhìn nàng. Quan Thục Di quay đầu, nhìn về phía khác. Đêm nay, nàng muốn nhờ ba tháo tấm ảnh này xuống, quá khoe khoang, trông đáng sợ.

      Di động vang lên vài tiếng, lúc này, nhất định là tin nhắn của Tần Tri.

      “Vợ ơi, dậy chưa?”

      “Ừm, dậy rồi. sao? Ăn sáng chưa?”

      ăn rồi, bây giờ ở toà án.”

      “Toà án? đến đó làm gì?”

      Quan Thục Di vội ngồi xuống, nhắn tin liên tục hỏi thăm, lòng hơi bối rối.

      Tần Tri ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong phiên toà, điện thoại di động rung bần bật, báo tin nhắn của vợ liên tục vang lên. tự “kiểm điểm“, quyết định sau này nếu gặp chuyện gì khó xử cũng thể với nàng, tự mình gánh vác là được. Quan quả táo nhà gấp đến độ mấy tin nhắn toàn lỗi chính tả.

      Hôm nay là ngày mở phiên toà xử Chương Nam Chính, Tần Tri và đám người Trần Ích Trí cùng đến xem. Lang Ngưng ngồi cách Tần Tri xa. đội nón len, mặc chiếc áo khoác ngắn rất bình thường, cúi đầu rất thấp, khi ngẩng đầu, mặt có chiếc kính râm lớn.

      Tần Tri liếc mắt cái nhận ra , dù che giấu thế nào.

      Tội của Chương Nam Chính được xác định gồm hai phần: Biển thủ công quỹ và đánh bạc.

      tháng trước, trong phiên toà sơ thẩm, chỗ của bị cáo là cha của Chương Nam Chính. Ông vốn là người đại diện cho công ty, sau khi Chương Nam Chính chạy trốn, ông thành người chịu tội thay.

      Tần Tri khi đó cũng biết vấn đề của Chương Nam Chính nghiêm trọng như thế. tuyệt đối ngờ, cái tên kia lại để mặc tội cho cha, sau đó bỏ trốn. Mà cha ta, ông Chương lại yên lặng nhận tội thay con.

      Ngày đó, Tần Tri vào trại tạm giam thăm ông, vài năm gặp, tóc ông bạc trắng hết đầu, bi thương đến già nua. Ông nhìn Tần Tri, vẫn rất phong độ như trước, gật đầu, thản nhiên cười, giữ nguyên kiểu cách tri thức, phong phạm khí khái.

      Khi ông Chương chuyện vẫn là những câu chậm rãi, “ ngờ người tới lại là cậu, so với Chính Nam nhà ta, cậu có tiền đồ hơn.”

      Tần Tri cười khổ cách tự trách, biết có nên với ông, là cho Chương Nam Chính tiền hay ? áy náy, Chương Nam Chính trốn trách nhiệm, nhanh như chớp chạy, lại cung cấp tiền cho ta trốn . ta mặc kệ cha mình mặc áo tù ngồi sau song sắt, chẳng lẽ hề áy náy?

      Ông ngồi yên trong chốc lát, mở miệng: “Ta là cha của đứa trẻ được giáo dục tử tế đó, nếu Chính Nam làm chuyện sai lầm, ta xin lỗi, cậu tha thứ cho nó. Sau này, nếu chủ tịch Tần có thể…… Hãy giúp đỡ nó.”

      Người cha, dù ở thời điểm khó khăn nhất, vẫn chỉ nghĩ đến con đầu tiên.

      Lần đầu tiên Tần Tri nhìn thấy ông là lúc ông ngồi dưới cái bàn cổ, trong hoa viên xây theo kiểu cũ, viết chữ. Tần Tri nhớ , giá bút cạnh ông treo đầy bút lông, phía sau, những tàng hoa đào hé nở, dáng ông múa bút vẩy mực như bậc thần tiên.

      Ngày đó, khi Chương Nam Chính cất tiếng cười rộ, ông tử chậm rãi buông bút, cầm cái khăn mặt trắng noãn đặt sẵn bên cạnh, vừa lau tay, vừa liếc Chương Nam Chính, nghiêm giọng: “Ngày thường ta vẫn dạy con, thủ mặc, tĩnh tọa, ít ham muốn (Giữ yên lặng, ngồi yên, ít ham muốn). Càng di động càng dễ làm sai, suy nghĩ dễ thành gia giáo……”

      Chương Nam Chính đứng yên nghe, cả người run rẩy. ta sợ hãi cha mình, sợ hãi này vượt qua nỗi sợ bình thường của con cái đối với cha mẹ. Ngày ấy, Tần Tri cảm nhận được, Chương Nam Chính ra vẫn rất đáng thương, ở nhà mình, ngay cả cười to ta cũng dám.

      Bây giờ, người cha này dùng giọng như hàng vạn người cha khác đời, xin Tần Tri giúp đỡ con mình.

      Tần Tri hỏi ông: “Bác giận cậu ấy?”

      Ông Chương cười khổ, lắc đầu, “. Từ ta dạy nó rất nhiều, bắt nó theo phép tắc, thằng bé đó hiểu được đạo lý, phép tắc cũng rành rẽ, nhưng, ta quên chuyện quan trọng nhất, phải chú ý đến nó hơn, khen nó nhiều hơn. Nó muốn ta kiêu ngạo vì nó, cũng muốn ta khen nó. Ta biết, Chính Nam là đứa trẻ tốt, ta tự hào vì nó, nhưng chưa bao giờ với nó. Là ta dạy dỗ nó, là ta sai, ta cho nó phải biết gánh vác trách nhiệm, ta chỉ bảo nó nhìn về phía trước, lại dạy nó thỉnh thoảng cũng phải nhìn lại đằng sau.”

      Ông già. Ông thầm kể chuyện về con ông, từ đầu đến cuối, nhưng câu trách cứ.

      Tần Tri buông di động, nhìn Chương Nam Chính đứng ở vành móng ngựa, đầu cạo bóng lưỡng. ta đến tự thú, còn tố giác cả sòng bạc lớn nhất trong thành phố.



      Chương 35: Khi ba trở về, con ở nhà [2]

      Dịch: Hoài Phạm

      Phiên toà chấm dứt lúc 12 rưỡi sáng, bên ngoài toà, Tần Tri và Chương Nam Chính trao nhau cái nhìn. Chương Nam Chính cười cười, miệng mấp máy ba chữ thành tiếng, Tần Tri biết, ta xin lỗi.

      “Nó trưởng thành!” Con trai lớn của ông Chương chậm rãi đưa ông đến bên cạnh Tần Tri, ông .

      Tần Tri nhìn ông, mỉm cười, cũng giơ tay đỡ ông.

      Đêm Chương Nam Chính đến cảnh sát tự thú, ông bị đưa vào bệnh viện – máu lên não được. May mắn, được cấp cứu kịp thời, ông bây giờ còn có thể tự do hít khí, cũng còn đường sống, nhưng sau này thể lại.

      “Vâng, cháu nhìn mắt cậy ấy, thấy là trưởng thành lên nhiều.” Tần Tri chuyện với ông.

      Ông Chương vui mừng. Dường như, phiên toà này mở ra vẽ dấu chấm tròn kết thúc những bất hạnh của nhà họ Chương, tất cả có thể lần nữa bắt đầu.

      Lang Ngưng bỏ từ sớm. ngồi ở toà án, nhìn người mà bóng dáng ta vẫn nằm trong đầu , hề tương xứng. phải Chương Nam Chính, phải Chương Nam Chính từng quen, phải Chương Nam Chính .

      Cứ như vậy, Lang Ngưng đứng lên, lặng lẽ rời khỏi phiên toà. Có thể đoán được là, con người Chương Nam Chính chính thức bị Lang Ngưng bóc trần.

      Lang Ngưng vừa , vừa tự hỏi mình, “Người đàn ông đó, rốt cuộc ta cái gì ?”

      Đầu trống rỗng, thể cho mình đáp án chính xác.

      ***

      Quan Thục Di cuối cùng cũng yên tâm. Biết số phận của Chương Nam Chính, nàng buồn cho cha ta trong chốc lát. Nàng lòng mong Chương Nam Chính có thể thụ án cho tốt, sớm ra tù để cả nhà đoàn tụ.

      Buông điện thoại, Quan Thục Di ghé vào siêu thị gần nhà, mua rất nhiều đồ ăn vặt. Nàng muốn hiểu vấn đề, nên đến nhi viện lần nữa.

      Ba giờ chiều, Quan Thục Di mang vài món đồ chơi và đồ ăn tới đó.

      Mở cửa vẫn là ông cụ hôm nọ. Khi Quan Thục Di nhìn thấy ông, ông cụ ôm đứa bé ngồi những bậc thang phơi nắng. Nhìn thấy nàng, ông cười tủm tỉm, chào hỏi.

      “Ông nhớ con, con là dâu mới đầu năm đến quyên tiền.”

      Quan Thục Di cười ha ha, co chân, ngồi xuống cạnh ông cụ. Nàng đưa tay, muốn ôm đứa bé trong tay ông, hỏi: “Ông, đứa này mấy tuổi?”

      Cụ ông đưa đứa bé cho nàng, trả lời: “Hơn hai tuổi, là con trai.”

      Quan Thục Di đưa đồ ăn vặt đậu cho thằng bé. Hai bàn tay nó bé xíu, vẫn cố gắng cầm cho hết đồ ăn trong tay nàng, miệng sốt ruột kêu, “Ôi ô ô, mam mam …” .

      đáng ! Quan Thục Di mở gói bánh, bẻ thành từng miếng cho nó ăn. Động tác ăn của thằng bé khác gì những đứa trẻ khác, cái miệng nhắn chóp chép linh hoạt.

      mặt nó, vết sẹo sau cuộc phẫu thuật vành môi bị hở bẩm sinh lặng lẽ trần thuật “tội lỗi“ của nó. Nó hoàn hảo, cho nên bị vứt bỏ. Bây giờ nó khá tốt, như những đứa trẻ khác, có thể , có thể gọi, có thể hút, nhai và nuốt. Trừ vết sẹo, thằng bé này còn gì khác thường.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu đầy những bậc thang, cầu trượt. Vài đứa vì thế ngừng leo lên thang trượt, bày đủ mọi tư thế, trượt xuống.

      đứa bé rảnh tay ở đằng sau những đứa khác, chỉ dùng hai tay cố gắng đẩy xe lăn đuổi theo bọn trẻ kia. Chúng phá ra cười, tiếng cười hề khác những đứa trẻ bình thường.

      “Chị tới lấy biên lai? Viện trưởng có ở đây.” Phía sau vang lên giọng quen thuộc.

      Quan Thục Di quay lại, người đàn ông luôn lạnh nhạt, chuyện sắc bén – Quách – nhìn nàng. Nàng vẫy tay về phía ta, cười tủm tỉm: “Hi! Tiểu Quách tử (bé Quách), chị tới tìm cậu.”

      Mặt Quách dại ra, nửa ngày phản ứng kịp. Tiểu Quách tử?

      Đây là tình huống gì?

      “Lại đây ngồi xuống. Chị muốn hỏi cậu chuyện.” Quan Thục Di nhích mông qua bên, chừa chỗ. Quần nàng quệt qua quệt lại, dám thành cái giẻ lau bậc thang cho người ta.

      Quách đương nhiên ngồi xuống, ta đứng nơi đó hỏi: “Chị muốn hỏi gì?”

      “Ừ, tôi muốn hỏi, những đứa trẻ lớn lên từ đây, họ làm gì? Có kết hôn ? Hạnh phúc hay hạnh phúc? Có phải rất khổ……”

      “Chị là phóng viên?”

      “Tôi là kẻ thất nghiệp!”

      Quan Thục Di đứng lên, vuốt bụng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn ta: “Tôi đến nhờ giúp đỡ! Bởi vì, có lẽ tương lai tôi đứa con thể nhìn ra những màu sắc thế gian này. Làm mẹ, tôi phải biết, nếu là đứa trẻ toàn vẹn, có phải đường của con tôi rất khó khăn ? Cuộc đời của nó gặp phải những trắc trở gì? Chuyện gì khiến nó hoang mang? Làm cách nào nó tự động viên bản thân? Mọi người cư xử với nó như thế nào? Đứa trẻ bị vứt bỏ, phải đối xử với nó thế nào mới có thể làm nó cuộc sống, có cảm giác an toàn? có biết, chồng tôi có lòng tin vào đứa con do chúng tôi sinh ra. ấy sợ đứa trẻ lại bước con đường của ấy, ấy thấy tồn tại của ấy là vô nghĩa, cần phải kéo dài.”

      Quách đồng chí ngẫm nghĩ, hỏi Quan Thục Di cách nghiêm túc: “Chị khẳng định chị muốn sinh đứa bé? Chị khẳng định chồng chị đồng ý?”

      Quan Thục Di phớt lờ, xua tay, “Tại sao lại chứ? Vì sao lại muốn? Tôi muốn có đứa bé này, đây là sinh mệnh, quan hệ với chuyện đồng ý.”

      Vẻ mặt Quách bỗng trở nên dịu dàng cách ngoài ý muốn, chua ngoa mang theo nỗi oán hận tự trong sâu thẳm dần dần tan biến. ta ngồi bậc thang, cười rồi gât đầu, “Những đứa trẻ ở đây ít, nhưng tôi biết chúng khá nhiều. Ngoài nơi này, tôi quen biết với nhiều người bạn khác cũng tàn tật như tôi. Bị vứt bỏ chỉ là góc , đại đa số những người cha, người mẹ có trách nhiệm, đều toàn tâm toàn ý nuôi nấng con mình. Tôi có thể giới thiệu nhiều người cho chị.”

      Quan Thục Di đứng lên, cẩn thận trả đứa đứa trẻ lại cho ông lão giữ cổng. Nàng vui mừng : “ quá tốt! Tôi cần họ giúp.”

      “Bọn họ đều là những người bình thường, chị khẳng định họ có thể giúp đỡ chị?”

      “Trung Quốc phẩy ba tỉ dân, trở thành vĩ nhân được vài người sao? Tôi khẳng định, họ có thể giúp tôi.”

      “Có vài người, vì thân thể tàn tật, sống được nhưng phải rất giàu có. Vậy cũng có thể chứ?”

      “Họ có vui ?”

      “Đương nhiên, họ càng trân trọng mọi thứ, bởi vì mọi thứ có được dễ dàng. Họ cố gắng sống, chút hạnh phúc đối với họ mà là gấp bội, nên so với người bình thường họ vui hơn nhiều.”

      “Vậy là đủ rồi, tôi muốn vui vẻ gấp nhiều lần ấy.”

      ***

      Tần Tri cuối cùng cũng dành cho mình khoảng thời gian nghỉ ngơi, gần đây, rất nỗ lực, lợi nhuận thu vào ít, nghiệp cũng cao hơn tầng. Rời nhà bốn tháng, những chuyện cần giải quyết xong. Lúc này, Tần Tri tự nhủ, phải về nhà, muốn về nhà, nhớ nhà.

      Vì sao nhiều tháng liền dám về nhà? Tần Tri sợ thói quen của làm hư . nghiệp vừa bắt đầu, dám về vì sợ rơi vào ấm áp. hiểu bản thân, khi về, thể rời .

      Bây giờ mọi chuyện ổn định, có thể an tâm về.

      Ngô Gia Dương đưa Tần Tri vé máy bay đặt trước, ta còn mua gói lớn hơi kỳ lạ, bảo Tần Tri mang theo. Khi lên máy bay, Ngô Gia Dương níu Tần Tri lại, câu rất kỳ quặc, “ cả, chị dâu là người tốt, đấy! Tôi và Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên đều bảo, thế giới này tìm thấy người nào tốt hơn chị đâu, chị dâu là tốt nhất.”

      Tần Tri hơi ngây người, gã cấp dưới ngu ngốc này muốn bày tỏ cái gì. nhìn Ngô Gia Dương, cầm hành lý trong tay ta, thở dài: “Ngô Gia Dương, chừng nào cậu mới có thể học được cách diễn đạt ý mình cách ràng? Cậu hơn ba mươi rồi phải ?”

      Ngô Gia Dương nhướn mày, mặt ta luôn vẻ vô tâm, nhưng hôm nay ta lại tỏ ra băn khoăn, lo lắng, khó làm, khó , hơi miễn cưỡng, như là muốn khuyên nhủ, muốn , nhưng biết sao cho đúng, biết bắt đầu từ đâu…… Loại cảm xúc này cầu diễn cảm phải tài giỏi.

      Tần Tri cảm giác khó tin, buông hành lý, nhìn cấp dưới, được lời, chờ người kia nín được. tự mình ra. (nguyên văn: chờ người kia nín được rắm, tự mình phóng xuất >_<)

      Ngô Gia Dương cuối cùng kìm nén nữa, ta rút từ túi ra phong thư, và gói to bằng giấy cứng như văn kiện của công ty, đưa cho Tần Tri bằng hai tay.

      tháng trước, em thăm chị dâu, chị , khi trở về, để xem cái này trước, hãy xác định có nên về nhà hay .”

      Vẻ mặt Tần Tri bồn chồn. nhận gói giấy, muốn hỏi đây là chuyện gì, Ngô Gia Dương chạy trối chết.

      Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên, Ngô Gia Dương, Trần Ích Trí trốn ở góc sân bay, nhìn cả trong nhà lọt miệng cống.

      Hách Dật Nguyên hỏi: “Ai quản công ty?”

      Trần Ích Trí ném vé vé máy bay trong tay, : “Bảo Thi Hạo Khánh trở về mà coi. Còn cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của cả đâu?”

      Mã Bách Đông nhìn bóng dáng Tần Tri xa dần, đứng thẳng lưng: “An tâm, tôi thấy các đúng là chuyện bé xé ra to. cả chỉ nghe Quan quả táo. Tôi khẳng định bỏ được.”

      Vẻ mặt Ngô Gia Dương khinh bỉ trừng mắt nhìn ta, “ biết cái rắm, cả ngang ngược lắm! tôi . Tôi thể nhìn cả xong lần nữa. cả có nhà, chúng ta còn cái rắm, ăn khí .”

      Trần Ích Trí vỗ vai Ngô Gia Dương, vẻ mặt thưởng thức. Ông rất ít khi tán thưởng người này, nhưng hôm nay, ông thấy mình cần khen ngợi ta chút, “Chúc mừng cậu, Ngô Gia Dương, cậu lĩnh hội được đạo lý này, coi như đạt đến trình độ tuyệt hảo, xứng đáng là người có cấp bậc ở thôn hạ lưu!”

      Ngô Gia Dương hề tỏ thái độ đắc ý cách khác thường. Thứ mà Quan Thục Di đưa Tần Tri, túi giấy đó dán lại, ta lén lút nhìn, vừa thấy, người luôn có đầu óc như ta hoàn toàn rung động.



      Chương 35: Khi ba trở về, con ở nhà [3]

      Dịch: Hoài Phạm

      Máy bay chậm rãi trượt đường băng, Tần Tri chạm tay vào bức thư vài lần. Chờ máy bay ổn định, vội vã mở phong bì.

      Thư này tháng trước Quan Thục Di đưa Ngô Gia Dương. Quan Thục Di , trước khi Tần Tri về nhà hãy đưa .

      Ngô Gia Dương rất nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ này.

      Tần Tri:

      Khi mở lá thư này, em biết, đường về nhà. Em muốn chính thức báo cho tin: Em sắp làm mẹ. Với em, đây là chuyện vui làm em vừa ngạc nhiên, vừa mừng và lo sợ. Trong đời, ngoài chuyện được gả cho , em tin, đây là chuyện vui nhất em từng có.

      Gần đây, em thường sờ bụng, quả là kỳ lạ, bên trong có bé cưng. Con nằm trong cơ thể của em, đây cảm giác kỳ diệu. Với cuộc đời em, ngoài người đàn ông có tên Tần Tri, thứ còn lại là đứa con này. Con cùng em chia sẻ sinh mạng, chia sẻ nhịp tim đập, chia sẻ dinh dưỡng, chia sẻ máu, chia sẻ bầu khí của thế giới, chia sẻ mọi thứ tốt và xấu đời.

      Mỗi khi nghĩ đến chuyện khi con đủ tháng, rời khỏi cơ thể em, bắt đầu bước con đường của con, em lại cảm thấy đành lòng, em luyến tiếc. Em tình nguyện lấy toàn bộ cuộc đời mình để con thấy ấm áp, chăm sóc con, thương con, nuôi nấng dạy dỗ con……

      Em con, em khẳng định trừ ra, em con nhất.

      nhất định hoảng sợ, nhất định buồn, nhất định giận em, vì sao bàn bạc trước với , vì sao lại để đến hôm nay mới cho biết. Đừng trách em, ra, khi em biết mình có con, người đầu tiên em muốn báo là . Nhưng em sợ, nhìn thấy rồi, em nghe theo tình của mình, bỏ đứa bé này.

      Mấy hôm trước, chim én mẹ và chim én bố xây tổ mới ngay dưới mái hiên nhà chúng ta, em nhìn chúng từng chút từng chút kéo rơm xây tổ, rồi vào ở.

      Sau đó, chúng có én con.

      Em thường nhìn qua cửa sổ, lén lút, dám làm chúng hoảng sợ, trộm quan sát cả nhà chúng. Én mẹ, én bố, và bảo bối của chúng, giây chúng thể rỗi rảnh, chỉ vòng quanh tổ.

      Chim non luôn giương cái mỏ vàng nhạt mà kêu gào. Đói bụng chúng kêu, khát chúng kêu, lạnh chúng kêu, đói bụng, lạnh, khát, chúng vẫn kêu. Cái miệng nhắn của chúng kêu từ sớm đến tối mịt.

      xem, mạng sống rốt cuộc là gì?

      Em nghĩ, mạng sống là trả giá, như đôi chim én đó, có lẽ cả đời chúng cũng thể hiểu vì sao phải trả giá, chúng chỉ dựa vào bản năng, tận lực kéo dài trách nhiệm với mạng sống, vì trách nhiệm mà trả giá.

      Em cũng muốn vì thế giới này trả giá cái gì đó. Em muốn tìm người để chứng minh, chứng minh em từng sống rất sung sướng tinh cầu xinh đẹp này, và con là chứng cứ duy nhất xác định tồn tại của em thế giới.

      Em biết, em từng đồng ý, cả đời này chỉ cùng sống nương tựa vào nhau.

      Em xin lỗi, em giữ lời. Kể từ ngày em bắt đầu làm mẹ, tình con vượt qua tình dành . Em có thể để mất , mình nuôi con, nhưng thể vì cần con.

      rời khỏi em, có thể sống, còn em và con trở thành thể.

      Nếu muốn chuyện với em, xin lỗi, xin đừng khuyên em, đừng cướp đoạt quyền làm mẹ của em. Nếu cần đứa con này, vậy đừng xuất .

      Con của chúng ta sinh ra nhất định khác với những đứa trẻ khác. Nhưng, con của chúng ta, vì sao lại có quyền sống trong thế giới này, cùng những đứa trẻ khác hô hấp, chơi đùa, nghịch ngợm, gây , làm, mỗi ngày mỗi ngày ngừng lo nghĩ như những đứa trẻ khác?

      Chẳng lẽ vì toàn vẹn, được phép sống?

      Như vậy công bằng, đó là thiếu trách nhiệm đối với mạng sống.

      Tần Tri, em biết, chuyện em hứa với em làm được.

      Em đồng ý, bởi vì lúc đó em hiểu cái gì là tình của mẹ, cái gì là tình .

      Vài ngày trước, nửa đêm bừng tỉnh, em ngồi dậy, nghĩ đến chuyện. Nếu sau này, chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Như vậy, nếu có ngày, em trước, làm sao bây giờ?

      Nếu, trước, nhẫn tâm để em mình sống đời sao?

      Khi chúng ta cùng sống trong ngôi nhà, chúng ta cần đứa con thuộc về chúng ta, kéo dài mạng sống của chúng ta. Như vậy, tồn tại của Quan Thục Di và Tần Tri mới có ý nghĩa.

      Trước đây, trong mắt em, thế giới chỉ có hai loại người: Người tốt, người xấu.

      Bây giờ, con làm em trưởng thành. Em nhận ra, đứa trẻ sinh ra vốn thuần khiết vô tội, chúng ta cho chúng mạng sống, cho chúng những thứ cơ bản nhất, sau khi chúng lớn, tự nhiên mở mắt nhìn thế giới, trường học cho chúng tri thức, trắc trở đường đời làm chúng trưởng thành.

      Làm thế nào phân chia con người, dáng vẻ đẹp đẽ hay là lợi ích có được sau này, em hay , đều có quyền phán xét.

      Tựa như:

      Quan Thục Di chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: thành bà chủ quán cà phê sách, là người có ích cho xã hội.

      Chương Nam Chính chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: ta trở thành tội phạm cần sửa chữa sai lầm, ta cố gắng cải tạo để trở thành người có ích cho xã hội.

      Thi Á An chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: Nó trở thành ký sinh trùng sống nhờ cha mẹ, bây giờ nó cố gắng học cách sinh tồn, học cách làm người có ích cho xã hội.

      Ngụy Cầm chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: Cậu ấy trở thành viên chức bình thường trong công ty, là người có ích cho xã hội.

      Lang Ngưng chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: ấy trở thành ông chủ của công ty, là người có ích cho xã hội.

      Ngô Gia Dương chào đời là đứa trẻ khỏe mạnh: ta trở thành viên chức bình thường trong công ty, là người có ích cho xã hội.

      Em nghĩ, như vậy mới là phân chia đúng đắn con người — làm người, làm người tốt, làm người có ích cho xã hội.

      Cuối cùng, em muốn giới thiệu với về chồng em, Tần Tri.

      Chồng của em thể nhìn thấy màu sắc, thế giới của chỉ có hai màu đen trắng.

      Nhưng, chồng của em rất cố gắng, chồng của em lương thiện, chồng của em lùi bước trước những khó khăn, chồng của em quý trọng những người trong nhà, chồng của em là núi cao, là cổ thụ chắn cho em, chồng của em em nhất đời, chồng của em là người có ích cho xã hội.

      Chồng của em và những người khác có gì khác biệt.

      Chồng của em, còn sợ hãi điều gì?

      Mấy hôm trước, em lại đến thăm nhà từ thiện, gặp những đứa trẻ. người chúng, những chỗ thiếu hụt so với còn nặng nề hơn biết bao nhiêu, nhưng chúng vẫn cười, tiếng cười của chúng vẫn trong trẻo như những đứa trẻ bình thường.

      Em gặp Tiểu Quách, ta đưa em thăm người, nhờ ông ấy, em đẩy được cánh cửa sắt nặng nề.

      Cánh cửa ấy nằm ngay trong túi giấy trong tay , hy vọng có thể bình tĩnh mở nó.

      Sau đó…… Tuỳ quyết định, có đồng ý trở lại với em .

      Trở lại nhà của chúng ta.

      Khi về nhà, em ở nhà.

      Vợ của : Quan Thục Di

      Mở túi giấy, Tần Tri đổ ra tập tranh rất dày được đóng kỹ.

      Bìa tập tranh là hình ảnh: Dưới mái hiên rất to, tiểu thư nồi, em kem đánh răng, tiên sinh xà phòng hộp, em trai chén, nương gối đầu, đại ca ruột gối để trần, chúng vẽ những khuôn mặt tươi cười, kết đôi chỗ.

      Mở trang thứ nhất, đầu trang có tấm ảnh, trong ảnh là Tiểu Quách và những đứa «con» (những đứa bé trong nhi viện) của ta. Dưới bức ảnh, có dòng chữ:

      Xin chào, Tần Tri, chúng ta từng gặp nhau, bây giờ tôi chính thức giới thiệu về mình:

      Tôi, ba mươi mốt tuổi, người bị liệt chân. Nhà tôi ở viện từ thiện, tôi có rất nhiều em trai , tôi muốn làm việc ở đây cả đời, tôi hạnh phúc, bởi vì những người sống cạnh tôi đều hạnh phúc.

      Tương lai, tôi muốn kết hôn với xinh đẹp như Triệu Nhã Chi.

      *Triệu Nhã Chi : Diễn viên Trung Quốc, từng đóng trong các phim như Bến Thượng Hải, người tình của Tần Thuỷ Hoàng…

      Trang thứ hai: nhà ba người, bọn họ ngồi ngay ngắn trong tấm ảnh, nụ cười mặt hơi ngượng ngùng và thận trọng.

      Phía dưới là dòng chữ: Xin chào Tần Tri, tôi bị mù, vợ tôi cũng là người mù, chúng tôi mở tiệm massage, có đứa con sáu tuổi, đôi mắt của bé sáng nhất đời.

      Con của chúng tôi, bé có thể nhìn thấy cả thế giới.

      Trang thứ ba: đứa trẻ chất phác, lộ ra nụ cười hồn nhiên, giơ ngón cái biểu lộ thắng lợi.

      Chào chú, con là bé Đường* [hội chứng Down]. Trí khôn của con mãi mãi dừng lại ở tuổi thơ, cho nên cả đời con hạnh phúc. Mẹ , nhiễm sắc thể của con nhiều hơn cái so với mọi người, cho nên con là thiên sứ có đôi cánh dài!

      * Đường = trống

      Nước mắt Tần Tri rơi, rơi thể ngừng lại, lòng đau như vỡ nát. lật từng trang, từng trang, vì những con người đó mà tươi cười, cũng vì họ mà rơi nước mắt.

      Xin chào Tần Tri, tôi có chân, mở trang web online. Tôi tự tay làm hàng thủ công, bán qua các nước, xa nhất là bán qua Thái…..

      Xin chào Tần Tri, em có tay, nhưng gia đình hạnh phúc nhất. Ba, mẹ cũng như em……

      Xin chào Tần Tri, tôi thể nghe, nhưng được nhìn thấy ngọn núi cao nhất thế giới…..

      Xin chào Tần Tri, tôi thể , nhưng tôi có thể đàn ghita, tôi có thể làm xiếc……

      Xin chào Tần Tri, tôi vẫn nghèo như cũ, nhưng tôi cố gắng……

      Xin chào Tần Tri……

      Xin chào Tần Tri……

      Tần Tri lật, càng ngừng rơi lệ. thể kềm chế được cơn run rẩy khắp toàn cơ thể, tim như bị vắt đến nát bấy. Giờ khắc này, thấy, là người hạnh phúc nhất đời.

      Vì sao phải thế? Quả Quả nhất định phải đặt vào trong Khuông Khuông (sọt vuông).

      Trang cuối cùng……

      Đó là tấm ảnh chụp X quang, phía dưới là hàng chữ: “Ba Tần Tri, xin chào. Con là bé cưng, khi ba về nhà, con ở nhà!”

      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :