1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      " muốn sao còn bảo giành?"

      "..." Tùng Dung hít sâu, may mà Ôn Thiếu Khanh phải luật sư, nếu quả còn đường kiếm sống.

      Hôm sau Tùng Dung phải lên tòa, sau khi xong việc, đến đám cưới nghi thức vào phần cuối. vừa vào thấy Kiều Dụ dựa vào cây cột trong góc, cầm hoa cưới trong tay, nhìn chằm chằm ra cửa.

      Thấy đẩy cửa vào, mặt ta thoáng qua tia mừng rỡ. Nhưng lúc nhận ra người đến là , đôi mắt đó liền ảm đảm vài phần.

      Tùng Dung hiểu lắm, chỉ gật đầu với ta. ta cười thay cho lời chào.

      Tùng Dung lại nhìn hoa cưới trong tay Kiều Dụ, hóa ra cuối cùng hoa vào tay ta.

      Tầm nhìn của mọi người đều tập trung vào cặp vợ chồng mới cưới sân khấu. Khi dáo dác tìm bóng Ôn Thiếu Khanh dưới ánh đèn mờ tối, như có thần giao cách cảm, trông thấy Tùng Dung, vẫy tay ra hiệu cho đến.

      Sau khi ngồi xuống cạnh Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh cười hớn hở đến gần, "Chị họ, chị ăn kẹo ? Kẹo này ngon lắm!"

      Kể từ buổi tối hôm ấy, Tùng Dung nghe thấy hai chữ "ăn kẹo" này là chịu nổi. cướp lấy hộp kẹo, trừng mắt hung dữ, "Ăn kẹo cái gì? Ăn kẹo cái gì? Đàn ông con trai mà ăn kẹo gì?"

      Chung Trinh gãi đầu, " yên lành sao lại mắng người ta chứ..."

      Chỉ có Ôn Thiếu Khanh hiểu ý, cười hớn hở rồi cũng bị Tùng Dung lườm.

      Tùng Dung lại nhìn về hướng Kiều Dụ ngóng ra phía cửa. cúi đầu hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Sao em thấy Kiều Dụ còn căng thẳng hơn chú rể thế?"

      Ôn Thiếu Khanh khẽ nhướng mày, thầm vào tai .

      Tùng Dung nhìn ngạc nhiên. Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu, vừa nãy khi đẩy cửa bước vào, có lẽ Kiều Dụ tưởng rằng người ta chờ đến.

      Thời gian dần trôi, Ôn Thiếu Khanh nhìn nổi nữa, đứng dậy đến bên cạnh Kiều Dụ thở dài, "Đừng trách tôi nhắc cậu. Cậu cứ làm mặt khổ sở như thế, lát nữa họ tôi mà tưởng cậu muốn cướp dâu tôi giúp đâu."

      Kiều Dụ cau mày, " linh tinh gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh đùa cợt, "Cậu soi gương mà xem, rồi hỏi người khác nữa, xem trông cậu có giống bạn trai cũ còn chưa dứt tình với dâu ."

      Kiều Dụ nhìn lên sân khấu lát mới trả lời: "Tôi đâu có như thế!"

      Ôn Thiếu Khanh cười mờ ám, "Vậy chính là chưa dứt tình với chú rể."

      Kiều Dụ bật cười, quay sang đập .

      Cười xong, day ấn đường, giọng trầm thấp xa xôi, dường như chỉ cho mình mình nghe: "Tôi ngờ ấy về ..."

      Ôn Thiếu Khanh vỗ vỗ vai , cũng thêm gì nữa.

      Ôn Thiếu Khanh và Kiều Dụ mau chóng trở về bàn. Nghi lễ kết thúc, dâu chú rể cũng ngồi xuống. Phù rể Lâm Thần trông thấy Tùng Dung, kéo bừa lấy cái ghế, lúc sắp ngồi xuống mới phát ngồi ngay cạnh.

      khựng lại, ngồi cũng được mà cũng xong.

      Tùng Dung cười chào hỏi : "Hôm nay đẹp trai đấy."

      Tuy quan hệ hơi lúng túng nhưng vẫn phải giữ phong độ, Lâm Thần gật đầu đáp: "Cảm ơn."

      Ôn Thiếu Khanh liếc khó chịu, "Người ta cưới mà ăn diện bảnh bao như thế là có mục đích gì?"

      Đối mặt với Ôn Thiếu Khanh, phong độ của Lâm Thần được tốt. chẳng liếc nhìn lấy lần, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.

      Hôm nay Kiều Dụ tập trung, cũng chẳng đứng ra hòa giải, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng uống nước. Trong mắt Tiêu Tử Uyên chỉ có Tùy Ức, chỉ cần hai người kia đánh nhau làm loạn ta cũng chẳng bận tâm.

      Tam Bảo và Hà Ca đặt hết tâm tư vào bàn đồ ăn đầy ắp, càng nghĩ ngợi gì.

      Tùng Dung tỉnh bơ như nghe thấy, cúi đầu xem điện thoại. Chỉ có phù dâu là hợp với bầu khí của bàn này lắm. nàng là đàn em cùng khoa của Tùy Ức, cũng học đại học X, hồi sinh viên khi Lâm Thần nổi danh trong trường, nàng hết sức si mê , từ lúc nghe phù rể là liền phấn khích đến ngủ nổi. Suốt quá trình thực nghi thức, Lâm Thần khá săn sóc ấy, khiến nàng càng rung động mãnh liệt, ánh mắt chút kiêng dè dính lấy khuôn mặt .

      Sau mấy lần chạm phải ánh mắt nàng, Lâm Thần thấy hơi ngượng, vội đứng dậy, "Tôi vào nhà vệ sinh lát."

      biết câu này có vấn đề gì mà Kiều Dụ chợt như bừng tỉnh, cũng theo, "Tôi cũng ."

      Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, " rửa tay."

      Tùng Dung cảm thấy mấy người này đột nhiên đều trở nên khác lạ, chỉ lẳng lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh giơ tay giải thích: " rửa tay , là bác sĩ, có bệnh cuồng sạch ."

      Tùng Dung gật đầu.

      Ba người chưa được bao lâu, Tiêu Tử Uyên quay sang nhắc Tùy Ức: "Em cũng nên thay lễ phục nhỉ?"

      Phù dâu lập tức bật dậy, "Đúng, đúng. Suýt quên. Thợ trang điểm đợi tầng đấy."

      Tùy Ức chưa được bao lâu, Tiêu Tử Uyên cũng lặn mất. Đến cậu chàng thần kinh thô như Chung Trinh cũng nhận ra bất thường, ngoảnh sang hỏi Tùng Dung: "Chị, sao họ hết cả rồi?"

      Tùng Dung bình thản, "Tình hình bất thường chắc chắn là có chuyện lạ, đợi mà xem."

      vừa xong, đèn của cả sảnh bỗng dưng tắt hết, chỉ còn lại màu đen kịt. Giữa tiếng ồn ào, luồng sáng chợt chiếu vào chính giữa sân khấu.

      Bốn người đàn ông trẻ tuổi xuất giữa sân khấu cùng nhạc cụ, trang phục thoải mái mà đẹp vô cùng. Áo vest được cởi ra, chỉ còn mặc sơ mi trắng, cổ áo nới lỏng, tay áo xắn lên tới khuỷu tay.

      Họ đều có ngoại hình và khí chất hơn người nên dưới sân khấu nhanh chóng rộ lên tiếng huýt sáo và hò hét, Tam Bảo cắm cúi vào bàn thức ăn cũng nhịn được hét lên: "Các đẹp trai quá! Các đẹp trai quá!"

      Ánh sáng tiếp tục chiếu đến lối vào của sảnh lớn. Tùy Ức đứng đó đối diện với sân khấu, dường như vừa mới bước vào, tay còn đặt cửa chưa kịp rút về, cũng xúc động nhìn phía trước.

      Tiêu Tử Uyên cúi đầu điều chỉnh micro, chợt ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng với Tùy Ức.

      Chẳng câu, cứ bắt đầu mà báo trước.

      Lời vừa cất lên, tiếng hét ầm ĩ vang dội dưới sân khấu, Tùng Dung cũng cực kỳ xúc động.

      Trong thời khắc đặc biệt, người bình thường luôn nho nhã điềm đạm lại chọn cách tỏ tình cuồng nhiệt như vậy, dùng phong cách rock bùng nổ để hát tình ca rung động lòng người.

      Tùng Dung hiểu biết nhiều về rock, nhưng cũng biết bài hát này là của nhóm nhạc lừng lẫy qua nhiều thế hệ, cuồng dã, bùng cháy, khác hẳn hình tượng bốn người đàn ông sân khấu. Có lẽ chính tương phản này đánh động giác quan của tất cả mọi người.

      Còn dâu đứng trong ánh sáng chẳng biết từ lúc nào đầm đìa nước mắt.

      Chung Trinh hưng phấn bám lấy Tùng Dung, "Chị họ, chị họ! Sếp của em chơi dàn trống kìa! Đẹp trai quá!"

      Đúng vậy, cũng rất ngạc nhiên, chơi trống cơ đấy!

      Giữa người chơi trống và tay guitar bass cần phối hợp vô cùng ăn ý. Ánh mắt đảo qua lại giữa Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh. Hai người khi nãy còn đối chọi nhau bàn ăn, nhưng giờ phút này vẫn phối hợp vô cùng ăn ý.

      Ánh mắt mọi người đều tập trung vào chú rể, nhưng Tùng Dung chỉ nhìn Ôn Thiếu Khanh.

      Hóa ra người đàn ông điềm tĩnh, tao nhã khi trở nên buông thả lại quyến rũ đến vậy.

      Lúc sắp kết thúc, Ôn Thiếu Khanh đột nhiên nhìn về phía , nở nụ cười, khẽ giọng hòa câu hát. có micro, Tùng Dung chỉ nhìn thấy khẩu hình của .

      I’ll love you, always...

      Giống như buổi tối mùa đông hôm ấy, đứng trong màn đêm thầm : " ấy ở trong đôi mắt tôi, ngự trị nơi trái tim tôi. Vẫn luôn ở đây."

      với Lâm Thần: "Nhân Thanh, tôi ấy, rất , rất ."

      Còn thời khắc này, là lần đầu tiên với .

      Tùng Dung cứ ngơ ngẩn nhìn Ôn Thiếu Khanh, đến mức mọi người xung quanh đứng lên hoan hô reo hò cũng chú ý, dường như ngoài ra, trong mắt còn ai cả.

      Lâm Thần vô tình trông thấy, nhưng cũng chỉ lướt nhìn rồi nhanh chóng dịch tầm mắt xuống cây guitar bass trong tay.

      Hóa ra còn trông thấy ai khác nữa.

      Trong tiếng hò reo vang dội, Tiêu Tử Uyên vứt guitar, nhảy thẳng xuống sân khấu, chạy vài bước đến nắm lấy tay Tùy Ức ra ngoài.

      Lúc xuất lần nữa ở bàn ăn, ba người còn lại khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh nhã nhặn đầy trí thức, ống tay áo thậm chí có lấy nếp gấp.

      Tam Bảo háo hức chạy đến tỏ vẻ sùng bái, "Các ơi, bao giờ em kết hôn các cũng biểu diễn như thế cho em được ?"

      Kiều Dụ cười dịu dàng, Lâm Thần từ lúc quay lại vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng nhìn Tam Bảo.

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, "E là được."
      B.Cat, heavydizzy, Dinhloan7 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tam Bảo thất vọng, "Tại sao?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ dẫn, "Sao em có thể dùng lại chiêu người khác dùng? Dù có dùng cũng phải thay đổi chút, ví dụ như em biểu diễn cho Trần Thốc xem chẳng hạn?"

      Tam Bảo ngẩn người, suy nghĩ chút lại nhìn Ôn Thiếu Khanh sùng bái, "Đàn thân , đúng!"

      Vừa , nàng vừa nhìn Hà Ca. Hà Ca lập tức xua tay, "Đừng tìm mình, mình biết gì về nhạc cụ hết. Đến lúc đó nếu cậu muốn biểu diễn đập đá ngực có thể tìm mình."

      Tam Bảo tức đỏ cả mặt.

      Ôn Thiếu Khanh bình luận thêm: "Ừm, biểu diễn đập đá ngực trong đám cưới cũng là sáng kiến đấy."

      biết vì bị bất ngờ hay suy nghĩ gì mà Tùng Dung vẫn luôn im lặng, Lâm Thần còn im lặng hơn cả .

      lúc sau Tùng Dung mới nhận ra Ôn Thiếu Khanh gì nữa, bèn quay đầu nhìn sang , phát nhìn thẳng về phía trước, mặt cảm xúc, chẳng biết suy nghĩ gì. Tùng Dung khẽ hỏi: "Nghĩ gì thế?"

      Ôn Thiếu Khanh lơ đãng vuốt chén trà, hất cằm ra hiệu cho nhìn sang, " nghĩ bao giờ có thể nắm tay em mời rượu họ."

      Tùng Dung nhìn theo ánh mắt Ôn Thiếu Khanh, thấy Tiêu Tử Uyên nắm tay Tùy Ức mời rượu từng bàn, tiếng chúc mừng và cười vang lên ngớt, có thể thấy cặp vợ chồng mới cưới kia rất vui vẻ.

      Tim Tùng Dung bỗng chốc loạn nhịp, cúi đầu thầm phỉ nhổ bản thân. Người ta kết hôn, mình hồi hộp cái gì?

      Ôn Thiếu Khanh thấy mãi có phản ứng bèn quay đầu nhìn, quả nhiên lại trông thấy khuôn mặt ngượng ngập quẫn bách. thầm thở dài, hành trình còn gian nan lắm đây.

      Tan tiệc, Tùng Dung đứng ở cửa đợi Ôn Thiếu Khanh lái xe đến. Lâm Thần vừa bước ra trông thấy .

      Vừa rồi trong tiệc cưới đỡ rượu giúp Tiêu Tử Uyên rất nhiều. Giờ phút này, mượn men rượu, tới chào hỏi : " mua vé máy bay ngày mai rồi."

      Khuôn mặt Tùng Dung chẳng lộ vẻ gì khác biệt, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu em bây giờ em chấp nhận , vậy còn thích em ?"

      Lâm Thần kịp phản ứng, "Gì cơ?"

      "Nếu em , em thích Ôn Thiếu Khanh, bằng lòng theo , vậy có chắc người thích là em ? Có dẫn em ?"

      Lâm Thần tần ngần, "Em..."

      Tùng Dung nhìn , " băn khoăn điều gì? Ôn Thiếu Khanh hay chính bản thân ? Hay là cả hai? Đàn Lâm, ra chưa từng lòng thích em đúng ? Năm đó khi thổ lộ cũng hề thích em. Có lẽ trong mắt , em thông minh đến thế, xét về năng lực chuyên ngành, em cũng bì được với . Nhưng trời cao dành riêng cho phụ nữ rất nhiều năng lực đặc biệt, chẳng hạn như nhìn thấu nội tâm của đàn ông. Em có thể cảm nhận tình cảm Ôn Thiếu Khanh dành cho em, cũng cảm nhận được ấy xem trọng , vẫn luôn cố gắng hàn gắn quan hệ giữa hai người. Còn , có cảm nhận được ?

      Nếu thích em, vậy giữa hai xuất ngăn cách cũng sao cả. Nhưng đâu có thích. Vậy tình hình như bây giờ chẳng phải là được bằng mất sao? Hồi ấy em cũng muốn về nước, muốn ở nước ngoài cả đời. Nhưng về rồi em mới phát , hóa ra có rất nhiều chuyện đều do chúng ta tự nghĩ ra mà thôi, và còn có bao nhiêu thứ quý giá hơn cái gọi là thể diện, tự tôn rất nhiều."

      Lâm Thần sớm bình tĩnh lại, cười : "Mấy năm gặp, tài ăn của đàn em Tùng ngày càng tốt, chẳng trách tên tuổi càng lúc càng vang dội. Nhưng em quên chúng ta là đàn đàn em cùng khoa à? Mấy kỹ xảo mà thầy dạy em, cũng biết."

      Tùng Dung hiếm khi lườm như lúc này, "Người khác muốn mời em chuyện bằng kỹ xảo đều phải trả tiền đấy."

      Lâm Thần cười nhạt, " cũng vậy."

      Tùng Dung cau mày, "Tự cứ vào ngõ cụt đấy chứ. Xe đến rồi, em trước đây."

      Tùng Dung lên xe, Ôn Thiếu Khanh hạ kính xuống hỏi Lâm Thần: "Có cần tôi đưa cậu đoạn ?"

      Lâm Thần nhìn mấy giây, lạnh nhạt đáp: "Cậu tốt bụng ."

      Ôn Thiếu Khanh ung dung, "Tất nhiên rồi, chưa bao giờ nghe câu "lòng thầy thuốc như lòng cha mẹ" à? Mau gọi bố ."

      Lâm Thần nổi cáu, "Biến!"

      Ôn Thiếu Khanh cũng chẳng để bụng, mỉm cười rồi khởi động xe chạy .

      Chung Trinh ngồi ghế sau lên tiếng bất bình: "Phù rể đó là ai vậy? Ngạo mạn, làm như mình hay lắm..."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn thẳng về phía trước, bình thản trả lời: " em tốt của tôi."

      Chung Trinh vốn định mắng Lâm Thần vài câu nữa để trút giận cho Ôn Thiếu Khanh, ngờ lại nhận được câu trả lời này. Cậu cười khan mấy tiếng rồi co người lại ghế sau, gì nữa.

      Tùng Dung nghe thấy lời giới thiệu quen thuộc này, hơi ngẩn người, quay sang hỏi: "Các chuẩn bị màn diễn vừa nãy từ khi nào vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn qua kính chiếu hậu, "Chuẩn bị rất lâu rồi, em cũng thấy đấy, bọn bình thường đều có phong cách đó. Khổ cho Tiêu Tử Uyên nghĩ ra trò này chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp."

      Tùng Dung khen lòng, "Nhưng các làm rất tốt."

      Ôn Thiếu Khanh chợt dừng xe bên lề đường, "Trước mặt là ga tàu điện ngầm."

      Chung Trinh chớp mắt, "Sếp, sếp bảo em xuống xe ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Mai cậu còn môn thi cuối đúng ? Mau về ôn tập ."

      Chung Trinh hậm hực xuống xe, miệng còn lẩm bẩm: "Lại cho người ta nghe!"

      Tùng Dung cũng thấy lạ, còn chưa kịp hỏi, Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn đầy ý, " vẫn còn sở trường khác."

      Lời có hàm ý, Tùng Dung thấp thoáng cảm nhận được điều gì, quay sang nhìn . Nhưng chỉ thấy Ôn Thiếu Khanh tập trung lái xe, gì thêm nữa.

      Kiều Dụ đợi được người muốn đợi, bị tổn thương tâm hồn nên cần đóng cửa dưỡng thương. Sau ngày cưới, Tiêu Tử Uyên đưa Lâm Thần đến sân bay.

      Lúc xuống xe, Tiêu Tử Uyên lấy hai chiếc hộp bọc kín trong cốp xe ra đưa cho Lâm Thần.

      Lâm Thần nhận lấy, vừa nhìn vô cùng cảm động, "Tiêu Tử Uyên, cậu tốt với tôi quá, vẫn nhớ tôi thích ăn gì. Ở nước ngoài có tiền cũng mua được những thứ này! Ngày nào cũng phải ăn đồ ăn nước ngoài, tôi sắp nôn ra rồi đây!"

      Tiêu Tử Uyên giọng bẫng: " phải tôi cho cậu, dám nhận lời cảm ơn đâu. Tôi được người ta nhờ đưa cho cậu thôi."

      Lâm Thần cứng người, vứt đồ sang bên, vẻ mặt khinh thường, "Tôi lấy!"

      Tiêu Tử Uyên hỏi dò: " lấy à?"

      Lâm Thần kiên quyết, " lấy."

      Tiêu Tử Uyên biết sợ mất mặt, bèn cầm lên đặt lại vào tay , "Sắp đến giờ rồi, vào thôi. Bao giờ chơi chán ở bên ngoài về nhé."

      Lâm Thần có phản ứng, cầm lấy đồ, vẫy tay rồi .

      Tiêu Tử Uyên cưới chưa được bao lâu đến cuối năm, khắp nơi tràn ngập khí Tết.

      Tùng Dung và Châu Trình Trình dạo đến trưa, thấm mệt mới lên tầng cao nhất ăn bánh ngọt.

      Vẻ mặt Châu Trình Trình bi tráng, "Mình mua vé sáng ngày kia về nhà ăn Tết."

      Tùng Dung buồn cười, "Được nghỉ còn vui sao?"

      Châu Trình Trình thở dài, "Người có bạn trai như cậu đâu hiểu được nỗi khổ của mình."

      Tùng Dung cũng thở dài theo, "Có bạn trai được gì? Mấy chiêu trò của các bà bà dì chẳng biết đâu mà lần. có bạn trai hỏi bao giờ có, có bạn trai rồi lại bị hỏi lúc nào kết hôn. May mà mình còn thằng em họ, có thể lấy ra làm bia đỡ bớt phần đạn."

      còn chưa xong nhận được điện thoại của Chung Trinh, vừa nhận điện được nghe giọng giả ảo não để đè nén vui mừng của cậu, "Chị họ ơi, Tết này em phải trực, về được, chị về mình nhé."

      Tùng Dung trầm ngâm: "Em về Tết đến chỉ còn mình chị đơn độc giữa vòng vây của mấy bà à?"

      Giọng Chung Trinh càng lúc càng hớn hở, "Hình như thế."

      Tùng Dung cúp điện thoại xong, lập tức trả vé. Châu Trình Trình tới nhìn, "Cậu làm gì vậy?"

      "Đồng minh sắp đánh rút lui, mình thể đơn độc trở về."

      "Vậy cậu về ăn Tết à?"

      Tùng Dung chần chừ, "Sau Tết về, dù sao lúc này cũng thể tự đâm đầu vào họng súng."

      "Vậy cậu với Ôn Thiếu Khanh cưới nhau ?"

      "Cậu nghĩ cưới là xong sao? Cưới xong bị giục sinh con, nhưng mình..." đến đây, Tùng Dung bỗng dừng lại, nhưng sinh được...

      Châu Trình Trình tò mò, "Nhưng cậu làm sao?"

      Tùng Dung thở dài. Kể từ khi chuyện khó sinh con với Ôn Thiếu Khanh, biết có nghe lọt tai mà chẳng thấy nhắc đến nữa.
      B.Cat, Dinhloan, Tuyết Liên6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung ăn tối với Châu Trình Trình rồi mới về nhà. Lúc sắp tới trước tòa chung cư, chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ chỗ bụi cỏ, còn có giọng nam dỗ dành: "Nào, cái này ngon lắm, qua đây ăn."

      Dạo này có rất nhiều gia đình ở chung cư bị mất chó, hơn nửa trong số đó có lẽ đều do bị lừa đánh thuốc bắt như vậy.

      rẽ sang chỗ bụi cỏ, quả nhiên trông thấy hai người đàn ông cho chú chó ăn thứ gì đó.

      Tùng Dung ngờ lại là Nhường Chút. cao giọng hỏi: "Các người làm gì vậy?"

      Hai người đàn ông khựng lại, quay người nhìn sang.

      Nhân lúc hai người kia đề phòng, Tùng Dung vẫy Nhường Chút, "Mau tới đây!"

      Nhường Chút hơi ngơ ngác nhưng vẫn chạy tới chỗ .

      "Nhường Chút, đừng sợ!" Tùng Dung xoa đầu nó, "Ôn Thiếu Khanh đâu? Sao chỉ có mình mày?"

      Ánh mắt hai người đàn ông lộ vẻ hung dữ, "Chó của à?"

      Tùng Dung nhìn lại họ, "."

      "Thế liên quan đến ! Con chó kia là của bọn này! Tránh ra!"

      Tùng Dung cười giễu, " cứ thử xem có liên quan đến tôi ."

      " muốn làm gì?"

      Tùng Dung giơ điện thoại ra, "Vừa nãy tôi quay clip, tôi nghi ngờ hai người phạm tội trộm cắp tài sản."

      "Trộm chó mà cũng phạm tội trộm cắp tài sản? lừa ai đấy?"

      " chỉ là trộm cắp tài sản." Tùng Dung chỉ gậy sắt trong tay họ, "Còn mang theo hung khí có thể làm tổn hại đến an toàn của người khác, có thể quy thành tội Trộm cắp tài sản có vũ khí. Đây chắc phải lần đầu tiên của hai người đúng ? Nếu có tiền án tính chất càng nặng hơn. Theo bộ luật mới nhất, trộm cắp tài sản công và tư có giá trị từ nghìn tệ trở lên có thể xử theo tội trộm cướp, nếu trước đó còn có tiền án trộm cướp mức tiền giảm xuống nửa. Dù trộm tài sản có giá trị chạm mức tiêu chuẩn, nhưng trong vòng hai năm, phạm tội trộm cắp từ ba lần trở lên bị nhận định là phạm tội nhiều lần. Đối với hành vi phạm tội trộm cắp nhiều lần, xử tù, tạm giam hoặc quản chế lên đến ba năm, phạt kèm hoặc phạt riêng về tài chính. Nếu có tình tiết nghiêm trọng xử từ ba đến mưởi năm tù có thời hạn, đồng thời cũng phạt tiền. Vừa rồi còn dùng gậy sắt đe dọa tôi, như vậy chính là cướp. Chắc các trộm chó để tự làm thịt ăn nhỉ? Định bán đâu? Đồ các vừa cho nó ăn có độc đúng ? Còn có thể thành lập tội Tiêu thụ thực phẩm độc hại."

      Hai người đàn ông ràng chỉ là tay mơ, bị dọa vì mấy câu của Tùng Dung, bèn nhìn nhau rồi phản ứng, " tưởng thế là chúng tôi tin à?"

      Tùng Dung cũng bình tĩnh, "Các có thể tin. Thế nhưng trước khi quay clip tôi báo cảnh sát, chắc cảnh sát cũng sắp đến rồi. Hay là các đợi chút, để cảnh sát đến cho các nghe nhé?"

      trong hai người đàn ông hoàn toàn từ bỏ, giọng đề nghị, "Đại ca, thôi chúng ta ! Con chó này cũng chẳng được bao nhiêu tiền, đáng đâu."

      Hai người thầm thương lượng lúc, người đàn ông còn lại nghiến răng, "!"

      Sau đó cả hai còn trừng mắt hung dữ với Tùng Dung rồi mới bỏ .

      Lúc này Tùng Dung mới thở phào nhõm, ngồi xuống vuốt lông Nhường Chút, "Sao mày ngốc thế? biết cắn người xấu à?"

      Tùng Dung đưa Nhường Chút vào tòa nhà, vừa ra khỏi thang máy liền sang gõ cửa nhà Ôn Thiếu Khanh.

      Cửa vừa mở ra, Tùng Dung làm ầm lên, "Rốt cuộc trông Nhường Chút kiểu gì thế hả? Nuôi nó phải có trách nhiệm với nó chứ! Hôm nay nếu có em bị người ta bắt rồi."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn chú chó Samoyed ngồi trước cửa rồi lại nhìn Tùng Dung, sau đó né ra để nhìn ra sau lưng mình, "Nó là Nhường Chút à? Thế con chó chơi bóng ở cạnh sofa kia là của ai?"

      Tùng Dung nhìn vào, con chó ở cạnh sofa... hình như cũng là Nhường Chút.

      kinh ngạc chỉ vào chú chó Samoyed bên chân, hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Thế nó là của ai?"

      "Em đưa về, làm sao biết được?" Ôn Thiếu Khanh bỗng nổi hứng thú, "Luật sư Tùng, có phải lúc cứu nó em dùng thủ đoạn pháp luật uy hiếp bọn trộm chó ? Vậy em thế này... có tĩnh là nẫng tay ?"

      Tùng Dung vỗ trán, gượng gạo mấp máy môi: "Xin lỗi, quấy rầy rồi."

      xong vừa định bỏ chạy Ôn Thiếu Khanh lại gọi từ phía sau: "Đợi ."

      Tùng Dung miễn cưỡng quay lại hỏi: "Gì đấy?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào mu bàn tay , "Tay em bị thương."

      Lúc này Tùng Dung mới nhận ra mu bàn tay mình rỉ máu, có lẽ khi nãy chạy vào bụi cỏ cẩn thận làm xước da.

      Cuối cùng vẫn phải vào nhà . Hai người ngồi sofa, Ôn Thiếu Khanh xử lý vết thương mu bàn tay cho .

      Lầm lẫn ngớ ngẩn này khiến Tùng Dung hận thể chui đầu xuống hố, đau cũng chẳng dám kêu.

      Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Nhường Chút chơi với bạn mới, bông đùa: "Em vẫn luôn sợ chó cơ mà? Sao lần này dũng cảm thế?"

      Tùng Dung rất ngượng, tự giễu: "Vì ngớ ngẩn nên mới dũng cảm chứ sao."

      Ôn Thiếu Khanh xử lý xong vết thương vẫn cầm tay , cười: "Người ta thường , quan tâm ắt loạn. Vì nó giống Nhường Chút nên mới làm em phán đoán lẫn lộn? Vì Nhường Chút là chó nuôi nên em mới cứu nó đúng ?"

      Tùng Dung hắng giọng phản bác, "Tất nhiên phải, em là luật sư, tối thiểu cũng phải có tinh thần chính nghĩa."

      Ôn Thiếu Khanh ồ lên, "Hóa ra tinh thần chính nghĩa tối thiểu có thể chiến thắng nỗi sợ sinh lý."

      Tùng Dung sắp khóc, phải quá yếu mà là do đối phương quá mạnh.

      Ôn Thiếu Khanh thấy định trở mặt liền khôn khéo đánh trống lảng, chỉ vào ghế sofa, "Đưa nó đến ban quản lý , xem chó nhà ai lạc."

      Tùng Dung gật đầu, "Đành thế vậy."

      Hai người vừa xuống dưới thấy thông báo tìm chó dán dưới tòa nhà, có vẻ như con chó mà Tùng Dung "nẫng tay " về chính là con chó ảnh kia. gọi điện thoại theo số điện thoại ghi tờ thông báo, chủ chó đến rất nhanh. Người này ngờ có thể tìm được nhanh như vậy, cảm ơn liên tục rồi đưa chó về.

      Khi chủ chó hỏi, Tùng Dung còn trả lời câu "nhặt được" hết sức thiếu tự nhiên. Ôn Thiếu Khanh nghĩ đến đây càng thấy buồn cười, " ngờ luật sư Tùng dối giỏi ."

      "Em cố ý mà! Chúng nó giống nhau như vậy, làm sao phân biệt được!" Tùng Dung đuối lý, " phân biệt được à?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Được chứ, chó mình nuôi sao có thể nhận nhầm."

      Tùng Dung hỏi tiếp: "Phân biệt kiểu gì? Nhường Chút có gì khác với những con chó khác?"

      Ôn Thiếu Khanh trầm tư, "Thoạt nhìn trông khác gì cả, phải dựa vào cảm giác. Em ở với nó lâu ngày, tự khắc phân biệt được."

      Tùng Dung nhụt chí, "Được rồi."

      tay Ôn Thiếu Khanh nắm lấy Tùng Dung, tay kia dắt Nhường Chút, được mấy bước lại : "Sắp Tết rồi, tối mai mời mấy sinh viên ăn cơm, có muốn cùng ? Chung Trinh cũng đấy."

      Tùng Dung suy nghĩ, "Được, nhưng chiều em phải tới tòa án, có lẽ đến muộn chút."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Tới lúc đó đón em."

      Tùng Dung từ chối khéo: " cần, tòa án với bệnh viện cùng đường, tự em được."

      Ôn Thiếu Khanh gì, thêm vài bước rồi tiếp: "Hồi học ở nước ngoài, có lần làm thí nghiệm, được xếp chung nhóm với bạn nữ. Chẳng nhớ vì sao mà khi ấy hai bên lại cãi nhau. Bạn trai của ấy tìm để xin lỗi, rằng bạn bị cậu ấy chiều sinh hư nên hiểu chuyện. Lúc ấy ngưỡng mộ cậu ấy vô cùng."

      Tùng Dung biết vì sao đột nhiên nhắc đến chuyện này, cười hỏi: "Ngưỡng mộ bị chiều sinh hư ấy hả?"

      Ôn Thiếu Khanh cười lắc đầu, ", ngưỡng mộ bạn trai ấy. thế giới này lại có người có thể để cậu ấy sẵn lòng chiều chuộng như vậy, chiều đến mức khiến ấy sinh hư."

      Tùng Dung quay sang nhìn , mỉm cười.

      Thời học, lúc đọc Chuyện cũ ở Nam Thành, nhớ quá nhiều chi tiết, nhưng vẫn nhớ như in câu: "Tình in trong ý, ý ở ngoài lời, dạt dào hàm súc, mới là cái đẹp đích thực." Trước kia luôn cảm thấy màu mè sáo rỗng, giờ lại thấy có lý, quả hổ danh là tác giả lớn.

      Ôn Thiếu Khanh bị nhìn đến mất tự nhiên, đưa mắt về phía trước lên tiếng: "Cảm động ? Nhớ kỹ vào, sau này nữa đâu."

      Tùng Dung gật đầu, tiếng cười bật ra khỏi miệng theo làn gió buốt bay xa.

      Dù bao nhiều năm trôi qua nữa, vẫn nhớ rất trong đêm mùa đông gió rét này, có người đàn ông ngượng đến đỏ vành tai, gián tiếp với lời tỏ tình rung động.

      muốn chiều cho em sinh hư.

      chứng minh, Ôn Thiếu Khanh rất sáng suốt khi gọi Tùng Dung đến.
      B.Cat, heavydizzy, Dinhloan7 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      đón Tùng Dung đến nhà hàng gặp Chung Trinh và sinh viên khác xuống.

      "Các cậu làm gì thế?"

      "Lần trước liên hoan chưa uống hết bia, vẫn để ở siêu thị bệnh viện. Chúng em về lấy."

      "Nhanh nhé."

      Vất vả lắm hai người mới khuân đến được, lúc gọi món, nhân viên phục vụ trông thấy lại chỉ vào miếng dán tường nhắc nhở: "Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định được mang đồ uống bên ngoài vào."

      Mọi người ngây ngẩn, đồng loạt nhìn lên tường.

      Tùng Dung cúi đầu xem thực đơn, đột nhiên lên tiếng: "Nhà hàng các có ai biết luật à? Trong Luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng có , quy định "Cấm tự mang đồ uống" mang tính đơn phương cưỡng chế trong ngành dịch vụ nhà hàng được xếp vào loại hành vi có hiệu lực và trái pháp luật." xong ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, "Có cần tôi gọi 12315[1] ?"

      [1] 12315: Số tổng đài tiếp nhận phản ánh khiếu nại của người tiêu dùng tại Trung Quốc.

      Nhân viên phục vụ có lẽ quen ra oai, chưa bao giờ bị phản bác, nghe vậy mới thảng thốt chạy ra khỏi phòng. Lát sau, người có vẻ là quản lý tới, tươi cười : "Tối nay các vị dùng bữa ngon miệng nhé. Chúng tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho các vị, sau này mong các vị thường xuyên ghé qua, có thể mang theo đồ uống, chúng tôi thu phí mở chai."

      Mọi người vui vẻ cười đáp lại, đợi quản lý và phục vụ ra khỏi phòng ăn mới lộ bản tính.

      "Chung Trinh, Chung Trinh! Chị họ cậu ngầu quá. Sau này ăn cứ dẫn theo chị ấy, được ?"

      "Chị ơi, nhà chị còn thiếu em trai ? Em trai học y ấy?"

      "Thầy ơi! của chúng em giỏi quá! Sau này có khi chúng ta còn được ăn miễn phí luôn ấy nhỉ?"

      Tùng Dung mỉm cười, "Tri thức chính là sức mạnh."

      Mọi người ăn xong lại lên đỉnh núi ngắm biển đèn rực sáng phía dưới. Sắp đến Tết, nơi đâu cũng ồn ào tấp nập, nhìn từ cao xuống càng thấy rộn ràng tươi vui.

      Ôn Thiếu Khanh dựa trước mui xe, nheo mắt nhìn về phía trước. Là bác sĩ, rất ít khi uống rượu, nhưng lần này lại vô tình uống đến ngà ngà say.

      Đám sinh viên chạy đến chỗ đẹp nhất đòi chụp ảnh chung.

      Tùng Dung đứng cách mấy bước chân nhìn họ ồn ào, thỉnh thoảng lại bị họ gọi tới nhờ chụp hộ.

      Loáng thoáng nghe thấy có tiếng người hát, vừa ngoảnh lại thấy Ôn Thiếu Khanh cúi đầu, khẽ ngân nga gì đó.

      Lúc ăn Tùng Dung cũng uống hơi nhiều. cho là mình nghe lầm, cúi đầu day trán rồi mới ngẩng lên. Vừa ngẩng đầu, thình lình bắt gặp ánh nhìn của Ôn Thiếu Khanh. Trong bóng đêm, đôi mắt ấy đen thẳm, mang theo nét hân hoan và tình ý nồng nàn. ngơ ngẩn nghe thêm mấy giây mới nhớ ra.

      Đó là bài hát tiếng Nhật, tên là Sakura, Sakura, muốn gặp em.

      Trong làn gió hòa vào sắc đêm nơi đỉnh núi, Ôn Thiếu Khanh ngà ngà say, khuôn mặt tràn đầy thương, khóe miệng mỉm cười, cứ thế ngắm .

      lúc sau mới ngừng hát, đưa hai tay về phía .

      Tùng Dung hề do dự, chạy tới lao vào lòng .

      Có người chú ý đến, lập tức có tiếng cười vui và tiếng huýt sáo vang lên, nhưng hai người vẫn ôm nhau tách rời.

      Ôn Thiếu Khanh uống rượu thể lái xe, vì vậy Chung Trinh đưa họ về. Ôn Thiếu Khanh bảo cậu lái luôn xe về, mai mang tới bệnh viện là được.

      Chung Trinh vui vẻ đồng ý. Lái xe được vài mét, cậu dừng lại, cầm cái hộp nhô đầu ra gọi Tùng Dung: "Chị họ, suýt chút nữa quên mất! Quà mừng năm mới của bệnh viện. Lịch tự làm đấy, em lấy giúp chị, cầm về thong thả xem."

      Tùng Dung nghi hoặc, "Cái gì vậy?"

      Chung Trinh tỏ vẻ bí hiểm, "Đồ tốt."

      Tùng Dung quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh cũng ra vẻ bí hiểm, "Đồ tốt đấy, chú ý xem tờ ở giữa."

      Tùng Dung bị hai người làm cho tò mò, về đến nhà chưa thay quần áo đứng ở cửa xem luôn. Trong hộp là quyển lịch bàn khổ A5 được thiết kế khéo léo, mở ra mới biết mỗi tờ bên trong đều là ảnh bác sĩ, bên phải là ngày tháng, bên trái là ảnh chụp, cạnh ảnh chụp còn in mấy hàng chữ giới thiệu các thông tin cơ bản về bác sĩ đó như tuổi tác, tên, trình độ, kinh nghiệm.

      lật đến giữa, quả nhiên thấy hình Ôn Thiếu Khanh.

      mặc áo phông trắng đơn giản, quần vải đen tôn lên làn da trắng, đứng nghiêng về phía ống kính, tầm mắt buông thấp, từ cổ áo thun có thể nhìn thấy xương quai xanh và cổ, chân đôi giày vải bố, ống quần cao để lộ mắt cá chân.

      Đây là lần đầu tiên Tùng Dung chú ý đến mắt cá chân của , cũng là lần đầu tiên liên hệ Ôn Thiếu Khanh với hai chữ "gợi cảm".

      ngẩn ngơ ngắm Chung Trinh gọi điện đến, "Chị họ, quà em tặng chị có được ? Mười hai người này là bệnh viện bầu chọn ra đấy! Sếp của em được nhiều phiếu nhất, rất đẹp trai đúng ạ? Có phải chị mong tháng Bảy mau đến đúng ?"

      Tùng Dung nghĩ đằng nẻo, "Cũng tàm tạm thôi."

      Chung Trinh bị dội gáo nước lạnh vẫn từ bỏ ý định, "Chị họ, sao chị chẳng có chút phấn khích nào vậy? Lịch này phải ai cũng có đâu, em bốc thăm trúng thưởng được đấy, bao nhiêu người trả giá cao em đều bán, cố ý giữ lại cho chị mà!"

      Tùng Dung dửng dưng, "Thế cho nên?"

      Cuối cùng Chung Trinh cũng nghe được câu mình muốn nghe, cười hớn hở đáp: "Cho nên Tết này chị phải lì xì cho em nhiều!"

      Tùng Dung vỗ trán, "Được."

      Chung Trinh hài lòng cúp điện thoại.

      Tùng Dung vừa cúp máy nhận được tin nhắn Wechat của Ôn Thiếu Khanh.

      "Sang uống canh giải rượu."

      Có lẽ vì ảnh hưởng của tấm hình kia mà từ lúc bắt đầu vào nhà, ánh mắt Tùng Dung cứ lơ đãng nhìn về mắt cá chân của Ôn Thiếu Khanh.

      ra có thể hiểu được vì sao quyển lịch bàn này được thích như thế. Bác sĩ và y tá trong bệnh viện bình thường quen nhìn những người này mặc áo blouse, kích thích thị giác khi thấy họ mặc quần áo bình thường quả có lời nào diễn tả được, nhưng thứ kích thích Tùng Dung lại là... mắt cá chân của Ôn Thiếu Khanh.

      Khi nãy xem ảnh là chuyện, giờ nhìn tận mắt lại là chuyện khác. nhìn đến mất hồn nghe thấy tiếng gõ bàn, " chuyện với em đấy."

      giật mình, suýt làm đổ bát canh giải rượu, " gì?"

      " ..." Ôn Thiếu Khanh chỉ vào ngực , "Lúc nãy ăn cơm em để nước rau lên áo."

      Tùng Dung cúi đầu nhìn qua, lập tức gào lên, "Đây là cái áo sơ mi trắng bị dính dầu cuối cùng của em đấy!"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm mặt hỏi: "Em khoe khoang bộ phận nào đó của em kích thước rất khả quan đấy à?"

      Tùng Dung lườm rồi lại nhíu mày, "Giặt sạch đâu nhỉ?"

      Ôn Thiếu Khanh thoáng nhìn sang, "Chắc là giặt được."

      Tùng Dung nhìn tin tưởng, dường như muốn , thử , thử .

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Để giặt."

      Tối hôm ấy, Tùng Dung bực bội đưa chiếc sơ mi trắng sang nhà đối diện, ngày hôm sau tan tầm trở về thấy chiếc túi treo trước cửa, bên trong là áo được giặt sạch và sấy khô.

      mở ra xem, chiếc áo trong túi những còn vết dầu mà dường như còn trắng hơn lúc trước. cầm sang gõ cửa nhà đối diện, " làm gì với áo em vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn quần áo trong túi, "Sao thế?"

      Tùng Dung lộ vẻ nghi ngờ, "Sao nó lại trắng ra? Có phải giặt sạch nên mua cho em cái giống hệt ?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn thắc mắc, "Em biết đời này có thứ gọi là thuốc muối tẩy trắng à?"

      Tùng Dung lắc đầu, "Chưa từng nghe ."

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh nhìn như nhìn kẻ ngốc, khiến tâm hồn Tùng Dung bị tổn thương nặng nề. Nhưng dù vậy, cũng khỏi khâm phục người đàn ông này. Trong mắt , từ lâu Ôn Thiếu Khanh dần từ đầu bếp trở thành người thạo việc nhà.

      "Ôn Thiếu Khanh?"

      "Ừ?"

      "Lần trước em sai rồi. Về sau làm nghề mổ xẻ nữa cũng cần làm đầu bếp, có thể giặt quần áo cho người ta!"

      "Xin lỗi, thiếu tiền tiêu, mà tạm thời cũng có ý định mở hiệu giặt là." Ôn Thiếu Khanh từ chối xong lại cười lên, "Nhưng có thể giặt miễn phí giúp em."

      Tùng Dung quả quyết khước từ, " cần! Cũng chỉ là thuốc muối tẩy trắng thôi mà? Có gì ghê gớm chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười lưu manh, "Ừ, có gì ghê gớm, luật sư Tùng nhớ dùng lần đổ cả bình luôn nhé."

      Tùng Dung biết mỉa mai chuyện lần trước rửa bát dùng hết cả chai nước rửa, bèn lườm .
      B.Cat, heavydizzy, Dinhloan8 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh tò mò, "Trước kia em xử lý thế nào với áo sơ mi trắng dính dầu giặt sạch?"

      Tùng Dung thở dài: "... Vứt ."

      Ôn Thiếu Khanh nên lời.

      Tùng Dung yếu ớt giải thích: "Em là luật sư mà, mặc áo sơ mi trắng bị dính dầu gặp đương bị người ta cười."

      Ôn Thiếu Khanh cười như có như , "Đương mà biết sơ mi trắng em mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của họ chỉ dùng được lần, họ khóc."

      "..." Tùng Dung lại bại dưới tay kẻ làm nghề mổ xẻ này, cảm thấy nản lòng thoái chí. đưa cho quả bóng, "Hình như đồ chơi này là của Nhường Chút, bị rơi trong nhà em, cầm ."

      Vừa dứt lời, người chợt nhô đầu ra từ ghế sofa, " gọi tôi đấy à?"

      Tùng Dung khựng lại, lúc này mới phát ra có khách. Thấy gương mặt kia có đôi nét giống Ôn Thiếu Khanh, khí chất cũng tương đương, bèn ngoảnh sang hỏi: " trai hay em trai của vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh hắng giọng giải thích: "Chú út , con trai út của ông nội, tên là Ôn Nhượng, tên thân mật là Nhường Chút."

      Nghe thấy tên mình, Nhường Chút lập tức chạy ra ngồi bên chân Ôn Thiếu Khanh lè lưỡi.

      Tùng Dung ngây ngẩn lúc, nhìn chó rồi lại nhìn người, khen lòng: "Ông nội đúng là gừng càng già càng cay!"

      Hẳn là chú út của Ôn Thiếu Khanh được hòa thuận với cho lắm, nếu ai lại lấy tên thân mật của bậc cha chú trong nhà đặt cho vật nuôi của mình.

      Ôn Nhượng ngoắc tay với Tùng Dung, "Cháu dâu, vào đây ngồi!"

      Chỗ Ôn Nhượng ngồi là chỗ bình thường Tùng Dung hay ngồi. Bản thân có cảm giác gì, nhưng Nhường Chút thấy Tùng Dung tới liền sủa mấy tiếng về phía Ôn Nhượng.

      Ôn Nhượng lấy làm lạ, quay đầu hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Nó sao vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh giải thích: "Chú ngồi chỗ của cháu dâu."

      Ôn Nhượng lập tức nhìn Nhường Chút với vẻ bi ai, "Mày sủa tao? Chúng ta dùng chung tên bao nhiêu năm như vậy, sao mày lại vì người phụ nữ quen chưa được mấy tháng mà sủa tao chứ?"

      Nhường Chút lại sủa mấy tiếng, Ôn Nhượng ôm ngực ngã vật ra sofa.

      Tùng Dung thấy "chú út" diễn sâu như vậy hơi ngượng, đứng được mà ngồi cũng xong, đành vờ như cúi đầu nhìn áo sơ mi, thấy cúc áo ngay ngắn mới ngẩng lên hỏi Ôn Thiếu Khanh: " đính lại cúc áo hộ em luôn à?"

      Ôn Thiếu Khanh còn chưa lên tiếng, Ôn Nhượng nằm sofa trả lời: "Cháu trai lớn vẫn khéo tay như trước nhỉ!"

      Trông thấy vẻ nghi hoặc của Tùng Dung, lập tức ngồi dậy, "Ơ, cháu biết à? Đính cúc áo là gì, nó thêu mới giỏi chứ! Hồi xưa nó thêu cả bức Thanh minh thượng hà đồ[2] đấy! Để hôm nào bảo nó thêu cho bức Bạch thủ uyên ương đồ[3] nhé."

      [2] Thanh minh thượng hà đồ: Có nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng" là tên của số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.

      [3] Bạch thủ uyên ương đồ: Tranh đôi uyên ương bạc đầu.

      Ánh mắt dám tin của Tùng Dung lướt lướt lại khuôn mặt ngày càng đen của Ôn Thiếu Khanh, "Thêu... hoa?"

      Ôn Thiếu Khanh sầm mặt, lạnh lùng giải thích: "Học lâm sàng, việc luyện tập độ linh hoạt của ngón tay là rất quan trọng. cũng bị ép học thôi."

      Năm xưa bỏ Đông y học suốt mười mấy năm từ hồi tiểu học để đăng ký ngành Y học lâm sàng, làm ông nội tức đến độ suốt mấy tháng cũng thèm nhìn mặt. Về sau biết ông muốn răn đe hay muốn tốt cho cháu trai mà bắt thêu bức Thanh minh thượng hà đồ, lấy lý do đường hoàng là luyện tập độ kiên nhẫn và linh hoạt của đầu ngón tay, đến mức bây giờ nghe thấy năm chữ kia thôi cũng run cả tay.

      Tùng Dung cố nín cười, cúi đầu chào qua loa rồi chạy về nhà, đến áo cũng quên mang theo, đóng cửa xong mới cười phá lên.

      Nghe thấy tiếng cười ngoài cửa, Ôn Thiếu Khanh liếc xéo Ôn Nhượng, "Hài lòng chưa?"

      Ôn Nhượng ngồi vào ghế sofa, điềm nhiên gật đầu cười, "Cũng được."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ treo tường, "Chú đến sắp hai tiếng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Ôn Nhượng ngẫm nghĩ, "Hình như là có chuyện gì nghiêm túc mới đến, nhưng chẳng nhớ ra được, tôi cũng định đây."

      Ôn Nhượng xuống dưới tòa nhà rồi mới gọi điện cho Ôn Thiếu Khanh, "Tôi nhớ ra rồi, ông cụ Ôn bảo cậu nhớ tìm lan hồ điệp."

      Ôn Thiếu Khanh cúp máy, rồi như sực nhớ ra điều gì, nở nụ cười.

      Hôm sau Tùng Dung làm đúng lúc gặp Ôn Thiếu Khanh tập thể dục buổi sáng về. hỏi : " ăn sáng à?"

      Tùng Dung vội quấn khăn quàng cổ, " ăn, em vội, hôm nay có cuộc họp quan trọng, thể đến muộn."

      Ôn Thiếu Khanh giữ cửa thang máy, đột nhiên hỏi: "Em có quen ai mua được lan hồ điệp ?"

      Tùng Dung suy nghĩ lát, "Lan hồ điệp? Loại nào?"

      Mặc dù trồng hoa, nhưng cũng biết lan hồ điệp là hàng hiếm ở chợ hoa năm nay, những bị hét giá cao, mà muốn tìm được loại quý hiếm chút cũng khó.

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười khó đoán, "Loại nào quan trọng lắm, màu xanh dương là được."

      "Màu xanh dương? khéo chọn đấy!" Tùng Dung khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm, " đùa em đấy à? Lan hồ điệp có sắc tố tạo thành màu xanh dương, vì sắc tố xanh dương là biến thể gen lặn trong thực vật học, vô cùng hiếm thấy, bảo em tìm ở đâu bây giờ?"

      Ôn Thiếu Khanh xoa tay, bắt chước điệu bộ của , khoanh hai tay trước ngực, "Kết hợp nhuộm sáng chế trong quá trình nuôi trồng."

      Tùng Dung hậm hực, " biết cũng phải biết trồng được gốc khó thế nào."

      "Khó mới nhờ em." Trong giọng bình thản của Ôn Thiếu Khanh lộ ra vẻ khiêu khích, "Sao? Chẳng lẽ luật sư Tùng có nổi chút quan hệ trong vấn đề này?"

      Khóe môi Tùng Dung giật , miễn cưỡng đồng ý: " thành vấn đề, bao giờ cần?"

      Ôn Thiếu Khanh cười thỏa mãn, "Ngay."

      Tùng Dung nhếch miệng, nghiến răng trả lời: "Được."

      Mấy ngày sau, cả văn phòng luật đều biết luật sư Tùng tập trung làm việc. Khó khăn lắm mới tìm được vài gốc thông qua bạn của bạn, hôm nó chuyển qua đường hàng đến, lập tức mang tới trước mặt Ôn Thiếu Khanh.

      Bệnh viện cho nghỉ Tết, Chung Trinh đợi đến ngày mùng Hai trực. Trước lúc đó cậu rảnh rỗi nên suốt ngày chơi cùng Nhường Chút.

      quen với việc gặp cậu ở nhà Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung thẳng vào vấn đề, "Sếp em đâu?"

      Chung Trinh chỉ vào bếp, " nấu bữa tối."

      Tùng Dung vào tìm , muốn khoe nhưng lại vờ lạnh nhạt đưa hoa cho xem, "Này, hoa muốn đây."

      Ôn Thiếu Khanh quay đầu nhìn lướt qua rồi cúi xuống tiếp tục thái thịt, "Bà nội thích lan hồ điệp, mỗi dịp Tết đến đều tìm vài gốc, trông thấy là vui."

      Tùng Dung phát điểm gì khác lạ, "À, để đâu đây?"

      Ôn Thiếu Khanh ngẩng lên nhìn , "Tạm thời để ở chỗ em."

      Tùng Dung giật mình, "Hả?"

      Ôn Thiếu Khanh rửa tay, nụ cười trở nên thâm sâu khó lường, "Chung Trinh em về nhà ăn Tết đúng ? định đưa em về nhà đón Tết, đây là quà ra mắt em chuẩn bị."

      Tùng Dung bàng hoàng. chưa hề chuẩn bị tâm lý, "Em muốn tới nhà ăn Tết bao giờ?"

      Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lời, "Em , nên mới bảo đây là dự định của ."

      Tùng Dung phản bác được, "..."

      Ôn Thiếu Khanh an ủi : "Yên tâm, ở nhà , ông nội là người đứng đầu, ông thích em."

      muốn chuyện với nhưng Tùng Dung vẫn tò mò, kìm lòng được bèn mở miệng hỏi: "Tại sao?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn lượt khắp toàn thân , vẻ mặt như nhặt được của báu, "Thể chất huyết ứ, vừa lạnh vừa khô, dư ẩm nặng, ca bệnh di động tuyệt vời, gặp được mà cầu được. Ông nội trông thấy em chắc chắn rất mừng."

      "..." Tùng Dung muốn chuyện tiếp với Ôn Thiếu Khanh, xoay người chuẩn bị ra khỏi bếp, hai bước lại quay lại, ngập ngừng mãi mới hỏi: "Thế nếu em tìm được lan hồ điệp sao?"

      Ôn Thiếu Khanh cười , "Em ra ban công xem."

      Tùng Dung ra ban công nhìn. Ở đó có chậu hoa lan hồ điệp màu xanh dương giống hệt của , dù tìm được cũng dọn sẵn đường rồi. Lòng Tùng Dung phức tạp, biết nên chu đáo hay gian xảo.

      Tùng Dung đứng ở ban công lúc nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Thiếu Khanh vòng tay ôm từ phía sau, "Giận à?"

      lắc đầu, "."

      "Vậy về nhà ăn Tết với nhé."

      Tùng Dung biết thừa dù đồng ý Ôn Thiếu Khanh cũng có cách khiến nghe lời, chống cự vô ích. Vì vậy, yếu ớt trả lời: "Được."

      Tiếng cười trầm thấp lập tức vang lên bên tai, "Ăn cơm."

      Tùng Dung ngoảnh nhìn , cười gật đầu.

      Hết chương 14
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :