1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Cảm xúc ấm áp mềm mượt truyền đến, mùi hương thanh mát và thân thuộc của cơ thể tràn ngập trong mũi . ở bệnh viện lâu ngày, nhưng hiểu sao người hề có mùi thuốc sát trùng, sạch đến mức khiến lòng nhộn nhạo.

      Môi chỉ nhàng chạm lên môi , nhưng lại khiến hơi thở của thêm dồn dập, còn thoáng mang theo chút mong chờ.

      Ôn Thiếu Khanh hơi khép mắt, Tùng Dung có thể thấy rất từng sợi lông mi của . Nhịp tim dồn dập, lúc sau mới đẩy ra, hắng giọng, ánh mắt mông lung: "Hình như chúng ta cãi nhau, thân mật như vậy thích hợp."

      Ôn Thiếu Khanh tối nay giống như có trận chiến tranh giành với eo của Tùng Dung. ôm lấy eo , hơi kéo vào sát mình, cười : "Vậy gửi văn bản luật sư cho . À, quên mất, luật sư Tùng bị thương ở tay, tiện viết văn bản luật sư, hay em đọc cho viết?"

      gần quá, Tùng Dung bắt đầu cảm thấy nóng. rất tức nụ cười xấu xa kia, nhìn hỏi: "Giáo sư Ôn, học trò của có biết cái bộ dạng này của ?"

      Ôn Thiếu Khanh vừa lắc đầu, vừa nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, "Họ làm gì có cái phúc ấy. Chỉ có mình em được nhìn thôi."

      Tùng Dung bị làm nghẹn họng mấy lần, đẩy mãi mà nhúc nhích. Thậm chí còn bị ấn đầu vào lồng ngực, chưa kịp giãy nghe thấy tiếng thở dài của vang lên bên tai, giọng cũng nghiêm chỉnh hơn hẳn: "May mà em sao, hôm nay lúc nghe em ở khoa Chấn thương Chỉnh hình, giật mình đấy, lúc bó bột cho em cũng hết sức căng thẳng. Bao năm rồi có cảm giác ấy. Mấy hôm trước là có lỗi, dùng sai cách, chuyện của Lâm Thần để từ từ giải quyết sau, chúng ta đừng cãi nhau nữa, cảm giác này khó chịu chết được."

      xong, sờ lên gáy , "Lần trước em bị va vào chỗ này, cũng rất hoảng."

      Tiếng đập trái tim vang lên bên cạnh tai . Hoá ra Châu Trình Trình đúng, cố ý làm như vậy. Nhưng muốn xin lỗi. Giờ phút này Tùng Dung bỗng hiểu, Châu Trình Trình mỗi ngày chứng kiến nhiều vụ éo le toà cũng là điều có lợi, chỉ thoáng cái nhận ra tự ti giấu trong . Người bản thân thầm bao lâu giờ đột nhiên thuộc về mình, hạnh phúc chân thực ấy khiến lòng dần nảy sinh cảm giác tự ti. Hoá ra đối mặt với tình , cũng chẳng phải người ngoại lệ.

      Cuộc sống của luôn rất thuận lợi, ngờ cũng có ngày phải cảm thấy tự ti. Vì tự ti nên câu của cũng có thể làm lo âu thấp thỏm, lý trí và bình tĩnh đều tiêu tan, đồng thời thu mình trong vỏ ốc.

      Tùng Dung lẳng lặng rúc vào lồng ngực , tâm trạng rối bời. biết cách nghĩ của mình có vấn đề, nhưng suy cho cùng là luật sư lâu năm, bản chất vẫn có phần mạnh mẽ, quyết đoán. thầm quyết định, thôi cứ hành động như Chung Trinh , cướp về tay rồi tính sau!

      Nghĩ vậy, bất chợt giơ cánh tay bị thương lên, ôm ngang hông Ôn Thiếu Khanh chặt.

      Sau đó, Tùng Dung cho Ôn Thiếu Khanh chọn giữa ghế sofa và phòng cho khách, nhưng cứ nằng nặc đòi ngủ ở phòng ngủ chính. Vậy là dứt khoát đá ra khỏi phòng.

      Nhưng khi nằm giường đau đến mất ngủ, mới nhận ra việc Ôn Thiếu Khanh nhất quyết đòi ngủ ở phòng ngủ chính cũng phải cố tình gây . Có lẽ ngay từ đầu đoán được tình hình như thế này.

      lần tìm điện thoại gọi cho Ôn Thiếu Khanh. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, vài giây sau tiếng gõ cửa vang lên.

      ngồi dậy, chỉnh lại quần áo mới lên tiếng: " Cửa khoá."

      Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tùng Dung ổn, cũng chọc ghẹo nữa. ngồi ngay ngắn bên giường, kiểm tra tay cẩn thận, "Đau lắm đúng ?"

      gật đầu, "Ừ."

      "Lớp bó bột có vấn đề gì." kiểm tra lại rồi mới : "Đau là phản ứng bình thường thôi. Nếu quả đau quá cần cố chịu đựng, uống thuốc giảm đau . Để lấy nước cho."

      Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng cầm cốc và lọ thuốc vào, "Nước hơi nóng, đợi chút." xong cầm hai chiếc cốc đổ nước qua lại, đợi nhiệt độ giảm xuống.

      Động tác hết sức nhàm chán, lại vô cùng chăm chú, để rớt giọt nước nào.

      Tùng Dung nhìn đến ngơ ngẩn. Ngày bé khi đổ bệnh, bố mẹ cũng vây quanh giường , đổ nước giảm nhiệt, cũng cho uống thuốc như thế. Giờ máy đun nước quá phổ biến, chẳng còn ai kiên nhẫn đợi nước nóng nguội , cứ pha thêm nước lạnh vào là xong. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy người cùng trang lứa với mình làm động tác này.

      là người từng du học, luôn tiếp xúc với y học tiên tiến nhất, nhưng thỉnh thoảng làm việc lại có tác phong khá cổ xưa, vẻ điềm đạm và tỉ mỉ ấy khiến người ta cảm nhận nét kiên trì.

      cảm thấy vô cùng xúc động, lên tiếng: " cần phiền phức như vậy, trong tủ lạnh có nước khoáng, pha vào là được."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn qua làn khói trắng, " thấy phiền."

      Trái tim Tùng Dung rộn lên trước ánh mắt . lảng sang chuyện khác : "Mai làm à? Muộn thế này rồi, em uống thuốc xong ngủ ."

      Động tác tay của Ôn Thiếu Khanh rất gọn gàng cẩn thận, " sao, coi như trực ca đêm thôi."

      Ánh mắt Tùng Dung rơi vào bàn tay đặt chiếc cốc thuỷ tinh, nhìn cổ tay ngừng xoay chuyển. Còn có thể gì đây? chỉ cảm thấy ở người đàn ông này tiềm quyến rũ chết người.

      lát sau mới nhớ ra, : "Chung Trinh bảo các trực ca đêm cũng có thể ngủ."

      Ôn Thiếu Khanh đặt mu bàn tay lên thành cốc thử nhiệt độ, đưa cốc và thuốc cho rồi mới nhướng mày ung dung hỏi: "Chung Trinh còn gì nữa?"

      Tùng Dung nhận lấy, suy nghĩ chút, "Chung Trinh còn , kể chuyện ma cho em nghe, bảo em lúc nghe phải phối hợp chút, tạo điều kiện cho đôi bên làm hoà."

      "Uống thuốc ." Ôn Thiếu Khanh hất cằm ra hiệu, hơi nhíu mày, "Khiến cậu ta nhọc lòng rồi."

      Tùng Dung uống thuốc xong, đặt cốc ở đầu giường, "Em uống xong rồi, ngủ ."

      Ôn Thiếu Khanh liếc , "Hết đau rồi à?"

      Tùng Dung gật đầu yếu ớt, "Ừm."

      Ôn Thiếu Khanh cầm lọ thuốc nhìn lại, "Công hiệu nhanh như vậy, phải xem rốt cuộc là thành phần gì."

      Tùng Dung khổ sở, lại bị trêu.

      " ngủ được chuyện chút ." cầm lấy bàn tay bị thương của , nhàng vuốt ve đầu ngón tay, "Có muốn biết ở trong lòng , em là người như thế nào ?"

      Sao lại nhận ra hoang mang trong ? dè dặt chủ động mở miệng, vậy .

      Tùng Dung sửng sốt, gật đầu rất nhanh, "Như thế nào?"

      Ai mà muốn biết mình là người như thế nào trong lòng người chứ?

      Sắc mặt Ôn Thiếu Khanh trầm lắng, đôi mắt rũ xuống như nghĩ ngợi, tay lại liên tục vuốt ve ngón tay . Thời gian dần trôi, mãi sau chợt bật cười, ngẩng lên nhìn , : " cũng biết phải hình dung thế nào nữa. chỉ biết là, trong lòng , ai tốt hơn em."

      Nụ cười khiến khuôn mặt dịu dàng của như bừng sáng. Tùng Dung trông vậy, ngẩn người. Đây mà là câu trả lời sao?

      ngạc nhiên, "Chỉ vậy thôi?"

      "Tiếp theo mới là trọng điểm." Ôn Thiếu Khanh nhích lại gần, tay nắm tay Tùng Dung, tay kia áp lên má , "Vì có ai tốt hơn em, nên về sau nếu em tốt, em phải nhớ, đấy đều là chiêu trò mà thôi."

      Tùng Dung chớp mắt, bật cười.

      Bàn tay áp lên má giật , kéo mặt tới gần, " lật cả át chủ bài cho em xem rồi, em cảm động mà còn cười."

      Tùng Dung cười , cười chính bản thân mình. Tự còn biết mình bị lộ từ bao giờ, vậy mà lại để Ôn Thiếu Khanh nhìn ra, đây chính là điều tối kỵ đối với luật sư! cười mình quả nhiên phải ngoại lệ trong tình , nghe được mấy lời ngon ngọt, tâm trạng lập tức tốt lên.

      Tùng Dung hắng giọng, vẫn nhịn được cười, nghiêng đầu hỏi : "Tự lật át chủ bài cũng là chiêu trò của đấy à?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu mỉm cười, ôm lấy khuôn mặt , dịu giọng: " phải. Với người khác có thể là chiêu trò, nhưng đối với em, là lòng ý."

      Lý trí của luật sư Tùng dần tan rã, khuôn mặt ửng lên.

      Mãi sau Ôn Thiếu Khanh mới lùi lại, day day ấn đường, thở dài bất đắc dĩ, "Tiêu Tử Uyên đúng, vợ làm luật sư khó giải quyết !"

      Tùng Dung nghe thấy chữ kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn , rồi lại mau chóng cúi xuống, vờ như nghe thấy gì, "À… Em buồn ngủ rồi."

      Ôn Thiếu Khanh ngầm hiểu ý, khẽ cười đứng lên giúp tựa đầu vào gối, "Nằm xuống ."

      Ai ngờ vừa nhấc gối lên, tấm ảnh chợt bay ra rơi xuống mặt đất.

      Tùng Dung trông thấy, khuôn mặt lập tức biến sắc, chỉ có thể im lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhặt.

      Ôn Thiếu Khanh nhặt lên nhìn, hai ngón tay nắm lấy góc tấm ảnh, lẳng lặng nhìn , biểu cảm khuôn mặt vô cùng khó tả.

      Luật sư Tùng giữ bình tĩnh, " có quyền nghi ngờ em lấy, nhưng pháp luật nước ta tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoán cũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ, đơn giản , khi đương nêu ý kiến cũng phải có trách nhiệm trình chứng cứ ra. có chứng cứ gì chứng minh là em lấy?"

      Ôn Thiếu Khanh khoan dung bất ngờ, " bảo em lấy, chỉ tò mò sao nó lại ở chỗ em."

      Tùng Dung mỉm cười, "Em cũng rất tò mò."

      "Nằm xuống ." Ôn Thiếu Khanh cất ảnh chụp về chỗ cũ rồi vỗ gối ra hiệu cho nằm xuống, "Giữ cho cẩn thận, trót xoá mất ảnh rồi, chỉ còn mỗi tấm này thôi."

      Tùng Dung nằm xuống, quay lưng về phía , thầm nhủ trong lòng, đúng là phải giữ cẩn thận. Đó là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

      Ôn Thiếu Khanh tắt đèn giúp , "Cẩn thận, đừng đè lên tay, tốt nhất là nằm ngửa để ngủ."

      Tùng Dung lơ mơ : " mau ngủ ."

      Ôn Thiếu Khanh cười cười, đóng cửa ra.
      B.Cat, Tôm Thỏ, Hale2056 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Hôm sau Tùng Dung bị tiếng thét của Châu Trình Trình đánh thức. Vừa mở mắt, thấy Châu Trình Trình nhìn chằm chằm vào tay mình kêu gào.

      Sau khi bịt miệng Châu Trình Trình Tùng Dung mới có cơ hội lên tiếng: "Sao cậu tới đây?"

      Châu Trình Trình kéo tay xuống, "Mình gọi cho cậu, em họ cậu nghe máy mình mới biết chuyện cậu bị gãy xương! Thế là mình tới thăm cậu ngay! Hôm nay có vụ tranh tài sản khốn kiếp lắm mà mình xem, nhờ người khác làm thay rồi! Mình quả là lòng cậu mà!"

      Tùng Dung ngơ ngác, "Chung Trinh ở đây?"

      Châu Trình Trình gật đầu, "Đúng vậy, cậu biết à? Mình tưởng đêm qua nó ngủ ở nhà cậu."

      Tùng Dung chột dạ, đêm qua đúng là có người ngủ ở nhà , chỉ có điều phải Chung Trinh mà thôi.

      rời giường ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên thấy Chung Trinh ngồi sofa đọc sách. lẳng lặng nhìn về phòng cho khách, thấy bóng dáng Ôn Thiếu Khanh đâu. Chắc là trước khi Châu Trình Trình đến, nếu , với tính cách của nàng, hẳn ầm ĩ đến vỡ nhà mất.

      Nghe thấy tiếng động, Chung Trinh ngẩng lên nhìn, cười giải thích: "Hôm qua sếp em có hai ca phẫu thuật, gọi em đến chăm sóc chị."

      Biết chắc Ôn Thiếu Khanh có ở đây, Tùng Dung mới thở phào nhõm, "Em sắp thi cơ mà?"

      Chung Trinh hớn hở, "Thế nên sếp vạch ra trọng tâm ôm tập cho em rồi! Nghe trước kia hồi còn học ở Đại học X, năm nào sếp em cũng đứng đầu khoa Y. Được sếp tóm tắt trọng tâm cho, em còn lo gì giành được học bổng!"

      Châu Trình Trình nhìn Chung Trinh rồi lại nhìn Tùng Dung, ngây ra lúc mới sực tỉnh, "Đúng rồi, cậu với mình rằng sếp của em ấy là Ôn Thiếu Khanh."

      Tùng Dung gật đầu, "Cậu cứ ngồi tự nhiên, mình rửa mặt."

      Tùng Dung rửa mặt xong mới phát có vấn đề. Giờ là mùa đông, tay bị thương mặc được áo dài, chỉ có thể mặc tạm chiếc áo phông cộc tay.

      Nhưng quần ngủ…

      nhìn thứ gọi là nút buộc ngoại khoa, cảm thấy đau đầu. biết cởi, bèn ngẫm nghĩ lát, dù sao với tình trạng tại mình cũng ra ngoài được, thôi cứ vậy .

      Nhưng… ba việc gấp của con người[1] phải làm thế nào?

      [1] Ba việc gấp của con người: Con người có ba nhu cầu thể chậm trễ, lần lượt là đại tiện, trung tiện và tiểu tiện.

      đứng ở cửa phòng ngủ gọi Châu Trình Trình: "Trình Trình, cậu vào đây lát."

      Châu Trình Trình ngồi sofa lật quyển sách to bự của Chung Trinh, nghe thấy vậy liền đứng dậy về phòng ngủ, "Cậu gọi mình à?"

      "Ừ." Tùng Dung kéo nàng vào, đóng chặt cửa phòng rồi mới lôi quần ngủ ra, "Cởi giúp mình."

      Châu Trình Trình nhìn dây lưng quần ngủ, "Cậu thế này là…"

      Tùng Dung quẫn bách, " cởi được."

      Châu Trình Trình lật qua lật lại dây lưng quần, "Cậu buộc kiểu gì vậy?"

      Tùng Dung trả lời qua quýt: "Buộc bừa thôi."

      " tay? Cái nút buộc này trông quen lắm!" Châu Trình Trình chợt há hốc miệng, "Đây là nút buộc ngoại khoa đúng ? Ôn Thiếu Khanh buộc cho cậu đấy à? Hai người…"

      "! Chúng mình có gì cả!" Tùng Dung lập tức ngắt lời nàng, "Sao cậu biết đây là nút buộc ngoại khoa?"

      Châu Trình Trình vênh mặt, "Mình hiểu biết nhiều."

      Tùng Dung bĩu môi, " !"

      Châu Trình Trình thu lại vẻ mặt đắc ý, thành trả lời: "Gần đây mình xem bộ phim liên quan đến ngành y, thấy ở trong phim."

      Tùng Dung cạn lời, "Cởi giúp mình trước ."

      Châu Trình Trình nắm lấy sợi dây quần, gật gù dạy bảo Tùng Dung, "Dung Dung à, đầu của đàn ông và eo của phụ nữ đều là nơi được tuỳ tiện cho người khác đụng vào! Lúc Ôn Thiếu Khanh buộc cái này cho cậu xảy ra chuyện gì chứ?"

      Mặt Tùng Dung nóng lên, hắng giọng, "Có thể xảy ra chuyện gì được hả?"

      Châu Trình Trình ngẫm nghĩ, "Nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao các cậu cũng là quan hệ đó mà, nếu có xảy ra chuyện gì cũng bình thường thôi. đúng, đúng. Hai người làm lành rồi à?"

      Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu, "Coi như vậy …"

      Châu Trình Trình hào hứng, " ấy dỗ cậu kiểu gì thế?"

      Tùng Dung nhíu mày, "Cậu cởi ra giúp mình , mình muốn vệ sinh!"

      Châu Trình Trình mất bao thời gian, khó khăn lắm mới cởi được nút. Tùng Dung vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thay chiếc quần có dây buộc, vứt quần kia vào góc, quyết định dùng đến nữa.

      Châu Trình Trình vẫn tha cho Tùng Dung, theo ra khỏi phòng ngủ, "Mau , rốt cuộc là dỗ thế nào? Mình muốn biết mà!"

      Tùng Dung bất lực che mặt, ngẩng đầu lên trông thấy ánh mắt hóng chuyện của Chung Trinh. Cậu cười hí hửng: "Chị họ, em cũng muốn biết!"

      Tùng Dung lườm cậu, "Ôn tập cho tử tế !"

      Chung Trinh để ý đến lời uy hiếp của , tiếp tục hỏi: "Kể chuyện ma rồi đúng ?"

      "Chuyện ma là sao?"

      Tùng Dung bị hai người quấy rầy đến đau đầu, may có tiếng chuông cửa vang lên giải cứu, "Chị mở cửa."

      Vừa ra đến nơi trông thấy Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch tay xách nách mang đứng ngoài cửa.

      Tùng Dung tránh chỗ cho hai người vào. Đàm Tư Trạch vừa định mở miệng, Tùng Dung dùng ánh mắt chặn ta lại, "Chung Trinh, em vào phòng đọc sách ôn tập , bọn chị phải bàn chuyện công việc."

      Hiếm khi Chung Trinh có ý kiến, ngoan ngoãn vào phòng đọc sách.

      Tùng Dung quay sang nhìn Châu Trình Trình, "Chung Trinh nhất định nghe lén, cậu tới phòng đọc sách trông nó."

      Châu Trình Trình là người trong ngành, biết có rất nhiều vụ án cần bảo mật, nghe lời đứng dậy vào phòng sách.

      Vừa vào phòng đọc, quả nhiên thấy Chung Trinh áp vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài. đẩy cậu ra, đóng chặt cửa, "Này, người lớn chuyện, trẻ con đừng nghe lén."

      Chung Trinh vẫy tay với Châu Trình Trình, "Chị Trình Trình, bọn mình cùng nghe !"

      Châu Trình Trình lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Chị nghe. Là người làm việc trong ngành tư pháp, chị rất tôn trọng quyền riêng tư của người khác."

      Nghe thấy hai chữ "riêng tư", Chung Trinh chợt nhớ tới lần bị Ôn Thiếu Khanh phạt chép tay Y đức, sợ hãi ôm ngực dám nghe lén nữa, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ôn tập.

      Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch nhanh chóng rời , chỉ có điều, lúc khuôn mặt cả hai trông hết sức nghiêm trọng. Châu Trình Trình tò mò, "Họ sao thế?"

      Tùng Dung trả lời, "Đến tháng."

      Châu Trình Trình cười lăn.

      Tùng Dung nhìn đồng hồ treo tường, "Thôi, đừng cười nữa. cần giúp mình đâu, cậu về làm ."

      Châu Trình Trình lắc đầu, ngồi lì ghế sofa, "Khó khăn lắm mới có lý do chính đáng để xin nghỉ, tuyệt đối thể lãng phí."

      Thời tiết hôm nay khá đẹp, Tùng Dung tiện tay cầm quyển sách, ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, " về xem màn kịch "khốn kiếp" của cậu à?"

      Châu Trình Trình thở dài, ôm chiếc gối đến, "Cần gì phải xem màn kịch khốn kiếp nào. Xem cuộc đời mình đây là đủ rồi này!"

      Tùng Dung gập sách lại, tò mò hỏi: "Lại sao thế?"

      Châu Trình Trình ủ dột, "Còn sao nữa? Gần đây vợ của kiểm sát trưởng giới thiệu đối tượng cho mình, lịch sắp xếp dày lắm, mình còn phải chạy sô đấy!"

      "Xem mắt à?" Tùng Dung nhịn cười, giọng nghiêm túc: "Tốt lắm mà."

      Châu Trình Trình lườm , dẩu môi, "Tốt gì mà tốt? Mấy đối tượng xem mắt của mình ấy mà… Ôi, nhắc thôi…"

      Tùng Dung ngờ Châu Trình Trình xem mắt , "Khủng khiếp lắm à?"

      Châu Trình Trình than thở, "Khủng hay thôi , quan trọng là chiều cao! hiểu sao giờ đàn ông ngày càng thấp, mình thậm chí còn dám giày cao gót."

      Thời gian trước, luật sư chuyên phụ trách giải quyết ly hôn ở văn phòng luật nghỉ sinh. Đúng lúc có thời gian nên Tùng Dung nhận vụ khác chuyên ngành lần. Ai ngờ vụ ly hôn này còn cẩu huyết hơn cả phim thần tượng. Hai vợ chồng họ Lưu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng trở nên giàu có. Sau đó ông Lưu ngoại tình, thậm chí còn sắp xếp cho người tình làm việc dưới quyền mình. Hai người nhập nhèm với nhau ngay trước mắt vợ chính hơn nửa năm, cẩn thận bị bà Hà, lúc đó theo họ chồng là họ Lưu phát . Thế rồi bà vợ làm ầm ĩ, phẫn nộ đòi ly hôn, ngờ ông Lưu lập tức đồng ý, chỉ đợi ly hôn để cưới người mới. Nhưng người phụ nữ dở dang giữa họ Lưu và họ Hà này đột nhiên đổi ý, chịu ly hôn, muốn "đôi tiện nhân kia" được hưởng lợi từ cơ nghiệp mà mình vất vả gây dựng.

      Tùng Dung vốn cho rằng đối phương làm sai trước có thể cố gắng khiến ông ta phải trắng tay ra . Nhưng ai ngờ đối phương đột nhiên lại quăng ra chứng cứ chứng minh bà Hà bao trai trẻ ở ngoài, đúng là… nồi nào úp vung nấy, khiến và luật sư đối phương kịp trở tay.

      Nhớ tới chuyện này, cũng thở dài, "Còn có thể vì lý do gì nữa. Có học thuyết phần nào thường sử dụng phát triển, ít dùng thoái hoá, luyện tập cái chân giữa quá nhiều hai chân còn lại tự khắc ngắn thôi."

      "Ha ha ha…" Châu Trình Trình hiểu nỗi khổ của Tùng Dung, nghe xong liền ngửa đầu cười sặc sụa.

      Tùng Dung nhớ tới khuôn mặt trang điểm như thiếu nữ của bà Lưu tuổi ngoài bốn mươi kia cười nổi.

      Chung Trinh ngồi trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng cười to liền chạy ra nhìn, ai ngờ vừa bước ra thấy Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa từ bao giờ, tay cầm chìa khoá, tay kia cầm đồ ăn.

      Vì Ôn Thiếu Khanh vạch ra trọng tâm ôn tập cho Chung Trinh nên địa vị của trong lòng cậu giờ cao vô cùng. Cậu cung kính hỏi: "Sếp tan làm rồi à?"
      B.Cat, Tôm Thỏ, Hale2058 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung nghe tiếng, khuôn mặt cứng lại, quay đầu nhìn ra cửa.

      Ôn Thiếu Khanh bình thản gật đầu, "Hôm nay bệnh viện ít việc nên xin nghỉ nửa ngày về nấu cơm." xong lại gật đầu chào Tùng Dung và Châu Trình Trình .

      Tùng Dung bình tĩnh hỏi: "Sao có chìa khoá nhà em?"

      Chung Trinh nhảy ra, "Em đưa. Em đưa."

      "À." Tùng Dung gật đầu, dửng dưng quay ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, lòng lại thầm kêu gào. đứng đó bao lâu rồi? Vừa rồi chắc nghe thấy gì chứ? Chân giữa là gì chắc hiểu đâu nhỉ? Mà nghĩ lại, là bác sĩ, sao có thể hiểu?

      May mà Ôn Thiếu Khanh gì thêm, đặt đồ ăn xuống, rửa tay rồi mới tới.

      Châu Trình Trình nháy mắt cười gian với Tùng Dung, biết điều nhường chỗ, "Bác sĩ Ôn ngồi chỗ tôi này."

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười cảm ơn, sau khi ngồi xuống liền cầm tay Tùng Dung kiểm tra, "Uống thuốc chưa?"

      Thấy vẻ mặt khó tả của Châu Trình Trình, Tùng Dung trừng mắt uy hiếp nàng rồi mới trả lời: "Uống rồi."

      Châu Trình Trình nhịn cười, đến sofa, ngồi quay lưng về phía hai người, gọi cậu chàng thần kinh thô Chung Trinh lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đến.

      Chung Trinh ngây ra rồi nhanh chóng hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Châu Trình Trình, quay lưng về phía kia. Tùng Dung nhìn hai người trước mặt, nên lời. Nếu muốn làm phiền họ lấy cớ vào phòng đọc sách là được. ràng thích nhìn còn giả vờ muốn quấy rầy, mà còn trắng trợn như thế. Chắc chắn Ôn Thiếu Khanh nhận ra, cắn môi, cảm thấy càng thêm bối rối.

      Nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn bình thản như thấy, điềm nhiên hỏi: "Còn đau ?"

      Tùng Dung nhìn chằm chằm hai cái lưng trước mặt, lơ đãng trả lời: "Đỡ nhiều rồi."

      Tùng Dung nghĩ chỉ hỏi thăm sức khoẻ thôi, ai ngờ Ôn Thiếu Khanh thình lình hỏi tiếp: "Em thấy chân có dài ?"

      còn mải tập trung dùng ánh mắt "phóng dao" về phía hai người kia, vô thức hỏi lại: "Chân nào?"

      Ôn Thiếu Khanh chợt cười, "Em có thể nhìn thấy chân nào?"

      Tùng Dung sững người, ngoảnh sang nhìn , mặt lại đỏ lên, cau mày hỏi: " lại muốn nhận văn bản luật sư nữa à?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đáp: ". chỉ muốn với em là, học thuyết phần nào thường sử dụng phát triển, ít dùng thoái hoá ra chưa chắc chuẩn. Dù sao chày sắt, gậy sắt cũng có thể mài thành kim thêu."

      Châu Trình Trình và Chung Trinh ngồi ở sofa quay lưng nhìn, làm như tồn tại, nhưng hai bả vai run lên tố cáo bọn họ. Trông thấy tấm lưng run run của cả hai, Tùng Dung càng cuống. Xưa nay luôn rất bảo thủ ở những chuyện như thế này, vậy mà cứ liên tục bị đùa giỡn. tức giận đứng lên định bỏ , Ôn Thiếu Khanh ở phía sau còn hỏi: "Em đâu thế?"

      Tùng Dung còn mặt mũi nào ở lại phòng khách, hung hăng đáp: "Đến phòng đọc sách viết văn bản luật sư gửi cho !"

      Ôn Thiếu Khanh vui vẻ nhắc: "Đừng dùng tay phải nhé!"

      Tùng Dung sập mạnh cửa phòng đọc sách, nhốt kẻ đầu sỏ cùng hai khán giả ở bên ngoài. Ôn Thiếu Khanh ngồi thêm lát rồi đứng dậy về nhà nấu bữa trưa, trước khi còn dặn Chung Trinh: "Chốc nữa gọi chị họ cậu sang ăn trưa nhé."

      Châu Trình Trình hí hửng hỏi: "Bác sĩ Ôn, tôi sang ăn chực được ?"

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu, "Hoan nghênh."

      vừa khỏi, Châu Trình Trình tới gõ cửa phòng đọc sách, "Dung Dung, ấy rồi, cậu đừng ngại nữa, ra ."

      Tùng Dung mở cửa, trừng mắt với Châu Trình Trình, "Con mắt nào của cậu thấy mình ngại?"

      Nụ cười mặt Châu Trình Trình càng thêm tươi. nàng khoác vai Tùng Dung, "Hoá ra bác sĩ Ôn dỗ cậu kiểu đó hả? Ha ha, ngờ giáo sư ngành y như ấy trêu đùa người khác lại nghiêm túc mà tỉnh bơ như vậy, đúng là được mở mang đầu óc!"

      Ráng hồng mặt Tùng Dung còn chưa tan hết, cau mày lườm bạn, "Vẫn còn !"

      Châu Trình Trình lập tức bịt miệng, " nữa, nữa. Ăn của người khác được nhiều lời, dù sao chốc nữa mình cũng định ăn chực, nhân tiện kiểm tra tài nấu nướng của chồng tương lai của cậu."

      Tùng Dung mặc kệ nàng, nhìn sang cậu chàng Chung Trinh cười ngờ nghệch, "Em nữa, ai bảo em đưa chìa khoá nhà cho ấy?"

      Chung Trinh ngây thơ đáp, "Sếp em bảo là được tuỳ tiện đưa chìa khoá nhà cho người khác."

      Tùng Dung tức giận, "Vậy mà em còn đưa cho ấy."

      Chung Trinh gãi đầu, vẻ mặt càng ngây thơ, "Nhưng sếp em bảo, sếp là người nhà, em mới là người khác nên tịch thu của em."

      "Ha ha…" Châu Trình Trình bật cười, " mình đúng , nhà họ Ôn dạy dỗ con cháu đều hết sức khiêm nhường lễ độ, cướp chìa khoá mà còn nghe có đạo lý như vậy…"

      Tùng Dung che mặt, cảm thấy quả thực thể nhận đứa em họ này nữa. Cứ mở miệng ra là "sếp em bảo", hình như trong mắt cậu, ngoài Ôn Thiếu Khanh ra chẳng còn ai khác phải.

      Châu Trình Trình chợt kêu lên, chỉ vào tay Tùng Dung, "Vừa rồi còn định hỏi lớp thạch cao ký gì đấy, giờ mình nhìn ra rồi. Tên của Ôn Thiếu Khanh đúng ? Nhưng ấy ký tên ở đó làm gì?"

      Chung Trinh lập tức lấy điện thoại di động ra, "Em có clip, chị Trình Trình có muốn xem ?"

      "Xem chứ!"

      Tùng Dung giật mình, "Chung Trinh!"

      Chung Trinh cười hớn hở xuyên tạc ý của , "Chị họ cũng muốn xem ạ, chốc nữa em gửi cho chị nhé."

      Hai người ngồi chụm đầu xem lúc. Tùng Dung tự biết thể cứu vãn, cũng chẳng ngăn cản thêm, làm bộ bình thản ngồi đó nhìn hai người. Nhưng lúc câu mờ ám "Là của tôi" kia vang lên, khuôn mặt vẫn kìm được mà đỏ ửng.

      Châu Trình Trình xem xong, sờ ba chữ "Ôn Thiếu Khanh" cánh tay Tùng Dung, nụ cười như có như , "Ôn Thiếu Khanh."

      Tùng Dung cố ra vẻ bình tĩnh gạt tay nàng, cảm thấy ngôi nhà này còn chỗ cho mình dung thân, liền sang nhà hàng xóm gửi văn bản luật sư.

      Ôn Thiếu Khanh thái thịt, nhìn văn bản luật sư Tùng Dung đưa đến, cười với , "Viết xong nhanh thế cơ à?"

      Tùng Dung ngẫm nghĩ, nghiêm túc giải thích: "Người ngoài ngành nên biết , chắc hiểu văn bản luật sư là gì. đơn giản văn bản luật sư chính là bức thư đe doạ hợp pháp."

      Dứt lời, ngừng lại nhìn Ôn Thiếu Khanh đợi phản ứng của .

      Ôn Thiếu Khanh đổ thức ăn vào nồi, gật đầu hùa theo, "Luật sư Tùng muốn đe doạ cái gì?"

      "Đe doạ để trêu em nữa."

      Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ hoang mang, " trêu em bao giờ nhỉ?"

      "Em gì hết. nấu ăn tiếp ."

      ngoài dự đoán, bữa ăn mà Ôn Thiếu Khanh nấu giành được lời khen ngợi tấm tắc của Châu Trình Trình. nàng cũng rất thích Nhường Chút, sau bữa ăn liền ôm bụng đùa nghịch với chú chó.

      Đêm qua Tùng Dung ngủ ngon, ăn cơm xong bắt đầu thấy mệt, chào mọi người rồi về nhà.

      tựa vào cửa sổ định sưởi nắng đọc sách lát, chẳng ngờ mới đọc vài trang liền ngủ mất, tỉnh lại thấy Châu Trình Trình và Chung Trinh áp sát vào mình, mỗi người cầm chiếc bút nhớ sáng tác truyện tranh lớp thạch cao ở tay . cúi đầu nhìn, bác sĩ mặc áo blouse, y tá đeo khẩu trang, luật sư mặc áo choàng luật sư, kiểm sát viên mặc đồng phục, quan toà… vẽ cực giống, xem mà chóng mặt, đột ngột rút tay về, "Hai người vừa phải thôi nhé! Rốt cuộc hai người bao nhiêu tuổi rồi? Làm thế này tôi sao ra ngoài gặp người khác đây?"

      Chung Trinh bị đàn áp lâu năm, nghe vậy sợ dám động vào nữa, nhưng Châu Trình Trình vẫn chưa thoả mãn, cầm bút vẽ tiếp, "Còn có mấy nét nữa là xong rồi! Cho mình vẽ thêm chút nữa thôi!"

      Tùng Dung tránh được, vừa ngẩng đầu thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi cách đó xa cười xem trò vui. cau mày: "Sao cản họ?"

      Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh thậm chí còn ngây thơ hơn cả Chung Trinh, " cản rồi nhưng họ viết chữ lên đó trước, có tư cách cản. thấy thế cũng có lý. ra… vẽ cũng đẹp mà."

      Tùng Dung nhìn đống hình người tay mình, " làm thầy giáo mà như thế à?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung mấy giây, chợt ra vẻ nghiêm khắc với Chung Trinh, "Cậu nhìn cái mặt cậu bây giờ . bao nhiêu lần rồi? Làm bác sĩ mà suốt ngày cứ toe toét, bệnh nhân cảm thấy cậu đáng tin sao? Đâu ai đồng ý cho bộ biểu tượng cảm xúc phẫu thuật cho mình."

      Chung Trinh trợn mắt, tay vẫn cầm chiếc bút nhớ, sao tự nhiên sếp lại đổi tính, "Ơ…"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào phòng đọc sách, "Cậu nghiêm túc chút được à? Còn mau ôn tập, cậu có muốn tốt nghiệp ?"

      Chung Trinh ủ rũ cầm bút nhớ về phòng đọc sách, vừa vừa phàn nàn: "Sao lại làm tổn thương đến người vô tội…"

      Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn Tùng Dung, dịu dàng hỏi: "Như thế em hài lòng chưa?"

      Châu Trình Trình cười lăn lộn, Tùng Dung che mặt giả chết.

      Tùng Dung vào phòng đọc sách, bóng đèn Châu Trình Trình chỉ sáng được lúc rồi tìm cớ chuồn . Tùng Dung tiễn Châu Trình Trình ra ngoài, lúc trở về thấy Chung Trinh đứng nháy mắt trước gương trong nhà vệ sinh, bèn qua hỏi: "Em làm gì vậy?"

      Chung Trinh máy móc quay lại, chỉ vào mặt mình, "Chị họ, em nghiêm túc, chị có thấy em nghiêm túc ? Trông rất đáng tin đúng ?"

      Tùng Dung chỉ vào khoé miệng cậu, "Lúc nghiêm túc khoé miệng phải nằm ngang, đừng có vểnh lên."

      Chung Trinh lập tức gào to: "Đấy là bẩm sinh, em biết làm thế nào được? Với lại, em còn có mắt cười nữa. Khẩu trang cũng cứu nổi!"

      Tùng Dung nhìn cậu thương hại, "Thế nên chị lúc nào cũng lo em bị người nhà bệnh nhân đánh chết."

      Chung Trinh kêu khóc chạy về phòng đọc sách. Lúc Tùng Dung quay lại chỗ sưởi nắng thấy Ôn Thiếu Khanh ngồi ở đó, tập trung đọc cuốn sách đọc dở lúc trước.

      đến gần, "Chiều phải đến bệnh viện à?"

      Ôn Thiếu Khanh dường như đọc rất say sưa, buồn ngẩng đầu, "."

      Tùng Dung hỏi dò: "Sách này… hay ?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Hay."

      Tùng Dung qua giật quyển sách tay , chỉ vào hàng chữ bìa, yếu ớt hỏi: " là bác sĩ, đọc Luật Hôn nhân chăm chú như vậy làm gì?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ cho nhìn vào trang sách, " thích điều này."

      Tùng Dung cúi đầu nhìn, dòng chữ kia viết: "Nếu phối ngẫu của quân nhân trong thời hạn phục vụ cầu ly hôn bắt buộc phải được quân nhân đồng ý…"

      Tùng Dung nặn ra nụ cười méo mó, "Thế đọc cho kỹ, chưa biết chừng sau này cần dùng đến."

      xong, quay lưng về phòng ngủ trưa, còn bác sĩ Ôn ngồi bên cửa sổ đọc Luật Hôn nhân hết cả buổi chiều.

      Hết chương 12
      B.Cat, Tôm Thỏ, Hale20512 others thích bài này.

    4. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      Cảm ơn bạn type truyện nha❤️
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Ngày nào cũng phải vào hóng truyện mấy lần. Truyện hay quá thanks nàng type nha!
      Phuongphuong96, Thư Nghihuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :