1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      miễn cưỡng đồng ý, nhưng vừa xuống dưới tầng định đưa xe cho Ôn Thiếu Khanh thấy leo lên ngồi ở yên sau, thản nhiên cười: " ngồi vững rồi, thôi."

      Tùng Dung vất vả đạp xe, người xung quanh thấy nữ chở nam đều nhìn sang cười trộm. Mặt hơi nóng lên, nhưng người được chở lại tỉnh bơ như thấy.

      Ôn Thiếu Khanh nhàn nhã ngồi ở yên sau nhưng cũng quên trêu chọc Tùng Dung: "Đạp nhanh lên, thấy Nhường Chút bỏ xa em rồi à?"

      Tùng Dung nhìn con chó lớn chạy tung tăng đuổi theo bươm bướm phía trước, nghiến răng mắng: "Chê chậm tự mà đạp!"

      Ôn Thiếu Khanh cố ý chọc tức, " đấy."

      Tùng Dung mặc kệ , tiếp tục khó nhọc đạp xe.

      Xe đạp theo quỹ đạo đường cong xiêu vẹo, Ôn Thiếu Khanh chợt mở miệng: "Luật sư Tùng trước kia là học sinh ban Xã hội nhỉ? Chắc là biết Hải Tử chứ, Hải Tử cũng học Luật mà. Em có biết bài thơ Mặt trời mùa hạ của ông ấy ?"

      Tùng Dung phản đối: "Em ở ban Tự nhiên!"

      Ôn Thiếu Khanh để tâm đến phản đối của , tiếp tục cười.

      Mùa hạ

      Nếu con đường này chẳng có thợ đóng giày

      Tôi bước đôi bàn chân trắng

      Đứng dưới nắng vàng ngắm mặt trời tỏa sáng

      Những đứa trẻ chào đời vào buổi nắng lên

      Hẳn đều có lòng có ý

      Em đến với thế gian tươi đẹp

      Hằng mong ngắm nhìn ánh thái dương

      Bên người thương từng con phố

      Nhìn sâu vào tâm hồn người ấy

      Và thấu tỏ ánh mặt trời

      Tùng Dung cũng ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lặp lại trong lòng, ngắm nhìn ánh thái dương, bên người thương, từng con phố.

      Ôn Thiếu Khanh ngồi sau đột nhiên kêu lên: "Bây giờ em đừng ngắm! Nhìn đường! Nhìn đường!"

      Cuối cùng Tùng Dung có thể theo quỹ đạo thẳng, miệng thầm: "Lúc Hải Tử viết bài thơ này chắc chắn phải đèo theo vật thể xác định nặng mấy chục cân."

      Ôn Thiếu Khanh thình lình ôm eo Tùng Dung, dựa vào lưng , khiến cứng người, " làm gì đấy?"

      "Đừng nhúc nhích! Lúc nãy cầm cổ tay em thấy mạch đập hơi khác lại, giờ nghe kỹ tiếng phổi của em cũng ổn lắm."

      " bỏ tay ra!"

      " là bác sĩ."

      "Thế sao? Ôn Thiếu Khanh, mà còn bỏ tay ra, lúc về em viết văn bản luật sư cho !"

      "Được, tự em mang đến chứ gì? Cũng xa, chỉ có mấy bước chân, đừng tốn tiền gửi bưu điện, đợi em ở nhà, còn có thể cùng ăn cơm."

      Tùng Dung nổi khùng...

      Nửa tiếng sau, Tùng Dung chở Ôn Thiếu Khanh về. nhàn nhã huýt sáo chơi với Nhường Chút. Rồi chẳng bận tâm đến vẻ giá lạnh của , huýt bài thiếu nhi như khích lệ.

      Ánh nắng rạng rỡ, bên tai là điệu nhạc vui tươi, Tùng Dung ghé nhìn giỏ xe, giữa những cành bách hợp có mấy cây hành lá, trông cũng quá chướng mắt.

      Buổi chiều mùa xuân hôm ấy, gió khẽ khàng lướt qua đáy lòng , khiến đóa hoa trong tim nở rộ.

      Vào trong chung cư, Tùng Dung đưa xe đạp cho Ôn Thiếu Khanh, " dắt hộ em, em buộc dây giày."

      Ôn Thiếu Khanh hơi ngẩn ra rồi mới nhận lấy, "Ừ."

      Tùng Dung buộc dây giày xong đứng dậy, thấy tư thế dắt xe của hơi lạ, cúi đầu ngẫm nghĩ, nét gian manh chợt vụt qua đôi mắt, "Em mệt rồi, chở em !"

      Ôn Thiếu Khanh từ chối với biểu cảm kỳ lạ, "."

      "Tại sao?"

      " tại sao hết."

      "Chẳng lẽ biết xe đạp?"

      Vẻ quẫn bách thoáng vụt qua khuôn mặt điềm tĩnh của Ôn Thiếu Khanh. cau mày trả xe đạp cho , thẳng về phía trước.

      Tùng Dung như phát ra chậu lục mới, dắt xe bám sát , liên tục hỏi.

      " biết à? Sao lại biết? ràng biết lái ô tô, sao lại biết xe đạp?"

      Ôn Thiếu Khanh bị quấy nhiễu ngừng, lúc đứng trước cửa thang máy mới cứng ngắc hỏi: " biết xe đạp lạ lắm sao?"

      " lạ." Tùng Dung cúi đầu cười trộm, "Nhưng biết buồn cười. Hóa ra cũng hoàn hảo đến vậy..."

      Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn khóe miệng cong lên của Nhường Chút, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của nó hơi đáng ghét, "Cười gì mà cười? Mày cũng biết có tư cách gì cười tao?"

      Tùng Dung nỡ nhìn Ôn Thiếu Khanh làm tổn thương sinh vật vô tội, bèn giữ chặt , "Em dạy nhé?"

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Em muốn thấy mất mặt chứ gì?"

      Bị vạch trần, Tùng Dung nhịn nổi cười, nhưng vẫn trả lời: "Sao thế được?"

      chứng minh, Tùng Dung phải là giáo tốt, vừa dạy được lát từ bỏ.

      Ôn Thiếu Khanh lau mồ hôi kháng nghị, "Lúc dạy em có thiếu kiên nhẫn thế đâu?"

      " bao giờ..." Hai chữ "dạy em" chưa kịp ra khỏi miệng, chợt dừng lại.

      Ôn Thiếu Khanh từng dạy hai lần, đều là từ rất nhiều năm về trước.

      lần là ở trong game. Sau khi quen nhau trong game nhờ Lâm Thần, sau lần đấu nhóm, Ôn Thiếu Khanh chủ động liên hệ với . nhận ra thao tác của Tùng Dung có vấn đề, bèn làm mẫu cho . Thực theo lời , quả nhiên thao tác trôi chảy hơn rất nhiều.

      Còn lần nữa, là lần đầu tiên họ gặp nhau. vào bếp giúp nấu ăn, Ôn Thiếu Khanh đứng cạnh dạy thái rau.

      Lúc ấy cúi đầu, vừa vừa làm, sau đó ngẩng lên hỏi hiểu chưa. Khi đó chỉ mải nhìn mặt , đến câu hỏi của là gì cũng nghe , chỉ biết gật đầu.

      Loại rau đó cho đến bây giờ vẫn là món thái đẹp nhất, mỗi dịp Tết về nhà đều bị gọi đến thái, người biết còn tưởng kỹ thuật dùng dao của rất tuyệt. ra, chỉ biết thái mỗi loại rau đó mà thôi.

      còn ngơ ngẩn, Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng ngã ra đất, theo bản năng chống tay xuống. chạy đến đẩy xe đạp ra, kéo tay sang nhìn cẩn thận, "Tay sao chứ? Mai có ca mổ ? ảnh hưởng gì chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh ngồi mặt đất nhướng mày nhìn , "Em còn quan tâm đến tay hơn cả đấy nhỉ? Bình thường chẳng phải em nên quan tâm xem xe đạp mình có bị hỏng hay à? Tội làm hư hỏng tài sản của người khác bị xử thế nào?"

      Tùng Dung ngây ngẩn, hất tay ra, "Đồ thần kinh!"

      Tùng Dung biết nên Ôn Thiếu Khanh gở miệng hay là thần y, vì sáng sớm hôm sau quả bắt đầu sốt, còn bị ho, rời được giường.

      Ôn Thiếu Khanh làm ca đêm về, thấy xe Tùng Dung ở bãi đỗ bèn sang nhà gõ cửa. Mãi thấy ai đáp, liền tự lấy chìa khóa mở cửa vào rồi phát ra ai đó nằm bẹp giường.

      nhìn ánh mắt oán thán của Tùng Dung, bắt kẹp nhiệt kế vào nách, lát sau lấy ra nhìn con số bên , kinh ngạc kêu lên, "Ôi, ba mươi chín độ hai, em siêu !"

      Tùng Dung tức đến ho khan, nhìn hung dữ.

      Ôn Thiếu Khanh lại tỏ vẻ ngạc nhiên, "Ơ kìa, sao mắt em thành mắt hai mí rồi?"

      Từ Tùng Dung cứ bị sốt là mắt thành mắt hai mí. Thậm chí có thời gian còn có mong muốn biến thái là ngày nào cũng sốt.

      yếu ớt vung tay đánh, Ôn Thiếu Khanh ngăn lại, sau đó nắm tay cẩn thận quan sát, còn liên tục sờ soạng.

      Tùng Dung rút tay về, " làm gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh cười cười, "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp, em vừa đưa tay ra là muốn xem thử ven có dễ chọc ."

      Tùng Dung tin, " nhảm! Chung Trinh đâu có cái tật ấy!"

      Ôn Thiếu Khanh chợt thu lại nụ cười, "Vậy chứng tỏ cậu ta còn phải học nhiều, trong mấy năm tới đừng hòng tốt nghiệp."

      Chung Trinh ở trường hắt hơi cái, xoa mũi lẩm bầm: "Điều hòa để nhiệt độ thấp quá à? Sao tự dưng lạnh thế?"

      Sau đó Ôn Thiếu Khanh nhân lúc nấu cháo đến nhà thuốc của chung cư mua thuốc truyền về, tự truyền cho Tùng Dung.

      cầm túi nước thuốc nhìn xung quanh, "Nhà em có cái gì kiểu như móc áo ?"

      Tùng Dung ràng phối hợp, " có, cầm hộ em ."

      Đầu choáng vô cùng, nghĩ kiểu gì cũng có thể tìm thấy chỗ để treo thuốc nên nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Nhưng ngờ sau khi tỉnh lại, mở mắt ra, Ôn Thiếu Khanh vẫn duy trì tư thế từ rất lâu trước đó, cầm túi thuốc giơ lên cao giúp .

      hơi áy náy, từ từ ngồi dậy, "Sao cứ cầm mãi vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh gì, đưa tay ra trung rồi hơi ngừng lại, thấy Tùng Dung định tránh mới áp mu bàn tay lên trán rồi dời xuống phần da cổ, lúc này mới cười, " nóng nữa."

      Tùng Dung cũng tự sờ thử, "Hình như đỡ rồi."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn túi thuốc, "Sắp truyền xong rồi, nằm thêm lúc nữa ."

      Ôn Thiếu Khanh ở bên hơn nửa ngày, thấy ăn được mới yên tâm, "Hôm nay em nghỉ ngơi , mai chắc đỡ hơn, đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nhớ đăng ký để khám. Sáng mai còn phải khám bệnh ngoại trú nên hơi bận, chiều em hãy đến."

      Tùng Dung lắc đầu, " !"

      Ôn Thiếu Khanh bông đùa: "Sao? Từ bỏ điều trị à?"

      Tùng Dung cau mày, "Em bị cảm thôi mà. Dù có sao phải đăng ký để khám?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm mặt xằng: "Bệnh viện có quy định thực chế độ người tiếp nhận đầu tiên phải là người chịu trách nhiệm. Hôm nay chữa cho em phải có trách nhiệm chữa khỏi hoàn toàn."

      "…" Tùng Dung thở dài.
      B.Cat, Chris_Luu, Dinhloan7 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Chiều hôm sau Tùng Dung gặp khách hàng, sắp đến giờ tan tầm mới tới bệnh viện.

      Giờ này mà trong sảnh bệnh viện vẫn còn rất đông người. Xếp hàng mãi mới đến lượt, điền bệnh án xong đưa cho nhân viên, "Đăng ký khám Ôn Thiếu Khanh..."

      khựng lại, thêm vào hai chữ, "Đăng ký khám Giáo sư Ôn Thiếu Khanh."

      Nhân viên đeo khẩu trang chẳng buồn ngẩng đầu, "Số khám của Giáo sư Ôn hết lâu rồi."

      Tùng Dung nhõm, "Hết rồi à? Hết tốt, tôi lấy nữa."

      vất vả len ra khỏi đám người, vừa thở phào hơi có người vỗ vai.

      Người kia thấy Tùng Dung nhìn mình ngạc nhiên, khóe mắt bỗng cong cong, dường như cười, sau đó tháo khẩu trang xuống, " nhận ra à?"

      Tùng Dung lập tức cười chào hỏi: "Bác sĩ Trần."

      Trần Thốc nhìn bệnh án trong tay , "Ốm hả?"

      Tùng Dung gật đầu, "Bị cảm."

      Trần Thốc tiện thể hỏi thêm: "Đăng ký khám ai?"

      Tùng Dung hơi ngập ngừng rồi mới mở miệng: "Ôn Thiếu Khanh."

      Có lẽ Trần Thốc cũng biết bị cảm nên đăng ký khám Ôn Thiếu Khanh. Thấy nụ cười của sâu thêm, hắng giọng, " ấy bảo tôi tìm ấy."

      Trần Thốc cười nữa, đề nghị chân thành: "Hôm nay cậu ấy khám bệnh ngoại trú chắc là bận lắm. ra bị cảm khám Đông y cũng rất tốt. Bạn tôi là bác sĩ Đông y, tôi đưa đến khám thử nhé?"

      Tùng Dung hỏi: "Bạn ? ấy là bác sĩ Đông y?"

      Trần Thốc vừa gật đầu vừa ra ngoài, "Đúng vậy, ở khu khám bệnh Đông y bên kia, nào."

      Tùng Dung nhớ tới có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, thấy đồ ăn là sáng mắt kia hơi do dự, "Tôi khám ấy được ?"

      Còn nửa câu sau ra: Tôi sợ bị chữa cho chết...

      Nhìn điệu bộ của Tùng Dung, Trần Thốc cũng lờ mờ đoán được ý , " ấy làm ẩu đâu."

      Vào đến khu khám bệnh Đông y, thỉnh thoảng có người chào hỏi Trần Thốc. Rồi đột nhiên lên tiếng: " ra Ôn Thiếu Khanh cũng có năng khiếu Đông y lắm."

      Tùng Dung biết vì sao ta bỗng dưng nhắc đến chuyện này, "Gì cơ?"

      "Cậu ấy là con nhà nòi, gia đình là dòng tộc theo nghề y danh giá, huyết thống lắng đọng qua bao đời, vốn có năng khiếu bẩm sinh. Ông nội cậu ấy là thầy thuốc Đông y lừng danh, là kiểu bàn tay thần sầu đích thực đấy. Năm xưa bố của Ôn Thiếu Khanh theo Tây y, ông nội liền bắt cậu ấy bù đắp nỗi tiếc nuối đó, từ ngâm cậu ấy trong đống dược liệu, may mà lớn lên cậu ấy có bộ dạng ông cụ non."

      Tùng Dung cũng luôn rất tò mò về vấn đề này, "Vậy sao về sau ấy lại học Tây y?"

      Trần Thốc bỗng nhiên tỏ vẻ bí hiểm, "Chuyện này... Tôi cũng ."

      Hai người vừa vừa , tới trước phòng khám bệnh còn chưa vào nghe thấy giọng Tam Bảo.

      "Chuyện đau bụng kinh này thông thường dễ điều trị, thuốc Tây cũng chữa tận gốc được. nhìn tôi này, mỗi lần bị cũng đau, phải uống vài viên giảm đau là xong việc đâu, từ từ điều trị thân thể mới là gốc rễ. Nhưng nghe hợp thể có thể trị tận gốc, có muốn thử ?"

      thắc mắc hỏi: "Hợp thể?"

      Tam Bảo hắng giọng, "Có bạn trai chưa?"

      lập tức hiểu ra, đỏ bừng mặt. Tam Bảo cười, " hiểu là tốt rồi, có điều kiện có thể thử lần, nhưng đừng làm đến chết người nhé. Đúng lúc chỗ tôi có bao cao su vừa được phát, cho luôn, nếu đủ có thể mang chứng minh thư xuống máy ở sảnh lớn dưới tầng lấy."

      lúc sau trong phòng có động tĩnh gì, giọng nghi hoặc của Tam Bảo vang lên, "Sao cầm? thích mùi này à? Hay kích thước vừa?"

      Lập tức có đỏ mặt chạy ra ngoài. Tùng Dung nhìn Trần Thốc bằng ánh mắt phức tạp, TrầnThốc cười lúng túng,"Cứ để xem ."

      y tá ra, gọi số xong người phụ nữ mang thai tiến vào.

      Ban đầu tất cả đều bình thường, cho đến khi...

      "Bác sĩ ơi, kể từ khi mang thai tôi bỗng thích ăn hoa quả và ngô, sao lại thế ạ?"

      Giọng đầy suy tư của Tam Bảo lại vang lên, "Có thế là vì mang thai gấu chó."

      "…"

      Lần này đến cả Trần Thốc cũng phải vỗ trán.

      Tình hình sau đó cũng khá hơn là bao. Tùng Dung ngồi bên ngoài, nghe như nghe chuyện đùa.

      "Bác sĩ, theo kích thước ngắn dài của đàn ông có phải cũng là nguyên nhân thụ thai được ?"

      là sao?"

      "Kích thước của chồng tôi… hơi ..."

      "Ừm…" Tam Bảo ngừng chút, "Vậy tôi đề nghị học múa Latin [5]."

      [5] Múa latin: Chữ "Latin" trong tiếng Trung kết hợp từ chữ 拉 (kéo dài) và 丁(bộ phận sinh dục của đàn ông). Trong tiếng Trung có chữ JJ dùng để chỉ bộ phận này, mà JJ chuyển thành chữ Hán là 丁丁). "Latin" trong câu đùa tục nghĩa là "kéo dài bộ phận sinh dục nam".

      "…"

      Lúc y tá gọi đến lượt Tùng Dung, chần chừ, giọng hỏi Trần Thốc: "Tôi thấy đỡ nhiều rồi, hay là thôi phiền bạn nữa?"

      Trần Thốc cười tươi, " đừng để bụng, ấy gặp bệnh nhân khi đến kiếm chuyện nên mới thế, bệnh nhân bình thường có vấn đề gì đâu."

      Tùng Dung dám nghĩ, "Bình thường?"

      Trông thấy Tùng Dung, Tam Bảo lập tức hớn hở đón tiếp, nghe Trần Thốc đến khám liền bắt mạch cho .

      Thế nhưng Tùng Dung ràng nằm trong phạm vi "bình thường" của Trần Thốc.

      Tam Bảo nhìn , cau mày, "Ơ, sao mạch bỗng dưng đập nhanh thế? Chẳng lẽ thích tôi rồi?"

      Tùng Dung phản bác được, "Ấy..."

      Tam Bảo quay sang thảng thốt nhìn Trần Thốc, "Trần Thốc! ấy định ngoại tình với người ..."

      "…"

      Trần Thốc bất lực xoa đầu , "Người ta ốm đấy, khám tử tế xem nào."

      Lúc này Tam Bảo mới nghiêm túc lại, kê đơn cho . Trần Thốc bị gọi , Tùng Dung ngồi trước cửa phòng thuốc đợi lấy thuốc. Ngửi mùi hương dược liệu thơm nồng, buồn ngủ tiếng thông báo của Wechat vang lên.

      "Sao vẫn chưa đến?"

      Là Ôn Thiếu Khanh.

      nghĩ lát rồi trả lời: "Lúc đăng ký em gặp Trần Thốc, ấy đưa em khám Đông y."

      Ôn Thiếu Khanh lại hỏi: " ở đâu rồi?"

      Tùng Dung nhìn xung quanh, trả lời, "Đợi sắc thuốc ở phòng thuốc bên khu khám bệnh Đông y."

      lâu sau Ôn Thiếu Khanh xuất , cầm đơn thuốc của xem.

      Đây là lần đầu tiên Tùng Dung thấy Ôn Thiếu Khanh mặc áo blouse, bên trong thấp thoáng lộ ra cổ áo sơ mi màu xanh lá nhạt. Màu này rất kén người mặc, nhưng mặc lên lại rất hài hòa.

      Ánh nắng chiều nhạt màu xuyên qua cửa kính chiếu vào gò má , khuôn mặt nhìn nghiêng với đường viền sắc nét đẹp đẽ lên vầng sáng ấm áp dịu dàng.

      Tùng Dung cúi đầu nhìn ngón tay cầm tờ đơn thuốc, móng tay trơn mượt sạch . Thế rồi ánh mắt lại trở về khuôn mặt , bỗng nhiên muốn biết lúc khám bệnh cho người khác có dáng vẻ như thế nào.

      dịu dàng, điềm đạm khám cho bệnh nhân, hay là chăm chú lắng nghe bệnh nhân miêu tả bệnh tình, hay cúi đầu, dùng đôi tay thon dài đẹp đẽ kia viết gì đó lên bệnh án? tóm lại, hẳn là nghiêm túc, đường hoàng mà ôn hòa đúng ?

      Gặp bệnh nhân phối hợp hoặc cố tình gây , có lẽ phát huy tài độc mồm ác miệng, nâng cao sức chiến đấu, chiêu lớn tung ra, thoáng chốc làm đối phương mất sạch lượng máu.

      Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hề kiêng kỵ của , Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn, "Sao thế?"

      Tố chất cơ bản của luật sư là phản ứng nhanh, Tùng Dung lập tức giải thích: "Em nghĩ bác sĩ ngày rửa tay nhiều lần như vậy, màu da tay liệu có trở nên khác so với màu da mặt ."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, nữa, sau đó đứng lên hỏi nhân viên phòng thuốc: " sắc thuốc của bệnh nhân này chưa?"

      bác sĩ trẻ chạy ra từ phòng thuốc, ghé đầu nhìn rồi trả lời: "Chưa đâu thầy Ôn."

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào phương thuốc, "Vậy đổi hoàng cầm nguyên chất thành hoàng cầm xào qua với rượu. Bệnh nhân này dạ dày tốt, phải đổi sang loại có dược tính hơn. Thêm vào đó mười lăm gam cỏ xuyến, hai mươi lăm gam bạch thược, mấy ngày thuốc sau cũng sửa như vậy."

      "Vâng, thầy Ôn." Bác sĩ trẻ lại quay người vào trong phòng thuốc.

      Ôn Thiếu Khanh bước đến ngồi cạnh Tùng Dung. Nhớ tới lời Trần Thốc, hỏi: "Từ học Đông y, sao về sau lại học lâm sàng?"

      Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc, "Lâm Thần với em à?"

      Tùng Dung chán nản, " ấy gì với em chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, nhìn ý, " có gì, hồi ấy còn nghĩ hai người thân nhau lắm."

      Tùng Dung run lên trước ánh nhìn chăm chú của , cũng muốn hỏi nữa, bèn chuyển chủ đề, "Cỏ xuyến với bạch thược để làm gì?

      Ôn Thiếu Khanh liếc , "Làm dịu đau bụng kinh."

      "Em..." Mặt Tùng Dung nóng lên, "Sao biết em đến kỳ là..."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , dường như muốn , có gì mà biết.
      B.Cat, Chris_Luu, Dinhloan6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung cúi đầu ủ rũ, Ôn Thiếu Khanh lại đột nhiên nắm lấy tay khiến giật mình, " làm gì thế?"

      "Em có hứng thú với tay đúng ? Có thể sờ thử xem, nếu muốn sờ cả mặt cũng ngại đâu."

      Dứt lời, kéo tay đặt lên mặt mình.

      Cảm giác ấm áp khiến Tùng Dung vô thức hất tay ra rồi bỏ chạy.

      Vừa rồi kéo tay , cẩn thận để sượt qua chiếc cằm với những sợi râu lún phún, khiến đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi nhột. Trong mùi thuốc sát trùng, dường như còn ngửi thấy mùi bọt cạo râu.

      Bác sĩ trẻ nghe thấy tiếng động, chạy ra, "Ơ, bệnh nhân vừa nãy đâu rồi?"

      Ôn Thiếu Khanh đứng dậy, vẻ ngả ngớn khi nãy biến mất hoàn toàn, " phải sắc thuốc của ấy vội. Cậu cứ căn giờ, gần tan làm tôi đến lấy."

      Lúc về khoa, gặp Trần Thốc trong hành lang. Trần Thốc chào hỏi, Ôn Thiếu Khanh nhìn chàng, lạnh lùng lên tiếng: "Nhiều chuyện!"

      Sau đó lạnh mặt thẳng về phía trước.

      Trần Thốc ngơ ngác, nghĩ lát mới hiểu ra, đúng là mình nhiều chuyện , bèn gọi lại Ôn Thiếu Khanh ở cách mấy bước: "Ơ kìa, lúc trước cậu chẳng bảo đấy là phụ huynh học sinh của cậu cơ mà?"

      Ôn Thiếu Khanh tỉnh bơ giải thích: "Tôi cũng là phụ huynh học sinh. Chị cả như mẹ, ngày làm thầy cả đời làm cha."

      Lý luận này khiến Trần Thốc há hốc miệng, "Cậu thế... mặt dày quá rồi đấy?"

      "Đây gọi là tố chất tâm lý vững. Lần sau đừng có nhiều chuyện!" Ôn Thiếu Khanh liếc ta, quay người .

      Trần Thốc đứng sau uy hiếp, "Tôi phải cho Tam Bảo biết những chuyện đáng xấu hổ này của cậu! Để ấy biết đàn thân ấy vẫn luôn sùng bái ra là cầm thú!"

      Ôn Thiếu Khanh chẳng thèm ngoảnh lại, "À, em Nhậm mà biết thế nào cũng khen tôi "

      Thế là hôm ấy khi tan làm, sau khi Trần Thốc toàn bộ những lời này cho Tam Bảo nghe, nàng cau mày hỏi: "Đàn thân của em thế à?"

      Trần Thốc lắc đầu thở dài, "Đúng vậy, sụp đổ hình tượng rồi chứ?"

      Tam Bảo lập tức đứng dậy nhảy nhót, "Em biết ngay đàn thân thực chất là cầm thú mà! Nhìn vẻ ngoài dịu dàng của ấy là biết chắc chắn phải cầm thú bình thường! Đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng đợi được người có thể khiến ấy biến thân! Đàn Ôn quả nhiên là thần tượng của em!"

      Trần Thốc cạn lời.

      Tối đến, Ôn Thiếu Khanh mang thuốc sắc xong tới cho Tùng Dung, nhìn uống xong mới .

      Tùng Dung nằm giường, đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Ôn Thiếu Khanh ban ngày, chắc phải ghen với Lâm Thần chứ? Lần sau nhất định phải nhớ hỏi sao lại học Tây y.

      Mấy ngày sau, Tùng Dung lại bị bắt đến gặp Ôn Thiếu Khanh tái khám.

      Trong phòng làm việc chỉ có mình . Mặc áo blouse vào, dường như nghiêm túc hơn nhiều, khuôn mặt chẳng hề có vẻ cười cợt, chỉ bình thản nhìn , "Cởi áo khoác ra."

      Tùng Dung ngạc nhiên, "Hả?"

      Ôn Thiếu Khanh đưa ra lý do chính đáng, " nghe xem phổi có tạp ."

      Tùng Dung nhìn đặt mặt ống nghe lên da mình, nhưng cảm giác lạnh buốt trong ấn tượng hề xuất , thậm chí còn thấy ấm ấm.

      Lúc này mới hiểu ra, vừa rồi hình như liên tục nắm mặt ống nghe trong lòng bàn tay. Trái tim ấm lên, nhìn về phía .

      cũng vừa viết xong bệnh án, đưa cho , "Hôm nay chuyến bay tham gia hội chẩn, nhớ chứ?"

      Tùng Dung gật đầu, "Em chăm sóc Nhường Chút. Có cần em đưa ra sân bay ?"

      lắc đầu, " cùng trưởng khoa, em nhớ tự chăm sóc mình."

      Tùng Dung lại gật đầu.

      Ôn Thiếu Khanh vốn cũng có gì yên tâm. Chẳng ngờ chỉ xa mấy ngày, Tùng Dung nảy ra bệnh mới.

      báo cho về sớm, bay chuyến sớm trở về, lúc tới nhà gặp Tùng Dung ra ngoài.

      giật mình, "Sao về sớm vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Ban ngày ban mặt, em đeo kính râm làm gì?"

      Tùng Dung hắng giọng, "Che nắng."

      Ôn Thiếu Khanh giũ những giọt nước mưa đọng ô, "Hôm nay trời mưa."

      Tùng Dung thẹn quá hóa giận, "Em thích, liên quan gì đến ?"

      Ôn Thiếu Khanh càng tò mò, "Bị đánh à?"

      "!" Tùng Dung thở hổn hển tháo kính xuống, "Mọc lẹo!"

      "Em nhìn cái gì nên nhìn đúng ?" Ôn Thiếu Khanh ngăn đeo lại kính râm, dùng bàn tay khác nâng cằm lên quan sát cẩn thận mấy phút, đến lúc tim Tùng Dung đập rộn lên mới hỏi: "Uống thuốc chưa?"

      Tùng Dung gật đầu, "Rồi, nhưng hình như có tác dụng."

      Ôn Thiếu Khanh kéo về, "Bị từ bao giờ?"

      Tùng Dung chán nản, "Hôm kia, ban đầu nghiêm trọng đến thế, nhưng hôm nay ngủ dậy sưng to lên."

      Ôn Thiếu Khanh đưa tay nhìn đồng hồ, "Vội làm ?"

      Tùng Dung lắc đầu, " vội lắm."

      Vào đến nhà, Ôn Thiếu Khanh vừa rửa tay vừa giải thích với : "Phải chích mấy giọt máu ở vành tai."

      Tùng Dung vừa nghe vậy liền chống đối, "Chích máu?"

      Ôn Thiếu Khanh kéo ngồi xuống sofa, xoa vành tai , "Trước khi chích, xoa bóp vành tai chút, tăng tốc độ lưu thông máu cục bộ. Vành tai sưng huyết, lượng máu chảy ra đủ để có tác dụng."

      Ôn Thiếu Khanh dám thề, ban đầu quả có suy nghĩ gì thiếu đứng đắn, nhưng sau đó... Đầu ngón tay xoa bóp kìm được mà vuốt ve vành tai . Nơi ấy lành lạnh, mềm mềm, rồi nhiệt độ càng lúc càng tăng lên, màu càng lúc càng đỏ, khiến cả khuôn mặt cũng ửng hồng.

      Tùng Dung cảm thấy lỗ tai mình sắp cháy rồi, nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn có ý định thả ra, đành phải ngoảnh đầu .

      Ôn Thiếu Khanh cũng chỉ kiềm chế được vài giây rồi hắng giọng, quay về hướng ngược lại. Lòng nhộn nhạo, trái tim cũng như nóng lên.

      Bao năm theo nghề y, đây là lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ gợi tình người bệnh nhân, là muốn chết mà! Lần trước sờ vành tai ràng có suy nghĩ này.

      May mà quá trình tiếp theo rất thuận lợi. Cuối cùng Tùng Dung run rẩy bịt lỗ tai làm, Ôn Thiếu Khanh vào phòng tắm giội nước lạnh.

      Tùng Dung cảm thấy cuộc sống của mình giờ tuyệt. biết nấu cơm, Ôn Thiếu Khanh nấu cho . biết giặt quần áo, Ôn Thiếu Khanh dạy. Thỉnh thoảng có bệnh vặt, Ôn Thiếu Khanh chữa giúp. Dường như vẫn luôn luôn ở đó, thế nên khi bỗng dưng phải tạm rời xa, hoảng hốt, rối bời.

      Hôm ấy Tùng Dung công tác về. Vì hôm trước Ôn Thiếu Khanh trực đêm nên cho đón, về đến nhà tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Chung Trinh.

      "Chị họ, chị công tác về chưa?"

      "Vừa tới nhà, sao thế?"

      Chung Trinh dè dặt hỏi: "Ở thành phố bên xảy ra dịch viêm đường hô hấp cấp tính, chị có biết ? Bệnh viện tổ chức đoàn khám chữa bệnh, em cũng muốn , có được ạ?"

      Giọng Tùng Dung lạnh , "Em nghĩ sao?"

      Chung Trinh giải thích: "Ừm, ra làm việc ở bệnh viện cũng gặp nguy hiểm mà, có thể bị đánh, có thể bị lây nhiễm…"

      Tùng Dung ngắt lời cậu: "Cho chị lý do khác."

      Chung Trinh ngừng lại chút rồi đổi giọng nghiêm chỉnh: "Chị ơi, em muốn . Em cảm thấy bác sĩ là nghề nghiệp cực kỳ thần thánh, có thể cứu được rất nhiều sinh mạng. Mấy hôm trước em sang khoa Nhi, nghe thấy các em hát "Thích học tập, lao động, lớn lên phải lập công cho nhân dân", em cảm động lắm. Chị thấy em buồn cười lắm ?"

      " buồn cười. , phía chị cho, chú ý an toàn." Tùng Dung dặn dò xong, chợt nhớ tới điều gì, "Sếp em có ?"

      "Có ạ, sếp là trưởng đoàn, giờ còn họp trong phòng họp, chắc lát nữa với chị."

      Tùng Dung sững sờ, "Bao giờ xuất phát?"

      "Lát nữa luôn." Chung Trinh đợi mãi thấy có người đáp, "Chị ơi?"

      "Giờ chị đến gặp em." Dứt lời, Tùng Dung cúp máy.

      vội vàng mặc quần áo vào rồi ra khỏi nhà. Lúc đến bệnh viện, ở bãi đất trống trước khoa nội trú có mấy chiếc xe khách lớn, rất nhiều người đứng trước xe.

      Khi Tùng Dung tìm Chung Trinh trông thấy người quen đứng ở góc, Tùy Ức chuyện với Tiêu Tử Uyên.

      Nghe nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người dường như Tùy Ức cũng tham gia đoàn khám chữa bệnh. Có lẽ Tiêu Tử Uyên muốn để ấy , vẻ mặt cứng nhắc. Tùy Ức vòng tay ôm quanh eo ta, hiếm khi nũng nịu, " bao lâu về mà, cho em ..."

      Tùy Ức nhìn xung quanh lát, thấy ai chú ý liền nhón chân hôn nhanh lên môi Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên cúi nhìn, lát sau mới thở dài, vuốt ve khuôn mặt ấy, thỏa hiệp, " phải làm sao với em đây…"

      Tùng Dung ngờ dịu dàng điềm tĩnh kia khi làm nũng lại khiến người ta rung động đến thế.

      Tùy Ức cười tươi dựa vào lòng Tiêu Tử Uyên, " biết ? Lời tình tứ hay nhất từng chính là, A Ức nhà mình thế này thế kia... Mỗi lần em nghe thấy, tâm trạng tốt vô cùng."

      Tùng Dung mỉm cười, sau lưng bỗng dưng có giọng nam vang lên, " nhìn gì vậy?"
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Theo phản xạ, quay đầu lại, " có gì."

      Ôn Thiếu Khanh bình thản nhìn , "Biết rồi à?"

      Tùng Dung muốn cười nhưng sao cười nổi. ràng lúc đến đây cố ý điều chỉnh cảm xúc của mình rồi...

      "Chung Trinh muốn em tiễn nên tới gặp em nữa."

      "Ừm."

      Ôn Thiếu Khanh tới cầm tay , "Có thời gian chăm sóc Nhường Chút hộ ."

      Tùng Dung gật đầu, "Ừm. Bao giờ... về?"

      "Khó lắm."

      "Cẩn thận nhé."

      "Còn muốn gì với ?"

      Tùng Dung yên lặng lúc lâu, đột nhiên lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn , " còn nhớ câu hỏi em khi chúng ta nhận nhau trong thang máy ?"

      Ôn Thiếu Khanh nhớ lại, " giả vờ quen nữa à?"

      Tùng Dung lắc đầu, "Câu tiếp theo."

      Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ, ngập ngừng hỏi: "Em với người khác là em thích ? Câu này sao?"

      Tùng Dung lập tức trả lời: "Thích."

      Ôn Thiếu Khanh ngây người. Lát sau cúi xuống, cất tiếng cười trầm thấp rồi tiến lên ôm lấy . Hai người lẳng lặng ôm nhau, gì.

      " là quân nhân, tổ quốc cần . Nếu em nỡ để Chung Trinh , có cách khiến cậu ấy được."

      "Nó phải trẻ con nữa. Cuộc đời của nó, nó muốn làm gì, ai có tư cách ngăn cản." Tùng Dung ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Em mong Chung Trinh có thể giống , sống cuộc đời trong sạch, ngay thẳng, muốn làm gì làm, có ước mơ, có hy vọng, có tình cảm ấp ủ trong lòng, có thơ có rượu, và có những miền đất xa xôi."

      Ôn Thiếu Khanh khẽ vuốt ve khuôn mặt , "Đừng lo, trông chừng cậu ấy."

      Tùng Dung cố kìm nén nhưng khuôn mặt vẫn ửng hồng, "Em lo cho ."

      Trong trận chiến khói lửa năm xưa, có bao nhiêu y bác sĩ hy sinh, phải biết.

      " cũng tự trông chừng mình." Ôn Thiếu Khanh hôn lên mắt , "Lần này quả nghiêm trọng như vậy, đừng nghĩ nhiều."

      Tùng Dung liên tục gật đầu.

      Trước khi , Ôn Thiếu Khanh lại ôm lấy , "Có chuyện này muốn với em lâu rồi, đợi bao giờ về . Hôm qua lúc ra ngoài, nhét phong thư vào khe cửa nhà em, em nhớ cất kỹ."

      Ôn Thiếu Khanh hơn nửa tháng. Có lẽ là bận rộn mệt mỏi quá nên những lần liên lạc với Tùng Dung cũng dần ít , chỉ còn cách tìm hiểu tình hình ở đó qua các bản tin.

      Hôm ấy làm việc trợ lý cầm tài liệu đến đưa cho xem, "Luật sư Tùng, phiền chị ký tên."

      Tùng Dung tiện tay cầm bút bàn lên ký, ký xong, trợ lý tỏ vẻ hiếu kỳ, "Giờ ít người dùng màu bút này lắm."

      Tùng Dung cúi đầu nhìn bút trong tay. Đúng vậy, trừ học sinh ra có lẽ chỉ có bác sĩ dùng bút màu này.

      Bút này rút từ trước ngực Ôn Thiếu Khanh vào hôm tiễn . biết lúc ấy nghĩ gì, chỉ nhớ Ôn Thiếu Khanh cười rằng, đợi bút này hết mực, chắc cũng về.

      Khi cười, đôi mắt trong trẻo, thẳm sâu, khiến tháng năm cũng như trở nên dài lâu, nồng ấm. Khoảnh khắc này, bỗng rất nhớ .

      Tùng Dung ngơ ngẩn có điện thoại của lễ tân gọi đến.

      "Luật sư Tùng, có người tìm chị, đợi ở phòng tiếp khách."

      Tùng Dung chẳng mấy hứng thú, "Ai vậy?"

      Cách đầu dây điện thoại, lòng hóng chuyện của lễ tân vẫn thể che giấu, "Là chàng đẹp trai nhé!"

      Tùng Dung hơi nhăn trán, "Trông thế nào?"

      "Vừa cao vừa đẹp trai, cực kỳ phong độ!"

      Tùng Dung lập tức cúp điện thoại, đứng dậy tới phòng tiếp khách. Khoảnh khắc đẩy cánh cửa vào, nhìn thấy người ngồi sofa, trái tim bỗng như trống rỗng, mất mát vô cùng.

      Công lực nhìn mặt đoán ý của Tiêu Tử Uyên quả rất cao cường, "Hình như luật sư Tùng rất thất vọng khi thấy tôi?"

      Khi đối mặt với người khác, Tùng Dung luôn ung dung điềm đạm như chính cái tên của mình, "Sao có thể? Khách quý ghé thăm mà, bộ trưởng Tiêu đến đây có chuyện gì thế?"

      Tiêu Tử Uyên đứng dậy khỏi sofa, "Tôi định sang thành phố bên cạnh thăm hỏi động viên. ra là lấy việc công để làm việc tư thăm bà xã, luật sư Tùng có muốn cùng thăm người thân ?"

      Tùng Dung lập tức gật đầu, "Có! Bao giờ xuất phát?"

      Lúc Ôn Thiếu Khanh trông thấy Tùng Dung và Tiêu Tử Uyên, khuôn mặt chẳng lộ vẻ gì khác thường. Sau khi dịu dàng chuyện mấy câu với Tùng Dung, mới quay sang phía Tiêu Tử Uyên, lập tức trở mặt, "Ai bảo dẫn ấy đến đây?"

      Tiêu Tử Uyên ngồi ghế chờ Tùy Ức, ràng mấy quan tâm, "Trông cậu có vẻ rất muốn gặp ấy mà."

      Ôn Thiếu Khanh chợt nghiêm mặt, " cho biết chuyện này, chuẩn bị tâm lý ."

      Tiêu Tử Uyên bình tĩnh, "Chuyện gì?"

      Ôn Thiếu Khanh nhấn từng từ: "Hình như vợ có thai."

      tiếng động lớn vang lên, Tiêu Tử Uyên ngã từ ghế xuống.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Tiêu Tử Uyên lồm cồm bò đậy dưới mặt đất, chưa kịp dựng ghế lên chạy vội ra ngoài, "Trông kìa, bộ trưởng Tiêu cũng đâu có bình tĩnh, điềm đạm như người ta vẫn ."

      Tiêu Tử Uyên chẳng còn lòng dạ nào mà để ý đến .

      Ôn Thiếu Khanh dẫn Tùng Dung thăm Chung Trinh. Hai người hỏi han trong chốc lát, cuối cùng vẫn lo bị lây mà cầu trở về. Tùng Dung cũng biết mình ở đây giúp được gì, còn có thể làm ảnh hưởng đến công việc của , thấy và Chung Trinh đều sao yên tâm, nhanh chóng rời khỏi đó.

      Thời điểm Ôn Thiếu Khanh cùng đoàn khám chữa bệnh trở về thành phố là tháng sau. Khi Tùng Dung nhận được tin chạy tới bệnh viện, trời tối đen như mực.

      vội vàng đẩy cửa vào. ngồi trước bàn viết gì đó, nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu lên, nhìn mỉm cười.

      tháng gặp, gầy nhiều, nhưng lại càng đẹp trai hơn. Thấy Tùng Dung đứng ngẩn người ở cửa, Ôn Thiếu Khanh đứng dậy, nắm tay vào trong, ngồi xuống, "Lúc , khi về có lời muốn với em, còn nhớ ?"

      Tùng Dung gật đầu.

      Ôn Thiếu Khanh chìa tay ra, "Đồ đâu?"

      Tùng Dung lấy phong thư ra khỏi túi, đặt vào tay .

      Đó là phong thư nhét vào khe cửa nhà trước khi . mở ra, bên trong là ba tấm thẻ, chẳng có chữ gì.

      Ôn Thiếu Khanh xoay xoay tấm thẻ màu hồng trong tay, "Màu hồng, con mới biết đều thích màu này nhỉ? Lúc ấy chắc em lên trung học?"

      Dứt lời, bật đèn đọc phim X-quang, đặt tấm thẻ lên. Tùng Dung lập tức mở lớn mắt nhìn.

      Ánh đèn chiếu qua tấm thẻ, thẻ xuất ba hàng chữ.

      Tùng Dung, lớp số Mười .

      Chào em, là Ôn Thiếu Khanh lớp số Chín.

      có thể thích em ?

      Ôn Thiếu Khanh cúi đầu, cười ngại ngùng, "Khi đó có phải con trai đều viết thư tình như thế ? Thời ấy hẳn là học chữ Khải. Em mỗi lần phân lớp, em học lớp số Mười . quên với em, mỗi lần phân lớp, đều học lớp số Chín."

      lại cầm tấm thẻ màu trắng lên, "Màu trắng, con lên đại học đều thích màu này nhỉ? Nữ sinh váy trắng, nam sinh sơ mi trắng."

      đèn đọc phim X-quang xuất kiểu chữ khác.

      Đàn em Tùng, sách viết, ôn hòa ung dung, năm tháng an bình. Chúng mình chính là đôi trời sinh.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, "Lúc lên đại học, hẳn là học viết chữ Hành. Nếu chúng mình gặp nhau ở trường đại học, là đàn của em. Đàn và đàn em vẫn luôn có gian tình đúng ? Hồi đại học, tự hào mình đọc nhiều sách, lúc thổ lộ cũng đậm mùi văn chương."

      cúi đầu, cầm tấm thẻ cuối cùng đặt lên đèn phim X-quang, "Màu xám bạc, màu sắc của trưởng thành, chín chắn, phù hợp với tuổi của chúng ta bây giờ. Sau khi làm bác sĩ, phải viết nhiều bệnh án nên quen dùng kiểu chữ mà bác sĩ hay dùng, chữ Thảo."

      Tùng Dung nhìn lát, đột nhiên lên tiếng. "Câu này viết gì vậy? Có mấy chữ em hiểu."

      Ôn Thiếu Khanh đứng cạnh đèn đọc phim X-quang, nhìn , chầm chậm lên tiếng: " nét mi cười, Tùng Dung. đời kiếp, đôi người."

      Dứt lời, cười, "Tầm tuổi này viết thư tình, thể sến sẩm đương gì nữa. Thứ mà người đàn ông có trách nhiệm nên trao tặng cho người phụ nữ chính là lời hứa cả đời."

      Trong ánh sáng của đèn đọc phim X-quang, khuôn mặt mông lung mà rất dỗi dịu dàng, tình ý ngập tràn đôi mắt.

      Tùng Dung nghe thấy tiếng trái tim đập rộn trong lồng ngực. lâu lắm rồi hồi hộp đến thế, lòng run rẩy, như hoảng hốt, lại như ấm nồng.

      Ba bức thư tình đặt đèn đọc phim X-Quang kia là tấm lòng của Ôn Thiếu Khanh.

      Trước ánh nhìn chăm chú của , trở nên lúng túng. Ôn Thiếu Khanh chỉ lẳng lặng đợi phản ứng.

      Qua lúc lâu, mới run giọng cất lời: "Ôn Thiếu Khanh, ... vì sao lại thích em? Là vì..."
      B.Cat, Dinhloan, Sweet you4 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh bình thản cười, "Em nghĩ vì sao nào? là người thiếu nguyên tắc như vậy ư? Thích là thích thôi, em cho rằng đó là suy luận logic chắc? Nhất định phải tính từng bước để đưa ra kết quả à?"

      Tùng Dung im lặng nhìn . Nụ cười khuôn mặt ấm áp trong veo, ánh mắt điềm đạm trầm tĩnh, khuôn mặt khôi ngô dịu dàng. ngắm lát rồi cũng dần nở nụ cười.

      Nghề nghiệp có hạn chế, quen dựa vào chứng cứ để suy ra kết quả, nhưng lại quên, có số việc thể dùng nguyên nhân kết quả để suy đoán. Tình vốn là điều kỳ diệu kia mà? Có người chẳng hiểu sao thích ta, và chúng ta cũng hiểu sao lại thích người ấy, thể giải thích lý do là gì, tất cả đều kỳ diệu như vậy, kỳ diệu đến mức diễn tả được bằng lời.

      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng đập cửa. vừa đáp lời, y tá trẻ đẩy cửa vào, "Bác sĩ Ôn, có tai nạn liên hoàn đường cao tốc, số bệnh nhân được đưa đến bệnh viện ta cấp cứu, sắp đến rồi, trưởng khoa gọi chúng ta xuống giúp."

      nàng xong mới nhận ra ngoài Ôn Thiếu Khanh, trong phòng còn có . Đôi mắt đó ửng đỏ, bác sĩ Ôn còn nắm tay . Y tá hơi xấu hổ, cúi đầu lùi ra ngoài, "Em gọi điện cho các bác sĩ khác bảo họ quay lại, lát nữa bác sĩ xuống thẳng dưới đó là được..."

      Ôn Thiếu Khanh đáp lại tiếng, quay người tắt đèn đọc phim X-quang rồi bỏ ba tấm thẻ vào trong phong thư, đặt lại về túi Tùng Dung rồi mới kéo ra ngoài, "Đêm nay chắc phải tăng ca rồi, em về trước , mai mình cùng ăn."

      vài bước, lại quay người, đeo cho chiếc khẩu trang y tế, "Có thể gặp phải mùi máu nồng lắm đấy."

      Dứt lời, cách lớp khẩu trang, hôn lên môi .

      Tùng Dung sợ ảnh hưởng đến công việc của Ôn Thiếu Khanh, theo xuống dưới rồi mau chóng rời .

      Lúc đến cửa bệnh viện, mấy chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi đến, rất nhiều nhân viên y tế chạy ra đón, cũng tránh sang bên.

      Cửa xe cứu thương mở ra, Tùng Dung kìm lòng được mà nhìn thoáng qua, tình hình khá đáng sợ, chỉ lướt nhìn rồi lập tức thu lại ánh mắt.

      mới trở về từ thành phố bên cạnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại chuyện với rất lâu, giờ phải làm phẫu thuật, hẳn mệt lắm?

      Thời điểm Tùng Dung quay đầu tìm kiếm bóng dáng Ôn Thiếu Khanh, trong sảnh khoa cấp cứu nháo nhào cả lên, đâu đâu cũng có nhân viên y tế và người bị thương. áo blouse của toàn máu, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản ung dung, vừa thực kiểm tra cấp cứu vừa dặn dò người bên cạnh gì đó. Lúc này Tùng Dung mới chợt ý thức được, cũng là người cả ngày qua lại giữa mùi máu tanh.

      Ở trước mặt , luôn rất thong thả, nhàn nhã. Hình tượng thanh tao, phong độ ngời ngời ấy khiến người ta thể tưởng tưởng cảnh tượng máu me khi cầm dao rạch ngực, mổ bụng người khác.

      Lúc Ôn Thiếu Khanh ra khỏi phòng phẫu thuật, y tá trưởng cười đến, "Nghe y tá trẻ cứ đợi cậu mãi, tôi vừa xem thử, rất xinh."

      Ôn Thiếu Khanh mệt đến mức nên lời, chỉ im lặng tỏ ý hỏi thăm.

      Bà y tá trưởng giấu nổi bản tính hóng hớt, "Y tá còn bảo lúc tan tầm ấy chuyện với cậu trong phòng làm việc, là bạn à?"

      Ôn Thiếu Khanh hơi nhíu mày.

      Ánh mắt y tá trưởng nhìn thay đổi, lại cười lên, "Ở băng ghế dài cuối hành lang phòng bệnh bên kia, mau xem sao."

      Tùng Dung biết mình đợi bao lâu. Điện thoại hết pin, tắt nguồn từ sớm, lúc lại vội nên quên đeo đồng hồ. cũng biết vì sao mình rồi lại quay lại.

      Tình đến độ đậm sâu sinh ra quyến luyến. Dù biết đợi ở đây cũng chẳng có ích gì, nhưng vẫn muốn ở lại bên . Tùng Dung ngáp cái, ngao ngán tháo khẩu trang xuống rồi lại đeo lên, lặp lại hành động này liên tục. vẫn cảm thấy mùi thuốc sát trùng trong khí quá nặng, lại đeo khẩu trang, định đứng dậy tìm xem có đồng hồ hay trông thấy Ôn Thiếu Khanh đứng cách đó vài bước.

      chỉ đứng lặng nơi ấy nhìn . Dưới ánh đèn trắng lạnh của hành lang bệnh viện, nét mặt cứng cỏi, trầm tĩnh, đôi mắt sâu đến mức muốn cuốn vào trong. Lòng Tùng Dung hoang mang, vừa muốn tìm đến, kéo vào lòng, ôm chặt.

      Tùng Dung giật mình, " sao thế?"

      lúc sau mới buông ra, nhìn , yếu ớt nhả ra từ: "Mệt"

      vẫn đeo khẩu trang, chỉ để hở đôi mắt, những chiếc lông mi dài khiến sinh lòng hâm mộ. Ánh mắt phút chốc biến đổi, tình ý trong đó càng lúc càng nồng nàn, cuối cùng tràn ra đuôi mắt, thể can ngăn. Tùng Dung bị nhìn đến mức cổ họng khô khốc, vừa định cắt lời, lại bất ngờ cúi đầu xuống hôn .

      ra cách hai lớp khẩu trang, đó phải nụ hôn đúng nghĩa, nhưng lại cảm nhận được hơi thở của , mùi thuốc sát trùng trong khí dường như cũng phai nhạt.

      "Khụ khụ." Trần Thốc đứng ở cửa phòng bệnh cách đó vài mét, hai tay giơ cao qua đỉnh đầu, khuôn mặt đầy vẻ chọc ghẹo, "Tôi muốn quấy rầy hai vị, nhưng mà... bác sĩ Ôn, bệnh nhân trong kia gọi cậu kìa."

      Tùng Dung đỏ mặt đá Ôn Thiếu Khanh, lại siết lấy eo , kéo vào chỗ cầu thang tránh khỏi tầm nhìn của Trần Thốc.

      Tùng Dung thẹn qua hóa giận, vẫn giãy giụa, Ôn Thiếu Khanh thấp giọng lên tiếng: "Đừng nhúc nhích."

      sững người, quên mất giãy giụa, thế là nhân cơ hội tháo khẩu trang của cả hai xuống, lần nữa chiếm lấy môi , càng lúc càng nồng nhiệt, từ miệng chuyển qua cằm , dịu dàng lưu luyến…

      Hơi thở của Tùng Dung trở nên gấp gáp, ngón tay bất giác nắm chặt lấy lớp vải bên eo, khí lập tức trở nên mờ ám. Má hai người áp sát nhau, cọ xát vuốt ve, miệng vừa hé ra là tràn đầy hơi thở dụ hoặc, nhưng lại gì, chỉ liên tục gọi tên : "Tùng Dung... Tùng Dung..."

      Giọng bất đắc dĩ của Trần Thốc lần nữa vang lên phá vỡ bầu khí, "Bác sĩ Ôn, là việc quan trọng đấy..."

      Tùng Dung đột nhiên bừng tỉnh, lập tức giãy giụa, đẩy mạnh Ôn Thiếu Khanh.

      Lần này Ôn Thiếu Khanh miễn cưỡng nữa, mặc cho giãy khỏi tay mình.

      nhướng mày nhìn Tùng Dung, vài giây sau chợt nở nụ cười, xoa đầu , "Sao cứ ngoan thế nhỉ? Có đôi lúc muốn đánh em trận."

      Giọng tràn ngập dịu dàng cưng nựng. Tùng Dung đứng ngây người, nhìn thẳng vào , biết phải phản ứng thế nào.

      Ôn Thiếu Khanh bỗng nhíu mày kéo vào lòng, nâng cằm lên hôn cái mới buông tay.

      Lúc sắp , còn cười thỏa mãn, "Khi trước Thẩm Trầm người em tràn đầy khí chất cấm dục vô cùng quyến rũ, nhưng cho là vậy. Đâu có ai thích người cấm dục, chẳng qua là mọi người đều muốn thấy cảnh người cấm dục phá giới"

      Tùng Dung sửng sốt nhìn ra khỏi cầu thang, lúc sau mới tức tối cào tường!

      Lại trêu !

      Tùng Dung cảm thấy kỹ năng chọc ghẹo của Ôn Thiếu Khanh chẳng qua cũng chỉ đến vậy, nhưng ngờ vẫn còn tuyệt chiêu giấu kín. Người ta vẫn , cưới cớ gì lại trêu chọc, nhưng Ôn Thiếu Khanh... xét về mặt này, kỹ năng của quá toàn diện, có thể thẳng tay diệt gọn .

      Hôm ấy, sau mấy ngày liên tục tăng ca, quá nửa đêm được Ôn Thiếu Khanh cho ăn bữa khuya vẫn còn hết sức uể oải mệt mỏi, mơ màng ngáp cái rồi định về nhà tiếp tục làm việc. Lúc ra cửa tiễn, Ôn Thiếu Khanh đột nhiên gọi lại.

      "Tùng Dung."

      Tùng Dung quay người, "Hả?"

      Khuôn mặt chẳng có lấy nét cười bông đùa, đến cả vẻ mềm mỏng dịu dàng thường ngày cũng thấy đâu, " cưới em, được ? Sau này em cần vất vả như thế này nữa, nghỉ việc ở nhà làm chuyện em muốn làm, nuôi em."

      Tùng Dung biến sắc mặt, " gì?"

      Ôn Thiếu Khanh chợt mỉm cười, giọng rất : " đùa thôi."

      Sắc mặt Tùng Dung trầm xuống, nhìn Ôn Thiếu Khanh sâu. Trong ánh mắt ấy chứa oán trách, tủi thân, còn mang theo chút giận dữ vì xấu hổ, " biết có số chuyện thể đem ra đùa à? Em về viết văn bản luật sư gửi cho ngay."

      Khóe miệng Ôn Thiếu Khanh cong lên, " bảo em nghỉ việc ở nhà là đùa, biết mục tiêu cuộc đời em phải là người vợ nội trợ. Nhưng cưới em, là nghiêm túc."

      Ánh mắt hết sức thành khẩn và trịnh trọng. Tùng Dung nhìn người đàn ông đứng cách mấy bước, đó là chàng trai đem lòng thương mến từ độ đôi mươi. lâu đến vậy, ly biệt nhau nhiều năm như vậy, khoảng cách đôi bên xa đến thế, còn có rất nhiều thứ ngăn trở... nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngày, đứng trước mặt hỏi , Tùng Dung, cưới em được ?

      câu có đối tượng, mục đích ràng, cũng có thời gian cụ thể, vốn chẳng hề có hiệu lực pháp lý, vậy mà lại khiến cảm động đến rối bời.

      cúi đầu, nước mắt phút chốc tuôn trào.

      Tùng Dung hơi do dự, " nghĩ kỹ chưa? ra chúng ta... tính miễn cưỡng cũng mới chỉ hẹn hò được hơn năm thôi."

      Ôn Thiếu Khanh tiến lên mấy bước đứng trước mặt Tùng Dung, nắm chặt tay , "Chưa đủ sao? cảm thấy thời gian vừa đẹp. Mình cùng nhau qua bốn mùa, sau này còn đón thêm rất nhiều xuân hạ thu đông bên nhau nữa. Tháng tới em còn chưa xuất , tháng Hai về em ngủ nhà kế bên. Tháng Ba qua mưa trắng đất trắng trời, tháng Tư đến hoa tường vi nở rộ. Tháng Năm đẹp như mơ, mình ngồi đối diện, đợi tháng Sáu thong thả về. Tháng Sáu về muôn hoa khoe sắc, thơm ngát hương bay. Tháng Bảy, vui buồn đan xen, sóng lúa lao xao quyện vào đồng cỏ, trải đến chân trời. Tháng Tám về, giấu tình . Tháng Tám là nước trong chai, em là mây trời. Tháng Chín và tháng Mười là đôi mắt, mắt ôm cả biển khơi, em ở mặt biển, ở dưới làn nước."

      Tùng Dung cũng từng đọc được bài thơ của nữ thi nhân này, thầm theo: "Tháng Mười chưa đến, em nhìn qua cửa sổ thấy tháng Mười hai ở phía xa xa. Tháng Mười hai tuyết trắng tung bay, tuyết phủ ngập tràn."

      Lòng bàn tay rất ấm, lát sau mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ còn kiên định, "Ôn Thiếu Khanh, nghĩ cho kỹ nhé, Luật Hôn nhân gia đình chỉ bảo vệ tài sản của , bảo vệ tình của ."

      Ôn Thiếu Khanh cười kéo Tùng Dung vào lòng, khẽ vào tai : "Tình của , tự mình bảo vệ."

      Chiều tối mùa hè, nhiệt độ khí giảm xuống, còn quá mức khô nóng. Nắng vẫn còn, ráng chiều nơi chân trời chưa biến mất. Tùng Dung vừa tắm rửa xong hong tóc ở ban công, vừa ngắm hoàng hôn vừa tưới nước cho hoa cỏ. Ôn Thiếu Khanh ra từ phòng bếp, đưa cho cốc nước chanh đường thêm đá rồi ngồi xuống bên cạnh, vừa ngắm ráng chiều, vừa ngắm tưới nước.

      Nhường Chút ngậm hộp sữa chua chạy đến. Ôn Thiếu Khanh mở ra cho nó, chú chó liền nằm rạp xuống đất, vui vẻ ăn.

      Trong cốc có lá bạc hà mới hái rửa sạch, miếng chanh trôi lững thững bên , mùi thơm dịu, vị rất êm, dùng ống hút khuấy là nghe thấy tiếng đá va vào thành cốc, còn có tiếng bọt reo khe khẽ.

      nhấp ngụm, dựa đầu vào vai ngắm ánh hoàng hôn. cũng dựa sát về phía , tiện tay nhận lấy cái cốc đặt ở bên cạnh, sau đó cầm tay , tiếp tục tưới nước cho hoa.

      Hai người đều lặng yên , nhưng bầu khí lại ngọt ngào ấm áp đến bất ngờ.

      Lúc tưới hoa cẩn thận làm nước hắt lên người Nhường Chút. Chú chó lập tức lè lưỡi, hớn hở lăn lộn đất.

      Ôn Thiếu Khanh đặt vòi sen xuống, nhìn lát, nghiêm túc mở miệng: "Luật sư Tùng, đến lúc sinh em trai cho Nhường Chút rồi."

      "..." Tùng Dung gục đầu vào lồng ngực , sao tự nhiên lại xoay đến chủ đề này?

      Mùa hè trời lâu tối, hoa xinh nở rộ, gió khẽ thổi, cả phòng thơm ngát hương bay.

      Hết chương 16
      B.Cat, inbeibe, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :