1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 2) - Đông Bôn Tây Cố

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh kéo ra tờ giấy, đặt trước mặt , đưa tay thong thả viết xuống hai chữ.

      viết là "Tùng Dung", phải "thong dong", cũng phải "thung dung"? [5]

      [5] Tùng Dung, thong dong, thung dung: Ba chữ có đọc giống nhau, mặt chữ Hán cũng gần giống nhau.

      Đây là lần đầu tiên viết tên . Tên mình được viết ra bởi bàn tay của người , cảm giác này khác biệt.

      viết xong gì nữa, mau chóng rút tay về viết gia phả tiếp.

      Tùng Dung nhìn hai chữ trước mặt lâu mới chầm chậm dời mắt.

      Đôi tay kia vốn rất đẹp, thon dài, gọn ghẽ, khớp ngón ràng, vì cầm bút nên gân mu bàn tay nổi lên, tạo cảm giác khung xương tuyệt đẹp. Đôi tay này cầm được dao, cũng cầm được bút. Tùng Dung bỗng dưng muốn biết dáng vẻ lúc cầm dao phẫu thuật trông thế nào. Nghĩ vậy, tầm mắt từ từ dịch chuyển từ bàn tay đến khuôn mặt . Dường như cũng nhận ra, khóe môi lặng lẽ cong lên, thong thả lên tiếng: "Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương [6] , chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng. Mỹ nữ thêm hương mà người xưa có phải thế này ?"

      [6] Màn xanh hoa thắm, mỹ nữ thêm hương, chỉ hận tình nồng mà xuân mỏng (nguyên văn: Lưu hoa thúy màn, thiêm hương hồng tụ, thường hận tình trường xuân thiến): Các câu thơ trích trong bài thơ Ô Thước tiên của thi nhân thời Tống - Triệu Ngạn Đoan. Mỹ nữ thêm hương (thiêm hương hồng tụ) ý chỉ thư sinh Trung Quốc cổ đại lúc chong đèn đọc sách có mỹ nhân ngồi cạnh, người xưa coi đây là diễm phúc.

      vừa dứt lời, Tùng Dung liền cảm thấy tay nóng lên, hóa ra cầm tay đặt lên đùi mình. Cứ thế, tay nắm tay , tay cầm bút lông, viết thêm lúc mới đặt bút xuống, "Xong rồi."

      viết bao lâu, Tùng Dung nhìn bấy lâu. lên tiếng, mới sực tỉnh, chỉ vào chỗ hỏi: "Chỗ này... Sao bên cạnh tên lại có khoảng trống?"

      Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên kỳ lạ, bố cục hơi có vấn đề, muốn chép lại.

      Tùng Dung cũng nghĩ nhiều, gật đầu, đưa tay day cổ. Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn, "Sao thế?"

      Tùng Dung xoay xoay đầu, khuôn mặt càng đau khổ, "Chắc là bị sái cổ rồi."

      Ôn Thiếu Khanh chà xát hai tay, nắm lấy vai Tùng Dung ra hiệu cho quay người, "Quay qua chỗ khác, xoa bóp giúp em."

      đứng sau lưng Tùng Dung, ôm lấy đầu xoay qua trái rồi xoay sang phải, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thế này có đau ?"

      Lúc ngón tay lướt qua trước mặt, Tùng Dung có thể ngửi thấy mùi mực hòa với hơi thở thanh mát người , tất cả những thứ ấy khiến người bỗng nóng bừng.

      Ôn Thiếu Khanh ấn vào nơi căng cứng vai , "Chỗ này à?"

      Tùng Dung thấp giọng: "Ừm."

      Lúc ông cụ Ôn cùng Ôn Nhượng đến kiểm tra thành quả của Ôn Thiếu Khanh gặp Chung Trinh tìm Tùng Dung cũng vừa tới cửa. Ba người chào hỏi nhau, vừa định vào trong đột nhiên nghe thấy những thanh bất thường.

      giọng nữ đầy kìm nén vang lên: "A, thôi, thôi."

      Cách cánh cửa, giọng nam nghe hơi mơ hồ, " được."

      Ba người đứng ngoài nhìn nhau, giọng nữ lại vùng vằng cất lên, "Đau!"

      "Cố chịu chút, đỡ ngay thôi."

      "Vẫn chưa được à?"

      "Căng quá, thả lỏng chút, ấn vào được đây này."

      Giọng nam đột nhiên kêu lên tiếng đau đớn, bầu khí trong phòng càng mờ ám.

      Ba người kia trao đổi ánh mắt, nghe nổi nữa liền đột ngột đẩy cửa tiến vào, "Hai người làm gì?"

      Tùng Dung ngồi trước bàn, Ôn Thiếu Khanh đứng sau, tay đặt vai , hai người đều mặc quần áo đàng hoàng.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn ba người khó hiểu, " ấy bị sái cổ, cháu xoa bóp giúp thôi mà."

      Chung Trinh cực kỳ xấu hổ, ngập ngừng mãi mới lên tiếng: "Căng quá là thế nào?"

      Thiếu Khanh chỉ vào cổ Tùng Dung, "Cơ. Cơ căng quá, ấn cũng ấn được."

      Chung Trinh nhìn Tùng Dung rồi hỏi Ôn Thiếu Khanh tiếp: "Thế thầy kêu cái gì?"

      Tùng Dung ngượng ngùng nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi quay ra giải thích: "Đau quá, chị chịu được nên cấu đùi ấy."

      Ôn Nhượng liếc nhìn cả hai, ung dung mở miệng: "Xoa bóp thôi mà sao hai người nghe giống... chuyện kia thế."

      Tùng Dung hiểu, "Chuyện gì cơ?"

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười nhìn cả ba người, "Có cần túi bột tẩy trắng tác dụng mạnh ?"

      Ông cụ Ôn tỏ ra lúng túng, hắng giọng, "Viết xong gia phả chưa?"

      Tùng Dung nghĩ lúc mới hiểu được, đỏ bừng mặt tìm cớ chuồn . Chung Trinh cũng chạy theo .

      Đợi Tùng Dung ra ngoài, Ôn Thiếu Khanh mới cầm bút lên, viết thêm hai chữ vào chỗ trống bên cạnh tên rồi đưa cho ông cụ Ôn.

      Ông cụ Ôn lật ra xem xét cẩn thận, bỗng dừng lại, ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh, ánh mắt sâu thẳm.

      Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên đón lấy cái nhìn của ông, "Sao ạ?"

      Mãi sau ông Ôn mới thu lại ánh mắt, giọng : "Chỉ lần này thôi."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu. Cả đời này chỉ có người vợ đó, tất nhiên chỉ có lần này.

      Ôn Nhượng cầm gia phả xem, sau khi nhìn thấy bèn thầm mỉa mai: "Mặt dày thế cơ đấy, còn chưa cưới vội vã ghi tên người ta vào gia phả, sợ người ta cười cho!"

      Ôn Thiếu Khanh cười tươi tắn, "Sớm muộn gì cũng là người của tôi."

      "Sớm muộn?" Ôn Nhượng hừ lạnh, "Cậu sớm muộn cũng có con, sao viết cả tên con lên ?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, "Chú phải vậy, tôi nghĩ xong rồi đấy."

      xong, nhanh tay cướp lại gia phả từ Ôn Nhượng, quay người về bàn, viết thêm hai cái tên "Ôn Tinh", "Ôn Cố" dưới tên và tên Tùng Dung rồi mới trả lại.

      Ông cụ tức đến nỗi chòm râu cũng run lên, "Gia phả là thứ để cháu thích nghịch thế nào nghịch đấy à?"

      Ôn Thiếu Khanh tỏ ra ngây thơ, " nghịch, cháu rất nghiêm túc."

      Ông cụ Ôn đập bàn, "Ra ngoài!"

      Ôn Thiếu Khanh lập tức quay người ra, "Vâng."

      Ôn Nhượng hí hửng, chợt thấy ông cụ Ôn nhìn mình phẫn nộ run lên, "Bố, sao thế ạ?"

      Ông cụ Ôn đập bàn, " xem cháu , có cả con luôn rồi, còn vợ cũng chưa có!"

      Ôn Nhượng buồn cười, "Cậu ta có con lúc nào ạ? Chỉ viết cái tên thôi mà, con cũng viết được!"

      Ông cụ Ôn thả câu: " là người xuất gia cơ mà?"

      Ôn Nhượng lập tức khom lưng xin lỗi thành khẩn, "Bố, con sai rồi..."

      Mùng Hai Chung Trinh phải trực ở bệnh viện nên ăn trưa xong về nội thành. Tùng Dung cũng ngại ở lại nhà họ Ôn làm phiền mọi người nên cùng Chung Trinh luôn, còn Ôn Thiếu Khanh vẫn ở lại nhà tổ.

      Nhưng Tùng Dung ngờ, ngay ngày thứ hai của năm mới bắt đầu mất ngủ, liên tiếp mấy ngày như vậy cảm thấy chịu nổi nữa. May mà ngày mai Ôn Thiếu Khanh bắt đầu làm nên hôm nay về đây. nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười giờ, tính là quấy rầy chứ?

      Nghĩ vậy, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường sang nhà đối diện.

      lúc lâu Ôn Thiếu Khanh mới ra mở cửa. Có lẽ vừa tắm xong, tóc hơi ướt, có mấy sợi lòa xòa trước trán, cả người toát ra vẻ biếng nhác thoải mái, nhưng đôi mắt phía sau những sợi tóc ấy lại sâu thẳm và đen láy, đường nét và mọi chi tiết gương mặt càng trở nên sắc sảo đẹp đẽ, khiến trông thấy mà ngơ ngẩn.

      Nhìn thấy Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh cũng sững người, cười trêu chọc: "Luật sư Tùng, đêm hôm khuya khoắt em đến gõ cửa nhà đàn ông độc thân là có ý gì? có thể mời luật sư gửi văn bản luật cho em tố cáo em quấy rối ?"

      Tùng Dung gật đầu liên tục, đứng ở cửa vào, "Có thể, có thể, rồi em giới thiệu luật sư cho , có giảm giá. Giờ vấn đề của em trước , em mất ngủ mấy ngày nay rồi..."

      Ôn Thiếu Khanh ngắt lời : "Em bao giờ nghe câu "thu thêm đông cất" chưa?"

      Tùng Dung hoàn toàn ý thức được cái bẫy giăng ra trước mặt, thành lắc đầu.

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm giọng: "Trong Hoàng đế nội kinh viết: Ba tháng mùa đông là thời điểm vạn vật khép kín, nước đóng băng, đất nứt nẻ vì giá rét. Để thích ứng với đặc tính của mùa đông, nên ngủ sớm dậy muộn, bao giờ nắng lên mới bắt đầu rời giường. nên làm dương khí bị nhiễu loạn, cần giấu tâm trí của mình, giống như người có bí mật giữ kín mà tiết lộ ra ngoài, cũng giống như chiếm được thứ mình khao khát rồi giấu nó . Phải tránh rét lạnh, tìm ấm áp. Đừng để hở da thịt mà khiến dương khí bị tổn thất liên tục, đây chính là đạo lý cất giữ "khí" để chăm sóc cơ thể thích ứng với tiết trời mùa đông."

      Tùng Dung cho rằng điều này có liên quan đến việc điều trị mất ngủ, bèn hỏi: "Cất giữ thế nào?"

      Vẻ mặt Ôn Thiếu Khanh trở nên tế nhị, "Cất giữ dương khí phơi nắng nhiều. Cất giữ tâm trí, tim là nơi cất giữ trí, thống trị cơ thể, là gốc rễ của sinh mệnh, là chủ của lục phủ ngũ tạng, cảm xúc bị tổn thương tâm trí bị ảnh hưởng đầu tiên, tiếp theo là đến các tạng phủ tương ứng, dẫn đến khí của tạng phủ bị rối loạn. Mùa đông vạn vật đều mình, tâm trí của con người cũng nên được cất giữ ở bên trong."

      Tùng Dung hỏi tiếp: "Gì nữa?"

      Ôn Thiếu Khanh nhanh miệng thốt ra: "Và giữ tinh."

      Tùng Dung cau mày, "Tinh gì?"

      Ôn Thiếu Khanh thong thả : "Em xem là tinh gì?"

      Lúc này Tùng Dung mới phản ứng được, " với em chuyện giữ tinh làm gì? Em đâu có!"
      B.Cat, Dinhloan, Thanh Thanh Mạn8 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh vòng vo mãi cuối cùng cũng quay lại vấn đề, " chỉ muốn bảo em chú ý chút, đừng khơi dậy ngọn lửa trong ."

      Tùng Dung gắt lên, "Em vốn hề làm thế!"

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Vậy đêm hôm em mặc đồ ngủ, lau tóc đến gõ cửa nhà làm gì?"

      Tùng Dung biết giải thích ra sao, "Em mất ngủ mà!"

      Ôn Thiếu Khanh tốt bụng uốn nắn tư tưởng cho , "Phụ nữ sinh con và sinh hoạt tình dục có khả năng mắc bệnh ung thư nội mạc tử cung và ung thư vú khá cao. ra sinh hoạt tình dục cũng như ăn cơm vậy, được ăn bừa nhưng cũng thể để đói, cứ hợp lý là được."

      Tùng Dung trở mặt, "Người học y toàn là lưu manh."

      Ôn Thiếu Khanh hơi khựng lại, nghi ngờ hỏi: " phải em muốn ngủ cùng à?"

      Tùng Dung gào lên: "Tất nhiên là ! có phải bác sĩ thế? Em miêu tả triệu chứng bệnh."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn đồng hồ tường, " tan việc rồi."

      Tùng Dung thu bớt vẻ hung dữ, tử tế hỏi: " biết thôi miên ?"

      Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn , " là Doraemon chắc?"

      Tùng Dung chưa chịu thôi: " biết à?"

      Nhìn đôi mắt thâm quầng của , Ôn Thiếu Khanh hơi đau lòng, lôi vào nhà, "Vào trong rồi ."

      Sau khi Tùng Dung vào, Ôn Thiếu Khanh tìm hiểu mấy vấn đề rồi hỏi: "Em bao giờ nghe về ASMR chưa?"

      Tùng Dung lắc đầu.

      Ôn Thiếu Khanh giải thích: "Autonomous Sensory Meridian Response, tạm dịch ra là phản ứng cực khoái cảm giác độc lập, cũng gọi là cực khoái não, dựa vào kích thích thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác hoặc cảm giác để làm cho con người nảy sinh cảm xúc đặc biệt kích thích hưng phấn ở não, da, phần lưng hoặc các phần khác trong cơ thể, có thể thúc đẩy và nâng cao chất lượng giấc ngủ. Trước mắt chưa có, mà có thể là vốn có lý giải khoa học hay số liệu thí nghiệm nào chứng minh tượng này, giới khoa học và giới y học có rất nhiều tranh luận xoay quanh nó. Nhưng em có thể thử xem sao."

      Tùng Dung ngẫm nghĩ, "Thử kiểu gì?"

      Ôn Thiếu Khanh đặt cái gối xuống ghế sofa, vỗ vỗ, "Nằm xuống."

      Tùng Dung nằm xuống, Ôn Thiếu Khanh lại ra hiệu , "Dịch vào trong chút."

      Tùng Dung nghe lời, dịch vào trong, ngờ Ôn Thiếu Khanh lại lập tức nằm xuống bên cạnh.

      Nhìn khuôn mặt khôi ngô kề sát, trợn mắt, " làm gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh ra vẻ đương nhiên, "Chữa mất ngủ giúp em."

      Tùng Dung ngầm phê bình, "Nhưng thế này..."

      Ôn Thiếu Khanh bình thản trả lời, " là bác sĩ."

      Tùng Dung cau mày chặt, " tan việc rồi mà?"

      "Em thích sao làm vậy chứ gì?" Ôn Thiếu Khanh ra vẻ hứng thú, "Vậy thôi, thử nữa. Hay là em vẫn muốn ngủ cùng ?"

      Tùng Dung cảm thấy sụp đổ, hít sâu hơi, "Như bây giờ khác gì ngủ cùng nhau?"

      Ôn Thiếu Khanh suy ngẫm, "Khác ở chỗ em coi là đàn ông hay là bác sĩ."

      Tùng Dung cố kìm nén suy nghĩ muốn bộc phát, "Khác gì nhau?"

      Giọng Ôn Thiếu Khanh bắt đầu mang theo ý uy hiếp: "Rốt cuộc là có tiếp tục ?"

      Nỗi khổ mất ngủ cuối cùng vẫn chiến thắng xấu hổ, Tùng Dung miễn cưỡng gật đầu.

      Ôn Thiếu Khanh ấn mấy lần vào di động, lập tức có tiếng mưa vang lên từ loa điện thoại. điều chỉnh lượng, lại nằm xuống, quay người lại ôm Tùng Dung, "Nhắm mắt."

      Tùng Dung nằm trong lòng , nhanh chóng cảm thấy bàn tay đặt lên mắt, tay khác nhàng xoa bóp đầu mình. lát sau, nụ hôn của dịu dàng rơi xuống mắt, mũi, má , hơi thở ấm áp thỉnh thoảng lại phả vào làn da, cuối cùng chuyển sang tai, khẽ thổi vào.

      Tùng Dung run rẩy, cảm thấy giống như có chiếc lông chim nhàng quét trong tai mình. lúc sau, giọng khe khẽ vang lên, "Ngủ rồi à?"

      mở lớn đôi mắt, hết sức tỉnh táo, "."

      Làn da trắng nõn mềm mịn, giờ phút này, đường cong dịu dàng của chiếc cổ mượt mà ra ngay trước mắt Ôn Thiếu Khanh. trông thấy xao động, lại ôm cơ thể mềm mại trong tay, lòng càng nhộn nhạo.

      Ôn Thiếu Khanh chớp chớp mắt, rụt tay về, giọng khàn khác thường, "Vậy thôi, xem ra có năng khiếu trong việc này."

      ngồi dậy, vẻ mặt kỳ quái khó đoán, lúc đứng lên sang ghế sofa bên cạnh ngồi động tác càng kỳ lạ, hơi cúi đầu khom lưng, còn quay người cầm lấy quyển sách, khi ngồi xuống đặt ở bụng, dường như chẳng có ý muốn đọc.

      Nhưng lúc này Tùng Dung có lòng dạ nào để ý đến , chỉ lo bình ổn lại tâm tư của mình. phải có năng khiếu, mà là quá có năng khiếu. hưng phấn quá mức, làm sao ngủ được?

      lúc sau, Ôn Thiếu Khanh cầm cốc bàn uống mấy ngụm xong mới ngước lên nhìn , "Ra khỏi chung cư rẽ phải, có hiệu thuốc hai mươi tư giờ, ở đó có bán thuốc ngủ, cần viết đơn thuốc cho ?"

      Tùng Dung yếu ớt trả lời: "Tối nay em uống hai viên rồi, uống nữa liệu có chết ?"

      Ôn Thiếu Khanh đề nghị chân thành, "Thể chất khác biệt, hiệu quả cũng giống nhau. Em cứ thử xem sao?"

      Tùng Dung lườm rồi lại thở dài, " sắp ngủ chưa? Em nằm đây lúc được ?"

      Ôn Thiếu Khanh thoải mái gật đầu, "Nằm , tạm thời chưa ngủ."

      Tùng Dung nằm lát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn như có lời muốn .

      Ôn Thiếu Khanh cầm bút chú thích gì đó tập giấy A4 dày, "Muốn ."

      Tùng Dung thở hắt ra, cuối cùng cũng hỏi thành tiếng: "Bình thường đều chữa bệnh cho bệnh nhân như thế à?"

      Ôn Thiếu Khanh dửng dưng liếc xéo , "Bình thường chữa bệnh cho người khác đều dùng dao, có cần vào bếp lấy ?"

      Cơ mặt Tùng Dung giật , " cần."

      Qua lúc, Tùng Dung hỏi: " làm gì thế?"

      Ôn Thiếu Khanh lật ra trang đầu cho nhìn, "Xem bài tập nghỉ đông của sinh viên, vừa hay xem đến bài của em họ em."

      Tùng Dung nhìn thoáng qua, "Viết thế nào?"

      Ôn Thiếu Khanh lật lại tờ kia, vừa viết gì lên đó vừa điềm nhiên bình luận: "Chẳng ra gì, định mai mắng cho cậu ta trận."

      Họ rất ít khi nghiêm túc thảo luận vấn đề như thế. Ôn Thiếu Khanh đánh giá thấp nhưng Tùng Dung cũng có ý muốn bao che, thậm chí còn hứng thú hỏi: "Về sau liệu nó có thể thành bác sĩ tốt ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười, ngước lên hỏi lại : "Tiêu chuẩn của bác sĩ tốt là gì?"

      "Giống như ." Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung "Kém hơn chút cũng được."

      Ôn Thiếu Khanh cười trầm thấp, "Câu này có tính là khen ?"

      Tùng Dung nhướng mày khẽ cười, bắt chước bông đùa, "Em vẫn luôn sùng bái , biết à?"

      Ôn Thiếu Khanh mím môi, đánh giá: "Sùng bái mù quáng cũng tốt"

      Tùng Dung nghe vậy sửng sốt, sau đó hai người nhìn nhau cười, hóa ra người đàn ông này còn biết kể chuyện cười nữa.

      Cười xong, Tùng Dung như sực nhớ ra điều gì, "Lúc nhận nó làm sinh viên để hướng dẫn, có biết nó là người giả mạo em hồi ấy ?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, " biết."

      "Nếu nó phù hợp với điều kiện nhận học sinh của , mà lại biết nó là em họ em, vậy có bằng lòng..."

      dở, đột nhiên dừng lại, mỉm cười, "Được rồi, đời này có nếu như."

      Ôn Thiếu Khanh cũng lặng thinh lát rồi ngẩng lên nhìn , "Bằng lòng. Nếu biết cậu ấy là em họ của em, sẵn sàng gác lại nguyên tắc của mình. Cùng lắm để ý cậu ấy hơn chút, chỉ dẫn cho cậu ấy nhiều hơn chút. Chủ yếu là lòng dạ xấu thôi, chứ làm bác sĩ cũng có thể cần cù bù thông minh mà. Có lúc còn nghĩ, nếu biết cậu ấy là em họ em sớm hơn chút, có lẽ chúng ta còn có thể gặp nhau sớm hơn."

      "Bác sĩ Ôn cũng giỏi dỗ dành người khác ." Tùng Dung làm như khinh bỉ đáp câu rồi gì nữa.

      có lý trí, tỉnh táo đến đâu, cứng miệng đến đâu vào thời điểm này mà động lòng dối.

      Tùng Dung chợt cảm thấy bầu khí yên tĩnh quá, bèn hắng giọng đổi chủ đề, "Chung Trinh có năng khiếu học y ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười , "Có rất nhiều chuyện, cố gắng là đủ rồi, cần vận dụng đến năng khiếu."

      Tùng Dung cảm thấy có lý, hỏi tiếp: "Vậy chuyện gì cần phải vận dụng năng khiếu?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn sâu thẳm, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng đậm, "Tăng điểm kỹ năng, em quên rồi à?"

      Tùng Dung xúc động, "Chúng ta chơi ván ?"

      "Được." Ôn Thiếu Khanh gật đầu, đưa laptop trong tay cho , "Em dùng laptop của , game ở trong ổ D, vào phòng đọc sách dùng máy tính bàn."

      Tùng Dung nhận lấy lại lưỡng lự, "Lâu lắm rồi em chơi, tập lại chút , chấm bài tiếp , chốc nữa xong em gọi."

      Ôn Thiếu Khanh cười .

      mở thư mục trò chơi, chợt thấy mấy video, "Đây là gì?"

      Ôn Thiếu Khanh ghé sang nhìn, "Video giải thích quay trong game hồi ấy, đăng hết lên diễn đàn. Chắc em đều xem rồi."

      đeo tai nghe lên, mở ra. Đúng là xem hết rồi, chỉ có điều bản xem là bản được xử lý thanh, còn đây là bản gốc chưa xử lý.

      hắng giọng, "Thôi, chơi game hưng phấn, càng ngủ được"

      Sau đó thản nhiên cầm lấy điện thoại và cáp truyền dữ liệu, "Em tải mấy bài hát."

      Ôn Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, "Ừ."

      vụng trộm chép mấy video kia vào điện thoại, trả máy cho Ôn Thiếu Khanh rồi nằm sofa đeo tai nghe.

      Ôn Thiếu Khanh nghĩ nghe nhạc cho dễ ngủ nên cũng quấy rầy. Xem hết bài tập của sinh viên, mới phát Tùng Dung nhắm mắt nghe gì đó, miệng còn mỉm cười.

      tới lấy bên tai nghe xuống, " nghe gì vậy?"

      Tùng Dung có phản ứng gì, lúc này mới nhận ra ngủ. Ôn Thiếu Khanh tiện tay đặt tai nghe vào trong tai nghe thử, hóa ra là giọng của , là giọng giải thích về game.

      nghe lát mới tháo bên tai nghe còn lại đặt sang bên cạnh, mỉm cười, cúi đầu hôn vào giữa đôi lông mày của .

      Hết chương 15
      B.Cat, Dinhloan, Thanh Thanh Mạn11 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 16: Ba khoảng thời gian, ba bức thư tình

      Đàn em Tùng, sách viết, ôn hòa ung dung, năm tháng an bình.

      Chúng mình chính là đôi trời sinh

      Sáng sớm hôm sau Ôn Thiếu Khanh tập thể dục về, thấy cũng đến giờ rồi liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lại giao việc cho Nhường Chút, " gọi Tùng Dung dậy, đừng làm ấy sợ."

      Tùng Dung ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy thứ đầy lông cọ vào lòng bàn tay, mơ màng tỉnh lại, thấy sinh vật trước mắt giật nảy mình, là Nhường Chút? đờ đẫn lát rồi ngồi dậy, lúc này mới phát mình nằm giường. Hôm qua ràng trằn trọc ghế sofa, vậy mà ngủ thiếp lúc nào biết? Lại còn ngủ giường Ôn Thiếu Khanh?

      ra khỏi phòng ngủ, Ôn Thiếu Khanh làm bữa sáng, nghe thấy tiếng liền ló đầu ra, "Em rửa mặt rồi chuẩn bị ăn sáng. Ngày đầu tiên làm của năm mới, đừng đến muộn."

      Tùng Dung hơi ngơ ngẩn, quay người vào nhà vệ sinh, vài bước mới nhớ ra đây là nhà của Ôn Thiếu Khanh, đồ vệ sinh cá nhân của ở nhà đối diện.

      bèn quay lại định về nhà, nhưng vừa mở cửa ra sững người lại.

      Tùng Dung nhìn đám người trước cửa kinh ngạc, lại cúi đầu nhìn mình. Sáng sớm mặc quần áo ở nhà, còn chưa rửa mặt, đầu tóc bù xù ra từ nhà Ôn Thiếu Khanh, bị người khác hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu.

      Quá trình phản ứng kéo dài mấy giây, sau đó bình tĩnh mỉm cười chào hỏi, điềm nhiên giải thích: "Lúc dậy rửa mặt phát nhà có nước, sang đây hỏi mới biết do nhà mình bị mất nước, chắc cẩn thận đập vào van rồi, định về nhà kiểm tra lại. Các em tìm thầy Ôn à? ấy ở nhà đấy, mau vào ."

      xong, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của đám học trò của Ôn Thiếu Khanh, tỉnh bơ về nhà, đóng cửa lại mới bắt đầu cào tường.

      Tùng Dung rửa mặt xong, đứng trong nhà mình nghe thấy tiếng ngoài hành lang, tiếng mở thang máy, tiếng bước chân ngày càng xa dần mới mở cửa ra ngoài.

      Ôn Thiếu Khanh đưa học sinh đến thang máy, còn chưa về đến nhà bị Tùng Dung lao ra khiến giật mình.

      giận dữ chất vấn : "Ôn Thiếu Khanh! Chắc chắn là cố ý!"

      Ôn Thiếu Khanh vẫn điềm đạm, "Sao lại thế? Họ đến chúc Tết mà, cũng vừa biết."

      Tùng Dung hằm hè, "Có ma mới tin ."

      Ôn Thiếu Khanh bật cười trước bộ dạng như nhím xù lông của , "Em có chứng cứ gì chứng minh cố ý?"

      Tùng Dung ngoảnh , "Em có chứng cứ."

      Ôn Thiếu Khanh cười , "Thế phải. Em pháp luật tuân thủ nguyên tắc ai đưa ra suy đoán cũng đồng thời phải cung cấp chứng cứ cơ mà?"

      Tùng Dung nghe vậy mỉm cười, thích lý lẽ chúng ta lý lẽ. Đúng là em từng ai đưa ra suy đoán đồng thời phải cung cấp chứng cứ, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, gọi là trách nhiệm chứng minh đảo ngược. đơn giản là, em nghi ngờ , nếu thể cung cấp chứng cứ chứng minh mình phải thủ phạm, suy đoán của em được thành lập."

      Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc, "Em có cần phải lý lẽ đến mức ấy ?"

      Tùng Dung mỉm cười, "Lúc nào em cũng rất có lý lẽ."

      Ôn Thiếu Khanh cười bằng mắt, "Có lý lẽ mấy chăng nữa cũng vô ích thôi, dù sao bị thấy rồi."

      Tùng Dung nghe vậy càng tức, muốn cãi nữa, xông thẳng vào cào , "Ôn Thiếu Khanh, cố ý! Tất cả đều do sắp đặt!"

      Trước cơn giận của Tùng Dung, Ôn Thiếu Khanh vẫn nhìn tỉnh táo, "Có cần kê cho em ít Chlorpromazine ?"

      Tùng Dung ngừng lại, "Chlorpromazine là gì?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn đầy ý tứ, "Thuốc dùng để khống chế các triệu chứng như kích động, căng thẳng, lo lắng, ảo giác, tưởng tượng... của bệnh nhân tâm thần phân liệt hoặc các bệnh tâm thần khác."

      Ngọn lửa giận trong Tùng Dung lại bùng lên, " mới là đồ thần kinh ấy!"

      Ôn Thiếu Khanh sửa lời, "Bệnh thần kinh với bệnh tâm thần khác nhau."

      Tùng Dung lập tức ra tay, " im ngay! Em phải gửi văn bản luật sư cho !"

      vẫn luôn bình tĩnh lý trí, hiếm khi vùng vằng khuôn phép thế này. Ôn Thiếu Khanh cười tránh , " mới nhớ, lâu rồi luật sư Tùng gửi văn bản luật sư cho , giận như vậy hay là gửi cái cho đỡ tức ?"

      Tùng Dung giận tím mặt, "Gửi văn bản luật sư cho em cũng thấy phí giấy!"

      đời này có lẽ chỉ có tên làm nghề mổ xẻ này mới có thể khiến luật sư Tùng luôn tỉnh táo, lý trí trở nên ồn ào, vùng vằng như thế.

      Tầng này chỉ có hai nhà của bọn họ, cũng sợ bị ai nhìn thấy. Hai người lôi kéo, cửa thang máy bỗng mở, Chung Trinh ra rồi đứng sững lại, "Chị họ... em... em quên điện thoại ở nhà sếp nên quay lại lấy... Chắc làm phiền hai người chứ?"

      Tùng Dung đơ người rồi chạy về nhà đóng sầm cửa lại.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn cánh cửa đóng chặt, cười thích thú, "Ôi, Chung Trinh ơi, hay rồi, cậu làm chị họ giận rồi."

      "Em gánh mối họa này đâu nhé!" Chung Trinh nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Khanh, "Hình như em chưa bao giờ thấy chị ấy như thế..."

      Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, "Chị họ cậu còn nhiều dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy lắm."

      Chung Trinh chịu yếu thế, "Hừ, em với chị họ lớn lên bên nhau từ , chị ấy cũng còn nhiều dáng vẻ mà sếp chưa thấy bao giờ lắm!"

      Ôn Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Đây là thái độ chuyện với thầy giáo của cậu đấy à? Cậu còn muốn tốt nghiệp ?"

      "Lại lôi chuyện này ra uy hiếp..." Chung Trinh cúi đầu thầm bất mãn, lúc ngẩng lên đổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt, "Sếp ơi, sếp mệt ? Có cần em cõng sếp về nhà ? Có đói ? Em mời sếp ăn nhé! Sếp muốn biết gì về chị họ em cứ hỏi em, em hết. Sếp xem ảnh đầy trăm ngày của chị họ em chưa? mặc quần áo, HD che..."

      Chung Trinh theo Ôn Thiếu Khanh ngừng, mặc kệ cậu, về nhà.

      Vừa mới sáng ra ầm ĩ nên ngày làm việc đầu năm mới của Tùng Dung cũng chẳng tốt đẹp gì. Thượng Quan Dịch về quê ăn Tết, mai mới về nên vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, Tùng Dung bị Đàm Tư Trạch cử làm luật sư ly hôn.

      Đây phải chuyên môn của . Nhìn đôi vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trước mặt, đưa tay nhìn đồng hồ, quả sức chiến đấu quá mạnh, cãi sắp được bốn mươi phút rồi mà mặt chưa đỏ, hơi thở cũng chưa gấp. lại nhìn sang luật sư đối phương, ồ, bắt đầu lướt web.

      hắng giọng nhắc nhở đương , " Lý, chúng tôi đều nắm tình hình cơ bản. Hay là nhấn mạnh trọng điểm giúp tôi ?"

      Lý lập tức tố tội chồng: " ta tôi! Tôi đổi kiểu tóc mới ta phản ứng gì, mặc quần áo đẹp ta cũng làm lơ. ta chẳng quan tâm đến gia đình chút nào, rèm cửa, thảm, khăn trải bàn trong nhà thay được tuần cũng hề nhận ra! Tôi phải nghĩ hai tuần mới chọn được những hoa văn đó. Uổng công tôi suy nghĩ nhiều như vậy. Ban đầu tôi thích phong cách Hàn Quốc, nhưng nghĩ đến ta lại dám chọn bừa ..."

      Tùng Dung gào thét trong lòng, lại nữa, lại nữa, vào chủ đề chính xem nào, sao lại bắt đầu rồi…

      Có lẽ trông khổ sở quá nên Lý cuối cùng cũng dừng lại gọi : "Luật sư Tùng?"

      Tùng Dung tỉnh táo lại, ngồi ngay ngắn, "Vâng, tôi nghe đây, tiếp ạ. Cuối cùng đổi sang hoa văn gì? Để tôi ghi lại."

      Lần này đến phiên Lý ngơ ngác, "... Chuyện này rất quan trọng sao?"

      Tùng Dung gật đầu nghiêm túc, "Đương nhiên, tôi phải nhớ ghi lại, tới lúc ra tòa trình lên cho thẩm phán xem. Nếu thẩm phán cũng thích hoa văn của rèm cửa này đây chính là điểm cộng. Thẩm phán cũng là người, cũng bị ảnh hưởng bởi sở thích của mình. Nếu ngại lúc về có thể chụp rèm cửa gửi cho tôi ? Có cả hình minh họa và chú thích càng tốt, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả."

      Bộ dạng nghiêm túc xằng của khiến luật sư đối phương bật cười, hắng giọng tán thành: " có lý lắm."

      Lý dường như được cổ vũ, tiếp tục : "Luật sư Tùng, biết trò "Hôm nay lúc em uống thuốc thấy tin tức" nóng mạng ?"

      Tùng Dung lắc đầu, " biết."

      Lý cũng để ý đến câu trả lời của , "Lúc tôi thế với ấy, ấy trả lời sai thôi , lại còn phân tích với tôi rằng điểm quan trọng trong câu này là "thấy tin tức", ấy hỏi tôi "hỏi rằng nội dung bản tin là gì" có gì sai?"

      Tùng Dung cũng biết sai ở đâu, tò mò hỏi: "Vậy nên trả lời ra sao?"

      Lý lập tức giải thích; " phải xem thứ người kia chú ý là "vì sao lại uống thuốc" hay chỉ có mỗi "nội dung tin tức là gì"! Nếu người đó lòng, chắc chắn quan tâm đến lý do cần uống thuốc!"

      Tùng Dung bừng tỉnh, " sâu sắc..."

      Luật sư Tùng, trông trẻ thế này chắc vẫn chưa kết hôn. Để tôi cho nghe, đàn ông ấy mà..."

      Đương còn chưa kịp ba hoa thêm bị luật sư đối phương ngắt lời: "Tôi thấy hôm nay tới đây thôi, để hôm khác tiếp tục nhé?"

      Tùng Dung tất nhiên là đồng ý. Sau khi đôi vợ chồng kia , bất đắc dĩ nhìn luật sư đối phương, "Chuyện này còn có thể tiếp tục thế nào? Toàn là những chuyện vụn vặt nhặt, tôi thấy hết tuần này ổn thỏa thôi."

      Luật sư đối phương cũng đau đầu, cúi xuống thấy ghi chép của Tùng Dung trong laptop, đột nhiên làm mặt bí hiểm, " ra bạn tôi cũng hỏi tôi câu vừa nãy..."

      Tùng Dung tò mò, "Vậy trả lời thế nào?"

      Luật sư đối phương cười lớn, "Đùa thôi! còn à? Làm luật sư lấy đâu ra bạn ?"

      Tùng Dung nhếch miệng, "Đâu đâu cũng là chiêu trò..."

      Chiều tan làm, gặp Ôn Thiếu Khanh ở thang máy cũng vừa làm về, Tùng Dung chợt nhớ tới chuyện ban ngày, chào nhau xong bèn hắng giọng hỏi , "Hôm nay lúc em uống thuốc... thấy tin tức..."

      xong, nhìn Ôn Thiếu Khanh chằm chằm, đợi phản ứng của .

      Ôn Thiếu Khanh thắc mắc, "Đây là thần chú của thầy pháp à? Sao hôm nay nhiều y tá cũng với câu này thế? Kiểu như em gọi , dám thưa ? Sau đó em thu phục à?"
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung gượng gạo vuốt tóc, che vẻ ngượng ngùng mặt, "Ừm, đại khái thế... Dù sao em học ngành pháp luật, vốn chính là thầy pháp…"

      Tùng Dung vừa định bị Ôn Thiếu Khanh kéo cổ tay, bấm điện thoại cho nhìn. cầm xem rồi vứt trả , hơi bực mình, " biết sao sớm?"

      Ôn Thiếu Khanh cười điềm đạm, "Muốn kiểm tra có thích em à?"

      Tùng Dung chẳng mấy khi chuyện ý, lại bị vạch trần ngay tại trận, cảm thấy kìm nén được, yếu ớt trừng mắt với .

      Ôn Thiếu Khanh cúi xuống nhìn , trong đôi mắt đong đầy tình ý dịu dàng, "Tùng Dung, chuyện thích em còn cần phải kiểm tra sao?"

      Tùng Dung đỏ mặt, vùng vẫy muốn lại bị tóm lấy cổ tay đè vào tường.

      cúi đầu áp sát, dừng cách khuôn mặt rất gần, giọng : "Nhìn vào mắt đây."

      Tùng Dung căng thẳng, chớp mắt, "Sao... Sao thế?"

      Ôn Thiếu Khanh buông ra, chỉ vào mắt mình, "Mắt khô nên vừa mới thuốc mắt, trông rất ướt át tình tứ đúng ?"

      Ướt át tình tứ cái con khỉ!

      Tùng Dung bị chơi chiêu cả ngày, khó khăn lắm mới định chơi người khác vố nhưng bị người ta chơi lại, lập tức xù lông nhím, đẩy Ôn Thiếu Khanh ra, lườm hung dữ, " tránh ra! Ôn Thiếu Khanh, em gửi văn bản luật sư cho , quấy rối em!"

      Ôn Thiếu Khanh giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội, "Lần này động vào em nhé."

      Tùng Dung tức tối về nhà, "Quấy rối bằng lời cũng tính là quấy rối tình dục."

      Ôn Thiếu Khanh cười cười, thong thả về nhà mình, "Vừa mới vào xuân mà nóng tính thế..."

      Tới giờ cơm, Ôn Thiếu Khanh dùng đồ ngon dỗ người như thường lệ, Tùng Dung vừa vào cửa ngửi thấy mùi thơm khác thường.

      vốn lạnh mặt, ngửi thấy mùi này sáng mắt lên, quay đầu hỏi: " làm đậu hũ trộn hương nhu đấy à?"

      Ôn Thiếu Khanh xoa mũi , "Mũi còn thính hơn cả Nhường Chút!"

      Tùng Dung lập tức lao đến bàn ăn, nhưng đồ vừa lên bàn cau mày, "Sao xanh lè thế?"

      "Mùa xuân can khí quá mạnh, nóng trong, ăn nhiều rau xanh tốt cho gan." Ôn Thiếu Khanh lấy cho bát cơm, lại cười gian, "Em nhận thấy là dạo này em nóng nảy lắm sao?"

      Tùng Dung ngoảnh , thầm mắng trong lòng, động đến em em làm gì phải nóng thế.

      Cũng may mà Ôn Thiếu Khanh tay nghề tốt, dù là đồ chay, Tùng Dung cũng ăn hết sức ngon lành, bao lâu sau tít mắt thỏa mãn, còn cười với .

      Sau bữa ăn, Tùng Dung ngồi sofa vừa xem tivi vừa ăn hoa quả. Ôn Thiếu Khanh đưa cho chiếc gối, "Đây là gối trà, có tác dụng giúp người ta dễ ngủ."

      Tùng Dung nhận lấy, nhìn gối trà rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, hỏi: " học Tây y, sao luôn dùng các phương pháp Đông y thế?"

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, hình như đúng vậy, cũng biết phản bác thế nào.

      Tùng Dung kìm nén suốt tối, cuối cùng cũng thắng được Ôn Thiếu Khanh ván, hí hửng cắn miếng hoa quả, đột nhiên răng đau nhói, bèn kêu lên.

      Ôn Thiếu Khanh đưa khăn giấy cho nhổ ra, "Sao thế?"

      Tùng Dung bưng mặt, nhăn mày, "Hình như em bị nóng trong , đau lợi quá."

      Chẳng ngờ dứt lời, Ôn Thiếu Khanh lại có phản ứng gì, tiếp tục xem tivi chăm chú.

      Tùng Dung đá đá , "Em bảo là em nóng trong."

      Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn ngơ ngác, " học Tây y, biết nóng trong là thế nào."

      Tùng Dung nghiến răng hít sâu, "... Hẹp hòi! Em về nhà làm việc đây!"

      Tùng Dung về nhà, đau khổ bật máy tính lên. Nghỉ Tết mấy ngày được thoải mái, giờ lại sắp tiến vào trạng thái làm việc cường độ cao, quen.

      Gần mười giờ, Ôn Thiếu Khanh dắt Nhường Chút sang gõ cửa, cầm cái khay trong tay, "Bữa khuya đây. Kẹo hạnh phúc [1], bánh kem hạt dẻ với cháo gạo tím."

      [1] Kẹo hạnh phúc: Kẹo được làm từ đường hoặc mật ong kèm với các loại quả cứng như quả hạnh nhân, óc chó, hạt dẻ cười hoặc hạt mắc-ca; cùng với lòng trắng trứng tươi và đôi khi là cả kẹo hoa quả cắt .

      Tùng Dung cười, nghiêng mình tránh cho vào.

      Tùng Dung ngồi sofa, vừa ăn vừa hỏi: " tự làm à?"

      "Cháo là nấu, còn những cái khác là bà nội làm." Ôn Thiếu Khanh cười ý, "Làm riêng cho em."

      Tùng Dung dừng lại, "Làm riêng cho em?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ bánh kem hạt dẻ trong tay , tươi cười giải thích: "Đúng vậy, món ăn trái mùa nhưng vẫn làm, còn cố ý cho thêm mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn [2]."

      [2] Mứt táo, đậu phộng vụn, long nhãn: Từ thời cổ đại, Trung Quốc có tập tục ngày tân hôn tặng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen. Bốn thứ này lần lượt có phiên Hán Việt là hồng tảo, hoa sinh, quế viên, liên tử khi lấy ở chữ ở tên mỗi món ghép lại được câu "tảo sinh quế tử", đồng với câu chúc "Sớm sinh quý tử"

      Tùng Dung ngẫm nghĩ lúc liền hiểu ra, nhìn nụ cười xấu xa của Ôn Thiếu Khanh, thiếu chút nữa ném bánh kem hạt dẻ vào khuôn mặt đó.

      Ôn Thiếu Khanh vừa cười vừa đẩy bánh đến bên miệng , "Tấm lòng các cụ, mau ăn hết ."

      Cũng may bánh kem hạt dẻ này ngon , Tùng Dung mặc kệ Ôn Thiếu Khanh trêu chọc, cúi đầu ăn thoải mái.

      Ôn Thiếu Khanh cười xong, ánh mắt chuyển đến con gấu lớn ở bên cửa sổ, "Mùa xuân đến, Phong Phong cũng nên chấm dứt kỳ ngủ đông chứ nhỉ?"

      Tùng Dung nhìn theo ánh mắt , mỉm cười. Hồi trước giận dỗi Ôn Thiếu Khanh, mua con thú bông rồi vứt đó phủ bụi, nhờ nhắc mới nhớ ra nó tên là Phong Phong.

      Ôn Thiếu Khanh quay sang nhìn , "Ăn xong rồi à?"

      Tùng Dung gật đầu, "Ừ."

      Ôn Thiếu Khanh chợt đứng dậy đến phòng đọc sách. Tùng Dung theo, " làm gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh cho nhìn máy tính trong tay, "Vào phòng đọc sách đọc ghi chép."

      Tùng Dung ngây ngẩn nhìn vào, kinh ngạc hỏi: "Ở nhà đọc được à?"

      Ôn Thiếu Khanh ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, trả lời đường hoàng: " nghĩ rồi, dù sao chúng ta đều phải làm thêm giờ, thế này tiết kiệm điện, cần bật hai đèn."

      Tùng Dung cũng lười chẳng thèm tính toán với lý do khiên cưỡng của , rửa tay vào phòng đọc sách làm việc tiếp, Ôn Thiếu Khanh chiếm lấy bàn, bèn ôm máy tính tới ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc xem tài liệu.

      Thoáng chốc bầu khí trong phòng đọc sách trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng lật giấy vang lên. Qua lúc lâu, Tùng Dung xoay xoay cổ, liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh, thấy vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy đọc ghi chép.

      Lòng bỗng thấy áy náy. Dường như họ chưa bao giờ hẹn hò cách đúng nghĩa, lúc ở riêng với nhau phần lớn là ngồi làm việc thêm giờ với . Nghĩ vậy, lại mở máy tính ra.

      Ôn Thiếu Khanh chú ý đến thay đổi cảm xúc của Tùng Dung. Chợt thấy thông báo có email mới lên ở góc phải màn hình, mở ra xem mới biết là email gửi hẹn thứ Tư tuần sau xem phim.

      thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn , "Em ngồi ngay đối diện , hỏi thẳng được à?"

      Tùng Dung dường như vẫn còn chìm trong trạng thái công việc, ra vẻ nghiêm túc, " được, gửi email chính thức hơn, mà nếu như làm trái thỏa thuận... , ý em là, nếu đến muộn em còn có chứng cứ, có thể buộc tội ."

      Ôn Thiếu Khanh vỗ trán, "Chúng mình nhau, phải là khách hàng của em!"

      Tùng Dung cẩn thận suy nghĩ, " ra có lúc tình cũng là vụ án mà."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn chằm chằm động tác tay vô thức của , "Em làm gì đấy?"

      Tùng Dung cúi đầu nhìn, lúc nhận ra cũng giật nảy mình, lập tức vứt thứ trong tay .

      Lần này Ôn Thiếu Khanh thấy hơn, đến cúi xuống đất nhặt lên, cảm thấy tin nổi, "Đến chuyện này mà em cũng ghi !"

      Tùng Dung cực kỳ hổ thẹn, "Xin lỗi, em có thói quen giữ lại chứng cứ!"

      Ôn Thiếu Khanh cầm bút ghi , biết ấn vào nút nào mà bỗng dưng có giọng phát ra.

      "Sao lại phải linh tinh? Vốn là thích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết được rằng em với cậu ấy là em thích ."

      " thể nào!"

      "Sao lại thể? Tùng Dung, em cho rằng biết người dùng tài khoản của Chung Trinh đấu với trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em bỏ trốn vì câu " thích luật sư mà thích bác sĩ", khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, em từng hỏi xem có thích em hay chưa?"

      Là đoạn chuyện mà khi ấy Tùng Dung cẩn thận ghi lại.

      Hai người đều ngây ngẩn, sửng sốt nhìn đối phương.

      Tùng Dung phản ứng trước, đứng bật dậy muốn cướp bút trong tay .

      Ôn Thiếu Khanh tránh tay , " cho em cảm giác an toàn à?"

      Tùng Dung ngước nhìn, phát nỗi buồn trong đôi mắt sâu thẳm của . mím môi, "."

      Ôn Thiếu Khanh trả bút ghi , "Vậy sao em phải giữ lại những đoạn ghi này? Sao lại phải nghe nghe lại những video giải thích game kia?"

      " phải do , phải." Tùng Dung ủ rũ cúi đầu, nhận bút ghi mà nắm lấy ngón tay chặt, "Đại khái là bệnh nghề nghiệp... Vì mọi thứ đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chính em cũng chẳng dám tin, thế nên muốn tìm ít chứng cứ để chứng minh tất cả đều là ."

      Ôn Thiếu Khanh gì, bỗng quay người rút quyển sách ra khỏi giá sách.

      Vừa thấy bìa sách, mặt Tùng Dung lập tức biến sắc, trơ mắt nhìn lấy tờ giấy kẹp trong đó ra giơ lên, "Chẳng hạn như cái này?"

      Vẻ ảo não mặt lập tức chuyển thành kinh ngạc, "Sao biết?"

      Ôn Thiếu Khanh ung dung mở ra xem, "Lần trước ngủ ở đây, lật bừa ra trông thấy."
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung tin, " dối! Làm gì có chuyện trùng hợp thế!"

      Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên cười với , "Vậy chắc là duyên phận rồi."

      "Nghiệt duyên!"

      Tùng Dung đuổi theo định cướp về, Ôn Thiếu Khanh lại giơ cao tay cho giật lấy. Bình thường Tùng Dung giày cao gót còn thấp hơn nửa cái đầu, giờ dép lê, khoảng cách chiều cao càng xa. muốn cho lấy, làm thế nào cũng lấy được.

      Hai người giành giật, thế rồi chợt kéo vào lòng, lẳng lặng ôm.

      Tùng Dung dựa vào lồng ngực vững chắc, ngửi thấy mùi hương cơ thể dễ chịu người , cũng nghe được tiếng đập của trái tim, còn cảm nhận được Nhường Chút vẫy đuôi vòng quanh.

      lúc lâu sau, Ôn Thiếu Khanh khẽ giọng đề nghị: "Đêm nay liệu có mất ngủ ? Muốn ngủ ở nhà ?"

      Tùng Dung rùng mình, đứng thẳng người nhìn cảnh giác, "Mai còn có sinh viên đến chúc Tết ?"

      Ôn Thiếu Khanh nhịn nổi cười, lắc đầu, " có."

      Tùng Dung lườm , "Ma mới tin. mau! Em muốn ngủ! làm cả ngày mệt chết được, mất ngủ nổi đâu!"

      Ôn Thiếu Khanh thở dài dẫn Nhường Chút về nhà.

      Tùng Dung quả mất ngủ nữa, thời gian trước chắc là rảnh rỗi quá rồi.

      tuần sau đó đều bận rộn xử lý vụ ly hôn của vợ chồng họ Lý. May mà Thượng Quan Dịch sắp về, khi ấy có thể giao vụ này lại cho ta.

      Hôm nay Tùng Dung cùng luật sư đối phương gặp mặt vợ chồng nhà họ Lý xong, lúc nhìn hai người ra ngoài, bỗng gọi người phụ nữ lại: " Lý."

      Lý quay đầu nhìn, "Sao vậy?"

      Tùng Dung nhìn người bên cạnh ấy, "Tôi muốn chuyện riêng với ."

      Lý khó chịu nhìn chồng, "Vậy ra xe chờ tôi ."

      "Nếu có người đàn ông vào lúc rời có thể cầm khăn giấy, cốc giấy mà dùng vứt vào thùng rác mà cảm thấy ghét bỏ chút nào, là tôi tôi nỡ bỏ ấy đâu."

      "Có thể ta được rèn giũa tốt mà thôi."

      "Vậy thói quen đưa tay sửa lại vạt áo giúp sau khi đứng dậy sao?"

      "…"

      "Tôi có kinh nghiệm hôn nhân, biết hai người sau khi kết hôn rốt cuộc có còn giống như lúc nhau , nhưng tôi gặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấn tòa án rồi, tôi biết khi người đàn ông ghét bỏ người phụ nữ, ta thế nào."

      Tùng Dung biết Lý có nghe lời , nhưng sau này còn gặp đôi vợ chồng ấy ở văn phòng luật nữa. Giống như lời , gặp nhiều đôi vợ chồng trả lời thẩm vấn tòa án, biết khi người đàn ông ghét bỏ người phụ nữ, ta thế nào, thế nên tới bây giờ, sâu trong lòng vẫn tồn tại chút mâu thuẫn với hôn nhân. Nhưng sau khi tiếp xúc với hai vợ chồng này, đột nhiên thay đổi cách nhìn, có lẽ cũng thể vơ đũa cả nắm, có lẽ có những cặp vợ chồng có thể nắm tay nhau cả đời.

      Buổi tối hẹn Ôn Thiếu Khanh xem phim, nghĩ đến việc giờ tan tầm của cả hai đều cố định nên Tùng Dung cố ý chọn giờ chiếu lúc chín rưỡi. Sắp tan làm, Đàm Tư Trạch bỗng nhiên tối nay văn phòng luật liên hoan, lại nghĩ ăn uống xong xuôi rồi xem phim cũng được nên đồng ý.

      Ai ngờ họ uống rượu vào sôi nổi hẳn lên, chín giờ vẫn chưa xong, Ôn Thiếu Khanh tới đón Tùng Dung. đề nghị trước, mọi người đồng ý, rót thêm cho mấy chén rượu trắng mới chịu thả người.

      Lên xe, Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn , "Em uống rượu à?"

      Tùng Dung ôm mặt, cúi đầu tìm kẹo cao su, " ngửi thấy à?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, áp tay lên mặt , "Hơi đỏ."

      Tùng Dung lắc lắc đầu, "Uống nhiều quá, hơi chóng mặt."

      Ôn Thiếu Khanh đề nghị: "Vậy xem nữa, chúng ta về nhà nhé?"

      " được!" Tùng Dung lập tức phản đối, "Em sao. Xem phim chỉ ngồi chỗ phải làm gì, ảnh hưởng gì hết."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, vặn nắp chai nước đưa cho rồi khởi động xe.

      Lúc mua vé xem phim, Tùng Dung vốn chỉ chọn bừa, ngờ bộ phim sản xuất trong nước này lại có chi tiết kích thích .

      Ra khỏi rạp chiếu phim, ngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Ôn Thiếu Khanh, hồi học hẳn là được nhiều con theo đuổi lắm đúng ?"

      Đường vào rạp chiếu phim vốn tối, người lại đông, Ôn Thiếu Khanh vừa che chắn cho Tùng Dung ra ngoài, vừa nhìn cười, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Tùng Dung cũng cười theo, tiếp tục hỏi: "Họ có bao giờ gửi thư tình cho ? viết gì?"

      Ôn Thiếu Khanh biết bị ảnh hưởng bởi bộ phim vừa xem, "Lâu quá rồi, nhớ kỹ."

      Tùng Dung chưa chịu thôi, "Vậy bây giờ sao? Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện có viết thư tình cho ?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn khuôn mặt mơ màng say của , "Giờ internet phát triển như vậy, ai còn viết thư tình?"

      Tùng Dung gật đầu, "Đúng vậy, giờ hẳn chẳng có ai viết thư tình nữa... Nhưng em vẫn cảm thấy thư tình trong sáng giản đơn tốt..."

      Ôn Thiếu Khanh nắm tay Tùng Dung, biết uống say nên vẩn vơ, nhưng cũng phớt lờ, "Sao thế?"

      Tùng Dung khoác cánh tay , giọng nhập nhèm: "Từ đến lớn em chưa bao giờ nhận được thư tình của phái nam, chưa bao giờ. Hồi học , làm cũng , luôn cảm thấy đây đúng là nỗi tiếc nuối của cuộc đời. Hồi còn học, mỗi lần chia lớp em đều học lớp số Mười , cảm thấy số này tốt, ám chỉ em độc thân suốt đời. Đến Chung Trinh còn từng nhận thư tình và quà của con rồi, nhưng em chưa bao giờ…"

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, khách quan trả lời: "Nếu chỉ nhìn mặt việc Chung Trinh nhận được thư tình của con cũng phải chuyện lạ."

      Tùng Dung vô tình bị chuyển hướng suy nghĩ, bật cười, " ra hồi Chung Trinh còn đẹp trai hơn bây giờ."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , "Hồi em cũng đẹp."

      Tùng Dung xì tiếng: " thấy bao giờ đâu, làm sao biết được?"

      Ôn Thiếu Khanh nhớ tới bức ảnh đầy trăm ngày của ai đó trong ví, nở nụ cười. Nếu biết thấy, chắc đánh chết Chung Trinh mất thôi.

      Tùng Dung vốn có tửu lượng tốt, uống cũng nhiều, ngủ giấc dậy có cảm giác gì nữa, cũng quên luôn chuyện "nỗi tiếc nuối trong đời" thảo luận với Ôn Thiếu Khanh.

      nhớ, nhưng lại ghi khắc trong lòng.

      Năm nay Tùng Dung định đổi lĩnh vực, phải tích lũy kinh nghiệm nên công tác nhiều hơn, lúc này mới thấy thấm thía câu "làm luật sư sao có thể có đối tượng". May mà Ôn Thiếu Khanh là bác sĩ nên cũng bận rộn, cho nên trách móc câu nào.

      Hôm ấy vừa xuống máy bay nhận được điện thoại của Châu Trình Trình, "Chúng ta ăn bữa hoành tráng đón ngày Con [3] !"

      [3] Ngày Con : ngày lễ của Trung Quốc, bắt đầu từ những năm 80 cuối thế kỷ XX, thường được tổ chức vào ngày 7/3, trước ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 ngày. Ngày lễ khởi nguồn từ trường Đại học Sơn Đông rồi lan truyền đến các trường đại học toàn Trung Quốc với mục đích quan tâm, bày tỏ tình cảm, tổ chức các hoạt động chúc mừng các học sinh, sinh viên nữ.

      Tùng Dung chẳng bận tâm đến hưng phấn của nàng, "Sau này đừng cậu học Luật. Theo định nghĩa pháp luật, nữ giới tròn mười bốn tuổi trở lên đều tính là phụ nữ rồi. Năm nay cậu chưa mười bốn à?"

      Châu Trình Trình ngây ra rồi khóc lóc, "Dung Dung, cậu bắt nạt mình!"

      Tùng Dung đổi di động sang bên tai khác, "Mình vừa xuống máy bay, hôm nay thôi . Mai cuối tuần cậu tới nhà mình nhé."

      Châu Trình Trình lập tức hò reo, "Nhân tiện sang nhà đối diện của cậu ăn cơm, được ?"

      Tùng Dung suy nghĩ rồi đồng ý thay Ôn Thiếu Khanh, "Được."

      Châu Trình Trình hớn hở cúp máy.

      Trước kia mỗi lần công tác, Tùng Dung đều tự mình lái xe đến sân bay rồi gửi xe ở bãi đỗ, đến lúc về lại lái về nhà, từ lâu thành thói quen. Lấy xong hành lý, theo thói quen về phía bãi đỗ mới nhớ ra lần này Ôn Thiếu Khanh đưa đến, còn hẹn trước là đón .

      lâu Tùng Dung đứng trong hàng người đợi người đến đón. Khi chờ giữa đám đông ồn ào, nhìn chiếc xe quen thuộc từ từ tới gần, chợt nhớ năm ấy lúc vừa về nước, Chung Trinh cũng lái chiếc xe này tới đón . còn chuyện lâu với cậu về chủ xe, nhưng lúc ấy có thế nào cũng ngờ chính là chủ nhân của nó.

      Có lẽ hết thảy đều được ngầm định đoạt từ trước.

      Hôm qua ngủ sớm, hiếm khi Tùng Dung dậy trước mười giờ vào ngày cuối tuần. Tiết trời đẹp đến nao lòng, đúng lúc này, chợt nhìn thấy chiếc xe đạp ban công.

      Chiếc xe đạp ấy là quà của Châu Trình Trình. Thân xe màu vàng kem, giỏ gỗ cắm đầy hoa giả, trông thế nào cũng giống phong cách của Tùng Dung, lúc mang đến đây cũng đạp thử hai vòng quanh phòng khách.

      Hôm nay nhìn lại cảm thấy lòng nhộn nhạo, liền dắt xe từ ban công ra ngoài, chậm chạp lau chùi sạch rồi đẩy ra cửa.

      Vừa ra đến cửa gặp Ôn Thiếu Khanh dắt chó dạo.

      Ôn Thiếu Khanh thấy ai đó dậy sớm hết sức bất ngờ, "Ra ngoài à?"

      Tùng Dung gật đầu, "Ừm."

      Hai người vừa về thang máy vừa chuyện.

      "Hiếm khi thấy em dậy sớm vào cuối tuần thế này."

      "Liên quan gì đến ?"

      " làm hả?"

      " đạp xe. Hôm nay Châu Trình Trình tới đây, nhân tiện ra chợ hoa mua ít hoa."

      "Vậy tiện thể mua hộ mấy cây hành lá về, trưa nay trộn đậu ăn."

      Hôm nay Tùng Dung mặc váy hoa nhí dài đến mắt cá chân để phối với chiếc xe đạp, nghe thấy vậy dừng lại nhìn , "Ôn Thiếu Khanh, nhìn toàn thân em xem có chỗ nào liên quan đến hành ?"

      Ôn Thiếu Khanh tỉnh bơ chọc ghẹo: "Họ của em [4]. "

      [4] Trong tiếng Trung, họ "Tùng" có đọc đồng với chữ "Thông" nghĩa là "hành lá".

      Tùng Dung sầm mặt, nhất quyết thỏa hiệp, "Chợ hoa bán hành."

      "Ngay cạnh chợ hoa là chợ bán đồ ăn."

      " tiện đường!"

      Ôn Thiếu Khanh cũng miễn cưỡng, "Ồ, vậy tự mua."

      Tùng Dung hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Ôn Thiếu Khanh dễ thỏa hiệp như vậy.

      bỗng nắm chặt cổ tay Tùng Dung, dắt đến thang máy, "Phiền em chở đoạn."
      B.Cat, Dinhloan, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :