1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      thản nhiên dối: "Năm nay là năm tuổi của tôi đấy, ba mươi sáu tuổi."

      "Ba mươi sáu? Trông... đâu giống..."

      vờ sờ mặt mình, "Chăm sóc tốt ấy mà. Con trai tôi lên tiểu học rồi, nhưng suy cho cùng năm tháng cũng tha cho ai."

      Người đàn ông kia trợn mắt, " có con trai rồi!"

      "Đúng thế." Tùng Dung lại tỏ vẻ ngạc nhiên, "Sao vậy, người giới thiệu cũng cho à? Nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Con trai tôi rất hiểu chuyện, phiền chăm sóc đâu."

      Đối phương lập tức trở mặt, đứng bật dậy, "Phí thời gian của tôi!" xong tức giận bỏ .

      Tùng Dung vừa thở dài vừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ tính tiền, miệng còn lẩm bẩm: " chẳng phong độ gì, để phụ nữ trả tiền. Đáng ra phải chia đôi chứ?"

      Thanh toán xong, Tùng Dung xách túi được vài bước lại lùi về, cố ý vòng qua chậu hoa to kia nhìn lướt về bàn phía sau, sau đó kinh ngạc chào hỏi: "Kiểm sát viên Hứa?"

      Hứa Gia Dương đứng dậy gật đầu chào, "Tôi cũng xem mắt, đối phương vừa mới ."

      Vì lý do công việc, Tùng Dung từng tiếp xúc với Hứa Gia Dương vài lần. là kiểm sát viên trẻ tuổi nhiều tiềm năng, có khuôn mặt thanh tú. Theo được biết, cũng thiếu người theo đuổi.

      dùng từ "cũng", vậy chứng tỏ chính là người vừa nghe lén rồi cười trộm. Tùng Dung hề để bụng, chỉ cười cười thấu hiểu.

      Hứa Gia Dương cầm lấy chìa khóa và điện thoại bàn, "Tôi cũng xong rồi, cùng chứ?"

      Tùng Dung gật đầu. Hai người cùng bước ra, lúc sắp đến cửa chợt nghe thấy có người gọi: "Chị họ Tùng!"

      Tùng Dung ngoảnh lại, trông thấy nhóm người quen ngồi kín bàn. xin phép Hứa Gia Dương, cười tới chào hỏi: "Bạn học của Chung Trinh đấy à?"

      Nhóm sinh viên ngoan ngoãn gọi là chị họ, Tùng Dung nghe vậy cũng thấy vui. cười hỏi: "Sao Chung Trinh ở đây?"

      Có người cười trả lời: "Hôm nay sếp Ôn phẫu thuật, cậu ấy làm trợ lý."

      Tùng Dung gật đầu, "Ồ, vậy sao? Chị còn có việc, các em ăn thong thả nhé. Tạm biệt."

      Nhóm sinh viên lại ngoan ngoãn chào. Tùng Dung đến quầy thu ngân chỉ vào bàn đó, thanh toán cho họ rồi mới cùng Hứa Gia Dương ra khỏi tiệm bánh ngọt.

      Hai người đều xe nên vừa ra khỏi cửa là chào nhau luôn, ai để ý đến những ánh mắt cực nóng phía sau lưng.

      Hôm sau Chung Trinh vừa kiểm tra phòng xong, lập tức bị đám người vây lấy, "Chung Trinh, hôm qua chúng tôi ăn bánh ngọt gặp chị họ cậu. Chị ấy trả tiền cho chúng tôi, ngại đấy. Cảm ơn chị ấy giúp chúng tôi nhé."

      Chung Trinh ngơ ngác, "Chị họ tôi?"

      Cả đám người lập tức nhao nhao bàn tán.

      "Đúng vậy, chị ấy cùng người mặc trang phục kiểm sát viên. kiểm sát viên đó đẹp trai lắm."

      "Đúng thế đấy! Cao cao gầy gầy, mặc trang phục kiểm sát viên trông rất đường hoàng đứng đắn, tôi thích lắm."

      Chung Trinh gãi đầu, "Chị họ tôi ăn bánh ngọt với đàn ông? Các cậu nhìn lầm chứ?"

      "Làm gì có, chúng tôi còn chào chị ấy mà."

      Chung Trinh nghĩ ngợi, kiểm sát viên? Chị họ thích sếp mình nữa rồi sao? thích cũng được, sếp thích người khác, hẳn đón nhận chị họ đâu. Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại ra, quay người, "A lô, bác ạ? Cháu đây. Hình như dạo này chị họ hẹn hò đấy, đối tượng là kiểm sát viên phải..."

      Lời đồn được tạo ra như thế.

      Động tác của Chung Trinh quá nhanh nên chú ý tới Ôn Thiếu Khanh bước ra từ phòng bệnh. cắm chiếc bút cầm trong tay vào túi áo trước ngực, nheo mắt. Kiểm sát viên?

      Tùng Dung bị mẹ dùng biện pháp mềm mỏng tấn công suốt ngày, vừa tan làm vào thang máy lại nhận được điện thoại của mẹ. vốn chuẩn bị xong lời giải thích cho việc sử dụng đòn tâm lý để giải quyết đối tượng xem mắt hôm qua, thế nhưng mẹ hề nhắc tới việc ấy, mà lại tỏ ra hứng thú với chuyện mập mờ khác.

      Trong thang máy có ai, thẳng: "Mẹ nghe ai vậy? Chung Trinh đúng là đồ lắm chuyện. hay hóng hớt lại còn chuyên thêm mắm thêm muối, mẹ tin nó làm gì? Lát nữa con lột da nó! có gì! Chỉ là người bạn, con gặp ấy lúc mẹ bảo xem mắt thôi. phải bạn trai mà!"

      Tùng Dung nghe mẹ càu nhàu, chỉ hận sao ở trong thang máy mà tín hiệu bị mất. Mẹ nghe có bạn trai, chợt nhớ ra chuyện gì đó, lo lắng hỏi: "Lần trước Chung Trinh bảo mẹ là con thích phụ nữ, vốn mẹ tin, nhưng bao năm rồi mà con cứ mãi chẳng có bạn trai, với lại hồi học vẫn luôn có con theo đuổi con đúng ? Chắc con …"

      Tùng Dung chịu nổi nữa, gào lên: "Con thích phụ nữ!"

      Đúng lúc ấy đến tầng. Thang máy mở ra, Ôn Thiếu Khanh dắt Nhường Chút xuất trước mặt . Đôi mày hơi nhướng lên của ràng có ý muốn , phát ra bí mật của rồi.

      Tùng Dung ngoảnh sang bên. Sao lần nào đến chủ đề này cũng bị bắt được? Nhường Chút trông thấy Tùng Dung, lập tức muốn nhào đến, liền cản nó lại, "Ở yên đấy!"

      Dường như mẹ lại gì đó. Tùng Dung áp điện thoại vào tai, "Con mẹ. Con con chó."

      Người ở đầu dây bên kia lại gì đó. Tùng Dung bất lực giải thích: "Con bảo mẹ là chó! Con con chó mà! A lô? Mẹ? Mẹ? Mẹ!"

      Điện thoại cúp rồi.

      Tùng Dung thở dài bất lực, bước ra khỏi thang máy.

      Lúc qua Ôn Thiếu Khanh, quả nhiên lại ác miệng trêu chọc: "Luật sư Tùng dạo này gặp đợt sao Thủy nghịch hành[3] hả?"

      [3] Sao Thủy nghịch hành (retrograde): Trong vòng năm, cứ cách ba đến bốn tháng, do tốc độ và quỹ đạo di chuyển quanh Mặt trời của các hành tinh khác nhau, từ góc nhìn Trái đất ta có cảm giác sao Thủy " ngược" lần, mỗi lần khoảng hai mươi ngày. Trong chiêm tinh học, việc sao Thủy nghịch hành ảnh hưởng đến trí nhớ, giao tiếp, giao thông, thông tin, khiến mọi việc thuận lợi, làm con người bị sa sút tinh thần.

      Tùng Dung ngoảnh lại, phóng ánh mắt về phía , " là bác sĩ mà lại tin mấy cái đó sao?"

      Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm ngẫm nghĩ lát, " tin, nhân viên y tế bọn chỉ tin vào thần ca đêm thôi."

      Tùng Dung phản bác được, tiếp tục về hướng căn hộ của mình. được vài bước, dừng lại, "Rảnh quản lý học trò của cho cẩn thận! Khi cứ đồn đại linh tinh, não lớn như thế sao mà viết truyện ấy?"

      Ôn Thiếu Khanh hỏi: "Liên quan gì đến học trò của ?"

      Tùng Dung hơi cáu, "Nếu hôm em xem mắt gặp phải học trò của làm gì có những chuyện này chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh luôn rất giỏi nắm bắt trọng điểm, "Xem mắt?"

      Tùng Dung cứng người. cảm thấy hôm nay quá mất mặt, gượng gạo dịu giọng: " có gì, , em về trước đây."

      Ôn Thiếu Khanh ở phía sau thản nhiên lên tiếng: "Xem ra luật sư Tùng thích mấy tình tiết sáng tạo trong câu chuyện luật sư và kiểm sát viên của học trò cho lắm."

      Tùng Dung sững người, quay lại nhìn , "Sao biết?"

      Đôi mắt Ôn Thiếu Khanh thẫm lại, "Tình cờ nghe thấy."

      Từng Dung mấp máy môi: "Chuyện đó !"

      Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười giễu cợt, hỏi ngược lại: "Xem mắt cũng là chuyện hả?"

      Tùng Dung nghe đến đây bùng nổ. xem mắt sao nào? đâu có làm phiền ai, việc gì phải ra vẻ châm chọc khiêu khích như thế? có thể đăng lên mạng xã hội mấy thứ sến rện gì mà "Đâu phải nhớ em", còn lại được xem mắt sao? Mà họ có quan hệ gì chứ? dựa vào đâu mà tỏ thái độ này với ?

      Tùng Dung càng tức vẻ mặt càng bình tĩnh. gắt lên: "Tất nhiên là ! Em xem mắt đấy! sao?"

      Nụ cười môi Ôn Thiếu Khanh nhạt dần, nhưng vẻ giễu cợt lại đậm hơn, "Vừa thích người lại có thể xem mắt người khác ngay được. Hóa ra tình cảm của luật sư Tùng cũng chỉ thế mà thôi."

      Bỗng nhiên bị tạt gáo nước lạnh, lần này Tùng Dung chỉ bình tĩnh ngoài mặt, mà trái tim cũng tỉnh táo, luồng khí lạnh trào lên trong lòng. chẳng gì thêm, nhanh chóng quay người về nhà, nhìn Ôn Thiếu Khanh nữa. Khoảng cách từ cửa thang máy đến nhà chỉ có mấy bước ngắn ngủi, vậy mà Tùng Dung rất khó khăn. Tim dần nguội lạnh. Vì động lòng trước, nên bị châm chọc chế giễu là đáng đời sao?

      Ôn Thiếu Khanh đứng yên nhíu mày, những cảm xúc đảo lộn nơi đáy mắt, như hả hê, cũng như ảo não. Mãi cho đến khi Nhường Chút dụi vào người, mới hoàn hồn, quay lại xoa đầu nó. Sao họ lại cãi nhau cơ chứ? Vì lòng kiên nhẫn của trở nên ít ỏi rồi sao?

      chẳng còn tâm trạng dẫn Nhường Chút dạo nữa, cũng trở về nhà.

      Nhường Chút được ra ngoài chơi, bắt đầu chạy khắp các phòng. Lát sau, nó ngậm chiếc dây buộc tóc đến, đặt xuống bên chân Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh ngồi đọc sách trong phòng, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhặt lên, "Ở đâu ra vậy?"

      Nhường Chút quay đầu chạy về phòng ngủ cho khách. Ôn Thiếu Khanh nhìn về cửa phòng, chắc là rơi khi Tùng Dung bị đập đầu, ngủ lại nhà .

      cũng đứng dậy vào phòng ngủ cho khách, lúc ngồi bên giường phát có mấy sợi tóc dài dính gối.

      cúi đầu nhìn Nhường Chút, bắt đầu vu oan, "Sao mày lại lên giường? bảo mày được lên giường cơ mà? Mày bị rụng lông đen từ lúc nào vậy? Hóa đen rồi à? Hay mày định tiến hóa thành gấu trúc?"

      vừa vừa vò lông khắp người Nhường Chút, chú chó kêu hai tiếng phản đối. Tối nay cãi nhau với Tùng Dung, tâm trạng thoải mái, liền hành hạ Nhường Chút, lấy dây buộc tóc buộc túm lông đỉnh đầu nó.

      xong lại giơ máy ảnh lên, "Cười cái xem nào."

      Quả nhiên Nhường Chút thè lưỡi, cong miệng cười trước ống kính. Ôn Thiếu Khanh chụp xong đưa cho nó nhìn, "Xem có được ?"

      Nhường Chút chẳng để ý đến , lại tự quyết định, "Tao thấy cũng được, rất giống chủ nhân của cái dây buộc tóc."
      B.Cat, Yoororo, Hồngnhung161119978 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung chẳng còn lòng dạ lên mạng nên thấy được bức ảnh này. Từ lòng tự tôn của rất cao, tối nay Ôn Thiếu Khanh châm chọc lẳng lơ, vừa tức giận vừa thấy oan ức, mà càng đau lòng hơn là những lời ấy lại được thốt ra từ miệng Ôn Thiếu Khanh, độ thương tổn tăng lên đến mấy lần.

      Thực ra Ôn Thiếu Khanh cũng có ý đó. Điều để tâm phải là việc xem mắt hay , mà là vị kiểm sát viên kia. Thực ra công việc của và Tùng Dung chẳng liên quan gì đến nhau, trong đời sống cũng vì là hàng xóm nên mỗi ngày có thể gặp nhau lần, thỉnh thoảng ăn chung, chẳng có tiến triển gì thực tế. Công việc của hai đều bận rộn, có mấy thời gian ở nhà. Mà cứ mãi ngây ngô chậm hiểu vô cùng. Nhưng kiểm sát viên khác. Thường xuyên gặp gỡ nhau trong công việc, hoàn toàn có thể xảy ra chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Bằng chứng ràng nhất là, trong bệnh viện có bao nhiêu bác sĩ y tá nên duyên với nhau. Tóm lại, giận Tùng Dung, mà chán chính mình.

      Dù ai đúng ai sai, ràng là quan hệ ngoại giao của Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung tan vỡ, chính thức vào giai đoạn chiến tranh lạnh.

      Làm hàng xóm của nhau được thời gian, về cơ bản hai bên đều hiểu quy luật sinh hoạt của đối phương. Tùng Dung chỉ cần làm muộn hơn chút vào buổi sáng, buổi tối tăng ca ở văn phòng rồi mới về luôn có thể tránh mặt Ôn Thiếu Khanh.

      Mấy ngày liền Ôn Thiếu Khanh gặp Tùng Dung. muốn xin lỗi nhưng có cơ hội, gửi tin nhắn hay gọi điện cũng chẳng trả lời.

      Tối đến, Ôn Thiếu Khanh tham dự cuộc họp thường lệ với các học trò. Khi được báo cáo, ràng mấy tập trung, liên tục mở khóa màn hình điện thoại. Chung Trinh ngồi gần nhất, lén lút nhìn điện thoại, sau đó sững người, ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh với ánh mắt khác lạ.

      Thế rồi Chung Trinh lề mề mãi cho tới khi mọi người hết mới đến gần hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Sếp, màn hình khóa của sếp..."

      Ôn Thiếu Khanh thờ ơ lên tiếng: "Cảm thấy tay nghề chải lông cho chó của tôi cũng được đúng ?"

      Chung Trinh gãi đầu, " phải... Sợi dây buộc tóc kia..."

      Ôn Thiếu Khanh muốn nhắc đến vấn đề này, trầm mặt chuyển hướng câu chuyện, " phải hả? Cậu thấy tôi khéo sao?" .

      Chung Trinh thấy Đại Ma Vương sắp biến hình, lập tức trấn an, ", , sếp rất khéo. Chỉ có điều, cái dây buộc tóc này trông rất quen!"

      "Của cậu à?"

      "Em đâu có dùng được. Đây là của chị họ em đúng ? Em từng tặng chị ấy cái giống hệt."

      Ôn Thiếu Khanh trầm ngâm lúc, "Cậu tặng được loại tốt hơn à?"

      Chung Trinh đuối lý, "Tặng lâu lắm rồi. Hồi ấy còn học làm gì có tiền ạ? Em tưởng chị ấy vứt từ bao giờ rồi, xem ra chị ấy là người trọng tình cảm nên mới giữ mãi như thế."

      Ôn Thiếu Khanh còn chú ý đến cụm từ "trọng tìm cảm", Chung Trinh chợt trưng ra vẻ nịnh nọt, "Sếp, sếp với chị họ em là hàng xóm đúng ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh bình tĩnh nhìn cậu, "Ừ."

      "Vậy sếp có thể giúp em trai của hàng xóm ?"

      "Giúp thế nào?"

      "Sếp có thể sang nhà chị em lấy hộ cái USB của em ? Trong USB đó có tài liệu em cần dùng, lần trước bị rơi ở nhà chị em."

      "Sao cậu tự mà lấy?"

      Chung Trinh tỏ vẻ chống cự, "Em dám . Dạo này tâm trạng chị em hình như tốt lắm. Mấy hôm trước lúc bị bác em bắt xem mắt, chị ấy với người ta là mình ba mươi sáu tuổi, lại có cả con trai khiến đối phương sợ chạy mất. Bác em đáng sợ lắm, chắc chị họ lại bị bác ấy giày vò rồi. Với cả em... hình như em gì sai nên chị ấy gọi điện mắng dữ dội, bảo em tốt nhất đừng xuất trước mặt chị ấy nữa."

      Ôn Thiếu Khanh dụ Chung Trinh đâm đầu vào nòng súng, "Vậy cậu dỗ ấy ."

      "Em dám!" Chung Trinh rụt cổ, "Chị họ em khó dỗ lắm. Sếp lấy hộ em mà!"

      Khó dỗ? nét lúng túng kín đáo vụt qua đáy mắt ôn Thiếu Khanh. Chung Trinh chỉ dám , còn đến mặt Tùng Dung cũng thấy được, gì đến chuyện vào nhà lấy đồ.

      mau chóng từ chối: "."

      Chung Trinh tỏ vẻ nghi hoặc, "Tại sao?"

      Ôn Thiếu Khanh vờ dạy dỗ cậu: "Những thứ như USB sao có thể vứt linh tinh chứ? Phải cho cậu bài học."

      xong, đứng dậy nhanh chân bỏ .

      Chung Trinh nhìn bóng lưng Ôn Thiếu Khanh, lòng dâng đầy ngờ vực, "Sao cứ thấy là lạ…"

      Sắp đến Tết, giờ này đường có rất nhiều cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn. Khi lái xe về nhà, Ôn Thiếu Khanh nhìn qua chợt nảy ra ý. đỗ xe bên lề, vào siêu thị bên đường, đến lúc trở ra tâm trạng có vẻ rất tốt.

      sắp chín giờ, Tùng Dung tăng ca, chuyện với khách hàng ở văn phòng điện thoại cứ liên tục đổ chuông. Mãi đến khi tiễn khách về mới nghe máy.

      Nghe xong lúc vẫn ngờ ngợ hỏi: " bảo ai uống rượu lái xe?"

      " ta ta tên là Ôn Thiếu Khanh."

      Tùng Dung lại nhìn số điện thoại hiển thị màn hình di động, xác định phải lừa đảo mới lên tiếng: " thể nào, ấy là bác sĩ, rất ít khi uống rượu, chứ đừng đến chuyện uống rượu rồi còn lái xe."

      " ta bảo là luật sư riêng của ta, trước khi đến ta gì."

      Tùng Dung thầm bực bội, "Xin lỗi, tôi quen ta. Nếu ta chịu coi như chống đối người thi hành công vụ, các cứ bắt tạm giam ta là được."

      xong cúp máy, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu. Thế nhưng ngồi trước màn hình máy tính, hoàn toàn nhớ nổi những gì vừa thảo luận với khách hàng, trong đầu chỉ toàn là những điều luật liên quan đến tội uống rượu lái xe.

      Chuyện uống rượu lái xe này lớn cũng , nhưng lỡ làm to chuyện ra, sợ là Ôn Thiếu Khanh... được làm bác sĩ nữa? Thế học vị của Chung Trinh phải làm sao đây? mà bị tạm giam Nhường Chút phải làm thế nào?

      Tùng Dung lấn cấn mãi, cuối cùng dùng Chung Trinh và Nhường Chút để tự thuyết phục bản thân, tắt máy tính đến chỗ đội cảnh sát giao thông cứu Ôn Thiếu Khanh.

      Lúc đến đội cảnh sát giao thông, thấy Ôn Thiếu Khanh điềm đạm nhã nhặn ngồi giữa đám đàn ông say rượu. Dưới ánh đèn, sườn mặt trắng trẻo, sạch , biểu cảm tỉnh táo, nhìn sao cũng giống người uống rượu.

      Trong lúc tình cờ quay đầu, Ôn Thiếu Khanh nhìn thấy Tùng Dung, liền tới chỗ .

      Tùng Dung nhìn , mặt đổi sắc, quay sang hỏi đồng chí cảnh sát giao thông mập mạp bên cạnh: "Là người này sao?"

      Cảnh sát giao thông gật đầu, "Đúng."

      Tùng Dung tỏ vẻ muốn ra, "À, tôi quen ta."

      cảnh sát ngẩn người, "Trời lạnh thế này, mà muộn như vậy, tới đây chỉ để xác nhận mình có quen ta hay thôi à?"

      Câu này khiến Tùng Dung nghẹn họng thể trả lời. nghĩ, dù sao cũng tới rồi, coi như làm việc tốt vậy.

      liếc qua Ôn Thiếu Khanh, hắng giọng, bác bỏ lời thoái thác trước đó: "Tôi quen ấy. ấy làm sao?"

      Người cảnh sát biết Tùng Dung kích hoạt trạng thái tấn công, trả lời nghĩ ngợi: "Luật giao thông đường bộ về an toàn giao thông của nước ta quy định sau khi uống rượu cấm được lái xe. này…"

      Còn chưa xong, cảnh sát bị Tùng Dung ngắt lời: "Tức là uống rượu xong được lái xe đúng ?"

      Người cảnh sát hiểu, "Đúng vậy."

      Tùng Dung lại đặt câu hỏi, "Sau khi uống rượu là bao lâu? Ba tiếng? Năm tiếng? Hai mươi tư tiếng? tháng? Hay là năm?"

      Người cảnh sát có lẽ chưa bao giờ gặp câu hỏi thế này, khó xử nhìn Tùng Dung, "Chuyện này…"

      "Luật quy định thời gian sau khi uống rượu là bao lâu đúng ? Vậy vấn đề này nữa. về chứng cứ để các bắt ấy ."

      Chẳng biết từ lúc nào, quyền khống chế tình huống nằm trong tay . Ôn Thiếu Khanh đứng bên cạnh ngắm khuôn mặt nghiêng của Tùng Dung, chợt nở nụ cười.

      Liếc thấy Ôn Thiếu Khanh cười, Tùng Dung bèn lườm cái.

      Cảnh sát giao thông nhìn bản ghi chép trong tay, "Sau khi kiểm tra, nồng độ cồn trong máu của đây lớn hơn 20mg/100ml. Tiêu chuẩn uống rượu sau khi lái xe của nước ta là nồng độ cồn trong máu của người lái xe là 20mg/100ml."

      "Vậy có nghĩa là dù tôi uống rượu nhưng chỉ cần nồng độ cồn trong máu thấp hơn 20mg/100ml là có vấn đề gì, đúng ?"

      Người cảnh sát bị Tùng Dung hỏi mấy câu, càng lúc càng chắc chắn, "Chắc vậy."

      Tùng Dung chất vấn: "Nhưng vừa là chỉ cần uống rượu xong là được lái xe kia mà?"

      Lúc này người cảnh sát mới ý thức được mình sơ ý, cau mày, "Chuyện này..."

      Tùng Dung hỏi tiếp: "Nếu tửu lượng của tôi rất kém, chỉ uống ngụm là say, đầu óc còn tỉnh táo, nhưng nồng độ cồn trong máu thấp hơn 20mg/100ml tôi vẫn có thể lái xe, đúng ?"

      Cảnh sát giao thông hoàn toàn bó tay. Ai có chút kiến thức thông thường đều biết là được, nhưng lại thể đưa ra điều luật nào để phản bác.

      Tùng Dung lại nhìn ghi chép trong tay ta, "Với lại, có chắc là máy kiểm tra của các tốt ?"

      Cảnh sát giao thông vội vàng lên tiếng: "Cũng được mà... Có thể thử máu."

      Câu này đúng ý Tùng Dung, " chính xác là, thực ra cũng tồn tại nghi vấn đối với kết quả kiểm tra của mình đúng ?"

      "..." Người cảnh sát chuyện với Tùng Dung mà khuôn mặt như tuyệt vọng. Luật sư đáng sợ, sau này cưới vợ nhất định cưới luật sư!
      B.Cat, Yoororo, lan anh ngo7 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Cuối cùng Tùng Dung cũng buông tha cho người cảnh sát. quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, vẻ mặt tỉnh táo, người có mùi rượu, dù lúc ấy uống rượu chắc cũng uống bao nhiêu, mà luẩn quẩn lâu như vậy rồi chắc cũng có vấn đề nữa. quyết định làm liều, tới khẽ hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Có thể đo lại lần nữa ?"

      Ôn Thiếu Khanh bình thản nhìn bắt nạt cảnh sát giao thông. bao ngày rồi, cuối cùng cũng chịu chuyện với , liền gật đầu.

      Thấy gật đầu, Tùng Dung thầm thở phào nhõm.

      Kết quả kiểm tra cho thấy trong máu có cồn. Cảnh sát giao thông sửng sốt nhìn chiếc máy kiểm tra, bắt đầu nghi ngờ chính mình, "Hỏng rồi à?"

      Cuối cùng người cảnh sát vừa xin lỗi vừa đưa hai người ra ngoài.

      Tùng Dung đứng trước xe, lạnh lùng hỏi ôn Thiếu Khanh, "Giải thích chứ, bác sĩ Ôn?"

      Trừ phi máy kiểm tra hỏng , nếu khi nãy thể xuất kết quả thế kia. Mà từ đầu đến cuối Ôn Thiếu Khanh đều rất bình thản nhàn nhã, ràng là có vấn đề.

      Ôn Thiếu Khanh khép hờ đôi mắt, lại hơi nhướng mày. So độ gian manh, đúng là ai có thể địch lại , " uống rượu, trước khi kiểm tra chỉ ăn nho với bánh trứng. Nho là thứ dễ lên men nhất, khí ethanol được sản sinh sau khi lên men tạm thời lưu lại trong khoang miệng, lúc sử dụng máy thổi nồng độ cồn tự khắc vượt quá chỉ tiêu. Súc miệng xong đo lại sao nữa."

      Tùng Dung tức phát điên, lạnh lùng hỏi: "Đùa bỡn em như thế vui lắm à?"

      Ôn Thiếu Khanh ngước mắt nhìn , khẽ cất tiếng, giọng thong thả mà kiên định: " muốn gặp em."

      câu khiến lửa giận trong Tùng Dung tắt vụt. lại có thể thốt ra câu ấy bình thản ung dung đến thế. Khi , cười, nhưng mặt như có dòng ấm áp lặng lẽ chảy xuôi.

      Trong thoáng chốc, khí thế người Tùng Dung bay biến hết. bối rối dời tầm mắt, dám nhìn nữa.

      Ánh mắt vẫn nán lại gương mặt , tiếp tục: "Chuyện hôm ấy... cho xin lỗi. nghĩ em như thế đâu."

      Chỉ là hai câu cực kỳ đơn giản, còn chẳng có lấy từ bổ nghĩa, nhưng trái tim Tùng Dung lại xôn xao. Có chút êm dịu khó gọi tên dâng lên trong lòng, làm chẳng thể nào khống chế cảm xúc. ràng trước đó còn nghĩ người này nghĩ xấu về như vậy, cả đời này nhìn nữa. Nhưng giờ lại chẳng tức giận chút nào, thậm chí còn cảm thấy hành vi của mình hôm ấy thiếu khoan dung.

      Đêm đông trời dần nổi gió, thỉnh thoảng lại thổi vạt áo hai người bay bay. Họ còn đứng rất gần, thế nên vạt áo chẳng mấy chốc quấn quýt lấy nhau. Và thứ quấn quýt bên nhau chỉ là vạt áo được gió thổi bay, mà còn có cả bóng hình mặt đất.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn đứng dưới ánh đèn đường cúi đầu, biết nghĩ gì mà mãi chẳng thấy có động tĩnh.

      biết qua bao lâu, Ôn Thiếu Khanh mới chầm chậm : "Chúng ta về nhà nhé?"

      Tùng Dung ngẩn ra nhìn , khẽ gật đầu. biết Ôn Thiếu Khanh có ý gì khác, vì họ là hàng xóm nên mới vậy, thế nhưng tâm tư vẫn cứ bay xa.

      Nhưng niềm vui mãnh liệt còn chưa kịp dâng trào, bên tai chợt văng vẳng những câu của Chung Trinh. Cậu , sếp em có người thầy ấy thích rồi. Dù có đối tốt với nữa, hẳn cũng chẳng phải thích đâu.

      chợt nghĩ, biết thích là người thế nào. biết thích mình, khiến người ta ước ao ngưỡng mộ ấy, rốt cuộc ra sao?

      Thấy Tùng Dung lại ngơ ngẩn, Ôn Thiếu Khanh nhàng đặt tay lên vai , dường như sợ làm giật mình nên gọi rất khẽ: "Tùng Dung?"

      vội vàng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi mặt đất, như thể sợ bỏ lỡ điều gì.

      đưa tay lên nên cái bóng dưới đất trông giống như ôm vào lòng. Do động tác tay mà hơi nghiêng người về phía trước, bóng hai người xích lại gần nhau, cảm giác vô cùng thân thiết gần gũi.

      "Muộn rồi, thôi." Tùng Dung ngẩng phắt lên, lòng ngừng khinh bỉ chính mình. Sao cứ ở trước mặt lại mất hồn như thế?

      Tùng Dung lái xe theo sau xe của Ôn Thiếu Khanh. Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người về cùng nhau.

      Về đến chung cư, sau khi ra khỏi thang máy, mới chợt nhớ ra hỏi : "Sao biết chắc em đến?"

      " chắc." Ôn Thiếu Khanh hơi khựng lại, trả lời thành , "Nên định đợi thêm năm phút nữa, nếu em vẫn đến tự ra."

      Tùng Dung lạnh nhạt đáp: "Phải rồi, Ôn Thiếu Khanh là ai cơ chứ? có em vẫn có thể nguyên vẹn trở ra mà."

      vừa vừa cúi đầu lấy tờ giấy từ trong túi, nghiêm túc như bàn chuyện công việc, " đọc cho kỹ, đây là bảng thu phí của em. Lần này nể tình là thầy hướng dẫn của Chung Trinh nên em miễn phí, sau này còn tìm là em thu tiền đấy nhé. Với lại đừng tùy tiện hỏi em điều gì, tư vấn pháp luật cũng tính phí đấy."

      Ôn Thiếu Khanh cầm tờ giấy kia đọc cẩn thận, cười: "Trông điệu bộ của luật sư Tùng lúc nãy, dù có uống rượu luật sư Tùng cũng có cách giải quyết giúp nhỉ?"

      Khóe miệng Tùng Dung giật , cười lạnh, "Nếu uống rượu em có cách khiến từ tội uống rượu lái xe tăng thành tội say rượu lái xe. Đời này em ghét nhất là người cố ý vi phạm pháp luật."

      Ôn Thiếu Khanh cụp mắt ngẫm nghĩ, "Chắc đâu, tửu lượng kém lắm. Em sao?"

      Tùng Dung biết vì sao chủ đề lại chuyển sang vấn đề tửu lượng. nhìn với vẻ lạ lùng, " hỏi làm gì?"

      Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, "Trong hai người cũng phải có người tửu lượng tốt, nếu tới khi kết hôn, lúc mời rượu phiền phức lắm."

      Lại nữa, lại nữa. Tùng Dung cố nén giận, trán nổi đầy gân xanh.

      Nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn làm như thấy, tiếp tục nghiền ngẫm, "Mà tửu lượng em tốt cũng chẳng phải lo, tới lúc đó nhờ phù dâu, phù rể là được."

      "Ôn Thiếu Khanh." Tùng Dung đột ngột lên tiếng gọi.

      "Sao?"

      "Thực ra phải phiền phức như vậy. Dù sao cũng có bạn , cứ tìm luôn dâu giỏi uống rượu là việc rồi."

      Tùng Dung thầm phỉ báng trong lòng. Tưởng biết ba hoa chắc?

      "Thế à?" Ôn Thiếu Khanh lại vuốt cằm, "Vậy tửu lượng của luật sư Tùng có tốt ?"

      Tùng Dung trả lời ngay, " tốt!"

      Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, "Vậy yên tâm rồi. vừa nghĩ, nếu dâu cứ đỡ rượu cho chú rể mãi chú rể mất hết mặt mũi còn gì? Em có đúng ?"

      cứ , Tùng Dung tức đến nỗi dạ dày quặn đau. đặt tay lên bụng, đôi mày hơi nhíu.

      Ôn Thiếu Khanh đùa nữa, "Sao vậy?"

      Tùng Dung muốn chuyện với , đẩy tay ra, " bảo là đừng hỏi em. Phí tư vấn của em rất đắt!"

      Ôn Thiếu Khanh chịu yếu thế, " khám bệnh cho em, tiền khám bệnh của cũng rất đắt."

      "Bao nhiêu tiền?"

      "Hai mươi lăm."

      "Vấn đề hỏi nằm trong phạm vi tư vấn hình . là thầy giáo của Chung Trinh, em giảm giá cho , ba trăm tệ tiếng, đủ tiếng vẫn phải trả em trọn phí."

      "Lát nữa đưa em." Ôn Thiếu Khanh biết lấy tiền , thoải mái hùa theo. đưa tay đặt lên bụng , nhíu mày, "Chưa ăn cơm tối à?"

      Tùng Dung lắc đầu, " ăn."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , " có thói quen ăn sáng, cũng ăn cơm tối. Luật sư Tùng muốn thành tiên à?"

      Tùng Dung thở dài, "Em cũng muốn ăn mà, chẳng qua là hôm nay ăn thôi. Bận quá nên chú ý."

      biết có phải vì Ôn Thiếu Khanh đặt tay lên bụng hay , mà bỗng thấy cơn đau của mình càng nghiêm trọng. Bình thường thỉnh thoảng cũng đau, nhưng khó chịu đến mức này.

      Có lẽ cũng giống như đứa trẻ bỗng dưng bị ngã. thấy ai, nó tự bò dậy, khi có người quan tâm, nó tủi thân mà khóc òa lên.

      Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Tùng Dung ngày càng khó coi, liền kéo tay vào trong nhà, "Đúng lúc cũng đói, ăn cùng nhau ."

      Tùng Dung vùng ra, " cần, em tự gọi thức ăn bên ngoài là được."

      Ôn Thiếu Khanh thấy khăng khăng từ chối, mà còn rất đứt khoát chợt nhớ đến lời Chung Trinh "Chị họ em rất khó dỗ". thử hỏi dò: "Khi nãy đứng bên ngoài lâu như vậy, nấu chút gì đó ấm bụng, hẳn phải tốt hơn đồ ăn bên ngoài đúng ? Ăn mì sợi tê[4] nhé?"

      [4] Sợi tê: món mì đặc biệt, là thức ăn vặt nổi tiếng ở Thiểm Tây, Trung Quốc. Món ăn được cho là ngon nhất khi được thưởng thức vào sáng mùa đông, làm ấm người ấm bụng, tránh lạnh, vị hơi cay và tê lưỡi nên gọi là "sợi tê".

      Tùng Dung ngẩng đầu hỏi: "Mì sợi tê là gì?"

      "À... loại mì thôi ấy mà." Ôn Thiếu Khanh giải thích đơn giản, "Ăn ?"

      "Ăn." Bản tính háu ăn trỗi dậy.

      Vậy là nàng Tùng Dung vốn định về nhà, giờ lại thẳng sang nhà Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh hơi sửng sốt. Trước kia còn thận trọng về nhà trước rồi mới sang, giờ lại thẳng. Lúc trước nghĩ khó dỗ, còn tính xem nên dùng cái gì để lấy lòng, ai ngờ... Ừm, đúng là khó dỗ .

      Tùng Dung bước vào cửa, nhìn lên chỗ trống bức tường ảnh. Chẳng biết do Ôn Thiếu Khanh vẫn chưa phát hay thế nào mà chỗ đó vẫn trống .

      Ôn Thiếu Khanh cũng nhìn theo, khó hiểu tự hỏi: "Ơ, sao lại thiếu tấm rồi?"

      Từng Dung chột dạ, dám tiếp lời.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn chăm chú khoảng trống kia, rồi quay lại, khó tin hỏi Nhường Chút: "Mày trông nhà kiểu gì vậy? Sao lại mất rồi?"
      B.Cat, Yoororo, lan anh ngo8 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ban đầu thấy Ôn Thiếu Khanh về, Nhường Chút hớn hở ra đón, lúc này nghe vậy lại kêu tiếng ai oán, nằm rạp ra đất nhìn chủ với ánh mắt vô tội.

      Tùng Dung chột dạ dám nhìn Nhường Chút.

      "Tối đó ràng vẫn còn ở đây mà, bị ai lấy rồi biết..." Ôn Thiếu Khanh vừa lẩm bẩm vừa vào bếp.

      Lúc này Tùng Dung mới khẽ thở ra. May mà nghi ngờ .

      Từ trong phòng bếp, Ôn Thiếu Khanh cao giọng hỏi: "Muộn rồi, ăn thịt tốt cho tiêu hóa. Làm chay thôi có được ?"

      Tùng Dung nhanh chân chạy vào trả lời: "Được."

      Nghe giọng , Ôn Thiếu Khanh mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn. Mỗi lần bàn đến việc ăn uống, dường như rất dễ chuyện, đến giọng cũng ngoan ngoãn hơn mấy phần. Có lẽ chính Tùng Dung cũng phát , mỗi lần đứng bên cạnh nhìn nấu ăn, ánh mắt đều rất chăm chú, rất chân thành, rất sùng bái, giống hệt Nhường Chút lúc đợi cho ăn. Ánh mắt ấy khiến trái tim dường như tan chảy.

      Khi vào, Ôn Thiếu Khanh tráng nước lạnh cho mì. nhìn miếng bột mì được nặn thành hình tai mèo, cảm thấy tò mò, "Cái này là mì sợi tê đây sao?"

      vừa làm vừa trả lời: "Ừ."

      Tùng Dung nhìn cho dầu vào trong nồi rồi thành thạo thực các công đoạn tiếp theo. Trước khi đổ mì ra bát, Ôn Thiếu Khanh quay sang hỏi : "Có ăn cay ?"

      Tùng Dung lắc đầu, ", em ăn cay."

      Ôn Thiếu Khanh nhớ tới đĩa sườn sốt tiêu cay bị vét sạch lần trước, cau mày.

      Tùng Dung cũng nhớ ra, hắng giọng sửa lại: "Bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn chút."

      Ôn Thiếu Khanh lấy cho Tùng Dung bát rồi bỏ thêm chút ớt vào nồi, để thêm nửa phút mới tắt lửa. bưng hai chiếc bát ra khỏi bếp, Tùng Dung cầm đũa và thìa theo sau. vừa vừa nhìn hoa văn chiếc đũa, thầm khen tặng tiếng "biển thái", rồi lại nhìn tay của Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh rót cho cốc nước, "Mau ăn ."

      Tùng Dung nếm miếng, ngon đến độ khép mắt lim dim. ăn thêm vài miếng mới tò mò hỏi: "Đây là mua ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh động đũa, cầm cốc nước uống ngụm, ", tự làm. Lần trước làm nhiều rồi để trong tủ lạnh. Thực ra làm ăn luôn ngon hơn, nhưng hôm nay muộn rồi, để hôm khác làm cho em sau."

      "Đây phải đồ ăn vùng này đúng ?"

      ". Hồi du học có người bạn cùng phòng là người Thiểm Tây, học cậu ấy."

      Tùng Dung biết nhiều về những gì từng trải qua. Mỗi khi có cơ hội, luôn muốn tìm hiểu thêm, "Tài nấu ăn của cũng là học được khi du học à?"

      "Đại khái thế." Ôn Thiếu Khanh nhớ lại, "Trước đó cũng biết nấu ít, nhưng hồi ở nước ngoài nấu nhiều, dần dần luyện thành. Em bao giờ nghe truyện cười này chưa? Chưa ra nước ngoài, người khác tưởng bạn sắp đến "phương Đông mới" để học tiếng . Ra nước ngoài rồi, ai cũng cho rằng bạn tới "phương Đông mới" để làm đầu bếp."

      Tùng Dung nghĩ đến những kinh nghiệm nấu ăn có thể xem như "tai nạn" của mình, giọng than vãn: "Thế chắc người ta nghĩ rằng em đến Lam Tường học điều khiển máy xúc[5]."

      [5] Lam Tường học điều khiển máy xúc: Ngành điều khiển máy xúc, từng là trong những ngành học nổi tiếng nhất ở trường Đại học Kỹ thuật Lam Tường.

      Hít hơi, mùi nước ớt xào bay đến quanh quẩn ở đầu mũi, chợt ngừng đũa.

      Ôn Thiếu Khanh hỏi: "Sao? ăn được à?"

      Tùng Dung ngập ngừng mở miệng: "Của trông có vẻ ngon hơn chút."

      Ôn Thiếu Khanh nhịn nổi cười, "Em ăn cay kia mà?"

      Tùng Dung vẫn cứng miệng, "Thế nên em chỉ là trông có vẻ..."

      Ôn Thiếu Khanh cười đẩy bát tới, " chưa động vào đâu."

      Tùng Dung lắc đầu, "Ăn trong bát còn nhòm trong nồi là thói quen tốt, em ăn của em thôi."

      Ôn Thiếu Khanh cảm thấy câu này có ý, "Vậy xin hỏi, ở trong bát hay ở trong nồi?"

      "…" Tùng Dung nữa, cắm đầu ăn điên cuồng.

      Ăn xong mới phát Ôn Thiếu Khanh dường như vẫn luôn nhìn , hề động đũa. hơi bối rối hỏi: " ăn à?"

      Ôn Thiếu Khanh đổi tư thế ngồi, chống tay vào cằm tiếp tục nhìn, " đói."

      Tùng Dung bất động lúc. Ôn Thiếu Khanh nhìn kỹ mới thấy nhìn chằm chằm bát mì sợi tê khác, đến mắt cũng chớp, dường như nghe lọt tai bất cứ lời nào của .

      Ôn Thiếu Khanh cảm thấy buồn cười, đẩy bát về phía , "Nếm thử xem."

      Tùng Dung như sực tỉnh, mở lớn đôi mắt đen nhánh nhìn , lúc kịp phản ứng, mặt đỏ lên, "Vậy em nếm thử chút."

      Vị cay kích thích vị giác, Tùng Dung từ nếm chút thành nếm bát.

      Đến lúc rửa bát, Tùng Dung cúi đầu ngập ngừng mãi, lát sau khi lấy được dũng khí, bèn hỏi Ôn Thiếu Khanh rửa hoa quả: "Còn sữa chua chiên ?"

      Lần này Ôn Thiếu Khanh quả hơi giật mình, quay đầu quan sát , "Vẫn ăn nữa?"

      Tùng Dung nghĩ, dù sao ban nãy cũng mất hết mặt mũi rồi, thôi cứ thoải mái luôn . Ôn Thiếu Khanh đánh giá từ đầu đến chân lúc, Tùng Dung cúi đầu vờ như tập trung rửa bát. Lúc cảm thấy mình sắp bị Ôn Thiếu Khanh nhìn cho bốc hơi mới nghe được tiếng đến mở tủ lạnh, dường như lấy thứ gì đó ra.

      Ôn Thiếu Khanh chiên trước cho phần, sau đó chiên thêm phần cho Nhường Chút. Quay lại thấy ăn xong, nhìn trông đợi, "Còn ?"

      Ôn Thiếu Khanh sửng sốt, hiểu nổi tại sao đằng sau người con trông mạnh mẽ, điềm tĩnh và lãnh đạm như lại giấu tính háu ăn dữ dội như vậy? Rốt cuộc là lúc tạo ra , Thượng đế có sai sót gì? Sao ăn nhiều thế này mà vẫn thấy béo?

      Tùng Dung ăn uống thỏa mãn ở nhà Ôn Thiếu Khanh, cuối cùng cũng chào về. Chỉ có điều, lúc khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt khách khí, được Ôn Thiếu Khanh đánh giá là "lau sạch miệng rồi nhận người nữa".

      Vậy là quan hệ giữa hai người coi như miễn cưỡng khôi phục. Ôn Thiếu Khanh hẹn Tùng Dung mai cùng ăn sáng, vui vẻ nhận lời.

      Và cũng chính trong buổi sáng hôm đó, Tùng Dung phát Ôn Thiếu Khanh rất giỏi thu xếp, xoay sở mọi việc trong cuộc sống.

      Sáng ra Tùng Dung vào nhà, vừa ngáp cái thấy Ôn Thiếu Khanh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, "Tối qua em ăn nhiều quá, ăn sáng đơn giản thôi nhé."

      Tùng Dung vẫn còn ngái ngủ, cúi đầu nhìn. Đúng là rất đơn giản: cháo hoa ăn kèm dưa muối, đĩa đậu đũa và đĩa dưa chuột, cả hai đều được muối chua. hơi chán, "Sao toàn đồ chua thế? mang thai à?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn sâu thẳm, " thích ăn dấm[6]."

      [6] Ăn dấm (hay ăn dấm chua): Trong tiếng Trung có nghĩa bóng là "ghen".

      biết là do vẫn chưa tỉnh ngủ hay là chậm hiểu quá, Tùng Dung chỉ che miệng ngáp cái, lơ mơ trả lời: "Thế à? Nhà em có chai dấm lâu năm được bạn tặng, để sau em mang sang cho ."

      Ôn Thiếu Khanh từ từ khuấy bát cháo hoa bên cạnh, cất giọng nhàm chán: "Ăn ."

      Cháo vừa miệng, Tùng Dung mới ăn mấy miếng tỉnh táo, "Dưa muối này mua ở đâu đấy? Ngon ."

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào vại muối dưa trong góc bếp, "Tự làm, nếu em thích cho ít."

      Tùng Dung nghe vậy vô cùng ngạc nhiên. bỏ thìa trong tay xuống, tới vòng quanh vại dưa chua mấy lượt, cảm thấy hết sức mới mẻ. Dụng cụ xưa cũ như vậy, ngoài lần nhìn thấy ở nhà bà ngoại lúc ra, về sau chưa từng trông thấy nữa. Giờ trong siêu thị có mọi thứ, làm gì có ai tự mình muối dưa nữa đâu. Xem xong, quay lại bàn ăn, nhìn Ôn Thiếu Khanh ăn cháo, tò mò hỏi : "Em tưởng bác sĩ đều chú trọng dưỡng sinh, ăn đồ ăn nhiều nitrat thế này?"

      Ôn Thiếu Khanh cười, "Có đồng nghiệp vừa gặm cánh gà ướp tiêu vừa phân tích cho bọn trong đó có thành phần hóa học gì. Uông Tăng Kỳ[7] từng , khẩu vị của người phải thoáng chút, đa dạng chút. Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Tây chua. Bác sĩ cũng là người, ăn đa dạng thái độ đối với cuộc sống cũng thoáng hơn."

      [7] Uông Tăng Kỳ (1920-1997): trong những gương mặt nhà văn tiêu biểu của nền văn học đương đại Trung Quốc.

      Tùng Dung cũng từng đọc tác phẩm Hương vị xưa của Uông Tăng Kỳ. Chỉ có điều khi ấy còn , lúc đọc chẳng có cảm nhận gì khác ngoài việc thèm thuồng, quả lãng phí tâm huyết của ông cụ được xưng là "người theo chủ nghĩa nhân đạo trữ tình, văn nhân thuần chất, kẻ sĩ cuối cùng của Trung Quốc". thầm hạ quyết tâm, đợi lúc rảnh rỗi đọc lại quyển sách kia lần.

      Ăn được nửa Tùng Dung nhận điện thoại, rồi vội vàng . Ôn Thiếu Khanh thu dọn bát đũa xong, định làm, lúc đứng thay giày ở cửa, nhìn chỗ trống khoảng tường ảnh lại nghĩ tới bức hình bị mất. cẩn thận nhớ lại, tối ấy sau khi ăn uống xong, khi đưa mọi người xuống dưới tấm ảnh vẫn còn, sau đó chỉ có Chung Trinh tới đây. Là cậu ấy sao?

      Ôn Thiếu Khanh mang mối nghi hoặc làm. Hôm nay Chung Trinh có tiết học, tới bệnh viện. định đợi tới ca đêm ngày mai tìm cậu hỏi xem sao, ai ngờ chưa kịp hỏi xảy ra chuyện.

      Hết chương 06
      B.Cat, Yoororo, lan anh ngo8 others thích bài này.

    5. Lycoris Ruan

      Lycoris Ruan New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      cho em hỏi lịch post như thế nào vậy ạ?
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :