1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh đổi tư thế ngồi, tỏ vẻ thư thái biếng nhác, hờ hững trả lời: "Hồi trước lúc Chung Trinh muốn giới thiệu chị họ cho tôi, tôi biết chị họ cậu ta là Tùng Dung. Về sau biết rồi lười giải thích."

      "Khoan , vậy là thế nào? Chẳng lẽ phải vì Tùng Dung là chị họ Chung Trinh nên cậu mới quen ấy sao? Hai người biết nhau từ trước à?" Thẩm Trầm vuốt cằm, nhìn Ôn Thiếu Khanh suy tư, "Thú vị đấy."

      Ôn Thiếu Khanh thoải mái để nhìn. lúc lâu sau, Thẩm Trầm mới khẽ cười tiếp: "Phải rồi, tên nhóc kia hiền lành trong sáng quá, phải đối thủ của cậu."

      Ôn Thiếu Khanh day ấn đường. May mà Thẩm Trầm biết chuyện của Lâm Thần, nếu chẳng biết còn trêu chọc đến mức nào nữa.

      Chung Trinh thắng được mấy ván, nhớ đến Tùng Dung, nhìn xung quanh lượt, bỗng hoảng hốt hỏi: "Sếp, sếp, chị em ỏ trong bếp ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Ừ."

      Chung Trinh vứt bài bật dậy, "Sao sếp lại để chị em ở trong bếp mình chứ?"

      Ôn Thiếu Khanh hiểu: "Sao vậy?"

      Chung Trinh hạ giọng: "Chị họ em là sát thủ nhà bếp đấy!"

      Ôn Thiếu Khanh thở phào, " ấy chỉ rửa bát thôi, đụng đến lửa."

      Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt thương hại, "Sếp, sếp hiểu chị họ em đâu. Em đề nghị sếp mau vào bếp xem nước rửa bát của sếp thế nào rồi."

      Trong ấn tượng của Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung vẫn là người chỉn chu và đáng tin. nghĩ có vấn đề gì với nhà bếp, nhưng vẫn đứng lên vào. Cho đến khi trông thấy bồn nước đầy bong bóng xà phòng, Ôn Thiếu Khanh mới biết minh chủ quan. Nhìn lượt cũng thấy chai nước rửa bát đâu, hỏi: "Nước rửa bát đâu?"

      Tùng Dung chiến đấu với đống bát đũa trong chiếc bồn ngập bong bóng, "Vứt rồi."

      Ôn Thiếu Khanh cạn lời, "Nước rửa bát phải đồ dùng lần đâu."

      Tùng Dung ngẩng đầu nhìn , đuôi tóc còn dính bong bóng, "Em biết, em dùng hết mới vứt."

      Ôn Thiếu Khanh mấp máy môi, " vừa mới mua đầu tuần."

      Tùng Dung mặc kệ , cúi đầu tiếp tục chiến đấu, "Hôm nay phải rửa nhiều đồ mà."

      Ôn Thiếu Khanh dường như vẫn chưa thể chấp nhận rằng trước mắt là người ngốc nghếch trong sinh hoạt đời thường, khẽ giọng giải thích: "Cũng đến mức dùng hết chai đâu."

      Tùng Dung bực mình, " mắc bệnh cuồng sạch phải ? Em đổ nhiều rửa cho sạch. Có chai nước rửa bát thôi mà? có cần phải thế ? Em mua cho chai mới!"

      Ôn Thiếu Khanh sờ mũi, hoàn toàn bó tay, "Đây phải vấn đề nước rửa bát."

      " phải vấn đề nước rửa bát?" Tùng Dung cúi đầu nhìn lướt qua, "Được, em trả cả tiền nước."

      Ôn Thiếu Khanh bước đến gần, nhìn Tùng Dung nghiêm túc, "Chắc phải em muốn rửa bát nên cố ý đấy chứ?" 

      Tùng Dung hết nổi. chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh cứ quanh quẩn mãi chuyện chai nước rửa bát, "Cố ý gì? xót nước rửa bát với nước chứ gì? Em bảo là em trả tiền.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngây thơ và bực bội của , cuối cùng cũng chấp nhận , "... xót tay em."

      Tùng Dung gật đầu, "Đúng rồi, kem dưỡng da tay đắt hơn nước rửa bát nhiều."

      Ôn Thiếu Khanh nhớ lại nhận xét của Chung Trinh về Tùng Dung khi nãy, rồi lại nhìn mím môi chiến đấu với đống bong bóng trước mặt, bỗng bật cười. Hẳn là bị choáng rồi, nếu sao lại cảm thấy cụm từ "ngốc nghếch đáng " này chính là dùng để Tùng Dung nhỉ?

      Tùng Dung nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn . Đúng lúc ấy bong bóng xà phòng bay lên rơi vào lông mi, định lau lại nhận ra tay mình đầy bọt, vừa sững lại, Ôn Thiếu Khanh nhân cơ hội lợi dụng.

      Ôn Thiếu Khanh rất tự nhiên gạt bong bóng ra giúp Tùng Dung, tay còn vuốt mắt mấy lần mới bỏ ra, "Tùng Dung, rất tò mò biết em làm sao sống được trong mấy năm ở nước ngoài?"

      Tùng Dung thấy mình lại bị trêu, khuôn mặt lạnh , cố kiềm chế cơn giận, "Liên quan gì đến ?"

      Ôn Thiếu Khanh để ý, "May mà biết nấu ăn."

      Tùng Dung vô thức hỏi: " biết nấu ăn liên quan gì?

      Ôn Thiếu Khanh thản nhiên trả lòi: "Trong nhà có người biết nấu ăn là được rồi."

      Tùng Dung bị trêu suốt buổi tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi nóng. nhìn vòi nước trước mặt, cảm thấy cơn giận trào lên sao nén được, liền hất cả nước và bọt vào mặt ôn Thiếu Khanh, sau đó lập tức tránh ra.

      Ai ngờ lại bị Ôn Thiếu Khanh kéo tay lại. Giọt nước từ từ chảy qua yết hầu rồi trượt vào trong cổ áo. Ánh mắt Tùng Dung ngưng lại ở yết hầu nhấp nhô của rồi ngượng ngùng rời , trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân. Hồi hộp cái gì kia chứ?

      Ôn Thiếu Khanh dùng lực vừa phải nắm cổ tay , bàn tay còn lại hất nước về phía trả đũa. nở nụ cười gian đậm tính uy hiếp với Tùng Dung, hệt như đứa trẻ đùa dai.

      Tùng Dung vùng vẫy lúc nhưng sức hai người quá chênh nhau. Khóe môi giật , dịu dàng khuyên can: "Bình tĩnh nào, đừng hất nước vào em..."

      Dường như trong mắt nhiễm làn nước trong veo khi nãy. Màu đen trong đôi mắt ấy lấp lánh và nồng nàn, nụ cười như xa xôi như thấp thoáng. Tùng Dung nhìn mãi, bỗng chốc quên mất mình muốn gì.

      "Ôi, uyên ương nghịch nước à? Lại còn là tắm bong bóng lãng mạn quá!"

      Giọng bông đùa của Thẩm Trầm phá tan bầu khí tĩnh lặng. Sau đó ta nhanh chóng nghiêm giọng giải thích: "Tôi lại vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục." 

      Tùng Dung nhân cơ hội thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh. rửa tay rồi mau lẹ bước ra khỏi bếp.

      Tùng Dung vừa ló đầu ra lập tức nghe thấy tiếng gọi của Tam Bảo - chiến hữu "cách mạng" vừa kết giao bàn ăn: "Tùng Dung, Tùng Dung, tới đây , chúng tôi chơi bài giương mắt[8]."

      [8] Bài giương mắt: kiểu chơi bài xuất phát từ Tứ Xuyên, có lối chơi nhiều bất ngờ và có thể lật ngược thế bài vào phút chót. Tên "bài giương mắt" được lấy cảm hứng từ phản ứng của người chơi khi thấy đối phương đánh bài mà bản thân thể đánh.

      Tùng Dung vội vàng đến. vốn biết chơi, trước mắt vẫn lên khuôn mặt mang đậm nét cười của Ôn Thiếu Khanh nên càng mất tập trung. Đánh được lát, đến Tam Bảo cũng nản, ngập ngừng lên tiếng: "Trông ngầu, sao đánh bài còn bằng cả Loli như tôi thế?"

      Tùy Ức ngồi cạnh Tùng Dung vừa uống ngụm nước, nghe vậy bị sặc, ngoảnh mặt cười.

      Tùng Dung cười áy náy, "Xin lỗi, tôi biết chơi cho lắm, hay là đổi người ?"

      "Mặc kệ cậu ấy." Hà Ca vỗ vai Tùng Dung an ủi, sau đó nhìn Tam Bảo chê bai, "Loli? Cậu ai? Cậu ấy hả? Cậu là Loli chỗ nào? ràng là La Hán. Ngầu đấu lại La Hán là chuyện bình thường."

      Tam Bảo cụt hứng, "A Ức, Hà Ca lại bắt nạt mình!"

      Tùy Ức hắng giọng, "Mình chỉ là người phàm, lo được chuyện của La Hán. Hay là cậu Tây Thiên tìm Phật tổ Như Lai ?"

      Tùng Dung bật cười, ngờ người dịu dàng nhã nhặn như Tùy Ức cũng hài hước đến vậy. Tam Bảo hừ giọng, xích lại chỗ Tùng Dung, thân mật khoác vai , "Luật sư Tùng, chúng ta có giao tình cơm no! Đừng để bị họ làm hư. Nào, tay tôi may mắn, cho chỗ của tôi đấy, đến mà ngồi, đảm bảo bài đẹp."

      Tùng Dung ngẩn ra, "Giao tình qua loa[9]?"

      [9] Giao tình qua loa: Từ "qua loa" trong tiếng Trung đọc đồng với từ "cơm".

      Tuy Ức giải thích cho , " phải "qua loa", là "cơm no". "Cơm" trong "ăn cơm" ấy. Cuộc sống của ấy chẳng bao giờ thoát khỏi ăn."

      Hà Ca dè bỉu, "Giao tình cơm no là gì? Mình còn nhổ răng khôn cho ấy đấy!" xong cũng xích lại gần, gọi đầy thân thiết: "Chị họ, chúng ta có giao tình mất răng."

      Tùng Dung bị mấy tiếng "luật sư" và "chị họ" làm cho choáng váng, biết vì sao bỗng dưng lại có thêm hai em giá, luống cuống nhìn Tùy Ức.

      Tuy Ức cười với Tùng Dung, trấn an . "Hai người họ lại lên cơn đấy, mặc kệ . Chốc nữa là ổn thôi."

      "Luật sư Tùng..."

      Tam Bảo còn muốn gì đó, sau khi gọi xong chợt ngừng lại, ngẫm nghĩ lát, thân mật khoác tay Tùng Dung, "Cứ gọi luật sư Tùng mãi hơi khách sáo nhỉ? Nào, để tôi đặt biệt danh cho nhé?"

      "Tùng Dung... Tùng Dung..." Tam Bảo thầm hai tiếng, bỗng quay sang phía Ôn Thiếu Khanh kêu: "Đàn thân Tùng Dung với xứng đôi đấy. Ôn hòa ung dung[10], năm tháng an bình, rất tốt đẹp đúng ?"

      [10] Ôn hòa ung dung, năm tháng an bình: Từ "ung dung" có đọc tiếng Trung đồng với tên "Tùng Dung". Chữ "hòa" có nghĩa là "và". Câu này còn có thể hiểu là: "Ôn và Tùng Dung, năm tháng an bình."

      Chung Trinh vẫn luôn canh cánh việc Ôn Thiếu Khanh thích người khác, vội phân giới hạn giữa hai người, chứng minh trong sạch của chị họ, " xứng, xứng, tuyệt đối xứng!"

      Vừa dứt lời thấy Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn cậu nở nụ cười hời hợt, Chung Trinh lập tức ngậm miệng.

      Ôn Thiếu Khanh bật cười trêu: "Có xứng mấy nữa cũng xứng bằng Nhân sâm và Dấm[11] gặp lại."

      [11] Dấm gặp lại: Từ "dấm" có phiên Hán Việt là "thố", trong tiếng Trung đọc đồng với "Thốc" trong tên Trần Thốc. Câu "Nhân sâm và Dấm gặp lại" trong tiếng Trung đọc đồng với câu "Nhân sinh nơi nào gặp lại".

      Tam Bảo cười ngượng ngùng, bỗng nhiên kêu giọng bất chính: "Bảo sao quen như vậy. Thung dung[12]! Đàn , mau ăn cho bổ!"

      [12] Thung dung: Tên vị thuốc Đông y, đọc trong tiếng Trung gần đồng với "Tùng Dung".

      xong liền đẩy Tùng Dung về phía Ôn Thiếu Khanh. Tùng Dung chán nản vì bị trêu, nhất thời để ý nên bị ngã sang. Ôn Thiếu Khanh dễ dàng đỡ được, còn tiện thể đặt hai tay lên vai .

      Mọi người đều là dân học y, tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó. Tất cả bật cười khoái chí, chỉ có Tùng Dung là đầy nghi hoặc. hiểu tại sao bỗng dưng lại chuyển đến chủ đề " ăn ". Tùng Dung cũng chỉ biết thung dung là thuốc bổ mà chẳng là bổ gì. Nhưng trông biểu cảm của mọi người hẳn là bổ cho đàn ông...?

      vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn Ôn Thiếu Khanh.
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Sweet you6 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh bị nghi ngờ mà phản bác, chỉ mỉm cười ngoảnh sang ghé vào tai giải thích: "Thung dung, lợi thận bổ máu, ngọt mà có tính ấm, mặn mà có chất nhuận, bổ dương khô, bổ ngấy. Trong Bản thảo hối ngôn viết: Đây là thuốc bổ, ấm mà nóng, bổ mà hắc, trơn mà tiết, có tên là thung dung (Tùng Dung)."

      Tùng Dung càng nhìn nụ cười của càng thấy đáng nghi, "Là đàn ông, bị nghi ngờ năng lực ở chuyện kia mà còn cười được?"

      Đâu ngờ Ôn Thiếu Khanh lại thờ ơ, khẽ giọng trả lời: "Người khác sao quan trọng, em biết khỏe là được."

      Tùng Dung trở mặt, "Em biết!"

      Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh rất nghiêm túc, lời ra lại chẳng chút đàng hoàng: "Hay là đêm nay thử xem?"

      Tùng Dung đơ người, cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ lên, mà càng lúc càng đỏ. Màu ửng hồng ấy hòa trộn với biểu cảm hờ hững vốn có của , trông thế nào cũng thấy đáng , đến Tùy Ức còn thể tự chủ mà nhìn chăm chú.

      Giọng của cả hai rất , người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người ghé sát vào nhau thầm , trông cực kỳ thân mật. Chẳng ai thèm quan tâm họ gì.

      Tam Bảo và Tùng Dung nhanh chóng đổi chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống lần nữa, bàn tay tráo bài của Tam Bảo bỗng dưng ngừng lại, mãi sau mới ngẩng đầu lên, "Mình nhớ Nữ."

      Nụ cười mặt Tùy Ức và Hà Ca cứng đờ, rồi tất cả đều im lặng.

      Tùng Dung biết người được gọi là " Nữ" đó có quan hệ thế nào với nhóm bạn này. Nhìn vẻ đơn của họ, cũng ngầm hiểu mà im lặng, hỏi nhiều.

      Chưa được hai phút, Tam Bảo phàn nàn: "Bảo mời ăn hải sản mà chưa mời biệt tăm! Đợi cậu ta về phải ăn cả lãi mới được."

      Lời này vừa thốt ra, Tùy Ức và Hà Ca lập tức thở dài, đến cả Tùng Dung cũng phải bật cười. Trong suy nghĩ của Tam Bảo, có lẽ mọi vấn đề đều có thể quy về chuyện ăn uống.

      Cũng may mà câu của Tam Bảo khiến bầu khí tươi vui trở lại. ấy hớn hở tráo bài, trong lúc đó, Tùng Dung vô tình ngẩng lên, trông thấy Tùy Ức như vô tình nhìn lướt về phía ban công, sau khi đối mắt với Tiêu Tử Uyên mới rời ánh nhìn nơi khác.

      Tiêu Tử Uyên nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng bên ngoài lúc để mùi thuốc bay rồỉ bước vào, ngồi cạnh Tùy Ức cười xem họ đánh bài.

      Tùy Ức đánh ra mấy quân, nghiêng về phía Tiêu Tử Uyên thầm gì đó, mặt thấp thoáng nét dỗi hờn.

      Tiêu Tử Uyên cười xoa mặt Tùy Ức. đẩy tay ra nhưng bị ôm lấy, ghé vào tai gì đó rồi nhanh chóng nở nụ cười.

      Tùng Dung cũng mỉm cười. Có lẽ ấy thích hút thuốc. Chỉ ánh mắt thôi liền biết được đối phương nghĩ gì, quả rất ăn ý. Đâu có như với Ôn Thiếu Khanh…

      "Nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy? Đến lượt em đấy."

      giọng nam quen thuộc bỗng vang lên bên tai. Ôn Thiếu Khanh ngồi chếch ở chỗ dựa lưng của chiếc sofa đơn mà Tùng Dung ngồi, nhìn xuống ra hiệu bảo đánh bài.

      Tùng Dung sực tỉnh, nhìn thoáng bài trong tay, ", qua ."

      Tam Bảo cùng Hà Ca nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức ở bên trái rồi lại ngoảnh sang nhìn Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh ở bên phải. Sau mấy giây, Tam Bảo dứt khoát quay đầu gọi Trần Thốc: "Mau tới giúp em đánh bài!"

      Trần Thốc mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện, xích lại gần .

      Là người độc thân duy nhất, Hà Ca lập tức trở mặt, vứt bài trong tay , "Chơi bài thôi mà cũng phải khoe tình thương mến thương! chơi nữa!"

      " chơi thôi!" Tam Bảo bĩu môi, quay sang nhìn Ôn Thiếu Khanh: "Đàn , chuẩn bị bữa khuya rồi đúng ?"

      Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường. Mới ăn tối được hai tiếng thôi mà...

      Thấy ánh mắt mọi người có chút gì đó đúng, Tam Bảo gượng cười sửa lời: "Em chỉ hỏi thôi, em đói." 

      Lần này mọi người đồng loạt gửi cho Trần Thốc ánh nhìn thương hại.

      Trần Thốc che mặt cười, kéo Tam Bảo đứng dậy, hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: "Tôi dẫn ấy xem trong tủ lạnh có gì nhé?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, " ."

      Tùy Ức cũng theo, "Em rửa tay đây."

      Tiêu Tử Uyên bám sát, " với."

      Tùng Dung vừa dọn bài vừa nhìn hai người kia rời , khẽ : "Tình cảm của họ với chị dâu tốt ."

      Ôn Thiếu Khanh đưa hộp bài cho Tùng Dung, nghe thấy vậy cũng nhìn về phía kia, "Hâm mộ à?"

      Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

      Ôn Thiếu Khanh hạ giọng: "Vậy lát nữa cũng làm cho người khác hâm mộ em nhé?"

      Còi báo động trong lòng Tùng Dung kêu inh ỏi. ném cho ánh mắt đầy cảnh giác, " cần!"

      Bị bắt nạt ngầm suốt tối, biết mình thể ở lại nơi này quá lâu, liền đứng dậy, "Em còn phải về xử lý mấy thứ. Về trước nhé."

      "Xử lý gì?"

      "Chung Trinh." xong, Tùng Dung đưa tay ngoắc Chung Trinh, "Em họ, chúng ta nào."

      Chung Trinh ngồi chơi với Nhường Chút thảm, nghe thấy tiếng gọi của Tùng Dung lập tức ôm chặt chú chó, gửi hy vọng cuối cùng vào Ôn Thiếu Khanh, "Thầy Ôn, em có thể ở lại chơi với Nhường Chút lúc nữa ? Em thích nó lắm."

      "Cậu vừa mới quyết định thích nó đấy à?" Ôn Thiếu Khanh vạch trần, "Cậu có thể dẫn nó sang nhà chị họ cậu chơi."

      Chung Trinh mếu máo lên án : "Sếp, sếp thấy chết cứu."

      "Ừ, tôi còn có thể thêm dầu vào lửa nữa đấy." xong, quay sang hỏi Tùng Dung: "Lúc nãy em trai em bảo rằng em được rất nhiều theo đuổi, vậy sao?"

      Vẻ lúng túng lên trong mắt Tùng Dung. giận dữ nhìn Chung Trinh, ngọn lửa nơi đáy mắt dữ dội đến mức Ôn Thiếu Khanh nhìn cũng phát sợ.

      Đây là chuyện Tùng Dung muốn nhắc đến nhất. biết rốt cuộc thể chất mình có vấn đề gì mà từ đến lớn chẳng có chàng trai nào theo đuổi, nhưng số con "cảm nắng" có thể lập thành binh đoàn, đúng là ký ức đen tối muốn nghĩ đến.

      Chung Trinh bị lửa giận của Tùng Dung hù dọa, bất đắc dĩ đứng dậy mặc áo.

      Thấy có người sắp về, những người khác cũng nhao nhao đòi về.

      Lúc tụ tập trước cửa để giày, chợt có người kêu lên: "Mau nhìn tường kìa!"

      Tùng Dung nghe tiếng cũng nhìn theo. Ngoài những tấm hình cũ, bức tường ảnh ở chỗ cửa còn có thêm tấm ảnh mới, đó chính là ảnh lần trước hai người chụp cùng Nhường Chút. Chẳng biết vì sao Ôn Thiếu Khanh lại rửa nó ra, còn phối thêm khung hình hợp tông, treo ở vị trí chếch phía bên phải.

      "Ảnh gia đình?"

      "Ha ha, Chung Trinh, cậu nên đổi cách xưng hô chứ?"

      Chung Trinh ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung kia.

      Ngoài Chung Trinh, còn người khác cũng phản ứng khác thường.

      Tần Sở - người tưởng như hề tồn tại suốt cả buổi tối, run lên khi thấy tấm hình kia. Mỹ nhân đao "chém" mỹ nhân. vẫn luôn cho rằng Ôn Thiếu Khanh là người gian tà, vẻ ôn hòa chỉ là vỏ bọc, ngờ có thể nhìn người bằng ánh mắt dịu dàng thiết tha đến thế.

      Tần Sở cúi đầu yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí ngoảnh sang nhìn Ôn Thiếu Khanh, ngập ngừng, "Mấy quả táo kia..."

      Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ ra điều gì, vô cùng tự nhiên quay đầu hỏi Tùng Dung giày: " nghĩ xem sáng mai ăn gì. Hay là ăn bánh táo nhé?"

      Tùng Dung hết sức bất ngờ, chưa kịp phản ứng có người lên tiếng.

      "Bác sĩ Ôn, sáng mai tôi cũng muốn ăn bánh táo."

      Ôn Thiếu Khanh cười, hất cằm về phía Tùng Dung, "Hâm mộ ?"

      "Hâm mộ! Hâm mộ!"

      "Hâm mộ là được rồi, muốn ăn tự mà mua "

      xong, quay lại nhìn Tùng Dung như muốn kể công, "Họ hâm mộ em đấy."

      Tùng Dung bình tĩnh nhìn Ôn Thiếu Khanh, lòng sớm khuất phục. Đây đúng là thanh niên tốt dám dám làm, chẳng qua nếu đối tượng phải mình hay hơn.

      Sắc mặt Tần Sở hơi khó coi, lặng lẽ xoay người ra thang máy. Mới được đoạn, quay lại đợi Tùng Dung, thấy Tùng Dung ra bèn hỏi: " ở đâu? Tôi lái xe, có cần tôi đưa về ?"

      Tùng Dung bận suy tính chuyện xử lý Chung Trinh, lơ đãng lắc đầu, " cần đâu, tôi ở đây mà."

      Biểu cảm mặt Tần Sở như đông cứng. Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra, lúc giới thiệu Tần Sở vẫn chưa tới, ý thức được có thể ấy hiểu lầm, liền chỉ vào cửa đối diện giải thích: "Tôi ở nhà bên cạnh."

      Lúc này mặt Tần Sở mới dãn ra, cười ngượng ngùng, "Vậy tôi trước đây."

      Ồn Thiếu Khanh cũng nhanh chóng ra cùng, kéo Tùng Dung đến cửa thang máy, "Cùng tiễn họ xuống dưới ."

      Tùng Dung suy nghĩ chút, lịch từ chối.

      Khi cửa thang máy mở ra, Tùng Dung chợt nảy ra ý. hơi chậm lại, đứng trước thang máy kín người, cười lên tiếng: "Chật quá, tôi chuyến sau. Mọi người trước ."  

      Nhóm người còn chưa kịp phản đối, cửa thang máy đóng lại.

      Tùng Dung quay lại nhà Ôn Thiếu Khanh, lấy chìa khóa mở cửa lách người vào. đứng ở cửa ra vào nhìn lướt qua ảnh chụp tường rồi kiễng chân, nhanh tay lấy xuống giấu vào trong áo khoác, nhìn xung quanh, thấy nhân chứng duy nhất là Nhường Chút nhìn mình chằm chằm hung hăng lườm lại, " được mách! Nếu tao thịt mày!"

      xong vội lách mình ra ngoài, thang máy xuống dưới.

      Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng trước tòa nhà cười chào mọi người. Chung Trinh đau khổ đứng trong gió rét vẫy tay, dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn bà chị họ đứng cạnh, chỉ hận thể rời khỏi nơi này với đám người kia.

      Nhóm người sau cùng nhìn hai bóng dáng đứng cạnh nhau, giọng bàn tán.

      "Thấy ?"

      "Thấy gì?"

      "Bác sĩ Tần thua thê thảm!"

      "Bác sĩ Tần đẹp bằng luật sư Tùng."

      "Nông cạn! Tần Sở thua ở nhận thức! Nếu ấy có nhận thức giống Tùng Dung..."

      " bác sĩ Ôn chính là của ấy đúng ?"

      "Vớ vẩn! Nếu ấy có nhận thức giống Tùng Dung thích Ôn Thiếu Khanh, giờ cũng phải buồn!"

      "Tôi thấy bác sĩ Tần có buồn gì đâu. Với lại vốn ấy với bác sĩ Ôn cũng chẳng có gì, tại mọi người đồn thổi thôi. Chưa biết chừng là chúng ta nghĩ quá nhiều cũng nên."

      "Táo Giáng sinh tặng người ta sắp bị đập nát thành bánh táo rồi, làm sao có thể buồn? thể ra mặt có nghĩa là tâm lý quá vững. Điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ người học y có tố chất tâm lý rất tốt!"

      "…"

      Hết chương 05
      Yoororo, Sweet you, heavydizzy7 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 06:

      muốn gặp em

      Thứ quấn quýt bên nhau chỉ là vạt áo được gió thổi bay, mà còn có cả hai bóng hình trải mặt đất.

      Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh tiễn xong khách quay về, vừa ra khỏi thang máy thấy yếu đuối ngồi khóc như mưa. Ban đầu tiếng nức nở chỉ khe khẽ, sau khi ngẩng đầu lên trông thấy Tùng Dung càng dữ dội hơn.

      "Dung Nhi…"

      Tùng Dung sầm mặt, nghiến răng, "Gọi là Tùng Dung."

      trông rất đáng thương, nhìn giống như bị phụ bac. Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn thoáng qua Tùng Dung, nở nụ cười ý rồi mở cửa vào nhà.

      Tùng Dung chợt nhớ đến câu "Chị họ em có rất nhiều người theo đuổi" của Chung Trinh. Chẳng biết Ôn Thiếu Khanh liệu có nghĩ tới , chắc cho rằng hai người họ…?

      Nghĩ đến là tức, Tùng Dung liền quay đầu trừng mắt với Chung Trinh. Chung Trinh giật mình, lập tức đuổi theo Ôn Thiếu Khanh, "Chị họ, chị hỏi thăm chị Trình Trình trước , em sang nhà thầy Ôn đưa luận văn cho thầy xem qua lát, chút nữa chị xong việc em gặp chị sau..."

      Châu Trình Trình tủi thân nắm lấy vạt áo Tùng Dung theo vào trong nhà. Tùng Dung chẳng thèm để tâm đến , về phòng thay quần áo, nhân tiện giấu kỹ tang vật rồi mới ra ngoài.

      Châu Trình Trình ngồi trong phòng khách, giải quyết xong hộp sữa chua và nửa đĩa hoa quả mới rưng rưng mắt nhìn Tùng Dung.

      Tùng Dung chán nản, " mau, lần này làm sao?"

      Châu Trình Trình nghe xong câu hỏi, đôi mắt lập tức lại đỏ lên.

      Tùng Dung bất lực, cố nén giận, dịu giọng lên tiếng: " hai của tôi, dù gì cậu cũng là nhân tài tốt nghiệp khoa Luật của đại học tiếng tăm, vì muốn chứng kiến các vụ án đủ loại kỳ quặc ở khoảng cách gần mà hy sinh thân mình làm thư ký tòa án gì đó thôi , nhưng gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc và khóc. Lần này lại làm sao?"

      Châu Trình Trình và Tùng Dung quen nhau lúc du học, lại cùng nhau về nước. Đồng chí Châu Trình Trình có chí lớn, bình thường chỉ thích xem mấy vụ án kỳ lạ như lời Tùng Dung. ấy rất thích như vậy, còn thường xuyên chia sẻ với Tùng Dung. Cũng chẳng biết xinh đẹp yếu mềm này trêu chọc gì Nguyệt lão, mà đường tình lận đận đến mức khiến người khác nhìn còn chẳng nỡ nhìn. Cứ thời gian ấy lại tìm Tùng Dung để khóc lóc kể lể, Tùng Dung cũng sớm quen.

      Cuối cùng Châu Trình Trình cũng kìm nén lại, "Mình cố tình chọn đêm Giáng sinh... để thổ lộ... với đồng nghiệp mà mình thích. ấy giờ bận lo công việc, muốn đương, nhưng lúc tan làm mình lại thấy ấy nắm tay đồng nghiệp nữ vừa vừa cười... Sao ấy lại lừa mình chứ..."

      "Cậu chưa bao giờ nghe câu này à? Nếu người với cậu rằng ta muốn đương, thực ra phải là muốn , mà là muốn cậu." Tùng Dung đưa khăn giấy, nghi ngờ hỏi: "Mà khoan, hôm thứ Tư cậu còn với mình là huấn luyện viên bơi của cậu quyến rũ đến mức nào, sao hôm nay lại thổ lộ với đồng nghiệp rồi? Hôm nay mới..."

      Tùng Dung liếc điện thoại, "Ừm, hôm nay mới thứ Bảy."

      Châu Trình Trình đột nhiên ngừng than khóc, thản nhiên trả lời: "À, mình thích vai u thịt bắp nữa rồi. Dạo này mình thích kiểu thư sinh, hào hoa nho nhã cơ."

      Tùng Dung hoàn toàn muốn tiếp chuyện nàng nữa. Đúng lúc chuông cửa vang lên, đứng dậy ra mở cửa.

      Ôn Thiếu Khanh đứng bên ngoài. còn chưa mở miệng, kia chạy đến từ phía sau nhào vào lòng Tùng Dung, "Dung Nhi, đừng mà…"

      Tùng Dung thảng thốt nhìn Châu Trình Trình, lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của Ôn Thiếu Khanh, biết rằng hiểu lầm. Qua buổi tối hôm nay, biết đầu óc của người học y đen tối đến mức nào, vội vàng giải thích: "Chúng em phải quan hệ ấy! Em thích phụ nữ! ấy thất tình mới tới tìm em!"

      Ôn Thiếu Khanh cười, nụ cười ấy trông thế nào cũng thấy khó chịu. Tùng Dung miễn cưỡng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

      "Giờ có chuyện gì nữa rồi." Ôn Thiếu Khanh nhún vai, quay người .

      Đóng cửa xong, Tùng Dung vung tay, "Châu Trình Trình! Mình cho cậu hai mươi phút ngẫm nghĩ cho kỹ, nghĩ ra cách giải quyết tử tế rồi biến khỏi nhà mình!"

      Châu Trình Trình lại ngồi vào sofa, bắt đầu cuộc đối thoại nhạt nhẽo.

      "Cậu mình phải làm gì?"

      "Cướp về."

      "Mình muốn làm người thứ ba."

      "May là cậu vẫn còn giới hạn đạo đức. Vậy từ bỏ , tìm người khác."

      "Mình bỏ được."

      "Đừng làm phiền mình!"

      "…"

      Châu Trình Trình đột nhiên hỏi: "Người đàn ông lúc nãy là ai thế?"

      Tùng Dung mặt biểu cảm, "Hàng xóm."

      Mắt Châu Trình Trình sáng lên, "Hay mình thổ lộ với ấy nhé? Mình thấy ấy trông cũng nho nhã đấy."

      Tùng Dung hờ hững, "Ừ... , ra ngoài thẳng, ấy ở nhà đối diện."

      Châu Trình Trình thuộc trường phái hành động, rất nhanh, nhưng tốc độ quay lại cũng nhanh kém, mà còn là khóc lóc chạy về.

      Tùng Dung biết chắc ấy bị bắt nạt, nhưng vẫn muốn tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, "Sao vậy?"

      "Mình thổ lộ với ấy, ấy gì. Mình xin ấy số điện thoại, ấy cho mình dãy số. Mình gọi đến mới biết đó là bác sĩ tâm thần! Bác sĩ kia , là người quen giới thiệu nhất định chữa cẩn thận cho mình. Nhưng mình có bị làm sao đâu! Hu hu..."

      Tùng Dung nhịn nổi, che miệng cười.

      Châu Trinh Trình nổi giận, "Cậu còn cười! Hôm nay là Giáng sinh đấy, thế mà mình lại thất tình hai lần liên tục."

      Tùng Dung sớm quen với những hành vi dở dở ương ương của nàng. Nửa tiếng sau, đưa Châu Trình Trình ra thang máy. Trong lúc chờ, Tùng Dung khuyên: "Cậu đừng có suốt ngày hâm dở như thế nữa, tìm người đứng đắn mà rồi sống yên ổn ."

      Tâm trạng Châu Trình Trình tốt lên nhiều, cợt nhả hỏi: "Hay cậu cưới mình ?"

      Ôn Thiếu Khanh mang rác ra ngoài, hai người nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay sang.

      Đúng lúc nghe thấy câu này, hắng giọng: "Quấy rầy cầu hôn à? Có cần tôi làm chứng hôn ?"

      Tùng Dung mặc kệ , trừng mắt với Châu Trình Trình, "Cậu học Luật hôn nhân chưa? Điều nào trong luật pháp Trung Quốc cho phép người cùng giới kết hôn hả?"

      Châu Trình Trình cười hí hửng ôm lấy Tùng Dung chào hỏi Ôn Thiếu Khanh: "Này đẹp trai, đổ rác à? Tôi mang xuống giúp cho."

      Ôn Thiếu Khanh lịch gật đầu thay cho lời chào.

      Tùng Dung chủ động lấy túi rác trong tay , "Để em mang xuống cho."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, vừa đưa cho vừa : "Khoa Tâm thần ở bệnh viện cũng được lắm, nếu cần cứ ."

      Dứt lời, nhìn lướt qua Châu Trình Trình rồi mới quay người về.

      Châu Trình Trình lập tức cụt hứng, lên tiếng phản đối: "Tôi bị bệnh!"

      Về đến nhà, Ôn Thiếu Khanh thấy Chung Trinh ngồi ngẩn ở sofa, "Bảo cậu chuyển file luận văn vào máy tính trong phòng đọc sách cơ mà, sao còn ngồi ngây ra đấy?"

      Chung Trinh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nhìn Ôn Thiếu Khanh lưỡng lự lúc lâu mới mở miệng: "Thầy Ôn, thầy thích chị họ em à?"

      Ôn Thiếu Khanh ngồi xuống ghế đối diện cậu, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

      Chung Trinh ngập ngừng thêm lúc, khó xử cất giọng: "Thầy bảo thầy có người mình thích rồi kia mà? Lúc nãy lại khiến bao nhiêu người hiểu lầm thầy với chị họ em như vậy. Thế được đâu..."

      Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới hiểu được ý cậu, bèn hỏi ngược lại: "Tại sao người tôi thích thể là chị họ cậu?"

      Chung Trinh cau mày, "Nhưng lúc ấy thầy chưa quen chị họ em mà!"

      " à?" Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, "Xem ra cậu cũng hiểu chị họ mình lắm đâu."

      Chung Trinh chịu được câu khích này, lập tức lộ nguyên hình, "Sao em lại hiểu chị họ em chứ? Đến cả mối tình đầu của chị ấy là ai em còn biết cơ mà."

      "Mối tình đầu?" Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm hứng thú.

      Chung Trinh trúng hứng thú của Ôn Thiếu Khanh, "Hơn nữa còn là thầm đấy."

      Ôn Thiếu Khanh càng nghe càng thấy quen, " thầm?"

      Chung Trinh chợt ngậm miệng, nữa.

      Ôn Thiếu Khanh chủ động dùng lợi ích dụ dỗ, "Có thể nộp luận văn muộn hai ngày."

      Chung Trinh lập tức vứt hết nghĩa khí, "Hồi em học cấp ba, chị họ với em chơi game. Chị ấy gặp người trong game ấy, sau đó liền người ta."

      Ôn Thiếu Khanh hạ tầm mắt, biết nghĩ gì, giọng cũng thấp xuống, "Sau đó sao?"

      Chung Trinh tiếc nuối, "Sau đó người ấy giống như thầy, bảo rằng thích người khác rồi."

      Câu ngắn ngủi ấy khiến lông mày Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng lên. nhìn Chung Trinh sâu, như có điều nghĩ ngợi, "Chuyện đó là chị họ cậu với cậu à?"

      ". Chị họ em biết, là em..." Chung Trinh bỗng ngừng lại, hoảng hốt che miệng, mãi sau mới tỏ vẻ bình tĩnh : "Dù sao em cũng biết."

      Ôn Thiếu Khanh gặng hỏi, "Thế nên cậu sợ chị họ cậu cứ lưu luyến mãi người đó nên mới vội vã tìm bạn trai cho ấy?"

      Chung Trinh cúi đầu, "Đúng vậy."

      Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ đến điều gì, đứng dậy, " chuyện này nữa. Đến phòng đọc sách copy luận văn, nhân tiện tôi xem giúp cậu chút. Cậu tranh thủ mà sửa."

      Hai người vào phòng đọc sách. Ôn Thiếu Khanh bật máy tính lên, Chung Trinh đứng bên cạnh nhìn biểu tượng game quen thuộc, chỉ vào màn hình, "Ồ, sếp cũng chơi trò này ạ?"
      B.Cat, Yoororo, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh dụ địch vào bẫy, "Đúng vậy, cậu cũng chơi à?"

      Chung Trinh gật đầu, "Đây chính là game mà em với chị họ chơi đấy."

      "Lâu lắm rồi chơi." Ôn Thiếu Khanh xong liền mở game lâu đụng tới, gõ tài khoản và mật khẩu đăng nhập vào.

      Khi thấy nhân vật và tên tài khoản vừa quen thuộc vừa xa lạ kia màn hình, Chung Trinh sợ đến ngây người, khó tin nhìn Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh cố ý tỏ ra bình tĩnh nhìn cậu, "Sao thế?"

      "... sao." Chung Trinh lập tức đứng dậy, "Em vào nhà vệ sinh lát."

      Ôn Thiếu Khanh ngăn cản, mặc kệ cậu chạy .

      Chung Trinh trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cho Tùng Dung.

      Tùng Dung đưa Châu Trình Trình ra ngoài chung cư vẫn chưa về. tưởng Chung Trinh vào được nhà mới gọi điện, nhận điện thoại xong liền : "Chị tiễn khách, về ngay đây."

      Chung Trinh để tâm đến lời , vội : "Chị họ, chị họ! Chị biết thầy Ôn là ai ?"

      Tùng Dung chẳng hiểu ra sao, "Là ai?"

      Giọng Chung Trinh ngập tràn hưng phấn, "Thầy ấy chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm hồi trước, là người mà chị thầm trong game ấy!"

      Tùng Dung đứng trong gió lạnh nghiến răng, "Chung Trinh! Em dám dùng hai từ " thầm" này lần nữa xem!"

      Chung Trinh liền hạ giọng, "Em gì..."

      Đương nhiên là Tùng Dung biết Ôn Thiếu Khanh chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm trong game năm ấy. Đến giờ chưa từng cho ai biết, Chung Trinh cũng chỉ nghĩ là họ gặp nhau trong game mà thôi, nhưng giờ sao cậu lại biết chứ?

      "Sao em biết Ôn Thiếu Khanh chính là người ấy?"

      Chung Trinh lập tức nhận ra có điều đúng, càng thêm kinh ngạc, "Chị biết rồi? Lúc nãy khi thầy đăng nhập game máy tính của thầy em thấy. Làm sao chị biết?"

      Giọng Tùng Dung bỗng trở nên u ám, "Chung Trinh."

      Mắt Chung Trinh giật , "Vâng?"

      "Em mà cho ấy biết là hồi ấy chị dùng tài khoản của em để thách đấu em chết chắc!"

      Chung Trinh tủi thân, "Chị à, chị là luật sư, sao có thể uy hiếp người khác..."

      "Em tự biết điều !"

      Ra khỏi nhà vệ sinh, Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt khác thường, vừa có chút bất ngờ khó tin, vừa có chút hưng phấn lại pha thêm cả vẻ chột dạ. Lúc Ôn Thiếu Khanh xem luận văn cho cậu, cậu hơi mất tập trung, cứ mấy phút lại nhìn chăm chú.

      Tùng Dung đứng ngẩn trong gió rét, mãi sau mới thở dài về nhà.

      Nhân lúc Ôn Thiếu Khanh xem giúp luận văn, Chung Trinh sang nhà đối diện.

      Vừa bước vào bị Tùng Dung gọi đến. đưa ra tập tài liệu được đóng thành sách, ngay trang đầu tiên in mấy chữ to đùng bắt mắt: "Tiêu chuẩn giám định mức độ tổn thương thân thể".

      Chung Trinh ngây ra, "Chị họ, chị làm gì vậy?"

      Tùng Dung ngồi xuống sofa, cười đáp: "Chúng ta chơi trò chơi. Trò này có tên là "Bạn tôi làm". Tự em dòng bao nhiêu trang bao nhiêu, tính bảng nhé, sau đó dòng chữ ấy viết về tổn thương gì chị đánh cho em thành tàn tật như thế."

      Chung Trinh lập tức ôm chân Tùng Dung cầu xin tha thứ: "Chị, em biết sai rồi mà."

      " mau!"

      "Chị…"

      "Chị đếm đến ba, em chị quyết thay em!"

      Chung Trinh suy nghĩ gì, bừa: "Dòng thứ bảy trang bốn mươi."

      Tùng Dung vứt tài liệu cho cậu, "Tự xem !"

      Chung Trinh sợ hãi lật, đếm từng dòng, sau đó hớn hở chỉ vào dòng ấy, "Chị họ! Chị xem này, dòng này chỉ có hai chữ là "đuối nước"! Lát nữa em vào phòng tắm nín thở lát là được rồi chứ?"

      Tùng Dung cười khẩy, lật về trang trước, "Trang đó phải trang bốn mươi. Lúc đánh dấu trang tính trang bìa, tính cả trang bìa vào nữa trang ba mươi chín này mới đúng là trang bốn mươi. Nhìn xem dòng thứ bảy viết gì?"

      Chung Trinh vừa kinh ngạc vừa phục, "Chị họ, đến cả em mà chị cũng gài bẫy! Điên mất thôi!"

      Tùng Dung hờ hững, "Chưa biết chừng cấp độ lại thấp hơn vụ đuối nước lúc nãy ấy chứ?"

      Chung Trinh ôm tâm lý cầu may thấp thỏm đọc, mới nhìn thoáng qua gào lên. Tùng Dung lạnh lùng lên tiếng: "Đọc!"

      Chung Trinh thổn thức đọc, giọng càng lúc càng : "Cơ vòng hậu môn bị rách toàn bộ hoặc rách phần, thậm chí thành trước trực tràng cũng bị rách..."

      Tùng Dung chợt cười dịu dàng, "Em họ, xem ra chị phải tìm người bạn trai cho em rồi."

      Chung Trinh hốt hoảng nắm cổ áo phản kháng, "Chị họ! Chị thể ép thẳng thành cong!"

      Tùng Dung trừng mắt, "Em cũng biết cảm giác bị ép khó chịu, vậy sao cứ khăng khăng đòi tìm bạn trai cho chị? Trong mắt em, chị thèm lấy chồng đến thế cơ à?"

      Chung Trinh lặng , chợt thu lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn Tùng Dung : " phải thèm lấy chồng mà là lấy. Chị, chị khiến người ta có cảm giác chị vốn chẳng cần đến đàn ông. Chị lạnh lùng nhưng lại làm người khác cảm thấy lãnh đạm. Lãnh đạm trong chuyện tình cảm. Ngoài... người ấy, về sau em còn thấy chị để ý đến người đàn ông nào nữa. Từ đến lớn chị đều tự lo chuyện của mình, xưa nay dựa dẫm vào nam giới. Hồi học, ai cũng bảo em rằng, Chung Trinh, chị cậu là nữ thần. Chẳng phải vì điều gì khác, mà là vì chị dường như ở rất cao rất xa, chàng trai nào có thể tác động đến vui buồn hờn giận của chị. xa cách ấy nằm ở thái độ, mà nằm ở tính cách. Xưa giờ chị lúc nào cũng tỏ vẻ chẳng quan tâm đến đàn ông, cảm giác như chị căn bản lấy chồng."

      Tùng Dung biết "người ấy" mà Chung Trinh đến là ai. Nhưng cậu sai rồi, phải là sau người ấy chú ý đến người đàn ông nào, mà là vẫn luôn chú ý đến người đàn ông ấy.

      Người có lòng lắm nỗi mỏi mệt, người vô tâm chẳng buồn để ý.

      phải vô tâm. Mà là vì trong tim người, thế nên những người khác còn quan trọng với nữa.

      trầm mặc của Tùng Dung khiến Chung Trinh nhíu mày. Cậu dè dặt hỏi: "Chị họ, giờ chị biết thầy Ôn chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm. Vậy chị... còn thích thầy ấy ?"

      Mắt Tùng Dung như có tia sáng vụt qua, " biết."

      Chung Trinh càng khẳng định: "Đó chính là thích, mỗi lần chị muốn trả lời đều biết. là chị thích mà."

      Tùng Dung thở dài, "Có lẽ vậy."

      Chung Trinh sực nhớ ra, "Vậy chị biết người mà sếp em thích là ai ?"

      Tùng Dung lắc đầu, " biết."

      Hai chị em đều yên lặng. Mãi lúc sau Chung Trinh mới giơ tay lên, bằng giọng kiên quyết: " sao đâu chị họ. Chỉ cần sếp em còn độc thân, dù sếp thích ai em cũng cướp về cho chị!"

      "Lại nữa..." Tùng Dung đau đầu day thái dương, "Tùy em, chị buồn ngủ rồi, ngủ trước đây. Em muốn ngủ ở đây ra phòng khách, về mau . Chị kệ em đấy."

      Chung Trinh chợt gọi lại: "Chị họ, chị họ! cho chị chuyện này! Chị biết vì sao hôm nay bác sĩ Tần năng gì ?"

      "Vì sao?"

      "Vì hình như ấy thầm sếp em. Lúc trước bác sĩ và y tá ở bệnh viện em còn ghép đôi ấy với sếp diễn đàn bệnh viện, lấy tên là "cặp đôi Khanh Sở" gì ấy."

      Tùng Dung có hứng thú, "Liên quan gì đến chị?"

      "Đương nhiên là có liên quan! Em nhìn trúng sếp rồi giữ mối cho chị. Sao có thể để sếp chạy theo người khác?"

      "Cảm ơn em, đúng là em trai ruột thịt của chị."

      "Em thấy chị với sếp em cũng nên ghép thành đôi . Để em nghĩ xem đặt tên là gì..."

      Chung Trinh vò đầu bứt tóc lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra từ, "Gọi là Thanh Thông[1] được ? Nghe rất tinh khiết nhỉ?"

      [1] Thanh Thông: Trong tiếng Trung "thanh" đồng với "Khanh", "thông" gần đồng với "Tùng". "Thanh thông" có nghĩa là xanh thẳm. Ngoài ra, chữ "thông" đứng riêng có nghĩa là "hành lá".

      "Chị thấy Tỏi Trắng nghe hay hơn đấy. Em thấy sao? Dù gì bây giờ tỏi cũng đắt hơn hành."

      "Chị họ!"

      " với em cả trăm lần rồi, chị với thầy em chẳng có gì cả."

      xong, Tùng Dung đứng dậy, cẩn thận đá phải cái túi.

      Chung Trinh vội vàng ôm lấy, cẩn thận đặt lên bàn, " bộ đồ vệ sinh cá nhân gồm xà phòng, sữa tắm các kiểu, sếp cho em."

      "Sao ấy lại cho em cái này?"

      "Vì tên của dòng sản phẩm này rất đặc biệt, bao bì đều viết chữ Nature Science. Thầy có dòng sản phẩm Nature Science này trong tay phải lo chuyện đăng SCI nữa!"

      Tùng Dung lần đầu nghe người khác chuyện đăng và NatureScience[2] kiểu đó. Xem ra ông thầy này của Chung Trinh cũng chẳng đáng tin lắm.

      [2] Nature và Science: Hai trong số những tạp chí khoa học hàng đầu thế giới.

      Đêm Giáng sinh này của Tùng Dung trôi qua trong mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. trằn trọc giường mãi mà ngủ được, lúc trở mình lại bị đồ dưới gối làm vướng. lần tay xuống, lấy khung hình kia ra.

      Trong đêm khuya thanh vắng, khi bình tĩnh lại Tùng Dung mới ý thức được hành động này của mình hoang đường đến mức nào. Lúc ấy biết uống nhầm thuốc gì mà lại bị ma xui quỷ khiến trộm thứ này. học luật, vậy mà lại cố ý phạm pháp.

      lấy ảnh ra, tiện tay vứt khung hình vào ngăn kéo tủ đầu giường, cầm tấm ảnh ngắm rất lâu. Khi đó, sau khi Ôn Thiếu Khanh chụp xong, vốn định bảo gửi cho mình, nhưng lúc ấy chẳng hề nhắc đến, sau đó cũng tiện xin. Có lẽ chính nỗi tiếc nuối ấy thôi thúc trộm nó về.
      B.Cat, Yoororo, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bề mặt tấm ảnh, nơi ấy dường như vẫn mang theo hơi ấm quen thuộc. Hơi ấm ở đầu ngón tay khi nâng cằm , hơi ấm trong lòng bàn tay khi đặt tay lên gáy và che đôi mắt, hơi ấm của ngón tay khi nắm lấy cổ tay dịu dàng...

      Hơi ấm mơ hồ ấy như xuyên qua đầu ngón tay đến nội tâm , vỗ về trái tim hoang mang bối rối. Chẳng bao lâu sau, Tùng Dung mơ màng ngủ thiếp .

      Đêm ngủ ngon, sáng hôm sau ắt dậy nổi. Trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng người gõ cửa, Tùng Dung chỉ trở mình, chẳng buồn để ý. Đợi đến khi mở mắt lần thứ hai là chín rưỡi, vội rời giường rửa mặt, xong xuôi vừa mở cửa định ra ngoài liền thấy chiếc hộp giữ nhiệt được treo tay nắm cửa, bên trong là bốn chiếc bánh táo được làm rất khéo léo xếp gọn gàng.

      Tùng Dung cầm lên cắn miếng. Tiếng gõ cửa lúc nãy nghe thấy hẳn là của Ôn Thiếu Khanh?

      Tùng Dung nhanh chóng ăn xong, rửa sạch hộp giữ nhiệt rồi treo ở cửa nhà đối diện. Nhìn chiếc hộp, lại nhớ tới chiếc cốc thủy tinh hoa đào kia, cảm thấy lấy đồ của tốt, thế mà còn trộm tấm hình, cũng nên trả lại cái gì đó mới yên tâm được. nghĩ mãi, tới lúc ngồi trong phòng làm việc rồi vẫn nghĩ ra nên tặng cái gì. tự nhận mình là người biết thăm dò đoán ý, có bản lĩnh nhìn người quyết chuyện, nhưng Ôn Thiếu Khanh hề có kẽ hở nào, hoàn toàn thể phán đoán sở thích của , rất đáng sợ.

      Tùng Dung lật tung phòng làm việc của mình lên cũng tìm ra thứ gì thích hợp cho đàn ông dùng. Thế là tới phòng của Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch tìm. biết số khách hàng thường hay gửi tặng họ những món quà đẹp đẽ nên chỉ có thể gửi hy vọng vào đây.

      Đàm Tư Trạch bình tĩnh ngồi nhìn lục lọi khắp nơi, "Luật sư Tùng làm gì đấy? Khám nhà à? Có lệnh khám xét ? Lấy ra xem nào."

      Tùng Dung vừa bới vừa hùng hồn trả lời: "Em nghi ngờ giấu thiết bị kích nổ ở đây, đe dọa đến người khác hoặc an ninh công cộng. Tình huống khẩn cấp, cần lệnh khám xét.

      "Thiết bị kích nổ? Đe dọa an ninh công cộng?" Đàm Tư Trạch chỉ vào Thượng Quan Dịch ngồi sofa, "Ý em là cậu ta à? thấy cậu ta sắp bùng nổ rồi!"

      Gần đây Thượng Quan Dịch bị nữ thẩm phán hành hạ đến độ mình đầy thương tích. ta để mặc cho Đàm Tư trạch trêu, tiếp tục cuộc chuyện trước khi Tùng Dung xông vào, " tháng."

      Đàm Tư Trạch lắc lắc ngón tay, "Đừng hòng."

      Tùng Dung tò mò, " ấy sao vậy?"

      Đàm Tư Trạch giải thích: "Cậu ấy muốn nghỉ tháng nhưng từ chối."

      "Nghỉ kết hôn à?" Tùng Dung cười vỗ vai Thượng Quan Dịch, "Chúc mừng, chúc mừng."

      Thượng Quan Dịch lườm , vừa định gì, lại chợt làm mặt nịnh nọt kéo ngồi xuống, "Tùng Dung này, em nhận gấu trúc Kinh Kinh nhé?"

      Tùng Dung chẳng hiểu gì, "Gấu trúc Kinh Kinh là ai?"

      Đàm Tư Trạch muốn cười, " chính là em của Thượng Quan, nàng mắc bệnh công chúa ấy."

      Tùng Dung sực nhớ ra, "À, Hùng Kinh Kinh. ấy làm sao?"

      Thượng Quan Dịch tỏ vẻ đau khổ đáp, Đàm Tư Trạch hắng giọng bắt đầu buôn chuyện: "Cũng biết làm sao mà ta biết được chuyện nữ thẩm phán, còn lấy thân phận vợ chính hùng hổ đến gặp người ta đàm phán."

      Tùng Dung hứng thú hỏi: "Kết quả thế nào?"

      Đàm Tư Trạch cười gian nhìn Thượng Quan Dịch, "Kết quả? Nữ thẩm phán sao có thể cho phép nàng trẻ ranh cưỡi lên đầu mình chứ? Tất nhiên là phản đòn Hùng Kinh Kinh hết sức oai phong, sau đó bác bỏ hết thỉnh cầu tố tụng của luật sư Thượng Quan, cũng tước quyền lợi chính trị ba tháng."

      Tùng Dung nhìn Thượng Quan Dịch thương hại, " đáng thương..."

      "Hai người đủ rồi đấy!" Thượng Quan Dịch đứng dậy bỏ .

      Tùng Dung theo , "Em sang phòng của xem chút."

      Nhưng Tùng Dung đến được phòng làm việc của Thượng Quan Dịch. mới mấy bước bị trợ lý gọi quay lại, là khách hàng hẹn trước đến.

      Tùng Dung bận rộn cả ngày, lúc ngẩng đầu lên trời tối. thu dọn đồ đạc, sau khi tan làm thẳng đến nhà Châu Trình Trình.

      Châu Trình Trình đắp mặt nạ, đem khuôn mặt màu xanh lá đậm ra mở cửa. Tùng Dung quá quen nên hề tỏ ra bất ngờ hoảng hốt, chỉ cất tiếng chào rồi vào trong.

      Hai người ngồi sofa vừa xem ti vi vừa tán gẫu. Ban đầu Tùng Dung rất qua loa, Châu Trình Trình ba câu mới đáp nửa câu, mà hầu hết là từ đơn, còn ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại khắp các ngóc ngách.

      Lúc Châu Trình Trình đứng dậy rửa mặt, Tùng Dung vòng khắp các phòng trong nhà ấy nhưng thu hoạch được gì, bèn cất giọng chê bai: " nữa nhà họ Châu cũng là dòng tộc sưu tầm nổi tiếng, sao ở chỗ cậu chẳng có đồ gì hay ho mới mẻ vậy?"

      Châu Trình Trình phục, lao vào phòng ngủ chỉ chiếc giường. "Sao lại có? Chính là cái giường này! Đây là giường ngày xưa Quý phi nằm đấy! Còn cả hộp trang sức này nữa, mang đấu giá ít nhất cũng được..."

      ấy còn chưa xong bị Tùng Dung cau mày ngắt lời: "Những đồ này của cậu tốt tốt, nhưng đàn ông dùng đến..."

      Châu Trình Trình sáng mắt, bám lấy Tùng Dung, "Đàn ông? Đàn ông nào? Dung Nhi, cậu có bạn trai rồi à?"

      Ánh mắt Tùng Dung như tan ra, "... người bạn thôi, nhận quà của người ta, muốn đáp lễ."

      Châu Trình Trình nghe xong ỉu xìu, : "Nếu cậu vội lần sau mình về nhà bố và mấy ông vơ vét chút, để xem có đồ dùng cho đàn ông ."

      Tùng Dung cười, "Món gì nho là được rồi, đồ nhà cậu đắt quá mình trả nổi tiền."

      Tùng Dung từng được tận mắt tham quan nhà Châu Trình Trình. Khi xưa quen Trình Trình ở nước ngoài, luôn cảm thấy ấy có tính cách đơn giản trong sáng, lại hoạt bát, bình thường tiêu tiền khá thoải mái, chỉ cho rằng hoàn cảnh gia đình ấy cũng được. Nhưng đến khi về nước, lúc được Châu Trình Trình mời đến nhà chơi, nhìn thấy những đồ vật sưu tầm kia mới bắt đầu cẩn thận đánh giá vô tư phóng khoáng này.

      Châu Trình Trình lườm, " cần tiền của cậu! Cho cậu! Toàn là mấy thứ vớ vẩn, biết họ nhặt về nhà nhiều thế làm gì!" 

      Tùng Dung nhếch miệng, người lớn nhà họ Châu nghe thấy những lời này chắc tức hộc máu mất?

      Châu Trình Trình hớn hở kể với Tùng Dung về mấy vụ án lạ gần đây rồi mới thả về nhà. Vừa vào đến nhà nhận được điện thoại của mẹ, nghe được mấy câu, Tùng Dung liền gào lên: "Xem mắt? Mẹ, con có được ?"

      " được." Mẹ từ chối, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết, "Xem mắt sao? Bố và mẹ cũng quen nhau nhờ người ta giới thiệu thế mà vẫn sống với nhau cả đời đấy thôi."

      Tùng Dung yếu ớt phản đối: "Giáo sư Ân, thời đại khác nhau mà... Mẹ ngày ngày giao tiếp với các sinh viên sức trẻ dạt dào, sao tư tưởng lại bắt kịp thời đại thế?"

      Mẹ bật cười, "Giờ xem mắt cũng là trào lưu mà. Thử , hợp thôi, coi như kết bạn."

      Mẹ Tùng Dung dịu dàng nhưng sắc bén, từ tới lớn chưa bao giờ thấy mẹ to tiếng, nhưng vẫn có thể khiến ngoan ngoãn vào khuôn khổ. Vì vậy quyết định vùng vẫy nữa, "Vậy , mẹ gửi cho con thời gian với địa điểm nhé."

      Chiều hôm sau, Tùng Dung bình tĩnh ngồi trong tiệm bánh ngọt nhìn người đàn ông ngồi đối diện chuyện. Người này từ khuôn mặt, khí chất đến điều kiện đều bình thường. nhìn miệng ta cử động, dòng suy nghĩ từ từ bay xa, nhớ tới câu mà Châu Trình Trình từng : "Nhìn đối tượng xem mắt là biết ngay trong mắt người giới thiệu mình là mặt hàng thế nào."

      Trước khi đến còn tự khuyên mình rằng đối phương có lẽ cũng bị ép mà thôi. Nếu đều là tình nguyện chẳng việc gì phải làm khó nhau, cùng ngồi uống trà, ăn bánh, giải quyết hết quy trình căn bản, cũng cần trao đổi số điện thoại, bước ra khỏi cửa tiệm này là nước sông phạm nước giếng, đường ai nấy là được.

      Nhưng tình huống thực tế lại khác xa dự đoán của . Người đàn ông này ràng chẳng có vẻ gì là bị ép buộc, thậm chí còn đầy hứng thú.

      có dự định tìm bạn trai thông qua lần xem mắt này, lãng phí nhiều thời gian với người như vậy khiến hơi bực. muốn về khuyên mẹ nhanh chóng chặn luôn người giới thiệu này .

      Người đàn ông đối diện mình mãi, có lẽ cảm thấy vô vị, bèn dừng lại hỏi với Tùng Dung, " Tùng là luật sư đúng ? Luật sư rất khéo ăn cơ mà, sao luật sư Tùng lại gì thế?"

      Tùng Dung trả lời, "Nghe tôi là phải trả tiền."

      "Ha ha." Người đàn ông kia cười gượng, "Luật sư Tùng tính toán ràng . Vậy nếu sau này chúng ta ly hôn, có phải đến cái quần tôi cũng được chia cho đúng ?"

      Khóe môi Tùng Dung giật , "Sao có thể, đó là tài sản cá nhân của . Với lại tôi cũng có ý định kết hôn với ."

      biết chạm phải dây thần kinh nào, người đàn ông kia bỗng dưng đến chuyện kết hôn, " ra cá nhân tôi cảm thấy rất cần phải công chứng tài sản trước hôn nhân. Để tôi về tình hình của tôi trước nhé. Tôi có căn nhà, giờ vẫn thanh toán khoản vay, nhưng trong vòng mười năm chắc chắn có thể trả hết. Tôi còn có chiếc xe: Xe này tôi mua đứt, chính là chiếc màu đen kia đấy. thấy chiếc xe màu trắng bên cạnh xe tôi có đẹp ? Tôi vẫn luôn thích nó, nhưng lúc mua đủ tiền nên đành từ bỏ. Đợi sau này chúng ta kết hôn rồi có thể mua chiếc, tôi dùng thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, dùng thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy, Chủ nhật thôi khỏi ra ngoài. Đúng rồi, Tùng là luật sư. Luật sư là nghề nghiệp có thu nhập cao, trông có vẻ cũng còn ít tuổi, hẳn là có chút vốn chứ?"

      Tùng Dung nghe thấy câu " còn ít tuổi" kia, nguýt thầm, mưa đạn bắn tới tấp trong lòng, cười giả tạo trả lời: "Tôi có hai căn nhà, căn ở quê, căn ở thành phố này, phải vay. Với lại, chiếc xe rất đẹp mà kia là của tôi, cũng là mua đứt. Có cần đến tiền lương và tiền tiết kiệm nữa ? Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy công chứng tài sản trước hôn nhân là việc rất cần thiết, nếu tôi sợ làm chất lượng cuộc sống của tôi bị hạ thấp."

      Tùng Dung hề khách khí, đối phương nghe mà sững sờ. Sau lưng chợt vang lên tiếng cười rất khẽ, giọng cười ấy khá quen thuộc, vừa định nghe thêm để xác nhận thanh lại im bặt. Các bàn được ngăn cách bởi chậu hoa xanh, cũng tiện trực tiếp xem nên đành bỏ qua, chỉ coi như cho người ta nghe trò cười miễn phí.

      Người đàn ông đối diện nhìn chiếc xe bên ngoài, lại nhìn Tùng Dung, biểu cảm khó tin, "Rốt cuộc năm nay bao nhiêu tuổi?"

      Tùng Dung lập tức tinh ý tóm được điểm chí mạng, ngạc nhiên hỏi: "Sao, người giới thiệu cho biết à?"  

      " cho tôi biết cái gì?"
      B.Cat, Yoororo, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :