1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 04:

      Kẹo bạc hà

      Cảm giác ấm áp trơn ướt lướt qua khiến lòng bàn tay tê dại. Đầu óc Tùng Dung nóng lên, khiến trái tim cũng nhộn nhạo theo. Thứ tình cảm lạ thường càng tích tụ càng dâng cao, đầy đến độ sắp tràn ra ngoài.

      Sáng hôm sau, Tùng Dung bừng bừng sát khí sang nhà đối diện ăn sáng, Ôn Thiếu Khanh ra mở cửa cũng giật mình, lúc ngồi bàn ăn còn tự động nép vào trong góc.

      Tùng Dung ăn sáng xong, vẫn bừng bừng sát khí chuẩn bị tới tòa bị Ôn Thiếu Khanh gọi lại. vừa mặc áo khoác vừa : "Hôm nay trực ca đêm, mai về muộn, làm bữa sáng được, em tự lo nhé."

      Giờ trong đầu Tùng Dung đều là tài liệu để lát nữa lên tòa, chỉ gật đầu qua loa rồi , tới cổng tòa án gặp Đàm Tư Trạch dẫn theo mấy thực tập sinh ở văn phòng luật. thấy hơi lạ, bèn hỏi: "Sao mọi người lại tới đây?"

      Đàm Tư Trạch thoải mái, "Lâu rồi luật sư Ngô xuất , phiên tòa hôm nay chắc chắn rất đặc sắc. đưa họ đến xem trình độ mồm mép của luật sư Ngô để mở mang tầm mắt."

      Tùng Dung lạnh lùng liếc , " cố ý đúng ?"

      Đàm Tư Trạch vẫn tươi tắn, "Thực ra vụ này ai sáng suốt chỉ nhìn qua là biết thắng thua rồi, làm lấy lệ thôi ấy mà, phải căng thẳng."

      Tùng Dung mặc kệ , bỏ , tới lúc vào lại giật mình khi phát bên trong có rất đông người trông như sinh viên ngồi nghiêm chỉnh ở khu dự thính.

      Đàm Tư Trạch sau cũng bất ngờ, lùi lại nhìn biển tên trước cửa, miệng còn thầm: " nhầm à?"

      Luật sư Ngô đến, thấy có người vào cửa liền vỗ vỗ tay, chỉ vào Tùng Dung giới thiệu: "Các em, đây là đàn chị của các em."

      nhóm sinh viên đồng thanh chào: "Chào đàn chị!"

      Tùng Dung đen mặt chào tiếng "thầy Ngô", sau đó lặng lẽ ngồi vào vị trí.

      Luật sư Ngô lại chỉ vào vị trí chánh án, "Lát nữa người ngồi ở đó cũng là học trò của tôi, chính là đàn của các em. con đường pháp luật này, các em phải hiểu, ở tòa gặp những người từng là thầy , bạn bè, đàn đàn chị đàn em của mình là chuyện rất bình thường. Các em phải quen ."

      Vừa dứt lời chánh án bước vào, vừa ngồi xuống chào luật sư Ngô, phía khu dự thính lập tức vang lên tiếng ho: "Chào đàn !"

      Chánh án giật mình, quay đầu nhìn Tùng Dung. Tùng Dung nhún vai, vẻ mặt cũng hoang mang.

      May mà phiên tòa nhanh chóng bắt đầu. Tùng Dung cũng biết vụ này chỉ làm cho có giống lời Đàm Tư Trạch , nhưng nghĩ làm cho có thôi mà cũng khó khăn như vậy.

      Tùng Dung vừa trình bày chưa được mấy phút, luật sư Ngô bỗng ngắt lời , hỏi đám sinh viên ở dưới: "Điều luật mà luật sư biện hộ vừa là từ đâu?"

      Tùng Dung vỗ trán, người ở khu dự thính đều lơ mơ. Luật sư Ngô thấy ai trả lời, cau mày, quay lại hỏi chánh án: "Cậu xem là điều nào trong chương nào của bộ luật hình ?"

      Chánh án biết làm sao, "Thầy Ngô, em tốt nghiệp lâu rồi..."

      "Cái này liên quan gì đến việc tốt nghiệp hay chưa? Cậu cũng biết à?" Luật sư Ngô lườm chánh án rồi nhìn về phía Tùng Dung, "Em cho họ biết ."

      Tùng Dung cũng bất lực. trao đổi ánh mắt với chánh án, chánh án hắng giọng, "Công tố viên chú ý, tại chúng ta tòa chứ phải lên lớp."

      Khoảng thời gian sau đó luật sư Ngô cũng kiềm chế bớt, nhưng vẫn dăm ba phút lại tạm dừng lần, thế là phiên tòa vốn có thể kết thúc trong tiếng đồng hồ lại bị kéo dài đến hết buổi sáng mới xong. Tùng Dung chuẩn bị tinh thần chịu giày vò áp bức, chỉ ngờ bị giày vò theo kiểu này.

      Lúc kết thúc luật sư Ngô vẫn quên nhắc nhở sinh viên: "Ra về yên lặng trật tự, nhớ mang theo rác của mình."

      Tùng Dung hết nổi, mệt mỏi thu dọn đồ đạc. Chánh án đồng cảm, tới an ủi : "Lần sau nếu biết đối phương là luật sư Ngô tuyệt đối đừng nhận."

      Tùng Dung nghĩ lại vẫn sợ, gật đầu, "Cho bao nhiêu tiền cũng nhận! Đánh chết cũng nhận!"

      Tùng Dung bị thầy giày vò áp bức tòa, cậu em họ cùng cảnh ngộ của cũng phải chịu hoàn cảnh tương tự ở bệnh viện.

      Buổi sáng, Ôn Thiếu Khanh dẫn theo nhóm bác sĩ thực tập kiểm tra phòng bệnh, nhìn bệnh án kẹp ở giường của bệnh nhân nào đó, hỏi Chung Trinh: "Chung Trinh, biểu lâm sàng của máu tụ ngoài màng cứng như thế nào?"

      "Ấy..." Chung Trinh giật mình, hơi sững lại rồi mới trả lời: "Máu tụ ngoài màng cứng chủ yếu là do gãy xương thái dương hoặc xương chẩm, dẫn đến rối loạn ý thức, áp suất nội não tăng cao kéo theo các triệu chứng điển hình như đau đầu, nôn ói gia tăng, bồn chồn lo âu, bối rối, với cả… với cả…"

      Trong lúc Chung Trinh vừa lắp bắp vừa cố nhớ lại, đám sinh viên càng thêm căng thẳng. Sao tự nhiên thầy Ôn lại hỏi? Người tiếp theo chắc phải mình chứ?

      Ôn Thiếu Khanh đóng bệnh án, hờ hững : "Thứ đơn giản như vậy mà nhớ được, về chép trăm lần."

      Chung Trinh sửng sốt, " trăm lần? Nhiều qúa. Em có thẻ sinh viên, giảm nửa giá còn năm mươi lần được ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười khẩy, "Người tàn tật còn được miễn toàn bộ, có cần tôi đánh gãy chân cậu ?"

      Chung Trinh lập tức ngoan ngoãn, " cần, cần. Kiểm tra phòng xong em chép ngay."

      Suốt khoảng thời gian kiểm tra phòng bệnh, Chung Trinh thấp thỏm duy trì trạng thái căng thẳng cao độ. Mãi mới xong, vừa định chuồn lại bị Ôn Thiếu Khanh gọi.

      "Cậu hỏi chị họ cậu bị thương thế nào à?"

      Chung Trinh hoang mang nhìn Ôn Thiếu Khanh, thầy biết nhiều hơn em mà? Sao còn hỏi em chứ?

      Còn thấy lạ, Ôn Thiếu Khanh nhìn lên, cậu lập tức trả lời: "À, chị ấy cẩn thận va vào hộp phòng cháy."

      Ôn Thiếu Khanh ngừng lại chút, "Nghiêm trọng ?"

      Chung Trinh càng kinh ngạc, đến cả phim chụp CT não thầy cũng xem rồi, lại còn hỏi em?

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lại phóng đến, cậu chàng nhát gan Chung Trinh vội đáp: "Vẫn ổn, chị ấy chị ấy kiểm tra rồi, bác sĩ bảo sao."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, nhìn Chung Trinh, "Bảo vệ và tôn trọng vấn đề riêng tư của bệnh nhân là nội dung quan trọng trong đạo đức y học lâm sàng, sao cậu có thể tự tiện tình hình của bệnh nhân cho tôi biết?"

      Chung Trinh hiểu, "Thầy hỏi em mà?"

      Ôn Thiếu Khanh liếc sang, "Tôi hỏi là cậu luôn? Về chép tay bản Y đức, giao cho tôi trong tuần này."

      "…"

      Chung Trinh muốn khóc. Cậu nhìn Ôn Thiếu Khanh nhàn nhã rời , cảm thấy chắc chắn mình vô ý làm gì có lỗi với thầy rồi, nếu sao hôm nay thầy cứ nhằm vào cậu chứ?

      Nghĩ vậy, cậu quay sang tóm lấy đám người xem trò vui bên cạnh, "Mấy người xem có phải tôi làm mất lòng sếp ?"

      mềm lòng an ủi: "Sao thế được? Đàn em à, nếu cậu làm mất lòng sếp sếp đuổi cậu rồi."

      đàn lâu năm lại tỏ vẻ bí hiểm, "Cậu còn trẻ, mới theo sếp chưa được bao lâu, vẫn chưa hiểu sếp. Ai làm mất lòng sếp, sếp đuổi người đó đâu, bởi thế dễ dàng cho người đó quá. Sếp giữ lại để từ từ tra tấn, vậy mới vui."

      Chung Trinh nghĩ đến bốn chữ "từ từ tra tấn" kia, cảm thấy ràng là mình.

      Vào giờ ăn trưa, Ôn Thiếu Khanh gửi tin nhắn Wechat đơn giản hai chữ hỏi thăm hàng xóm.

      "Thắng, thua?"

      Tùng Dung trả lời cũng đơn giản.

      "Thua…"

      Nhìn hai chữ này, Ôn Thiếu Khanh dường như có thể cảm thấy nỗi buồn bực của , nhưng biết rằng nỗi buồn bực đó vốn dĩ chẳng liên quan đến chuyện thua thắng.

      Gọi xong đồ ăn, Đàm Tư Trạch đưa thực đơn cho người phục vụ, ngoảnh lại thấy Tùng Dung ngẩn người nhìn chiếc điện thoại, liền tò mò ghé sang xem, "Nhìn gì đấy?"

      Tùng Dung nhanh tay khóa màn hình, " có gì. Đúng rồi, em thua kiện nên tâm trạng được tốt, xin nghỉ mấy ngày để điều chỉnh tâm lý. Mấy vụ em nhận chuyển cho người khác ."

      Đàm Tư Trạch sửng sốt, "Chị hai à, có ai làm luật sư mà bao giờ thua kiện đâu? Với lại, em thua tiền bối lão làng có gì mất mặt? Cái cớ này của em có quá gượng ép ?"

      Tùng Dung nhíu mày, "Gượng ép đến thế cơ à? Nhưng tạm thời em nghĩ ra lý do khác, nghe tạm ."

      xong, day ấn đường, "Đánh trận với tiền bối lão làng mà như sắp già mười tuổi."

      Đàm Tư Trạch lắc đầu, " từ chối."

      Mặt Tùng Dung chút cảm xúc: "Em muốn kháng cáo."

      Đàm Tư Trạch vẫn lắc đầu, "Bác bỏ, duy trì bản án cũ."

      Tùng Dung cau mày suy nghĩ lát rồi quay đầu chỉ vào gáy, "Em bị bệnh! Bị đập đầu nên sưng cục lớn! tin sờ thử xem!"

      Đàm Tư Trạch vội giấu tay ra sau lưng, nhìn cảnh giác, " sờ! Tùng Dung, em đừng có gài bẫy , mà tiếp xúc tay chân với em thể cái gì nữa rồi. Chắc chắn em lấy lý do quấy rối đồng nghiệp nữ gì đó mà uy hiếp . Chúng ta đều là người học luật, đừng làm tổn thương nhau."

      Sau đó quay sang với các thực tập sinh ngây thơ bên cạnh: "Các em có thể học tập chiêu này của luật sư Tùng. Rất tốt đấy. Nhưng đừng dùng với tôi."

      Kế hoạch nghỉ phép của Tùng Dung phá sản. cũng chẳng còn hứng ăn, nuốt qua loa mấy miếng rồi về văn phòng. May mà cũng sắp cuối tuần, có thể thả lỏng chút.
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan7 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Chiều hôm ấy sau khi hết giờ làm, khi ngang qua siêu thị ở chung cư, Tùng Dung dừng lại lát rồi vào trong mua nguyên liệu nấu ăn. mua bánh mì nướng và bí đỏ như lời Ôn Thiếu Khanh lần trước để mang sang nhà .

      Mua xong về đến nơi, nhìn cánh cửa đóng chặt của nhà đối diện, Tùng Dung mới nhớ ra ban sáng Ôn Thiếu Khanh hôm nay phải trực ca đêm. Nhìn đồ trong tay, khẽ thở dài, về nhà tắm rửa rồi ngủ sớm.

      Nhưng ca trực đêm của Ôn Thiếu Khanh hôm ấy lại rất yên ổn. Nửa đêm đột nhiên có bệnh nhân cấp cứu, và Trần Thốc cùng vào phòng phẫu thuật. Ca mổ tiến hành trong suốt sáu giờ, sau khi giải quyết xong phần quan trọng nhất, các trợ lý đều lộ vẻ mệt mỏi và căng thẳng.

      Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc đều là những bác sĩ giàu kinh nghiệm, biết thời điểm này là lúc dễ xảy ra vấn đề nhất. Hai người nhìn nhau, Ôn Thiếu Khanh bình thản lên tiếng: "Bác sĩ Trần kể chuyện gì làm dịu bầu khí ."

      Các trợ lý cùng nhóm y tá vừa trải qua cảm giác căng thẳng tinh thần và tàn phá sức lực cao độ, giờ đây đồng loạt nhìn Trần Thốc với ánh mắt mong đợi.

      Trần Thốc bắt đầu kể. đeo khẩu trang nên thấy được biểu cảm khuôn mặt, nhưng từ góc mắt nét mày cong cong, có thể nhận ra ngại ngùng cười, "Hoa Đào và Hoa Cúc cùng du lịch. Lúc qua cửa kiểm tra an ninh sân bay, tại sao Hoa Đào được qua mà Hoa Cúc được?"

      Nhóm người hứng thú, "Tại sao?"

      "Vì Hoa Cúc là hàng dễ nổ[1]." Trần Thốc bị bạn vô tư làm ảnh hưởng, giờ có thể kể chuyện cười tục tĩu với vẻ mặt ôn hòa và chất giọng nhàng.

      [1] Phiên tiếng Trung của chữ "nổ" là "bạo", "bạo cúc" trong tiếng Trung là từ lóng chỉ việc quan hệ tình dục thông qua đường hậu môn.

      Cả đám người bỗng hiểu ra, sau đó cười điên cuồng. Có người mới đến viện ngạc nhiên nhìn Trần Thốc, "Thầy Trần, thầy giấu tài kỹ !"

      Trần Thốc cũng cười, "Bạn tôi kể cho đấy."

      Y tá trưởng tiếp lời: "Chuyện này có tôi làm chứng. Trước khi có bạn , bác sĩ Trần toàn kể chuyện cười nhạt nhẽo thôi, kiểu thế này này: Ngày xưa có con gấu trúc đến quán cơm, gọi món xong bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, nó rút súng ra bắn linh tinh mấy phát. Chủ quán liền hỏi sao mày lại làm thế? Con gấu trúc , ông tra từ điển . Ông chủ phát trong từ điển viết: Panda: an animal, eats shoots and leaves [2]. ấy vừa kể là người khác thấy lạnh như ở trong nhà xác. Rồi sau này có lần làm phẫu thuật, ấy kể chuyện cười tục kia, làm ai nấy đều thảng thốt. Mà ca phẫu thuật đó còn ghi hình trực tiếp để mọi người quan sát học hỏi, lúc ấy ầm ĩ hết cả lên. Phẫu thuật xong trưởng khoa gọi bác sĩ Trần ra làm khó ấy mãi rồi mới tức giận rằng sau này lúc quay video được kể chuyện cười tục nữa. Đến cả viện trưởng cũng hỏi tôi bạn bác sĩ Trần là ai, trước kia ấy là người lương thiện trong sáng lắm cơ mà."

      [2] Panda: an animal, eats shoots and leaves. Dịch nghĩa: Gấu trúc là loài động vật ăn chồi cây và lá. Trong câu chuyện cười kể , chú gấu trúc hiểu câu này là "Gấu trúc là loài động vật, ăn, bắn và bỏ (từ "shoots" ở dạng danh từ nghĩa là "những chồi cây", ở dạng động từ có nghĩa là "bắn", từ "leaves" ở dạng danh từ có nghĩa là "những chiếc lá", ở dạng động từ có nghĩa là "rời ").

      Nhóm người cười vui vẻ lúc, người gây mê lại gần với Ôn Thiếu Khanh: "Thầy Ôn cũng kể ."

      Ôn Thiếu Khanh vừa làm nốt khâu cuối, vừa nghiêm túc lên tiếng: "Biết cuộc chuyện đơn giản nhất mà cũng dơ bẩn nhất lịch sử là gì ?"

      "Là gì?"

      Ôn Thiếu Khanh buồn liếc mắt, thong thả hai chữ: "A. .[3]"

      [3] "A. .": Ý trong quá trình quan hệ tình dục, người cầu được quan hệ bằng miệng nhưng người kia từ chối.

      "Hết rồi?"

      "Hết rồi."

      "Nghĩa là sao?"

      Ôn Thiếu Khanh khẽ nhướng mày. Mấy thanh niên trai tráng phản ứng rất nhanh, bắt đầu cười gian giải thích.

      "Quá dơ bẩn!"

      "Học y sợ gì bẩn?"

      "Thầy Ôn quả là ăn được cả mặn cả chay, giỏi cả văn lẫn võ!"

      "Còn gì ? Còn gì ?"

      "Còn?" Tay Ôn Thiếu Khanh vẫn nghỉ, miệng trả lời: "Mỉm cười xinh đẹp[4] được ?"

      [4] kiểu chơi chữ, ý "quan hệ xong cười".

      "Ha ha... Câu này em hiểu!"

      Bầu khí u ám khi nãy tan biến sạch. Nhóm người lại tiến vào trạng thái chiến đấu, Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc cười với nhau.

      Sau khi phẫu thuật, Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc mệt đến mức chỉ còn sức dựa vào tường nghỉ lấy hơi. Y tá trưởng thay quần áo xong tới, cười với cả hai, "Biết ? Các bạn trẻ này thích nhất là được làm trợ lý phẫu thuật cho hai người đấy."

      Ôn Thiếu Khanh day ấn đường, cười gượng, " à?"

      Y tá trưởng ở độ tuổi trung niên gật đầu chắc nịch, "Ừ, chỉ được quan sát thao tác động tác phẫu thuật khéo léo ở khoảng cách gần mà còn được nghe những câu chuyện mới mẻ nhất. Quan trọng là giá trị nhan sắc cũng cao. chung là người đẹp việc tốt, đủ mặn đủ chay, mà mặn vừa phải, ảnh hưởng đến tình hình chung, phù hợp cả già cả trẻ, tất nhiên được hoan nghênh rồi."

      Trần Thốc như sực nhớ ra điều gì, mở mắt : "Lúc nãy hình như cũng quay video. Nếu mai trưởng khoa gọi chúng tôi lên răn đe phải phiền y tá trưởng giúp đỡ chút rồi."

      Y tá trưởng vỗ ngực, "Tất nhiên, nghe lời cho ông ấy ngủ phòng khách!"

      Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc trở lại phòng nghỉ, vừa nằm xuống lại bị gọi dậy.

      Ôn Thiếu Khanh thấy sắc mặt Trần Thốc khó coi, vỗ vỗ , "Cậu nghỉ ngơi , tôi xem thế nào."

      Trần Thốc quả thực ổn lắm, nhíu chặt hàng mày rồi xoa xoa đầu, "Hình như hơi cảm rồi, bận quá gọi tôi nhé."

      Ai ngờ Ôn Thiếu Khanh rồi quay lại luôn. Trần Thốc chợp mắt được lúc, thấy đỡ hơn nhiều, quanh bệnh viện thấy Ôn Thiếu Khanh liền tới hỏi y tá. 

      y tá chỉ vào phòng phẫu thuật, "Vừa mới có thêm bệnh nhân cấp cứu, phẫu thuật." xong lắc đầu thở dài, "Xem ra đêm nay được nghỉ rồi."

      Trần Thốc còn muốn hỏi cụ thể tiếng chuông điện thoại vang lên. Nghe máy xong, y tá méo mặt , "Bác sĩ Trần, chuẩn bị nhận bệnh nhân..."

      Ôn Thiếu Khanh ra khỏi phòng mổ khi qua giờ giao ban. xoa cổ, lòng hơi bực bội. Bình thường khá tốt số, những hôm trực ca đêm thường được ngủ giấc ngon lành đến sáng. Người "hot" nhất khoa là Trần Thốc, cứ trực ca đêm là cấp cứu liên tục. Thế nên dù là bác sĩ hay y tá cũng đều sợ bị phân chung ca với ta. Người bình thường đều bó tay, cũng chỉ có Ôn Thiếu Khanh có thể trấn áp phần nào. cũng lạ, trước kia và Trần Thốc cùng trực ca đêm, thỉnh thoảng cũng có ca cấp cứu, nhưng đêm qua là liên tục ngừng.

      Giao ban xong, Ôn Thiếu Khanh gặp Trần Thốc chuẩn bị ra về ở cửa phòng làm việc, giữ chặt lấy ta bắt đầu chất vấn: "Hôm qua vái thần ca đêm đúng ?"

      Trần Thốc cũng rất mệt, vò đầu trả lời qua loa: "Vái rồi. Vái rồi."

      là giờ làm việc, rất nhiều bác sĩ, y tá tới nhận ca nghe vậy đều dừng lại bàn tán.

      "Xem ra đêm qua là gió Đông thổi bạt gió Tây."

      "Ý cậu là tối qua bác sĩ Ôn bị bác sĩ Trần đè ép?"

      "Tôi thế!"

      Câu này rất mập mờ, người học y trí tưởng tượng phong phú, nghe vậy đều cười lớn.

      Trần Thốc thấy mặt Ôn Thiếu Khanh ngày càng sầm xuống, vội tranh thủ giải thích: "Đừng lung tung! Tôi đâu dám đè ta!"

      giải thích còn được, vừa giải thích là cả đám người cười ầm lên, "Xem ra bác sĩ Trần vẫn là người nằm dưới!"

      Ôn Thiếu Khanh mặc kệ họ. Trông thấy người xếp ca trực, chỉ vào Trần Thốc, "Sắp tới đừng xếp tôi cùng ta. Dạo này ta bùng phát quá mạnh, tôi trấn áp được!"

      Trần Thốc cười vô tội.

      Người xếp ca trực đẩy gọng kính, vẻ mặt bất ngờ, "Thần ca đêm bình thường chỉ bắt nạt người mới, sao đến hai cũng bị hành hạ vậy? Khoan , tôi phải nhớ về đăng lên diễn đàn của bệnh viện bài với tiêu đề: tượng trăm năm hiếm thấy, hai bác sĩ lâm sàng uy tín của bệnh viện cùng bị thần ca đêm hành hạ."

      Ôn Thiếu Khanh và Trần Thốc cạn lời.
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan7 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Nhóm người cười xong, định giải tán chợt có bác sĩ thực tập rụt rè đứng ra, "Ấy... Xin lỗi thầy Ôn, thầy Trần. Em vừa nhớ ra hình như mình mặc đồ đỏ."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu ta nghi hoặc, có thấy gì màu đỏ đâu?

      Người kia khó nhọc thốt ra hai từ: "Nội y."

      Lần này đến người luôn chuyện như Trần Thốc cũng nổi giận, " biết trực ca đêm là được mặc đồ đỏ à? Dễ gặp máu!"

      Người kia xấu hổ, "Mọi người đều được tiếp nhận giáo dục tiên tiến, đừng mê tín vậy chứ."

      Đám người đồng thanh: "Im !"

      Nhân viên y tế xưa nay vẫn luôn rất kính sợ những điều luật bất thành văn liên quan đến trực ca đêm.

      Trần Thốc cuối cùng cũng được rửa oan. Ôn Thiếu Khanh vỗ vai ta, nhân tiện gần đây khí của hai người hợp, đề nghị nên cùng trực ca đêm.

      Trần Thốc nhìn rời , lên tiếng phản đối: "Cậu có ý gì? Cậu như thế là vẫn chưa tin tôi mà!"

      Ôn Thiếu Khanh im lặng, ràng hề tin ta.

      ***


      Sáng hôm sau Tùng Dung có bữa sáng nóng hổi, nhai tạm hai miếng bánh mì nguội rồi .

      Vừa ra khỏi nhà, liền trông thấy Ôn Thiếu Khanh đứng trước thang máy vịn vào tường nhúc nhích, lập tức chạy tới, " sao thế?"

      Ôn Thiếu Khanh nghe tiếng, vừa định mở mắt cả người chao đảo, Tùng Dung vội vươn tay đỡ . Ôn Thiếu Khanh thuận thế cúi đầu dựa vào vai . Vừa mới từ bên ngoài trở về, cả người đầy hơi lạnh, nhưng khi hơi thở khẽ khàng phả vào cần cổ Tùng Dung, lại cảm thấy nóng ấm và hơi nhộn nhạo. Mặt Tùng Dung dần đỏ lên, nhưng trong vô thức, ra sức đỡ lấy .

      lúc sau mới nghe thấy Ôn Thiếu Khanh cất giọng yếu ớt: "Hôm qua ban ngày làm ba ca phẫu thuật, đêm cũng mổ liên tục, chưa ăn gì, hạ đường huyết, chóng mặt."

      Tùng Dung nhìn xuống, thấy khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, giọng cũng khàn , có lẽ là quá mệt .

      vừa đỡ , vừa lấy từ trong túi ra chiếc hộp, "Em có kẹo đây, ăn viên ."

      đổ viên kẹo ra, đưa tới trước mặt .

      Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn, cau mày rất khẽ, "Kẹo bạc hà à?"

      Tùng Dung hiểu ý , "Kẹo bạc hà cũng là kẹo mà."

      thấp giọng: " thích bạc hà."

      biết vì sao, Tùng Dung bỗng có cảm giác cuối cùng cũng đánh trả được trận. thầm cười gian trong bụng, mặt vẫn thản nhiên, "Thế à? Vậy đừng ăn."

      Ôn Thiếu Khanh gì nữa, nhắm mắt lại như sắp ngất , chẳng là vì hạ đường huyết hay vì bị Tùng Dung chọc giận.

      Cuối cùng Tùng Dung vẫn đành lòng, lại đưa viên kẹo trong lòng bàn tay đến bên miệng , "Ăn rồi ."

      Ôn Thiếu Khanh từ từ ngẩng lên nhìn Tùng Dung, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống lòng bàn tay , hơi hé miệng, đầu lưỡi quét lấy viên kẹo ngậm vào, sau đó đứng thẳng người lên khẽ : "Cảm ơn em."

      Cảm giác ấm áp trơn ướt lướt qua khiến lòng bàn tay tê dại. Đầu óc Tùng Dung nóng lên, khiến trái tim cũng nhộn nhạo theo. Thứ tình cảm lạ thường càng tích tụ càng dâng cao, đầy đến độ sắp tràn ra ngoài. ngây người lúc mới nhớ ra phải rụt tay về, nắm lại đặt ở sau lưng, dường như có gì muốn giấu.

      Mãi sau mới phản ứng được, lòng thầm kêu gào, đến lúc này rồi mà còn trêu em! Kêu xong lại kìm được mà ngẩng lên nhìn người yếu ớt dựa vào tường, khuôn mặt ấy lộ ra vẻ yếu đuối đầy mê hoặc. nhìn mãi, nhìn đến xao lòng, đầu óc rối loạn, quả nhiên trêu hay cũng rất phong tình.

      Tùng Dung cảm thấy bản thân có xu hướng mờ mắt vì sắc đẹp, cúi xuống đỡ , "Em đưa về nghỉ ngơi nhé?"

      Vào trong nhà, dìu Ôn Thiếu Khanh tới sofa, rót cho cốc nước ấm rồi tới chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn. Tới lúc làm nóng mấy lát bánh mì trong lò vi sóng xong quay lại Ôn Thiếu Khanh dựa vào sofa ngủ. ra tư thế này mấy thoải mái, nhưng hơi thở của kéo dài đều đặn, có thể thấy là rất mệt.

      đặt đĩa bánh lên chiếc bàn trước sofa, vỗ Ôn Thiếu Khanh, khe khẽ : "Đừng ngủ ở đây, dễ bị lạnh. Em bây giờ, vào giường ngủ nhé."

      Có lẽ Ôn Thiếu Khanh ngủ say nên có phản ứng gì. Tùng Dung chẳng còn cách nào khác, cẩn thận đỡ nằm xuống, kê cái gối dưới đầu rồi vào phòng ngủ ôm chăn ra đắp cho . Làm xong tất cả, đứng nhìn lúc, thấy có dấu hiệu tỉnh mới rời .

      Tùng Dung đến văn phòng, vừa vào cửa gặp Đàm Tư Trạch.

      Đàm Tư Trạch muốn ra ngoài, thấy liền dừng lại đùa, "Ồ, hôm nay luật sư Tùng đến muộn nhé!"

      Tùng Dung vội vàng lên tầng, "Em hẹn gặp khách hàng, người ta sắp đến rồi, em phải lên chuẩn bị, rảnh chuyện phiếm với đâu. Mau tránh ra."

      Đàm Tư Trạch nhìn lưng lên tiếng: "Chiều nay phỏng vấn vòng cuối, Thượng Quan ở đây, em đến giúp chút nhé."

      Tùng Dung quay đầu lại, "Mấy giờ?"

      "Hai giờ đến bốn giờ chiều."

      "Được."

      Tùng Dung vào văn phòng, vừa mới thở ra hơi, trợ lý gõ cửa báo khách hàng đến, vậy là vội vàng cầm tài liệu mang đến phòng họp.

      Tiễn khách hàng ra về xong, Tùng Dung nhìn thoáng đồng hồ tay rồi nhìn tới điện thoại. có tin nhắn Wechat, có SMS, cũng có cuộc gọi nhỡ. chợt thấy hơi lo lắng cho Ôn Thiếu Khanh. Sắp trưa rồi, chẳng biết dậy chưa.

      Tới giờ ăn trưa Tùng Dung mới nhận được điện thoại của Ôn Thiếu Khanh. cảm ơn vì buổi sáng giúp, đồng thời hẹn ăn tối.

      có hẹn trước với Chung Trinh nên Tùng Dung khéo léo từ chối rồi hỏi thăm qua về tình hình sức khỏe của . Ôn Thiếu Khanh trả lời rằng mình ổn, cũng tỏ ý còn nhiều thời gian, khi nào rảnh lại hẹn.

      Buổi chiều Tùng Dung xuất đúng giờ trong phòng họp để tiến hành phỏng vấn. mở tài liệu tay, giọng hỏi Đàm Tư Trạch ngồi cạnh: "Vòng cuối rồi chắc có gì bất ngờ nữa đâu nhỉ?"

      Đàm Tư Trạch hớn hở cười gian, "Bất ngờ nhưng có người hơi bị bệnh công chúa, quan hệ khá vững nên tiện loại thẳng, vì vậy bảo họ xếp ở cuối, đợi lát Thượng Quan đến xử lý."

      Tùng Dung hiểu, "Liên quan gì đến Thượng Quan?"

      Đàm Tư Trạch cười bí hiểm, "Lát nữa rồi xem."

      Người học luật đa phần đều nhạt nhẽo. Phỏng vấn được nửa Tùng Dung thấy chán, mãi cho đến lúc có cậu thanh niên béo mập vào.

      "Tên em là Khúc Đại Tráng. "Tráng" trong "cường tráng", bố mẹ em hy vọng sau này em trở thành luật sư[5] nên đặt tên đó cho em."

      [5] Luật sư: Phiên Hán Việt là "đại trạng", đọc đồng với tên "Đại Tráng."

      Đàm Tư Trạch khinh khỉnh, "Cậu nghĩ đặt tên Đại Tráng là có thể trở thành luật sư à? Cậu xem có luật sư nào trông ngốc như cậu ?"

      Cậu ta thà gãi đầu, vẻ mặt mù mờ, "A, vậy em nên tên là gì?"

      Từng Dung cúi đầu cười, hỏi thêm mấy câu, sau đó lặng lẽ đánh dấu V lên giấy. thà chất phác, được lắm.

      chàng kia ra ngoài rồi, Tùng Dung mới nghiêng đầu xem đánh giá của Đàm Tư Trạch, thấy cũng đánh dấu V.

      nhướng mày nhìn , Đàm Tư Trạch xoay bút giải thích: "Thấy cậu ta được, có khả năng đào tạo mới mắng. vừa mắt với ai lười mở miệng lắm."

      xong lật sang trang, chỉ tên người ở , "Nhân vật then chốt tới rồi đây."

      Nhân vật then chốt mắc bệnh công chúa tên là Hùng Kinh Kinh, tốt nghiệp đại học danh tiếng, kiến thức chuyên ngành cũng khá ổn. Ban đầu Tùng Dung cảm thấy ứng viên này có bệnh công chúa, mãi cho đến khi nàng cầu: "Em tăng ca, còn những cái khác em đều đồng ý."

      Tùng Dung trao đổi ánh mắt với Đàm Tư Trạch, yên lặng .

      Sau đó Đàm Tư Trạch cười, "Bọn tăng ca."

      Hùng Kinh Kinh ngạc nhiên nhìn ta.

      Đàm Tư Trạch chợt thu lại nụ cười, "Bởi xưa nay bọn tan làm."

      Hùng Kinh Kinh khó chịu, "Dù sao em cũng tăng ca đâu."

      Đàm Tư Trạch cũng chẳng nể nang, " làm nghề này lâu rồi chưa bao giờ thấy luật sư nào tăng ca."

      Hùng Kinh Kinh nóng nảy, "Bố em là Hùng Chính Bình, chắc các chị biết chứ?"

      Tùng Dung nhướng mày, tất nhiên là từng nghe danh Viện trưởng Viện Kiểm sát Hùng. Hóa ra là con nhà có vai vế.

      Đàm Tư Trạch cười chỉ vào Tùng Dung, "Em biết ông nội của ấy là ai ?"

      Hùng Kinh Kinh nhìn sang Tùng Dung, "Là ai?"

      "Ông nội ấy là Tùng Khang Bá, bố ấy là Tùng Tinh Hà. À đúng rồi, bố em còn là học trò của ông ngoại ấy đấy. Ngày ngày ấy tăng ca ở văn phòng xong còn về nhà làm thêm. Địa điểm, thời gian, khối lượng công việc đều giới hạn, tiền tăng ca gần như có."

      Hùng Kinh Kinh nghe xong, nhìn Tùng Dung, khóe môi giật giật, cuối cùng thêm gì nữa.

      Nhân lúc người khác đặt câu hỏi, Tùng Dung nghiêng đầu giọng : "Viện trưởng Viện Kiểm sát Hùng là học trò của ông ngoại em à?"

      Đàm Tư Trạch cũng hạ thấp giọng: "Em biết à?"

      "Ông ngoại có bao nhiêu học trò, làm sao em biết được?"

      Hai người có người đẩy cửa bước vào. Thượng Quan Dịch lau mồ hôi trán, "Xin lỗi, bị tắc đường."

      " Thượng Quan!" đứng bật dậy ôm cánh tay Thượng Quan Dịch, "Em có thể theo luật sư Thượng Quan ? Tăng ca cũng được!"

      Vừa trông thấy Hùng Kinh Kinh, khóe mắt Thượng Quan Dịch giật giật, nhìn Đàm Tư Trạch và Tùng Dung cầu cứu, đâu ngờ cả hai người đều thu dọn tài liệu bàn.

      Tùng Dung muốn từ lâu, "Chính chủ tới rồi, chúng tôi rút lui trước."
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan7 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Đàm Tư Trạch vỗ vai Thượng Quan Dịch, "Người cuối cùng đấy Thượng Quan. Cậu làm bảng đánh giá cẩn thận rồi giao cho bộ phận tuyển dụng nhé."

      Ra khỏi phòng họp, Tùng Dung mới hỏi: "Nợ phong lưu của Thượng Quan đấy à?"

      Đàm Tư Trạch lắc đầu, "Nợ phong lưu gì chứ? Em cũng biết Thượng Quan thích ai mà. Thanh mai trúc mã, chỉ tiếc là nàng có ý nhưng vô tình."

      Tùng Dung nghi ngờ, " biết Thượng Quan thích người khác rồi mà còn để ấy đến đây à?"

      "Nữ thẩm phán kia ấy hả? ấy thờ ơ với Thượng Quan lắm, đoán chắc là phán tù chung thân rồi. muốn giúp Thượng Quan kháng án lần cuốỉ, xem liệu ấy có ghen ?"

      Tùng Dung dám tán thành, "Chiêu này quái !"

      "Phải rồi, cậu Đại Tráng này về tay nhé."

      "Được."

      "Sao em giành với ?"

      "Vì mấy vụ án em nhận gần đây khá máu me, cậu ấy còn , sợ cậu ấy chịu nổi."

      Đàm Tư Trạch nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu rời .

      Lúc sắp tan tầm, Thượng Quan Dịch tới chỗ Tùng Dung cầu cứu.

      "Em dẫn dắt Hùng Kinh Kinh được ?"

      Tùng Dung chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ ném cho bản kế hoạch công việc gần đây của mình, " ấy trông thế nhưng là mềm yếu đấy, tiếp xúc với những thứ này hẳn gặp ác mộng nhỉ?"

      Thượng Quan Dịch khổ sở day ấn đường, "Vậy phải làm sao đây?"

      Tùng Dung thoáng xao động, thử thăm dò: "Nếu người đàn ông thích rồi, mà lại có khác thích ấy xuất , đồng thời vì số vấn đề mà hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau, người đàn ông ấy lại từ chối kia thẳng thừng mà còn mập mờ với ấy, vậy theo , ấy có ý gì?"

      Thượng Quan Dịch hiểu ý , "Em chửi xéo đấy à? từ chối Hùng Kinh Kinh thẳng thừng rồi."

      Tùng Dung nhìn ta, " !"

      Thượng Quan Dịch cẩn thận ngẫm nghĩ, "Có hai khả năng hoặc ta là thứ đàn ông cặn bã, hoặc thực ra người ta thích cũng chính là thích ta."

      xong, chàng xòe tay về phía Tùng Dung, "Phí tư vấn."

      Tùng Dung đuổi Thượng Quan Dịch ra khỏi phòng làm việc, sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ lời của ta.

      Khả năng thứ hai về cơ bản có thể loại bỏ, vậy chính là khả năng thứ nhất. Ôn Thiếu Khanh cũng có thói xấu của đàn ông, ai tiếp cận đều từ chối.

      Nghĩ vậy lại bắt đầu bực bội.

      Hậu quả của nỗi bực bội này là sau khi ăn tối với Chung Trinh, Tùng Dung muốn về nhà mà đến chỗ cậu giết thời gian.

      Chung Trinh còn nhàn nhã như ngày trước, vừa mới về tới nhà là ngồi vào trước máy vi tính viết luận văn. Tùng Dung nhìn căn nhà bừa bộn, biết vì sao lại nhớ tới căn nhà sạch gọn gàng của Ôn Thiếu Khanh, sau đó nhìn sang Chung Trinh, đột nhiên cảm thấy có lẽ khí chất sạch người Ôn Thiếu Khanh cũng phải vì là bác sĩ mà có, mà bản chất của là như vậy. Dù có làm bác sĩ hay , vẫn sạch như thế, nhà sạch, quần áo sạch, giọng và ánh mắt cũng trong sạch, đâu đâu cũng sạch .

      Chung Trinh mắc kẹt ở vấn đề mất mấy hôm, thử vào QQ hỏi ý kiến Ôn Thiếu Khanh.

      Sau khi giải thích qua cho cậu, Ôn Thiếu Khanh gửi dòng tin nhắn khiến Chung Trinh mừng phát khóc.

      "Tôi nhớ lúc trước chỉnh sửa lần rồi, để tôi tìm lại gửi cho cậu."

      Chung Trinh gửi tới biểu tượng mừng rỡ, nhưng ảnh đại diện của cậu bỗng dưng đen lại. Sau đó Ôn Thiếu Khanh nhận được tin nhắn, "Chị họ em quét dọn làm tuột dây cắm router[6], giờ khởi động lại. Thầy Ôn, thầy gửi ngoại tuyến cho em ."

      [6] Router: hộp cho phép nhiều máy tính kết nối cùng mạng.

      Quét dọn?

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, nhớ tới việc ban ngày Tùng Dung từ chối khéo , hóa ra là hẹn với Chung Trinh.

      nhanh tay di chuyển con trỏ khỏi tài liệu nào đó, đóng thư mục lại, trả lời: "Tôi tìm được, cậu tự tra . Tuần này nhất định phải trả bài đấy!"

      Sau đó đóng khung chat và đăng xuất.

      Chung Trinh nhìn hai hàng chữ ngắn ngủi, chợt cảm thấy luồng khí lạnh xông thẳng đến.

      Tùng Dung thấy cậu ngơ ngẩn ngồi trước máy tính mãi động đậy, liền hỏi: "Sao thế?"

      "Sếp của em đuổi giết em..."

      Tùng Dung hơi ngừng lại, hỏi: "Em thấy Ôn Thiếu Khanh là người thế nào?"

      Vừa nhắc tới, Chung Trinh lập tức thay đổi biểu cảm. Tùng Dung nhìn khuôn mặt đầy vẻ kính nể của cậu là biết ngay cậu muốn gì, vì vậy lập tức ngắt lời khi cậu định mở miệng: " bảo em nhận xét ấy cương vị bác sĩ và thầy giáo, mà hỏi em ấy là người đàn ông như thế nào?"

      Chung Trinh hoang mang, "Đàn ông?"

      "Ừ..." Tùng Dung gợi ý cậu, "Đàn ông đều có thói hư tật xấu, trong bệnh viện các em hẳn là có nhiều người thích ấy lắm nhỉ? Ví dụ như liệu ấy có phải người bao giờ từ chối ai tiếp cận mình ?"

      Chung Trinh nghe xong, nhếch miệng cười, xua tay, "Sao có thể. Ai cũng biết là ngoài chữa bệnh cứu người ra, dao của "mỹ nhân đao" còn dùng để "chém" mỹ nhân nữa. Chị dám xông lên khiêu chiến, thầy ấy có thể lập tức chặt đứt cờ tiên phong của chị, cho chị khỏi mơ tưởng. Đúng là ở bệnh viện có rất nhiều người thích thầy ấy, nhưng đừng từ chối người tiếp cận, đến cả ánh mắt thầy ấy cũng chẳng thèm nhìn về phía họ luôn."

      Lần này đến lượt Tùng Dung hoang mang, người này và người cứ rảnh ra là trêu chọc sao?

      Hay thực là Ôn Thiếu Khanh làm áo mũ chỉnh tề, lúc tan làm lại hóa thành cầm thú?

      Tùng Dung vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ, Chung Trinh tiến đến gần, bộ mặt hóng hớt, cười gian hỏi: "Chị họ, sao đột nhiên chị lại hỏi về sếp em? Có biến gì phải ?"

      Tùng Dung dùng lại chiêu cũ, thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy, lần trước chị rồi còn gì? Chị thầm sếp em. Sao quên nhanh thế?"

      "Chán chết!" ràng Chung Trinh tin, thấy thái độ này của mất hết khí thế, lại bò ra trước máy tính làm luận văn tiếp.

      Vấn đề rắc rối này khiến Tùng Dung sau khi về nhà, cả đêm ngủ ngon. Rất may hôm sau là cuối tuần, lúc tỉnh dậy cảm thấy toàn thân chẳng còn sức lực, liền nằm bên ngoài ban công phơi nắng ngủ tiếp. Trong mơ màng, nghe thấy tiếng thứ gì cào vào cửa.

      thanh ấy cứ ngắt quãng liên tục, sau lúc lâu, cuối cùng Tùng Dung chịu nổi nữa, ra mở cửa thấy Nhường Chút ngồi ngay trước nhà. giật mình, máy móc giơ tay lên chào nó.

      "Hi."

      Nhường Chút thè lưỡi tươi cười nhìn .

      Tùng Dung hỏi: "Mày có việc gì à?"

      Nhường Chút thè lưỡi nghiêng đầu tiếp tục nhìn. Tùng Dung bị vẻ đáng của nó làm cho ngẩn ngơ, sau đó nhìn qua phía cửa đối diện với ánh mắt thăm dò. Cửa đóng chặt, Ôn Thiếu Khanh ở nhà? Vây sao nó ra đây được?

      Tùng Dung nghĩ nghĩ lại, "Hay là mày vào nhà tao ngồi lát nhé?"

      Lần này Nhường Chút thè lưỡi nữa. Nó xoay người vòng, qua Tùng Dưng vào trong.

      Tùng Dung vẫn dám đến gần nó quá. Nhường Chút chiếm trọn ban công, bị dồn đến sofa trong phòng khách ngồi làm việc. Mãi đến chiều mới có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa, Nhường Chút hớn hở nhảy ra ngoài.

      Ôn Thiếu Khanh vuốt lông nó, ngẩng lên : "Cảm ơn."

      Chẳng có lấy câu giải thích, hề nhắc tới lý do Nhường Chút xuất trước cửa nhà Tùng Dung, cũng tại sao biết nó ở nhà .

      "Ừm." Tùng Dung cũng hỏi, chỉ gật đầu, hờ hững nhìn cái, giống như đứa trẻ hờn giận.

      Ôn Thiếu Khanh muốn cười, vờ như thấy, " mời vào ngồi lát à?"

      Lúc này Tùng Dung mới nhớ ra mình đến nhà Ôn Thiến Khanh rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào sang chơi nhà cách đúng nghĩa, vì vậy lập tức nghiêng người tránh đường, "Vào ."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn tổng thể, biết vì sao cứ cảm thấy hơi lạnh lẽo, giống chỗ ở của phụ nữ lắm.

      Tùng Dung quay lưng thu dọn tài liệu ghế sofa. Có lẽ làm việc, những trang giấy A4 trải đầy ghế, tấm thảm trước sofa còn có tập tài liệu photo rất dày. Ôn Thiếu Khanh nhìn sườn mặt hao gầy của , bỗng có chút thương xót, liền hỏi: "Ăn trưa chưa?"

      "Ăn rồi, gọi đồ ăn bên ngoài." Tùng Dung biết vì sao Ôn Thiếu Khanh bỗng nhiên hỏi vấn đề này. chỉ coi như khách sáo, vì vậy hỏi lại: " ăn chưa?"

      Ôn Thiếu Khanh trả lời, nhìn chăm chú, "Em gầy hơn hồi ấy nhiều."

      Khi ấy vẫn còn nét mũm mĩm ngây thơ. Mấy năm nay, càng trưởng thành càng có phong cách của người phụ nữ mạnh mẽ.

      Tùng Dung giật mình. biết "hồi ấy" mà Ôn Thiếu Khanh nhắc đến là khi nào, đưa tay sờ lên mặt, " sao?"

      Ngẫm nghĩ thêm lúc, mới cắn môi, hỏi: "Ý là, hồi ấy em... rất mập?"

      Ôn Thiếu Khanh cười, " mập. thích tròn trịa chút, Nhường Chút mới thích xương xẩu."

      Được nhắc tên, Nhường Chút tới, làm Tùng Dung giật mình lùi về sau mấy bước.

      Ôn Thiếu Khanh vỗ Nhường Chút bảo nó chơi, khi ngồi xuống đưa chiếc hộp tới trước mặt Tùng Dung, "Hôm ấy em quên cầm."

      "Cái gì vậy?" Tùng Dung ngồi đối diện , vừa vừa mở ra nhìn, hơi sững lại rồi mới lấy đồ ra.

      Là chiếc cốc hôm trước thích.
      Yoororo, Dinhloan, Chris_Luu5 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Lúc ấy chỉ thuận miệng thôi, chẳng ngờ lại có lòng mang đến.

      "Khi lấy đồ của hay lắm nhỉ?" Tùng Dung hơi khó xử, chỉ xung quanh mình, " xem có thích cái gì ở chỗ em cứ lấy."

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lướt vòng quanh phòng, cuối cùng ngừng lại người Tùng Dung rất lâu, rồi im lặng.

      Chẳng biết vì sao, Tùng Dung chợt nhớ tới câu "Lấy đồ của phải làm vợ ". nhìn đôi mắt thâm sâu khó lường của Ôn Thiếu Khanh, khóe mắt giật , cười gượng, "Chắc thích đồ của con . Để hôm nào tiện em mua bù cho ."

      May mà Ôn Thiếu Khanh thêm gì, khuôn mặt nhanh chóng giãn ra, cười : "Được."

      Tùng Dung vẫn tập trung ở ánh mắt của Ôn Thiếu Khanh khi nãy. Thấy thêm câu gì khiến mình mặt đỏ tim đập, mới thở phào.

      Thấy có vẻ giận nữa, Ôn Thiếu Khanh bèn giải thích: "Sáng nay dẫn nó dạo công viên lát, sau đó nhận được điện thoại của bệnh viện cầu đến ngay vì có tình huống khấn cấp. kịp đưa nó về nên bảo nó tới tìm em "

      Tùng Dung vẫn bình ổn hô hấp, " sợ em cũng ở nhà à?"

      "Sao em lại ở nhà? Bao lâu nay em có dậy sớm được vào cuối tuần đâu. Lúc ấy hẳn là em vẫn chưa rời giường, vừa ra khỏi cửa thấy nó."

      Tùng Dung sầm mặt. Ý lười?

      Ôn Thiếu Khanh thấy tình hình ổn, lập tức lảng sang chuyện khác, " mua đồ ăn rồi. Hôm nay là Giáng sinh, dùng bữa với nhau được ? Coi như cảm ơn em chăm sóc Nhường Chút."

      Tùng Dung đói. đấu tranh tâm lý mãi mới rầu rĩ gật đầu.

      Ôn Thiếu Khanh nhịn cười dẫn Nhường Chút ra về, "Lát nữa qua giúp nhé."

      là giúp, nhưng thực ra Tùng Dung chỉ làm những việc nhặt như đưa thìa, lấy đĩa. thấy Ôn Thiếu Khanh chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, tò mò hỏi: "Dù là Giáng sinh cũng cần làm nhiều như vậy chứ? Hai chúng ta đâu có ăn hết được?"

      Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên. Ôn Thiếu Khanh thong thả thái thịt, "Ra mở cửa xem là ai."

      Tùng Dung cũng nghĩ nhiều, cho rằng chắc chỉ là bên chuyển phát nhanh hay thu phí quản lý gì đó, vừa mở ra liền thấy cả đám người đứng ở ngoài. Thoáng chốc mọi người đều gượng gạo, hai bên yên lặng nhìn nhau lúc lâu.

      Chung Trinh đứng ở sau cùng ló đầu ra gọi : "Chị họ."

      Cảm thấy tình hình ổn, Tùng Dung gật chào mọi người, dứt khoát quay lại gọi: "Ôn Thiếu Khanh!" 

      Ôn Thiếu Khanh mau chóng từ phòng bếp ra, kéo Tùng Dung né sang bên, cúi đầu giọng giải thích: "Đồng nghiệp và học trò của , em để họ vào ."

      Trong điệu bộ và biểu cảm của thân mật khó tả. Từ buổi chiều đến giờ cứ cảm giác có gì đó đúng, ngoảnh lại nhìn dò hỏi, ai ngờ vừa quay đầu gặp phải ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng kia, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

      thấy nhìn mình ngơ ngẩn, chợt nở nụ cười. Lần này nhịp tim của Tùng Dung càng bất thường hơn.

      Mấy cậu học trò của Ôn Thiếu Khanh vẫn ngoan ngoãn gọi: "Chào chị họ!"

      Tùng Dung nhìn nhóm người đông hơn, lại đưa mắt về phía những khuôn mặt xa lạ nhìn thăm dò, chột dạ đáp tiếng.

      "Mọi người cứ tự nhiên, đồ ăn xong ngay đây." Ôn Thiêu Khanh chào hỏi xong, kéo Tùng Dung vào bếp, "Em vào giúp ."

      Hành động vừa rồi của Ôn Thiếu Khanh khiến tim Tùng Dung đập nhanh hơn, giờ lại bị cả đám người nhìn chăm chú, nhưng dù sao cũng từng gặp những tình huống chấn động, cố vờ bình tĩnh mỉm cười, thản nhiên vào bếp.

      Sau lưng còn có tiếng bàn tán xì xào.

      "Đây là bạn của bác sĩ Ôn sao?"

      " nghe ."

      "Sao Chung Trinh lại gọi là chị họ? Phải gọi bạn thầy là chứ nhỉ? Chẳng lẽ chị họ là cách gọi khác của ?"

      "Lạ đấy."

      Lớp ngụy trang của Tùng Dung sụp đổ khi vừa vào trong bếp. đứng ngẩn ra, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.

      chưa bao giờ nghĩ có ngày mối quan hệ của mình với Ôn Thiếu Khanh bị người ta bàn tán.

      Ôn Thiếu Khanh rửa tay xong, bỗng dưng tới, đưa tay che trước mắt Tùng Dung, vuốt , "Tiếp nhận kích thích có tính máy móc khi nhãn cầu chịu áp lực hoặc cơ mắt bị kéo căng, làm thần kinh phế vị hưng phấn quá độ, khiến nhịp tim chậm lại. Đây là phản xạ mắt - tim."

      Hơi thở của bủa vây lấy Tùng Dung. nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được ở rất gần mình. Đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào mi mắt mỏng của . thào: "Nhưng hình như tim em vẫn đập nhanh lắm."

      "Thực ra ..." Ôn Thiếu Khanh hơi ngừng lại, tăng lực tay, "Móc luôn nhãn cầu ra hiệu quả ràng hơn, em muốn thử ?"

      Tùng Dung giật mình, hất tay xuống.

      Cửa kính phòng bếp đột nhiên bị kéo ra. giọng nam vang lên, chẳng những ngượng mà còn có ý trêu chọc ràng: "Ôi xin lỗi, xin lỗi. Tôi vào lấy nước thôi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục ."

      tay đặt vai Tùng Dung, tay còn lại che trước mặt , giống như nửa ôm vào lòng. Mà khi nãy chuyện cùng , đầu hơi ngẩng lên đối mặt với . Khoảng cách quá gần, nghe thấy cả tiếng thở của đối phương, đúng là vừa mập mờ vừa quấn quýt. Mặt Tùng Dung lập tức đỏ lên.

      Ôn Thiếu Khanh cũng hoảng, từ từ buông ra rồi quay người lấy hai chai nước trong tủ lạnh đưa cho người kia.

      Người kia lấy được nước nhưng , tựa ở cạnh cửa tiếp tục trêu Ôn Thiếu Khanh: "Bác sĩ Ôn, đây là ai vậy? giới thiệu với chúng tôi à?"

      Giọng ta lớn nhưng cũng đủ để thu hút chú ý của đám người trong phòng khách, họ nhanh chóng tiến tới vây quanh.

      Tùng Dung sửa sang mái tóc, vô tư trả lời: "Hàng xóm!"

      Khi cất tiếng, giọng nam trong trẻo cũng đồng thời vang lên: "Bạn bè."

      Hai người cùng lúc đưa ra hai đáp án khác nhau, khiến đám người cười ầm lên, "Cho hai người cơ hội nữa, bàn bạc xong lại."

      Tùng Dung nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Khanh, quyết định theo . Ai ngờ Ôn Thiếu Khanh lại có hành động khác.

      "Bạn bè!"

      "Phụ huynh học sinh."

      Lại là hai đáp án.

      Tùng Dung cảm thấy mình và Ôn Thiếu Khanh chẳng ăn ý chút nào. cau mày nhìn sang, ai ngờ Ôn Thiếu Khanh rất thoải mái, hai đầu lông mày nhướng lên, nhìn nghiền ngẫm đầy hứng thú. ràng cố ý!

      chịu lép vế, nở nụ cười tự nhiên với mọi người, "Tôi tên Tùng Dung, là chị họ của Chung Trinh, còn là hàng xóm của Ôn Thiếu Khanh."

      "A! chính là chị họ của Chung Trinh?" Người kia quay đầu gọi về phía phòng khách, "Này Trinh, chị họ của cậu được đấy chứ? Trông cái bộ dạng chào hàng khắp nơi của cậu trước kia, tôi còn tưởng là hàng tồn kho!"

      Tùng Dung hoang mang nhìn ta, "Là sao?"

      Chung Trinh chơi đùa vui vẻ ở phòng khách, nghe vậy lập tức căng thẳng, chạy tới lấy lòng Tùng Dung, " có gì đâu. Chị ơi, chị muốn uống nước ?"

      Tùng Dung thấy cậu thay đổi cách xưng hô, biết ngay là có chuyện gì tốt đẹp. liếc cậu, "Đừng có đánh trống lảng."

      Có người khẽ cười trộm. Tùng Dung cau mày, ngoảnh nhìn Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh nghĩ lại muốn nhờ mình giúp. hắng giọng, hất cằm về phía Chung Trinh, "Cũng có gì. Chẳng qua là cậu ta tận tâm quảng cáo em với toàn bộ sinh vật giống đực cỡ tuổi em trong bệnh viện. Cả viện đều biết cậu ta có bà chị họ lấy được chồng."

      Nghe xong Tùng Dung chỉ hơi cau mày rồi mau chóng cười với Chung Trinh, dịu dàng lên tiếng: "Em trai cưng, tối nay đừng về, sang nhà chị ngủ, chị có chuyện muốn với em."

      luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Chung Trinh. Cậu lâp tức từ chối: "!"

      Tùng Dung vẫn cười dịu dàng, "Nghe lời."

      Chung Trinh mếu máo, "Em sang được ?"

      Tùng Dung xoa đầu cậu, nụ cười càng thêm tươi, " được đâu!"

      Chung Trinh phờ phạc quay về phòng khách, co mình sofa, còn hào hứng như khi nãy.

      Ôn Thiếu Khanh xem đủ trò vui, bắt đầu đuổi người, "Thôi, ra ngoài hết . Còn mấy món nữa là ăn được rồi. Có chuyện gì lát tiếp."

      Nhóm người nhanh chóng tản ra, trong bếp chỉ còn lại Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh.

      Tùng Dung nhìn kỹ . Chẳng trách hôm nay thay quần áo ở nhà. Ban đầu còn thấy lạ, vì sao nấu bữa cơm thôi cũng phải mặc nghiêm chỉnh như thế. Khi nãy hỏi sao lại nấu nhiều món đến vậy, cũng chỉ cười .

      lườm mãi mà phản ứng gì, vẫn bình thản nấu. thể nhịn thêm, lên tiếng hỏi: " cố ý đúng ?"

      Ôn Thiếu Khanh thong thả đảo rau trong chảo, "Cố ý cái gì? Cố ý bảo em sang ăn cơm, hay là vừa rồi cố tình làm em khó xử?"

      Tùng Dung bực tức trả lời: "Cả hai!"

      "À." Ôn Thiếu Khanh cuối cùng cũng quay lại, nở nụ cười lưu manh, " cố ý hết đấy."

      Tùng Dung nhìn vẻ ung dung thản nhiên của , tức đến trào máu, nhìn thế nào cũng thấy nụ cười khuôn mặt kia đáng ghét! xoay người định ra ngoài, nhưng nghĩ tới chuyện ngoài kia toàn là những người quen, ra rồi chỉ càng khó xử, vậy là bèn đứng vào góc bếp nghiêng đầu , chẳng thèm để tâm đến Ôn Thiếu Khanh nữa.

      Thấy ấm ức qua lại, tâm trạng Ôn Thiếu Khanh tốt hẳn lên.

      Tùng Dung rất ảo não. Ai cũng biết luật sư Tùng luôn nhã nhặn điềm đạm, bao giờ phải ngượng ngập trước nhiều người như thế. Nghĩ vậy, trừng mắt nhìn bóng lưng bận rộn kia. Cả Chung Trinh nữa! Tối nay nhất định phải xử nó!

      suy nghĩ xem nên xử Chung Trinh thế nào, Tùng Dung chợt nghe tiếng Ôn Thiếu Khanh: "Lấy cho cái đĩa."

      Tùng Dung sực tỉnh, thèm động chân, chỉ ngoảnh hừ tiếng lạnh lùng, giọng đầy khinh bỉ và châm chọc.

      Ôn Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn biểu cảm của . Cho đến giờ chưa từng thấy dỗi vặt như vậy. Chiếc cằm hếch lên, đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ ngang bướng chịu hợp tác.

      Tùng Dung bị nhìn đến mất tự nhiên. ngước lên, hờ hững liếc , "Nhìn gì?"

      Ôn Thiếu Khanh cười hiền, " có gì. Lát nữa xử em sau."

      Tùng Dung hừ thêm tiếng khinh thường, thứ sợ nhất chính là uy hiếp. Bao nhiêu người ở đây như vậy, tin Ôn Thiếu Khanh có thể xử .

      " tin hả?" Ôn Thiếu Khanh tự lấy đĩa, vừa bày thức ăn vừa cười lưu manh, " sao, chốc nữa tin ngay ấy mà."

      Tùng Dung cảm thấy thể ở lại chỗ này lâu, liền chủ động bê hai đĩa đồ ăn kệ ra khỏi nhà bếp. Ôn Thiếu Khanh nhìn dáng lưng , cúi đầu cười khẽ rồi mới theo ra ngoài.
      Hết chương 04
      Yoororo, Dinhloan, Chris_Luu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :