1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh đứng trước bàn ăn gọi : "Tới đây ."

      Lần trước đến Tùng Dung để ý, lần này mới phát , Ôn Thiếu Khanh là tên biến thái rất có phong cách.

      chỉ vào hoa văn đũa hỏi: "Đũa này độc đáo , còn chạm trổ hoa văn. mua ở đâu vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh múc canh cho , hờ hững đáp: "Đũa bình thường trong siêu thị, mua về tự khắc."

      Lần này Tùng Dung hoàn toàn tin rằng kỹ năng dùng dao của Ôn Thiếu Khanh rất tốt, tốt đến biến thái. Rốt cuộc buồn chán đến mức nào mới nghĩ tới việc khắc hoa văn đũa?

      Tùng Dung thầm phỉ nhổ trong lòng, sau khi cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng lập tức thay đổi thái độ.

      "Cà này ngon quá! Nấu kiểu gì thế ạ?"

      "Ừm... Củ từ này ăn cũng ngon!"

      "Sườn này cũng ngon, nhưng cay quá. Em ăn cay."

      Tùng Dung hớn hở quơ đũa, nhìn thế nào cũng thấy được vẻ điềm tĩnh nghiêm trang thường ngày. Ôn Thiếu Khanh nhìn chăm chú lúc lâu, vẻ mặt phức tạp, "Sao trước kia phát ... em là nàng háu ăn nhỉ?"

      Háu ăn chia thành hai loại, là cảm thấy cái gì cũng ngon, ăn tạp, ăn nhiều. Loại thứ hai là loại của Tùng Dung, vô cùng kén ăn, tính che giấu cực mạnh, bình thường thể nhìn ra dù chỉ chút, chỉ khi nào ăn đồ ngon vào mới sáng mắt, lộ nguyên hình.

      Tùng Dung khựng lại, cố vớt vát, " ra phải thế... Dạo trước em bị đau răng mà, ăn cháo lâu quá, lại biết nấu ăn. Đồ bên ngoài em ăn nhiều quá, chán lắm rồi. Em hiếm khi được ăn cơm nhà nên mới thế, thông cảm."

      Nhắc đến chuyện đau răng, Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ tới điều gì, bèn đặt đũa xuống, trịnh trọng : "Chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, giờ còn là hàng xóm, nên hòa hợp với nhau hơn đúng ?"

      Tùng Dung như bị nghẹn ở cổ, ăn cũng vào nữa, "Thời gian chúng ta quen biết tuy dài nhưng giữa chừng cắt liên lạc lâu như vậy, số lần gặp nhau cũng chỉ đếm đầu ngón tay, thực ra thân chút nào."

      Ôn Thiếu Khanh kết luận: " thân nên em cứ tránh mặt đấy hả?"

      đằng nghĩ nẻo là bản tính của phụ nữ. Tùng Dung chối theo bản năng: "Đâu có."

      Ôn Thiếu Khanh tự nhiên : "Cũng chỉ là biết em thích thôi mà? Trai chưa vợ chưa chồng, cũng cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ…"

      Ôn Thiếu Khanh đâm dao trúng điểm yếu của Tùng Dung, lập tức xù lông nhím, "Im ! Đừng nhắc nữa!"

      Đến giờ Tùng Dung mới ý thức được, đây là bữa ăn chết người.

      Ổn Thiếu Khanh coi thường cơn giận của , nghiêm giọng dùng kiến thức chuyên ngành nhảm: "Thông thường bệnh nhân trải qua năm giai đoạn tâm lý trong quá trình chấp nhận mình bị bệnh, cũng giống như em thể tiếp nhận việc em ."

      Tùng Dung tức đến đỏ mặt, "Em !"

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày tổng kết: "Giai đoạn thứ nhất là giai đoạn chối bỏ, em chịu chấp nhận thực."

      Tùng Dung nổi giận, " linh tinh!"

      Ôn Thiếu Khanh rất hài lòng với phản ứng của , "Giai đoạn thứ hai là giai đoạn căm phẫn. Chủ yếu là em thể bực bội, cáu gắt và trút giận vào người thân."

      Tùng Dung giơ hai tay lên, "Thôi được rồi, em rút lại câu vừa nãy. Em gì cả."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Bắt đầu giai đoạn thỏa hiệp. Sau khi chấp nhận , bệnh nhân trở nên hiền hòa."

      "…" Tùng Dung che mặt, thốt nên lời.

      Ôn Thiếu Khanh tiếp tục, "Đến giai đoạn u uất. Bệnh nhân nảy sinh cảm giác mất mát mạnh mẽ, xuất các phản ứng như đau lòng, tâm trạng sa sút, trầm lặng."

      Tùng Dung hít sâu, ngẩng đầu phờ phạc nhìn Ôn Thiếu Khanh rồi đứng đậy, "Kệ sao . Em ăn xong, cũng mệt rồi, về trước đây."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn rồi tiếp tục kết luận: "Giai đoạn cuối, về cơ bản, bệnh nhân chấp nhận , thích ở mình, thích ngủ."

      Tùng Dung quay lại trừng mắt, "Rốt cuộc có thôi hay ?"

      "Trong trường hợp cá biệt, bệnh nhân tượng phản ứng bất ngờ với mục đích vùng vẫy vào phút chót."

      Cảm giác bất lực trào lên trong lòng Tùng Dung. biết miệng lưỡi và tài ăn khéo léo của mình trong công việc thường ngày đâu hết. ràng thời học, cũng là nhân vật chủ chốt trong cuộc thi hùng biện của trường. Lối tư duy ràng, phản ứng nhanh nhẹn, mạch lạc, logic bay biến đâu hết cả, sao bây giờ lại liên tiếp thua trong tay cái tên hành nghề mổ xẻ này?

      Dù sao Ôn Thiếu Khanh cũng đúng câu, đó là phải bình tĩnh, thế chẳng còn hứng trêu . Suy luận này đúng với cả Nhường Chút và Ôn Thiếu Khanh.

      Sau khi hiểu ra, Tùng Dung mau chóng trở lại bàn, cầm đũa lên ăn tiếp.

      Sau đó dù Ôn Thiếu Khanh cũng trả đòn nữa, chỉ mỉm cười và yên lặng.

      Ôn Thiếu Khanh cũng hiểu đạo lý đuổi giặc cùng đường, cuối cùng bữa cơm cũng trôi qua trong bình yên.

      Đĩa sườn sốt tiêu có ớt kia bị nàng " ăn cay" Tùng Dung vét sạch. Uống cạn cốc nước xong, còn lè lưỡi chạy vòng quanh kêu cay.

      Ôn Thiếu Khanh bật cười khi thấy bộ dạng lè lưỡi trông rất giống Nhường Chút. còn đùa với chú chó ngồi cạnh, "Thè lưỡi ra tao xem nào."

      Nhường Chút lập tức thè lưỡi ra. Ôn Thiếu Khanh nhìn nó rồi lại nhìn sang Tùng Dung, càng cười tươi hơn, "Đúng là rất giống."

      Tùng Dung quay mặt sang lườm , dáng vẻ chẳng hề giống luật sư bình thản lạnh lùng thường ngày. Thấy Ôn Thiếu Khanh đứng dậy dọn bát đũa, vội giữ tay lại, "Để em. Ăn chực bữa còn để rửa bát ngại lắm."

      Lúc Tùng Dung rửa bát trong bếp, Ôn Thiếu Khanh đứng cạnh rửa hoa quả rồi cắt ra. tưởng định làm đĩa hoa quả tráng miệng, nhưng sau khi rửa sạch, lại lấy ra thứ trông giống như cái khay, cắm điện vào, sau đó lấy chai sữa chua vừa mua khi nãy ở trong tủ lạnh ra rót vào cốc, thả hoa quả vào trong sữa chua rồi rải thêm ít quả khô, cuối cùng đổ hết vào trong khay.

      Tùng Dung rửa bát nữa, tới và hỏi: "Đây là gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh lấy xẻng nấu ăn quét sữa chua ra xung quanh khay, "Chưa thấy bao giờ à? Máy làm kem chiên."

      "Sữa chua chiên à? Em vẫn luôn muốn ăn nhưng mùa đông người ta bán."

      Ôn Thiếu Khanh đợi vài giây. Sữa chua nhanh chóng cuộn thành miếng, rắc lên chút vừng, "Sau này mua sữa chua đừng mua loại hương trái cây, có thể mua loại bình thường rồi về tự thêm hoa quả."

      Tùng Dung lơ đãng trả lời: "À…"

      Ôn Thiếu Khanh thong thả vạch trần , ""À" nghĩa là " là việc của , chứ em làm đâu" đúng ?"

      "Ấy..." Tùng Dung hắng giọng, "Em thích ăn hoa quả."

      "Thường những người thích ăn hoa quả phải có đến hơn nửa là lười rửa hoặc lười gọt vỏ."

      Tùng Dung nghẹn lời nhìn , đúng là đồ đàn ông độc miệng!

      Ôn Thiếu Khanh cắt miếng sữa chua rồi xúc vào bát đưa cho Tùng Dung, còn cười, "Xin lỗi, gặp nhiều bệnh nhân, nghe nhiều cái cớ nên đúc kết ra vậy đấy."

      Tùng Dung nhận, chỉ nhìn bàn tay đưa bát ra giữa khoảng .

      Ôn Thiếu Khanh có bàn tay đẹp hiếm hoi mà từng thấy. Bàn tay sạch , thon dài, khớp ngón tay nét, đẹp mịn màng như tay phụ nữ, có lẽ do cầm dao phẫu thuật lâu ngày nên nhìn qua hơi chai sạn, nhưng là chai sạn truyền đến sức sống và khiến người ta yên lòng.

      cảm thấy mình thể bị sắc đẹp và thức ăn dụ dỗ nữa. Cái kiểu vừa đấm vừa xoa, đánh roi lại cho quả táo ngọt này của Ôn Thiếu Khanh, nếu là người khác trở mặt từ lâu rồi. Cũng vì "quả táo ngọt" của Ôn Thiếu Khanh quá hợp khẩu vị của , thế nên mới khiến lần nào cũng thua dưới tay .

      " ăn hả?" Ôn Thiếu Khanh lại đưa cái bát đến trước mặt , "Háu ăn cũng đâu có gì mất mặt. Thực sắc, tính dã[5]"

      [5] Thực sắc, tính dã: câu của Mạnh Tử, ý việc thích ăn uống và ham mê sắc dục vốn là bản năng của con người.

      nhận, vẫn cứ đưa đến.

      Ôn Thiếu Khanh có cả thực lẫn sắc, thế nên đành chịu thua.

      Tùng Dung hơi cau mày, nhận lấy.

      Ôn Thiếu Khanh nhanh tay chiên phần nữa, quay người đặt trước mặt Nhường chút. Sau khi rửa sạch máy làm kem chiên, lại rửa nốt số bát đũa Tùng Dung chưa rửa xong.

      Tùng Dung cầm bát ăn vui vẻ, thấy vậy liền vội vàng đặt xuống ngăn lại, "Để em! là em rửa mà!"

      Ôn Thiếu Khanh cản Tùng Dung, ngẩng đầu nhìn nghiêm túc, "Phần lớn bác sĩ đều mắc bệnh sạch , em biết chứ?"

      Tùng Dung hiểu ra sao, "Biết."

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào đống bát đũa, "Người có bệnh sạch đều cảm thấy thoải mái với bát đũa mà người khác rửa, họ tự rửa lại lần nữa, em biết ?"

      Tùng Dung xấu hồ bỏ bát xuống, xoa tay, "Hình như từng nghe rồi..."

      Ôn Thiếu Khanh thấy ngoan ngoãn đứng tránh ra mới mỉm cười hài lòng, "Nhưng phải lý do này."

      Tùng Dung lại hiểu, "Gì cơ?"

      "Em tính là người khác." Ngón tay vẫn nước của Ôn Thiếu Khanh vẽ vòng tròn trong trung, vòng Tùng Dung và Nhường Chút lại. Theo quán tính, giọt nước kia rời khỏi đầu ngón tay , rơi đến mu bàn tay . Tùng Dung cúi đầu nhìn, giọt nước ấy trôi lướt qua mu bàn tay, chảy vào trong lòng bàn tay .

      Tùng Dung nắm chặt tay, biết muốn nắm lấy thứ gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt.

      câu chẳng đầu chẳng đuôi, thế mà lại hiểu, để rồi tim đập rộn ràng.

      Lần đầu tiên Tùng Dung cảm thấy tức giận vì bị xếp chung với chú chó. cúi đầu nhìn Nhường Chút nằm rạp đất ăn sữa chua chiên, tướng ăn kia hẳn là giống hệt mình khi nãy.

      Bầu khí bỗng trở nên ngượng ngập, cả hai người đều gì thêm. Khi Ôn Thiếu Khanh rửa xong bát, vừa thong thả lau tay vừa nhìn về phía Tùng Dung.
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan6 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung hít sâu, người này biết xấu hổ là gì sao? biết rửa chậm à?

      bị Ôn Thiếu Khanh nhìn đến phát hoảng, gượng cười, chuyển chủ đề: " cũng thích ăn sữa chua chiên à?"

      Ôn Thiếu Khanh hất cằm về phía con thú cưng nằm mặt đất, "Nhường Chút thích nên thường làm cho nó ăn."

      "…" Tùng Dung cầm bát, biết có nên ăn tiếp hay . Hình như xem là vật cưng thứ hai rồi?

      Tùng Dung bị trêu chọc nửa vời của Ôn Thiếu Khanh làm cho lòng dạ hoang mang, ăn xong sữa chua liền về nhà.

      Sau mấy ngày chung sống hòa bình, Tùng Dung phát làm hàng xóm của Ôn Thiếu Khanh cũng khó chấp nhận lắm.

      Thỉnh thoảng dậy sớm gặp vừa tập thể dục buổi sáng về trong thang máy, dậy muộn gặp xong ca đêm trở về. Buổi tối tan làm sớm gặp làm về, về muộn gặp dắt chó dạo. Đôi lúc vào siêu thị gặp mua sắm, cuối tuần ra ngoài cũng có thể tình cờ gặp nhau. Mỗi lần ra khỏi nhà đều vô thức nhìn cánh cửa đối diện, suy nghĩ xem liệu có ở trong đó, hoặc liệu có bỗng dưng mở cửa bước ra hay .

      Giống như hàng xóm bình thường... thêm vào đó chút tâm tư khó nắm bắt.

      Thói quen là thứ đáng sợ, chỉ cần bảy ngày là có thể tạo thành. Khi bạn thường xuyên gặp người nào đó mà bỗng dưng họ lại biến mất bạn cảm thấy sợ hãi.

      Vài ngày liên tiếp Tùng Dung trông thấy Ôn Thiếu Khanh, cánh cửa đối diện chẳng có lấy lần nhúc nhích. cũng ngại dám hỏi thẳng Chung Trinh, đành phải nén lại cơn tò mò trong lòng.

      Tò mò có thể kìm nén, nhưng cái miệng được Ôn Thiếu Khanh cho ăn quen lại dễ khống chế như vậy.

      Cuối tuần, Tùng Dung chuẩn bị kiếm đồ ăn chợt phát cửa đối diện hé mở, còn thấp thoáng nghe được tiếng của Nhường Chút.

      Tùng Dung chẳng mảy may suy nghĩ liền tới gõ cửa, sau đó nhàng mở cửa ra, trông thấy đôi nam nữ ngồi đối diện Nhường Chút cho nó ăn, trông có vẻ như Nhường Chút cũng biết họ.

      Người đàn ông tao nhã phong độ, người phụ nữ dịu dàng phóng khoáng. Hai người yên lặng ngồi cạnh nhau trông hài hòa đến lạ kỳ.

      Nghe thấy tiếng động, hai người và chú chó cùng nhìn sang. Tùng Dung hắng giọng: "Xin lỗi, xin hỏi Ôn Thiếu Khanh có ở đây ?"

      Nhường Chút nhìn thấy Tùng Dung nhanh chân chạy đến định dụi vào , nhưng cách mấy bước bị ngăn lại, "Đừng đừng đừng! Tao biết đây là cách mày công nhận tao, nhưng đừng đến gần tao như thế!"

      Tiêu Tử Uyên đứng dậy chào: "Ôn Thiếu Khanh ở đây. Tôi là họ của cậu ấy, đây là vợ tôi. Cậu ấy bị cách ly nên nhờ chúng tôi tới cho Nhường Chút ăn."

      Tùng Dung sững sờ, chỉ nghĩ là công tác mà thôi, "Bị cách ly? Tại sao?"

      Tiêu Tử Uyên trả lời mà hỏi ngược lại: " là..."

      "Tôi là..." Tùng Dung ngần ngừ rồi nhanh miệng thốt ra mấy từ: "Hàng xóm của ấy."

      thoáng cười thấu suốt lên nơi đáy mắt Tiêu Tử Uyên, "Hàng xóm?"

      "Phải!" Tùng Dung gật đầu chắc nịch. ở nhà đối diện , đúng với định nghĩa hàng xóm mà!

      May mà Tiêu Tử Uyên hỏi thêm nữa, "Bệnh nhân mà cậu ấy phẫu thuật mấy hôm trước bị viêm gan B, lúc phẫu thuật cậu ấy cứa rách tay nên có khả năng bị lây nhiễm. tiêm vắc-xin bù rồi, giờ cách ly để theo dõi."

      Tùng Dung nghe vậy liền cau mày, nhanh chóng cười chào bọn họ, vừa ra đến cửa bị Tiêu Tử Uyên gọi lại: "Xin lỗi, chẳng hay có thể phiền chuyện này ? Chúng tôi đều ở xa nơi này, còn phải làm, tiện tới đây lắm. Nếu tiện tôi để lại chìa khóa, hằng ngày đến cho Nhường Chút ăn giúp chúng tôi được ?"

      Tùng Dung ngẫm nghĩ chút rồi thoải mái đồng ý, "Được, nhưng sao hai người yên tâm giao chìa khóa cho người lạ thế?"

      Tiêu Tử Uyên cười hỏi: "Thế sao lại tin hai người lại như chúng tôi? Chúng tôi xưng là họ và chị dâu của Ôn Thiếu Khanh, vậy mà tin ngay? Lỡ chúng tôi là kẻ trộm đột nhập vào nhà sao?"

      Tùng Dung nhìn đôi vợ chồng đối diện rồi lại nhìn Nhường Chút vẫy đuôi làm trò dễ thương, mày chắc đến nỗi biết trông nhà đâu nhỉ?

      "Kẻ trộm đột nhập vào nhà mặc áo khoác lông cừu may thủ công." Tùng Dung cười, chỉ vào cặp áo khoác vắt tay vịn sofa rồi lại nhìn sang dịu dàng vẫn luôn im lặng, "Cây trâm này là sính lễ đúng ? Chi tiền hào phóng , chắc phải đắt hơn căn hộ này đấy nhỉ?"

      Trong câu bóng gió của Tùng Dung ràng có ý, trộm đột nhập vào nhà? Trộm cả đời cũng chưa chắc có được số của cải bằng giá trị đồ người hai vị.

      Hai người kia chưa kịp phản ứng, Tùng Dung liếc mắt tới chiếc nhẫn đính hôn đeo bên tay trái của , rồi lại nhìn sang bàn tay trái trống của Tiêu Tử Uyên, càng hiểu , " lả vợ chứ ra vẫn chưa hợp pháp đúng ? Nhưng chiếc nhẫn đính hôn độc đáo đấy."

      kia chợt bật cười, trao đổi ánh mắt với người đàn ông cao lớn, "Xin hỏi, có phải là... luật sư?"

      Bàn tay nhận chìa khóa của Tùng Dung ngừng lại, tự nhìn mình, "Sao biết?"

      Cặp đôi lại nhìn nhau cười, "Đoán bừa thôi."

      Tùng Dung cảm thấy vẻ mặt của hai người hơi mờ ám, nhưng cũng hỏi nhiều, nhanh chóng chào họ rồi rời .

      luôn cảm thấy mình gặp họ của Ôn Thiếu Khanh ở đâu đó rồi.

      Nhìn cánh cửa khép lại, Tùy Ức mới cười hỏi Tiêu Tử Uyên: " ấy có phải người chọn bác sĩ mà chọn luật sư đó ?"

      Vẻ đồng tình trong mắt Tiêu Tử Uyên, "Em bao giờ thấy ai nghe tin hàng xóm của mình có khả năng bị lây nhiễm viêm gan B mà lo lắng thế chưa? Ôn Thiếu Khanh bảo chúng ta tới cho chó ăn, còn dặn nếu gặp hàng xóm giao chìa khóa cho ấy, em nghĩ lý do là gì?"

      "Là gì?"

      "Đường cong cứu quốc. Cậu ta đường vòng."

      "Hóa ra đàn Ôn thích mẫu phụ nữ này."

      "Đâu chỉ Ôn Thiếu Khanh thích, Lâm Thần cũng thích mà. Em nghĩ chúng ta có nên cho Lâm Thần biết giờ họ là hàng xóm ?"

      Tùy Ức khinh bỉ nhìn nét mặt gian tà của Tiêu Tử Uyên, "Đàn Tiêu, xấu tính đấy."

      Tùng Dung biết mình bị người ta bàn tán sau lưng. Về đến nhà, gọi điện cho cậu em họ hỏi thẳng chuyện của Ôn Thiếu Khanh. Qua điện thoại, có thể nghe được giọng rầu rĩ của Chung Trinh.

      "Là phẫu thuật cấp cứu. Bệnh nhân cũng mình bị viêm gan B, sau khi mổ xong mới phát . Cũng may là viêm gan B còn có thể tiêm vắc-xin bù. Nhưng vẫn phải theo dõi thời gian mới biết được có bị lây nhiễm ."

      "Nghiêm trọng vậy sao? Em suốt ngày khen kỹ thuật của ấy tốt cơ mà, sao lại cứa vào tay được chứ?"

      Giọng Chung Trinh bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên, "Chị họ, nếu chị phải làm phẫu thuật liên tục trong ngày, đứng trong phòng mổ suốt mười mấy tiếng, tay run là tốt lắm rồi. Bị kim đâm hay dao cứa là chuyện bình thường. Ngày nào cũng có nhân viên y tế bị thương trong quá trình phẫu thuật."

      Tâm trạng của Tùng Dung trở nên nặng nề. Mỗi lần gặp Ôn Thiếu Khanh, dáng vẻ của luôn hết sức bình thản, chưa bao giờ nghĩ phải đối mặt với nguy hiểm mỗi ngày như vậy.

      Tùng Dung im lặng khiến khí thế của Chung Trinh xẹp xuống, " ra cũng nghiêm trọng đến thế. Thầy Ôn sống mình, về nhà cũng được thôi, nhưng có lẽ là cảm thấy ở bệnh viện tiện hơn. Chị đừng lo."

      Tùng Dung muốn phản bác rằng mình lo, nhưng lại cảm thấy bất lực. Nghĩ đến việc mình hứa với người ta chăm sóc Nhường Chút, liền hỏi Chung Trinh: "Em có biết con chó Samoyed mà thầy Ôn của các em nuôi ? Nó thích gì?"

      Chung Trinh hớn hở vỗ tay, lấy cuốn sổ bên cạnh, lật đến trang trong đó, bắt đầu đọc diễn cảm: "Chương "Vật nuôi" trong tư liệu cơ bản về Ôn Thiếu Khanh - biểu tượng nhan sắc của bệnh viện trực thuộc Đại học X:

      Chủng loại: Chó Samoyed;

      Tên: Nhường Chút;

      Tên thân mật: Cút;

      Tuổi: 2 tuổi;

      Đồ ăn thích: Sữa chua;

      Hoa quả thích: Dưa tuyết;

      Trò chơi thích: Ném bóng;

      Đồ chơi thích..."

      Tùng Dung ngắt lời cậu: "Được rồi, được rồi, đừng đọc nữa. Em đọc cái gì vậy? Kiếm đâu ra mấy thứ linh tinh đó thế?"

      Chung Trinh thản nhiên trả lời: "Tài liệu của các chị em trong bệnh viện đấy. Những người muốn dùng chiêu đường cong cứu quốc để theo đuổi thầy Ôn là phải bắt đầu từ chỗ Nhương Chút, tất nhiên phải làm nó vui rồi."

      Những chuyện khác Tùng Dung nhớ nhưng vẫn nhớ sữa chua. Xem ra đúng là khẩu vị của và Nhường Chút giống nhau .

      Chung Trinh lén lút hỏi: "Chị họ, chị cũng định dùng chiêu đường cong cứu quốc à?"

      Tùng Dung biết sao với Chung Trinh, thẳng tay đập vỡ ý đồ đen tối của cậu, ", chị định bỏ thành mà chạy."

      ngờ Chung Trinh lại khen ngợi: "Cũng tốt, giữ được núi xanh lo gì có củi đốt."

      Tùng Dung cúp luôn điện thoại, mở Wechat, lưỡng lự mãi rồi lại thoát ra. Tối đến khi sang cho Nhường Chút uống nước, vừa mở cửa thấy nó ngồi xổm trước nhà. Trông thấy cửa mở, nó liền chạy ra ngoài rồi ngồi nhìn .

      Tùng Dung hỏi dò: "Mày muốn ra ngoài chơi à?"

      Nhường Chút vẫn nhìn chăm chú. Tùng Dung thương lượng với nó: "Muộn lắm rồi, ngoài kia lạnh lắm, nữa nhé? Quê mày ở Siberia nhưng tao , tao sợ lạnh lắm."

      Nhường Chút lại chạy về, cọ mở cái tủ trước cửa, cắn lấy vòng cổ và dây dắt chó đem đến trước mặt Tùng Dung, thả đồ trong miệng xuống đất rồi thè lưỡi nhìn ngang bướng.

      Tùng Dung hết cách, định chụp ảnh hỏi chủ nó xem nên làm gì. Ai ngờ vừa mở máy ảnh ra chuẩn bị chụp Nhường Chút bỗng dưng hơi nghiêng đầu trước ống kính.

      Tùng Dung nhìn con vật đáng nghiêng đầu mỉm cười màn hình, lòng thoáng mềm nhũn. gửi qua Wechat cho Ôn Thiếu Khanh, còn thêm câu: " họ và chị dâu nhờ em chăm sóc nó. Giờ nó thế này là muốn dạo đúng ?"

      Ôn Thiếu Khanh trả lời rất nhanh, là đoạn tin nhắn thoại: "Nó tập thành thói quen, muốn ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý. Trong ngăn tủ trước cửa có giấy báo, nếu nó có dấu hiệu em hãy trải báo ra mặt đất, xong việc vứt vào thùng rác"

      Nghe đến đó rồi tưởng tượng cảnh sắp xảy ra, trái tim vừa mềm xuống của Tùng Dung liền cứng lại, cầm di động giận dữ đánh chữ. "Sao huấn luyện nó dùng bồn cầu?"

      "Dạy rồi nhưng nó học được."

      Tùng Dung nhẫn nhịn trả lời: "Em tính phí, phải trả tiền cho em theo phí tư vấn chuẩn của luật sư."

      Đêm mùa đông nhiệt độ vốn thấp, trời lại nổi gió. Tùng Dung mở cửa cảm nhận thử độ lạnh bên ngoài, sau đó khoác áo lông, quàng khăn rồi mới dẫn Nhường Chút xuống tầng.

      Vừa xuống dưới, Tùng Dung liền hối hận. phải dắt chó dạo, mà là chó dắt . Hẳn là vì quá lâu được ra ngoài chơi nên Nhường Chút đeo vòng cổ chạy điên cuồng ba vòng quanh chung cư, Tùng Dung nắm đầu dây cũng bị kéo cho chạy đến mức suýt gãy chân, lấy điện thoại di động ra, lười đánh chữ nên thở hồng hộc gửi tin nhắn thoại.

      "Vừa nãy em nhầm, phải trả em gấp ba phí tư vấn!"

      Ôn Thiếu Khanh nghe xong bật cười. Giọng xen lẫn tiếng gió, hề giống tác phong bình tĩnh cẩn thận thường ngày, thậm chí còn có vẻ nghiến răng, lúc sắp kết thúc còn có thêm tiếng sủa của Nhường Chút, xem ra và nó ở cùng nhau cũng hợp.

      Tiêu Tử Uyên đặt hoa quả xuống nhìn , "Lúc này mà còn cười được?"
      Yoororo, Dinhloan, Tuyết Liên6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh bỏ điện thoại xuống, "Sao lại có thời gian đến thăm em thế?"

      Tiêu Tử Uyên bật cười, "Đừng tưởng bở. Hôm nay A Ức trực ca đêm, mang canh cho ấy nên tiện thể thăm cậu thôi."

      Ôn Thiếu Khanh cười hai tiếng đáp lại. cầm dao gọt hoa quả trong tay nhưng chỉ ngắm chứ gọt, bỗng dưng hỏi câu chẳng đầu chẳng cuối: "Thấy ấy thế nào?"

      Ánh mắt của Tiêu Tử Uyên chuyển từ màn hình tivi đến mặt Ôn Thiếu Khanh, "Ai? Hàng xóm của cậu ấy hả? để ý, trong mắt chỉ có A Ức."

      Ôn Thiếu Khanh ghê răng đến mức phải ném quả cam , " cũng biết ấy là ai mà."

      Tiêu Tử Uyên đỡ lấy quả cam, lần này nghiêm túc nhớ lại, "Trông đúng là người lăn lộn trong ngành tư pháp, thông minh, độc lập, khách quan, lý trí, lại lạnh lùng, cách nhìn nhận vấn đề giống phụ nữ bình thường cho lắm, là luật sư tố tụng hả? Có vẻ rất nhanh miệng, sau này có cãi nhau nhớ phải cẩn thận."

      Ôn Thiếu Khanh nhếch miệng, "Bọn em cãi nhau."

      "Đừng chắc như thế." Tiêu Tử Uyên liếc , "Lâm Thần có biết hai người là hàng xóm ?"

      "Em muốn nhưng cậu ấy cho em cơ hội." Ôn Thiếu Khanh nhíu mày, "Sao cứ nhắc đến Lâm Thần thế?"

      lớp vỏ cam mỏng trượt ra khỏi tay Tiêu Tử Uyên, thong thả trả lời: "Lâm Thần với A Ức quen biết nhau từ . A Ức là người nể tình xưa, dù ấy biết chuyện tình cảm nên miễn cưỡng, nhưng Lâm Thần cứ phiêu bạt ở ngoài như thế, ấy nhớ."

      Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ bất ngờ, "Vợ mình nhớ người đàn ông khác, ôi, bộ trưởng Tiêu là rộng lượng."

      Hồi Ôn Thiếu Khanh cũng là đứa trẻ hiền lành vô hại, tiếc là bị ông họ của mình bôi đen. Nhìn lại hai người này, người thanh thoát điềm đạm, người tuấn tú nho nhã, nhưng bản chất đều là kẻ xấu bụng độc miệng.

      Tiêu Tử Uyên nghe vậy cũng nổi giận, chỉ cười, "Phải, vợ xưa nay vẫn xem trọng tình thân, còn hàng xóm của cậu liệu có tình thân với Lâm Thần nhỉ? Nghe cho nhé, là hàng xóm, phải vợ, cũng chẳng phải người ."

      Bàn tay gọt trái cây của Ôn Thiếu Khanh ngừng lại, biết điều ngậm miệng.

      Tiêu Tử Uyên dường như chưa định buông tha, "Nghĩ lại thấy cuộc sống của cậu sau này khổ. Luật sư giỏi nhất là gì? Là tóm được sơ hở, chọc vào chỗ đau, châm ngòi nổ, rành nhất là đánh lâu dài. Biết hết mọi cảm xúc đời, hiểu được chừng mực tiến lùi, đấu võ miệng toàn là súng đạn , chắc chắn qua loa. biết y thuật của bác sĩ Ôn có đỡ được hay . Cậu gặp đối thủ rồi."

      Ổn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ cẩn thận, nhận thấy những lúc đối mặt với , Tùng Dung hề như vậy, ngược lại còn thường bị làm cho đỏ mặt cau mày, dịu dàng ngoan ngoãn. Nghĩ thế, mau chóng vui vẻ lại.

      Tiêu Tử Uyên nhìn khuôn mặt đầy vẻ hân hoan của , khinh bỉ, "Bị cách ly còn cười, chẳng hiểu cậu vui cái gì."

      Ôn Thiếu Khanh thèm để bụng, "Tiêu Tử Uyên, già rồi, hiểu được cảm xúc của người đâu."

      Tiêu Tử Uyên bỡn cợt, "? Cậu đơn phương đúng ? luật sư ấy vạch giới hạn với cậu lắm nhé, rằng hai người chỉ là hàng xóm thôi."

      Ôn Thiếu Khanh chẳng mấy bận tâm, "Khi xưa Tùy ỨC cũng chỉ là đàn , bây giờ bị lừa về nhà rồi đấy thôi?"

      Nhắc đến cái tên ấy, khắp khóe mắt đuôi mày của Tiêu Tử Uyên đều là niềm vui. Ôn Thiếu Khanh thể chịu nổi liền đuổi ra khỏi phòng bệnh.

      nàng Tùng Dung bị hai người bàn tán giờ phút này ngồi thở hổn hển băng ghế của chung cư, trừng mắt với Nhường Chút. lắc bình sữa chua vừa mua trong siêu thị, "Muốn ?"

      Nhường Chút kêu tiếng, Tùng Dung xé bao bì, đặt trước mặt nó thở dài, "Chủ mày bị cách ly mà mày còn ăn thoải mái như vậy."

      Nhường Chút vẫn vô tư ăn sữa chua đến mức dính hết vào lông bên miệng. Tùng Dung thấy nó ăn xong liền đứng dậy, "Được rồi, ăn xong về thôi."

      Tùng Dung đưa Nhường Chút về, để lại nước và thức ăn cho nó xong chuẩn bị về nhà, ra tới cửa mới sực nhớ, "Có cần để đèn cho mày ?"

      Nhường Chút sủa lên, Tùng Dung biết có ý gì, "Cần hay ?"

      Tùng Dung vừa vừa tắt đèn rồi lại nhanh chóng bật lên, thử thăm dò phản ứng của Nhường Chút, nhưng con chó ngốc này chỉ biết im lặng nhìn .

      Tùng Dung ngẫm nghĩ, "Vậy tao tắt đèn để tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường nhé. Mai gặp."

      Buổi tối khi Tùng Dung ngồi sofa xem tivi, nhìn thấy người trong bản tin nào đó mới biết tại sao lại thấy họ của Ôn Thiếu Khanh trông quen như vậy. Người màn hình kia chính là ta đấy thôi?

      Trẻ như thế mà ở vị trí này, hoàn cảnh gia đình hẳn là miễn bàn. Vậy người em họ Ôn Thiếu Khanh của ta sao? Chắc cũng phải con nhà bình thường?

      chợt phát mình biết gì về Ôn Thiếu Khanh. Ngoài tên và nghề nghiệp của , hoàn toàn biết gì khác. Điều này khiến Tùng Dung hơi có cảm giác mất mát.

      mở Wechat, nhấn vào tin nhắn thoại mà Ôn Thiếu Khanh vừa gửi đến, giọng quen thuộc lập tức vang lên. thanh trầm và trong, thoáng mang theo tiếng cười, giống hệt như con người , nghe giọng có vẻ cũng phiền chán vì bị cách ly.

      nghe liền mấy lần, tới lúc sực tỉnh lại mới nghĩ tới việc xem trang cá nhân của . Có vẻ chia sẻ nhiều, phải hơn nửa số bài đăng là liên quan đến Nhường Chút. Ngón tay liên tục lướt xuống rồi đột nhiên ngừng lại.

      Đó là bài đăng đầu tiên trang cá nhân của , thời gian là mấy năm trước, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi cùng tấm ảnh đăng kèm.

      Đâu phải nhớ em.

      bức ảnh là bóng dáng mơ hồ, có thể cố nhìn ra là , ảnh giống như là chụp lén. Đâu phải nhớ em...Tên Wechat của Ôn Thiếu Khanh là Feibusita. Tên rất lạ, hình như là tên thuốc, Tùng Dung từng hỏi Chung Trinh. Chung Trinh bảo với rằng đó đúng là phiên tên tiếng Trung của thuốc Febuxostat[6], dùng để điều trị chứng tăng acid uric trong máu. Lúc đó nghĩ nhiều, cảm thấy bác sĩ lấy tên thuốc làm tên Wechat cũng là chuyện bình thường. Giờ xem ra là có hàm ý khác. nhớ Chung Trinh từng , có người mình thích. ảnh hẳn là người ấy?

      [6] Febuxostat: Loại thuốc điều trị bệnh gout được sử dụng cho mục đích làm giảm nồng độ acid uric trong máu ở những bệnh nhân gout, phiên trong tiếng Trung là "Fēi bù sī tā" đồng với đọc của câu "Đâu phải nhớ em".

      Tâm trạng của Tùng Dung lập tức xấu .

      Càng gần tới Giáng sinh, nhiệt độ càng hạ thấp, trời càng lạnh. Mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà Tùng Dung đều cho Nhường Chút ăn, buổi tối tan làm dẫn nó ra ngoài dạo vòng, thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Khanh hỏi vài thứ, thường xuyên lo liệu có thể bị lây nhiễm . Thời gian trôi qua cũng nhanh, nhanh đến mức Tùng Dung ngỡ mình trở về những năm tháng chưa có Ôn Thiếu Khanh.

      Thứ Sáu lại bận tối mặt. Tùng Dung làm việc cả ngày, đến khô cả miệng. Lúc chỉnh sửa tài liệu xong ngẩng đầu lên cả văn phòng chỉ còn mình mình. Cả khu làm việc lớn vậy mà chỉ còn mỗi phòng mình sáng đèn, chợt cảm thấy nỗi đơn vắng vẻ ập tới, cuốn mệt mỏi dâng lên.

      Khi lái xe ra khỏi bãi đỗ, qua cổng gác, Tùng Dung mở cửa kính quẹt thẻ, chợt bật ho vì luồng gió lạnh bỗng ập đến. Người bảo vệ ở cổng thò đầu ra, "Luật sư Tùng, sao chứ?"

      Tùng Dung xua tay, cho kính lên rồi lái xe .

      Về đêm trời gió nên người đường cũng ít hơn bình thường. về đến chung cư mới nhớ ra là mình chưa ăn tối, nhìn lướt qua siêu thị lại cảm thấy chẳng có hứng ăn nên thở dài thẳng vào bãi đỗ xe.

      Vừa bước ra khỏi thang máy mấy bước cánh cửa nhà đối diện đột nhiên mở ra. Ôn Thiếu Khanh xuất , tay cầm bắp ngô nóng hổi. Nhường Chút thò đầu ra nhìn , trong miệng cũng gặm bắp ngô.

      Ôn Thiếu Khanh cười vẫy vẫy bắp ngô trong tay, "Muốn ăn ?"

      Mùi ngô nướng giòn xộc vào mũi kích thích vị giác . đứng cách đó mấy bước, mặc áo phông quần vải, khoác chiếc áo mỏng, nhàng thảnh thơi hệt như những lần gặp trước, giống như chưa bao giờ rời khỏi.

      Thấy bỗng dưng xuất , chẳng vì sao Tùng Dung cảm thấy trong lòng trào lên cảm giác cáu giận sau khi trút được gánh nặng. gì, ngoảnh đầu về nhà mình, lấy chìa khóa ra mới thở dài quay lại nhưng chỉ nhìn xuống dưới mà nhìn , "Em cất đồ rồi sang."

      Từ nãy vừa lạnh vừa đói. Cánh cửa nhà đối diện vừa mở ra là ngửi được hương thơm ấm áp, khác hẳn khí lạnh lẽo trong nhà , dụ về phía ấy. Chẳng ai biết khi nãy phải cố trấn tĩnh biết bao mới ngăn được mình tới chỗ kia. Vốn định từ chối, nhưng giờ có can đảm để mở cửa đối diện với quạnh trong nhà mình.

      Dường như Ôn Thiếu Khanh nhận ra hơi khác. gì, quay lại dặn dò Nhường Chút, "Mày đợi ấy ở đây."

      Nhường Chút nghe lời về phía trước rồi ngồi ở giữa hành lang, tâm trạng có vẻ rất tốt, vừa vừa vẫy đuôi liên tục.

      Tùng Dung cất đồ, rửa mặt xong mới , vừa ra khỏi nhà thấy Nhường Chút ngồi trước cửa đợi mình. Đằng sau nó là cánh cửa khép hờ, có thể thấp thoáng thấy ánh đèn ấm áp bên trong cùng dáng người của Ôn Thiếu Khanh.

      Tùng Dung vừa vào nhà tự động ngồi vào bàn ăn, Ôn Thiếu Khanh mang đĩa ngô nướng giòn ra, chọn bắp nướng ngon nhất đưa cho , "Hôm nay lúc ra khỏi bệnh viện, thấy họ bán bên đường nên về tự làm thử. Nếm xem, vị cũng được đấy."

      Tùng Dung nhận lấy nhưng ăn ngay. Nhường Chút nằm bên chân Ôn Thiếu Khanh, nhả bắp ngô trong miệng xuống nhìn chăm chú.

      Tùng Dung hơi bực. vừa mệt vừa đói, đầu óc rối tung, ngẩn ngơ cầm bắp ngô trong tay hỏi: "Bắp này của em trông ngon hơn à?"

      Chẳng mấy khi Ôn Thiếu Khanh trêu chọc , cười khẽ trả lời: "Nó chờ em ăn cùng."

      " à?" Tùng Dung cắn miếng rồi nhìn Nhường Chút, quả nhiên thấy nó cúi đầu gặm hăng hái.

      Ôn Thiếu Khanh cười, "Xem ra mấy hôm nay em và nó chơi với nhau rất hợp."

      Tùng Dung tiếp lời. Sau khi gặm thêm mấy miếng, ngẩng đầu lên, " sao chứ?"

      "Ừ." Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Hôm nay có kết quả rồi, bị lây."

      "Vậy tốt." Tùng Dung khẽ đáp rồi gì nữa, cúi đầu yên lặng ăn ngô.

      Ôn Thiếu Khanh cảm thấy mất tinh thần, cất tiếng đùa: "Em chưa biết có bị lây dám ăn đồ đưa à?"

      Tùng Dung mệt nên muốn động não, máy móc ra suy nghĩ trong lòng: "Em từng tiêm vắc-xin phòng ngừa viêm gan B rồi. Với lại em cũng từng đọc tài liệu, thực ra tiếp xúc với người nhiễm virus viêm gan B cũng chưa chắc bị lây. thấy đấy, nếu trong hai vợ chồng nhiễm virus viêm gan B tỉ lệ lây cho người kia rất thấp. Mà dù có lây..."

      Tùng Dung chợt cau mày, hạ tầm mắt, có vẻ như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nhưng đầu óc cứ rối bời nên quyết định nghĩ nữa, tiếp: "Viêm gan B có gì đáng sợ, nhưng có lẽ có vấn đề trong việc sinh con..."

      càng càng xa, Ôn Thiếu Khanh cố nhịn cười, "Em nghĩ xa đấy, cân nhắc tới cả chuyện con cái."

      Tùng Dung cảm thấy mình như đơn độc giữa chiến trường. Khóe môi hơi giật, lời vừa ra đến miệng lại phải nuốt vào. Ánh mắt của Ôn Thiếu Khanh vẫn luôn dõi theo , ắt thể bỏ qua dù chỉ động tác , "Em muốn gì?"

      Tùng Dung chợt ngẩng đầu, nhìn đến ngây ngẩn. Đầu óc như thể hoạt động, cứ thế thốt ra suy nghĩ trong đầu.

      "Thế là gì, đến tên của con em cũng nghĩ xong rồi."

      Ôn Thiếu Khanh chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. mỉm cười, giọng dụ dỗ giống như sợ bỗng dưng tỉnh táo: "Tên là gì?"

      ''Tên là..." Nhìn nụ cười của , Tùng Dung đột nhiên nhận ra mình gì. thót tim, lập tức đổi giọng, ''Con em tên gì sao phải cho biết?"

      thoáng tiếc nuối lướt qua đôi mắt Ôn Thiếu Khanh. cũng tiếp tục bám riết, lại hỏi: ''Vậy xin hỏi con của luật sư Tùng họ gì?"

      Tùng Dung bỗng cảm thấy, chuyện cảm động nhất phải lấy họ của đặt trước tên em[7], mà là cho dù chúng ta chẳng là gì của nhau, em cũng mơ ước về con ruột của chúng mình, từ trong tiềm thức nhận định nó mang họ của .

      [7] Lấy họ của đặt trước tên em: Phụ nữ Trung Quốc khi lấy chồng được gọi theo họ chồng, khi người đàn ông câu này với người phụ nữ là có ý muốn cầu hôn.

      Tùng Dung cúi xuống day ấn đường. Dưới ánh đèn màu cam lấp loáng, nghiêng đầu cười, cánh tay che mất phần lớn khuôn mặt, khiến nụ cười kia thoáng thoáng , "Có lẽ mang họ... Tùng."

      Ôn Thiếu Khanh nghe giả ngốc cũng bực mình, cười đứng dậy, "Trong bếp hầm canh thịt dê, để múc bát cho em nếm thử."
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan6 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung nhìn dáng người trong bếp, lại cúi đầu day ấn đường. là người thần kinh nhạy bén, sao có thể hiểu được ý của . Khoảng thời gian ở bên chưa lâu, lúc tâm trạng tốt, trêu chọc theo cái cách vừa gian tà vừa xấu miệng, khi tâm trạng kém như hôm nay, vừa dịu dàng vừa quan tâm. Cái khí chất ấm êm ấy bao phủ toàn thân , trải từ đầu ngón tay đến đuôi lông mày. Có thể , họ Ôn này được đặt cho đúng người.

      lớp nước dùng trong bát sứ lấm tấm vết dầu, nhưng nhờ màu xanh của gia vị và sắc cam của cà rốt nên vết dầu ấy cũng khiến người ta khó chịu. Tùng Dung thoải mái khen: "Bác sĩ quả nhiên là giỏi dưỡng sinh!"

      Đêm mùa đông được uống bát canh nóng rất tuyệt. Bởi vậy, có thể thấy Ôn Thiếu Khanh đúng là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, chất lượng sinh hoạt rất cao. Người sống kiểu được đến đâu hay đến đó như quả theo kịp.

      Tùng Dung vuốt ve thành bát, thầm hỏi trong lòng, ai mà được người tốt như vậy thích hẳn rất hạnh phúc?

      Lúc hai ngươi ngồi ở sofa chuyện, Nhường Chút dụi đầu vào chân Ôn Thiếu Khanh, chắc do lâu gặp chủ nên hết sức thân mật, ngoan ngoãn. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh vuốt ve dỗ dành Nhường Chút, chợt chỉ vào nó hỏi: "Sao vừa về là có cảm giác nó đột ngột lên cân nhỉ?"

      "Vừa tắm rửa cho nó xong, dùng máy sấy nên lông hơi xù lên." Ôn Thiếu Khanh vừa vừa đẩy Nhường Chút lên phía trước, "Giờ em sợ nó nữa chứ? Vuốt thử ."

      Tùng Dung co người, " ra em chỉ đơn giản là sợ nó, mà là chịu được cái cảm giác sờ lên lớp lông ấm. Khi ấy trong em có cảm giác sợ hãi, nổi da gà toàn thân."

      Ôn Thiếu Khanh chợt nắm lấy tay vuốt lên lưng Nhường Chút, " ra cũng có gì đáng sợ đúng ?"

      Hơi thở của Tùng Dung chậm lại, toàn thân cứng đờ, mất lúc mới nhớ ra phải rút tay về, nhưng làm thế. lén nhìn Ôn Thiếu Khanh, nó đáng sợ, mới kinh khủng, còn khủng bố hơn cả lớp lông ấm.

      Ôn Thiếu Khanh bỗng nhiên đề nghị: "Chúng ta chụp chung bức ảnh . Quen nhau lâu vậy mà hình như chưa bao giờ chụp chung."

      những có ảnh chụp chung mà đến bức ảnh của cũng có. Nhiều lúc Tùng Dung nghĩ, mình đúng là người nặng tình, liên lạc, ảnh chụp, cũng chẳng có thông tin gì, chỉ bằng lần gặp vội vàng năm ấy mà có thể thích người lâu đến vậy.

      Ôn Thiếu Khanh cho thời gian từ chối. nhanh tay giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc độ rồi ấn phím chụp, chụp xong mở ra xem, còn gật đầu hài lòng, lại chuyển hướng chiếc di động cho Tùng Dung nhìn.

      Trong ảnh, hai người khom lưng vuốt ve Nhường Chút nằm thảm. thậm chí còn chưa kịp nhìn vào ống kính. Có lẽ do ánh đèn quá đỗi dịu dàng, khiến đường cong lộ ra nơi cổ cũng êm ái xinh đẹp hơn rất nhiều. cúi đầu, ánh mắt rơi vào hai chân trước xếp chồng lên nhau của Nhường Chút, còn cũng nhìn vào ống kính, khóe môi hơi cong lên vẽ thành nụ cười rất , hơi nghiêng người, giống như ngắm ? Chỉ có Nhường Chút biết phối hợp nhìn thẳng vào ống kính, rất biết tạo mẫu.

      Tùng Dung lặng người nhìn trong thoáng chốc rồi chợt bừng tỉnh, rút mạnh tay về. Lần này cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Ôn Thiếu Khanh, đồng thời mang theo... nhúm lông trong tay.

      nhìn nhúm lông trắng trong tay rồi lại nhìn Nhường Chút, cứng ngắc thả lại nhúm lông về cổ nó, dè dặt xin lỗi: " đau, đau... Xin lỗi, tao cố ý "

      Sau đó lại quay sang Ôn Thiếu Khanh tố cáo: "Nó giả vờ bị hại!"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn loạt động tác của , nhịn nổi cười, " sao, dạo này nó thay lông, rụng lông là chuyện bình thường."

      Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh. Trong căn phòng ấm áp như mùa xuân vào đêm đông rét mướt, Tùng Dung nhìn nụ cười trước mắt, lại nghĩ tới góc nghiêng khuôn mặt mang nét hân hoan trong bức ảnh vừa nãy, bỗng dưng cảm thấy đây mới là hơi ấm mà vẫn hằng khát khao. biết thích người khác, nhưng vẫn mãi lưu luyến hơi ấm này.

      Ôn Thiếu Khanh thấy nhìn mình chăm chú cau mày, cất giọng ý: "Thấy chưa, em đâu cần tránh né . Chúng ta cũng có thể hòa thuận, tâm , trêu chọc nhau như hàng xóm bình thường."

      Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt phức tạp, gật đầu. Từ "hàng xóm" này cứ bám lại trong đầu , thể xóa bỏ.

      tự nhận mình phải người tham lam, nhưng mong muốn có được Ôn Thiếu Khanh là suy nghĩ tham lam nhất mà từng có. Gặp nhau lần từ mấy năm trước muốn, vài năm sau gặp thêm nhiều lần, liền nhận ra suy nghĩ ấy vẫn bám víu trong tim mình, mỗi khi nhìn thấy , khao khát đó lại sâu thêm chút.

      Tùng Dung cho rằng mình chẳng còn ảo tưởng gì với Ôn Thiếu Khanh. Nhưng vào khoảnh khắc trước lúc ngủ từng đêm hay mỗi buổi sáng khi thức dậy, khao khát chiếm hữu đó lại mãnh liệt đến mức chính cũng thấy hoảng hồn. Trong thâm tâm biết , hóa ra dù có bao nhiêu lâu trôi qua nữa, vẫn muốn có được người đàn ông ấy hệt như thuở xưa.


      Nhưng họ là hàng xóm. Đúng vậy, vì Lâm Thần, có lẽ họ còn chẳng làm bạn được.

      Hơi ấm trong mắt Tùng Dung dần tan . ra Ôn Thiếu Khanh cũng có ý sâu xa như suy nghĩ, lời xác định quan hệ tối nay hoàn toàn là vì muốn Tùng Dung bình ổn lại, tránh cho vừa thấy là trốn. Hàng xóm? Đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch dụ đầu hàng của . Từ hàng xóm đến bạn bè rất đơn giản, rồi phát huy thêm để từ bạn bè đến mối quan hệ mà mong muốn.

      Từ Ôn Thiếu Khanh lớn lên cùng Tiêu Tử Uyên, tác phong làm việc chịu ảnh hưởng rất sâu từ người họ này. Năm xưa khi Tiêu Tử Uyên theo đuổi Tùy Ức, thỉnh thoảng Tùy Ức lại gọi mấy tiếng "đàn " để phân giới hạn. Mỗi lần nghe vậy Tiêu Tử Uyên đều lạnh mặt, nhưng Ôn Thiếu Khanh lại cảm thấy, "đàn " sao? Đàn rất tốt, phòng cháy phòng trộm phòng đàn , đàn đàn em xưa nay vẫn là tổ hợp người có khả năng tiến tới rất cao, Tùy Ức ngầm ra ám hiệu cho Tiêu Tử Uyên đấy chứ.

      Thế nên có thể thấy, so độ đen tối có lẽ Ôn Thiếu Khanh vẫn kém ông họ, nhưng lại lưu manh hơn.

      Nhường Chút yên ắng lát là chịu nổi, dụi vào Ôn Thiếu Khanh bắt đầu ầm ĩ. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh chơi cùng Nhường Chút, đột nhiên cảm thấy người đàn ông có thể đối xử với vật nuôi tốt như vậy, hẳn là nội tâm cũng rất trong sáng, ấm áp.

      ngoảnh đầu nhìn bức tường ảnh nơi cửa ra vào. tường toàn là ảnh chụp với Nhường Chút từ thời nó còn là chú chó con cho đến bây giờ. cười ôm lấy Nhường Chút, Nhường Chút nhảy lên bên cạnh , người và chó đùa nghịch với nhau, rồi cả lúc bắt nạt Nhường Chút. Những bức ảnh treo kín mặt tường. Từ lần đầu tiên tới nơi này chú ý đến, hôm nay sau khi vào cửa lại phát ở nơi ấy có thêm tấm hình, trông quần áo có vẻ như vừa chụp rồi treo lên.

      nhìn tấm ảnh trong góc, khẽ hỏi: "Sao muốn nuôi nó? Bác sĩ đều có bệnh cuồng sạch , nuôi động vật kia mà?"

      Ôn Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn Tùng Dung, luôn cảm thấy tối nay hơi lạ. Rồi lại cúi đầu nhìn Nhường Chút, nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là vì ăn cơm mình chán quá nên muốn nuôi vật cưng để cùng ăn với nhau. Ban đầu định nuôi giống Collie biên giới. Giống ấy thông minh, nuôi cũng dễ, nhưng đến tiệm thú cưng xem mấy lần đều cảm thấy hợp mắt. Con chó mà vừa gặp thích là nó, sau đó lại nhận ra nó phải chó Collie biên giới. Nó cũng rất thông minh, kén ăn, lại ngoan ngoãn, ban ngày trông nhà, ban đêm dạo cùng , lúc đọc sách còn có thể làm đệm chân, chẳng có gì tốt."

      Tùng Dung nhìn , " tin vào cảm giác vừa gặp thích à?"

      Ôn Thiếu Khanh cười, "Sao lại tin?"

      Tùng Dung lắc đầu đáp.

      "Ban đầu muốn tìm chó Collie biên giới, nhưng thấy con nào mình thích. Gặp được con mình thích rồi, lại phát phải chó Collie biên giới..." Tùng Dung lẩm bẩm lặp lại, vẻ mặt mấy hân hoan.

      Tình có lẽ cũng như vậy. tin cảm giác vừa gặp thích, thích là thích, thích là thích, thế nên họ chẳng có duyên?

      Trong đêm đông rét buốt dài, chút hèn mọn mà che giấu dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt, vô tư cứ thế ập tới mà hề báo trước, "Vì vậy... người mà bảo thích, cũng là vì vừa gặp thích sao?"

      Ôn Thiếu Khanh hơi giật mình, "Gì cơ?"

      Tùng Dung nhân cơ hội tiếp, "Chung Trinh bảo rằng, với nó là có người để thích."

      "À, em chuyện này hả?" Ôn Thiếu Khanh bật cười, lát sau lắc đầu trả lời: " phải."

      Tùng Dung chưa chịu thôi, "Vậy vì sao?"

      Ôn Thiếu Khanh đáp nữa mà hỏi ngược lại : "Vậy em thế nào? Vì sao em thích ?"

      Tùng Dung bị trêu chọc cả tối, tới lúc này cuối cùng cũng nổi giận, lửa từ trong tim cháy đến tận đôi mắt. có ý gì đây? ràng thích người khác rồi còn suốt ngày chọc ghẹo , coi là gì chứ?

      Tùng Dung tức giận đứng dậy định bỏ .

      Ôn Thiếu Khanh thấy giây trước vừa lạnh nhạt, ngay giây sau nổi cáu, đỏ bừng mặt, thở hổn hển, còn trừng mắt giận dữ với . Phụ nữ có lý trí đến đâu vẫn là phụ nữ, trở mặt là trở mặt được ngay. Nghĩ vậy, vỗ Nhường Chút, "Ngăn ấy lại."

      Nhường Chút nhanh chân lao tới cửa chặn trước mặt Tùng Dung, tỏ vẻ hung dữ hiếm thấy.

      Tùng Dung vốn sợ nó, giờ lại càng dám lên. lùi lại mấy bước, quay đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh ngồi nhàn nhã ở sofa với ánh mắt căm tức, "Có thú cưng ghê gớm lắm hả?"

      " em cũng nuôi con ?" Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đề nghị. "Để nghĩ xem con gì có lông... À, có rồi, là con heo. Em nuôi heo !"

      Tùng Dung cáu gắt, " mau bảo nó tránh ra!"

      Vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh là cười nỗi đau của người khác. lạnh nhạt lên tiếng: "Tự em với nó."

      "Ôn Thiếu Khanh, thế này là giam lỏng bất hợp pháp! Em gửi văn bản luật sư cho !"

      "Sao mỗi lần đến chuyện thích là em cứ nổi đóa lên vậy?"

      "Em hề!"

      "Nhìn ."

      Tùng Dung hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, liên tục thầm nhắc nhở chính mình. 

      Luật sư Tùng, bình tĩnh lại, khi cãi nhau với người khác kỵ nhất là mất bình tĩnh. Đừng nóng nảy. Tuyệt đối đừng nổi giận. Riêng chuyện cãi vã, kinh nghiệm thực chiến của chắc chắn có thể đá Ôn Thiếu Khanh bay xa tám con phố. là người làm nghề mổ xẻ, chắc chắn phải đối thủ của .

      nhanh chóng quay đầu, cười với Ôn Thiếu Khanh, hời hợt : "Lúc ấy em còn trẻ nên coi cảm giác ấy là thích. Giờ nghĩ lại, chẳng qua là tim loạn nhịp trong thoáng chốc mà thôi, thế mà em lại tưởng mình rung động. Bác sĩ Ôn là dân trong ngành, việc tim thỉnh thoảng loạn nhịp cũng là phản ứng sinh lý bình thường, đúng ? Với lại thời gian qua lâu vậy rồi, cảm xúc cũng phai nhạt hết. Bác sĩ Ôn cũng có người mình thích rồi, sau này chúng ta cứ làm hàng xóm tốt nhỉ?"

      xong thoải mái cười tươi hơn, sau đó im lặng nhìn Ôn Thiếu Khanh.

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh hướng xuống dưới, biết suy nghĩ gì. lúc lâu sau mới miễn cưỡng ngẩng lên nhìn lướt qua và nở nụ cười sâu xa.

      Cá chết lưới rách, hẳn là bị dồn đến đường cùng mới ra cả những câu như vậy. biết vì sao, khi nhìn thấy ý cười thoáng qua nơi , Tùng Dung lại có cảm giác khó tránh khỏi kiếp nạn. ràng vẫn là gương mặt ấy, độ cong nơi khóe miệng chẳng thay đổi là bao, nhưng nụ cười năm xưa Tùng Dung thấy trong trẻo, ấm áp giờ lại khiến cảm nhận được gian tà sâu của người đàn ông này. Những ngày tiếp xúc gần đây khiến dần dần cảm thấy, hóa ra cũng hiền lành, đơn giản như khi xưa từng nghĩ.

      nhanh chóng lên tiếng: "Nhường Chút, tránh ra ."

      Nhường Chút vẫy đuôi tránh . Tùng Dung vội mở cửa ra ngoài. Vào lúc cửa sắp đóng lại Ôn Thiếu Khanh bỗng gọi : "Tùng Dung."

      Mắt Tùng Dung giật , cảm thấy ổn, "Sao vậy?"

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh phóng đến, nán lại lâu gương mặt . Cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Tùng Dung, nhàng cất giọng: "Lần sau khi em thích người, nhớ phải nhìn vào mắt người ấy mà , đừng nhìn vào người họ. Như vậy ít nhất... trông cũng có chút thành ý."

      Dứt lời lại cười với . Nét bông đùa cùng vẻ thấu suốt trong nụ cười ấy khiến máu nóng trong người Tùng Dung bốc cao. gào lên suy nghĩ: "Ôn Thiếu Khanh, là đồ khốn!"

      Vừa gào xong, Nhường Chút bỗng nhiên sủa hai tiếng về phía , khiến sợ đến mức lập tức đóng cửa bỏ chạy, nhưng vẫn quên thêm vào câu khiêu khích yếu ớt: "Có thú cưng ghê gớm quá cơ!"

      Tùng Dung hoảng hốt chạy về nhà, ngồi sofa rủa xả Ôn Thiếu Khanh. Rốt cuộc năm ấy đầu óc mình bị sao vậy? Gì mà thanh tao cuốn hút, ôn hòa nhã nhặn, dịu dàng tinh tế... Tất cả đều là để hù người khác hết! Nhất định là năm ấy bỏ thuốc mê vào thức ăn!

      Nhớ tới cảnh khi nãy mình vứt hết khí thế, bỏ chạy thục mạng khi Nhường Chút sủa, Tùng Dung tức đến đau đầu, bèn lấy di dộng gọi cho Chung Trinh.

      "Em mua cho chị con gấu bông cỡ lớn nhất, tối mai mang đến nhà chị! được chối, nếu tháng sau cắt nửa tiền tiêu vặt!"

      Chung Trinh căng não viết luận văn, nghe vậy ngẩn ra, "Gấu bông? Sinh nhật ai thế ạ?"

      "Chẳng sinh nhật ai hết! Chị muốn nuôi." xong liền cúp máy.

      Chung Trinh cau mày nhìn điện thoại. Phụ nữ tới độ tuổi nhất định mà có bạn trai quả thực được bình thường cho lắm, ngày mai vẫn nên đến bệnh viện hỏi thăm xem có đối tượng phù hợp với chị họ .


      Hết chương 2
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan8 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 03:

      Cốc đào, sách chép tay

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày cười khẽ, "Đây là sính lễ để dành từ . Lấy đồ của phải làm vợ ."


      Hôm sau vừa qua năm giờ chiều, Chung Trinh vò đầu đứng chờ trước cửa phòng phẫu thuật với vẻ mặt khó xử, mãi mới thấy Ôn Thiếu Khanh ra liền tranh thủ chạy tới, "Sếp ơi, hôm nay em có thể tan làm sớm chút ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh vừa thực hai ca phẫu thuật liên tục, xoay xoay cổ, hờ hững liếc cậu, "Sếp còn chưa mà cậu muốn ?"

      " ạ..." Chung Trinh giật tóc, "Chị họ cứ đòi em mua gấu bông cho, em mà người ta đóng cửa mất."

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, " ấy cần gấu bông làm gì?"

      "Em cũng biết." Chung Trinh như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, sếp, sếp có biết người đàn ông nào cỡ tuổi chị họ em còn độc thân ?" 

      "Cậu lại muốn làm gì?"

      "Sếp thấy chị họ em ngày càng có những hành vi quái lạ à? Em nghĩ chắc chắn là vì có bạn trai, em phải mau chóng giúp chị ấy thoát khỏi biển khổ mới được. Sếp quen nhiều người như vậy, hẳn là có đối tượng thích hợp chứ? Nghe khi xưa phòng ký túc của sếp nổi tiếng lắm, bạn cùng phòng có bạn hết rồi ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh nghe xong nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Cậu sao?"

      Cậu chàng thần kinh thô Chung Trinh hề ngửi thấy mùi nguy hiểm, vẫn hồn nhiên tiếp: "Em là, trong số bạn cùng phòng hoặc người quen của sếp có ai còn độc thân , tốt nhất là cũng học luật, thế mới có tiếng chung với chị họ em."

      Bạn cùng phòng, tốt nhất là học luật.

      "Bài luận của cậu viết xong chưa nhỉ? Tháng này phải có đấy."

      Chung Trinh há hốc miệng, "Tháng này? Giờ là tuần cuối cùng rồi."

      Ôn Thiếu Khanh hờ hững nhìn cậu, bắt đầu uy hiếp, "Tôi thấy cậu rảnh lắm, hẳn là có rất nhiều thời gian. Cuối tháng này tôi muốn có bài, nếu thành tích học kỳ này của cậu đẹp lắm đâu, cậu cũng cần nghĩ đến tiền học bổng và phụ cấp học kỳ sau nữa."

      Thấy ánh mắt hoảng sợ của Chung Trinh, tâm trạng Ôn Thiếu Khanh cuối cùng cũng tốt lên chút. thản nhiên ra, để lại cậu đứng đó há miệng trợn mắt, tự vấn chính mình.

      Cậu làm gì có lỗi với Ôn Thiếu Khanh chứ?

      Ôn Thiếu Khanh bàn giao tình hình của bệnh nhân phẫu thuật với bác sĩ trực ca xong mới về, lúc sắp tới nhà thấy Chung Trinh lôi con gấu Teddy to đùng từ ga tàu điện ngầm ra. Con gấu to đặt lưng che kín cả người cậu, trông từ xa giống hệt cái xác gấu Teddy biết . giảm tốc độ tới, hạ cửa kính xe xuống, "Tới nhà chị họ cậu à? Vậy lát nữa tới nhà tôi ăn , gọi cả chị họ cậu nữa."

      Chung Trinh lê bước khó nhọc, cậu bắt được xe, cuối cùng đành vác con gấu to đùng này trong chú ý của mọi người, nghĩ đến việc phải cõng nó đến chung cư là muốn khóc. Giờ nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, cậu lập tức cầu cứu, "Sếp! Sếp cho em nhờ với!"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu lượt từ xuống dưới, cười ấm như gió xuân, " được." xong liền cho kính lên, nhấn ga rời .

      Chung Trinh sửng sốt nhìn chiếc xe của Ôn Thiếu Khanh biến mất sau lối rẽ ở ngã tư. Cậu thu lại ánh mắt, tủi thân co người. Người ta vẫn thầy thuốc như mẹ hiền kia mà? Ai lại đối xử với con mình như thế chứ? Chắc chắn phải con ruột rồi!

      Hơn nửa tiếng sau Chung Trinh mới khó nhọc lôi được con gấu đến nhà Tùng Dung. Lúc mở cửa, bà chị họ quý của cậu còn tỏ ra bực bội, "Sao muộn thế?"

      Nỗi uất ức trong lòng Chung Trinh lập tức tràn ra. Cậu trề môi, chun mũi vùi mình vào sofa, lộ ra cái vẻ em tủi thân lắm nhưng em đâu, chị mau hỏi em .

      Tùng Dung thở dài, miễn cưỡng hỏi: "Sao thế?"

      Chung Trinh còn u uất, nghe thấy lời muốn nghe liền bật dậy, kêu ca kể lể rằng con gấu này lớn đến mức nào, lúc bị người ta nhìn cậu ngại ra sao, rồi cả chuyện làm mất lòng sếp chỉ vì xin về sớm để mua gấu.

      Tùng Dung bận chơi với con gấu bông nên mấy tập trung, cuối cùng chẳng buồn ngẩng đầu, thốt ra câu: "Tháng sau cho em thêm nửa tiền tiêu vặt nữa."

      Chung Trinh lập tức hớn hở, " ạ?"

      Tùng Dung nhìn Chung Trinh, biết gì cho phải. ràng chú đều là người điềm đạm nghiêm túc, sao lại sinh ra bộ biểu tượng cảm xúc sinh động thế này?

      Nghĩ đến việc tháng sau có thêm tiền tiêu vặt, Chung Trinh mở cờ trong bụng, buồn bực tiêu tan hết, nỗi tò mò liền trào lên, "Chị họ, chị mua gấu bông làm gì?"

      Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ra oai."

      Chung Trinh nghe hiểu, nhìn đồng hồ xong nhảy dựng lên, "Muộn thế này rồi cơ à? Thầy Ôn gọi chúng ta sang nhà thầy ấy ăn tối đấy, thôi."

      " !" Tùng Dung cau mày từ chối, rồi như sực nhớ ra điều gì, chỉ vào con gấu nằm sấp sofa, "! Em cõng nó!"

      Bây giờ Chung Trinh cứ nhìn thấy con gấu này là thấy ám ảnh. "Mang nó theo làm gì?"

      "Mang nó giới thiệu với hàng xóm."

      Chung Trinh sầm mặt, sao chị họ bỗng dưng lại như trẻ con vậy?

      Ôn Thiếu Khanh mở cửa, trông thấy Tùng Dung vui vẻ hớn hở trước, khác hẳn với nàng giậm chân xù lông nhím hôm qua. Tùng Dung nhìn thẳng, lướt qua , chỉ vào sau lưng, "Thú cưng của em."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn về phía sau, thấy Chung Trinh vác con gấu theo Tùng Dung.

      "Luật sư Tùng, xâm phạm nhân quyền là hay lắm đâu."

      Khóe môi Tùng Dung giật , lạnh mặt giải thích: " phải Chung Trinh! Là thứ nó vác.'"

      Chung Trinh mãi mới vào được, khó khăn giơ tay cất tiếng chào: "Chào sếp, chúng em tới ăn chực."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười, "Ừ, ăn cho sớm, ăn xong còn về viết luận văn."

      Mặt Chung Trinh lập tức xị xuống, cúi đầu vác con gấu vào nhà.

      Tùng Dung ngồi vào bàn ăn, để con gấu xuống ghế bên cạnh, lại đá đá Chung Trinh chuẩn bị ngồi, "Đây là chỗ của nó, em ngồi sang bên kia !"

      Chung Trinh hừ khẽ, ngồi vào chỗ cạnh Ôn Thiếu Khanh chuyện cùng Nhường Chút, lên tiếng ám chỉ: "Nhường Chút, mày xem mày sướng biết nhường nào, có chị họ chèn ép, ngày nào cũng sống vui vẻ…"

      Có lẽ Chung Trinh thể căm hờn quá, Nhường Chút nhìn cậu rồi nhích về phía Ôn Thiếu Khanh.

      Tùng Dung mặc kệ Chung Trinh, chỉ vào chú gấu Teddy bên cạnh, "Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là thú cưng của em." xong vuốt vuốt nó rồi lườm Ôn Thiếu Khanh, giống như trả đũa cái lý luận "chỉ có thể nuôi heo" của , sau đó lại lườm Nhường Chút, ngầm ám chỉ lợi thế kích thước của chú gấu bông.

      Chung Trinh nhìn mà hoang mang nhưng Ôn Thiếu Khanh hiểu ra ngay. tỏ vẻ nghiền ngẫm, "À, hóa ra luật sư Tùng thích…lớn."

      Mộ câu khiến Tùng Dung đỏ bừng mặt, nhưng người trong cuộc lại vô tư hỏi tiếp: "Nó có tên ?"

      Tùng Dung cố giữ bình tĩnh, "Có, tên nó là Phong Phong."

      Ôn Thiếu Khanh tò mò, "Có ý nghĩa gì ?"

      Tùng Dung thản nhiên giải thích: "Mật bất thấu phong[8] mà. Mật ong thể lọt qua gió là Phong Phong, cho nên tất cả mật đều là của nó."

      [8] Mật bất thấu phong: Kín đến mức gió thổi lọt, chữ "mật" trong câu này đồng với chữ "mật" trong "mật ong".

      Ôn Thiếu Khanh khen lòng, "Đúng là cái tên hay!" xong quay sang với Nhường Chút: "Nếu vậy chắc tao phải đổi tên cho mày thôi. Mày thích gặm xương đúng ? Từ hôm nay mày tên là Tiểu Ngũ, ngũ cốc bất phân[9] mà, Tiểu Ngũ bao giờ rời xa xương."

      [9] Ngũ cốc bất phân: tham gia lao động nên phân biệt được ngũ cốc, ý chỉ việc tách rời sản xuất lao động, có kiến thức thực tiễn. Chữ "cốc" trong câu này đồng với chữ "cốt" (xương); "bất phân" trong tiếng Trung còn có nghĩa là phân tách, xa rời.

      Chung Trinh phì cười, bị Tùng Dung lườm mới vội bịt miệng, khiến cả cái bàn rung lên.

      Tùng Dung cau mày nhìn Ôn Thiếu Khanh, " nhạo báng tên của nó hả?"

      "Tất nhiên là ." Ôn Thiếu Khanh hứng thú hỏi: "Xin hỏi thú cưng của em có muốn ăn canh ?"

      Tùng Dung nén lửa giận, " cần, dạo này nó ngủ đông, ăn uống gì hết."

      Ôn Thiếu Khanh khâm phục, " hổ danh là luật sư, tư duy kín kẽ, bái phục."

      Suốt cả bữa ăn, Chung Trinh nghi hoặc nhìn hai người chuyện qua lại. Cậu nhìn sếp rồi lại nhìn chị họ mình, chỉ cảm thấy dường như có cơn sóng ngầm cuồn cuộn, bầu khí có gì đó đúng.

      Ăn xong Chung Trinh lại lôi con gấu to bự kia về nhà đối diện, vừa vào cửa hỏi: "Chị họ, chị với thầy Ôn sao thế?"

      Tùng Dung lười nhác nghịch Phong Phong, "Có sao đâu."

      Chẳng sao cả, chỉ là ra oai thất bại nên uất ức trong lòng mà thôi.

      Nhớ tới lời dọa dẫm của Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh bèn tươi cười sáp lại gần, "Chị ơi, em hỏi chị chuyện này nhé. Nếu học kỳ sau em giành được học bổng và tiền phụ cấp chị có nuôi em ?"

      Tùng Dung cau mày khi nghe thấy tiếng "chị" từ miệng cậu. buồn bực sẵn, đưa tay vò đầu Chung Trinh, "Sắp thi rồi? Đừng căng thẳng, đừng để bị áp lực quá. Thi tốt cũng sao, cùng lắm chị bỏ em thôi mà."

      Chung Trinh cứng, người lập tức đứng dậy, "Chị họ, em còn phải về viết luận văn, em trước đây. Dạo này em nhiều việc, chị đừng tìm em nhé." Sau đó cuống cuồng trở về nhà.

      Sau khi ra oai bằng thú cưng thất bại, Tùng Dung liền công kích Ôn Thiếu Khanh bằng chiêu phớt lờ. Thế nhưng lại cứ muốn trêu , mỗi lần đưa Nhường Chút ra ngoài dạo gặp Tùng Dung đều hỏi: " mang Phong Phong nhà em ra ngoài hóng mát à?"

      Ban đầu Tùng Dung tức đến mức muốn phát điên lên, nhưng sau vài lần bị hỏi cũng tìm ra cách ứng phó.

      "Nó sợ lạnh."
      Yoororo, Hồngnhung16111997, Dinhloan9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :