1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Thời điểm họp, những người tham gia trận đánh hôm qua đều bị trưởng khoa mắng té tát. Kẻ đầu sỏ là Ôn Thiếu Khanh được trưởng khoa nể mặt nên mắng, vì vậy mấy sinh viên cùng bác sĩ thực tập trở thành người hứng chịu. Ôn Thiếu Khanh nghe mãi, tới lúc nghe nổi nữa bèn hắng giọng ngắt lời: "Trưởng khoa, mắng bớt mấy câu . Ngài thể chỉ biết nhìn tại, còn phải lo cho sau này chứ. Đợi mấy năm nữa lúc ngài tuổi cao cần khám bệnh cũng là lúc đám trẻ này trưởng thành, trở thành lực lượng trụ cột. Tới khi ấy ngài khám chỗ họ, sợ chết trong tay họ sao?"

      Trưởng khoa hé miệng, "Mọi người ra ngoài hết . Ôn Thiểu Khanh ở lại."

      Trưởng khoa cũng hiểu, mặc dù hành vi có phần đúng mực nhưng nhiều người đều làm vậy cũng khó mà trách phạt. Ông trừng mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh lúc lâu, "Cậu là người hôm qua xúi giục họ đánh trả đúng ?"

      Ôn Thiếu Khanh bình thản gật đầu, "Đúng thế."

      Trưởng khoa bị thái độ của làm cho tức đến mức suýt khí huyết sôi trào, "Cậu có biết làm vậy có hậu quả gì ? Cậu có biết hôm qua bao nhiêu phóng viên nhà báo đến vây kín phòng làm việc của viện trưởng ?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, " biết."

      "Cậu..." Trưởng khoa lại tiếp tục trừng mắt hung dữ, "Cậu tạm bị đình chỉ chức vụ mấy hôm, ở nhà viết kiểm điểm đàng hoàng !"

      Ôn Thiếu Khanh nãy giờ vẫn ngoan ngoãn nghe răn dạy, tới đây mới ngẩng đầu lên hỏi: "Mấy hôm là bao lâu?"

      Trưởng khoa cân nhắc, "Ít nhất là tháng! Đến lúc đó xem thế nào rồi quyết định tiếp!"

      Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đâu, gì nữa.

      Hai người yên lặng có người gõ cửa, "Bác sĩ Ôn, viện trưởng bảo đến phòng làm việc của ông ấy chút."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Vậy tôi nhé trưởng khoa?"

      Trưởng khoa bực bội xua tay, " !"

      Mười phút sau, Ôn Thiếu Khanh đứng trong phòng làm việc của viện trưởng, nhìn ông than thở qua lại trước mặt mình, "Cháu đấy, cháu bảo bác phải xử lý thế nào đây?""

      Ôn Thiếu Khanh vẫn thản nhiên, "Nên xử lý thế nào xử lý như thế."

      Viện trưởng cau mày chặt, "Vậy sau này bác còn mặt mũi nào gặp ông nội cháu? Còn mặt mũi nào gặp bố cháu? Còn mẹ cháu nữa, bác với mẹ cháu là đàn đàn em đấy! Cháu bảo bác phải làm thế nào với cháu đây?"

      Tối qua Ôn Thiếu Khanh tắt máy, thèm bận tâm đến bình luận của người ngoài. Nhưng viện trưởng đúng, người lớn trong nhà thể lo. thở dài, "Gây phiền phức cho bác rồi."

      Viện trưởng rất lo ngại nhà họ Ôn ở sau lưng . Xảy ra chuyện thế này ở chỗ của ông, vốn ông biết phải giải thích với nhà họ Ôn thế nào. Huống hồ thái độ của Ôn Thiếu Khanh giờ rất hòa hoãn đúng mực, ông càng tiện làm gì, liền khuyên nhủ : "Thiếu Khanh, tự dưng cháu đánh nhau làm gì chứ? Lỡ bị thương bác biết ăn thế nào với ông cháu?"

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lạnh , "Bác sĩ phải thánh nhân. Chuyện phá rối đó cứ xảy ra mãi, nhưng thái độ của bệnh viện khiến người ta nguội lòng. Cháu muốn thấy cảnh mai này chẳng ai muốn làm bác sĩ nữa, chỉ đơn giản thế thôi, liên quan gì đến gia đình cháu. Ông nội và bố cháu chưa chắc nghĩ cháu làm thế là sai. Phía họ, cháu tự giải thích."

      Viện trưởng nhìn với vẻ phức tạp, "Cháu ra ngoài trước ."

      Vừa về phòng làm việc, Ôn Thiếu Khanh liền được hàng loạt đồng nghiệp cùng học trò vây lấy, vẻ mặt ai nấy đều rất buồn.

      mỉm cười, vừa định có y tá gọi: "Thầy Ôn, bệnh nhân giường số mười lăm thấy khó chịu, nhờ qua xem sao."

      Ôn Thiếu Khanh cởi áo blouse, "Tôi bị đình chỉ chức vụ rồi, khám bệnh được. Chung Trinh, cậu tìm bác sã Trần Thốc, bảo ta qua xem hộ."

      Sau đêm, vết cào mặt Chung Trinh chẳng những đỡ mà còn sưng lên, trông chẳng khác gì chú mèo mướp, kết hợp với biểu cảm bi thương của cậu trông càng hài hước, "Bác sĩ Trần vừa vào phòng phẫu thuật rồi."

      Ôn Thiếu Khanh khựng lại: "Vậy tìm trưởng khoa ."

      Chung Trinh quay lại với y tá: "Chị tìm trưởng khoa , em chuyện với sếp em lát."

      Ôn Thiếu Khanh cười nhìn mấy đồng nghiệp, "Mọi người làm việc , nếu chốc nữa lại bị trưởng khoa mắng."

      Các bác sĩ cười theo, rồi lần lượt bị y tá gọi , cuối cùng chỉ còn lại mấy học trò của Ổn Thiếu Khanh.

      "Sếp, sếp đừng mà."

      "Chúng em cũng đánh nhau, sao chỉ phạt có mình sếp chứ?"

      "Đúng đấy..."

      Ôn Thiếu Khanh điềm đạm cười, "Các em còn , sau này hiểu. Với lại, tôi chỉ bị đình chỉ chức vụ tạm thời, chứ có bị cách chức luôn đâu. Tôi gọi điện tình hình với bên khoa, còn các em viết kiểm điểm đàng hoàng là được. Trường làm khó đâu."

      vừa vừa cúi đầu viết gì đó lên giấy, viết xong để lên bàn Trần Thốc và dùng chiếc cốc chặn lại.

      vừa bước , cả đám học trò cũng theo. Ôn Thiếu Khanh buồn cười, "Sao lại theo tôi? Cần làm gì làm . Hôm qua dạy các em cởi bỏ áo blouse, hôm nay phải dạy các em làm sao để mặc áo blouse lên, và mặc rồi phải thực sứ mệnh của mình. Gửi gắm trọn sức lực, giao phó cả tính mạng cho y học, cam đoan bản thân luôn trong trạng thái mạnh khỏe, cực đoan mâu thuẫn, yếu ớt hèn kém. Chỉ cần cống hiến hết tuổi trẻ và nhiệt huyết cho nghiệp y học là được rồi, chứ y học cần mạng của các em đâu. Thôi làm việc , có vấn đề gì hỏi bác sĩ Trần hoặc trưởng khoa."

      Sau khi đuổi mấy cậu học trò ra khỏi phòng làm việc, Ôn Thiếu Khanh rời bệnh viện.

      Trần Thốc phẫu thuật xong, đọc tờ giấy Ôn Thiếu Khanh để lại bàn, bỗng cảm thấy hơi xót xa.

      giấy viết về tình hình của số bệnh nhân cùng các vấn đề cần chú ý, ở dưới cùng còn có câu.

      "Có lẽ vẫn còn người đến gây chuyện, để ý bác sĩ Triệu và Chung Trinh nhé."

      Trần Thốc thở dài, cứ làm nhiều việc tốt, đừng bận tâm kết quả, có lẽ đây cũng là nỗi bất lực của nhân viên y tế thời đại. ta chỉ mong mau đến giữa trưa để ăn cùng nàng Tam Bảo ngốc nghếch đáng kia, vậy mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

      Chẳng bao lâu sau, viện trưởng xuất trước cửa phòng làm việc của trưởng khoa, giữ trưởng khoa lại hỏi: "Xử lý chuyện của Ôn Thiêu Khanh thế nào rồi?"

      Trưởng khoa thành trả lời: "Tạm thời đình chỉ chức vụ để xem xét."

      Viện trưởng trợn mắt, "Ai bảo đình chỉ chức vụ của cậu ấy?"

      Trưởng khoa nghiêm mặt, "Viện trưởng, cậu ta lôi kéo học sinh đánh nhau."

      Viện trưởng hắng giọng, "Vậy cũng thể đình chỉ chức vụ."

      Trưởng khoa thấy sắc mặt viện trưởng hơi lạ, "Viện trưởng, sao thế?"

      "Vào phòng làm việc của rồi ." Viện trưởng vào trong. Trưởng khoa ngơ ngác theo.

      " biết cậu ta là ai à?" Thấy trưởng khoa đóng cửa lại, viện trưởng mới ngao ngán lên tiếng: "Nhà họ Ôn đấy."

      Trưởng khoa càng hoang mang "Nhà họ Ôn nào?"

      Viện trưởng tức giận đập bàn, "Ngành y có mấy nhà họ Ôn? chỉ biết cắm đầu viết báo, có thể ngẩng lên nhìn chút được hả?"

      Trưởng khoa như bừng tỉnh, "Họ... Họ đều ở bệnh viện quân khu cơ mà? Sao lạỉ chạy đến viện chúng ta?"

      Viện trưởng thở dài, "Dù còn trẻ nhưng lý lịch của cậu ta đơn giản đâu. Từ khi biết biết viết cậu ta bắt đầu vào ngành, dòng máu chảy trong người cậu ta là dòng máu bác sĩ lắng đọng của mấy đời đấy. Bài học vỡ lòng của người khác là Tam tự kinh, của cậu ta là Thiên kim phương, khác nhau rất nhiều. Lý lịch trong ngành có khi còn dài hơn chúng ta. Ông cụ Ôn đích thân dạy dỗ, kiến thức kinh nghiệm đầy mình, cậu ta cầm tay bắt mạch chưa đến nửa phút là có thể phát bị bệnh gì. biết những người làm việc bên Đông Tây y kết hợp lúc nào cũng muốn giành giật cậu ta à? Mà dù có những thứ đó, kỹ năng dùng dao phẫu thuật của cậu ta có so bì được ?"

      xong, viện trưởng cau mày hỏi: "Đình chỉ mấy ngày?"

      Trưởng khoa hoi chột dạ, " tháng..."

      Viện trưởng vỗ bàn, "Bao lâu?"

      Trưởng khoa lại ngập ngừng, "Hai tuần."

      Viện trưởng trừng mắt, "Mấy ngày?"

      Trưởng khoa giọng trả lời, "Hai ngày..."

      Cuối cùng viện trưởng cũng hài lòng, đứng lên chuẩn bị , "Hai hôm nữa tôi muốn trông thấy cậu ta."

      Trưởng khoa ngăn ông lại, "Viện trưởng, xảy ra chuyện thế này, chúng ta cũng phải có lời giải thích với phía truyền thông và bên Sở chứ?"

      Viện trưởng xua tay, "Bố cậu ta xử lý rồi, nếu nghĩ sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Bảo cậu ta hai ngày nữa làm. Với lại, về sau có chuyện thế này, bệnh viện cũng phải tỏ thái độ, lúc cần cứng rắn vẫn phải cứng rắn, biết chưa?"

      Trưởng khoa nhìn viện trưởng rời mà vò đầu bứt tóc. Lúc phải mềm mỏng, lúc lại bảo phải cứng rắn, tưởng là xốp chắc?

      Đêm qua Tùng Dung thao thức đến nửa đêm, hôm nay rời nhà muộn, ngờ vừa ra khỏi cửa thấy Ôn Thiếu Khanh cầm theo mấy cây cải thìa vẫn còn đọng sương bước ra khỏi thang máy, mà đáng ra lúc này trong giờ làm việc.

      giơ tay nhìn đồng hồ, "Sao đến bệnh viện?"

      Ôn Thiếu Khanh vừa vừa trả lời: "Đến rồi."

      Tùng Dung nghi ngờ, "Đến rồi?"

      "Ừ, tạm thời đình chỉ chức vụ. Nhân tiện nghỉ ngơi chút, trước kia muốn xin nghỉ cũng được. Tối có về ăn cơm ? nấu thêm."

      thong thả, hời hợt chuyện mình bị đình chỉ chức vụ, sau đó hỏi có về ăn cơm tối , tựa như chẳng có việc gì to tát.

      Ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ hành lang. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh ngược chiều ánh sáng, thấy nắng dát lên người quầng sáng màu vàng kim dịu, trông rất đỗi trầm lặng bình yên. Đối mặt với bao hiểu lầm và bất công, vẫn thản nhiên như vậy, vẫn bước tiếp mà chẳng hoang mang, vẫn làm chuyện mà nên làm.

      Ôn Thiếu Khanh lướt qua Tùng Dung, lấy chìa khóa mở cửa. nghe thấy trả lời, lại quay người hỏi: "Có về ăn ?"
      B.Cat, Yoororo, Dinhloan7 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      "Có." Tùng Dung gật đầu, nhìn Ôn Thiếu Khanh bước vào nhà, còn vẫn đứng ngẩn ở đó.

      Thế rồi suốt ngày hôm ấy, Tùng Dung chẳng thể tập trung, khuôn mặt khôi ngô và dịu dàng của Ôn Thiếu Khanh cứ thấp thoáng trước mắt.

      Buổi chiều khi dự phiên tòa sơ thẩm, lại càng để tâm. May mà chỉ là vụ án , đối phương lại là người mới, trông thấy mất khí thế, nhìn những tài liệu mà chuẩn bị coi như thua nửa.

      Khi phẩm phán thực điều trần, Tùng Dung liên tục cau mày xem đồng hồ, nóng vội mặt khiến đối phương sợ dám phản bác, vì vậy phiên tòa kết thúc rất nhanh.

      Sau khi kết thúc phiên tòa, thẩm phán cười hỏi: "Tiểu Tùng, người mới kia làm gì có lỗi với cháu à?"

      Tùng Dung thu dọn đồ đạc, " ạ."

      "Thế sao cháu lại thiếu kiên nhẫn mà bắt nạt người ta thế?"

      "À, cháu muốn về nhà ăn cơm." Tùng Dung nhìn đồng hồ, "Nếu còn xong bị tắc đường."

      Thẩm phán sửng sốt, luật sư Tùng trông đâu có giống kẻ ham ăn? Còn định hỏi thêm thấy vội vàng bỏ .

      Cuối cùng Tùng Dung cũng về được chung cư trước khi tắc đường. Lúc chờ thang máy, còn mải nghĩ xem lát nữa nên an ủi Ôn Thiếu Khanh thế nào, dù sao việc tạm thời bị đình chỉ chức vụ hẳn khiến khó tiếp nhận.

      Khi vào nhà, Tùng Dung trò chuyện với Ôn Thiếu Khanh rất dịu dàng, cũng ngoan ngoãn tỏ vẻ tán thành. Ôn Thiếu Khanh rất ngạc nhiên trước vẻ dịu ngoan của , nhưng chỉ trong thoáng chốc liền hiểu ra, sau đó thản nhiên hưởng thụ thùy mị, ân cần hiếm có này.

      Ăn cơm xong Tùng Dung chủ động rửa bát, rót trà, ngồi sofa tiếp tục dịu dàng an ủi: " đừng buồn, việc đình chỉ chức vụ cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi sóng gió qua rồi vẫn có thể đến bệnh viện làm việc mà."

      Ôn Thiếu Khanh rầu rĩ đáp: "Ừm."

      Tùng Dung nhìn cúi đầu vuốt lông Nhường Chút, tim như thắt lại. Dường như tinh thần cực kỳ sa sút?

      mau chóng cười : " sao đâu mà, nếu tâm trạng vui có thể ra ngoài chơi chút."

      Ôn Thiếu Khanh lại phát ra từ đơn: "Ừm."

      Tùng Dung cảm thấy mình giỏi an ủi, mọi phương pháp xử lý khi đối mặt với đương đều thích hợp dùng trong trường hợp này. tiếp tục cố gắng, " muốn à? Vậy hay là tập thể dục? Em có cái thẻ tập thể thao ở phòng tập chung cư, có thể cho mượn."

      Lần này đến từ đơn Ôn Thiếu Khanh cũng chẳng buồn thốt ra, chỉ thở dài thườn thượt.

      Tùng Dung càng sốt ruột, sao phản úng của lại lạnh nhạt thế chứ? Chẳng lẽ chuyện rất nghiêm trọng? Bệnh viện phạt nặng lắm sao?

      ngập ngừng hỏi: "Ừm… Rốt cuộc là đình chỉ chức vụ trong bau lâu?"

      Cuối cùng Ôn Thiếu Khanh cũng ngẩng đầu nhìn , "Hai ngày."

      Tùng Dung lập tức nhảy dựng lên, "Hai ngày? Thế giả bộ cái gì ở đây?"

      Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ vô tội, " giả bộ. buồn đâu? Tự em đấy chứ."

      Tùng Dung nghiến răng. Chẳng trách khi nãy cứ cúi đầu, giọng nghe cũng rất lạ, chắc là cố nén cười đây mà!

      nhanh chóng bình tĩnh lại, hờ hững nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Vậy bác sĩ Ôn ở nhà kiểm điểm bản thân cho tử tế , em quấy rầy nữa. Sáng mai nếu có thời gian đến văn phòng gặp em, chúng ta ký hợp đồng ủy thác, nhân tiện bàn về chi phí luật sư luôn."

      Ôn Thiếu Khanh cũng đứng dậy. Bình thường cao hơn nửa cái đầu, giờ Tùng Dung dép lê, cách biệt dáng vóc giữa đôi bên lập tức được kéo dài. cúi nhìn , có lẽ cảm thấy hài lòng về khoảng cách giữa hai người nên tiến lại nửa bước, nửa nghiêm túc nửa bông đùa hỏi : "Em hẹn đấy à?"

      đầu là chiếc đèn treo, khi tới gần liền phủ cả người trong bóng tối. Mặt Tùng Dung hơi nóng lên, đẩy ra chạy về nhà.

      Đây là lần đầu tiên Ôn Thiếu Khanh trêu đùa sau khi hai người bày tỏ tình cảm. Trước kia vẫn còn nhiều điều nghi vấn, mỗi lần bị chọc ghẹo đều cảm thấy bực bội trong lòng, giờ ...

      dựa vào cửa, mân mê mái tóc mình. Cảm giác bực bội kia như biến thành luồng hơi nóng, đốt lên trong tim những xúc cảm rối ren, đó là cảm giác xa lạ mà chưa bao giờ nếm trải.

      kéo tóc, chán nản nghĩ, tóc dài quá rồi nhỉ? Mai phải cắt thôi!

      Sáng hôm sau Ôn Thiếu Khanh đến văn phòng chỗ Tùng Dung làm việc. Sau khi nghe là tìm Tùng Dung, nhân viên lễ tân liền nở nụ cười mờ ám. Hai liếc nhau rồi cùng nhìn đầy hứng thú, qua lúc mới cầm điện thoại lên gọi: "Luật sư Tùng, có người tìm chị. Trai đẹp nhé."

      Ngay sau đó Tùng Dung tự ra ngoài đón Ôn Thiếu Khanh, hai lễ tân lập tức nháy mắt ra hiệu với .

      Nhìn biểu cảm khó tả mặt Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung cảm thấy vô cùng xấu hổ, lườm hai kia rồi quay người dẫn Ôn Thiếu Khanh về phía phòng làm việc, "Vào ."

      Vừa khỏi, hai bé sau lưng bàn tán nhiệt tình.

      "Đây là người luật sư Tùng đợi sao? Đẹp trai đấy!"

      "Hẳn rồi! Sáng sớm vừa đến nơi luật sư Tùng dặn là nếu có điện thoại gọi đến tìm chị ấy cứ báo là chị ấy ở đây. Nếu có người đàn ông đến tìm chị ấy lập tức gọi điện báo, chị ấy còn tự mình ra đón nữa, tôi nghĩ chắc chắn là người này!"

      "Hai người xứng đôi nhỉ?"

      "Vừa nãy họ còn nhìn nhau đưa đẩy nữa kìa. Mặt luật sư Tùng hơi đỏ lên, đáng đấy..."

      Hai người trò chuyện rôm rả Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch bước vào. Đàm Tư Trạch gõ lên mặt bàn, tò mò hỏi: "Ai đáng ?"

      "Luật sư Tùng và người đàn ông!"

      "Người đàn ông nào?"

      "Vừa rồi có chàng siêu đẹp trai đến tìm luật sư Tùng, giờ họ ở trong phòng làm việc của chị ấy."

      Đàm Tư Trạch ngẫm nghĩ, "Thượng Quan, chốc nữa chúng ta xem thử ."

      Thượng Quan Dịch đặt tay trong túi quần, tay kia giơ lên xua xua, vừa vừa vào trong: "Thôi , luật sư Tùng tính tiền theo phút đấy. Lần trước tôi tham khảo ý kiến ấy mấy vấn đề thôi mà ấy lấy phí tư vấn lên tới bốn con số!"

      Đàm Tư Trạch đứng đó nghĩ cách lát nữa xem thử, còn lúc này Tùng Dung đưa hợp đồng làm xong cho Ôn Thiếu Khanh, " đọc xem có vấn đề gì , nếu điền thông tin cá nhân của vào."

      xong, lại chú ý đến tay trái của , hôm nay tay băng kín hơn hôm qua, trông có vẻ nghiêm trọng, "Tay sao chứ?"

      "Ừ." Ôn Thiếu Khanh vờ vĩnh xoa bàn tay trái, "Sáng nay tình hình hơi nghiêm trọng."

      Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tùng Dung trực tiếp đặt tay lên. cầm bút chọc chọc, "Hay là đụng đến xương rồi? bệnh viện khám xem thế nào?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm mặt, " chính là bác sĩ."

      Tùng Dung ngẩn ra, "Tự là trong ngành có chuyên ngành mà?"

      Ôn Thiếu Khanh xích lại gần: "Em lo cho hả?"

      Niềm hân hoan thấp thoáng trong mắt khiến Tùng Dung nỡ chối, "Coi như vậy ."

      được nước lấn tới, hỏi thêm: "Vậy nếu tay mãi khỏi dược, thể làm phẫu thuật nữa em nuôi nhé?"

      Tùng Dung lập tức sốt sắng vuốt tay trái , "Nghiêm trọng thế à?" xong, đứng dậy, "Thôi, để hôm khác ký. bệnh viện ."

      Ôn Thiếu Khanh giữ tay lại, "Ý là nếu như."

      Tùng Dung nhìn lâu, dần thấy nét bông đùa lên nơi đáy mắt người đối diện, vẫn có thể đùa thản nhiên thoải như thế, hẳn là vết thương nặng. rút tay về, cúi nhìn tài liệu trong tay, lạnh nhạt : "Là luật sư của , chuyện đó xảy ra , em chỉ có thể cố gắng giúp kiếm chút tiền bồi thường, mong là đủ cho tiêu nửa quãng đời còn lại."

      Ôn Thiếu Khanh vẫn đùa tiếp, "Em bỏ mặc à? Có vô tình quá ?"

      Tùng Dung tỉnh táo phân tích: "Em lo cho mà. Lúc trước chẳng bảo để dâu đỡ rượu là mất mặt đúng ? Giờ để người phụ nữ nuôi, càng mất mặt hơn còn gì?"

      Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ. " có lý lắm. Thôi ký hợp đồng ." xong cúi đầu đọc hợp đồng tay.

      Tùng Dung trộm nhìn tay , lòng thầm tính để lát nữa hỏi Chung Trinh xem rốt cuộc có nghiêm trọng .

      Ôn Thiếu Khanh đọc lướt qua rồi hỏi: "Sao chỗ chi phí lại để trống?"

      Tùng Dung ngại muốn lấy tiền nên cố ý lạnh mặt nhìn , "Em định để ký xong rồi điền vào sau. Nếu sau này làm gì có lỗi với em, em điền cho phá sản."

      Ôn Thiếu Khanh bật cười, "Thế càng phải đọc. Nếu em định lừa chuyện gì cũng chẳng phát ra được."

      Tùng Dung hết nổi, đưa bút cho , "Vậy điền thông tin rồi ký ."

      "Khoan ." Ôn Thiếu Khanh vừa định đặt bút, Tùng Dung chợt lên tiếng, lật đến trang đưa cho xem, " đọc kỹ trang này , kiện tụng luôn có rủi ro, trước khi tòa tuyên án, ai dám chắc thắng thua thế nào."

      Tùng Dung xong, vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh chợt trở nên kỳ quặc. bèn hỏi dò: "Sao thế?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm giọng: "Những lời thế này vẫn thường với người nhà bệnh nhân. Phẫu thuật luôn có rủi ro, thể cam đoan ca mổ thành công 100%. Giờ đổi thành em với , khó mà tiếp nhận."

      Tùng Dung muốn để ý đến , lạnh nhạt lên tiếng: "Ký tên ."

      Vừa viết được mấy chữ, Ôn Thiếu Khanh chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt ngây thơ vô tội. Tùng Dung liền ghé sang nhìn, "Sao vậy? Điền sai hả? sao, em in lại bản khác."
      B.Cat, Dinhloan, Thanh Thanh Mạn6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, ", bình thường viết bệnh án toàn dùng bút mực xanh đen, giờ tự nhiên dùng màu mực khác, quen."

      Tùng Dung thở dài, cúi đầu lục trong ngăn kéo lúc, đành buông xuôi, " có."

      Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười hợp tác, "Vậy cố dùng vậy."

      Tùng Dung liếc xéo , " có thể cần chịu đựng."

      Ôn Thiếu Khanh dừng bút, "Vậy viết kiểu gì?"

      Tùng Dung hất cằm ra hiệu, "Cắn ngón tay viết bằng máu."

      Ôn Thiếu Khanh thoải mái bật cười, "Luật sư Tùng biết đùa. Nhưng là có người quen làm luật sư tiện ."

      Tùng Dung cúi đầu điền thông tin của mình lên bản hợp đồng khác, nghe đến đó, nét bút bỗng khựng lại, thào đáp câu: "Nếu có thể, em hy vọng cả đời này cần nhờ đến em."

      Nghe thấy câu này, Ôn Thiếu Khanh ngước lên nhìn , cười mà tiếp. Nụ cười của như xa xăm như nhạt nhòa.

      Hai người điền xong, Ôn Thiếu Khanh nhìn chỗ ký tên của bên A và bên B cùng hàng nhau, bỗng dưng lên tiếng: " từng nghĩ thông tin cá nhân của chúng mình cùng xuất trang giấy, nhưng ngờ lại xuất theo cách này."

      Tùng Dung hỏi: " nghĩ theo cách nào?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn sâu thẳm. Đó chỉ là cái liếc mắt, nhưng trong ánh nhìn ấy đong đầy ý, khiến trái tim Tùng Dung xôn xao.

      ngẫm nghĩ, thông tin cá nhân của hai người nam nữ xuất trang giấy mà phải theo cách này, có lẽ chỉ còn... giật mình, cố áp chế ý nghĩ này xuống, dám suy đoán sâu thêm. Trong hoang mang hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh, chẳng ngờ cười với vẻ thấu suốt, cảm xúc trong đôi mắt kia ràng là bông đùa.

      Mặt Tùng Dung nóng lên, chắc chắn đoán ra suy nghĩ của rồi!

      Sau khi ngượng ngập, Tùng Dung lại thấy bất bình. Suy nghĩ của có gì sai chứ? Thông tin cá nhân của hai người nam nữ xuất trang giấy mà phải theo cách này, chỉ có thể nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.

      Tùng Dung hắng giọng, vờ bình tĩnh đẩy hộp mực đóng dấu tới trước mặt , "Đóng dấu tay."

      Ôn Thiếu Khanh đưa ngón cái ấn vào mực đóng dấu, nhưng in tay lên hợp đồng mà lại giơ ra trước mặt, nhìn lát mới mở miệng: " đóng có được , muốn giữ lần đầu tiên cho..."

      được nửa câu, ngừng lại, cho người khác đủ thời gian nghĩ ngợi xa xôi mãi mới tiếp: "Dù sao chúng ta thân nhau như thế, lại có vấn đề về chi phí luật sư."

      Tùng Dung mảy may suy nghĩ, nắm lấy tay cưỡng ép ấn xuống, sau đó vứt cho tờ giấy.

      Ôn Thiếu Khanh vừa thong thả lau tay vừa : " tự nguyện, em ép ."

      Tùng Dung cười, lẳng lặng nhìn , " làm sao chứng minh được tự nguyện? Làm sao chứng minh là em ép ? có chứng cứ ? biết luật sư chỉ thừa nhận chứng cứ mà thừa nhận người sao?"

      Ôn Thiếu Khanh cảm thấy mới lạ, "Sao em lại gian xảo thế chứ?"

      Tùng Dung liếc , bình thản trả lời: "Học ."

      "…"

      Ôn Thiếu Khanh nghẹn lời, " thu học phí đâu."

      Tùng Dung mặc cho nhảm, lấy lại hợp đồng rồi đứng dậy, nhìn lướt qua tay , biết bị thương thể lái xe, liền chủ động hỏi: " muốn đâu, em đưa ?"

      Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, " cần, bị tạm đình chỉ chức vụ, cần làm, cũng vội, tàu điện ngầm là được."

      Tùng Dung cầm chìa khóa xe, "Dù sao em cũng muốn cắt tóc, tiện thể đưa đoạn."

      Ôn Thiếu Khanh nhíu mày, "Sao lại cắt tóc?"

      Lý do ư, là vì bị trêu chọc đến mức tâm tư rối bời nên trút giận lên tóc. Nhưng đương nhiên Tùng Dung trả lời như vậy. nghiêm mặt dối; "Dài quá, nóng."

      Khóe miệng Ôn Thiếu Khanh giật , "Giờ là mùa đông."

      Tùng Dung cứng đầu, "Mùa đông cũng nóng."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn thoáng qua tóc , "Định cắt đến đâu?"

      Tùng Dung đưa tay sờ bừa lên vai, "Đến xương quai xanh."

      Khi làm, phần lớn thời gian đều mặc áo khoác. Cách phối giữa áo sáng màu và quần tối màu phóng khoáng và đơn giản. Trong phòng nhiệt độ cao, lúc này chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, xương quai xanh như như , Ôn Thiếu Khanh nhìn vào xương quai xanh của Tùng Dung, ánh mắt lại rơi xuống phần hông , cúi dầu ngẫm nghĩ, "Thời gian cũng kha khá rồi, cắt thôi."

      Tùng Dung hề hỏi ý kiến , nhưng cũng chẳng để bụng, thậm chí còn bị câu của thu hút chú ý, "Thời gian gì kha khá?"

      Ôn Thiếu Khanh đung đưa hợp đồng trong tay, tươi tỉnh trả lời: "Thời gian này đây."

      Tùng Dung vừa định phản đòn có người gõ cửa, sau đó Đàm Tư Trạch ló đầu vào, "Nghe luật sư Tùng đưa bạn trai làm, đến xem chút."

      Tùng Dung cáu sẵn, " ra!"

      "Xấu quá à?" Đàm Tư Trạch ngang nhiên khiêu khích, sau đó nhìn mặt Ôn Thiếu Khanh, "Đẹp trai lắm mà, sao lại sợ người khác nhìn thấy?"

      Tùng Dung liếc vội về phía Ôn Thiếu Khanh, sợ Đàm Tư Trạch lại ra điều gì, lập tức giải thích: " phải bạn trai, đừng lung tung."

      " phải bạn trai quan hệ cũng bình thường, nếu sao em có thể dành cả buổi sáng để đợi ta." Chẳng ngờ Đàm Tư Trạch hề ngại người lạ, "Người em, thấy đúng ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười , khiến Tùng Dung càng xấu hổ.

      Đàm Tư Trạch chợt nắm lấy tay áo Ôn Thiếu Khanh, cao giọng, "Tay sao thế? Luật sư Tùng sử dụng bạo lực gia đình với à?"

      xong, nhìn Tùng Dung với ánh mắt phức tạp, tiếp tục lải nhải với Ôn Thiếu Khanh: "Người em, đừng sợ. ấy bạo hành , cứ với tôi. ấy là luật sư, tôi cũng vậy. Luật sư mà cố tình phạm tội chính là tình tiết tăng nặng, tôi giúp giành được khoản tiền khám chữa bệnh và phí tổn thất tinh thần hết sức khả quan."

      Tùng Dung muốn nghe ta nhảm, kéo Ôn Thiếu Khanh ra ngoài, " Đàm, làm việc , em có chuyện cần ra ngoài."

      Đàm Tư Trạch cười tủm tỉm, thoải mái vẫy tay chào, " , . Hẹn hò vui vẻ!"

      Tùng Dung mặc kệ Đàm Tư Trạch linh tinh, kéo Ôn Thiếu Khanh tới cửa thang máy mới thả tay , thở phào hơi.

      Cửa thang máy mở, Thượng Quan Dịch bước ra, nhìn Tùng Dung rồi nhìn Ôn Thiếu Khanh, hỏi: "Bạn trai à?"

      Tim Tùng Dung lại nhảy lên, ", là đương .""

      " hả? Gần đây em vì vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh mà từ chối bao nhiêu vụ khác, giờ lại nhận rồi à?" Thượng Quan Dịch lẩm bẩm xong liền nhìn sang Ôn Thiếu Khanh, "Người em, có chuyện gì vậy?"

      Ôn Thiếu Khanh tự chỉ vào mình, "Tôi chính là đương vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh đó."

      Thượng Quan Dịch tỉ mỉ quan sát Ôn Thiếu Khanh, " có biết xưa nay Tùng Dung nhận các vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh ? Đây là lần đầu tiên của ấy, cố mà trân trọng."

      Tùng Dung càng nghe Thượng Quan Dịch càng thấy bất an, bèn nhìn về phía sau ta cao giọng gọi: "Hùng Kinh Kinh, Thượng Quan của em ở đây này."

      Quả nhiên Thượng Quan Dịch lập tức cứng người, quay đầu vội bỏ chạy.

      Trước khi để Thượng Quan Dịch phát mình dối, Tùng Dung kéo Ôn Thiếu Khanh vào trong, nhìn cửa thang máy đóng lại mới thở phào hơi dài, ngẩng đầu lên lại thấy điềm nhiên nhìn mình, miệng nở nụ cười đầy ý tứ.

      chột dạ, "Gì đấy?"

      Ôn Thiếu Khanh bước lại gần nửa bước, "Sao trước giờ luật sư Tùng lại nhận các vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh?"

      Tùng Dung liếc rồi nhìn chằm chằm con số thang máy, "Mỗi luật sư đều có lĩnh vực mà mình am hiểu cũng như am hiểu. Giống như người vừa rồi ấy, thế mạnh của ấy là các vụ kiện tụng ly hôn, bảo ấy nhận án hình khác nào làm khó người ta? Tranh chấp trong khám chữa bệnh phải thế mạnh của em, vậy nên em nhận."

      "Nghe có vẻ có vấn đề gì, nhưng..." Ôn Thiếu Khanh cố ý ngừng chút để xem phản ứng của Tùng Dung.

      Tùng Dung chứng kiến trò dụ địch vào bẫy này nhiều lần, tất nhiên dễ dàng mắc lừa nữa. vẫn tỏ vẻ bình thản nhìn con số thang máy, nhưng lòng lại bắt đầu căng thẳng.

      Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng lên tiếng, nén nổi ý cười trong giọng : "Nhưng có phải luật sư Tùng quên ấn số tầng rồi ?"

      Đến lúc này Tùng Dung mới phát hỉện con số mà mình nhìn chằm chằm nãy giờ chẳng hề thay đổi. thầm kêu gào trong lòng, hắng giọng gượng gạo, đưa tay ấn nút xuống tầng hầm để xe.

      Trong khi thang máy xuống, Tùng Dung giữ vẻ mặt cảm xúc, nhưng ánh mắt lại liếc thấy nụ cười ý nơi khóe miệng Ôn Thiếu Khanh.

      Lên xe, Tùng Dung vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: " muốn đâu?"

      "Thành Nam."

      "Thành Nam?"

      "Ừ, đánh nhau phải về nhà nghe mắng."

      "Nhà ở Thành Nam à?"

      "Là nhà ông bà nội . Có bà bố làm gì được."

      Tùng Dung hơi ngập ngừng, hỏi: "Bố ... cũng là bác sĩ à?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Đúng thế. Đưa đến ga tàu là được rồi."

      Tùng Dung nghĩ tới thân phận của Ôn Thiếu Khanh. xuất thân trong gia đình có truyền thống theo ngành y, lại có biên chế trong quân đội, có người họ như Tiêu Tử Uyên, chắc hẳn gia cảnh cũng đơn giản. vốn định trấn an , nhưng nghĩ tới đây chợt thấy thừa thãi, sao ra miệng được.

      Sau khi đưa Ôn Thiếu Khanh tới ga tàu, Tùng Dung tới hiệu cắt tóc quen. Lúc vào trong, Châu Trình Trình đến. ấy sửa tóc, thấy vào cất tiếng chào qua tấm gương, sau đó lại yên lòng dặn dò thợ cắt tóc phía sau, "Chỉ sửa đuôi tóc là được, cắt chút, chỉ chút thôi..."
      B.Cat, Yoororo, Dinhloan8 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Sau đó nàng lại chỉ vào Tùng Dung, "Thấy ấy chưa? ấy là luật sư đấy, mà cắt nhiều tóc của tôi, tôi thuê luật sư kiện ."

      Cả Tùng Dung và thợ cắt tóc đều sa sầm mặt.

      Mất cả buổi thợ cắt tóc mới sửa xong mái tóc dịu dàng của Châu Trình Trình, mỉm cười: "Tóc của Châu vừa đen vừa thẳng, bảo tôi cắt tôi cũng nỡ ấy chứ."

      Tùng Dung cũng hâm mộ sờ tóc ấy, "Mượt như lụa vậy, ngưỡng mộ.""

      Châu Trình Trình liếc đôi mắt xinh đẹp về phía Tùng Dung cực kỳ đắc ý, "Tư chất bẩm sinh, ngưỡng mộ cũng được đâu."

      Tùng Dung cười gội đầu, gội xong ngồi vào trước gương. Thợ cắt tóc hỏi: " muốn cắt thế nào?"

      Tùng Dung diễn tả, "Cắt đến đây."

      Thợ cắt tóc còn chưa phản ứng, Châu Trình Trình tỏ ra bất mãn, "Sao lại cắt ngắn? Nuôi dài thế đâu dễ gì! Với lại, tóc ngắn khó tạo kiểu lắm."

      Tùng Dung lại chẳng cảm thấy xót, "Chất tóc của mình vốn tốt, để dài rụng nhiều lắm."

      Phụ nữ luôn rất coi trọng mái tóc, người thợ cắt tóc hiếm khi thấy nào dứt khoát muốn cắt như vậy, nhìn chút rồi : "Khuôn mặt vả khí chất của Tùng đúng là hợp với tóc ngắn hơn. Năm nay cũng rộ mốt để tóc đến xương quai xanh mà."

      Châu Trình Trình gián tiếp chê: "Tôi lại thấy ấy để tóc dài đẹp hơn."

      Người thợ cắt tóc sững người, cười gượng, " Tùng xinh thế này, để kiểu nào cũng hợp."

      "Đừng gây rối." Tùng Dung liếc Châu Trình Trình rồi cúi đầu đọc tạp chí.

      Thợ cắt tóc tay cầm lược tay cầm kéo, "Cắt à? đường kéo là hối hận đựợc nữa đâu?"

      Tùng Dung buồn ngẩng đầu, hờ hững "ừ" tiếng.

      Mới đọc tạp chí lúc, lòng Tùng Dung bỗng rung động, liền lấy điện thoại ra tìm thông tin về nhà họ Ôn, nhưng tìm được mấy, mà có vẻ cũng khớp với Ôn Thiếu Khanh. lại tra về Tiêu Tử Uyên, tin tức về nhà họ Tiêu nhiều, cũng có tin đồn rằng bà chủ nhà họ Tiêu có em ruột, nhưng lại nhắc đến nhà chồng của người ấy.

      Châu Trình Trình sấy tóc xong, ghé đâu nhìn sang, "Cậu xem gì thế?"

      Tùng Dung chợt nhớ ra nhà Châu Trình Trình cũng có quan hệ rộng ở thành phố này, liền hỏi: "Cậu bao giờ nghe đến nhà họ Ôn ở Thành Nam chưa?"

      Châu Trình Trình ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, "Mình chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện trong nhà, cũng biết được là bao. Hay là để mình hỏi thăm người nhà xem?"

      Tùng Dung gật đầu, nhìn nàng mong đợi.

      Châu Trình Trình ra ngoài gọi điện về nhà. Lúc ấy quay lại Tùng Dung cắt tóc xong, hai người liền tới quán cà phê gần đó chuyện.

      Vừa ngồi xuống ghế, Châu Trình Trình lập tức mở miệng: "Nhà họ Ôn là gia đình có truyền thống theo nghề y, rất có gốc gác, cả gia đình đều là bác sĩ, mà toàn là quân y, quân hàm thấp. Giờ người quản lý mọi việc của nhà họ Ôn là con trai trưởng, vợ ông ấy là em ruột của bà chủ nhà họ Tiêu. Cậu biết nhà họ Tiêu đó chứ? Có điều, nhà họ Ôn lấy y thuật làm gia truyền, giáo giục trong gia đình rất nghiêm, lại vô cùng khiêm tốn, đến bây giờ cũng có lấy tấm ảnh lộ ra ngoài, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến thế lực to lớn cùng mạng lưới quan hệ sâu rộng sau lưng họ. mình , ở Thành Nam chỉ có nhà họ Ôn như vậy, nếu cậu hỏi về nhà họ Ôn này tình hình đại khái là thế. mình còn , xưa nay danh tiếng của nhà họ Ôn luôn rất tốt, dạy dỗ con cháu hết sức khiêm nhường lễ độ, nếu có liên quan đến vụ án mà cậu tiếp xúc nhớ phải tìm hiểu kỹ càng."

      Tùng Dung hơi sửng sốt rồi lắc đầu, " liên quan đến công việc, tự mình hỏi thăm thôi.

      Châu Trình Trình thuận miệng hỏi: "Sao bỗng dưng cậu lại muốn hỏi thăm chuyện này?"

      Tùng Dung hơi ngập ngừng, "Cậu còn nhớ người hàng xóm của mình ?"

      Châu Trình Trình nhớ lại, " bác sĩ đó?"

      "Ừ." Tùng Dung nhấp ngụm cà phê, điềm đạm khẽ: " ấy họ Ôn, có người họ, trùng hợp, người ấy cũng họ Tiêu."

      Châu Trình Trình hoảng hốt há hốc miệng, lúc sau mới khép lại, sợ hãi vỗ ngực, "May quá, may mà mình chưa làm chuyện gì khác người."

      Tùng Dung cười rồi nữa.

      Ôn Thiếu Khanh được gia đình che chở, chắc cũng chẳng cần đến giúp đỡ của . Từ hôm qua tới giờ có lẽ đều là tình nguyện, làm chuyện thừa thãi mà thôi.

      Ôn Thiếu Khanh tới Thành Nam, còn chưa đến cửa thấy Ôn Nhượng giận dữ ngồi ở bậc thềm đá bên ngoài.

      Nghĩ đến chuyện mình lát nữa cũng bị mắng, tâm trạng chẳng vui vẻ gì, thở dài ngồi xuống, "Nhích qua chút nào, lại bị mắng à?"

      Ôn Nhượng lập tức ngồi thẳng lên, tỏ vẻ thanh tịnh thoát tục, "Tôi là người xuất gia, pháp hiệu là Bất Nhượng[3]."

      [3] Bất Nhượng: nhường, cho phép.

      Ôn Thiếu Khanh liếc , "Chú lại nhắc đến chuyện bỏ nhà lên núi rồi?"

      Ôn Nhượng nhìn Ôn Thiếu Khanh, khẽ "ừ".

      Ôn Thiếu Khanh đứng lên kéo ta dậy, "Được rồi, vào nhà rồi tính."

      thầm nghĩ, kéo Ôn Nhượng về ít nhất có thể cản phần lửa đạn. Chẳng ngờ Ôn Nhượng lại co rúm người, "Tôi về!"

      Còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Thiếu Khanh nghe thấy giọng phát ra từ trong góc, " cũng về!"

      quay đầu nhìn sang, kinh ngạc thốt lên: "Bố?"

      Biểu cảm mặt bố Ôn Thiếu Khanh trông giống hệt Ôn Nhượng, còn mang theo vẻ ngang bướng phù hợp với độ tuổi.

      Ôn Thiếu Khanh đến, "Bố, bố sao vậy?"

      Bố cau mày kể khổ: "Ông con đánh bố! Bố lớn bằng ngần này mà ông còn đánh! Còn gọi bố là thằng ranh con! thế còn đánh ngay trước mặt mẹ con chứ! nể mặt bố gì cả!"

      Ôn Nhượng bổ sung đúng lúc: "Ừ, gọi tôi là thằng ranh con."

      Ôn Thiếu Khanh mặc kệ Ôn Nhượng, quay sang hỏi bố mình: "Sao ông lại đánh bố?"

      Bố lườm cậu em trai, "Chú út con nhắc đến chuyện muốn về núi, khiến bà con giận đến mức đánh rơi cái cốc. Bà kết hôn với ông nội con bao nhiêu năm, ông chưa bao giờ khiến bà giận, vậy là ông lập tức nổi nóng, định đánh Ôn Nhượng. Bố khuyên mấy câu liền bị vạ lây. Ông mắng bố là con trưởng mà biết dạy em trai, chuyện này liên quan gì đến bố chứ? dạy được con là lỗi của người làm bố mà, xưa nay vẫn vậy. bao giờ nghe ai dạy được em trai là lỗi của đâu?"

      Lúc này Ôn Thiếu Khanh chẳng còn lòng dạ nào chế giễu Ôn Nhượng, nhưng Ôn Nhượng lại mở miệng chọc vào vết thương của : "Cháu trai lớn, nghe cháu đánh nhau với người ta ở bệnh viện?"

      Ôn Thiếu Khanh liếc xéo Ôn Nhượng, mặc kệ ta, quay người vào trong nhà. Dù sao cũng đến đây để ăn mắng, chết sớm đầu thai sớm vẫn hơn.

      Vào đến phòng khách, thấy mẹ khẽ giọng khuyên bà nội. Ông cụ Ôn trông thấy , chòm râu bạc hơi rung lên, hỏi: "Hai thằng ranh con kia đâu?"

      Vừa dứt lời liền có người đáp: "Chúng con ở đây này cụ ranh lớn."

      Ôn Nhượng và bố của Ôn Thiếu Khanh vào sau .

      Ông cụ Ôn chỉ vào Ôn Nhượng, " gọi ai là cụ ranh lớn? định làm phản à?"

      Ôn Nhượng lơ đãng, "Chúng con là thằng ranh con, vậy bố là cụ ranh lớn còn gì? Di truyền học sinh vật quyết định đấy ạ."

      Thấy hai người lại sắp gây , Ôn Thiếu Khanh nhân cơ hội ngắt lời: "Xử lý chuyện của cháu trước ."

      Người lớn trong nhà nhìn , đồng loạt hỏi: "Cháu làm sao?"

      Ôn Thiếu Khanh cũng ngơ ngác, "Mọi người gọi cháu về để mắng mà?"

      "Ai muốn mắng cháu?" Ông cụ Ôn ngoảnh sang nhìn bố Ôn Thiếu Khanh, "Con định mắng nó à?"

      Bố Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, "Con định thế, nhưng nếu nó muốn con có thể miễn cưỡng đáp ứng cầu."

      Ôn Thiếu Khanh chẳng hiểu ra sao, "Vậy gọi cháu về làm gì? Còn gọi cả bố cháu nữa, cháu cứ tưởng là tổ chức ba đời thẩm vấn."

      Ông cụ Ôn cũng tỏ vẻ khó hiểu, "Bà nội cháu nhớ mấy đứa nên gọi về cùng ăn cơm."

      Giờ phút này Ôn Thiếu Khanh biết được thái độ của gia đình, khẽ thở phào như trút được gánh nặng, trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống. Dù sao nhiều năm bị mắng, lần này vẫn hơi lo.

      Ôn Nhượng phục, "Sao mọi người lại dung túng nó như vậy? Sao nó được đánh nhau mà con lại được lên núi chăm sóc người bệnh? Con muốn quay về núi xuất gia! Con nghĩ xong cả pháp danh rồi! Gọi là Bất Nhượng! Nghe rất ngầu đúng ạ?"

      Nghe xong câu này, mọi người tự động giải tán.

      Mẹ Ôn Thiếu Khanh đỡ bà cụ Ôn ra ngoài, "Mẹ, con vào bếp phụ mẹ nhé."

      Bà cụ Ôn gật đầu, "Được, được, được."

      Bố Ôn Thiếu Khanh đỡ ông cụ Ôn vào trong, "Bố ơi, lâu lắm rồi chúng ta đánh cờ, con chơi với bố mấy ván nhé."

      Ông cụ Ôn cũng gật đầu, "Được, được, được."

      Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Ôn Thiếu Khanh ngồi ghế điềm nhiên xem trò vui.

      Ôn Nhượng lườm rồi cũng quay lưng bỏ .

      lúc sau, Ôn Nhượng đầu hàng, đến trước mặt ông cụ Ôn, "Bố..."

      Ông cụ Ôn trừng mắt, "Đừng gọi tôi là bố! Tôi phải bố !"

      Ôn Nhượng ngập ngừng, khó xử lại: "Ông Ôn, vợ ông gọi ông ăn cơm..."

      Ôn Thiếu Khanh phun ra ngụm nước, cảm xúc nặng nề trong lòng cứ thế tan biến hẳn.

      Sau bữa ăn, Ôn Thiếu Khanh ngồi uống trà cùng bố trong vườn, "Bố, bố giải quyết hậu quả giúp con đúng ạ?"

      "Ừ... Là người bố, bố khuyến khích con trai mình đánh nhau. Là người trước, bố cũng ủng hộ thế hệ sau động tay động chân. Thế nhưng cùng là bác sĩ, bố cảm thấy con làm sai gì cả. Bố xem tài liệu giám định phía các con giao cho bên Hội Y học rồi, phía bệnh viện có hành vi gì gọi là làm tròn chức trách. Dù có ầm ĩ đến mức phải ra tòa cũng có điểm nào đuối lý."

      Bố nhấp ngụm trà rồi hỏi tiếp: "Bên bệnh viện xử lý con thế nào?"

      Ôn Thiếu Khanh thành trả lời: "Tạm đình chỉ chức vụ, viết kiểm điểm."

      "Bao lâu?"

      "Hai ngày."

      Bố bật cười, "Có số chuyện bệnh viện con tiện thẳng ra, nhưng kết quả này lên tất cả."

      Hai bố con chuyện lúc, mẹ Ôn Thiếu Khanh bưng hoa quả tới, xót xa khi nhìn thấy bàn tay băng bó của con trai, "Vết thương ở tay sao rồi?"

      Ôn Thiếu Khanh cười ngại ngùng, bắt dầu tháo băng, " sao, sợ bị đánh nên cố ý băng cho có vẻ nghiêm trọng, mẹ với bà trông thấy giúp con cản bớt."

      "Nghịch ngợm!" Mẹ lườm giận dữ, lại nhịn nổi bật cười.

      Bố Ôn Thiếu Khanh nhìn lướt qua tay phải của , thản nhiên : "Nhà mình bao giờ đánh con đánh cháu đâu? Toàn phạt chép sách thuốc còn gì? Tay trái có đứt lìa cũng chẳng ảnh hưởng đến việc chịu phạt, tay phải còn có thể viết chữ là được rồi, vừa hay bầu bạn với chú út con luôn."

      Đầu năm nay là mừng thọ bà cụ Ôn. Mẹ Ôn Thiếu Khanh họp ở xa, chuẩn bị quà từ sớm, lại nhắc chồng trước ngày, nhưng bố bận rộn quá nên quên mất, đến hôm sau ngủ dậy mới nhớ ra, tranh thủ thời gian mang quà về nhà nhận lỗi chịu phạt. Ông cụ Ôn hề qua loa chuyện này, vung tay lên, ra lệnh phải chép xong Thần Nông bản thảo kinh[4] nộp lại trong vòng tháng.

      [4] Thần Nông bản thảo kinh: tên của trong những cuốn sách thảo dược đầu tiên của Trung Quốc, tương truyền được soạn bởi Thầm Nông (Viêm Đế).

      Vậy là mỗi buổi chiều sau khi làm phẫu thuật, giáo sư Ôn được bao người trong ngành kính trọng đều ngồi trong phòng làm việc chép sách thuốc. Ai cũng giáo sư Ôn tu thân dưỡng tính, chỉ có bản thân ông cảm thấy khố thể tà, run tay miễn cưỡng nhận lấy lợi tâng bốc này.

      Ôn Thiếu Khanh đương nhiên dám công khai chế giễu bố ruột mình. Giờ nghe ông nhắc đến chuyện chép sách y, sợ ông chợt hứng chí bảo mình chép nên vội tìm bừa cái cớ rồi lẩn .

      Hết quyển 1
      B.Cat, Dinhloan, Thanh Thanh Mạn8 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :