1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc nhỏ của anh (Quyển 1) - Đông Bôn Tây Cố (8 chương dài)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung lơ mơ hiểu, cho đến khi nhìn thấy món kia mới biết lý do.

      Đám sinh viên hiếu kỳ vừa nhìn vừa thảo luận. Họ còn trẻ nên biết món này, nhưng Tùng Dung biết. Đây là món thập cẩm Lý Hồng Chương[2].

      [2] Món thập cẩm Lý Hồng Chương: món ăn gồm nhiều nguyên liệu kết hợp, ra đời sau lần đại thần nhà Thanh – Lý Hồng Chương tiếp khách nước ngoài.

      Món ăn này khá có ý nghĩa. Lấy lòng gà, thịt bụng, dăm bông, mì căn, nấm hương, măng, hải sâm lót đáy, rưới dầu vừng lên đun, sau đó để vào trong bát gốm, nêm thêm các loại gia vị như hành thái đoạn, gừng, rượu trắng, muối tinh, mì chính, bột gà, bột tiêu trắng, đường kính, xì dầu, sau đó lại cho thêm canh gà, mỡ heo, đun lửa , cho đến khi cạn dầu mang ra.

      Hồi bà nội , đồng thời cũng là bà ngoại của Chung Trinh thường xuyên làm. Về sau bà mất, bàn ăn trong nhà còn xuất món này nữa.

      lâu lắm rồi Tùng Dung thấy cũng nhó tới món này, giờ bỗng dưng ngửi thấy hương vị quen thuộc, thoáng ngẩn ra.

      Năm ấy bà qua đời đột ngột quá. học ở nước ngoài, lúc nhận được tin rồi. Việc được gặp bà lần cuối trở thành mối khúc mắc trong lòng .

      Chung Trinh trao đổi ánh mắt với Tùng Dung, ghé vào tai khẽ : "Chị họ, chị có cảm thấy chị với sếp em có mối nghiệt duyên sâu đậm ? Trước kia trong game thôi , giờ trong thực, chị thích chữ Khải viết , sếp dùng chữ Khải viết chép tay hàng loạt sách y. Tên tài khoản trong game của chị là Sakura, sếp tặng cái cốc hoa đào quý báu cho chị. Còn bây giờ, chị gần gũi với bà ngoại như vậy, bao nhiêu năm nay chưa được ăn món này, sếp lại làm cho chị ăn... Nghiệt duyên sâu đậm, nghiệt duyên sâu đậm..."

      Tùng Dung liếc Chung Trinh, lần đầu tiên mắng cậu tội ba hoa.

      Chung Trinh biết rằng nhiều năm về trước, họ từng gặp nhau nhờ mối "nghiệt duyên sâu đậm" này.

      Ôn Thiếu Khanh rửa tay xong quay ra, thấy Tùng Dung vẫn ngẩn ngơ nhìn món ăn kia, trông khác hẳn đám thanh niên như quỷ đóỉ đầu thai bên cạnh, liền hỏi: "Sao ăn?"

      Chung Trinh ăn đến mức miệng đầy dầu, "Ăn ăn ăn! Chị họ, đũa này."

      Tùng Dung ăn mấy tập trung, trước đó để ý tay , giờ lại nhìn mặt chăm chú.

      Ôn Thiểu Khanh cảm thấy lạ, nhìn sang lại nhanh chóng dời mắt, sau đó ánh nhìn cứ lơ đãng trôi nổi. Đợi đến khi nhìn nữa lại nhìn sang.

      Sau mấy lần như vậy, quyết định mặc kệ .

      Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa, vì vậy nhanh chóng vét sạch hai món, quên khen sếp mình tay nghề tốt.

      Tùng Dung vẫn vào bếp rửa bát như mọi lần, tay Ôn Thiếu Khanh tiện nên cũng chẳng khách sáo với .

      Đám sinh viên ăn xong lại bừng bừng sức sống, cười hớn hở bàn tán chuyện ban ngày.

      "Thực ra tôi muốn đánh họ lâu rồi!"

      "Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Sếp, ban ngày sếp ngầu quá!"

      "Từ nay tôi phải rèn luyện thân thể cẩn thận, lần sau mà đánh nhau bị thiệt nữa!"

      Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng mày, "Rèn luyện thân thế được, còn về sau nếu đến mức nhịn nổi nữa được động đến những gì học hôm nay! Nếu bệnh viện trở thành chỗ đánh nhau. Nhớ chưa?"

      Đám học trò ngoan ngoãn gật đầu, "Nhớ rồi ạ."

      "Nhớ rồi ạ."

      "…"

      Đôi mày Ôn Thiếu Khanh khẽ động, sợ dạy sai họ bèn nghiêm túc : "Giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân quả rất căng thẳng, người học y cũng ngày càng ít. Bao gồm cả các em nữa, dù có tốt nghiệp cũng chưa chắc làm bác sĩ. Nghề y biến mất là nỗi buồn của xã hội, ai muốn thấy kết cục như vậy. Có đôi khi, việc phản kháng đúng chỗ chỉ có mục đích đơn giản là khiến người đau khổ thất vọng nhìn thấy hy vọng. Các em phải biết, bản thân việc đánh nhau giải quyết được vấn đề gì, với lại đánh nhau là đúng. Có rất nhiều chuyện sai hoàn toàn kể từ cái khoảnh khắc chúng ta bắt đầu ra tay. Các em gọi tôi là thầy, thầy giáo có gì để được gọi là thầy giáo? Chỉ đơn thuần là dạy kiến thức, giải đáp câu hỏi? Với tôi người thầy còn phải cho các em thấy được điều tốt đẹp, truyền hy vọng cho các em. Ngoài lý thuyết trong sách và kinh nghiệm lâm sàng ra, tôi còn có thể dạy cho các em làm thế nào để bước tiếp con đường gian nan này. Chuyện hôm nay lớn đến vậy, ngày mai vẫn phải mặc áo blouse, vẫn phải sống giống như lời thề mà tất cả những người học y thề, đó là phải có y đức, tôn trọng thầy , giữ gìn kỷ luật, chăm sóc người bệnh, ngại gian khó. Các em phải như vậy, tôi cũng thế."

      biết từ bao giờ, Tùng Dung tắt vòi nước, lẳng lặng nghe tiếng trò chuyện bên ngoài phòng khách. Cách lớp cửa kính, hình dáng trông rất mơ hồ, nhưng chất giọng vẫn trong sạch thanh mát, hệt như chính con người .

      Tùng Dung nhớ tới câu từng đọc rất lâu về trước: thân người tôi thích có ánh sáng, sáng mà chói, khiêm nhường sâu.

      nhớ lúc trước nhận điện thoại của mẹ Chung Trinh, khi nhắc đến thầy hướng dẫn của Chung Trinh, bà bảo rằng nghe thầy hướng dẫn của con trai rất trẻ, sợ thể dạy dỗ cậu tử tế nên rất lo lắng. Lúc đó trả lời bà thế nào nhỉ?

      À, nhớ rồi. cả y thuật và y đức của Ôn Thiếu Khanh đều có vấn đề gì, xuất thân từ gia tộc làm nghề y lâu đời, rất có khí khái, nếu Chung Trinh học chẳng ra sao là do lỗi của cậu.

      Có lẽ khi ấy câu trả lời của còn mang theo tình cảm cá nhân. Nhưng hôm nay xem ra, Ôn Thiếu Khanh đúng là như thế. của giờ phút này đầy khí phách và rất thanh cao. biết kiếp trước cậu em họ cà lơ phất phơ của làm chuyện tốt gì mà kiếp này lại gặp được thầy hướng dẫn tuyệt như thế.

      Đám học trò yên lặng, mãi sau mới rưng rưng lên tiếng: "Sếp yên tâm, chúng em đánh nhau bừa bãi đâu."

      Chung Trinh nắm tay, vẻ mặt kiên định, "Vâng! Sếp, chúng em nhất định học tập tốt, ngày ngày tiến bộ."

      " ?" Ôn Thiếu Khanh liếc xéo cậu, hờ hững hỏi: "Vậy sao vẫn chưa thấy luận văn của cậu trong email của tôi?"

      "Ấy..." Nhiệt huyết bừng bừng của Chung Trinh thoáng chốc bị dập tắt, "Sếp, chắc là em bị bệnh đấy, bệnh ung thư lười của em ngày càng nặng."

      "Ung thư lười?" Ôn Thiếu Khanh thờ ơ nhìn Chung Trinh, "Y học tại vẫn chưa trị được bệnh này, cậu đào hố chôn mình luôn !"

      Chung Trinh cười gượng, cậu biết riêng khoản này Ôn Thiếu Khanh luôn cầu rất cao, nể tình, chỉ đành thầm hạ quyết tâm từ mai thức đêm viết.

      May mà Ôn Thiếu Khanh tiếp tục đề tài này nữa. nhìn đồng hồ treo tường, xua tay, "Về sớm mà nghỉ ngơi. Sáng mai đến bệnh viện còn có chuyện phải xử lý đấy."

      Nhóm sinh viên ngờ vực: "Còn chuyện gì nữa ạ?"

      Ôn Thiếu Khanh gõ ngón trỏ lên mặt bàn, "Các cậu đánh nhau ở bệnh viện, sở Y tế để yên à? Còn cả trường học nữa, các cậu tưởng trường khen sao?"

      Đám người lập tức iu xìu, lẩm bẩm phàn nàn: "Sếp là thầy giáo cũng đánh nhau đấy thôi."

      Ôn Thiếu Khanh day day thái dương, thở dài, biểu cảm hơi phức tạp, "Thế nên vấn đề của tôi phiền phức hơn…"

      Ôn Thiếu Khanh tiễn học trò xuống dưới, còn cố ý dặn họ về cần xem điện thoại, để mai hãy xem.

      mọi người cũng biết, giờ internet phát triển như vậy, chuyện ầm ĩ ban ngày hẳn lan truyền lâu rồi, biết dân mạng bình luận thế nào đây.

      Chung Trinh mệt muốn về, định ở nhà Tùng Dung đêm, trước khi vào cửa chợt bị Ôn Thiếu Khanh gọi lại.

      Ôn Thiếu Khanh tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, "Tối nay chị họ cậu sao vậy?"

      Chung Trinh biết muốn hỏi gì, ngập ngừng mãi mới mở miệng: "Món ăn kia..."

      Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Món ăn kia làm sao?"

      Chung Trinh đáp, còn làm bộ thở dài hỏi: "Sếp... Sếp nghiêm túc với chị họ em à?"

      Ôn Thiếu Khanh cũng trả lời trực tiếp, hờ hững nhìn cậu, "Nghiêm túc sao? nghiêm túc thế nào?"

      Khóe miệng Chung Trinh giật , "Nghiêm túc sếp phải nghĩ cách lấy lòng người em vợ tương lai này , nghiêm túc em đánh sếp!"

      Ôn Thiếu Khanh chẳng coi lời dọa dẫm của cậu ra gì, giọng nhàng mà đầy khí thế: " chuyện món ăn kia."

      Bị uy quyền của bức bách, Chung Trinh đành thành trả lời: "Món ăn đó là món chị họ em thích nhất, nhưng chỉ được ăn lúc bà ngoại em còn sống. Bà ngoại em chính là bà nội của chị họ, bà qua đời đột ngột, chị được gặp bà lần cuối nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vì vậy cuối cùng ai nhắc đến món này trước mặt chị nữa, càng tới chuyện nấu."

      Ôn Thiếu Khanh trầm ngâm, " ra là vì phức tạp quá ai nấu được đúng ?"

      Chung Trinh nghẹn họng, khóe miệng lại giật giật, vờ vĩnh đáp: "Tất nhiên cũng loại trừ khả năng đó."

      "Được, tôi biết rồi, cậu về nghỉ ngơi ." Ôn Thiếu Khanh đứng thẳng lên, xua tay quay người vào nhà.

      Khi Ôn Thiếu Khanh vào nhà, Tùng Dung ngồi ngay ngắn ở sofa đợi . biết nghĩ gì mà biểu cảm rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng vào, nét mặt mới dịu đôi chút, cầm lấy giấy bút và bút ghi , "Chúng ta vào phòng đọc sách ."

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu.

      Sau khi vào phòng đọc sách, Tùng Dung ngồi ghế sofa đơn, bật laptop và bút ghi , " kể chi tiết tình hình lúc đó cho em, thời gian, địa điểm, nguyên nhân, quá trình, kết quả, càng kỹ càng tốt."

      Ôn Thiếu Khanh dựa vào chiếc bàn làm việc cách đó mấy bước chân, ngờ vực hỏi: "Em muốn làm gì?"

      Mặt Tùng Dung cực kỳ nghiêm túc, đến giọng điệu cũng nghiêm trang hơn, "Từ giờ trở em là luật sư đại diện của . Hợp đồng em về chuẩn bị sau, ngày mai ký bù."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Khách quan mà là người ra tay trước."

      Tùng Dung hơi ngẩn ra rồi lập tức cười gằn khinh thường, "Thế sao?"

      Đây là lần đầu tiên thấy nụ cười này của , Ôn Thiếu Khanh kìm được mà nhìn.

      "Khi ấy xảy ra chuyện gì, người khác cho rằng lúc ấy xảy ra chuyện gì, chứng cứ chứng minh thời điểm đó có chuyện gì xảy ra, đây là ba điều khác biệt, nhưng pháp luật chỉ thừa nhận điều cuối cùng thôi. Chẳng lẽ trong mắt , đến chút năng lực ấy em cũng có?"

      Lúc câu này, khuôn mặt lên vẻ ngạo mạn, còn mang theo tự tin chắc nịch.

      Hai người nhìn nhau mãi, lúc sau Tùng Dung mới hít sâu lên tiếng: " biết bao năm qua, ảnh hưởng lớn nhất mà việc học luật gây ra cho em là gì ?"

      Đôi mắt Ôn Thiếu Khanh lấp lánh, "Là gì?"

      "Lạnh lùng quan sát thế giới." Tùng Dung nhìn thẳng Ôn Thiếu Khanh, "Nhưng em lại mong có thể nhìn người mình muốn bảo vệ bằng ánh nhìn ấm áp, giống như bạn bè vậy."

      Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, những tia sáng li ti trong mắt khiến tầm nhìn của Tùng Dung như lóa . lúc sau mới nghe được giọng .

      "Vậy nhờ em bảo vệ ."

      Ôn Thiếu Khanh chưa bao giờ nghĩ, thế gian này xuất người con kiêu hãnh với rằng, tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của , bảo vệ chu toàn. 

      Hết chương 07
      B.Cat, Yoororo, heavydizzy10 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      CHƯƠNG 08:

      Chốn có chân lý, nơi có tình si



      "Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung. Tùng Dung, thích em."


      Sau đó Ôn Thiếu Khanh kể lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc. Thỉnh thoảng Tùng Dung ngắt lời hỏi mấy câu, Ôn Thiếu Khanh giải thích xong lại tiếp. Tùng Dung liên tục ghi chép. Cuối cùng, sau khi hỏi thêm mấy câu liên quan đến vấn đề chuyên môn, chợt ra thắc mắc trong lòng: "Sao tin tưởng bác sĩ Triệu kia đến vậy? Lỡ như quả trong quá trình phẫu thuật ấy có sai sót sao?"

      Ôn Thiệu Khanh trả lời cần suy nghĩ: " vì bác sĩ nào cả. Hôm nay là bác sĩ Triệu, mai có thể đến lượt bác sĩ Lý, ngày kia biết đâu . hướng đến tình hình chung. Chẳng lẽ đứng yên chịu đánh chịu mắng cũng là trách nhiệm của mọi bác sĩ? Tại sao bọn bỏ ra nỗ lực để cứu lấy biết bao mạng sống để rồi phải nhận về nhục mạ và đánh chửi?"

      Nghe đến đây, Tùng Dung hơi xúc động, ngẩng lên nhìn , "Trước kia có..."

      Có mấy từ mắc lại, thể tiếp.

      Ôn Thiếu Khanh hiểu ý , hơi lặng , "Có. rồi, lâu con đường này, ai mà có mấy mạng người qua tay."

      đến đây, Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu cười với Tùng Dung, thoải mái đùa: "Cũng giống luật sư thôi, em chưa nhận vụ án nào bị phán tử hình à?"

      Vẻ mặt nghiêm túc nặng nề của Tùng Dung từ từ tan biến. gật đầu, cười theo . Cũng đâu chỉ đơn giản là nhận thôi.

      Ôn Thiếu Khanh cười xong liền : "Dù y học phát triển nhanh đến đâu, thiết bị y tế tiên tiến đến nhường nào, dù y thuật của em giỏi đến mấy, trong cuộc sống vẫn có những nhân tố chúng ta thể xoay chuyển. Đối mặt với sinh mệnh, bác sĩ cũng có những lúc bất lực, hết cách. Thứ người nhà nghe được chỉ là kết quả, còn bác sĩ là người tận mắt chứng kiến dấu hiệu sống dần dần biến mất, tất cả những chỉ số máy đo dấu hiệu sinh tồn đều về , mọi đường cong đều biến thành thẳng tắp, chỉ để lại tiếng chuông chói tai. Em biết em vừa tham gia trận tranh đoạt mạng sống với tử thần, và em thua rồi.

      Thời điểm tuyên bố tử vong, chẳng có ai dễ chịu trong lòng. Người ta cứ bác sĩ phải có tấm lòng nhân ái, nhưng bài học đầu tiên mà bác sĩ phải học lại là cách làm sao để khiến trái tim mình trở nên cứng rắn."

      Giọng trầm thấp mà bình thản, tựa như về chuyện gì đó quan trọng. Đôi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc, bàn tay bị thương nhàng vuốt ve hoa văn cốc, xong những lời này, yên lặng lâu.

      Tùng Dung ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt . hiểu về bác sĩ, mọi ấn tượng vẫn dừng lại ở những nụ cười chẳng chút âu lo trong buổi liên hoan đêm Giáng sinh hôm trước. Có lẽ ở nơi mà thấy, chủ nhân của những nụ cười ấy ngày ngày phải tuyên chiến với tử thần, hoặc thắng hoặc thua, càng đánh càng mạnh.

      Bầu khí có chút ngột ngạt, khiến giọng cũng buồn buồn: "Trách à?"

      Tùng Dung ngẩn ra, "Gì cơ?"

      Ôn Thiếu Khanh nhìn , " lôi kéo Chung Trinh đánh nhau."

      Tùng Dung lắc đầu, mãi sau mới : "Lúc Chung Trinh ra đời, em hiểu chuyện rồi. Nhiều năm nay em nhìn nó dần dần trưởng thành, từ đến lớn chưa bao giờ đánh nhau. Với em mà , trong đời người đàn ông, cũng nên trải qua mấy trận đánh, thế cuộc đời mới hoàn chỉnh. Trước kia em vẫn thường nghĩ, nếu mình là con trai có thể kéo Chung Trinh đánh nhau mấy trận thỏa thuê. Từ Chung Trinh thích bám lấy em, nhưng dù sao em cũng là con , trai khác biệt, em luôn sợ làm ảnh hưởng tốt đến nó."

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Em sợ..."

      "Em sợ nó ..." Tùng Dung dường như rất bối rối, do dự lúc mới thốt ra tính từ, "Bóng."

      "…" Ôn Thiếu Khanh nhớ tới bộ biểu tượng cảm xúc kia, khó nhọc nuốt nước miếng, "Em lo xa rồi."

      Ôn Thiếu Khanh nhớ đến hồi còn , rảnh rỗi lại đánh nhau với Ôn Nhượng vài trận, sau đó cả hai đều bị phạt chép sách thuốc đến mức mỏi nhừ cổ tay,

      "Sao khi trước chọn Chung Trinh làm sinh viên hướng dẫn?" Tùng Dung vẫn tò mò, "Nghe nó tiêu chuẩn chọn học trò của rất nghiêm khắc, với tố chất của nó, em tưởng là qua nổi."

      "Lúc chọn sinh viên chưa hiểu Chung Trinh lắm. So với tố chất và học thức, chú trọng đến nhân phẩm và giáo dục của người hơn. Nghề bác sĩ này đặc thù nhưng cũng phổ thông, muốn có ai đó hành nghề với mục đích khác, mà hy vọng nó dùng chính sức hấp dẫn của mình khiến người ta muốn học, mong rằng những người theo nghề y đều có nhân cách ngay thẳng."

      Ồn Thiếu Khanh hơi ngừng lại, "Chung Trinh học y vì bệnh của bà nội em à?"

      Tùng Dung sửng sốt, nghi hoặc nhìn .

      Ôn Thiếu Khanh : "Lúc ăn tối thấy em hơi khác nên hỏi cậu ấy mấy câu."

      " phải, nó học y vì sở thích thôi, liên quan đến bà nội em." Tùng Dung lắc đầu, "Bà nội em luôn rất khỏe mạnh. Bà ra trong giấc ngủ, ai ngờ bà lại mất đột ngột như vậy."

      vẫn nhớ , đó là dịp sắp Tết. tuần trước vẫn cười trong điện thoại với bà, bảo rằng lúc về chơi Tết muốn được ăn món thập cẩm Lý Hồng Chương bà nấu. ngờ chỉ có tuần trôi qua nhận được tin bà qua đời, suốt thời gian dài vẫn chấp nhận được điều đó.

      Tùng Dung dứt mình khỏi dòng hồi tưởng. Nhận ra ánh mắt Ôn Thiếu Khanh vẫn nhìn vào khuôn mặt mình, lúng túng nắm chặt bút, cúi đầu viết linh tinh giấy, bối rối hỏi: "Vậy còn , vì sao học y?"

      Thấy vờ cẩn thận ghi chép để che giấu bối rối, Ôn Thiếu Khanh buồn cười, "Chuyện này cũng liên quan đến vụ việc à?"

      Tùng Dung càng ngượng hơn, theo bản năng ném bút sang bên, "... liên quan, tiện hỏi chút thôi."

      Ôn Thiếu Khanh thu lại biểu cảm, giọng trịnh trọng hơn hẳn: " được ông nội nuôi lớn. Ông nội là thầy thuốc Đông y, lớn lên cùng thảo dược và sách Đông y từ . Khi còn bé biết học y rất vất vả. Chẳng biết từ bao giờ mà quan hệ giữa ngành y và người bệnh trở nên căng thẳng hơn, nhiều bác sĩ cho con cái theo nghề nữa, vì họ thấy đáng, vốn là nghề nghiệp vất vả, giờ còn nhiều rủi ro. Nếu có thể lựa chọn, có lẽ chẳng ai muốn làm bác sĩ. Nhưng nghề này suy cho cùng vẫn phải có người làm, ai mong nhìn thấy kết cục nghề y biến mất thế giới. Ông nội từng với , chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải tới. Bố mẹ đặt tên là Thiếu Khanh, Thiếu Khanh là chức quan, người xưa , làm hiền tướng cũng làm lương y. Bác sĩ cũng gọi là đại phu[1], đại phu phải vì quốc gia, vì cộng đồng, đúng ? Có lẽ đây chính là số mệnh."

      [1] Đạị phu: Cách gọi người hành nghề y của Trung Quốc cổ đại. "Đại" là lớn, "phu" là người đàn ông, khi chơi chữ có thể hiểu là "người đàn ông vĩ đại".

      làm hiền tướng cũng là lương y.

      Tùng Dung thầm lặp lại câu này. Chẳng biết ai từng , trong khí chất của người hàm chứa con đường họ qua, những cuốn sách họ đọc và người họ từng . bỗng cảm thấy, xét riêng điểm cuối cùng, mình ắt hẳn là người đầy khí chất.

      lẳng lặng nhìn người đàn ông mặt mày trầm tĩnh trước mắt, lòng thầm cảm thán, người như vậy hẳn rất được mến. Viết được chữ đẹp, y thuật giỏi giang, tâm hồn và ngoại hình đều sạch , có chính kiến của riêng mình, bước thế giới này bằng những bước chân vừa kiên định vừa dịu dàng, dù đôi lúc hơi xấu bụng, thỉnh thoảng chọc ghẹo nhưng vẫn khiến người ta mến mộ.

      Tùng Dung thầm: "Chốn có chân lý, dẫu muôn vàn khó khăn ta cũng phải tới. Câu này Chung Trinh từng với em rồi…"

      "Vậy chắc chắn là em biết câu tiếp theo." lẳng lặng nhìn , ánh mắt ngày càng êm dịu, bất chợt thốt ra câu, "Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung."

      Trái tim Tùng Dung nhói lên, bỗng cảm thấy thở nổi. Nơi có tình si, dẫu xa ngàn dặm ta vẫn cứ nhớ nhung... Hẳn là đến "Đâu phải nhớ em" trang cá nhân?

      Ôn Thiếu Khanh thấy sắc hồng mặt giảm , sắc môi tái nhợt trông hơi đáng sợ, biết ngay nàng này lại nghĩ đâu rồi. cau mày, day day ấn đường, cất giọng bất đắc dĩ: "Tùng Dung, thích em."

      Tùng Dung có ngốc đến đâu cũng ý thức được dang gì. Trái tim nhảy liên hồi trong lồng ngực, mặt càng trắng thêm. mở to đôi mắt, nhìn kinh ngạc, "Sao có thể..."

      Ôn Thiếu Khanh chẳng đếm xỉa đến nỗi thảng thốt của Tùng Dung. đổi tư thế, biếng nhác tựa vào bàn, bắt chéo đôi chân dài, hơi nghiêng đầu nhìn , đáp mà hỏi lại: "Khi em với Lâm Thần rằng em thích , là thích ở điểm nào?"

      Bệnh viện là nơi phức tạp nhất đời. Ôn Thiếu Khanh ở lâu trong bệnh viện, chứng kiến đủ mọi chuyện, mỗi khi đối mặt với người khác, từ trong sâu thẳm phát ra khí thế bức người. Tùng Dung cảm thấy thứ khí thế kia quấn lấy mình càng lúc càng chặt, gần như thể hít thở. Lòng dạ rối bời, dám nhìn Ôn Thiếu Khanh, quay đầu tránh ánh mắt , "Em bảo em thích mà."

      Ôn Thiếu Khanh coi như nghe thấy, hỏi tiếp: "Sao em lại thích ? Em thích trong game hay ngoài đời thực? Thích của mấy năm trước vào lần đầu tiên mình gặp nhau hay của bây giờ?"

      Tùng Dung vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Lời của Ôn Thiếu Khanh dường như càng lúc càng khó hiểu, hé miệng như muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Dường như Ôn Thiếu Khanh cũng cần câu trả lời của , "Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu nhau, em thích vì chưa biết , giờ hiểu con người rồi, có còn thích ? Em biết Ôn Thiếu Khanh khiêm nhường nhã nhặn như bề ngoài, ấy cũng có thể thô lỗ vung nắm đấm. Em còn thích ấy ?"

      Giọng càng lúc càng trầm, cụp mắt, lông mi dài che khuất khiến nhìn biểu cảm. Tùng Dung lập tức căng thẳng, "Em..."

      Sau khi thốt ra tiếng, cúi đầu cắn chặt môi, lúc mở miệng lần nữa, giọng thấp xuống, cánh tay đặt đùi cũng từ từ buông thõng, "Nhưng em biết thích điểm nào ở em... ràng là chúng ta chẳng tiếp xúc nhiều, vốn hiểu em..."

      Ôn Thiếu Khanh hỏi lại: "Vậy em hiểu sao? Khi thích , em hiểu sao?"

      Cũng coi như là... hiểu ? Tùng Dung đủ khí thế để trả lời. là người khá lý trí, chuyện gì cũng coi trọng chứng cứ và logic, nhưng chẳng hiểu sao lại luôn cảm tính trong chuyện của Ôn Thiếu Khanh. Khi ấy thấy Ôn Thiếu Khanh như vậy, thấy tim mình rung rinh. Về sau gặp lại, phát hóa ra giống như vẫn tưởng, lại càng thêm động lòng.

      Qua lúc, mới ngượng ngùng thào: "Dù sao em cũng vì chuyện đánh nhau mà thích nữa."

      Ôn Thiếu Khanh phản ứng cực nhanh, ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Em em thích cơ mà?"

      "…"
      Last edited: 1/6/18
      B.Cat, Yoororo, Thanh Thanh Mạn6 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Tùng Dung chợt bừng tỉnh. là vì tu luyện chưa đủ hay vì quá đỗi thâm sâu, tóm lại là lọt vào bẫy của tên mổ xẻ này rồi.

      nghiêng đầu về phía khác, cố nén giận, hít thở sâu.

      Thấy sắc mặt Tùng Dung chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại chuyển từ trắng sang đỏ, biểu cảm vô cùng đặc sắc, Ôn Thiếu Khanh bật cười, mặt dày trêu : " bảo rồi, thích chẳng phải chuyện gì mất mặt, huống hồ chúng ta còn thích nhau."

      Nghe được câu này, đôi mắt Tùng Dung bỗng sáng lên rồi lại mau chóng tối , khẽ lên tiếng: "Được rồi."

      Ôn Thiếu Khanh thong thả lên tiếng: " ."

      Tùng Dung dùng dằng mãi mới mở miệng: "Sau khi em câu kia với Lâm Thần, lâu sau xóa bạn bè với em trong game. Em cho rằng thích em, thậm chí là còn ghét."

      Sau khi gây họa, trốn ra nước ngoài rồi chơi game kia nữa, thậm chí cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh, chính vì sợ Ôn Thiếu Khanh hỏi tội.

      Nhưng rất lâu về sau, vẫn thể kìm lòng mà đăng nhập game lần, kết quả phát Ôn Thiếu Khanh hủy kết bạn với . Khoảnh khắc ấy, ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, tâm trạng rối bời, giống như cuối cùng được giải thoát, cũng tựa như mất mát vô cùng, trái tim cứ lơ lửng chẳng tìm được chỗ hạ cánh. Đến mức sau này khi gặp lại ở chung cư, nghĩ là Ôn Thiếu Khanh muốn thấy , nên mới vờ như biết .

      Chẳng ngờ Ôn Thiếu Khanh đáp lại: " phải hủy kết bạn với em, mà là em hủy kết bạn với ."

      Tùng Dung cau mày tin.

      Ôn Thiếu Khanh thấy dường như vẫn vướng mắc, chần chừ chút rồi : " cho em chuyện này, em nghe xong đừng kích động nhé."

      Tùng Dung ngẩng đầu nhìn , "Chuyện gì?"

      Ôn Thiếu Khanh hít hơi sâu, "Năm ấy Chung Trinh đăng nhập vào tài khoản game của em, giả mạo em gửi tin nhắn riêng cho . Chuyện đó xảy ra lâu sau khi em ra nước ngoài."

      Tùng Dung chợt bừng tỉnh hẳn, bắt đầu phân tích theo logic, "Sao biết là giả mạo?"

      Ôn Thiếu Khanh cười khẽ, "Cậu ấy biết ở trong game em rất chú ý đến mà? Chắc là lúc đăng nhập vào tài khoản của em phát chúng ra kết bạn với nhau nên tự suy luận rằng quan hệ của chúng ta có tiến triển. Có lẽ cậu ấy cho rằng, với cá tính của em, hẳn em chủ động tấn công, vì vậy giả mạo em, hớn hở tỏ tình với . Cậu ấy biết khi đó chúng ta gặp nhau ngoài đời thực, dùng từ rất lạ, với lại cách chuyện của nam và nữ khác nhau, nhưng cậu ấy chú ý. Rất dễ phát , với lại thao tác của cậu ấy kém hơn em nhiều."

      Tùng Dung ngơ ngác nghe, trong lòng chỉ có suy nghĩ, cuộc đời đúng là cái vòng lẩn quẩn, lấy tài khoản của Chung Trinh theo dõi Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh lại mang tài khoản của làm bừa!

      Tùng Dung mất lúc để tiếp nhận , chợt có linh cảm xấu, "Nó gì?"

      Ôn Thiếu Khanh đắn đo lát mới đáp: " em thích ."

      Tùng Dung nhìn thẳng vào mắt Ôn Thiếu Khanh, ràng là tin, "Nguyên văn!"

      Ôn Thiếu Khanh biết mình mà ra, Tùng Dung chắc chắn nhảy dựng lên, thế nên mới tóm tắt lại. Nếu y nguyên… chắc muốn cắn chết Chung Trinh mất.

      Ôn Thiếu Khanh khéo léo : "Khi đó cậu ấy còn , hiểu những chuyện này cho lắm. Với lại..."

      " mau!" Tùng Dung vốn xấu hổ lắm rồi, nhưng càng xấu hổ càng muốn biết những gì Chung Trinh .

      Ôn Thiếu Khanh bị Tùng Dung quát, vội vàng mở miệng: "À, cậu ấy em vẫn luôn rất chú ý đến , liên tục xem các video thuyết minh của , thích , thích vô cùng."

      Tùng Dung giải thích: "Đấy là vì em muốn tìm hiểu rồi đánh bại !"

      Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc, "Chung Trinh thế."

      "Nó biết cái gì?" Trong cơn tức giận, Tùng Dung quên mất phải lựa lời, "Nó thích hay em thích ?"

      Lời vừa thốt ra, cả hai đều ngây ngẩn, sau đó mỗi người thể biểu cảm khác nhau.

      Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, niềm hân hoan trôi êm trong đôi mắt, khóe miệng bất giác cong thành độ cong hết sức khả nghi, rồi lại bị ép cho bằng phẳng lại.

      Tùng Dung vỗ trán, nhủ thầm trong lòng, xúc động là ma quỷ, tỉnh táo, tỉnh táo, Tùng Dung, mày phải tỉnh táo.

      lúc sau, gượng gạo hỏi: "Còn gì nữa?"

      Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm nhớ lại, "Còn, mấy năm em ra nước ngoài, cậu ấy liên tục giả mạo em để trêu đùa trong game, gửi ảnh của em, tình hình của em khi đó, với cả..."

      Lửa giận trong lòng Tùng Dung càng lúc càng dữ dội, "Với cả gì?"

      Ôn Thiếu Khanh đổ thùng dầu cuối cùng, "Với cả cứ cách mấy ngày cậu ta lại lên mạng copy bức thư tình cực sến gửi cho , bảo là thể biện nỗi tương tư em dành cho . Duy trì được thời gian khá dài."

      Tùng Dung nhíu chặt đôi mày, "Thư tình... cực sến?"

      "Đúng vậy, sau khi biết học y, cậu ấy thường xuyên gửi cho cái gì mà… là viên Nitroglycerin[2] của em, lúc trái tim em đau thắt chỉ có mình có thể xoa dịu. Với lại, là nút xoang của em, ở trong lỗ bầu dục của em… Mấy câu kiểu như thế." Ôn Thiếu Khanh xong, biết Tùng Dung hiểu về mấy danh từ y học, bèn giải thích; "Nút xoang là điểm phát xung của các nhịp tim tự động có tiết tấu thường xuất khi con người ở trạng thái hưng phấn, cũng chính là điểm khởi nguồn của cảm giác "rung động", "động lòng" mà chúng ra hay . Lỗ bầu dục là nơi mềm nhất của trái tim, cũng là bộ phận lý tưởng nhất để chọc thông tim từ tâm nhĩ phải sang tâm nhĩ trái."

      [2] Nitroglycerin: loại thuốc có tác dụng chống đau thắt ngực.

      Tùng Dung nổi da gà, "Vậy trả lời nó thế nào?"

      Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đáp, " với cậu ta là bị đau thắt tim phải viện khám, được uống thuốc bừa bãi, phải ai cũng hợp với thuốc viên Nitroglycerin."

      Cuối cùng Tùng Dung cũng bùng nổ, "Nó bệnh à? Nó gửi những thứ đó cho làm gì?"

      Ôn Thiếu Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Đúng là bệnh ."

      Hỏi ràng xong, Tùng Dung xấu hổ chịu nổi, chẳng biết là do căng thẳng hay tức giận mà vừa hít vào hơi nước mắt liền lã chã rơi xuống, ngồi khóc thút thít.

      Mấy năm trước bám dính lấy trong game, mấy năm sau gặp lại trong chung cư lại vờ như quen biết, biết lúc ấy Ôn Thiếu Khanh nghĩ thế nào? thủ đoạn mưu mô, rắp tâm lạt mềm buộc chặt e là vẫn còn .

      Trông thấy nước mắt của , Ôn Thiếu Khanh cũng giật mình. quay người lấy hộp khăn giấy bàn làm việc, tới ngồi xuống bên , rút hai tờ đưa tới. Nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc, đoán được suy nghĩ của , vội : " nghĩ xấu về em đâu."

      Ai cũng muốn giữ hình tượng đẹp trước mặt người mình thương, nhưng mãi đến hôm nay Tùng Dung mới biết, hình tượng của bị Chung Trinh sỉ nhục thê thảm!

      cắn chặt môi dưới, nhìn khăn giấy mà Ôn Thiếu Khanh đưa đến, chẳng có mặt mũi nhận.

      Thấy Tùng Dung nhận, Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười bất đắc dĩ rồi tự tay lau cho .

      Khăn giấy vừa chạm vào da, Tùng Dung lập tức tránh né, tự rút lấy hai tờ chùi nước mắt mạnh. Dòng suy nghĩ đổi hướng, lập tức chuyển họng súng, nhìn chằm chằm, " nữa, ràng biết, sao vạch mặt nó?"

      Mới khóc xong, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, càng đen nhánh, càng sáng ngời, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại bướng bỉnh vùng vằng, giọng khàn khàn vì nức nở. Ôn Thiếu Khanh càng nhìn càng thấy đáng , trái tim rung động, ngoài mặt lại vờ như hiểu, "Sao phải vạch mặt cậu ấy? thấy cũng được mà, có thể biết rất nhiều chuyện của em."

      "…" Tùng Dung nghẹn lời, ngừng lại chút, "Sau đó sao?"

      Ôn Thiếu Khanh tiếp tục nhớ lại, "Sau đó... Sau đó với cậu ấy là có người mình thích rồi, cậu ấy liền từ bỏ, biến mất mấy ngày thầm hủy kết bạn với , từ đó xuất nữa."

      Tùng Dung đột nhiên tỉnh táo. ... có người mình thích rồi.

      nhớ tới mùa đông năm ấy, giữa đêm Chung Trinh ngồi tầng thượng ký túc xá gọi điện cho . Gỉọng cậu rất trầm pha lẫn tiếng gió, lặp lặp lại câu: "Chị ơi, em buồn quá."

      Câu đó của cậu khiến Tùng Dung giật mình, nhưng hỏi sao cậu cũng chịu lý do. cảm thấy có lẽ là cậu thất tình, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân.

      Ai cũng cảm thấy người thân thiết của mình xứng đáng có được điều tốt nhất, mong người mà người ấy thích cũng thích lại người ấy, nỡ để người ấy tủi thân hay khổ sở, nỡ thấy ai làm tổn thương người ấy.

      Lòng Tùng Dung vẫn canh cánh mãi chuyện này. hắng giọng hỏi: "Lúc ấy... có người thích rồi?"

      Nét dịu dàng dâng lên trong mắt Ôn Thiếu Khanh, "Đúng vậy, thích em có gì sai? Chỉ tại Chung Trinh tinh tế lại thiếu kiên nhẫn, chưa là ai, cậu ta từ bỏ rồi."

      " linh tinh!" Trong chốc lát, Tùng Dung vẫn chưa tiếp nhận được . Khi nãy Ôn Thiếu Khanh thích , tạm tin đó là do cảm tình được nảy sinh trong khoảng thời gian gần đây tiếp xúc, nhưng câu vừa có ý gì?

      Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, nét dịu dàng càng đong đầy đôi mắt, "Sao lại phải linh tính? Vốn là thích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết rằng em với cậu ấy là em thích ."

      Tùng Dung kiên quyết : " thể nào!"

      "Sao lại thể?" Ánh mắt sâu thẳm của ngừng lại nơi khuôn mặt , "Tùng Dung, em cho rằng biết người dùng tài khoản của Chung Trinh đấu với trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em chạy trốn vì câu " thích luật sư mà thích bác sĩ", khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, có từng hỏi xem có thích em hay chưa?"

      Những cảm xúc phức tạp dâng đầy trong lòng Tùng Dung. Tâm tư liên tục xoay chuyển, có thứ gì đó từ từ lên men trong tim, khiến cả trái tim như căng tràn. Mặt đất như nứt vỡ, hết thảy những tâm tình chôn giấu suốt bao năm nay bỗng dưng cuồn cuộn trào đến.

      Năm ấy, đứng trước mặt , mỉm cười : "Tùng Dung, chúng mình từng gặp nhau rồi. Ở trong game", hóa ra là có ý này.
      B.Cat, Yoororo, Thanh Thanh Mạn6 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Duyên phận xưa nay vẫn là điều kỳ diệu, thể tìm nguồn căn, chẳng cách nào suy tính, lần được dấu vết, chẳng thể cưỡng cầu, và cũng khống chế được. Khi hết lần này đến lần khác tìm bóng dáng trong game, hóa ra cũng chú ý đến . Lần gặp gỡ đầu tiên đó, khi tim rung rinh, cũng động lòng.

      Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn chờ Tùng Dung tiêu hóa toàn bộ những thông tin này. Bao nhiêu năm nay vẫn nghĩ rằng mình " thích luật sư mà thích bác sĩ" khiến tình bạn giữa Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần rạn nứt, rồi Lâm Thần ra nước ngoài học để trốn tránh hết thảy. Thế nhưng biết, khi Lâm Thần coi câu này như chuyện đùa mà kể với Ôn Thiếu Khanh, Ôn Thiếu Khanh rất nghiêm túc trả lời rằng: "Vừa hay bác sĩ cũng thích luật sư." Đây mới chính là điều khiến Lâm Thần sụp đổ.

      Thế nên Ôn Thiếu Khanh vô tội như Tùng Dung vẫn nghĩ. định điều này với từ lâu, nhưng vô tình phát , mỗi lần nhắc đến Lâm Thần, ánh mắt nhìn như dâng thêm tầng áy náy cùng lấy lòng, còn liên tục trốn tránh. Vì vậy, định để tiếp tục hiểu lầm.

      Mãi lúc sau, cho đến khi Tùng Dung vô thức đưa cốc nước trong tay lên miệng nhấp ngụm, phát nước lạnh mới dần tỉnh táo, khẽ : "Nhưng chưa bao giờ tìm em."

      Ôn Thiếu Khanh trầm mặc lúc mới trả lời: "Bắt đầu đủ tự tin kết thúc mới êm đẹp. Khi ấy chúng ta đều quá bận rộn, khoan bàn đến chuyện khoảng cách địa lý và thời gian, chúng ta còn phải cố gắng chống đỡ chương trình học nặng nề, huống hồ là tình cảm? Vấn đề thường xuất nhất giữa các cặp tình nhân trẻ tuổi chính là người lúc nào cũng gai góc, làm việc theo cảm tính, biết nhường nhịn, biết thứ tha, chỉ cần câu hợp ý là có thể cạch mặt nhau mãi mãi. Có lẽ việc đưa bàn tay ra chỉ cần nháy mắt, nhưng cũng sợ mình thể mãi cầm lấy bàn tay kia để bước tiếp. Thời ấy cũng trẻ tuổi bồng bột, dám chắc liệu mình có đủ bao dung với người hay . Tình đẹp là bởi vì trải qua thử thách của thực, chỉ cần vẫn còn thích, đến lúc ổn định chín chắn rồi lại cầm tay nhau, thế vẫn chưa muộn, đúng nào? Nếu trễ vài năm mà chúng ta có thể mạnh mẽ, trưởng thành hơn chút, để thử thách này đơn giản mấy phần, để chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp, vậy ngại kéo dài thời gian thêm. Còn em sao?"

      Tùng Dung phải thừa nhận rằng Ôn Thiếu Khanh bình tĩnh và lý trí hơn nhiều. Thời điểm ấy bận đến mức chẳng có cả thời gian để ngủ. Ngủ đủ giấc, lúc bị áp lực học hành nặng quá bùng phát, vô tình làm Chung Trinh tổn thương biết bao nhiêu lần. với Chung Trinh lớn lên bên nhau từ , cậu để bụng. Nhưng nếu là hai người nhau có nền tảng tình cảm gì sao? Có lẽ quả giống lời Ôn Thiếu Khanh , ầm ĩ tưng bừng, ai chịu thua, rồi từ đó chia lìa đôi lứa. Huống hồ họ còn ở hai nơi khác nhau, chỉ riêng ngờ vực và đa nghi có thể phủi sạch hết thảy tình cảm. Cách vừa có lẽ là cách xử lý tốt nhất.

      Suy cho cùng Tùng Dung vẫn là phụ nữ. Dù về mặt lý trí thừa nhận Ôn Thiếu Khanh đúng, lòng vẫn dễ chịu, nhưng quả thể bộc phát bức bối cảm tính này.

      Thấy nhăn nhó, Ôn Thiếu Khanh lại rất vui. cố nín cười hỏi: "Em bực gì thế?"

      Tùng Dung vừa thầm khinh bỉ mình thiếu bao dung, vừa trả lời: " có gì."

      "Đâu phải là nhớ. Bởi vì lòng vẫn luôn , thế nên mới kiềm chế." Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười rất , "Luật sư Tùng cũng đâu có tìm ?"

      Ôn Thiếu Khanh câu làm sáng tỏ hết thảy. Tùng Dung ngây người, càng thấy suy nghĩ vừa nãy của mình quả quá chi li tính toán. Giờ nghĩ lại, lúc trước có thể gặp nhau ở chung cư hẳn cũng phải tình cờ, vậy vẫn là người chủ động.

      Nghĩ tới đây, Tùng Dung thoáng rung động, " biết em về khi nào?"

      "Hôm đó đến lấy cuốn sách để ở đây từ rất lâu về trước, khi đứng ở ban công nhìn xuống thấy em vào cổng chung cư, thế là về thu dọn hành lỷ chuyển đến."

      Tùng Dung chợt nhớ ra, "Sao biết là Chung Trinh làm?"

      "Vốn biết, mấy hôm trước chính cậu ta lỡ miệng làm lộ. Lúc cố tình cho cậu ta thấy tài khoản game, phản ứng của cậu ta quá kỳ quái, suy nghĩ đầu đuôi thấy mọi chuyện rất khớp." Ôn Thiêu Khanh xong chỉ vào bút ghi , "Những điều này cũng là tình tiết cần cho vụ án? Cũng phải ghi lại à?"

      Tùng Dung nhìn theo ngón tay , lập tức tắt . Trông thấy điện thoại ở cạnh bút ghi , như nghĩ tới điều gì, khóe môi giật , do dự biết có nên hỏi hay .

      Ôn Thiếu Khanh biếng nhác tựa vào sofa, "Luật sư Tùng còn câu hỏi gì mau hỏi , qua hôm nay, chưa chắc thoải mái giải đáp thắc mắc thế này."

      Cuối cùng Tùng Dung vẫn nén được lòng hiếu kỳ, "Trong bài đăng Wechat của ... chỉ thấy được bóng lưng kia là ai thế..."

      Theo lời giải thích của Ôn Thiếu Khanh thích từ trước đó rất lâu, thế nhưng lúc sang nước ngoài du học, sao lại đăng câu "Đâu phải nhớ em" như thế?

      Ôn Thiếu Khanh khỏi khen ngợi, "Luật sư đúng là luật sư, logic quá ràng, có lấy kẽ hở. Chỉ có điều... Tùng Dung, em nghĩ vì sao nhất định phải kết bạn Wechat với em? ám chỉ em nhiều lần như vậy, sao em chẳng nhận ra chút gì? nhạy cảm của luật sư trong em đâu rồi?" Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , thở dài bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ đến chính mình em cũng nhận ra?"

      "Sao có thể là em?" Tùng Dung lấy di động tìm tấm ảnh kia, nhìn cẩn thận lúc rồi sững sờ.

      Hình như... đúng là .

      Dường như là đêm Giao thừa năm nào đó, và Chung Trinh đưa đám trẻ lên gác mái đốt pháo. Đến lúc chơi mệt, ngồi bên nhìn họ chơi. Tấm ảnh này trông giống như được chụp bởi người đứng chéo .

      Ôn Thiếu Khanh liếc xéo oán trách, "Tết năm ấy về nhà, mình đón Giao thừa đơn ở nước ngoài, chẳng lẽ còn cho nhìn vật nhớ người, đăng bài lên trang cá nhân?"

      Tùng Dung lại cúi đầu nhìn màn hình, " lấy tấm ảnh này ở đâu vậy?"

      " phải ảnh chụp, là hình cắt từ trong đoạn clip ngắn. Chung Trinh quay lại gửi cho , nhưng cậu ta quay lén nên tay quá run. cố lấy hình nhất rồi. Cũng chính từ khi đó, bắt đầu nghi ngờ Chung Trinh có triệu chứng bị bệnh Parkinson[2]."

      [2] Bệnh Parkinson: bệnh về thần kinh, xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, gây ra triệu chứng đứng khó khăn, cử động chậm chạp, chân tay run rẩy.

      Tùng Dung cau mày, "Clip là do Chung Trinh quay, sao nó nhận ra? Mà mãi đến mấy ngày trước mới biết là ?"

      Ôn Thiếu Khanh chỉ vào điện thoại, "Bởi vì Chung Trinh là người ngoài hành tinh. Em quên rồi à, cậu ta dùng Wechat."

      Mọi chi tiết đều trùng khớp rồi. Đúng vậy, Chung Trinh dùng Wechat...

      Tất cả đều do Chung Trinh dùng Wechat!

      Tùng Dung đứng phắt dậy, "Khoan những chuyện này. Dao nhà để đâu?"

      Cảm xúc của Tùng Dung tối nay biến đổi quá nhiều. Tới lúc này khôi phục lại vẻ lãnh đạm, bình tĩnh đến bất thường. Ôn Thiếu Khanh bất an hỏi: "Em muốn làm gì?"

      Tùng Dung mỉm cười, "Em muốn chém Chung Trinh!"

      Ôn Thiếu Khanh vuốt trán, "Chém người là phạm pháp đấy luật sư Tùng."

      "Phạm pháp em cũng chịu! Xả giận xong rồi tính!" xong lao ra ngoài như cơn gió.

      Tùng Dung xưa nay vẫn luôn giữ dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ, bình thản và lãnh đạm, Ôn Thiếu Khanh lại thích nhất là được nhìn thấy biểu cảm của khi bị trêu cho nổi khùng. Chẳng mấy khi được thấy nghiến răng muốn tìm người khác trút giận như lúc này, liền bật cười theo.

      Khi Ôn Thiếu Khanh sang đến nhà đối diện, cửa ra vào đóng, đứng ở đó cũng nghe được tiếng kêu gào của Chung Trinh. Lúc vào, Tùng Dung cầm chiếc giày cao gót giận dữ đuổi đánh cậu em họ. Chung Trinh vứt hết hình tượng, vừa trốn tránh vừa xin tha.

      Chung Trinh bị Tùng Dung đuổi chạy khắp nhà, trông thấy Ôn Thiếu Khanh liền mếu máo cầu cứu: "Sếp! Cứu em!"

      Ôn Thiếu Khanh mỉm cười , nhàn nhã ngồi xuống sofa xem kịch.

      Chung Trinh mải nhìn Ôn Thiếu Khanh, vừa sơ ý bị Tùng Dung đá cho cái. Cậu kêu lên rồi trợn mắt xin tha: "Chị họ, chị đừng đánh đòn hiểm! Đau đấy!"

      Tùng Dung cười gằn, "Đau? Đau là tốt! đau chị phí sức làm gì?"

      Chung Trinh chẳng biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Tùng Dung bỗng dưng trở về từ nhà đối diện rồi lập tức tóm lấy cậu mà đánh. Trông rất giận, muốn khuyên cũng khuyên nổi, cậu chỉ đành tiếp tục cầu cứu Ôn Thiếu Khanh, "Sếp, em là học trò của sếp mà. Sếp thể khoanh tay đứng nhìn, giúp kẻ xấu làm điều ác như vậy!"

      Ôn Thiếu Khanh gật đâu tán thành, "Cậu đúng."

      xong, đứng dậy đóng cửa, sau đó ngăn Tùng Dung lại, diễn tả cho , "Em đánh đúng chỗ. Đánh ở bộ phận này này, đây phải chỗ hiểm, nhưng cần dùng quá nhiều sức cũng có thể khiến người khác đau thấu trời, mà cũng để lại vết thương."

      Chung Trinh bàng hoàng nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Sếp, sếp..." Tùng Dung gật đầu, cười hung ác xông đến chỗ Chung Trinh.

      Ôn Thiếu Khanh nhìn hai người đuổi bắt khắp nhà, cảm thấy ầm ĩ, "Chung Trinh, cậu chạy làm gì? Chị họ cậu giận, càng đánh được càng cáu, cậu để ấy đánh mấy cái cho hả giận là được!"

      "Đánh người giải quyết được vấn đề! Thầy Ôn, hồi tối thầy vừa mới mà!" Chung Trinh cố vùng vẫy.

      Ôn Thiếu Khanh gật dầu đồng ý, "Tôi cũng nghĩ vậy. Tùng Dung, đối với chuyện này, đề nghị em động tay chân với cậu ta."

      Còn chưa kịp mừng, Chung Trinh bị câu tiếp theo của Ôn Thiêu Khanh đẩy xuống vực thẳm.

      " đề nghị em thay em trai luôn, bỏ đứa em này ."

      Tùng Dung trả lời hiểm: "Em muốn bỏ mà. Hôm nay thanh lọc nội bộ."

      Chung Trinh sắp khóc, "Chị họ, em là em họ ruột thịt của chị, chị thế bỏ mặc sống chết của em!"

      Tùng Dung nhân cơ hội bắt chẹt Chung Trinh, "Điều thứ mười trong luật Dân Trung Quốc quy định: Công dân đủ mười tám tuổi trở lên là người trưởng thành, có năng lực thực hành vi dân toàn diện, có thể tiến hành họạt động dân độc lập là người có năng lực hành vi dân đầy đủ. Năng lực hành vi dân đầy đủ là chỉ tư cách của người có thể tiến hành hoạt động dân cách hoàn toàn độc lập, có thể giành được quyền lợi dân và đảm nhận nghĩa vụ dân thông qua hành vi cá nhân. Cũng có nghĩa là, em phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản thân mình."

      Chung Trinh nghe mà nghệt mặt, sau khi bị Tùng Dung đánh cho trận nhớ đời mới khổ sở nằm sấp sofa hỏi: "Chị, rốt cuộc là em động chạm gì đến chị?"

      Tùng Dung thở hồng hộc ngồi vào bên sofa bình ổn hô hấp, nghe thấy cậu hỏi vậy, cơn giận lại bốc lên, đá cho cậu cái, hung dữ hỏi lại: "Em còn có mặt mũi hỏi chị câu đó à?"

      Chung Trinh bị quát cho giật mình, dám động đến nữa, bèn nhích đến chỗ Ôn Thiếu Khanh, giọng hỏi: "Sếp, rốt cuộc sao chị em lại giận như vậy?"
      B.Cat, Yoororo, Thanh Thanh Mạn6 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      tt

      Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh vẫn rơi vào chiếc cốc hoa đào bàn. rót nước vào cốc, đưa cho Tùng Dung rồi mới quay lại nhìn Chung Trinh, nghiêm giọng: "Chung Trinh, tôi với cậu hai lần là tôi có người để thích rồi, là cùng người."

      "Sếp với em bao giờ chứ? Hai lần..." Hai chữ cuối cùng vừa trôi khỏi miệng, Chung Trinh như sực nhớ ra, hoảng hốt kêu lên: "Sao sếp biết là em giả mạo?"

      Lời vừa thốt ra, cậu liền lập tức che miệng lại, dè dặt nhìn về phía Tùng Dung, quả nhiên thấy lửa bùng lên trong mắt , bèn làm mặt xu nịnh tiến lại gần, "Chị, em sai rồi..."

      Xin lỗi xong, Chung Trinh tiến đến ngồi cạnh Tùng Dung, chỉ vào Ôn Thiếu Khanh chuyển hướng công kích, "Chị họ, sếp em lại dám thẳng chuyện ấy có người mình thích ngay trước mặt chị, khiêu khích chị mà."

      Ôn Thiếu Khanh nhìn cậu như tên ngốc, vừa lắc đầu vừa thở dài, " bao năm trôi qua rồi mà cậu vẫn ít kiên nhẫn như vậy. Sao cậu biết người tôi thích phải chị họ cậu?"

      " dối! Lúc đó ràng sếp còn chưa biết chị họ em! Sếp là thầy giáo, là tấm gương cho người khác noi theo, sao có thể dối?" Chung Trinh vội ôm lấy tay Tùng Dung, "Chị họ, sếp em sỉ nhục IQ của chị!"

      "Chị với ẩy…" Tùng Dung hắng giọng, ngừng lại chút mới tiếp: "Quen nhau ngoài đời thực hơn em nghĩ."

      Chung Trinh hoang mang, cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng, "Sớm đến mức nào?"

      Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, "Năm đầu tiên chị học nghiên cứu sinh. ấy là bạn thân của đàn khóa của chị, bọn chị từng ăn cơm cùng nhau."

      Nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của Chung Trinh là ngẩn ra. Cậu nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, suy nghĩ lúc mới hiểu, "À! Từ lúc đó chị biết sếp chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm rồi? Sau đó sao? Sao hai người lại giả vờ quen nhau chứ?"

      "Sau đó..." Tùng Dung ủ rũ thào, "Chị với em rồi, chị thầm ấy, bị phát , tới lúc gặp lại là hàng xóm, ngày nào cũng gặp nhau, rất xấu hổ, vì vậy mới vờ như quen."

      Biểu cảm của Chung Trinh ngày càng đặc sắc, mở to mắt, "Chị à? Em cứ tưởng chị đùa!"

      Tùng Dung kéo cánh tay cậu tóm lấy tay mình ra tỏ vẻ ghét bỏ, "Tự em chịu tin đấy chứ."

      Chung Trinh vô cùng bàng hoàng, "Hai người... Từ bao giờ mà hai người thông đồng với nhau thế hả?"

      Nghe thấy hai chữ "thông đồng" kia, Tùng Dung cau mày, nhưng Ôn Thiếu Khanh lại thấy từ này rất hay, thong thả đáp: "Ngay vừa nãy, lúc thảo luận tình tiết vụ việc."

      Chung Trinh lúc này mới biết hai bên đều là giặc, liền cười nịnh nọt giải thích với Ôn Thiếu Khanh: "Sếp quý, vừa rồi em đùa ấy mà. Em đùa chị ấy thôi, sếp đừng để bụng."

      "Tôi để bụng." Ôn Thiếu Khanh rất thoải mái, nở nụ cưòi đầy bao dung, "Mọi chuyện của cậu tôi đều để bụng, cho nên vấn đề bao giờ cậu tốt nghiệp tôi cũng để bụng luôn."

      Chung Trinh nghe đến chuyện tốt nghiệp sợ xanh mắt, mếu máo ôm lấy chân Ôn Thiếu Khanh, "Sếp ơi, sếp thể như vậy. Em phải tốt nghiệp sớm để kiếm tiền nuôi gia đình. Em còn phải nuôi chị họ... Hu hu…"

      "Chị cần em nuôi!"

      "Tôi nuôi chị họ cậu."

      Hai giọng nam nữ đồng thời vang lên. Sau đó hai người nhìn đối phương với hai ánh mắt khác biệt, người điềm tĩnh, người phức tạp.

      "Ha ha." Chung Trinh cười gượng, "Hai người ăn ý đấy! Ha ha, hai người tiếp tục , tiếp tục , em ngủ trước đây." xong định chuồn bị Ôn Thiếu Khanh gọi lại.

      "Đúng rồi, vừa rồi cậu nhắc nhở tôi, tôi là nhà giáo, là kiến trúc sư tâm hồn của nhân loại, tôi quản lý được thân thể cậu. Đầu tiên tôi muốn tách rời linh hồn và cơ thể cậu. Để tôi nghĩ xem dùng dao nào được..."

      Vừa , vừa liếc Chung Trinh, "Dùng dao ổn, máu me quá. Tra tấn cả thể xác lẫn linh hồn cùng lúc hơn, lâu ngày linh hồn và thể xác tự động tách rời."

      Chung Trinh đau khổ ngã xuống sofa, bất chấp tất cả mà lăn lộn rên rỉ.

      Tùng Dung lạnh lùng nhìn, lát sau, sợ mình quả ra tay quá nặng. Vừa rồi đúng là đánh , vì vậy lỉền nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh.

      Ôn Thiếu Khanh hiểu , liếc nhìn Chung Trinh, đưa ra đáp án, "Giả vờ."

      Chung Trinh phục, " đánh sếp, sếp dựa vào đâu mà em giả vờ?"

      Ôn Thiểu Khanh nhếch miệng cười, "Đều là dân học y, giả vờ hay chẳng lẽ phát được? Có gì hay ho chứ?"

      Chung Trinh nghe vậy cũng cảm thấy giả vờ trước mặt lão hồ ly tu luyện lâu năm này vô nghĩa. Cậu từ bỏ, ngồi dậy day trán, tỏ vẻ đáng thương với Tùng Dung: "Nhưng em đau đấy chị ơi."

      Tùng Dung nhúc nhích, cũng chẳng thèm nhìn cậu.

      Chung Trinh lại lăn lộn thêm lúc, thấy ai phản ứng cũng chán, chẳng biết lấy từ đâu ra cái gương , soi mặt mình lúc lâu, "Chị ơi, chị nhìn mặt em xem liệu có để lại sẹo ? Liệu em có bị hỏng mặt ?"

      Mặt Chung Trinh khá non, da lại mịn nên mấy vết cào kia trông rất . Cậu vừa soi gương vừa lo lắng lẩm bẩm: "Hôm nào phải sang khoa Chỉnh hình xin bác sĩ Thẩm mấy hộp thuốc mờ sẹo bôi mới được."

      Tùng Dung cạn lời với cậu, tung ra đòn mạnh, "Thôi được rồi, hồi trước em muốn mua máy ảnh đúng ? Chị mua cho em. Đừng kêu nữa."

      " ạ?" Chung Trinh quên luôn mặt mình, vứt ngay gương hớn hở quay sang nhìn Tùng Dung, "Chị họ, nếu ngày nào em cũng bị đánh chị mua đồ cho em mỗi ngày sao?"

      Tùng Dung day trán, lần này đến lượt nhức đầu, "Im !"

      Xử lý Chung Trinh xong, Tùng Dung mới nhớ ra là laptop và bút ghi vẫn để ở phòng đọc sách nhà Ôn Thiếu Khanh. lấy về mới biết bút ghi vẫn chưa tắt, toàn bộ nội dung cuộc chuyện của họ khi nãy đều bị ghi lại.

      Trước đó ràng ấn tắt nguồn, hiểu sao vẫn chưa tắt.

      ấn nút mở, giọng trong trẻo của lập tức phát ra. thanh ấy khiến cảm thấy dường như qua mấy đời. Thời đó, có rất nhiều lần đeo tai nghe nghe giọng thuyết minh trong video. thanh trong video ràng được xử lý cho biến đổi, vậy mà lúc này, giọng trong ký ức lại chợt biến thành giọng .

      Tùng Dung chợt đóng lại bút ghi , lắc đầu như muốn đẩy giọng đó . Hôm nay bị kích thích quá nhiều, tắm rồi ngủ sớm hơn.

      vừa nằm lên giường nhận được tín nhắn Wechat của Ôn Thiếu Khanh.

      "Mai phải đến bệnh viện sớm để giải quyết vấn đề, làm bữa sáng cho em được."

      Tùng Dung đánh dòng chữ rồi lại xóa , cuối cùng chỉ trả lời chữ "Được".

      Hôm qua Ôn Thiếu Khanh dặn dò các sinh viên khi về nhà đừng xem điện thoại, sợ dư luận mạng làm ảnh hưởng đến họ. Giờ internet phát triển như vậy, có lẽ chẳng bao lâu tin tức được lan truyền, hoàn toàn có thể hình dung ra áp lực dư luận. Tối qua chính cũng xem mà tắt máy luôn, sáng nay đến bệnh viện sớm, thay xong quần áo ngồi trong phòng làm việc mới bắt đầu đọc tin tức liên quan.

      Đọc từng tin , ở dưới cư dân mạng bình luận hăng hái, nhưng lòng lại vô cùng bình lặng.

      Ôn Thiếu Khanh xem lúc, ngẩng lên thấy Trần Thốc đứng trước mặt nhìn mình cười.

      Ôn Thiếu Khanh cũng cười theo, "Họ sao?"

      Trần Thốc kéo ghế đến ngồi cạnh Ôn Thiếu Khanh, mở miệng an ủi: "Còn có thể thế nào? Đám bác sĩ, y tá trẻ tuổi vốn mê mệt cậu, lần này càng khỏi phải . Họ bàn tán gì mà, nhắc đến đàn ông mạnh mẽ cuồng nhiệt phải nhìn người trong quân đội. Gì mà giáo sư Ôn dũng đếm mức nào, tìm đâu ra người như giáo sư Ôn, giáo sư Ôn văn võ song toàn, vừa viết được báo viết được văn, vừa có thể đấu tranh với dân phá rối bệnh viện. Đừng lo, chúng tôi đều ủng hộ cậu. Hôm qua mấy kẻ phá rối đến xử lý gấp vết thương, bác sĩ và y tá khoa cấp cứu rất ủng hộ các cậu, thèm để ý, mặc kệ họ luôn."

      Ôn Thiếu Khanh bật cười, "Thế sao được? bị kiện mất."

      Trần Thốc hiếm khi màng quy củ, "Sợ gì chứ? Toàn là mấy vết thương chết được. Người nên sợ là họ mới đúng, sau này tốt nhất đừng bị bệnh, để xem còn bệnh viện nào dám nhận nữa ."

      Hai người bàn tán hăng say, chợt cảm thấy bầu khí hơi khác, quay đầu lại thấy trưởng khoa đứng sau lưng. Trưởng khoa cau mày nhìn Ôn Thiếu Khanh, sau đó với Trần Thốc: "Lát nữa kiểm tra phòng trễ chút, đủ người rồi đến phòng làm việc của tôi."
      B.Cat, Yoororo, Thanh Thanh Mạn7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :