1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hạnh phúc như mộng - Y Thanh Nhược (11/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆05 Lạt mềm buộc chặt

      Nhưng Hứa Lạc hề biết, sau khi nhận được tin nhắn gọi thức ăn, Quan Tĩnh để điệnthoại di động xuống, gương mặt trở nên nghiêm túc.

      Nhất định Hứa lạc gặp phải chuyện gì.

      Quan Tĩnh để ý đến chuyện trả tiền hay , chỉ cần Hứa Lạc ăn ngon mà thôi.

      Nhưng tự nhiên Hứa Lạc lại đề xuất chuyện tiền bạc với mình, cảm thấy rất kỳ lạ.

      Với tính tình tùy tiện của , đại khái ngày nào đó phát ra tiền lương còn sót lại tháng của mình còn nhiều hơn so với sức tưởng tượng của , cho nên mới suy nghĩ đến cùng là vì sao, cuối cùng lại nghĩ tới mình ở đây.

      Cho nên nhất định xảy ra chuyện, khiến cảm thấy… khoảng cách với mình quá gần.

      Quan Tĩnh nhíu mày lại, giống như suy nghĩ giải quyết chuyện gì quan trọng, từ từ tính toán chuyện này lại lần.

      Khả năng lớn nhất, có người ra vào.

      Chuyện này cũng phải ngoài ý muốn. Bởi vì mỗi lần Quan Tình đến tìm Hứa Lạc, gần như chưa hề trốn tránh. Lúc ấy, hẳn loại ý tứ ‘hi vọng mọi người trong trường đều biết tôi tìm ấy, tốt nhất hiểu lầm tôi là bạn trai của ấy’.

      Bây giờ lại xuất kết quả này, ít ra đạt được mục đích, đáng tiếc khơi lên cảnh giác của Hứa Lạc.

      Cũng may nóng nảy, Quan Tĩnh mím môi suy nghĩ, tại được tiếp xúc với Hứa Lạc, bấy nhiêu đó đủ rồi, cần thiết phải ép quá sát, khiến Hứa Lạc sinh lòng đề phòng.

      Sau khi nghĩ ra quyết định này, thở phào nhõm, đứng lên vào phòng bếp, tiếp tục nấu ăn.

      Có lẽ bởi vì thái độ bình thường của Quan Tĩnh, cho nên Hứa Lạc cũng từ từ yên lòng. Dù sao dì Chu cũng chỉ là thuận miệng ra, nếu như chỉ vì vậy mà xa lánh Quan Tĩnh cũng quá đáng.

      Dù sao Quan Tĩnh theo đuổi mình, nhưng cho tới bây giờ vẫn chừng mực tuân thủ nghiêm ngặt, hiểu biết thức thời. Nếu như thể ở bên nhau, làm bạn bè cũng tốt… phải ?

      Chuyện của Quan Tĩnh làm nhức đầu, ngược lại những học sinh càng ngày càng chút kiêng kỵ kia lại khiến khó xử.

      Quà tặng đưa tới càng ngày càng đáng giá, cũng biết hỏi thăm đâu được phương thức liên lạc với , mỗi ngày nhắn tin điện thoại tới, khiến phiền não thôi, thậm chí chận lại trong trường học, tỏ tình trước mặt mọi người.

      Mặc dù tạm thời ảnh hưởng lớn lắm, cũng nghe người khác gì, nhưng trong lòng Hứa Lạc hốt hoảng. Lãnh đạo trường học có cho rằng dạy bậy học sinh ? Cứ tiếp tục như vậy nữa, muốn ở lại trường học nữa

      Vì vậy Hứa Lạc do dự, rồi lại nhớ tới lời của dì Chu.

      Mặc dù Quan Tĩnh phải là bạn trai của , nhưng người khác cần biết! Chỉ cần khiến người khác nghĩ rằng mình có bạn trai, hơn nữa lại còn rất ưu tú là được.

      Vì vậy hôm nay, lúc Quan Tĩnh mang cơm tới, Hứa Lạc liền lắp bắp mở miệng, “Quan Tĩnh, bình thường… có bận rộn ?”

      Nếu như công việc bận rộn sợ rằng có thời gian phối hợp với mình diễn trò rồi!

      Quan Tĩnh là người rất lanh lợi, lập tức nhận ra ngay đây là Hứa Lạc có cầu quá đáng, lập tức , “Dĩ nhiên. Tôi là ông chủ, bình thường chỉ cần thỉnh thoảng tới tiệm xem chút là được rồi. Những chuyện khác có người làm.”

      “À.” Hứa Lạc thở phào nhõm, “Này, gần đây có thể mời thường xuyên lui tới trường học được ? Tôi muốn… tôi có thể cần người bạn trai.”

      Quan Tinh khó có thể tin nổi những lời này, ánh mắt hơi động, nhìn bộ dạng khó xử của Hứa Lạc chút, niềm vui mới vừa dâng lên trong lòng từ từ hạ xuống.

      Ý của Hứa Lạc phải như mình nghĩ.

      Nhưng lại là cơ hội khó có thể được. Nghĩ lại, lúc gặp khó khăn, nguyện ý tìm mình giúp tay, chuyện hiếm có.

      “Gặp phải vấn đề gì sao?” nhàng hỏi.

      Hứa Lạc gật đầu, “Ừ… có mấy học sinh cứ quấn lấy tôi, giải quyết được. Tôi muốn, muốn bọn họ biết tôi có bạn trai, khiêm tốn chút.”

      Quan Tĩnh kiềm chế, nhịn được, đưa tay vuốt đầu của Hứa Lạc. Bộ dạng cúi đầu tội nghiệp này là khiến người ta đau lòng.

      “Được rồi, đừng lo, chuyện này giao cho tôi . Bảo đảm giải quyết tốt đẹp.” .

      Hứa Lạc ngẩng đầu nhìn , mặt lộ ra bộ dạng tươi cười, “Cám ơn , Quan Tĩnh. tốt.”

      Cổ họng Quan Tĩnh co giật, đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Hứa Lạc, “ ngốc, nên tùy tiện những lời như thế với người đàn ông.” Loại người tốt này ai muốn nhận đâu.

      Nghe giống như, ‘ rất tốt, nhưng chúng ta thích hợp, tôi có người rồi’ chẳng hạn.

      Sau đó Quan Tĩnh lại đảm nhiệm vai trò bạn trai của giống như Hứa Lạc . Đây chẳng qua là diễn trò cho người khác nhìn, đối với Quan Tĩnh mà có ý nghĩa gì. Chưa , bây giờ Hứa Lạc còn chưa quyết định ở chung với mình, lúc này truyền ra loại tin đồn này tốt đối với .

      Cho nên trực tiếp tìm người điều tra thu thập chứng cứ, tìm ra mấy học sinh quấy rầy , tới thẳng cửa giải quyết.

      Về phần thủ đoạn ra sao, khụ khụ, mọi người đều hiểu, đó là bí mật giữa đám đàn ông.

      Sau khi trải qua chuyện này, Hứa Lạc cảm thấy Quan Tĩnh đáng tin cậy hơn nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân cận. Lúc chung đụng với nhau, thái độ của cũng tự nhiên hơn nhiều.

      Quan Tĩnh tính ra kế hoạch bên ngoài của mình đến lúc tiến thêm bước rồi.

      Nếu duy trì đoạn quan hệ nào đó trong thời gian quá dài, mà lại có biến đổi gì, thường thường khiến người ta đặt ấn tượng. Nếu như vẫn giữ khoảng cách như vậy, sợ rằng trong lòng Hứa Lạc từ từ xem như người bạn.

      phí hết tâm tư, cũng phải là vì muốn làm bạn của Hứa Lạc.

      Tối hôm đó, Quan Tĩnh gọi điện thoại cho Hứa Lạc, “Tin tức khí tượng bảo ngày mai có mưa, nhiệt độ hạ xuống thấp, em nhớ chú ý mặc thêm quần áo, ra cửa nhớ mang theo dù.”

      “Dạ.” Hứa Lạc , “ cố ý gọi điện thoại là chỉ vì muốn nhắc nhở tôi chuyện này? nhắn tin là được rồi.”

      phải.” Quan Tĩnh , “Có thể ngày mai tôi có thời gian mang cơm tới cho em rồi.”

      “À…” Nghe được tin tức này, Hứa Lạc phải cảm thấy tiếc nuối là mình được ăn cơm ngon nữa, mà là loại cảm giác mất mác thể diễn tả được, “Muốn… bận rộn à?”

      “Ừ, chó tôi nuôi ngã bệnh. Bác sĩ là bị ngột ngạt, cho nên muốn dẫn nó ra vùng ngoại ô thời gian ngắn. Ngoài đó qua lại tiện, lại phải ở thời gian, tôi sợ ảnh hưởng chuyện cơm nước của em.” Quan Tĩnh .

      Hóa ra là như vậy. Hứa Lạc suy nghĩ chút, hỏi, “ nuôi chó gì vậy? Trước đây chưa nghe nhắc qua.”

      “À.” Chẳng hiểu vì sao giọng của Quan Tĩnh có vẻ rất vui, “Là chó Côn Minh. Lúc trước ở trong quân đội từng hợp tác với nó, là cậu bé rất xinh đẹp lại thông minh. Chỉ là có lẽ trước kia có thói quen huấn luyện, hoạt động thời gian dài xảy ra vấn đề. Cứ cách khoảng thời gian tôi thường hay mang nó ra vùng ngoại ô vài ngày, để nó chạy nhảy chút.”

      Lúc này Hứa Lạc mới nhớ ra, hình như Quan Tĩnh và của mình là bạn học trong trường quân đội. Ban đầu và Thượng Khiết còn cười nhạo người ta, học trường quân đội ra ngoài sửa xe, quả có thiên lý.

      Bất quá tiếp xúc lâu ngày rồi mới biết, Quan Tĩnh hề giống như người sửa xe. ôn hòa lễ độ, rất có phong độ, còn tỉ mỉ săn sóc, quan trọng nhất là bộ dạng hoạt bát, nhìn ra sao cũng giống là người bình thường.

      Có lẽ đúng như lời của trai , bởi vì sở thích, mới tự mình ra tay sửa xe phải?

      Nhưng mà, ra cũng từng phục vụ trong quân đội à? Sau đó vì chuyện gì mà từ bỏ? như vậy, phải phần lớn học sinh tốt nghiệp trường quân đội chuyển nghề sao? Cho dù chuyển tới vùng khác, cũng là nơi đóng quân, bộ phận quân ủy, hoặc là ít nhất cũng là đội hình cảnh, đồn cảnh sát gì đó.

      Nếu , trường chuyên nghiệp làm huấn luyện viên cũng có tương lai mà.

      Cho dù thế nào nữa, ra ngoài tự mình mở tiệm sửa xe, quả là độc hành chẳng giống ai.

      suy nghĩ hồi rồi hỏi, “Chó Côn Minh kia tên gì? Sau khi trở lại có thể cho tôi gặp nó ?”

      “Tên là Phấn Đấu.” Giọng của Quan Tĩnh tràn đầy tiếng cười, tần số chấn động này có thể xông thẳng tới trái tim của mình, khiến nó phập phồng liên tục. Bỗng nhiên mặt Hứa Lạc nóng rang, giọng của Quan Tĩnh lọt vào trong tai nghe ra có vài phần mê hoặc dịu dàng, “Khi trở về dẫn em sang đây thăm nó.”

      “Được.” cầm điện thoại di động .

      Quan Tĩnh chuyến này chính là gần tuần lễ.

      có Quan Tĩnh chuyển phát tình mỗi ngày, nhắn tin sáng chiều, điện thoại thỉnh thoảng, Hứa Lạc phát , hình như mình có chút quen.

      Nhất là mỗi buổi trưa, phải vào căn tin trường học đầy ấp người, chịu đựng ánh mắt sói mói của cả đám đông cho qua hết giờ cơm, loại cảm giác này lại càng phát ra ràng.

      Chỉ là có lúc Quan Tĩnh gọi điện thoại tới, nhưng Hứa Lạc lại kiên cường, muốn ra tình cảnh của mình. có cảm giác như vậy là nhận thua, giống như thể tiếp nhận chuyện mình lấy lòng làm nũng với Quan Tĩnh vậy.

      Tuy là như vậy, nhưng ít nhiều gì Quan Tĩnh cũng nghe ra được. Mặc dù chuyện này là do tay kế hoạch ra, mà bây giờ kết quả cũng đúng là nằm trong dự liệu của .



      —— sau khi chiếm đầy cuộc sống của đối phương, đột nhiên rút người , đương nhiên cảm thấy quen, tiến tới bắt đầu nhớ nhung mình.

      Mục đích ràng đạt được, nhưng Quan Tĩnh lại nỡ lòng.

      Đáng lẽ Hứa Lạc phải được thương che chở trong lòng bàn tay, dù tốt với cỡ nào nữa cũng là đủ, nhưng lại bị mình ngấm ngầm tính toán, khắp nơi lộ ra ti tiện.

      Mặc dù mình thể trở lại, nhưng Quan Tĩnh gọi điện thoại cho tiệm ăn đặt thức ăn, mỗi ngày đúng giờ đưa tới cho Hứa Lạc, như vậy, cần phải tới căn tin nữa rồi.

      Lúc Quan Tĩnh trở lại, hề trước với Hứa Lạc. Cho nên khi Hứa Lạc buồn bã ỉu xìu mở cửa, lại thấy ngoài cửa phải là nhân viên đưa thức ăn của tiệm cơm, mà là bóng dáng quen thuộc của người nào đó, đúng là vừa mừng vừa sợ. Nếu phải còn sót lại chút lý trí, muốn nhào vào lòng Quan Tĩnh mất rồi.

      cảm thấy tâm tình của mình quả kích động quá mức, nửa ngày mới ngập ngừng ra câu, “ trở lại?”

      “Đúng rồi.” Quan Tinh thân mật vỗ vỗ đỉnh đầu của , trước khi Hứa Lạc đưa tay lên căn cản thu tay lại, “Vì bồi thường cho em, hôm nay dẫn em ăn bên ngoài.”

      gặp Phấn Đấu hả?” Hứa Lạc hỏi.

      Quan Tĩnh mỉm cười, “Được, tùy em.”
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆06 Chó Phấn Đấu

      Lên xe, Quan Tĩnh , "Về nhà đón Phấn Đấu trước ." Sau đó với tay lấy cái hộp bệ điều khiển đưa cho Hứa Lạc, “Có thể phải ngồi lâu, ăn miếng bánh ngọt lót bụng trước .”

      Hứa Lạc nhận lấy, nhìn bao bì bên ngoài, “Làm sao biết tôi thích ăn bánh của tiệm này?”

      thực tế, thích ăn đồ ngọt nhiều, nhưng tiệm bánh Quan Tĩnh mua là ngoại lệ. Bởi vì hương vị bánh của tiệm bọn họ ngọt ngào, có cái loại cảm giác ngọt ngấy nhiều đường. Thỉnh thoảng cũng mua để ăn.

      Quan Tĩnh cười cười lên tiếng. Có số việc, chỉ cần có lòng, có chuyện gì thể biết. Đối với Hứa Lạc, hiểu rất , có thể còn hơn so với tưởng tượng của nhiều.

      Hứa Lạc mở gói bánh ra, quay đầu hỏi , “ muốn ăn ?”

      tiện lắm.” Quan Tĩnh ý bảo nhìn mình, hai tay đều .

      Hứa Lạc suy nghĩ chút, đưa miếng bánh tới tận miệng , “ cắn miếng là được rồi.”

      Quan Tĩnh nghe vậy, nhịn được, mỉm cười nhìn lắc đầu , “ cần. lꝢ€quɣɖ©ɳ Em ăn , nếu em ăn hết để lại cho tôi.”

      Lời nghe lạ lẫm, lỗ tai Hứa Lạc đột nhiên đỏ lên. Cha mẹ ở nhà còn chưa ăn đồ thừa lại của bao giờ.

      được tự nhiên, chuyển đề tài, “ có hình của Phấn Đấu ? Tôi muốn nhìn trước chút.”

      Điện thoại của Quan Tĩnh để bệ điều khiển, sau khi Quan Tĩnh cho phép, Hứa Lạc với tay lấy nó, nhấn mở màn ảnh, màn hình bảo vệ là hình của con chó.

      Con chó ngồi chồm hổm dưới đất, lười lè ra, mắt mở to, mới nhìn trông rất hứng phấn. Hai lỗ tai nhọn chọc thẳng từ đỉnh đầu, toàn thân là lông màu đen của sói, nhưng bốn bàn chân, đầu và bụng có xen lẫn chút màu vàng sẫm, thoạt nhìn rất uy phong lẫm liệt.

      “Rất đẹp.” Hứa Lạc , “Có cảm giác nó giống như sói vậy.”

      Quan tĩnh cười giải thích, “Ừ, chó Côn Minh còn được gọi là chó sói Côn Minh, chó sói Trung Quốc, cùng loài với chó Sói Xám, cho nên hình hơi giống nhau.”

      “Nhưng mà nhìn nó…” Hứa Lạc suy nghĩ cách dùng từ, “So với sói thân thiết hơn nhiều.”

      Quan Tĩnh nhịn được bật cười, gật đầu liên tục, “Em sai, nó là bạn tốt của chúng ta, là đồng bạn trung thành nhất.” Lúc câu này, khuôn mặt lộ ra mấy phần vinh dự, “Đây là chó hình cảnh mà quân đội Trung Quốc chúng ta đào tạo ra, có quyền sở hữu trí tuệ độc lập.”

      Hứa Lạc hiểu lắm mấy chuyện này, nhưng nghe ra rất lợi hại.

      Vì vậy trong lòng khỏi mong đợi lần gặp mặt này với Phấn Đấu.

      Nhưng ngàn vạn lần ngờ, lần gặp mặt đầu tiên với phấn đấu khiến chật vật như vậy, mất hết toàn bộ phong độ.

      Điều quan trọng là Phấn Đấu rất to lớn, cao khoảng đến bắp đùi của , tạo cho người ta cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. ràng là chỉ mới gặp mặt lần đầu, Hứa Lạc còn nghĩ cách làm sao chào hỏi nó cho thân thiện, ai ngờ Phấn Đấu vừa nhìn thấy , lập tức sủa vang lên nhào tới.

      Lúc mới bắt đầu, Hứa Lạc hề sợ hãi. Mặc dù Phấn Đấu rất to lớn, nhưng dù sao cũng là chó có chủ, vả lại chủ của nó đứng cạnh mình, cho nên cứ tưởng Phấn Đấu nhào tới Quan Tĩnh, lại ngờ nó phóng thẳng tới mình.

      Lúc bị đánh úp tới, đứng vững té xuống, trong đầu Hứa Lạc xẹt qua ý niệm đầu tiên là: may là hôm nay mặc váy, nếu bị chơi khăm rồi.

      Nhưng bộ dạng bây giờ hầu như cũng được tốt bao nhiêu. Nhất là sau khi Phấn Đấu đụng ngã xong, vô cùng phấn khởi lè lưỡi muốn liếm mặt của .

      Mặc dù biết đây là cách nó bày tỏ thích và thân thiện, nhưng Hứa Lạc vẫn cảm thấy mình tiếp nhận nổi.

      “Phấn Đấu, lại đây!” Cũng may, Quan Tĩnh nhìn thấy tình trạng của Hứa Lạc, sau khi thấy chó nhào lên, lập tức phát ra hiệu lệnh, đồng thời vỗ vỗ tay trái lên chân của mình.

      Phấn Đấu ư hử hai tiếng, cuối cùng cũng bò dậy từ người của Hứa Lạc, lượn vòng chung quanh Quan Tĩnh trước khi ngồi chồm hổm xuống bên chân trái của .

      Quan Tĩnh nóng lòng, vội vàng bước tới xem Hứa Lạc. Đột nhiên bị đụng ngã, chừng trày da tróc vẩy. Nếu sớm biết Phấn Đấu như vậy, trước khi ra ngoài nên nhốt nó lại.

      Thấy Quan Tĩnh vừa cử động, Phấn Đấu cũng muốn nhào theo về phía trước. Quan Tĩnh vội vàng ra dấu yên lặng, khiến nó đứng nguyên tại chỗ. Sau đó mới lại bên người Hứa Lạc, cẩn thận đở dậy, “Ra sao rồi? Có bị thương ?”

      có.” Xảy ra chuyện như vậy, Hứa Lạc chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, mặt mũi gì cũng bị mất sạch rồi. Ánh mắt nhìn về phía Phấn Đấu mang theo vài phần sợ hãi và nghĩ lại vẫn còn thấy run.

      “Xin lỗi.” Quan Tĩnh .

      Hứa Lạc nghi ngờ nhìn cái, lắc đầu , “Chuyện liên quan tới . Có lẽ là Phấn Đấu, ừm… thích tôi?”

      ra lúc ra câu này, cũng tin. Mặc dù Phấn Đấu nhào tới, nhưng hề cắn , còn hôn rồi cọ xát, ràng ý muốn thân cận gần gũi.

      Chẳng qua là nhào tới quá đột ngột, hoàn toàn có chuẩn bị, cũng cảm nhận được phấn khởi!

      Hứa Lạc nghĩ thầm trong bụng, con chó này cũng có phần thân cận người ta dễ dàng quá nhỉ? Chẳng lẽ thấy ai cũng nhào thẳng tới như thế?

      phải.” Quan Tĩnh đánh giá vòng vùng vai của Hứa Lạc, vừa an ủi cũng như xin lỗi, “Chính là lỗi của tôi. Phấn Đấu xuất thân là chó quân đội, so với chó thường nhạy bén hơn nhiều. Bình thường, nó có thể ngửi ra mùi của em người của tôi, cho nên vừa nhìn thấy em mới cảm thấy thân thiết như vậy. Tôi nên suy tính chu đáo chút, giam nó lại trước.”

      Hứa Lạc là người bình thường, còn là con , động tác của Phấn Đấu quá nhanh, hoàn toàn phản ứng kịp, cho nên mới bị hù đến mức như vậy.

      Nghe giải thích như vậy, Hứa Lạc thở phào nhõm. Theo bản năng, cắn cắn môi, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cái gì gọi là ngửi được mùi của mình người của ? giống như… giữa bọn họ có cái gì vậy.

      Chỉ là, phải Phấn Đấu nhìn thấy người nào cũng nhào tới, trong lòng Hứa Lạc cũng cảm thấy vui vẻ. Ít ra như vậy có thể chứng mình, mình và người khác khác nhau, cho dù là trong lòng của Phấn Đấu, hay là… trong lòng của Quan Tĩnh.

      “Bỏ , nó cũng chỉ là phấn khởi, huống chi tôi cũng bị thương. Lần sau có chuẩn bị như vậy.” Hứa Lạc , “ cần khóa nó lại.”

      Thấy Quan Tĩnh giật giật môi, trán vẫn còn nhăn lại có vẻ buồn buồn, Hứa Lạc vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, những động tác mới vừa làm kia có phải là khẩu lệnh huấn luyện ? Cảm thấy rất ngầu, khẩu lệnh động tác.”

      Bây giờ hoàn toàn tỉnh lại, nhìn ánh mắt của Phấn Đấu, nhao nhao muốn thử.

      Quan Tĩnh thấy thế khỏi buồn cười. Có lúc lá gan của quả , ràng vừa rồi sợ vãi ra, quay đầu liền quên mất tiêu.

      “Ừ, là khẩu lệnh huấn luyện chó. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể dạy em những cái đơn giản, sau này em có thể ở chung chỗ huấn luyện với Phấn Đấu.” .

      Đối với ở chung chỗ với hai người mà , có sở thích tương đắc và tiếng chung, rất là quan trọng. Chính bản thân Quan Tĩnh rất coi trọng Phấn Đấu, cũng hy vọng Hứa Lạc cũng có thể thích. Nếu như có thể chung đụng với Phấn Đấu càng tuyệt vời.
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆07 Đây là muốn gặp rắc rối mà

      Mặc dù Hứa Lạc , lần sau cũng , nhưng Quan Tĩnh hoàn toàn để ngoài tai. Trong lòng , Hứa Lạc yếu ớt như vậy, bị dọa khá lắm rồi. hoàn toàn hy vọng xa vời có thể biểu tốt hơn.

      nghĩ tới, Hứa Lạc lại cho mừng rỡ ngạc nhiên quá lớn.

      Mặc dù tình cảnh gặp gỡ đầu tiên có chút chật vật, nhưng dưới giúp đỡ của Quan Tĩnh, Hứa Lạc dùng khẩu lệnh trao đổi với Phấn Đấu hồi, sau đó cảm giác sợ hãi lần trước hoàn toàn bị tiêu trừ, trở nên phấn khởi bừng bừng.

      Đợi đến lúc lên xe, hoàn toàn quen thuộc với Phấn Đấu. Thậm chí còn bỏ qua vị trí kế bên tài xế, ngồi phía sau với Phấn Đấu.

      Mặc dù Hứa Lạc hiểu nhiều lắm về xe, nhưng cũng nhìn ra được, Quan Tĩnh cải trang băng ghế ngồi phía sau, có vẻ rộng hơn rất nhiều. Phấn Đấu mà chú chó lớn như vậy, nằm bên trong vẫn còn rất nhiều chỗ, thậm chí còn có thể lăn lộn. Cho dù cộng thêm , trong xe vẫn có vẻ chật chội.

      Xem ra Quan Tĩnh rất coi trọng chú chó này, thậm chí còn cải trang đặc biệt xe của mình. Chỉ là, Phấn Đấu thông mình như vậy, đối tốt với nó cũng là lẽ thường.

      Phải là sau khi chung đụng với Phấn Đấu, trong đầu nảy sinh ý niệm muốn nuôi con chó. Chỉ là trước mắt còn chưa có điều kiện, cho nên chỉ có thể chơi đùa với Phấn Đấu cho đỡ thèm.

      Quan Tĩnh lái xe, sau khi nhìn thấy người chó chung đụng chỗ rất hài hòa, nét mặt của nhõm hơn nhiều.

      Đối với , Phấn Đấu chỉ là con chó, mà còn là đoạn ký ức, là đồng bạn và người nhà của . Hứa Lạc chính là người nhận định muốn chung sống cả đời, đương nhiên hi vọng hai người có thể chung đụng hài hòa với nhau. Mà kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của , Hứa Lạc cho ngạc nhiên vui vẻ.

      nhìn lầm người.

      Chỉ là khi nhìn vào tình cảnh trong kính chiếu hậu, trong lòng Quan Tĩnh lại mơ hồ nổi lên loại lo lắng ỉ. Hứa Lạc thích Phấn Đấu như vậy, thế nào cũng có ngày mình phải tranh thủ tình cảm với nó.

      Nếu muốn ăn ngon, dĩ nhiên thể dùng tiệm ăn ngon giá phải chăng như lúc trước để theo đuổi Hứa Lạc được. Quan Tĩnh lái xe thẳng vào tiểu khu nhìn tương đối thanh tịnh đẹp đẽ.

      Sau khi vào cửa, Hứa Lạc nhìn lướt qua bản hiệu cửa tiểu khu. Nơi này giống như là viện hưu quân đội, bất quả trước cửa có trạm gác. như vậy cũng có nghĩa đây phải là chỗ có tính chất bí mật gì.

      Vào được khu nhà, Quan Tĩnh mới mở miệng, “Nơi này có tiệm ăn tư nhân, là bạn của tôi mở, mùi vị rất được. Đợi lát nữa nếu em ăn thấy ngon, tôi làm hai thẻ hội viên cho em, có thể giảm giá. Đều là thức ăn dinh dưỡng, lấy về biếu tặng người lớn trong nhà cũng được.

      Những lời cuối cùng đều là vì nét mặt có ý định từ chối của Hứa Lạc mà ra.

      Quả nhiên sau khi Hứa Lạc nghe được, còn kiên quyết như thế nữa, suy nghĩ chút, hỏi, “Có phiền phức lắm ?”

      Quan Tĩnh nhịn được cười, “Đương nhiên . Cậu ấy cũng lấy thẻ hội viên trong tiệm của tôi hoài mà.”

      Vậy tốt rồi, chỉ cần nợ nhân tình, chuyện gì cũng dễ bàn, Hứa Lạc thở phào nhõm. l€quɣ₯©ɳ Nhưng lại nghĩ tới, dù có nợ nhân tình, cũng là Quan Tĩnh trả, đâu liên quan gì tới ?

      Trong lúc vô tình, xem Quan Tĩnh như người của mình.

      Chỉ là lại suy nghĩ, Quan Tĩnh như vậy cũng vô lại quá , cầm nhiều thẻ hội viên của tiệm sửa xe làm gì? Ở đâu ra có nhiều xe để sửa như thế chứ? giống tiệm ăn, con người phải ăn cơm, lấy được là có thể dùng tới.

      Quan Tĩnh liếc mắt nhìn sắc mặt của , châm chước : “Người bạn này của tôi họ Triển, chính là Triển gì đó của Triển Chiêu, tên Triển Tư Duệ. Kỹ thuật cắt đồ ăn của cậu ấy xuất thần nhập hóa, nấu ăn cũng rất ngon, trời sanh ra để làm đầu bếp. Cậu ấy rất thú vị, đợi lát nữa… em có muốn gặp ? Cậu ấy có thể biểu diễn khắc hoa cho em xem.”

      Sau khi xong, kín đáo quan sát nét mặt của Hứa Lạc, chờ đợi câu trả lời của .

      muốn giới thiệu cho tất cả bạn bè của mình, mang vào vòng tròn cuộc sống của mình.

      Nhưng nếu tùy tiện tập trung đám người lại gặp mặt, vừa sợ hù mất Hứa Lạc, khiến nửa đường bỏ cuộc, vừa sợ làm như vậy quá mức đường đột, bản thân Hứa Lạc thích. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ được biện pháp vòng vèo như vậy.

      Để cho trong lúc Hứa Lạc lơ đãng, từng bước từng bước quen biết bọn họ. Chờ thời cơ chín muồi, mang người tới chỗ họp mặt, đến lúc đó đều là người quen, Hứa Lạc cảm thấy ngại ngùng nữa rồi.

      Nhưng điều kiện tiên quyết là, Hứa Lạc đồng ý cho cơ hội này.

      Chỉ là dĩ nhiên, tạm thời Hứa Lạc còn chưa nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Quan Tĩnh, sau khi nghe được kỹ thuật dùng dao của Triển Tư Duệ là hạng nhất cảm thấy vô cùng hứng thú. Mặc dù cũng thấy có chút quấy rầy người khác, nhưng Quan Tĩnh luôn có chừng mực, mở miệng, đương nhiên có thể.

      Cho nên do dự hồi rồi , “Được.”

      ràng cũng là người thường như nhau, nhưng Hứa Lạc thường xuyên cảm thấy, Quan Tĩnh và mình giống như cùng chung thế giới. Trong những lần tiếp xúc nhiều của bọn họ, Quan Tĩnh giống như toàn trí toàn năng, có chuyện gì thể làm được.

      Chung sống với người như vậy rất thoải mái. Cho dù thường ngày, Hứa Tĩnh vẫn là người có nhiều người vây quanh, nhưng khi rảnh rỗi, cũng cảm thấy, có chút thiếu tự tin làm bạn với Quan Tĩnh.

      Cho nên rất hiếu kỳ, bạn bè của Quan Tĩnh là loại người nào? Có thể cũng toàn trí toàn năng giống như vậy ?

      Vậy mà thực tế, ngoài tên ‘Tổng giám đốc bá đạo’ ra, ông chủ Triển Tư Duệ còn có tên khác —— Đại Mập Mạp. Lúc Hứa Lạc nhìn thấy cậu ấy, thiếu chút nữa trợn lòi mắt ra.

      Cũng may so với , thái độ mất lịch của Quan Tĩnh cũng kém gì.

      “Lão Triển, mấy tháng gặp, tại sao cậu biến thành như vậy?” Quan Tĩnh tới, cười cười vỗ vai Triển Tư Duệ, “Chà, nếu phải cậu mặc đồ đầu bếp, tôi nhận ra.”

      Triển Tư Duệ vò đầu, “Đừng nữa, mấy tháng nay bị bệnh, trong thuốc có chất kích thích, khiến tôi trở thành bộ dạng này. Cũng may tay nghề của tôi tốt, nếu tôi sợ bà xã đòi ly hôn rồi!”

      Nghe được câu này, Hứa Lạc nhịn được bật cười. Quan Tĩnh sai, người bạn này của thú vị.

      “Người đẹp này là ai đây?” Triển Tư Duệ chú ý tới ngay lập tức, “Lão Quan, giới thiệu chút !” Đây là lần đầu tiên Quan Tinh mang phụ nữ tới nơi này, có biến!

      Quan Tĩnh hào phóng giới thiệu hai người với nhau, sau đó : “Lần đầu tiên gặp mặt thể quá mất mặt, đưa Hứa Lạc mấy thẻ VIP làm quà tặng cho người ta.”

      Triển Tư Duệ trừng : “Chuyện này còn cần ?”

      Sau đó Triển Tư Duệ mời Hứa Lạc về phía sau phòng bếp tiệm ăn, biểu diễn khắc hoa tại chỗ. Tay của rất điêu luyện, chạm khắc cái gì ra cái đó. Cuối cùng trước khi Hứa rời , đưa cho túi đựng củ cải điêu khắc hình thỏ, hình mèo đủ thứ.

      Bữa cơm này, rốt cuộc Hứa Lạc cũng đề cập tới chuyện AA.

      mặt, như trước, lúc Quan Tĩnh trở lại, mời ăn cơm. Nhưng quan trọng nhất là, hình như trong lòng Hứa Lạc xem Quan Tĩnh như người ngoài, giống như Thượng Khiết và khi chơi vậy, người nào trả tiền cũng sao.

      Bởi vì trì hoãn nửa chừng, cơm nước xong còn sớm, Quan Tĩnh lái xe đưa Hứa Lạc trở về trường học.

      nỡ tạm biệt Hứa Lạc, mà Hứa Lạc lại quyến luyến Phấn Đấu, cho nên khi xe dừng lại rồi mà Hứa Lạc vẫn còn chuyện với nó.

      Quan Tĩnh cũng thúc giục.

      Mặc dù có dự cảm cuộc sống rất bi thảm tranh thủ tình cảm với Phấn Đấu, nhưng ngày đó vẫn còn chưa tới.

      tại, quan trọng nhất là đồng tâm hiệp lực, mang nữ chủ nhân này về nhà mới được. Đối với điều này, đương nhiên và Phấn Đấu có cùng nhận thức. Hơn nữa, Phấn Đấu là người giúp việc rất tốt.

      “Nếu em thích nó, sau này cuối tuần, chúng ta có thể cùng nhau đưa nó ra ngoài chơi.” suy nghĩ chút, hỏi, “Nếu muốn nông thôn, em có thể thể về nhà, cho nên em suy nghĩ trước .”

      có nghe Hứa Triệt qua, người nhà trông chừng Hứa Lạc rất chặt chẽ, sợ bên ngoài kết giao với bạn bè tốt. Thiếu nữ xinh đẹp đào hoa cũng nhiều, nhưng phải đều là chuyện tốt. Ngược lại có lúc khiến trong nhà lo lắng vô cùng.

      Hứa Lạc vừa mới làm, cuối tuần về nhà, lấy ra lý do chính đáng, sợ rằng người lớn yên tâm. Công việc của là do bà Ngoại an bài, muốn điều tra chuyện gì quá dễ dàng.

      Mặc dù lui tới với Hứa Lạc và ôm khư khư ý tưởng cưới về nhà, nhưng Quan Tĩnh chưa hề có ý định xuất trước mặt người lớn của nhà họ Hứa nhanh như vậy. Ít nhất… phải đợi Hứa Lạc có cảm giác với rồi mới tính sau.

      Hứa Lạc nghe được lời của , do dự chút, , “Vậy để tôi suy nghĩ trước .”

      Lại lưu luyến muốn rời, nhưng dừng lại dưới lầu lâu như vậy cũng tốt lắm, sờ sờ đầu Phấn Đấu, đẩy cửa xe xuống. Tiếp đó khắc sau, có người nhào tới ôm lấy , “Chào chị, em có ý tốt sang đây thăm chị, phải ở ngoài đợi cửa tới nửa ngày, ra là chị ra ngoài ăn chơi sung sướng!”

      Là Thượng Khiết.

      Trong tất cả những người Hứa Lạc quen biết, cũng chỉ có nàng là chững chạc, ầm ầm ĩ ĩ.

      Chỉ là có đôi khi, trực giác của người chỉ suy nghĩ chiều lại rất chính xác. Sau khi Thượng Khiết ôm Hứa Lạc, ánh mắt giống như đèn pha chiếu vào Quan Tĩnh xe, “Người nào đưa chị về?”

      Quan Tĩnh thở ra hơi, vừa mới muốn từ từ chút bại lộ, kết quả báo ứng tới nhanh như thế.

      Bất quá còn biện pháp nào khác, cũng thể để cho Hứa Lạc đối diện với loại áp lực này mình, cho nên xuống xe, bước tới trước mặt Thượng Khiết, “Chào em, tôi tên là Quan Tĩnh, là bạn của Hứa Lạc.”

      “Em tên là Thượng Khiết, là em họ của Hứa Lạc.”

      Nhìn thấy bọn họ ‘ăn có’ tự giới thiệu mình, Hứa Lạc khỏi cảm thấy buồn cười.

      Đương nhiên hai người kia quên mất họ từng gặp qua lần.

      Đối với Thượng Khiết mà , mặt mũi của thợ sửa xe rất mơ hồ, nghe qua Hứa Triệt tên lần cũng sớm quên sạch. Đối với Quan Tĩnh mà , ánh mắt lúc ấy của chỉ có Hứa Lạc, hoàn toàn nhìn thấy người khác.

      Chỉ là giờ phút này, bọn họ nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng rất đề phòng, giống như gặp phải quân địch.

      người suy nghĩ, lại tên khốn kiếp muốn bắt cóc Hứa Tiểu Lạc. Nhưng Hứa Tiểu Lạc lại đồng ý theo người ta ra ngoài ăn cơm, đây là muốn gặp rắc rối mà!

      người khác lại nghĩ, người nhà xuất đúng lúc, phải dùng cách gì để bịt miệng đây?
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆08 Quá lợi hại

      "Thành khai báo, Quan Tĩnh đó là ai?” Thượng Kiết chồm tới gần, nhìn chằm chằm mắt của Hứa Lạc, thẩm vấn.

      Hứa Lạc biết làm sao, “Đều là bạn bè thôi.”

      Thượng Khiết buông tay, “Bạn bè ra ngoài chơi hơn nửa đêm mới trở về? Hứa Tiểu Lạc, em ngờ chị là loại người như thế. Thậm chí còn thèm với em!”

      Hứa Lạc liếc mắt, “Được rồi, ấy là người theo đuổi chị, em hài lòng chưa?”

      “Còn chị?” Thượng Khiết nắm tay , “ phải chị cũng động tâm rồi chứ?”

      Sắc mặt Hứa Lạc có chút được tự nhiên.

      ra chính cũng mình động tâm hay chưa. Nhưng cảm giác của đối với Quan Tĩnh tệ lắm. hề nhắc lại ý tứ muốn theo đuổi, Hứa Lạc cũng giả bộ ngu biết, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

      Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Thượng Khiết, đột nhiên lại biết trả lời như thế nào.

      “Xong rồi xong rồi xong rồi…” Thượng Khiết nhìn thấy bộ dạng này của , lắc lắc đầu mình, “Xem ra Tĩnh này rất có bản lãnh nha. bao lâu rồi mà Lạc Lạc chị bị đánh gục rồi. Trước kia chị đâu có chơi với người theo đuổi chị đâu, là để tránh bị nghi ngờ. Bây giờ cần rồi phải ?”

      Nhắc tới cũng kỳ quái, ràng là xinh đẹp được người chạy theo như vịt, Hứa Lạc lại có tinh thần đề phòng rất nặng, chưa từng ai.

      Nghe được những lời của Thượng Khiết, nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ mình đối với Quan Tĩnh rất đặc biệt sao?

      suy nghĩ chút, với Thượng Khiết, “Nghe em như vậy, hình như có chuyện như thế. Chỉ là nghĩ nghĩ lại, chị từng tuổi này, cho dù chuyện đương cũng phải là chuyện quái lạ mà phải ? So với những người theo đuổi trước kia, Quan Tĩnh mạnh mẽ hơn nhiều, có lẽ có thể thử chút. Nhưng trước tiên, em được cho người trong nhà biết đó.”

      “Có bao giờ em tám chuyện của chị chưa!?” Thượng Khiết ấm ức, “Chỉ là Quan Tĩnh này nhìn xem tệ lắm. ấy nuôi con chó kia là giống chó gì thế? Giúp em tìm hiểu xem là giống chó gì thế ạ?”

      Hứa Lạc vỗ trán, nửa ngày, ra là muốn nhắc tới chuyện này.

      Chỉ là chuyện của Thượng Khiết khiến Hứa Lạc sực nhớ ra chuyện gì. Tạm thời cần cho người lớn trong nhà biết, nhưng đoán chừng thể nào gạt được Hứa Triệt. Bây giờ ở trong quân đội, ngoài tầm tay với, chờ trở lại nhất định thừa cơ ứng phó.

      Tiễn Thượng Khiết về, lập tức nhắn tin cho Quan Tĩnh, “ trai tôi biết ?”

      chưa biết cái gì, nhưng Quan Tĩnh lập tức hiểu ngay, “Dĩ nhiên.” Muốn theo đuổi em của bạn tốt cũng phải là chuyện dễ dàng. Hứa Triệt đánh trận dữ dội, sau đó mới miễn cưỡng thốt ra, tất cả phải xem ý tứ của Hứa Lạc.

      Đây cũng là bởi vì Hứa Triệt biết, ít ra tính cách của Quan Tĩnh đứng đắn, thừa cơ hội chiếm lời Hứa Lạc, cuối cùng mặc dù thành, nhưng cũng phải là vấn đề nghiêm trọng.

      Bất quá, chưa từng nhắc qua chuyện này với Hứa Lạc.

      Biết tâm ý của Hứa Triệt, Hứa Lạc thở phào nhõm, đồng thời lại có chút được tự nhiên. lϗêȡƱɣð©ɳ trai cảm thấy bạn của mình tốt như vậy sao? Cứ yên tâm cho biết đủ loại tin tức về mình, cũng như sợ em của mình bị ấy lừa gạt, bán mất tiêu sao?

      Cũng may, ngày hôm sau, lúc Quan Tĩnh đưa cơm tới, thái độ vô cùng tự nhiên. Chút ngại ngùng trong lòng của Hứa Lạc cũng vì thế mà biến mất tiêu.

      Kết giao bạn bè mà thôi, suy nghĩ nhiều làm gì? Ý kiến của những người khác cũng chỉ dùng để tham khảo. Ít ra trước mắt, kết quả quan sát của về Quan Tĩnh tệ. vì loại nguyên nhân lung tung này mà xa lánh .

      Chỉ là Quan Tĩnh lại trở nên dè dặt hơn. Trong thời gian ngắn, hẹn Hứa Lạc ra ngoài nữa.

      Điều này khiến cho trong lòng Hứa Lạc có chút khác thường.

      Nguyên nhân là lần đầu tiên lĩnh lương. Mặc dù tiền nhiều lắm, nhưng ý nghĩa quan trọng. Tạm thời Hứa Lạc hề thiều tiền xài, cho nên dự tính muốn mua quà cho người trong nhà.

      Hứa Lạc chọn đồ gì đó đơn giản, mắc tiền. Đàn ông dao cạo râu, phụ nữ khăn quàng. Dự tính chỉ có ít tiền lương, khó khăn lắm mới mua đủ mỗi người phần.

      Còn dư lại mấy đồng tiền bỏ trong túi, lúc trở về ngang qua tiệm bán đồ trưng bày, ngoài ý muốn nhìn thấy mô hình xe tăng trưng trong tủ.

      Hứa Lạc động lòng, nghĩ tới Quan Tĩnh từng lính, khẳng định rất có hứng thú với những đồ như thế này, thần xui quỷ khiến liền mua về.

      Vậy mà mỗi ngày Quan Tĩnh tới vội , hoàn toàn để cho cơ hội tặng quà. Dù sao cũng phải là đồ mắc tiền, cố tình kêu người trở lại, trịnh trọng đề xuất, làm sao Hứa Lạc cảm thấy có chút xấu hổ!

      Vì vậy gặp mặt thường xuyên, nhưng vẫn cừ trì hoãn.

      Ngày lễ Quốc Khánh tới gần, hôm nay lúc Quan Tĩnh đến, do dự hỏi Hứa Lạc, “Em có an bài đặc biệt gì trong ngày Quốc Khánh ?”

      có, chắc là phải ở nhà rồi.” Hứa Lạc .

      Ánh mắt Quan Tĩnh sáng lên, “Lần trước tôi qua, mang Phấn Đấu ra ngoài nông thôn chút, em có thể ?”

      bảy ngày?” Hứa Lạc cau mày, chuyện này thể! Người trong nhà nổi điên mất.

      Quan Tĩnh vội vàng giải thích, “Dĩ nhiên phải, hai ngày có vấn đề chứ?”

      Hứa Lạc suy nghĩ chút, đồng ý. Đến lúc đó nhờ Thượng Khiết yểm trợ mình, hai ngày chắc bị phát .

      ra chỗ Quan Tĩnh muốn cách đó xa lắm. Chạy xe từ trong thành phó ra ngoài, chạy xe khoảng hait iếng là tới. Chỉ là bên đó quả là nông thôn, nằm giữua dãy núi bảo quanh. Bên ngàoi thôn có con sông lượn lờ chảy qua, hai bên là mảnh ruộng nước lớn.

      Quan Tĩnh lái xe trực tiếp vào căn nhà. Đây là căn nhà cũ, kết cấu theo kiểu nhà ngói Thanh Thạch rất lưu hành mấy thập niên trước. Trong sân ít cỏ dại, còn có vẻ đổ nát, mang theo dấu vêt năm tháng dày đặc.

      Quan Tĩnh cầm chìa khóa mở cửa, quay đầu với Hứa Lạc, “Có lẽ phải quét dọn trước, em đợi tôi chút.”

      “Tôi cũng muốn .” Hứa Lạc vội vàng theo.

      Ánh sáng trong nhà mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đồ đạc rất đầy đủ, chỉ là nhìn ra có hơi người. Hơn nữa mặt bàn lại đọng lại lớp bụi mỏng, đương nhiên bình thường có người ở đây.

      Quan Tĩnh giải thích với , “Đây là ngôi nhà cũ của chúng tôi, chỉ là bây giờ có người ở. Thỉnh thoảng tôi tới đây quét dọn chút.”

      Phòng ốc lâu có người ở, hình như cũng mất sức sống, chừng vài năm nữa nghiên đỗ suy sụp. Quan Tĩnh cũng hy vịng như vậy, cho nên phải thường tới đây dọp dẹp.

      Hứa Lạc nhịn được nhìn cái.

      Quan Tĩnh nhiều về chuyện của gia đình mình, cũng đề cập đến người nhà, trực giác cho biết, trong này nhất định có chuyện xưa.

      Cho nên chỉ im lặng lắng nghe, cầm chậu theo sau lưng Quan Tĩnh, ra sân múc nước giếng trở lại lau —— thôn này có cả hệ thống cung cấp nước uống.

      Cũng may phần lớn gian phòng bị khóa, bọn họ chỉ quét dọn phòng khách và hai phòng ngủ. Đồ đạt nhiều lắm, lau chút xong, trong phòng lập tức sáng sủa hơn nhiều.

      Phấn Đấu chơi trốn tìm trong sân, thỉnh thoảng lau thứu gì đó trong bụi cỏ. Quan Tonhx ra hiệu tay, nó lập tức phsoang tới, ngửi ngửi chân Hức Lạc chút, rồi cọ xát cách thân mật.

      “Mang nó ra ngoài chạy lát, trở về làm cơm sau.”

      Hứa Lạc hăng hái bừng bừng theo .

      Chỉ vừa ra thôn, liền hối hận.

      Lúc bọn họ tới là đường xi-măng, Hứa Lạc còn tưởng đường xá nơi này cũng tối. Nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên chỉ có đoạn mà thôi, ra khỏi thôn chính là đường bùn đát, lồi lõm bằng phẳng.

      lại mang giày cao gót.

      Vốn là ra ngoài chơi, nên ăn mặc như vậy. nhưng lúc ra cửa, quỷ thần xui khiến, Hứa Lạc liền đổi giày. Ra tới đường, nghĩ đến câu “Phụ nữ làm đẹp vì người mình ” mà nhịn được, có chút chột dạ.

      lẽ là muón lấy phòng Quan Tĩnh sao? Đáng tiếc... hình như vô dụng đối với chỗ này.

      Quan Tĩnh, lập tức nhận ra điều này, kéo Phấn Đấu dừng lại, “Xin lỗi, tôi chú ý tới điểm này, giày của em thể đường.”

      sao.” Vốn là Hứa Lạc có thể miễn cưỡng kiên trì, nghe được mấy lời của Quan Tĩnh, hiểu vì sao trở nên kiểu cách, chỉ cảm thấy uất ức trong bụng dâng trào, hốc mắt cũng đỏ lên.

      vội vàng cúi đầu, “Nếu tôi về trước, mang Phấn Đấu ra ngoài .”

      Thế nhưng Quan Tĩnh lại suy nghĩ chút, ngồi xổm cởi dây người Phấn Đấu ra, vỗ vỗ đầu nó, “Phấn Đấu ngoan, tự mình ra ngoài chơi lúc, được ? Trước khi trời tối phải trở về nhà.”

      Phấn Đấu “gâu gâu” hai tiếng, sau đó xoay người chạy mất.

      Quan Tĩnh đứng lên, cười với Hứa Lạc, “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

      Hứa Lạc có chút lo lắng, “Cứ để Phấn Đấu ra ngoài như vậy, có sao ?” Nó có thể tự mình trở về trước trời tối sao?

      “Phấn Đấu rất thông mình.” Quan Tĩnh nhìn thẳng vào mắt , “Đừng lo lắng, nhé?”

      Hứa Lạc đỏ mặt, mím môi gật đầu, lời nào.

      “Đường tốt lắm, cẩn thận chút, đừng để bị trật mắt cá chân.” Quan Tĩnh xong, bất chợp nắm lấy tay Hứa Lạc, “Tôi dắt em. Từ từ , giữ vững thăng bằng.”

      Mặc dù tiến vào mùa Thu, nhưng Hứa lạc cảm thấy lòng bàn tay của mình bắt đầu toát mồ hôi.

      Đoạn đường này vô dùng im lặng, hình như trong nháy mắt về tới sân. Quan Tĩnh thu xép đàng hoàng cho Hứa Lạc rồi tự mình vào phòng bếp làm việc.

      ăn rất nhiều thức ăn do làm, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Lạc nhìn thấy vào bếp. Trong lòng có chút ngạc nhiên, nhịn được, lặng lẽ tới cửa phòng bếp nhìn lén.

      Quan Tĩnh thái thức ăn. Lúc trước từng khen ngợi kỹ thuật dùng dao của Triển Tư Duệ xuất thần nhập hóa, ra Hứa Lạc cảm thấy, cũng kém bao nhiểu. Phất tay cái, khoai tây dưới tay biến thành từng miếng đều nhau. Thậm chí. nhìn ra cả quá trình như thế nào.

      Cảm giác... Cho dù làm cơm cũng có bộ dạng đẹp trai như vậy!

      Quan tĩnh xuất thân nghề lính mà hình như vẫn chưa phát đến gần, ung dung thản nhiên tiếp tục động tác trong tay. Đến khi thái xong đồ ăn, mới xoay người nhìn Hứa Lạc, “Có hứng thú phụ tay ?”

      “Tôi có thể làm cái gì?” Hứa Lạc vào phòng bếp.

      “Thổi lửa.”

      Hứa Lạc về phía bếp lớn có hình thù kỳ quái: “.....” Nô tì làm được đâu!

      Chỉ là Hứa tiểu thư có tinh thần mạo hiểm, lùi bước, dũng cảm hỏi, “Cái này phải làm sao?”

      “Tôi dạy em.”

      Trước tiên, Quan Tĩnh cào bụi tro lòng lòng bếp thành cái hố, sau đó vừa đặt từng nhánh tùnh phía hố, vừa giải thích, “Như thế để có khí lưu thông, dễ bắt cháy hơn, Em cũng biết, muốn đốt lửa phải cần khí.”

      Hứa Lạc gật đầu, Quan Tĩnh lại đạt mấy nhánh cây khác lên cành tùng, sau đó lại đặt vài nhánh cây to hơn lên , tầng lại tầng. Phía hết là nhánh cây dài bằng cán bột. Cuối cùng, đưa cái bật lửa cho Hứa Lạc, “Bây giờ có thể đốt lửa rồi.”

      Hứa Lạc nghe theo, đốt nhánh trúc trắng, sau đó đặt dưới cành tùng dưới cùng. Lửa bắt cháy rất nhanh.

      “Đúng là như vậy. Quá lợi hại!” Quan Tĩnh khen .

      Hứa Lạc đen mặt lại, đây là dụ dỗ con nít à? Công tác chuẩn bị đều do Quan Tĩnh làm, bát quá chỉ là đốt lửa mà thôi, lợi hại chỗ nào?

      biết có phải mình tham gia quá trình nấu ăn hay mà bữa cơm hôm nay ngon hơn thường ngày. Thậm chí hứa Lạc còn ăn nhiều hơn... nửa bát cơm. Bụng căng khó chịu, miễn cưỡng ngồi ghế, nhìn Quan Tĩnh quơ cuốc nhổ cỏ.

      noi smuốn phụ tay, nhưng Quan Tĩnh ói, chưa làm qua những việc này, tùy tiện ra tay, tay rất dễ nổi phỏng, cho đụng tới.

      Trong nhà, ngaoì phòng đều yên tĩnh, biết từ lúc nào Hứa Lạc ngủ quên mất.

      Mặc dù chỗ xa lạ, nhưng cảm giác mình ngủ rất say. Đến khi Hứa Lạc tỉnh lại là sáng hôm sau.

      Đầu giường để đôi giày mới, cũng giống như giày xăng-đan, có khảm hột thủy tinh trong suốt, thoạt nhìn rất dễ thương.

      Nghĩ tới Quan Tĩnh có lòng mua đôi giày, trong lòng Hứa Lạc ngọt ngào thể nhịn được.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆09 phiền não ngọt ngào

      Số đo giầy mới vừa khít, sau khi mang vào lộ ra đầu ngón chân trắng nõn trong suốt, hột thủy tinh sáng long lanh. Hứa Lạc cảm thấy mình vài tuổi, trở lại thời kỳ thiếu nữ.

      Có giày mới, đương nhiên ra ngoài thành vấn đề, cho nên hai người dẫn Phấn Đấu lên núi. Quan Tĩnh còn mang theo ít vật dụng dùng để huấn luyện, định tìm trống trải, huấn luyện cho Phấn Đấu.

      Hứa Lạc nghe Quan Tĩnh , núi có nhiều cây dẻ mọc hoang, mùi vị rất ngon, cho nên cố ý mang theo cái rổ, tính hái ít mang về.

      Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Lạc hái, thế là gặp ngay vấn đề khó khăn.

      Hạt dẻ có cầu gai bao quanh, mặc dù nứt miệng, có thể lấy hạt dẻ ra từ chỗ bị tách, thậm chí lúc chín muồi, chỉ cần lắc hạt dẻ cũng có thể rơi vào giỏ xách. Nhưng đây chỉ là phần , phần lớn đều cần phải hái cầu gai xuống, tách ra.

      Hứa Lạc hái chưa được mấy hạt tay bị đâm nát, ứa máu. Mặc dù nhìn vết thương lớn, nhưng thực tế rất đau. chỉ có thể cẩn thận hơn, hái hơn nửa ngày, hạt dẻ được bao nhiêu, tay lại bị đâm chịu nổi.

      Hứa Lạc ấm ức để rổ xuống, nhìn le que vài hạt dẻ bên trong, nắm bàn tay bị gai đâm, vừa cam lòng vừa cảm thấy uất ức.

      quay đầu lại nhìn Quan Tĩnh, huấn luyện phấn đấu, hề nhìn sang bên này.

      Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng Hứa Lạc phục, thay vào đó quyết tâm, phải chỉ là hái dẻ thôi sao? Chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con này mà mình làm cũng được? Lúc tới đây mình mạnh miệng, phải mang nguyên rổ trở về. mà làm được, sợ rằng ngay cả Quan Tĩnh cũng cười nhạo mình.

      suy nghĩ chút, tìm cành cây chết héo, bẻ hết nhánh thành cây gậy, dùng nó đánh rớt mấy cầu gai, sau đó tự mình nhặt vào trong giỏ xách. Tạm thời nghĩ đến chuyện phải tách cầu gai ra, như vậy tốt hơn nhiều.

      nghĩ tới vừa chuẩn bị bắt đầu, Quan Tĩnh dẫn theo Phấn Đấu chạy tới, “Ra sao rồi?”

      Hứa Lạc để nhìn vào rổ của mình, “ giờ tôi cảm thấy câu kia rất có đạo lý, 360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, ngay cả nhặt hạt dẻ cũng phải là chuyện dễ dàng.”

      Quan Tĩnh nghe được mấy lời này của , chợt nhíu mày cái, bắt lấy bàn tay của . Nhìn thấy vết thương tay của , mặt lên vẻ tự trách và đau lòng, “Là tôi suy nghĩ thỏa đáng, nên chuẩn bị cho em cái bao tay da nào đó.”

      Điều quan trọng là da thô thịt dày, cần lo lắng về những thứ này. Hơn nữa, hái hạt dẻ cũng chỉ là ý nghĩ bất ngờ chợt đến, hoàn toàn chuẩn bị trước, cho nên mới xảy ra sơ sót.

      Hứa Lạc lớn lên trong sung sướng an nhàn, mười ngón tay cần đụng nước, làm sao đôi tay thon dài vừa trắng vừa mềm lại có thể chịu nổi gai đâm như vậy?

      Nghe tự trách, ngược lại Hứa Lạc lại cảm thấy mình sao. cười , “Lúc trước, tôi cảm thấy giống như cái gì cũng biết, có gì làm được, hơn nữa còn rất chu đáo. Bây giờ nhìn lại, cũng có lúc mắc phải sơ sót nhỉ?”

      Bộ dạng của như thế này khiến cảm thấy, Quan Tĩnh phải hoàn mỹ, cũng phạm sai lầm. những điều này làm thất vọng, ngược lại có cảm giác, càng ngày Quan Tĩnh này càng trở nên chân .

      đời này làm gì có người thập toàn thập mỹ?

      Biết đâu lý do Quan Tĩnh chu đáo như vậy là để cho mình cảm thấy làm được. Chỉ là, hao tốn quá nhiều thời gian, tinh thần và sức lực vào công tác chuẩn bị rồi.

      nguyện ý lãng phí nhiều thời gian, tinh thần và sức lực như vậy người của Hứa Lạc, chẳng qua cũng bởi vì, quan tâm.

      Tính ra người thích rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Lạc cảm giác, được người toàn tâm toàn ý là như thế nào. Loại cảm giác tuyệt vời như vậy khiến … hoàn toàn muốn cự tuyệt.

      Quan Tĩnh đặt tay vào lòng bàn tay mình, thậm chí thổi thổi giống như dỗ dành con nít, dịu dàng , “Lần này là do tôi sơ sót, hôm nay đừng hái, lần sau chuẩn bị đầy đủ rồi trở lại. Em giúp tôi huấn luyện Phấn Đấu có được ?”

      “Được.” Hứa Lạc có ý định tự làm khổ mình, cầm đồ qua huấn luyện Phấn Đấu. Nội dung huấn luyện hề khó khăn, chỉ là ném đồ trong tay , để Phấn Đấu đuổi theo lấy trở về. chỉ biết cái này.

      Thời tiết tháng 10 hơi nóng, chơi với Phấn Đấu khoảng nửa ngày, Hứa Lạc có cảm giác mình thấm ướt mồ hôi, cho nên ngừng lại. quay đầu lại nhìn, Quan Tĩnh đứng sau lưng mình, trong tay xách rổ đầy hạt dẻ. cũng biết hái từ bao giờ.

      “Có mệt ? Về nghỉ ngơi nhé?” Thấy Hứa Lạc quay đầu lại, vội vàng .

      Hứa Lạc gật đầu, “Vâng, khí trời nóng quá.”

      Lúc chạy tới chạy lui cảm thấy, đường trở về mới phát , ra chân mình đau vô cùng. l€quɣɖ©ɳ căn bản, rất ít khi vận động, đột nhiên làm quá sức, quả là chịu nổi.

      Cuối cùng cũng bị Quan Tĩnh cõng trở về.

      Cảm xúc của Hứa Lạc thể nào cao hơn nữa. Ra ngoài chuyến, mới phát , mình rất tệ, làm cái gì cũng được, trì hoãn thời gian của , chơi cũng chơi chưa , là hỏng bét.

      Đặc biệt là so với hoàn mỹ của Quan Tĩnh, mình càng lộ ra vẻ kém cõi vô cùng, khiến cho người ta mất chí khí.

      “Hôm nay chúng ta trở về thôi.” Trở về gian nhà cũ, liền chủ động với Quan Tĩnh, “Tôi với gia đình ở bên ngoài qua đêm. Nếu hôm nay về trễ, chừng Thượng Khiết ở đó bị lộ tẩy.”

      “Cũng được.” Thấy vui, Quan Tĩnh liền gật đầu đáp ứng.

      Tuy rằng tỉ mỉ săn sóc cỡ nào, cũng tuyệt đối khó có thể đoán được giờ trong lòng Hứa Lạc nghĩ cái gì. Chỉ là cảm thấy, hình như Hứa Lạc thích đến nông thôn chơi, hoặc là quen với hoàn cảnh bên này.

      Xem ra an bài lần này vô cùng thất bại, trong lòng Quan Tĩnh nhịn được, thở dài cái.

      ra
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :