1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh - Thanh Đăng & Mộc Ngư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32:

      edit: tuyền xù

      hành lang bệnh viện, bên tai ngừng vang lên đủ loại tiếng rên làm Lâm Lam cảm thấy tai bắt đầu ong ong, sàn hơi ẩm ướt Lâm Lam lảo đảo ngã về phía trước.

      Cổ tay bị người khác nắm chặt, lúc này Lâm Lam đứng vững, có chút hoảng hốt quay mặt sang nhìn bên cạnh, thấy Tô Ngọ Dương lo lắng nhìn .

      "Em sao, chỉ là cẩn thận trượt thôi." xong, Lâm Lam thoát khỏi tay Tô Ngọ Dương, cách khoảng nửa mét.

      Tô Ngọ Dương nhìn mới vừa rồi hai người còn gần nhau giờ phút này cách nhau nửa mét, thân thể có thể chỉ là cách nhau nửa mét ngắn ngủn nhưng tâm sao, mình và Lâm Lam cách bao nhiêu rồi?

      Bạch Nham tiến lên vài bước đỡ Lâm Lam, Lâm Lam chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nhưng có ý thoát khỏi, xem như là ngầm thừa nhận hai người song song nhau. Tô Ngọ Dương phía sau, trong mắt rất là bất đắc dĩ.

      tới trước phòng bệnh Lâm Lam tự chủ được lùi về phía sau mấy bước, đụng vào người Tô Ngọ Dương đứng phía sau, hai tay Tô Ngọ Dương đặt vai Lâm Lam, vẻ mặt kiên định nhìn , để dũng cảm hơn chút. Tay Lâm Lam run run chậm chạp xoay nắm cửa, cửa mở ra, bên trong rất yên tĩnh, Thiện Ngọc Lan ngồi mình bên cạnh giường bệnh, mà giường là vải trắng phủ lên người Lâm Quốc Vinh.

      Thấy những thứ này tim Lâm Lam đau thắt, nắm tay lại để lên ngực, Lâm Lam từng bước từng bước đến gần giường bệnh, lúc Thiện Ngọc Lan nghe tiếng cửa mở cũng đứng lên, mặt tràn đầy nước mắt nhìn .

      "Tiểu Lam, ông nội luôn chờ gặp được cháu, rốt cuộc cũng chờ được, cháu nhìn ông chút ?" Thiện Ngọc Lan khàn khàn vừa dùng tay lau nước mắt.

      Lâm Lam có chút đờ đẫn nhìn Thiện Ngọc Lan, cái khoảnh khắc lúc tiến vào phòng bệnh kia lòng của liền trống rỗng, trong đầu vẫn là nụ cười hiền lành của Lâm Quốc Vinh lúc ngày đó, nhưng mới có mấy ngày ngắn ngủn, vẫn là ông nội cười với : "Lam Lam của chúng ta vẫn chưa lớn." Ông nội qua đời đột nhiên như thế! tay của Lâm Lam che miệng để mình đến mức khóc thành tiếng, tay còn lại run run đưa về phía vải trắng phủ lên người Lâm Quốc Vinh, chỉ là tấm vải trắng cũng ngăn cách hai người, sau này chính là dương cách biệt.

      Vải trắng được xốc lên, vào khoảnh khắc thấy Lâm Quốc Vinh mở to mắt, vẻ mặt yên ổn kia, rốt cuộc Lâm Lam cũng ngừng được tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn, thân thể thể kiềm chế được mà ngừng co giật. "Ông nội, Lam Lam trở về gặp ông rồi đây, có phải ông yên tâm về Lam Lam nên mới vẫn chịu nhắm mắt lại đúng ? Ông nội, Lam Lam trở về, ông xem, bây giờ Lam Lam rất tốt, ông liền yên tâm , Lam Lam rất tốt, ông nội!" xong, hai tay Lâm Lam vuốt mặt Lâm Quốc Vinh, sau đó vuốt mắt ông từ từ.

      Vào khoảnh khắc Lâm Quốc Vinh nhắm mắt lại kia, Lâm Lam lại mất khống chế lần nữa, nằm người Lâm Quốc Vinh nghẹn ngào đau đớn, "Ông nội, Lam Lam bất hiếu, lần gặp mặt cuối cùng cũng tới gặp ông, nhất định là ông trách cháu nên chết cũng nhắm mắt! Ông nội ——"

      Tô Ngọ Dương và Bạch Nham ở bên chỉ có thể mở to mắt lẳng lặng nhìn cảnh này, bọn họ thể làm gì, đây là chuyện Lâm Lam phải đối mặt, cũng là nấc thang nhất định phải trải qua.

      "Lam Lam, ông nội trách cháu, hề trách cháu! Ông ấy qua đời rất yên bình, bệnh của ông ấy, ông ấy vẫn luôn biết thời gian còn nhiều lắm, chỉ là tiếc nuối của ông ấy là chờ được gặp cháu lần cuối thôi. Bây giờ cháu trở lại, ông ấy cũng có thể yên tâm rồi, có gì tiếc nuối!" Thiện Ngọc Lan ôm Lâm Lam từ phía sau, bi thương nhưng cũng đau lòng an ủi.

      "Ông nội, ông nội. . . . . ." Lâm Lam vẫn cứ nằm người Lâm Quốc Vinh ngừng đau khổ gọi ông nội, sau đó giọng từ từ dần cho đến khi ra tiếng nữa, với mấy tiếng ông nội quá nặng nề.

      Thiện Ngọc Lan ôm Lâm Lam, cảm giác được thân thể của cháu dần dần ngừng run rẩy, lo lắng nâng mặt Lâm Lam lên, nhận ra Lâm Lam hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch.

      Bạch Nham và Tô Ngọ Dương vừa thấy tình huống đúng nhanh bước qua, Tô Ngọ Dương vốn muốn xem Lâm Lam nhưng lại bị Bạch Nham giành trước bước, nửa ôm nửa đỡ Lâm Lam từ bên giường đến cái ghế bên cạnh, quay sang an ủi Thiện Ngọc Lan: "Bà nội cũng nghỉ ngơi chút ? Mấy ngày nay bà vẫn luôn chăm sóc ông nội, tại chúng cháu tới đây rồi giao cho chúng cháu . Bà cũng đừng quá lo lắng cho Tiểu Lam, tất cả đều có chúng cháu."

      Thiện Ngọc Lan cảm kích nắm tay Tô Ngọ Dương chặt, nước mắt chảy ra, "Ngọ Dương, từ Lam Lam có chuyện gì cũng giấu trong lòng ra, tại ông nội nó rồi, sợ là trong lòng nó nút thắt! Cháu phải khuyên nó nhiều chút, sau này Lam Lam của ông bà vẫn phải nhờ cháu quan tâm chăm sóc nhiều hơn."

      Tô Ngọ Dương nhìn Lâm Lam lúc này chịu nổi đau buồn ngất , nhìn Thiện Ngọc Lan nước mắt lã chã, trong lòng cũng thể ngăn cản bi thương lan tràn, lại dùng thêm lực nắm tay Thiện Ngọc Lan, gật gật đầu : "Bà yên tâm, chuyện của Tiểu Lam chính là chuyện của Tô Ngọ Dương cháu!"

      Khi Lâm Lam tỉnh lại ở nhà, thi thể Lâm Quốc Vinh được Bạch Nham và Tô Ngọ Dương sắp xếp xong rồi đưa về nhà, giờ nằm bình thản ở giữa phòng khách. Lâm Lam chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, muốn đứng lên mới biết thân thể cũng tê rần, cố gắng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn thể đứng lên.

      “Bạch Nham, đỡ em đứng lên được ?” với Bạch Nham canh giữ bên giường, chẳng biết ngủ lúc nào.

      Bạch Nham vừa nghe thấy giọng của Lâm Lam liền mở mắt ra, mấy ngày qua vẫn luôn chưa từng nghỉ ngơi tốt, vừa rồi chịu được, quá mệt nên ý thức được mà ngủ thiếp . Vội vàng đứng lên, đỡ Lâm Lam dậy, :” Tiểu Lam, cảm thấy sao rồi?”

      Lâm Lam muốn xuống giường lại nhưng chân vừa chạm đất đứng vững, ngay lập tức cảm giác choáng váng kéo tới, Lâm Lam lảo đảo ngã vào lòng Bạch Nham

      “ Tiểu Lam, nếu lại nghỉ ngơi lát nữa ? Em mang thai, đừng quá gắng gượng chống đỡ có được ?” Nghĩ tới Lâm Lam có thai nhưng lại chịu đả kích như vậy, Bạch Nham vô cùng đau lòng.

      Lâm Lam lắc đầu cái, trong giọng nén được mệt mỏi : “ cần, ông nội chỉ còn mấy ngày, em muốn còn mấy ngày cuối cùng cũng ở bên cạnh ông.”

      “ Được rồi, đỡ em , nếu em được đừng cố gắng gượng chống đỡ.” Bạch Nham biết lúc này mình gì cũng vô dụng, chỉ có như vậy mới giảm bớt áy náy trong lòng Lâm Lam, hai tay đỡ từ từ tới phòng khách.

      Lúc này trong phòng khách hoàn toàn là màu trắng, Tô Ngọ Dương và Thiện Ngọc Lan vẫn sắp xếp bày trí xung quanh, đèn chong ở dưới giường để thi thể cũng đốt lên, từng lần từng lần nhảy lên yếu ớt. Nhìn toàn cảnh màu trắng Lâm Lam cảm giác như đây là cơn ác mộng, cơn ác mộng còn chưa kết thúc, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau này xé nát hi vọng của .

      Thiện Ngọc Lan và Tô Ngọ Dương thấy Lâm Lam ra đây, vẻ mặt lo lắng nhìn , mới ngắn ngủn ngày sắc mặt hốc hác vàng vọt.

      “ Bà nội, cháu muốn ở bên cạnh ông nội.” Lâm Lam xong, nhờ Bạch Nham đỡ, từng bước từng bước tới cái ghế bên cạnh giường để thi thể Lâm Quốc Vinh ngồi xuống.

      Thiện Ngọc Lan nhìn cảnh này cũng gì, chỉ gật đầu với Lâm Lam cái. Lúc này Lâm Lam giống bà cũng chỉ cần phương thức phát tiết đau khổ bi thương trong lòng ra ngoài.

      giúp bà nội và Ngọ Dương , em sao.” Ngồi ghế Lâm Lam với Bạch Nham phía sau, lúc này cần chính là yên tĩnh, cứ lẳng lặng ở cùng với ông nội .

      Bạch Nham giọng “ Ừ” tiếng liền ra ngoài, Lâm Lam ngồi ngẩn ngơ ghế nhìn Lâm Quốc Vinh trước mặt, dưới giấy tiền vàng là khôn mặt từng cưới với hai mươi mấy năm, giờ có tức giận cũng có nụ cười, cũng còn giọng đột nhiên phát ra từ đâu đó, cưng chiều với : “Lam Lam nhà chúng ta vẫn chưa lớn!” Nghĩ tới những chuyện này nước mắt lại tràn đầy vành mắt, trong lòng như bị cắt miếng thịt, trống rỗng có cái gì có thể bổ sung vào.

      Tay Lâm Lam run run từ từ vén vải trắng lên, sơ Lâm Quốc Vinh cứng ngắc, nắm tay chặt, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp người, Lâm Lam nhịn được run run. Hai tay kia từng dắt nàng qua hai mươi mấy năm hôm nay lạnh lẽo, nghĩ tới đây Lâm Lam im lặng nghẹn ngào khóc.

      “Lau ?” tờ khăn giấy đưa tới trước mắt, đỉnh đầu truyền đến giọng của Tô Ngọ Dương.

      Lâm Lam cúi đầu nhận lấy khăn giấy trong tay Tô Ngọ Dương, lau nước mắt mặt, nhưng nước mắt lại ngừng rơi xuống.

      “ Trước mặt ông nội khóc thành như vậy, ông nội thấy chắc chắn lại : “Lam Lam nhà chúng ra vẫn chưa lớn!” Tô Ngọ Dương ngồi xuống ben cạnh Lâm Lam, muốn an ủi Lâm Lam nhưng lại thể ra.

      Lâm Lam nghe thấy, mặt là nụ cười nhàn nhạt, có thể nhớ lại vẻ mặt cưng chiều của ông nội khi với những lời đó, “ Cảm ơn , Ngọ Dương.” Sau đó hai người lại rơi vào trong im lặng nặng nề còn hơn lúc nãy.

      Chờ mấy người Thiện Ngọc Lan sắp xếp bày trí xong trời tối rồi, vì Lâm Quốc Vinh chỉ có đứa con trai là ba của Lâm Lam, từ lâu em đến những vùng khác nhau, mười mấy năm qua cũng có liên hệ gì, bây giờ cũng liên lạc được, cho nên họ hàng rất ít, tới viếng ngoài mấy người hàng xóm ra còn ai khác. Buổi tối hôm sau mặc dù Tô Ngọ Dương và Bạch Nham khuyên Lâm Lam nghỉ ngơi, nhưng lại khăng khăng muốn ở lại túc trực bên linh cữu, muốn ở bên cạnh Lâm Quốc Vinh mấy ngày cuối cùng này.

      Ngày kế tiếp Lâm Lam đều trải qua trong vô tri vô giác, tiếng người ồn ào xung quanh đều liên quan tới , chỉ ngồi bên cạnh Lâm Quốc Vinh, thỉnh thoảng có người tới chuyện với , nghe nhưng có thể đoán ra cũng chỉ là vài lời an ủi mà thôi, những người có thể hiểu lại có mấy người đây? chỉ chết lặng ngừng gật đầu, vài lời yên tâm, mặc dù biết đây chỉ là loại hình thức, nhưng cũng bày tỏ tấm lòng an ủi của họ.

      Ngày cuối cùng thi thể Lâm Quốc Vinh được chuyển , xe chở linh cữu Lâm Lam mặc áo tang ngồi bên cạnh quan tài Lâm Quốc Vinh.

      Theo tập tục thông quê, khi nhập liệm ( đưa thi thể vào quan tài), con trai của người đó phải ghi tên người nhận sau đó chuyển thi thể vào quan tài gỗ, mà ba Lâm Lam mất sớm lại là con trai độc nhất của Lâm Quốc Vinh, cuối cùng những chuyện này đều do Bạch Nham và Lâm Lam làm. nhớ tối hôm qua lúc nhập liệm làm như thế nào cùng Bạch Nham chuyển Lâm Quốc Vinh vào quan tài, chỉ cảm thấy lúc đó cảm giác lạnh lẽo giống như khối băng mùa đông truyền vào tay, khí lạnh từng chút thông qua làn da thấm vào khắp người .

      Vào khoảnh khắc đặt Lâm Quốc Vinh vào lửa kia, Lâm Lam nghĩ tới sau này thế giới còn người như thế nữa, hoàn toàn còn, về sau ngay cả hộp tro cốt kia cũng thể nhìn thấy được nữa, người cứ như vậy, tiếng tạm biệt cũng , cứ như vậy!

      “Ông nội-----“ Lâm Lam lớn tiếng gào thét gọi Lâm Quốc Vinh, nhào tới trước khi quan tài được đặt trong lửa, tiếng ông nội sau này thể gọi ai như vậy được nữa, tiếng ông nội, sau này thế giới bao giờ gặp lại người thương nhất nữa. Sau này nhớ ông cũng chỉ có thể nhối mình trong phòng, nhớ lại nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời của ông, về sau muốn gặp ông, cũng chỉ có thể lấy ảnh ra, nhìn nụ cười ấm áp của ông vẫn luôn dành cho mình lúc mình có tình thương của ba mẹ. Khoảnh khắc đóng nắp quan tài lại kia, rốt cuộc Lâm Lam cũng ngất xỉu lần nữa.

      Lúc lấy tro cốt của Lâm Quốc Vinh ra Lâm Lam cũng tỉnh, nhận hủ tro cốt kia từ tay người làm việc, ngay cả khóc Lâm Lam cũng , tất cả đau buồn bi thương hòa tan vào máu của , nó dần lan rộng ra toàn thân, mỗi chỗ cảm nhận được đau đớn mất , sao khóc có thể phát tiết tất cả chứ?

      Đến nghĩa địa đặt hủ tro cốt vào xong mới tạm thời chấm dứt, mà cả người Lâm Lam sớm mệt lả.
      Last edited by a moderator: 4/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33:

      Sau khi tất cả mọi chuyện của Lâm Quốc Vinh được xử lý xong, Lâm Lam liền giục Tô Ngọ Dương và Bạch Nham , hai người đàn ông này ở thời điểm như vậy có thể ở cùng với vậy là đủ rồi, bất kể quá khứ giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì cũng qua, tại chỉ muốn sống yên tĩnh cùng với bà nội tốt. Đối với ông nội, trong lòng cảm thấy rất áy náy, thể lại để bà nội giống như ông nội.

      vẫn luôn biết tình cảm Tô Ngọ Dương dành cho mình, từ cái khoảnh khắc biết mất trí nhớ kia cũng tha thứ cho , thậm chí biết lúc nhớ lại tất cả, với : "Chúng ta sống cùng nhau giống như trước đây có được ?" Lúc đó cũng có mơ ước về thời gian sau này. Nhưng những thứ này chỉ là nghĩ muốn, chỉ là ước mơ, tóm lại con người cũng phải quay lại thực tế, có thai, đây là . Cho dù bất hòa với Bạch Nham nhưng cũng quyết thể sống cùng Tô Ngọ Dương, muốn nghĩ tới tương lai sau này, Bạch Nham lúng túng nhìn con mình gọi Tô Ngọ Dương tiếng: "Ba". Nếu có khoảnh khắc kia sao chịu nổi đây, Tô Ngọ Dương nên dùng tâm tình thế nào nhìn tất cả đây, lại phải đối mặt với Bạch Nham thế nào đây, còn Bạch Nham lại phải đối mặt với tất cả thế nào chứ? thể để chuyện như vậy xảy ra.

      Mà Bạch Nham, còn bất kỳ lòng tin nào ở , yếu đuối của làm tổn thương quá nhiều, có Vệ Tương Lan, và Bạch Nham cũng thể nào, muốn đến lúc này rồi còn cho mình thêm chuyện khiến phải bỏ ra tâm tư và sức lực. Tóm lại có duyên làm vợ chồng với Bạch Nham nhưng thể gần nhau.

      "Tiểu Lam, em thể cho thêm cơ hội nữa sao? , vì con của chúng ta, được sao?" Lúc này Lâm Lam ngồi giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa vào đầu mùa đông chiếu vào là ấm áp như thế.

      Lâm Lam bất đắc dĩ thở dài hơi : "Bạch Nham, sao vẫn chịu hiểu chứ? Giữa và em phải là vấn đề em có cho cơ hội hay , mà là hoàn toàn cho chính mình cơ hội! Em cho cơ hội có thể thế nào chứ? có thể nắm lấy sao? có lòng tin nắm lấy sao? Bạch Nham, em là vì con của chúng ta, cho nên, em trở về."

      Bạch Nham tới trước cửa sổ, ngăn cản ánh mặt trời, nhìn Lâm Lam: "Tiểu Lam, em sợ mẹ đồng ý phải ? Em yên tâm, em mang thai, tin mẹ ngay cả cháu của mình cũng cần."

      Ánh mặt trời bị ngăn cản, cảm giác ấm áp người biến mất từng chút , Lâm Lam nhíu mày: "Bạch Nham, vẫn hiểu ý của em. kết hôn đương nhiên rồi có con, mẹ cần gì phải chọn em là con dâu mà mẹ thích chứ? Mà em cũng muốn con mình chưa ra đời bị cuốn vào những chuyện thị phi phải trái này!"

      "Vậy em hy vọng con vừa ra đời cũng được gặp ba sao? Tiểu Lam, đừng cố chấp, nếu có nhiều đứa có thể suy tính chút. Có lẽ bây giờ em cho rằng như vậy có thể tránh khỏi những chuyện thị phi phải trái kia, vậy tương lai sao? Em hy vọng cả đời con biết ba mình là ai sao? Tiểu Lam, bây giờ em muốn cho con có nghĩa là tương lai con muốn, bây giờ em cảm thấy tốt cho con có nghĩa là tương lai tạo ra bất lợi cho con! Tiểu Lam, đừng nên dùng ý nghĩ bây giờ của em để quyết định tương lai con của chúng ta?" Bạch Nham nhìn Lâm Lam chằm chằm, cố gắng thay đổi quyết định của Lâm Lam.

      Lâm Lam nhìn Bạch Nham đứng trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu qua người , để lại người lưu tầng ánh sáng màu vàng.

      "Được rồi, Bạch Nham, vậy em thẳng. Giữa em và trừ khi yếu đuối nữa, trừ khi còn ổn định nữa, nếu , tất cả cũng chỉ là bọt nước thôi, hiểu ? Bọt nước! Em muốn để mình hy vọng sau đó lại thất vọng!" tới đây Lâm Lam dừng lại chút để điều chỉnh lại tâm tình kích động của mình, cũng để mình thở hơi rồi tiếp: "Bạch Nham, chỉ cần có thể vượt qua cánh cửa kia của chính , em liền trở về."

      Dưới ánh mặt trời thân thể Bạch Nham run , ánh mặt trời cũng nhảy theo ở người , "Được rồi, Tiểu Lam, lần này xin em tin tưởng ."

      Lâm Lam chỉ nhìn ra phía ngoài qua vai Bạch Nham, ngoài cửa sổ là cây ngô đồng lớn nhiều năm, bây giờ chỉ còn lại cành khô trơ trụi. Ngô đồng cùng với ông, hôm nay, chỉ còn dư lại gốc cây, cùng ai sống tới già đây?

      Ngày hôm sau Bạch Nham rời , trước khi với Lâm Lam: "Tiểu Lam, trở về ràng với mẹ, chờ trở lại." Lâm Lam chỉ nhìn gật đầu cũng lắc đầu. nghĩ có lẽ trong lòng mình cũng hi vọng trở về, vì chính cũng vì con .

      Bạch Nham bao lâu sau, Tô Ngọ Dương xuất trước mặt , Lâm Lam đợi Tô Ngọ Dương trước: "Ngọ Dương, cám ơn mấy ngày qua vẫn cùng em, em rất cảm ơn ! Nhưng muốn những lời đó cần , những lời đó rất nặng nề, tất cả trở về được nữa."

      Tô Ngọ Dương mở miệng ra lại từ từ khép lại, lúc này muốn nhưng cũng thể dễ dàng ra, những lời đó vốn muốn suy nghĩ kỹ, lời muốn , cuối cùng lại biến thành câu nhàn nhạt: "Cùng Bạch Nham thế nào rồi?"

      "Chúng ta những chuyện này được , Ngọ Dương? Hai năm rồi em và cũng chưa từng chuyện, phía tây thôn có ruộng lúa, bây giờ qua mùa thu, nơi đó hẳn rất trống, chúng ta xem chút được ?" xong Lâm Lam dẫn đầu tới.

      đường đá , trước mặt là vùng lớn ruộng lúa thu hoạch, kênh mương ngang dọc xuyên qua trong đó, gió thổi qua, dường như còn giữ lại mùi hương nhàn nhạt của cây lúa mùa thu. Tô Ngọ Dương ngẩng đầu nhìn về phía trước, tận cùng của vùng ruộng lúa trống hình như là dòng sông .

      "Ngọ Dương, muốn suy nghĩ thêm chút chuyện giữa Lý Tử Nhiễm sao?"
      Lâm Lam và Tô Ngọ Dương song song, giữa hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách nửa mét.

      ấy… muốn ấy kết hôn với người khác, ấy cũng phải phải được, hẳn là ấy giận lẫy, cũng cam lòng.” Tô Ngọ Dương đạp đá vụn dưới chân, phát ra tiếng nho .

      “Có phải …và Lý biết nhau từ lâu rồi đúng ?” Do dự chút Lâm Lam hỏi.

      Tô Ngọ Dương im lặng gật gật đầu :”Tử Nhiễm và cùng nhau lớn lên, từ lúc ông nội hai nhà bắt đầu qua lại.”

      “Trước đây em vẫn luôn biết Lý Tử Nhiễm là do cố ý che giấu ?”

      “Ừ, từ Tử Nhiễm quen điêu ngoa, sợ em thấy ấy bị tổn thương, cho nên, liền…”

      “Thảo nào ngày đó ở khu vui chơi lúc Lý Tử Nhiễm nhìn thấy em lúc châm chọc khiêu khích, em còn tưởng rằng ấy nhận nhầm người, ngờ lại có chuyện như vậy!Ngọ Dương, thế nào Lý Tử Nhiễm sống cùng hai năm rồi, muốn tiếp nhận ấy sao?” Lúc Lâm Lam tới đây dừng lại nhìn Tô Ngọ Dương, mặc dù thể sống cùng Tô Ngọ Dương nhưng vẫn hi vọng Tô Ngọ Dương có thể tìm được người sống cùng cả đời.

      Tô Ngọ Dương cũng dừng lại, dễ phát nhíu mày, nhàn nhạt cười : “Em cần lo lắng chuyện của , Tử Nhiễm và đều có hạnh phúc của riêng mình, nhưng người có thể cho ấy hạnh phúc tuyệt đối phải là , cho nên, thể sống cùng ấy.”

      “Vậy dự định sau này thế nào?” Nếu Tô Ngọ Dương như vậy, Lâm Lam cũng muốn thêm gì nữa về chuyện này, chuyện duyên phận thấm sâu vào lòng . Lúc trước và Bạch Nham nên làm vợ chồng, mới có thể khiến tại có nhiều người đau khổ như vậy.

      biêt, có thể tới nơi rất xa, xem những thành phố khác. Nhưng trước đó,” Tô Ngọ Dương xoay người đặt tay lên vai Lâm Lam: “ hi vọng có thể nhìn thấy em hạnh phúc rồi mới rời . Tiểu Lam, đồng ý với được ? Nếu Bạch Nham cho em được, vậy cho cơ hội được ? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, dẫn theo bà nội cùng nhau rời khỏi nơi này được ?”

      Lâm Lam ngẩng đầu nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, ánh mắt rất nghiêm túc, kiên định, trong mắt cũng rất nhiều chờ mong.

      “Ngọ Dương---“

      cần phải trả lời bây giờ, nếu đến lúc đó em hạnh phúc, rời ; nếu Bạch Nham vẫn thể làm được, như vậy, hi vọng câu trả lời của em là đồng ý.” Tô Ngọ Dương lấy tay che miệng Lâm Lam .

      Lâm Lam nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, trong mắt là đau lòng, bất đắc dĩ và cảm động, do dự, cuối cùng vẫn gật đầu cái.

      “Ngốc, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn , rồi, mãi mãi quan tâm em nhất định làm được!” xong ngón trỏ phải vuốt sống mũi Lâm Lam cái.

      Thân thể Lâm Lam cứng đờ, trong đầu là cảnh ánh mặt trời sau trưa, Tô Ngọ Dương cười với : “Yên tâm, chỉ cần là chuyện của Lâm Lam em luôn quan tâm.”

      thấy hình như bên kia là dòng sông ! Đột nhiên rất muốn dạo bờ sông, , Tiểu Lam?” Tô Ngọ Dương thả tay xuống, mặt vẫn là nụ cười như trước đây.

      “Ừ” Lâm Lam gật đầu cái, nụ cười dưới ánh mặt trời khiến Tô Ngọ Dương có ảo giác, bọn họ vẫn là thiếu niên lúc trước.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đầu mùa đông là màu xanh dương nhạt, mấy đám mây trôi bồng bềnh, rất giống ánh mắt ưu thương của người. Nhìn bầu trời, Tô Ngọ Dương cười cười, cho dù chuyện đời luôn thay đổi, ngày tháng luôn trôi qua, nhưng chuyện thay đổi chính là nụ cười của thiếu niên dưới ánh mặt trời ngày đó. Thời gian trôi qua, tóm lại thay đổi chỉ là vài người mà thôi, thay đổi vẫn là tình bạn thời tuổi trẻ. Nghĩ tới những thứ này, Tô Ngọ Dương chợt hoài niệm.

      “ Phù phù—“ Tô Ngọ Dương ném cục trong tay vào sông, nổi lên tầng gợn sóng.

      “Tiểu Lam, em Bạch Nham ?” Phủi bụi trong tay, Tô Ngọ Dương ngồi xuống dưới cây liễu bên bờ sông.

      Lâm Lam đứng sau lưng Tô Ngọ Dương nghe xong ngẩn ra, sống cùng Bạch Nham hai năm chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cũng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày Bạch Nham. Bây giờ bị Tô Ngọ Dương hỏi thẳng, cau mày trả lời.

      Tô Ngọ Dương quay đầu lại, bình tĩnh ,” Tiểu Lam ngồi chung lát được ?”

      Lâm Lam do dự, tới ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọ Dương, hai người đều im lặng.

      “Ngọ Dương, tính lúc nào trở về?” lúc lâu sau, Lâm Lam phá vỡ im lặng, hỏi.

      “Ừ, cũng là lúc nên trở về rồi, giải quyết hoàn toàn chuyện bên kia.” Tô Ngọ Dương xong, đưa tay kéo cành liễu rủ xuống trước mặt,”Tiểu Lam, còn nhớ ? Trước đây chúng ta lúc nào cũng ngồi bên bờ hồ, im lặng , chỉ lẳng lặng nhìn hồ nước, chờ mặt trời xuống núi.”

      “Ừ, những chuyện đó em đều nhớ, luôn nhớ, nhớ khoảng thời gian tốt đẹp đó, nhớ từng có người tên là Tô Ngọ Dương cùng em qua quãng thời thanh xuân, là khoảng thời gian trong sáng chân nhất.” Lâm Lam nhìn mặt hồ nhớ lại khoảng thời gian kia, còn mình như lúc trước ngồi trong công viên đau thương, thời gian luôn có thể mài tình cảm mãnh liệt của người năm đó đến còn gì hết.

      “Nhớ lúc đó em chỉ vào hồ nước rằng kiếp sau muốn làm con cá trong hồ, tự do tự tại.” Đầu mùa đông, nhìn thấy được con cá nào trong lòng sông,mà Tô Ngọ Dương vẫn nhớ tới ngày đó Lâm Lam chỉ vào hồ nước rằng kiếp sau muốn làm con cá.

      “Ừ, cũng nhớ lời ngày đó của .” tới đây Lâm Lam đứng lên, vươn tay ra duỗi thẳng người, “Ngạo Dương, chúng ta về ? Nơi này gió lớn, ở lâu bị cảm lạnh đó!” xong xoay người trở về.

      “Tiểu Lam, em Bạch Nham phải ?” Tô Ngọ Dương đứng lên, hỏi Lâm Lam cách mấy bước.

      Lâm Lam dừng lại, khẽ gật đầu.

      Ngày hôm sau, Tô Ngọ Dương rời , Lâm Lam đứng đầu thôn nhìn bóng dáng Tô Ngọ Dương dần dần biến mất, tâm tình nặng nề quay về nhà.

      Câu ngày hôm qua của Tô Ngọ Dương vẫn luôn vang bên tai .

      “Em Bạch Nham phải ?”

      vẫn nhớ lúc nghe được Tô Ngọ Dương câu đó trong lòng vang lên giọng , giọng chịu khống chế của , giọng đó là từ đáy lòng cũng là lời chân nhất với : “Phải, em .”

      Phải, . Hai năm sống chung, từng chút từng chút phải quên là có thể quên, hai năm qua Bạch Nham vẫn luôn dịu dàng cười với , với : “ về!” Bạch Nham giống như đứa trẻ ăn đồ ăn nấu, nhai cơm trong miệng : “Đây là đồ ăn đời này ăn ngon nhất!”, là Bạch Nham chạy vào phòng bếp cùng rửa chén với , là Bạch Nham ôm : “Vợ, em!”, Bạch Nham,……là Bạch Nham như vậy, sao có thể chứ?

      Tạm biệt, Ngọ Dương! Lâm Lam im lặng trong lòng, là thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời với : “Chỉ cần là chuyện của em luôn quan tâm!”, nhất định tìm được người tốt hơn!
      Last edited by a moderator: 4/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34:

      edit: tuyền xù

      Ánh đèn quán bar hơi tối, êm dịu chiếu vào mặt, Hạ Mộng Kỳ ngồi đối diện Hề Bổng, ly tiếp ly rượu, sau khi uống hết ly hỏi Hề Bổng câu: "Sao ấy có thể đối với em như vậy? ấy sao có thể!"

      Hề Bổng đan mười ngón tay vào nhau, cau mày nhìn Hạ Mộng Kỳ, mím chặt môi, chờ Hạ Mộng Kỳ dừng động tác trong tay lại.

      "Hề Bổng, sao lời nào? Em hỏi đó!" Hạ Mộng Kỳ đung đưa ly rượu trong tay, nhìn mặt mũi Hề Bổng trước mặt có chút mờ mờ, hàm hồ .

      Nhìn còn chai rượu trống nào bàn, Hề Bổng bỏ hai tay đan vào nhau ra, rốt cuộc cũng nhịn được đứng lên, tới bên cạnh Hạ Mộng Kỳ, cúi người kéo đứng lên : "Chúng ta ra bên ngoài dạo chút ."

      Hạ Mộng Kỳ bất mãn vẫy tay : " gì mà , em còn chưa uống đủ! !"

      Lúc Hạ Mộng Kỳ đến đây bị Hề Bổng kéo đến cửa, vừa thấy cửa chính, Hạ Mộng Kỳ lại càng giãy dụa hơn cố gắng thoát khỏi kiềm chế của Hề Bổng, miệng vẫn quên lẩm bẩm: " cũng bắt nạt em! cũng bắt nạt em! Bạch Nham bắt nạt em, bây giờ cũng bắt nạt em, đàn ông các người ai tốt!"

      "Đúng, đúng, đàn ông bọn ai tốt, nên em vẫn là ngoan ngoãn nghe lời , theo ra ngoài, nếu , đợi lát nữa lợi hại hơn vẫn còn chờ em đó!" Nhìn Hạ Mộng Kỳ trước mặt say đến mức tính tình chơi đùa giống con nít, Hề Bổng bất đắc dĩ dụ dỗ .

      " , —— em say gần chết rồi, còn có thể sợ thế nào chứ? Em , em —— ——"

      Hề Bổng vừa lôi vừa kéo suốt đường rốt cuộc cũng kéo được Hạ Mộng Kỳ đến chỗ đậu xe của mình, mở cửa xe, nhét Hạ Mộng Kỳ vào, sau đó mình cũng lên xe, khởi động xe liền chạy nhanh về phía trước, chỉ để lại làn khói bụi và mùi xăng còn chưa kịp tiêu tan.

      Lái xe, Hề Bổng cau mày nhìn Hạ Mộng Kỳ ngồi bên cạnh yên tĩnh lại, lúc này nhắm hai mắt dựa vào ghế ngồi, thỉnh thoảng lại há mồm nấc cục, ngay lập tức mùi rượu lan tràn trong xe.

      Hề Bổng đưa tay rút mấy tờ khăn giấy rồi đưa tới trước mặt Hạ Mộng Kỳ: "Lau ?"

      Hạ Mộng Kỳ đưa tay nhận lấy khăn giấy trong tay Hề Bổng, mắt vẫn nhắm. "Lúc nãy xin lỗi!"

      "Chúng ta ra bờ hồ chút chứ?" Hề Bổng cau mày nhìn chằm chằm phía trước chuyên chú lái xe.

      "Ừ." Hạ Mộng Kỳ như có như tiếng.

      Dừng xe, Hề Bổng xuống xe trước, sau đó đỡ Hạ Mộng Kỳ xuống xe, hai người từ từ tới bờ hồ.

      "Là Hồ Vọng Nguyệt!" Mở mắt ra nhìn chỗ trước mặt, Hạ Mộng Kỳ hơi hoảng hốt .

      "Đúng." Hề bổng ở bên cạnh nhàng đáp lời.

      " tới nơi này cũng chỉ mấy tháng ngắn ngủn, thế nhưng lại biết nơi này!" Hạ Mộng Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Hề Bổng.

      "Bây giờ chuyện này vẫn còn bí mật, lát nữa em biết. Chúng ta ngồi bên bờ hồ lát được ?" Hề Bổng ra vẻ thần bí .

      Hạ Mộng Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, mơ mơ màng màng dựa vào trước ngực Hề Bổng gật đầu.

      Hai người ngồi xuống bên cạnh cây liễu, Hề Bổng : "Mộng Kỳ, còn nhớ ? Hai năm trước em và cũng chính là như vậy ngồi bên bờ hồ tâm . Khi đó em và em của bây giờ cũng trải qua chuyện giống vậy, nhưng em cũng sa sút giống như hôm nay vậy!"

      Ban đêm, gió thổi qua mặt hồ, thổi tóc đến thắt lưng của Hạ Mộng Kỳ đến rối tung, " cảm thấy có buồn cười , Hề Bổng? Là em khích lệ ấy , lúc ấy lên máy bay vẫn quay đầu lại nhìn em lần, em nên nghĩ tới kết cục như bây giờ, nhưng em vẫn ngây ngốc chờ, đánh cuộc với lòng mình, chờ ấy có thể buông bỏ tất cả nỗi băn khoăn rồi trở về. Nhưng cuối cùng cuộc đánh cuộc này là thua!" Lúc Hạ Mộng Kỳ đến đây khóe miệng vểnh lên, giống như cười chế giễu.

      "Nhưng em có biết , Mộng Kỳ? cũng chờ, chờ ngày này." Hề Bổng bình tĩnh .

      "Chờ ngày này?" Hạ Mộng Kỳ hơi khó hiểu hỏi.

      "Chờ ngày em hoàn toàn còn hy vọng với Bạch Nham, chờ ngày em quyết tâm rời khỏi Bạch Nham. Lúc ở thích em rồi, Mộng Kỳ, đừng với rằng em nhận ra." Lúc Hề Bổng những lời này cũng nhìn Hạ Mộng Kỳ, mà bình tĩnh nhìn mặt hồ, ánh đèn chiếu xuống lơ lửng mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

      "Em. . . . . . Trong hai năm qua rất cảm ơn vẫn luôn cùng em, Hề Bổng." Đối mặt với lời của Hề Bổng, Hạ Mộng Kỳ biết nên gì, tình cảm của Hề Bổng dành cho , sao có thể nhận ra chứ.

      " có gì, đều là tự nguyện, hơn nữa, cùng em trải qua hai năm này, rất vui vẻ. Mộng Kỳ, bây giờ có thể cho cơ hội chưa? cơ hội lại được quan tâm chăm sóc em, nhưng lần này phải hai năm, mà là cả đời!" Hề Bổng quay mặt săng cầm tay Hạ Mộng Kỳ , nhưng mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ. Tình cảm đến lúc bày tỏ chân tình tất cả chính là tự nhiên như thế, tất cả cũng quy về bình tĩnh thôi.

      "Biết vì sao hồ này được gọi là hồ Vọng Nguyệt ?" Hạ Mộng Kỳ chợt hỏi.

      "Biết." Hề Bổng buông tay Hạ Mộng Kỳ ra, nhìn mặt hồ chậm rãi : "Vì Trung thu hàng năm bóng trăng mặt hồ ở thành phố này là tròn nhất."

      "Đúng vậy, khi còn bé Trung thu hàng năm em đều ầm ĩ với ba để ba dẫn em tới nơi này ngắm trăng, sau đó, có năm ở đây biết Bạch Nham. nhớ năm ấy mình mấy tuổi nữa, chỉ nhớ khi đó vẻ mặt Bạch Nham lúc nào cũng xấu hổ sau lưng mẹ ấy. Vì chuyện làm ăn của ba nên có chút giao tình với nhà họ Bạch, em và ấy cứ biết nhau như thế. Có lẽ là thấy rất nhiều con trai dựa vào thân phận mình liền cho rằng mới có thể bảo vệ được con , khi đó em đột nhiên cảm thấy vẻ mặt xấu hổ rụt rè kia của Bạch Nham rất đáng , sau đó, ý thức được cảm giác đối với ấy khác." Lúc Hạ Mộng Kỳ đến đây, ánh mắt hơi mơ màng, nhìn chằm chằm mặt hồ trước mặt, giống như thấy được bọn họ khi đó.

      Hề Bổng nhặt cục đá bên cạnh lên ném vào trong hồ, trong nháy mắt mặt nước nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, bóng đèn đường mặt hồ tan tành.

      "Cái gọi là trăng trong gương hoa trong nước chỉ là vài ảocảnh mà thôi, đẹp nhất cũng chịu được thời gian và thử thách của thực tế, cuối cùng có thể thấy thể.” Hề Bổng cảm thán .

      Hạ Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, bầu trời mùa đông quạnh chỉ còn lại mấy đám mây lẻ loi nổi lơ lửng. Hai người im lặng lúc lâu, Hạ Mộng Kỳ mới thở dài hơi, : “ muốn chuyện giữa em và Bạch Nham chẳng qua cũng giống như trăng trong gương, hoa trong nước thôi. Đúng vậy, rất buồn cười, từ trước tới giờ Bạch Nham vẫn chưa từng gì chắc chắn với em, cũng chưa từng hứa hẹn gì, vẫn là em với ấy.” Hạ Mộng Kỳ vuốt tóc bị gió thổi rối của mình.

      “Nếu vậy quên ta , nếu ta chưa từng hứa hẹn gì với em, vậy em lấy lại hứa hẹn của mình ! Cùng , chúng ta bắt đầu lần nữa!” Lúc Hề Bổng những lời này giọng rất chắc chắn, trước đây vẫn cho rằng mình cho Hạ Mộng Kỳ được hạnh phúc, cho nên làm ra lựa chọn ngu nhất. Lúc Bạch Nham trở lại, biết Bạch Nham muốn trở lại với Lâm Lam, đột nhiên hiểu, dù cho Hạ Mộng Kỳ hạnh phúc được, Bạch Nham cũng cho được, ngược lại, Bạch Nham có thể làm Hạ Mộng Kỳ tổn thương, mà . Cho nên, cảm thấy nên cho mình cơ hôi.

      “Hề Bổng…….” Hạ Mộng Kỳ chỉ giọng lẩm bẩm tên Hề Bổng.

      cần phải vội vàng trả lời , chờ hai năm rồi, mấy ngày tính gì chứ? Nhưng hi vọng em suy nghĩ nghiêm túc, cùng Bạch Nham chưa chắc có hạnh phúc. Hôn nhân và tình giống nhau, bây giờ có lẽ em , nhưng tin tương lai em . Lâu ngày có thể sinh tình, vẫn tin những lời này.” xong Hề Bổng đứng lên cúi đầu nhìn Hạ Mộng Kỳ lúc này ngẩng đầu nhìn mình, mặt dưới ánh đèn sao dịu dàng thế.

      “Hề Bổng……”

      thôi, em cũng tỉnh rượu, chúng ta trở về .” xong vươn tay về phía Hạ Mộng Kỳ.

      Hạ Mộng Kỳ do dự đặt tay vào tay Hề Bổng, Hề Bổng kéo , Hạ Mộng Kỳ cũng đứng lên. Hề Bổng phía trước, Hạ Mộng Kỳ phía sau, hai người trước sau dọc ven đường.

      giường trở mình mấy lần vẫn ngủ được, rốt cuộc Hạ Mộng Kỳ cũng hoàn toàn tin tưởng hôm nay ngủ nướng được rồi, hôm qua sau khi trở về cùng Hề Bổng cả đêm chợp mắt, lời của Hề Bổng ngừng vang vọng bên tai , suy nghĩ về lời của Hề Bổng cả đêm.

      Lật người ngồi dậy, cầm di động đặt tủ đầu giường lên nhanh chóng gọi cuộc điện thoại. Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng quen thuộc, lại do dự có nên mở miệng chuyện hay .

      Trong lòng đấu tranh lúc lâu, cuối cùng Hạ Mộng Kỳ thở dài hơi vào điện thoại: “Alo, Bạch Nham, là em, Mộng Kỳ.”

      Nhìn bóng dáng Hạ Mộng Kỳ xa, Lâm Lam có chút hoảng hốt, từ khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Mộng Kỳ kia ảo giác, nằm mớ, làm chuyện nhất nhưng cũng là giấc mơ nhất.

      Chiều hôm đó khi thấy cả người Hạ Mộng Kỳ mệt mỏi đứng trước mặt , ngẩng đầu thấy mặt ấy là nụ cười, cứ nhìn như thế, đưa tay ra với : “Xin chào, tôi là Hạ Mộng Kỳ, tại là vợ chưa cưới của Bạch Nham.” Sau đó lòng cảm thấy luống cuống ở trước mặt ấy, ấy phóng khoáng khéo hiểu lòng người, dưới ánh mặt trời ấy đẹp hơn Lâm Lam biết bao nhiêu lần. Sau đó ấy dạo qua chỗ đồng ruộng lúc trước và Tô Ngọ Dương từng cùng nhàu, ấy trước , quay đầu lại, vẫn cười với : “Tôi tìm là vì Bạch Nham.”

      Nhìn xe của Hạ Mộng Kỳ dần dần biến mất ở trước mắt mình, Lâm Lam sững sờ mới lấy lại tinh thần, và Bạch Nham như vậy là tốt nhất. tin cuối cùng Bạch Nham cũng mạnh mẽ hơn, làm người chồng tốt.

      Nửa tháng sau, trong giáo đường lớn nhất thành phố H tổ chức hôn lễ, lúc này khách mời đều đến hết, cũng ngồi xuống, đều ngẩng đầu nhìn cửa giáo đường chờ nhân vật chính của hôm nay- dâu mới.

      Lúc này chú rể đứng trong giáo đường nhíu chặt lông mày sốt ruột nhìn cửa, dường như sợ khi vừa chuyển ánh mắt chỗ khác nhìn thấy được dâu mới vào từ cánh cửa đó.

      Bài hát của hôn lễ bắt đầu vang lên trong giáp đường, dâu mới mặc áo cưới lộ lưng dài, đầu mang khăn che mặt từ từ vào cửa, đương bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi. Khách mời ngồi cũng khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu, đứng bên cạnh dâu mới đáng lẽ là ba dâu lại trở thành người đàn ông tương xứng với chú rể, đây là vì sao, chẳng lẽ muốn cướp dâu day sao?

      Bạch Nham nhìn mặc áo cưới trắng từng bước bước đến gần mình, trong lòng càng thấp thỏm yên.

      Tiếp nhận tay trong tay Tô Ngọ Dương, Bạch Nham và từ từ thảm đỏ, về phía cha xứ.

      “Bạch Nham, cha tin rằng cuộc hôn nhân này là thượng đế phối hợp, bằng lòng chấp nhận Hạ Mộng Kỳ là vợ con ?” Cha sứ lớn tiếng , vang vọng trong cả giáo đường.

      Bạch Nham nắm tay Hạ Mộng Kỳ, cúi đầu im lặng, lúc lâu : “Con bằng lòng.”
      “Thượng đế để con sống đời, con dùng dịu dàng kiên nhẫn quan tâm chăm sóc vợ con, kính vợ con, chỉ sống cùng vợ con, xây dựng gia đình bền chắc. Phải tôn trọng gia đình của vợ con như gia đình của con, cố hết sức làm tốt bổn phận làm chồng của con cả đời. Trước mặt Thượng đế và mọi người ở đây con có bằng lòng ?” Giọng cha xứ mang theo thần thánh vang lên lần nữa.

      “Con bằng lòng.” Lần này Bạch Nham trả lời do dự, bất kể thế nào nên tin tưởng .

      “Hạ Mộng Kỳ con có tin chắc rằng cuộc hôn nhân này là thượng đế ban tặng, cũng bằng lòng chấp nhận Bạch Nham là chồng con ?” Cha sứ quay sang nhìn Hạ Mộng Kỳ chuyên chú .

      ấy muốn nhưng con bằng lòng. Lâm Lam con tin rằng cuộc hôn nhân này là thượng đế ban tặng, cũng bằng lòng chấp nhận Bạch Nham là chồng con.” Ngoài dự đoán, giọng của Lâm Lam vang vọng cả giáo đường, lập tức những khách có mặt trong giáo đường xôn xao, tiếng nghị luận xung quanh truyền vào tai Lâm Lam. Vệ Tương Lan lại càng thể tin nhìn Lâm Lam mặc áo cưới màu trắng đứng bên cạnh Bạch Nham, vì sao dâu mới lại thành Lâm Lam.

      “Đúng, tôi muốn !” cả người Hạ Mộng Kỳ mặc đồ thường xuất tại cửa, đứng bên cạnh còn có Hề Bổng.

      Cha xứ hiểu nhìn bốn người, sau đó tiếp tục : “Lâm Lam con có tin chắc rằng cuộc hôn nhân này là thượng đế ban tặng, cũng bằng lòng chấp nhận Bạch Nham là chồng con ?”

      “Con bằng lòng!” Lâm Lam nắm tay Bạch Nham kiên định .

      “Thương đế để con sống đời, ngày thường con dịu dàng đoan trang, phục tùng người này, kính chồng con, giúp đỡ chồng con, chỉ sống cùng chồng con, xây dựng gia đình bền chắc. Phải tôn trọng gia đình của chồng con như gia đình của con, cố hết sức hiếu thuận, cố hết sức làm tốt bổn phận người vợ cả đời, trước mặt Thượng Đế và mọi người ở đây con có bằng lòng ?”

      “Con bằng lòng!” Sau khi Lâm Lam xong câu đó, Bạch Nham rất kích động chỉ có thể nắm tay chặt.

      “Mời dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.” Cha xứ hình như biết người trẻ tuổi trước mặt ông trải qua rất nhiều khó khăn cuối cùng mới có thể ở cùng chỗ, híp mắt nhìn bọn họ cười vui vẻ.

      Tay phải Bạch Nham vẫn nắm tay Lâm Lam chặt, tay trái run run lấy nhẫn trong túi áo ra, sau đó, trịnh trọng đeo vào ngón áp út của Lâm Lam.

      Nhìn chiếc nhẫn kim cương màu trắng ở ngón áp út của mình, Lâm Lam biết, từ lúc này trở và Bạch Nham thể tách ra nữa. Đưa tay phải ra, đeo chiếc nhẫn vẫn nắm chặt trong tay cẩn thận vào ngón áp út của Bạch Nham, biết từ lúc này hai người bọn họ mãi mãi bên nhau cả đời cho đến già.

      “Cha tuyên bố hai người trẻ tuổi này là vợ chồng.” Giọng của cha xứ vang vọng trong giáo đường, truyền vào tai mỗi người.

      Hai tay Bạch Nham nhàng vén khăn che mặt lên, trước mắt là Lâm Lam mím môi rồi lại cười nhìn , Bạch Nham ôm chặt Lâm Lam, bên tai ,dùng tiếng chỉ có hai người mới có thể nghe: “Tiểu Lâm, cảm ơn em! Đời này, chúng ta luôn ở cùng nhau.

      Lâm Lam giọng trả lời bên tai Bạch Nham:” EM biết, là cả đời.”

      Lúc thấy màn như vậy rốt cuộc Vệ Tương Lan cũng kiềm chế được nữa xoay người rời khỏi giáo đường, lúc ngang qua Hạ Mộng Kỳ hung hăng nhìn : “Mộng Kỳ, cháu làm bác thất vọng. Thế nhưng cháu lại thông đồng với Nham Nhi. Nhưng bác có thể đuổi Lâm Lam ra khỏi nhà họ Bạch lần có thể đuổi ta lần thứ hai.” xong, nhanh ra khỏi giáo đường.

      Hạ Mộng Kỳ chỉ cười nhìn bóng lưng rời của Vệ Tương Lan nghĩ: trường hợp như vậy, bác bỏ được thể diện nên mới đứng ra cần con dâu này, trong lòng chắc là kìm nén đến luống cuống.

      “Lần này đuổi được rồi.” Sau đó nắm tay Hề Bổng, quay sang cười với : “, chúng ta chúc phúc chú rể và dâu.”

      Bạch Nham buông Lâm Lam ra, nhìn hai người Hạ Mộng Kỳ tay trong tay về phía mình, mặt là nụ cười cảm ơn: “Mộng Kỳ, cảm ơn em.”

      “Bạch Nham, đừng cảm ơn em, em nghĩ bây giờ em là người hạnh phúc nhất rồi. Sau này sống chung với Lâm Lam tốt mới được, đừng nên lại phạm sai lầm giống vậy nữa.” mặt Hạ Mộng Kỳ là nụ cười hạnh phúc.

      Lâm Lam vẫn cảm ơn với Hạ Mộng Kỳ sau đó về phía Tô Ngọ Dương đứng từ lúc hôn lễ bắt đầu.

      “Ngọ Dương, sau này dự định thế nào?” tới trước mặt Tô Ngọ Dương, Lâm Lam hỏi.

      Tô Ngọ Dương cười cười với Lâm Lam, tỏ ý cần lo lắng cho , : “ có gì, em hạnh phúc là được rồi.” Sau đó cúi đầu, trong nháy mắt buồn bã: “Có thể tới nơi rất xa, cũng có thể tới từng nơi , muốn xem thử những nơi khác ngoài thành phố này, những nơi chưa từng qua, những nơi chưa từng thấy qua.”

      phải hạnh phúc, chúng ta đều phải hạnh phúc, Ngọ Dương.” Lúc đến trong lòng Lâm Lam rất áy náy.

      hạnh phúc, chúng ta đều hạnh phúc.” Lúc Tô Ngọ Dương đến đây mặt có buồn bã như vừa rồi, mặt là nụ cười như ánh mặt trời, giống như khi đứng dưới ánh mặt trời trước kia, “Em xem mang ai tới đây?” xong bĩu môi vè phía sau lưng Lâm Lam.

      Lâm Lam nghi ngờ xoay người lại thấy Hứa Nặc nhìn chế nhạo, người vẫn là quần áo thoải mái kia: “Lâm Lam cũng phải là bạn thân rồi, thế nhưng kết hôn lại cho tôi biết? cũng biết con người tôi rất đơn, chuyện náo nhiệt như vậy cũng nhớ tối, quên người bạn là tôi đây rồi.” xong nhét bó hoa bách hợp vào trong ngực Lâm Lam.

      Lâm Lam giật mình nhìn Hứa Nặc chằm chằm, sau khi trở về xảy ra quá nhiều chuyện, ngược lại quên mất Hứa Nặc.

      “Hứa Nặc… có thể gặp lại , tôi rất vui.” lúc lâu sau Lâm Lam mới phản ứng lại, hưng phấn .

      “Được rồi, nếu phải Ngọ Dương gọi điện cho tôi tôi vẫn chưa biết đó. Người này là…., muốn mời tôi ăn bánh kẹo cưới, thể làm gì khác hơn là tôi mời ăn.” xong lấy hộp kẹo trái cây trong ba lô lưng lấy ra nhét vào tay Lâm Lam:” bách hợp, trăm năm hảo hợp, đây là kẹo vô ưu, sau này buồn lo.”

      “Cảm ơn, Hứa Nặc.” Nhìn hoa trong ngực và kẹp trái cây trong tay, Lâm Lam cảm động đến mức chỉ có thể ra bốn chữ này.

      “Sao hả? Tôi đầy tình nghĩa đó. Sao hả, muốn dẫn tôi giới thiệu với chú rể sao?” Thấy từ nãy giờ vẫn đứng có ý dẫn gặp Bạch Nham, Hứa Nặc hơi đùa giỡn .

      Lâm Lam nhàn nhạt cười, cùng Tô Ngọ Dương, Hứa Nặc về phía Bạch Nham và hai người Hạ Mộng Kỳ.

      Chính văn hết.
      Last edited by a moderator: 4/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 4: Ngoại truyện

      edit: tuyền xù

      1. Bạch Nham

      Lúc thấy Tử Nhiễm xuất ở cửa tôi hơi bất ngờ, tôi và Tử Nhiễm từ lúc xảy ra chuyện kia rất ít liên lạc, chỉ là hai bên tuân thủ ước định hai năm trước. Tôi kinh ngạc nhìn ta, trong lòng cũng đoán được đại khái mục đích ta tới lần này.

      Giữa tôi và Lý Tử Nhiễm nếu có chuyện để cũng chỉ có thể là về Tô Ngọ Dương, nhưng khi ta nhìn thấy Hạ Mộng Kỳ bên cạnh tôi khóe miệng hơi cong lên, lòng tôi kêu "Lộp bộp" tiếng. Vẻ mặt này của Tử nhiễm chỉ có lúc trong lòng ta đột nhiên có tính toán gì đó mới có, ta muốn làm gì với Mộng Kỳ sao? Hay là muốn làm gì với tôi?

      ngoài dự đoán đúng là Tử Nhiễm đến đây vì Tô Ngọ Dương, lúc tôi nghe thấy câu đầu tiên của ta rất khẩn trương chỉ muốn người trước mắt này nhanh chóng rời , vì vậy, tôi mượn chuyện hôn lễ mời ta rời , lại bị ta từ chối, còn ta lại càng chuyển sang Mộng Kỳ.

      Hai năm trước lúc Tô Ngọ Dương mất trí nhớ Lý Tử Nhiễm tìm tới tôi, ta biết tôi vẫn thích Lâm Lam, ngày ấy, tôi và ta chuyện cả buổi sáng, lòng tôi cũng đấu tranh cả buổi sáng, cuối cùng rốt cuộc tôi cũng bị lòng ghen ghét của mình cùng với Lý Tử Nhiễm thuyết phục cũng đồng ý thỏa thuận, tôi đây là quyết định – tội lỗi tôi thể tha thứ cho mình suốt cả đời, cũng là quyết định thay đổi cả đời tôi, Lâm Lam và mấy người Ngọ Dương.

      Lúc ta ra chuyện hai năm trước ngay trước mặt Mộng Kỳ tôi rất sợ, Lâm Lam rời rồi, tôi sợ ngay cả Mộng Kỳ cũng xem thường tôi, chế giễu tôi vì đạt được tình mà dùng mọi thủ đoạn. Nhưng ngoài dự liệu của tôi là Mộng Kỳ để ý, lại càng bảo vệ tôi, khiến tôi xấu hổ chịu nổi.

      Lý Tử Nhiễm thấy Mộng Kỳ như thế chỉ xem thường nhìn ấy cái, gì nữa về chuyện hai năm trước. Tôi nghĩ ta chắc là rất hiểu tại sao Mộng Kỳ lại bảo vệ tôi như thế, với điều kiện của Mộng Kỳ hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn tôi. ra, khó hiểu chỉ có ta, sao tôi vẫn cảm thấy khó hiểu đây?

      Tô Ngọ Dương trở về tìm Lâm Lam cũng là chuyện theo dự liệu của tôi, ngày đó ở quán cà phê lúc Tô Ngọ Dương hỏi tôi chuyện Lâm Lam tôi đoán được, cuối cùng cậu ấy cũng nhớ lại. Nghĩ tới vài chuyện tôi cũng buông bỏ được, dù sao người trong lòng Lâm Lam vẫn là Ngọ Dương, mà bọn họ tách ra là vì tôi, tại, nếu Ngọ Dương tìm Lâm Lam, tôi đây lại có tư cách gì chia rẽ bọn họ chứ? Vì vậy tôi từ chối.

      ngờ chính Mộng Kỳ thế nhưng lại khích lệ tôi tìm Lâm Lam, mà chuyện Lâm Lam mang thai tôi biết ấy biết khi nào. Mặc dù biết Mộng Kỳ làm vậy là vì muốn giải quyết xong nỗi băn khoăn của tôi, cũng muốn hôn nhân sau này của chúng tôi xuất bất kỳ nguy cơ nào, nhưng ấy có thể rộng lượng đối xử với tôi, cũng là ngoài dự liệu của tôi, mà trong lòng tôi lại càng áy náy biết gì với ấy, chỉ có thể nắm tay ấy chặt.

      Trước khi lên máy bay, Mộng Kỳ : "Bạch Nham, em chờ trở lại." Câu đó giống như tảng đá lớn đè nặng lòng tôi, lần này tôi biết kết quả là như thế nào, tôi biết có phải tôi phụ lòng người phụ nữ trước mắt này hay . Nhưng nếu như chọn giữa Lâm Lam và Mộng Kỳ, chắc chắn câu trả lời là Lâm Lam, nên lúc tôi quay đầu lại nhìn ấy cái, tôi sợ lúc quay đầu lại chỉ để lại nhiều kỳ vọng hơn, sau này thất vọng và đau khổ nhiều hơn.

      Trong khoảnh khắc lúc nhìn thấy Lâm Lam ở Côn Minh kia là đau lòng, rời cũng chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà người lại gầy trông thấy, bụng cũng hơi lồi ra, bên trong là con của tôi và . Vừa nghĩ đến điểm này, lời của Lý Tử Nhiễm lúc máy bay vẫn vang lên bên tai, " cũng hi vọng con mình gọi người đàn ông khác là ‘ba’ đúng ?" Đúng, tôi muốn, vô cùng muốn. Cho nên sau khi xử lý xong tang lễ của ông nội tôi liền muốn quay lại nhưng Lâm Lam lại từ chối chút do dự.

      "Giữa em và trừ khi yếu đuối nữa, trừ khi còn ổn định nữa, nếu , tất cả cũng chỉ là bọt nước!" Câu kia giống như tảng đá lớn, từng lần từng lần đập vào lòng tôi, ra yếu đuối của tôi làm nhiều người tổn thương như vậy.

      Ngày đó ánh mắt Lâm Lam rất kiên định, tôi biết tôi và Lâm Lam có quay lại với nhau hay là do tôi, vẫn luôn là tôi, vì vậy lúc tôi trở về liền gặp Mộng Kỳ, biết những lời vô tình này làm ấy tổn thương nhưng vẫn ra. Tôi biết nếu tôi lại tiếp tục dây dưa, vậy đến lúc đó người bị thương chỉ là mình Mộng Kỳ, mà ấy cũng tổn thương sâu hơn.

      2. Hạ Mộng Kỳ

      Lúc thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Nham ngồi đối diện tôi tôi ta dự tính đến trường hợp tệ nhất, nhưng lúc ấy chính miệng với tôi những lời đó tôi thể kiềm chế cảm xúc kích động của mình. Tất cả nỗ lực, tất cả cố gắng, tất cả tha thứ, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy câu : xin lỗi!

      Buổi tối tôi tìm Hề Bổng ra ngoài, hai năm qua thành thói quen chuyện gì cũng hết ra với , " quán bar." Đây là câu đầu tiên lúc tôi gặp , đúng vậy, tối nay tôi muốn say, chỉ mong Nhất Túy Giải Thiên Sầu ( ly rượu quên sầu lo), nhưng say rồi có thể nhớ được gì hết sao?

      Hề Bổng chỉ lẳng lặng ngồi đối diện tôi, nhìn tôi ly lại ly uống hết, hôm nay quá bình tĩnh. biết mình uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy Hề Bổng trước mắt bắt đầu mờ mờ, ánh đèn quán bar chớp lóe ngay trước mắt làm tôi hoa mắt, sau đó thế giới bắt đầu xoay tròn. Rốt cuộc Hề Bổng cũng đứng lên kéo tay tôi rồi về phía cửa.

      Hồ Vọng Nguyệt, từng là nơi tôi và Bạch Nham quen biết, tôi và Hề Bổng lẳng lặng ngồi bên bờ, mùa đông ban đêm có rất ít người tới hồ hóng mát, cho nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng "Tách tách" phát ra từ nước hồ.

      Hoa trong gương trăng trong nước cũng chỉ là ảo cảnh, trong chớp mắt rồi biến mất, sao tôi có thể biết đạo lý này chứ, nhưng chuyện tình cảm sao có thể trong đôi ba câu có thể đây. Nếu có thể thoải mái giống như , vậy tại sao tình cảm dành cho tôi lại thể buông bỏ đây?

      Lúc Hề Bổng với tôi rằng cho cơ hội, khi hi vọng quan tâm chăm sóc tôi cả đời, ra tôi cũng có chút động lòng. Lúc người phụ nữ bị người đàn ông vứt bỏ điều đầu tiên tôi nghĩ tới là tìm người đàn ông khác tốt hơn, người đàn ông đó thương quan tâm chăm sóc mình. Mà tôi cũng chỉ là người phụ nữ, sao có thể ngoại lệ? Trong lòng suy nghĩ cũng chỉ là tìm người khác lấy chồng, lấy chồng, lấy ai cũng phải đều giống nhau sao, cùng ai cũng phải là chuyện cả đời, chỉ cần người kia thương quan tâm tôi lại có gì tốt chứ?

      Gió thổi qua mặt nước hơi lạnh, tôi rùng mình cái, trong nháy mắt đầu óc cũng tỉnh táo lại. Tôi thể vì mình nhất thời mất lòng liền hại Hề Bổng, người đàn ông tốt. Nhưng dường như Hề Bổng nhìn thấu tâm tư của tôi, chỉ buông tha, với tôi rằng để ý tại tôi thích , tin trong tương lai sống chung lâu ngày tôi sinh ra tình cảm với . Tôi nghĩ có lẽ đó, có lẽ như vậy sinh ra tình cảm, vì vậy tôi cự tuyệt .

      Sau khi về đến nhà cả đêm tôi ngủ, trong đầu ngừng lên bóng dáng của Bạch Nham và Hề Bổng, ngừng vang vọng câu " xin lỗi" của Bạch Nham và lời bên hồ của Hề Bổng. Như vậy hai người đàn ông này đặt ở trước mắt, chắc chắn Hề Bổng là lựa chọn tốt nhất, mà hai năm qua tôi cũng ghét tồn tại của Hề Bổng trong cuộc sống của mình, thậm chí còn có thói quen quan tâm hỏi han, cho tôi giải bày tâm . Vì vậy tôi chợt có ý nghĩ, tôi muốn gặp Lâm Lam lần, tôi muốn hỏi ấy chuyện, chuyện tôi có thể phải trải qua, mà ấy trải qua. Vì vậy, tôi gọi điện cho Bạch Nham, hỏi địa chỉ của Lâm Lam.

      Ngày đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Lam, nhìn người phụ nữ trước mắt, là người khiến tôi bị Bạch Nham vứt bỏ hai lần, tôi bực mình : "Xin chào, tôi là Hạ Mộng Kỳ, bây giờ là vợ chưa cưới của Bạch Nham." Sau đó ngoài dự đoán tôi thấy trong mắt ấy lóe lên đau đớn rồi nhanh chóng biến mất. Ngày đó tôi vẫn muốn hỏi vấn đề, ấy Bạch Nham sao? Từ lúc giận dỗi rồi kết hôn với Bạch Nham đến bây giờ, ấy có Bạch Nham sao? Mà đáp án cũng nằm trong dự đoán của tôi, nếu , sao lại có đau đớn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất vừa rồi chứ? Dưới ánh mặt trời Lâm Lam lặng lẽ gật đầu, trong lòng tôi cũng có quyết định.

      Lúc trước Lâm Lam rất Tô Ngọ Dương, hai năm sau cũng thể kiềm chế mà Bạch Nham. Có lẽ, Hề Bổng đúng, hôn nhân cũng phải tình , có tình cũng nhất định có hôn nhân, nhưng sau khi có hôn nhân cũng có thể có tình . Có đôi khi thời gian rất thần kỳ, nó có thể làm thứ gì đó từng là sông cạn đá mòn thể thay đổi cũng dần dần thay đổi bộ dáng ban đầu theo năm tháng. Nếu tảng đá thể thay đổi vị trí có thể giống như ban đầu sao? Nếu ngàn năm sau, lúc tảng đá thành cát là hình dạng gì đây? Cho nên, có gì là thể thay đổi.

      "Nếu tôi chủ động rút lui, sống chung với Bạch Nham sao?" Lúc nghe tôi những lời này mặt Lâm Lam lộ vẻ kinh ngạc, hiểu vì sao tôi đột nhiên lại có quyết định như vậy.

      Tôi thấy ấy cười, tôi nghĩ lúc này mình rất vui vẻ, cười vì buông được, tôi với ấy những lời của Hề Bổng buổi tối hôm đó, sau đó ấy cũng cười theo, nhàn nhạt cười, chúc tôi hạnh phúc. Tôi gật đầu với cái, đúng vậy, tôi hạnh phúc.

      Hôn lễ của tôi và Bạch Nham vẫn cử hành đúng thời hạn tại giáo đường, sau đó tôi và Bạch Nham lừa bác đổi dâu thành Lâm Lam. Tôi và Bạch Nham đều biết, với tính tình của bác , bác ấy thể tiếp nhận Lâm Lam lần nữa, nhưng nếu để tất cả khách mời trong giáo đường đều thấy dâu ngày đó là Lâm Lam, cùng Bạch Nham tuyên thệ, trao đổi nhẫn là Lâm Lam, cho dù bác hài lòng cũng đứng ra phản đối, bác ấy bỏ được mặt mũi, nhà họ Bạch cũng có người như thế.

      Trong giáo đường Bạch Nham và Lâm Lam đứng sóng vai nhau, trang nghiêm tuyên thệ với cha xứ, cuối cùng chiếc nhẫn cũng đeo tay Lâm Lam lần nữa, lần này hai người họ tách ra nữa.

      Tôi nắm tay Hề Bổng tới, câu đầu tiên khi Bạch Nham nhìn thấy tôi vẫn luôn là "Cảm ơn", tôi lắc đầu, cũng cần phải cảm ơn tôi, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho mình. Nếu sống chung với Bạch Nham, đến lúc đó đau khổ còn là mấy người chúng tôi, đến lúc đó ai cũng có được hạnh phúc, bằng tại tác thành cho hai người họ, mà tôi và Hề Bổng, hi vọng tương lai tôi người đàn ông này giống như suy nghĩ lúc này của mình.

      Tham dự hôn lễ của Bạch Nham và Lâm Lam xong, ngày hôm sau tôi và Hề Bổng nước , ngày đó Bạch Nham và Lâm Lam đến tiễn tôi và Hề Bổng, bọn họ nắm tay, bộ dáng rất thân mật tới trước mặt tôi, mặt hai người đều tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

      "Mộng Kỳ, ở nước và Hề Bổng phải hạnh phúc! Hãy nhớ lúc Lâm Lam sinh cục cưng phải trở về gặp bọn ." Lúc Bạch Nham đến đây, ánh mắt tự chủ nhìn phần bụng nhô lên của Lâm Lam.

      Nghe Bạch Nham Hề Bổng nắm tay tôi chặt : "Tôi làm ấy hạnh phúc!"

      Nhìn tay Hề Bổng nắm tay tôi chặt và kiên định mặt , tôi ngẩng đầu lên cười tươi với Bạch Nham : "Em biết rồi."

      Sau đó tiếng phát thanh vang lên, tôi và Hề Bổng tay trong tay tới chỗ kiểm vé.

      Nhìn máy bay trước mặt tôi nhịn được với Hề Bổng: " có biết ? Chuyến bay này gọi là chuyến bay hạnh phúc, có biết nó bay tới đâu ?"

      Hề Bổng vẫn phối hợp với tôi, mặt giả vờ nghi ngờ: "Tới đâu?"

      Tôi nhìn vẻ mặt của cảm thấy buồn cười, liếc nhìn cái : " nơi tên là hạnh phúc!"

      3. Tô Ngọ Dương

      Đoạn văn này là của Yến và Tần Y Quang đến từ Ngũ Thù Y《liên tục dứt》

      Kèm theo giới thiệu "Theo đuổi nương":

      "Theo đuổi nương", trong quá khứ là phương thức tự do đương của nam nữ thanh niên của dân tộc Kazakh*, rất nhiều người chính là thông qua hoạt động này biết nhau rồi có ấn tượng tốt về nhau cuối cùng kết làm vợ chồng. Nhưng tại nó trở thành hoạt động thể dục thể thao thú vị nhất của quần chúng, có ít những cặp vợ chồng cũng tham gia hoạt động này.

      *Kazakhs (cũng viết là Kazaks, Qazaqs; tiếng Kazakh: Қазақтар[qɑzɑqtɑr]; tiếng Nga: Казахи; chữ Hán: 哈薩克, Cáp Tát Khắc) là tộc người Turk ở các khu vực phía Bắc của Trung Á (phần lớn Kazakhstan, nhưng cũng ở nhiều nơi của Uzbekistan, Trung Quốc, Nga và Mông Cổ). Họ nổi tiếng có tình tự do mãnh liệt, giỏi cưỡi ngựa, săn bắn bằng những con đại bàng bán thuần dưỡng.
      Người Kazakh vốn là hậu duệ của các bộ lạc Thổ như người Argyn, người Khazar, người Qualuq; hậu duệ của người Kipchak vàngười Cuman.[16][17] Họ cũng là hậu duệ của các bô lạc khác như người Hun. Thêm vào đó, người Kazakh cũng là hậu duệ của nhóm các tộc người du cư cổ xưa như người Sarmatian, người Saka và người Scythian. Điểm chung của các tộc người này đó là họ đến từ Đông Âu, sinh sống vùng đất giữa Siberia và Biển Đen và có để lại dấu tích ở Trung Á và Đông Âu khi xâm chiếm các vùng đất này trong các thế kỷ V-XIII.

      "Theo đuổi nương" là do nam nữ thanh niên ở các bộ lạc khác nhau lần lượt thay đổi tổ hợp, nam nữ phối hợp với nhau. Lúc hoạt động mới bắt đầu, hai người cùng cưỡi ngựa tới địa điểm chỉ định. đường , chàng trai có thể đùa giỡn , đủ loại trò đùa, thậm chí có thể hôn môi, ôm, theo phong tục, chàng trai đùa giỡn thế nào cũng quá đáng, thể tức giận. Nhưng lúc đến địa điểm chỉ định rồi chàng trai phải lập tức phóng ngựa trở về, còn ngừng đuổi theo, nếu đuổi theo, được dùng roi ngựa vung về phía đầu chàng trai, thậm chí quất để báo thù lại chuyện chàng trai đùa giỡn, chàng trai thể đánh trả. Nhưng thường là đánh , nếu trong lòng thích chàng trai chỉ giơ roi lên cao đánh xuống. Nếu thích chàng trai, đường chàng trai nhiều lời thô tục hoặc có những hành động quá trớn, chút khách khí quất mạnh. Nhìn thảo nguyên rộng lớn trước mắt tôi nhịn được lấy quyển vở luôn mang theo bên người, viết tất cả những gì mình nhìn thấy và cảm nhận của mình vào quyển vở đó, bút tay ngừng xoay xoay, trong lòng tôi rất vui vẻ, lúc tôi gửi những thứ này cho Lâm Lam, Lâm Lam thấy có vẻ mặt thế nào đây. Có thể quấn lấy Bạch Nham, sau đó hai người cùng tới thảo nguyên này theo tôi? Sau đó tôi chợt nghĩ đến chuyện, bây giờ bọn họ còn là hai người, mà là bốn người!

      Nhớ tới chuyện ba năm trước đây, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tự tay tôi dắt tay Lâm Lam vào giáo đường, tận mắt nhìn thấy và Bạch Nham tuyên thệ trước mặt tôi, trao nhẫn cho nhau. Khi đó từng nghĩ nếu bốn năm trước tôi cũng dắt tay Lâm Lam vào giáo đường như vậy tại Bạch Nham còn có thể có cơ hội này sao? Nếu hai năm trước tôi mất trí nhớ, có lẽ tôi và Lâm Lam vẫn sống chung với nhau, mà chúng tôi cũng có con của mình. Nhưng tất cả chỉ là nếu.

      Sau khi hôn lễ của Lâm Lam và Bạch Nham xong, tôi và Tử Nhiễm cũng hoàn toàn chấm dứt, mặc dù mẹ phản đối tôi hủy bỏ hôn lễ, nhưng có lẽ là ấy áy náy về chuyện năm đó chia rẽ tôi và Lâm Lam, tôi kiên trì nên cũng tiếp tục phản đối nữa. Mà Tử Nhiễm, dù ấy giận nhưng lại thêm với tôi câu nào nữa, nhưng tôi hi vọng qua chuyện của tôi có thể làm ấy thu lại bớt tính tình tiểu thư của mình, như vậy với điều kiện của ấy sao có thể tìm được người tốt hơn tôi chứ?

      Sau đó tôi chào tạm biệt với Lâm Lam và Bạch Nham, giống như với Lâm Lam lúc trước, tôi muốn xa. Ngày đó lúc Lâm Lam đến tiễn tôi, mặt giấu được lo lắng, tôi cười vỗ vỗ vai : "Yên tâm , lớn như vậy còn thể chăm sóc mình tốt sao?" Lâm Lam lắc lắc đầu : "Đừng dạo chơi nhiều quá, gặp được người kia quyết định sống những ngày hạnh phúc , em và Bạch Nham đều hy vọng có thể tìm được hạnh phúc của mình."

      Tôi vẫn cười, vỗ vai : " thế mà, thế giới lớn như vậy, còn có thể gặp được sao?" Tuy vậy nhưng thế giới này có lớn hơn nữa cũng có Lâm Lam thứ hai.

      Bạch Nham vẫn ôm Lâm Lam từ phía sau, nhìn chúng tôi chuyện nhưng vẫn chen vào câu, chỉ cười nhìn Lâm Lam.

      "Bạch Nham, tớ giao Lâm Lam cho cậu!" Sau khi xong tôi xoay người rời .

      Đều hạnh phúc làm mắt người khác bị thương, mà hai người họ trước mắt tôi lại hạnh phúc như vậy.

      Lúc Lâm Lam sinh con, tôi ở Vân Nam, nơi Lâm Lam vẫn muốn tới nhưng chưa tới bao giờ. Lúc nhận được điện thoại của Bạch Nham tôi rất vui vẻ, thế nhưng Lâm Lam lại sinh song sinh trai và . Trong điện thoại Bạch Nham với tôi mấy câu liền đưa điện thoại cho Lâm Lam, Lâm Lam hưng phấn với tôi ấy kích động thế nào, dù biết trước là sinh đôi, nhưng khi nhìn hai đứa con nằm bên cạnh mình đập đập ấy vẫn kích động thôi.

      "Em đặt tên cho hai đứa, là em đặt đó! Trai gọi là Dực Dương, tức là nhớ dương, gọi là Mộng Lam. Ngọ Dương, cảm thấy êm tai ?" Vẫn nhớ hôm đó lúc Lâm Lam đến đây giọng có chút kích động, vui sướng ở đầu điện thoại bên kia qua sóng điện tử truyền thẳng vào tai tôi, tôi tự chủ được cong khóe miệng, lòng mừng thay cho bọn họ.

      Thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn trời tối rồi tôi mới bắt đầu cuống cuồng, ra ngoài chỉ lo ngắm phong cảnh lại quên tìm chỗ ăn ngủ rồi! May mà tôi nhìn thấy có khu dân cư cách đó xa, vì vậy, nhún nhún vai đeo balô lên về phía đó.

      Lúc cách khu dân cư còn chút tôi nhìn thấy nam nữ, lúc này họ ngồi cỏ nhìn trời dần dần tối , chàng trai ôm lấy ngồi trước mặt mình, kia rất đẹp, mà chàng trai kia cũng rất tuấn tú, mặt hai người đều rất hạnh phúc, giống như thế giới này chỉ cần hai người họ ở chung chỗ,
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :