1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh - Thanh Đăng & Mộc Ngư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      edit: tuyền xù

      Thân thể Lâm Lam cứng nhắc từ từ xoay người lại, quả nhiên thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Tô Ngọ Dương khi nhìn thấy . Lâm Lam muốn nở nụ cười, lại phát cơ mặt sớm cứng nhắc, chẳng qua là mở miệng rộng ra, vất vả mới gắng gượng nặn ra mấy chữ: “Ngọ Dương, chuyện này. . . . . . trùng hợp nhỉ! Lại có thể gặp nhau ở đây!”

      phải trùng hợp, chính là tới tìm em!” Lúc Tô Ngọ Dương cười những lời này, mặt khó che giấu ý cười, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Lam, dường như muốn thông qua hai mắt kia đâm thẳng vào lòng Lâm Lam.

      Lâm Lam bị Tô Ngọ Dương nhìn chăm chú, cả người vất vả mới thả ra giờ lại căng thẳng lần nữa, tìm đến mình là vì cái gì? Lúc này phải nên ở bên cạnh Lý Tử Nhiễm, hai người ngồi thân mật ghế sô pha thảo luận các chuyện liên quan tới hôn lễ sao? Chẳng lẽ. . . . . .

      Lâm Lam đột nhiên nghĩ đến chuyện đó mà cả người hồi hưng phấn, có thể ràng cảm thấy máu chảy trong người trong nháy mắt sôi trào, trong khoảnh khắc đó trong lòng bắt đầu ngừng cuồng loạn, Tô Ngọ Dương của , có phải cuối cùng Tô Ngọ Dương của nhớ ra mình ?

      “Ngọ Dương, . . . . . . tìm em có. . . . . .có chuyện gì sao?” Lâm Lam đứt quãng hỏi, lúc này rất kích động, tay cầm cái ly khỏi hơi run rẩy.

      Tô Ngọ Dương cũng vội trả lời , từ từ về phía Lâm Lam, mặt làm sao cũng dừng lại được ý cười, tới trước mặt Lâm Lam rồi giơ tay phải lên, ngón trỏ vuốt mũi của Lâm Lam, : “Đứa ngốc, hai năm thấy, sao Tiểu Lam của vẫn là bộ dạng ngốc nghếch này vậy!”

      Giọng của Tô Ngọ Dương hơi run rẩy, từng chữ từng chữ truyền vào tai Lâm Lam, cái ly rơi “Bịch ——” tiếng, nước bắn tung tóe, đều làm ướt ống quần của Lâm Lam và Tô Ngọ Dương khố cước cũng làm ướt. Trong khoảnh khắc nước nóng bắn vào ống quần, Lâm Lam cảm thấy chỗ bắp chân truyền tới cảm giác đau rát do bị bỏng, vậy mà Lâm Lam có thời gian suy nghĩ nhiều, động tác và giọng của Tô Ngọ Dương lần lại lần lặp lại trong đầu .

      Động tác kia, chữ “Đứa ngốc” kia, phải Tô Ngọ Dương của là ai chứ?

      Nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, còn là Tô Ngọ Dương xa lạ đó nữa, Lâm Lam tự chủ được nước mắt tràn đầy hốc mắt, lúc này chỉ muốn chạy tới ôm lấy Tô Ngọ Dương dựa vào ngực khóc lớn trận. “Ngọ Dương, . . . . . .” , nhưng điều này cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, sau đó Lâm Lam tỉnh táo lại.

      Còn chưa hết lời mắc kẹt ở cổ họng, làm sao cũng tiếp được, vốn hẳn ôm nhau lại trở thành lui về phía sau bước, vốn hẳn khóc lớn trận lại trở thành giọng lạnh lùng: “Giữa chúng ta có gì để !”

      Vẻ mặt lạnh nhạt và giọng lạnh lùng của Lâm Lam giống như thùng nước đá giội vào người Tô Ngọ Dương, khiến trong nháy mắt thân thể lạnh vào đến trong lòng, dập tắt niềm vui sướng mới vừa gặp lại, trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt mất mà được lại thối lui. Tiểu Lam trách mình sao?

      “Tiểu Lam, em trách hai năm qua quên mất em sao?” Tô Ngọ Dương về phía trước bước, vươn tay muốn vuốt ve mặt Lâm Lam nhưng lại bị tránh né.

      phải! Em biết mất trí nhớ, em trách . Hai năm qua trong lòng em sớm quên rồi! cho nên, giữ chúng ta hoàn toàn có cái gì để !” Hai tay của Lâm Lam nắm chặt thành nắm dám, ép buộc mình nhìn chằm chằm Tô Ngọ Dương.

      Tô Ngọ Dương nhìn chằm chằm hai nắm đấm của Lâm Lam, nâng tay phải lên, ngón trỏ để gần tới trước mặt Lâm Lam dừng lại. tay cứ lở lửng, vài giây dau, Tô Ngọ Dương vẫn để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm của Lâm Lam, vuốt nhje mũi , tin cười : “Tiểu Lam, em dối!”

      Trong khoảnh khắc ngón tay của Tô Ngọ Dương chạm vào mũi Lâm Lam, thân thể Lâm Lam cứng đờ thể kiềm chế run lên, tay nắm chặt hơn, móng tay khảm sâu vào trong lòng bàn tay, truyền đén từn đợt đau đớn.

      “Em dối, tin hay tùy .” Lâm Lam lạnh nhạt xong, qua Tô Ngọ Dương, nhặt cái ly rơi mặt đất lên rồi cứ thế về phía trước.

      “Tiểu Lam, nhớ lại rồi chúng ta sống cuộc sống giống như trước đây có được ?” Tô Ngọ Dương xoay người lại, với bóng lưng của Lâm Lam, trong giọng tràn đầy dịu dàng.

      Lâm Lam đứng lại, : “ được!” sau đó tiếp tục về phía trước.

      “Lâm Lam!”

      Nhìn người đàn ông tới trước mặt Lâm Lam, Tô Ngọ Dương kiềm chế chân của chính mình chuẩn bị đuổi theo Lâm Lam, tiếng “Tiểu Lam” cũng nghẹn trong cổ họng, im lặng vang trong đầu.

      Nhìn dáng vẻ Lâm Lam cúi đầu bi thương rồi lại gắng gượng chống cự, Hứa Mặc nhanh tới trước mặt , vừa rồi buồng xe tìm Lâm Lam, lại nghe giường đối diện ra ngoài lấy nước rồi, liền ra ngoài tìm , ngờ lại thấy dáng vẻ này của .

      “Sao thế? Ống quần cũng ướt rồi! Nước bắn lên sao?” Nhìn ống quần ướt nửa của Lâm Lam, Hứa Mặc lo lắng hỏi.

      Nhìn Hứa Mặc cau mày về phía mình, Lâm Lam nhắm mắt lại, kéo tay Hứa Mặc, xoay người lại lộ ra nụ cười hạnh phúc với Tô Ngọ Dương: “Hứa Mặc, bạn trai của em. Tô Ngọ Dương, bạn học thời dại học của em.” Lúc bạn học, Lâm Lam cố ý nhấn mạnh.

      Tô Ngọ Dương nghe nhưng nhìn Hứa Mặc, chỉ nhìn chằm chằm chỗ hai người năm tay, vẻ mặt bi thương: “Tiểu Lam, tội gì lừa gạt mình vậy chứ? như vậy rồi, còn chuyện gì chúng ta thể cùng nhau đối mặt hay sao?”

      Còn Hứa Mặc giật mình nhìn chằm chằm Lâm Lam, sau đó lại nhìn vẻ mặt bi thương của người đàn ông trước mặt chút, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng hiểu .

      “Xin chào, Hứa Mặc.” Hứa Mặc bị động chuyển thành chủ động, cầm tay Lâm Lam, cười với Tô Ngọ Dương.

      “Tiểu Lam, dối vậy em cảm thấy chơi rất vui sao? Có ý nghĩ sao? Tiểu Lam. Em vẫn ngốc như vậy! Bây giờ em cần chút yên tĩnh, buổi trưa lại tới tìm em.” Tô Ngọ Dương phức tạp nhìn Lâm Lam, sau đó nhìn thoáng qua Hứa Mặc xoay người rời khỏi. bước tới vài bước rồi dừng lại, cúi đầu : “ ở buồng 15 giường số 2 ở dưới.”

      Hứa Mặc vẫn nhếch khóe miếng nhìn Tô Ngọ Dương, biết lúc Tô Ngọ Dương rời khỏi cười cười muốn cho mình biết: bản thân ta cái gì cũng biết. cũng biết câu sau cùng của ta cũng là cho mình nghe.

      Tô Ngọ Dương vừa , Lâm Lam liền vôi vàng buông tay Hứa Mặc ra, : “Vừa rồi, xin lỗi.”

      “Đương nhiên tôi để ý gì rồi, dù sao người đơn rất nhàm chán, nhiều bạn cũng muốn có thể bổ sung phần trống rỗng trong lòng, sao lại làm chứ?” Hai tay Hứa Mặc bỏ vào túi quần, sau lưng Lâm Lam, nửa đùa .

      Lâm Lam để ý tới ta, thẳng về buồng xe của mình, lúc này tâm tình rất rối loạn.

      Trong khoảnh khắc biết được Tô Ngọ Dương khôi phục trs nhớ, thể kiềm chế cả người hưng phấn. Nếu tháng trước, Tô Ngọ Dương với chúng ta sống cuộc sống giống như trước đây có được , nhất định ra sức gật đầu : “Được, chúng ta phải giống như trước đây!” Nhưng lúc này thể.

      Bước chân nặng nề tiến vào buồng xe, ngồi thẫn thờ giường. Bây giờ còn là người nữa, còn có đứa con của mình, chuyện này với có thể là đứa con duy nhất. phải vì con lo lắng, thể để chuyện giống hai năm trước lại lần nữa xảy ra. Vì chuyện này để mất Bạch Nham lịch dịu dàng, thể để người trong trí nhớ kia luôn đưa tay vuốt lên mũi , cười : “Mắt của em cũng rất xanh!”, mất Tô Ngọ Dương, hi vọng ký ức này cùng với cả đời, đúng, cả đời.

      tính cầm ly ngồi đó tới khi nào?”Hứa Mặc tựa vào cửa chế nhạo Lâm Lam.

      Lúc này Lâm Lam mới lấy lại tinh thần, nhận ra tay mình vẫn cầm cái ly, vội vàng đứng lên lúng túng đặt cái ly lên trrn bàn, ngượng ngùng cười cười với giường đối diện : “Nước lấy, ngượng ngùng!”

      Bút trong tay giường đối diện dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lam, sau đó thấy ống quần ướt nửa của , giống như hiểu , gật đầu: “ sao, lát nữa tôi tự ấy, thuận tiện ra ngoài dạo chút.”

      “Làm như vậy hối hận sao?” Hứa Mặc vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm cảnh vật ngừng thoáng qua ngoài của sổ.

      “Hối hận cũng là chuyện sau này rồi.” Lâm Lam xong nằm thẳng giường, nghiêng người đưa lưng lại.

      Hứa Mặc thấy Lâm Lam như thế, gì, xoay người rời , lúc này cần yên tĩnh, mà phải có người đứng đó hỏi có hối hận hay .

      “Tôi nghĩ tin lời ấy vừa .” Hứa Mặc tới buồng xe của Tô Ngọ Dương, cười chào rồi ra.

      Tô Ngọ Dương nhìn mấy người cùng buồng chơi bài rất hăng say, liền nhìn ra phía ngoài, ý bảo ra ngoài .

      “Sao tôi lại nhìn ra aáy dối chứ, nhưng hiểu rốt cuộc ấy đẻ ý cái gì mới khiến ấy tiếc dối như vậy.” Tô Ngọ Dương cau mày.

      “Vì người bị thương hại, đây là lời ấy với tôi, tôi nghĩ ấy chắc là sợ bị tổn thương đó? Ở cùng ấy mấy ngày nay, tôi nhìn ra được ấy từng chịu tổn thương nặng nề.” Hứa Mặc thở vào kính của sổ, đây là thói quen nhiều năm qua của , mỗi lần đứng cạnh của sổ thủy tinh, liền nhịn được muốn nhìn dáng vẻ nó bị hơi nước bao phủ.

      Tô Ngọ Dương nhíu mày chặt hơn, chuyện từng bị tổn thương , giống như hai người thân bên cạnh tổn thương , sao tổn thương thể sâu chứ.

      “Vừa rồi tôi những lời đó, tâm tình ấy chắc đc tốt, khuyên ấy giúp tôi. Tôi nghĩ lúc này ấy vẫn muốn nhìn thấy tôi, buổi trưa tôi qua, chờ ấy tỉnh táo chút rồi tôi qua lại đó, với ấy mà có lẽ tốt hơn.” Im lặng lúc lâu, Tô Ngọ Dương nặng nề .

      “Đương nhiên! Mặc dù biết lâu, nhưng biết vì sao, tôi cảm thấy rất thân với ấy! Có lẽgiống như ấy vậy, chúng tôi đều là người tịch mịch!” Hứa Mặc xoay người dựa vào cửa sổm hai tay bỏ trong túi quần, ý tứ .

      Tô Ngọ Dương đau lòng nghĩ, đơn sao? Bắt đầu từu khi nào trong cuộc sống thường ngày của Tiểu Lam lại cùng với từ này?
      Last edited by a moderator: 27/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:

      edit: tuyền xù

      đường ra sân bay cùng Lý Tử Nhiễm, Hạ Mộng Kỳ luôn nắm tay Bạch Nham, lúc chặt lúc lỏng, Bạch Nham có thể cảm nhận được tay của truyền đến lạnh lẽo và mồ hôi lạnh. sợ? Sợ mình rồi, khi trở về ở bên cạnh mình là Lâm Lam.

      Lý Tử Nhiễm ngồi ghế trước, thông qua kính chiếu hậu thờ ơ nhìn hai người nắm chặt tay nhau ngồi ở ghế sau, khóe miệng như có như cong lên.

      "Bạch Nham, em chờ trở lại." Ở ngay cửa kiểm vé Hạ Mộng Kỳ buông tay Bạch Nham ra, cố gắng duy trì nụ cười, thoải mái .

      Bạch Nham chỉ áy náy nhìn Hạ Mộng Kỳ, gật đầu cũng được gì, chỉ nhàn nhạt : " đường về cẩn thận chút."

      Hạ Mộng Kỳ vẫn cười như vừa rồi, gật gật đầu, lần đánh cuộc này thắng sao?

      Rất nhiều năm sau, khi Hạ Mộng Kỳ ngồi ghế dựa trong sân nhà mình, lúc ánh mặt trời ấm áp buổi chiều chiếu vào người đều nghĩ, năm kia, nếu làm ra cái quyết định này, vậy mọi chuyện sau đó như thế nào đây?

      Nhìn bóng lưng của Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm rời , Hạ Mộng Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Bạch Nham, vậy mà cho đến khi bóng dáng Bạch Nham biến mất, cũng quay đầu lại nhìn cái.

      "Tử Nhiễm, chút , tìm được Tô Ngọ Dương rồi tính gì, làm gì? Lấy thân phận bây giờ của , muốn giữ Tô Ngọ Dương lại có bao nhiêu khó khăn trong lòng chắc ràng." Bạch Nham ngồi cạnh Lý Tử Nhiễm, hai người đều tựa lưng vào ghế nhìn về phía trước, đều có tâm riêng.

      Tay Lý Tử Nhiễm vẫn khoanh trước ngực lúc này đặt đùi : "Tôi gì, làm gì cũng quan trọng, quan trọng là Bạch Nham gì, làm gì! Chỉ cần có thể khuyên Lâm Lam trở về bên cạnh , Tô Ngọ Dương có Lâm Lam, dĩ nhiên cân nhắc đến tôi lần nữa, lần này trách nhiệm của Bạch Nham rất lớn lao! Tôi và hạnh phúc hai người kia cũng thế thôi!"

      Bạch Nham nghe Lý Tử Nhiễm , nhắm mắt lại tự mình xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra : " có lòng tin với tôi như vậy sao? phải lúc nãy mới vừa tôi là người yếu đuối sao? , Tử Nhiễm, tính cách của Lâm Lam thế nào chắc vẫn có chút biết, lần này tôi cũng ôm nhiều hi vọng có thể khuyên ấy trở lại, chỉ hi vọng xem ấy sống có tốt , muốn hỏi chút ấy có oán trách tôi hay , cho nên Tử Nhiễm, tôi khuyên nên dự tính cho mình , giống như vậy tôi là người đáng tin."

      "Nếu trước đây tôi tìm , tôi cũng yên tâm mà gởi tất cả hi vọng vào người , nhưng lúc nghe được Lâm Lam mang thai, tôi liền tin tưởng Bạch Nham có thể mang Lâm Lam quay về!" Lý Tử Nhiễm nhắm hai mắt dịch người, thoải mái thở ra hơi.

      Lời của Lý Tử Nhiễm làm trong lòng Bạch Nham sôi trào, có khoảnh khắc tim đập nhanh hơn.

      " phải Lâm Lam có triệu chứng có thai sao?" đến đây Lý Tử Nhiễm cố ý dừng lại chút, giống như chờ Bạch Nham phản ứng.

      Bạch Nham nhướng mày, môi mím chặt.

      "Lần này ta rất dễ dàng mang thai, nếu mất lần sau cơ hội muốn có còn nữa, tôi tin bây giờ ta bỏ đứa con này. Lần trước ta mang thai đứa con của Ngọ Dương kết hôn với kết quả thành ra như vậy, tôi nghĩ trong lòng ta nhất định có bóng ma, lần này Ngọ Dương lại tìm ta, muốn thuyết phục ta, dễ dàng. Trái lại là , tôi cảm thấy cơ hội khá lớn, chung quy Lâm Lam cũng hy vọng con mình vừa sinh ra có ba." Lý Tử Nhiễm chậm rãi , trong giọng tràn đầy tính chắc chắn.

      Bạch Nham đột nhiên cười ha ha, ra là người trong cuộc u mê người ngoài sáng suốt, Bạch Nham lại hiểu điều này, rơi vào trong vòng xoáy tình cảm mà quên mất thực tế.

      "Tôi nghĩ cũng hi vọng con mình đến lúc đó gọi người đàn ông khác là ‘ba’ đúng ?" Sau khi Lý Tử Nhiễm nghe tiếng cười của Bạch Nham biết trong lòng hiểu rồi.

      Nghe xong lời này, lòng Bạch Nham trận quặn đau, giống như lòng bị người ta hung bạo cắt bỏ miếng thịt. Giống như thấy được cảnh hai năm trước mình tưởng tượng ra, Tô Ngọ Dương trở lại gặn hỏi , đòi trả lại con của mình và Lâm Lam, nhưng lần này, trong đầu xuất người kia, đột nhiên biến thành Bạch Nham .

      "Bạch Nham, đừng đếm xỉa đến bản thân, chuyện này chỉ đơn giản liên quan đến hạnh phúc của mình tôi, cho nên Bạch Nham, cố gắng lên! Vì hạnh phúc của chúng ta, ích kỷ lần, nhẫn tâm lần cũng thế!" Thấy Bạch Nham im lặng Lý Tử Nhiễm sâu xa : "Trong quá trình đạt được hạnh phúc phải là hạnh phúc , chỉ có hạnh phúc sau cùng mới là . Cho nên vì hạnh phúc sau cùng này, tôi ích kỷ cũng sao cả!"

      Bạch Nham nhắm mắt lời nào, ích kỷ, từ lâu Bạch Nham ích kỷ rồi, lại có tư cách gì có thể chỉ trích người khác ích kỷ.

      Máy bay vừa hạ cánh di động của Bạch Nham vang lên, tiếng chuông vẫn là bài《từ đầu đến giờ》,"Nếu như đây là kết cục tốt nhất, vì sao vẫn quên được em. . ." Biểu tâm tình lúc này của Bạch Nham. Lý Tử Nhiễm vừa nghe tiếng chuông di động, vốn khóe miệng hơi vểnh lại càng thể tự kiềm chế cong hơn.

      Bạch Nham nhìn màn hình di động, là số lạ, "Alo, xin chào!" Bấm nút nghe Bạch Nham lễ độ .

      Nghe giọng truyền ra trong điện thoại vẻ mặt Bạch Nham kinh sợ, sau đó là trắng bệch, mày lại nhíu chặt hơn. "Trước tiên người đừng có gấp, cháu gặp được Tiểu Lam lập tức cho ấy biết, chính người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu Tiểu Lam thấy người như vậy. . . . . . Người nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, trước tiên đừng quá lo lắng, tất cả khá hơn, chờ chúng cháu, khá hơn!" Trong giọng của Bạch Nham khó che giấu được nóng nảy cùng lo lắng.

      "Bạch Nham, điện thoại của ai vậy?" Thấy Bạch Nham chuyện điện thoại xong, nhíu mày hỏi.

      Bạch Nham tắt điện thoại cũng để ý tới Lý Tử Nhiễm, mình sững sờ hồi, lại lấy di động ra nhanh chóng bấm dãy số: "Alo, Ngọ Dương. Là tớ, Bạch Nham! Tiểu Lam ở bên cạnh cậu sao?"

      Tô Ngọ Dương nặng nề cúp điện thoại, đứng tại chỗ lát rồi mới tiến vào buồng xe.

      Từ lúc Tô Ngọ Dương nhận điện thoại cùng tiếng "Bạch Nham" kia Lâm Lam vẫn nhìn chằm chằm vào , biết làm sao mà Tô Ngọ Dương hình như cố ý tránh .

      "Ngọ Dương, điện thoại của ai vậy? Em thấy hình như rất căng thẳng!" Từ lúc gặp lại Tô Ngọ Dương vào buổi sáng cho đến khi màn đêm buông xuống mới đến tìm , đương nhiên biết lâu như vậy mới đến tìm là vì muốn để yên tĩnh mình, suy nghĩ chút, nhưng còn chưa đôi câu điện thoại tới.

      Tô Ngọ Dương cầm di động trong tay hai mắt lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Lam, trong lòng Lâm Lam hồi lo lắng, tới trước mặt Tô Ngọ Dương khẩn trương hỏi: "Bạch Nham xảy ra chuyện gì sao?"

      Tô Ngọ Dương lắc đầu cái, " phải. Là ông nội em, bây giờ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."

      Sau khi nghe Tô Ngọ Dương ra "ông nội" và "phòng chăm sóc đặc biệt", cả người Lâm Lam co rút lại cái, trong đầu lên bóng lưng hơi gù của Lâm Quốc Vinh, tay cầm điếu thuốc run rẩy, và tiếng lại tiếng ho khan.

      "Ông nội —— ông nội thế nào? Thế nào?" đến đây Lâm Lam đoạt lấy di động trong tay Tô Ngọ Dương, "Là ai gọi điện thoại tới? Ông nội xảy ra chuyện, vì sao bà nội gọi điện cho em?" Lâm Lam mở nắp di động ra lục mục ghi chép các cuộc gọi.

      "Là Bạch Nham. Bà nội em gọi điện cho em, vẫn đều là trạng thái tắt máy, bà mới gọi cho Bạch Nham." Tô Ngọ Dương lo lắng nhìn Lâm Lam .

      "Di động tắt máy? Em vẫn luôn mở di động mà! Ha ha, Bạch Nham gạt em đấy? ấy muốn em quay lại thôi? ấy lại vẫn gạt em!" mặt Lâm Lam là nụ cười cố gắng trấn định, nhưng bước chân có quy luật vẫn là tiết lộ hoảng loạn trong lòng .

      Tô Ngọ Dương cứ đứng ở cửa bình tĩnh nhìn động tác thô lỗ của Lâm Lam, lục lọi từng cái túi đồ , lộn ngược lại, đồ rơi đầy mặt đất cùng giường, lại duy chỉ thấy di động.

      "Tại sao có thể như vậy, di động đâu? Di động đâu rồi?" Lâm Lam hơi kiềm chế được lớn, vẫn buông tha tiếp tục lục lọi cả trong lẫn ngoài để tìm.

      "Tiểu Lam, cần tìm nữa, tìm được cũng thế thôi." Rốt cuộc Tô Ngọ Dương cũng lên trước, dùng tay bắt lấy tay Lâm Lam, thương .

      Lâm Lam buông lỏng tay, túi đồ rơi xuống đất, thoát khỏi tay Tô Ngọ Dương ngồi chồm hổm mặt đất hai tay ôm đầu nghẹn ngào khóc lên, ông nội nằm phòng chăm sóc đặc biệt, ông nội thương , là ông nội lặng lẽ chăm sóc hai mươi mấy năm, là ông nội duy nhất của thế giới này, là ông nội ngồi ở cửa chờ về nhà, là ông nội khi thấy trở về tươi cười vui vẻ, là. . . . . . , ông nội bị bệnh rồi!

      nên nhận ra sớm chút, có thể trong lời của ông nội nghe ra được ông nội bị bệnh! Nhưng chẳng nhìn ra gì cả, cũng chẳng nghe ra được gì cả, là bất hiếu để cho những thứ được gọi là tình cảm che mờ suy nghĩ của mình.

      "Bạch Nham ở sân bay chờ chúng ta, rạng sáng chúng ta có thể đến Côn Minh, sau khi xuống xe liền tụ họp với mấy người Bạch Nham rồi quay về. Tiểu Lam, chuyện có thể tệ như em nghĩ đâu, trước tiên em được hoảng loạn, bất kể như thế nào, đều cùng với em." Tô Ngọ Dương ngồi xổm xuống phía sau, ôm lấy Lâm Lam đỡ dậy.

      Lâm Lam cúi đầu mặc cho Tô Ngọ Dương đỡ mình dậy ngồi giường, Tô Ngọ Dương ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Lâm Lam, thấy trong mắt lúc này là nước mắt ngừng chảy ra, đau lòng đưa tay thay lau từng lần từng lần , vậy mà nước mắt vẫn là lần lại lần làm gương mặt vừa lau khô ướt nhẹp.

      Ngồi vào bên cạnh Lâm Lam, Tô Ngọ Dương dịu dàng ôm Lâm Lam vào trong lòng, vỗ vỗ lưng , lẳng lặng chờ khóc xong.

      "Cám ơn , Ngọ Dương." biết Tô Ngọ Dương lẳng lặng duy trì tư thế như vậy bao lâu, chỉ biết tiếng khóc của Lâm Lam dần dần , nhưng thân thể vẫn còn run rẩy hơn hồi nãy, lúc này truyền đến giọng của Lâm Lam.

      " có gì, luôn cùng với em, giống như trước đây. Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?" Tô Ngọ Dương nhìn đầu Lâm Lam thẳng lên, an ủi .

      Lâm Lam thấy áo trước ngực Tô Ngọ Dương ướt vùng trong lòng lại càng khổ sở, vòng tay ôm ấp này từng rất quen thuộc, cũng từng giống như lúc này chút kiêng nể gì mà dựa vào nghe nhịp tim có tiết tấu của rồi khóc lớn, nhưng bây giờ, vẫn là người đó, vòng tay ôm ấp đó cũng phải là vòng tay ôm ấp của người đó nữa rồi.

      "Ngoài những chuyện này Bạch Nham còn gì nữa ? Bây giờ bà nội sao rồi?" Lau nước mắt mặt, tâm tình của Lâm Lam ổn định, bắt đầu lo lắng vài chuyện. Ông nội bị bệnh, vậy bà nội sao? Bà thế nào rồi?

      "Bà nội em có việc gì, tại ở bên cạnh ông nội em. Yên tâm, tất cả khá hơn." Tô Ngọ Dương cố gắng cười với Lâm Lam, lúc này bên cạnh Lâm Lam cần người có thể làm yên tâm.

      "Bạch Nham ở Côn Minh sao?" Sau khi tâm tình Lâm Lam ổn định lại, lúc này mới nhớ tới vấn đề, thế nhưng Bạch Nham lại ở Côn Minh, vì sao ấy ở Côn Minh, vì Côn Minh lúc này sao?

      Tô Ngọ Dương im lặng lát mới chậm rãi : " muốn cậu ấy tới tìm em."

      Lâm Lam nghe xong chỉ gật đầu cái, rời khỏi ngực Tô Ngọ Dương, "Khi nào chúng ta có thể về nhà?"

      "Tính theo thời gian bây giờ, sáng ngày mai có chuyến bay, sau đó chuyển sang xe lửa buổi tối có thể đến nơi." Tô Ngọ Dương tính toán chút thời gian, .

      Lâm Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, sắc trời tối, ngoài cửa sổ là vùng tăm tối, mặt của và Tô Ngọ Dương chiếu lên cửa kính cứ như thế xuất trước mắt , cửa kính, sau lưng là vẻ mặt lo lắng của Tô Ngọ Dương.

      "Di động của em xảy ra chuyện gì vậy?" Im lặng lúc lâu Tô Ngọ Dương hỏi.

      "Em nghĩ lúc vào phòng đợi chắc bị người khác lấy mất rồi." Lâm Lam chợt nhớ tới khi đó mình bị người ta đụng mạnh vào thắt lưng phát, khi đó cũng thèm để ý, cho rằng chỉ là nhiều người nên khó tránh khỏi, đợi đến khi lên xe rồi, nghĩ ai liên lạc nên xem di động, nghĩ tới là bị người khác trộm.

      "Muộn rồi, em ngủ lát . Đến nơi gọi em." Tô Ngọ Dương gì nữa, hai tay nhàng khoác lên vai Lâm Lam, .

      Lâm Lam "Ừ" tiếng nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại nhưng làm sao cũng ngủ được, trong đầu ngừng lên khuôn mặt hiền lành của Lâm Quốc Vinh.
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      edit: tuyền xù

      Trong mơ hồ Lâm lam cảm giác có người gọi mình, đưa tay dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra, thấy Tô Ngọ Dương trước mắt từ từ ràng.

      "Chúng ta đến nơi rồi, Tiểu Lam." Tô Ngọ Dương thấy Lâm Lam mở nửa con mắt ra, biết tỉnh, chầm chậm đỡ ngồi dậy giường, dịu dàng .

      Nghe được giọng của Tô Ngọ Dương, người Lâm Lam run rẩy hồi, trong nháy mắt đầu óc cũng tỉnh táo lại, với chuyện lúc gần tối giống như giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh mộng lại càng thêm chân . Nghĩ tới những chuyện này, đầu liền đau.

      Ngồi giường, Lâm Lam đưa tay ấn hai bên huyệt thái dương để giảm bớt cơn nhức đầu, cau mày, nhàng "Ừ" tiếng với Tô Ngọ Dương.

      Tô Ngọ Dương thấy mặt Lâm Lam lộ ra vẻ đau đớn, rót ly nước đưa tới trước mặt : "Uống miếng nước ? Mới vừa tỉnh ngủ, khá mệt đó."

      Lâm Lam dừng động tác trong tay lại nhận lấy ly nước trong tay Tô Ngọ Dương, chân mày hơi dãn ra, uống hớp nước rồi tiếng "Cảm ơn" với Tô Ngọ Dương. Tô Ngọ Dương nghe xong, dễ nhận ra mà nhíu mày cái, giữa bọn họ lại xa cách như vậy.

      "Hành lý của đâu?" Vừa ngồi xuống Lâm Lam phát ngoài hành lý của ra có hành lý dư thừa nào khác, hỏi.

      "Vẫn còn ở trong buồng xe, Tiểu Lam, em ở đây chờ lát, lấy hành lý tới đây." Tô Ngọ Dương .

      "Ừ." Lâm Lam lại bắt đầu ngừng xoa huyệt thái dương, đầu vẫn còn đau.

      "Tiểu Lam, em khó chịu sao?" Thấy Lâm Lam ngồi tựa lưng vào ghế, cau mày, ngừng xoa huyệt thái dương, Tô Ngọ Dương quan tâm hỏi.

      " sao, mới vừa tỉnh ngủ, hơi choáng đầu mà thôi. lấy hành lý trước ." Lúc chuyện Lâm Lam vẫn dừng động tác trong tay lại.

      Trong lòng Tô Ngọ Dương lo lắng, lại quan tâm : "Tiểu Lam, lấy hành lý rồi lập tức trở lại, có chuyện gì em đừng vội, chờ trở lại rồi ." xong vội vàng ra khỏi buồng xe.

      "Buổi tối lúc ngủ ta vẫn luôn ngồi bên cạnh , ngủ phát ra giọng lo lắng, ta liền mím chặt môi, mày nhíu chặt, ta cũng liền theo nhíu chặt mày." Nữ sinh giường đối diện sắp xếp lại quần áo của mình, chút để ý .

      Động tác trong tay Lâm Lam dừng lại, nhưng lời nào. Tô Ngọ Dương có đối xử với tốt hơn nữa, bọn họ cũng trở về như trước đây được nữa.

      "Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, nắm chặt nha!" Nữ sinh xong cười xảo quyệt với Lâm Lam tiếng rồi xách hành lý ra cửa, để lại mình Lâm Lam ngồi giường chìm vào suy nghĩ.

      Hoạn nạn thấy chân tình, làm sao lại biết Tô Ngọ Dương đối xử với rất tốt, nhưng hai năm trước mất trí nhớ để bọn họ mất quá nhiều, rất nhiều chuyện cũng thay đổi, cũng chỉ là câu đơn giản: "Chúng ta sống cùng nhau như trước đây có được ?". Bây giờ giữa bọn họ phải lo lắng quá nhiều chuyện, mà chuyện quan nhất với bây giờ chính là đứa con trong bụng .

      "Tiểu Lam, bây giờ cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào ?" Tô Ngọ Dương cầm hành lý đứng ngay cửa buồng xe, quan tâm hỏi.

      "Ừ, sao, chúng ta thôi." Lấy lại tinh thần, Lâm Lam xách hành lý của mình lên, .

      Tô Ngọ Dương tiến lên vài bước, lấy hành lý trong tay Lâm Lam, yên tâm cười với : " thôi."

      Tô Ngọ Dương, Lâm Lam cứ trước sau ra khỏi buồng xe, mới vừa mấy bước nhìn thấy Hứa Mặc cũng xách hành lý về phía bọn họ. Ba người gặp nhau, đều cười chào nhau, Hứa Mặc lấy hộp kẹo trái cây từ trong túi đồ to của mình ra, đưa tới trước mặt Lâm Lam.

      " đường ăn. Nhớ, tâm tình tốt, lúc đau khổ ăn mấy viên. Ăn hết rồi, chờ tới lúc tôi trở về mua cho !" đến đây Hứa Mặc cười cười.

      "Ừ, cảm ơn. cũng thế nha." Lâm Lam nhận lấy hộp kẹo trong tay Hứa Mặc, mặt cố gắng kéo ra nụ cười.

      Nhìn nụ cười miễn cưỡng mặt Lâm Lam, chuyện của đều biết, cười to nhìn , vỗ vỗ vai của : "Yên tâm, tất cả đều khá hơn." Sau đó nhìn sang Tô Ngọ Dương : "Lâm Lam giao cho ." xong liền xoay người rời .

      Lâm Lam cầm hộp kẹo bỏ vào trong túi xách, với Tô Ngọ Dương: "Chúng ta cũng thôi."

      Lúc nhanh tới cửa rốt cuộc xe cũng vào trạm, trong giây phút xe mới vừa dừng lại, dòng xung lượng khiến Lâm Lam thiếu chút nữa đứng vững, mặc dù dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy tay vịn bên cạnh, nhưng cơ thể lại vẫn theo quán tính đụng vào lưng của Tô Ngọ Dương ở đằng trước.

      Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhìn Lâm Lam, quan tâm : "Có thể đứng vững ? Lát nữa lúc xuống xe liền kéo tay của . Nhiều người, sợ bị chen lấn rồi phân tán ra."

      Lâm Lam im lặng cúi đầu gật đầu cái, lên trước mấy bước kéo tay của Tô Ngọ Dương.

      Sau khi xuống xe lửa, Lâm Lam và Tô Ngọ Dương liền bắt xe thẳng về phía sân bay nhưng hai mươi mấy phút sau xe dừng trước cửa khách sạn.

      "Tiểu Lam, bây giờ chưa có chuyến bay, hai người Bạch Nham chờ chúng ta ở khách sạn." Tô Ngọ Dương trả tiền, xách hành lý lên, .

      "Ừ." Lâm Lam nhàng , tay lại tự giác nắm chặt, hơn tháng thấy Bạch Nham, cho rằng cả đời cũng gặp lại, nghĩ tới vẫn lại gặp mặt nhau.

      Hình như là nhận ra Lâm Lam khẩn trương, Tô Ngọ Dương đặt hành lý trong tay xuống, từ phía sau lưng khoác lên vai Lâm Lam : "Yên tâm, tất cả đều qua. Có muốn ăn vài viên kẹo trái cây ?"

      Lâm Lam lắc đầu cái : " thôi, cả đêm qua nghỉ ngơi, lát nữa ngủ chút ." xong hai người trước sau vào.

      Lâm Lam mới sau lưng Tô Ngọ Dương được vài bước, nhận ra đầu đau hơn vừa rồi mấy phần, lảo đảo cái, nhàng "A" tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống.

      Tô Ngọ Dương nghe thấy tiếng động sau lưng lo lắng xoay người lại, thấy Lâm Lam cau mày, sắc mặt tái nhợt rất khó coi, vội vàng tới đỡ Lâm Lam quan tâm : "Để đỡ em."

      Lúc này Lâm Lam chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương giống như có kim đâm vào từng phát từng phát , tầm mắt cũng bắt đầu hơi mờ mờ, cảm thấy vật chung quanh trở nên có chút . Đành chịu, chỉ có thể đưa tay kéo Tô Ngọ Dương, từ từ về phía cửa khách sạn.

      "Tiểu Lam, đến rồi." Tô Ngọ Dương gõ cửa, với Lâm Lam có chút suy yếu dựa vào mình.

      Lâm Lam chỉ biết mình mơ mơ màng màng theo Tô Ngọ Dương, đầu từng cơn từng cơn lại càng đau hơn vừa rồi, cảnh vật chung quanh cũng càng ngày càng mờ. Nghe thấy giọng của Tô Ngọ Dương vang lên bên tai mình, nhưng làm sao cũng nghe lắm gì.

      Cửa mở ra, Bạch Nham đứng ngay cửa thấy bóng dáng Lâm Lam và Tô Ngọ Dương giờ phút này dựa vào nhau trong mắt thoáng qua hồi mất mác. "Tiểu Lam, Ngọ Dương."

      "Bạch Nham, Tiểu Lam hơi khó chịu, cậu đỡ ấy vào trước ." Mặc dù Tô Ngọ Dương muốn để Lâm Lam và Bạch Nham lại có tiếp xúc, nhưng giờ tay đều là hành lý, ngoài trừ để Bạch Nham giúp tay có lựa chọn nào khác.

      Bạch Nham mở cửa rộng ra hết, mấy bước ra ngoài cửa ôm Lâm Lam từ người Tô Ngọ Dương vào lòng mình, lo lắng giọng : "Tiểu Lam, cảm thấy sao rồi?"

      Lâm Lam chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng có người chuyện với Tô Ngọ Dương, sau đó cũng cảm giác được có người ôm mình rồi bên tai liền ngẩng đầu lên nhìn, rốt cuộc khuôn mặt đó cũng ràng ngay trước mắt.

      Thấy Bạch Nham lo lắng nhìn mình, trong nháy mắt đầu óc Lâm Lam tỉnh táo lại, giật mình, trong nháy mắt cơn đau đầu đều dừng lại. Đưa tay đẩy Bạch Nham nhưng lại cảm thấy Bạch Nham ôm chặt hơn.

      "Người em khó chịu, đỡ em tốt hơn." Cảm thấy Lâm Lam kháng cự, Bạch Nham giọng , giọng vẫn dịu dàng giống như trước kia.

      Lâm Lam muốn mở miệng gì đó nhưng lại cảm thấy đau đầu khiến mình muốn chuyện cũng khó khăn, suy nghĩ chút, hình như cũng biết nên gì, liền bỏ qua, chỉ gắng gượng lên tinh thần, cố hết sức để mình đứng vững, muốn quá dựa vào Bạch Nham.

      "Ngọ Dương, mấy ngày nay có khỏe ?" Lý Tử Nhiễm nhìn sắc mặt hốc hác của Tô Ngọ Dương xách hành lý vào cửa, nửa lòng nửa diễn trò hỏi.

      Giọng của Lý Tử Nhiễm vừa vang lên, hai người trong phòng tự chủ được cứng đờ người, mặc dù Tô Ngọ Dương biết Lý Tử Nhiễm cũng tới đây, nhưng gặp mặt lần này, đối mặt với những lời quan tâm hỏi han vẫn thể vô tình coi như , thế nào hai năm qua cũng là Lý Tử Nhiễm luôn luôn bên cạnh lòng quan tâm chăm sóc , mặc dù rất nhiều chuyện có thể là giả, nhưng tình cảm dành cho . Mà Lâm Lam nhớ tới lúc mới vừa gặp Tô Ngọ Dương từng gặp qua Lý Tử Nhiễm, sau đó cũng nghĩ tới ta, chỉ cân nhắc chuyện của ta và Tô Ngọ Dương, lúc đó Bạch Nham có rất nhiều vướng mắc, tại nhìn thấy Lý Tử Nhiễm lại càng thêm quyết tâm, ta và Tô Ngọ Dương tuyệt đối thể nữa rồi.

      "Tôi rất khỏe, cảm ơn quan tâm." Mặc dù trong lòng nghĩ nên quá lạnh lùng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại khác .

      Lý Tử Nhiễm nghe xong, dường như ở trong dự liệu, cong miệng cười nhìn Tô Ngọ Dương: "Ngọ Dương, giữa chúng ta nhất định phải lạnh nhạt xa lạ như vậy sao?"

      câu này của Lý Tử Nhiễm đâm thẳng vào lòng của Tô Ngọ Dương, mấy ngày nay những lời này vẫn mắc kẹt trong cổ họng của , muốn với Lâm Lam nhưng làm sao cũng ra được, làm sao cũng muốn thừa nhận, có ngày giữa mình và Lâm Lam cũng lạnh nhạt xa lạ như vậy, có ngày Lâm Lam cũng chuyện mà mở miệng với tiếng "Cảm ơn".

      " rất khỏe, em có khỏe ?" Nghĩ vậy trong lòng Tô Ngọ Dương cũng mềm xuống, lúc này Lý Tử Nhiễm ở trước mặt giống như là ở trước mặt Lâm Lam vậy, làm sao có thể dậy nổi cảm xúc chứ.

      "Bạch Nham, em choáng váng, em muốn rửa mặt, cùng em chứ?" Nghe hai người chuyện Lâm Lam chỉ cảm thấy đầu lại càng đau hơn, ngay cả đứng cũng mất khá nhiều sức của .

      Bạch Nham hiểu : "Được." Sau đó cùng Lâm Lam vào toilet.

      "Em khỏe, cũng tới đây sao em có thể tốt chứ?" Sau khi Bạch Nham và Lâm Lam rồi, Lý Tử Nhiễm thẳng tới trước mặt Tô Ngọ Dương, dùng vẻ mặt " cho rằng sau khi rồi em cũng tốt sao" nhìn Tô Ngọ Dương.

      Tô Ngọ Dương nhìn Lý Tử Nhiễm cái, cúi đầu loay hoay hành lý trong tay, " khá hơn, giống như trước đây thôi, phải cũng ở bên cạnh em, phải em cũng có thể sống tốt sao?"

      "Ha ha ——" Lý Tử Nhiễm cho là đúng, cười khổ, "Còn có thể giống sao? Ngọ Dương, hỏi thử lòng mình chút còn có thể giống sao? Trước kia chưa từng vào cuộc sống của em, nhưng hai năm qua, lúc nào cũng ở bên cạnh em, cảm thấy còn có thể giống như trước kia sao?"

      Trong lòng Tô Ngọ Dương vốn có cảm xúc cùng cảnh ngộ thông cảm nhau với Lý Tử Nhiễm, lúc này vừa nghe Lý Tử Nhiễm xong, cảm xúc gì cũng mất, trong lòng lại càng bốc lên cơn bực tức: "Vậy , hai năm trước và mẹ đối xử với tôi và Tiểu Lam như vậy có từng nghĩ tới những chuyện này ? Tôi và Tiểu Lam cũng phải là hai năm ngắn ngủn, lại càng phải là tình cảm giữa và tôi hai năm qua có thể so sánh được, các người chia rẽ chúng tôi, vậy có từng nghĩ tới cảm nhận của Tiểu Lam chưa, nghĩ tới cảm nhận của tôi khi có ngày tôi nhớ lại tất cả chưa?"

      Lý Tử Nhiễm mới vừa rồi vẫn là dáng vẻ " xứng với em", bộ dáng hợp lý hợp tình lúc này cũng chỉ có thể cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ngọ Dương, được ra câu.

      " mang Bạch Nham tới đúng ? cũng cần lại làm chuyện gì mờ ám nữa, cho dù lựa chọn cuối cùng của Tiểu Lam là Bạch Nham, tôi và cũng thể nào. Tôi tha thứ cho và mẹ, những chuyện hai người làm với tôi và Tiểu Lam." Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm cùng xuất , sao Tô Ngọ Dương có thể nghĩ tới những chuyện này chứ? Chỉ là trong lòng sớm có dự định, coi như Lâm Lam chọn cũng cười chúc phúc cho Lâm Lam, nhưng tuyệt đối quay lại với Lý Tử Nhiễm, thể tha thứ cho mọi chuyện mà Lý Tử Nhiễm làm, cũng thể quên được.

      Lý Tử Nhiễm cắn chặt răng nhìn Tô Ngọ Dương, cho đến khi ta có thể cảm thấy hàm răng ỷ đau đớn, ta mới nắm chặt quả đấm xoay người ngồi xuống, nhưng vẫn cam lòng nhìn Tô Ngọ Dương.

      Bạch Nham vắt khô khăn nóng nhưng đưa cho Lâm Lam, mà tự mình cầm khăn từng lần từng lần lau mặt Lâm Lam, ánh mắt quan tâm.

      Lâm Lam cứ đứng như vậy đầu óc hoàn toàn mất suy nghĩ, cảnh này sao lại quen thuộc như vậy, mấy tháng trước, với bọn họ mà cảnh này rất bình thường. Khi đó Bạch Nham cũng dịu dàng chăm sóc như vậy khiến cảm thấy mình rất hạnh phúc, để cho rằng bọn họ có thể vẫn bình thường đến già như thế.

      "Bạch Nham, để em tự mình làm." Lâm Lam lấy lại tinh thần, cầm khăn mặt trong tay Bạch Nham, .

      Bạch Nham nhìn Lâm Lam, mặc dù muốn gì đó, nhưng vẫn lựa chọn lẳng lặng đứng đó nhìn Lâm Lam, đợi .

      "Ông nội. . . thế nào rồi?" Rửa mặt xòng Lâm Lam cảm thấy cả người cũng tỉnh táo lại chút, cúi đầu vừa chà khăn mặt vừa run run hỏi.

      "Lúc bà nội gọi điện tới sao, Tiểu Lam, đừng lo lắng, rồi cũng tốt thôi. Ông nội tốt như vậy, như thế đâu." xong lại nhận ra Lâm Lam đưa lưng về phía mình, bả vai lần lại lần co rút, vội vàng nhàng ôm lấy Lâm Lam từ phía sau lưng. "Tiểu Lam, đừng lo lắng, có ở đây, cùng với em."

      "Ông nội chết, như thế đâu." Lâm Lam lau nước mắt, .

      Nghe Lâm Lam vừa như thế, Bạch Nham mới biết câu " như thế đâu" của mình tác động đến Lâm Lam. "Ừ, ."
      Last edited by a moderator: 30/3/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 2: Cuộc chiến trừng trị tội ác cướp người

      Ánh mặt trời, hoa tươi, bươm buớm lại thêm Thanh Đăng nào đó cầm ly nước cam thích nhất của mình, uống hớp nước trái cây, nằm ghế dựa híp mắt nhìn trời xanh, ngửi mùi hoa, nhìn bươm buớm thỉnh thoảng bay qua đỉnh đầu, là rất dễ chịu, Thanh Đăng nào đó thở dài hơi cảm thán: ra cuộc sống có thể tốt đẹp như thế!

      tiếng "Bốp ——" vang lớn, Thanh Đăng nào đó vừa mới uống hớp nước trái cây liền "Xì ——" phun toàn bộ ra ngoài, vừa ho khan vừa ngồi dậy nhìn về phía trước, mới vừa rồi cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, trong nháy mắt hóa thành bọt biển, dưới ánh mặt trời bốc hơi còn gì hết, ho khan cũng lập tức dừng lại, cả người cứng đờ, nhìn người trước mặt, run run : ". . .. . .muốn làm gì?"

      Lúc này Lý Tử Nhiễm đứng thành hình chữ đứng (站), hai tay chống nạnh, bộ dáng hùng hổ nhìn chằm chằm vào Thanh Đăng nào đó: "Tác giả có lương tâm, rốt cuộc hôm nay tôi cũng có cơ hội bắt được rồi!" Lý Tử Nhiễm xong, vẫn là bộ dáng vừa rồi tới, đứng lại, trừng mắt, bộ dáng cắn răng kia là khủng bố, nhìn Thanh Đăng nào đó từ từ cúi đầu xuống.

      Thanh Đăng nào đó nhìn ánh mắt khủng bố ngừng phóng to ở trước mặt mình, cà lăm hỏi: "Tử. . .Tử Nhiễm. . .chúng ta có chuyện gì. . .từ từ . . . ngồi xuống . . .chúng ta từ từ . . ."

      Lý Tử Nhiễm thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng hung dữ hận thể ăn người ta giờ là vẻ mặt tràn đầy tươi cười nhìn Thanh Đăng nào đó, nũng nịu kêu: "Tiểu Đăng!" Thế mà làm Thang Đăng nào đó hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống.

      Thanh Đăng nào đó nuốt nước miếng "Ừng ực", mở con mắt to như chuông đồng nhìn thái độ trước mặt chuyển biến 180°, , phải là chuyển biến 360 độ của Lý Tử Nhiễm, toàn thân run rẩy, run run hỏi: "Việc đó. . . . . . Tử Nhiễm. . . . . . . . . . . .có phải . . . . . . có. . . . . . chuyện gì hay ?"

      Lý Tử Nhiễm nhàng cầm, à… có lẽ phải là túm tay của Thanh Đăng nào đó, ánh mắt tươi cười, à… ra Thanh Đăng nào đó cảm thấy nụ cười đó giống như là uy hiếp, nhìn Thanh Đăng nào đó, yếu ớt : " xem , viết tôi xấu xa làm người ta chán ghét như vậy, dù sao cũng bồi thường chút ít cho tôi chứ?"

      ". . . . . . muốn gì? Tôi. . . . . . tôi đều đồng ý với ! Chỉ cần. . . . . . đừng nhìn tôi như vậy!" Trước ánh mắt dịu dàng uy hiếp của ai kia Thanh Đăng nào đó cầu xin liền đồng ý rồi.

      "Vậy đưa – Ngọ - Dương - cho - tôi - !" Ánh mắt Lý Tử Nhiễm càng thêm nghiêm túc, nhìn Thanh Đăng nào đó, nghiến răng ra từng chữ.

      Thanh Đăng nào đó vừa nghe, trong lòng than thở tiếng, lập tức rút tay mình ra khỏi 'móng vuốt' của Lý Tử Nhiễm, lấy tốc độ nhanh như chớp chạy ra xa cái ghế, đứng cách Lý Tử Nhiễm khoảng hơn năm mét, khó xử nhìn Lý Tử Nhiễm : "Ha ha —— ha ha —— chuyện đó —— Tử Nhiễm à, chúng ta có chuyện gì từ từ bàn bạc, nhưng chuyện này ? À, ha ha —— chúng ta đừng nữa! Ha ha ——"

      Lý Tử Nhiễm vừa nghe, nụ cười giả bộ mặt cũng mất, lập tức sa sầm mặt, trầm nói: “Vậy muốn tôi ra tay hả?” Nói xong, bộ dáng xoa xoa tay từng bước một về phía Thanh Đăng nào đó.

      Thanh Đăng nào đó nuốt một ngum nước miếng rất lớn xuống, lui về phía sau, chuẩn bị lúc nào có thể thì chuồn . Vậy mà vừa mới xoay người, còn chưa kịp chạy một bước thì bị Bạch Nham cản lại phía sau. Thanh Đăng nào đó đành chịu vì thân hình cao lớn như Bạch Nham, giống như con gà bị Bạch Nham túm trong tay, giãy dụa mấy lần được nên đành phải thỏa hiệp nói: “Bạch Nham, chẳng lẽ………… cũng có cầu gì sao?”

      Bạch Nham thả Thanh Đăng nào đó xuống, cong miệng dịu dàng cười nói: “Thanh Đăng, thu lại vẻ mặt hoảng sợ của , ai chẳng biết là mẹ kế chứ!”

      Thanh Đăng nào đó lại nuốt nước miếng “Ừng ực”, ngẩng đầu lên giả vờ làm ra dáng vẻ tôi sợ ai chứ, à… thật ra thì Bạch Nham cao hơn Thanh Đăng nào đó một cái đầu, Thanh Đăng nào đó chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy , nói: “Tôi là mẹ ruột, là mẹ ruột chân chính đó! À… hiếm khi các người còn nhớ rõ tôi là mẹ ruột của các người, biết là tốt rồi, phải đối xử với tôi tốt một chút! Đầu năm nay thật khó làm thông gia, quá khổ nha!”

      Bạch Nham tiếp tục dịu dàng cười nói: “Thanh Đăng, là mẹ ruột thì đưa Lâm Lam cho tôi ?”

      Thanh Đăng vừa nghe, vội vàng nhảy về phía sau, duy trì khoảng cách một mét với Bạch Nham, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Chuyện này, có phải chúng ta nên bàn bạc với Ngọ Dương, Lâm Lam trước ? À… đúng rồi, còn có Hứa Mặc, thằng nhóc kia giống như cũng có chút ý tứ với Lâm Lam!”

      Bạch Nham nhìn Thanh Đăng nào đó, cười gian xảo, sau đó tới chỗ Lý Tử Nhiễm đứng, nói: “Tử Nhiễm, nói xem hôm nay hai chúng ta nên làm thế nào đối đãi thật tốt với ‘mẹ ruột’ của chúng ta đây?” Lúc nói đến hai chữ ‘mẹ ruột’, Bạch Nham ́ ý nhấn mạnh.

      Lý Tử Nhiễm nhìn Bạch Nham bên cạnh, hai người chung một chiến tuyến, cười lạnh nhìn Thanh Đăng nào đó.

      “Bạch Nham, nói xem chúng ta nên mời mẹ ruột ăn một bữa hạt dẻ xào hay là…..” Lý Tử Nhiễm lại bắt đầu xoa xoa tay.

      “Nghe qua có vẻ tệ, tôi thấy có thể đó!” Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm từng bước đến gần Thanh Đăng nào đó, trầm nói.

      Thanh Đăng nào đó vừa nhìn thấy bộ dáng của hai người họ, sợ tới mức hai chân đều run rẩy, ngay cả chạy trốn cũng quên luôn, hai chân ngừng run rẩy, giả vờ tội nhìn hai người từng bước một đến mình, cà lăm nói: “Có chuyện gi……từ từ nói……từ từ nói!”

      “Vậy đưa Ngọ Dương cho tôi.”

      “Vậy đưa Lâm Lam cho tôi.”

      Trong lòng Thanh Đăng nào đó lại than thở một trăm lần, đây là mình tạo ra tội lỗi gì! “Chuyện đó, chúng ta có thể từ từ bàn bạc thật tốt, thể vội vàng trả lời chắc chắn!” Thanh Đăng nào đó nghĩ muốn làm hai người hào hoãn, chờ cơ hội chạy trốn.

      thể từ từ bàn bạc!” Lý Tử Nhiễm và Bạch Nham cùng lúc nói ra lời từ chối.

      “À, vậy……vậy được rồi, các ngươi…. Tôi đồng ý, các người…. cần tiếp tục….. qua đây!”

      Thanh Đăng nào đó vừa lui về phía sau vừa thỏa hiệp.

      Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm thắng lợi, đập tay vào nhau, cười đắc ý.

      “Thanh Đăng, tự ý quyết ̣nh, sao hỏi tôi hả?” Một giọng nói vang lên sau lưng, Thanh Đăng nào đó mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt thân thể lại cứng nhắc lại, trái tim cũng nhanh chóng nhảy lên ̉ họng rồi.

      Quay người lại, rụt đầu nhìn Tô Ngọ Dương, sợ hãi rụt rè nói: “À, chuyện đó…… Ngọ Dương, tôi biết là người đàn ông tốt, sẽ … đối xử với tôi giống như bọn họ chứ?”

      Tô Ngọ Dương cong khóe miệng cười tà ác nhìn Thanh Đăng nào đó nói: “ nói xem? Vì Tiểu Lam, nói tôi có thể hay ?”

      Thanh Đăng nào đó phát điên nhìn tới nhìn lui ba người này, chuyện này……làm sao mới tốt đây?

      Thanh Đăng nào đó nhìn tình hình tiến luig đều khó này, bất kể thế nào cũng đắc tội một bên, nhưng nhìn xu thế cuộc chiến trước mắt rất rõ ràng là bên Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm chiếm ưu thế, đầu óc tính toán, từ từ tới gần hai người Bạch Nham.

      “Ngọ Dương, và Lâm Lam, à….hai năm trước đã ̣nh trước có duyện phận, cho nên để Lâm Lam với Bạch Nham ? Thật ra thì Tử Nhiễm cũng xấu, suy tính một chút ?” Vừa lui về phía hai người Bạch Nham vừa nói.

      Tô Ngọ Dương vừa nghe liền nghiêm mặt, Thanh Đăng nào đó nhìn thấy tay nắm chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên, làm người ta nhìn thấy liền run sợ.

      “Bạch Nham, phải giúp đỡ tôi đó?” Thanh Đăng nào đó chạy thật nhanh tới bên cạnh Bạch Nham, kéo tay làm bộ chim nhỏ nép vào người nhìn Bạch Nham.

      Bạch Nham dùng sức rút tay ra, ho nhẹ mấy tiếng rồi nói: “Chuyện đó… Thanh Đăng, phải chú ý một chút, nhỡ bị Tiểu Lam nhìn thấy chúng ta như vậy, tôi nói lý thì được đâu đó?”

      Bạch Nham vừa nói xong, Thanh Đăng nào đó vô cùng tức giận nhìn , nghĩ thầm mình dạy dỗ đám nhỏ đó mà sao cả đám đều như vậy chứ? Sao ngay cả mẹ ruột cả đám đã quan tâm lại còn bị ăn hiếp chứ?

      “Thanh Đăng, Lâm Lam cho Bạch Nham, tôi làm sao hả?” Lại một giọng nói nữa vang lên bên tai, Thanh Đăng nào đó vừa nghe, trong lòng chửi rủa, hôm nay mình nên xem ngày Hoàng Lịch!

      “Mộng Kỳ, khéo hiểu lòng người nhất, chuyện nào nhiệt này sẽ tham gia vào chứ!” Thanh Đăng nào đó nhìn Hạ Mộng Kỳ cách đó xa nằm ghế lúc nãy mình nằm, nói.

      “Cũng chưa hẳn, đương nhiên mẹ ruột của tôi rất dịu dàng, quan tâm lại khéo hiểu lòng người, nhưng với mẹ kế, vậy thì khó nói!” Hạ Mộng Kỳ duỗi thẳng cái lưng mỏi, làm biếng nói.

      Thanh Đăng nào đó vừa nghe liền suy sụp, này, chuyện này….. Hôm nay phải là trời muốn diệt mình chứ?

      “Lam Lam, nhanh xuất hiện ? Lúc này người có thể cứu mẹ ruột của cũng chỉ có mình thôi!” Thanh Đăng nào đó ngửa mặt lên trời, thở dài.

      “Tôi tới đây, mẹ ruột có dặn dò gì ?” Lại một giọng nói vang lên bên tai khiến tinh thần của Thanh Đăng nào đó run lên, thật là trời diệt mình!

      “Lâm Lam, nhanh nói Ngọ Dương và Bạch Nham, à… đừng nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy khi có thể bọn họ sẽ băm vằm tôi ra!” Thanh Đăng nào đó thấy Lâm Lam vừa tới, lập tức xin giúp đỡ.

      “Khụ khụ----- Thanh Đăng, đã quên làm sao khiến tôi mất đứa con, đồ mẹ kế nhà ! Bạch Nham, Ngọ Dương, hung hăng trừng trị ta, chúng ta dùng bạo lực, dùng ánh mắt giết chết ta!” Lâm Lam che miệng ho nhẹ mấy cái, lạnh lùng nói.

      Lần này Thanh Đăng nào đó hoàn toàn tuyệt vọng, sao mình lại quên chuyện kia chứ! Lần này thì tốt rồi, đồng loạt mười ánh mắt nhắm vào mình, một ánh mắt còn khủng bố hơn một ánh mắt khác, một ánh mắt đủ để giết người hơn một ánh mắt khác. Thanh Đăng nào đó than thở một tiếng, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống, trước khi ngã xuống, trong đầu thoáng qua một tia ý nghĩ đó là: nếu là mẹ kế, vậy thì đừng trách tôi hung hăng ngược các người!
      Last edited by a moderator: 30/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31:

      edit: tuyền xù

      Vì đêm qua nghỉ ngơi tốt, vẻ mặt bốn người đều hốc hác lên máy bay. Lúc này, Tô Ngọ Dương ngồi cùng hàng với Lý Tử Nhiễm, mà phía sau bọn họ là Lâm Lam và Bạch Nham.

      Tô Ngọ Dương vốn muốn ngồi cùng chỗ với Lâm Lam, tiếc rằng hình như Lâm Lam cố ý tránh , mà dường như Bạch Nham cũng bắt được điểm này nên lúc nào cũng ở bên cạnh Lâm Lam, cho Tô Ngọ Dương cơ hội nào tiếp xúc với Lâm Lam. có cách nào nên mới có tình cảnh như bây giờ.

      "Ngọ Dương, đừng quay lại nhìn nữa, thế nào bọn họ vẫn là vợ chồng, chỉ cần ngày Bạch Nham chưa ký tên lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn, thể có cơ hội. Suốt đường Lâm Lam luôn luôn cố ý xa lánh !" Lý Tử Nhiễm nhìn Tô Ngọ Dương liên tục quay đầu lại, lạnh lùng .

      Tô Ngọ Dương kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Lý Tử Nhiễm : "Tử Nhiễm, lúc đầu tôi còn cảm thấy hai năm qua cũng đối xử với tôi lòng, dịu dàng, quan tâm chăm sóc, khéo hiểu lòng người, hoàn toàn tùy hứng, ngang ngược như trước kia, cho rằng trong hai năm này có lẽ trưởng thành, sao tôi vừa khôi phục trí nhớ, lại bắt đầu khôi phục lại bản tính rồi hả? Với lại còn học được cách chuyện cay nghiệt!"

      Tô Ngọ Dương xong, Lý Tử Nhiễm trả lời được, cắn răng hung hăng : " ——" sau đó có tiếng gì nữa.

      "Nếu phải tính tình tại này của , chắc cũng sớm tìm được người thích rồi! Tử Nhiễm, sửa đổi tính tình của ?"

      Lý Tử Nhiễm nghe Tô Ngọ Dương , mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm .

      " cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, đó là lời từ đáy lòng của tôi. Hai năm qua đối xử với tôi thế nào, tôi hiểu, có vài thứ chân , có vài thứ cũng giả. Sửa đổi tính tình của chút, sợ tìm được người tốt hơn tôi." Tô Ngọ Dương thấy Lý Tử Nhiễm nhìn mình chằm chằm, biết hiểu sai ý của mình, liền giải thích.

      " cần, em là người cố chấp, coi trọng cái gì đó liền nhất định phải lấy cho bằng được!" Lý Tử Nhiễm quay đầu lại, hung hăng .

      Tô Ngọ Dương thấy Lý Tử Nhiễm như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cái, giữa và Lý Tử Nhiễm tuyệt đối thể, thể sống cùng với người tự tay phá hủy cuộc sống hạnh phúc của , thể so đo những việc mà Lý Tử Nhiễm làm, nhưng tuyệt đối cũng tiếp nhận .

      "Tiểu Lam, còn mệt ngủ lát nữa ." Từ sáng đến giờ, Lâm Lam đều là bộ dáng còn sức sống, suốt đường cũng câu nào, Bạch Nham hơi lo lắng .

      Tuy Lâm Lam ngồi cùng hàng với Bạch Nham nhưng trước sau vẫn luôn duy trì khoảng cách quả đấm với , đầu tựa vào ghế ngồi, cau mày, nhắm mắt lạnh nhạt : "Bạch Nham, nên tới!"

      "Tiểu Lam, nên lừa chuyện em mang thai, nếu vậy, cũng . . . . . . Tiểu Lam, em có bằng lòng trở về ? Trở về nhà của chúng ta, chúng ta bắt đầu lại lần nữa." Bạch Nham nghiêng người đưa tay vuốt lông mày nhíu chặt của Lâm Lam.

      "Bạch Nham, sau này hãy , bây giờ em muốn nghe, cũng muốn nghĩ, đầu óc em bây giờ rất hỗn loạn!" Cảm nhận được nhiệt độ tay của Bạch Nham truyền đến từ lông mày, thân thể Lâm Lam run cái, là nhiệt độ từng quen thuộc như vậy!

      Tay Bạch Nham đặt lông mày Lâm Lam ngừng lát sau đó thả tay xuống, thở dài hơi dễ dàng phát ra, : "Được rồi, nghỉ ngơi chút ?"

      Lâm Lam chỉ "Ừ" tiếng cũng thêm gì nữa, đường , vì để Tô Ngọ Dương hết hy vọng nên cố ý thân thiết với Bạch Nham, tin tưởng giữa và Bạch Nham cũng còn, với Bạch Nham yếu đuối, ở trước mặt Vệ Tương Lan có thể lại làm ra được quyết định gì đây? Lúc này lại bắt đầu lần nữa, có lẽ ngay sau đó lại dao động, vẫn còn yếu đuối giống lúc còn học đại học! Nhưng Tô Ngọ Dương khác, ấy hết hy vọng buông tay, mà bây giờ có thể để ấy hết hy vọng cũng chỉ có Bạch Nham. Nghĩ tới những chuyện này, lông mày nhíu chặt của Lâm Lam được Bạch Nham vuốt .

      Sau khi máy bay hạ cánh, mấy người Lâm Lam, Bạch Nham liền chạy thẳng tới trạm xe lửa, con đường nhanh nhất từ thành phố H tới quê Lâm Lam chính là xe lửa. Còn Lý Tử Nhiễm tự mình lái xe về nhà.

      xe lửa, Lâm Lam, Bạch Nham lại ngồi cùng với nhau, còn Tô Ngọ Dương ngồi đối diện Lâm Lam, suốt đường tinh thần Lâm Lam tốt, đầu vẫn đau từ lúc sáng tới bây giờ. Bạch Nham vẫn luôn ngừng giúp Lâm Lam xoa huyệt thái dương, còn Lâm Lam vẫn cau mày, hai mắt vô thần.

      Tô Ngọ Dương ở bên nhìn bọn họ, thấy Bạch Nham có thể vì Lâm Lam làm những việc này, thế mà lại chỉ có thể ở bên nhìn bọn họ, trong lòng tránh được hơi khó chịu. Hai năm trước, nếu phải mất trí nhớ người ở bên cạnh Lâm Lam từ đầu đến cuối phải là Tô Ngọ Dương , vậy mà, tại Lâm Lam xảy ra chuyện như vậy, muốn với Lâm Lam những lời đó, muốn cùng Lâm Lam bắt đầu lại lần nữa nhưng chỉ có thể chờ tất cả mọi chuyện đều chuyển biến tốt đẹp mới được.

      “Nếu như đây là kết cục tốt nhất, vì sao vẫn quên được em……” Lúc này di động Bạch Nham đột nhiên vang lên ba người lập tức ngồi thẳng người lên, nhìn di động trong tay Bạch Nham.

      Bạch Nham mở nắp di động lên, là Thiện Ngọc Lan gọi tới, trong lòng tràn ra một dự cảm xấu, nhưng vẫn cười với Lâm Lam, an ủi nói: “Là bà nội, có lẽ bệnh tình ông nội chuyển tốt, bà nội sợ em thấp thỏm lo lắng nên gọi tới.” Sau đó bấm nút nghe, nhưng trong lòng lại căng thẳng, hít thở cũng có chút nặng nề.

      “Alo, bà nội, ông nội sao rồi? Cháu và Tiểu Lam xe lửa, khoảng một tiếng nữa là có thể…..” Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Bạch Nham trắng bệch, ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Lam, nên nói với tin tức này sao đây?

      “Bạch Nham, có phải ông nội bị làm sao ? đưa điện thoại cho em, em muốn nói chuyện với bà nội!” Lâm Lam vừa thấy vẻ mặt thấp thỏm cảu Bạch Nham, gấp đến mức đứng dậy muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Nham.

      “Tiểu Lam, trước tiên em đừng kích động, bà nội cũng có lời muốn nói với em.” Bạch Nham nhìn dáng vẻ kích động của Lâm Lam, lo lắng nói, đưa di động cho .

      “Alo, bà nội! Cháu là Tiểu Lam, bà nội, ông nội sao rồi? Ông nội đâu, ông nội có thể nghe điện thoại ? Cháu muốn nghe giọng nói của ông nội!” Tay Lâm Lam run run vừa nhận điện thoại liền kích động nói một hơi, giọng nói vẫn run run.

      Trong điện thoại truyền tới giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Thiện Ngọc Lan, trong giọng nói tràn đầy đau buồn cũng tràn đầy sự quan tâm. Nghe từng chữ từng chữ Thiện Ngọc Lan nói, Lâm Lam vô lực ngã ngồi xuống ghế, điện thoại tuột khỏi tay , lúc này Lâm Lam biết mình nên nghĩ gì, nói những gì, trong nháy mắt sự bi thương lan tràn ra toàn thân, lúc này rất muốn khóc lớn tiếng, trong lòng nặng nề, áp lực, chỉ có thể cảm giác từng trận đau đớn, ngay cả khóc cũng được. cần dùng phương thức nào mới có thể phòng ra tất cả bi thương trong lòng đây? Trong đầu tràn đầy sợ hãi, ùn ùn kéo tới đánh về phía .

      Ông nội của , là người sống cùng hai mươi mấy năm, là ông nội chăm sóc hai mươi mấy năm, đã qua đời rồi, sau này được nghe giọng nói của ông nội nữa rồi, được nhìn thấy ông nội, cũng thể giống như khi còn bé được ông nội ôm chặt vào lòng nữa rồi!

      Ông nội của , là người luôn ở trước cửa chờ tan học về, sẽ lấy cặp xách lưng xuống rồi cầm tay, đưa tay xoa nhẹ đầu , sau đó nói: “Hôm nay Lâm Lam nhà chúng ta về trễ, có phải ở trường học ngoan nên bị giáo giữ lại đúng ?” Nụ cười hiền lành gương mặt ông nội đã từng là ánh mặt trời của . Vậy mà bây giờ ông đã qua đời, im lặng như thế, như lúc mặt trời lặn, thế giới luôn luôn yên tĩnh như vậy.

      Bạch Nham ôm Lâm Lam thật chặt, đau lòng nói: ‘Tiểu Lam, muốn khóc thì khóc ? Khóc ra sẽ khá hơn chút, khóc ra , cần kìm nén.”

      Nhìn thấy tình huống lúc này, Tô Ngọ Dương cũng đã đoán ra là chuyện gì rồi, muốn an ủi Lâm Lam mấy câu, đành chịu vì có Bạch Nham. Đứng dậy cầm điện thoại rơi ghế lên nói: “Alo, bà nội. Cháu là Ngọ Dương, bà yên tâm, có chúng cháu ở đây, Tiểu Lam sẽ sao đâu. Bà cũng đừng vì quá đau lòng, nén bi thương, vì Tiểu Lam, vì bản thân, xin bà cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Sau đó Tô Ngọ Dương “Dạ” nhẹ mấy tiếng rồi cúp điện thoại.

      Lâm Lam tựa vào trong lòng Bạch Nham, toàn thân thể kiềm chế được run rẩy, rốt cuộc nước mắt cũng từ từ chảy ra, vậy mà Lâm Lam chút nào cảm giác được sự bi thương, áp lực trong lòng, ngay cả sự sợ hãi cũng giảm bớt. Trong lòng tràn đầy sự bi thương đau buồn nhưng cũng trống rỗng, có chỗ dựa, cảm thấy sự bi thương đau buồn lúc nào cũng có thể căng ra mà phá vỡ, cũng có lẽ là sự trống rỗng hao mòn cho tới chết. Cái cảm giác sợ hãi sẽ còn gặp lại được một người luôn vây quanh , thì ra thế giới này, chuyện kinh khủng nhất pảhi là mình chết , mà là nhìn người thân nhất rời , sau này sẽ còn gặp lại nữa, gặp lại nhưng cũng sẽ còn gặp lại nữa.

      Tô Ngọ Dương ngồi đối diện nhìn Lâm Lam và Bạch Nham, nghĩ muốn lúc này ở bên canh Lâm Lam cho dựa vào, người an ùi đã phải là , khỏi đau thương quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trong lòng buồn phiền, hóa ra hai năm qua, Lâm Lam đã cần dựa vào , đã cần an ủi, hai năm, thì ra có thể thay đổi nhiều như vậy, khiến người biến thành người lạ, khiến lời thề non hẹn biển giống như hoa tàn. Hai năm, đủ để một người học được mạnh mẽ, cũng đủ để làm thói quen trong cuộc sống của một người có một người khác, thì ra hai năm, cuối cùng cũng phải là 730 ngày, lại càng làm cho tình cảm trong lòng kia vượt qua đau thương, lại mãi mãi xóa được vết sẹo trong lòng kia.

      Đến trạm xe lửa đã là ba giờ chiều, mặt trời còn treo trời, đã có xu hướng bắt đầu lặn dần, ánh sáng mặt trời chiếu người cũng đã đủ để làm một người cảm thấy ấm áp, gió lạnh đầu mùa đông thổi qua cũng đã mang một chút ấm áp này rồi.

      Tô Ngọ Dương xách hành lý tuốt ở đằng trước, phía sau là Lâm Lam dựa nửa người vào Bạch Nham, bước chân lảo đảo, Bạch Nham đỡ , ngừng nhỏ giọng an ủi bên tai . Tô Ngọ Dương đón một chiếc xe, ba người lên xe, nói ̣a chỉ sau đó xe chạy thẳng về phía bệnh viện.

      Bạch Nham nhìn Lâm Lam tựa vào trong lòng mình, mặc dù đã ngừng khóc nhưng mở mắt to quá mức, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước. Bạch Nham vuốt nhẹ tóc Lâm Lam, tóc rất suông, xõa lưng , mềm mại có sức sống, giống như lúc này có sức tựa vào trong lòng của .

      Xe chậm rãi dừng lại, Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Đến rồi.”

      Bạch Nham cảm giác được cả người Lâm Lam lại bắt đầu thể kiềm chế được run rẩy, nắm tay một lần lại một lần siết chặt, nắm tay thật chặt, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, sẽ luôn cùng em, Tiểu Lam.”

      Lâm Lam xuống xe, hít một hơi lấy lại tinh thần, biết lúc này mình phải kiên cường, thể để bà nội phân tâm lo lắng cho . Sửa sang bản thân lại một chút, chỉnh lại tóc một chút làm cho cả ngừoi xem có chút tinh thần xong, Lâm Lam nói với Bạch Nham và Tô Ngọ Dương bên cạnh: “Đừn lo lắng, em sao.”

      Vừa vào bệnh viện, một mùi thuốc nồng nặc liền đập vào mặt Lâm Lam, Lâm Lam ngửi quen, ho nhẹ mấy cái lùi về sau mấy bước, mùi thuốc trong bệnh viện mãi mãi làm cảm thấy kinh khủng, vẫn nhớ khi còn bé lúc cha mẹ qua đời chính là ngửi mùi này, mang theo sự vô lực cùng tuyệt vọng của loài người. bên cạnh , Bạch Nham nắm tay tỏ ý cần sợ. Mà Tô Ngọ Dương chỉ nhìn Lâm Lam, mặt vẫn luôn là nụ cười an tâm giống như nhìn thây trước kia.
      Last edited by a moderator: 30/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :