Chương 18:
edit: tuyền xù
Cả đêm trằn trọc khó ngủ, bầu trời bên ngoài bắt đầu sáng dần, Tô Ngọ Dương xoay người bật dậy, cầm nhật ký chạy ra khỏi phòng. muốn tìm chú bảo an kia, muốn tìm Bạch Nham, muốn tìm Lý Tử Nhiễm, lại càng muốn tìm Lâm Lam, tìm về trí nhớ bị mất của mình.
Thời tiết cuối mùa thu luôn mờ mịt, mưa bay lác đác vài giọt. Tô Ngọ Dương đạp lá rụng đầy đất chạy về phía trước, để lại chuỗi tiếng "Dát băng" biến mất chỗ ngã rẽ.
"Chú ơi!" Chạy vào khu chung cư Tô Ngọ Dương liền nhìn thấy chú bảo an định tuần tra, chưa kịp thở hơi vội vàng gọi chú đó lại.
Chú bảo an xoay người lại nhìn Tô Ngọ Dương thở hổn hển trước mặt, lấy điếu thuốc ra đặt vào trong miệng, từ từ châm, sau khi hít hơi rồi mới : " , tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Ngọ Dương cầm nhật ký trong tay chặt, trán chảy ra tầng mồ hôi. đường chạy tới nên thể lực có chút cạn kiệt, thở hổn hển : "Chú có thể cho cháu biết vài chuyện của cháu và Lâm Lam hai năm trước được ?"
Gió cuối mùa thu thổi qua, cuốn theo lá rụng đất bay lên trung, cả người Tô Ngọ Dương rùng mình ớn lạnh, mồ hôi mớiẩ nên lúc này thân thể giống như được đặt trong nước đá, lạnh vào trong lòng.
"Cậu theo tôi." Chú bảo an dưới đánh giá Tô Ngọ Dương chút, sau đó hút thuốc trong miệng, .
Tô Ngọ Dương lấy tay lau mồ hôi trán.
Cửa mở ra, bên trong vẫn giữ nguyên hình dáng lần trước Tô Ngọ Dương tới đây, chỉ là sàn nhà ít lớp bụi, chứng tỏ có người ở đây trước đó lâu.
"Chú ơi, cháu từng ở đây đúng ? Sống chung với Lâm Lam phải ?" Tô Ngọ Dương vừa từ từ nhìn chung quanh căn nhà vừa hỏi.
Thuốc lá trong tay chú bảo an cháy hết, đứng ở cửa ném xuống đất, nhìn Tô Ngọ Dương gật đầu cái.
Nhìn chú bảo an gật đầu với mình, tay cầm nhật ký của Tô Ngọ Dương căng thẳng siết chặt, ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Trước khi tới đây cũng đoán được đáp án này. hy vọng biết bao là đoán sai, cũng hy vọng biết bao mẹ mình lừa gạt mình, Tử Nhiễm của mình lừa gạt mình, nhưng luôn tàn khốc như thế, thường thường chuyện bạn hi vọng xảy ra, nó lại cố tình là , là chân tướng.
"Có thể cho cháu biết hai năm trước xảy ra chuyện gì ?" vào phòng ngủ nhìn thấy hình mình và Lâm Lam ôm nhau ngồi cỏ treo tường đối diện giường, Tô Ngọ Dương hỏi.
Nhìn Tô Ngọ Dương, chú bảo an lắc đầu cái: "Bốn năm trước cậu và Lâm Lam chuyển tới đây, hai năm sau cậu rời , sau đó Lâm Lam cũng , tôi chỉ biết có những chuyện này thôi. Ngọ Dương, có phải cậu xảy ra chuyện gì nên nhớ những chuyện này đúng ?"
Tô Ngọ Dương tới bên giường, nhìn cây sắp trụi ngoài cửa sổ, lạnh nhạt : "Hai năm trước cháu mất trí nhớ."
"Đây là chìa khóa mà hai năm trước lúc Lâm Lam rời giao cho tôi, bé để tôi giao lại cho cậu lúc cậu trở lại. Lần trước lúc thấy hai người cùng trở về tôi nên trả lại cho hai người nhưng ngày đó tôi quên mất. Hôm nay tôi giao nó lại cho cậu." xong chú bảo gỡ chìa khóa bên hông xuống rồi giao vào tay Tô Ngọ Dương.
Ra khỏi chung cư, nhìn chìa khóa và nhật ký trong tay, trong phút chốc Tô Ngọ Dương cho rằng mình nằm mơ, giấc mơ rất dài, trong giấc mơ này có lời dối, có phản bội, có đau lòng. Nhưng đây phải là giấc mơ, Tô Ngọ Dương hy vọng biết bao nó chính là giấc mơ.
Hai năm rồi, có thể là Lý Tử Nhiễm mang tất cả đồ tốt đều cho , ngã bệnh, liền mỗi ngày lặng lẽ ở cùng , mỗi buổi sáng thay bó hoa hồng mà mình thích nhất, mỗi ngày vì kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời rải đầy cả căn phòng, mỗi ngày với : "Ngọ Dương, chúng ta ra ngoài dạo ." tốt với như vậy, ra có thể quyết tâm tàn nhẫn lừa gạt hai năm.
Cầm nhật ký, Tô Ngọ Dương để tay lên ngực, hai năm rồi, hóa ra lúc tỉnh lại trong khoảnh khắc kia tim của liền có khoảng trống bị thất lạc đó là quên Lâm Lam.
"Này, truyền bóng cho tôi, nhanh!" Nhìn bóng dáng chạy sân bóng rổ, Tô Ngọ Dương mới phát ra mình bất tri bất giác tới trường học.
Dừng bước, nhìn sức sống của mấy đám thiếu niên tỏa ra xung quanh, quả bóng ngừng được truyền qua truyền lại, Tô Ngọ Dương giống như nhìn thấy ngày mùa hè sau giữa trưa, cũng bóng cầm hướng về người khác, : "Nhận lấy!"
"Cẩn thận!" Nhìn quả bóng rổ đập vào mình, Tô Ngọ Dương tránh, trong đầu lên bóng người với : " bị đập nhìn cũng biết là có sao hay rồi!" Trong khoảnh khắc quả bóng đập trúng đầu của Tô Ngọ Dương, trong đầu là Lâm Lam cười với : "Sau này cũng quan tâm em như vậy sao?"
Cảm giác được thân thể của mình từ từ ngã xuống, trước mắt là dáng vẻ hoảng hốt cua đám thiếu niên kia, trước khi nhắm mắt lại, Tô Ngọ Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Lam trong đầu, : "Xin lỗi, Tiểu Lam."
Khi thấy Hạ Mộng Kỳ nở nụ cười về phía mình, Bạch Nham ngồi ở nhà hàng được nửa giờ rồi.
Tối hôm qua vừa về đến nhà Bạch Nham liền gọi điện cho Hạ Mộng Kỳ, Hề Bổng sai, quá yếu đuối, cho nên mất Lâm Lam. Sau những chuyện xảy ra, áp lực của dòng họ, lúc đối mặt với Lâm Lam, lựa chọn lùi bước, lúc mới bắt đầu cũng chưa từng tranh giành. Là yếu đuối, đủ kiên định khiến mất Lâm Lam, lần này muốn kiên quyết lần, hạnh phúc của mình, phải giành lấy.
"Bạch Nham, em định cố ý tới công ty tìm ! ngờ tới đây sớm như vậy, đói bụng lắm rồi phải ?" Từ lúc Hạ Mộng Kỳ nhận được điện thoại hôm qua của Bạch Nham cả người vẫn ở trong trạng thái kích động và hưng phấn, từ lúc trở về nước đến bây giờ vẫn luôn là chủ động hẹn Bạch Nham, cho dù Bạch Nham đồng ý cũng là vẻ mặt miễn cưỡng ra ngoài với , ngờ ngày hôm qua Bạch Nham lại chủ động hẹn , Hạ Mộng Kỳ nghĩ có lẽ đây là dấu hiệu tốt, cũng nhìn Bạch Nham, trong nháy mắt vẻ đành lòng và khó xử biểu lộ mặt.
"Mộng Kỳ, hôm nay tìm em là có chuyện muốn với em." Chờ Hạ Mộng Kỳ ngồi xuống, Bạch Nham .
"Có liên quan tới chuyện kết hôn à? cần hỏi ý kiến của em, tất cả đều nghe theo . Đúng rồi, muốn ăn gì?" Lật thực đơn trong tay, Hạ Mộng Kỳ cho là đúng, .
"Mộng Kỳ, em hãy nghe , muốn chúng ta kết hôn được ?"
Nghe xong lời của Bạch Nham, tay lật thực đơn của Hạ Mộng Kỳ cứng lại, lúc lâu vẫn duy trì tư thế đó: "Bạch Nham, nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc, kiên trì. Mộng Kỳ, thế giới này còn rất nhiều người đàn ông tốt, mà phải là người đàn ông tốt, đáng để em cố chấp như vậy." Đối mặt với Hạ Mộng Kỳ như vậy, Bạch Nham biết mình lại tổn thương , nhưng thể lựa chọn.
Hạ Mộng Kỳ chậm rãi đặt thực đơn trong tay xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Bạch Nham: "Em biết thế giới này có rất nhiều người đàn ông hơn , nhưng tình chính là như vậy, phải có được hay là có thể quyết định. Cho nên em hay , cố chấp hay cố chấp cũng liên quan, vì nên muốn cố chấp. Vì vậy Bạch Nham, chúng ta kết hôn được ?"
Vì nên muốn cố chấp, trong lòng Bạch Nham lặng lẽ nhớ kỹ những lời này của Hạ Mộng Kỳ, ra những người bên cạnh ai cũng biết đạo lý này, chỉ có Bạch Nham là biết, ngây ngốc để tình , hạnh phúc của mình chạy mất.
"Mộng Kỳ, thương em, kết hôn hạnh phúc. Như vậy đáng sao?"
"Còn chưa kết hôn sao có thể khẳng định chúng ta hạnh phúc chứ? phải rất Lâm Lam sao? Nhưng và ấy hạnh phúc sao?" Hạ Mộng Kỳ vẫn mỉm cười nhìn Bạch Nham.
Từ nãy giờ Hạ Mộng Kỳ vẫn mỉm cười nhìn mình, Bạch Nham có chút chột dạ: "Chính là bởi vì như vậy, cho nên muốn tìm Tiểu Lam trở về."
"Bạch Nham, nên cố chấp như vậy, sở dĩ em cố chấp là vì cố chấp của em còn có hi vọng, mà cố chấp của hề có hi vọng! Bác đồng ý!" đến đây Hạ Mộng Kỳ muốn tổn thương Bạch Nham, nhưng đây là , hi vọng Bạch Nham hiểu .
" biết, cho nên hi vọng em chủ động với mẹ chuyện chúng ta kết hôn, như vậy mẹ cũng có cách nào. Mộng Kỳ, lần này là nợ em, xin em hãy đồng ý với được ? chỉ muốn cố chấp lần này, đó là hạnh phúc của , muốn tranh giành lần, cho dù kết quả vẫn là thất bại cũng muốn tranh giành. Xin lỗi, Mộng Kỳ, thể làm em hạnh phúc được." Bạch Nham hơi, biết nếu mình hơi hết mình ra được. biết những lời này đại biểu cho cái gì, áy náy đối với Hạ Mộng Kỳ cũng chỉ có thể để trong lòng.
Nếu vừa rồi Hạ Mộng Kỳ còn có thể mạnh mẽ giả bộ cười với Bạch Nham, vậy lúc này hoàn toàn ngẩn ngơ, ngờ Bạch Nham lại tàn nhẫn đối xử với như vậy.
"Bạch Nham, em với bác những chuyện này. Em có thể cho thời gian tháng, tìm Lâm Lam, tranh giành. Nếu giành lấy được hạnh phúc của mình, như vậy em còn lời nào để , em rời ; nếu tháng sau vẫn là tình hình như bây giờ, vậy em hi vọng hãy thản nhiên đối mặt với tất cả." Nhìn Bạch Nham lúc này, Hạ Mộng Kỳ giống như thấy được mình lâu sau đó, nghĩ nếu mình buông tha, vậy lúc này Bạch Nham có phải chính là mình đây?
"Mộng Kỳ, em quá ngốc rồi!"
"Ha ha, ở trước mặt tình người thông minh cũng có thể biến thành kẻ ngốc, huống chi trước giờ em cũng thông minh chứ?" Hạ Mộng Kỳ lấy lại nụ cười vừa nãy, nghĩ Hạ Mộng Kỳ chính là kẻ ngốc, Bạch Nham cũng là kẻ ngốc.
Chương 19:
edit: tuyền xù
Trước mắt là mảnh tối đen, Tô Ngọ Dương biết mình ở chỗ nào, lần mò về phía trước, muốn lớn tiếng: "Tử Nhiễm, bật điện!" Nhưng kêu được gì hết, trừ việc ngừng khua tay lần mò về phía trước.
chùm sáng đột nhiên bắn tới trước mặt , Tô Ngọ Dương thích ứng kịp nên nhắm mắt lại, đưa tay ngăn lại ánh sáng.
"Tiểu Lam, mở ra xem !" Có tiếng người chuyện truyền tới bên tai, Tô Ngọ Dương cảm thấy rất quen thuộc.
Dần dần thích ứng được với ánh sáng, Tô Ngọ Dương từ từ mở mắt ra, trước mắt là căn nhà của Lâm Lam, nhìn "chính mình" trước mặt đưa cái hộp màu hồng cho Lâm Lam, vẻ mặt mong đợi .
Tô Ngọ Dương thấy cái hộp kia giống hệt cái hộp mà ngày đó Lâm Lam đưa cho mình.
"Là gì vậy?" Lâm Lam chớp mắt nhìn cái hộp trong tay, giọng nũng nịu ngọt ngào .
"Em mở ra chẳng phải biết sao." Tô Ngọ Dương đó gãi cái ót, vẻ xấu hổ mặt, quay đầu nhìn tường bên kia.
"Thừa nước đục thả câu! Trừ đồ có sẵn trong cửa hàng, còn có thể tặng gì chứ!" Tô Ngọ Dương đó thấy Lâm Lam tiện tay mở hộp ra, bên trong là đóa ‘forget me not’ màu xanh dương.
"Forget me not! Tự làm sao?" Lâm Lam ngẩng đầu lên, có chút dám tin vừa sợ vừa vui nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt.
"Đúng vậy, vật đó. . . . . . em thích ?" Tô Ngọ Dương nhìn "chính mình" trước mắt vẫn xấu hổ nghiêng đầu nhìn tường bên kia, rất sợ Lâm Lam thích.
"Thích! Vô cùng thích! Ngọ Dương, là forget me not! Forget me not đó!" Cầm hoa khô trong tay, Lâm Lam kích động .
"Đúng, là forget me not! Tô Ngọ Dương suốt đời quên người tên là Lâm Lam, cho nên cho em quên !" Nhìn “chính mình” trước mặt gãi cái ót, mặt là nụ cười tươi, rực rỡ đến mức khiến Tô Ngọ Dương phải đưa tay ngăn trước mắt lần nữa, nụ cười đó quá chói mắt.
Forget me not? Bóng dáng Lâm Lam và Tô Ngọ Dương trước mắt dần dần xa, " cho giữ nó, cho!" Giọng mất khống chế của Lý Tử Nhiễm truyền tới bên tai, Tô Ngọ Dương nhìn đóa ‘forget me not’ này bị Lý Tử Nhiễm bóp vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống sàn nhà trước mặt . Nhìn mọi chuyện diễn ra ở trước mặt, Tô Ngọ Dương muốn chạy tới ngăn cản, nhưng chân của lại giống như rất nặng, nặng đến mức khiến có sức nâng chân lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa ‘forget me not’ bị Lý Tử Nhiễm xé thành mảnh vụn, cái hộp rơi xuống sàn nhà, vỡ thành hai.
Tô Ngọ Dương vô lực, lấy tay che ngực, sao có thể quên, vì sao có thể quên chứ? ‘Forget me not’, Tiểu Lam của mình! Đó là ‘forget me not’ tự làm, đó là Tiểu Lam – người nhất, sao lại có thể quên hết chứ! Thế nhưng lại tự tay lấy lại ‘forget me not’ mà mình tặng cho Lâm Lam, còn lại tận mắt chứng kiến Lý Tử Nhiễm xé nát nó! làm gì thế này!
"Tiểu Lam, xin lỗi! Tiểu Lam. . . . . ." Lý Tử Nhiễm ngồi bên cạnh giường nhíu mày, nhìn Tô Ngọ Dương nằm giường ngừng gọi tên Lâm Lam. Nắm chặt tay của Tô Ngọ Dương, Lý Tử Nhiễm lo lắng nghĩ, nhớ lại rồi sao?
"Ngọ Dương, tỉnh tỉnh! Ngọ Dương?" Tô Ngọ Dương ngừng gọi tên Lâm Lam, liên tục vang vọng bên tai, rốt cuộc Lý Tử Nhiễm cũng chịu nổi nữa rồi. Tô Ngọ Dương là của ta, bất kể như thế nào ta cũng lại cho Lâm Lam. tháng, chỉ cần qua tháng nữa thôi, chờ ta và Tô Ngọ Dương kết hôn, như vậy tất cả nên kết thúc rồi. Lý Tử Nhiễm cầu khẩn ông trời cho ta thêm tháng nữa.
"Tử Nhiễm, được!" Tô Ngọ Dương kinh hô tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt lo lắng yên của Lý Tử Nhiễm.
Tô Ngọ Dương thoát khỏi tay Lý Tử Nhiễm nắm chặt, quay mặt sang chỗ khác nhìn ta.
"Ngọ Dương, cảm giác sao rồi? Có chỗ nào khó chịu ?" Lý Tử Nhiễm nhìn bàn tay trống của mình, áp chế lo lắng trong lòng .
Tô Ngọ Dương chỉ nhìn tường trắng rồi nhìn ga giường trắng trước mặt, lời nào.
"Ngọ Dương, bác sĩ lần này chỉ bị bóng đập trúng chỗ bị thương lần trước nên mới tạm thời ngất xỉu, có gì đáng ngại, cần quá lo lắng." Lý Tử Nhiễm bắt buộc mình nhìn thấy thái độ coi ta như của Tô Ngọ Dương.
"Tử Nhiễm, nhớ lại chuyện quá khứ." Tô Ngọ Dương nhìn chằm chằm phía trước, lạnh nhạt .
"Ngọ Dương. . . . . . nhớ lại chuyện gì?" Lý Tử Nhiễm đứt quãng hỏi.
"Lâm Lam." Tô Ngọ Dương nhàn nhạt hai chữ này, trong lòng lại dời sông lấp biển, " nhiều lắm nhưng cũng đủ để chứng minh chuyện. Tử Nhiễm, em nên gạt , lại càng nên gạt cả hai năm!"
"Ngọ Dương. . . . . . em. . . . . . em gạt ! Em thực là vợ chưa cưới của , trước khi em và kết hôn là Lâm Lam chen vào giữa. Ngọ Dương, trong ba người chúng ta ai cũng bị tổn thương tổn! Em gạt , xin tin tưởng em! chỉ nhớ lại vài chuyện nên thể chứng minh được cái gì!" Lý Tử Nhiễm giải thích, ta đánh cược đánh cược địa vị của ta trong lòng Tô Ngọ Dương hai năm qua tô buổi trưa dương trong lòng địa vị, đánh cược ánh sáng của Nữ Thần May Mắn hai năm trước có thể chiếu vào lần nữa hay , cũng đánh cược với ký ức trọn vẹn của Tô Ngọ Dương.
Tô Ngọ Dương vẫn nhìn chằm chằm tường trắng trước mặt, mặc dù ký ức của trọn vẹn nhưng quyển nhật ký kia cũng đủ để chứng minh lời của Lý Tử Nhiễm là giả, đủ để chứng minh bị gạt hai năm. muốn quay mặt lại nhìn luôn luôn im lặng quan tâm mình hai năm qua thấy cái đó hai năm qua, Lý Tử Nhiễm ở trước mặt hoàn toàn thay đổi, dùng lời dối khác để bảo vệ lời dối trước đó của .
"Tử Nhiễm, hôn lễ tháng sau của chúng ta hủy bỏ ." Tô Ngọ Dương hỏi Lý Tử Nhiễm, mà là giọng chắc chắn, giống như tuyên bố chuyện nhất định xảy ra trong tương lai.
"Ngọ Dương, thể được! Sao có thể đối xử với em như vậy! thể đối xử với em như vậy!" Lý Tử Nhiễm lập tức đứng lên, kích động . Chỉ cần tháng, tháng là được rồi, ta cần phải mỗi ngày lo lắng, nơm nớp lo sợ Tô Ngọ Dương bất cứ lúc nào cũng có thể hồi phục trí nhớ, ta cam lòng, cam lòng những gì trả giá trong hai năm qua lại vì tháng này mà nước chảy về biển. "Ngọ Dương, nhìn em , muốn làm như vậy sao? Chỉ bằng ký ức hoàn chỉnh này mà bỏ em sao? công bằng với em, Ngọ Dương!"
"Tử Nhiễm, cũng vì công bằng nên mới hủy bỏ hôn lễ. Nếu khôi phục lại phần trí nhớ kia hoàn toàn có thể cho rằng người trong lòng trước đây vẫn là em, nhưng tại giống nhau, nhớ lại, mặc dù đầy đủ nhưng biết người phải là em. Như vậy nếu tổ chức hôn lễ, em cảm thấy công bằng sao? Em cảm thấy có ý nghĩa sao?" Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhìn Lý Tử Nhiễm, .
" thể, thể đối xử với em như vậy! Thiệp cưới cũng gửi rồi, tất cả mọi người đều biết Tô Ngọ Dương kết hôn với Lý Tử Nhiễm, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ, có biết sau khi những người đó biết nghĩ về em như thế nào ? Bọn họ Lý Tử Nhiễm em lại bị Tô Ngọ Dương bỏ lần nữa, ai muốn Lý Tử Nhiễm em! Sau này em biết nên sống như thế nào ở giữa dòng người phức tạp đây? Ngọ Dương, thể đối xử với em như vậy!" mặt của Lý Tử Nhiễm là bất mãn và cam lòng.
"Nếu là chuyện mặt mũi em có thể yên tâm! Em chỉ cần với người ngoài là Lý Tử Nhiễm em bỏ Tô Ngọ Dương , để ý chuyện này, tùy em vui vẻ muốn thế nào cũng được." Nghe lời vừa rồi của Lý Tử Nhiễm, áy náy của Tô Ngọ Dương đối với cũng giảm xuống, cười nhạo nghĩ ra trong lòng Lý Tử Nhiễm tình của dành cho mãi mãi kém xa chuyện mặt mũi.
Lấy vài bộ đồ mình thường mặc bỏ vào trong túi du lịch, lại bỏ số đồ dùng hàng ngày vào, Bạch Nham kéo khóa lại, ngẩng đầu lên nhíu mày, sau đó cười cười. tới cạnh giường cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm dãy số.
"Alo, là Thư Á phải ? Tiểu Lam có khỏe ?" Điện thoại thông, Bạch Nham nghe ra giọng của Thư Á.
"Bạch Nham, trời ạ! Rốt cuộc cũng gọi tới rồi! Em luôn chờ điện thoại của ! Lâm Lam rồi! Em muốn gọi cho , nhưng biết vì sao lại tìm được số điện thoại của ! Lâm Lam tiếng rồi, cũng cho em biết đâu, chỉ để lại tờ giấy cậu ấy muốn tới nơi. Trời ạ! Em sốt ruột muốn chết! Bạch Nham, Lâm Lam chưa về chỗ sao?" Đầu bên kia điện thoại là giọng gấp đến độ sắp phát điên của Thư Á.
Lâm Lam rồi sao? Đầu óc của Bạch Nham vì nghe được tin tức thình lình xảy ra này mà trong nháy mắt rơi vào trạng thái bị sốc, cầm điện thoại lại ra được chữ.
"Bạch Nham, chuyện với đó? Này, Bạch Nham!" lâu nghe thấy tiếng , Thư Á vội vã gọi to ở đầu bên kia điện thoại.
"Thư Á, Tiểu Lam có nơi nào ?" Lấy lại tinh thần, Bạch Nham vội vàng khẩn trương hỏi.
"Cậu ấy , chỉ muốn tới nơi! Bạch Nham, hãy thành cho em biết, có phải làm chuyện gì có lỗi với Lâm Lam hay hả nên cậu ấy mới có thể tiếng rời , ngay cả em cậu ấy cũng !" Giọng của Thư Á lấy lại bình tĩnh, chất vấn Bạch Nham.
"Thư Á, là có lỗi với Tiểu Lam, em có biết Tiểu Lam có thể nơi nào ?" Trong lòng Bạch Nham vừa vội vừa sợ hãi, sợ lần này Lâm Lam sau này có cơ hội gặp lại lần nữa, sợ lần này mình mất Lâm Lam.
"Em biết, Bạch Nham! Em chỉ cầu mong Lâm Lam nên nghĩ quẩn, làm ra chuyện ngu ngốc gì! Bạch Nham, em ngờ làm ra chuyện gì đó tổn thương Lâm Lam! Em là sơ suất, lại nhìn ra cậu ấy có vấn đề, lại bị nụ cười giả vờ của cậu ấy mê hoặc! Bạch Nham, làm em thất vọng, cũng làm Lâm Lam thất vọng! Còn tưởng rằng tốt hơn Tô Ngọ Dương, ngờ, quả nhiên đều là kẻ bạc tình!" Đầu bên kia điện thoại là giọng tràn đầy trách cứ và tự trách của Thư Á.
"Thư Á, biết mình sai rồi, là có lỗi với Tiểu Lam! Nếu em biết ấy đâu, xin em nhất định phải cho biết, chỉ muốn tìm Tiểu Lam về, tất cả đều là lỗi của , sau này nhất định quý trọng, chăm sóc tốt, xin em cho cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm!" Lời của Thư Á truyền vào tai Bạch Nham, Bạch Nham xấu hổ biết gì, ấy sai, Bạch Nham chính là kẻ bạc tình, nhưng lúc này kẻ bạc tình muốn ăn năn hối lỗi, Bạch Nham nghĩ ông trời có thể cho cơ hội nữa hay đây.
"Bạch Nham, em biết, nếu em biết em tự tìm cậu ấy rồi, sao mỗi ngày còn lo lắng, ngồi chờ điện thoại của ! Bạch Nham, em muốn với chuyện, có lẽ Lâm Lam có thai!"
thể nghi ngờ lời của Thư Á như tia sấm sét giữa trời quang đánh vào ngực Bạch Nham, trong đầu ngừng vang vọng lời của Thư Á: Lâm Lam có thai!
Điện thoại trượt khỏi tay Bạch Nham, ngồi chồm hổm sàn nhà lớn tiếng khóc rồi lại cười. là ý trời trêu người, vì yếu đuối nên mới khiến cả người Lâm Lam bị thương mà rời khỏi đây, vì đứa bé, bị buộc phải bỏ Lâm Lam. tại, đứa bé có, mà cũng dễ dàng lắm muốn kiên quyết lần, muốn kiên trì lần, muốn cố gắng tranh giành lần nhưng lại biết Lâm Lam ở đâu.
Lần này, có phải mất Lâm Lam rồi ? Bạch Nham khổ sở ngồi chồm hổm sàn nhà, ôm đầu nghĩ tới vấn đề này khiến bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.
Last edited by a moderator: 24/2/16