1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh - Thanh Đăng & Mộc Ngư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      edit: tuyền xù

      Khi về đến nhà trời vẫn chưa tối lắm, Lâm Lam muốn lập lại tình cảnh lần trước, muốn lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Nham, sợ khi nhìn rồi hối hận vì mình hạ quyết tâm quyết định này ra.

      Thang máy truyền đến tiếng "Leng keng", Lâm Lam vẫn đứng bất động tại chỗ, vài bước nữa là tới nhà nhưng cuối cùng cũng sắp phải là nhà nữa rồi. Giống như căn phòng từng ở, cũng là nhà nhưng bây giờ phải.

      Rốt cuộc trước khi cửa thang máy đóng lại Lâm Lam vẫn tới, nhà, Lâm Lam trong lòng đọc thầm từ này, từng bước về phía cửa.

      Mở cửa, Lâm Lam chỉ cúi đầu lặng lẽ cởi giầy cất, cúi đầu lặng lẽ về phía phòng ngủ.

      "Tiểu Lam. . . . . ."

      Bên tai truyền tới giọng của Bạch Nham, Lâm Lam bỗng cảm thấy nhói đau chút, ngẩng đầu lên: "Sao hôm nay về vậy? Bữa tối để thím Trương chuẩn bị , em mệt, muốn ngủ lát."
      "Tiểu Lam. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Nham ưu thương nhìn Lâm Lam, gọi tên của .

      Hôm nay đặc biệt về nhà sớm, hôm qua Lâm Lam khiến rất lo lắng, có cảm giác giữa và Lâm Lam khoảng cách rất xa.

      Lâm Lam gì nữa, vào phòng ngủ nặng nề ngã xuống giường. Nhắm mắt nghĩ lại có phải nên đối xử với Bạch Nham như vậy ? Sau đó kéo khóe miệng, nhàng phát ra trận cười lạnh: phải như vậy, mới có thể đến ngày đó phải cũng đến nỗi bỏ được.

      Lâm Lam nằm giường, hoảng hốt ngủ thiếp .

      Trong giấc mơ vẻ mặt Bạch Nham rất kích động nắm tay , với giống như trước đây: "Lâm Lam, có. Hãy tin tưởng , làm em hạnh phúc!"

      Lâm Lam muốn đưa tay cầm lại tay Bạch Nham, cảnh trong giấc mơ lại thay đổi, Bạch Nham vẫn nắm tay , : "Lâm Lam, em là của !" : "Lâm Lam, chúng ta về nhà ?"

      Nhìn những cảnh này, Lâm Lam muốn ôm Bạch Nham khóc : "Bạch Nham, chúng ta có nhà, có!"

      Lâm Lam nằm giường khóc giống như đứa bé, nhìn Lâm Lam như vậy, Bạch Nham đau lòng nhắm hai mắt lại, nhớ trước kia Lâm Lam từng với là người đàn ông thể khóc ở trước mặt người phụ nữ, phải kiên cường để cho người phụ nữ của mình biết, trời sập xuống cũng có chống đỡ.

      Bạch Nham mở mắt ra giúp Lâm Lam nhàng lau nước mắt mặt, dịu dàng : "Tiểu Lam, tỉnh, đến giờ ăn cơm rồi!"

      Lâm Lam nghe thấy, hai tay vẫn nắm chặt áo ở trước ngực mình, kêu khóc: "Bạch Nham, có nhà, cần em nữa!"

      Bạch Nham đau lòng vuốt trán Lâm Lam, cúi đầu ghé vào lỗ tai , : "Tiểu Lam, , . luôn luôn ở bên cạnh em, luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn. . . . . ."

      Nước mắt của Lâm Lam ở lông mi khẽ động, từ từ mở mắt ra. Nhìn vẻ mặt đau lòng của Bạch Nham trước mắt, Lâm Lam cố ý quay mặt , lạnh lùng : "Ăn cơm chưa?"

      Thấy Lâm Lam cố ý giả vờ lạnh lùng, trong lòng Bạch Nham lại càng tự trách mình hơn, là có năng lực nên thể bảo vệ tốt, lời thề son sắt với lúc trước là làm hạnh phúc, nhưng bây giờ lại để cho đau lòng khổ sở như vậy! Nắm tay thành quả đấm sau đó dịu dàng : "Tiểu Lam, dậy rồi ăn cơm."

      Lâm Lam động đậy cơ thể muốn ngồi dậy, Bạch Nham vội vàng khom lưng đỡ Lâm Lam ngồi dậy, giúp sửa sang lại đầu tóc rối bời.

      " ra ngoài trước , em sửa sang lại chút rồi ra sau." Lâm Lam vuốt vuốt tóc với Bạch Nham.

      Bạch Nham dừng lại chút gì nữa, chỉ cười gật đầu cái rồi đóng cửa lại ra ngoài.

      Lâm Lam ngồi ngẩn người giường lát, mới chậm rãi xuống giường, tới trước bàn trang điểm, cầm lược lên tùy ý chải mái tóc rối, nhìn chằm chằm mình trong gương đến ngẩn người.

      "Buổi sáng sao ăn cháo loãng và uống sữa tươi ra ngoài rồi, chuyện gì mà gấp gáp vậy, ngay cả bữa sáng cũng chẳng thèm ăn thế?" Bạch Nham gắp miếng thịt gà bỏ vào trong chén Lâm Lam, hỏi.

      " có khẩu vị nên ăn, chỉ là bữa sáng mà thôi, ăn hay cũng như nhau mà. Với lại dù cho có đói bụng mua ở bên ngoài cũng được." Lâm Lam gắp miếng thịt gà Bạch Nham đưa cho, nhìn lúc lâu mới bỏ vào chén bên cạnh, còn mình gắp miếng củ cải trắng.

      Bạch Nham động động đôi đũa trong tay, im lặng cúi đầu.

      "Bạch Nham, em có chuyện muốn với ." Lâm Lam vừa từ từ nhai cơm trong miệng vừa .

      "Hả?" Trong lòng Bạch Nham "Rầm" tiếng, hơi sợ lời tiếp theo của Lâm Lam khiến tiếp thụ nổi.

      "Em suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta ly hôn ." Lâm Lam đặt đôi đũa trong tay xuống, giả vờ bình tĩnh nhìn Bạch Nham.

      Đôi đũa từ trong tay Bạch Nham rớt xuống bàn, Lâm Lam nhìn thoáng qua đôi đũa rớt bàn, tiếp tục : "Mẹ tìm cho người phụ nữ tốt hơn gấp mấy lần em, em tin rằng kết hôn với ấy hạnh phúc."

      Bạch Nham ngơ ngác nhìn Lâm Lam, sau đó lắc đầu : " đồng ý, chắc chắn ! Tiểu Lam, biết mấy ngày nay giữa chúng ta xảy ra chút vấn đề, nhưng những chuyện này đều đáng ngại, chúng ta vẫn có thể sống chung mấy ngày này. Chắc chắn bây giờ trong lòng em rất rối bời nên mới có thể ra những lời này. Tiểu Lam, ra em cũng biết mình gì phải ?"

      Lâm Lam cười yếu ớt lắc đầu cái: "Bạch Nham, em phải con nít, chuyện này cũng phải là lần đầu tiên trải qua, chúng ta hết rồi, tốt nhất là nên tách ra ."

      " , đồng ý!" Bạch Nham cố chấp lắc đầu, dù thế nào chăng nữa cũng đồng ý.

      "Bạch Nham, chúng ta còn là con nít, chuyện vậy rồi, cho rằng chúng ta còn có thể ở chung với nhau được nữa sao?"

      " biết giấu em chuyện Ngọ Dương là đúng, chuyện em thể mang thai được nữa cũng nên giấu em, nhưng phải cố ý, em thể tha thứ cho sao? Cho thêm cơ hội nữa được ? Chúng ta chỉ vừa mới qua đoạn đường ngắn thôi? Tiểu Lam, con đường sau này vẫn còn dài, từng chút từng chút bù đắp lại, đừng quyết định như vậy có được ?" Bạch Nham khẩn cầu .

      "Bạch Nham, chuyện phải đơn giản như vậy, chẳng lẽ biết sao?"

      "Mẹ gì với em vậy?" Nghe Lâm Lam như vậy Bạch Nham khẩn trương hỏi.

      " gì hết, chỉ muốn em rời khỏi đây mà thôi. Em thể sinh con, Bạch Nham, đây là vấn đề lớn nhất giữa em và bây giờ, cũng là vấn đề thể nào giải quyết." Lâm Lam hề muốn tàn nhẫn ra những chuyện này, về chuyện này mặc dù Bạch Nham đúng, nhưng tình cảm của dành cho Lâm Lam là , Lâm Lam muốn trả lại cho vết thương lớn như vậy.

      "Tiểu Lam, em cần nữa, cảm thấy bây giờ em bình tĩnh, có thể đồng ý tạm thời xa nhau thời gian để hai người yên tĩnh chút, nhưng tuyệt đối đồng ý ly hôn!" Bạch Nham vẫn cố giữ lấy.

      "Được rồi, vậy chúng ta xa nhau thời gian trước , có lẽ khi tỉnh táo lại nghĩ như vậy nữa. Ngày mai em . Hôm nay cứ vậy , em mệt, ngủ trước." xong Lâm Lam đứng dậy vào phòng ngủ.

      Ngày hôm sau trời vừa sáng Lâm Lam thức dậy xuống lầu mua bữa sáng, vào cửa thấy Bạch Nham mới vừa rời giường, Lâm Lam coi vẻ mặt bị thương và mất mác mặt , qua. muốn rời khỏi phải kiên quyết chút, nên để lại quá nhiều dịu dàng và lưu luyến trở thành đau đớn của sau này.

      Hôm nay Bạch Nham cũng tới công ty, vẻ mặt mất hồn ngồi ghế sô pha, nhìn bóng dáng ra ra vào vào của Lâm Lam, nhớ lại chuyện buổi sáng.

      cần mỗi ngày chuẩn bị ly sữa tươi và chén cháo loãng cho nữa rồi, đây có phải là lấy hình thức khác cho biết, Lâm Lam cần Bạch Nham rồi đúng ?

      Bạch Nham ngồi ghế sô pha, biết mình nên dùng lời gì để giữ Lâm Lam lại, nghĩ tới lời ngày hôm qua của , Bạch Nham hối hận cúi đầu.

      biết biết vì sao mình sinh non, chắc chắn cũng biết vì sao mắc chứng vô sinh, biết mẹ cho biết tất cả mọi chuyện trước khi với , khiến bây giờ mất cơ hội giữ lại cơ hội. Mà chính xác tạo thành tình hình thể vãn hồi như bây giờ cũng chính là Bạch Nham . Lâm Lam sai, vấn đề lớn nhất giữa bọn họ bây giờ chính là đứa bé, Bạch Nham có thể có con, nhưng nhà họ Bạch thể.

      Lâm Lam mở tủ quần áo ra cầm từng cái ném lên giường, hễ là đồ Lâm Lam muốn cũng để lại mà mang toàn bộ , cũng thể để lại bất kỳ đồ vật nào để sau này Bạch Nham có thể nhìn thấy mà đau lòng.

      Thím Trương đứng ở cửa lúc lâu vẫn lấy hết can đảm vào, hai năm rồi, bà ở nhà này cũng hai năm rồi, mỗi ngày đều nhìn thấy hình ảnh vợ chồng ân ái, bà có thể nhìn ra Lâm Lam là cỡ nào quan trọng với Bạch Nham, làm sao thương đến tận đáy long. Có lần bà cho rằng bọn họ là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất mà bà gặp qua, chỉ là ngắn ngủn mấy ngày thế nhưng phải mỗi người ngả rồi!

      " Lâm, " nhìn Bạch Nham vẫn ngồi mất hồn nhúc nhích ghế sô pha, rốt cuộc thím Trương cũng nhìn nổi nữa: " ra hiểu lầm ngài Bạch rồi."

      Lâm Lam dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn thím Trương tẩu: "Thím Trương, thím biết vấn đề giữa chúng tôi, liên quan tới việc hiểu lầm hay hiểu lầm!" xong lại vội vàng thu dọn đồ trong tay mình.

      "Là chuyện đứa bé phải ? ra hai năm trước tôi biết ngay là ngài Bạch làm. Năm ấy ngài ấy ngồi chổm hổm trước phòng bệnh của nắm tóc mình hối hận tự trách, như là nổi điên là lỗi của ngài ấy, là ngài ấy quá ích kỷ, lúc đó tôi biết rồi." ra việc này thím Trương cũng cảm thấy nhõm rất nhiều, những năm này giấu Lâm Lam, nhìn đối xử tốt với mình, thím Trương cũng vô cùng áy náy. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cảnh vợ chồng bọn họ ân ái, bà nghĩ có lẽ giấu như vậy cũng tốt.

      " ra ngay cả thím cũng biết, chỉ giấu mình tôi!" Lâm Lam nghe lời của thím Trương cũng dừng động tác trong tay lại.

      " ra, ngài Bạch vẫn rất tự trách, năm ấy Lâm nhìn thấy bộ dáng của ngài ấy ở bệnh viện đâu, là hận phải người nằm giường là ngài ấy, là hận thể quay ngược thời gian để đền bù lỗi lầm của ngài ấy. Lâm, tôi nghĩ ngài Bạch làm vậy nhất định là bị ép buộc, thể tha thứ cho ngài ấy lần sao? Đàn ông mà, luôn luôn có lúc phạm sai lầm! Hai năm qua, tôi có thể nhìn ra ngài Bạch là cỡ nào xem trọng Lâm, như phụ nữ chúng ta, cả đời có thể có người đàn ông mình như vậy, bất kể như thế nào cũng nên nắm lấy chặt buông tay!" Năm ấy khi thím Trương biết chuyện Lâm Lam sinh non có liên quan tới Bạch Nham, bà lo lắng ngày xảy ra chuyện như bây giờ, là người phụ nữ, bà biết mất đứa bé rất khổ sở, nhưng Bạch Nham là người chồng tốt, trừ chuyện kia ra. Mặc dù bà lắm vì sao Bạch Nham cần con của mình, nhưng bà vẫn hi vọng Lâm Lam có thể cho Bạch Nham cơ hội.

      Lâm Lam nghe xong lời của thím Trương cũng vội trả lời, thím Trương ra được tất cả sao lại biết chứ, sao có thể biết Bạch Nham đau khổ và tự trách chứ, sao có thể hiểu, với người phụ nữ mà , tìm được người đàn ông lòng thương , chuyện dễ, nhưng chuyện của và Bạch Nham chuyện sao mình có thể quyết định được.

      Lâm Lam nhìn chằm chằm vào bức hình của và Bạch Nham đặt tủ đầu giường lúc, rốt cuộc vẫn là cầm lên bỏ vào túi đồ của mình. Xoay người với thím Trương: "Sau khi tôi , Bạch Nham phải làm phiền thím quan tâm lo lắng, lúc tâm tình của ấy tốt, thím khuyên ấy chút. lâu sau dâu mới vào ở, thím cố gắng ít chuyện của tôi và Bạch Nham ở trước mặt ấy, làm tốt phận của mình là được."

      Thím Trương nhìn Lâm Lam bất đắc dĩ thở dài hơi rồi ra ngoài, vợ chồng son này chấm dứt rồi sao?

      Xách hai túi đồ lớn, Lâm Lam ngang qua Bạch Nham: "Bạch Nham, em phải . phải quên em , sống tốt!" xong cùng thím Trương mỗi người xách túi về phía cửa chính.

      Bạch Nham đột nhiên giống như ý thức được cái gì, từ ghế sô pha nhảy dựng lên, lại cũng chỉ di chuyển bước . Chỉ nhìn bóng dáng Lâm Lam rời khỏi mà nhàng gọi: "Tiểu Lam. . . . ."

      Nghe được tiếng "ầm" đóng cửa, cả người Bạch Nham vô lực ngã xuống ghế sô pha. có lý do và năng lực có thể giữ Lâm Lam lại, những lời "Bất Hiếu Hữu Tam Vô Hậu Vi Đại" đè vai nặng, khắc vào lòng , ngăn chặn miệng , trói buộc hành động của . di chuyển nổi bước chân đuổi theo kéo Lâm Lam lại ôm vào trong lòng chặt, cũng ra được tiếng giữ Lâm Lam lại. Hai tay Bạch Nham ôm đầu, giọng khóc. Người đàn ông rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.

      Lâm Lam cố hết sức xách túi đồ xuống xe taxi, ngẩng đầu nhìn căn nhà ở tầng bốn, vòng, cuối cùng mình vẫn trở lại nơi này.

      Cúi đầu nhìn hai túi đồ lớn trước mặt, Lâm Lam cau mày biết nên làm sao để chuyển hai túi đồ lớn này đến thang máy đây.

      " Lâm, ngờ trùng hợp như vậy, thế nhưng gặp ở đây!" Giọng của Tô Ngọ Dương truyền tới bên tai.

      Lâm Lam giật mình ngẩng đầu lên thấy Tô Ngọ Dưởng rất là giật mình nhìn mình, nhìn Tô Ngọ Dương đứng trước mặt mình, nhìn căn nhà từng là của bọn họ ở xa phía trước, có khoảnh khắc Lâm Lam cho rằng bọn họ trở lại ngày trước.

      " xách những túi này là muốn chuyển nhà sao? Bạch Nham đâu?" Nhìn bộ dáng Lâm Lam xách bao lớn bao , Tô Ngọ Dương hiểu hỏi.

      "À, đây là. . . . . . là vài đồ vật trước đây của tôi, tôi thấy đặt trong nhà chiếm chỗ quá, ném lại nỡ, đúng lúc ở đây có nhà trống nên muốn chuyển tới đây. Bạch Nham rất bận nên tôi với ấy." Lâm Lam vội vàng lấy cớ.

      "À, là vậy sao! Cần tôi giúp ? Bây giờ tôi nhàn rỗi nên có việc gì làm đây!" Tô Ngọ Dương nhìn hai túi lớn, lại nhìn vẻ mặt lo nghĩ của Lâm Lam, biết nhất định là bị chuyện này làm khó, liền chủ động đề nghị giúp đỡ.

      "Vậy à, vậy rất tốt, tôi còn lo nghĩ làm sao để mang vào đây!" Lâm Lam do dự, nghĩ chút, vẫn đáp ứng. Mặc dù là Tô Ngọ Dương, nhưng với Tô Ngọ Dương mất trí nhớ chỉ giống như người xa lạ mà thôi, hai năm rồi, vướng mắc trong lòng cũng nên hiểu , vậy hôm nay luôn , hiểu lần! Trong cuộc sống của Lâm Lam sau này có Bạch Nham và Tô Ngọ Dương. Thế giới lớn như vậy dù sao vẫn có người lướt qua bạn, dù sao vẫn có người xuất rồi lại rời khỏi trong cuộc đời của bạn quá nhàm chán, mà những người rời khỏi là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sau này. Lâm Lam nghĩ, để Bạch Nham và Tô Ngọ Dương Thành trở thành hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời của mình .
      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:

      edit: tuyền xù

      "Lâm Lam, sao trở lại?" Bảo an trong chung cư biết Lâm Lam có chút bất ngờ khi thấy bóng dáng của Lâm Lam, tới hỏi.

      Lâm Lam nhìn ta, có chút được tự nhiên : "Đúng vậy, đột nhiên muốn tới đây ở mấy ngày."

      "Đây phải là Ngọ Dương sao? À ~~ tôi hiểu rồi, vợ chồng son làm lành rồi, đúng ?" Ánh mắt của bảo an mập mờ nhìn Lâm Lam, vẫn quên vỗ vỗ vai của Tô Ngọ Dương, : "Làm lành là tốt rồi, Lâm Lam là tốt, làm lành rồi sống qua ngày tốt vui vẻ!"

      Tô Ngọ Dương xách túi đồ trong tay, bị bảo an vỗ vỗ sửng sốt chút, khó hiểu nhìn Lâm Lam lại nhìn bảo an: " cái gì. . . . . ."

      "À, tôi và ấy nhất thời chỉ là cãi nhau rồi giận dỗi chút thôi, sao! phải còn muốn tuần tra sao? Vậy nhanh !" chờ Tô Ngọ Dương hết lời, Lâm Lam gấp đến độ vội vàng .

      Bảo an gì nữa, dù sao cũng là chuyện vợ chồng son người ta, cũng chỉ cười rồi rời khỏi.

      " Lâm, lời vừa rồi của ta là có ý gì vậy? Sao tôi nghe hiểu?" Tô Ngọ Dương cảm thấy có phải hình như mình quên mất vài chuyện , nhớ tới ban đầu lúc Lâm Lam nhìn thấy mình cũng vài chuyện chả hiểu ra sao cả, tại ngay cả người bảo an hình như cũng biết mình, nhưng mình hoàn toàn lại chút xíu ấn tượng nào. Giống như mình chưa từng tới đây, nhưng nhìn thấy mọi thứ liền vô ý thức vào, trong lòng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

      " đừng nghe lời của ta, người này cứ thích trêu chọc trong chung cư, nếu vừa rồi tôi tiếp ý của ta, ta quấn đó! Xin lỗi, kéo xuống nước rồi!" Lâm Lam đến đây cúi đầu, ngờ có ngày quan hệ giữa mình và Tô Ngọ Dương quan hệ lâm vào tình cảnh như vậy.

      "À, là vậy sao! Vừa rồi đúng là làm tôi giật cả mình!" Tô Ngọ Dương thở phào nhõm .

      "Đúng rồi, sao tới chỗ này?"

      "À, đúng lúc ngang qua đây, đột nhiên cảm thấy nơi này có cảm giác quen thuộc, liền vô ý thức vào đây." Đến lúc này Tô Ngọ Dương vẫn cảm thấy rất thần kỳ, thế nhưng mình lại có cảm giác quen thuộc đối với nơi mà mình chưa từng tới.

      Lâm Lam nghe xong, trong lòng co rút: " sao? Xem ra đúng là có duyên, nếu sao tôi có thể gặp được !" Lâm Lam vội vàng ra vẻ thoải mái vui vẻ , vì biết nếu mình vội vàng cố mỉm cười, giây sau có thể nắm lấy vạt áo của Tô Ngọ Dương mà thế này hay : " nhớ sao, từng ở đây, chúng ta cùng nhau ở đây, ở đây có căn nhà của chúng ta!" Nhưng thể. thể ích kỷ như vậy phá hoại hạnh phúc bây giờ của Tô Ngọ Dương, càng thể ở cùng với lần nữa. rời khỏi Bạch Nham, phải vì Tô Ngọ Dương.

      " nha! Ngày đó lúc nhìn thấy Lâm tôi cảm thấy như từng quen biết!"

      "Nếu có duyên với như vậy cần luôn mở miệng là gọi tiếng Lâm đâu. và Bạch Nham là bạn bè, đương nhiên cũng là bạn của tôi rồi, gọi Lâm Lam là được rồi." Nghĩ tới lâu nữa phải rời khỏi thành phố này rồi, lần này có lẽ là lần cuối cùng nhìn thấy Tô Ngọ Dương, Lâm Lam muốn nghe gọi tên lần nữa, giống như trước đây vậy.

      "Cũng đúng, tôi cũng cảm thấy gọi Lâm là quá xa lạ. Đúng rồi, Lâm Lam, nhà ở đâu?" Tô Ngọ Dương luôn luôn về phía trước, lúc này mới ý thức được mình biết nhà Lâm Lam ở đâu.

      Lâm Lam nhìn cười : "Là tòa nhà kia, tầng bốn."

      "À.. biết rồi, tôi nhất định đưa đồ tới nơi an toàn!"

      Lâm Lam nhìn bóng lưng Tô Ngọ Dương xách đồ phía trước, nghĩ: nếu mất trí nhớ, có phải bọn họ vẫn tay trong tay qua nơi này , đường trở về căn nhà có phải tràn đầy tiếng tiếng cười của bọn họ ? Mà có phải Bạch Nham cũng kết hôn với kia rồi sinh con lâu rồi, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc cuộc sống đúng ? Hoặc lấy Bạch Nham, có lẽ Bạch Nham cũng đau khổ như bây giờ, mà Lâm Lam vòng cũng chỉ là trở lại điểm xuất phát mà thôi. Tất cả chỉ là nếu mà thôi, nhưng bây giờ mới nhận ra hóa ra tất cả đau khổ sở đều do Lâm Lam mà ra.

      Thang máy truyền đến tiếng "Leng keng", cửa mở ra, Lâm Lam đứng phía trước Tô Ngọ Dương, nhìn hành lang, hai năm rồi trở về căn nhà kia, biết bây giờ nó thế nào, có phải còn thuộc về mình nữa đúng ?

      "Lâm Lam, sao vậy? Đến rồi, ra sao?" Tô Ngọ Dương xách túi đồ ra, thấy Lâm Lam vẫn đứng ngơ ngác ở cửa thang máy liền nhắc nhở.

      "À. . . . . . phía trước là đến rồi." Lâm Lam vội vàng ra khỏi thang máy, chỉ phía trước .

      " thôi." Tô Ngọ Dương xách túi đồ tới bên cạnh Lâm Lam, xong liền nhanh về phía trước.

      Lâm Lam nhìn bóng lưng của Tô Ngọ Dương xa nên vội vàng theo, giống như trước kia, bọn họ dạo phố xong, Tô Ngọ Dương luôn luôn xách bao lớn bao đằng trước, mà Lâm Lam luôn luôn giống như người phụ nữ sau lưng , hạnh phúc trở về căn nhà của bọn họ.

      "Lâu rồi chưa về đây hả?" Nhìn ổ khóa có lớp bụi dầy, có thể thấy được mơ hồ điểm chấm màu vàng, Tô Ngọ Dương hỏi.

      Lâm Lam lấy chìa khóa trong túi ra gật đầu cái, cửa mở ra, lớp bụi rớt xuống đầu Lâm Lam, nhuộm tóc thành màu trắng, làm mắt nhìn , Lâm Lam phản xạ có điều kiện che mắt. Tô Ngọ Dương vội vàng đặt túi đồ xuống, dẫn Lâm Lam ra ngoài phủi bụi tóc và người, đưa tờ khăn giấy cho Lâm Lam: "Sao rồi, mắt sao chứ?"

      Lâm Lam xoa mắt lắc đầu, " sao, lâu rồi tới đây, ngờ có nhiều bụi như vậy."

      " đứng phía sau, tôi phía trước, tôi là con trai, sợ chút bụi này." xong Tô Ngọ Dương kéo Lâm Lam ra sau lưng, mình vào cửa trước.

      Sau khi Lâm Lam thả tay ra liền xoa mắt hơi ướt, căn nhà trước mặt vẫn là hình dạng đó, chỉ là có lớp bụi dầy phủ lên, ra cuối cùng chỉ là vật còn người mất.

      "Ngọ Dương, để ở đây là được rồi. Lần này làm phiền , để làm công việc dùng sức như vậy." Tô Ngọ Dương đặt túi đồ trong tay xuống xong, Lâm Lam .

      "Giúp đỡ bạn bè là chuyện mà thôi! Còn chuyện gì cứ việc !" Tô Ngọ Dương nhìn chung quanh căn nhà vòng .

      " cần, nếu có việc làm chuyện của mình , việc còn lại tự tôi có thể làm." Ở cùng với Tô Ngọ Dương, vẫn lại là căn nhà mà hai người từng có cuộc sống hạnh phúc, Lâm Lam cảm thấy nếu còn tiếp tục đứng như vậy, chịu nổi.

      "Vậy tôi trước." Tô Ngọ Dương cười cười với Lâm Lam, xoay người tới cửa, chưa được mấy bước lại dừng lại, xoay người có chút xấu hổ cười : " đúng là kỳ là, thế nhưng tôi lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc! Xem ra hôm nay tôi có chút vấn đề, nhìn nơi nào cũng quen thuộc!"

      Lâm Lam cười khổ trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười với Tô Ngọ Dương: "Nếu vậy về sớm chút , rất vui khi ở bên cạnh, nhìn ra được ấy rất !"

      "Ừ, Tử Nhiễm rất tôi, tôi cũng ấy. Nhớ lúc tôi bị bệnh, vẫn là ấy tấc cũng rời canh giữ bên cạnh chăm sóc tôi, cho đến khi tôi khỏe lại! Cho nên tôi tự nhủ đời này phải đối xử tốt với ấy!" Tô Ngọ Dương đến đây mặt là nụ cười hạnh phúc.

      "Ngọ Dương, chờ chút!" Tô Ngọ Dương tới cửa lại bị Lâm Lam gọi lại, xoay người thấy Lâm Lam chạy nhanh vào căn phòng, chỉ nghe được tiếng va chạm của ngăn tủ sau đó Lâm Lam ra trong tay cầm cái hộp màu hồng, vừa vừa dùng tay phải ngừng vuốt ve cái hộp, giống như là cực kỳ bỏ được.

      "Ngọ Dương, hôm nay giúp tôi, tôi biết làm sao cảm ơn , vậy cầm hộp này ." Lâm Lam đưa cái hộp tới trước mặt Tô Ngọ Dương .

      Tô Ngọ Dương nhìn cái hộp nhưng nhận, vẻ mặt lúc nãy khi Lâm Lam cầm cái hộp, Tô Ngọ Dương có thể nhìn ra Lâm Lam rất quý trọng nó, liền cự tuyệt : "Đây là vật rất quý trọng, đúng ? Tôi chỉ là giúp chuyện , có gì đâu, cần cám ơn tôi!"

      " từng rất quý trọng, nhưng bây giờ với tôi mà nó chỉ là quà tặng bình thường mà thôi! xem để nó ở đây rất lãng phí, còn bằng đưa cho , chỉ cần ghét bỏ hãy nhận lấy !" xong Lâm Lam mở hộp ra, là đóa hoa khô 'forget me not'.

      Tô Ngọ Dương do dự nhận lấy cái hộp trong tay Lâm Lam: " xác định muốn đưa nó cho tôi sao?" Lúc hỏi câu này Tô Ngọ Dương vẫn nhìn ánh mắt của Lâm Lam, ánh mắt kia cho biết từng quý trọng nó.

      " đưa cho rồi, trừ phi cần, nào có đại lý tôi lấy lại!" Lâm Lam đặt cái hộp vào tay Tô Ngọ Dương, xoay người sắp xếp đồ đạc của mình, quay đầu lại liếc nhìn cái.

      Tô Ngọ Dương cẩn thận đậy nắp hộp lại, nhìn chằm chằm cái hộp hồi mới : " Được rồi, vậy tôi khách khí nhận lấy! Còn chuyện gì ?"

      Lâm Lam đưa lưng về phía Tô Ngọ Dương, im lặng lắc đầu cái, nghe tiếng bước chân của Tô Ngọ Dương ngày càng xa mất hồn nhìn sàn, sàn nhà cũng tích đầy lớp bụi dầy, lưu lại dấu chân lộn xộn, đó chính là đâu chân của vừa mới lưu lại.

      Lâm Lam ôm đầu ngồi sàn nhà, đó là vật mà lúc và Tô Ngọ Dương ở chung, là đưa cho , là tự mình làm vì trước kia luôn oán trách chỉ đưa vài quà tặng làm sẵn. Ngày đó, với : "Forget me not." Nhàn nhạt, cũng cười hạnh phúc giống như vừa rồi. Chỉ là 'forget me not' vẫn như cũ, nụ cười vẫn như cũ nhưng phải vì Lâm Lam , đa phải vì Lâm Lam mà cười hạnh phúc như vậy. 'Fotget me not, forget me not'. Ai quên tôi, tôi lại quên ai đây?

      Lâm Lam ngẩng đầu lên, hai tay ôm đầu gối, nước mắt trong vành mắt lăn qua lăn lại cuối cùng cũng chảy ra.

      Kết thúc, tất cả đều kết thúc.

      "Alo, là Thư Á phải ? Tớ là Lâm Lam!" Dọn dẹp sơ qua căn nhà , Lâm Lam ngồi ghế sô pha, vào điện thoại.

      "Lâm Lam! Trời ạ ------ cậu lại có thể gọi điện cho tớ, làm tớ giật cả mình! Người phụ nữ này, , có chuyện gì?" Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng quen thuộc của Thư Á, giọng của vẫn hạnh phúc như vậy, Lâm Lam đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, lỗ mũi giống như bị nhét thứ gì dò khiến hít thở thông.

      "Chẳng lẽ tớ có chuyện mới có thể gọi cho cậu sao? Vừa qua bận rộn những việc gì?" Lâm Lam cầm điện thoại, hít hơi sâu .

      "Gần đây ở nhà rảnh rỗi thôi! Bây giờ Trình Băng coi tớ như là động vật đặc biệt phải được bảo vệ, chỗ nào cũng cho tớ , chuyện gì cũng cho tớ làm, là tớ buồn muốn chết! Cậu sao? Lần trước cậu và Bạch Nham cùng cố gắng lên chút, sao rồi?" Trong điện thoại giọng của Thư Á tuy oán giận Trình Băng độc tài và chuyên chế nhưng cũng rất hạnh phúc, vẫn luôn là người phụ nữ hạnh phúc, Lâm Lam nghĩ như vậy.

      "Cậu đó, làm người phụ nữ có thai cho tốt , cũng đừng quá quan tâm tới chuyện khác! Đúng rồi, tớ muốn đến chỗ cậu ở vài ngày, cậu thấy có được ?" Lâm Lam luôn suy nghĩ, bây giờ mình cũng chỉ có thể làm phiền Thư Á thôi, cũng tiện thể lời tạm biệt với cậu ấy. muốn về quê, từ khi ba mẹ xảy ra tai nạn xe rồi qua đời vẫn luôn là ông nội chăm sóc , tại lớn rồi, ông bà nội khó có được thanh tịnh, muốn dùng phương thức này để làm phiền ông bà nội.

      "Được, chỉ sợ Bạch Nham nỡ để cậu tới đây! Bây giờ tớ là người cực kỳ buồn bực, cậu tới đây giúp tớ phát tiếc bực mình nha!" Nghe giọng của Thư Á, Lâm Lam cảm thấy hình như rất vui, tưởng tượng ra cậu ấy bây giờ có phải khoa tay múa chân .

      "Tớ muốn tới ấy còn có thể ngăn được tớ sao! Chỉ cần tới lúc đó Thư Á cậu đuổi tớ là được, cứ quyết định vậy , mấy ngày nữa tớ tới, đến lúc đó gọi cho cậu!" Lâm Lam chuyện của và Bạch Nham với Thư Á, cũng muốn chuyện của Tô Ngọ Dương với Thư Á, cậu ấy hạnh phúc như vậy, sao có thể để bất hạnh của mình làm phiền cậu ấy chứ?

      "Lâm Lam, sao tớ có cảm giác có chút bình thường vậy? Cậu tới đây, Bạch Nham tới cùng sao?"

      "Ừ, ấy rất bận! mình tớ tới cậu vẫn thấy thỏa mãn hả!"

      "Ha ha, thỏa mãn, thỏa mãn!" Đầu điện thoại bên kia Thư Á cười rất hạnh phúc, Lâm Lam cũng tự giác nở nụ cười lâu rồi cười.

      Đặt điện thoại xuống, tiếng cười trong điện thoại cũng dần dần xa hơn, tiếng cười hạnh phúc đó, Lâm Lam từng có, nhưng cuối cùng cũng chỉ là 'trăng trong nước hoa trong gương' mà thôi.
      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 14:

      edit: tuyền xù

      Tô Ngọ Dương dọc đường cứ suy nghĩ tới cái hộp màu hồng trong tay cho tới khi về đến nhà, vào cửa liền nhìn thấy Lý Tử Nhiễm ngồi mình ghế, thất thần ngồi uống cà phê.

      "Tử Nhiễm, sao hôm nay về sớm vậy? Công ty có việc gì sao?" Tô Ngọ Dương tiện tay đặt cái hộp lên tủ .

      Lý Tử Nhiễm lấy lại tinh thần, đặt ly cà phê trong tay xuống : "Sáng hôm nay ra cửa, em còn tưởng rằng công ty, kết quả vừa đến, ngay cả bóng dáng của cũng nhìn thấy! Ba số việc phải gặp mặt trực tiếp với mới được, với em cũng hiểu, cũng như nhau. Cho nên em có việc liền trở về. Đúng rồi, đâu từ sáng tới trưa vậy?"

      Tô Ngọ Dương tới ngồi xuống đối diện Lý Tử Nhiễm : "Sáng sớm hôm nay ra cửa muốn dạo vài chỗ khác chút, ngờ vừa nhìn thấy chỗ đó nhịn được muốn vào xem chút, kết quả là cảm thấy được tới trưa!"

      "Chỗ nào?" Lý Tử Nhiễm uống ngụm cà phê, tùy ý hỏi.

      Tô Ngọ Dương gãi gãi đầu : "Chỗ đó nhớ , chỉ là cảm giác rất tốt. Nhưng cũng khéo, thế nhưng gặp được Lâm Lam, hình như ấy có nhà ở đó."

      Tay Lý Tử Nhiễm cầm ly cà phê run run, cà phê bắn tung tóe ra bàn, "Chỉ có ta gặp mặt sao? ta có gì với ?"

      Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lý Tử Nhiễm, Tô Ngọ Dương khó hiểu hỏi: "Đúng vậy, coi như là chỉ có hai người gặp mặt . Sao vậy? ấy gì với hết! thấy mình ấy xách theo hai túi đồ lớn nên qua giúp đỡ mà thôi, có chuyện gì khác!"

      " sao? ta xách hai túi đồ lớn là vì ta và Bạch Nham ly hôn nên chuyển ra ngoài." Lý Tử Nhiễm nghe Tô Ngọ Dương xong mới lấy lại sắc mặt bình thường, giọng điệu hơi hả hê .

      "Ly hôn? phải Bạch Nham vẫn coi ấy như bảo bối sao? Sao lại ly hôn?"

      " ta thể sinh con được nữa, mẹ Bạch Nham cần ta, dĩ nhiên Bạch Nham chỉ có thể nghe theo mẹ ta nên lựa chọn ly hôn. Làm phụ nữ thể sinh con được nữa, còn có thể coi là phụ nữ sao!" Lý Tử Nhiễm cười nhạo nhếch khóe miệng lên, chậm rãi uống cà phê trong tay.

      "Tử Nhiễm, sao em có thể như vậy chứ! Lâm Lam gặp phải bất hạnh như vậy, chúng ta nên đồng cảm cho ấy mà phải giống em bây giờ. Những lời này của em trăm ngàn lần thể trước mặt Lâm Lam, nếu thành ‘bỏ đá xuống giếng’ rồi!" Tô Ngọ Dương khó hiểu, Lý Tử Nhiễm bình thường là dáng vẻ hợp tình hợp lý, vì sao khi đến Lâm Lam thái độ khác thường, lời châm chọc?

      "Em chỉ như vậy, dù có gặp ta cũng như vậy! Ai bảo ta là loại phụ nữ đó chứ!" Lý Tử Nhiễm nghe Tô Ngọ Dương đột nhiên phát cáu, ly cà phê cầm trong tay dùng sức đặt lên bàn, cà phê lại bắn tung tóe ra lượng lớn.

      "Loại phụ nữ nào? Phụ nữ gì hả? Tử Nhiễm, em hãy thành cho biết có phải trước đây em từng có quan hệ với Lâm Lam hay ?"

      "Em có thể có quan hệ gì với ta, em chỉ là thích ta mà thôi. tới ta nữa, Ngọ Dương, buổi trưa hôm nay chúng ta ra ngoài ăn ?" Lý Tử Nhiễm thu hồi tính tình đại tiểu thư trở thành người phụ nữ bé, .

      "Được, tất cả nghe lời em, chỉ cần em cần phát giận giống như vừa rồi là được, đại tiểu thư!" Tô Ngọ Dương bất đắc dĩ .

      "Được, chờ em chút, em thay quần áo!" xong liền chạy lên lầu.

      Tô Ngọ Dương nhìn bóng dáng của Lý Tử Nhiễm lắc đầu cái, Tử Nhiễm cái gì cũng tốt, chỉ có lúc thích phát ra tính tình đại tiểu thư.

      Tô Ngọ Dương thu hồi ánh mắt đặt người Lý Tử Nhiễm, nhìn thấy cái hộp lúc nãy mình tùy ý đặt tủ, liền qua cầm nó lên. Có thể nhìn ra Lâm Lam rất quý trọng cái hộp này, nhưng vì sao muốn đưa cho mình?

      Mở hộp ra, đóa hoa ‘forget me not’ màu xanh dương ra trước mắt Tô Ngọ Dương. Nghĩ tới ‘forget me not’? Có phải Bạch Nham đưa cho Lâm Lam hay , sợ thấy vật lại nhớ tới, mà lại nỡ vứt nên tặng lại cho mình?

      "Ngọ Dương, trong tay là thứ gì đó?" Lý Tử Nhiễm thay quần áo xong xuống thấy Tô Ngọ Dương cầm cái hộp trong tay, hỏi.

      "À, đây là vật Lâm Lam tặng cho lúc nãy, là cảm ơn giúp ấy." Tô Ngọ Dương khép cái hộp lại, đặt lại tủ .

      " ta đưa cho ! Thứ gì?" chờ Tô Ngọ Dương trả lời Lý Tử Nhiễm cầm cái hộp đặt tủ lên rồi mở nó ra."Forget me not, là forget me not!"

      Lý Tử Nhiễm thấy ‘forget me not’ trong hộp, cả người đột nhiên giống như biến thành người khác, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Tô Ngọ Dương nhìn Lý Tử Nhiễm trước mặt, có lúc cho rằng mình hoa mắt, mình lại có thể nhìn cơ mặt của Lý Tử Nhiễm co quắp.

      Lý Tử Nhiễm hai lời lấy ‘forget me not’ trong hộp ra bóp nát, hung hăng ném xuống sàn nhà.

      Nhìn loạt động tác của Lý Tử Nhiễm, Tô Ngọ Dương sợ ngây người, nghĩ tới ngăn cản việc ấy làm. cảm thấy hôm nay Lý Tử Nhiễm có gì đó bình thường, mà ấy của hôm nay làm nghĩ tới hai chữ "Ghen tỵ", hoàn toàn mất đoan trang lúc trước, giống như người phụ nữ hay ghen.

      "Tử Nhiễm, em sao vậy? Đây là đồ Lâm Lam tặng cho , vì sao muốn bóp nát nó?"

      " cho giữ lại nó, cho!" Tâm tình của Lý Tử Nhiễm kích động tới mức hoàn toàn nghe thấy Tô Ngọ Dương cái gì, ta chỉ biết là mình muốn hét giống như lúc trước.

      Trước đây ta tận mắt nhìn thấy Tô Ngọ Dương làm đóa ‘forget me not’ thành hoa khô, ta muốn nó nhưng kiên quyết cự tuyệt, với ta đây là đồ tặng cho Lâm Lam, tặng cho Lâm Lam của phải là Lý Tử Nhiễm . Lý Tử Nhiễm nhớ rất , lúc trước ta ăn khép nép thỉnh cầu Tô Ngọ Dương tặng cho mình ra sao, cho dù là tặng cho ta món quà khác cũng được, nhưng Tô Ngọ Dương hề lưu lại hi vọng nào mà cự tuyệt. Khi đó, ta gào khóc gọi Tô Ngọ Dương, có ngày ta nhất định tự tay phá hủy đóa hoa này, phá hủy hạnh phúc của và Lâm Lam.

      Rốt cuộc ta cũng làm được rồi. Đúng, là ta, tất cả đều là ta, là ta chia rẽ và Lâm Lam. Bây giờ đóa hoa ‘forget me not’ này cũng bị ta phá hủy, rốt cuộc ta cũng thực được lời thề lúc trước của mình, rốt cuộc ta cũng làm cho Lâm Lam có được chút xíu hạnh phúc nào hết!

      Mấy ngày sau Lâm Lam lên xe lửa về phương bắc, lúc xách hành lý vào xe lửa quay đầu lại nhìn thoáng qua. sinh sống ở thành phố này chín năm, thành phố chứa đầy năm tháng tuổi trẻ và tất cả vui vẻ đau khổ của . Ở đây gặp được hai người đàn ông để cho cảm nhận được hạnh phúc, nhưng cũng là hai người đàn ông này làm cho biết thế nào là đau khổ. Cuộc sống vốn là như vậy, đau khổ và vui vẻ cùng tồn tại tựa như Sinh và Tử luôn bị người ta mang ra cùng với nhau.

      Tạm biệt, Bạch Nham! Tạm biệt, Tô Ngọ Dương! Tạm biệt, thời thanh xuân của , hạnh phúc của . Từ nay về sau bất kể ở đâu, cũng mang theo những thứ này, sau giữa trưa ở nơi nào đó, ly Hồng Trà, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp mà mình trải qua!

      Lâm Lam vào buồng xe trong tiếng loa ở nhà ga.

      Về đến nhà thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn Lâm Lam gửi tới Bạch Nham giật mình chút nào, đây là chuyện tất nhiên. Nhìn lên xe lửa, trong nháy mắt đó tới giữ ở lại Bạch Nham cũng biết thể tránh được kết quả này rồi.

      Thấy trước khi lên xe lửa quay đầu lại, hình như lời tạm biệt với thành phố, tạm biệt với . Ở xa nên nhìn ánh mắt của .

      khoảnh khắc muốn xông tới kéo tay lại : "Ở lại , chúng ta cùng nhau đối mặt với những chuyện đó, qua thôi." Nhưng cuối cùng cũng có bước được bước nào. Ánh mắt của mẹ luôn ở trước mắt , bà : "Nham Nhi, được ích kỷ như vậy, con phải là của mình con mà con cũng là của nhà họ Bạch."

      Rốt cuộc vẫn lên xe lửa ngay trước mặt , nhìn bóng dáng dần dần biến mất, nhìn xe lửa chậm rãi chuyển động ngay trước mặt, cuối cùng biến mất, mang theo biến mất ngay trước mắt . nắm tay lại chặt, lòng bàn tay trắng bệch, để lại năm dấu móng tay sâu. ra là, bọn họ tách ra chỉ tiếng tạm biệt, cũng thể giữ gìn sức khỏe!

      câu giữ gìn sức khỏe, câu giữ gìn sức khỏe,

      Trong câu giữ gìn sức khỏe kia vừa có vui vừa có buồn,

      Chỉ là câu giữ gìn sức khỏe còn chưa ra người cũng xa.

      Gặp lại, có lẽ cũng gặp lại nữa.

      Nhìn tên Lâm Lam giấy, Bạch Nham nghĩ tới lúc trước cũng là hai chữ mà tuyên bố rằng Lâm Lam và Bạch Nham sống chung với nhau, nắm tay cả đời, bên nhau đến già. Nhưng bây giờ cũng là hai chữ này, với : rồi, còn là Bạch Nham nữa. ra là chữ giống nhau nhưng có thể đại biểu cho hai ý nghĩa khác nhau.

      Bạch Nham ném giấy lên bàn rồi vào phòng ngủ, lúc này phòng ngủ trống rỗng, ga giường ngổn ngang. Trước kia Lâm Lam luôn thích gấp lại cho gọn gàng, thích cảm giác gọn gàng sạch . bàn trang điểm trước cửa sổ còn vật gì nữa, cái ghế im lặng đứng đó, cửa sổ mở ra, thỉnh thoảng có gió thổi vào vén rèm cửa sổ lên vẽ ra đường vòng cung trung, rất đẹp.

      Mùa thu, đều mùa thu là mùa đa cảm, cũng là mùa ly biệt. ra mùa thu lại đa cảm như vậy và cũng ly biệt như thế.

      "Ngài Bạch, Hạ tới." Thím Trương gõ cửa .

      "Thím dẫn ấy vào phòng khách đợi tôi, tôi ra liền." Bạch Nham thoát khỏi dòng suy nghĩ, lần này mình mất Lâm Lam rồi.

      Hạ Mộng Kỳ, là tốt, nếu trước đây phải hủy hôn để được sống cùng Lâm Lam, vậy chắc người sống chung với bây giờ là .

      Bạch Nham ra khỏi phòng ngủ thuận tay khóa cửa, trong đó có tất cả mọi thứ của và Lâm Lam, muốn chia sẻ tất cả những thứ này với những người phụ nữ khác.

      "Mộng Kỳ, muốn uống chút gì ? thím Trương lấy cho em." tới phòng khách, Bạch Nham với Hạ Mộng Kỳ ngồi ghế sô pha.

      Lúc nhìn Hạ Mộng Kỳ ánh mắt của Bạch Nham lóe lên, chỗ ấy ngồi chính là chỗ Lâm Lam thường ngồi lúc trước, luôn luôn thích ngồi ở đó, xem ti vi hoặc đọc báo, vẫn luôn luôn ngồi đó, mỗi buổi tối lúc vào cửa nhàn nhạt cười với rồi sau đó tới giúp cởi áo khoác.

      " cần, nước lọc là được rồi. Bác hôm nay ở nhà nên em tới đây, làm phiền chứ?" ra bộ dạng của Hạ Mộng Kỳ rất đẹp, xét về mức độ nào ấy cũng tốt hơn Lâm Lam. ấy lúc nào cũng cười giống như Lâm Lam lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người ta lầm tưởng để ý tới cái gì hết.

      " phiền đâu, cũng nhàn rỗi, em tới đây có chuyện gì ?" Bạch Nham ngồi xuống đối diện Hạ Mộng Kỳ, .

      "Bác nhà cửa hai năm rồi chưa mua đồ dùng, em mua số đồ dùng với , thấy sao?" Hạ Mộng Kỳ biết dụng ý trong lời này của Vệ Tương Lan, biết Bạch Nham mới tách ra với vợ của , lúc này chính là tình cảm trống rỗng, phải nắm lấy thời cơ này, giành lại Bạch Nham lần nữa.

      Bạch Nham nghe xong nhíu mày, nghĩ tới mình và Lâm Lam mới tách ra có mấy ngày thôi mà mẹ bắt đầu hành động rồi. Mặc dù biết có kết quả như thế, nhưng vẫn có chút muốn cứ bình tĩnh đón nhận.

      "Hôm nay cảm thấy hơi mệt mỏi, ngày khác được ?" Bạch Nham nhìn chằm chằm vào chỗ Hạ Mộng Kỳ ngồi.

      "Vậy thôi. Đúng rồi, muốn ăn gì, lát nữa em thím Trương mua rồi tự mình làm cho ăn!" Hạ Mộng Kỳ vừa vừa đứng lên, nhìn lướt qua căn nhà vòng.

      " kén ăn, em tùy ý nấu vài món là được." Bạch Nham nhìn chằm chằm ghế sô pha nữa mà nâng mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện, bầu trời xanh thăm thẳm, bầu trời mùa thu vẫn xanh như vậy. Mỗi lần nhìn bầu trời, Bạch Nham đều rất muốn với Lâm Lam là phải chỉ có Tô Ngọ Dương nhận ra "con ngươi màu lam" của , Bạch Nham cũng muốn với nhưng chưa bao giờ cho cơ hội đó.

      "Biết như vậy mà cho nên em hỏi bác rồi. Đợi lát nữa, bảo đảm nếm thử tài nấu nướng của em rồi lần sau cũng em tùy ý nấu nữa!" Hạ Mộng Kỳ xong vào phòng bếp, từ Vệ Tương Lan biết được bữa tối của Bạch Nham đều là Lâm Lam tự mình nấu cho ăn, cho nên quyết định sau này đồ ăn cũng như những thứ khác của Bạch Nham đều muốn tự mình làm, muốn cho Bạch Nham biết Hạ Mộng Kỳ tốt hơn Lâm Lam.

      Bạch Nham nghe Hạ Mộng Kỳ , im lặng gì nữa, muốn với ấy bất kể ấy nấu ngon thế nào trong lòng mãi mãi kém hơn Lâm Lam, cho dù ấy tốt nhất trong lòng cũng mãi mãi thể thay thế được Lâm Lam. Nhưng cuối cùng cũng tách khỏi Lâm Lam mà sống cùng ấy phải sao?

      "ok, sao hả, tài nấu nướng của em tệ chứ?" Hạ Mộng Kỳ đặt món cuối cùng lên bàn rồi lau tay dính dầu mỡ vào tạp dề.

      Bạch Nham chỉ ngồi nhìn mọi thứ trước mắt, động đũa: "Em cũng ngồi xuống ăn , làm nhiều món như thế, chắc chắn rất mệt phải ?"

      " mệt, mới làm có chút mệt sau này sao có thể nấu ba bữa cho chứ!" Hạ Mộng Kỳ nghĩ nhiều liền buộc miệng ra, theo ý chuyện của và Bạch Nham nước chảy thành sông rồi.

      "Ăn ." Bạch Nham cầm đũa lên, cúi đầu gắp miếng trong món gần mình nhất lên ăn, thêm gì nữa.

      Hạ Mộng Kỳ thấy sắc mặt của Bạch Nham có chút đúng nên thức thời im lặng cởi tạp dề ra, ngồi xuống vị trí của Lâm Lam.

      Ngoại truyện: Bạch Nham (1)

      edit: tuyền xù

      Lúc rời khỏi quán cà phê trời tối rồi, nhìn Lâm Lam ngồi bên cạnh còn tức giận nữa, tôi chỉ có thể im lặng lái xe, nên lời.

      Lúc còn học đại học tôi thích Lâm Lam rồi, nhưng tôi lại chưa bao giờ dám gì với , tôi quá bé ở trong mắt . Tôi luôn tồn tại dưới ánh hào quang của Tô Ngọ Dương, có tư cách gì có thể tranh giành Lâm Lam với Ngọ Dương đây?

      Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi biết bọn họ ở chung với nhau, ngày bọn họ chuyển nhà, ngoài dự đoán của tôi, bọn họ mời tôi tới làm vị khách đầu tiên. Căn nhà lớn, sau khi ba Ngọ Dương qua đời, nhà họ Tô bắt đầu suy tàn, lúc đó về mặt kinh tế Ngọ Dương có hậu thuẫn nào. Thấy tôi vào cửa, Lâm Lam rất vui vẻ tới đón tiếp, luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc như vậy. Nhìn nụ cười của , nhìn dáng vẻ thỏa mãn lúc với tôi: "Bạch Nham, đây là căn nhà của bọn em, của bọn em đó!" Khi đó tôi nghĩ cứ như vậy , có thể hạnh phúc là được, coi như mãi mãi cũng biết trừ Tô Ngọ Dương ra còn có người tên là Bạch Nham im lặng quan tâm , !

      là bỏ ra mà phải là đòi hỏi, nhiều khi tôi cảm thấy như thế an ủi cam lòng lẫn ghen tị của mình.

      Xe chạy tiếng động, hai bên đường có rất nhiều đèn nê-ông, rất đẹp, nhưng cũng khiễn tôi hoa mắt. Ánh đèn chiếu vào trong xe, lướt qua mặt giống như đơn lạnh lẽo lướt qua mặt. đường chúng tôi đều im lặng .

      "Lâm Lam, ngày mai chuyển qua được ?" Lúc sắp đến căn nhà rốt cuộc tôi cũng có can đảm phá vỡ im lặng này.

      Đầu Lâm Lam dựa vào kính xe nhìn ra ngoài, mây về chiều vẫn ngừng lóe sáng, trong mắt ánh lên màu sắc rực rỡ. chỉ im lặng gật đầu cái, tôi biết lúc này nghĩ tới Tô Ngọ Dương.

      Lúc về đến nhà tôi ngồi trong xe lâu, muốn xuống, cứ ngồi im lặng như vậy, bên trong xe rất tối, muốn xuống xe nhưng chân lại nhấc nổi.

      Tôi đúng là vẫn còn ghen tị với Tô Ngọ Dương, chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú vào lòng của Lâm Lam cuối cùng là cam lòng cứ im lặng như thế, khát vọng lần bộc phát, dù cho có ngày tôi còn quyền lợi yên lặng nhìn chăm chú nữa. Đây là lần đầu tiên tôi dối Lâm Lam, tôi cho biết ra Tô Ngọ Dương vứt bỏ , cậu ấy chỉ là mất trí nhớ mà thôi.

      Ngày hôm sau tôi tới công ty, cũng tới gặp ba mẹ của Hạ Mộng Kỳ theo sắp xếp của mẹ, mà chỉ mình đứng trước cửa sổ, lẳng lặng, chỉ là lẳng lặng nhìn xe chuyển động ở dưới. Đứng như thế cả buổi sáng.

      đường tới chỗ căn nhà , tôi dừng xe trước tiệm hoa, chín đóa hoa Bách Hợp, chín đóa, thiên trường địa cửu. Cho dù là đơn phương, tôi cũng hi vọng nó được chúc phúc.

      Lúc tới cửa tôi dám gõ cửa, tôi sợ Lâm Lam đứng trước mặt tôi, đột nhiên với tôi mình hối hận, dù vậy nhưng vẫn muốn sống cùng Ngọ Dương. Tôi nghĩ tôi vẫn là người nhát gan, hèn yếu.

      Điện thoại thông, chờ Lâm Lam mở miệng tôi liền vội vã trước, bên kia điện thoại Lâm Lam im lặng khiến tôi rơi vào khủng hoảng, tôi nghe thấy giọng của , tôi biết lúc này nghĩ gì, tâm tình lúc này của , tôi sợ việc mình lo lắng thành thực.

      Cửa vừa mở ra tôi vội vã đưa hoa tới, Lâm Lam im lặng nhận hoa, trong khoảnh khắc kia tôi thấy cảm động trong mắt , nhưng chỉ là cảm động. Tôi nghĩ vẫn biết, tôi biết chỉ hoa Bách Hợp.

      Lúc tôi đưa chiếc nhẫn tới trước mặt mím môi, nhíu mày, : "Bạch Nham, em . . . . . ." cho hết tôi liền vội vã đeo chiếc nhẫn vào ngón tay , tôi chịu được câu kia của : "Bạch Nham, em cần được ?" Tôi biết chỉ cần vừa ra tôi tuyệt đối đồng ý.

      Ở cửa chung cư, Lâm Lam cố ý giọng giao chìa khóa cho bảo vệ, nhưng tôi vẫn nghe thấy vẫn chờ Ngọ Dương trở lại. Có lúc tôi rất hận mình, biết những thứ kia thương tổn mình, nhưng vẫn nhịn được muốn nhìn muốn nghe. ràng thấy được thương tổn, nhưng vẫn muốn ở trước mặt làm như mình biết gì hết, mang vẻ mặt ấm áp, dịu dàng nhất ra trước mặt . Dường như tôi che giấu mặt tối tăm của mình.

      Lúc tôi nhắc tới hôn lễ, Lâm Lam nhíu mày lại, tôi lại lần nữa thầm khinh bỉ mình. Biết làm vậy đau lòng, khiến khó xử nhưng tôi vẫn ra, kết quả tôi muốn có lẽ giống với thực. Nhưng khi nghe thấy câu ‘muốn ăn đồ ăn Trung Quốc’ kia của tôi biết mình lại thua rồi, tôi chỉ có thể nắm chặt tay lái, khắc chế cảm xúc của mình, bất kể ra sao, tôi chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của tôi.

      Hôn lễ, tôi vẫn hi vọng có ngày tôi có thể nắm tay Lâm Lam vào giáo đường, nhìn về phía Mục Sư trang nghiêm tuyên thệ: "Bạch Nham tôi nguyện ý cưới Lâm Lam làm vợ, nguyện ý chăm sóc ấy cả đời, nắm tay ấy cả đời, sống tới bạc đầu." Tôi hi vọng tất cả mọi người đều thấy, khoảnh khắc kia Lâm Lam xinh đẹp vì Bạch Nham tôi, nụ cười của cũng vì Bạch Nham tôi, tôi muốn cho thứ mà Tô Ngọ Dương thể cho . Nhưng mãi mãi chỉ là hi vọng mà thôi. câu ‘kết hôn chỉ là chuyện hai người’ đánh bật lại tất cả lời tôi muốn .

      Lúc rời khỏi cục dân chính, nhìn sổ hồng trong tay, chỗ đó viết hai tên: Bạch Nham, Lâm Lam. Đây chỉ là cuốn sổ nhưng lại tuyên bố người lấy được mọi thứ của người khác, trong những ngày sau này phải trải qua gian khổ với người đó. Tôi cẩn thận vuốt ve nó, mặc dù ở đây là thành phố lớn nên chuyện vứt bỏ nó rất dễ dàng, nhưng tôi muốn cảm nhận được tồn tại của nó trong tay tôi, đó là chuyện mà Tô Ngọ Dương thể làm cho nhưng Bạch Nham tôi lại làm được.

      Khi về đến nhà, tôi để làm việc gì hết, có lẽ tôi thay thế được Ngọ Dương cho hôn lễ, nhưng tôi muốn làm chuyện mà chỉ có Bạch Nham tôi mới có thể làm vì Lâm Lam. ra phòng bếp thấy chìm vào suy nghĩ, tôi nghĩ tôi lại bắt đầu cam lòng nữa rồi, tôi lại bắt đầu hy vọng xa vời có lẽ như tôi muốn, nhưng chứng minh chẳng qua tôi tự lừa mình dối người mà thôi.

      nhớ tới tình cảnh chúng tôi quen biết năm đó, tôi biết phải nghĩ tới chúng tôi, mà là nghĩ tới Tô Ngọ Dương. Vẻ mặt tôi buồn bã, nhưng chỉ trong chớp mắt tôi liền đổi lại dáng vẻ tươi cười trước sau như của tôi, tôi muốn nhìn thấy được. Trong lòng Lâm Lam, Bạch Nham nên là như vậy, chỉ biết nhìn cười dịu dàng.

      Tôi nghĩ tôi rất hưng phấn, nhìn ngụm lại ngụm ăn đồ ăn tôi nấu, mỉm cười gật đầu với tôi, nhìn vì tôi mà nở nụ cười, vì Bạch Nham tôi mà nở nụ cười, lúc này tôi rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

      Nhiều khi tôi nghĩ, hạnh phúc có lẽ rất đơn giản, chỉ nụ cười là đủ rồi, nhưng từ đầu tới cuối chỉ là có lẽ.

      Tối hôm đó lúc mở cửa vào nhà, tôi nghĩ tôi cảm động, khi Lâm Lam im lặng ôm tôi, tôi muốn giờ khắc này trong mắt tôi chính là Bạch Nham, mà phải là vật thay thế Tô Ngọ Dương, mặc kệ cảm động cũng được, ít nhất giờ khắc này trong lòng nghĩ tới là Bạch Nham tôi mà phải là Tô Ngọ Dương, như vậy là đủ rồi.

      "Ngài Bạch, Lâm, hai người đúng là đôi làm cho người ta hâm mộ nha!" Lời của thím Trương vang lên bên tai. Là đôi làm cho người ta hâm mộ, đúng vậy, tôi nghĩ có lẽ bây giờ còn chưa phải nhưng ngày nào đó là như vậy.

      Ngày đó thím Trương có việc nên về trước, nghe thấy câu ‘Hoan nghênh về nhà’ của truyền ra từ phòng bếp, thấy bóng dáng bận rộn của trong phòng bếp, tôi chợt có cảm giác gia đình. Tôi tới ôm từ phía sau, chỉ miệt mài với đồ ăn trong tay, nhàng hỏi câu: "Sao hôm nay về trễ vậy?"

      Tôi với , ra hôm nay tôi gặp mẹ, tôi cũng với chuyện mẹ cực kỳ phản đối hôn nhân của chúng tôi, tôi với chuyện Mộng Kỳ vì tôi mà đau lòng nước ngoài, càng với cầu mẹ đưa ra để đồng ý chuyện của chúng tôi.

      Con của , ra tôi muốn tiếp nhận nó, chỉ cần vừa nghĩ tới đó là con của và Tô Ngọ Dương, trong lòng tôi liền có mấy trăm tiếng : " nên giữ nó lại, nên giữ nó lại!" Trong lòng tôi đấu tranh giùng giằng, cho đến khi mẹ lại tới tìm tôi, đưa cho tôi bọc thuốc. Mẹ đó là phương thuốc gia truyền mà mẹ xin được, mẹ nếu tôi muốn để Lâm Lam bỏ đứa bé kia mẹ cũng hết cách. Nếu muốn vì con cháu nhà họ Bạch, mẹ hi vọng lúc nó ra đời được khỏe mạnh, cho nên xin bọc thuốc gia truyền giữ thai.

      Tôi biết mẹ lấy ra gạt tôi, ra đó là bọc thuốc phá thai. Tôi biết khi đó mình bị sao nữa? Có lẽ là tôi nhớ tới ngày đó Lâm Lam khóc gọi tôi tiếng "Ngọ Dương", có lẽ là tôi sợ có ngày Ngọ Dương trở lại, ôm đứa bé với tôi: "Bạch Nham, đây là con của tớ và Lâm Lam, cậu đoạt Lâm Lam và con của tớ!" Thế nhưng sau đó tôi lại nhận lấy thuốc mà mẹ, tôi lại còn ngu đần bỏ nó vào cháo loãng tự tay tôi chuẩn bị cho , đó là cháo mà tôi dùng tình để nấu, khoảnh khắc kia lại thành công cụ để tôi phạm tội. , có đôi khi là có thể phạm tội. Nhưng tôi ngờ tới bắt đầu từ lúc này tôi dần mất Lâm Lam, tôi nghĩ đây là ông trời trừng phạt tôi.

      Khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Lâm Lam nằm giường, khi nghe bác sĩ thể có con được nữa tôi rất hối hận, tự trách. Hai tay ôm đầu ngồi xổm trước phòng bệnh Lâm Lam, tôi biết làm sao vào, nên lấy vẻ mặt gì để gặp . Là tôi có lỗi với , là tôi chính miệng đồng ý với , chỉ cần muốn Bạch Nham tôi đều nguyện ý cho , nhưng cũng là tôi tự tay bóp chết thứ muốn, đó là sinh mạng, có lẽ tôi còn bóp chết sinh mạng tương lai, đó là con của tôi và .

      Tôi quỳ gối trước cửa phòng bệnh, hai tay kéo tóc của mình, tôi muốn giảm bớt tội ác của mình, nhưng hai tay kia vẫn dính đầy máu tươi. Máu người Lâm Lam vẫn còn dính tay tôi, hồng hồng đỏ đỏ, nó với tôi, tôi bóp chết sinh mạng, lấy quyền làm mẹ của người phụ nữ. Khoảnh khắc kia, tôi cực kỳ chán ghét mình. là bỏ ra mà phải là đòi hỏi. Từ khi nào mà tình của tôi trở nên ích kỷ như vậy?

      Rất nhiều năm sau tôi đều nghĩ, nếu tôi làm như vậy, có phải tôi và Lâm Lam cũng trải qua nhiều chuyện như vậy đúng , có phải cũng tan nát cõi lòng mà rời khỏi tôi phương bắc đúng , có phải bất đắc dĩ và bi thương của Mộng Kỳ cũng có đúng ? Đây đều là chuyện nếu như mà thôi.
      Last edited by a moderator: 24/2/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Phần hai: Bạch Nham, Ngọ Dương

      Chương 15:


      edit: tuyền xù

      Đây là buổi sáng ngày chủ nhật, mình Tô Ngọ Dương vô cùng nhàm chán đường.

      Mặc dù là Chủ nhật, đường cũng có cảnh tượng náo nhiệt. Thời đại này, sau năm ngày bận rộn, mọi người lười biếng. Tựa như ngày chủ nhật vậy, rất nhiều người tình nguyện nằm ngủ nướng giường đến tận trưa, mặc áo ngủ, xõa tóc tùy ý, ly sữa tươi, vài miếng bánh mì, sau đó ngồi trước máy vi tính cả ngày. Tô Ngọ Dương nghĩ ra cuộc sống như thế cũng tồi.

      Gió thu thổi qua, hai tay Tô Ngọ Dương ôm ngực. đường ít người mặc áo tay dài, mà lại vẫn còn mặc áo tay ngắn mùa hè, gió thổi qua, cảm thấy được hơi thở mùa đông. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời hơi râm, những đám mây màu trắng màu xám che kín bầu trời, gần hết thu rồi sao?

      Mùa thu hai năm trước ở nước Mĩ, ở đó mơ thấy giấc mơ rất dài, trong giấc mơ luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa lưng về phía : "Ngọ Dương, trời xanh!" Giọng của dễ nghe, trong giấc mơ muốn mở miệng với : "Giọng của dễ nghe!" muốn ra nhưng lại có giọng khác với phải vậy, phải vậy! Rốt cuộc là cái gì chứ? hỏi giọng kia, nhưng cuối cùng còn chưa kịp suy nghĩ ra là cái gì tỉnh dậy rồi.

      Hai năm ở nước Mỹ, Lý Tử Nhiễm lúc nào cũng như hình với bóng chăm sóc . Mỗi sáng sớm lúc nào cũng cắm bó hoa hồng vào bình đặt ở đầu giường, sau đó kéo rèm ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn ngập vào phòng. Sau đó quay người lại với : "Ngọ Dương, thời tiết rất tốt! Lát nữa chúng ta ra ngoài dạo được ?"

      Trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu vào khiến Tô Ngọ Dương hơi hoa mắt, khoảnh khắc đó nhìn Lý Tử Nhiễm thành là trong giấc mơ kia, đó luôn chỉ lên bầu trời với : "Ngọ Dương, trời xanh!" Tô Ngọ Dương luôn có thói quen dùng tay chắn ánh mặt trời trước mắt, sau đó cười với Lý Tử Nhiễm, : "Được."

      Nhiều lúc, thích mình yên tĩnh ngồi bãi cỏ, luôn thích cỏ xanh. thích sáng sớm ngồi bãi cỏ, nhìn nước phun, để lại những giọt nước đám cỏ xanh, khi mặt trời dần lên ánh nắng chiếu xuống khúc xạ ra rất nhiều màu sắc rực rỡ. Tựa như thích híp mắt nhìn bầu trời mùa hè, nhìn những quầng sáng nhiều màu sắc đung đưa trước mắt mình.

      Buổi sáng Lý Tử Nhiễm gọi điện hẹn tham gia tụ họp của người bạn nhưng từ chối rồi, vẫn luôn thích những cuộc tụ họp như vậy, có lẽ là trước kia lúc ba còn sống nên thường bị cầu tham gia những cuộc tụ họp như thế. Tô Ngọ Dương nghĩ vậy nhưng dám chắc vì mất trí nhớ. Tựa như hai năm trước, ở nước Mĩ, lần đầu tiên mở mắt Lý Tử Nhiễm với : "Em là Lý Tử Nhiễm, là vợ chưa cưới của ." Lúc đó dám chắc, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ chút mà thôi.

      "Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười lanh lảnh của đám trẻ con truyền tới tai, Tô Ngọ Dương ở trong hồi ức lấy lại tinh thần, lúc này mới phát ra trong lúc vô ý thức ngờ mình lại tới công viên kia.

      Đứng ở cửa lát, cuối cùng Tô Ngọ Dương cũng vào. con đường trong công viên, thỉnh thoảng lá cây ngô đồng màu vàng từ bầu trời rơi xuống giống như con bướm màu vàng lẻ loi điều tàn bay trong khí trời cuối mùa thu này.

      Nhìn cây liễu bên hồ lá có chút lưa thưa Tô Ngọ Dương đột nhiên có chút đa cảm, cong khóe miệng cười tự giễu, từ lúc nào mà Tô Ngọ Dương lại giống như nữ sinh thương cảm mùa thu rồi hả ?

      Buổi tối lúc về đến nhà vừa mở cửa ra ngoài dự liệu nhìn thấy ánh mắt oán trách của mẹ mình - Tần Thục Cầm, Tô Ngọ Dương bất đắc dĩ cười cười nhìn vào trong nhà, Lý Tử Nhiễm ngồi trong phòng khách nhàm chán bấm điều khiển ti vi trong tay.

      "Ngọ Dương, sao con lại bỏ Tử Nhiễm rồi mình ra ngoài, vừa là cả ngày!" Tần Thục Cầm giọng oán trách.

      Tô Ngọ Dương nhìn người phụ nữ năm mươi tuổi trước mắt này, bà là mẹ của mình, là người phụ nữ từng trải qua sung sướng giàu có, hôm nay lại phải chịu đựng cảnh kinh tế gia đình bất cứ lúc nào cũng có thể suy tàn, biết trong lòng mẹ lo lắng cái gì. Nhìn mái tóc mẹ có thể thấy được tóc trắng, Tô Ngọ Dương cho mẹ nụ cười yên tâm, : "Tử Nhiễm đến lúc nào vậy?"

      Tần Thục Cầm gì nữa, chỉ bĩu môi ra hiệu với Tô Ngọ Dương rồi xoay người vào phòng của mình. Lúc sắp đóng cửa, Tần Thục Cầm quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Ngọ Dương trong phòng khách, bà nghĩ có lẽ lựa chọn lúc trước của mình là đúng.

      Tô Ngọ Dương tới ngồi xuống bên cạnh Lý Tử Nhiễm, vẫn bấm điều khiển ti vi trong tay để ý tới . Màn hình ti vi trước mặt ngừng lóe sáng, gương mặt của những minh tinh quen thuộc trước mắt ngừng thoáng qua, Tô Ngọ Dương đưa tay cầm điều khiển ti vi tay Lý Tử Nhiễm, : "Tử Nhiễm, em giận sao?"

      Lý Tử Nhiễm vẫn dừng động tác trong tay lại, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm màn hình ngừng lóe sáng, cũng thoát khỏi tay của Tô Ngọ Dương đặt tay mình.

      Tô Ngọ Dương thở hơi, mỉm cười nhìn Lý Tử Nhiễm: "Tử Nhiễm, em còn giận nữa ngay, dù sao em cũng để ý tới !"

      ra phải cố ý muốn về trễ như thế, chẳng qua là khi nhìn thấy cây liễu suy tàn bên bờ hồ làm sao cũng thể di chuyển bước chân được, chợt muốn đứng như vậy cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây. Cũng có lẽ góc nào đó trong lòng hi vọng ngày có người có thể cùng ngồi dựa vào nhau ở dưới cây liễu, nhìn hồ nước hồ, nhìn mặt trời chiều dần dần biến mất ở trước mắt mình. Có lẽ đây chính là nước chảy đá mòn, có lẽ trong nháy mắt đó chính là thiên hoang địa lão (lâu như trời đất). Có lẽ vào ngày của năm nào đó từng có người cùng ngắm hoàng hôn, cành liễu phất qua nhưng nhớ .

      Lý Tử Nhiễm ném điều khiển ti vi qua bên rồi vòng tay ôm lấy Tô Ngọ Dương: "Ngọ Dương, có phải em giận nữa ở cùng với em đúng ? Vậy em mãi mãi giận nữa có phải mãi mãi ở cùng với em đúng ?"

      Tô Ngọ Dương để tay đầu , xoa nhưng gì. Mặc dù mất trí nhớ nhưng nhớ mình chưa bao giờ mãi mãi. Tựa như ở góc nào đó trong đầu từng có người với : "Ngọ Dương, chúng ta mãi mãi ở chung chỗ chứ!" Nhưng cuối cùng mãi mãi chỉ là khái niệm mơ hồ giống như mơ hồ để thấy .

      "Ngọ Dương, hôm nay ba hỏi em khi nào chúng ta kết hôn?" Lý Tử Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọ Dương, .

      Tô Ngọ Dương bỏ tay khỏi đầu Lý Tử Nhiễm xuống nhìn màn hình, màn hình là khuôn mặt thiên sứ của Choi Ji Woo, Tô Ngọ Dương biết đây là phim Hàn với tên gọi là《 bản tình ca mùa đông 》, thậm chí biết nội dung của phim, nhưng cũng thừa nhận những nội dung kia.

      Nếu người sâu đậm vậy vì sao có thể dễ dàng quên ? Tô Ngọ Dương nghĩ vậy nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Cho nên nhiều khi tự hỏi mình, Lý Tử Nhiễm sao? sao? Vậy vì sao lại quên mất tình của mình chứ? Khi mở mắt ra khoảnh khắc lúc nhìn thấy lại nhận ra , có lẽ cũng phải rất , nhưng người con sâu đậm chưa từng xuất , cho nên cho rằng mình Lý Tử Nhiễm.

      "Ngọ Dương, hai năm rồi! bị bệnh hai năm, em liền đợi hai năm, bây giờ hoàn toàn bình phục, vì sao còn đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta chứ? Có phải hề em cho nên muốn kết hôn với em đúng ?" Lý Tử Nhiễm rời khỏi ngực Tô Ngọ Dương, giận dỗi . tới đây ra Lý Tử Nhiễm rất muốn khóc, có ai hiểu hơn ta, Tô Ngọ Dương hề mình, từ lần ngoài ý muốn hai năm trước ta muốn tiến hành câu truyện đồng thoại mình bịa ra. Hai năm rồi, câu truyện đồng thoại này vẫn rất đẹp, nhưng dù sao vẫn là đồng thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Mỗi lần Tô Ngọ Dương im lặng nhìn ta ta bắt đầu sợ, ta sợ có ngày Tô Ngọ Dương chợt với mình là ra hề mình.

      "Đứa ngốc, và kết hôn giống nhau." Tô Ngọ Dương cưng chiều xoa tóc Lý Tử Nhiễm, . Có lẽ nhưng dụng tâm . Tô Ngọ Dương nghĩ, khi mất trí nhớ có lẽ trái tim cũng bị mất theo, nhưng nó ở người Lý Tử Nhiễm sao?

      Lý Tử Nhiễm dựa vào người Tô Ngọ Dương im lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh ti vi, Bae Yong Joon đơn giản mà lại đẹp trai ti vi khiến ta nghĩ tới mình và Tô Ngọ Dương. Có phải tình cưỡng cầu ngọt ngào, có phải cướp đoạt hạnh phúc lâu dài đúng ? Lý Tử Nhiễm lắc đầu cái, ta muốn biết. ta nghĩ lúc hạnh phúc nên nghĩ tới chuyện chẳng may, đôi khi cũng cần nghĩ mất rồi sau này làm thế nào.

      Nhìn trời tối thui, Bạch Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, thở mạnh hơi, tiếng của lập tức vang vọng cả căn phòng. qua thời gian tan tầm, cả công ty vắng vẻ lạnh lẽo, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có vẻ cao vút như thế.

      Nhìn tờ lịch trước mắt, những vòng đỏ mà mình tự khoanh lên giống như ánh mặt trời mùa hè giữa trưa chiếu vào khiến mắt đau nhức. Bạch Nham im lặng chăm chú đếm , hai, ba. . . . . . hai mươi cái vòng rồi! ra là bất tri bất giác rời hai mươi ngày rồi !

      Ngày đó, cuối cùng cũng nhịn được gọi điện thoại cho Thư Á, biết tìm Thư Á, thế giới này trừ ông nội của ra cũng chỉ có Thư Á thôi. chuyện của bọn họ cho Thư Á biết, cũng , đầu bên kia điện thoại là giọng hưng phấn của Thư Á, ấy với , ấy và dạo ở đâu, cười rực rỡ như thế nào, chơi điên cuồng như thế nào! chỉ cầm điện thoại nghe Thư Á chuyện rồi lại chuyện, nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới câu với Thư Á: " đâu, cậu vài lời với ấy là được!" Nghe ra cười những lời này, nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể cười , còn có thể chơi đùa cười vui vẻ.

      Đứng lên mặc áo khoác, cuối cùng Bạch Nham cũng nhịn được thở dài hơi. Tóm lại là thiếu nợ , lúc trước nếu phải ích kỷ giấu chuyện Tô Ngọ Dương mất trí nhớ, có lẽ mất Tô Ngọ Dương, mà bây giờ cũng mất , ít nhất còn có thể nhớ , nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của .

      Ra cửa, thế giới bên ngoài là biển đèn, bảng hiệu nhà hàng đối diện công ty sáng lên, chợt lóe chợt lóe khiến nhớ lại buổi tối hôm đó. Ngày đó đèn cũng sáng như vậy, cũng vào buổi tối, đưa Lâm Lam về căn nhà , ánh đèn ngoài xe ngừng lóe lên, rất nhiều màu sắc, chiếu vào mặt Lâm Lam cũng xinh đẹp như vậy, nhưng cũng mơ hồ, nhàng như vậy .

      "Bạch Nham!" Giọng vang lên bên tai, bóng dáng của Hạ Mộng Kỳ xuất ở đường đối diện, vẫy tay với Bạch Nham.

      Trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người đó đứng dưới ngọn đèn tàn! Nhìn Hạ Mộng Kỳ đứng dưới đèn neon Bạch Nham nghĩ tới câu thơ của Tân Khí Tật. mà mình muốn bây giờ xa, trước mắt, cho dù lúc này đứng dưới ngọn đèn tàn cũng phải là kia nữa rồi. Nghĩ tới đây, Bạch Nham nhịn được tháo lỏng cà vạt của mình chút, có như vậy mới cảm thấy được cà vạt quá chặt khiến hít thở thông.

      "Bạch Nham, em gọi điện thoại cho thím Trương chưa tan việc nên em trực tiếp tới đây tìm . Sao hôm nay về trễ vậy? có chuyện gì chứ? Nhìn sắc mặt tốt lắm!" tới trước mặt Bạch Nham, Hạ Mộng Kỳ hỏi.

      Nhìn Hạ Mộng Kỳ, Bạch Nham có chút hoảng hốt, trước mắt này chắc đến từ chân trời, phải là đứng dưới ngọn đèn tàn.

      "Giải quyết số chuyện nên về trễ. Em ăn cơm chưa?" Bạch Nham quay đầu lại nhìn bầu trời xinh đẹp mơ hồ phía xa.

      "Chưa, vốn tính tìm rồi cùng ra ngoài ăn, đương nhiên là bụng rỗng tới tìm nha! thôi, chúng ta cùng ăn được ?" xong Hạ Mộng Kỳ khoác tay Bạch Nham về phía đường lớn.

      Hạ Mộng Kỳ nhìn người ngồi đối diện cắt thịt bò bít tết trong tay rồi nhìn lại bản thân mình, Bạch Nham im lặng bỏ miếng thịt bò bít tết cắt vào trong miệng. Trong nhà hàng có rất nhiều người, nhưng ngồi cùng nhau lại nhiều, tựa như lúc này và Hạ Mộng Kỳ, chỉ là ngồi đối diện nhau.

      Đều chỉ có người nhau lòng mới ngồi cùng nhau. ra thành phố này vẫn còn rất nhiều người đơn, ít người nhau lòng!
      Last edited by a moderator: 24/2/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 16:

      edit: tuyền xù

      Sau khi ăn cơm cùng Lý Tử Nhiễm xong đưa về nhà, Tô Ngọ Dương có ý nghĩ muốn về nhà.

      Thời tiết mấy ngày nay vẫn râm, bầu trời luôn luôn là những đám mây lớn màu xám bị gió thổi qua, cho dù là mặt trời cũng luôn lộ ra chút lạnh lẽo, cuối mùa thu lạnh, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mơ hồ có chút giá lạnh!

      Tô Ngọ Dương kéo cổ áo của mình lên cao để gió mùa thu ban đêm thổi vào thân thể của mình, mấy ngày nay Lý Tử Nhiễm nhắc tới chuyện kết hôn rất nhiều lần với , bác trai Lý và mẹ Tần Thục Cầm cũng rất nhiều lần, bây giờ hình như mọi người chỉ chờ câu của . Hai năm trước nếu phải xảy ra việc ngoài ý muốn kia có lẽ tổ chức hôn lễ lâu rồi, nhưng bây giờ có ước muốn như vậy. Tô Ngọ Dương biết hai năm trước mình ôm tâm tình như thế nào chờ đến hôn lễ, vậy mà hai năm sau trong lòng cũng mong muốn tổ chức hôn lễ như trước. Nhưng từng làm cho Lý Tử Nhiễm hạnh phúc, cho nên phải cưới . Vì thế, rất phiền muộn.

      Tô Ngọ Dương vẫn nhớ hôm mình bị mất trí nhớ, Lý Tử Nhiễm : "Ngọ Dương, em là vợ chưa cưới của , em chờ đến khi hết bệnh rồi chúng ta kết hôn." chỉ im lặng gật đầu cái, nhớ trước mắt này. là vợ chưa cưới của , liền gật đầu cái, có lẽ chính là vợ chưa cưới của . Tô Ngọ Dương nghĩ người phụ nữ trả giá vì mình như vậy, tin rằng đối với người phụ nữ đặc biệt.

      đường gió vẫn thổi, đèn hai bên đường đường cũng sáng lên, có lẽ chỉ là lướt qua nhau mà trở thành người . Tô Ngọ Dương lại kéo cổ áo của mình cao lên, nghĩ ‘Kết hôn sao? Vậy kết hôn .’

      Có lẽ khoảng trống trong tim bị thất lạc kia có thể tìm lại.

      Hai năm rồi, Tô Ngọ Dương luôn tự hỏi mình, hai năm trước trái tim của thất lạc ở đâu? Lý Tử Nhiễm rất tốt, luôn tự với mình, tốt đến mức khiến muốn cưới , cho hạnh phúc. Nhưng giống như chính , kết hôn và giống nhau. Nhưng biết mình có Lý Tử Nhiễm hay , mình có hay đây? Nếu như , vậy vì sao trái tim của lại có khoảng trống? Nếu , vậy vì sao thể tìm về khoảng trống trong trái tim người Lý Tử Nhiễm? Có lẽ , chỉ là mẹ dùng nó để làm công cụ giành lấy địa vị và tiền bạc mà thôi, cho nên trái tim của mới có khoảng trống, mất mác do tình thân. Vùi đầu vào trong cổ áo nghĩ nếu là vậy kết hôn , kết hôn, và Tử Nhiễm cũng hạnh phúc thôi.

      "Tô Ngọ Dương, sao cậu phương bắc? Tôi nghe Lâm Lam phương bắc, cho là cậu cũng theo, sao vậy, vợ chồng son lại giận dỗi rồi hả?" Tô Ngọ Dương cúi đầu , có giọng xa lạ của người đàn ông truyền tới bên tai.

      Tô Ngọ Dương mê mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông nhàn hạ hút thuốc nhìn mình trước mắt, Tô Ngọ Dương nghĩ chú đó là người dạo mà thôi.

      "Sao lên tiếng? Vợ chồng son cãi nhau giận dỗi là chuyện thường, qua thời gian ngắn liền hết chuyện, cậu là nam tử hán đại trượng phu nên phải co được dãn được, chủ động tìm Lâm Lam nhận sai là được! bé Lâm Lam này tôi hiểu rất , bụng dạ ngay thẳng, cậu nhận sai bé cũng so đo với cậu nữa!" Người đàn ông xong, vỗ vỗ vai Tô Ngọ Dương an ủi .

      Tô Ngọ Dương nhận ra chú đó chính là người bảo an hôm đó, nghĩ tới ra chú này coi mình thành Bạch Nham, cười : "Chú ơi, cháu phải là chồng của Lâm Lam - Bạch Nham, cháu và ấy chỉ là bạn bè bình thường, có vẻ chú nhận lầm người rồi!"

      Bảo an dừng động tác vỗ vai Tô Ngọ Dương lại, lại hút hơi điếu thuốc trong tay, Tô Ngọ Dương thấy điếu thuốc kia cháy sắp hết. Bảo an hít hơi sâu rồi tiện tay ném xuống đất, phun ra ngum khói, khó hiểu nhìn Tô Ngọ Dương, : "Ngọ Dương, phải tôi cậu! Hai năm trước cậu vừa liền có tin tức, lâu sau Lâm Lam cũng rời khỏi. Tôi vẫn cho là tìm cậu, chỉ là từ lúc bé rời khỏi tôi cũng chưa gặp lại bé, cho nên cũng biết bé đến cùng có phải tìm cậu hay . Trước đó lâu tôi nhìn thấy hai người cùng xuất , nghĩ đến hai người sớm tốt rồi, có thể xông xáo ở bên ngoài hai năm, bây giờ mới trở về. Nhưng ngờ, mới mấy ngày lại tách ra rồi! Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng mình còn trẻ tuổi nên coi trọng hôn nhân, Lâm Lam là tốt!"

      Nghe được ‘hai năm trước’, trong lòng Tô Ngọ Dương co quắp lại, hai năm trước mất trí nhớ. "Chú ơi, chú xem chú gi vậy? Lâm Lam với cháu chú thích nhất là đùa giỡn những như bọn họ, bây giờ Lâm Lam ở đây, chú đùa giỡn người đàn ông như cháu là có ý gì?" Tô Ngọ Dương lắc đầu nghĩ, có lẽ chú này là nhận lầm người.

      Bảo an có chút khó tin mà nhìn chằm chằm vào Tô Ngọ Dương, lời của Tô Ngọ Dương khiến mình căm tức, cậu ta lại còn mình thích đùa giỡn , mình sống hơn nửa đời người, vẫn cần cù chăm chỉ làm bảo an ở chung cư, mặc dù so được với những người có nghiệp thành công, nhưng ông tự nhận mình là người công dân đàng hoàng tuân thủ pháp luật. Mặc dù bình thường thích giỡn đôi chút với đồng nghiệp nhưng ông chưa bao giờ giỡn về việc nhà của người khác.

      "Tô Ngọ Dương, tôi tốt bụng mới với cậu những thứ này, cậu cho rằng tôi giỡn vậy coi như là tôi nhiều chuyện, đùa giỡn ! tôi thấy đáng để Lâm Lam làm vậy!" xong bảo an cũng để ý tới Tô Ngọ Dương cứ thế lắc đầu , để lại Tô Ngọ Dương ngẩn người đứng tại chỗ.

      Về đến nhà Bạch Nham mệt mỏi tháo cà vạt ra, nửa nằm ghế sofa, ban ngày mẹ Vệ Tương Lan lại gọi mấy cuộc điện thoại tới thúc giục nhanh lên chút xử lý chuyện của mình và Hạ Mộng Kỳ, vẫn dùng lý do công ty có chuyện để từ chối rồi.

      Ngồi dậy lấy điếu thuốc trong bao thuốc lá trong túi áo ra, Bạch Nham thuần thục châm lửa, đốt điếu thuốc trong tay, hít hơi sâu, phun ra hơi dài, sau khi Lâm Lam dưỡng thành thói quen hút thuốc lá. Cong cánh tay, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, sao có thể biết dùng lý do này kéo được bao lâu, bây giờ Vệ Tương Lan chỉ chờ bình tĩnh lại, dần dần quên Lâm Lam, thời gian lâu dài, sao Vệ Tương Lan có thể hành động chứ? Mà đến lúc phải đối mặt cả dòng họ nhà họ Bạch vẫn phải chấp nhận an bài như thế. Nhưng có chút cam lòng, từ đầu đến giờ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Vệ Tương Lan.

      Mùi vị vắng vẻ và đơn trong căn nhà này lại lan tràn, Bạch Nham ngụm lại ngụm hút điếu thuốc trong tay, khói thuốc tràn ngập trong khí, tiếng hút thuốc “Ba xích” phát ra từ miệng khi đóng khi mở của Bạch Nham, vang vọng trong căn nhà yên tĩnh. Đều chỉ có người đơn mới có thể lúc hút thuốc lá phát ra thanh, đó là thanh đơn.


      "Nếu đây là kết quả cuối cùng, vì sao còn quên được em ——" tiếng chuông quen thuộc truyền vào tai, nửa người Bạch Nham vẫn dựa vào ghế sô pha, lấy điếu thuốc trong tay ra, mặc kệ tiếng chuông bên tai. "Lấy gì làm chứng? Chưa bao giờ nghĩ tới người, cần tàn nhẫn mới chứng minh được mình sâu đậm ——" khúc kết thúc rốt cuộc di động cũng an tĩnh.

      Tiếng chuông lại vang lên, động tác của Bạch Nham nhanh lên, hung hăng hút điếu thuốc trong tay, chẳng mấy chốc điếu thuốc lại hết, Bạch Nham hít sâu thở ra hơi ném tàn thuốc . Thuốc cháy hết, lông mày của nhíu chặt chút muốn giãn ra. Mượn rượu tiêu sầu càng sầu hơn, rượu còn như vậy, huống chi là thuốc lá!

      Vào giờ phút này nhìn căn nhà trừ mình ra bóng người nào nữa, Bạch Nham khổ sở cúi đầu, chưa bao giờ nghĩ tới người, cần tàn nhẫn mới chứng minh được mình sâu đậm! chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại Lâm Lam sâu đậm, khổ sở như vậy. Lâm Lam rời khỏi đây nhiều ngày rồi, mỗi ngày về nhà phải nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Hạ Mộng Kỳ chuẩn bị bữa ăn tối cho chính là mình ngồi yên tĩnh đơn. Vậy mà so với người trước, càng muốn là người sau. Mỗi khi vào cửa nhìn thấy Hạ Mộng Kỳ vì mình chuẩn bị bàn thức ăn, lần lại lần gắp đồ ăn vào chén mình, lúc đó thể tự kiềm chế mà nghĩ tới Lâm Lam.

      "Nếu đây là kết quả cuối cùng, vì sao còn quên được em ——" tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Bạch Nham cúi đầu mò mẫn ghế sofa: "Alo, Mộng Kỳ, có chuyện gì ?" Bật nắp di động lên, Bạch Nham khàn khàn .

      "Bạch Nham, giọng của sao vậy? Thân thể khó chịu sao?" Đầu điện thoại bên kia là giọng sốt ruột, lo lắng của Hạ Mộng Kỳ.

      Bạch Nham cầm điện thoại thở hơi lấy lại tinh thần : " sao, có thể là chuyện của công ty nên mệt thôi. Em có chuyện gì à?"

      "Đừng để mình quá mệt, nếu vậy để ngày mai làm cũng được mà. Hôm nay ba em muốn gặp , ban ngày luôn bận, em nghĩ buổi tối rảnh chút nên gọi điện tới đây. Hôm nay mệt rồi thôi, nghỉ sớm chút !" Giọng mất mác của Hạ Mộng Kỳ truyền vào tai Bạch Nham.

      "Mộng Kỳ, xin lỗi." Bạch Nham vào điện thoại.

      "Xin lỗi cái gì, em và sắp thành người nhà, còn những lời này!" xong những lời này đầu điện thoại bên kia rơi vào im lặng, lúc lâu sau mới truyền tới giọng khẩn cầu của Hạ Mộng Kỳ: "Bạch Nham, tất cả khá hơn, quên những chuyện kia được ? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ?"

      Bạch Nham cầm điện thoại đặt bàn, dùng tay còn lại lấy điếu thuốc ra đặt vào trong miệng, im lặng lúc, cuối cùng đặt thuốc xuống bàn. "Mộng Kỳ, hôm nay rất mệt, ngày mai được ?"

      Đầu điện thoại bên kia Hạ Mộng Kỳ cũng im lặng, hình như lúc này, trừ im lặng, bọn họ phương thức nào tốt hơn để diễn tả mình. "Được rồi, Bạch Nham. Mặc kệ ra sao, em hi vọng đến lúc chúng ta kết hôn, có thể thản nhiên đối diện với những chuyện này. hi vọng đến lúc đó vẫn là Bạch Nham trước kia mà em quen biết, bất kể ra sao em cũng hi vọng vui vẻ, hạnh phúc." xong những lời này Hạ Mộng Kỳ cúp điện thoại.

      Bạch Nham thả điện thoại xuống, đóng nắp lại. nắp điện thoại dán hình của mình và Lâm Lam, hôn lên má phải Lâm Lam, mà Lâm Lam nghiêng mặt, ánh mắt giật mình nhìn về phía trước. Bạch Nham nhớ tới vẻ mặt khó xử của Lâm Lam ngày đó, ngày đó cố chấp kéo Lâm Lam chụp hình với mình. biết và Tô Ngọ Dương có rất nhiều hình, biết đến ngày chủ nhật bọn họ ra ngoài chỉ vì chụp hình, ghen tị, và Lâm Lam kết hôn rồi nhưng ngay cả hình đám cưới cũng có. Vì vậy để ý đến cảm nhận của Lâm Lam kéo vào chụp hình, Tô Ngọ Dương có, Bạch Nham cũng muốn có đó! Nhưng cuối cùng những gì nhận được cũng phải là những gì Tô Ngọ Dương nhận được, ngay cả tấm hình này cũng là bắt chước Tô Ngọ Dương và Lâm Lam, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bắt chước.

      Đặt điện thoại xuống, Bạch Nham đứng lên tới phòng ngủ. cầm tấm hình của và Lâm Lâm đặt ở tủ đầu giường, biết nên vui mừng hay là bi ai đây. mang hình của mình và , có phải chứng minh hai năm qua mình có lẽ vào lòng , bỏ được đúng ? Nhưng lúc này chính là bọn họ tách ra. Vận mạng vốn lúc nào cũng thích trêu chọc người.

      Nhìn tờ giấy ly hôn đặt dưới điện thoại, cuối cùng Bạch Nham cuối cùng vẫn như nó nằm giường. Nhiều ngày như vậy, vẫn hạ được quyết tâm viết hai chữ nặng nề kia.

      Rất nhiều khi Bạch Nham nghĩ bây giờ và Hạ Mộng Kỳ có phải giống Lâm Lam và lúc trước, cũng nghĩ cho Lâm Lam hạnh phúc, cuối cùng lại cho tổn thương và khổ sổ khiến mất tất cả. Ngay cả hạnh phúc của Lâm Lam cũng cho được, huống chi là Hạ Mộng Kỳ! ra cuối cùng là phụ lòng hai người phụ nữ quan trọng trong sinh mệnh mình.
      Last edited by a moderator: 24/2/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :