1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      16.2

      chuyện lúc, Trúc cũng đoán ra được sở thích của chị Tôn, thế là cứ theo đó mà , chỉ loáng hai người trở nên thân thiết gần gũi, chuyện rất sôi nổi.

      " Trịnh nhà chị thường khen Tiểu Ngô giỏi giang, tuổi còn trẻ thế mà làm chỉ huy rồi"

      "Vẫn là nhờ cấp tạo cơ hội chị ạ."

      "Cơ hội chỉ là phần, cơ bản là cậu ấy có bản lĩnh."

      Trúc liếc nhìn Ngô Dạ Lai ngồi phía đối diện, bên này chuyện nhiệt tình bên kia họ cũng uống rất nhiệt tình. Chỉ trong lúc có vài câu mà thấy cạn liền ba ly.

      " Trịnh, các ai được uống nhiều quá! Bỏ hết rượu trắng , mỗi người lon bia thôi."

      Lục Dã là người bỗ bã thẳng tính, ta cầm ly rượu qua, "Chị dâu, thế là chị đúng rồi! Các chị đến đây, các ý vui, các mừng, còn bọn em có được gì đâu? Rượu mà cho uống còn gì là vui nữa! Nào, em kính chị ly".

      Tôn Lạc Châm cười : "Tôi biết uống, cứ để Trịnh uống thay tôi."

      "Chị dâu, đồng ý chị như thế đâu! Bọn em còn biết tửu lượng của chị chắc? Chị uống thay cho Tham mưu trưởng đâu có ít."

      Lúc này, vị Tham mưu trưởng trước giờ vẫn im lặng chịu lên tiếng, "Tôi uống, bắt đầu từ lúc này lời của chị dâu các cậu là mệnh lệnh cao nhất, nghe chưa hả?", xong, ta nâng ly uống cạn.

      Mấy người còn lại đều hô vang rồi cạn ly, Lục Dã vẫn chịu dừng lại, "Em nhìn cũng biết rồi nhé". ta nâng cốc lên uống rượu, "Thứ nhất, thuận vợ thuận chồng mấy em mình làm sao mà chống lại được; Thứ hai, Tham mưu trưởng... sợ vợ!", xong, ta ha hả phá lên cười.

      Tham mưu trưởng đứng dậy: "Tôi đường đường chính chính chẳng sợ gì cả, đấy là vừa kính vừa . Nào, lại đây bà xã, vợ chồng mình cạn với em ly. Chào đón tiểu Phùng, nhân cơ hội này gặp gỡ vui vẻ với em lần".

      "Ngụy biện! Lại còn vừa kính vừa nữa. cho uống nữa, rót vào đây để em uống!", Tôn Lạc Châm thế nhưng vẫn đứng dậy cùng cạn ly, vài câu trêu đùa ép Lục Dã phải cạn sạch hai ly mới chịu ngồi xuống. Chị ta vừa ngồi xuống, Tham mưu trưởng vội vàng rót cho vợ cốc nước hoa quả, nịnh nọt rằng mùi vị rất thơm ngon.

      Bia lạnh, Trúc muốn uống tiếp nhưng uống được hai ngụm răng như lạnh cứng lại, đành cầm cốc uống từ từ.

      Tôn Lạc Châm đưa tay ra : "Đặt xuống, ai cho uống chứ. cứ yên tâm, Lục Dã dám ép đâu, Tiểu Ngô nhà có uy lắm".

      Trúc nửa tin nửa ngờ đặt ly xuống, "Chị dâu, Tham mưu trưởng quan tâm đến chị".

      "Đúng vậy, ấy rất biết cách thương người khác, người đàn ông tôi trước đó ổn. Đàn ông ấy mà, vẫn nên là lớn hơn mình vài tuổi, họ biết cách sống, lại còn biết quan tâm lo lắng cho gia đình. Hai vợ chồng bằng tuổi nhau phải ?"

      "Vâng, bọn em là bạn học."

      "Vẫn còn ít tuổi, vài năm nữa cậu ấy khác, biết thương vợ thôi."

      "Có lúc, em cảm thấy ấy chẳng để tâm", sinh nhật, lễ tết hay mấy ngày kỷ niệm, chẳng thấy có biểu gì, hành động cụ thể cũng , thậm chí lời ngọt ngào cũng có nên Trúc hoài nghi về việc có thể ấy chẳng nhớ. nghĩ đợi thêm vài năm nữa, tự nhiên gọi là bà xã hay em trước mặt tất cả mọi người, lúc riêng tư hai người còn chưa bao giờ gọi thế chi đến việc gọi trước bàn dân thiên hạ.

      "Tôi thấy cậu ấy dồn toàn bộ tâm sức vào công việc ở đây rồi, cũng phải hiểu mà tự tìm niềm vui cho mình. Vợ chồng sống với nhau, ai cũng phải bỏ công sức ra để vun đắp mối quan hệ ấy. Bỏ công sức phải bảo em bỏ thời gian vào đấy, phải ngày nào cũng nhớ nhung, dày vò cậu ấy hai người có cuộc sống vui vẻ, quan trọng là phương pháp thôi."

      Nếu là trước kia chưa chắc Trúc để tâm đến những lời này, nhưng hôm nay nghe chị ấy thế, Trúc thấy câu nào cũng có lý.

      Thấy Trúc lắng nghe chăm chú, Tôn Lạc Châm lại : "Vừa nhìn biết là người thà, thế cũng tốt. Nhưng trong cuộc sống hôn nhân, phải chuyện gì cũng giải quyết bằng lý. Thỉnh thoảng, tỏ ra mềm yếu, nũng nịu còn có ích hơn là căng lên cãi nhau với cậu ấy".

      Trúc gật đầu, "Chị dâu, có phải chị muốn , chuyện gì có thể vờ biết vờ như biết, phải ạ?".

      "Đúng thế. Cứ nhìn tôi đây này, trước kia ly hôn rồi nhưng hàng tuần vẫn phải gặp con chứ, tất nhiên cũng tránh được việc gặp mặt bố các con mình. Bọn tôi cũng từng là bạn học, cũng có tình cảm với nhau . Mới đầu nếu phải vì quen Trịnh vì các con chắc bọn tôi cũng quay lại với nhau rồi. xem, bọn tôi gặp nhau Trịnh có thể biết ? ấy có cảm thấy dễ chịu ? Nhưng chưa bao giờ ấy hỏi tôi dù chỉ câu và đương nhiên tôi cũng . Có những việc, ra nó chẳng đáng là gì cả nhưng ra rồi rất khó chịu."

      Những lời này như trúng tim Trúc, có số chuyện thể ra, chuyện đó có gì hết.

      Bữa cơm đó tới hơn mười giờ mới xong, mọi người ai cũng uống nhiều. Trúc cũng uống cùng Lục Dã thêm ba ly nữa, chưa từng uống bia lạnh thế bao giờ nên hơi men bốc lên đầu cũng rất nhanh, cảm giác đầu nặng trình trịch, toàn thân nặng trĩu, chỉ muốn tìm chỗ nào đấy để nằm.

      "Lục Dã, nhìn xem, đều tại cậu cả, làm Trúc uống say tới mức này rồi", Tôn Lạc Châm dìu ra ngoài mà quên cằn nhằn Lục Dã mấy câu.

      "Chuyện này có thể trách em sao? Bọn em uống được với Ngô Dạ Lai nên đành uống với em dâu thôi", ta uống quá nhiều nên năng bắt đầu lắp ba lắp bắp.

      đường về, vẫn là Tôn Lạc Châm cùng về với Trúc, Ngô Dạ Lai và Tham mưu trưởng Trịnh vừa vừa chuyện ở đằng sau. Tiễn họ về tận nhà khách xong, Ngô Dạ Lai mới phải quay lại doanh trại xem qua tình hình rồi mới về.

      Trúc vào phòng, tắm qua rồi leo lên giường nằm, liếc nhìn đồng hồ thấy hơn mười giờ rồi. muốn ợi về cùng ngủ nhưng thể chống cự lại với cơn buồn ngủ kéo đến nặng trĩu cả mắt.

      Nửa đêm xoay người, tay đập vào thứ gì đó khiến bừng tỉnh Trúc trong vô thức: "Xin lỗi", xong mới nhận ra, có lẽ đập tay vào người Ngô Dạ Lai ngủ bên cạnh.

      Mở mắt nhìn sang bên thấy Ngô Dạ Lai ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn , ánh mắt như cười.

      "Đánh trúng vui thế sao?"

      " vui là vì cuối cùng em cũng dậy rồi...", Ngô Dạ Lai thủ thỉ rồi nhàng phủ đầu xuống, mặt áp sát mặt Trúc vuốt ve.

      Ngô Dạ Lai tối nay có vẻ gì đó giống bình thường. Sắc mặt rất trắng, ánh mắt lại sáng rực, khuôn mặt áp bên má Trúc lúc này nóng hơn bao giờ hết.

      Trúc đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Có điều hai người phải đến nửa năm gần gũi rồi, mấy tháng gần đây thậm chí còn gặp mặt nên chuyện này cũng là lẽ tự nhiên. Có những chuyện vốn là kỹ năng cơ bản, học được rồi bao giờ quên, nhưng nếu để lâu khi làm thể tránh khỏi cảm giác lúng túng gượng gạo.

      Trúc cố nhớ lại, trước kia cũng đều do Ngô Dạ Lai chủ động, Trúc thả lỏng bản thân để mặc tùy ý. Trải nghiệm của lần đầu tiên được tốt lắm, vì vậy đối với chuyện này, Trúc hoàn toàn gạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Thích được đụng chạm vào , cũng thích được đụng chạm nhưng thích cách đụng chạm mãnh liệt thế này. Cũng may đối với chuyện này, Ngô Dạ Lai cũng phải người có quá nhiều nhu cầu mặc dù mỗi lần về cũng vẫn làm bình thường nhưng phải đều đặn đêm nào cũng phải có. Vì vậy, Trúc chỉ cần đối phó đêm đầu tiên, sau đó coi như được giải thoát.

      Nhưng Ngô Dạ Lai của đêm nay, người đàn ông luôn muốn chiếm hữu, có được rồi nhưng vẫn sao tiêu hóa được ấy chỉ khe khẽ gọi tên bên tai làm Trúc cũng có chút kích thích. đụng chạm đó với Trúc là chưa đủ.

      kiên nhẫn ngửa cổ lên, khẽ chà khuôn mặt vào chiếc cằm đầy râu của , "Muốn em tỉnh, để làm gì?".

      Những chuyện như thế này cần ai dạy, cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm, trong nháy mắt Trúc bỗng nhiên thể ngay dịu dàng cần thiết, khẽ giọng hỏi .

      Ngô Dạ Lai thở gấp : "Em xem nào?". lúc mạnh lúc khẽ cắn vào cổ Trúc, tay phải bắt đầu luồn xuống dưới, vuốt dọc theo đường cong của lưng, ngón tay dừng lại ở phía sau tai . Đột nhiên nắm chặt lấy vành tai ngoài của Trúc vân vê rất mạnh, sau đó choàng tay qua kéo Trúc về phía mình, hôn lên môi .

      Nụ hôn đó khiến Trúc đê mê. Môi truyền cho thứ cảm giác vững chãi, hơi thở phả ra giữa hai bờ môi dường như đều bị mình nuốt hết, Trúc chỉ có thể tìm kiếm chút khí ít ỏi trong miệng . Ngô Dạ Lai bắt đầu chậm lại, còn vồ vập nữa, chỉ khe khẽ chạm vào rồi lại ngẩng lên làm Trúc đành phải nhướng lên theo. muốn nhướng lên mở rộng bản thân mình, khao khát đáp lại của , dường như chỉ có làm thế mới có thể thỏa mãn được ham muốn lan từ ngực ra khắp toàn thân lúc này.

      Ngô Dạ Lai nhân cơ hội Trúc ngồi dậy ôm chặt lấy mình, cởi chiếc áo ngủ ra khỏi người Trúc, sau đó kéo nằm lại xuống phía dưới mình. Trúc chỉ cảm thấy thoắt lạnh thoắt nó, thoáng cái lại nằm trong lòng rồi. Toàn thân dính chặt lấy , lúc này Trúc mới phát ra chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này từ lúc nào.

      Chỉ lúc, Trúc cảm thấy người mình bắt đầu toát mồ hôi, vừa ngứa vừa buồn, cả người bị đè ở dưới rồi nên có muốn lau cái cảm giác đó cũng biết phải làm thế nào. Tay di chuyển người lại càng làm cảm thấy khó chịu hơn. Chỉ những nơi tay chạm đến mới làm cảm thấy dễ chịu, mà dễ chịu đó lại như việc uống rượu độc để giải khát, qua rồi những đợt sóng khác lại tới, hối hả và nhiệt tình hơn.

      Giọng Ngô Dạ Lai dịu dàng hiếm thấy, "Em vẫn ổn chứ?".

      Trúc khẽ "Vâng" tiếng đáp lại câu hỏi của rồi thêm gì nữa... Trúc thể thừa nhận thể lực của yếu hơn rất nhiều. Lần nào cũng đều mong mau chóng kết thúc chuyện này nhưng kết thúc lần này rồi lại tiếp tục đến lần khác. Cứ như thế hết lần này đến lần khác khiến Trúc cũng buồn hy vọng nữa, đành phải gắng gượng chịu đựng.

      tham gia lại suy nghĩ lung tung. Chút vị ngọt ngào ban đầu dần chuyển sang vị hơi đăng đắng, dường như lần đến thăm này chính là để họ thấy cần nhau hơn, để bù đắp cho nhau nhiều hơn. Với Ngô Dạ Lai tầm ảnh hưởng của cũng chỉ đến thế mà thôi.

      Nhiệt độ của cơ thể bắt đầu giảm xuống, ít nhiều cũng cảm thấy hơi thất vọng. Trúc kéo chăn lên, cuốn chặt vào người mình, nằm cuộn tròn lặng lẽ ổn định lại tâm trạng.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 17. Trái Tim Ở Nơi Khác

      17.1

      ong cuộc hôn nhân của họ, người phải buông lời oán trách thực thể là . Bản thân cam tâm tình nguyện chấp nhận cách cư xử với mình nhưng khi có được rồi lại quên mất ý định ban đầu với mong muốn được ở bên của mình. Giờ lại muốn có được nhiều hơn nữa nên dần dần buông ra rất nhiều lời oán giận .

      Ngô Dạ Lai quay lại nhìn thấy phùng Trúc cuộn tròn người nằm đó.

      "Em mệt à, hay buồn ngủ?"

      "."

      Mặc dù nghe Trúc thế nhưng Ngô Dạ Lai vẫn đưa tay ra nhàng vỗ về . Hôm nay đúng là bị mất tự chủ, biết Trúc thích và cũng quen như thế, nhưng ... Từ trước đến nay, đều kiềm chế bản thân mình trong phạm vi mà đưa ra. nghĩ đợi trưởng thành hơn, còn kháng cự như thế nữa chắc mọi chuyện tốt lên.

      Hôm nay chắc cũng vì có chút hơi men, nhiệt huyết phừng phừng làm như quên tất cả. Có điều, chỉ mới biết phải hoàn toàn là do rượu.

      Hôm qua sau khi làm nhiệm vụ về, cấp ra chỉ thị cho nghỉ ngơi tại doanh trại đợi lệnh. còn vài số liệu phải chỉnh lý, cấp cần báo cáo. Nhưng buổi sáng Trúc nghe điện làm còn tâm trạng nào mà làm việc nữa, lại lại trong phòng mấy vòng bắt xe ra ngoài. khao khát ngày hôm nay bị kìm nén quá lâu rồi, khi bắt đầu nhận được điện thoại thông báo là đến, máu từ tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim đều như muốn trào lên, còn nằm trong phạm vi khống chế của nữa. vẫn luôn biết dục vọng khao khát dành cho nhưng chính cũng ngờ nó lại mãnh liệt đến như thế.

      Tham mưu trưởng vừa rồi với phải học cách thương bà xã, đó cũng là môn học rất quan trọng đối với người quân nhân. Những lời này có tác động nhất định tới . Ngô Dạ Lai biết, cho dù vẫn luôn cố gắng khiến nó mờ nhạt nhưng vị trí của Trúc ngày quan trọng trong trái tim . kháng cự của đối với Trúc trước đó cũng thể giải thích được là vì sao.

      Kháng cự điều gì? Kháng cự hy sinh của , cũng là kháng cự lại hổ thẹn áy náy do việc hy sinh ấy tạo ra. Đôi lúc cũng thấy bản thân mình rất mông lung, rốt cuộc cạnh tranh với ai chứ? Vợ của mình, sao thể thương ? thừa nhận là mình quan tâm còn có ý nghĩa gì nữa? Ngô Dạ Lai thừa nhận, hoàn toàn phải là vì bảo vệ chút thể diện cuối cùng đó của mình. thể sớm tối bên nhau, thể dài lâu, thậm chí còn thể đảm bảo được an toàn cho , biết rốt cuộc có thể cho được những gì ở cuộc hôn nhân này? Chỉ lơ là bỏ lại mình đơn đau khổ, điều này hoàn toàn trái ngược rất nhiều với ý định ban đầu của khi quyết định lấy .

      Thời gian đầu khi tiếp quản công việc này, cấp cũng có thể làm công tác tư tưởng cho gia đình, nhưng từ chối. muốn hàng ngày Trúc phải sống trong thấp thỏm, lo âu và mỗi lần gặp đều như lần sinh ly tử biệt.

      " ngủ được à?", thấy từ nãy tới giờ vẫn nín nhịn căng thẳng, bèn tìm cách chuyện với , "Làm việc ở bên đó có mệt lắm em?".

      "Vâng, cũng ổn.", Trúc lười nhác trả lời. Giờ mới để ý, chẳng phải hơi muộn rồi sao?

      "Tết này chắc được nghỉ, bố mẹ năm nay muốn về quê nên bảo hỏi xem em có muốn cùng ?"

      "Em , em rồi bố mẹ lại phải chăm sóc thêm em, cứ để bố mẹ ở đấy nghỉ ngơi ít ngày", năm đầu tiên kết hôn theo bố mẹ chồng về quê ăn Tết, ăn ở đều quen, quan trọng hơn là thể thích ứng với kiểu nhà vệ sinh ở đấy, còn gọi điện khóc lóc với Ngô Dạ Lai suốt. Sau đó cuối cùng mọi người phải ra sớm, bà quá nhõng nhẽo nên lúc ấy quyết tâm sau này dù thế nào cũng bao giờ về quê nữa, nếu bản thân khó chịu đành lại còn gây thêm phiền phức cho người khác. Sau này cũng phải về thêm mấy lần nữa vì có những chuyện hiếu hỉ vẫn phải có mặt nhưng là về trong ngày nên có gì khó khăn cả.

      "Bọn La Linh muốn mời em đến Bắc Kinh ăn Tết. Nhân mấy ngày được nghỉ sau Tết, họ kêu là muốn tổ chức buổi gặp mặt sau ba năm ra trường."

      "Làm gì có chuyện đến nhà người khác ăn Tết như thế? Về nhà mà ăn Tết với bố mẹ em."

      "Em vốn cũng định vì ngoài mấy người cùng phòng ký túc, những người khác em đều quen. Mà Quốc khánh vừa mới gặp nhau rồi nên giờ thấy do dự muốn gặp nữa."

      "Quốc khánh gặp nhau rồi?"

      "Vâng, mấy ấy về chơi, bọn em ở cùng nhau mấy ngày liền cơ. Họ vẫn thế, Diêu Dao sắp kết hôn rồi."

      "Sao mời họ về nhà ở?", Ngô Dạ Lai nghĩ chắc Phùng Trúc ở khách sạn với các bạn.

      "Ở nhà Phi Nhân, bố mẹ ấy đều vắng cả nên rất thoải mái."

      "Sống với bố mẹ , em thấy thoải mái à?", Ngô Dạ Lai vẫn hơi đề phòng với Thẩm Quân Phi, muốn Trúc tiếp xúc riêng với cậu ta, nếu chưa chắc tự nhiên hỏi nhiều như thế.

      "Làm gì có chuyện ấy? Ngô Dạ Lai, cứ nhất định phải nghĩ như thế về em, hay nhỉ?", Trúc bực bội ngồi dậy, "Em cho biết, chẳng thú vị gì đâu, thú vị tí nào cả".

      "Em làm sao thế?", Ngô Dạ Lai có chút bàng hoàng trước cơn giận đột ngột của Trúc, "Vừa mới đây vẫn còn rất ổn mà?"

      "Rất ổn? Sau khi kết hôn với , em bao giờ có được cuộc sống rất ổn đâu.", dám đem chuyện cả hai người đều để trong lòng ra cãi nhau, sợ rằng cãi qua cãi lại để lại hậu quả, Trúc đành nhân cơ hội này mượn chuyện để xả lần, nếu ấm ức chết mất.

      "Phùng Trúc, sao tự nhiên em lại phát điên thế?"

      Ngô Dạ Lai phải là người có tính cách dịu dàng tình cảm. hoàn toàn quen với việc giải quyết vấn đề bằng cách tâm hay chuyện, nhưng cũng có nghĩa là hỏi ngọn ngành trắng đen tùy tiện giải quyết mọi chuyện. dùng đôi mắt và đôi tai của mình để quan sát và phán đoán, còn về việc làm công tác tư tưởng cho rằng đấy là công việc của chính trị viên. Đương nhiên, tác phong của thoạt nhìn thấy là rất dễ bùng nổ.

      "Chắc trong mắt , em luôn là kẻ điên, Phùng Trúc biết trước sau phải trái gì đâu nhỉ? là điên, theo đuổi cũng là điên, biết xấu hổ mà dùng cách ấy để dính lấy cũng là điên, sau khi lấy phải ôm trong lòng bao nhiêu những oán trách và bất mãn lại càng điên hơn đấy. Em điên từ lâu rồi, ngay ngày đầu tiên quen chẳng phải cũng điên rồi hay sao? Phát điên cho tới tận bây giờ, lẽ nào còn cảm thấy chưa quen hay sao?"

      Ngô Dạ Lai nghe kỹ Trúc hét lên cái gì bên tai. có tâm , muốn cãi cọ đôi lời cũng là bình thường. chỉ lo càng càng cao giọng làm người khác chú ý. Ở đây giống như ở nhà, làm việc thể tùy tiện được.

      "Em chút, đừng kích động như thế."

      "Ngô Dạ Lai, em luyện giọng chắc? để ý tới tâm tư của em chút có được , dù chỉ chút thôi? Em thể khống chế được lượng của mình, bởi vì tâm trạng của em mất thăng bằng rồi."

      "Em định thế nào, muốn cãi nhau đến sáng chỉ vì câu vô tâm của à?", Ngô Dạ Lai rất muốn hòa giải cho êm chuyện, nhưng Phùng Trúc lúc này nếu chuyện bé xé được ra to chắc chịu dừng lại.

      Vô tâm? Trúc nghe thấy câu đó, nước mắt kìm được lã chã tuôn rơi. bao giờ để tâm chứ? Thế nên những lúc vui vẻ là vô tâm, còn kết hôn rồi luôn là vô tâm. Trái tim ở nơi khác, muốn bỏ chút tình cảm cho chắc là càng làm khó cho .

      Ngô Dạ Lai thấy nước mắt Trúc cứ lã chã rơi xuống thành hàng ngừng nên phút chốc thấy luống cuống, "Rốt cuộc là em làm sao? sai ở đâu em cứ ra , đừng khóc nữa!".

      Trúc lại khóc thêm trận nữa mới quệt tay lau mặt : " sai. Ngô Dạ Lai, từ trước đến nay đều là lỗi của em".

      "Em đừng giận dỗi, lỗi của là lỗi của , là tốt nên làm em khóc."

      "Đúng là tốt", Trúc bình tĩnh hơn, "Ngô Dạ Lai, có biết ? Nhìn lạnh lùng cứng rắn thế thôi chứ thực ra là người dễ mềm lòng nhất", mềm lòng lằng nhằng với bao nhiêu năm như thế dù trong lòng .

      Trong cuộc hôn nhân của họ, người phải buông lời oán trách thực thể là . Bản thân cam tâm tình nguyện chấp nhận cách đối xử với mình nhưng khi có được rồi lại quên mất ý định ban đầu với mong muốn được ở bên . Giờ lại muốn có được nhiều hơn nữa nên dần dần buông ra rất nhiều lời oán giận .

      "Ngô Dạ Lai, chúng ta chia tay !", Trúc nhìn vào khuôn mặt như hóa đá của Ngô Dạ Lai, tự nhiên thấy nhói đau trong lòng.

      Hôn nhân là cả hai người phải cùng hạnh phúc. vẫn luôn tự cho rằng, chỉ cần có thể mang lại hạnh phúc cho , chỉ cần thương và có được con người hạnh phúc mãi mãi. Nhưng đánh giá quá cao bản thân mình và đánh giá quá thấp Ngô Dạ Lai. Hoặc người như thế, chỉ cần bỏ ra chút quan tâm thương khiến hạnh phúc, nhưng người đó ràng phải .

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      17.2

      đơn thuần chỉ vì những bức ảnh đó mà nghi ngờ , tha thứ cho chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, rốt cuộc có thể hiểu bao nhiêu? Thứ mà mất chính là niềm tin về cuộc hôn nhân này, niềm tin bất chấp tất cả để . Nhận về lại quá ít nên dù cho là ai cũng cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng chân.

      Cũng có thể bi thương và tuyệt vọng là ảo giác do đêm tối mang lại, hoặc do nhìn thấy những tia nắng đầu tiên trong ngày, trái tim cũng nhờ đó mà bừng sáng theo, mệt mỏi nhất thời này rồi cũng qua . Nhưng Trúc muốn tự mình an ủi mình hết ngày này đến ngày khác như thế nữa, cũng muốn tự mình phải đối mặt với tâm trạng của chính mình, ngừng phủ định chỉ có thể khiến tâm trạng ngày xấu hơn.

      "Em đến đây chỉ vì muốn chuyện này?"

      Vốn dĩ phải thế, tâm trạng Trúc rối bời, nếu lúc này làm còn cơ hội để làm lại nữa. Nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng như gỗ đá của , vẫn gật đầu.

      "Sao em ngay từ đầu?", Ngô Dạ Lai móc thuốc ra, thử mấy lần nhưng vẫn chưa rút ra được điếu nào, sau đó thẳng tay xé rách bao thuốc, rút ra điếu châm lửa, vừa hút thuốc vừa bóp trán, "Em nghĩ kỹ rồi?".

      "Vâng."

      Đây là kết cục nằm trong dự tính chẳng phải thế hay sao? Ngô Dạ Lai lại hề có cảm giác như trút được gánh nặng, sai nước cờ và giữ được phòng tuyến của mình. Bây giờ ly hôn lại phải là vấn đề thủ tục đơn giản, cũng phải là giải quyết được vấn đề tồn tại bao lâu nay nữa mà phải cố gắng để xóa bỏ hình ảnh của ra khỏi trái tim mình. biết khi xóa bỏ hình ảnh của có giống như việc tẩy chữ viết từ chiếc bút máy hay , nhưng cuối cùng vẫn có những vết còn in hằn lại.

      Ngô Dạ Lai hút liền lúc ba điếu rồi mới : "Ngày mai vẫn còn ngày phép, cùng em về để làm thủ tục". Giải quyết cho nhanh gọn, Ngô Dạ Lai ngăn cho mình nghĩ đến việc liệu hối hận hay , dùng tờ giấy đăng ký kết hôn để ràng buộc nhưng bào mòn tuổi xuân của . ảo tưởng chiếm vị trí đó quá lâu, nên tiếp tục ích kỷ nữa.

      "Cũng cần vội như thế đâu...", Trúc chưa hết câu, mình vội nhưng nếu kéo dài càng gây phiền phức hơn cho thôi.

      " và em đều dễ sắp xếp thời gian, giờ có thể làm làm luôn ", Ngô Dạ Lai lại châm điếu thuốc, "Mấy năm nay, em vất vả quá rồi, sau này chắc tốt hơn".

      Trúc thở dài, biết Ngô Dạ Lai có chút hiểu lầm mình. Là vì chịu được khổ sao? Nhưng nếu mở miệng ra giải thích lại cảm thấy giờ có gì cũng vô ích. Những lý do nghĩ đến trước kia, cuối cùng cũng đều là vì khổ, vẫn là vì bản thân chịu được khổ.

      Ngày hôm sau đường về nhà, họ trao đổi qua với nhau và đều cảm thấy vẫn chưa nên cho bố mẹ hai bên biết chuyện hơn. Trúc có thể thường xuyên ở lại thành phố J, Ngô Dạ Lai có thể ở lại doanh trại, trước giờ cũng hay tiếp xúc với bố mẹ mấy nên giấu cũng dễ. Đợi thời gian nữa, để bố mẹ hai bên biết chắc họ dễ dàng chấp nhận hơn. Có điều, đến lúc ấy gạo thành cơm, họ có muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi. Mặc dù biết nên làm như thế nhưng phải đứa con nào làm chuyện sai trái cũng có đủ dũng khí để nhận sai và đối mặt với khuyên giải và thuyết giáo của bố mẹ, tình hình tại của vợ chồng đành mặc kệ mà làm liều lần.

      Thủ tục giải quyết rất nhanh, có điều trình tự chi tiết thế nào Trúc chẳng còn nhớ chút gì nữa. Họ chỉ trả lời vài câu hỏi, nộp những giấy tờ được cầu. Giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu về nhà lấy, đơn ly dị chép của người khác cũng làm thủ tục cùng lúc với vợ chồng . Tóm lại, cả quá trình rất nhanh, đến mức Trúc cảm thấy mơ hồ trước tất cả những gì vừa xảy ra. Tất cả đều giống như giấc mơ, chỉ đáng tiếc là phải giấcơ đẹp.

      "Phùng Trúc, phiền cậu lần sau trước khi đến báo cho mình tiếng được hả? Cho dù tiện thông báo trước chuyện cậu làm ơn đừng chuẩn bị tin tức giật gân như thế làm quà được ? Tim gan của mình bị cậu dọa cho sợ đảo lộn hết cả rồi đây này."

      Trúc nằm giường của Thạch Chỉ với ánh mắt đờ đẫn, Thạch Chỉ đều để ngoài tai. Di chứng sau khi ly hôn đến lúc này mới dần dần phát tác.

      "Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cậu kìa, cậu vẫn còn ta mà, sao lại ly hôn? Người làm thủ tục cho các cậu cũng chẳng có trách nhiệm gì cả, hôn của quân nhân mà có thể tùy tiện giải quyết cho các cậu như thế à?", Thạch Chỉ như có mười vạn câu hỏi tại sao vậy, cằn nhằn nguyên ngày nhưng Trúc cũng thèm tiếp lời.

      "Chắc là vì nản lòng rồi ! ấy gì mình như thế, mình vẫn có thể hoàn toàn yên tâm mà sống, cho dù có gặp phải chuyện này chuyện kia, mình cũng có thể cố gắng. Nhưng bây giờ cần phải thế nữa rồi", Trúc ăn xong bát cháo cũng có thể hoàn hồn lại, rồi giải thích ngắn gọn với Thạch Chỉ. Thạch Chỉ vẫn sốt ruột, ngờ nghe bạn giải thích xong, giọng Thạch Chỉ những mà còn to hơn.

      "Gì cơ? Ngô Dạ Lai giỏi nhỉ! Nơi quê mùa hẻo lánh như thế xem ra đều là có tính toán cả, đến người như ta mà cũng sai đường, coi thường!"

      " nghiêm trọng như thế đâu!"

      "Vậy người nghiêm trọng hơn là cậu rồi, chuyện chẳng có gì mà cũng ly hôn, có cần phải làm thế ?"

      "Thạch Chỉ, tha cho mình ! Mình giờ có nhà thể về, xin cậu cho mình mảnh đất yên tĩnh , cảm ơn cậu!"

      " thể là do cậu sai, có gì đáng đâu. Cậu phải để mình bình tĩnh lại, mình mới có thể cho cậu nghỉ được chứ!", thực ra Thạch Chỉ phải muốn gây chuyện mà chính bộ dạng khép kín của Trúc mới khiến ấy sợ hãi, giờ Trúc chịu mở miệng nên phải ra sức tìm đề tài để chuyện với bạn.

      Thấy Trúc lại như sư thầy ngồi thiền thèm để ý gì đến mình, Thạch Chỉ đành ném ra quả lựu đạn cuối cùng, "Phùng Trúc, đau đầu phải ? Vậy chúng ta lại đến chuyện còn khiến cậu đau đầu hơn".

      "Chuyện gì?", xin tha cũng vô ích, Phùng Trúc đành ra vẻ tò mò.

      "La Linh gọi điện thoại , Thẩm Quân Phi quyết định quay về quê lập nghiệp."

      "Thế sao?"

      "Công ty của họ chuẩn bị phát triển từ phần mềm thêm sang phần cứng nên phải xây nhà máy, nghe là chọn xây ở thành phố J."

      "Ừ", Trúc lại chẳng cảm thấy có gì phải đau đầu, chỉ gật đầu, " xong chưa? Giờ nếu cậu để mình ngủ lát mình rất cảm ơn. Cậu cũng nhân lúc mình nghỉ mà uống nước cho đỡ khát, cậu làm luật sư quả là đáng tiếc".

      Thạch Chỉ lao đến ôm chặt lấy Trúc, "Thấy chưa, mình rồi mà, đây gọi là loạn lại càng thêm loạn. chàng Thẩm Quân Phi này biết nhắm thời gian mà xuất làm cho người muốn giúp đỡ chỉ muốn kéo chân ta lại".

      Khó khăn lắm Trúc mới thoát được ra vòng tay của Thạch Chỉ, cho dù mặc kệ màng đến mọi chuyện nhưng vẫn cảm giác như Thạch Chỉ có điều gì đó khác thường, nhưng khác thường ở đâu để sau hẵng hay vậy.

      "Ngày mai mình về."

      "Sao thế ? Tưởng à, mình đâu có ý định đuổi cậu? Dù cậu có ở lại chỗ mình mình cũng đảm bảo khoản ăn uống cậu được phục vụ đầy đủ."

      "Mình biết. Có điều trước Tết mình xin nghỉ sớm hai ngày nên muốn về sớm hơn chút."

      Thạch Chỉ cảm thấy nếu Trúc quay về bận rộn với công việc có thể tốt hơn. cũng còn đống việc lộn xộn cần phải giải quyết, chẳng may lại chơi Tết vui vẻ hết mình cùng thằng trẻ con. Giờ thằng trẻ ranh đó kêu gào đòi phải chịu trách nhiệm, thế giới này quả đảo lộn hết rồi.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 18. Bịn Rịn Rời

      18.1

      Con người có cái mặt tốt ấy hay dĩ nhiên là quan trọng, nhưng làm sao để thể được cái mặt tốt ấy ra nghệ thuật sống.

      Trúc quay lại thành phố J lại cảm thấy được thở phào nhõm.

      gian này, là gian có bất kỳ liên hệ nào với Ngô Dạ Lai, phải sợ khi qua con đường nào đó lại nhớ đến chuyện gì từng xảy ra, bị ép phải nhớ lại nữa. Điều đáng sợ nhất là khi nhớ lại, vẫn còn cảm thấy ngọt ngào, mà ngọt ngào đó nghiến đứt mỗi sợi dây thần kinh của , làm đau đớn đến cạn kiệt sức lực.

      "Quay lại trả nợ?"

      Trúc còn ngây người ngồi nhìn màn hình máy tính đột nhiên bị giọng cắt ngang. Trúc uể oải ngẩng đầu, có thể mặc kệ được ? Là sếp đấy, "Vâng, em qua xem công việc thế nào?". Thực ra xem rất lâu rồi nhưng cũng biết nên làm gì. Dưới lãnh đạo sáng suốt của Tiêu Ly, giờ khả năng làm việc tự chủ của càng ngày càng giảm sút thê thảm.

      "Nếu có việc gì có muốn công tác với tôi ?"

      "Tính làm thêm giờ ạ?"

      "Đương nhiên."

      Thực ra cho dù tính là làm thêm giờ Trúc cũng vẫn . Lúc này, sợ bận rộn mà sợ nhất là phải ở mình. Di động để đó mà từ sáng tới giờ cứ mở rồi lại tắt biết bao nhiêu lần rồi. Cứ lúc lại ôm hy vọng rồi sợ bỏ sót cuộc gọi nào đó hay sợ kịp thời đọc tin nhắn nào đó; Lúc lại sợ phải tuyệt vọng vì hai người còn quan hệ gì nữa chắc chắn chẳng có liên lạc gì đâu, thôi cứ tắt hẳn máy . Nếu như vẫn còn có việc gì làm để dời tập trung chỗ khác, sợ mình tự sinh bệnh mất.

      Có điều, Trúc ngờ lần công tác này lại vất vả như thế. Họ bằng ô tô của công ty mà ngồi loại tàu rất chậm, gần như ga nào cũng dừng lại, cộng thêm việc nhường đường ray cho tàu khác, thời gian dừng còn nhiều hơn cả thời gian nó chuyển bánh. Máy sưởi tàu hoạt động cũng ổn, hễ tàu chạy là gió thổi rất lạnh, tới mức chân tay lạnh cóng hết cả. Thế nên, Trúc thích thà rằng nó dừng lại còn hơn là chạy tiếp.

      Người tàu tuy nhiều nhưng cũng có người cảm thấy lạnh nên phải đứng giữa hai hàng ghế tập thể dục cho nóng người. Trúc quấn chặt áo khoác, ngả người về phía sau: "Phải bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi?".

      "Buồn ngủ rồi phải ? Buồn ngủ cũng được ngủ, cẩn thận cảm lạnh. Tình hình này chắc là muộn đấy, mua bộ bài chơi nhé."

      "Xe bán đồ chẳng phải vừa qua sao? Em chợp mắt lát, đợi xe qua lần nữa rồi tính."

      Bên này Trúc vừa nhắm mắt, bên kia có người bắt chuyện với Tiêu Ly thản nhiên như tồn tại, "Người em, sao có thể đưa vợ chuyến tàu chậm này chứ, tàu kiểu này đúng là khác gì đày".

      "Cũng chẳng còn cách nào vì tôi biết đường. Thời tiết này ô tô cũng an toàn."

      Trúc đột nhiên mở trừng mắt, chợt hiểu thực ra chẳng muốn đâu cả, chỉ muốn ngắm cảnh ven đường thôi. Tàu chậm mới hay, chậm mới có thể nhìn được . Nghĩ thông chuyện này rồi yên tâm nhắm mắt ngủ, gần đây chẳng có tối nào được ngủ ngon giấc. Lúc mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, Trúc thấy người mình nằng nặng rồi tự nhiên thấy ấm hơn rất nhiều, thế là dần chìm vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy người mình như nặng hơn, mở mắt ra nhìn quả nhiên là Tiêu Ly ngủ vùi đùi . Trúc giật nẩy mình, chân cũng muốn co lên mới biết, hai tay Tiêu Ly ôm lấy đầu gối , người còn đắp chiếc áo khoác ngoài của , còn chỉ mặc chiếc áo len mỏng nằm ngủ.

      vừa động đậy Tiêu Ly lập tức ngồi dậy, nhưng tay vẫn ủ ở đầu gối của Trúc, "Chỗ này của em lạnh tới mức đông cứng cả rồi, còn cứ nhất quyết ngủ ở đây nữa. Chút nữa tàu dừng, chúng ta xuống".

      "Vâng", Trúc ngại ngùng lùi chân ra, trả lại cho Tiêu Ly chiếc áo khoác ngoài, " mặc vào , em sao".

      Bên cạnh có đôi vợ chồng già, biết là lên tàu từ bao giờ, nhìn Trúc và Tiêu Ly rồi quay sang chuyện với nhau, "Nhìn xem, người ta thương xót vợ bao nhiêu!".

      "Tôi tốt với bà sao?"

      "Tốt hay tốt nhưng phải ai cũng biết thương vợ", xong bà còn quay sang với Trúc, "Cháu xem có phải ?".

      Trúc bị khơi ra tâm liền gật đầu, "Vâng". Có biết thương hay cũng rất quan trọng. Con người có cái mặt tốt ấy hay dĩ nhiên là quan trọng, nhưng làm sao để thể được cái mặt tốt ấy ra là cả nghệ thuật sống. và Ngô Dạ Lai đều thất bại trong mặt này.

      Lúc xuống tàu trời tối. Cuối cùng họ vẫn tới tận ga cuối mới xuống, dù rất muốn ngồi tàu quay về, cũng phải là ở thành phố lớn mới tiện.

      Hai người tìm khách sạn gần nhà ga để ở. Ăn cơm xong, Tiêu Ly và cùng lên lầu, "Phùng Trúc, Tết nhất thế này, tôi thể đoàn tụ với người nhà cũng đủ đáng thương rồi, em lại còn trưng ra bộ mặt vô cảm thế kia, em định cho người khác sống nữa à?".

      Trúc thở dài. Tết, năm mới, năm tuy là mới rồi nhưng sao tâm trạng của thể nào mới được. Nỗi đau còn lại từ năm cũ vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim, hình như có ý định buông tha khiến thấy hít thở cũng cảm thấy đau thắt. thầm nghĩ, em đâu có vô cảm, chỉ là để vuột mất thứ khỏi tay, giờ biết nên nắm vào cái gì cho chắc mà thôi. Đây chỉ là tạm thời, mục đích của chia ly phải là muốn người ở lại trong hoài niệm, chia ly là để bắt đầu lại từ đầu, người cũng được, vật cũng được, dù gì cũng nên tìm thấy ai đó hoặc thứ gì đó đáng để thương , có điều thể giải quyết được ngay mà thôi.

      "Vậy muốn thế nào?", thái độ của Tiêu Ly làm Trúc cảm thấy quá gò bó nữa.

      "Cười cái?", Tiêu Ly xong tự nhiên cảm thấy thỏa đáng, sao có thể giống trò chơi của các vương tôn công tử thế được, "Em nghỉ , tôi ra ngoài dạo vòng, có chuyện gì cứ gọi di động cho tôi".

      Tiêu Ly ngờ, cái gọi là dạo vòng của lại dẫn tới thẳng đồn cảnh sát. Khi Trúc nhận được điện thoại là nửa đêm, vội vàng tới đó. Mặt Tiêu Ly bị thương, ngồi chiếc ghế sô fa trong góc phòng trực ban, nhìn qua thấy vẫn còn khá trấn tĩnh.

      Bên kia là ba người cả nam cả nữ. Người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, trang điểm khá là đậm. Hai người đàn ông nhìn mặt được lương thiện cho lắm nhưng mặt họ cũng có những vết bầm tím, xem ra cũng bắt nạt được ai.

      cảnh sát trực ban cũng còn trẻ, cậu ta liếc mắt nhìn Trúc với thái độ khách sáo, "Người nhà của ai?".

      "Tiêu Ly", Trúc vội vàng về phía , biết giờ phải lúc hỏi về nguyên nhân.

      "Ừ", đến đây ký tên và nộp tiền phạt, rồi có thể đưa người về."

      "Phải nộp bao nhiêu tiền?", người Trúc mang nhiều tiền mặt.

      nghe tiền phạt có thể từ ba đến năm nghìn tệ nên tự nhiên thấy hơi lo lắng.

      "Năm trăm tệ."

      Trúc thở phào, định móc tiền ra Tiêu Ly đứng bật dậy, "Tôi muốn biết xử lý bọn họ thế nào?".

      "Họ là họ còn , nộp tiền phạt xong có thể được rồi."

      Thấy Tiêu Ly vẫn còn có ý định tiếp, Trúc vội kéo cái, ở đây lạ nước lạ cái mà còn định tranh cãi tới bao giờ. Năm trăm tệ để mua bình an là hề ít.

      Trúc nộp tiền rồi nghe thêm vài câu giáo huấn, lại còn phải cười lấy lòng, cuối cùng coi như xong xuôi là có thể đưa người ra. Tiêu Ly lại hợp tác như Trúc, chỉ mím chặt môi câu nào.

      Gọi taxi về khách sạn, lần này đổi lại là Trúc tiễn Tiêu Ly về đến tận cửa phòng. định nghe kể về nội tình bên trong dù là vì bất kì lý do gì, đối với những chuyện liên quan đến sếp tai, mắt, miệng đều phải mím chặt.

      Tiêu Ly mở cửa, "Hôm nay vất vả cho em quá, em tò mò về chuyện vừa xảy ra sao?". Từ lúc Trúc đến, khôi phục lại cái vẻ thâm sâu khó dò của mình, còn cởi mở nữa.

      Trúc trong lòng thầm rên rỉ, tha cho tôi . Mùi rượu người Tiêu Ly tố cáo tất cả, uống rượu xong mất kiểm soát, cảm thấy có gì đáng để tò mò cả.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      18.2

      Trúc gì, Tiêu Ly lại càng muốn giải thích, biết tại sao mà chỉ muốn để Trúc hiểu lầm mình.

      "Thực ra việc rất đơn giản, tôi đến quán bar ngồi lát, đó ngồi cạnh tôi hỏi tôi giờ, rồi ghế ai người ấy ngồi. Khi tôi thanh toán để về, họ liền đưa ra hóa đơn mấy nghìn tệ tiền rượu đòi tôi trả, tất cả đều là kia gọi. Lại còn tỏ ra là nếu tôi thanh toán, đừng hòng khỏi đó."

      "Sau đó là đánh nhau phải ?"

      "Ừ, trước khi ra tay tôi báo cảnh sát."

      "Thế chẳng phải là bị đánh càng thảm hơn?"

      "Thế sao?", Tiêu Ly vào phòng, đứng trước gương, "Sao tôi vẫn thấy bọn họ bị đánh thảm hơn nhỉ?".

      Trúc thở dài, biết nên đánh giá vị sếp này của mình như thế nào nữa, lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để so sánh xem ai bị đánh thảm hơn, "Bọn họ trông thảm hơn, đòi được tiền lại còn bị bắt".

      Tiêu Ly bật cười, "Cũng phải. ngờ em cũng có khiếu hài hước đấy. Nhưng tiền phạt là do em tự nguyện trả, tôi trả lại cho em đâu". Thấy mặt Trúc xị ra, Tiêu Ly lại càng cười lớn hơn, "Tôi bao em bữa trưa cả tháng này".

      "Ngày nào cũng ăn ở nhà hàng Tất Thắng Khách?", bên cạnh công ty có nhà hàng tên Tất Thắng Khách, Trúc còn chưa đến ăn lần nào. hẳn là vì ở đó có đồ ăn ngon mà với tốc độ Tiêu Ly cầu chắc đồ ăn nhanh tương đối phù hợp hơn, mà thấy mức giá ở đấy cũng khá nhàng.

      "Chuyện , chỉ cần em thấy ngấy."

      Trúc cười, " sao, em thấy ngấy đâu", chỉ cần trả được tiền.

      Ngấy? Dù có thích ăn đến đâu cũng có lúc thấy ngấy, thứ mà muốn thử phải là xem mình thích nó được bao lâu mà muốn biết mình có thể kiên trì bao lâu.

      Thích ai đó có thể xuất phát từ phút giây. Nhưng thích phải tích lũy từng chút trong trái tim, sao có thể để cảm giác thích đó tiêu tan như làn khói chứ?

      Trúc đau khổ, Ngô Dạ Lai cũng đau khổ như thế dù nghĩ nên buồn khổ. Nhưng nhận ra từ lâu hoàn toàn vui vẻ gì khi cắt đứt quan hệ với Phùng Trúc. Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, lại hoàn toàn có cảm giác như trút được gánh nặng mà ngược lại còn rất nặng nề, làm thể gánh được.

      đau buồn vì lâu sau đó phát ra lý do vì sao Trúc đột nhiên lại muốn ly hôn, ít nhất là trong số các nguyên nhân.

      Hôm ấy, do máy vi tính của có vấn đề mà Lục Dã lại muốn dùng, thế nên cũng để mặc cho Lục Dã gọi người vào sửa máy. Sau đó nghe phải cài lại Win nên ta mới hỏi trong ổ C có chứa tài liệu nào quan trọng . suy nghĩ lát, có gì quan trọng cả nên cài lại Win cũng tốt, vẫn muốn cài lại từ lâu nhưng lại ngại làm.

      "Chỉ huy trưởng, vậy em xóa ổ C nhé!", nhà cậu chiến sỹ đến giúp sửa máy mở quán Internet nên đối với cậu ta, việc cài lại máy là chuyện quá đơn giản.

      "Đợi chút!", Ngô Dạ Lai gì nhưng Lục Dã lại thất thanh, "Ảnh vợ chẳng phải lưu ở ổ C sao? copy ra sau này muốn tìm lại thấy".

      "Ảnh gì?" Ngô Dạ Lai hiểu, sao lại biết Trúc lưu ảnh vào máy tính của nhỉ?

      "Đừng giả bộ nữa mà, lần trước chị ấy đến xem cả rồi, còn tiện cho em xem. Cứ yên tâm, biết là được xem nên có cho em thêm lá gan nữa em cũng dám xem đâu."

      Ngô Dạ Lai tới, như chợt nghĩ ra điều gì đó, liền mở folder ra, "Cậu là cái này?".

      Lục Dã còn giả bộ lấy tay ôm mặt, nhưng hai mắt lại đảo liên hồi nhìn qua kẽ tay, " phải là em muốn nhìn, là bắt em nhìn đấy nhé. Nhưng được, cho em nhìn em cũng thể nhìn được đây là vấn đề nguyên tắc rồi".

      Ngô Dạ Lai kéo cậu ta lại, ấn cậu ta ngồi xuống ghế, "Đừng linh tinh nữa! Là cái này hả?".

      "Chắc là... cái này, cái này, đây là ai?", Lục Dã cười "hi hi", nhìn vào folder Ngô Dạ Lai mở, nhìn kỹ rồi cũng bắt đầu nghiêm túc và biết mình gây ra tai họa.

      Ngô Dạ Lai gì, đóng folder lại rồi thẳng tay xóa luôn, "Hai cậu ra ngoài , tôi tự cài lại".

      Lục Dã chẳng chẳng rằng, kéo theo cậu chiến sỹ kia chạy nhanh ra ngoài. gây ra tai họa rồi giờ cũng phải lúc giải thích hay nhận tội, cứ để sau này hẵng hay, tốt nhất đừng lượn lờ trước mặt làm người ta ngứa mắt.

      Ngô Dạ Lai ngồi thừ người ra, trong lòng biết có thể đây chính là nguyên nhân dẫn đến ngọn lửa trong lòng Trúc bùng lên.

      Nếu Phùng Trúc để ý về mấy tấm ảnh đó nhất định ấy hỏi, nhưng lại gì. Lúc này nhớ lại, hôm ấy đúng là có hơi là lạ. ấy tức giận như thế chắc cũng do mấy tấm ảnh này. Nhưng ra nên hỏi câu, nên vì mấy tấm ảnh này mà suy đoán lung tung và muốn chia tay.

      Hai tay Ngô Dạ Lai đập mạnh xuống bàn, thể trách người khác được, có muốn trách phải trách bản thân trước. Những tấm ảnh vô dụng đó đáng nhẽ nên xóa từ lâu rồi, lại còn để người nên nhìn thấy nhất nhìn thấy, chẳng trách Trúc lại nghi ngờ. Huống hồ, nếu truy chuyện này đến cùng cũng trong sạch gì cho cam.

      biết hồi học trung học có bao nhiêu nam sinh thích Khổng Thần nhưng biết chắc chắn đó là con số . biết lớp khác thế nào chứ ở lớp , lời của giáo viên chủ nhiệm cũng có tác dụng bằng lời của Khổng Thần. Đương nhiên là cũng phải ngoại lệ, mặc dù tình cảm của đến mức mãnh liệt nhưng luôn cố gắng hết sức trong phạm vi có thể của mình, quan tâm tới nữ sinh đó hơn chút. Nếu như được xếp vào cùng tổ làm vệ sinh, tình nguyện làm nhiều hơn, thỉnh thoảng gặp bê những vật nặng, cũng chủ động giúp tay.

      Khi ấy, bị Phùng Trúc bám riết rời, thời gian còn lại đều dành cho việc học. còn thời gian để phát triển tình cảm bé của mình dành cho Khổng Thần nữa, cũng giống như hình ảnh thoáng qua mà chẳng để lại dấu vết gì.

      có liên lạc lại với Khổng Thần từ đầu năm ngoái. Ngày hôm đó Trúc ở lại cơ quan làm thêm giờ nên đòi lên mạng để chuyện. Về nguyên tắc, trong máy tính của bộ đội được phép cài những phần mềm chat chít nên cũng phải ngoại lệ. Chuyện này Trúc biết nên mới đòi phải lên trang mạng nội bộ của trường để chat qua đó.

      Vừa hay hôm ấy cũng bận việc gì nên cũng online theo lời Trúc. Tài khoản trong trang nội bộ của trường cũng là do Trúc giúp đăng ký, mới vào có hai ba lần rồi vào lại nữa. Cũng vừa hay ngày hôm ấy Khổng Thần online, ấy gửi tin nhắn hỏi địa chỉ email của nhưng hai người gì nhiều.

      Rất lâu sau đó, Khổng Thần bắt đầu gửi email cho . giờ ấy ở nước ngoài, tốt nghiệp trung học xong là luôn sang đó học đại học, giờ làm rồi. Thời gian đầu, Ngô Dạ Lai cũng chỉ lịch trả lời ngắn gọn. Nhưng khi tần suất gửi thư của Khổng Thần ngày càng nhiều, bắt đầu cảm thấy ổn nên phải lá thư nào cũng trả lời, cho dù có trả lời cũng phải lâu lâu sau đó mới trả lời.

      Ảnh của Khổng Thần là do ấy gửi kèm trong bức thư cho . lấp lửng có ý muốn tìm đồng chí quân nhân làm bạn trai. Ngô Dạ Lai lập tức nghĩ ngay đến Lục Dã. định giới thiệu để họ đến với nhau, nhưng lại cảm thấy người ở nước ngoài người ở trong nước, quân nhân đối với việc này cũng hơi hạn chế, có vẻ được thực tế lắm. Hơn nữa, Khổng Thần lại với người thân thiết như những lời mẫn cảm như thế làm tự nhiên cảm thấy hơi cảnh giác. muốn gây phiền phức, đặc biệt là phiền phức liên quan đến phụ nữ.

      vốn nhiệt tình với mấy việc làm mai làm mối, cũng muốn chiến hữu của mình lại có bạn ở xa như thế. Nhưng khi ấy vừa đúng lúc mở ảnh ra xem bị Lục Dã bắt gặp, nên mới dẫn đến chuỗi các hiểu lầm thế này. Kết quả của hiệu ứng chồng chất đó là việc ly hôn.

      Lúc này, Ngô Dạ Lai cũng biết nên trách ai, có trách phải trách mình làm việc cẩn trọng. Nếu có gì với Khổng Thần, sao còn liên tục liên lạc với nhau năm trời mà hề có ý định kể với Trúc chứ? ràng là những email bình thường giữa những người bạn bình thường với nhau nhưng đối tượng gửi email đến lại là nữ, thế là bình thường rồi. có thể giải thích để Trúc nghi ngờ nhưng sai vẫn là sai, dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Là vợ chồng, họ thỏa thuận ngầm về việc tin tưởng lẫn nhau, điều ấy trong hôn nhân là điều tối kỵ.

      Từ sau hôm ấy, vẫn luôn nghĩ về việc có nên kể mọi chuyện về những bức ảnh với Trúc hay . Giữa họ, ít nhất là cho tới lúc này vẫn chưa tới mức phải chia tay. Giải thích ràng là hiểu lầm để hai người ngồi lại suy nghĩ vấn đề này cách khách quan và lý trí, nghĩ đấy mới là việc làm đúng đắn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :