1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14. Tạm Dừng Và Tiếp Tục

      14.1

      thanh và lời đôi lúc cũng dối trá, nó có thể lừa được đối phương nhưng thỉnh thoảng cũng lừa cả chính bản thân mình. Khi nhìn thấy đối phương ngôn ngữ trở thành phương tiện liên lạc duy nhất, cũng khó tránh khỏi việc hiểu lầm và càng khó để lòng thấy thanh thản.

      Hôm đó, sau khi về đến nhà Trúc nhận được điện thoại báo ông nội phải nhập viện.

      Bà nội mất sớm, ông nội tái giá từ trước khi Trúc được sinh ra. Người phụ nữ tái giá với ông nội ra là quen biết với ông từ trước, mối quan hệ giữa hai người bình thường từ khi bà nội còn sống. Con cháu đều tán thành việc tái hôn của ông. Vì vậy, bình thường mọi người ít khi liên lạc với nhau, chỉ những ngày lễ tết mới về nhà để thăm hỏi.

      Lần này, bệnh tim của ông nội tự nhiên bộc phát nên đột quỵ ngay ở nhà. Khi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, làm xét nghiệm kiểm tra kĩ lưỡng mới biết người nhìn khỏe mạnh như ông, bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Vì bệnh tim nên ông chỉ có thể tiến hành điều trị theo phương pháp truyền thống.

      Trúc đến bệnh viện thăm ông. người ngang ngạnh như ông, cả đời thỏa hiệp với bất kỳ ai, biết nể mặt ai, giờ đây như biến thành người hoàn toàn khác, chuyện trò hòa nhã và biết phải để cho những người chăm sóc mình được nghỉ ngơi. Ông xuất thân là tầng lớp cán bộ cũ, trước kia ông coi trọng ai bao giờ, với vợ con cũng vẫn dùng roi vọt, mắng chửi làm phương thức giao tiếp chính, kể cả bà Vương là vợ sau cũng ít lần bị ông đánh mắng.

      Trong bệnh viện, bà Vương kéo tay Trúc khóc: "Cả đời bà, lúc còn trẻ bị người đời chửi mắng, đoan chính, cuối cùng khi lấy chồng rồi vẫn còn phải nhìn thái độ của tất cả mọi người để sống, chẳng được thanh thản dù chỉ ngày. Hai năm gần đây, ông con mới biết thương đến bà, thấy bà làm cũng xắn tay áo vào để giúp, thế mà ngờ giờ lại mắc bệnh này. Đời bà, khổ quá!".

      Trúc biết bà Vương sợ điều gì, tin bố mẹ cũng biết. Sau khi bà lấy ông, hai người sinh thêm con nữa nên nếu bây giờ ông trước bà, phải sống đơn suốt phần đời còn lại mà có nơi nương tựa.

      Ba từng ít lần có mâu thuẫn với ông, nhưng khi ông ngã bệnh, ngày đêm ba đều ở bệnh viện, ba cho rằng ai chăm sóc ông nội tốt bằng ba.

      Mẹ nhân cơ hội này lại bắt đầu giáo huấn Trúc: "Con thấy đấy về già rồi cũng chỉ có con cái mình mới quan tâm tới mình nên con mau sinh đứa , như bà Vương, giờ con cháu, sống vất vả biết bao!".

      "Chẳng phải mẹ vẫn hay chẳng trông chờ được gì ở con sao?"

      " trông chờ gì cũng là có cái để trông chờ, đừng có cãi mẹ, chừng đến khi nào đó mẹ ngã bệnh rồi, con hối hận cũng kịp đâu."

      Trúc đành ngoan ngoãn im lặng, để mặc mẹ cằn nhằn suốt cả đêm.

      "Bao giờ có thể về?", nhận được điện thoại của Ngô Dạ Lai ở nhà, Trúc lại cảm thấy bất ngờ. chuyện với mẹ trước hỏi thăm tình hình giờ của ông nội rồi mới chuyện với Trúc. Những việc như thế này, xem ra Ngô Dạ Lai xử lý rất tốt.

      "Chắc phải sau kỳ lễ này, giờ bận", xin nghỉ phép rất khó, tuần lễ vàng nhận nhiệm vụ bảo vệ bí mật cho sân bay địa phương, nhà có việc được coi là lý do chính đáng. Trong quân ngũ ai chẳng phải xa nhà, mà nhà ai chẳng có việc?

      Trúc đôi co với trong chuyện này, mà nhớ đến chuyện của Tôn Duy Thắng, xem chừng chàng này nếu giúp được việc gì đó chịu dừng. Sau khi gọi được cho Trúc, cậu ta thường xuyên gọi lại cho nếu rảnh rỗi, hỏi ở đâu, lúc nào ta có thể giúp việc gì đó. Trúc từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng ta vẫn nản lòng, rất nhiệt tình tỏ ý muốn được đưa đón làm.

      "Đồng đội của , tên là Tôn Duy Thắng ấy, bọn em liên hệ với nhau rồi."

      "Thế à? gặp cậu ta chưa?", Ngô Dạ Lai hơi cao giọng, điều này chứng tỏ cảm thấy rất hứng thú.

      "Chưa gặp. Trước kỳ nghỉ lễ này bọn em có công trình, liên tục phải làm thêm giờ. Cậu ta luôn hỏi em là có việc gì cần giúp đỡ , em ở đó ra khỏi nhà đến công ty, cuộc sống đơn giản vô cùng, thực chẳng có việc gì cần giúp cả. Hơn nữa, em và sếp cùng cùng về, tiện lắm nên cần ai đưa đón cả. Nếu rảnh gọi điện với cậu ta câu, em cậu ta lại nghĩ em khách sáo nên tin."

      Trúc cố gắng chú ý tới ngữ điệu khi , thể để Ngô Dạ Lai cảm thấy coi thường người ta hay có phúc mà biết hưởng.

      "Em bận đến nỗi thể gặp mặt người ta lần sao? Là nhờ cậu ấy đến thăm em, giờ em bảo gọi điện mà ta còn chưa gặp em có mặt mũi nào dám nghe điện của ?", Ngô Dạ Lai bất giác cao giọng, lời chứa trách móc.

      Trúc cũng giận, "Nhờ người khác đến thăm em là hay lắm đấy à? Còn sao, làm gì? Em là gói đồ chắc, gửi là gửi à? Em với rồi đấy, có thời gian em cũng gặp ! Em biết cậu ta là ai mà mở miệng câu chị dâu hai câu chị dâu".

      "Trong mắt em còn có ai ? Em giận cứ xả vào , đừng có đổ lên đầu người khác."

      "Em xả vào đây, nghĩ em ai chứ? Ai thích làm trai ta em quan tâm, còn em có kiểu em trai ấy", thực là chuyện này liên quan gì đến chàng Tôn Duy Thắng, Trúc chỉ chịu được cảm giác ai Ngô Dạ Lai cũng muốn bảo vệ, chỉ có đối đầu.

      "Muốn vạch ranh giới với ? Em giỏi lắm, Phùng Trúc."

      "Đúng, em chịu đựng đủ rồi, quá đủ rồi. , phải chịu đựng đủ rồi mà là chờ đợi đủ rồi. Chúng ta thế này mà cũng gọi là sống chung sao?"

      Hai người dù cãi nhau, nhưng cũng phải cố gắng kìm nén giọng xuống rất thấp. Ngô Dạ Lai ở đơn vị còn Phùng Trúc ở nhà mẹ, đều phải là nơi có thể tùy tiện cao giọng tranh cãi. Thấp giọng, cũng khó kìm nén, cơn giận dữ xả được ra nên càng càng giận. thanh và lời đôi lúc cũng dối trá, nó có thể lừa đối phương nhưng thỉnh thoảng cũng lừa được cả chính bản thân mình. Khi nhìn thấy đối phương ngôn ngữ trở thành phương tiện biểu đạt duy nhất, cũng khó tránh khỏi việc hiểu lầm và càng khó để lòng thấy thanh thản.

      Lúc này, đúng là Ngô Dạ Lai cho là . Đương nhiên, cái "cho là " này của là vì cố tình muốn cho nó là . Thấy chưa, cuối cùng cũng ra rồi.

      tới nước này, cả hai người đều khó kiềm chế, " bắt em đợi ?".

      " phải còn ai?"

      "Đợi đủ rồi em định thế nào?"

      Giọng Trúc còn cao nữa mà ngược lại còn có chút trầm mặc, "Chẳng thế nào cả, em cũng chưa từng nghĩ đến việc phải thế nào, em chỉ muốn với là em đợi đủ rồi, cũng chịu đựng đủ rồi. Ngô Dạ Lai, cái gì gọi là đáng thương nhất, đó chính là em còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa, mà đến ý định suy nghĩ em cũng ngại muốn nghĩ nữa". Cuộc sống thế nên cũng chỉ có thể như thế thôi. Trúc hối hận nhưng thừa nhận mình bất lực. có bản lĩnh khiến phải mình, cũng chẳng có bản lĩnh để gia đình giống như gia đình theo đúng nghĩa của nó.

      Ở đầu dây bên kia, Ngô Dạ Lai im lặng, cả hai người gần như cúp máy cùng lúc.

      "Sao cậu lại vô dụng thế chứ! Nếu là mình mình , đợi đủ rồi có nghĩa là muốn sống với nữa!"

      Trước kỳ nghỉ lễ, Thạch Chỉ đến Bắc Kinh tham gia lớp tập huấn vì để tránh giờ cao điểm tắc đường trong kỳ nghỉ lễ, ấy ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, tụ tập bạn bè thêm mấy lần rồi mới về. chuyện với bạn của về tình hình của các bạn trong thời gian gần đây, ngờ gần xa thế nào lại kể ra chuyện hai vợ chồng cãi nhau, dù trận cãi vã đó đến đâu khiến cả hai đều buồn bực.

      Với Ngô Dạ Lai, vẫn cho rằng thể quá nuông chiều như thế được.

      cảm thấy Ngô Dạ Lai có thể tự do như thế là bởi vì Trúc rất thà dễ bắt nạt, do đó thể đưa ra ý kiến.

      "Sống đủ rồi, đợi đủ rồi, có nghĩa là mình muốn tiếp tục như thế nữa. Mình chưa từng nghĩ đến việc chia tay với ấy làm sao lại có thể muốn tiếp tục nữa chứ?"

      "Nghe mình này tiểu thư, hai người cãi nhau có đúng ? bừa , cãi nhau tới mức trời rung đất chuyển mới gọi là cãi nhau chứ!"

      "Thế được, thể ăn bừa bãi, rồi khó mà rút lại được."

      "Cậu sắp vô vị như Ngô Dạ Lai rồi đấy, cãi nhau mà cũng chẳng được ra được tình cảm mãnh liệt trong lòng, bảo mình biết thế nào!", ý Thạch Chỉ muốn , đến việc cãi nhau cũng phải trầm lặng như thế cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa. Mặc dù Thạch Chỉ thích Ngô Dạ Lai và hiểu về cuộc hôn nhân của họ nhưng bản thân Trúc lại thích. Trước kia, có cằn nhằn Trúc cũng sao, giờ cuộc hôn nhân của họ có dấu hiệu rạn nứt rồi lại thể thêm dầu vào lửa, tất cả vẫn nên tôn trọng suy nghĩ của Trúc.

      "Cãi nhau còn có thể ra tình cảm mãnh liệt trong lòng sao?"

      "Đương nhiên rồi, cãi nhau xong lại giảng hòa, đấy cũng là thú vị khác trong cuộc sống."

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      14.2

      "Thú vị gì chứ? 'Làm việc' trong môi trường nghiêm khắc như thế, mà còn biết giữ mồm giữ miệng."

      "Mỗi người mỗi cách sống, đây phải điều mình có thể với cậu được, có cơ hội cậu tự trải nghiệm . Công việc của mình thế nào, các chàng có gia đình rồi đều ngưỡng mộ mình, hạnh phúc chết được."

      Tỷ lệ nam nữ trong Cơ quan Thành ủy mấy năm gần đây cũng được cải thiện, nhưng vẫn mất cân bằng rất nhiều.

      "Lại còn ngưỡng mộ nữa! Đừng có 'ăn tạp' nếu có ngày cậu tiêu hóa nổi đâu", Trúc và Thạch Chỉ chuyện phiếm hơi, còn cảm thấy buồn bực nhiều nữa.

      "Lo mình bị điều tiếng hả, cậu đúng là phong kiến! Yên tâm, cậu nghĩ là mình biết suy nghĩ chắc, mình công tư rạch ròi nên mang công việc ra làm trò đùa đâu."

      Những lời này của Thạch Chỉ ra cũng chỉ là muốn lừa bịp Trúc thôi, ăn chút nào làm gì có cơ hội để quen biết với người ngoài ngành. Có điều những người lui tới thăm thường xuyên đều là nhũng người quen trước kia khi còn ở cơ sở, rất thân thiết, nhưng để đưa mối quan hệ đó xa hơn, trở thành đối tượng để tiến tới cách nghiêm túc tại chưa có ai. phải giữ danh tiếng cho mình mà dám thoải mái, vấn đề là chưa có ai khiến có thể gỡ bỏ tâm lý đề phòng. tự hỏi bản thân, nhưng cũng thể mà lấy. Cùng với việc nắm bắt được người đó, cũng mắc phải món nợ ân tình, sau này chẳng phải vẫn phải dùng trái tim tan nát của mình để trả nợ sao? cách khác thành hơn đó là hại nhiều hơn l ợi .

      Có thể tới mức lạc đề thế này Trúc biết, dần nới lỏng tình dành cho . vô tư như thế, cũng tự cho mình là vĩ đại những điều đại loại như chỉ cần là đủ. Tình của nhận được đáp lại cũng như quan tâm, chăm sóc của nên dần dần nó cũng khô héo.

      Còn dần bước ra khỏi cuộc sống của trong vô thức, phải vì ở quá xa nhau mà là vì khoảng cách giữa hai trái tim quá xa. Xa tới mức biết phải thế nào mới tới được nơi có trái tim , xa đến nỗi đưa tay ra cũng thể chạm tới được nữa, cũng thể sưởi ấm được trái tim luôn lạnh giá của .

      Hai con người độc lập cùng sống cuộc sống độc lập, có điểm chung, ai nắm lấy tay ai, cũng chẳng ai níu giữ ai, cứ sống như thế thế nào? rất hiểu, đạo lý đó cũng hiểu. Nhưng liệu có thể thuyết phục bản thân mình cứ thế này mà buông tay ? Trúc biết thể, ít nhất là vào lúc này.

      Kỳ nghỉ mong chờ cuối cùng cũng đến, thế mà lại qua trong tiếc nuối và áy náy kia. Mặc dù thiếu mất người quan trọng nhất nhưng kỳ nghỉ của Trúc vẫn diễn ra vui vẻ lạ thường. Nguyên nhân chính là nhờ chuyến du lịch đến Bắc Kinh của Thạch Chỉ.

      Thạch Chỉ vừa mấy bạn cùng phòng vẫn chưa thỏa chí tò mò nên cùng tổ chức đến Bắc Kinh chơi. Trúc và Thạch Chỉ vội vàng đón tiếp các bạn. chính xác cũng phải chỉ toàn các bạn vì họ còn kéo theo cả Thẩm Quân Phi, với lý do là muốn hâm nóng lại quãng thời gian trong sáng của thời sinh viên. Thời gian làm sinh viên đó có trong sáng hay Trúc bình luận, nhưng họ kéo Thẩm Quân Phi cùng về chắc chắn ý đồ trong sáng gì. Thẩm Quân Phi được bổ nhiệm vào số vị trí như lái xe, hướng dẫn viên du lịch, ngoài ra còn cung cấp nơi ăn chốn ở vô điều kiện. Bố mẹ Thẩm Quân Phi cũng nào có biết là về. Gần đây, say mê với việc du lịch bụi, tự thiết kế chặng đường riêng rồi cùng vài ba người bạn phượt. Phòng bỏ trống, cứ như dành riêng cho mấy người các đến làm loạn vậy.

      Đây là lần đầu tiên gặp lại Thẩm Quân Phi từ sau khi tốt nghiệp về nhà. Trước kia mỗi khi nghỉ Tết là bạn bè cấp ba cũng tụ tập nhưng chưa bao giờ gặp . Trong lòng Trúc hiểu cố ý tránh mặt nên cũng nghĩ đến việc chủ động tìm . Dù gì hôm đó khi chia tay, thể quên được cái cảnh mình đứng giữa sân vận động rộng lớn với nỗi sầu muộn và tin cũng rất khó quên. muốn thấy Thẩm Quân Phi phải buồn, muốn chút nào cả, nhưng điều duy nhất mà có thể làm là xuất trước mặt nữa để giúp nhanh chóng quên . Quên an ủi duy nhất mà có thể báo đáp những tình cảm lặng lẽ đành cho .

      Nhưng giờ gặp lại, Thẩm Quân Phi vẫn rất tự nhiên bên cạnh , việc gì cũng giúp giải quyết thỏa đáng gọn gàng, làm phải bận tâm lo lắng.

      Buổi tối, mấy người cùng chen chúc giường ngủ chung, Trúc hỏi Diệp Hồng Ca: "Diệp Tử, sao lại rủ ấy về đây?". Diệp Hồng Ca chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sau khi vào học thi tiếp lên tiến sĩ, rất có phong thế của người học là học đến cùng. giờ Diệp Hồng Ca vẫn sống mình, cũng có ý định sống độc thân suốt đời.

      "Đừng hỏi mình, mà hỏi La Linh ý."

      La Linh có thể được coi là sếp bà của Thẩm Quân Phi, sau khi tốt nghiệp Thẩm Quân Phi vào làm cho công ty của chồng La Linh là Lưu Khoan và vẫn làm cho tới tận bây giờ. Theo lời La Linh công ty giờ có nửa là của Thẩm Quân Phi. có sức ảnh hưởng lớn với công ty nên cả hai bên sớm tiến hành hợp tác.

      "Có phải rủ đâu? ấy hoàn toàn tự nguyện đấy, ấy còn mình quen đường nên đưa bọn mình về cũng an toàn hơn. Các cậu nghĩ mình muốn ấy cùng chắc, hại Lưu Khoan nhà mình giờ vẫn còn phải làm thêm đây này!"

      Diêu Dao câu công bằng: "Cậu đừng có so bì thiệt hơn nữa! Những dịp lễ tết trước kia đều chẳng phải mình Thẩm Quân Phi làm thêm hay sao, vợ chồng các cậu chỉ muốn an nhàn thôi làm người phải có tâm tí chứ."

      "Có tâm, mình còn có tâm nữa! Mình có hạnh phúc riêng rồi mà có quên bạn bè chị em đâu! tin cậu hỏi Diệp Tử, mình giới thiệu cho họ biết bao nhiêu người. phải bọn mình bắt nạt kẻ thân thế mà tự ấy muốn giữ hình ảnh người lớn, lúc nào cũng có thể vì nhân dân phục vụ đấy chứ!"

      "Thẩm Quân Phi thay đổi rồi", Trúc khỏi xúc động, trước kia dám nghĩ có ngày Thẩm Quân Phi siêng năng cầu tiến, chăm chỉ làm việc.

      "Mình bảo này La Linh, cậu giới thiệu cho hai người bọn họ nhiều như thế sao nghĩ đến chuyện kết đôi cho Thẩm Quân Phi và Diệp Tử?"

      La Linh còn chưa kịp Diệp Hồng Ca : "Cậu nghĩ ấy còn chưa thử chắc, năm bọn mình vừa tốt nghiệp bốn người có gặp nhau, còn gọi thêm cả Thẩm Quân Phi nữa. ràng là ấy biết nấu ăn thế mà dám mời bọn mình tới nhà, theo kiểu hoa mỹ cải thiện nhưng cuối cùng lại do tay Thẩm Quân Phi làm hết. Hai đứa mình chả có gì cả". Diệp Hồng Ca nhìn Trúc, hết câu. Trái tim của ấy dâng hiến cho người khác từ lâu rồi, người hiểu con người như thế thể ngốc nghếch mà đầu tư vào hay rung động vì được.

      " thử nghiệm của các cậu thể thành công bằng của mình được", Thạch Chỉ những câu khiến người khác phải kinh động chắc chịu thôi, "Mình chỉ loáng thoáng nhắc đến tình hình tại của Trúc ấy ngoan ngoãn chạy về theo rồi. Lại còn trông như giận bản thân mình vì ở bên Trúc. mấy năm rồi mà chẳng thấy trưởng thành gì cả".

      "Cậu những gì rồi?", Trúc hơi lo lắng vì chuyện của Thạch Chỉ biết nhất. ấy biết sao nhưng muốn Thẩm Quân Phi cũng biết, muốn nghĩ lấy chồng mà sống hạnh phúc.

      "Cậu đừng lo, thực ra mình chẳng gì đâu. ấy hỏi cậu thế nào, mình cũng định trả lời khách sáo cho qua chuyện nhưng nhìn vẻ mặt của ấy thực làm mình nhẫn tâm. Mình chỉ Ngô Dạ Lai vẫn ở đơn vị, cậu cầu công việc nên chuyển đến thành phố J rồi."

      Vẻ mặt đó làm Thạch Chỉ nghĩ đến tâm trạng của chính mình, ràng là bị người khác phụ cách hết sức vô tình như thế, mà vẫn còn nhớ nhung người ta. Đôi khi nghĩ có lẽ là cam tâm, chỉ muốn biết những tin tức về cuộc sống được như ý của người ấy. Nhưng cho cùng, với con người và khoảng thời gian qua ấy, thực rất khó để xoá bỏ cách triệt để. Có là mong người ta gặp xui xẻo và có cuộc sống vất vả nghèo khổ ? Thạch Chỉ cũng biết nữa. Vì vậy, với Thẩm Quân Phi tình hình nay của Trúc, thêm bớt bất kỳ tình cảm hay suy nghĩ nào của người ngoài vào, mong rằng chút tin tức này giúp ấy yên lòng, cần phải lo lắng nữa.

      "Chỉ thế thôi sao?", La Linh nghi ngờ.

      "Chỉ thế thôi."

      "Chỉ thế thôi mà ấy phải theo về, lại còn để mặc cho bọn mình sai khiến nữa?", Diêu Dao cũng có vẻ tin.

      Trúc muốn bọn họ tiếp tục về đề tài này nữa nên hỏi sang việc kết hôn của Diêu Dao, thành công trong việc chuyển chủ đề. thành công ấy có được là nhờ các bạn ý tứ giúp đỡ vì ai cũng hiểu, Phùng Trúc và Thẩm Quân Phi phải là đề tài hay để đem ra bàn tán.

      Cũng giống như Trúc khác xưa rất nhiều, Thẩm Quân Phi cũng thay đổi, còn là Thẩm Quân Phi hờ hững, bàng quan với mọi chuyện như ngày xưa nữa. Trúc cảm nhận được thay đổi của Thẩm Quân Phi mang tính tích cực. Mặc dù mấy người bọn họ đều đồng ý đề nghị của Thẩm Quân Phi là đến thành phố J thăm nơi ăn chốn ở của Trúc. Nhưng nhìn thái độ của Thẩm Quân Phi, Trúc cảm thấy chịu dừng lại ở đấy.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15. Khác Biệt Của Lý Tưởng

      15.1

      ràng là có người đó, ràng biết chính là ấy nhưng lại tìm thấy được cảm giác ngọt ngào nên có.

      Trúc nhớ lại chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ, có vui có buồn nên tâm trạng tự nhiên cũng thấp thỏm yên.

      "Phùng Trúc, Phùng Trúc?"

      Tiêu Ly gọi mấy lần, Trúc mới bừng tỉnh, "Vâng?". Sếp đột nhiên xuất trước mặt làm giật mình đứng bật dậy.

      Tiêu Ly vẫy tay, tỏ ý bảo Trúc ngồi xuống chuyện. Lần này, Trúc nhờ xe , chắc phải sáng sớm nay mới quay về thành phố J nên đến công ty Tiêu Ly mới gặp Trúc, gặp lại thấy ngay Phùng Trúc tâm hồn treo ngược cành cây.

      "Hội chứng tổng hợp sau kỳ nghỉ à?", Tiêu Ly có tâm trạng để đùa với , "Nếu em còn mệt, tôi cho em nghỉ thêm ngày nữa, mong là ngày mai khả năng tập trung của em tốt hơn". Công việc ở đây vừa mới tiếp quản xong xuôi nên dễ gì lơi lỏng. Trước kia soi người ta giờ người ta sao lại biết đường soi lại chứ? Vào thời điểm này, mọi việc lớn gì cũng đều ồ ạt kéo đến.

      Động tác định ngồi xuống của Trúc khựng lại, hơi bối rối lấy tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, "Em cần nghỉ thêm nữa. Giám đốc Tiêu có gì cần dặn dò?".

      "Em theo tôi vào đây."

      Sau ngày hôm đó, Trúc lại bắt đầu chuỗi ngày làm việc biết đến nghỉ ngơi, làm thêm giờ trở thành thói quen hết sức bình thường với . Trong lúc này, Trúc mới từ từ nhận ra thay đổi của Tiêu Ly. Trước kia khi Tiêu Ly còn làm phó, nếu con hổ biết cười, kín như bưng bây giờ ta đổi vai diễn thành tên Diêm Vương mặt lạnh, những hách dịch mà còn biết niệm tình. Đương nhiên, đấy chỉ là khi ta đối nội với cấp dưới. Đối ngoại với cấp , ta vẫn thể hình ảnh điềm đạm mực thước, phải là người tự mãn.

      Trúc phát , Tiêu Ly vô cùng thích những người tự làm theo ý mình, nhưng ta lại đánh giá cao những người biết suy nghĩ. ta tranh công với cấp dưới, nhưng ta muốn mọi việc vượt quá tầm kiểm soát của mình. nay, làm cấp dưới của ta, quan trọng là phải làm tốt hai việc, việc thứ nhất là nghe lời, việc thứ hai là được việc, nhưng ta luôn đánh giá việc nghe lời cao hơn.

      Chủ nhiệm Lý làm việc theo kiểu làm theo ý của cấp , chịu nghe lời nên bị điều xuống cơ sở. Nhưng con người chủ nhiệm Lý này cũng rất khẳng khái, gửi luôn đơn từ chức, làm nữa. Trúc cảm thấy, cho dù là xuống cơ sở, ở cơ quan như cơ quan của họ cũng là vị trí có quyền lực, công việc béo bở mà ta cũng có thể vứt bỏ, chứng tỏ ta cũng là người có chí. Tiêu Ly quan tâm nhiều tới lá đơn xin từ chức của chủ nhiệm Lý. Khi chủ nhiệm Lý này chuyển mình biến hóa thành nhà cung cấp nguyên vật liệu tái xuất thương trường, Tiêu Ly mới biết chủ nhiệm Lý sớm có chuẩn bị, tìm cho mình đường lui.

      Đừng nghĩ bọn họ là bên mua có quyền chủ động, thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Những loại công trình có liên quan đến huyết mạch quốc gia thế này, việc lựa chọn những nhà cung cấp để hợp tác, về cơ bản vẫn phải tuân theo chỉ đạo của Chính phủ, mời thầu chỉ là hình thức thôi. Vì thế nên chủ nhiệm Lý trong nháy mắt có vị trí bình đẳng với Tiêu Ly, chỉ thể làm gì ta mà còn phải đề phòng việc ta ngấm ngầm ngáng chân, dù sao ta cũng có nhiều năm ở công ty con tại thành phố J này, chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay.

      Đối với thay đổi đột ngột này, Trúc bàng quan đứng xem, Tiêu Ly dường như cảm thấy có gì bất tiện. Với những bữa tiệc quan trọng Tiêu Ly cũng vẫn dự bình thường, cần chuyện công việc chuyện công việc, cần khách sáo khách sáo, thậm chí còn tỏ ra thân thiết với chủ nhiệm Lý hơn những người khác chút, lúc nào cũng tỏ ra cởi mở chân tình. Mỗi lần chứng kiến cảnh ấy, Trúc lại cảm thấy công việc của đàn ông dễ dàng gì. Bất luận là có quyền cao chức trọng hay , đều có những lúc phải cúi mình trước người khác, có thể làm được những điều người khác làm được, có thể nhịn những gì người khác nhịn được, dùng cách này để làm bàn đạp cho mình, khi nào vững vàng rồi mới có thể tiếp tục tiến lên.

      Công việc chi tiết bàn bạc vài lần vẫn có kết quả, Tiêu Ly dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng ít nhiều để lộ ra mệt mỏi.

      "Ngày mai em cần với tôi nữa."

      Trúc biết ý muốn đến bữa cơm với chủ nhiệm Lý - Lý Truyền Sơn. Những cuộc gặp như thế, muốn . Nhưng nếu mấy kẻ cấp dưới đó cười Tiêu Ly. Bên cạnh có ai hỗ trợ biết mấy người đó tìm cách làm phiền đến như thế nào nữa. Uống rượu là tối thiểu, uống nhiều là cơ bản, các chương trình giúp vui hết lượt này đến lượt khác, trùng lặp. Người như Tiêu Ly, để ta phải hạ mình mà tiếp đãi bọn họ cũng có thể làm được. Trúc hề nhìn thấy bất kỳ biểu nào của miễn cưỡng nét mặt , nhưng biết trong lòng rất ghét những kiểu tiệc tùng như thế này. Mỗi lần kết thúc tiệc, đường về nhà, ta đều mệt mỏi tới mức buồn chuyện.

      " cũng đừng nữa, sắc mặt trông được tốt lắm."

      Tiêu Ly bóp đầu, " sao, hai ngày nữa là xong việc rồi. ta cũng thể giở trò gì nữa, tôi rất nể mặt mấy kẻ đứng sau ta, cũng đến lúc họ phải biết điểm dừng rồi".

      "Nếu sớm biết ta kinh khủng như thế, liệu có", tư duy để xử lý công việc của Trúc rất đơn giản, đấy chính là cố gắng đắc tội với người khác. Ai biết cái căn của người khác ở đâu chứ? có ý muốn lật đổ ai, cũng đối đầu với bất kỳ ai. làm mấy năm, ghi nhớ được điều, đó là đừng bao giờ xem thường bất kỳ ai.

      "Em nghĩ là tôi biết à?", chính vì biết nên mới phải ra tay nhanh như thế. Thỉnh thoảng bị ghét tí còn hơn là luôn phải đề phòng kẻ đâm lén sau lưng. lấn lướt được phải diệt trừ tận gốc. phải kẻ chuyên quyền độc tài, chỉ muốn tập thể do mình lãnh đạo là tập thể đoàn kết chứ phải kéo bè kéo cánh trong nội bộ, tạo thành mớ hỗn độn.

      Trúc gật gật đầu tỏ ý là mình hiểu. chỉ cần tin tưởng và theo là được, vốn dĩ cũng chẳng cần phải giải thích cặn kẽ nội tình mọi chuyện với thư ký.

      ngờ, bọn Lý Truyền Sơn lại quá đáng như thế, họ ép Tiêu Ly uống tới mức phải nhập viện. Chắc Tiêu Ly cũng nghĩ dù sao mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của rồi nhưng ngờ sức khỏe rồi cả thuộc hạ cấp dưới của , đúng vào thời khắc then chốt đều phản lại .

      Khi Trúc nhận được điện thoại là vào ba giờ sáng. Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, như có linh tính, đầu tiên là nghĩ ngay đến liệu có phải ở nhà xảy ra chuyện gì . Nghe điện mới biết là Tiêu Ly phải vào viện, trái tim như nhiều. Trúc nhìn Tiêu Ly nằm giường bệnh, sắc mặt trắng bệch còn giọt máu nào, mới cảm thấy rất đáng thương, thuộc hạ thân tín lẽ ra phải là người trung thành với mình lại coi sức khỏe của mình ra gì.

      Người gọi điện cho là Lý Truyền Sơn, khi vội vàng đến bệnh viện ta vẫn ở đó. Cũng may là ta biết Tiêu Ly hôn mê chứ phải ngủ vùi đơn giản do say rượu, nên mới đưa Tiêu Ly vào bệnh viện kịp thời.

      " Lý, hôm nay rất cảm ơn ! cũng về sớm nghỉ , việc ở đây cứ để cho em", lời cảm ơn của Trúc chỉ có nửa là lòng, nếu Lý Truyền Sơn kịp thời phát ra hậu quả khó lường. Hơn nữa, nếu là do Trúc đưa Tiêu Ly vào cũng rất cuống, thể đưa cấp cứu, nhập viện hay bố trí phòng nằm cao cấp trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng thể sắp xếp mọi việc thoả đáng như thế được, mặc dù nếu phải vì tiểu nhân của ta Tiêu Ly chưa chắc uống say tới mức độ ấy. Trúc theo Tiêu Ly mấy năm nay nhưng chưa từng thấy uống nhiều như vậy, uống đến nỗi phải vào viện lại càng chưa từng nghe qua. Nhưng gặp phải những kẻ bình thường chỉ thích dùng rượu để giải quyết công việc Tiêu Ly cũng lực bất tòng tâm.

      "Chuyện ngày hôm nay cũng là do gây ra, có gì mà phải cảm ơn."

      " Lý đừng thế. bàn rượu việc uống nhiều uống ít là chuyện hết sức bình thường đúng ? Giám đốc Tiêu cũng là vì muốn vui hết mình với các nên việc uống say cũng là do ấy tự nguyện thôi."

      Trúc biết thái độ lúc này của rất quan trọng, chỉ câu hớ càng làm tăng thêm hiềm khích, khiến Lý Truyền Sơn cho rằng vì chuyện lần này mà Tiêu Ly tức giận với ta, sau này cho dù Tiêu Ly có cố gắng bù đắp đến đâu cũng khó cho . Vì vậy cố gắng đơn giản hóa mọi chuyện, chỉ đấy là do uống say để Lý Truyền Sơn rộng lượng hơn. Dù sao, trong mắt những người khác quan hệ giữa và Tiêu Ly đơn giản.

      Lý Truyền Sơn là người hết sức tinh quái, nghe Trúc thế ta cũng lập tức bày tỏ thái độ, "Cậu ấy chịu ngồi tiếp rượu với đám người thô lỗ như bọn cũng là nể mặt bọn lắm rồi, coi là người ngoài rồi! Cậu em Tiêu Ly phải vì tham uống thêm ly rượu mà là cậu ta dám chơi hết mình, em cũng thể trách cậu ta, có trách trách kẻ làm đây chăm sóc chu đáo em mình".

      " Lý, chúng ta đừng mãi chuyện nên hay nên trách ai nữa, chỉ là uống chút rượu thôi mà, có gì ghê gớm đến mức phải luận tội nhau chứ? Qua lần này cũng biết tửu lượng của Giám đốc Tiêu rồi, mong sau này để ý giúp, đừng cho ấy uống bạt mạng thế nữa, ấy nghe hơn là em."

      "Thế là có ý gì?"

      Trúc vội vàng buông ra những lời tâng bốc mà chuẩn bị sẵn, "Người có bản lĩnh, đương nhiên là ấy phục hơn chứ!".

      tiễn Lý Truyền Sơn về, quay lại phòng thấy Tiêu Ly mở to mắt nhìn mình. Trúc thầm nghĩ, tỉnh rồi đánh tiếng cho người khác biết chứ lại còn nằm đó giả hôn mê, để mặc mình phải khua môi múa mép chống đỡ mình.

      " uống chút nước ?"

      "Ừ."

      Trúc đỡ Tiêu Ly ngồi dậy, cho uống nửa cốc nước. định đưa cốc để tự uống nhưng vừa cầm cốc lên, tay run đến nỗi khiến chiếc cốc lắc qua lắc lại nên đành cầm lại để giúp uống.

      "Vừa rồi em rất đúng."

      "Chuyện gì ạ?", Trúc cũng rót cho mình cốc.

      "Người có bản lĩnh, tôi phục."

      "A? Khụ khụ... khụ...", ngụm nước vừa vào đến miệng bị ho sặc sụa.

      Mãi cơn ho mới xuôi xuống, Trúc vội vàng nhận sai, "Xin lỗi em tự ý năng linh tinh".

      "Em sai rồi."

      Trúc xém chút nữa lại nghẹt thở, xem ra sếp bị uống rượu trúng độc rồi, biểu của việc trúng độc là từ người thâm sâu khó lường chuyển thành người cởi mở.

      "Có ích hay , liên quan đến việc tôi phục hay phục, ai có bản lĩnh hay có bản lĩnh."

      Trúc thành tâm lắng nghe những lời góp ý của , nhưng lại chỉ nửa rồi tiếp nữa, xem ra việc trúng độc này ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng logic của . cúi đầu đợi rất lâu, thấy sếp có thêm lời giáo huấn nào nữa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy mắt Tiêu Ly nhắm vào rồi. Trúc quay người cố gắng tạo ra bất kỳ tiếng động nào về phía ghế sofa, định ngồi đấy đợi đến khi trời sáng.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      15.2

      Tìm được chỗ, Trúc thả lỏng người từ từ ngồi xuống, động tác hết sức cẩn trọng đó bị tiếng rên rỉ khe khẽ cắt ngang, " Trúc, tôi đau đầu quá".

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Ly gọi thẳng tên Trúc như thế, hoàn toàn có chuẩn bị gì, buột miệng gọi cách hết sức tự nhiên.

      Trúc cũng để ý, chỉ là cách xưng hô thôi mà. Nhìn lấy tay ấn lên đầu, khó chịu đến mức phải vùi mặt vào trong chăn, cũng biết nên làm thế nào. biết y tá trực có thể giúp được gì nhưng phòng y tá tối om om, y tá vừa vào tiêm cho Tiêu Ly giờ cũng thấy đâu nữa.

      Trúc đành đến đứng trước đầu giường Tiêu Ly, " có đau lắm ? Khó chịu quá ngủ được à? Hay là để em tìm bác sỹ đến tiêm cho mũi nhé".

      Tiêu Ly gục đầu xuống sâu hơn, " cần đâu". Câu này rất chậm, cứ như mỗi từ thốt ra đều phải chịu đau đớn rất lớn, phải cố gắng lắm mới có thể ra cả câu đó.

      Thấy đau đớn như thế, Trúc kéo tay ra : "Để em bóp đầu cho . cứ thả lỏng người, ngủ được ổn ngay thôi". Trước đây mỗi khi bố bị đau đầu, Trúc cũng bóp đầu cho ông, có tác dụng hay biết. Tiêu Ly nghe lời buông tay xuống để Trúc giúp . dùng ngón tay cái ấn lên huyệt ở thái dương, bốn ngón tay còn lại massage phía sau gáy. Ở tư thế đó mấy ngón tay ở phía sau cũng có tác dụng đỡ giữ đầu , Tiêu Ly cần phải cử động mà cũng thể cử động được. Khi mới bắt đầu, Trúc đứng khom người bên cạnh giường làm, sau đó ngồi ghé bên mép giường, có điểm tựa các ngón tay mới có lực.

      Bóp được lúc mỏi tay, Trúc bắt đầu vừa bóp vừa dừng quanh đầu Tiêu Ly. Tiêu Ly dùng tay gõ lên tay Trúc, "Được rồi, cảm ơn em".

      "Giám đốc Tiêu, có cần em thông báo cho người nhà hoặc bạn bè ?", mấy tiếng nữa phải làm rồi mà tình trạng của Tiêu Ly lúc này, có người ở bên chăm sóc ổn.

      "Thông báo cho ai được? Họ đều ở nước ngoài cả. Người nhà di dân còn bạn cũng bỏ theo người bạn thân nhất", Tiêu Ly nhìn nhìn Trúc, "Lúc này tôi chỉ có thể tự mình cầu nguyện cho mình thôi, thể nhờ ai được."

      Trúc sững người mất lúc được câu nào. Nguyên tắc của là: bao giờ muốn biết bất kỳ chuyện riêng tư nào của cấp . Cho dù có biết, cũng phải tỏ ra cho thấy là biết, càng cố tỏ ra với những người khác là biết. Mặc dù khi đến thành phố J nguyên tắc này ít nhiều cũng bị phá vỡ, tất cả mọi người đều cho rằng đương nhiên biết rất nhiều chuyện liên quan đến sếp. Nhưng đấy chỉ là suy đoán của họ, ai hỏi gì cũng đều làm ra vẻ biết gì là được. làm sao ngờ được chỉ câu hỏi thăm ngẫu nhiên lại dẫn đến vấn đề nhạy cảm như thế. Giờ biết những chuyện hết sức riêng tư của , sau này có chuyện hay gì lọt được vào tai chắc chắn là người đầu tiên bị nghi ngờ. Làm thư ký, giữ bí mật cũng là nhiệm vụ cần thiết hàng đầu.

      "Thái độ của em có nghĩa gì? Thương hại tôi?"

      Trúc toát mồ hôi hột, chính xác phải là lạnh toát cả người.

      nghĩ Tiêu Ly cần đồng tình hay thương hại của , cho dù có gặp chuyện gì đó bất hạnh nữa cũng đến lượt kẻ bất hạnh chẳng kém gì như đồng tình. Chính thế, cho dù có muốn nghĩ đến nó cũng phải thừa nhận chẳng hạnh phúc gì. ràng là có được người đó, ràng biết đấy chính là ấy, thế mà lại tìm được cảm giác ngọt ngào vốn có.

      "Em làm gì có tư cách để thương hại ai, em chỉ ngờ mà cũng gặp phải những chuyện như ý như thế."

      " như ý? cũng phải. Khi tốt nghiệp đại học, đúng là tôi cũng có cảm giác bị mọi người lập , bọn họ kẻ trước người sau lần lượt ra nước ngoài hết, quyết liệt phản đối việc tôi ở lại."

      "Có biết tại sao tôi lại chuyển đến đây làm việc ?", Tiêu Ly bắt đầu rơi vào trạng thái tự tự nghe, tự hỏi tự trả lời, "Khi học đại học, tôi có người bạn là người ở đây. Nghỉ Tết bọn tôi về nhà cậu ta chơi, cái tết đó làm tôi cả đời này cũng thể quên được".

      "Tôi ngờ, xã hội như xã hội ngày nay, xã hội phát triển như thế mà vẫn còn những vùng Tết đến hề có điện. Thực ra mà phải là hoàn toàn có điện, mà hàng tối đều quy định giờ mở điện giống như trong ký túc xá, chỉ có điều giờ cắt điện sớm hơn, tám giờ là cắt rồi. Vào tối Ba mươi ngày hôm đó, họ được mở điện tới mười giờ tối, mọi người đều tập trung ở những nhà có tivi trong thôn để xem các tiết mục văn nghệ đêm giao thừa."

      "Khi đó tôi nghĩ, tôi phải làm điều gì đó có ích và thực tế chút cho những nơi như thế này."

      "Còn bạn đâu?"

      "Cậu ta ra nước ngoài rồi."

      Người sống ở lại chưa từng nghĩ đến chuyện cố gắng để cải thiện điều kiện sống cho nơi mình sinh ra, huống hồ người hoàn toàn chẳng có mối liên hệ nào với nơi này như Tiêu Ly, chẳng trách người nhà thể hiểu được .

      "Nghe cậu ta lấy vợ sinh con ở nước ngoài, còn đón cả bố mẹ sang đấy rồi. So với cậu ta tôi chậm chạp. Lâu như thế rồi mà tôi vẫn chưa thể cải tiến được mạng lưới điện ở vùng ấy để họ có thể có điện dùng cả ngày."

      "Phải làm từng chút , làm sao đơn giản và nhanh như người ta lấy vợ sinh con chứ?"

      "Chung Hạ, bạn thời đại học của tôi rằng tôi là người mơ mộng với những lý tưởng hão huyền, sớm muộn gì cũng xôi hỏng bỏng ."

      "Vì thế nên ấy cũng bay rồi à?"

      Tiêu Ly cũng phải bật cười bởi câu hỏi của , "Đúng thế, bay cùng nhau mà".

      Trúc nhìn nụ cười đầy rạng rỡ kia, trong lòng bất giác nhận ra khác biệt. Trước kia, cảm giác của dành cho Tiêu Ly là sợ sệt, là kháng cự, là của kẻ làm thuê, chung ai là cấp của cũng chẳng quan trọng. Còn cảm giác lúc này là kính trọng, ngưỡng mộ nhưng dám tiếp cận.

      Xây dựng đất nước có thể là lý tưởng của tất cả mọi người khi còn trẻ, nhưng sau khi trưởng thành có mấy ai canh cánh trong lòng lý tưởng ấy nữa? Tìm công việc miễn cưỡng để sống qua ngày, bỏ ra chút sức lao động, cống hiến chút sức lực rồi cũng thôi. Như xã hội nay, thước đo của thành công phải dùng tiền và quyền lực để ước lượng. Những kiểu công trình như sửa cây cầu hay làm con đường có liên hệ mật thiết đến lợi ích và thành tựu Chính trị, mấy ai còn coi đó là nghiệp để tạo phúc lưu danh muôn đời? Tất cả đều vì mưu lợi cá nhân còn những thứ khác chỉ là phụ. Trúc hoàn toàn nghi ngờ những gì Tiêu Ly , làm việc với là rất nghiêm túc, điều này Trúc hiểu hơn bất kỳ ai.

      Tiêu Ly như đoán được những suy nghĩ của , " cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi cũng chẳng phải là người chất chứa những lý tưởng vĩ đại trong đầu, chẳng qua tôi chỉ muốn thoả mãn bản thân bằng cảm giác thành công đó thôi".

      "Thỏa mãn khao khát thành công của bản thân mà tình nguyện từ bỏ tất cả?", Trúc phải là muốn phản bác, chỉ thể kính phục là kính phục, tán đồng là tán đồng. Vì lý tưởng này của mình mà Tiêu Ly phải từ bỏ quá nhiều thứ, có rất nhiều con đường có thể nhưng lại chọn con đường gian khổ nhất, vất vả nhất để .

      "Đến em cũng tán thành?"

      "Vâng, dù thế nào cũng vẫn như lấy trứng chọi đá thôi."

      Nếu như ôm mộng chí lớn sao tham gia vào nghiệp thúc đẩy tiến bộ của Khoa học kỹ thuật cho toàn nhân loại? lại làm những công việc có tính thực tế thế này, xét cho cùng cũng là ý chí của những mọt sách mà thôi, nhiệt huyết bừng bừng nhưng thực tế.

      "Cảm thấy tôi thích hợp với nơi này phải ? Tôi cũng từng nghi ngờ, hôm nay lại càng nghi ngờ hơn. Luyện bao lâu như thế mà tửu lượng vẫn tệ như thường."

      "Nhưng những chuyện khác, nếu là người khác làm chắc gì bằng được ?"

      "Em nghĩ thế sao, phải là vì muốn an ủi tôi đấy chứ?"

      ", em nghĩ như thế", Tiêu Ly tỏ vẻ cao ngạo, cũng phải là người ích kỷ tư lợi, đấy cũng là điều hiếm có rồi.

      "Cho dù chỉ là an ủi, tôi cũng cho là em . Tôi cần an ủi đó, đặc biệt khi cơn đau đầu chết tiệt này lại bắt đầu rồi..."

      Từ sau chuyện này, Trúc ăn đủ quả đắng của việc an ủi đúng cách đó. Tiêu Ly bắt đầu càng ra sức sai bảo . ràng việc đấy phải việc được giao, thế mà vẫn rất ngang nhiên hỏi kết quả, nếu mà phối hợp ăn ý, do dự gì trút cơn giận lôi đình lên đầu . Cuối cùng, luôn là cuộc đối thoại kiểu như sau: "Tôi nghĩ xong rồi, lẽ nào chưa cho em biết sao?"

      "Chưa, chưa với em."

      Đây phải lỗi của Trúc, làm sao biết được những quyết định vụt đến trong đầu của cấp chứ? Mặc dù quen với các cơn giận dữ mà chuẩn bị dành riêng cho nhưng đôi khi vẫn cảm thấy ấm ức. Do đó, mỗi buổi sáng sau khi Trúc xác nhận lịch trình làm việc với Tiêu Ly xong, còn thêm trang nữa xác nhận lại những công việc mà phải làm.

      Những tình huống căng thẳng giữa và Tiêu Ly phải hoàn toàn có ưu điểm. Ánh mắt của các đồng nghiệp khác nhìn có vẻ bình thường hơn trước rất nhiều, tiếp xúc nhiều trong công việc, dần dần cũng phát triển được khá nhiều các mối quan hệ bạn bè. Thấy Trúc bị mắng hay bị phê bình, họ cũng bất bình thay cho , buổi trưa ăn cơm, buổi chiều hết giờ làm cũng có người gọi cùng về.

      Từ sau lần về nhà nghỉ lễ quay lại, Trúc còn nhờ xe Tiêu Ly làm nữa. thường dậy sớm hơn chút, bộ đến công ty, nếu kịp taxi. Khi trời chuyển lạnh số lần taxi của cũng tăng lên. Nhưng gọi xe cũng có dễ đâu, nhiều lúc đến gần công ty rồi mà vẫn nhìn thấy chiếc xe nào. Thế nên dù đến nỗi đến muộn nhưng tình trạng thường xuyên của là bước vào cửa chuông kêu.

      "Lại đến muộn rồi?", Tiêu Ly thể chịu hơn được nữa, Trúc chưa đến Trương Nguyệt ở phòng thư ký pha cho cốc cà phê ngọt tới phát ngấy, hơn nữa độ ngọt của mỗi lần pha lại giống nhau.

      "Chỉ muộn hơn bình thường chút thôi", Trúc giải thích nhiều, chuẩn bị lô báo cáo về lịch làm việc trong ngày.

      "Đừng vội, em uống hết cốc này rồi mang ", Tiêu Ly chỉ chỉ vào chiếc cốc trước mặt mình.

      Trúc nếm thử, độ nóng cũng rất vừa miệng. Buổi sáng mới kịp ăn chiếc Sandwich nguội ngắt, dạ dày còn khó chịu đây!

      "Thế nào?"

      "Tuyệt hảo."

      "Ngọt thế mà em còn khen ngon?"

      Trúc cầm chiếc cốc nghi ngờ hỏi, " nếm rồi?".

      Tiêu Ly gật đầu, "Tôi muốn biết là còn có thể ngọt tới mức nào nữa?".

      Trúc cảm thấy hơi khó tin, ta uống rồi còn muốn uống nốt?

      Hành động này gọi là hành động gì? Chơi khăm? khó có thể tưởng tượng đây là việc mà Tiêu Ly làm.

      Nén cảm giác kỳ quái trong lòng lại, Trúc bắt đầu đưa ra điều kiện với Tiêu Ly, "Nếu như em đảm bảo trước khi nghỉ tết Nguyên Đán ngày nào cũng đến sớm em có thể nghỉ hai ngày trước tết ?".

      "Chỉ còn có bốn ngày nữa là đến tết Nguyên Đán thôi", Tiêu Ly tỉnh táo , "Hơn nữa, đến sớm chẳng phải là công việc của em sao?".

      "Thế thôi vậy, ngày mai ngày kia em nghỉ phép", Trúc muốn nhân dịp này đến thăm Ngô Dạ Lai. Sau cuộc điện thoại đó ai chủ động liên lạc với ai. Hôm qua gọi điện về nhà mới biết, tết Nguyên Đán theo như thường lệ vẫn về. Tốt cũng được mà xấu cũng xong, dù thế nào gặp mặt chuyện vẫn hơn.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 16. Cần Thương Nhiều Hơn Chút Nữa

      16.1

      Chút vị ngọt ngào ban đầu dần chuyển sang vị hơi đăng đắng, dường như lần đến thăm này chính là để họ thấy cần nhau hơn, để bù đắp cho nhau nhiều hơn. Với Ngô Dạ Lai tầm ảnh hưởng của cũng chỉ đến thế mà thôi.

      Ngồi tàu còn phải xe ôm thêm mấy cây số nữa mới đến được cổng doanh trại nơi đóng quân. Phải hơn nửa năm nay tới đây, nơi này cũng có nhiều thay đổi, cụ thể là gì khó bằng lời, nhưng cảm giác thấy rất lạ lẫm.

      "Tìm chỉ huy Ngô ạ? Xin chờ chút, tôi phải liên hệ qua điện thoại ", cậu lính gác cổng tỏ ra rất nhiệt tình làm Trúc còn cảm nhận được chút ấm áp.

      "Chỉ huy Ngô hôm nay được nghỉ ra ngoài rồi, chút nữa có người ra đón chị, chị vào phòng ngồi đợi lát."

      Ra đón Trúc là chính trị viên của liên đội ba, tên Lục Dã. Đầu tiên ta đưa Trúc đến căng tin ăn , sau đó đưa về phòng của Ngô Dạ Lai nghỉ ngơi.

      "Tôi liên hệ xong với bên nhà khách rồi. chị được bố trí phòng ở bên đó."

      " cần đâu, ở đây là tốt lắm rồi."

      "Thế sao được? Tôi để lại chìa khóa, khi nào Ngô về chị cứ qua bên ấy. Vừa nãy trước khi ra đón chị tôi gọi điện cho Ngô rồi, chắc ấy cũng về ngay đấy. Ông này cũng hay , vợ đến thăm mà còn ra ngoài."

      "Do em báo trước cho ấy là em đến."

      "Ha ha, muốn gây bất ngờ cho Ngô hay chị muốn kiểm tra đột xuất đây?

      Làm thế nào bây giờ, tôi làm lỡ kế hoạch của chị mất rồi."

      Đồng chí Lục Dã này, thoạt nhìn chắc nhiều hơn vợ chồng họ mấy tuổi, là người rất thoải mái mà cũng thích đùa.

      "Ông Ngô Dạ Lai nhà chị biểu tốt."

      " ấy sao thế ạ?", đây là lần đầu tiên Trúc nghe người khác về biểu của trong quân đội. Chắc là vừa được đề bạt lên làm chỉ huy chứ trước đó vẫn làm phó.

      "Có vợ đẹp thế này mà đến tấm ảnh cũng chịu cho chúng tôi xem."

      "Ở đây ấy có ảnh của em, phải là chịu cho các xem đâu."

      "Sao lại có? tin tôi tìm cho chị xem", xong, Lục Dã bật máy vi tính bàn lên.

      ta tìm thấy folder, "Nhìn đây, chính là cái này này, lần nào cũng thần bí, hễ thấy ai trong chúng tôi vào là tắt ngay".

      Trúc cũng hiếu kỳ mở tấm ảnh ra rồi vội vàng tắt phụt, "Cái này thể tùy tiện cho các xem được, em cũng biết ấy chụp từ lúc nào".

      Trúc như thế làm Lục Dã cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, vừa đúng lúc ấy có người tìm nên ta liền ra ngoài.

      ta rồi, Trúc khóa trái cửa vào rồi mới mở lại folder đó mở từng tấm ảnh ra xem, càng xem càng kinh ngạc. Những bức ảnh đó hoàn toàn phải là những cảnh thân mật như Lục Dã nghĩ mà người trong ảnh lại phải là Phùng Trúc. Trúc phải gồng hết sức lực mới có thể khống chế được bản thân tỏ ra thảng thốt trước mặt Lục Dã.

      Bởi vì những bức ảnh đó phải ảnh của Trúc, cũng chẳng phải ảnh của các minh tinh. Người trong ảnh biết, cho dù mấy năm gặp chỉ vừa nhìn Trúc cũng nhận ra ngay. Khi còn học cấp ba, ấy là Khổng Thần, là lớp phó văn nghệ của lớp Ba.

      Năm đầu tiên học cấp ba, ai biết đến Khổng Thần. Sau khi vào trường, bất kỳ hoạt động văn thể lớn nào ấy cũng là người dẫn chương trình thể thay thế. Ngoại hình đẹp giọng ngọt ngào, thành tích học tập cũng tốt, trở thành học trò cưng của thầy cũng là điều đương nhiên. Nhưng có bao nhiêu nam sinh thích ấy cũng có bấy nhiêu nữ sinh thích ấy, Trúc cũng thế. Ở tuổi của khi đó vẫn chưa đủ chín chắn để cảm nhận được hấp dẫn của con nên toàn cho rằng Khổng Thần tỏ vẻ.

      Trúc ngồi đờ người ra ở đó, nhớ kỹ lại từng chi tiết, ở bên Ngô Dạ Lai lâu như thế mà chưa bao giờ nghe nhắc đến Khổng Thần câu nào. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Bọn họ lén lút có quan hệ với nhau hay có được những bức ảnh này qua kênh khác? Tại sao lưu trong máy tính mà lại sợ bị người khác nhìn thấy? Trong suốt thời gian đợi về, cứ tự dày vò mình bằng những câu hỏi tự đặt ra mà thể tìm được câu trả lời.

      Trước khi Ngô Dạ Lai về đến nơi, Trúc hạ quyết tâm bị hạ gục cách ràng như thế. vẫn còn thế nên đành nhẫn nhịn im lặng.

      Phải tin rằng những bức ảnh kia liên quan đến tình cảm cá nhân, phải tin rằng trái tim vẫn ở nhà, vẫn còn dành cho . Nhưng để làm được những điều đó đối với dễ dàng gì. phải kìm nén mọi hoài nghi trong lòng, dù chỉ chút cũng thể để nó nảy sinh làm rối tung tâm trạng lúc này của .

      Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng trở về.

      Trúc thấy gương mặt có chút rạng rỡ khi nhìn thấy đến thăm.

      "Sao trước khi đến gọi điện thoại cho ?", vừa cởi áo vừa hỏi.

      Trúc đứng lên, cảm thấy tim mình loạn nhịp, chỉ sợ để lộ ra điều gì đó bất thường.

      "Tự nhiên em có ý định thôi, ngờ lại được nghỉ."

      Ngô Dạ Lai ra ngoài rửa mặt, quay vào mới : "Bọn được nghỉ nhưng có thể bị triệu tập bất kỳ lúc nào, được xa vì thế mới về nhà".

      Hai người ngồi chuyện, dường như cả hai đều quên lần dập máy đột ngột trước đó, quên những việc vui xảy ra. Trúc gặp phải tình huống bất ngờ như thế, trong lúc còn chưa trắng đen, cố gắng kìm nén nhắc lại chuyện cũ. Còn về phần Ngô Dạ Lai, Trúc đến thăm làm trái tim như được sưởi ấm. Chuyện lần trước, cũng suy nghĩ rất nhiều và cho rằng mình cư xử có phần thiếu suy nghĩ nên việc giận, cũng hiểu được. Còn về phần Tôn Duy Thắng, đích thân gọi điện cho cậu ta coi như chuyện này được giải quyết xong. ghi nhớ tấm chân tình của cậu ta, sau này có cơ hội báo đáp.

      "Em ăn cơm chưa?"

      "Em ăn rồi, vừa nãy chính trị viên Lục đưa em ra căng tin ăn mỳ. ta còn đặt phòng cho chúng ta ở nhà khách, chìa khoá đây này", Trúc muốn ở lại căn phòng này, đối diện với cái máy tính chứa đựng đầy tâm trong lòng kia, cảm giác cứ như ngồi quả bom, biết ngọn lửa trong trái tim mình bắt lửa lúc nào làm nó nổ tung.

      "Cũng được, vậy mình qua đó nhận phòng rồi ăn cơm."

      Ngô Dạ Lai đứng dậy mặc áo, thấy Trúc cũng nhanh chóng chuẩn bị xong, mang thêm thứ gì nên hơi thắc mắc, "Chỉ có chỗ đồ này thôi à?".

      "Vâng, em thẳng từ công ty đến đây, về qua nhà", trước kia, lần nào đến mà túi lớn túi ? Dù biết ở đây thiếu thứ gì thế mà vẫn mang đến hai túi đồ liền. Lần nào cũng là do bà và bố mẹ bảo mang cho , Ngô Dạ Lai có trách cứ vài câu hay mắng phô trương nhưng cũng gì nhiều.

      Lần này Trúc đến nhưng lại tay . Khi quyết định đến đây vẫn nghĩ chắc chắn hai người cuộc tranh luận, chừng gay gắt quá là về luôn. muốn mang theo túi lớn túi để tXXhấp danh dự của mình. Nhưng khi nguy cơ tìm đến trước mặt lại rúm ró co người vào. có cãi vã ồn ào với cũng chỉ là muốn được quan tâm và thương hơn, chứ đâu phải cố ý đẩy ra xa hơn.

      Ngô Dạ Lai hỏi gì thêm, giúp Trúc cầm túi, "Đồ đạc trong này hết rồi phải ?".

      Mặc dù phải là hành động gì to tát, nhưng Ngô Dạ Lai quan tâm chăm sóc như thế, đối với Trúc hiếm khi gặp được. biết vì sao, càng cảm thấy được quan tâm lại càng cảm thấy tủi thân. dang tay ôm chặt lấy cánh tay cầm túi của Ngô Dạ Lai mũi cay xè như sắp khóc đến nơi.

      "Sao thế em?", Ngô Dạ Lai ôm vào lòng, vỗ nhè lên lưng . đóng cửa phòng, do đó dù kiêng dè gì khi hành động nhưng rất .

      ", sao ạ", Trúc dùng sức ôm , ôm chặt, úp mặt vào ngực khịt mũi, "Em rất nhớ , nhớ lắm".

      Ngô Dạ Lai nghe thấy thế, cánh tay cũng dần siết chặt hơn, nhấc Trúc lên lúc rồi lại đặt xuống, " nào, đừng trẻ con thế".

      Lúc này, bên ngoài vang lên giọng sang sảng của Lục Dã: " Ngô, Ngô".

      Ngô Dạ Lai buông tay đẩy Trúc ra, Trúc đành chỉ biết đứng đực ra đó.

      " ràng ít tuổi hơn ta, sao ta lại gọi Ngô?"

      "Cũng chỉ là cách gọi thôi mà."

      Trong lúc họ chuyện, Lục Dã tới cửa. Họ đứng ngoài hành lang trao đổi vài câu mới thấy Ngô Dạ Lai quay vào, "Buổi tối họ muốn mời em ăn cơm, họ đặt xong hết rồi. Nếu em mệt để mai".

      "Em mệt, dù sao cũng phải ăn cơm mà, đúng ? Hôm nay ", nếu muốn dù có mệt , cũng vui vẻ tới dự. Mặc dù cũng hiểu lắm, người luôn chừng mực như sao hôm nay lại chịu phô trương như thế?

      Đến khi tới quán ăn rồi, Trúc mới biết là tại sao. Chỉ câu: Ngoại giao giữa các phu nhân.

      Trúc đến thăm đúng lúc, phu nhân của Tham mưu trưởng cũng đến thăm chồng và định ở lại đến sau tết Nguyên Tiêu mới về, họ lo lắng vì biết phải tiếp đãi thế nào.

      Vợ của Tham mưu trưởng là giáo viên tiểu học, tên là Tôn Lạc Châm, hơn ba mươi tuổi, tính tình thân thiện nhiệt tình. Trúc vừa đến, chị ta kéo tay Trúc ra chuyện ngừng. Chị ta phải rất xinh đẹp nhưng biết cách trang điểm ăn mặc, giọng lại khá nũng nịu trẻ con. Nếu chỉ nghe giọng thôi, chắc Trúc dám đoán tuổi của chị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :