1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.2

      gật đầu chào và qua chỗ cậu ta khoảng hai bước, như chợt nghĩ ra điều gì đó vội quay đầu lại hỏi: "Là áo khoác của Phùng Trúc phải ?". Chiếc áo khoác màu hồng này Ngô Dạ Lai thấy rất quen, mùa đông hai năm trước khi Trúc đến thăm mặc chiếc áo này.

      Thẩm Quân Phi thêm hai bước nữa mới dừng lại, "Phải, ấy uống nhiều rồi, mình định đưa ấy về nhà trước". Vừa nãy Trúc ngồi trong phòng cứ ngà ngà như muốn ngủ nên Thẩm Quân Phi dìu ra ngoài ngồi. Nhưng ra ngoài ngồi lúc, thấy tỉnh hơn mà ngược lại còn như mệt mỏi hơn, vì thế mới quay lại lấy áo khoác định đưa về. Đúng lúc bên trong vui vẻ nhất nên các bạn nhất định phải ép uống thêm mấy chén mới chịu cho về, thế là lại mất thêm lúc.

      Ngô Dạ Lai nghĩ lúc rồi hỏi: " ấy ngồi đằng kia đợi cậu sao?".

      Người khác có thể biết chuyện của họ, nhưng Thẩm Quân Phi sao có thể biết, "Thế sao?". cố gắng hết sức để khống chế ngữ khí trong câu của mình rồi, nếu phải vì chàng Ngô Dạ Lai này, Phùng Trúc thê thảm như thế, ràng ngày xưa con hổ dũng mãnh, giờ đây như con mèo ốm.

      "Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu định thế nào!", Thẩm Quân Phi rất khinh thường thái độ ấu trĩ cố tỏ vẻ trấn tĩnh điềm đạm của Ngô Dạ Lai, suy nghĩ bẩn thỉu của cậu ta có thể che mắt được ai chứ. Vừa rồi lúc ăn uống còn nhìn Trúc chằm chằm rời mắt, nếu phải cậu ta mời rượu Trúc hôm nay Trúc cũng uống nhiều như thế. Trước đấy biến mất tăm mất dạng, giờ chắc biết hối hận. Muộn rồi!

      Ngô Dạ Lai thoáng sững người lại trước câu chửi thề mà Thẩm Quân Phi vừa tức giận buột miệng, nhưng ngay sau đó cũng hiểu ra, "Tôi và Trúc còn vài việc cần với nhau". bước đến, định cầm chiếc áo khoác tay Thẩm Quân Phi, "Chỉ mấy câu thôi nếu cậu yên tâm có thể cùng ".

      Thẩm Quân Phi muốn đưa áo, cảm giác nếu như mình buông tay, chỉ đơn giản là lỡ mất cơ hội đưa Trúc về nhà lần này. Nhưng những lời Ngô Dạ Lai lại khiến thể cứ xử cứng được, "Tôi có gì mà yên tâm". đặt chiếc áo vào tay Ngô Dạ Lai rồi bỏ thẳng. quyết định đặt cược vào ván bài này, cược cho việc họ cuối cùng cũng kết thúc và cùng Trúc có bắt đầu mới ở Bắc Kinh.

      Ngô Dạ Lai quay lại chỗ ghế sô fa, Trúc gục đầu ôm tay vịn của ghế ngủ gục. gọi dậy, chỉ để dựa vào người mình, mặc áo khoác vào cho . Trúc mơ mơ màng màng hỏi: "Ơ, về đến nhà rồi sao?".

      Ngô Dạ Lai thấy bộ dạng buông xuôi của Trúc, kìm được cằn nhằn: "Giờ đến bản thân mình ở đâu em cũng biết nữa phải ? Bên ngoài loạn như thế, mà em lại thản nhiên nằm đây ngủ được à?".

      "Em ngủ, em chỉ nhắm mắt lúc thôi, đấy, cùng lắm cũng chỉ vừa mới thiếp lúc thôi", Trúc nửa mê nửa tỉnh, hai mắt nhắm lười biếng, ánh mắt vẫn mơ màng.

      Ngô Dạ Lai gập ngón tay, cốc cái mạnh lên trán Trúc nhưng mắng thêm nữa.

      Hai người ra. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng đến đêm lại có gió, họ ra từ gian nóng bức ngột ngạt, hòa mình vào khí mát lạnh bên ngoài, tuy cảm thấy lạnh nhưng cũng có cảm giác được tắm trong bầu khí mát lạnh đó.

      Trúc hít hơi sâu, sau đó thở ra, "Thở hết chất độc ra ngoài nào!". Lần này Ngô Dạ Lai giục giã, đứng đó cùng lúc rồi mới từ từ về.

      Đầu Trúc lúc này vẫn cảm thấy hơi đau nhưng hoàn toàn tỉnh táo. thò tay vào túi áo ép chặt cánh tay vào người, sợ là lần đồng hành này là lần cuối cùng của họ. Trúc nhắm mắt đưa chân sau Ngô Dạ Lai, nửa năm gặp hình như gầy hơn, chiếc áo khoác ngoài dày như thế mặc lên người mà có cảm giác cồng kềnh.

      Trúc đột nhiên chân bị trẹo, nghiêng hẳn sang bên.

      "Phùng Trúc, giờ em thoái hóa rồi", Ngô Dạ Lai chỉ kịp lùi lại bước túm lấy cánh tay , tránh cho bị ngã xuống đất.

      Trúc ngồi xổm ở đó rất lâu rồi mới : "Em cũng biết, càng lúc em càng vô dụng. Trước kia chơi bóng đến tận khuya vẫn mệt, còn bây giờ chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi. Vận động đơn giản chút cảm thấy rất vui rồi, quá lâu còn có cảm giác vui như thế này nữa".

      Trúc cảm thấy rất mệt mỏi, mà cảm giác mệt mỏi này dường như bám chặt lấy kể từ khi quyết định rời xa . , theo đuổi , chiều theo những ý thích của , thay đổi và điều chỉnh lại bản thân mình để hợp với , nếu người ngoài nhìn vào thấy vất vả nhưng là người trong cuộc lại mê muội hay biết. Để tiếp cận , tự mài tròn những góc cạnh cơ thể mình, cắt đứt những mũi nhọn nhấp nhô, còn tự cảm thấy vui vì điều đó. Khi rời xa , mất thứ luôn kề sát bên mình, mới dần cảm nhận được mất mát, thể thích nghi được.

      đứng đậy, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Ngô Dạ Lai, " lúc nào cũng tiến về phía trước, còn em lại lùi về phía sau. Em vẫn nghĩ em về phía , nhưng ngờ là tuy em đứng đúng hướng nhưng lại quay lưng lại với chính con đường em chọn. Thế nên dù em có cố gắng chạy đến đâu cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi, mà cũng làm mệt cả nữa".

      "Rốt cuộc em muốn gì?", Ngô Dạ Lai quen với thẳng thắn, Trúc vòng vo như thế làm cảm thấy mông lung, khó hiểu.

      " ra em chẳng muốn gì cả, từ trước tới nay chỉ mình em suốt. Giờ em muốn nghe , muốn nghe xem có gì muốn với em?"

      Trúc vẫn luôn muốn biết, nếu như nghe những cuộc điện thoại của gì với . Những lá thư mà viết mặc dù cũng khá dài, nội dung phong phú nhưng ngoài việc kể lại tình hình của , thành tích học tập, đạt được những giải thưởng gì huy chương gì, nhưng giữa những hàng chữ ấy, thấy được tâm trạng của . Trong thư, luôn gọi là Phùng Trúc, ký tên cũng chỉ ghi Ngô Dạ Lai. Theo Diệp Hồng Ca thư của Ngô Dạ Lai, quá cứng nhắc, cho dù là vào lúc nào, đưa ai xem đấy đều là những bản báo cáo tư tưởng kiểu mẫu.

      "Đúng là có chuyện muốn ", Ngô Dạ Lai nhìn xung quanh, "Chúng ta tìm nơi nào ấm áp ngồi tí nhé".

      Hai người đều có nhiều kinh nghiệm trong việc chơi tối cùng nhau, cũng có kinh nghiệm trong việc tìm chỗ nên những nơi họ biết đều thích hợp để chuyện. Sau đó, Trúc nghĩ ra quán McDonald bên cạnh ga tàu mở cửa hai tư hai tư giờ, thế là hai người lên xe buýt đến ga tàu.

      Họ mua hai cốc sữa nóng, ngồi đối diện với nhau ở chiếc bàn gần cửa sổ, Ngô Dạ Lai trước.

      "Công việc của em định rồi à?", Ngô Dạ Lai hỏi .

      "Ừ, cũng gần như thế, họ ra Tết em quay lại Bắc Kinh để ký hợp đồng."

      Trúc thi vào làm công chức hay xin vào các văn phòng luật như những bạn học khác của . cảm thấy bản thân mình thiếu mất hiếu thắng, thiếu khả năng phân tích kỹ càng cẩn thận các chi tiết cụ thể để làm sáng tỏ vụ án cũng như khả năng logic. Qua thời gian thực tập, càng chắc chắn bản thân thích gặp gỡ với các đương , ngược lại thấy mình phù hợp làm các công việc liên quan đến giấy tờ hơn. Nếu thế làm công việc chuẩn bị giấy tờ cho các vụ án chắc cũng được, nhưng đúng lúc có doanh nghiệp nước ngoài khá nổi tiếng tuyển trợ lý am hiểu về luật, thế là Trúc nộp hồ sơ ứng tuyển. Vượt qua mấy lần thi viết, phỏng vấn, rồi gặp những cán bộ quản lý có liên quan, đúng là "qua ngũ ải, trảm lục tướng", lúc ấy mới nhận được tin là có thể ký hợp đồng.

      "Rất tốt. Ở lại Bắc Kinh khả năng phát triển nghiệp cũng lớn hơn.

      Công tác của còn phải đến học kỳ sau mới có quyết định chính thức."

      "Chuyện mà muốn với em là chuyện này sao?"

      "Thế em muốn nghe chuyện gì?", Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, "Khi chuyện giữa chúng ta xảy ra, lúc muốn em lại chịu nghe, cũng chịu gặp . Giờ chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi, nghiệp ổn định quan trọng và thực tế hơn những chuyện khác chứ".

      "Thực tế, lúc nào cũng chỉ biết đến thực tế. Điều em muốn nghe, chắc cũng chẳng biết là gì. chịu là vì thích em, vì thế mà chưa từng nghĩ đến việc muốn , cũng thể ra được."

      " thích, em biết là thích sao?", Ngô Dạ Lai cảm thấy mình rơi vào tình trạng dở khóc dở cười. Việc giữa họ, phải được bắt đầu từ hay thích của . Nhưng mối quan hệ kéo dài bao nhiêu năm suốt từ những năm học cấp ba cho đến nay, thể dùng mấy từ đơn giản thích hay thích để giải thích cụ thể mối liên hệ giữa họ. Có thể chưa thích đến mức độ gọi là , nhưng cũng thể thích.

      "Vậy thích em ở điểm nào?", Trúc hỏi , nén được cảm giác cay cay nơi sống mũi, mắt bắt đầu mờ dần.

      "Bây giờ là lúc chuyện thích hay thích của và em hay sao?"

      Trúc biết Ngô Dạ Lai muốn ám chỉ điều gì, " muốn đến vấn đề trách nhiệm phải ? Em cần người thích em mà phải chịu trách nhiệm cho em". khịt mũi, "Đúng đấy, trước buổi tối hôm đó, em từng nghĩ đến chuyện dùng cách đó để bắt vạ . cần biết là làm thế nào, chỉ cần được ở bên nhau là được. Nhưng, khi chuyện ấy xảy ra , em lại cảm thấy vô cùng tủi nhục mà thể thành lời, em thể cứ như vậy mà sống với cả đời, thể!".

      " Trúc, biết thế này em có thể hiểu hay , với , trách nhiệm và tình thể tách rời. tùy tiện chịu trách nhiệm với ai đó và càng bao giờ tùy tiện làm những việc để phải chịu trách nhiệm với người nào đó."

      "Vậy em nên cảm thấy vinh hạnh phải ?", Trúc thể kìm chế thái độ gay gắt, Ngô Dạ Lai né tránh trả lời câu hỏi mà muốn biết nhất, "Cuối cùng trong lòng , em vẫn chưa đủ để đặt tình và trách nhiệm ngang nhau. Chỉ vì em tự mình lao vào lòng làm thể nghĩ đến vấn đề trách nhiệm, đúng ?"

      " thừa nhận, chưa thực chuẩn bị. Nhưng, em chuẩn bị xong chưa?", Ngô Dạ Lai muốn trách mắng ấu trĩ của vào lúc này, dù sao cũng là đồng phạm. thể vì có ai truy cứu đến mà coi như mình chưa từng phạm tội được.

      "Đúng, em chưa chuẩn bị, dự định lúc đầu như thế là sai. Xảy ra chuyện, em lại trốn chịu gặp là em cố tỏ vẻ, là em có gan làm mà có gan chịu?", Trúc hoàn toàn định chờ Ngô Dạ Lai trả lời, tự tiếp: "Em kì cục , đáng lẽ phải vin ngay vào cớ đó mà lợi dụng em lại hết lần này đến lần khác làm mình làm mẩy. Em biết giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì, cũng còn khả năng là có quan hệ gì nữa, nhưng em rất muốn biết từng thích em chưa, cho dù chỉ trong khoảnh khắc, dù chỉ chút thôi?"

      "Có.", giọng đầy bi thương và tuyệt vọng đó của Trúc khiến trái tim Ngô Dạ Lai cảm thấy thể chịu được, " từng nghĩ về tương lai, cho dù em thích nghe hai từ 'trách nhiệm' nhưng đối với , việc coi người khác là trách nhiệm của mình là lời hứa rất quan trọng. Phùng Trúc, em là trách nhiệm của . Nếu em muốn để được chịu trách nhiệm sau này phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt".

      Những lời này đều là những lời từ đáy lòng của Ngô Dạ Lai, trách nhiệm phải vì chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, từ khi còn học cấp ba, ngầm chấp nhận việc ở bên cạnh mình, đốc thúc học tập, từ lúc đó tự quàng cái trách nhiệm đấy lên người rồi.

      Trúc suy nghĩ những lời Ngô Dạ Lai , ràng xung quanh rất yên tĩnh, nghe từng câu từng chữ nhưng vẫn dám tin, "Những điều đều là sao?".

      "Là ."

      "Vừa rồi nếu em muốn chịu trách nhiệm, thế định chịu trách nhiệm thế nào?"

      Chịu trách nhiệm thế nào, Ngô Dạ Lai dùng hành động để chứng minh tất cả.

      Sau khi tốt nghiệp, Ngô Dạ Lai chính thức tới nhà gặp gỡ và chào hỏi bố mẹ Trúc và hai người họ kết hôn ngay sau đó.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12. Bắt Đầu Của Quên Lãng

      12.1


      phải bất kì người phụ nữ nào cũng dễ dàng bị mê hoặc, đương nhiên cũng phải người đàn ông lãng mạn nào cũng đều lòng đến mức phải lấy cho bằng được vợ của người khác.

      Khi cát dùng để xây nên tòa lâu đài khô hết tự tòa lâu đài ấy sụp đổ.

      Phùng Trúc biết rằng, cuộc hôn nhân của đứng bờ vực thẳm.

      Bà mất rồi, cũng đồng nghĩa với việc mối liên hệ mật thiết nhất giữa gia đình và Ngô Dạ Lai đứt, lần này hẹn ngày về mà chỉ gọi về nhà vài lần, thậm chí phải cuộc điện thoại nào của , Trúc cũng đều nghe được cả.

      Nhưng việc thuyên chuyển công tác cũng gấp lắm rồi. phải Tiêu Ly giục quyết định mà là gần đây phía tổng công ty có nhiều động thái hơn, xem ra họ nhanh chóng đưa ra quyết định về việc nhận chức của . Trước khi , nếu như vẫn chưa có thái độ dứt khoát sau khi rồi, dù có muốn giúp cũng đành bó tay, tất cả vượt ngoài khả năng của rồ i .

      " hiểu cậu còn do dự vì cái gì, vì Ngô Dạ Lai sao? Cậu cũng biết ở nhà chờ đợi là vô ích rồi, có cần thiết phải thế ? Người vì mình, trời chu đất diệt. Người xưa cấm có sai bao giờ."

      Người chỉ ra những điều này cho Trúc là Thạch Chỉ. Năm đó bạn trai ấy tốt nghiệp trước. Lúc tốt nghiệp còn chưa thấy có ai, nhưng đến tháng Mười năm ấy thấy lấy người khác rồi. Thạch Chỉ biết được tin này qua người khác. ấy tin, chịu từ bỏ mà vẫn quyết tìm gặp nhưng gặp được, người ta còn mải vui tân hôn với hưởng tuần trăng mật. Cú sốc lần đó hoàn toàn đánh bại Thạch Chỉ. có giai đoạn, ấy tài nào ngủ được. Đó cũng là nửa năm Trúc và Ngô Dạ Lai chia tay, vì vậy, họ dựa vào nhau để sống cũng quá lời. Cả hai người đều tránh nhắc đến bạn trai của người kia, nhưng vẫn thể tâm chuyện của mình. Hay ở chỗ chuyện ai người ấy như tự chuyện với chính mình, chẳng ai chê ai lắm lời cả.

      Sau đó, Trúc và Ngô Dạ Lai làm lại từ đầu và quyết định về quê tìm việc. Thạch Chỉ cùng quay về thi công chức, Thạch Chỉ thi đỗ còn Trúc lại trượt. Lấy lại thăng bằng xong, Thạch Chỉ bỏ Bắc Kinh về Thành ủy ở đây làm việc. Năm đầu tiên, Thạch Chỉ bị điều xuống cơ sở, năm thứ hai mới được điều về trụ sở chính ở thành phố. Nhờ đó mà hai người có thể tiếp tục thói quen kể lể của mình. Nhưng tự mình tự mình nghe chẳng ai can thiệp vào việc của nhau giờ trở thành thói quen cằn nhằn nhau, Trúc thúc giục Thạch Chỉ mau mau tìm người bạn trai để ổn định, đừng lúc nào cũng giữ phong thái xã giao với người khác như thế, Thạch Chỉ cho rằng cuộc hôn nhân như của Trúc thà có còn hơn, tự mình sống vui vẻ còn hơn là làm góa phụ ngay cả khi chồng còn sống. Nhưng ai thuyết phục được ai, có điều chuyện đó cũng ảnh hưởng tới tính tích cực trong công cuộc "chém gió" củ a h ọ .

      "Hay là, mình gặp ấy chuyến?"

      "Sao, lại định hạ mình đến để xin tình cảm bố thí của người ta à? Cậu cũng hay !", Thạch Chỉ năng bốp chát nên dĩ nhiên cũng thèm quan tâm tới tính nhân văn trong câu .

      "Thế cậu bảo mình phải làm thế nào?", Trúc cũng để ý.

      "Cậu chần chừ dám quyết định là biết cậu rất muốn . Nếu như cậu muốn sớm trả lời Tiêu Ly là rồi. Nếu cậu muốn nghe lời khuyên của mình mình nghĩ cậu nên . Thành phố J xa lắm sao? Trước khi Ngô Dạ Lai về nhà chỉ cần gọi điện trước cho cậu cậu về, khác gì với bây giờ đâu?"

      Trúc quyết định nhưng ngờ là mẹ lại ra sức phản đối.

      "Các con sống thế này gọi gì là sống! Ai sống cuộc sống của người đó.

      Con rồi, Ngô Dạ Lai được nghỉ phép có đến thăm con ? Chẳng phải là nó vẫn về nhà hay sao. Nếu các con vẫn còn muốn tiếp tục sống với nhau mau có con , sớm ổn định là điều quan trọng nhất. Nếu con ly hôn sớm ngày nào hay ngày ấy, hữu danh vô thực thế này chỉ khiến con lỡ dở cả đời thôi."

      "Mẹ, mẹ muốn con ly hôn ạ?"

      "Mẹ muốn con ly hôn sao? Các con sống thế này, chẳng phải ly hôn là chuyện sớm hay muộn à? Con thử xem chồng con ấy, năm con gặp mặt được mấy lần? Cứ cho là nó sống ở đấy lòng dạ với con nhưng còn con sao, sống thế này có ý nghĩa gì? Nếu có đứa con còn có việc mà bận rộn, hai người cũng có chuyện để với nhau. Giờ chưa có con mà con thế này mẹ thấy duyên nợ của các con cũng hết rồi!"

      "Mẹ! Bà mới mất có mấy ngày, bọn con lại đòi có con ngay còn ra thể thống gì nữa?"

      "Thế nào là ra thể thống gì, cứ cho là con có cố gắng ngay cũng phải thời gian nữa mới có thể sinh cơ mà. Hơn nữa, việc có con chỉ cần hai người thống nhất với nhau là được, sao lại phải ầm ĩ lên? Bà như thế cũng là thọ rồi. Mất người, nhà trống trải, giờ các con sinh cháu bố mẹ chồng con vui còn chẳng hết ấy chứ."

      Sau khi mẹ về hưu, ưa cằn nhằn hơn trước rất nhiều. Trúc thấy mẹ càng càng phấn khích, vội vàng xen vào câu: "Con cái đâu phải cứ thở ra hít vào cái là có ngay đâu, việc điều động công tác được quyết định, công văn cũng gửi xuống rồi. con chỉ còn nước xin nghỉ làm nữa thôi! "

      Mẹ Trúc trong phút chốc biết nên thế nào cho phải, bà càng ngày càng hiểu được đứa con này nữa. Lúc đầu bất chấp phản đối của gia đình quyết định lấy chồng luôn, sau khi kết hôn cũng thấy kêu ca phàn nàn gì, sống rất thoải mái. Bố nó luôn , con cái giờ lớn rồi, cũng tự biết việc gì nên làm việc gì rồi nên cho bà can thiệp. can thiệp, để mặc cho con quyết định hết, còn dạy bảo đến nơi đến chốn lớn rồi có muốn bảo ban cũng được, "Thế vị lãnh đạo kia của con chắc là đàn ông phải ? Bao nhiêu tuổi rồi? Sao ta nhất định muốn con cùng? Hai đứa phải là..."

      Trúc bất giác phá lên cười: "Mẹ, thời đại nào rồi, sao mẹ vẫn có cái nhìn phiến diện như thế về nghề thư ký! Con có quan hệ gì bất thường với lãnh đạo cả, thế được chưa ạ?"

      "Cái gì mà thời đại với thời đại, thanh niên bọn con, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý cho công việc, đều làm việc vì lý tưởng, nhưng đồng nghiệp tiếp xúc với nhau lâu ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi vứt bỏ cả gia đình và nghiệp để ở bên nhau đấy."

      "Mẹ, chuyện này mẹ cứ yên tâm và tin ở con. Sếp chính của con còn trẻ, còn trong giai đoạn thăng tiến. Văn phòng bọn con, con xinh đẹp trẻ trung có hàng tá, đưa theo người có gia đình như con là vì muốn tránh điều ong tiếng ve thôi. Mẹ xem, nếu người ta có ý với con, chẳng phải tự chuốc phiền phức vào mình hay sao?"

      "Những người tự chuốc phiền phức vào mình còn ít đấy chắc? Công tước Windsor chẳng phải cũng vì người đẹp mà vứt bỏ cả giang sơn đấy sao?"

      Trúc biết những suy nghĩ kỳ quái này của mẹ ở đâu mà ra, chắc là do gần đây đọc tiểu thuyết về Công tước Windsor. Trúc còn là bé con nữa, luôn cho rằng hoài nghi của bố mẹ là vì bố mẹ lo lắng và muốn nhắc nhở nên bao giờ tỏ ra phiền lòng trước những lời đó, "Mẹ, thế giới này có mấy người được như Edward VIII, có mấy người được như phu nhân O.J. Simpson chứ? phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều có thể vượt qua được cám dỗ, đương nhiên là phải người đàn ông lãng mạn nào cũng đều lòng nhất định phải lấy bằng được vợ người khác đâu mẹ."

      Đúng là trong lòng Trúc chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó. lòng tĩnh lặng như tờ cũng được, mà Ngô Dạ Lai làm lòng tự tin của người đàn bà trong lụi tàn cũng đúng, dù sao cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ suy nghĩ khác thường nào khi đứng trước vị sếp ưu tú nổi trội như thế.

      Quyết định chuyển đến thành phố J công tác nên chủ động tìm gặp Tiêu Ly, tiện thể muốn hỏi xem cầu hay có việc gì cần phải chuẩn bị trước . Dù sao họ cũng tay đến đó, tất cả những vấn đề liên quan đến công việc và quan hệ đồng nghiệp chắc chắn cũng vấp phải đôi chút trắc trở, khó khăn.

      Phản ứng của Tiêu Ly gần giống với những gì Trúc tưởng tượng, khi nghe Trúc quyết định của mình là chỉ gật đầu, câu: "Chào mừng bạn đồng hành!"

      Còn những việc cần chuẩn bị, còn hỏi ngược lại xem cầu gì : "Công ty chịu trách nhiệm trong việc thuê nhà nhưng điều kiện nơi ở chưa chắc phù hợp với cầu của em. Em có thể liên hệ trước với đồng nghiệp bên đó, hoặc bớt chút thời gian tự mình đến thăm dò trước".

      "Còn nữa, Phùng Trúc, đến đó em chỉ đại diện cho bản thân mình thôi đâu, điểm này tôi hy vọng là em hiểu. Hợp tác vui vẻ nhé!"

      Đương nhiên là Trúc hiểu ý muốn gì. Theo qua đó cũng có nghĩa thể tránh được những liên quan trực tiếp rồi những vất vả ấm ức phải đứng ra hứng mũi chịu sào. Quan trọng hơn cả là lúc nào cũng phải bảo vệ lợi ích của , phúc họa cùng hưởng. Mặt khác, Trúc được phép mắc sai lầm, nếu làm sai làm liên lụy tới bộ mặt người đứng đầu như .

      Trúc tự cho rằng mình nghĩ rất thấu đáo và nghiêm túc trong công việc rồi, nhưng sau này mới nhận ra bản thân mình đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này. Sau khi Tiêu Ly mình đảm đương công việc ở thành phố, trước mặt Trúc hoàn toàn cởi bỏ chiếc áo khoác lịch nhã nhặn bên ngoài, thể bản tính của tên bạo chúa. Trúc theo đến đó rồi còn nghe thấy bất cứ lời khen ngợi tán dương nào nữa, thay vào đó là từng trận gầm gừ gào thét chờ đợi làm Trúc có những lúc thầm nghĩ, phải chăng quyết định ngày đó của mình là sai, theo đến đây để từ thư ký biến thành ô sin à? Lấy ví dụ thích hợp cho lắm có cảm giác như mình bị rơi vào trường hợp mất tiền mua mâm đâm cho thủng vậy.

      Đến thành phố J, khi cuộc sống bắt đầu vào ổn định, Trúc mới chịu thừa nhận quyết định của mình ít nhiều cũng xuất phát từ tâm lý giận dỗi Ngô Dạ Lai. giận sau khi hỏi han gì tới . Nếu có thể bỏ mặc như thế cũng đừng mong ngoan ngoãn ở nhà đợi .

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      12.2

      Khi thu dọn đồ đạc để chuyển tới thành phố J, lo lắng của bố mẹ chồng cũng khiến Trúc áy náy. Họ có thể hiểu được cầu trong việc điều chuyển công tác của nhưng nghĩ Trúc lại nhanh như thế. Cùng nhau chung sống hơn hai năm nay nên họ coi Trúc như con đẻ của mình. Họ vừa lo lắng việc Trúc đến đó thân mình ai chăm sóc, mặt khác họ cũng lo lắng cho quan hệ giữa hai vợ chồng . Trước khi Trúc , Ngô Dạ Lai cũng về nhà.

      Trúc thể thất vọng vì chuyện này. muốn , bố mẹ chồng đều bảo dù thế nào cũng phải gọi Ngô Dạ Lai về chuyến. Miệng cần làm thế chứ trong lòng lại rất muốn được gặp .

      Biết Trúc đến thành phố J nhưng trong điện thoại Ngô Dạ Lai cũng gì, chỉ có mấy ngày trước khi mới hỏi địa chỉ nơi ở, môi trường xung quanh thế nào, đồ đạc dọn xong hết chưa. cũng cho số điện thoại đồng đội của và bảo đồng đội đó vừa chuyển ngành lâu, giờ lái taxi ở thành phố J, nếu Trúc có chuyện gì có thể tìm ta nhờ giúp đỡ.

      "Em tìm người ta làm gì? Nếu có chuyện gì công ty cũng nhanh chóng tìm cách giải quyết", Kỳ thực, trong lòng Trúc lại nghĩ Ngô Dạ Lai còn trông mong được tìm đồng đội của , liệu có nhờ vả được gì ?

      "Nếu có những việc phải dùng đến thể lực như chuyển đồ đạc ấy làm rất tốt, em tìm người ngoài thà tìm ấy còn hơn. "

      "Ai với em cũng là nhờ người ngoài cả sao?", Trúc buồn bã đáp " chỉ có thể sắp xếp em cho người khác thôi sao?"

      "Gia đình , bạn bè , đối với em đều là người ngoài cả sao?"

      " biết là em có ý đó", Trúc , "Em chỉ là, chỉ là...", chỉ là cần chăm sóc và chia sẻ của thôi. Nhưng, những lời này ra còn có ý nghĩa gì nữa? Biết có những việc thể thành , còn cố oán trách, làm khó cho chỉ làm cả hai người đều vui mà thôi.

      Vì vậy, sau cuộc điện thoại vô nghĩa đó, Trúc vẫn bị cầu phải ghi lại số điện thoại đồng đội tên là Tôn Duy Thắng của . Khi mang theo số điện thoại đó cùng hành lý bước ra khỏi cửa nhà, Trúc cảm giác như nếu bước qua bậc cửa này đồng nghĩa với việc khép lại cuộc sống trước đó của mình ở đây. Mặc dù biết đến hai ngày nghỉ cuối tuần là lại trở về, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác xót xa.

      Lên xe của Tiêu Ly, vẻ mặt vẫn rất u uất. Vì muốn tránh phải những câu chuyện xã giao với sếp, ngồi xuống hàng ghế sau nhắm mắt giả vờ ngủ. Tiêu Ly vẫn thể tác phong dịu dàng, quan tâm chăm sóc người khác bằng cách mở bản nhạc nhè để tạo khí thoải mái cho Trúc.

      Giả vờ ngủ là hành động vô cùng tiêu hao thể lực, Trúc chỉ cố gắng được lúc thôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình chỗ nào cũng đau nhức rồi, còn dậy nữa nhảy dựng lên mất.

      vươn hai cánh tay, Tiêu Ly lập tức hỏi: "Nhạc làm phiền em phải ?"

      ", khả năng thưởng thức của em chưa cao nên nghe nhạc càng làm em buồn ngủ", nhưng cho dù là ở trong hoàn cảnh khiến người ta buồn ngủ thế này cũng sao chợp mắt được chỉ thấy trong lòng hoang mang vô cùng.

      "Tỉnh rồi cũng tốt, đúng lúc tôi có chuyện này muốn hỏi em", Tiêu Ly làm bộ dạng khó xử khi phải ra vấn đề này, "Em và chủ nhiệm Lý ở văn phòng bên đó có tiếp xúc với nhau vài lần, em cảm thấy ta thế nào?"

      "Em có gặp vài lần nhưng chỉ toàn những chuyện về việc sắp xếp cuộc sống sau này ở đó thế nào thôi", Trúc lập tức lấy lại tinh thần cảnh giác, đối với việc đánh giá người khác thể ăn hàm hồ cho qua được, " ấy rất nhiệt tình với em, em có cảm giác quan hệ của ấy ở thành phố J khá rộng, khả năng làm việc cũng rất tốt."

      "Nếu là khen ngợi cần em . Tôi đưa em theo đến đây, cũng coi như em là tai mắt của tôi rồi, những chuyện khác xem."

      những chuyện khác chẳng phải là muốn sau lưng người khác hay sao? Điều này ngược lại với nguyên tắc đối nhân xử thế của Trúc, rất ghét những chuyện như thế. Trúc có ấn tượng được tốt lắm về chủ nhiệm Lý này. Vừa mới gặp mặt xưng là trai với rồi cứ yên tâm, ta chăm sóc cho . người gần bốn mươi tuổi rồi mà cư xử chẳng phù hợp với độ tuổi đó gì cả. Thái độ tùy tiện của ta làm Trúc cảm thấy rất khó chịu, người toàn mùi thuốc lá và bia rượu, thỉnh thoảng lại ợ lên cái làm Trúc buồn nôn muốn tiếp. Nhưng cho dù là như thế Trúc cũng muốn làm cái việc gây tổn hại đến người khác và gây bất lợi cho mình như thế. Cho dù Tiêu Ly có muốn dứt khoát loại bỏ kẻ đối địch với mình cũng thể để dùng những lời nhận xét của để làm căn cứ được.

      "Sao tự nhiên lại quan tâm tới chủ nhiệm Lý thế ?"

      "Có rất nhiều người đều ta là bạn học của giám đốc, chẳng có năng lực gì mà chỉ toàn dựa vào quan hệ để lên thôi. Giám đốc trước đó dễ rồi, cái gì cũng dung túng cho ta để mình ta làm mưa làm gió trong công ty. Tôi hỏi em vì tôi muốn biết đứng trước số chuyện liên quan tới lợi ích ấn tượng của em đối với ta thế nào?"

      "Em cảm thấy ta vẫn là người có khả năng làm việc, còn những chuyện khác em cũng ."

      Tiêu Ly giữ nguyên tốc độ xe, điềm đạm buông câu: "Vậy à, xem ra cái kiểu trai em áp dụng với em rất có tác dụng đấy! Thân hơn lại toàn chọn mấy lời đường mật để thôi nhỉ?"

      Trúc cười, "Nếu ta cảm thấy nhận em họ hàng với em là có ích, tốn công tốn sức vì em em cũng nên khen ngợi ta vài câu chứ. Nếu , chẳng phải uổng công người ta đánh giá mình quá cao hay sao?".

      "Những gì em đều có ích sao?"

      " có ích sao lại hỏi em?", Trúc nhịn được hơi trừng mắt lên chủt. Hình như đồng nghiệp họ Tiêu này tối qua ngủ được giống như , lúc này đầu óc được tỉnh táo cho lắm. Chính vì thế nên ta mới có thể ra những câu mâu thuẫn nhau đến thế còn thèm suy nghĩ, đối đáp chan chát với cấp như vậy.

      Tiêu Ly cũng nhận ra mình quá vội vàng và chủ quan, chỉ muốn Trúc dùng những nhận xét kiểu đó để trả lời cho có lệ với . Nhưng, quan hệ cấp cấp dưới giữa họ rành rành như thế, sao lại có thể ngang nhiên trả lời như vậy. quý cảm thấy luôn làm tròn bổn phận của mình, bất mãn ngày hôm nay cũng bắt nguồn từ việc luôn kiên quyết giữ vững khoảng cách giữa cấp và cấp dưới. Thái độ của Phùng Trúc rất ràng, trong công việc : Được! chuyện trò xã giao : Khó!

      Đến tiểu khu nơi họ ở, hai người nhanh chóng làm hòa với nhau trong tiếng nhạc nhàng. Tiêu Ly dừng xe trước khu nhà của Trúc, giúp mang đồ đạc lên trước. Trúc cũng khách sáo, để vàng tỏa sáng chẳng phải là ngược lại với tự nhiên hay sao?

      Trước đó Trúc đến đây hai lần, lần là để xác định địa chỉ nơi thuê nhà, lần khác là để thu dọn phòng ốc. Do đó, khi chuyển đến chỉ cần sắp xếp quần áo vào tủ là xong, có nhiều việc phải làm lắm. Sau mấy lần mở va li và treo quần áo lên móc, chẳng còn việc gì để làm ngoài việc ngồi nhớ lại ánh mắt đấu đá ngầm của mình với cấp .

      Người ta vừa lịch lại vừa quan tâm, là thư ký mà lại tự giác. Chưa kể vừa nãy còn biết phải trái, lớn bé gì đắc tội với sếp, cấp dưới vẫn nên nhún nhường hơn mới phải, "Giám đốc Tiêu, chỗ em sắp xếp xong rồi, giờ em qua giúp nhé".

      Toà nhà mà Tiêu Ly ở cách toà nhà D5 của Trúc tòa và cũng ở tầng ba. Nhưng cch bố trí của hai tòa nhà khác nhau, diện tích căn hộ của cũng lớn hơn rất nhiều, bên trong được trang hoàng sửa chữa lại nên đương nhiên ở đó cảm thấy thoải mái hơn. Chủ căn hộ đó ra nước ngoài nên mới để cho thuê.

      Câu này của Trúc nghe được tự nhiên, Trúc tin chắc Tiêu Ly cũng nhận ra bởi vì hề che đậy miễn cưỡng của mình. Chẳng phải có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay sao, dùng vải thưa che mắt thánh cuối cùng cũng vẫn phải nguyên hình thôi. Tiêu Ly cao tay hơn nhiều, về điểm này Trúc hề nghi ngờ gì cả.

      ngờ Tiêu Ly nghĩ lúc rồi : "Cũng được, đến chỗ tôi sắp xếp đồ đạc xong chúng ta ra ngoài ăn gì đó, chiều cùng đến công ty luôn."

      "Vâng", Trúc ngờ lại đồng ý để qua giúp, người rất chú trọng đến riêng tư cá nhân nên tùy tiện mời người khác đến nhà mình. Càng bất ngờ hơn khi đề nghị buổi chiều đến công ty. Xem ra viên quan mới nhậm chức này định kiểm tra đột xuất ngay vào ngày đầu làm. Có điều, thực tế công ty của họ vẫn là công ty có nửa là Nhà nước, cuối tuần ở đó chắc có ai làm việc, biết là đến để làm gì. Nhưng vấn đề cao siêu thế này cần phải mất công suy nghĩ nhiều, bảo theo chỉ cần theo là được.

      Nhưng lần theo này khiến Trúc phải làm thêm giờ liên tiếp mấy đêm liền, người có tính cách nhẫn nhịn như cũng còn chịu được, trong lòng thầm mắng Tiêu Ly vô nhân đạo. Thực ra, Tiêu Ly ép phải làm thêm, nhưng đến đêm thứ hai ở lại làm thêm cùng toàn bị gọi hỏi những việc nằm ngoài phạm vi công việc của mình. Trúc lại phải tìm hiểu rồi mới trả lời lại cho được, mà cứ tìm hiểu là cũng mất nguyên tối rồi. Vì vậy, Trúc cũng đành chấp nhận việc hàng ngày ở lại cùng vị sếp mới lên chức - Tiêu Ly, tiếp tục giúp ta tiếp quản công việc của viên quan mới nhậm chức.

      Trước mặt chấp nhận nhưng sau lưng Trúc vẫn ca thán với Thạch Chỉ, "Cậu xem, có phải ta hơi kỳ lạ ? Gà cùng chuồng bôi mặt đá nhau, hành hạ mình. ta bất nhân cũng đừng trách mình bất nghĩa, sau này muốn mình cùng đứng trận tuyến với ta, cùng chỉa họng súng vào kẻ địch, còn lâu nhé!"

      "Liệu có phải ta muốn nhân cơ hội này để điều chỉnh lại cách làm việc ở công ty cậu , nhân đó thiết lập quy định mới của ta luôn."

      "Chỉnh đốn cách làm việc gì chứ? Cậu làm như ta muốn khích lệ tinh thần toàn bộ nhân viên công ty từ xuống dưới đều đồng lòng nhất trí làm thêm ấy. Chỉ có hai người bọn mình thôi, mỗi ngày hết giờ lại ăn tối qua quýt cho xong, sau đó quay trở lại công ty, chuẩn bị gươm ngựa sẵn sàng. Mình là gươm mà cũng là ngựa duy nhất ở đây."

      "Như thế chẳng phải càng dễ hiểu hay sao? ta muốn nhanh chóng làm quen với công việc."

      "Nhanh á? Mình thấy phải là thần tốc, mình theo kịp tốc độ ấy, mất mạng luôn ấy chứ!", Trúc giữa đêm hét lên với chiếc ống nghe điện thoại trong phòng.

      Thạch Chỉ để bụng, vẫn còn cười "he he" trêu trọc : "Tốc độ nhanh , nhanh thế mà mạng người nữa ra đời rồi cơ đấy?"

      Trúc nghĩ lúc mới hiểu ra là Thạch Chỉ cười chọc điều gì, "Cậu tha cho mình , mình mà có bản lĩnh đó phải khổ sở chịu đựng thế này."

      "Thế còn cái người có thể tạo ra sinh mạng kia đâu?"

      Lần này Trúc phản ứng lại khá nhanh, "Người có thể tạo ra sinh mạng kia giờ vẫn giữ thái độ im lặng".

      Sau khi đến thành phố J, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, chỉ kịp gọi báo cho bố mẹ hai bên biết là mình đến nơi an toàn. Hôm nay mới đổi sim điện thoại, ban ngày gửi tin nhắn group thông báo cho nguời thân buổi tối Thạch Chỉ gọi điện thoại đến. Còn Ngô Dạ Lai, đến tin nhắn cũng hồi lại.

      Trúc đợi được dù chỉ tín hiệu hồi , tay vân vê góc chăn, hình như cũng còn cảm thấy quá đau lòng nữa. bận rộn và mệt mỏi làm còn thời gian mà nghĩ đến tâm trạng riêng của mình.

      "Cậu xem, bận đến nỗi nhớ nổi nữa, có phải đấy là dấu hiệu bắt đầu của quên lãng ?", mà lãng quên này có lẽ bắt đầu từ phía Ngô Dạ Lai từ rất lâu rồi.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13. Ấn Tượng Ngốc Nghếch

      13.1

      Trong thế giới của , chẳng qua cũng chỉ là vật để trang trí, thứ đồ vật được đánh dấu là "vợ" thôi.

      Hai tuần sau, công ty tổ chức tiệc chào đón họ. danh nghĩa là tiệc chào đón nhưng thực chất cũng là bữa tiệc gặp mặt. Có điều chỉ tổ chức với quy mô , khách mời là những quản lý cấp cao trong công ty, ngoài ra còn mời thêm lãnh đạo các phòng ban cùng tham gia. Còn họ về cơ bản cũng vừa tìm hiểu xong tình hình các công trình tại của công ty và các vấn đề về nhân lực.

      đường , Tiêu Ly rất nhàng thoải mái, chủ động chuyện phiếm với Trúc.

      "Phùng Trúc, có biết vì sao tôi lại muốn điều em cùng ?"

      Trúc có tâm trạng tốt như thế, chỉ hận thể ngủ vùi mấy ngày mấy đêm hoặc ngủ đông được luôn càng tốt. Có điều vấn đề này trước giờ vẫn luôn muốn biết nên mới lấy lại tinh thần hỏi lại câu: "Tại sao?".

      "Rất đơn giản, vì em giỏi và cũng có tố chất để phát triển tài năng đó hơn nữa."

      Tiêu Ly phải do dự mất thời gian trong việc lựa chọn đưa Trúc theo. Dù sao, cũng phải là việc mở mang bờ cõi gì to lớn nhất thiết phải mang theo vài người thân tín cùng. Phùng Trúc càng thể được coi là thân tín mà ngược lại còn là nhân viên lúc nào cũng giữ khoảng cách với nhất. làm thư ký theo nguyên tắc của mình, thường là làm tròn bổn phận được giao, còn với những người hay những việc liên quan, tham gia cũng bàn luận gì. Đây là ưu điểm nhưng đôi khi nó lại trở thành nhược điểm. thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với , cùng lắm cũng chỉ là đưa ra những ý kiến để tham khảo về công việc.

      Nhưng, Phùng Trúc có ưu điểm rất nổi trội, đó chính là ấy giỏi lại bị vướng bận bởi những chuyện lặt vặt khác. Điểm này nhìn qua chưa thấy ràng, nhưng nó trở thành lý do chính trong việc lựa chọn . Phùng Trúc vừa bị ảnh hưởng của tình lại vướng bận con cái, thực là lựa chọn tốt nhất trong việc cùng xung phong lâm trận. Còn điểm quan trọng hơn là Tiêu Ly luôn cảm thấy Phùng Trúc có khả năng giúp điều chỉnh tâm trạng. Những lúc buồn chán mà nhìn thấy tự nhiên cảm thấy tâm trạng ổn hơn rất nhiều. phải có thể khiến cho tâm trạng của lúc ấy khá lên mà là giúp tạm thoát ra khỏi thứ tâm trạng đó để nghỉ ngơi lát. hy vọng đến làm việc trong môi trường mới có thể mang theo chiếc phao cứu sinh là .

      Trúc chỉ "Vâng" tiếng, tiếp nữa. Giỏi, nghe hay đấy, chẳng phải thấy lao động ưu tú, có thể cố gắng hết sức mình để làm nô dịch hay sao? Lý do này thực nghe chẳng có gì mới cả. Cái gì mà gọi là có tố chất phát triển tài năng đó hơn nữa chứ? Là khiến phải rời bỏ quê hương gia đình đến đây đơn thương độc mã, phải bận tâm điều gì đó sao?

      Cũng phải, nếu là ở nhà có thế nào cũng phải làm thêm ban đêm gần hai tuần như vậy, có người xót và có người xót là giống nhau.

      Cũng may tất cả cũng đến hồi kết, sau này làm mạnh tay tới thế nào đó là việc của ta. Tình hình sắp tới của công ty chắc cũng có việc lớn, có việc . Quan trọng là Tiêu Ly định thế nào, cũng nắm được việc ta "diệt" ai làm gương trước.

      Bữa tiệc đón tiếp này khác gì cuộc nhậu nhẹt chè chén, Trúc cũng bị chuốc ít rượu. Suốt từ ngày đến đây cho tới giờ được nghỉ ngơi tử tế buổi nào nên giờ uống vào say rất nhanh. gục đầu vào cạnh bàn, tay cầm cốc nước ấm uống ừng ực từng ngụm . thấy khó chịu chỉ thấy buồn ngủ vô cùng, rất muốn thả người nằm xuống chiếc ghế sofa bên cạnh nhưng cả bàn chỉ có mình là khách nữ, nằm ra đấy chẳng ra thể thống gì.

      Trúc lơ mơ nghe thấy Tiêu Ly gọi nhân viên phục tới để dặn dò điều gì đó, sau đó được đỡ đứng dậy và dìu ra ngoài. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng rất như có ai đó muốn ngăn cản .

      "Phùng tiểu thư sao có thể được chứ, Phùng tiểu thư rồi chúng ta uống còn có ý nghĩa gì nữa!", xong liền có người tới kéo Trúc lại. Người này có lẽ cũng uống nhiều rồi, những miệng nồng nặc mùi rượu mà còn vừa ôm vừa kéo bằng được Trúc. Nhân viên phục vụ lúc này biết nên nghe theo ai, việc đùa đùa bàn rượu dù gì họ cũng gặp nhiều rồi hay giả cũng khó phán đoán.

      Trúc muốn đẩy thằng cha khiến người khác buồn nôn kia ra, bị ta lắc cho tới mức nôn nao cả người, nhưng đẩy thế nào cũng thấy nhúc nhích. Trúc có cảm giác bàn tay mình bị bàn tay rất khô và ấm nắm chặt lấy. Cũng chính nhờ lực kéo của bàn tay ấy, thoát khỏi kìm kẹp của của người đàn ông kia, ngã vào lòng người khác. Mùi vị của người này rất thân thuộc, hình như là Tiêu Ly. là ngã vào lòng nhưng Trúc biết, chỉ ôm hờ , dường như cánh tay của chỉ muốn giúp tránh xa khỏi những người khác.

      "Ai ấy muốn , sao có thể để ấy về sớm thế được. Tôi nhờ nhân viên phục vụ tìm cho ấy nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, gần đây buổi tối ấy thường xuyên được ngủ đủ giấc. Hơn nữa, uống rượu là chuyện của đàn ông, phái yếu như ấy mà tham gia chẳng thú vị chút nào."

      "Giám đốc Tiêu, theo như phái yếu nên làm gì?", người vừa hỏi là Phó cục trưởng, từ lúc bữa tiệc bắt đầu tới giờ ta vẫn ngồi yên rất nghiêm túc, người khác tới chúc rượu thôi hồi, ta cũng chỉ nhấp môi uống cái mà thôi.

      "Ý tôi là phái yếu nên ở nhà chăm chồng chăm con, để họ theo chỉ làm rối việc, có cũng hỏng việc."

      Câu này biết thế nào lại trúng ý của cục trưởng Lưu, ta hô lên tiếng: "Hay" rồi tự mình nâng cốc uống cạn, " lâu được gặp người hiểu biết, được những điều có lý rồi."

      Trúc bắt đầu thấy đau đầu, chuyện này là thế nào đây? Có người tung cũng phải có kẻ hứng chứ.

      Được Tiêu Ly dìu vào căn phòng khác, Trúc vội : " phiền nữa, tôi tuy là nữ nhưng cũng vẫn có thể tự lo cho mình."

      "Em tưởng sao, nếu tôi thế, liệu chúng ta có thể thoát được ?"

      Cũng có thể là do hơi men, Trúc bắt đầu đùa: "Nô gia dám đứng ngang hàng với ngài.", xong câu này, đến bản thân cũng thấy buồn cười, chẳng phải chỉ là kẻ nô bộc hay bị Tiêu Ly sai bảo cho chóng mày chóng mặt đó sao?

      "Phụ nữ đúng là biết phân biệt phải trái."

      "Ha ha, đa tình, chắc có nhiều phụ nữ theo lắm đấy nhỉ! Theo tôi, đàn ông mới là những kẻ biết phải trái nhất! Phụ nữ rất dễ thỏa mãn với hạnh phúc, chỉ cần chút thôi là hạnh phúc rất lâu."

      "Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ có bao nhiêu cái chút kia? Phụ nữ bao giờ thấy đủ cả."

      "Còn dám phải là người gia trưởng phong kiến, phải kẻ theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ sao? Bình thường giả bộ thôi phải ? Khen cái này, tán cái kia, ra trong lòng lại nghĩ như vậy. Tôi biết những lời đường mật của đàn ông là đáng tin chút nào cả", nhưng những người biết những lời đường mật cũng đáng tin nốt.

      Đấy là chút ý thức cuối cùng của Trúc, cứ nghĩ như vậy và ngủ mất lúc nào biết.

      Khi Trúc tỉnh dậy là hơn chín giờ sáng ngày hôm sau rồi. Mặc dù trước đó cũng có vài lần mơ màng định tỉnh dậy, nhưng vẫn chiến thắng được cơn buồn ngủ, khát tới mức mơ thấy mình phơi nắng ở sa mạc.

      Khi Trúc tỉnh dậy mới biết mình nằm giường ở nhà. cảm thấy lạ. Bất kể Tiêu Ly có theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ hay , nhưng đối với phái nữ bao giờ cũng quan tâm chăm sóc rất chu đáo, đối với những việc kiểu thế này, đều rất chu đáo. Nhưng làm vậy phải là theo thói quen nên Trúc cảm kích. phải tất cả đàn ông đều thương hoa tiếc ngọc, có rất nhiều người coi phụ nữ chỉ là trò tiêu khiển. Tiêu Ly giỏi ở chỗ vừa thể quan tâm vừa thể tôn trọng, làm đối phương cảm thấy khó chịu.

      Sau đêm say giấc tỉnh dậy, mặc dù được ngủ đẫy giấc nhưng Trúc hề cảm thấy tỉnh táo chút nào. ôm gối kêu than mãi mới chịu đứng dậy.

      Nhưng dậy cũng được, hôm nay định vòng trong trung tâm bán đồ điện. Hôm trước gọi điện về nhà, mẹ chồng bếp gas hỏng, bố chồng sáng sớm ra chợ mua về cái khác mới tinh, nghe người bán đây là chiếc bếp gas do công nhân tuồn từ nhà máy ra nên rất rẻ. Trúc cứ băn khoăn hay là hàng giả. Bếp gas là đồ dùng quan trọng trong gia đình, định tự mình mua cái để nghỉ Tết mang về cho gia đình.

      ăn sáng chuông điện thoại reo. Trúc liếc nhìn màn hình, là Tiêu Ly gọi đến, muốn nghe. Tuần trước, ta gọi điện thoại cho , lịch hỏi liệu có muốn đến công ty , nếu có thể cùng xe với ta. Cái gì mà muốn hay muốn , sếp hỏi như thế có thể từ chối sao? như chú vịt dễ bị lừa vào rọ. rất sợ ta dùng lại bài cũ, tối qua nhờ có ta mà được giải vây nên giờ nếu ta cầu tiếp tục làm thêm cũng tiện từ chối. Trúc còn do dự xem có nên nghe hay chuông điện thoại ngừng lại, cũng thở phào nhõm. quá đáng nếu cầu người uống rượu say làm thêm vào cuối tuần, dùng cách này để từ chối chắc vẫn được coi là hợp lý.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      13.2

      Trúc hỏi thăm bảo vệ về bến xe buýt gần đây xe của Tiêu Ly dừng lại bên cạnh .

      " đâu? Tôi đưa em ."

      " cần đâu. cũng thuộc đường mà."

      "Cứ em đâu trước , nếu tôi biết thế nào tôi đưa em đến bến xe buýt, em bắt xe ở đấy."

      "Thực ra em vẫn chưa quyết định là đâu, chỉ muốn đến trung tâm điện máy gần đây nhất hay siêu thị lớn cũng được."

      "Vừa nãy tôi gọi điện cho em là định hỏi em có muốn ra ngoài mua đồ đấy! Tôi muốn mua chiếc đầu DVD, thôi!"

      Trúc muốn nhắc tới cuộc điện thoại trước đó, nhưng ta đến nên đành lôi điện thoại ra, giả bộ kinh ngạc kêu lên: "Đúng rồi này, có cuộc gọi nhỡ, sao vừa rồi mình nghe thấy nhỉ?". Lên xe rồi, lại : "Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn ạ, mấy giờ các mới về?".

      " giờ kém."

      "Vậy à? Em chẳng còn nhớ gì nữa."

      "Em ngủ suốt, làm sao nhớ được gì", xong, Tiêu Ly nhịn được nhoẻn cười.

      Trúc nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy nụ cười đó của ta. Đấy là nụ cười thế nào chứ, là nụ cười khiến người nhìn thấy có thứ cảm giác trong trẻo lan tỏa trong trái tim. biết người khác thế nào chứ chưa từng nhìn thấy Tiêu Ly cười như thế bao giờ.

      "Ngủ xong thấy thế nào rồi?"

      Tiêu Ly cười lớn để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng như tuyết, "Xe của cục trưởng Lưu đưa chúng ta về, lên xe rồi mọi người cứ chuyện là em lại hét tuớng lên 'ồn ào quá, có là những lời đường mật hay tôi đều nghe' làm bọn tôi đành phải ra hiệu bằng tay để tạm biệt nhau".

      "Sao gọi em dậy? Nhìn người khác bị mất mặt vui thế sao?", Trúc có hơi bực mình, vị đó là sếp tổng nên sau này tránh được việc phải tiếp xúc thường xuyên.

      Vừa đúng lúc đến chỗ rẽ, Tiêu Ly liếc nhìn gương chiếu hậu bên phía Trúc cái rồi mới : "Dạo này em cũng mệt nhiều, ngủ say thế, tôi nỡ đánh thức".

      Biết Tiêu Ly là kiểu người phủ mật môi, cũng xác định chung thủy lòng với Ngô Dạ Lai nhưng Trúc thể thừa nhận, khi ra những lời như thế sắc thái biểu lộ lúc đó của ta làm trái tim có chút xốn xang.

      xốc lại tâm trạng, nghĩ mông lung, cảm thấy thêm điều gì vào lúc này cũng thích hợp, thế nên im lặng, chăm chú nhìn đường trước mặt.

      Tiêu Ly nghĩ uống say nên giờ đau đầu, cũng thêm gì nữa.

      Đột nhiên chuông điện thoại của Trúc reo lên, màn hình lên ba chữ "Tôn Duy Thắng".

      Trúc nghe máy, phía bên kia như hét: "Chị dâu phải ? Em là Tôn Duy Thắng."

      Trúc chỉ đáp: "Chào cậu, tôi là Phùng Trúc".

      "Chị dâu, chị ở đâu? Em mua cho chị ít gạo, giờ mang đến."

      "Nhưng tôi ở bên ngoài mất rồi!"

      " sao em để xe, chút nữa chị về em mang qua cho chị."

      " là tôi cần đâu, cảm ơn cậu! Tôi ăn cơm ở nhà ăn của công ty, nấu ăn ở nhà", đấy phải là trả lời cho xong mà sau khi Trúc tới đây đều bận rộn cả ngày, sắp đến mức chẳng còn hơi mà ăn cơm làm gì có tâm trạng để nấu nướng nữa. Công ty có căng tin, bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở đó, buổi tối có làm thêm cũng gọi cơm hộp ở ngoài, ăn qua loa cho xong bữa, "Thế sao được, em nhờ em chăm sóc chˬ em còn chưa làm được việc gì cả".

      ràng coi mình là nhiệm vụ rồi. Trúc liếc nhìn Tiêu Ly, chàng Tôn Duy Thắng này sang sảng như thế, ta nhất định là nghe thấy hết.

      "Tôi có số của cậu, có chuyện gì cần tôi nhất định nhờ cậu giúp. Gạo là tôi cần, cậu cứ mang về nhà dùng , phiền cậu quá!", dù biết từ chối ý tốt của người ta như thế lịch , nhưng muốn gặp người tên Tôn Duy Thắng và nợ Ngô Dạ Lai cái tình này. Chuyện này là thế nào, vợ của mình còn hỏi han đến lại nhờ người khác đến thăm. Nhất định do cho ta số mới của , có thời gian liên lạc với Tôn Duy Thắng nhưng lại gửi cho dù chỉ là tin nhắn trả lời.

      " sao, em đâu phải người hiểu chuyện chứ? Gạo ở đâu chẳng cần dùng, sao!", chàng Tôn Duy Thắng này rất dễ tính, "Chị dâu, chị cho em biết địa chỉ, sau này có dịp em đến thăm chị".

      "Thế này , ra...", Trúc nhìn Tiêu Ly ngồi cạnh, vẫn phải dối thôi, "Thực ra tôi ở cùng với đồng nghiệp nữa nên tiếp người lạ tiện". cảm thấy ở mình lại tiếp người lạ trong nhà hợp lý. Tuy Tôn Duy Thắng là người mà Ngô Dạ Lai tin cậy nhờ vả, nhưng cho dù có tin ta đến đâu với , ta vẫn là người lạ!

      Tôn Duy Thắng có thô lỗ đến thế nào nghe xong cũng hiểu ra vài phần, dù sao người ta cũng muốn gặp mình, xem thường người khác quá! Cơn tức giận trào lên, nhưng nghĩ đến những việc mà Ngô Dạ Lai làm cho ta nên lại nuốt cơn tức tối đó vào trong lòng, "Vậy được rồi, chị dâu, chị có chuyện gì cứ hô tiếng, xe của em nên lại cũng tiện".

      Bên này Trúc thở phào, "Ừ, cảm ơn cậu, hôm nào rảnh chuyện sau".

      Trúc thể giải thích được mình làm thế là thế nào. Trước kia, luôn muốn biết về cuộc sống trong quân ngũ của Ngô Dạ Lai. Mỗi lần thăm , vẫn muốn giới thiệu đồng đội cho làm quen. Như thế sau khi về nhà rồi vẫn có thể với những chuyện liên quan đến bộ đội, bạn bè chung nhiều lên đề tài chuyện cũng được mở rộng hơn. Nhưng Ngô Dạ Lai chưa bao giờ chủ động giới thiệu ai với , thỉnh thoảng có ngẫu nhiên gặp cũng chỉ đơn phương giới thiệu với người ta bằng duy nhất câu: "Vợ tôi". Vì thế có thể cũng từng gặp chàng Tôn Duy Thắng này rồi, chỉ là nhận ra thôi. muốn hiểu nhiều về , vậy hiểu nữa. để tâm đến chuyện này là giả, dù sao cũng có cảm giác như mình bị bài xích, bị từ chối trái tim có thể cảm thấy dễ chịu ? Nhưng khi quen với cách hành xử của Ngô Dạ Lai, dần dần cũng cảm thấy bình thường. Trong thế giới của , chẳng qua cũng chỉ là vật để trang trí, thứ đồ vật được đánh dấu là vợ thôi.

      Lúc dập máy xe dừng trước cửa trung tâm lớn, "Em đợi tôi ở cửa, tôi gửi xe rồi ra ngay".

      Trúc đứng đợi ở cửa, tâm trạng hơi lơ đãng. Móc di động ra, do dự mãi biết có nên nhân việc Tôn Duy Thắng gọi cho mình mà gửi tin nhắn cho . Có cặp vợ chồng kiểu như họ ? những gặp được nhau, ngay cả đến việc cơ bản nhất là liên lạc cũng có thể bị đứt đoạn. Nghĩ đến đây oán trách đè bẹp nỗi nhớ nhung. định nhét điện thoại vào túi bị ai đó đẩy cho cái từ phía sau rất mạnh rồi lại vội vàng kéo lại.

      quay đầu lại nhìn, là Tiêu Ly.

      "Sao thế? Trúc biết nhất định là xảy ra chuyện gì đó, Tiêu Ly phải người hành xử đường đột và lôi kéo kể nơi chốn như thế.

      Tiêu Ly gì, ra hiệu cho Trúc nhìn về phía sau, Trúc chỉ nhìn thấy thấp thoáng lưng của đứa trẻ.

      "Tay nó sắp thò được vào túi của em rồi!"

      "Sao gọi em ngay?"

      Tiêu Ly cầm túi của , kéo khóa lại, "Sao em biết là tôi gọi em?".

      đỗ xe ở bên đường đối diện, từ xe xuống thấy hai ba đứa trẻ vòng vòng quanh Trúc, biết ngay ánh mắt chúng nhắm vào túi của nên liền gọi mấy lần. Nhưng Phùng Trúc lại cứ nhìn chăm chăm vào di động của mình, hề ngẩng đầu lên, cũng chẳng có phản ứng gì. chỉ kịp chạy qua kéo tránh ra, mấy đứa trẻ đó thấy có bạn cùng mới chịu tản tìm mục tiêu khác.

      "Em hồn xiêu phách lạc như thế, lấy cắp của em sao xứng đáng với ngón nghề mà chúng học được", sau khi cùng nhau tới đây, Tiêu Ly phát mình hình như hơi quan tâm quá đến bạn đồng nghiệp Phùng Trúc, đây phải là dấu hiệu hay, ấy cũng phải là đối tượng phù hợp.

      Trúc cầm lại túi của mình, ôm lấy và lên tiếng phản bác lại lời của Tiêu Ly. thừa nhận, ngẩn ngơ như mất hồn lúc đó Tiêu Ly kéo cánh tay ra, với tay cầm lại chiếc túi, nắm chặt: "Như thế nhìn hay lắm, ôm khư khư túi chẳng khác nào tự tố cáo bản thân với người khác rằng, tôi cảm thấy an toàn".

      " em là vậy mà, vừa nãy chẳng phải suýt nữa bị lấy trộm mất đấy sao?", Trúc giơ tay ra định lấycái túi, ai lại để sếp cầm túi cùng nhân viên mua đồ bao giờ.

      Tiêu Ly cười, phản đối nữa mà trả lại túi cho . thích vẻ thản nhiên của , bất luận là gặp phải chuyện gì, lúc nào cũng tỏ vẻ chuyện phải xảy ra như thế, phải tỏ vẻ cho người khác xem, đương nhiên cũng hy vọng có người tham gia.

      chọn đồ, hai người cùng ít nên đa phần sử dụng tai và mắt nhiều hơn.

      Khi Trúc nhìn, Tiêu Ly ở phía sau lấy giúp tờ rơi quảng cáo về sản phẩm. vòng ai cũng chọn được thứ mà mình muốn mua. Lúc hỏi mua mới biết còn dịch vụ đến nhà lắp đặt. Mặc dù nhân viên bán hàng lại là tự mình lắp đặt cũng khó khăn gì, nhưng Trúc vẫn quyết định về nhà mua. Trúc muốn phải an toàn, thể vì cái tiện của mình mà tạo ra dù chỉ là nguy cơ rủi ro tiềm .

      Đầu DVD của Tiêu Ly mua dễ hơn, chỉ chọn đĩa là tốn chút thời gian.

      đường về họ vào quán ăn đồ ăn nhanh rồi lái thẳng xe về nhà. Hiếm lắm mới có ngày được nghỉ ngơi, họ đều muốn tiêu phí vào việc chen chúc đường.

      " đâu chọn đĩa đây?", Tiêu Ly khách sáo hỏi câu.

      "Thôi em xuống xe ở đây còn có việc", Trúc đương nhiên cũng hiểu đây là lời theo lịch .

      "Ở chỗ tôi có toàn bộ đĩa DVD phim của đạo diễn Hitchcook."

      Trúc cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nếu người câu này phải là Tiêu Ly, nhất định cho rằng đối phương cố gắng thể rằng mình là người có phong cách. biết ta có bộ đĩa của Hitchcock, mà thậm chí còn quý nó như bảo bối. Chu Dao Hồng cũng đến nhà ta để xem, sau khi về cằn nhằn với Trúc rằng: "Chẳng biết là hay ở đâu, xem bộ phim này đúng là tra tấn đối với đầu óc và nhẫn nại của mình, mệt chết được".

      Trúc tự nhận mình có khả năng thưởng thức những bộ phim nghệ thuật. Xem phim hài còn được còn những thứ gọi là phim nghệ thuật hay những bộ phim điện ảnh tiên phong, cũng đều lịch từ chối, xem hiểu đừng lãng phí tâm huyết của người khác. "Những kiểu phim đó, em xem hiểu lắm", Trúc thà .

      "Tôi tận hưởng quá trình phát ra ."

      "Có hồi hộp cao trào tới đâu chẳng phải cũng là do con người đạo diễn ra sao?", đạo diễn dù tinh xảo và hoàn hảo đến mấy, cho cùng cũng chỉ có kết cục đó thôi. Thứ tìm ra thể , chẳng qua là tìm ra được dụng ý của đạo diễn mà thôi.

      "Hiểu cũng tương đối", Tiêu Ly hâm mộ Hitchcock phải chỉ mới ngày ngày hai, ta thích cái cảm giác rùng rợn đầy bất ngờ đó, nhưng chưa từng đứng góc độ ấy để suy nghĩ.

      "Sai rồi! Em chẳng hiểu gì cả nên mới dám ăn hàm hồ thế chứ", người hiểu biết sơ sơ, có lẽ dương dương tự đắc nhưng lại so được với người biết nên sợ. Trúc hiểu vấn đề của mình, cuối cùng cũng chính là trường phái ấn tượng, dù rất thích hay vô cùng bài xích vẫn giữ vững quan điểm .

      "Em rất thông minh sao? hiểu mà vẫn có thể đâu ra đấy."

      "Thông minh? Em là kẻ khờ khạo. Người thông minh tán dương mình, như chẳng hạn."

      Trúc muốn khen ngợi người khác lộ liễu thế nhưng hoàn cảnh phải do mình quyết định, muốn sâu về vấn đề này nên đành lảng sang vấn đề khác.

      Tiêu Ly cười cười, thông minh ư? Ai có thể làm người thông minh cả đời chứ? Cố gắng ít phạm lỗi trong những chuyện cần thông minh, thế cũng có thể được coi là người khôn ngoan số rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :