1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.1

      " định đến bệnh viện", hiếm lắm Ngô Da Lai mới thông báo cho biết lịch trình của mình, "Buổi tối ở lại trông bà".

      Trước mặt , Trúc cảm thấy dù là ngôn ngữ hay đầu óc của mình đều đóng băng hết cả lại. Những lời vừa nghe hết sức bình thường, nhưng làm sao có thể tiếp được. Mặc dù chuyện là cách đơn giản nhất, nhưng tần suất họ sử dụng đến nó ngày càng ít .

      Ngô Dạ Lai vòng qua ra cửa để xỏ giầy. im lặng của Trúc, phải biết. Sau khi lấy , càng ngày càng ít , giờ lại càng kiệm lời hơn. Người con trước kia từng níu chặt lấy thao thao bất tuyệt cả ngày, biết giờ biến đâu mất rồi.

      ấy hối hận vì lấy rồi sao? Ngô Dạ Lai muốn nghĩ tiếp về vấn đề này.

      Khi vừa mới kết hôn, em trong doanh trại thường trêu có bản lĩnh hơn người, từ khi học cấp ba có dự định cho việc đại cả đời rồi. Nếu , với hoàn cảnh và điều kiện như họ, có muốn lấy người thành phố, lại có nền tảng gia đình tốt như vậy, như tiêu đề của bộ phim bom tấn gần đây, đấy là nhiệm vụ bất khả thi.

      Đằng sau vẻ bề ngoài được mọi người ghen tị ấy, cũng có những hoang mang ai biết. Ngô Dạ Lai là người rất tự tin, nhưng tự tin của chỉ giới hạn ở năng lực về phương diện công việc thôi. Còn đối với phụ nữ, luôn thấy rất khó hiểu. Cái danh từ phụ nữ này chỉ để đến người có liên quan tới là Phùng Trúc thôi.

      Ngô Dạ Lai cảm thấy tính cách của Phùng Trúc hoàn toàn tương phản với tên của mình, cái gì cũng thích thể ra ngoài mặt, hoàn toàn kín đáo. Từ trước đến nay, đều muốn được chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của mình với người khác cách rất tự nhiên, đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa họ. tự tin của xuất phát từ tin tưởng và khẳng định về năng lực của bản thân mình, còn tự tin của Phùng Trúc lại xuất phát từ ý thức lúc nào cũng tự cho mình là ưu tú hơn người khác. Cảm giác ưu tú hơn người đó của hoàn toàn phải là cảm giác thấy bản thân mình tốt mà coi thường hống hách mới người khác, mà đơn giản chỉ là cảm giác tự thấy thỏa mãn với chính mình. Tất cả mọi việc làm đều xuất phát từ suy nghĩ này, cho dù điều đó ảnh hưởng tới người khác nhưng khi quyết định ý chí của dễ bị lung lay. Ngô Dạ Lai là người bị đưa vào những tình huống bất đắc dĩ như thế nhiều nhất. chứng minh, chỉ cần ấy muốn ấy làm được, phải cũng bị loại bỏ cách dễ dàng đấy sao?

      Ngô Dạ Lai cũng biết bản thân mình cứ giữ mãi cách nghĩ ấy ở trong lòng, ít nhiều cũng hoài nghi về việc có được "món hời" này. Nhưng nghĩ rằng, thế giới này chắc cũng chẳng có ai hiểu được Phùng Trúc hơn . ấy có thể bất chấp tất cả để giành bằng được thứ mình muốn thế cũng có thể vứt bỏ nó dễ dàng mà cần do dự.

      Đáp lại nhiệt tình gì sánh kịp của lạnh lẽo đến cùng cực của , quyết định bột phát trong phút chốc cũng giống như niềm si mê kỳ lạ năm đó của . Có thể lúc nào đấy có chán trường tự ý quyết định chấm dứt mà cần báo trước. Vì vậy, với Phùng Trúc, luôn giữ khoảng cách nhất định. thể ngăn cản tự do đến hay của , vậy , đành phải tự hạn chế bản thân, nghiêm chỉnh giữ vững "phòng tuyến" của mình.

      Ngô Dạ Lai với vẻ cương nghị và tuấn tú hơn người ngồi đó giầy, nhưng trong mắt Trúc bây giờ, chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức vẻ đẹp đó nữa. Nếu là của trước kia, kiểu gì cũng níu lấy , đòi cùng với . Nhưng bây giờ, cảm giác chân mình nặng như chì, dường như những tâm tư hỗn loạn trong đầu lúc này còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể nữa, khiến đôi chân nặng trịch.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.2

      "Buổi tối muốn ăn gì?", Trúc vẫn kìm được lòng mình hỏi câu.

      " cần đâu, ở bệnh viện ăn tạm cái gì cũng được", Ngô Dạ Lai cũng là có ý tốt, cho rằng mình về dốc hết sức để người nhà có thời gian nghỉ ngơi, như thế việc về mới có ý nghĩa. Nhưng lại hề biết như thế khiến Trúc đau lòng.

      Buổi tối về nhà ngủ, cơm cũng cần đưa tới. Trúc thèm nhìn nữa, quay vào phòng, ngồi lên giường rồi từ từ nằm xuống. Vẫn biết lòng người khó đoán, ra phải chỉ có lòng người khác là khó đoán mà ngay cả tâm tư bản thân mình, cũng đoán ra. biết từ khi nào, những thứ mà muốn càng lúc càng nhiều, nhưng lại chịu , cứ tự giận dỗi thế này ư? Nếu người phải độc bước trong tình lầm đường lạc lối, càng càng xa.

      Buổi tối, bố mẹ chồng đều về cả, Ngô Dạ Lai còn ở lại bệnh viện. Ăn cơm tối xong, mẹ chồng đẩy Trúc ra khỏi bếp, " làm cả ngày còn nấu cơm tối nữa, con cứ nghỉ , để đấy mẹ dọn nốt cho." Thấy Trúc định về phòng, bà lại , "Nếu mệt vào viện thăm Tiểu Lai , bà ngoại chắc ngủ rồi, nó ở đấy mình cũng buồn".

      Bố chồng ngồi xem tin tức, cũng góp lời, "Con mang cho nó cái áo khoác, ban đêm trời lạnh đấy."

      Bố mẹ chồng ra rất ít khi để ý đến việc giữa hai bọn họ, hôm nay lại quan tâm thế này, hai ông bà cũng giấu được vẻ mất tự nhiên. Trúc đoán, chắc là họ cũng khuyên Ngô Dạ Lai về nhà ngủ rồi nhưng được, nên đành quay về khuyên .

      Ngô Dạ Lai ở lại bệnh viện là có lý do của , nhưng nếu , có nghĩa hiểu chuyện. Được lúc nào hay lúc ấy, hai ông bà già cũng muốn nghe động thái từ .

      Trúc tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác mỏng trong ngăn tủ cho vào túi chào bố mẹ chồng rồi ra ngoài.

      Bệnh viện Đại Nhất tuy cách nhà xa, nhưng có đoạn đường chiều, cứ đến đoạn ấy là phải đường vòng nên phải thêm vài trạm nữa. Trúc cầm túi, chậm rãi về phía bệnh việm thầm nghĩ xem gặp nhau rồi gì đây? Cũng chỉ có thể những việc cụ thể mà thôi, còn những suy nghĩ trong lòng từ trước tới nay đều thể cách ràng.

      Đến bệnh viện chỉ mất bốn mươi phút, thảo nào bố mẹ chồng cứ bảo cần phải xe. Mất thời gian đợi xe buýt, lên xe còn phải chen lấn, đứng chật cứng đó cho tới tận lúc xuống, thà cứ bộ thế này cho dễ chịu.

      Tới tầng mười bốn nơi có phòng của bà nằm, thấy Ngô Dạ Lai ở trong đó. phải đến căn phòng cuối hành lang mới tìm thấy , ở đấy khói thuốc mù mịt, cũng là nơi dành riêng cho những người hút thuốc trong bệnh viện.

      Trúc bước vào, bên trong chỉ có mình Ngô Dạ Lai. nhíu mày , "Sao lại hút thuốc?", nồng nặc thế này chắc phải chỉ mới hút có điếu.

      Ngô Dạ Lai giải thích, dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy ra ngoài trước.

      Trúc cũng đôi co thêm nữa, cuộc sống của Ngô Dạ Lai ở nơi đóng quân phải là chưa từng thấy. biết, rất nhiều quân nhân đều hút thuốc, uống rượu. Có lần Trúc tàu hỏa tới thăm , có chiến sĩ tuổi trong đơn vị tới đón . chàng này tuổi nhưng thâm niên nghiện thuốc lại chẳng hề chút nào. Cậu ta rất lòng, "Chị dâu, bọn em cũng biết đấy là những thói quen xấu, hồi còn ở nhà, hút thuốc cũng chẳng uống rượu. Nhưng chị xem, doanh trại là nơi như thế nào, suốt năm này qua tháng khác bao nhiêu người giam mình ở nơi bé tí như thế, chuyện của ai cũng lại, chán như đề tài Parkistan rồi. Cơ hội được ra ngoài lại ít, buồn chán hút điếu thuốc, muốn vui vẻ hơn uống vài chén rượu. Bọn em ở đây uống rượu chuyện chán rồi lại đứng dậy làm thôi!". Lời cậu ta còn thấy có chút hào khí, nhưng càng nghe Trúc lại càng thấy cay đắng nặngề.

      Khi ấy, Trúc quyết định, nếu Ngô Dạ Lai cũng hút thuốc, uống rượu cố gắng hiểu cho . Nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khó che giấu cảm giác thất vọng của mình. Trong lòng , Ngô Dạ Lai là người có kỷ luật nghiêm khắc, luôn cho rằng, chuyện có thể là khó khăn với người khác nhưng với lại là chuyện đơn giản. Người nhà Trúc ai hút thuốc, nên thường liên hệ khói thuốc với những từ như chán nản, bệ rạc, và đơn, chẳng có chút thiện cảm nào cả.

      "Muộn thế này còn đến làm gì?"

      "Mang cho cái áo khoác, ban đêm trời lạnh", Trúc đưa chiếc túi tiên tay qua.

      "Ừ, em cũng về nghỉ sớm , lát nữa cũng ngủ rồi."

      "Bà vẫn ổn chứ?"

      "Hôm nay nhìn thấy , bà còn được hai câu, vừa rồi lại thở được, gọi bác sĩ tới cấp cứu kịp thời rồi, giờ bà ngủ"

      Trúc gật đầu, "Ngày mai có về nhà ? Em muốn chuyện với ."

      "Tối mai phải quay về đơn vị, có chuyện gì em luôn bây giờ ". Ngô Dạ Lai xong liền đưa tay lên bóp trán, mùi thuốc còn vương lại ở các ngón tay làm dịu những buồn chán trong .

      Trúc nhìn xung quanh, đến chỗ cửa sổ ở góc cầu thang rồi dừng lại, "Em muốn nghe ý kiến của về việc em được điều đến thành phố!"

      Ngô Dạ Lại cũng đến chỗ , "Chuyện công việc của em, em phải tự mình xem xét nó có lợi cho em hay . Nhưng với tình hình ở nhà như nay quả mong muốn em bị điều động công tác đâu."

      Câu trả lời của có phần nằm ngoài dự tính của Trúc. Mặc dù cố gắng rất nhiều vì gia đình này, nhưng chưa bao giờ thấy rằng gia đình này cần . "Nếu sức khỏe của bà có chuyển biến, được xuất viện sao?", Trúc kìm được hỏi thêm.

      "Bố mẹ cũng nhiều tuổi rồi, cần có người ở bên chăm sóc. lại xa, có em ở nhà mới yên tâm."

      Về sau của câu này tính cảm, ấm áp khiến cho trái tim Trúc tràn ngập ngọt ngào. Việc được cần đến làm cảm thấy người mình cứ lâng lâng.

      "Thế em nữa", Trúc quay lại nhìn , nhàng ngả đầu vào ngực , ngoan ngoãn hỏi, "Em em nữa, vui sao?"

      Ngô Dạ Lai khẽ nhíu mày, Phùng Trúc lúc nào cũng làm theo ý mình như thế mà chẳng cần phân biệt nặng . Lời của như có ý mong mà đừng nữa vậy. có gì mà vui? Em cần phải quyết định nhanh như thế. vậy cũng phải muốn can thiệp vào quyết định hay suy nghĩ của em, em cứu suy nghĩ thêm ." thích bộ dạng làm việc gì cũng là vì của Trúc. biết Phùng Trúc mà làm rất nhiều việc, luôn thể ràng mọi việc làm đều là vì mà hoàn toàn biết điều đó vô tình gây ra cho bao nhiêu áp lực.

      Trúc ngạc nhiên tới đơ cả người, phải thu hết can đảm để làm cái hành động thân mật với như vừa rồi, nhưng trong nháy mắt bị phũ phàng gạt . "Chúng ta chẳng phải là người nhà sao?! Thế nên em mới hỏi ý kiến , lại né tránh như thế là có ý gì?"

      " né tránh? Vừa rồi chẳng phải rất ràng rồi sao, theo muốn trong nhà có bất cứ xáo trộn nào. Nhưng em thể dựa hoàn toàn vào ý kiến của để quyết định được, có cách nhìn nhận vấn đề của , còn em phải xét nhiều mặt, tự mình đưa ra ý kiến khách quan chứ".

      Trúc nhìn chằm chằm, "Theo ý kiến khách quan của em em nên vì đây là cơ hội rất tốt. Nhưng em tình nguyện từ bỏ cơ hội này nếu cần em ở nhà, quyết định của em như thế đấy, có vấn đề gì ?"

      Vấn đề là em có cuộc sống và nghiệp của riêng em, mong lựa chọn của em xuất phát từ đáy lòng, chứ phải em tùy tiện đưa ra quyết định chỉ vì câu của ."

      "Quyết định tùy tiện? Trong mắt , em vẫn là Phùng Trúc bất chấp tất cả, chỉ biết ngốc nghếch bám riết lấy của ngày ấy thôi sao? Cho dù em có quyết định cách lý trí thế nào chăng nữa vẫn nghĩ em làm theo cảm hứng. Nếu là vì lại cảm thấy phải có trách nhiệm. Nếu là vì bản thân em đừng tin mà đến em cũng còn tin được." Trúc vốn cũng muốn cho nghe, càng giọng càng . Chẳng phải sớm biết cái thái độ phủi sạch trách nhiệm đó của rồi sao? Tại sao lại vẫn cảm thấy đau lòng như thế nhỉ? Cho dù kết hôn lâu như vậy rồi vẫn là , vẫn là , chưa bao giờ có khái niệm "Chúng ta". Vì vậy, họ chỉ có thể cư xử với nhau như thế thôi, nhìn có vẻ thân mật nhưng thực tế lại xa cách vô cùng.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4. Kiêu Hãnh Và Định Kiến

      Sợi nhân duyên xích họ lại gần nhau, hóa ra lại đưa họ vào tình thế "oan gia ngõ hẹp".

      Lần về nhà đó của Ngô Dạ Lai là lần cuối cùng được gặp mặt bà. Sau khi quay về đơn vị lâu bà qua đời giường bệnh. Khi đó có nhiệm vụ quan trọng về được nên chỉ kịp về cúng bảy ngày cho bà.

      Bà qua đời làm Trúc khóc rất thảm thiết. Bà tuy biết chữ nhưng lại hiểu rất nhiều triết lý trong cuộc sống, bà là người đứng đầu, cũng là trụ cột trong nhà. Cho dù gì, làm gì, nhưng việc có người già trong nhà cũng vẫn khiến người ta cảm thấy yên lòng hơn. Bà đích thân chỉ dạy Trúc làm việc nhà, cũng ít lần cằn nhằn Trúc. Bà Trúc được nhưng bà cho phép người ngoài Trúc dù chỉ câu.

      lần trong nhà có họ hàng đến chơi ghé tai thầm với bà là cháu dâu bà biết làm việc gì cả. Lúc đó Trúc mới cưới được mấy ngày, đừng là nấu cơm mà ngay cả việc tiếp đãi khách khứa cũng khéo léo tránh . chăm chỉ nhưng được gọn gàng cho lắm. Mọi người trong phòng nhìn quay quay lại hết chỗ này đến chỗ khác cũng thấy chóng cả mặt.

      Lúc đó bà nổi giận, Trúc vẫn còn nhớ những lời bà : "Tôi còn nỡ nhìn con bé vất vả đây! Trúc, vào phòng nghỉ ngơi , để những người biết việc ở đây tự phục vụ mình". xong, bà liền kéo Trúc vào phòng, Trúc cảm thấy rất khó xử, theo cũng dở mà theo cũng d ở.

      Sau đó mẹ chồng phải chạy đến giải vây, "Là lỗi của con, con nên ở trong bếp chỉ đạo nhiều làm con bé rối tung nên biết phải làm gì, thôi đừng vào phòng nữa, cả nhà ăn cơm nào!" Lúc này mọi người mới thở phào nhõm. Nhưng từ đó về sau, họ hàng đến chơi đều cư xử rất khách sáo, còn lên mặt theo kiểu người với nữa.

      Trúc giờ tay nấu nướng cừ rồi, dĩ nhiên là theo khẩu vị của Ngô Dạ Lai. Khi mới cưới về, cảm thấy quen vì trước kia ở nhà, mẹ đẻ nấu nướng thường dùng ít dầu, ít muối, ít thịt mùi vị khá thanh đạm. Nhưng ở đây nấu ăn phải cho nhiều dầu, nhiều muối, nhất là khi xào rau hay xào thịt. Hai ngày mà có thịt hầm coi như mâm cơm chẳng có gì để mà ăn. ăn còn nổi chứ đừng gì đến việc nấu theo kiểu đấy.

      Khi đó bà , "Con về đây làm dâu, ăn cùng mâm với cả nhà, nhà mình ai ăn nửa bát cơm cả, con ăn bao nhiêu xới bấy nhiêu, được để thừa cơm."

      Trúc tin là nên hầu như ăn thức ăn mà toàn ăn cơm trắng, chỉ sợ ăn thừa làm người lớn trong nhà vui. Có lần bà riêng với , "'Cháu đúng là con búp bê biết nghe lời, sau này thấy mình ăn được bao nhiêu xới bấy nhiêu, ăn nhiều thức ăn vào ăn ít cơm thôi. Bao giờ cháu ăn cơm nhà này mà thấy ngon miệng, khi ấy cháu trở thành người của nhà này rồi đấy".

      Trúc rất hiểu điều đó. Lúc học đại học mà nhớ nhà, thường nhớ nhất là mùi vị những món ăn ở nhà. Bao giờ thích mùi vị món ăn ở nhà chồng, mới trở thành người nhà của Ngô Dạ Lai. Mùi vị trong ký ức của cũng giống hệt , suy nghĩ ấy khiến cảm thấy ngọt ngào. Hoặc cũng chính vì suy nghĩ ấy mà nhanh chóng quen và chấp nhận tất cả những thứ mà gia đình này vốn có, đồng thời nhàng bước vào bức tranh hài hòa đó mà có chút gượng gạo nào, còn bà chính là người trước dẫn đường cho , giúp đỡ và cổ vũ .

      Bây giờ, người vẫn luôn gìn giữ gia đình này ra rồi, Trúc nén nổi nỗi đau này . Trong nhà thiếu người, bận rộn từ trước tới nay đột nhiên dừng hẳn lại. Phải đến mấy ngày liền, Trúc và mẹ chồng sáng nào cũng vội vàng dậy sớm muốn l đó, sau đấy dường như lại nhớ ra, đứng lặng người giữa phòng khách hồi lâu mà ngăn được đau thương.

      Biểu của Trúc hụt hẫng độc như con chim lạc đàn, bố mẹ chồng còn phải an ủi , muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cố gắng nghỉ ngơi.

      Ngô Dạ Lai trở về, nhìn thấy Phùng Trúc đau lòng như thế. Bà nuôi khôn lớn, tình cảm của đương nhiên là rất sâu đậm. Nhưng bà nằm viện thời gian rồi nên cũng có chuẩn bị về tâm lý cho ra của bà. Vì vậy khá bình tĩnh đón nhận chuyện đó, điều lo lắng hơn cả là bố mẹ tuổi tác cao chịu nổi. Nhưng ngờ qua mấy ngày rồi mà Phùng Trúc vẫn còn khóc đến nghẹn cả tiếng. Lúc khóc, đôi mắt của Trúc chẳng có chút thần thái nào, cứ như tất cả đều bị bà mang theo cả rồi. Phùng Trúc đắm chìm trong nỗi đau, hoàn toàn để ý đến xuất của .

      Đêm đến, Ngô Dạ Lai vòng tay ôm lấy Trúc từ phía sau lại bị hất ra. ngồi bật dậy, "Lúc này, sao còn có tâm trạng đó chứ?".

      "Tâm trạng nào? nghĩ em cần được an ủi", Ngô Dạ Lai có chút ngại ngùng thu tay mình lại và ngồi dậy.

      Trúc ôm đầu gối, vùi khuôn mặt nóng bừng bừng của mình vào giữa hai gối. Vừa rồi hiểu lầm Ngô Dạ Lai, nghĩ vào lúc này rồi mà còn muốn chuyện kia nữa. Nhưng làm sao hiểu lầm cơ chứ? Từ khi kết hôn tới nay, giữa hai người bọn họ hình thành thỏa thuận ngầm, thích cứ dính lấy mình. Vì vậy, nếu như nằm quay lưng lại với có nghĩa là muốn được nghỉ ngơi, còn ngược lại là có đự định khác, ví dụ như muốn vận động chút chẳng hạn.

      chẳng còn chút tâm trạng nào, việc bà qua đời khiến cảm thấy căn nhà này bỗng chốc trở nên trống rỗng quá, con tim cũng trống trải, lạc lối biết nên đâu về đâu.

      lúc sau, Trúc ngửi thấy có khói thuốc phảng phất bay lại. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Dạ Lai tựa vào đầu giường hút thuốc.

      "Phùng Trúc, em khóc nhiều ngày như thế còn chưa đủ sao?" Ngô Dạ Lai thở dài, "Sau khi kết hôn với , hình như chưa bao giờ thấy em cười cả". Ngô Dạ Lai phải nhớ tới Phùng Trúc vô lo vô nghĩ, dũng cảm tiến về phía trước của ngày xưa, chí ít là khi đó ấy còn vui vẻ và rạng rỡ biết bao.

      "Em muốn cười lắm nhưng cũng phải có chuyện gì đó đáng để em cười chứ!", Trúc tiếp nữa, muốn oán trách cuộc sống mà lựa chọn, cũng muốn rút lui nhanh như thế. Nếu chỉ có chút kiên trì như thế ngay lúc đầu sao từ bỏ luôn ?

      "Cuộc sống của em buồn bã thế sao?'', Ngô Dạ Lai hít mấy hơi thuốc sâu. Khi nhận được tin bà mất, suy nghĩ ly hôn với Trúc lên đầu tiên trong đầu . biết bản thân mình bỉ ổi lúc cần đến lợi dụng si mê của để cưới về, giờ đây chẩng cần đến nữa lại muốn làm việc thiện trả lại tự do cho , nhưng thực tế là muốn giải phóng cho bản thân mình.Phùng Trúc mệt, cũng thấy mệt, sợ việc lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt để cư xử còn cần như thế.

      Ngô Dạ Lai cảm thấy, và Phùng Trúc thuộc về hai thế giới khác nhau. Khi còn học, hiểu được tại sao việc gì cũng phải nghiêm túc như thế, còn cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao lại thờ ơ đối với tất cả mọi chuyện như thế. Sau khi làm hai người lại càng như sống ở hai thế giới khác biệt. Những việc ở đơn vị, cho dù có kể cũng thể hiểu được. Còn những chuyện về công việc của , lại chẳng có hứng thú gì, cứ được mấy câu, thấy tiếp lời là nữa.

      Ngô Dạ Lai cho rằng hôn nhân phải được xây dựng cơ sở cả hai người cùng thấu hiểu nhau. Nhưng mà giữa bọn họ lại chẳng có bất cứ sở thích hay hứng thú chung nào cả. Sợi nhân duyên xích họ lại gần nhau, hóa ra lại đưa họ vào tình thế "oan gia ngõ hẹp".

      Ngô Dạ Lai và Phùng Trúc là bạn học cấp ba, học cùng khóa nhưng khác lớp, đều là học sinh giỏi của lớp nhưng lại hề biết nhau. Thành tích học tập của họ tuy rất tốt song vẫn chưa đủ để xếp hạng nhất nhì, dù thế nhưng cũng đủ để khiến mọi người phải ngưỡng mộ ngước nhìn rồi. Cả hai người đều được coi là những nhân vật nổi tiếng gì cho nên được mọi người chú ý hay nhận ra.

      Đương nhiên, họ cũng chẳng phải là những người hám danh lợi, trong lớp họ là những con người xuất sắc. Rất nhiều bạn học và thầy còn truyền nhau mãi về chịu khó của Ngô Dạ Lai. Mỗi kỳ thi luôn là trong năm người xuất sắc nhất lớp, cũng là đền đáp xứng đáng cho công sức bỏ ra. Cứ có thời gian rảnh là Ngô Dạ Lai lại học. Học đến nỗi mà những bạn học cùng lớp với hề có chút ấn tượng gì về ngoại hình của học với nhau suốt cả năm trời. rất ít khi giơ tay phát biểu, cũng chưa bao giờ tiếp lời thầy giáo. Thỉnh thoảng bị gọi lên bảng làm bài tập, hoặc bị gọi đứng dậy đọc thuộc văn hay văn, cũng rất nghiêm túc chỉn chu. giống số bạn học của , họ rất dễ được mọi người ghi nhớ qua cách bộc lộ cá tính, ví dụ như làm cho mọi người cười trong tình huống nào đó.

      thực tế, khách quan mà , Ngô Dạ Lai khá điển trai, năm lớp mười cao gần mét tám. Mắt rất sâu, mũi cao và thẳng, dù phải kiểu mắt to mày rậm truyền thống nhưng đuôi mắt hơi hất lên lại chính là điểm nhấn khiến khuôn mặt càng tuấn tú hơn. Nhưng ít biểu cảm ra bên ngoài nên trông hơi cứng nhắc. Ở tuổi này, đám con chỉ chú ý tới những chàng trai ưa vận động. Họ nghĩ những chàng trai chơi thể thao tốt mới là đàn ông đích thực, còn những chàng chăm chăm chỉ biết đến học đều bị quy cho biệt danh mọt sách hết, bao giờ lọt vào tầm ngắm của đám nữ sinh, Ngô Dạ Lai chính là điển hình trong số đó.

      Còn Phùng Trúc lại là kiểu điển hình khác. Ở trung học, khoảng cách giữa nam sinh và nữ sinh quá ràng, cũng hay chơi với nhau như thời cònhọc cấp hai nữa. Có những nữ sinh hoạt bát sôi nổi, còn xưng hô như con trai chơi đùa cùng đám nam sinh; Cũng có những nữ sinh tính tình nghiêm túc vẫn trao đổi phương pháp hợc tập với các bạn nam sinh khác; Lại có số người dần tách ra khỏi đám bạn, chỉ có hai người trong mối quan hệ bí mật, công khai hoặc nửa úp nửa mở.

      Phùng Trúc thuộc kiểu nữ sinh thứ nhất. Tính cách của vô cùng hướng ngoại, rất thích chơi với đám nam sinh, trò gì cũng có thể chơi được, đá bóng, đánh cầu... Thể thao xong còn cùng bọn họ ăn thịt xiên nướng, thời gian vừa vào trung học đúng là phần tử vô cùng nghịch ngợm.

      Trong học tập, thông minh nhưng chăm chỉ, thành tích lại ổn định, lúc học tốt có thể đứng trong ba vị trí đầu của lớp, lúc tốt xếp thứ hai mươi trở xuống là chuyện bình thường. thiên về các môn Xã hội, các môn Tự nhiên lại hơi yếu vì thế mà trong các kỳ thi, thường bị điểm Lý và Hoá kéo xuống nhiều. Bố mẹ cũng có mời gia sư đến phụ đạo nhưng mấy hiệu quả. Phùng Trúc an ủi họ, sau này theo ngành Văn học thế nên khi đưa cho bố mẹ xem bảng thành tích, bao giờ cũng xóa bớt điểm các môn tự nhiên , chỉ để cho bố mẹ nhìn thấy xếp hạng của mình. là người có tính cách tự tin thái quá và hơi hời hợt, bố mẹ cũng hết cách với .

      Chủ nhiệm lớp của Phùng Trúc là giáo hơn ba mươi tuổi, chủ nhiệm này thích những kiểu nữ sinh "điên điên khùng khùng" như thế, lại có vẻ thiên vị nam sinh, vì vậy mà giáo vừa mắt với Phùng Trúc. giáo thích Phùng Trúc đến nỗi cứ nhìn thấy Trúc chuyện với bạn nam nào là tìm cách gặp riêng bạn nam đó ngay và cầu họ chú ý vào việc học, được đàn đúm chơi bời với nữa. Ban đầu, Phùng Trúc hiểu vì sao giáo lại thiên vị như thế, cũng khóc vì chuyện này, cứ đến giờ tiếng của , Trúc lại học với tâm trạng sa sút nên kết quả thành tích của môn này xuống dốc thảm hại. Sau này quen rồi, dù sao cũng định phát triển thêm mối quan hệ với ai trong đám người ấy nữa, cũng chẳng có đứa bạn thân nào vì chuyện đó mà xa lánh , lẽ nào còn sợ bị gì nữa sao? S khoảng thời gian đó, thành tích môn tiếng của Phùng Trúc lại tốt như trước. Chỉ có để ý gì thôi, chứ giáo chủ nhiệm của bao giờ tuyên dương câu nào trong các cuộc họp phụ huynh, cho dù thành tích của có tốt tới đâu thậm chí khi tới vấn đề sớm mang tính nhạy cảm, giáo còn những lời lẽ ám chỉ với bố mẹ của Trúc.

      Phùng Trúc cũng túc giận, giáo Đổng "đánh giá cao" sức hấp dẫn của như thế, nếu sớm có lỗi với coi trọng của giáo quá. Nhưng, nhìn qua lượt mấy cậu bạn chơi nay đều thân thiết như em, nếu giờ mất tình bạn đó, trong lòng cũng cảm thấy bứt rứt. Vì vậy, vẫn giữ nguyên phương châm phải chăm chỉ học hành, khi có thành tích cao rồi ai có thể gì được nữa.

      Nhưng cái kiểu trong mắt có ai đó của lại khiến giáo chủ nhiệm bực mình hơn. Đổng chỉ tuyên truyền những lời lẽ hay về với đám nam sinh, mà khi những giáo viên bộ môn khác nhắc đến cái tên Phùng Trúc, ta cũng hề che giấu bất mãn của mình đối với nữ sinh này. "Phùng Trúc á? Chỉ khôn vặt thôi ngày nào cũng thấy tụ tập đàn đúm với đám con trai, mấy cậu học sinh ngoan ở lớp tôi đều bị nó tiêm nhiễm thói xấu hết cả rồi".

      Lâu dần về sau, Phùng Trúc nổi tiếng như cồn. có thông minh và học giỏi đến đâu, cũng đừng mong động được tới chức cán bộ trong lớp, chẳng có thầy giáo nào dám khen . Cũng may mà bố mẹ Phùng Trúc rất tin tưởng , chỉ cần thành tích học tập của tốt, họ can thiệp vào chuyện bạn bè của . May mắn hơn cho , đến năm lớp mười giáo Đổng lại chuyển sang làm chủ nhiệm ở lớp Tự nhiên, Phùng Trúc lại học lớp Văn, cuối cùng mới thoát khỏi cái "lồng thiên vị" của ta.

      Ngô Dạ Lai biết Phừng Trúc trước khi Phùng Trúc biết , biết đến bởi khác biệt giữa tên và con người của . Vào năm lớp mười , trường tổ chức giải bóng rổ cho cả khoá. Khoá của họ khi ấy có mười lớp, Ngô Dạ Lai học Lý thuộc lớp Ba, chủ nhiệm của lớp đó lại chính là giáo Đổng, Phùng Trúc học Văn, ở lớp Hai.

      Mặc dù là lớp chuyên về xã hội, nam sinh lại ít nhưng cũng có nhiều người giỏi thể thao, vì vậy ưu thế của lớp Hai rất ràng. Mười hai giờ ba mươi phút trưa, cuộc đọ sức giữa lớp Hai và lớp Ba tới vòng tứ kết, giai đoạn đấu loại trực tiếp. cuộc thi như thế làm sao Phùng Trúc có thể bỏ qua được? Đại diện cho lớp Hai thi có hai người là bạn thân của nên từ rất sớm, cầm theo nước khoáng rồi cầm áo khoác cho họ, đứng dưới rổ lưới chuẩn bị cổ vũ tiếp sức và kiêm luôn công tác hậu cần.

      " Trúc, cậu thấy khả năng thắng của lớp mình có cao ?", người hỏi là người bạn mới của Phùng Trúc, tên là Dương Nguyệt - bạn cùng bàn của sau khi vào lớp Hai.

      "Chuyện đấy cần gì phải hỏi nữa? Lớp mình có Đại, Phi, thắng là cái chắc, có điều thắng được bao nhiêu thôi", Đại tên là Đào Đại Dũng, Phi tên là Thẩm Quân Phi, đều là người trong nhóm Trúc chơi.

      "Cũng chưa chắc đâu, lớp mình chỉ có hai người đó là nổi trội thôi. Dù gì lớp Ba cũng là lớp tự nhiên, nam sinh lại đông, nếu cả đội bên họ mà phối hợp tốt, chúng ta chưa chắc có cơ hội."

      "Sao cậu lại khen chí khí của người khác thế nhỉ! Cậu thử nhìn cái đám ô hợp ở lớp Ba xem, tuổi già sức yếu rồi làm sao xứng là đối thủ của lớp mình. Cậu nhìn cái đám đầu to mắt cận kia , vào trận rồi có muốn tìm thấy bóng cũng khó ý chứ!", xong, còn kiêng dè gì phá lên cười, Đại nghe thấy tiếng họ giơ tay lên, cổ vũ cho họ. Phùng Trúc rất bênh họ, thường xuyên cùng chơi bóng với bọn Đại nên đương nhiên rất tin tưởng vào những người bạn của mình.

      Đứng lập trường của Trúc có gì là sai, nhưng để lọt vào tai Ngô Dạ Lai đứng ngay bên cạnh thể chấp nhận được. người con ăn hề kiêng dè gì như thế làm thấy rất phản cảm. Hôm nay, đến xem trận đấu này cũng là vì bị các bạn ra sức kéo bằng được, mấy câu đó của Phùng Trúc động chạm tới tinh thần danh dự tập thể hiếm khi thể ra của .

      Trận đấu của lớp Ba ngày hôm nay vốn là trận quyết chiến. Thành viên chủ lực của Uỷ ban thể thao bị đau dạ dày nên hôm nay tham gia được. Bóng rổ ý mà, bảo biết chơi tìm đại cậu nam sinh nào đó cũng có thể chơi vài hiệp, nhưng khả năng biết chơi đó nếu thực để đưa vào thi đấu đối kháng nhìn thấy ngay khác biệt. Những người trải qua luyện tập bài bản và cọ xát trong thi đấu thực tế, chẳng những phản ứng chậm mà đến tỉ lệ đánh trúng bóng cũng giảm nhiều.

      Ngô Dạ Lai nhìn nhìn nữ sinh bên cạnh vênh cằm lên cứ như ta là chủ soái nắm chắc phần thắng trong tay rồi vậy. Chắc là Phùng Trúc rồi. "Ấu trĩ!", xong, đến chỗ các bạn cùng lớp đứng, tỏ ý muốn cùng tham gia vào trận thi đấu.

      Phía bên này, Phùng Trúc ngờ vực hỏi Dương Nguyệt: " ta ai ấu trĩ? Cậu có quen ?"

      " quen, phải bọn mình đâu."

      Trận thi đấu đó, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Trúc đặc biệt là chàng hai từ "Ấu trĩ". Bởi vì, lớp Hai cuối cùng lại thua còn lớp Ba dựa vào mình sức mạnh của Ngô Dạ Lai mà lật ngược tình thế, giành chiến thắng.

      Đương nhiên, người bị sốc chỉ có mình mà tất cả học sinh lớp Ba cùng học sinh toàn trường đều kinh động trước kiện này. Ngô Dạ Lai chỉ qua trận đấu mà danh nổi như cồn. chủ động dẫn dắt toàn đội qua cửa ải khó giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu này và giữ được ngôi vị quán quân đó cho tới tận khi tốt nghiệp. Đấy lại là câu chuyện về sau này.

      Rất lâu sau đó Phùng Trúc vẫn thể chấp nhận được kết quả của trận đấu đó, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười tuơi như hoa của giáo chủ nhiệm cũ - Đổng càng làm cảm thấy khó chịu. Vì vậy, đối với nhân vật hùng bất ngờ lộ diện như Ngô dạ Lai, còn thấy đáng ghét hơn những người khác. Bình thường chẳng thấy xuất , che giấu tài năng, đến khi thi đấu với lớp ta lại khí thế thế. Việc này lại khiến nhớ lại hai từ "Ấu trĩ " của ta, có cảm giác như câu đó là nhắm vào chính .

      Khó chịu phải tìm cách để xả ra nên Phùng Trúc quyết định tìm thời gian thích hợp để gặp cái tên " ấu trĩ" Ngô Dạ Lai kia. Xem xem liệu có phải ta có ba đầu sáu tay hay mà khiến em của thua ràng như thế.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5. Từ Để Ý Đến Thương

      Con đúng là rắc rối, cho dù có giống con trai như thế nào chăng nữa, cuối cùng cũng vẫn thoát khỏi những tình cảm vụn vặt.

      phẫn nộ của Phùng Trúc kéo dài như vẫn tưởng tượng vì có quá nhiều việc làm phân tán chú ý của . Ngô Dạ Lai nhanh chóng trở thành "danh từ lịch sử" bị cho vào quên lãng.

      Nhưng rất nhanh, lại vượt lên tất cả những chuyện kia và thu hút được toàn bộ chú ý của .

      Bởi vì năm thứ ba trung học phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp nên có rất nhiều thành viên cũ của đội bóng thể tham gia tập luyện và thi đấu, do đó phải bổ sung thêm vài thành viên mới. Theo thông lệ trước kia chọn trong đám học sinh trung học năm thứ nhất, nhưng lần thi đấu theo khối đó Ngô Dạ Lai thể quá xuất chúng, vì vậy huấn luyện viên của đội bóng rổ tới tìm với hy vọng có thể gia nhập đội bóng của trường. Theo lời Đại huấn luyện viên lớp tới tìm mấy lần nhưng đều từ chối, thậm chí sau đó đến giáo Đổng cũng phải ra mặt động viên thế mà cũng vẫn đồng ý.

      Đào Đại Dũng - chính là Đại lại có vẻ tiếc tài năng của Ngô Dạ Lai, nhưng sau ba bốn lần thuyết phục vẫn thất bại ấm ức : "Đội bóng của trường mỗi tuần tập có lần, cậu ta phải chuyên về thể dục nên cần ngày nào cũng có mặt ở sân bóng rổ, như thế mất có bao nhiêu thời gian đâu? Lúc thi đấu chỉ cần đến cho đủ quân số là xong, lại còn ra vẻ ta đây nữa chứ!"

      ngoài miệng thế thôi chứ Đào Đại Dũng và Thẩm Quân Phi vẫn tận dụng lúc nghỉ giải lao giữa hai tiết để tìm Ngô Dạ Lai. Nhưng chỉ với họ, có thời gian luyện tập nên sợ tuân thủ được kỷ luật do đội đặt ra, ảnh hưởng tới những thành viên khác.

      Tối hôm đó, sau khi hết giờ tự học, hai người bọn họ dắt xe, hết người này đến người kia kể cho Trúc nghe chuyện đó.

      " chưa thấy ai lại kiêu ngạo như thế, , phải là ngông cuồng, mình cảm thấy Ngô Dạ Lai đúng là kẻ ngông cuồng. Các cậu cũng đừng để ý tới ta, chắc ta nghĩ mình tài giỏi siêu sao lắm. Nhưng thường, những siêu sao như thế mà được trọng dụng, cuối cùng cũng lụi tắt cả thôi, sau đó biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian", Phùng Trúc vừa vừa cười ha ha". cũng chỉ muốn để an ủi Đại và Phi buồn thôi.

      chuyện, phía sau đột nhiên có người , "Xin lỗi, cho nhờ chút". Tiếng lạnh lùng nhưng có tính xuyên thấu mạnh, xe cộ ồn ào như thế mà vẫn nghe rất .

      Trúc quay đầu lại nhìn, chính là cái kẻ ngông cuồng mà họ vừa nhắc tới - Ngô Dạ Lai. Đúng là "đốt hương muỗi cũng lên", lần này hay rồi, bị người ta được bắt tại trận.

      Xét thái độ của Ngô Dạ Lai dành cho từ lần trước, Phùng Trúc cảm giác lần này chắc càng khiến mình phải mất mặt hơn. Bởi vì nhìn bộ mặt hằm hằm kia của là biết nghe rất những gì mà họ vừa , chí ít cũng nghe ràng đoạn cao hứng nhận xét về . Lúc này, Phùng Trúc vẫn chưa biết Ngô Dạ Lai lúc nào cũng có bộ dạng như thế, chẳng qua chỉ "lo bò trắng răng" thôi.

      cho nhờ rồi qua bọn họ ra tới cổng trường, lên xe và đạp mất.

      Phùng Trúc và hai ông bạn "mất điện" luôn. tán thành là tán thành cách làm của Ngô Dạ Lai, song, bàn tán sau lưng cũng chẳng quang minh, lỗi lạc gì. Quan trọng hơn là bị người ta nghe thấy, thế mà người ta lại cao thượng làm như biết gì, so với Ngô Dạ Lai cách hành xử của họ còn thiếu chuẩn mực hơn.

      Nhà của ba người cùng đoạn đường, đường , họ chỉ chăm chú đạp xe mà ai với ai lời nào. Đến đoạn rẽ vào nhà Trúc, Đào Đại Dũng mới : "Cậu bạn này hay đấy!". Đại có tính cách bộc trực, thích so đo với người khác, biểu của Ngô Dạ Lai hôm nay rất hợp với cá tính của cậu ta. Cũng có thể do vốn quen với hình ảnh Ngô Dạ Lai lạnh lùng vô lễ nên Đại cũng để ý tới việc người ta có đến chào mình câu hay .

      Phùng Trúc phản bác lại: "Hay à? Sao mình chẳng thấy hay gì cả. Mình thấy chắc ta chẳng có thời gian mà so đo với bọn mình đúng hơn". hiểu Đại như vậy có nghĩa cậu ta coi người ta là bạn rồi.

      Thẩm Quân Phi cũng , "Dù sao đó cũng là người kỳ lạ, dễ gần đâu". Có vẻ như cậu ta dành toàn bộ thời gian của mình cho việc chơi bóng. Tình cảm bạn bè thường được xây dựng trong thể thao, mọi người cùng chuyện, cười đùa hỉ hả, phải kiêng dè để ý ai nên phải e ngại gì cả. Cậu ta rất ít khi gặp người lạnh lùng như Ngô Dạ Lai, cũng nghĩ việc Ngô Dạ Lai nghe thấy bọn họ xấu mình mà có phản ứng là việc gì ghê gớm.

      Trúc vỗ lên vai của Thẩm Quân Phi tỏ vẻ đồng ý, "Ái khanh, câu này rất hợp ý trẫm, ngày mai khanh có thể ngủ đến trưa, cần lên triều sớm."

      Trúc chưa hết câu, hai người phá lên cười rồi. Câu này là có căn nguyên của nó. Thẩm Quân Phi nổi tiếng là người hay ngủ nướng nên đến giờ tự học buổi sáng trở thành việc hết sức bình thường đối với cậu ta, xuất vào mấy tiết đầu của buổi học cũng là việc hiếm thấy, cậu thường lẻn vào giữa giờ nghỉ của các tiết học. Có lần bị chủ nhiệm Tôn của Hội học sinh tóm tại trận, trong lúc giáo huấn cậu ta, thầy buột miệng nhầm từ buổi học sáng thành buổi "chầu sáng" khiến Thẩm Quân Phi nhịn được phá lên cười. Chủ nhiệm Tôn phạt cậu ta đứng ngoài cổng trường, đúng lúc đó đội kiểm tra của trường qua nhìn thấy mặt cậu nên về sau, Thẩm Quân Phi đến muộn mà muốn qua cổng đều phải nhờ Trúc và các bạn giúp đỡ che giấu, đám ngang nhiên như trước nữa.

      "Cậu lại còn khích lệ cậu ta nữa, thế cậu ta chắc phải trưa mới đến", Đào Đại Dũng tuy muốn nghe giảng nhưng ngày nào cũng đến trường rất sớm, trật tự ngồi vào vị trí đọc sách. Tiểu thuyết hay truyện tranh gì đều được, cậu ta cứ tự hưởng thụ mình phiền hà đến ai. Đừng nghĩ cậu ta là con ngoan trò giỏi, trước kia từng gây chuyện ở bên ngoài làm ba cậu ta tức điên lên đánh cho gẫy biết bao nhiêu cây gậy. Sau đó còn bị đánh tới mức phải nhập viện, mẹ cậu ta lo lắng đến ngất xỉu, lúc ấy cậu ta mới chịu ngoan ngoãn ở trong trường. Hình như với cậu ta đánh nhau hay chơi bóng đều vui như nhau.

      Từ sau hôm đó có gặp Ngô Dạ Lai ở trường, Trúc đều cảm thấy tự nhiên, cứ lo ngay ngáy đôi môi mỏng tang kia của thốt ra những lời cay nghiệt. "Ấu trĩ" - hai từ này khiến sao quên được, cũng biết tại sao lại phải để ý tới đánh giá của dành cho mình như vậy. Nhưng vẫn cứ tỏ thái độ quen biết , thèm nhìn dù chỉ là cái.

      Cuối cùng, chịu nổi áp lực từ ép xuống, từ dưới ép lên, Ngô Dạ Lai đành tham gia vào đội bóng rổ của trường. từng có niềm đam mê cuồng nhiệt đối với bóng rổ, có thể chơi bóng tới quên ăn quên ngủ, có thể đứng dưới ngọn đèn đường mà ném bóng vào rổ cho tới tận đêm khuya. Nhưng từ khi quyết định chăm chỉ học hành, cũng hạ quyết tâm cai bóng rổ, cai luôn tất cả những sở thích và thói quen mà cho là cản trở việc học hành của mình.

      Việc lần này, biết là thể trách người khác, ai bảo bản thân tự nhiên ngứa nghề và phấn khích thế chứ. Càng từ chối tham gia vào đội bóng rổ, càng làm mọi người chú ý,và cạn tình với hơn. Vào vào, có thể tranh thủ lúc giải lao để chơi bóng luyện tập cũng là cách để nghỉ ngơi.

      Ngô Dạ Lai vừa vào đội bóng rổ được Đào Đại Dũng coi ngay là tri kỷ.

      Cậu ta chơi ở vị trí trung phong còn Ngô Dạ Lai làm hậu vệ, hai người bọn họ phối hợp với nhau nhiều nhất, dần dần cũng rất ăn ý. Lớp Hai và lớp Ba thường tụ tập chơi với nhau vào những giờ nghỉ giải lao giữa tiết, giờ thể dục lại cùng vào tiết hai của chiều thứ năm. Vì vậy, Đào Đại Dũng thường tận dụng thời gian này để chuyện phiếm với Ngô Dạ Lai hai câu hoặc chơi bóng với lúc.

      Trúc lạnh lùng nhìn họ, dường như tình bạn giữa họ cũng chỉ do mình Đại cố gắng. Ngô Dạ Lai cư xử rất đĩnh đạc. Mỗi khi chơi bóng xong người nhễ nhại mồ hôi, bình thường bọn họ cùng nhau ra cửa hàng tạp hoá bên ngoài trường học mua nước uống nhưng chẳng bao giờ cùng . Có lần, Đại mua trước mấy lon coca để ngoài sân, sau trận đấu mọi người đều vui vẻ ra uống. Chỉ có Ngô Dạ Lai là làm như thế, Đại đưa cho lon nhưng cầm, chỉ lau qua mồ hôi rồi về. Nếu dùng từ chân chất nhất để miêu tả chính là lạc loài hòa đồng với ai.

      Chỉ có mình Đào Đại Dũng là cảm thấy thế, thậm chí cậu ta còn cố tình rủ rê bằng được Ngô Dạ Lai cùng đạp xe về với cả nhóm. Bởi vì có lần họ cùng về sau buổi tập, Đào Đại Dũng phát ra Ngô Dạ Lai cũng cùng đường với bọn họ. Từ sau lần ấy, lần nào Đào Đại Dũng cũng năn nỉ Trúc và Thẩm Quân Phi ở lại đợi Ngô Dạ Lai rồi cùng về. Lần nào cũng nhai nhai lại điệp khúc với Ngô Dạ Lai là buổi sáng nên để xe ở chỗ nào để buổi chiều có thể cùng cả nhóm lấy xe về cho tiện.

      Với Trúc điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao từ ba người biến thành bốn người cũng vẫn chia thành hai tốp, người trước kẻ sau. Đào Đại Dũng và Ngô Dạ Lai đạp phía trước, và Thẩm Quân Phi đạp phía sau, chỉ chung lúc trước khi xuất phát, đường như thế cũng chẳng thể coi là đồng hành được.

      Những chuyện Trúc mấy để ý đến, nhưng trong mắt người khác chưa chắc là chuyện . Ngô Dạ Lai bây giờ là học sinh cưng của giáo Đổng. ứng cử viên sáng giá cho bất kỳ trường đại học danh tiếng nào như thế lại bị Trúc lôi kéo, đâu phải chuyện có thể dễ dàng bỏ qua được!

      Bọn họ về cùng nhau còn chưa được tháng bị giáo Đổng để ý.

      Đương nhiên là giáo Đổng tìm mọi cách để gặp riêng Ngô Dạ Lai chuyện.

      Vừa khéo đúng lúc trò chuyện với nhau Trúc ngang qua. giáo Đổng ngừng việc giáo huấn lại, đợi Trúc xa rồi mới tiếp tục .

      "Học sinh đó trước kia vốn là ở lớp nên rất hiểu bé đấy. bé ấy chơi với hầu hết tất cả mọi nam sinh, em đừng thân thiết với nó quá, ảnh hưởng tới việc học tập của em."

      Ngô Dạ Lai ngờ giáo Đổng tìm chỉ vì chuyện này. và Đào Đại Dũng cùng đạp xe về nhà, dù trong nhóm đó có cả Phùng Trúc nhưng chưa bao giờ hai người chuyện với nhau. mặt, cảm thấy chẳng có chuyện gì để , mặt khác, ấn tượng của đối với cũng chẳng có gì tốt đẹp, cho rằng con phải thẹn thùng, kín đáo, dịu dàng, Phùng Trúc lại là kiểu con tương phản hoàn toàn với những tiêu chuẩn của . chưa bao giờ có ý định coi là bạn. ràng là con mà tính tình lại giống như con trai, như thế chẳng phải càng khác người hay sao?

      "Em quen biết bạn đó."

      "Nếu quen đâu cần ngày nào cũng phải học về cùng nhau.

      Cân gì phải gây chú ý của người khác như thế ?", giáo Đổng nghĩ mình rất giỏi giáo dục tư tưởng chính trị. Đầu tiên là biểu dương những ưu điểm của Ngô Dạ Lai, vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho kỳ thi cuối cấp sắp tới của , xác định cho biết giữ vị trí quan trọng thế nào trong trường này. Sau đó mới từ từ dịch chuyển đề tài, khéo léo dẫn nghĩ về những hành động gần đây của mình. Rất nhiều những mầm mống sớm trong lớp gần đây, đều dùng thủ đoạn "khen trước dìm sau" để bóp chết chúng từ trong trứng nước như thế. Trẻ con mà, còn chưa định hình tính cách. Con bé Phùng Trúc này, tách ra rồi còn chịu an phận, lại dám liên hệ lôi kéo học sinh ngoan của lớp .

      Ngô Dạ Lai cũng biết, giáo chủ nhiệm như thế rồi nghe lời là biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu cứ tiếp tục qua lại thế này khó tránh kết quả cuối cùng chính là việc mời phụ huynh. Dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với Phùng Trúc, vậy chỉ cần cùng nữa là được. chỉ thấy hơi buồn cười vì hiểu nhầm của giáo Đổng chứ hoàn toàn nghiêm trọng hóa việc mình phải chịu oan uổng.

      Vì vậy ngay buổi tối hôm đó, lúc lấy xe thẳng với Đào Đại Dũng rằng từ nay về cùng bọn họ sau giờ tan học nữa.

      "Vậy cậu về cùng ai?" Đào Đại Dũng ham vui nên cậu ta nghĩ ngay đến việc về cùng người khác.

      " mình thôi.", Ngô Dạ Lai nghĩ lúc, cuối cùng vẫn , như thế vẫn còn tốt hơn là ngày nào cũng phải tìm cớ để từ chối.

      "Cậu có khúc mắc với bọn mình à?", Đào Đại Dũng vò tóc hỏi.

      " phải có khúc mắc với các cậu, vấn đề là ở mình", Trúc lấy xe ra, dựa người vào đó đủng đỉnh , "Bị giáo Đổng để ý rồi, đúng ?".

      Ngô Dạ Lai gật đầu, " giáo Đổng hình như hiểu lầm, mình nghĩ tốt nhất là nên gây rắc rối cho mọi người".

      Đào Đại Dũng biết nên gì cho phải, Thẩm Quân Phi đẩy xe ra , " thôi, dù sao cũng phải cùng đường." xong cậu ta leo lên xe rồi đạp mất. Bình thường cậu ta hay lên tiếng, cũng quan tâm tới mọi chuyện nhưng kẻ nào muốn ức hiếp Trúc cậu ta quyết tha. lập nữ sinh bé, chuyện như thế mà bọn họ cũng và làm ra được. Đào Đại Dũng thở dài tiếng rồi lên xe đạp đuổi theo. là bạn bè phải bảo vệ cho nhau, nhưng lần này ràng Ngô Dạ Lai lại muốn phân chia ranh giới với họ nên Đại cũng chẳng có gì để nữa, người ta vốn chưa bao giờ coi nhóm bọn là bạn.

      "Ai gây phiền phức cho cậu cậu loại bỏ kẻ đó, đấy là cách cậu giải quyết vấn đề sao?", Trúc vẫn đứng dựa người ở đó, mặt tỏ vẻ thờ ơ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

      "Tôi muốn bị mấy chuyện lặt vặt đó quấy nhiễu."

      "Với cậu ý tốt của bạn bè hay bạn học đều là chuyện vặt vãnh, cứ ảnh hưởng tới cậu là cậu có thể dễ dàng vứt bỏ bất kỳ lúc nào, phải ?"

      "Có vấn đề gì sao?"

      ". Chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là cảm thấy cậu rất ích kỷ và cũng rất đáng ghét thôi."

      Ngô Dạ Lai chau mày, "Hình như chúng ta chưa thân thiết tới mức có thể giáo huấn đối phương."

      "Tôi sao dám giáo huấn cậu, giáo huấn cậu cái gì được chứ? Từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, cậu đều hoàn mỹ cả mà."

      "Xin , nghiêm túc , đừng tỏ ra bí , kỳ quái như thế."

      Trúc lấy chìa khoá mở khoá xe, "Tôi với cậu chẳng có gì để với nhau cả, bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong lại chẳng ra gì cả". muốn tiếp nữa, nhưng vẫn chưa thấy hả giận việc Ngô Dạ Lai hề coi Đại là bạn, chứ chưa tới cả nhóm bọn họ. Dù ngay từ đầu có ấn tượng gì đặc biệt, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn kết bạn với con người này, nhưng tình hình nay của giống như bị người đường đột nhiên đánh cho chưởng. Gặp phải tai nạn bất ngờ, vừa thấy ấm ức lại vừa tức giận nên Trúc kìm được, bật ra câu: "Con người cậu, đúng là đồ xấu xa".

      đặt chân lên pê-đan định đạp , nhưng lại thấy xe chuyển động, quay đầu lại mới biết Ngô Dạ Lai giữ chặt yên xe phía sau của mình.

      "Làm gì vậy, bỏ ra!", Trúc phải là người thích làm bộ làm tịch, chưa dứt lời hất tay ra khỏi xe của mình.

      Ngô Dạ Lai cũng biết tại sao mình lại giữ xe lại, chưa bao giờ để tâm tới những đánh giá của người khác dành cho mình. luôn làm những gì cho là đúng cách chắc chắn để lòng còn vướng bận gì nữa. Nhưng cánh tay này chưa được đồng ý kéo xe của Trúc lại. Dù sao cũng kéo lại rồi thể gì cứ thế mà buông tay được.

      "Cậu cho là cứ phải giống như các cậu chơi thành nhóm với nhau, chơi thân với nhau như thế mới là đúng sao?"

      "Đúng hay sai còn phải xem cách nghĩ của mỗi người.", Trúc định nhiều, dắt xe về phía trước, bọn Đại chắc đợi ở đầu đường rồ i .

      Ngô Dạ Lai buông tay, dắt xe bên cạnh , "Cậu cũng phải xem cách nghĩ của từng người". Vừa xong câu này, bỗng thấy hối hận, khác biệt cứ cho là khác biệt, giải thích chính là biểu của yếu đuối.

      "Vâng, tôi biết rồi, là bọn tôi nên chụp cái mác 'bạn bè' lên cho .", Trúc chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô vị này. từng coi ta là bạn ư? Cũng có thể, chỉ là thường xuyên nhìn thấy người này lượn qua lượn lại trước mắt, ta cũng tương đối đẹp trai quyến rũ nếu xét vẻ bề ngoài.

      Trúc tới mức này cũng là muốn cắt đứt mọi quan hệ về sau, hành động dứt khoát của còn giấu cả hờn giận.

      Ngô Dạ Lai đương nhiên nhận ra bất thường này, con đúng là phiền phức, cho dù có giống con trai tới đâu rốt cuộc cũng vẫn thoát khỏi được hẹp hòi, mọn. Chỉ là tan học về cùng nhau nữa, ấy có cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy ? Bọn Đại Dũng vẫn cùng chơi bóng với , có rạn nứt nữa cũng vẫn sát cánh bên nhau những lúc luyện tập thi đấu. Cũng chính vì thế nên mới hề suy nghĩ khi đưa ra đề nghị muốn về mình. Nhưng, trong dự tính ban đầu, bỏ qua nhân tố khởi xướng có khả năng biến hóa lớn nhất là Phùng Trúc, xem ra việc phức tạp hơn dự tính của nhiều.

      Ngô Dạ Lai với tay ra giữ ghi đông xe đạp của Trúc, chặn lại. Lúc này, trong nhà xe chẳng còn lại mấy người nữa, mấy bóng đèn lớn treo tít ở mãi phía xa. Ngô Dạ Lai đứng chắn trước mặt, giữ chặt xe lại làm thể nào lên phía trước được. Trong tình huống như thế này, người sợ trời, sợ đất như Trúc cũng bất giác để lộ ra chút lo lắng, "Cậu định làm gì?".

      "Tôi có thể làm gì được, chẳng phải mũ cũng bị cậu tùy tiện chụp lên đấy sao?", Ngô Dạ Lai còn chưa biết nên gì. vốn giỏi trong việc kết giao với người khác, kinh nghiệm giao tiếp với con lại càng ít tới mức đáng thương. Thận trọng kiệm lời hoàn toàn phải vì kiêu ngạo, mà thực ra là để che đậy kém cỏi trong giao tiếp của . Nhược điểm đó khiến luôn bị lép vế khi phải tranh luận với Trúc. Nhưng hoạt ngôn cũng chưa chắc là lợi thế, trong thực tế, được có nghĩa là thua trong các trận đấu. Dẫu có tài ăn cũng có tác dụng gì đâu? Cái cần là con người, là trái tim của , chứ phải muốn tranh luận việc thị phi trắng đen với tới mức phải tâm phục khẩu phục mới thôi.

      "Cậu đừng có làm bừa, bọn Đại thấy tôi đâu nhất định quay lại tìm.", mặc dù Trúc như thế nhưng trong lòng cũng có gì chắc chắn. biết rốt cuộc là họ nghĩ trước rồi hay vẫn còn ở lại trường? Họ đều biết phải là người kiên nhẫn, cũng nhẫn nại chờ đợi, có khi họ nghĩ tự về nhà rồi cũng nên.

      "Làm bừa? Cậu cho rằng tôi đánh cậu?"

      "Cậu định làm gì nhanh lên, tôi còn phải về nhà!", Trúc cũng chuẩn bị tinh thần, ngang ngạnh, nghển cổ, mắt nhắm lại chờ đợi.

      Với Phùng Trúc lúc này, Ngô Dạ Lai lại càng biết nên gì. buông tay, "Cậu mau !". xong, đạp xe trước.

      Khi Trúc về, cố ý tránh con đường mà vẫn thường . muốn đạp nhanh nhưng lại sợ đuổi kịp tên "ôn thần" - Ngô Dạ Lai kia. Từ khi quen biết với Ngô Dạ Lai được sống ngày bình an. ta phải là ôn thần còn ai vào đây nữa? Bị người như thế chất vấn về cuộc sống từ trước tới nay của mình, Trúc cũng thấy lúng túng vô cùng.

      nhanh chóng đạp về nhà, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, bộ não của dường như cũng theo những giọt mồ hôi đó mà trôi ra ngoài vậy.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6. Loanh Quanh Thế Nào Lại Thành Người Của Mình

      càng cảm thấy hai người đứng cùng phòng tuyến, như gặp được người thân lại càng dám lại gần hơn, chỉ sợ bộc lộ bản thân, nguy hiểm.

      Trưa ngày thứ hai khi cùng ăn cơm, Trúc kìm được hỏi Thẩm Quân Phi: "Phi Nhân, bọn mình chơi với nhau là sống cho qua ngày, chẳng có mục đích gì sao?"

      "Ai thế? ràng là ngày tháng bó buộc chúng ta đấy chứ!", Thẩm Quân Phi nghĩ là hỏi nghiêm túc nên cười, trả lời như vậy.

      "Mình nghiêm túc đấy, cậu ổn mình ổn mọi người đều ổn, như thế đúng sao?"

      Lúc này Thẩm Quân Phi mới nghiêm sắc mặt trả lời : " thể là đúng hay đúng. Có điều trong mắt thầy giáo và bố mẹ, việc kết bạn khi còn học phổ thông là thứ yếu, nên đặt việc học lên hàng đầu. Đối với họ, giữa học sinh và học sinh chỉ nên trao đổi việc học tập mới là đúng đắn còn những chuyện khác đều là vớ vẩn."

      "Mình luôn cho rằng mình làm đúng, có phải là mình quá tự tin ?"

      " thế giới này có người tự tin sao? Cho dù là người lơ đễnh đến thế nào cũng có những việc mà họ quyết tâm phải làm bằng được. Cậu sao thế, yên lành tự nhiên lại hỏi mấy chuyện đó?"

      " sao, chỉ là đột nhiên thấy mình sống cuộc sống rất ý nghĩa, nhưng trong mắt người khác hoá ra là mình sai"

      "Sau đó thấy còn ý nghĩa nữa à?", Thẩm Quân Phi bĩu môi, lôi từ trong túi ra hộp thuốc định rút điếu ra châm.

      Bất giác Trúc chau mày, "Chẳng phải cậu hút thuốc nữa sao, sao lại hút lại?". Mặc dù đây là quán ăn bên ngoài trường nhưng bạn cùng trường ít, cậu ta làm thế là quá ngang nhiên.

      "Xin cậu đấy bà già ạ, đừng có càu nhàu nữa, tại mình ngủ ít quá đấy mà. Hôm qua, mình và Đại đứng trước cổng trường đợi cậu gần hai tiếng đồng hồ, cậu tính xem mấy giờ bọn mình về đến nhà, giờ hút điếu, làm sao chiều mình có thể tập đây?"

      "Cậu nghĩ mình thích cằn nhằn lắm à, cậu làm thế này có khác gì uống rượu độc để giải khát? hiểu nổi việc tập luyện có ích gì nữa?"

      Thẩm Quân Phi bỏ điếu thuốc ra, nhét lại vào trong hộp. Chỗ này gian nhỏhẹp, đúng là thích hợp cho việc hút thuốc.

      Phùng Trúc thấy cậu ta nhét lại hộp thuốc vào túi liền giật lấy, "Đừng hút nữa, chưa già, bệnh đầy ra rồi đấy! được cất!"

      Thẩm Quân Phi nới lỏng tay để mặc Trúc cầm hộp thuốc . đường về trường, cậu ta vừa vừa khoác vai Trúc : "Nha đầu, ai cũng muốn theo ý mình cả, những lời khuyên can mà cậu thấy đúng cứ nghe, nghe vào cậu cứ bỏ ngoài tai đừng suy nghĩ, đừng làm mình thấy vui."

      Trúc cười : "Cậu đỡ cho mình đấy à! Rốt cuộc cậu có nghe lọt tai những lời khuyên của mình đấy?"

      "Dám tuân lệnh đấy!"

      Những tình huống nho này vô tình giúp cho Trúc và Thẩm Quân Phi xích lại gần nhau hơn. Những khi Đại có việc, hai người họ vẫn thường cùng nhau về trước, nhất thiết phải theo đội hình ba người nữa.

      Số lần hai người về với nhau nhiều dần, những lời bóng gió trước kia giờ lại càng có căn cứ. Tất nhiên là những chuyện này đều là do những kẻ rỗi hơi đoán mò thôi mà ai dám hỏi thẳng Trúc cả. Còn Thẩm Quân Phi lại càng khó bắt chuyện. Có người chạy tới tìm Đào Đại Dũng để hỏi, nhưng vẻ mặt cậu ta còn kinh ngạc hơn bất kỳ ai, "Chuyện này là thế nào chứ!"

      Nếu Đào Đại Dũng chưa từng thầm đặt nghi vấn trong lòng phải. Nhưng cậu ta cũng dám hỏi hai người bọn họ, sợ sau khi hỏi rồi biết sau này chơi với nhau thế nào nữa. Những lúc ba người ở cùng nhau, cậu ta cảm thấy gò bó hơn so với trước kia nhiều. Trước kia, cậu ta chính là linh hồn của cả nhóm, chí ít là phương diện hành động, nhưng bây giờ có chuyện gì cậu ta cũng đều phải hỏi Phi Nhân cứ như ý kiến của Phi Nhân mới là ý kiến đại diện cho đa sốvậy. Việc cần tránh là ở riêng với Trúc, những lúc ấy cậu ta biết nên gì, chân tay cũng chẳng biết đặt vào đâu cho đúng.

      Thẩm Quân Phi nhận thấy khác thường đó từ lâu, nhưng cậu ta cũng chẳng gì. Có hay có chuyện đó đều phải điều mà người con trai nên .

      Trúc cảm thấy rất ấm ức. Chuyện này là sao chứ, ai cuộc sống học sinh rất trong sáng? Đúng, phần lớn học sinh rất đơn thuần nhưng có nghĩa là tất cả đều trong sáng. Soi mói nhất cử nhất động của người khác, sau đó chụp cho người ta cái tội danh mà bọn họ tự đoán mò người nào cũng có tố chất "Paparazzi" cả, chỉ có trong phạm vi này mức độ lan truyền của tin tức lớn thôi. Đương nhiên, điều đó hề ảnh hưởng tới việc họ khám phá thú vui riêng. Truyền miệng với nhau rồi thêm mắm thêm muối, cho dù đó có là tình đơn thuần tới mức nào cũng trở thành thứ tình cảm thô tục thôi.

      Hôm nay, lại là ngày đội bóng luyện tập. Ngô Dạ Lai ngồi thay giầy nghe thấy hai người khác trong đội cười điệu quái đản.

      " ? ngờ đấy, quả là lợi hại!"

      "Nhìn bề ngoài biết ngay là thoáng rồi, Trúc là kiểu con phóng khoáng, nghe ta chơi với rất nhiều người. giáo chủ nhiệm của lớp ấy tìm mười mấy người đó để chuyện chỉ vì ta. Mình còn nghe , có người nhìn thấy ta và Tiểu Phi hôn nhau...", sau đó lại là những tràng cười đầy ý, "Cậu hiểu chứ."

      Nghe đến đây, Ngô Dạ Lai mới hiểu họ chuyện gì. Những chuyện kiểu thế này cây ngay sợ chết đứng. Trò vui mà, mọi người xem xong cũng thôi, làm gì có ai cứ giữ mãi trong lòng. Vì thế cũng chỉ nghe để đấy, gì.

      "Nếu mà dễ thế mai cũng tìm ai giới thiệu cho bọn mình , mình thích những có tính cách tốt."

      Hai người đó mãi, càng càng quá trớn, "Tên kia hình như chơi với bọn họ đấy."

      "Này bạn gì kia ơi", lời vừa dứt, cánh tay vắt ngang vai của Ngô Dạ Lai, "Tối nay mình mời, mọi người cùng cho vui , gọi cả Trúc nữa nhé!."

      Ngô Dạ Lai nhún vai hất cánh tay kia xuống, "Xin lỗi, tối nay tôi rảnh". cảm thấy cần phải khách sáo với mấy người đó.

      "Đừng nhen thế chứ! Trò vui mà, mọi người cùng hưởng mới vui chứ!", chẳng qua chàng này nhân dịp bọn Đào Đại Dũng có ở đây, mượn chuyện này để tán phét thôi, chứ cũng có ác ý gì. Bọn con trai tầm tuổi này đều tránh khỏi bệnh ba hoa khoác lác.

      "Thích vui vẻ đến thế à...", chưa hết lời, Ngô Dạ Lai tung ra cú đấm. Người khác cười cợt góp vui thế nào, thèm để ý nhưng những suy nghĩ bẩn thỉu được ra hề có ý gì che giấu như thế thể trách việc phải động tay được.

      Hai người kia thân hình cao lớn, phản ứng lại nhanh nhẹn, dễ đối phó chút nào. Huống hồ lại là hai đánh , Ngô Dạ Lai làm sao có thể thắng được.

      Đợi tới khi những người khác đến sân bóng rổ, kéo được ba người họ ra tình trạng của Ngô Dạ Lai lúc bấy giờ rất thảm rồi.

      Huấn luyện viên muốn vụ này chìm xuống, trông vẻ bề ngoài của bọn họ cũng khá tả tơi nhưng cũng may là ai bị thương nặng. Hỏi đến nguyên nhân dẫn đến việc ẩu đả, Ngô Dạ Lai chỉ im lặng, hai người kia có xích mích trong quá trình chơi bóng. Huấn luyện viên nghe xong mắng cả ba trận, sau đó phạt họ phải quét dọn sân bóng rổ coi như giải quyết xong vụ việc.

      Tính cách của Ngô Dạ Lai là đánh xong coi như hết, nghĩ gì thêm nữa. Nhưng hai tên tiểu tử kia thấy ăn thua gì trong việc đánh đấm quay sang tấn công bằng miệng lưỡi. Sau vụ đó, trong bảng xếp hạng những tin đồn nhảm về Phùng Trúc, Ngô Dạ Lai giữ vị trí khá cao.

      Làm gì có giấy nào gói được lửa chứ! Toàn bộ đầu đuôi việc đều nhanh chóng đến tai Trúc. Ngô Dạ Lai ra mặt vì , cho dù đó là việc thể lý giải nổi nhưng lại là .

      Lúc cả hai lớp xếp hàng để quay về lớp, có mấy lần Trúc định chen vào cuối hàng của lớp Hai tìm cơ hội với Ngô Dạ Lai vài câu, thể biết ơn của . càng cảm thấy hai người đứng cùng phòng tuyến, như gặp được người thân lại càng dám lại gần hơn, chỉ sợ bộc lộ bản thân, nguy hiểm.

      Ngô Dạ Lai hề biết đến tâm trạng phức tạp của , cũng cảm thấy lần ra tay manh động đó của mình có gì ghê gớm nên hoàn toàn nhận ra thay đổi trong thái độ của Trúc. quen với việc mình rồi và cũng chẳng để ý đến việc bạn học nhìn mình như thế nào.

      Nhưng thay đổi của giáo Đổng mới "tinh tế", chắc giáo Đổng nghĩ rằng bằng mặt nhưng bằng lòng, thách thức uy nghiêm của , thế nên mỗi khi đến tiết, còn thèm nhìn thẳng vào , hỏi bài trả bài càng đến lượt . Như thế cũng rất ảnh hưởng tới tập trung trong học tập của , nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Ngô Dạ Lai rất hiểu những chuyện như thế này rất khó để giải thích cho ràng. Trong học bạ cuối kỳ, Ngô Dạ Lai bị phê từ người có tính cách chín chắn thành người trầm cảm, đọc cũng chỉ biết cười trừ mà thôi.

      Trước đó Đào Đại Dũng cũng giận vì chuyện Ngô Dạ Lai nghe lời giáo mà về cùng họ nữa, nhưng cũng được lâu, cuối cùng vẫn xưng huynh đệ với . Sau khi chuyện đánh lộn xảy ra, Đào Đại Dũng là đội trưởng nên dám nhắc lại việc này trước toàn đội nhưng khi chỉ có hai người với nhau có mấy lần muốn mời ăn cơm. Cậu ta vui chủ yếu cũng là vì Ngô Dạ Lai giữ thể diện giúp cho cậu ta. Cũng lạ vì những suy nghĩ như thế của cậu ta. Sau chuyện lần trước, Phi Nhân và Trúc đều tỏ ra hờ hững với Ngô Dạ Lai, chỉ có mình cậu ta vẫn tin tưởng Ngô Dạ Lai là người đáng để kết bạn. Qua chuyện lần này, chẳng phải chứng minh Ngô Dạ Lai là người có vẻ ngoài lạnh lùng, tâm hồn lại ấm áp, tuy thể ra ngoài mặt nhưng ra là người rất chân thành sao? Rất hợp với những phán đoán trước đó của cậu ta về con người Ngô Dạ Lai.

      Ngô Dạ Lai mấy lần khéo léo từ chối lời mời chân tình của Đào Đại Dũng.

      thấy việc đó ra cũng chẳng có gì to tát, dù sao cũng chỉ là chuyện ẩu đả bình thường của đám con trai với nhau, đâu đến mức phải cảm ơn như thế.

      Thẩm Quân Phi vẫn luôn đứng ngoài lạnh lùng quan sát trò đưa đẩy của hai người bọn họ, cậu ta hứng thú với kiểu người như Ngô Dạ Lai. phải cậu ta nhen ích kỷ mà đơn giản là cậu cho rằng hợp nhau dù có ở cạnh người tốt đến mấy cũng chẳng vui vẻ gì. Các thầy hay là: Bùn nhão trát được tường. Ở đây Ngô Dạ Lai chính là tường, có tốt đến mấy cũng là chuyện của cậu ta, còn mấy người bọn họ chính là bùn nhão, nên hòa thành thể với người ta. Cậu ta cũng có ý hạ thấp bản thân mình, chỉ có điều mượn ví dụ đó để minh họa cho . Giữa khác biệt của mây và bùn bùn có cái tốt của bùn, mây có cái hay của mây.

      Nhưng lạ điều là thành tích học tập của Trúc cũng rất tốt, Thẩm Quân Phi luôn coi là "người nhà". Tại sao lại như thế? chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Về cơ bản cũng suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì, cho tới tận bây giờ cảm thấy vẫn chưa gặp phải vấn đề nào đặc biệt khiến phải động não.

      Còn về Trúc, những gì và vào ngày nào để phá vỡ căng thằng giữa mình và Ngô Dạ Lai, nhớ nữa. Cũng có thể, lúc đó cảm thấy đấy là chuyện rất to tát, quyết nhớ suốt đời nhưng sao giờ lại quên hết, chẳng còn nhớ cái gì thế này? Song, thực ra phải hoàn toàn mất ký ức về khoảng thời gian đó, mà để quá nhiều những tình huống giả định làm lẫn lộn việc nối lại mối quan hệ xã giao giữa hai người, , chính xác phải là việc nối lại mối quan hệ xã giao đơn phương.

      Trúc chỉ nhớ mình nhanh chóng phá vỡ bầu khí ngượng ngịu đó, mình đơn phương vượt qua lằn ranh giới mà Ngô Dạ Lai vạch ra để trở thành fan cuồng nhiệt: Khi chơi bóng, ôm áo khoác cho , rồi chuẩn bị sẵn nước đứng đợi bên cạnh; Bất kể là lúc học hay khi tan học, đều đứng đợi con đường mà nhất định qua, tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ hết lần này tới lần khác.

      Ngô Dạ Lai cũng từng nghĩ đến việc giữ vững phong độ, phải có phép lịch tối thiểu, vì vậy trong giao tiếp xã hội, cũng có thể cư xử với cách lịch thiệp. Nhưng Phùng Trúc bỏ lỡ bất cứ dịp nào, luôn tìm cách xuất trong tầm mắt của , hoàn toàn giống như loài thực vật tự nguyện làm vật trang trí, mà giống như kẻ muốn chiếm hữu gian của người khác tiến tới xâm chiếm địa bàn, đẩy chủ nhân của nó sang bên. Tổng kết lại là nữ sinh này tự coi mình là trung tâm, cho dù có cố gắng tỏ ra khép nép thế nào cũng thể che giấu được quyết tâm trong đó. Mà kiểu con đó lại đúng là kiểu con mà Ngô Dạ Lai rất ghét.

      Vì vậy, giữa hai người bọn họ luôn ở tình trạng thế này: "Hôm nay cậu đến sớm đấy!"

      "Phải rồi, tuần này cậu trực nhật, đấy cậu xem, mình lại quên rồi."

      "Đưa hộp cơm đây cho mình, lớp mình ít người mang cơm, để mình hâm nóng giúp cậu."

      "Ơ, cậu mang cơm à?"

      "Ngô Dạ Lai, đừng nhanh thế chứ, mình còn chưa khóa xe mà, đợi mình ... "

      Ngô Dạ Lai vẫn tiếp tục giữ im lặng, trả lời câu nào, để mặc cho Phùng Trúc độc diễn mình. Nhưng cái kiểu kẻ tĩnh người động, người đuổi người chạy thế này lại thu hút nhiều chú ý, trở thành cảnh hay trong trường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :