1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      37.2

      Niềm tin đối với Thẩm Quân Phi, thậm chí là niềm tin đối với chính bản thân đều đến từ tình cho vô điều kiện, bao giờ cạn kiệt của . Mặc dù Trúc biết những điều ấy thể là mãi mãi, cũng giống như tình đòi hỏi, biên giới của dành cho Ngô Dạ Lai cuối cùng cũng phải thay đổi. Nhưng những gì trải qua cứ như ngọn núi sừng sững phía sau . Ngoảnh đầu lại chưa chắc nhìn thấy , nhưng biết vẫn luôn đứng ở đó, ánh mắt vẫn hướng về phía .

      "Em muốn gì?", cuối cùng Thẩm Quân Phi kiên quyết đuổi xuống nữa, cho xe từ từ rứ khỏi bãi đỗ xe.

      gì đây? Trúc cố gắng tìm đề tài để , nhưng giờ đầu óc lại trống rỗng quá, nghĩ mãi mà tìm ra câu nào dễ nghe để bắt đầu.

      "Thẩm Quân Phi, em nhớ . Em muốn gì cả, chỉ là em muốn , đành lòng ", câu đó cứ thế buột ra, nước mắt cũng cứ thế tuôn rơi.

      Thẩm Quân Phi đột ngột dừng xe lại bên vệ đường, cũng cần biết chỗ này có được phép đỗ xe hay , "Nhớ hay lắm sao? Nhớ có thể hùng hổ như thế sao?".

      "Cũng chẳng có gì hay ho cả, chỉ là em muốn cho biết, thế thôi", Trúc lau nước mắt, phủ khăn giấy lên mặt, người phải chịu ấm ức mới có quyền khóc lóc ỉ ôi, có quyền khóc.

      " còn muốn biết những chuyện đó nữa, chẳng liên quan gì đến cả."

      Gần nửa năm nay, mặc dù Trúc có bất kỳ liên lạc trực tiếp nào với Thẩm Quân Phi, nhưng vẫn biết những tin tức liên quan đến , mà trong đó, thông tin đáng giá nhất chính là chưa có bạn mới.

      Vì vậy, Trúc bị đánh bại như Thẩm Quân Phi nghĩ, gặp nhau ở đây rồi, thể lại để mất . lấy hai tay ôm mặt, "Chỉ cần ai có quan hệ gì với quan hệ của hai chúng ta có thể từ từ khôi phục mà".

      " có hứng", Thẩm Quân Phi trả lời chắc như đinh đóng cột.

      "Em cho rằng việc mình gặp nhau là tình cờ sao? Thực ra buổi trưa Thạch Chỉ có gọi điện thoại cho rằng buổi chiều em làm hộ chiếu. đến là để xem xem, cuối cùng sau khi bận rộn xong ở chỗ Ngô Dạ Lai rồi, em có còn nghĩ cách để làm hồi tâm chuyển ý hay ?"

      Giọng chế giễu của Thẩm Quân Phi vẫn khiến Trúc nhói đau, ngờ, lại có thể những lời cay độc như thế. "Để chê cười rồi", khó khăn lắm Trúc mới được câu đó, thứ mà muốn cứu vãn phải là thể diện, biết, giờ đâu phải lúc nghĩ đến điều ấy.

      Khóe miệng Thẩm Quân Phi kéo xuống, có thể cười được mới thoải mái làm sao. Người phi xe như bay để quay về, lấy số hết lần này tới lần khác, nhất định phải tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với người biến mất lâu chính là .

      "Khi ấy, em thể kích động Ngô Dạ Lai thêm nữa. Ở Công Gô, người duy nhất tử vong tại chỗ chính là bạn chiến đấu của ấy, Lục Dã. Khi ấy chính Ngô Dạ Lai là người lái xe nên ấy vẫn tự trách mình, có mong muốn được cứu sống. Bác sĩ chuyện với em mấy lần, ấy từ chối điều trị tâm lý, từ chối với bất cứ ai về chuyện này, thậm chí từ chối gặp cả những người có liên quan, trong tình hình đó, chỉ có thể dựa vào người nhà từ từ làm công tác tư tưởng cho ấy."

      "Vì vậy mới cần người tự coi mình là người nhà như em đến chăm sóc cậu ta phải ?", Thẩm Quân Phi nhịn được lại châm chọc thêm câu nữa.

      Trúc thở dài, biết ngay ra cũng chẳng nhận được cảm thông của , cũng chẳng được chấp nhận, "Em phải tự nhận mà em cảm thấy mình là người nhà của ấy".

      Thẩm Quân Phi "xì" tiếng rồi gì thêm nữa.

      Tâm trạng phấn chấn hơn chút, đột nhiên Trúc : " thấy đấy, làm người nhà của em tốt biết bao, phúc lợi nhiều, phục vụ hậu mãi cũng tốt. Cái đó, có cần suy nghĩ thêm chút ?".

      "Phùng Trúc, em cầu hôn với sao?", Thẩm Quân Phi ném hộp thuốc vừa cầm lên sang bên, bước ngoặt này khiến có chút kinh ngạc.

      "Đồng ý ? Đồng ý mà", Trúc dùng tờ giấy cầm tay xoắn xoắn quanh mũi, giọng nghe đáng thương vô cùng.

      "Người nhà của em quá nhiều, rồi cũng có lúc em thể chăm sóc hết được, em cũng quen với việc chăm người này bỏ người kia, có gì tốt đâu?"

      Trúc bị cho biết nên tiếp thế nào, đành phải : " muốn thôi cho qua". Đúng là cho dù có kết hôn rồi cũng có lúc chăm người này bỏ mặc người kia, Thẩm Quân Phi quá hiểu . Sống chung với , trở thành người thân cận với nhất đôi khi phải chịu thiệt thòi chút.

      Thẩm Quân Phi cũng phải bật cười trước ngữ khí ép buộc của , " tốt như thế sao?".

      ", đấy!" sợ Thẩm Quân Phi tin, Trúc liên tục gật đầu.

      "Vậy cho em thêm cơ hội nữa cũng đưọc, xem xem chất lượng có ưu việt như người nào đó đảm bảo hay ?", Thẩm Quân Phi cười , hoàn toàn cảm thấy thái độ quay ngoắt trăm tám mươi độ của mình có gì lạ.

      Phải mất lúc Trúc mới hiểu vừa hứa hẹn điều gì, "Phi Nhân đáng chết, ăn gian!".

      Ôm chặt Trúc cùng nắm đấm của , Thẩm Quân Phi nhớ lại cuộc điện thoại của Thạch Chỉ gọi cho trước đó. Trong điện thoại Thạch Chỉ cầu Thẩm Quân Phi nhất định phải nể mặt Trúc lần. biết, Thạch Chỉ có ý tốt, ấy sợ chịu gặp Trúc, vì vậy mới liên tục rằng đây là cơ hội tốt, lại có thể nghiêm khắc trừng phạt Trúc lần cho thỏa.

      lại nghĩ, dù sao mấy tháng nay đối với đủ khó khăn lắm rồi. cũng có những lúc quạnh, những lúc đau lòng. Nhất là mỗi khi quay về thành phố J, mình nằm trong căn hộ trống trải, nghĩ đến việc ở bên cạnh chăm lo cho người đàn ông khác, còn mình chỉ có thể sống đơn lẻ bóng là buồn phiền tới phát điên. Vì thế, bắt đầu công tác, khảo sát liên tục, dồn toàn bộ thời gian cho công việc, như thế mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Nhưng mỗi lần xuất phát rồi lại phải quay về, chốn ấy thiếu người ở nhà chờ đợi, thiếu người ở nhà trông ngóng, chỉ càng khiến thêm chùn bước.

      Mấy tháng mình chịu đựng, đối với , đều trôi qua, bởi vì mềm lòng từ lâu. nhẫn nhịn lâu như vậy phải là định giáo huấn gì Trúc, mà chỉ muốn xác định tình cảm của . Xuất vào đúng thời điểm, cũng là chuyện rất dễ dàng nhưng điều hy vọng hơn cả là: là người duy nhất trông ngóng trong suốt cuộc đời này. Cũng may, nhận ra rằng trong trái tim , đúng là người như thế.

      năm sau.

      Sau khi hôn lễ long trọng kết thúc, Phùng Trúc vừa tẩy trang xong nằm gục giường như người chết rồi.

      "Nhìn người khác kết hôn sao mà lãng mạn và thơ mộng, sao đến lượt em lại thấy chẳng giống chút nào?"

      "Sao thế? Chẳng phải rất tốt sao? Rất vui mà", Thẩm Quân Phi kéo chân nhàng massage, đúng là cảm thấy rất tốt.

      "Tốt gì mà tốt, vì giầy cao gót nhảy nhót ăn táo mà", tiết mục ấy là do đội bóng rổ của nghĩ ra. Kết quả là khí lãng mạn mà người chủ hôn tạo ra hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn thấy dâu và chú rể cùng chạy lên sân khấu nhảy. Bên dưới lại còn nghe tiếng hô khẩu lệnh: , hai, ba nhảy! Cuối cùng sau khi thành công, lúc ấy có bảo Trúc giết người chắc cũng dám làm.

      "Khi em nghênh mặt lên nhảy cao, chỗ này, rất đẹp", tay Thẩm Quân Phi men theo cổ Trúc lần xuống.

      Trúc cúi đầu, dùng cằm kẹp chặt tay , "Chỗ này đẹp có ích gì, có thể để cho tất cả mọi người đều nhìn vào chỗ này sao? có thể bảo người chụp ảnh chỉ chụp chỗ này sao? Ai cũng chỉ nhớ đến bộ dạng tân nương mồ hôi mồ kê nhảy nhót tưng bừng như con khỉ".

      Sau khi giận dỗi xong, Trúc lại lên tinh thần, "Là ai treo táo, ai treo cao như thế, có biết ?".

      Thẩm Quân Phi lập tức lắc lắc đầu.

      "Nếu em biết là ai, khi họ kết hôn, em treo quả dưa hấu cho bọn họ cắn."

      Thẩm Quân Phi kéo kéo tóc , ý bảo hãy tỉnh táo chút, "Những người dám đùa như thế đều kết hôn cả rồi".

      "Em tin, thù này trả được", Trúc vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Chiếc khăn voan dài chạm đến tận đất, khi nhảy lên có thể tưởng tượng ra được nó biến thành cái đuôi dài, có thể buồn phiền ?

      "Có thể trả thù, có thể! Đợi con cái họ kết hôn, chúng ta đến treo quả", Thẩm Quân Phi dỗ dành .

      "Khi ấy mà chúng ta còn chả ra làm sao cả! Để 'thằng ' nhà chúng ta ", Trúc hào khí phừng phừng, dường như chưa cảm thấy có chỗ nào đúng.

      Thẩm Quân Phi nghĩ nghĩ rồi : "Cũng được, vậy để phái 'thằng ' là được rồi".

      "Thẩm Quân Phi, là háo sắc, cái đó mà cũng có thể ra miệng được sao?", Trúc đẩy Thẩm Quân Phi định động tay động chân ra.

      " có gì mà phải ngại, ý là đến khi ấy sai con chúng ta , đâu có là sai phái cái gì đâu, người có tư tưởng lệch lạc mới là người đứng đắn."

      Trúc bị câu của chọc cho tức điên lên, đổi tư thế, giơ tay lên kẹp chặt cổ , "Em thừa nhận em đứng đắn, em là bà thím quái gở...".

      Thẩm Quân Phi nhịn cười, "Xin hỏi, thế nào gọi là bà thím quái gở?". Cuối cùng Trúc cũng phẫn nộ vùng lên, "Vợ của ông chú quái gở là bà thím quái gở chứ sao, sao lắm lời thế".

      Vì vậy cái kết của câu chuyện này phải là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, mà là cuối cùng ông chú quái gở và bà thím quái gở cũng sống bên nhau. Hạnh phúc ? Hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.

      ---------------------------------------END---------------------------------------

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :