1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hạnh phúc không ngừng - Mộc Phạn (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 35. Bình Yên Phải Tìm Trong Khổ Ải

      35.1

      Đây là tình , phải từ thiện, phải ai cần trước đưa cho người đó dùng trước. Tình trao cho , ngoài ra, ai có thể sở hữu nó.

      Mọi việc bao giờ cũng ngược lại với mong muốn của con người. Khi Thẩm Quân Phi nhận thức được điều này, Ngô Dạ Lai chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của Trúc, kể cả thời gian làm việc.

      Đấy là bởi vì mẹ của Ngô Dạ Lai sau khi Trúc quay về lâu may bị ngã. Khi ngã, bà vô tình chống tay xuống đất theo phản xạ nên xương tay bị tổn thương, xương bả vai bị nứt. Dù quá nghiêm trọng nhưng lại bị thương tay phải, trọng trách chăm sóc cho Ngô Dạ Lai giờ dồn hết lên vai Trúc.

      Bố mẹ hai bên hiển nhiên tỏ ra vui mừng trước việc Trúc túc trực thường xuyên bên cạnh Ngô Dạ Lai, ít nhất bố mẹ Ngô Dạ Lai cảm thấy như thế. Mẹ của Ngô Dạ Lai tỏ ra rất căng thẳng trước cánh tay bị thương của mình, chần chừ mãi chịu tháo bột, dù trời có nắng nóng đến đâu bà cũng treo tay lên như thế.

      Thẩm Quân Phi phải hiểu suy nghĩ của người lớn trong nhà, nhưng cũng phải có lập trường của mình chứ, phải thế sao? biết mình được mọi người chào đón nhưng vẫn gắng sức duy trì tần xuất xuất của mình.

      phải để họ biết rằng, Trúc phải là của họ nữa. chăm Ngô Dạ Lai là vì nhân nghĩa, lương thiện, chứ phải đấy là trách nhiệm hay bổn phận của . giờ còn là người nhà họ nữa, thân phận mới.

      Những gì có thể làm chỉ như thế thôi. thể với Trúc những vấn đề nên khi Ngô Dạ Lai còn nằm đó, còn cần có người chăm sóc từng li từng tí. Chuyện này hoàn toàn phải vì cảm thấy mình có quyền trói buộc , mà quan tâm của Trúc xuất phát từ đáy lòng, ngăn cản được cũng thể ngăn cản. phải để làm việc này, mà phải làm cho đến tận cùng, làm tốt. Nếu , dù có kéo được người về bên mình, nhưng như thế có ý nghĩa gì nữa chứ? Trái tim vẫn ở bên cạnh ta, cho dù trái tim ấy chỉ là lo lắng cho ta mà thôi.

      Có thể thấy dưới chăm sóc của Trúc, sức khỏe của Ngô Dạ Lai cũng bắt đầu của chuyển biến, nhưng chuyển biến này rất và chậm, ví dụ như tay dần dần có thể nhấc lên, ví dụ như có thể điều khiển được những hoạt động của ngón tay. Tương đối bất ngờ là Ngô Dạ Lai bắt đầu chuyện, dù nhiều, nhưng cuối cùng cũng chịu giao tiếp với mọi người. dường như cũng biết, nửa người dưới của mình có khả năng hồi phục. Vì vậy, mỗi khi muốn cử động mà cử động được, có những hành động bất thường, mà chỉ lặng lẽ nằm đó chờ đợi, đợi Trúc đến rồi với . Đúng thế, rất ít khi nhờ vả ai ngoài Trúc, ngay cả người đấy là bố mẹ .

      Biểu đó của Ngô Dạ Lai, mọi người ai ai cũng thấy. Mẹ của Trúc chỉ lần với : "Con phục vụ nó như vậy, có suy nghĩ ấy từ bao giờ? Nếu hai đứa còn là vợ chồng, bố mẹ quyết có ý kiến, con làm vậy là đúng. Nhưng Tiểu Thẩm phải làm thế nào? Hai đứa kết hôn nữa, hay con định kết hôn xong rồi vẫn làm thế này? thể tìm được chàng trai nào có thể nhẫn nhịn con đến mức ấy đâu, mẹ cũng hiểu nó con ở điểm nào nữa", làm cha làm mẹ, có thế nào cũng vẫn là nghĩ cho con mình trước tiên.

      Trúc chỉ thở dài, cũng biết Thẩm Quân Phi ở điểm nào nữa. bây giờ, đối với Ngô Dạ Lai có tình có nghĩa, nhưng với Thẩm Quân Phi, lại là vô tình vô nghĩa.

      Họ thậm chí còn chẳng có thời gian để mà hẹn hò, thỉnh thoảng gặp nhau, lại là ở trong bệnh viện. Còn , vẫn thể rời khỏi Ngô Dạ Lai quá lâu, mặc dù , nhưng Tiểu Hồ Vy và chị Lưu đều , ánh mắt lúc nào cũng tìm .

      Đương nhiên, cố gắng hết sức để luôn ở bên Ngô Dạ Lai, phải chỉ đơn thuần là vì nghĩ đến tâm trạng của . người có vô số những vết thương trong quá trình kín miệng. Khi vết thương bắt đầu lành, cảm giác thấy rất ngứa. Bác sĩ , được gãi, nếu để lại sẹo, nhưng khi ngứa quá rồi, ai cũng phải cào cào vài nhát. Nhưng Ngô Dạ Lai lại thể, tại khả năng điều khiển những hành động cơ thể của vẫn chưa thể thực được những động tác chính xác, vì vậy chỉ có thể chịu đựng. Tiểu Hồ Vy và chị Lưu thường chủ động lấy vải cuốn quanh đầu ngón tay giúp xoa nhàng những chỗ bị ngứa, nhưng lúc nào cũng bảo cần. Chỉ những lúc Trúc ở đấy, mới khẽ khàng, hướng dẫn ngón tay Trúc tìm tới những chỗ thấy ngứa, giúp làm dịu bớt .

      đỡ , gãi cho , cười, nếu loại trừ nguyên nhân Ngô Dạ Lai thể cử động ra, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy thân mật ngọt ngào giữa họ.

      "Là ở đây phải ?"

      "..Ừ", Ngô Dạ Lai nhiều từ, nhưng chỉ riêng từ này thôi cũng để lộ ra rất nhiều cảm nhận của , đấy chính là thỏa mãn. chưa bao giờ thấy mình thỏa mãn như lúc này. Mặc dù thể cử động, nhưng phần lưng vẫn còn cảm giác, có thể cảm nhận được những ngón tay của lướt lưng mình, nhảy nhót lưng mình.

      Thẩm Quân Phi đứng ở cửa nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang đường nực cười. im lặng, phải có gì muốn . Chỉ là tôn trọng họ, đồng thời muốn tự thuyết phục mình trong tôn trọng ấy rằng, Trúc vẫn còn cả quãng đường dài bên nhau. Nhưng, ràng tình phát triển liên quan gì đến những hy vọng và cảm nhận của . tôn trọng của , đối với họ mà , có cũng được mà cũng chẳng sao, thậm chí nó còn trở thành thứ đồ thừa thãi. Vậy cũng cần phải giả bộ làm người quân tử nữa, có những việc vẫn nên tỏ thái độ ra mặt hơn.

      Thẩm Quân Phi hạ quyết tâm, nhưng hành xử hồ đồ. chọn buổi sáng, nhân lúc Trúc có mặt ở đấy, đến thẳng phòng bệnh tìm Ngô Dạ Lai.

      "Tôi sớm nhận ra tâm địa xấu xa của cậu, ngờ, ngay cả khi thể cử động được nữa cậu vẫn định giở trò với tôi", phải mở miệng ra thể được những lời êm tai, mặc dù biết có mắng mỏ cậu ta cho hả giận cũng thể giải quyết được vấn đề, nhưng thực thể , ấm ức này dồn nén trong lòng quá lâu rồi.

      Ngô Dạ Lai gì, Tiểu Hồ Vy cảm thấy bất bình thay , " năng kiểu gì vậy?".

      Giọng Thẩm Quân Phi quá lớn, " phải việc của , tôi với cậu ta, xong tôi , có thể tránh lát được ?", khi , ánh mắt nhìn Ngô Dạ Lai chăm chăm, hề nhìn Hồ Vy dù chỉ chút.

      Ngô Dạ Lai khẽ gật đầu, " ra ngoài , chúng tôi muốn vài câu".

      Ngô Dạ Lai thấy tiểu Hồ Vy khỏi, hai tay đặt thân định ngồi dậy, muốn nằm để chuyện với Thẩm Quân Phi. Mặc dù hai chi của phục hồi rất tốt, nhưng lại có được phối hợp của hai chi dưới, thậm chí có được phối hợp của lực ở eo, động tác này ràng khá khó khăn đối với .

      Thẩm Quân Phi ngồi bên cạnh nhưng có ý định đỡ Ngô Dạ Lai. Những lời vừa , ràng chạm tới lòng tự trọng của Ngô Dạ Lai, muốn làm thêm điều gì kích động ta nữa.

      lúc sau, cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng có thể ngồi dậy, "Được rồi cậu ". Mặc dù cũng được từ mấy ngày nay, nhưng giọng vẫn khàn khàn như lâu rồi phát vậy, nghe có vẻ rất yếu ớt, bất lực.

      "Với Trúc, cậu định thế nào? Đừng những lời vớ vẩn như thuận theo suy nghĩ của ấy hay gì gì đấy, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu nghĩ thế nào?"

      Ngô Dạ Lai ngồi đó, nắm tay lại, rồi lại duỗi ra, đó là hành động mà bác sĩ cầu thường xuyên phải thực hành. Buồn cười lắm phải ? Hành động đấy mà cũng được gọi là cách vận động. Nhưng tại đây là hành động đẹp mắt nhất mà có thể làm rồi. Làm làm lại mấy lần, mới : "Tôi muốn ấy ở bên cạnh tôi".

      Thẩm Quân Phi nghe vậy, ngược lại lại biết nên gì cho phải. người tình trạng sức khỏe như thế, bạn có thể gì cậu ta, công kích cậu ta chắc? Mắng cậu ta biết tự lượng sức, mặt dày vô sỉ sao? Ngô Dạ Lai thừa nhận muốn giữ Trúc ở bên mình, cũng phải lấy hết dũng khí ra để rồi. Thẩm Quân Phi biết, nếu đổi lại là , có dám làm như thế .

      "Dựa vào cái gì chứ?", muốn hỏi, nhưng lại thể hỏi. Đúng thế, Ngô Dạ Lai dựa vào cái gì mà lại có thể biết ngại ngùng như thể, trong tình huống này còn dám là muốn ở bên cạnh ta.

      "Dựa vào việc tôi lại đứng lên được, dựa vào việc tôi bù đắp cho ấy hạnh phúc trọn vẹn."

      Ngô Dạ Lai cảm thấy dùng tình cảnh nay của mình để níu kéo Trúc có gì là bỉ ổi. Khi nằm giường ngớ ngớ ngẩn ngẩn nghe thấy Trúc rằng, "Mọi người đều ở đây", trái tim đột nhiên bình yên trở lại.

      muốn phân tích tâm trạng của mình, muốn lý giải lời và hành động của mình. chỉ biết, sau cơn mưa trời lại sáng, rất vui khi có Trúc cùng đồng hành. thích nghe thấy giọng khe khẽ cằn nhằn, dặn dò phải chú ý cái gì, nhất định phải làm gì, được làm gì.

      thích được bón cho ăn. Mỗi khi xúc cho thìa cơm, chắc mẩm sau khi nhai được lúc rồi mới lại bón tiếp thìa nữa, lúc đó cũng là lúc vừa nuốt miếng cơm kia xuống, nhanh chậm dù chỉ giây. cũng thích Trúc lau người cho , thực tế vẫn luôn là lau người cho . dùng chiếc khăn mặt rất ấm, khéo léo mà nhàng lau lướt qua miệng các vết thương của , lần nào cũng khiến dễ chịu vô cùng. Nhưng Ngô Dạ Lai cũng biết, khi Trúc làm những việc này, chưa chắc thích. Ban đầu, luôn tranh thủ lau nước mắt những lúc quay mặt sau khi lau người cho xong. Những vết thương của , e là khiến rất sợ hãi.

      Rất lâu, lâu tới mức Thẩm Quân Phi cảm thấy Ngô Dạ Lai cũng biết, tình hình thương tích của lạc quan. Mặc dù nhìn thấy tay chân đều còn nguyên cả, nhưng hồi phục tri giác, hồi phục công năng đều là cả quá trình dài đằng đẵng, thậm chí có thể hồi phục hay cũng còn chưa biết. Nhưng chỉ cần Trúc ở bên cạnh, tin mình có thể đứng dậy, có thể hồi phục lại như người bình thường.

      Thẩm Quân Phi bất giác ho khẽ tiếng, "Trọn vẹn?", bù đắp của Ngô Dạ Lai có trọn vẹn hay , điều này thể chỉ dựa vào mình ta là được, "Cách đây lâu, cậu còn cậu chỉ có thể cho Trúc cuộc hôn nhân hình thức, bây giờ cậu thế này có thể cho ấy nhiều hơn sao?".

      "Tôi còn nhớ chính cậu nhắc nhở tôi rằng, những gì nghĩ trong lòng, phải lúc nào cũng có thể ràng ra được. Tôi cảm thấy mình có thể cho ấy rất nhiều...", Ngô Dạ Lai ngừng lại lấy hơi, giọng rất , phổi cũng bị thương, vài câu cũng thở hồng hộc.

      "Tôi muốn sau bữa tối cùng ấy dạo trong vườn hoa dưới nhà; Muốn hai người ngồi ghế sô fa xem kịch tivi, bàn luận về tình tiết của vở kịch đó; Muốn vào ngày trời mưa, mang ô đón ấy; Muốn nấu cho ấy ăn; Muốn làm ấm chăn cho ấy trước khi ấy ngủ... Tất cả những điều này, nhẽ ra đều có thể nghĩ được, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, và cũng chưa làm được gì cho ấy."

      Bù đắp là có thể trọn vẹn sao? Phải bắt đầu bù đắp từ đâu? Muốn kéo Trúc ra khỏi , rồi bắt đầu bù đắp lại sao? Thẩm Quân Phi nhận ra rằng, tìm gặp Ngô Dạ Lai để chuyện hoàn toàn phải là việc thừa. Nếu Ngô Dạ Lai hiểu tình hình, đành phải bày ra cho ta thấy mà thôi.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      35.2

      "Những gì cậu nghĩ đều là do tôi làm cho ấy. trọn vẹn của cậu, còn là trọn vẹn đối với ấy nữa rồi."

      "Cậu chắc chắn sao? Thực ra cậu cũng dám chắc chắn, vì vậy cậu mới hốt hoảng, vì vậy cậu mới tìm gặp tôi. Giờ có thể là Trúc thông cảm với tôi, có thể còn nhiều hơn thông cảm chút, nhưng dù thế nào, trong lòng ấy vẫn luôn có tôi, nên giờ ấy mới ở bên tôi", xong những lời , dường như Ngô Dạ Lai dùng hết sức lực có của mình, dựa đầu vào gối, thở dốc.

      "Vậy là cậu lợi dụng tình thế này, giữ chặt lấy ấy?"

      thể đợi được câu trả lời nữa, Ngô Dạ Lai mới , "Cái gọi là thời cơ chiến đấu, đều lướt qua rất nhanh, nên tôi chẳng dám tỏ thái độ kiêu ngạo gì. Tôi đánh cược tất cả những gì mà tôi có, bao gồm cả cơ thể tàn phế của mình. Cậu có thể công kích tôi, mắng tôi ích kỷ vô sỉ, nhưng những gì mà tôi muốn chỉ là níu chân ấy, dùng cách nào để níu còn quan trọng nữa rồi".

      Ngô Dạ Lai ngẩng đầu, dám nhìn vào mặt Thẩm Quân Phi, "Nghĩ thế này, làm thế này, tôi biết tôi phải với cậu. Nhưng nếu nghĩ thế, làm thế, tôi thà bỏ mạng nơi xứ người...".

      còn chưa hết, Thẩm Quân Phi hiểu ra. Sao có thể hiểu, Ngô Dạ Lai lúc này cần Trúc hơn bao giờ hết.

      Nhưng, đây là tình , phải từ thiện, phải ai cần trước, đưa cho người đó dùng trước. Giờ Thẩm Quân Phi cũng dám khẳng định, những gì mà Trúc dành cho , rốt cuộc là tình cảm gì, rốt cuộc là nó có thêm thuộc tính gì, rốt cuộc nó có đủ trọng lượng để gọi là tình hay . Ngờ mình ngờ người, Thẩm Quân Phi biết tại sao mình lại để tình cảm che mắt tới tận ngày hôm nay.

      Nghĩ thế nào, lại : "Cậu phải biết rằng, tôi đến tìm cậu là vì tôi nhẫn tâm ép Trúc. Từ trước tới giờ tôi cũng có cách nào với ấy. Nếu cậu chỉ cần ấy bằng nửa tôi thôi cậu nhẫn tâm nhìn ấy lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này đâu".

      "Giờ ấy quay lưng lại với cậu", Ngô Dạ Lai cũng niệm tình, lưỡng nan, cũng phải để nó cân bằng với nhau mới được.

      "Đấy là bởi vì cậu cần có ấy giúp đỡ, là bởi vì ấy biết, tôi lúc nào cũng sẵn sàng đứng sau để đỡ ấy, vì vậy ấy yên tâm quay lưng về phía tôi. Tôi đứng nhìn ấy vấp ngã, cũng lặng lẽ rời bỏ ấy. ấy mạnh mẽ, là bởi vì ấy tin tưởng tôi."

      "Ý của cậu là, bây giờ chúng tôi đều cần nâng đỡ của cậu sao?", cả ngày phải nằm giường, Ngô Dạ Lai cũng bắt đầu biết những lời cay nghiệt.

      "Lẽ nào tự tin có thể lại đứng dậy được của cậu phải bắt nguồn từ tồn tại của Trúc hay sao?"

      "Đúng vì ấy, tôi phải đứng dậy."

      Thẩm Quân Phi càng thêm đau đầu, tai nạn giao thông có lẽ làm hỏng bộ não của Ngô Dạ Lai rồi, cậu ta lại cho rằng Trúc làm tất cả những điều đó là vì còn cậu ta. Còn Thẩm Quân Phi, chỉ là người được bố trí xen vào giữa hai vợ chồng họ, giờ kịch bản cần nữa, hoàn toàn có thể bỏ .

      " với cậu những điều này, tôi mới là kẻ có bệnh! Tôi thẳng cho cậu biết, tôi để Trúc ở đây mãi, ấy là vợ tôi. Cậu định mơ giấc mơ gương vỡ lại lành, mau từ bỏ ý định đó cho sớm ."

      Ngô Dạ Lai dường như lấy lại được bình tĩnh, tình trạng sức khỏe bây giờ cũng cho phép được xúc động mạnh, " nhiều vô ích". Mất mặt còn hơn mất mạng, nếu giữ được cái mạng này rồi, nếu vẫn còn có khả năng vãn hồi, Ngô Dạ Lai cũng chẳng còn tâm sức để ý tới thể diện của mình nữa.

      Đàm phán thành, Thẩm Quân Phi đành phải rời . cũng chẳng có cách nào, tìm gặp Ngô Dạ Lai là vì muốn tốt cho cậu ta, và còn lo lắng cho cậu taNgô Dạ Lai sao, chỉ khăng khăng khẳng định giữ chặt Trúc chịu buông tay, ai làm gì được cậu ta.

      Vừa bước ra cửa lại gặp ngay Trúc đứng dựa vào tường. Thẩm Quân Phi than thầm, xong rồi! Quả nhiên, sau màn chào hỏi, Trúc kéo ra trước cửa bệnh viện, lên xe rồi chỉ xối xả câu: "Có chuyện gì cứ nới với em, đến gây chuyện trong phòng bệnh làm gì?".

      "Ai bảo em là đến gây chuyện?"

      "Còn cần ai nữa? Em thấy hết rồi! Tình hình của Ngô Dạ Lai giờ thế nào, vừa mới qua giai đoạn nguy hiểm chưa lâu, mới khởi sắc được vài ngày, lẽ nào mong ấy cứ thế mãi?", Trúc lo lắng dồn dập. họp ở công ty Hồ Vy gọi điện tới là có người xông vào phòng bệnh gây . Hồ Vy ràng nên đành phải chạy đến đây, kết quả là vừa đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Quân Phi ở trong đó, và cũng nghe thấy câu cuối cùng của .

      Lời ra rồi, nhìn sắc mặt xám xịt của Thẩm Quân Phi, Trúc biết mình năng lời, "Có chuyện gì hãy với em, tìm ấy làm gì chứ?".

      " với em chuyện gì? Giờ em thế này, em có để vào tai ? Chẳng qua chỉ tìm cậu ta để chuyện, em nghe thế nào mà bảo gây ? Ngoài cậu ta ra, em còn coi ai ra gì , còn nghĩ đến ai được nữa ?"

      "Là oán trách em sao? uổng công lớn bằng từng này rồi, sao lại nhen ích kỷ thế?", Trúc vỗ vỗ vai Thẩm Quân Phi, định đùa để làm dịu tình hình giữa hai người.

      "Chuyện này liên quan gì đến lớn ? oán trách em, chúng ta luôn , em có cần thiết phải ngày nào cũng ở lì trong bệnh viện để chăm sóc cho cậu ta . Nếu cậu ta cha mẹ, quan tâm của cơ quan đoàn thể chăm sóc cậu ta thế nào cũng gọi là quá. Tạm thời đến truớc kia hai người từng có quan hệ đó, mà với tình hình tại của cậu ta, chúng ta là bạn học, cũng tận sức tận lực để giúp. Nhưng vấn đề là song thân cậu ta vẫn còn, toàn bộ việc điều trị đều có quân đội sắp xếp, có y tá chuyên trách, em cả ngày ở trong đó ngoài việc khiến ta nảy sinh những hy vọng nên có ra còn có tác dụng gì nữa ?"

      "Có tác dụng hay là việc của em, cần lo", Trúc bắt đầu mất kiên nhẫn. Áp lực cả ngày phải đối mặt với người bệnh là thứ áp lực mà người ngoài thể tưởng tượng được. Phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi nhiều, hàng ngày còn phải nghe bố mẹ cằn nhằn, nhìn sắc mặt của Thẩm Quân Phi, quá mệt mỏi rồi, có lúc chỉ muốn khép mắt lại, coi như có chuyện gì xảy ra, coi như tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.

      "Ai mà quản được em", Thẩm Quân Phi câu này phải có ý định đối đầu với Trúc mà nghĩ như thế. Phùng Trúc là tuýp phụ nữ điển hình trong đầu có chí lớn nhưng lại luôn có những chủ ý , những chủ ý này lại cố thủ dây thần kinh tình cảm của , phân hợp ly tán đều do dây thần kinh đó làm chủ. Cũng chính vì vậy, bao nhiêu chuyện như thế mà thể đánh bại được . Tất cả đều thuận theo ý của , làm gì có thứ gì có thể khiến nhụt chí chứ?

      Nếu cả hai người đều tỉnh táo, nếu cả hai người đều lí trí, nếu cả hai người còn coi trọng mối quan hệ của mình lúc này cả hai nên dừng lại mới đúng. Nhưng người làm căng lên, cả hai đều mất bình tĩnh, lúc này còn nghĩ được nhiều như thế nữa, chỉ chăm chăm xem ai mạnh hơn ai.

      "Ai có thể quản được cũng cần lo."

      "Phùng Trúc, em nghĩ muốn lo lắng cho em sao?"

      Trúc chưa thấy Thẩm Quân Phi như thế bao giờ. lạnh lùng, bất cứ từ nào thốt ra từ miệng cũng như được đóng băng rồi ném tới, " muốn lo lắng, còn gây ra chuyện này làm gì?" trái tim tuy rối bời nhưng vẫn còn cứng miệng.

      " gây chuyện? có thể gây ra chuyện gì?", hôm nay Thẩm Quân Phi chỉ có cảm giác đó là nhếch nhác. Còn ai nhếch nhác hơn nữa? Bây giờ mới phát ra, người ta tình cảm sâu đậm, chỉ là dòng nước chảy qua mà thôi.

      đợi Trúc thêm gì nữa, Thẩm Quân Phi tiếp, " tìm ta chuyện là bởi vì có những chuyện cần phải gặp mặt để làm . với em là bởi vì luôn cho rằng giữa chúng ta có vấn đề gì cả, chỉ là tạo hóa trêu ngươi. Giờ xem ra, hồ đồ rồi". cứ nghĩ rằng vẫn luôn ở phía sau , ngờ, lại đứng chắn trước mặt , đứng trước mặt để che cho Ngô Dạ Lai. Họ mới là đôi.

      "Em xuống xe , về nhà."

      ", em ", Trúc cũng biết thể chia tay nhau như thế này, "Dù sao ra đây rồi, chúng ta cùng ăn cơm . Ăn cơm rồi chuyện, chuyện này cũng qua thôi.

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó, sau đó ai về cơ quan người ấy. Buổi chiều em còn phải ra ngoài nữa", Trúc liếc mắt nhìn di động, có ai gọi, chiều quay lại chắc vấn đề gì.

      " Trúc, chúng ta đều còn là trẻ con nữa, thể cùng nhau xem ăn cái gì ngon là mọi phiền não đều quên hết. hỏi em sau đó là muốn hỏi em có suy nghĩ gì cho tương lai, hay là em muốn ở bên cậu ta cả đời?"

      " nghĩ nghiêm trọng quá rồi..."

      " phải nghĩ quá nghiêm trọng mà là vết thương của cậu ta vốn rất nghiêm trọng. Nhắc đến chuyện của hai ta, em tránh là đợi cậu ta khỏe hơn , rốt cuộc là thế nào mới gọi là khỏe hơn?", dường như câu nào của Thẩm Quân Phi cũng đầy nghi vấn, mà lại là những nghi vấn thể giải quyết. Phùng Trúc, rốt cuộc là trong lòng ấy nghĩ gì, hay là chẳng nghĩ cái gì cả?

      "Em cũng biết. Phi Nhân, em cũng biết nữa", Trúc thở dài, "Nhìn thấy ấy có thể sống được, có thể cử động được em mới có thể yên tâm mà thở mạnh. Nếu , em luôn cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều là tội, đều cướp khí của ấy".

      Thẩm Quân Phi khởi động xe. nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác tội lỗi của Trúc, vì thế ép nữa. Nhưng ý đồ của Ngô Dạ Lai quá ràng, tỏ ra kiêu ngạo ở đây, có nghĩa lý gì, " Trúc, hay ở, em cũng nên đưa ra lựa chọn của mình". Đứng từ xa nhìn và nhìn quay , là hai tâm trạng khác nhau, trong lòng có được có mất, cũng có quá nhiều tính toán.

      Phùng Trúc gì, ràng biết rằng nên ngồi yên ở đó, ràng biết rằng nên để tuột mất hạnh phúc trong tầm tay, nhưng vẫn xuống xe. thể để Ngô Dạ Lai mình trong tình trạng như thế, chỉ riêng nguyên nhân ấy thôi cũng có thể vượt qua được cám dỗ kia. Đúng thế, hạnh phúc phải tìm trong khổ ải, khó khăn vất vả, trăm phương nghìn kế mới càng khiến người ta dễ tin hơn, tin rằng thứ tình cảm suýt vuột khỏi tay kia mới chính là hạnh phúc mà mình cần.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 36. Còn Là Chuyện ' Thế Này Thế Kia' Nữa

      36.1

      còn nữa, cũng nỡ buông tay; rồi, có lẽ cũng đủ để khích lệ hai người trải qua tất cả mọi nguy cơ.

      Hôm đó Trúc cùng Thẩm Quân Phi, vào bệnh viện cũng chẳng về công ty. bắt cóc Thạch Chỉ nằm nhà chờ sinh ra ngoài, gọi là bắt cóc bởi vì khi đỡ Thạch Chỉ lên xe taxi, Cát Ngôn vẫn còn đuổi theo đằng sau khua chân múa tay gào thét đòi lại vợ.

      "Cậu xem có phải mình là kẻ có việc gì làm nên tự gây rắc rối ? Đúng lúc buồn bực nhất lại tìm điển hiển của hạnh phúc để đặt trước mặt, mà lại còn cảm thấy cảnh đẹp lòng vui nữa chứ!"

      " là cảnh đẹp lòng vui còn là tự gây rắc rối nữa rồi. Mình chính là đầu dây duy nhất trong cuộc sống loạn cào cào của cậu, có mình, ít nhất cậu cũng cảm thấy cậu là người bình thường", Thạch Chỉ uống hớp sữa nóng, đả thông tư tưởng cho bạn. Đối với Trúc, Thạch Chỉ còn mang cảm giác rèn sắt thành thép nữa, ai bảo bạn của xấu số gặp phải chuyện xui xẻo chứ! Giờ khuyên ấy từ bỏ ai cũng thực tế, nhưng nếu để ấy cứ giữ chặt cả hai người lại càng thực tế. Vì vậy, chỉ còn cách làm tròn bổn phận của người bạn, thỉnh thoảng lại phóng đại mấy việc lặt vặt cãi cọ trong nhà để Trúc giảm bớt áp lực đồng thời tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.

      "Nếu cậu tự nhận mình là đầu dây hãy giúp mình tìm nốt đầu dây kia ra . Nếu mình tự quấn chặt bản thân đến sắp ngất xỉu rồi đây."

      "Mình là đầu dây, nhưng mình chỉ có thể là đầu dây ấy thôi. Cậu muốn cái gì tự cậu phải tìm ra nó. Chọn xong đầu dây rồi cậu mới có thể tìm thấy đầu còn lại, phải thế sao?". Thạch Chỉ điềm tĩnh xoay xoay chiếc cốc tay, bị mấy từ "đầu" này "dây" kia làm cho lẩn thẩn, có thể ra những lời đầy ngụ ý như thế, cũng tự thầm thán phục khả năng ngôn ngữ của mình.

      "Tha cho mình , mình biết chọn thế nào? Chọn cái gì?", ai cũng muốn bản thân trở thành đĩa thức ăn cho người khác lựa chọn, chẳng phải thế sao? Trúc biết rất , có nỗi khổ vô hình có cái tên là quyền chủ động, cho dù thời thế có dễ dàng thay đổi đến đâu cũng thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

      "Cậu lúc nào cũng tùy tiện như thế, để mặc cho dòng đời xô đẩy phải lúc nào cũng là tốt đâu", Thạch Chỉ chậm rãi . Khóa học tiền sản biết rốt cuộc có tác dụng gì đối với con trong bụng , nhưng ràng có tác dụng thay đổi tính khí của ấy rất nhiều, tính cách nóng nảy của giờ cũng giảm vài phần.

      "Mọi chuyện chẳng phải rồi cũng trôi qua hay sao? Tất cả việc đều có kết quả của riêng nó. Mình thể tự đưa ra quyết định đành ngồi đợi kết quả tự tìm đến vậy."

      "Nếu kết quả cuối cùng có như thế nào cậu cũng đều thỏa mãn cứ ngồi đấy chờ đợi cũng là cách hay, mặc dù kiểu 'mặc kệ' đó của cậu hình như có hơi công bằng với số người", trong lòng Thạch Chỉ vẫn nghiêng về phía Thẩm Quân Phi nhiều hơn, ấn tượng trước kia của dành cho khá tốt, nhưng đấy cũng chỉ là khía cạnh, quan trọng là Trúc và Ngô Dạ Lai từng kết hôn lần rồi, cũng đến đâu, luôn cho rằng dù có thử lại kết quả cũng chẳng khá hơn. Huống hồ, Ngô Dạ Lai có thể đứng lên hay , sau này còn có thể tự mình chăm lo cho cuộc sống của mình hay còn chưa biết, hy vọng Trúc lựa chọn con đường khó khăn đó.

      " công bằng với người khác sao? Mình cũng muốn như thế", Trúc lắc lắc đầu, "Chắc là trong tiềm thức mình vẫn còn có chút kháng cự, đột nhiên đến chuyện kết hôn nên cảm thấy rất sợ".

      "Tất cả mọi người đều cho rằng bây giờ mình ở bên Ngô Dạ Lai là cách thể thái độ, ngay cả Phi Nhân cũng nghĩ như thế. Nhưng về phần mình, thực mình hề liên tưởng gì đến quan hệ của mình và ấy, mình biết ấy mười mấy năm rồi, cho dù bọn mình chia tay trong lòng mình vẫn cảm thấy quá xa lạ, mình vẫn coi ấy như người thân trong nhà."

      "Vớ vẩn! Đừng là người khác, ngay cả mình cũng thấy như thế. Nếu như có ngày mình gặp phải hoàn cảnh như Ngô Dạ Lai, liệu cậu có thể bất chấp tất cả để ở bên cạnh chăm sóc mình ? Mình cho cậu biết, người khác đối với bố mẹ của họ cũng chưa chắc tận tâm tận sức như cậu đối với Ngô Dạ Lai, rời dù chỉ nửa bước, ta khạc đờm cậu cũng đích thân dùng giấy để hứng, cậu còn có gì, cậu nghĩ người khác đều mù, đều điếc hết rồi chắc?", cảnh tượng đó chính mắt Thạch Chỉ nhìn thấy, lúc ấy cả và Cát Ngôn đều sững sờ. Có ống khạc đờm đặt ngay bên cạnh, nhưng lần nào Trúc cũng kề giấy sát tận miệng Ngô Dạ Lai, khiến cũng cảm thấy có chút bất tiện.

      Trúc tỏ ra hoang mang, "Chuyện đấy mà cũng đáng để sao?".

      "Đúng, chỉ là hành động thôi, đao to búa lớn như chuyện hiến tủy, hiến thận, nhưng người khác nhìn vào lại rất cảm động. Hôm đấy về nhà, cả hai vợ chồng mình đều nhắc gì đến chuyện của cậu. Nhưng vài ngày sau, Cát Ngôn với mình rằng cậu cũng vất vả quá, bảo mình xem có giúp được gì cho cậu ."

      Trúc khẽ nhíu mày, "Lẽ nào người vừa rồi muốn chặn đầu xe phải ông xã nhà cậu sao?", bị Thạch Chỉ có chút ngượng ngùng nên đột ngột chuyển đề tài.

      "Đúng vậy, thế mới người ta muốn làm việc tốt cũng phải biết lượng sức mình. ấy cho rằng mình ở vào cuối thai kỳ, ngồi nhà đợi sinh, trong tình trạng như thế mà ra ngoài để động viên bạn bè vượt qua giới hạn cho phép của ấy, thế nên mới phản ứng hơi quá chút, cậu cũng nên hiểu cho ấy!"

      "Mình vĩ đại như các cậu nghĩ đâu, vừa rồi mình còn nghĩ, nếu người bị thương là mình tốt biết bao, mình phải phiền não thế này nữa. Mình hình như thiếu mất nền tảng, khi gặp chuyện, chẳng có kế hoạch, cũng chẳng biết chừng mực gì cả."

      "Có phải cậu nghiêng về phía Phi Nhân nữa?", Thạch Chỉ chỉ có thể suy đoán như thế. Cái gì mới là nền tảng, thứ quan trọng nhất trong trái tim ấy chính là nền tảng.

      "Nghiêng?", Trúc nhớ lại hình ảnh Thẩm Quân Phi phóng vụt lúc nãy, trái tim bây giờ mới đột nhiên cảm thấy nhói đau, "Có nghiêng nhiều hay mình thể được, nhưng mình rất quan tâm đến ấy".

      Thạch Chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong tình hình này, cũng thể đưa ra lời khuyên nào có tính xây dựng, mặc dù rất lo rằng Trúc phải chịu mệt mỏi từ hai phía và chẳng lấy lòng được bên nào.

      Phùng Trúc cũng thêm nữa. Người bạn thân trước mặt đây vác bụng bầu chuẩn bị đến kỳ dự sinh ngồi chỉ để chia sẻ ưu phiền với , nhưng những gì ấy , cũng thể giảm bớt dù chỉ phần ưu phiền trong lòng . Trút ra rồi lại vẫn phải gói hết lại đem về tự mình gặm nhấm. Nhưng quá trình đó dường như khiến cho từng dây thần kinh của được cọ xát qua lần, ngoài cảm giác đau đớn ra còn có cảm giác sụp đổ, chẳng giống như được giải thoát chút nào.

      Tối hôm đó, Trúc vào bệnh viện. Những lúc biết nên làm thế nào trì hoãn, tạm hoãn lại chút biết đâu lại có thể tìm ra hướng giải quyết.

      hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Quân Phi từ ngày hôm ấy. Điện thoại của Trúc vẫn rất tốt, pin hôm nào cũng sạc rất đầy, nhưng gửi cho bất cứ tin nhắn nào. Trúc hạ quyết tâm, nếu hôm nay còn nhắn tin hoặc gọi điện đến tối gọi cho . Nhưng đến tận nửa đêm, khi từ bệnh viện về đến nhà, mình nằm giường, lần nào cũng tự nhủ rằng muộn quá rồi. tìm hết lý do này tới lý do khác, gạt phắt hết bao nhiêu dũng khí mà mình phải vất vả khơi dậy.

      Gọi điện thoại cho cần có dũng khí, tin nhắn soạn xong rồi nhưng để bấm nút gửi cũng cần phải có dũng khí. Thư mục tin nháp tự động lưu lại biết bao nhiêu tin được sửa sửa lại, những tin nhắn viết rồi viết lại, nhưng trước khi chuẩn bị gửi đều bị từ bỏ.

      Sao có thể biết, nếu cứ kéo dài ngày này qua tháng nọ như thế, thứ mà đánh mất chính là , chính là quãng thời gian đẹp đẽ mà hai người từng có và cả tương lai của họ nữa. Nhưng còn có thể làm sao? dám là mình vì ai, nhưng khi nhìn thấy trong ánh mắt kiên định, quật cường của Ngô Dạ Lai thỉnh thoảng lại thấp thoáng bất an, biết, chỉ có thể bỏ qua Thẩm Quân Phi. Đối với đa số mọi người mà , đây là lựa chọn có gì phải bàn cãi, nhưng với Trúc, dễ dàng gì để có thể hiểu được lòng mình.

      Chuyện Thẩm Quân Phi đến gặp Ngô Dạ Lai, cả Ngô Dạ Lai và Phùng Trúc đều nhắc đến, họ cố gắng coi như có gì xảy ra. Trúc vẫn làm tất cả mọi thứ nề hà như thường lệ, Ngô Dạ Lai vẫn thản nhiên đón nhận như trước, tích cực trị liệu, nhưng cả hai người đều biết, nếu làm ràng mọi chuyện cục diện thay đổi như thế nào, ai ngăn cản được.

      Trúc tự nhắc mình giữ ý hơn, trước khi làm gì cũng đều hỏi ý kiến của Ngô Dạ Lai, tự mình quyết định nữa. Còn Ngô Dạ Lai lại đối xử với bằng thái độ mua chuộc và thăm dò, nhưng tiền đề để thực được mọi tâm nguyện vẫn là phải khỏe lên. Vì vậy bắt đầu đưa ra những cầu nghiêm khắc hơn với bản thân mình, cách làm nóng vội này của bị Bác sĩ Mã phê bình, nhắc nhở rằng dục tốc bất đạt.

      Trúc cũng khuyên, nhưng khuyên mấy lần vẫn nghe nên nhiều nữa, đành cố gắng vờ như vô tình cản trở để có thời gian nghỉ ngơi thích hợp.

      Bố mẹ chồng cũng mấy nhiều đề cập, muốn chuyển về nhà ở, rằng buổi tối về muộn như thế phiền đến bố mẹ , hơn nữa mỗi khi đưa cơm, ở nhà cũng vẫn tiện hơn. Đương nhiên, trong mắt họ, giải quyết xong những vấn đề ấy, vẫn là con dâu của nhà họ, như thế tự nhiên còn thấy cái gì bất tiện nữa.

      Trúc dĩ nhiên chuyển về nhà Ngô Dạ Lai, những vấn đề khác cần phải , chỉ riêng bố mẹ đồng ý rồi.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      36.2

      Theo như lời mẹ người biết bơi thò chân xuống sông để cứu người, đấy là hành động trượng nghĩa, nhưng nếu cứ thế lao cả người xuống, khác gì thiêu thân lao vào lửa, hủy hoại bản thân, mà chưa chắc cứu được người khác. Đối với mẹ, con từ bất cứ việc gì để giúp đỡ cho Ngô Dạ Lai rồi, dù thế nào nữa ở nhà vẫn hơn. Họ cũng ép buộc đến cùng với ai, chỉ cần vui làm gì họ cũng can thiệp.

      Tốc độ bình phục của Ngô Dạ Lai, theo lời Bác sĩ Mã là khiến người khác phải kinh ngạc, vui mừng. Sau nửa năm nằm viện, đùi và chân của có phản ứng khi bị kích thích, bước tiếp theo là chuyển đến Viện Điều dưỡng Quân đội để tiến hành trị liệu phục hồi chức năng. Đương nhiên, được bác sĩ kiến nghị nên ngồi xe lăn vận động chút, nhưng vì thời tiết là mùa đông, rất lạnh nên thời gian ra ngoài của bị hạn chế nghiêm ngặt, hàng ngày đúng chính Ngọ mới được ra ngoài tầm nửa tiếng.

      Cuối tuần, Trúc thường đẩy dạo ở vườn hoa sau bệnh viện, đến chiếc ghế dài ở giữa vườn, hai người cùng nhau ngồi phơi nắng, chuyện.

      Hôm nay, Trúc đẩy Ngô Dạ Lai chầm chậm về hướng đó nhìn thấy đôi tình nhân trẻ cãi lộn, hai người đều đứng hẳn lên ghế đá, cãi nhau rất căng thẳng.

      "Rốt cuộc có định xin lỗi người ta ?"

      " , ta lén lút hẹn hò với em sau lưng sai, sao lại phải xin lỗi?"

      " xin lỗi đến đây làm gì?", người con tóc nhuộm năm bảy màu đầu ngừng nhảy như con choi choi, "Tôi bận rồi, thích chơi đâu tự ".

      Người con trai ra sức ôm chặt lấy ta, " cho em , chẳng phải chỉ bị gẫy sống mũi thôi sao? Tiền viện phí trả! Em cần gì phải chăm sóc cho ?".

      Người con cũng đẩy ta ra, "Thôi được, nhiều tiền lắm chứ gì, gia đình họ cầu trường có hình thức kỷ luật , bỏ tiền ra mà dàn xếp luôn ".

      Người con trai quả nhiên sững lại chút, "Phạt phạt! Có gì mà ghê gớm, dù gì em cũng được gặp ta!".

      "Phiền nhất là cứ như đứa trẻ chưa cai sữa vậy!", người con ngồi xổm ghế đá, "Tránh xa tôi ra chút".

      Người con trai lập tức nhảy xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi, tay vịn vào ghế, "Thôi đủ rồi, em cũng đừng giận nữa, đều tại tốt".

      Người con giơ chân ra đá vào chân cậu bạn trai, "Cút ra cho tôi, lần nào gây chuyện xong cũng tỏ vẻ đáng thương. nghĩ là Vi Tiểu Bảo chắc? Người ta ít ra còn có ba chiêu mỹ nhân, ba chiêu hùng, còn chỉ có mỗi chiêu vờ đáng thương".



      "Biết nhiều chiêu như thế để làm gì? chỉ cần chiêu này mà áp chế được kẻ địch, có ích là được rồi", người con trai ôm lấy chân , "Xin em đấy, đừng giận nữa!".

      " được ghen tuông bừa bãi, được tùy tiện đánh người, có làm được ?"

      "Được! Được! làm được em cứ đánh đây này, đồng ý ?"

      Người con nghe người vậy lại đá cho cái nữa, "Em đánh ích gì? Đánh chết vẫn gây chuyện thị phi".

      Hai người vẫn lời qua tiếng lại, nhưng ràng khí ịu hơn nhiều, lúc sau họ tay trong tay cùng nhau vào tòa nhà gần đấy.

      Trúc đẩy Ngô Dạ Lai đến bên chiếc ghế đá, ngồi xuống. Hôm nay trời nắng đẹp.

      " ra các bạn trẻ đều nhau như thế", Trúc bất giác cảm thán. Đối với những học sinh trung học, giờ có thể gọi họ là các bạn trẻ rồi.

      "Em ngưỡng mộ họ sao?", Ngô Dạ Lai thấy Trúc đến lau cũng buồn lau, ngồi thẳng xuống ghế, ràng để ý việc vừa rồi chiếc ghế bị người ta giẫm lên.

      "Phải, rất ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ nhất là bé có thể giơ cao đánh khẽ, ngưỡng mộ việc bé có thể mắng mỏ điều khiển được bạn trai mình, mà mắng mỏ lại ngọt ngào đến như thế."

      Ngô Dạ Lai cười cười gì. Giơ cao đánh khẽ, nhìn có vẻ thế nhưng chưa chắc. Cậu con trai đó chẳng phải chiêu có áp chế kẻ địch hay sao? Thế mạnh, thế yếu, vẫn luôn đơn giản như những gì mắt thấy tai nghe, rất có thể là do bên cố ý tỏ ra yếu đuối. Vì thắng lợi cuối cùng, thể yếu ớt chút, che mắt đối phương, thực chiến thuật đơn giản đến thể đơn giản hơn.

      "Cười gì vậy? nghĩ như thế sao?"

      ", thấy cậu con trai kia chưa chắc sợ bé như những gì cậu ta thể ."

      Trúc suy nghĩ lát, bất giác mỉm cười, "Có lẽ thế, nhưng có thế cũng sao, việc cậu ta lòng muốn ở bên người mình mới đáng chú ý", vì quan tâm nên mới chịu cúi đầu, vì quan tâm nên mới có thể làm mọi chuyện tự nhiên như vậy, hoàn toàn tỏ ý màu mè.

      "Chỉ cần quan tâm là có thể sao?", câu hỏi này của Ngô Dạ Lai ràng là mũi tên bắn trúng hai đích, rất chậm, nhưng nhấn mạnh.

      Trúc điều chỉnh túi sưởi ở đùi Ngô Dạ Lai dịch về phía eo rồi mới , "Trẻ con mà, khi nhau, quan tâm đương nhiên là quan trọng nhất". Lớn rồi mới biết, quan tâm đôi lúc cũng chẳng là gì, quan tâm cũng phải là hai người cùng quan tâm, nếu chịu nổi bào mòn của thời gian và gian, tới cuối cùng, tình cảm của hai người cũng bắt đầu bị ăn mòn từ bên ngoài, bên trong trống rỗng, giữ được mà vứt bỏ xong, cuối cùng tuột khỏi tay rồi, sau khi cảm thấy nhõm mới bắt đầu hoài niệm.

      "Lớn rồi sao?"

      "Trách nhiệm và quan tâm đều quan trọng như nhau!", Trúc nghĩ lúc rồi . Dù sao khi trưởng thành rồi, thất bại trong tình cảm chưa chắc là vì tình cảm của hai người có vấn đề. Quá nhiều cám dỗ, những việc khiến trái tim mệt mỏi cũng ngày nhiều, muốn ở bên nhau, duy trì mối quan hệ đó phải chỉ cần tình cảm là xong.

      "Có quan tâm của tuổi thanh xuân, có trách nhiệm của người trưởng thành chia xa?", Trúc có trong mình tình của tuổi trẻ, còn có trách nhiệm của người trưởng thành, kết quả chẳng phải vẫn chia tay nhau ấy thôi.

      Trúc thở dài, "Chỉ cần hai yếu tố ấy kết hợp hài hòa ổn thôi".

      " hài hòa bổ sung cho nhau, Trúc, đợi khỏe rồi, chúng ta tái hợp nhé."

      Đây là lần thứ hai đưa ra đề nghị này, mặc dù cũng dám khẳng định đồng ý.

      Trúc trả lời, học bé kia, ngồi ghế, tay đặt lên đầu gối chống cằm nhìn Ngô Dạ Lai. Nhìn tới khi cảm thấy hoang mang mới hỏi , "Bị em làm cho cảm động rồi nên muốn dùng thân để báo đáp sao?", ngữ khí hề nhàng như nội dung của câu .

      " biết ? Trước kia, rất lâu rất lâu trước kia, em cứ nghĩ rằng, chỉ cần em thôi, thế là đủ. Nhưng dần dần, càng ngày em càng cảm thấy tình dành cho em đủ, thậm chí là hề em. Thế là em như người phụ nữ trung niên có được chiều của chồng, mất quan tâm của chồng vậy, vừa muốn tìm kiếm những chứng cứ chứng minh tình của đối với em, vừa muốn tìm chứng cứ chứng minh rằng tình của dành cho em thay đổi. Cả hai mong muốn đó mâu thuẫn với nhau, nhưng điều đấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mục đích của chúng."

      "Vì vậy chỉ cần chút chứng cứ trong ổ đĩa đó thôi cũng khiến em tuyệt vọng, chỉ cần chút tâm trạng xấu cũng có thể góp gió thành bão, hủy diệt hoàn toàn cuộc hôn nhân của chúng ta sao?"

      "Giờ coi như em cũng hiểu được tình cảm của đối với em, cũng giống như em đối với vậy, thể phân tích xem nó được cấu thành từ những thành phần gì, nhưng nhất định là rất sâu nặng. Những lúc em quá cần tình cảm của em nghĩ rất nhiều, nghĩ rất phức tạp, chẳng trách những lúc như thế cảm thấy chán ghét em."

      Ngô Dạ Lai đưa tay ra, khẽ đặt lên vai Trúc, " chánhét của , đến cũng hiểu, em có thể hiểu sao?". nhiều, hoặc là lúc đó nhận ra là mình bao nhiêu, nhưng nhất định phải là .

      Trúc cười cười, "Vâng, em hiểu. Em chỉ có thể suy từ chính bản thân mình ra, kẻ hèn chuốc khổ vào thân, đồng thời cũng gây rắc rối cho người khác. Có điều, bản thân em cư xử rất chân , vui là vui, buồn là buồn, em lời xin lỗi".

      lật tay lại kéo tay Ngô Dạ Lai xuống, vỗ nhè vào mu bàn tay rồi đặt lại lên tai ghế lăn, "Trước kia, em lúc nào cũng mong có thời gian để ở bên em, cần phải làm gì cả chỉ cần ở nhà, ở nơi em có thể nhìn thấy là được. Thời gian mấy tháng chúng ta ở bên nhau này còn nhiều hơn so với thời gian mấy năm qua cộng lại. Nhưng em hoàn toàn còn tâm trạng mong muốn đó nữa rồi, còn bởi vì có bên cạnh mà ngốc nghếch cười cả ngày nữa, còn vì được chăm sóc nghỉ ngủ cũng thấy mệt nữa. Ngô Dạ Lai, ở đây", Trúc chỉ chỉ vào đầu mình, "Sợi dây thần kinh nối thẳng đến trái tim đứt mất rồi".

      Lần này, dùng từ hoặc là, có lẽ, dường như đại loại là những từ như thế để làm màu cho câu của mình nữa, bởi vì cần phải dùng những lời lẽ khéo léo để níu giữ chút gì cả, biết từ khi nào tình dành cho dần dần rơi rụng mất rồi. Bây giờ mới cảm nhận thấy ràng khác biệt giữa tình và hôn nhân. Tình , cho cùng là chuyện của bản thân mình, rung động rồi người nào đó, đến khi nào, nhưng điều đó đều có thể tự mình quyết định. Nhưng hôn nhân hoàn toàn ngược lại, nếu cứ mình lặng lẽ cần mẫn trong cuộc hôn nhân của mình, cuối cùng dẫn tới thất bại, mà lại bao giờ biết được vì đâu mà mình thất bại.

      " người chẳng phải có rất nhiều dây thần kinh bị đứt sao? nghĩ có kỳ tích xảy ra", Ngô Dạ Lai khẽ , cứ như sợ nếu mình to làm ảnh hưởng bất cứ kỳ tích nào chuẩn bị xuất .

      " cần kỳ tích, dần dần cũng hồi phục, em luôn tin như vậy. Nhưng, dây thần kinh đó của em, e là kỳ tích cũng bất lực, chỉ có thể đợi phép màu tìm đến thôi."

      "Em Thẩm Quân Phi rồi phải ?", Ngô Dạ Lai muốn hỏi, nhưng nếu hỏi bao giờ hiểu được.

      "Nếu có thể ràng hai là hai tốt quá", phải Trúc muốn trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng đôi khi thể chỉ dựa vào việc hay để quyết định. còn nữa nhưng lại nỡ buông tay; rồi, có lẽ cũng đủ để khích lệ hai người trải qua tất cả mọi nguy cơ.

      Ngô Dạ Lai tự mình suy nghĩ, hỏi thêm nữa. Sau lần gặp chuyện, Thẩm Quân Phi còn xuất nữa, e là cũng chẳng liên lạc gì với Trúc. buồn bã lặng lẽ của Trúc mấy ngày nay, dường như chứng minh điều đó. quyết định đứng ngoài quan sát, mà cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát, bởi vì trong thế giới của Trúc, trở thành khách qua đường.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 37. Kết Thúc Là Lần Bắt Đầu Lại

      37.1

      Niềm tin đối với Thẩm Quân Phi, thậm chí là niềm tin đối với chính bản thân , đều đến từ tình cho vô điều kiện, bao giờ cạn kiệt của .

      Ngô Dạ Lai xuất viện vào tháng Sáu cỏ thơm mơn mởn. Viện điều dưỡng của quân đội nằm bên bờ biển, là nơi rất thích hợp dành cho người cần yên tĩnh. Trúc đưa đến đó, sắp xếp xong xuôi rồi vội quay về làm, công việc của bị dồn lại quá nhiều, có làm thêm giờ e là cũng thể giải quyết hết được.

      Trúc vốn định ở lại viện điều dưỡng để hướng dẫn thêm cho hộ lý mới của Ngô Dạ Lai, dù sao bố mẹ chồng tuổi cũng cao rồi, có rất nhiều việc thể làm hết được, Ngô Dạ Lai lại phải là người chịu . Nhưng Ngô Dạ Lai kiên quyết từ chối, đành phải quay lại thành phố.

      Dường như Trúc cởi được nút thắt cũ đối với Ngô Dạ Lai nhưng lại tết thêm nút thắt mới. Họ đối mặt với nhau cách tự nhiên thẳng thắn, vô cùng vui vẻ. Hai người chuyện, đánh cờ với nhau, thậm chí cùng nhau chơi bóng, hát hò. Nếu như phải trong lòng có nỗi nhớ nhung mới việc họ lại lần nữa có lẽ cũng đến rất tự nhiên. Ngô Dạ Lai ưu tú là thế, giờ lại tỏ ra cởi mở hề phòng bị. Nhưng khi chia tay, Trúc hề tỏ ra lưu luyến, chỉ nhàng ôm lấy Ngô Dạ Lai chống nạng đứng đó, "Lần sau chúng ta thi chạy trăm mét nhé!". tin Ngô Dạ Lai hiểu được ý của mình, cũng tin rằng, khi đến thăm lần nữa thua trong cuộc thi này.

      đường quay về, Trúc vô cùng do dự, liệu mình có nên vòng qua thành phố J tìm Thẩm Quân Phi hay ? Nhưng, nghĩ nghĩ lại, vẫn quyết định . phải muốn tìm gặp , mà là vì cảm thấy mình còn mặt mũi nào nữa, ai sinh ra chỉ để lấp chỗ trống cho người khác cả. thể vừa xong việc bên này, lại chạy đến chỗ để vui vẻ, chỉ ra được, mà càng làm được.

      Khi còn chăm sóc cho Ngô Dạ Lai, Trúc thường vô tình làm mọi việc theo thói quen mà Thẩm Quân Phi hay làm, ví dụ nếu uống nước phải uống với nhiệt độ vừa miệng, lấy kem đánh răng chỉ lấy đủ dài hai centimet... chỉ những chuyện lặt vặt đó thôi, cứ tưởng mình để ý, ra sớm ghi khắc trong tim. Mỗi lần làm việc gì xong đều ngẩn ngơ rất lâu, sau đó lại tiếp tục dùng thói quen của để sống cuộc sống của mình.

      Nhớ nhung đến thế lại có thể từ bỏ sao? Trúc có lẽ nghĩ như vậy, mà cũng muốn như vậy. Nhưng giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tìm lại được Thẩm Quân Phi. Với kinh nghiệm của , chủ động xuất kích thể mang lại kết quả như ý.

      "Thoát thân được rồi sao?", Tiêu Ly thấy Phùng Trúc còn mang đôi mắt đen xì như gấu trúc làm nữa bèn đùa với .

      "Cũng tạm", Trúc cũng có ý khiêm tốn.

      "Em có hộ chiếu ?", Tiêu Ly đột nhiên lại hỏi.

      " ạ."

      "Lát nữa làm ngay nhé. Tháng Chín Pháp, làm xong hộ chiếu để còn đóng visa nữa."

      Lần này tập đoàn liên kết với trường Đại học Sorbonne của Pháp mở khóa đào tạo thạc sĩ về quản lý, giảng dạy bằng tiếng . Chỉ tiêu có mười hai người, gần như quyết định xong, chỉ chờ đưa ra danh sách công bố rộng rãi nữa mà thôi.

      Trúc sững người lúc, chuyện này lan truyền trong tập đoàn từ rất lâu rồi, bao nhiêu người ngầm tranh giành đấu đá, bao giờ nghĩ cơ hội tốt như thế lại rơi vào tay mình, "Em biết tiếng Pháp, tiếng cũng được tốt lắm". ra là quá lâu rồi dùng tới, trình độ tiếng của ngày càng tụt dốc. Theo học khóa này, nếu lấy được bằng chỉ mất mặt mà còn liên lụy đến cả Tiêu Ly. cần nghĩ cũng biết cơ hội tốt đó là do giành giúp .

      "Em muốn sao?", Tiêu Ly nheo mắt lại, phóng tia nhìn sắc bén về phía . Trúc có chuyên môn, nếu muốn có chỗ đứng và phát triển ở công ty ít nhất cũng phải có được cái bằng về quản lý. Giờ có cơ hội tốt thế này, được ra nước ngoài học, nếu là người khác cho dù trời có sập cũng bỏ qua, nhưng vừa nghe khéo léo từ chối, khiến khỏi có chút tức giận.

      " phải, phải thế", Trúc cũng biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích, "Em chỉ lo mình học tốt". Chỉ trong vòng năm có thể có được tấm bằng ở nước ngoài, công ty chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều tiền cho khóa đào tạo này, nên chắc chắn kỳ vọng rất cao. Người nào có được cơ hội này, sau khi trở về, công thành danh toại, có nguy cơ bị giảm biên chế. cơ hội tốt như thế ai lại muốn ?

      "Vẫn còn tận ba tháng nữa, em học lớp khẩu ngữ , có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn", Tiêu Ly dùng khẩu khí cần bàn bạc gì nữa để kết thúc cuộc chuyện. Trúc cầm tập tài liệu mà bên Pháp gửi qua lên để xem, hệ thống bằng thạc sĩ về quản lý, chiến lược, tổ chức, thông tin, nhìn qua toàn những kiến thức cao thâm thế này, lại còn dùng tiếng giảng dạy, khổ rồi đây!

      Buổi trưa vội vàng về nhà ăn cơm, Trúc mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư để làm hộ chiếu. hay để xét sau, giờ phải làm hộ chiếu trước .

      Người đến làm việc ở Cục Xuất nhập cảnh đông lắm, trình tự làm việc cũng rất đơn giản. Trúc lấy số, điền vào đơn, sau đó nghiêm chỉnh ngồi đợi. Đột nhiên, bóng người xuất ở cửa khiến thể đứng dậy bước tới.

      "Thẩm Quân Phi...", cái người dường như hoàn toàn biến mất này lại xuất trước mặt khiến có chút dám tin.

      Người đó ngẩng đầu lên, dường như phải là mà cũng chính là .

      Cuộc gặp bất ngờ này khiến cả hai người đều thất thần mất lúc, cho đến khi nhân viên công vụ ngồi sau cửa sổ gọi tên "Thẩm Quân Phi", mới , "Em ra kia ngồi đợi , có chút việc rồi ra sau".

      Khi Thẩm Quân Phi đến chỗ , loa gọi đến số của Trúc nhưng nghe thấy, mà cho dù có nghe thấy cũng buồn để ý nữa. muốn vì bất kỳ việc gì tác động đến Thẩm Quân Phi, muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến cuộc gặp ngẫu nhiên hiếm thấy này.

      " đến để hỏi về việc đổi lại hộ chiếu, còn em?", Thẩm Quân Phi ngồi xuống bên cạnh Trúc.

      "Em đến làm hộ chiếu."

      "Chuẩn bị xuất ngoại sao? chơi, hay là...", Thẩm Quân Phi nhìn . Xem ra vẫn sống rất ổn, có điều có ổn hay , đối với đều là nỗi đau.

      "Là khóa đào tạo của công ty ở nước ngoài", Trúc định nhiều, " thế nào, gần đây công tác phải ? Lâu lắm rồi thấy ".

      "Ừ, cũng hơi bận."

      Trả lời xong câu hỏi đó, Thẩm Quân Phi gì thêm nữa, cứ như phải chuyện với Trúc là việc bất đắc dĩ vậy.

      Trúc để ý, nhìn Thẩm Quân Phi bằng ánh mắt hề che giấu nóng bỏng. Có thể gặp lại tốt! Dù có bất mãn thế nào, có giận đến đâu, cũng vẫn chưa rời khỏi thành phố này, vẫn chưa rời xa hoàn toàn.

      Cuối cùng vẫn là Thẩm Quân Phi đầu hàng trước, càng cố nhìn tránh sang chỗ khác Trúc lại càng nhìn chăm chăm vào , "Em nhìn gì thế?", mặc dù hỏi thẳng thắn, nhưng vẫn giấu được bối rối của mình.

      "Nhìn mà", Trúc tỏ vẻ bất lực , cánh tay thậm chí còn khoác tay , " chịu đến thăm em, em đành phải đến thăm vậy".

      "Thế này mà gọi là đến thăm sao?", Thẩm Quân Phi hề cảm động chút nào. Nếu như hôm nay gặp, e là việc gặp gỡ của hai người tương lai xa xác định được. Trong mấy tháng chờ đợi câu trả lời của , tự đoạn tuyệt với mọi suy nghĩ, thậm chí tê liệt cả ý nghĩ oán trách của mình. Còn lại làm hộ chiếu để ra nước ngoài, e rằng còn thèm nghĩ gì đến trong khi sắp xếp lịch ấy.

      Trúc kéo đứng dậy, "Chúng ta ra chỗ khác , nhìn các đồng chí mặc quân phục thế này em căng thẳng lắm".

      "Em làm hộ chiếu , còn có việc", Thẩm Quân Phi kéo cánh tay khoác tay của Trúc ra, động tác nhàng, nhưng lại thể từ chối. Đối với người coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra như , chẳng có gì để .

      Trúc bị giằng tay ra, cánh tay kia của lại níu lại, "Em làm nữa, làm là phải những năm cơ".

      Thẩm Quân Phi khẽ cười, nhưng nụ cười lan được đến đôi mắt, vì ánh mắt rất lạnh nhạt, "Nếu xuất ở đây chẳng phải em làm rồi đó sao? Em những điều này để cho nghe à?". hất tay ra, chẳng cần quan tâm làm thế có khó coi hay .

      Trúc đuổi theo, tự động trèo lên xe .

      "Em xuống ", Thẩm Quân Phi lạnh lùng .

      "Em xuống", thấy Thẩm Quân Phi mở cửa xe, ràng là định bỏ , Trúc hét lớn, " cũng được phép xuống xe".

      Thẩm Quân Phi tức giận, ngồi im nhúc nhích, "Phùng Trúc, hình như đây là xe của . còn có việc".

      " muốn em xuống xe sao?", em xuống rồi, còn dũng khí để lên lại nữa đâu, tay Trúc bắt đầu run run, ngồi đè lên đôi tay mình, đợi Thẩm Quân Phi trả lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :